Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với

Thanh xuân học đường quanh quẩn chỉ có mấy thể loại thanh mai trúc mã, nam học bá nữ ngốc bạch ngọt, vân vân và mây mây, đúng không ạ? Câu chuyện ngày hôm nay tớ muốn review cũng có motip như vậy, quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn. Nhưng bạn có muốn biết bí mật của nữ chính vì sao lại cưa đổ được nam chính không ạ, lại đây tớ sẽ bật mí cho các bạn.   Nữ chính có 3 CÓ mà hầu hết chúng ta đều không có, một là xinh đẹp, hai là nhà giàu, ba là tính cách sôi nổi hấp dẫn. Riêng điều thứ nhất nhiều người như tớ cũng chả bao giờ với tới rồi, nên chỉ có trong mơ nam thần học đường mới đến làm quen với mình thôi ạ. Chính vì nữ chính 3-CÓ như vậy nên dù cô có học hành í ẹ đến mấy thì nam chính vẫn tự động đổ cái rầm ạ.   Nữ chính của chúng ta tên Trương Lam, con nhà phú nhị đại đúng nghĩa, đi học cho vui, thành tích chỉ là gió thoảng mây bay không quan trọng. Tuy học hành bết bát nhưng cô được cái ham chơi không ai bằng, cha mẹ suốt ngày đi công tác bận rộn nên Trương Lam lại càng bỏ bê học hành, chỉ lo đàn đúm chơi bời với bạn.   Bố mẹ Trương yêu thương cô con gái này hết mực nhưng cũng rất đau đầu trước thành tích thứ nhất từ dưới đếm lên này của cô, không biết nghe ai khuyên, liền chuyển trường cho con gái yêu vào ngôi trường cấp ba trọng điểm toàn học sinh giỏi. Họ những mong con gái của mình gần mực thì đen - gần đèn thì rạng, học cùng người giỏi sớm muộn gì cũng sẽ bị ảnh hưởng tính ham học của họ.   Thế là cô học trò dốt đặc cán mai Trương Lam cắp sách tới học trong một môi trường hoàn toàn mới, tình cờ được ưu ái xếp ngay vào lớp chọn của trường, lại tiếp tục tình cờ ngồi cạnh học sinh 5 tốt Tiết Nhượng: học giỏi, đẹp trai, gia giáo, ngoan ngoãn và có chí tiến thủ.   Ngay từ những ngày đầu mới gặp nhau Trương Lam đã thích cái cậu bạn cùng bàn học bá Tiết Nhượng rồi, nhưng cậu nhóc này lúc nào cũng trưng lên cái vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc, khiến Trương Lam rất ngứa mắt.   Môi trường lạ lẫm, bạn học đều chê cười thành tích bết bát của mình, Trương Lam rất cô đơn. Chính trong lúc này Tiết Nhượng lại vươn tay làm phước, tặng cô ít lửa sưởi ấm trong đêm đông, khiến cô tiểu thư nhỏ rung rinh trái tim. Nhưng sau này biết được hành động của cậu chỉ đơn giản vì được người khác nhờ giúp đỡ, tính cách tiểu thư kiêu ngạo của Trương Lam bùng nổ, không thèm để ý đến cậu nữa.   Nào ngờ cô vừa buông tay thì có người lại sa vào lưới tình. Mật ngọt thì chết ruồi, mà đã lỡ crush ai thì chỉ cần một cái nhìn đã đổ gục như chuối. Tiết Nhượng chính là người như vậy. Bình thường thì chẳng sao, ma xui quỷ khiến thế nào trong hội thể thao của trường, đỡ con gái nhà người ta một cái mà cậu đã chết chìm trong đôi môi đỏ mọng của cô. Từ ngày đó, Tiết Nhượng chắc chắn một điều rằng cậu đã ăn phải quả thính siêu to khổng lồ không cách nào thoát ra của Trương Lam rồi.   Nam thần một khi giác ngộ chân lí thì sức tấn công bỗng tăng lên gấp bội. Huống hồ Trương Lam đã không có sức miễn nhiễm với sắc đẹp của cậu. Học bá lạnh lùng của chúng ta bắt đầu kế hoạch thả thính là dính của mình. Cậu lợi dụng lúc người ta chuẩn bị nộp bài thi liền hôn nhẹ một cái - thành công làm cô tiểu thư chưa trải việc yêu đương bao giờ há hốc miệng. Kể từ đó, Tiết Nhượng mặt dày hẳn lên, động một tí là kéo con gái nhà người ta vào động tay động chân... động môi hôn.   Trương Lam thì từ trước đến giờ chỉ mạnh miệng, chứ kinh nghiệm thực chiến bằng không. Ngày nào cũng có một nam thần đẹp trai thân mật với bạn, cho bạn chép bài, lại mua trà sữa, bánh ngọt cho bạn ăn vặt, có là hoa khôi trường thì cũng ngã gục chứ đừng nói là một thiếu nữ đơn thuần như Trương Lam. Vì vậy, hai người bắt đầu yêu đương.   Tớ thật sự rất khâm phục mấy bạn học sinh trong ngôn tình thanh xuân vườn trường, bởi vì suốt ngày yêu đương như vậy mà học vẫn giỏi, thậm chí qua sự kèm cặp của Tiết Nhượng, thành tích của Trương Lam lại còn tốt lên trông thấy. Đúng lúc hai người đang say đắm mặn nồng, còn tính cả đến chuyện thi đại học cùng trường với nhau thì, luôn luôn có một chữ "thì" bất ngờ diễn ra ở đây, mẹ Tiết Nhượng biết chuyện của cậu và Trương Lam.   Trong mắt gia đình, Tiết Nhượng là đứa con ngoan được kì vọng rất lớn, cậu làm gì cũng phải tuân theo ý cha mẹ. Sau khi nghe chuyện con mình yêu đương, đối tượng lại còn là một cô gái "đội sổ", mẹ Tiết Nhượng hết sức bực tức vì nghĩ con mình sẽ chểnh mảng học tập. Bà ta lén lút hẹn gặp mặt Trương Lam, đe dọa bắt cô bé phải chia tay con trai mình. Và đó chính là khởi nguồn cho mọi sự bất hạnh sau này của bọn họ. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Trương Lam tuy ngoài mặt mạnh mẽ nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là cô tiểu thư được bao bọc lớn lên, không biết đến sự độc ác của thế giới xung quanh. Bị mẹ Tiết Nhượng dọa một trận, cô gái bị chấn động tâm lí không hề nhẹ, sinh ra ám ảnh với gia đình cậu. Vì vậy, cô đành phải lựa chọn cách làm cực đoan nhất - bỏ trốn. Trong một đêm, cả nhà họ Trương chuyển đi nơi khác, không một lời từ biệt với Tiết Nhượng. Khi cậu biết chuyện xảy ra thì đã quá muộn.   Những năm sau này, Tiết Nhượng vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của Trương Lam. Cậu dần trưởng thành, trở thành một sinh viên đại học xuất sắc, cũng bắt đầu lập nghiệp. Và tác giả không phụ lòng người đọc, thời gian ngoài đời thực thì nhanh chứ thời gian trong sách thì chỉ qua vài dòng là xong. Cuối cùng thì Tiết Nhượng cũng gặp lại Trương Lam, một lần nữa bắt đầu kế hoạch truy đuổi vợ tương lai. Nhưng lần này thì khó khăn hơn trước một chút, bởi ám ảnh tâm lí khi xưa của cô vẫn còn.   Đọc đến đoạn này tớ mới thấy khâm phục tầm nhìn của ba Trương Lam. Ông không cấm hai người yêu đương, thậm chí còn ngầm giúp đỡ Tiết Nhượng lập nghiệp. Tuy nhiên ông ra điều kiện với cả hai rằng, nếu Trương Lam mãi mãi không thể đối mặt bình thường với cha mẹ Tiết Nhượng thì hai người buộc phải chia tay.   Thực ra ông rất thương con gái mình, ông cũng hiểu nếu để Tiết Nhượng đứng giữa tình thân và tình yêu, có thể lúc này cậu sẽ chọn tình yêu, nhưng về lâu dài cậu không thể bỏ mặc hai vị phụ huynh đã sinh dưỡng mình. Ông đặt điều kiện cũng là phép thử cho tình yêu của họ.   Và cái kết tất nhiên là Trương Lam đã chiến thắng nỗi sợ hãi, nam thần nhà các bạn thì vui vẻ ôm người đẹp về nhà. Câu chuyện tình yêu ngọt ngào đã có một cái kết đẹp như cổ tích, còn những chú cún độc thân như chúng ta mãi mãi sẽ chỉ có thể ngồi nhìn người ta mà hâm mộ.   Đoạn đầu truyện khá ổn, nam chính vừa lạnh lùng lại có chút gian xảo, làm việc xấu mà vẫn đàng hoàng như thường. Nhưng đoạn sau khi hai người lớn lên thì tớ cảm thấy tính cách nữ chính hơi tiểu thư bánh bèo một chút, vì những lí do nhỏ nhặt mà khiến hai người phải xa cách, làm nam chính của chúng ta ôm trái tim đau khổ bao lâu. Tuy nhiên bỏ qua những điều ấy thì đây vẫn là một câu chuyện khá dễ thương dành cho những trái tim yêu màu hường thích tình yêu như tớ.   Các bạn nếu yêu thích bài review hãy thả hoa và thả crush cho tớ nhé, cảm ơn mọi người hihi! _____   Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Bão vừa qua khỏi, nhiệt độ ngày thứ hai lại tăng lên, toàn bộ trường học bị bao phủ bởi sự oi bức, khó chịu. Trương Lam từ trên xe bước xuống, lưng đeo túi sách, miệng còn ngậm kẹo que, nhìn trường trung học trọng điểm, cô xoa trán một cái. Cũng không biết ba cô đang suy nghĩ gì. Cô rõ ràng ở Thanh Diệp học rất tốt, sao lại muốn đem cô ném đến nơi này. Nói đến để rèn luyện? - ---- Còn đặc biệt tìm một người trông chừng đưa cô vào. Người còn chưa đến chỗ giáo vị, một lão sư tóc hoa râm liền đi ra, trong tay cầm danh sách, vừa nhìn thấy cô, nhất thời nở nụ cười tươi: " Là Trương Lam sao?" Trương Lam đem kẹo que cắn nát, vội vàng để trong miệng ngậm, sau đó ném que xuống dưới, nhét vào trong túi, cười nói: " Đúng vậy, thầy, là em." Tề Hoành gật gật đầu, hướng về phía sau cô nhìn thoáng qua, Trương Lam biết ông đang tìm cái gì, liền nhanh miệng nói: "Thầy, mẹ em không có thời gian, chỉ có mình em tới, cha em, ông ấy cũng rất bận." "Nga nga nga, như vậy a, đi, đi, tôi đưa em đến lớp." Tề Hoành mỉm cười, thái độ nhiệt tình, thành tích của Trương Lam không quá cao, nhưng ba cô hỗ trợ không ít tiền xây mới thư viện. "Cám ơn thầy giáo." Trương Lam rất là lễ phép. Tề hoành nghĩ chung quy là nữ sinh, vẫn phải quản lý tốt một chút. Nói xong liền đưa cô lên lớp, lúc này tiếng chuông vừa vang, học sinh rối rít đi vào lớp, Trương Lam cắn nát kẹo trong miệng, ánh mắt đánh giá chung quanh. So với trường Thanh Diệp, nơi đây có chút cũ kỹ. Học sinh cũng rất quy củ, cô bĩu môi, có chút nhàm chán ngáp một cái. Lớp mười ban ba, lớp này cơ bản đều là học sinh giỏi, thành tích mỗi năm đều trong top một trăm, có chút danh tiếng ở thành phố. Trương lam mặc váy đen dài tới gối, áo sơ mi trắng cũng không nhét vào áo, liền để ở bên ngoài như vậy, trong miệng cô có gì đó, thoạt nhìn không chút để ý, ở sau lưng Tề Hoành cùng đi vào, tầm mắt các bạn học đều đặt lên người cô. Tề Hoành vỗ tay lên bục giảng, nói: "Đây là bạn học mới, tên là Trương Lam, mọi người hoan nghênh bạn nào." Hơn ba mươi ánh mắt đặt trên gương mặt của Trương Lam, ba giây sau, mới thưa thớt có người nói hoan nghênh, lời nói rất qua loa lấy lệ, hiển nhiên là không quá hoan nghênh. Phan Vĩ ngồi ở phía sau, cười hỏi: " Thành tích của bạn học mới như thế nào a? Kiểm tra bao nhiêu lần mới tiến vào lớp chúng ta a?" Tề Hoành hô: "Phan Vĩ!" Phan Vĩ cười hì hì: "Thầy giáo, thầy đừng khẩn trương, thầy không phải thường xuyên nói, thành tích không tốt sẽ kéo điểm bình quân của lớp xuống sao? Chúng ta khẳng định phải kiểm nghiệm một chút thực lực của bạn học mới tới thôi." Phan Vĩ là người có thành tích tốt, nhưng cũng hay chế nhạo người khác, lúc nói chuyện, ánh mắt cứ nhìn Trương Lam, còn nở một nụ cười xấu xa. Mặt Tề Hành có chút khô, có những lời không thể nói trước mặt học sinh, ông khụ khụ hai tiếng, đang muốn nói chuyện. Trương Lam lại cười khẽ, cô chậm rãi nói: "Tớ sao, mỗi môn đều trượt, chính là đến nơi này của mọi người, để cho học sinh giỏi các người rèn luyện a-----" Cô nói thật không biết xấu hổ. Trong lớp học sinh đều sợ ngây người. Phan Vĩ phốc cười một tiếng, những người khác mới cười theo, ngược lại đối với người bạn học mới tới này có chút ý tứ thân cận. Tề Hoành tay vừa nhấc, chỉ vào vị trí xếp thứ tư kia, nói: " Em, ngồi tại vị trí kia đi." Vị trí nào? Tất cả mọi người đều nhìn về phía sau một cái. Trương Lam đối với thầy giáo nói cảm ơn, liền ở trong ánh mắt hâm mộ của bạn học, đi đến chỗ ngồi cuối cùng của hàng thứ tư, ở đó có một người nam sinh mặc áo sơ mi trắng đeo tai nghe màu đen đang tựa lưng vào ghế ngồi, cúi đầu không có phản ứng, Phan Vĩ hướng cậu kêu một tiếng: " Tiết Nhượng, bạn cùng bàn kìa! Học tra*!" *Học cho có học qua loa. Mời các bạn đón đọc Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với của tác giả Bán Tiệt Bạch Thái.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi - Ngận Thị Kiểu Tình
Ninh Thư chết nhưng may mắn lại trở thành người làm nhiệm vụ của hệ thống. Chính vì thế cô ở trong các thế giới, sắm vai ác, gặp được rất nhiều loại người vô tình có, lãnh khốc có, người cố tình gấy sự cũng có. Không những thế các loại bạch liên hoa, nữ nhân trà xanh, nữ nhân tâm cơ cô đều gặp gỡ được cả. Ninh Thư gào thét, các ngươi những…cặn bã này, ta chỉ là tới phản công đấy, mong đừng ảnh hưởng ta hoàn thành nhiệm vụ. Vai chính xuyên qua, vai chính trọng sinh, chỉ có nhiệm vụ giả (người làm nhiệm vụ) không nỗ lực, chứ không có không thể cạy ra quầng sáng của nhân vật chính. *** Thế giới này có rất nhiều vị diện, mà nhiệm vụ của Ninh Thư là tiến vào bên trong mênh mông vô hạn nhiệm vụ, hoàn thành tâm nguyện người ủy thác, những…người ủy thác này dâng ra một thứ gì đó, cầu mong cuộc đời của mình có thể nghịch tập (thay đổi vận mệnh). Nhiệm vụ giả vì thế mà xuất hiện. Ninh Thư biết mình có thể tiến vào thân thể người khác, trong lòng thật cao hứng, thời điểm hoàn thành nhiệm vụ lại có thể đích thân thử một chút sinh hoạt của người khỏe mạnh, hoàn thành tiếc nuối đời trước của mình. Bất quá đồ vật tự xưng là hệ thống đột nhiên giội nước lạnh, “Thời gian nhiệm vụ của cô chỉ có 5 năm, giá trị sinh mệnh của cô chỉ có 50, một chút điểm sinh mệnh là một năm, vượt quá điểm sinh mệnh cô sẽ hoàn toàn biến mất, đương nhiên, cô cũng có thể lựa chọn ở lại trong thế giới nhiệm vụ, trải qua hết cuộc đời của mình, sau đó…liền không có sau đó nữa.” Ninh Thư gật gật đầu chứng tỏ chính mình minh bạch (hiểu rõ). ... Mời các bạn đón đọc Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi của tác giả Ngận Thị Kiểu Tình.
Tư Phàm - Công Tử Hoan Hỉ
Văn Thư, tên gọi chỉ nghe đã có cảm giác thư thái khoan hòa. Người cũng như tên, khuôn mặt điềm đạm dung dị, mái tóc đen chấm gót, áo dài xanh biếc, bước đi thong thả. Một người dịu dàng tĩnh lặng như vậy lại đem lòng yêu Úc Dương Quân lạnh lùng kiêu ngạo. Vì sao? Chỉ vì giữa thiên cung thanh lạnh cao vời này, khó lòng tìm thấy đâu một chút thân thuộc đầm ấm. Nên khi gần gũi mãi bên cạnh một người, không khỏi nảy sinh cảm giác luyến lưu, cuối cùng lại như thiêu thân lao vào ngọn lửa, không thể bứt ra. Bởi thế, thường vẫn len lén ngắm nhìn con người hào quang xán lạn, tôn quý vô vàn đó, thường vẫn lưu ý niềm vui nỗi giận và thói quen của hắn, dù là những điểm nhỏ nhặt nhất cũng thấu suốt như lòng bàn tay của chính mình. Thế nhưng, Úc Dương Quân lạnh lùng cao ngạo nào biết trân trọng sự ngưỡng mộ của y, của một "phàm nhân" đã thề sẽ theo hầu hắn đến buổi trời tàn đất tạ? Khi niềm yêu bị giẫm đạp, khi tự tôn bị đánh nát, khi mối thương tưởng trăm ngàn năm bị lôi ra sỉ nhục và châm biếm, y đành từ bỏ mối si tâm vọng tưởng của mình, rời khỏi vị thiên quân y từng ngưỡng vọng vô vàn kia, trở về với trần gian, làm một phàm nhân thủ thường an phận. Nhưng người đó không chịu buông tha, không phải vì yêu, mà chỉ vì không thể nuốt trôi sự thất ước của y. Một lý do hoang đường như vậy không đáng để y đáp ứng, bởi thế, "Ta hối hận rồi." Cho dù ta đã từng yêu người, đã từng mong bên người đến khi hôi phi yên diệt. Nhưng bây giờ, ta hối hận rồi. Tất cả những thứ mà người cho, trả lại cho người có được không? "Từ nay, người vẫn là thiên quân tôn quý vô vàn, ta làm phàm nhân an phận thủ thường của ta, mọi điều của quá vãng hãy để tan thành mây khói." Giải quyết rốt ráo, không lưu luyến chút gì, chấm dứt mọi cơ hội vãn hồi tái ngộ. Nói hết rồi nhảy xuống, từ đó, mãi không ngoái đầu... *** Nhị thái tử Lan Uyên chạy tới khoe với Văn Thư rằng vị Hồ Vương nhà hắn kia lạnh lùng xa cách với người ngoài, duy chỉ dịu dàng quan tâm tới mình hắn. Văn Thư nâng chung trà lẳng lặng mà nghe: "Nói vậy thì, mọi việc đều là Nhị thái tử ngài định đoạt?" "Đó là đương nhiên!" Lan Uyên phe phẩy quạt dõng dạc nói. "À..." Văn Thư khe khẽ gật đầu, nghĩ trong lòng, tại sao nghe được từ mấy Thiên nô trong Thiên Sùng Cung thì, Nhị thái tử phong lưu là bị Hồ Vương hạ giới dạy dỗ đến ngoan ngoãn dễ bảo? Thôi, không nghĩ mấy chuyện này nữa. Thái tử bên này còn đang thao thao bất tuyệt khoe khoang đủ loại tâm đắc của hắn với Văn Thư mãi: "Sống, quan trọng nhất là ăn ngay nói thật, đừng có giấu giếm điều gì..." "Thật không?" "Thật." Lan Uyên xếp quạt cái 'phạch'. Nửa đêm nửa hôm, Nhị thái tử lại bị Hồ Vương đuổi ra khỏi phòng, vừa khốn khổ cầu xin người bên trong, vừa hồi tưởng trong lòng những lời hay lẽ phải hắn giảng cho Văn Thư nghe hồi sáng kia, hay lắm, thật rất hay, mệt cho hắn đặc biệt chạy tới giảng cho Văn Thư nghe. Bằng không thì, vị tiểu thúc tính khí lãnh ngạo tám trăm năm không nói được một câu đó của hắn với Văn Thư tính tình cái gì cũng giấu ở trong bụng, hai người này đặt chung với nhau mà sống qua ngày, thì không thể thiếu thứ gọi là khó khăn trắc trở rồi. Nhị thái tử cười tới mức từ lỗ tai bên trái kéo qua tận lỗ tai bên phải rụt rụt cổ, tiếp tục hô vào trong: "Ly Thanh à, cho ta vào đi mà... Ta biết ta sai rồi... Lần tới ta tuyệt không nói lung tung nữa..." Người trong phòng thổi tắt nến, không hề phản ứng với hắn. Mà đúng như dự liệu của Nhị thái tử của chúng ta, cuộc sống của hai người kia quả thật có phần không yên ổn. Nguyên nhân sự việc kỳ thật rất nhỏ, hơn nữa có chút liên quan đến Lan Uyên. Bất quá là một ngày nào đó, vị Nhị thái tử nhàn rỗi đến hốt hoảng, lại đa tình đến lạm tình này, lại chạy tới Thiên Sùng Cung thăm lão bằng hữu. ... Mời các bạn đón đọc Tư Phàm của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt - Công Tử Hoan Hỉ
Này những phong hoa tuyết nguyệt... Một nhan đề ý vị... Giống như câu cảm thán của hai người khi nhớ lại thời ấu thơ, thời niên thiếu, và nói chung là quãng thời gian họ đã trải qua cùng nhau. Không phải mọi chuyện xảy ra đều hoàn toàn tốt đẹp và yên lành, nhưng lại là những giọt keo gắn kết cả hai. Vì thế trong hồi ức sau này, hình ảnh "phong hoa tuyết nguyệt" đi đôi với những cảm xúc rất thi vị, rất ngọt bùi, mà chỉ kẻ trong cuộc mới hoàn toàn hiểu được. Thẩm Tấn hận Tần Ương thấu xương! Tần Ương bé ngoan, Tần Ương mẫu mực, Tần Ương đáng mến, điểm nào cũng đối lập với bản thân mình. Thế nhưng vì sao, tốt nghiệp ra trường mỗi người một nơi, trong lòng lại có cảm giác quyến luyến? Tần Ương ghét Thẩm Tấn nhất quả đất! Thằng quỷ ranh Thẩm Tấn, chuyên gia đội sổ Thẩm Tấn, ngông nghênh láo lếu Thẩm Tấn, mọi thứ xuất phát từ kẻ đó đều chính là oan gia của mình. Thế nhưng vì sao, lại không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ chán chường uể oải của cậu ta? Sớm hôm chung lối đến trường, cùng ngắm mặt trời lặn trong ánh hoàng hôn, cùng trải qua ngày lễ tình nhân cô đơn không bạn gái. Thanh mai trúc mã suốt thuở thiếu thời, từ oan gia ngõ hẹp dần dần trở nên khăng khít không rời. Nơi vườn trường xanh ươm hơi cỏ, điều gì đã nhẹ nhàng nảy nở? Chuyến xe bus tinh mơ đầu ngày, nụ hôn lơ đãng ai trao ai? Thẩm Tấn nói: "Tần Ương, tôi thích cậu." Tần Ương đáp: "Gió lớn quá, tôi nghe không rõ..." *** Một lần nọ, trên đường đi làm về, mẹ Tần Ương sơ ý bị té trật chân, đau đến mức không đi được nữa, ngồi lại ven đường mà rơm rớm nước mắt. Lúc đó, trường học đang trong kỳ nghỉ, Tần Ương và Thẩm Tấn tụm lại ở phòng khách nhà Tần Ương cùng xem “Đoạn Bối Sơn”. [1] Phim vừa mới bắt đầu chiếu, đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách hòa lẫn trong thanh âm mộc mạc của đàn ghi ta, luyến láy hết lần này đến lần khác, rồi màn hình bỗng dừng lại ở một tấm bình phong màu đen thẫm trang trí đầy những hoa văn theo trường phái cổ điển. Sau đó, hai tiếng thở dốc khi rõ khi mất cứ thỉnh thoảng lại vang lên. Thẩm Tấn mặt dày quay sang hỏi Tần Ương: “Đằng ấy nói xem, bọn họ đang làm gì thế?”. Phảng phất nghe thấy tiếng nuốt nước bọt rõ khan của con sói đuôi to nào đấy. Tần Ương nheo mắt liếc sang một cái, còn đang định trả lời, tiếng chuông điện thoại di động đã vừa lúc vang lên, “Ô đạt lạp, Ô đạt lạp”. Đó là tiếng chuông cài riêng cho số của mẹ. Nhớ lúc ấy, đã định không đồng ý rồi, nhưng nhìn ánh mắt đầy trông mong và hào hứng của mẹ, lại không nỡ từ chối, cuối cùng cũng đành cài vào. “Tần Tần ơi…” Tiếng nói nghe như khóc, có đau đớn, có lo lắng, có ai oán, có bất an. Trong phim đang xem có một nhân vật nữ, góa chồng từ lúc còn rất trẻ, từ đó về sau luôn mặc đồ đen, dáng vẻ ảm đạm, trong giọng nói cũng mang theo nhiều cảm xúc pha lẫn vào nhau hệt như tiếng mẹ vừa gọi. Sau khi tỉ mỉ xem qua mấy lần hình chụp X-quang, bác sĩ đưa ra kết luận cuối cùng: gân ở gót chân bị trật rồi, cần phải nằm viện làm phẫu thuật, còn phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Vừa hay trong thời gian này ba Tần Ương lại đi công tác xa nhà, thế là mọi chuyện tự nhiên lại rơi cả xuống trên đầu Tần Ương. Mẹ Tần Ương đau lắm, cứ rên xiết mãi, có lúc còn lay hỏi con trai mình: “Có khi nào má không đi được nữa không con? Bị què đó? Khó coi lắm.” Tần Ương chỉ có thể kiên nhẫn trấn an bà hết lần này đến lần khác: “Không có đâu, bác sĩ bảo là bị thương nhẹ thôi mà.” ... Mời các bạn đón đọc Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Cổ Phong Hệ Liệt: Hồ Duyên - Công Tử Hoan Hỉ
Y dạy học ở thôn làng nho nhỏ, từ thơ bé đã mồ côi, lớn lên cũng phận mọt sách nghèo rớt mồng tơi. Hắn sinh trong vương tộc, hưởng trọn nhung lụa vàng son, thân hồ ly quen thói ngông cuồng. Một đêm mưa dông gió giật, một lần thiên kiếp, một thoáng vô tình lạc bước đến hậu sơn, lại là cơ duyên để đôi bên hội ngộ. Từ đây chấm dứt hai mươi năm hiu quạnh, hai mươi năm bình lặng dửng dưng…. Người có ơn và kẻ đến trả ơn, từ lúc nào đã dây dưa không dứt? Là khi y ngơ ngẩn vì bóng áo trắng và đôi mắt vàng kim nhàn nhạt, là khi hắn nhận ra vòng tay y ấm áp vô cùng? Ngày qua ngày, hắn cho gà ăn, y dạy học, trời đổ mưa lại có ai mang ô đứng đợi, tán ô khoanh lại một khoảnh trời mơ nồng nàn. Chuyện trời tàn đất tận, chưa đến tàn tận thì ai hay ra sao? Vậy hãy cùng nhau sống đời bình đạm, cùng nhau đợi đến đất tận trời tàn… *** "Đệ vẫn... khoẻ chứ?" Nhìn nhau im lặng, cuối cùng vẫn là Nhan Tử Khanh mở lời trước. "Ừ." Tô Phàm gật đầu, mắt đăm đăm nhìn mặt bàn cũ kỹ. Lại chìm vào yên tĩnh, ánh mắt Tô Phàm hơi nhích lên, bắt gặp nền gấm sắc vàng thêu hoa văn chìm màu bạc, gió to sóng cả, mây cuộn bể gầm. Trên đỉnh đầu một tiếng thở dài sâu thăm, bàn tay quên cầm bút làm thơ vươn đến gần y, giữa chừng lại buông thõng xuống, "Đã là tiên sinh rồi, sao còn kiệm lời như vậy?" Không phải không thích nói, chỉ là không muốn nói, không mong nói, cũng không biết phải nói gì. Tô Phàm trong lòng thầm biện giải. Ban tay cầm sách siết chặt thêm, mắt cứ nhìn mãi chỗ tróc sơn trên mặt bàn cũ kỹ. "Đệ vẫn vậy, chẳng thay đổi chút nào so với cái ngày không thuộc được thơ." Nhan Tử Khanh chẳng ngại Tô Phàm ít nói, tiếp tục gợi chuyện, khí vị xa xăm, như đang nhớ về ngày cũ. "Năm ấy, nếu không thuộc được, có lẽ phu tử sẽ giữ đệ lại đến tối mịt." "Không đâu, phu tử vốn từ ái, sẽ không làm vậy." Tô Phàm mở miệng biện hộ, bắt gặp ý cười ăm ắp trong đôi mắt kia, "Huynh..." "Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta rồi?" Nhan Tử Khanh cười nhìn Tô Phàm, "Bạn đồng môn tái ngộ, Tô tiên sinh đối đãi thế này ư?" ... Mời các bạn đón đọc Hồ Duyên của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.