Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chuyện Người Tùy Nữ (Margaret Atwood)

“Sự Cám dỗ của Chuyên chế” là tên một cuốn sách của Jean-François Revel (1924-2006) tôi mượn đặt cho bài viết này bởi câu chuyện kỳ dị cay đắng và bóp nghẹt lồng ngực của Chuyện người tùy nữ có lẽ trước hết cảnh cáo ta về một tiềm năng mang tính dị truyền lịch sử của một thứ nhu cầu, ham muốn, và khả năng đáp ứng nhu cầu ấy nơi con người, cái hoàn toàn có thể diễn đạt như là sự cám dỗ của chuyên chế.

Cám dỗ chuyên chế lớn đến độ người ta thấy nó thấp thoáng đằng sau mỗi chân lý hay lẽ phải mà lịch sử từng biết đến.

Ở đây, đó là nền chính trị thần quyền của một “Nước Cộng hòa Gilead” - cái tên có lẽ là một kiểu chơi chữ: Cộng hòa do Chúa dẫn dắt. Khái niệm này bản thân nó là một trong những sản phẩm sáng tạo nhất của trí tưởng tượng: một nền cộng hòa trong khi chờ Chúa trở lại.

Đối với bất cứ ai chỉ cần một chút quan tâm đến thời sự thì đơn giản đó đã là một mẫu hình có trong thực tế, và tính sáng tạo kỳ quái của nó, tính tưởng tượng phi thường của nó, lại phải nhờ đến văn học làm môi trường phát lộ - như trong cuốn tiểu thuyết này.

Chuyện người tùy nữ tuy nhiên lại không đi con đường phân tích có tính chất sử thi các hiện tượng, các sự kiện và biến cố ở tầm mức ta quen hình dung về cái gọi là Lịch sử; việc này có đối chứng ở phần cuối của cuốn tiểu thuyết, không đánh số trang, như một phụ lục hay một vĩ thanh độc đáo dưới tiêu đề “Chú dẫn lịch sử về chuyện người tùy nữ”. Tìm mua: Chuyện Người Tùy Nữ TiKi Lazada Shopee

Toàn bộ câu chuyện chính tập trung vào thể hiện cái trải nghiệm của nhân vật người Tùy nữ, chính là người đã kể câu chuyện này. Và đây là một tác phẩm hiếm hoi cho ta thấy một trải nghiệm cá nhân có thể được mô tả thích hợp, trọn vẹn, sâu sắc và triệt để như thế nào.

Trước hết đó là một thực nghiệm gắt gao: tước bỏ những điểm chuẩn quen thuộc luôn dựng lên gợi lên cái nhìn từ bên ngoài hay là một hình thức cái nhìn bên ngoài về một con người: tên tuổi, những đặc điểm nhân thân và những chuỗi liên hệ xoay quanh, đi và đến từ những đặc điểm ấy.

Nhưng nói cho đúng thì đó không phải là sự tước bỏ, mà, giống như một ngọn đèn không cần tự soi sáng cái đui của nó, nhân vật người Tùy nữ kể chuyện đã đặt ta vào một quan hệ nội tiếp với ý thức của chị ta, vào bên trong cái nhìn của người kể chuyện, bên trong đôi mắt căng thẳng, lo âu, kìm nén và sắc sảo luôn bị chặn giữa “hai cái cánh” khi đi ra ngoài “để chúng tôi không thấy được, nhưng cũng không bị thấy” (tr.17), cũng là đôi mắt luôn luôn nhìn thấy những mảnh vỡ của quá khứ chính mình, những mảnh vỡ của đời sống, và của Lịch sử…

Sự tước bỏ ấy, hay là sự đặt ta vào bên trong cái ý thức cá nhân, cụ thể đặc thù mà vẫn vô danh ấy, lạ thay lại làm nổi bật lên, sắc nét một cách khó có thể sắc nét hơn, chính cái con người cá nhân đó.

Ngay từ những câu kể đầu tiên, người kể đã lôi chúng ta vào một con sông lười của dòng chảy tâm lý nhân vật, cái dòng ý thức của chị ta; nhưng chỉ đến vậy thôi: chúng ta không buộc phải lặn ngụp, chúng ta ngồi trên những chiếc phao để nghe con sông kể về chính nó như một thứ giáo cụ trực quan.

Và người Tùy nữ không quên thỉnh thoảng lại nhắc nhở chúng ta về tình trạng đó. Chị ta sẽ bảo: “Tôi những muốn tin mình chỉ đang kể chuyện” (tr.59), hay: “Bên kia cửa là cuộc sống bình thường. Tôi sửa lại: bên kia cửa trông như cuộc sống bình thường” (tr.187), v.v…

Dường như để nhấn mạnh hành động kể, việc “Tôi” chuyển thành lời cái trải nghiệm của “Tôi” - một việc có tầm quan trọng sống còn, có giá trị bằng toàn bộ tương lai vô vọng trong hoàn cảnh của “Tôi” lúc đó, có giá trị đúng bằng sự sống còn bởi tách mình được khỏi cái thực tại kinh khủng thông qua hành động biến nó thành chuyện (vì tạm thời không có cách nào khác) và do đó, “ai tin được rằng chuyện kể chỉ là chuyện kể sẽ có cơ may cao hơn” (tr.59), có giá trị bằng sự tồn tại của những người thiết thân cho mình bởi hành động kể tạo lập người nghe và “Tôi kể, vì thế người tồn tại” (tr.356), người tạo thành thế giới cho tồn tại của “Tôi” - dường như để nhấn mạnh hành động kể quan trọng như thế nên người Tùy nữ hơn một lần đã ra sức làm rõ việc kể chuyện này.

“Đây là tái dựng…” (tr.183), chị ta cho thấy những câu chuyện trong câu chuyện; chị ta kể lại lời kể của người bạn gái thân Moira mà “không thể nhớ đúng từng từ, bởi không cách nào chép lại”, nhưng “tôi đã cố sao cho càng giống cô càng tốt. Cũng là một cách giữ cho cô sống” (tr.330).

Đó hoàn toàn không phải là điều nằm ở bình diện một mánh lới kể chuyện, hoàn toàn vượt qua cấp độ những thủ pháp của một người kể ý thức sâu sắc về hành động kể của mình. Tôi đã nói rồi: chị ta đưa chúng ta lên những chiếc phao (gì cũng được!) trên một dòng chảy của ý thức.

Có chuyện chị ta kể đến hai lần, liên tiếp; như chuyện chị ta ngủ với Nick lần đầu tiên; vừa kể dứt, chị ta bảo: “Tôi bịa ra đấy. Không phải thế đâu. Mà là thế này” (tr.350).

Hai lần kể cho cùng một câu chuyện - và ta thấy trong khoảng thời gian đó không phải là ta đứng yên hay dòng sông kia ngừng chảy, lại càng không quang cảnh kia lặp lại, cho dù vẫn chuyện đó thôi.

Vậy thì điều ta thấy ở câu chuyện được nhân đối ấy phải chăng là hai cái thực tại khác nhau, cho dù không khác đáng là bao, mà song song tồn tại? Hay phải chăng ở những khe hở giữa hai thực tại không trùng khít lên nhau đó ta lờ mờ thấy một thực tại thứ ba khác hẳn, không được rọi chiếu, không hiển ngôn?

Vâng, nếu có như vậy thì ta cũng không bao giờ biết được.

Mà câu chuyện bảo ta rằng nó kể về những thực tại mang tính ý hướng, những sự kiện chỉ trở nên thực tế bởi có một ý thức soi rọi vào bằng ý định và sự cố ý của mình, bởi có một ý thức đã kinh qua các sự kiện đó để biến chúng thành sự kiện, đã trải nghiệm chúng để liên kết chúng vào kinh nghiệm của chúng ta, biến chúng thành thực tế.

Và cái ý-thức-người-Tùy-nữ đó, trước khi kết thúc câu chuyện, càng tỏ ra day dứt hơn bởi tính trải nghiệm cá nhân mà hành động kể của chị bộc lộ:

“Tôi ước gì câu chuyện này khác đi. Tôi ước nó văn minh hơn. Tôi ước mình hiện ra trong đó tốt đẹp hơn, bớt do dự, bớt phân tâm vào những điều nhỏ nhặt. Tôi ước nó có đầu có đuôi hơn. (…) Thứ lỗi cho tôi vì chuyện này quá nhiều đau thương đến thế. Thứ lỗi cho tôi nó rời rạc từng mảnh vụn, như xác người kẹt giữa hỏa lực cánh sẻ hay ngũ mã phanh thây. Nhưng tôi nào có làm gì sửa được. Tôi cũng đã cố đưa vào ít thứ tốt lành rồi đấy. Hoa chẳng hạn, bởi chúng ta sẽ ra sao nếu không có hoa?” (tr.355-356)

Quả là có một số đoạn rất đẹp, sống động một cách độc đáo, về hoa, mà tôi tin bạn sẽ cảm thấy ở đấy chủ yếu là các chất liệu: nhựa cây, cánh hoa và lá vò nát trên ngón tay, màu đỏ tự nhiên một cách khó hiểu ở chỗ bông hoa rụng ra, v.v… chứ không phải những bức tiểu họa duyên dáng nào đó.

Và không phải là những biểu lộ trữ tình.

Trong câu chuyện của Người Tùy nữ này không có hy vọng, không có tương lai, cho nên những khi hoa hiện lên trong trải nghiệm cá nhân căng thẳng của chị ta thì nó hiện lên như những biểu tượng trong mơ của cả hai điều ấy, đồng thời cũng biểu trưng cho các ký ức về những gì gọi là hy vọng và tương lai.

Hoa đó chính là hoa “ước gì” và hoa “Thứ lỗi cho tôi…” trùng điệp trong đoạn văn trích ở trên.

Người Tùy nữ lăp lại “ước gì” và “xin thứ lỗi” ngay trước một đoạn tàn bạo đến cực điểm - trường đoạn chị ta kể về buổi hành quyết định kỳ được gọi là “Cứu chuộc đàn ông”. Bạn sẽ phải tưởng tượng cảnh một người còn sống bị một nghìn con mèo nhà xé xác.

Nhưng ở đây tôi muốn nói đến sự lặp lại những khẳng định về hành động kể, về việc kể chuyện - sự lặp lại rõ ràng cố ý của Người Tùy nữ.

Đúng là có sự tô đậm, rất phong cách, một nét nữ tính trong những ước gì và xin thứ lỗi đó.

Tuy nhiên không chỉ là như vậy.

Trở lại một chút phần lời kể ở trang 59, đã trích ở trên, chị ta đã phân định rõ ràng: “Tôi những muốn tin mình chỉ đang kể chuyện. Tôi cần tin thế. Tôi phải tin thế…”, song ngay sau đó thì: “Đây không phải tôi đang kể chuyện. Đây cũng là tôi đang kể chuyện, trong đầu mình; trong lúc vẫn đang sống tiếp.”

Như vậy, không thể rõ ràng hơn: trải nghiệm cá nhân phải là một trải nghiệm ở cấp độ thứ hai - cấp độ của ý thức nhận thức về chính nó, cũng như truyện kể luôn luôn là truyện kể về một câu chuyện (“Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua…”).

Chính là ở cấp độ đó thì một tính ý hướng của ý thức trải nghiệm mới có được sự xác nhận, bằng sự tách rời tương đối với cái thực tại mà nó kinh qua và quan trọng hơn - như trong bối cảnh của Người Tùy nữ, đặc biệt trong những cảnh như cơn cuồng loạn đám đông một buổi “Cứu chuộc đàn ông” - bằng sự tách rời với một tính ý hướng bị mặc định, bị ám thị thôi miên và do đó mà hợp thức hóa những kinh nghiệm mà mình không muốn, xác nhận một ý thức nào đó bên ngoài ý chí mình.

“Tôi ước gì…”, “Xin thứ lỗi cho tôi…” - bởi thế - là cất lên tiếng nói của một câu chuyện khác bên kia câu chuyện đang kể đây, tiếng nói chống lại sự cám dỗ của việc thích nghi với một thực tại “có quá nhiều đau thương đến thế” này, sự thích nghi mà chính Người Tùy nữ đã có lúc rơi vào, khi chị ta có được Nick giống như “một vợ dân khai khẩn”, một người đàn bà thoát khỏi chiến tranh và kiếm được một người đàn ông; mà chị ta phải thốt lên: “Sửng sốt biết bao, khi thấy người ta tập quen được những gì, miễn là có tí bù đắp” (tr.362).

Câu chuyện của Người Tùy nữ do đó là câu chuyện của một người đàn bà chống lại sự cám dỗ.

Mà không phải người đàn bà đối diện những cám dỗ thông thường ai cũng nghĩ đến ngay.

Ở đây, Người Tùy nữ kể câu chuyện của mình chống lại một Sự Cám dỗ của Chuyên chế.

Nguyễn Chí Hoan

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Chuyện Người Tùy Nữ PDF của tác giả Margaret Atwood nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Khoe Bàn Chân Nhỏ (Bách Dương)
Chuyện rằng, xưa kia, có một nước tên là nước Hũ Tương. Ở nước Hũ Tương này, hằng ngày việc quan trọng nhất là bàn luận xem họ có phải là nước Hũ Tương hay không, và chuyện ồn ào nhất là tranh cãi giữa thầy thuốc với bệnh nhân, kết quả tất nhiên là thầy thuốc đại bại. Câu chuyện giữa họ đại khái thế này: Người bệnh: Tháng sau tôi lấy vợ rồi, sẽ bày tiệc lớn, anh phải chiếu cố đến làm thượng khách đấy nhé! Kết quả xét nghiệm bệnh phẩm của tôi thế nào rồi ạ? Thầy thuốc: Xin lỗi, tôi e rằng sẽ phải báo cho anh một tin không hay. Kết quả xét nghiệm ở đây rồi, có lẽ là lao phổi giai đoạn 3. Thứ nhất là ho… Người bệnh: Lạ nhỉ. Anh bảo tôi ho, khi nãy anh cũng ho đấy thôi, sao không phải là lao phổi? Thầy thuốc: Tôi ho không giống anh! Tìm mua: Khoe Bàn Chân Nhỏ TiKi Lazada Shopee Người bệnh: Thế nào mà không giống? Anh có tiền, có học vấn, từng học đại học, từng được uống nước sông Amazon, dòng dõi cao hơn người khác một bậc, có phải không? Thầy thuốc: Không thể nói thế được. Còn vấn đề nữa là: anh thường lên cơn sốt vào nửa đêm… Người bệnh: Không thể nói thế được. Phải thế nào mới có thể vừa lòng anh, như ý anh được? Nửa đêm phát sốt! Cái quạt máy ở nhà tôi, dùng đến nửa đêm mà chạm tay vào thì tay cũng thành thịt nướng, chả lẽ như thế nó cũng bị lao phổi giai đoạn 3? Thầy thuốc (kiên nhẫn giải thích): Còn thổ huyết nữa, đó cũng là một trong những triệu chứng. Người bệnh: Bên cạnh nhà tôi có một ông bác sĩ nha khoa, những người đến khám răng đều bị ông ấy làm cho thổ ra máu, chả lẽ họ cũng là bệnh nhân lao phổi giai đoạn 3? Thầy thuốc: Tất nhiên là không phải, nhưng tổng hợp những triệu chứng lại… Người bệnh: Được rồi, cứ cho nó là bệnh lao phổi đi, thậm chí là lao phổi giao đoạn 7, giai đoạn 8 đi nữa, cũng có làm sao đâu? Mà anh phải kêu gào ầm ĩ! Người nước ngoài chẳng phải cũng mắc lao phổi đấy thôi? Làm sao anh lại chỉ vào riêng mặt tôi mà nói. Tháng sau tôi lấy vợ, ai cũng biết cả rồi, chả lẽ anh không nói được mấy câu động viên tôi, cớ gì lại công kích tôi? Tôi có thù gì, oán gì với anh, mà anh phải chia rẽ chúng tôi? Thầy thuốc: Anh hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi chỉ muốn nói là… Người bệnh: Tôi chả hiểu lầm tí nào cả. Tôi đã nhìn rõ bụng dạ anh rồi. Anh mồ côi mẹ từ nhỏ, thiếu tình cảm ấm áp gia đình. Đến trung niên lại bị dính án hiếp dâm, giết người cướp của, phải ngồi nhà đá, trong lòng mang đầy oán hận với chế độ luật pháp công bằng, cho nên mới không chấp nhận được hạnh phúc của người khác, không chấp nhận được vinh quang mà quốc gia, dân tộc đang có. Thầy thuốc: Chúng ta nên bàn về việc chính thôi… Người bệnh: Thì tôi đang bàn vào đúng việc chính đây. Hãy nói thật cho tôi biết, ngày trước khi anh giết người, làm sao mà hạ thủ được với người ta, trong khi bà cụ ấy lại còn có ơn với anh. Thầy thuốc (có vẻ kinh sợ): Kết quả chẩn đoán căn cứ vào kết quả xét nghiệm máu và nước bọt của anh, chứ chẳng phải tôi tự nhiên bịa ra. Người bệnh: Tất nhiên là không phải anh tự nhiên bịa ra, cũng giống như hồi xưa, con dao của anh không phải tự nhiên mà đâm vào ngực bà cụ ấy. Anh sỉ nhục những nhân sĩ yêu nước tiến bộ đủ rồi đấy. Anh một lòng một dạ oán hận đồng bào mình, nói họ đều mắc lao phổi giao đoạn 3, mà anh không cảm thấy nhục ư? Thầy thuốc: Anh ơi, tôi chỉ là thương anh, mong muốn cho anh sớm được khỏe mạnh, nên mới thẳng thắn nhắc nhở, chứ không có ác ý gì. Người bệnh (cười nhạt và ho sù sụ): Anh là một tên sát thủ kiếm còn chảy ròng ròng máu. Những nhân sĩ yêu nước có lương tâm sẽ liên hiệp lại, chặn đứng việc tiến hành mưu sát tổ quốc dưới thuật che mắt bằng “tình thương” ấy của anh. Thầy thuốc: Những căn cứ của tôi đều là kết quả xét nghiệm, như nước bọt chẳng hạn, là xét nghiệm của trường Đại học nước Thiên Trúc… Người bệnh: Chuộng Tây sính ngoại, chuộng Tây sính ngoại! Một kẻ hạ lưu đê tiện mất hết cả lòng tự tôn dân tộc như anh, tôi xin nghiêm túc cảnh cáo rằng, anh sẽ phải trả giá cho sự chuộng Tây sính ngoại của mình! Thầy thuốc (dũng cảm hẳn lên): Chớ có nói bừa, chớ có trốn tránh, chớ có bêu riếu cái xấu của người khác để thay cho lý lẽ. Những chuyện quá khứ của tôi có liên quan gì đến chủ đề ta nói hôm nay? Chủ đề của chúng ta là: “Anh có bị mắc lao phổi không?” Người bệnh: Xem cái bộ dạng “người Trung Quốc xấu xí” của anh kìa, giọng nói sao to thế, từ bối cảnh lịch sử của anh, có thể nhìn ra tâm địa ác độc của anh. Sao lại nói là không có can hệ gì? Trung Quốc sẽ hỏng trong tay loại người như anh, khiến người nước ngoài cho rằng người Trung Quốc tất cả đều mắc lao phổi giai đoạn 3, do đó mà coi thường chúng ta. Đối với những tên Hán gian đầu sỏ ăn cây táo rào cây sung như anh, lẽ trời sẽ chẳng dung! Cẩm y vệ đâu (cố sức ho lớn), lôi nó ra! Tất nhiên không cứ nhất định phải là Cẩm y vệ mới lôi được (lão Bách Dương từng bị lôi ra một lần rồi), có khi là gậy đập tới tấp, có khi lại là bút phê miệng rủa. Đài Bắc, 23. 7. 1985Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Khoe Bàn Chân Nhỏ PDF của tác giả Bách Dương nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Những Việc Cần Làm Trong Đời Người (Lê Duyên Hải)
Khi phần lớn những điều trong cuộc sống chúng ta làm chỉ vì những nghĩa vụ và thói quen, ta sẽ chẳng bao giờ tìm thấy niềm vui đích thực. Đó có thể là những việc nhuốm sắc màu buồn bã như đưa tiễn một ai đó trên sân ga. Đó cũng có lẽ là việc ta nên ghi nhớ một bài học nào đó suốt cuộc đời hay làm những điều thiết thực cho cuộc sống. Và mỗi một công việc đó đều đang tô điểm cho cuộc sống mỗi ngày, và giúp gây dựng nhân cách, tình yêu thương và sự trân trọng những giá trị bên mình của mỗi con người. Đời người không có một mô hình cố định nào, mỗi người đếu có sự từng trải, thể nghiệm riêng mà hi vọng rằng sẽ chẳng bao giờ phải hối hận. Vậy hãy cố gắng bớt chút thời gian để đi những lối đi mới riêng mình thay vì những con đường cũ mòn của người khác. Đó là nội dung của “Những việc cần làm trong đời người” muốn gửi đến độc giả.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Những Việc Cần Làm Trong Đời Người PDF của tác giả Lê Duyên Hải nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đừng Đợi Đến Khi Tốt Nghiệp Đại Học (Alpha Books)
Nhiều bạn sau khi đỗ Đại học thường rất thảnh thơi, bởi họ đơn giản nghĩ rằng vào được Đại học là chắc chắn sẽ có trong tay một suất việc làm tốt. Học đại học lại do mỗi cá nhân tự giác, nên nhiều người nghĩ học đại học đơn giản. Nhưng thực tế "Học đại học như thế nào để khi ra trường bạn có được một nghề nghiệp xứng đáng với mức lương mơ ước?" Đó là câu hỏi khó mà không phải ai cũng biết cách trả lời. Mỗi bạn sinh viên dù là năm đầu hay năm cuối đều chia sẻ một "căn bệnh" học tập khác nhau, kiểu như "nước đến chân... vẫn chưa thèm nhảy", "học từ đâu, lâu lâu mới biết" hay "điên đầu vì học"... Đừng đợi đến khi tốt nghiệp đại học là tổng hợp kinh nghiệm quý báu của các "lão làng" khi đứng trước thời điểm lựa chọn quan trọng của cuộc đời, cung cấp cho bạn lời khuyên về cách thức tư duy và phương pháp học tập để hóa giải những "căn bệnh" muôn thưở của sinh viên như: - Đánh bại thói lề mề Tìm mua: Đừng Đợi Đến Khi Tốt Nghiệp Đại Học TiKi Lazada Shopee - Rèn luyện tinh thần tự học - Lưu giữ sự hiếu kỳ và khả năng quan sát - Học cách tư duy độc lập... và còn rất nhiều bí-kíp-lợi-hại khác nữa!Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Alpha Books":Người Giỏi Không Bởi Học NhiềuMở Khóa Sáng TạoSống Chậm Lại Rồi Mọi Chuyện Sẽ Ổn ThôiĐừng Đợi Đến Khi Tốt Nghiệp Đại HọcCánh Tay Trái Của SếpNhững Trò Ngụy Biện Biến Sai Thành TráiBí Quyết Vượt Qua Kỳ Thi Một Cách Hoàn HảoLuyện Trí Nhớ - Cái Thiện Trí Nhớ Chỉ Trong 7 NgàyĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đừng Đợi Đến Khi Tốt Nghiệp Đại Học PDF của tác giả Alpha Books nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ (Noam Chomsky)
Một tháng trước, Trương Hằng phát hiện một ngày của mình bỗng có thêm 24 giờ. Thứ thay đổi đầu tiên chính là đồng hồ đeo tay của hắn, đó là chiếc đồng hồ cơ Tissot Seastar III sản xuất tại Thụy Sĩ, do cha mẹ ở tận Iceland tặng hắn hôm sinh nhật mười tám tuổi. Đặt hàng trên taobao cực kỳ qua loa, shop giao hàng mới phát hiện phần địa chỉ còn ghi sai. Trương Hằng cũng chẳng muốn nói nữa, lúc hắn chưa tốt nghiệp tiểu học thì hai ông bà đã vội vàng dọn hành lý bay sang Châu Âu để bắt đầu cuộc sống mới. Hai người quen nhau trong một buổi giao lưu học thuật, nghề nghiệp đều là nhà thần học, nghĩa cũng giống như tên, chính là chuyên gia nghiên cứu các tôn giáo thần thoại. Tất nhiên ở một đất nước theo chủ nghĩa duy vật này thì khó mà làm ăn gì được. Tìm mua: Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ TiKi Lazada Shopee Nhưng khác với đám thầy bà giả danh lừa bịp, cha mẹ của Trương Hàng đúng là hàng thật giá thật. Một người thì tốt nghiệp đại học Oxford, chuyên nghiên cứu thần thoại Hy Lạp và Bắc Âu, người kia là nghiên cứu sinh học bằng thạc sĩ của đại học Durham, lấy thần thoại Cơ Đốc giáo làm đối tượng nghiên cứu, từng viết vài bài luận văn rất có sức ảnh hưởng trong nghề. Kết quả, sau khi về nước lại không làm nên cơm cháo gì. May sao thầy của ba Trương có một hạng mục đang thiếu người. Cả hai bàn bạc với nhau, ném Trương Hằng cho ông ngoại của hắn chăm sóc, sau đó bắt đầu cuộc sống nghiên cứu rày đây mai đó trên khắp thế giới. Về sau thì cả năm mới về nhà một lần, nên lúc bé Trương Hằng chỉ sống cùng ông ngoại. Có lẽ là do cảm thấy hổ thẹn với con trai, cho nên hai người không hề keo kiệt với ông cháu hắn về mặt tiền bạc. Không tính các khoảng học phí với tiền thuê nhà, phí sinh hoạt một năm đại học của Trương Hằng đã là ba mươi ngàn, tuy không bằng đám nhà giàu khác, nhưng so với các học sinh bình thường thì đã là nhiều lắm rồi. Quay lại vấn đề chính. Chuyện chiếc đồng hồ nọ rât kỳ lạ, Trương Hằng ngủ một giấc dậy, giơ tay định xem giờ theo bản năng thì phát hiện chữ số khắc trên mặt đồng hồ đã từ mười hai biến thành hai mươi bốn. Trương Hằng ngẩn tò te một lúc, tiếp theo hắn bình tĩnh đặt đồng hồ về chỗ cũ rồi trùm chăn ngủ tiếp. Kết quả một tiếng rưỡi sau, đám anh em chung phòng nhắn tin đầy nuối tiếc báo rằng hắn đã bị điểm danh trong lớp toán cao cấp. Không phải là mơ ư? Trương Hằng mất chừng mười phút để vệ sinh cá nhân, đoạn hắn ngồi vào bàn học dưới giường rồi mở máy tính lên. Đầu tiên hắn lên taobao, tìm “ đồng hồ đeo tay gấp đôi giờ, chơi khăm”, kết quả hiện ra là “Không tìm thấy kết quả phù hợp”. Trương Hằng bèn xóa “ chơi khăm” ở phía sau đi. Nhưng vẫn chẳng thấy bất kỳ kết quả phù hợp nào. Không phải chơi khăm à? Trương Hằng xoa cằm thầm nghĩ, nếu không nhìn mười hai vạch chỉ giờ đột nhiên xuất hiện thì thời gian trên đồng hồ cũng giống như máy tính. Vả lại, sau khi nhìn kỹ, cuối cùng Trương Hằng cũng xác định chiếc đồng hồ khắc hai mươi bốn vạch kia chính là chiếc Seastar mà hắn luôn đeo trước đây. Kể cả vết xước dưới đáy đồng hồ với nếp hằn trên dây đeo, trừ chủ nhân là hắn ra, người khác chắc chắn sẽ không biết đến những chi tiết này. Đương nhiên cũng không loại trừ vài chuyên gia làm giả có thể mô phỏng giống hệt hàng thật, nhưng ai lại ăn no rửng mỡ làm tới mức đó vì một trò đùa cơ chứ, có tay nghề và tinh thần thế này thì vào Cố Cung sửa văn vật không tốt hơn à? Tóm lại, Trương Hằng đã biết là mình có chuyện rồi. Người bình thường gặp phải hiện tượng thần bí thế này thì đã sợ mất mật rồi, nhưng Trương Hằng không phải là người bình thường, việc này phải cảm ơn hai vị phụ huynh cực phẩm của hắn. Cha mẹ người ta đều kể chuyện cổ tích bé thỏ, bé sóc để dỗ con mình đi ngủ. Hai vị này lại khác, bọn họ không hề lãng phí kiến thức chuyên môn của bản thân, lúc Trương Hằng còn bé toàn được nghe thần thoại Bắc Âu với kinh thánh để đi ngủ. Dù cuối cùng bản thân hắn không phụ chín năm giáo dục bắt buộc, trở thành một người theo chủ nghĩa duy vật vinh quang, nhưng dư âm lúc nhỏ vẫn còn đó. Khả năng tiếp nhận những chuyện thế này của Trương Hằng cao hơn người bình thường rất nhiều. Dùng khái niệm trong game “Tiếng gọi Cthulhu” khá hot hiện nay để giải thích thì chính là điểm tinh thần của hắn giảm xuống rất chậm. Thay vì sợ hãi thì hắn lại vô cùng tò mò với việc xảy ra trên người mình. Trên mặt đồng hồ bình thường chỉ khắc mười hai vạch, kim giờ quay hai vòng đại biểu hết một ngày, giờ chiếc Seastar bản giới hạn số lượng toàn cầu có hai mươi bốn vạch của hắn chỉ cần quay một vòng là hết ngày. Nếu thế thì hình như cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, sau khi quen rồi thì sẽ thấy khá thú vị. Nhưng Trương Hằng tin chắc, bất kể là ai làm chuyện này đi chăng nữa thì tuyệt đối sẽ không thỏa mãn với việc đơn giản như đổi mặt đồng hồ của hắn. Trực giác nói cho Trương Hằng biết, chắc hẳn phải đợi sau khi kim giờ chạy hết một vòng thì chuyện thú vị thật sự mới bắt đầu. Bây giờ vẫn còn 15 giờ mới hết ngày, tất nhiên Trương Hằng cũng chẳng định sẽ ngồi không trong khoảng thời gian này. Lớp toán cao cấp buổi sáng không cần đi nữa, dù sao cũng bị điểm danh rồi, dựa theo quy định của giáo sư thì thành tích kiểm tra cuối kỳ sẽ tự động trừ đi 5 điểm. Vụ này hết cứu nổi rồi. Trương Hằng dứt khoát tới sân thể dục chạy bù cho buổi sáng. Lúc bạn cùng lớp nhắc tới Trương Hằng đều cảm thấy tên này rất dị. Sau khi lên đại học, ai cũng ghét phải dậy sớm, chỉ có hắn vẫn kiên trì chạy bộ buổi sáng. Nhưng đại hội thể thao lại không thấy hắn tới đăng ký, mà các hoạt động tập thể khác hắn cũng ít khi tham gia. Nếu tiếp xúc với hắn thì lại phát hiện hắn chẳng lạnh lùng như vẻ ngoài, thậm chí còn rất hóm hỉnh. Nhóm nữ sinh vẫn rỉ tai nhau rằng Trương Hằng đa tài, đa nghệ. Có người nghỉ sớm trở về trường nói rằng trông thấy một mình hắn ở trong phòng dạy đàn, đánh bản Grandes Etudes de Paganini “La Campanella”, đây là bản độc tấu piano do Franz Liszt soạn lại từ Concerto for violin No. 2, in B minor, Op. 7 của nhà vĩ cầm người Ý Paganini, nổi tiếng bởi độ khó, viết theo kiểu điệp khúc, mỗi một chủ đề đều thay đổi cách diễn tấu, thử thách kỹ thuật trình diễn của người đánh đàn. Còn có người bảo từng trông thấy hắn tới hội quán bắn cung ở ngoài trường, theo như cậu bạn cùng phòng với Trương Hằng lén tiêt lộ thì hình như hắn còn là thành viên của câu lạc bộ leo núi nào đó. Mấy tin tức trên đều là sự thật, nhưng cũng không hẳn là sự thật. Thực tế Trương Hằng không quái dị như mọi người vẫn đồn đãi, việc hắn chạy bộ buổi sáng là do ông ngoại ép, chạy mãi thành thói quen, nhưng tốc độ và sức bền chỉ hơn người bình thường một chút chứ chẳng thể bì được với mấy học sinh có sở trường thể dục được đặc cách tuyển thẳng. Vụ bắn cung thì do gần đây hắn bỗng nổi hứng nên mới tập thử, vừa học được ba buổi, miễn cưỡng xem như người mới nhập môn. Còn leo núi thì sau khi đăng kí, nhận thẻ tập xong thì hắn lại hết hứng thú nên đã tạm biệt em nó rồi. Duy chỉ có đàn piano thì hắn đã tập từ nhỏ, nhưng trình độ cũng thuộc dạng nghiệp dư cấp tám chín gì đó mà thôi. Bản Grandes Etudes de Paganini “La Campanella” kia thì hắn đã lưu sẵn trên điện thoại rồi mở nghe trong phòng nhạc, không ngờ lại tạo ra tin đồn này. Vì thế cứ ngỡ Trương Hằng là người bất thường, nhưng thật ra hắn lại bình thường đến không tưởng. Hắn thường sinh hứng thú với mọi thứ xung quanh, nhưng thời gian luôn công bằng với mỗi người. Dù có quý trọng nó hay không, có định tranh thủ dùng từng phút một cách hiệu quả nhất hay không, hay chỉ muốn nằm ì trên giường thì mỗi người cũng chỉ có 24 giờ một ngày. Không nhiều hơn hay ít hơn dù chỉ là một giây.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ PDF của tác giả Noam Chomsky nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.