Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tỏa Hồn

Editor: Nhật Nguyệt Phong Hoa (Huỳnh Selena) Thể loại: Huyền huyễn, tiên hiệp, thần tiên ma quái, HE Độ dài: 110 chương + Ngoại truyện Tình trạng: Hoàn Thuộc hệ liệt "Mộ Thâm Viện" gồm (theo thứ tự): 1. Tỏa Hồn 2. Văn Thuyết 3. Vãn Thiền 4. Thu Sát (tác giả đã drop từ năm 2018) Văn án: Vô tình cứu được một vị khôi lỗi sư(*)  , Tô Tiện nhờ thế mà được bậc thầy con rối kia tặng một món quà, xem như báo ân. (*) Khôi lỗi là con rối. Đây là một con rối không có khuôn mặt, khả năng của nó là vô hạn, nó có thể làm bất cứ chuyện gì cho nàng. Tô Tiện suy nghĩ, đắn đo một hồi, nên chọn gương mặt nào cho con rối... Tô Tiện trầm ngâm một lúc, nói: Hay là dùng mặt của thiếu chủ Sở gia nhé! Từ đó về sau, mỗi ngày, bất kể Tô Tiện ăn uống đi ngủ hay làm bất cứ chuyện gì đều mang theo tên khôi lỗi đó. Từ ngày đó trở đi, thiếu chủ Sở gia phát hiện chẳng còn cô nương nào vứt khăn tay lung tung trên đường nữa. Ánh mắt những người xung quanh nhìn hắn cũng trở nên rất kỳ quái... 1. Tô nữ chính siêu soái×3 2. Đánh quái thăng cắp 3. Hư cấu văn, bối cảnh chỉ là tưởng tượng  4. Nam chính là con rối! Chính xác là một con rối! Đừng có nhận nhầm đấy! *** Cho thuê con rối hình người Sở Khinh Tửu, năm vạn lượng bạc một ngày.   Trong vòng một ngày, muốn làm gì với "Sở Khinh Tửu" đều được.   Bao người vừa lòng!!   *   Chỉ trong một đêm, tờ cáo thị này đã tràn ngập khắp Bất Chu thành.   Sở Khinh Tửu là ai? Vấn đề này đến cả đứa trẻ 3 tuổi còn biết. Bởi vì người này chính là thiếu chủ của Sở gia - một trong Bát đại gia tộc. Trong truyền thuyết là một nhân vật thiên hạ vô song. Bất kể là tướng mạo, nhân phẩm, khí chất, học thức hay là công pháp đều là người đứng nhất nhì trong lớp trẻ của thiên hạ. Có lời đồn, rất nhiều thiếu nữ gặp hắn rồi đều không muốn gả cho ai khác nữa, trong lòng tâm tâm niệm niệm mãi chỉ có Sở lang.   Nếu có người dám dán cáo thị như này thì dân chúng tuyệt nhiên sẽ không ngồi nhìn, cho dù là kẻ thật sự muốn thuê hay người xem náo nhiệt đều lũ lượt kéo nhau đến địa điểm ghi trên cáo thị.   Trường Thiện Trang.   Trường Thiện trang nắm ở phía tây của Bất Chu thành, nghe nói đây ban đầu là trạch viện của một thương gia nhưng sau này gia tộc xuống dốc, nên nơi này bị bỏ hoang. Lâu sau cũng không có ai dọn vào đấy ở, nhưng không ngờ bây giờ lại có người dùng đến. Mọi người kinh ngạc không thôi, số người hiếu kỳ cũng càng ngày càng nhiều. Mới mấy ngày mà trong ngoài Trường Thiện trang đã tụ tập đầy người, thậm chí trong đó cũng không ít người dùng phù chú vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến, chỉ vì muốn hóng chuyện hiếm gặp khó tin này.   Rốt cuộc thì con rối này như thế nào? Có xứng đáng với giá tiền hay không?   Lại là kẻ nào bày ra trò này?   Bên trong đại sảnh Trường Thiện trang, người có tiền có thân phận đều đã yên vị lên hàng đầu, mọi người đều chiếu theo quy củ mà ngồi xuống, nhiều người cũng đã bắt đầu thì thầm rỉ tai nhau. Duy chỉ có một nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh trông có vẻ cũ kỹ vẫn đứng yên lặng một mình trong góc, dường như chẳng liên quan gì đến đám người náo nhiệt bên kia.   Trong Trường Thiện Trang có một số tên sai vặt được mời đến để chiêu đãi khách khứa, nhưng khi hỏi chủ nhân nơi này là ai, con rối kia đang ở đâu thì họ đều không biết, chỉ biết chủ tử ở đây là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.   Mọi người đợi ở đại sảnh một lúc lâu, đợi đến chỗ ngồi đều chật ních, mọi người nói chuyện với nhau cũng kha khá và bắt đầu mất kiên nhẫn thì một tên sai vặt bước ra bảo chủ tử của họ đã đến.   Không lâu, quả nhiên một nữ tử đã bước vào.   Vị nử tử ấy xuất hiện sau tấm rèm. Mọi người quan sát thấy bóng dáng mơ hồ của nàng hiện lên sau tấm rèm dày. Sau đấy mới nhìn thấy một bàn tay vén màn lên, nàng chậm rãi từ trong bước ra.   Tên sai vặt kia nói quả không sai, đây đúng là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp. Nhưng chỉ dùng mấy chữ đó hình dung thì còn quá mức đơn giản đi. Nử tử ấy khoác trên người bộ y phục đỏ, mái tóc đen tuyền được buộc bằng dải lụa đỏ. Bộ dạng thanh khiết, ưu nhã hơn rất nhiều so với nử tử bình thường, nhưng lại có phần yêu mị mà nhiều cô gái khác không có. Đuôi mắt nàng cong lên một độ cong nhẹ nhàng, bên trong hàm chứa ý cười khiến người khác đã nhìn thì khó mà rời mắt.   Nàng vô thanh vô thức xuất hiện như thế lại khiến tất cả mọi người im lặng, nín thở. Chỉ có điều, một nữ tử ngoại hình tuyệt thế như vậy bọn họ lại chưa từng nghe đến.   Nữ tử nhìn một lượt người trong đại sảnh, khóe môi cong lên một nụ cười: "Không ngờ người đến còn nhiều hơn so với tưởng tượng của ta." Ngồi trong sảnh có nam có nữ, cũng không biết bọn họ đến đây thuê Sở Khinh Tửu vì mục đích gì.   Mọi người đều đã đợi rất lâu, bây giờ gặp được vị chủ nhân này, không đợi được nữa bắt đầu hỏi: "Không biết cô nương là người phương nào? Con rối mà cô nói đâu?"   "Tên ta là Tô Tiện." Nữ tử cười nhẹ một tiếng, nhìn về hướng người vừa mở miệng. "Xem ra các vị đều đợi sốt ruột rồi, mọi người đối với tên Sở Khinh Tửu này hẳn là mười phần hứng thú nhỉ."   "Đã định thuê về làm gì chưa?" Tô Tiện hiếu kỳ nhìn người đó, cười nói: "Ngâm phong thưởng nguyệt, cùng độ đêm dài?"   Mở lời khi nãy là một cô nương hơn 10 tuổi, là cháu gái của môn chủ Bắc môn Lục Hoa Dương trong tu chân giới - Lục Sương. Từ nhỏ đã được yêu thương nuông chiều như báu vật, chẳng thèm quan tâm đến ánh nhìn của người khác chỉ đón lấy ánh mắt của Tô Tiện: "Chỉ cần có thể ở cùng Sở lang một đêm, làm gì mà chẳng được."   Tô Tiện nghe xong bật cười, còn chưa nói gì, mọi người đã nóng ruột thúc giục. Tô Tiện nhướng mày, quay đầu về hướng bức màn phía sau: "Tiểu Sở, ra đây."   Tiếng gọi của nàng nhẹ nhàng, ôn nhu, cảm giác y như gọi tình lang vậy. Theo tiếng gọi ấy, một bóng người từ sau tấm rèm bước ra. Người đó bước đi rất chậm, bước chân cứng nhắc, mới chỉ đi được một đoạn ngắn mà tốn không ít thời gian. Chỉ là, hắn vừa bước ra, mọi người đồng loạt yên lặng, thậm chí vài người không nhịn được đứng lên.   Người nọ có một gương mặt đẹp hoàn hảo, không phân biệt giới tính, không phân biệt bất kỳ giới hạn nào, chỉ đơn thuần là rất đẹp. Đẹp đến mức không khỏi khơi dậy ở người ta khát vọng muốn chiếm hữu. Đó là gương mặt của thiếu gia nhà họ Sở - Sở Khinh Tửu. Phong hoa tuyệt đại, không gì sánh bằng.   Nhưng đối với mọi người ở đây, chỉ dựa vào điểm này phải bỏ qua số tiền đó thì vẫn có hơi quá đáng.   "Tạo ra một khuôn mặt giống y chang Sở Khinh Tửu này thì có gì khó, con rối này của cô xứng thế nào được với giá tiền kia?" Người nói là một vị nữ tu sĩ của Huyền Dương phái. Mọi người đều đứng hết dậy, chỉ có nàng ta vẫn ngồi đó, thái độ rất không hòa nhã hỏi Tô Tiện.   Tô Tiện sớm đã biết sẽ có người hỏi chuyện này. Con rối Tiểu Sở đã đứng ngay ngắn bên cạnh nàng, rũ mắt im lặng không nói gì, giống y như con rối không có lệnh thì tuyệt đối không gây ra động tĩnh gì khác. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay con rối, trả lời: "Các người có thể tạo ra một gương mặt dịch dung giống Sở Khinh Tửu như đúc nhưng có thể tạo ra một con người giống như hắn không?"   Nữ tu sĩ nọ hơi ngẩn ra: "Có ý gì?"   "Mọi người đã đến rồi, nếu không làm cho rõ mọi chuyện thì thật không biết ăn nói thế nào." Tô Tiện buông bàn tay đang nắm con rối ra, móc ra một tấm bùa màu vàng, nhướng mày cười bảo: "Để mọi người xem là rõ rồi, đây không là con rối bình thường mà là một con rối giống y chang Sở Khinh Tửu."   Nàng nói xong liền dán lá bùa lên lưng con rối, lá bùa vừa tiếp xúc với con rối lập tức hóa thành một đạo kim quang tiến vào cơ thể của con rối. Ngay thời khắc đó, con rối vốn vẫn đang rủ mắt dần dần mở to, đôi mắt vốn không có tiêu cực và thần thái gì bây giờ trở nên rất sống động. Hắn chớp chớp mắt, hiếu kỳ xen lẫn hoài nghi nhìn xung quanh một lượt. Tô Tiện chỉ vị nữ tu sĩ vừa nói khi nãy, rồi nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Vị cô nương đó vì ngươi không ngại lặn lội đường xa đến đây, ngươi mau tới đó tâm sự với nàng ấy đi."   Con rối nhìn theo hướng tay chỉ của Tô Tiện, bắt gặp ánh mắt của nữ tu sĩ ấy đang nhìn mình, hắn nhàn nhạt nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu với nàng ta: "Cô nương."   Nữ tu sĩ ngồi ở đó đón nhận ánh mắt của hắn, thần sắc có chút không tự nhiên cho lắm. Nàng ta cứng hết cả người, một hồi lâu sau mới động đậy, ho khẽ một tiếng: "Ta tên Bạch Hạnh."   "Bạch Hạnh cô nương, thứ cho Khinh Tửu chậm trễ." Con rối nọ lúc vừa xuất hiện trông cứng đờ cứ như con rối bị giật dây thật, nhưng lúc này lại chẳng khác gì người thường. Hắn nâng mi cười với Bạch Hạnh, đi đến bên cạnh nàng ta, duỗi tay ra: "Cô nương vượt ngàn dặm đến đây, không biết có thể để Khinh Tửu dẫn cô nương đi dạo?"   Bạch Hạnh sững sờ một hồi, gương mặt lúc ban đầu giờ có chút ửng đỏ lên, nàng ta nhẹ giọng đáp: "Được." Nói rồi định nắm lấy bàn tay đang vươn ra của con rối nhưng chưa kịp chạm đến đã thấy Tô Tiện xuất hiện trước mặt nàng ta, cười như không cười chặn giữa hai người: "Còn đụng vào là phải trả tiền đó."   Bạch Hạnh chuyển sang Tô Tiện, ánh mắt lại rơi trên người con rối nhu hòa phía sau, nghiến răng nói: "Chẳng qua chỉ là 5 vạn lượng bạc thôi mà, ta trả là được chứ gì."   "Khoan đã." Đương lúc Bạch Hạnh định lấy tiền thì Lục Sương ban nãy đã bước ra, khoanh tay đi đến trước mặt hai người, cười lạnh: "Người này biết bao nhiêu người muốn có, 5 vạn lượng của ngươi đã tính thuê đi rồi à?"   Lục Sương nói rồi quay sang Tô Tiện: "Ta ra giá 100 lượng, mua lại con rối này của ngươi."   Tô Tiện nhìn Lục Sương, ý cười trong mắt không hề giảm nhưng nàng chưa nói gì bên cạnh đã có người đứng ra: "300 vạn lượng."   Những người ở đây bối phận đều không nhỏ, chỉ tích tắc lại có người nâng giá. Vốn dĩ chỉ là cho thuê thôi mà bây giờ thành sàn đấu giá luôn rồi. Tô Tiện vui vẻ xem một màn này, con rối phía sau không biết từ lúc nào đã moi ra một cây quạt, nhẹ nhàng lắc đầu khuyên bảo: "Chư vị không cần vì Khinh Tửu mà tổn thương hòa khí lẫn nhau, có gì..."   "Ngươi im đi!" Tô Tiện quay đầu liếc hắn một cái, con rối nọ lập tức câm miệng, khôi phục trạng thái ban đầu.   Tô Tiện buồn cười nhìn hắn, thầm nghĩ con rối này quá linh cũng không tốt, dễ mất khống chế.   Nàng lại nhìn đám cười náo loạn lên vì con rối này, cảm thấy tên Sở Khinh Tửu này đúng thật là họa thủy, chỉ sợ trong thiên hạ chẳng được mấy tên như hắn.   Đột nhiên trong lúc những người khác đang huyên náo không ngừng, một tiếng cười lọt vào tai Tô Tiện.   Tiếng cười phát ra từ một nam tử trẻ tuổi vẫn luôn đứng trong một góc đại sảnh, hắn ăn mặc xộc xệch, hoàn toàn khác biệt với đám người có tiền có thế kia. Tô Tiện không biết hắn rốt cuộc là kẻ nào nhưng có cảm giác hắn đến không phải vì thuê con rối.   "Ngươi cười cái gì?" Tô Tiện mở miệng hỏi.   Mọi người nghe thấy lời Tô Tiện nhất thời yên tĩnh lại. Mọi người trong sảnh đường nhìn theo nàng về hướng nam tử ăn mặc xốc xếch kia.   Ý cười trên mặt hắn giảm dần, bộ dạng thanh tú, xem ra là người khiến người khác rất có thiện cảm. Hắn thấy mọi người đều nhìn mình thì có chút vô tội lắc đầu: "Ta chỉ là cảm thấy con rối này của ngươi rất thú vị."   "Hả?!" Lòng Tô Tiện khẽ động, lại hỏi: "Thú vị thế nào?"   Nam tử nhìn con rối sau lưng Tô Tiện, có vẻ suy tư nói: "Trên người hắn có một tầng tiên khí."   Tô Tiện híp mắt, rồi chợt nở nụ cười: "Ngươi là người phương nào?"   Nam tử cười theo nàng, nụ cười rất thuần lương và vô hại: "Bên ngoài mưa gió khá lớn, ta đi ngang qua đây, chỉ tiện nhờ trách mưa mà thôi."   "Phải vậy không?" Tô Tiện tùy tiện đáp lại, còn đang muốn hỏi tiếp thì một tên sai vặt bên ngoài chạy vào, giọng điệu gấp gáp nói: "Cô nương, không hay rồi... Vị... Sở công tử thật sự đến rồi!"   Nhất thời, cả sảnh đường chấn kinh.   Mời các bạn đón đọc Tỏa Hồn của tác giả Hạnh Dao Vị Vãn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vô Thượng Sát Thần - Tà Tâm Vị Mẫn
Cái gì mới là thiên tài? Vô luận bất luận cái gì chiến kỹ, công pháp đều có thể hoàn toàn lĩnh ngộ, cái này liền mới gọi là thiên tài chân chính! Tiêu Phàm mang theo Thần Bí Thạch Đầu trọng sinh đến Chiến Hồn Đại Lục, thức tỉnh kỳ dị chiến hồn huyền huyễn, Nhất Đại Sát Thần, đột nhiên xuất hiện, ai dám tranh phong? Vì hồng nhan, hắn có thể huyết nhuộm thanh thiên, thẳng lên cửu tiêu ôm minh nguyệt. Vì huynh đệ, hắn có thể đồ thi trăm vạn, dám làm cho thiên địa biến hoang tàn! Kết cục nào dành cho siêu phẩm này *** Đám người vừa nghe đến cái tên Tiêu Thiên này đều lộ ra vẻ kính sợ, tự giác tách ra một con đường, chỉ thấy một người nam tử mặc bạch sắc cừu bào đi thẳng tới. Hắn mặt một bộ áo bào màu trắng mày kiếm mắt sáng, mặt như ngọc quan, tư thế hiên ngang, trong tay quạt xếp nhẹ nhàng vũ động càng là làm nổi bật lên khí chất siêu phàm thoát tục! Người tới chính là Tiêu gia đại thiếu gia: Tiêu Thiên, cũng là đệ nhất thiên tài Tiêu gia hiện tại, nắm trong tay Tứ Phẩm Chiến Hồn Truy Phong Lang, hắn hiện tại 18 tuổi đã là cảnh giới Chiến Sĩ hậu kỳ. Trong thế hệ trẻ cùng tuổi bên trong Tiêu Thành cơ hồ không có địch thủ . ... Mời các bạn đón đọc Vô Thượng Sát Thần của tác giả Tà Tâm Vị Mẫn.
Vạn Cổ Thần Đế
800 năm trước, Minh Đế chi tử Trương Nhược Trần, bị vị hôn thê của hắn Trì Dao công chúa giết chết, thiên kiêu một đời, liền như vậy ngã xuống. 800 năm sau, Trương Nhược Trần một lần nữa sống lại, lại phát hiện đã từng giết chết hắn vị hôn thê, đã thống nhất Côn Luân Giới, mở ra đệ nhất trung ương Đế quốc, được xưng "Trì Dao Nữ Hoàng". Trì Dao Nữ Hoàng —— thống ngự thiên hạ, uy lâm bát phương; thanh xuân vĩnh trú, bất tử bất diệt. Trương Nhược Trần đứng ở chư Hoàng từ đường ở ngoài, nhìn Trì Dao Nữ Hoàng tượng thần, trong lòng bốc cháy lên hừng hực cừu hận liệt diễm, "Đợi ta trùng tu mười ba năm, dám gọi Nữ Hoàng xuống Hoàng Tuyền". *** 1. Vạn Cổ Thần Đế của tác giả Phi Thiên Ngư có hay không? Vạn Cổ Thần Đế luôn có nhiều tuyến nhân vật: Diễn chính, diễn phụ, núp màn... Diễn chính và phụ, tùy chương sẽ có từ 1 đến hơn 4 phe. Sở dĩ đến 4 phe là bởi phe chính và phe phản cũng không thuần nhất, có không ít toan tính trái ngược. Diễn chính thường là main, nhưng ở không ít chương, lại dành cho nhân vật phụ. Như mấy chương huyết tuyệt quấy Nam thiên là điển hình. Nhân vật núp màn luôn rất nhiều. Bọn yếu gà thì chỉ tò mò chém gió, hơn một chút thì chỉ là nhãn tuyến của các bên, hơn nữa thì vượt main đôi ba cấp độ, ngấm ngầm tính toán đục nước béo cò hay sẵn sàng trợ giúp giải vây. Núp màn ngầu nhất là các vị ngồi chơi cờ. Các vị này ít ra tay, nhưng tạo nên nhiều cú bẻ lái ngoạn mục. Pha Kình tổ phế main là rõ rệt nhất. Điều này nhắc độc giả không quên rằng luôn có nhiều lớp sóng ngầm quẩn quanh từng diễn biến của truyện. Vụ Bất tử huyết tộc tiến Côn Lôn giới để đòi công đạo cho main sau tin bị Trì Dao thôn phệ, có lẽ cũng chỉ là một pha diễn kịch. Chư thần các phái tin rằng main bị Trì Dao nuốt thật, thì nguy hiểm cho Trương Lão đầu mới giảm thấp. Diễn biến mới nhất, độc giả chờ đón Khanh Nhi, Trì Dao ra mặt, chờ đợi cú va chạm của phe phái thiên đường giới với chỗ dựa của main. Nhưng thất đệ tử của Kình tổ cũng đang tìm giết main. BKN suy đoán ra thân phận của Trương lão đầu, thì Kình và Thất có lẽ cũng không kém. Cự đầu các phái cũng có thể cũng đoán ra 1-2, dù Thái thượng đã che đậy thiên cơ. Sóng ngầm mỗi lúc 1 nhiều. Trương Nhược Trần không thể ngóc đầu trở lại, đó là mệnh lệnh của nhiều phe phái. Và ngược lại, "ai cũng có thể chết, trừ Trương Nhược Trần" cũng là mệnh lệnh đã từ rất lâu. Lúc Trương Nhược Trần còn là thánh cảnh, các mệnh lệnh có mức delay khá rộng, nhưng nay đã lửa sém lông mày, buộc các bên phải quyết liệt. 2. Vạn Cổ Thần Đế của tác giả Phi Thiên Ngư giảng cố sự gì? Trương Nhược Trần vốn là con trai độc nhất của một trong Cửu Đế tại Côn Lôn Giới. Năm 16 tuổi, khi hắn đang là thiên tài trẻ tuổi nhất của Côn Lôn Giới tu luyện đến Thiên cực cảnh thì bị vị hôn thê thanh mai trúc mã Trì Dao công chúa sát hại. Tám trăm năm sau, Nhược Trần trọng sinh sống lại trong thân thể một thiếu niên yếu ớt là cửu hoàng tử của Vân Võ Quận Vương, sinh sống tại một trong ngàn vạn cái Quận quốc ở phía đông Côn Lôn Giới, mà kẻ thù của hắn, Trì Dao công chúa, nay đã trở thành Nữ Thánh Hoàng thống nhất toàn bộ Côn Lôn Giới, địa vị cao đến không thể chạm tới. Mang theo lòng thù hận sâu sắc khắc vào cốt tuỷ, Nhược Trần quyết tâm thay đổi số phận, cải biến thân thể yếu ớt của cửu hoàng tử, dốc lòng tu luyện để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, chờ đến ngày mặt đối mặt với kẻ thù của mình. Thế nhưng, yêu càng nhiều thì hận càng sâu, hắn làm sao thoát ra khỏi sự ảnh hưởng của Trì Dao? Mà bên cạnh hắn cũng dần xuất hiện những nữ nhân hào kiệt khác. Đừng quên đây là truyện harem, thế nên Nhược Trần nhà chúng ta có không dưới… 9 nàng vợ đâu nha! Tình tiết trong Vạn Cổ Thần Đế rất lôi cuốn hấp dẫn, Nhược Trần không có bàn tay vàng quá lố, tuy hắn tu luyện cực nhanh nhưng kẻ thù lại ở khắp nơi, thậm chí cũng bị những người thân cận nhất phản bội. Tác giả không hề ngại ngùng ngược main trong một số phân đoạn khiến độc giả tức muốn hộc máu, nhưng theo mình thì những tình tiết này đều hợp logic. Kiếp trước Nhược Trần cũng chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, làm sao trọng sinh sống lại có thể thông minh sát phạt như một lão quỷ sáu ngàn tuổi cơ chứ? *** Review Vạn Cổ Thần Đế: Trương Nhược Trần vốn là con trai độc nhất của một trong Cửu Đế tại Côn Lôn Giới. Năm 16 tuổi, khi hắn đang là thiên tài trẻ tuổi nhất của Côn Lôn Giới tu luyện đến Thiên cực cảnh thì bị vị hôn thê thanh mai trúc mã Trì Dao công chúa sát hại. Tám trăm năm sau, Nhược Trần trọng sinh sống lại trong thân thể một thiếu niên yếu ớt là cửu hoàng tử của Vân Võ Quận Vương, sinh sống tại một trong ngàn vạn cái Quận quốc ở phía đông Côn Lôn Giới, mà kẻ thù của hắn, Trì Dao công chúa, nay đã trở thành Nữ Thánh Hoàng thống nhất toàn bộ Côn Lôn Giới, địa vị cao đến không thể chạm tới. Mang theo lòng thù hận sâu sắc khắc vào cốt tuỷ, Nhược Trần quyết tâm thay đổi số phận, cải biến thân thể yếu ớt của cửu hoàng tử, dốc lòng tu luyện để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, chờ đến ngày mặt đối mặt với kẻ thù của mình. Thế nhưng, yêu càng nhiều thì hận càng sâu, hắn làm sao thoát ra khỏi sự ảnh hưởng của Trì Dao? Mà bên cạnh hắn cũng dần xuất hiện những nữ nhân hào kiệt khác. Đừng quên đây là truyện harem, thế nên Nhược Trần nhà chúng ta có không dưới… 9 nàng vợ đâu nha! Tình tiết trong Vạn Cổ Thần Đế rất lôi cuốn hấp dẫn, Nhược Trần không có bàn tay vàng quá lố, tuy hắn tu luyện cực nhanh nhưng kẻ thù lại ở khắp nơi, thậm chí cũng bị những người thân cận nhất phản bội. Tác giả không hề ngại ngùng ngược main trong một số phân đoạn khiến độc giả tức muốn hộc máu, nhưng theo mình thì những tình tiết này đều hợp logic. Kiếp trước Nhược Trần cũng chỉ là một thiếu niên 16 tuổi, làm sao trọng sinh sống lại có thể thông minh sát phạt như một lão quỷ sáu ngàn tuổi cơ chứ? Có khá nhiều độc giả cho rằng việc main của Vạn Cổ Thần Đế cứ bị phản bội, bị tác giả ngược tơi tả là việc không thể chấp nhận được và phán truyện dở, thì mình xin được nói đôi câu. Có lẽ do thể loại truyện YY bàn tay vàng có main tàn nhẫn sát phạt không gì không làm được đã xuất hiện quá nhiều trong các truyện tiên hiệp gần đây khiến cho đa phần độc giả nghĩ rằng tiên hiệp phải nên như thế. Nhưng mà các bạn ơi, sự đa dạng phong phú về tính cách main và chủng loại truyện mới là thứ khiến độc giả tiên hiệp mê đắm không lối về. Ngày xưa chúng ta từng say mê một Kiều Phong vì nghĩa quên mình, một Đoàn Dự dại gái không ai bằng trong Thiên Long Bát Bộ, một Tiểu Phàm dùng dằng giữa hai người con gái trong Tru Tiên, thì sao bây giờ chúng ta lại quay lưng với những main không thích giết chóc và xem trọng tình cảm như thế? Mình thấy vẫn có rất nhiều độc giả đang mong ngóng chương mới của Vạn Cổ Thần Đế từng ngày, sao bạn không thử bỏ qua những định kiến và nhảy hố một lần xem sao?   Mời các bạn đón đọc Vạn Cổ Thần Đế của tác giả Phi Thiên Ngư.
Tuyệt Thế Tà Tôn - Tất Cánh Thị Tuẩn Xài
Người mang Chiến Thần huyết mạch, cuồng huyết ngông nghênh, lực áp chư hùng! Bất Diệt Thánh Thể thân thể, nhục thân thành thánh, quét ngang Bát Hoang Lục Hợp! Thiên phúc địa diệt, vì ta vĩnh tôn! *** Minh Linh tựa hồ rất coi trọng Diệp Tà công pháp hệ thống, bởi vậy muốn trợ giúp Diệp Tà, từ đó đạt được hồi báo. Giờ phút này, chỉ gặp Minh Linh vung tay lên một cái, hai quyển công pháp xuất hiện ở Diệp Tà trước người. “Đây là Minh giới cùng Âm giới công pháp chí cao, chính ngươi tìm hiểu một chút.” Minh Linh nói ra: “Cái này đối ngươi khẳng định sẽ có trợ giúp.” Diệp Tà nghe vậy, không khỏi gật đầu. Hắn biết, muốn sáng tạo ra đại thế giới thiên, chỉ có hiểu rõ bên trong Đại thế giới hết thảy đồ vật. Âm giới cùng Minh giới, liền ở trong đó. “Về phần Hỗn Độn giới, cái này có chút khó khăn, từ xưa đến nay, không ai tìm kiếm được qua Hỗn Độn giới, muốn lĩnh hội Hỗn Độn giới công pháp, cần cơ duyên.” Minh Linh nói ra. “Còn lại sự tình, chính ta có thể giải quyết.” Diệp Tà gật đầu nói. Sau đó, Diệp Tà bắt đầu lĩnh hội Minh giới cùng Âm giới công pháp chí cao. Lĩnh hội công pháp chí cao, cần thiết thời gian rất dài. ... Mời các bạn đón đọc Tuyệt Thế Tà Tôn của tác giả Tất Cánh Thị Tuẩn Xài.
Vũ Thần Không Gian - Phó Khiếu Trần
Diệp Hi Văn bản chỉ là địa cầu bên trên một người học sinh bình thường, lại ngoài ý muốn xuyên việt đã đến một cái tên là Chân Vũ Giới thế giới! Trong cái thế giới này, cường đại Võ Giả có thể phiên sơn đảo hải, hủy thiên diệt địa! Vốn là tư chất bình thường hắn, bởi vì đã nhận được một cái thần bí đặc thù không gian, kết quả là, hắn từ nay về sau. . . Ngưu bức rồi! Bất luận cái gì võ học cũng có thể tại thần bí trong không gian suy diễn, đừng người tu hành vài thập niên, hắn chỉ cần một năm! Chỉ cần có đầy đủ linh thạch, cái gì thiên tài ở trước mặt của hắn đều là Phù Vân! *** Một ngày này sáng sớm, Bá Hoàng Đảng cùng Vạn Chân Minh đệ tử chinh phạt bộ đội tựu đã đi tới Huyết Linh minh, trừ lần đó ra, còn có gần ngàn đến đây đang xem cuộc chiến hắn đệ tử của hắn. ! . Bát hoàng tử đứng tại trong hư không, một thân hoàng bào bá tuyệt hoàn vũ, lạnh lùng nhìn xem dưới đáy Huyết Linh minh người, tại hắn xem ra, những người này đều là loạn thần tặc tử, hắn muốn nhất thống thiên hạ, đều muốn diệt trừ. Tại hắn một bên Vạn Diệu Thành thần sắc càng là lạnh như băng, bao quát chúng sinh, tựa như trời sinh. ... Mời các bạn đón đọc Vũ Thần Không Gian của tác giả Phó Khiếu Trần.