Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tỏa Hồn

Editor: Nhật Nguyệt Phong Hoa (Huỳnh Selena) Thể loại: Huyền huyễn, tiên hiệp, thần tiên ma quái, HE Độ dài: 110 chương + Ngoại truyện Tình trạng: Hoàn Thuộc hệ liệt "Mộ Thâm Viện" gồm (theo thứ tự): 1. Tỏa Hồn 2. Văn Thuyết 3. Vãn Thiền 4. Thu Sát (tác giả đã drop từ năm 2018) Văn án: Vô tình cứu được một vị khôi lỗi sư(*)  , Tô Tiện nhờ thế mà được bậc thầy con rối kia tặng một món quà, xem như báo ân. (*) Khôi lỗi là con rối. Đây là một con rối không có khuôn mặt, khả năng của nó là vô hạn, nó có thể làm bất cứ chuyện gì cho nàng. Tô Tiện suy nghĩ, đắn đo một hồi, nên chọn gương mặt nào cho con rối... Tô Tiện trầm ngâm một lúc, nói: Hay là dùng mặt của thiếu chủ Sở gia nhé! Từ đó về sau, mỗi ngày, bất kể Tô Tiện ăn uống đi ngủ hay làm bất cứ chuyện gì đều mang theo tên khôi lỗi đó. Từ ngày đó trở đi, thiếu chủ Sở gia phát hiện chẳng còn cô nương nào vứt khăn tay lung tung trên đường nữa. Ánh mắt những người xung quanh nhìn hắn cũng trở nên rất kỳ quái... 1. Tô nữ chính siêu soái×3 2. Đánh quái thăng cắp 3. Hư cấu văn, bối cảnh chỉ là tưởng tượng  4. Nam chính là con rối! Chính xác là một con rối! Đừng có nhận nhầm đấy! *** Cho thuê con rối hình người Sở Khinh Tửu, năm vạn lượng bạc một ngày.   Trong vòng một ngày, muốn làm gì với "Sở Khinh Tửu" đều được.   Bao người vừa lòng!!   *   Chỉ trong một đêm, tờ cáo thị này đã tràn ngập khắp Bất Chu thành.   Sở Khinh Tửu là ai? Vấn đề này đến cả đứa trẻ 3 tuổi còn biết. Bởi vì người này chính là thiếu chủ của Sở gia - một trong Bát đại gia tộc. Trong truyền thuyết là một nhân vật thiên hạ vô song. Bất kể là tướng mạo, nhân phẩm, khí chất, học thức hay là công pháp đều là người đứng nhất nhì trong lớp trẻ của thiên hạ. Có lời đồn, rất nhiều thiếu nữ gặp hắn rồi đều không muốn gả cho ai khác nữa, trong lòng tâm tâm niệm niệm mãi chỉ có Sở lang.   Nếu có người dám dán cáo thị như này thì dân chúng tuyệt nhiên sẽ không ngồi nhìn, cho dù là kẻ thật sự muốn thuê hay người xem náo nhiệt đều lũ lượt kéo nhau đến địa điểm ghi trên cáo thị.   Trường Thiện Trang.   Trường Thiện trang nắm ở phía tây của Bất Chu thành, nghe nói đây ban đầu là trạch viện của một thương gia nhưng sau này gia tộc xuống dốc, nên nơi này bị bỏ hoang. Lâu sau cũng không có ai dọn vào đấy ở, nhưng không ngờ bây giờ lại có người dùng đến. Mọi người kinh ngạc không thôi, số người hiếu kỳ cũng càng ngày càng nhiều. Mới mấy ngày mà trong ngoài Trường Thiện trang đã tụ tập đầy người, thậm chí trong đó cũng không ít người dùng phù chú vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến, chỉ vì muốn hóng chuyện hiếm gặp khó tin này.   Rốt cuộc thì con rối này như thế nào? Có xứng đáng với giá tiền hay không?   Lại là kẻ nào bày ra trò này?   Bên trong đại sảnh Trường Thiện trang, người có tiền có thân phận đều đã yên vị lên hàng đầu, mọi người đều chiếu theo quy củ mà ngồi xuống, nhiều người cũng đã bắt đầu thì thầm rỉ tai nhau. Duy chỉ có một nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh trông có vẻ cũ kỹ vẫn đứng yên lặng một mình trong góc, dường như chẳng liên quan gì đến đám người náo nhiệt bên kia.   Trong Trường Thiện Trang có một số tên sai vặt được mời đến để chiêu đãi khách khứa, nhưng khi hỏi chủ nhân nơi này là ai, con rối kia đang ở đâu thì họ đều không biết, chỉ biết chủ tử ở đây là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.   Mọi người đợi ở đại sảnh một lúc lâu, đợi đến chỗ ngồi đều chật ních, mọi người nói chuyện với nhau cũng kha khá và bắt đầu mất kiên nhẫn thì một tên sai vặt bước ra bảo chủ tử của họ đã đến.   Không lâu, quả nhiên một nữ tử đã bước vào.   Vị nử tử ấy xuất hiện sau tấm rèm. Mọi người quan sát thấy bóng dáng mơ hồ của nàng hiện lên sau tấm rèm dày. Sau đấy mới nhìn thấy một bàn tay vén màn lên, nàng chậm rãi từ trong bước ra.   Tên sai vặt kia nói quả không sai, đây đúng là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp. Nhưng chỉ dùng mấy chữ đó hình dung thì còn quá mức đơn giản đi. Nử tử ấy khoác trên người bộ y phục đỏ, mái tóc đen tuyền được buộc bằng dải lụa đỏ. Bộ dạng thanh khiết, ưu nhã hơn rất nhiều so với nử tử bình thường, nhưng lại có phần yêu mị mà nhiều cô gái khác không có. Đuôi mắt nàng cong lên một độ cong nhẹ nhàng, bên trong hàm chứa ý cười khiến người khác đã nhìn thì khó mà rời mắt.   Nàng vô thanh vô thức xuất hiện như thế lại khiến tất cả mọi người im lặng, nín thở. Chỉ có điều, một nữ tử ngoại hình tuyệt thế như vậy bọn họ lại chưa từng nghe đến.   Nữ tử nhìn một lượt người trong đại sảnh, khóe môi cong lên một nụ cười: "Không ngờ người đến còn nhiều hơn so với tưởng tượng của ta." Ngồi trong sảnh có nam có nữ, cũng không biết bọn họ đến đây thuê Sở Khinh Tửu vì mục đích gì.   Mọi người đều đã đợi rất lâu, bây giờ gặp được vị chủ nhân này, không đợi được nữa bắt đầu hỏi: "Không biết cô nương là người phương nào? Con rối mà cô nói đâu?"   "Tên ta là Tô Tiện." Nữ tử cười nhẹ một tiếng, nhìn về hướng người vừa mở miệng. "Xem ra các vị đều đợi sốt ruột rồi, mọi người đối với tên Sở Khinh Tửu này hẳn là mười phần hứng thú nhỉ."   "Đã định thuê về làm gì chưa?" Tô Tiện hiếu kỳ nhìn người đó, cười nói: "Ngâm phong thưởng nguyệt, cùng độ đêm dài?"   Mở lời khi nãy là một cô nương hơn 10 tuổi, là cháu gái của môn chủ Bắc môn Lục Hoa Dương trong tu chân giới - Lục Sương. Từ nhỏ đã được yêu thương nuông chiều như báu vật, chẳng thèm quan tâm đến ánh nhìn của người khác chỉ đón lấy ánh mắt của Tô Tiện: "Chỉ cần có thể ở cùng Sở lang một đêm, làm gì mà chẳng được."   Tô Tiện nghe xong bật cười, còn chưa nói gì, mọi người đã nóng ruột thúc giục. Tô Tiện nhướng mày, quay đầu về hướng bức màn phía sau: "Tiểu Sở, ra đây."   Tiếng gọi của nàng nhẹ nhàng, ôn nhu, cảm giác y như gọi tình lang vậy. Theo tiếng gọi ấy, một bóng người từ sau tấm rèm bước ra. Người đó bước đi rất chậm, bước chân cứng nhắc, mới chỉ đi được một đoạn ngắn mà tốn không ít thời gian. Chỉ là, hắn vừa bước ra, mọi người đồng loạt yên lặng, thậm chí vài người không nhịn được đứng lên.   Người nọ có một gương mặt đẹp hoàn hảo, không phân biệt giới tính, không phân biệt bất kỳ giới hạn nào, chỉ đơn thuần là rất đẹp. Đẹp đến mức không khỏi khơi dậy ở người ta khát vọng muốn chiếm hữu. Đó là gương mặt của thiếu gia nhà họ Sở - Sở Khinh Tửu. Phong hoa tuyệt đại, không gì sánh bằng.   Nhưng đối với mọi người ở đây, chỉ dựa vào điểm này phải bỏ qua số tiền đó thì vẫn có hơi quá đáng.   "Tạo ra một khuôn mặt giống y chang Sở Khinh Tửu này thì có gì khó, con rối này của cô xứng thế nào được với giá tiền kia?" Người nói là một vị nữ tu sĩ của Huyền Dương phái. Mọi người đều đứng hết dậy, chỉ có nàng ta vẫn ngồi đó, thái độ rất không hòa nhã hỏi Tô Tiện.   Tô Tiện sớm đã biết sẽ có người hỏi chuyện này. Con rối Tiểu Sở đã đứng ngay ngắn bên cạnh nàng, rũ mắt im lặng không nói gì, giống y như con rối không có lệnh thì tuyệt đối không gây ra động tĩnh gì khác. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay con rối, trả lời: "Các người có thể tạo ra một gương mặt dịch dung giống Sở Khinh Tửu như đúc nhưng có thể tạo ra một con người giống như hắn không?"   Nữ tu sĩ nọ hơi ngẩn ra: "Có ý gì?"   "Mọi người đã đến rồi, nếu không làm cho rõ mọi chuyện thì thật không biết ăn nói thế nào." Tô Tiện buông bàn tay đang nắm con rối ra, móc ra một tấm bùa màu vàng, nhướng mày cười bảo: "Để mọi người xem là rõ rồi, đây không là con rối bình thường mà là một con rối giống y chang Sở Khinh Tửu."   Nàng nói xong liền dán lá bùa lên lưng con rối, lá bùa vừa tiếp xúc với con rối lập tức hóa thành một đạo kim quang tiến vào cơ thể của con rối. Ngay thời khắc đó, con rối vốn vẫn đang rủ mắt dần dần mở to, đôi mắt vốn không có tiêu cực và thần thái gì bây giờ trở nên rất sống động. Hắn chớp chớp mắt, hiếu kỳ xen lẫn hoài nghi nhìn xung quanh một lượt. Tô Tiện chỉ vị nữ tu sĩ vừa nói khi nãy, rồi nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Vị cô nương đó vì ngươi không ngại lặn lội đường xa đến đây, ngươi mau tới đó tâm sự với nàng ấy đi."   Con rối nhìn theo hướng tay chỉ của Tô Tiện, bắt gặp ánh mắt của nữ tu sĩ ấy đang nhìn mình, hắn nhàn nhạt nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu với nàng ta: "Cô nương."   Nữ tu sĩ ngồi ở đó đón nhận ánh mắt của hắn, thần sắc có chút không tự nhiên cho lắm. Nàng ta cứng hết cả người, một hồi lâu sau mới động đậy, ho khẽ một tiếng: "Ta tên Bạch Hạnh."   "Bạch Hạnh cô nương, thứ cho Khinh Tửu chậm trễ." Con rối nọ lúc vừa xuất hiện trông cứng đờ cứ như con rối bị giật dây thật, nhưng lúc này lại chẳng khác gì người thường. Hắn nâng mi cười với Bạch Hạnh, đi đến bên cạnh nàng ta, duỗi tay ra: "Cô nương vượt ngàn dặm đến đây, không biết có thể để Khinh Tửu dẫn cô nương đi dạo?"   Bạch Hạnh sững sờ một hồi, gương mặt lúc ban đầu giờ có chút ửng đỏ lên, nàng ta nhẹ giọng đáp: "Được." Nói rồi định nắm lấy bàn tay đang vươn ra của con rối nhưng chưa kịp chạm đến đã thấy Tô Tiện xuất hiện trước mặt nàng ta, cười như không cười chặn giữa hai người: "Còn đụng vào là phải trả tiền đó."   Bạch Hạnh chuyển sang Tô Tiện, ánh mắt lại rơi trên người con rối nhu hòa phía sau, nghiến răng nói: "Chẳng qua chỉ là 5 vạn lượng bạc thôi mà, ta trả là được chứ gì."   "Khoan đã." Đương lúc Bạch Hạnh định lấy tiền thì Lục Sương ban nãy đã bước ra, khoanh tay đi đến trước mặt hai người, cười lạnh: "Người này biết bao nhiêu người muốn có, 5 vạn lượng của ngươi đã tính thuê đi rồi à?"   Lục Sương nói rồi quay sang Tô Tiện: "Ta ra giá 100 lượng, mua lại con rối này của ngươi."   Tô Tiện nhìn Lục Sương, ý cười trong mắt không hề giảm nhưng nàng chưa nói gì bên cạnh đã có người đứng ra: "300 vạn lượng."   Những người ở đây bối phận đều không nhỏ, chỉ tích tắc lại có người nâng giá. Vốn dĩ chỉ là cho thuê thôi mà bây giờ thành sàn đấu giá luôn rồi. Tô Tiện vui vẻ xem một màn này, con rối phía sau không biết từ lúc nào đã moi ra một cây quạt, nhẹ nhàng lắc đầu khuyên bảo: "Chư vị không cần vì Khinh Tửu mà tổn thương hòa khí lẫn nhau, có gì..."   "Ngươi im đi!" Tô Tiện quay đầu liếc hắn một cái, con rối nọ lập tức câm miệng, khôi phục trạng thái ban đầu.   Tô Tiện buồn cười nhìn hắn, thầm nghĩ con rối này quá linh cũng không tốt, dễ mất khống chế.   Nàng lại nhìn đám cười náo loạn lên vì con rối này, cảm thấy tên Sở Khinh Tửu này đúng thật là họa thủy, chỉ sợ trong thiên hạ chẳng được mấy tên như hắn.   Đột nhiên trong lúc những người khác đang huyên náo không ngừng, một tiếng cười lọt vào tai Tô Tiện.   Tiếng cười phát ra từ một nam tử trẻ tuổi vẫn luôn đứng trong một góc đại sảnh, hắn ăn mặc xộc xệch, hoàn toàn khác biệt với đám người có tiền có thế kia. Tô Tiện không biết hắn rốt cuộc là kẻ nào nhưng có cảm giác hắn đến không phải vì thuê con rối.   "Ngươi cười cái gì?" Tô Tiện mở miệng hỏi.   Mọi người nghe thấy lời Tô Tiện nhất thời yên tĩnh lại. Mọi người trong sảnh đường nhìn theo nàng về hướng nam tử ăn mặc xốc xếch kia.   Ý cười trên mặt hắn giảm dần, bộ dạng thanh tú, xem ra là người khiến người khác rất có thiện cảm. Hắn thấy mọi người đều nhìn mình thì có chút vô tội lắc đầu: "Ta chỉ là cảm thấy con rối này của ngươi rất thú vị."   "Hả?!" Lòng Tô Tiện khẽ động, lại hỏi: "Thú vị thế nào?"   Nam tử nhìn con rối sau lưng Tô Tiện, có vẻ suy tư nói: "Trên người hắn có một tầng tiên khí."   Tô Tiện híp mắt, rồi chợt nở nụ cười: "Ngươi là người phương nào?"   Nam tử cười theo nàng, nụ cười rất thuần lương và vô hại: "Bên ngoài mưa gió khá lớn, ta đi ngang qua đây, chỉ tiện nhờ trách mưa mà thôi."   "Phải vậy không?" Tô Tiện tùy tiện đáp lại, còn đang muốn hỏi tiếp thì một tên sai vặt bên ngoài chạy vào, giọng điệu gấp gáp nói: "Cô nương, không hay rồi... Vị... Sở công tử thật sự đến rồi!"   Nhất thời, cả sảnh đường chấn kinh.   Mời các bạn đón đọc Tỏa Hồn của tác giả Hạnh Dao Vị Vãn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngự Thú Nữ Vương - Luyến Nguyệt Nhi
Tỉnh lại lần nữa, nàng trở thành bé gái bảy tuổi. Cùng đại ca sinh đôi sống nương tựa lẫn nhau, bị đánh, bị vứt đến bãi tha ma. Thoát khỏi con đường chết, nàng và đại ca được một cao thủ thần bí đã ẩn cư cứu giúp. Bắt đầu cuộc sống mới. Cuộc sống tái sinh, cô bé bảy tuổi đã trở thành thiếu nữ tuyệt mỹ. Cưỡi Bạch Hổ, thổi ngọc tiêu, dẫn ngàn quân vạn thú quét ngang giang hồ. Những kẻ thiếu nợ anh em nàng cũng đừng hòng chạy trốn. Nợ máu phải trả bằng máu, kẻ nào dám đụng vào nàng thì chỉ có con đường chết. Người nàng muốn bảo vệ, nàng cam nguyện lấy thân mình che chở. Còn kẻ địch của nàng thì giết không tha. Chọc đến nàng, tất phải chết. Chọc đại ca của nàng, kẻ đó sẽ sống không được mà chết cũng không xong. Nữ vương cưỡi thú vừa xuất hiện, khiến cho vô số mỹ nam tranh nhau ngả mũ. Hắn nói: Người có thể xứng với nàng chỉ có ta. (Mộc Nguyệt Ly ) Hắn nói: Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, ta chỉ muốn nàng. (Vân Tuyệt Trần ) Hắn nói: Không thể yêu nhau, chỉ cầu mãi mãi cạnh nhau. (Âu Dương An) . . . . . . Thu phục từng mỹ nam, bí mật về thân thế cũng bị lộ ra. Nàng lại không phải con gái của Tướng quân. Vậy, nàng là ai? *** Mấy ngàn năm tuổi, hắn cũng chưa từng cảm thấy cô đơn. Nhưng sau khi thấy Mộc Nguyệt Tĩnh và Âu Dương An thành đôi, con cái lượn quanh đầu gối. Hắn lại cảm thấy có chút tịch mịch. Vân Khinh Cuồng đứng trong Vương Quốc của mình, phong cảnh bốn phía như tranh vẽ, cung điện sau lưng cũng là xinh đẹp như mộng. Cột lớn màu trắng chống đỡ lấy một tòa nhà cũng màu trắng, các thần tử của hắn đang ở chỗ không xa nhìn hắn. Ánh mặt trời từ trong bóng cây soi rọi xuống, bao phủ một chút ở trên người hắn. Mái tóc dài bạch kim rũ xuống bên hông, ánh mắt xanh biếc như một loại Phỉ Thúy xinh đẹp, thế nhưng lúc này lại nhiễm lên vài phần vắng vẻ cô đơn. Bờ môi khêu gợi khẽ nhếch, kèm theo sự trào phúng của chính mình, chẳng lẽ hắn cùng với Mộc Nguyệt Tĩnh bọn họ tiếp xúc lâu dài, lại cũng học được đa sầu đa cảm của loài người nhiều như vậy rồi sao? Có điều cũng tự mình chế giễu mình, hắn vẫn là cảm giác bản thân cô đơn. Hơn nữa Mộc Nguyệt Tĩnh bây giờ đã không còn cần đến hắn thường xuyên nữa, hắn lại càng cảm thấy cuộc sống như thế thật là nhàm chán, tuổi thọ quá dài, nhìn thế gian năm tháng tang thương biến đổi, cũng không thích hợp để duy trì loại quá khứ phai nhạt như vậy nữa, cảm giác đã thờ ơ ảm đạm. "Vương -" Một tiếng gọi nhẹ nhàng mà cung kính đem Vân Khinh Cuồng từ trong trầm tư thức tỉnh. Vân Khinh Cuồng nghiêng đầu, nhìn thị vệ cận thân của mình ở đây, gật đầu một cái: "Có chuyện gì?" "Khởi bẩm Vương thượng, chúng thần bắt được một con Hỏa Hồ. Hoài nghi nàng ta là thám tử." Thị vệ chắp tay hướng về Vân Khinh Cuồng cung kính đáp, mặc dù Vương thống trị tất cả nơi này, nhưng mà những năm tháng khi ngài gặp nạn, đã xuất hiện rất nhiều kẻ dã tâm không cam lòng, ý đồ mưu phản xưng bá yêu giới. Sau này Vương trở lại kịp lúc thu thập không ít, chỉ là vẫn còn có một ít lẩn trốn được sâu hơn. ... Mời các bạn đón đọc Ngự Thú Nữ Vương của tác giả Luyến Nguyệt Nhi.
Mục Thần Ký
Đại khư tổ huấn nói, trời tối, đừng đi ra ngoài. Đại khư tàn lão thôn già yếu tàn tật bọn họ từ bờ sông nhặt được một đứa bé, lấy tên Tần Mục, ngậm đắng nuốt cay đem hắn nuôi lớn. Một ngày này màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm đại khư, Tần Mục đi ra cửa chính. . . Làm gió xuân bên trong nhộn nhạo nhân vật phản diện đi! Người mù nói với hắn. Tần Mục nhân vật phản diện chi lộ, ngay tại quật khởi! *** Mục thần ký review – Trạch Trư mục thần ký Lại là một tác phẩm đặc sắc nữa của tác giả Trạch Trư. Và có thể nói đây sẽ là bộ truyện thành công nhất của Trạch Trư cho đến hiện tại, ông đã cho ra đời các bộ truyện như Đế Tôn, Độc Bộ Thiên Hạ, Nhân Đạo Chí Tôn nhưng đều không gây được nhiều sự chú ý. Mục Thần Ký là bộ truyện tiên hiệp hài hước, nhẹ nhàng nhưng vẫn mang trong mình đầy đủ những tình tiết kịch tính, màu sắc huyền bí, nội hàm rộng lớn phong phú mà thể loại truyện này cần phải có. Trạch Trư là cây bút phóng khoán, thổi luồng gió mới vào giới văn học mạng bên cạnh những cây bút đại thụ như Nhĩ Căn, Ngã Cật Tây Hồng Thị… Truyện mở đầu với một địa phương heo hút gọi là Tàn Lão Thôn, người đân trong thôn đều không phải là dạng hiền lành, toàn là bậc hung thần sát ác nhưng có lai lịch khác nhau, đến đây kéo dài hơi tàn, bọn họ vốn oán trời, oán đất, oán muôn người, oán khí rất nặng. Tần Mục được Tư bà bà của thôn nhặt được ở bờ suối, người trong Tàn Lão Thôn đặt tên cậu là Tần Mục với ý nghĩa là người lành lặn duy nhất trong thôn, là đứa bé chăn bò họ Tần. Chỉ cần cho đi chăn trâu chắc có lẽ vẫn sống qua ngày được. Hắn lớn lên theo Tư bà bà học may vá, gia gia què học cước pháp, gia gia mù học nhãn pháp, theo dược sư học hái thuốc, chế thuốc, theo người câm học làm ren, theo đồ tể học đao pháp, theo người điếc học chữ vẽ tranh. Còn được trưởng thôn chỉ dạy pháp môn tu hành. Đó đều là những bản lĩnh nghịch thiên, được mọi người một lòng dốc sức dạy bảo, Tần Mục đơn thuần như cây non hút nước, học không bỏ sót điều gì. Trong Đại Khư thần bí hắn lại gặp được những chuyện thần bí, học được thần âm, ma âm, phật âm. Vô tình phá được Linh thai bích, trở thành người đầu tiên có được bá thể. Tháng ngày ngược lại trôi qua rất nhanh, thiếu niên Tần Mục mang một thân bản lĩnh, cùng sự cơ trí, lanh lẹ của mình xông phá ra ngoài, kiến tạo con đường truyền kỳ cho riêng mình. Nhân Vật trong Mục Thần ký: Nam chính: Tần Mục thuở đầu là thiếu niên hiếu động, thông minh. Nhưng tiếp xúc với một đống người già rảnh rỗi, không có việc gì làm, suốt ngày bày trò lừa phỉnh con nít, nên hắn cực kỳ lanh lẹ, chỉ có mình đi lừa người chứ hiếm khi ai lừa được hắn. Xem thêm: Review Tần Mục-Tân Nhân Hoàng “Đại Khư thực sự quá nguy hiểm, trung hậu thật thà như chúng ta nếu như không học chút khôn lanh, nhất định sẽ bị lừa sạch sẽ trơn tru, bị ăn đến không còn một chút cặn thừa.” Nói hắn thiên tài thì chắc chắn là thiên tài hạng nhất, nhưng hắn không chỉ là thiên tài thuần tuý, mà là loại thiên tài có tâm cơ, xảo trá như hồ ly thành tinh vậy. Về sau hắn trở thành một nhân vật chính tà khó phân, lại sợ vợ một phép nên được gọi là Mục Tặc. Trên các diễn đàn những đoạn trích thú vị nhất về hắn vẫn hay được chia sẽ. Nhân vật phụ: Tuyến nhân vật phụ trong Mục Thần Ký đều được miêu tả rất hay, mỗi nhân vật đều có cá tính riêng không hề bị mờ nhạt. Nếu không có những nhân vật này, Mục Thần Ký có lẽ đã không thành công đến vậy. Ấn tượng nhất với mình là Nhân vật Quốc Sư Duyên Khanh – Một kẻ Quân Tử hiếm có. Tư bà bà, Mã gia cụt tay, thợ rèn câm, người mù, trưởng thôn, Dược sư xấu xí kì dị, … đều mang trong mình bản lĩnh nghịch thiên. Hơn nữa đó không phải là mấy ông lão bà lão bình thường, trong thôn bọn họ đều là chuyên gia lừa bịp, cáo già thành tinh. “Ngươi không biết tuổi ấu thơ của ta trôi qua như thế nào đâu! Từ nhỏ ta đã bị một đám ông lão, bà lão lừa bịp, ngay trước khi ta đi săn thú, bà bà còn gạt ta vào chuồng gà lấy trứng, đó là một con Kê Bà Long, nó đánh ta chạy khắp nơi, căn bản đánh không lại nó! Còn bà bà liền lén lút chuồn tới lượm trứng gà” Cảnh giới: -7 Đại thần tàng Trong thân thể ẩn giấu bảy đại thần tàng (kho báu lớn) là Linh Thai, Ngũ Diệu, Lục Hợp, Thất Tinh, Thiên Nhân, Sinh Tử, Thần Kiều, bảy kho báu lớn này bẩm sinh đã bị niêm phong, tựa như bảo tàng bị đóng kín, bởi vậy được gọi là bảy đại thần tàng. Bảy đại thần tàng đang ở trạng thái đóng kín, cần chính võ giả mở ra, mà ngăn cản võ giả mở ra thần tàng thì gọi là bích (tường), Linh Thai bích, Ngũ Diệu bích, Lục Hợp bích, Thất Tinh bích, Thiên Nhân bích, Sinh Tử bích, Thần Kiều bích. Quá trình phá tan bảy bức tường này gọi là phá bích. – Bên trong bảy Thần tàng, Linh Thai mở linh tính, Linh Thai hình thành trung tâm khai thiên tích địa. – Có Linh Thai, Linh Thai đứng phía trên linh đài, lấy Linh Thai làm trung tâm tạo ra Ngũ Diệu. Kim mộc thủy hỏa thổ năm viên tinh thần, chúng đều quay chung quanh linh đài. – Sau đó linh đài diễn sinh đại lục, đại lục định hình, có đông nam tây bắc tạo thành Lục Hợp. – Lục Hợp thành tựu, lại sinh nhật nguyệt, hợp là Thất Tinh. – Thất Tinh có, Linh Thai cũng đại thành, diễn sinh nhật nguyệt tinh đấu, trở thành Thiên Nhân. – Nguyên thần Thiên Nhân đủ cường đại, nguyên thần liên thông sinh tử. Tử chính là U Đô dưới chân nguyên thần, giấu ở phía dưới linh đài đại lục, U Đô tạo ra sinh tử. – Sinh chính là Thần Kiều, một Thần Kiều xuất hiện phía trên nguyên thần, đạp Thần Kiều tiến thẳng Thiên cung. Đi vào Thiên cung liền thoát ra khỏi U Đô khống chế, đã không còn thọ nguyên hạn chế. – Linh Thể Không phá được tường liền không cách nào tu luyện. Có người được trời cao chiếu cố, vừa sinh đã phá vỡ Linh Thai bích, bẩm sinh đã mở ra thần tàng Linh thai, loại thể chất này được gọi là linh thể, trời sinh được thần giúp đỡ, là hạt giống tu luyện. Người nắm giữ linh thể, thiên phú cao hơn người thường vô số lần, lúc tu luyện làm ít mà hiệu quả nhiều. Linh thai có bốn loại thuộc tính nên linh thể cũng có bốn loại là Thanh Long linh thể, Bạch Hổ linh thể, Chu Tước linh thể và Huyền Vũ linh thể. Muốn kiểm tra có hay không có linh thể liền cần Tứ Linh huyết này. Bá thể là con đường mới mà Tần Mục khai sinh ra, chỉ từ một lời nói dối tưởng vô hại nhưng dưới niềm tin tuyệt đối của trẻ thơ, đã trở thành động lực cho hắn từ một phàm thể bình thường, làm ra chuyện phi thường bước lên cảnh giới bá thể vô song có một không hai. “Chỉ cần có niềm tin thì phàm thể chính là Bá thể!” Cảm Nhận – Đánh giá: Hệ thống tu luyện trong truyện thì hơi đơn giản, nhưng bù lại Trạch Trư có lối hành văn rất hay, các giải thích các chiêu thức logic. Đặc biệt có một thứ ngạo khí giang ồ khó tìm trong các truyện tiên hiệp hiện nay. Khiến người đọc dễ dàng chấp nhận, rồi từ đó lại thành một nét riêng cho mạch truyện. Cảm nhận là tác giả rất có tâm và đủ tầm. Nên những chiêu thức trong Mục Thần Ký, những cảnh chiến đấu dù không quá dữ dội, tráng lệ lại cuốn hút người đọc lạ thường bởi sự am tường về tiểu thuyết võ hiệp cổ điển. Người chưa đọc thế hệ Kim Dung, Cổ Long, Mã Vinh Thành sẽ thấy mới, người từng đọc rồi thì như thấy lại bầu trời kỉ niệm. Xem thêm: so sánh Tân Thủ và Lão Làng. “Bùng cháy! Bùng cháy! Hãy cho đao của con bùng cháy, khí của con bùng cháy, tinh thần con bùng cháy. Bùng cháy xong tất thành thần thông!” “Đây chính là Thiên thủ Phật đà trong Lôi Âm Bát thức! Chỉ cần quyền của con nhanh hơn âm thanh liền có thể thao túng sấm chớp, một quyền một chưởng cũng có thể phá hủy hồn phách cùng thân thể của đối phương, khiến hắn vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không thể đầu thai!” Truyện mở đầu hay, có cái kết mở hơi mông lung hướng về cảm ngộ luân hồi. Không biết số phận mọi người, Tú muội ra sao, Linh Quân còn không? Khai, Hư, Ngự Thế nào? Nhưng tác giả có giải thích rất kĩ ở cuối truyện, các đạo hữu nếu có yêu mến mà đọc tới cuối truyện, thì thiết nghĩ nên hiểu cho tâm tư Trạch Trư gửi gắm. Tái bút Mục Thần Ký Truyện có tinh thần chủ đạo rất hay: Thần Vì Người Dùng; Nhân Mạng Lớn Hơn Trời; Thánh Nhân Chi Đạo Tại Bách Tính Hàng Ngày. Bắt đầu ở Đại Khư. Kết cục tại Đại Khư. Trời tối đừng ra ngoài Nhân vật: 9/10 Văn Phong: 9/10 Nội dung: 8.5/10 Đánh giá: 9/10 *** Tần Mục một mực cung kính nói: "Tiền bối yên tâm, vãn bối tu luyện từ thuở nhỏ, thận thủy dồi dào, nguyên dương no đủ, nhãn lực rất tốt, có thể nhìn thấy vật trong đêm đen, tự nhiên thấy rõ." Bóng người trên vách tường lay động một chút, tuy nhiên không làm thêm động tác nào, mà lại tiếp tục biểu diễn những ảo diệu trong việc hành công của nguyên khí. Ấn thứ ba Đại Tự Tại ấn là Đại Trí Tuệ ấn, sự vận hành của Đại Trí Tuệ ấn phức tạp hơn nhiều, con đường hành công của nguyên khí bên trong bóng đen kia càng lúc càng nhanh, mặc dù Tần Mục mở ra Thần Tiêu Thiên Nhãn cũng không cách nào hoàn toàn bắt kịp quỹ tích hành công của nguyên khí, khiến hắn không nhịn được muốn bước vào Thiên điện. Tần Mục chần chờ một chút, một chân bước vào cửa điện, chân còn lại vẫn ở ngoài điện, cuối cùng cũng coi như có thể gắng gượng thấy được con đường hành công của nguyên khí. Hắn liều mạng ghi nhớ, thế nhưng bóng người trên tường kia lại vận hành Đại Trí Tuệ ấn rất nhanh trong chỉ một lần, hắn thử khống chế Đại Trí Tuệ ấn, cho dù cũng triển khai được thế nhưng từ đầu đến cuối đều cảm thấy khiếm khuyết một vài chỗ. Hắn đã không thể hoàn toàn nhớ được con đường hành công của Đại Trí Tuệ ấn. "Đây là ấn thứ tư của Đại Tự Tại ấn, cũng là ấn mạnh nhất, tất cả uy lực của ba ấn trước đó đều sẽ dung nhập vào trong một ấn này." Bóng người trên tường càng có vẻ vô lực, cái bóng càng lúc càng nhỏ, âm thanh càng ngày càng thấp, nói: "Tuy nhiên ấn này phức tạp hơn, ta sợ ngươi không cách nào thấy rõ." ... Mời các bạn đón đọc Mục Thần Ký của tác giả Trạch Trư.
Phán Thần Hệ Thống - Tuý Vân Tử
Đừng bỏ lỡ siêu phẩm Phán Thần Hệ Thống của tác giả Túy Vân Tử kể về Trần Dương từ một thanh niên tốt nghiệp, làm thế nào hắn có thể từng bước đi lên đỉnh thiên địa?  Từ một phán quan, lại sở hữu hệ thống dị giới hay, liệu hắn có thể giữ vững đạo tâm, hắc bạch phân minh?  Một trung niên bí ẩn với ngoại hình như ăn mày, chỉ cầu tìm người có duyên, rốt cuộc là ai? Một Trái Đất thứ hai với sinh khí tràn đầy, tại sao lại có tên "Hoang Địa"?  Tứ đại thần thú trong giới tiên hiệp hay nhất Thanh Long– Huyền Vũ– Chu Tước– Bạch Hổ, vì sao lại bị phong ấn dưới một cái cổ mộ?  Cùng đọc truyện hay để tìm hiểu từng bước chân của thanh niên Trần Dương trên con đường khám phá hết thảy! *** Cứ cách năm năm một lần, ngoại môn lại một hồi lao xao nhốn nháo vì những tân môn đệ tử. Tất nhiên, sau ba tháng làm quen thì khắp nơi lại trở về vẻ yên tĩnh thường ngày. Mặc dù trên bầu trời ngoại môn vẫn có từng luồng hào quang bay tới bay lui không ngừng, nhưng ở nơi dành cho các đệ tử ngoại môn cũng đã bớt đi một phần náo nhiệt ban đầu. Mà lúc này, Sự Vụ Phòng lại là nơi tấp nập nhất. Vô số đệ tử đến đây nhìn những tấm bảng cao cao có ghi chép các loại nhiệm vụ kèm theo điểm cống hiến tương ứng đạt được. - Này, ngươi nhìn xem. Nhiệm vụ gì mà tìm hạt giống của Thanh Linh Mộc. Nghe nói đây là một loại cây khi trồng lâu năm có thể sử dụng làm pháp bảo a. Loại này mà muốn tìm hạt giống, nằm mơ sao? Bất quá điểm cống hiến hai trăm thì đúng là con số không nhỏ. - Cái gì đây? Chăn nuôi một đàn Thổ Khí Trư ba tháng, điểm cống hiến nhận được là sáu mươi. Khà khà, ta trước khi nhập môn vốn là xuất thân từ nhà ba đời chăn nuôi heo. Nhiệm vụ này ta muốn rồi! - Trời ơi, nhìn xem... Mai đan sư đang tuyển luyện đan dược đồng, điểm cống hiến tuy hơi thấp chỉ có hai mươi nhưng lại được hàng tháng nhận một viên Tụ Khí Đan. Mau mau chạy đến thôi. ... Mời các bạn đón đọc Phán Thần Hệ Thống của tác giả Tuý Vân Tử.
Cực Đạo Thiên Ma - Cổn Khai
Thế giới này yêu ma hoành hành, khiến cho nhân dân lầm than. Thần binh ma nhận, già diệu thiên hạ... ... Một phần mềm sửa chữa trò chơi trên điện thoại di động ngoài ý muốn trở thành dị năng trong đầu của Lộ Thắng, cũng trở thành chỗ dựa duy nhất của hắn trong thời loạn lạc tối tăm này. *** Lộ Thắng học ở chỗ của Trương Tuần bộ đầu được ba ngày, về sau liền thẳng thừng ghi lại Phá Tâm chưởng. Sau đó đến chỗ của vị sư phụ thứ hai. Triệu bá giới thiệu vị sư phó thứ hai, họ Đỗ, tên Chấn, đã từng là cao thủ hàng đầu trong nha môn tri phủ đời trước, là người cùng thời đại với Trương Tuần bộ đầu. Một tay chín chín tám mươi mốt Yến Tử Truy Phong Đao, nhanh như thiểm điện. Đáng tiếc... Về sau gân tay của ông ta không hiểu sao bị kẻ khác chọn rồi, người cũng đã phế, đồng dạng cũng chẳng có con cái, bất quá bởi vì ông ta còn chưa kết thân, hướng nội trầm mặc, cho nên mới không có hậu nhân. Lộ Thắng học tập bốn ngày ở chỗ của vị đó. Chín chín tám mươi mốt Yến Tử Truy Phong Đao, trên thực tế trong mắt y, còn muốn yếu hơn Hắc Hổ đao pháp một bậc, nhưng thêm một môn kỹ nghệ võ học, tóm lại là chuyện tốt. Về sau y lại năn nỉ Triệu bá dẫn y đến từng chỗ của những cao thủ có tiếng tăm khác ở Cửu Liên thành, đặc biệt là cao thủ thế hệ trước. Khi lấy được sự đồng ý của lão cha Lộ Toàn An về sau, dùng tiền mở đường từng vị, y lại từ chỗ hai vị khác học được một môn Bát Trân bộ, và Song Lăng đao. Đều là võ học yếu hơn một đoạn so với Hắc Hổ đao pháp. Y cũng minh bạch, dù sao Triệu bá Hắc Hổ đao, ở Cửu Liên thành cũng là cảo thủ hàng đầu, những người khác nào có dễ dàng đạt tới tiêu chuẩn của ông ấy như vậy. Hai tháng liên tiếp, Lộ Thắng đều đang khắc khổ kiên trì tập luyện các loại võ học. Đồng thời cũng đang không ngừng điều dưỡng thân thể, phục dụng lượng lớn phương thuốc tư âm bổ huyết. Trong nhà bởi vì y tập võ mà gia tăng chi phí thuốc bổ, một tháng đều có thể hơn ngàn lượng. Đối với gia đình bình thường mà nói, là một con số trên trời. ... Mời các bạn đón đọc Cực Đạo Thiên Ma của tác giả Cổn Khai.