Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vong Oán

Dòng họ Trịnh cứ 18 năm lại có một người con gái treo cổ. Nhưng, một năm trở lại đây, liên tiếp những cái chết bất đắc kỳ tử - không kể nam nữ, không tính trẻ già, chỉ biết, đều là những cái chết thảm khốc! Ngay cả những thầy trừ tà, pháp lực nổi tiếng một vùng, cũng không sống sót nổi sau một đêm trú lại nơi này. Điều gì đã xảy ra ở ngôi nhà ma ám này? Là hệ lụy của hàng trăm năm oán khí? Hay, oan hồn người con dâu treo cổ ngay trong đêm tân hôn quấy phá? Tất cả đều chưa rõ, chỉ biết, người sống vẫn cứ hoảng loạn, còn những người đã chết thì cứ mãi không siêu thoát, vất vưởng gieo tang tóc. Lan Phương – người con gái dị biệt, bị xa lánh trong nhà trưởng tộc họ Trịnh vẫn thường nhìn thấy những hồn ma u tịch. Nhưng, không ai tin cô, cho đến khi Gia Huy – hậu duệ của một gia đình có truyền thống bắt ma – xuất hiện. Họ rơi vào vòng xoáy của những oan hồn oán nghiệp tới đòi nợ. Cả hai phải làm gì để cứu chính mình và giúp gia tộc họ Trịnh thoát khỏi kiếp nạn này, cũng như siêu sinh cho các oan hồn? Bí mật gì ẩn giấu đằng sau những cái chết bi thảm? *** Các nhân vật chính: Gia Huy - Người kế nhiệm thuật trừ tà của dòng họ Nguyễn ở miền Bắc. Lan Phương - Con gái út dòng họ Trịnh mang oán nghiệp treo cổ. Vân Vân - Con gái của dòng tộc giàu có Đà Lạt mang lời nguyền tàn tật và chết yểu. Đoàn Văn Đốc – Truyền nhân bắt ma đời thứ 19 nhà họ Đoàn tại Thượng Sơn, Lạng Sơn. Những người trẻ tưởng như chẳng liên quan, vì những lý do khác nhau mà vô tình lập thành một nhóm; giữa họ có một điểm chung là đều có một khả năng đặc biệt để cảm nhận, nhìn thấy và giao tiếp với những vong hồn. Một nửa gương mặt đã bị phân hủy lúc nhúc dòi bọ, không phân biệt là đàn ông hay đàn bà. Một cái đầu mọc lên từ vai đầm đìa máu, không có mắt, miệng chảy máu không ngừng. Một bà mẹ trầm cảm xé xác con sau sinh. Một con ma lai rút ruột. Một con mèo đen ăn thịt người. Một kẻ bệnh hoạn chế thức uống thai nhi. Một người đàn ông hận tình mà cắt ngực và bộ phận kín của người yêu treo quanh xác. Rồi oan hồn cô gái bị cắt lưỡi và treo cổ ngay trong đêm tân hôn. Những người trẻ tuổi lần lượt băng qua mọi miền đất nước để rồi họ như bị thế lực vô hình dẫn dắt cuốn vào vòng quả báo, oan hồn báo oán, ân oán truyền kiếp. Họ rồi sẽ ra sao? Ma quỷ hay con người sẽ chiến thắng? Ma quỷ đáng sợ hay lòng người đáng sợ hơn? HÃY CÙNG VIỆT MA TÂN LỤC TÌM CÂU TRẢ LỜI! ***   Á nh trăng bàng bạc rủ xuống đôi vào gầy, cơn gió thổi làm lá khô rụng xào xạc, Lan Phương rùng mình chỉnh lại cái áo khoác gió, đưa mắt nhìn khoảng sân vắng vẻ đã không còn khách khứa. Minh Hưng – người em trai cùng cha khác mẹ với cô kết hôn vào một ngày cuối thu mệt mỏi và tiêu điều. Trăng ẩn mình sau mây, căn nhà trưởng tộc chìm trong bóng tối. Đó là một khu nhà cổ đã có tuổi đời hàng trăm năm, từng mảng tường hay mỗi vật dụng trong nhà đều nhuốm màu hoài cổ. Người ta nói rằng những đồ vật trải qua sự mài mòn thời gian sẽ bắt đầu có linh hồn; biết cảm nhận, yêu thương và biết cả oán hận. Thỉnh thoảng, mỗi khi gió thổi qua, Lan Hương lại tưởng như ngôi nhà đang thở. Đêm buông dài, các dãy nhà bắt đầu tắt đèn, Lan Phương quay lại phòng, leo lên giường ngủ. Dù mắt đã lim dim, cô vẫn không vào giấc được. Đôi tai cô vốn nhạy cảm, chẳng hiểu hệ thống nước gần đây có vấn đề gì mà cứ nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống từng giọt. Âm thanh không ồn ào, nhưng cực kỳ phiền phức. Bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa, Lan Phương chống tay ngồi dậy, uể oải hỏi “ai đấy?” nhưng không một lời đáp lại. Tiếng nước nhỏ tí tách vẫn đều đặn vang lên, cô nằm im một lúc, cuối cùng đành miễn cưỡng đứng dậy, đi mở cửa. - Em dâu? - Lan Phương sửng sốt. - Muộn như thế này sao em còn ở đây? Ngọc Ly im lặng, hai mắt mở to nhìn thẳng vào Lan Phương. Gương mặt xám ngoét, quầng mắt thâm đen, hai má hóp lại, khác hẳn vẻ xinh đẹp, lộng lẫy lúc sáng. Cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng, Lan Phương vô thức lùi lại vài bước. - Em… em đi tìm Minh Hưng à? - Lan Phương dè dặt hỏi, liếc nhìn đôi tay gầy guộc hiện lên những đường gân xanh đối diện. Chẳng hiểu sao vừa rồi cô lại có cảm giác rờn rợn! Không tiếng đáp, chỉ có một cái gật đầu rất khẽ, dường như không thể thấy từ Ngọc Ly. Lan Phương khẽ thở dài. Ban nãy, cô nhìn thấy Minh Hưng vội vã chạy ra ngoài. Đoán chừng người em này lấy vợ nhưng vẫn không nên thân, chẳng để lỡ cuộc vui nào với lũ bạn trác táng nên bỏ bê vợ vào đúng đêm tân hôn. - Muộn rồi, em về nghỉ ngơi trước đi. Minh Hưng tụ tập với đám bạn, chắc sáng mai sẽ về. Đôi môi run rẩy, Ngọc Ly muốn nói gì đó lại thôi, chậm rãi xoay lưng đi. Không hiểu sao Lan Phương cứ dõi theo bờ vai gầy ấy; kỳ lạ thay, khi em dâu khuất dạng, tiếng nước nhỏ giọt cũng không còn. Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối. Lan Phương quay lại phòng, nằm xuống giường, đắp chăn ngang bụng. Cảm giác buồn ngủ đã không còn, cô mở to mắt nhìn trần nhà, miệng lẩm nhẩm đọc một bài kinh cầu bình an từng học được từ một nhà sư, rồi thiếp đi lúc nào không hay. Tuy nhiên, ngủ chưa sâu thì Lan Phương lại một lần nữa tỉnh giấc bởi tiếng hò hét, la ó của người làm. Cô bật dậy, mở cửa, đập vào mắt là gương mặt cắt không còn giọt máu của người giúp việc. - Làm sao? - Lan Phương nghe như chính giọng mình run rẩy. - Có chuyện gì mà ồn ào vậy? - Cô chủ, chuyện lớn rồi. - Người hầu lắp bắp, cố kiềm chế để bản thân không ngất xỉu. - Cô Ngọc Ly treo cổ tự tử rồi, treo… treo ở căn nhà hoang sau vườn. - Cái gì?! Như sét đánh ngang tay, Lan Phương lảo đảo, cố bám lấy cánh cửa để không ngã xuống đất. Sao lại có thể? Vừa rồi Ngọc Ly còn đứng trước mặt cô cơ mà? Chưa hoàn hồn, Lan Phương lại một lần nữa kinh hoàng bởi những giọt máu từ cửa phòng cô - nơi Ngọc Ly đã đứng - kéo dài đến hướng nhà hoang. Những giọt máu đỏ tươi, sống động như mời gọi, dẫn dụ Lan Phương đến nơi cần đến. Vậy âm thanh “tí tách” ban nãy không phải tiếng nước, mà là máu của Ngọc Ly nhỏ xuống sàn? Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Minh Hưng, Lan Phương bừng tỉnh khỏi dòng suy tư, nhấc chân qua bậc cửa cao, bước xuống tam cấp, vội vã chạy về hướng căn nhà hoang. - Cô chủ, cô đừng vào! - Một người làm ngăn lại. - Sức khỏe cô vốn yếu, không chịu được cảnh tượng bên trong đâu. Thoáng chần chừ, Lan Phương chợt nghĩ đến nét mặt của Ngọc Ly trước khi chết, liền lách mình đi vào, mặc kệ người làm ngăn cản. Nhưng chưa kịp bước đến cửa, bà Nga - mẹ kế của cô - đã chặn đường. Dù cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẻ sợ hãi vẫn hiện ra trên gương mặt trắng bệch của bà. - Nhà chưa đủ loạn sao? Bây giờ cô vào trong đấy rồi ngất ra thì sao? Không làm khổ tôi thì cô không chịu được à? - Dì, nhưng người chết bên trong là em dâu. Chẳng lẽ con lại không vào? - Quan tâm làm gì? Từ bao giờ cô biết quan tâm đến cái nhà này như thế? - Bà Nga gắt gỏng, Bà Nga trước giờ không ưa cô, Lan Phương biết dù nài nỉ thế nào cũng vô ích. Cô nghiêng đầu, nhìn vào trong. Người hầu đã đỡ Ngọc Ly xuống, phủ khăn trắng lên xác em dâu. Minh Hưng gục đầu khóc bên cạnh nên không thể nhìn thấy nét mặt. Rồi, cô chú ý đến vết máu đang loang ra trên tấm khăn trắng. Người chết vì treo cổ đâu có mất máu nhiều đến thế? Đứng đối diện với cô, bà Nga đang dặn dò người làm sáng sớm mai đánh tiếng cho bên thông gia biết chuyện. Lan Phương lặng thinh một lúc mới chậm rãi xoay lưng đi, trăng chiếu xuống khiến cái bóng đổ dài trên đường của cô trở nên méo mó và mờ ảo. Đám tang của Ngọc Ly được tổ chức vào ngày hôm sau. Tiết trời âm u, họ hàng nhà gái khóc như mưa, thậm chí có người khóc đến kiệt sức mà ngất, phải đưa vào trong nhà. Còn nhà trai chỉ biết trầm mặc, một vẻ trầm mặc khó hiểu. - Cũng may, năm nay người chết là Ngọc Ly. – Cô của Lan Phương chợt lên tiếng, như suy nghĩ này mới hiện lên trong đầu. - Đừng nói linh tinh, lỡ nhà gái nghe được thì sao? - Bác cô gắt nhẹ, vội vã đảo mắt một vòng rồi thở phào. Người cô biết sai, mím môi gật đầu, nhưng được một lúc lại không nhịn được mà nói tiếp, rất khẽ, như thì thầm. - Nhà này mười tám năm lại có một phụ nữ treo cổ. Lần này, may mà người chết là đứa con dâu cưới hỏi bên ngoài chứ không phải con cháu sinh ra trong nhà. Người cô vừa dứt lời, đột nhiên có con quạ đen đậu lên quan tài của Ngọc Ly, ré lên từng tiếng thê lương, rồi vỗ cánh bay đi. Lan Phương bất động, thẫn thờ như người bị trúng tà, có lẽ tiếng kêu của con quạ là âm thanh buồn thảm và bi thương nhất trên đời mà cô từng được nghe. *** Một năm sau. Ngày xấu trời, những chiếc lá khô bị trận gió âm u thổi tới, bay lả tả, chạm vào vai Gia Huy. Cậu phủi đi, kéo chiếc va li, đi qua một cái hồ, thêm một trận gió thổi làm không khí đột ngột lạnh hơn. Có lẽ mùa đông năm nay sẽ đến sớm. Sau mấy đợt gió nữa thì trời đổ mưa, bước chân của Gia Huy nhanh hơn, cuối cùng dừng lại tại một cổng nhà rộng, bề thế theo phong cách truyền thống xưa cũ. Quả nhiên là nơi này, ngôi nhà của gia đình trưởng tộc họ Trịnh danh giá, nổi tiếng không chỉ vì sự giàu có, mà còn cả vì những chuyện ma quái liên tục xảy ra trong một năm trở lại đây Chỉ mới đứng ở ngoài cửa, Gia Huy đã cảm nhận được luồng âm khí cuộn trào mãnh liệt, như thủy triều dâng lên không sao ngăn lại được. Dường như nó đang chiếm giữ căn nhà này, giày vò từng người sinh sống ở đây một cách trắng trợn, cho đến khi nào họ không chịu nổi nữa mới thôi. Hít môi hơi thật sâu, Gia Huy chỉnh lại đầu tóc quần áo, dứt khoát bấm chuông. Cánh cửa đen nặng nề được đẩy ra một cách khó nhọc, một cô gái trẻ lưỡng lự ló đầu ra. - Anh tìm ai? - Tôi muốn gặp gia chủ. - Gia Huy giơ tờ báo lên. - Tôi đọc được tin về gia đình, nên muốn.... - Là nhà báo muốn săn tin đúng không? - Cô gái ngắt lời. - Mong anh về cho. Ông chủ nhà tôi không muốn chuyện gia đình lên mặt báo. - Tôi không phải nhà báo. Tôi là một thầy trừ tà. - Gia Huy nói vội. - Ngôi nhà này đang bị bủa vây bởi âm khí. Nếu không tiến hành trừ tà, những người trong nhà chắc chắn sẽ nguy to. Cô gái tái mặt, câu cuối hẳn nhiên nói trúng điều cô đang lo sợ. Tuy nhiên, đắn đo một hồi, cô vẫn lắc đầu. - Tôi có muốn cho anh vào cũng không được. Ông bà chủ tôi đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, không biết bao giờ mới về. Còn cô chủ tôi thì sức khỏe yếu, không tiện gặp ai. Tốt nhất là anh nên về đi. - Vậy… vậy tôi chờ ở đây đến khi nào ông bà chủ cô về. - Gia Huy cố chấp. Cô giúp việc lộ vẻ khó xử, đúng lúc ấy thì có giọng nữ nhẹ nhàng cất lên từ phía sau. - Có chuyện gì mà ồn ào thế? - Cô chủ, người này nhận là thầy trừ tà, muốn vào nhà mình để bắt ma. Người được gọi là cô chủ tiến lên vài bước, Gia Huy ngẩn người, không thể nói câu nào. Ấn tượng đầu tiên của anh về cô gái này là nước da quá trắng, nhưng không trắng hồng, rạng ngời, mà là kiểu xanh xao, bệnh tật, không hề có chút sức sống. Đã thế còn có mái tóc đen dài buộc hờ hững khẽ tung bay mỗi khi có gió thổi qua. Nếu như không phải cô đang nói và cử động, chắc anh cũng mơ hồ không rõ người này còn sống hay đã chết. - Anh đã đọc báo về gia đình tôi rồi à? - Lan Phương nghiêng đầu, nhìn tờ báo còn trên tay Gia Huy. - Là thầy trừ tà, muốn vào nhà tôi bắt ma. Gia Huy bừng tỉnh, vội vã gật mạnh đầu. - Phải! Dứt lời, một trận gió lại thổi tới, áo khoác anh bay phần phật, Gia Huy đứng nghiêm, tự nhiên thấy bản thân toát lên sự bí ẩn của thầy trừ tà lão luyện. Hơn nữa, anh cũng là con nhà gia giáo, được ăn học đầy đủ. Hy vọng cô tiểu thư này sẽ nhìn ra cốt cách đàng hoàng, tử tế của anh mà cung kính mời anh vào nhà. Lan Phương quan sát từ đầu đến chân người đối diện, thầm ngán ngẩm trong lòng. Người này da dẻ trắng trẻo, có nét thư sinh, miễn cưỡng có thể coi là đẹp trai. Tuy nhiên, cũng là chiếc áo dài đen ấy, nếu là người khác mặc thì nhã nhặn, mà khoác lên người anh ta lại vô cùng kệch cỡm, như cố làm bản thân già trước tuổi. Đã thế còn phần tóc đang bết vào mặt, chứng tỏ đây là kiểu người tùy tiện, muốn đi là lăn ra đường, không buồn xem dự báo thời tiết. Lan Phương day huyệt thái dương, không còn hứng nhìn tiếp. - Tôi xin nhận ý tốt của anh, nhưng nhà tôi đã mời thầy về nên thực sự không cần. Trời sắp mưa to rồi, anh về đi. Dứt lời, cô xoay lưng bước đi. Người giúp việc cũng nhanh tay đóng cửa lại, không để cho Gia Huy có cơ hội được nói thêm bất cứ điều gì. Mời các bạn đón đọc Việt Ma Tân Lục tập 1: Vong Oán của tác giả Nhóm 4.0.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái - Tiểu Vận & Tiểu Vân
Khu du lịch nổi tiếng núi Đới Tông nghênh đón mười tám vị khách bao gồm 2 cụ già và 16 thanh niên nam nữ, những vị du khách này vốn đang vui vẻ thăm thú, nhưng vì đủ mọi nguyên nhân khác nhau nên không nghỉ lại khu nhà nằm dưới chân núi xinh đẹp, mà lại leo lên khi nhà nghỉ vắng tanh cách sườn núi không xa. Đang lúc bọn họ quyết định sẽ chơi cho thỏa lòng thì đột nhiên một trận bão tuyết ập đến cắt đứt đường xuống núi, hết cách, mười tám người đó chỉ có thể trú tạm trong một căn biệt thự nằm ở gần vách núi ấy, chờ xe dọn tuyết đến cứu hộ. Trong suốt quãng thời gian ba ngày bốn đêm, mười tám người ở trong ngôi biệt thự kỳ lạ kia lần lượt gặp nạn, tử trạng cực kỳ khủng bố, những sự kiện quỷ dị kinh khủng không ngừng xảy ra, khiến cho mọi người rơi vào trong khủng hoảng và ngờ vực, chín người còn sót lại sau cùng liệu có thể thoát khỏi lời nguyền chết chóc kia, trở về với cuộc sống bình thường như cũ? Chúng ta hãy cùng nhau đi tìm đáp án sau cùng nằm trong "Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái". *** Ngôi biệt thự trên vách núi ấy là ngôi nhà duy nhất trông có vẻ hoành tráng, bề ngoài trông như một tòa lâu đài châu Âu thời Trung Cổ thu nhỏ. Bên trong khu biệt thự này thực ra cũng thường thôi, phòng ở vuông vức, phía trên là mái ngói hình tam giác với tầng tầng lớp lớp ngói xếp cạnh nhau. Bên ngoài sơn màu hồng nhạt, được giữ gìn khá tốt, không có bất kỳ một vết nứt hay là cỏ dại mọc hoang nào cả. Một tòa tháp hai tầng hình bán nguyệt như được xây liền vào hai phần ba bức tường bên phải nhà chính, tầng thượng cao hơn nhà chính một đoạn. Mái nhà hình chóp lại đi sơn màu xanh, nhưng nhìn qua cũng không đến nỗi nào. Bên tay trái nhà chính không có những căn phòng sát nhau, mà cứ cách chừng một mét lại có một căn phòng tám góc, không rõ để làm gì, bên cạnh nó còn có một tháp chuông cao cao khá tinh tế, dưới mái nhà còn gắn thêm một cái đồng hồ tám góc, bên trên có một cây kim khổng lồ đang nhích từng chút từng chút. Căn phòng tám góc và tháp chuông cũng có những mái nhà nhọn, phía trên là một màu nâu sẫm, như được phủ lên một lớp cỏ khô màu nâu lên vậy, không nhìn thấy mái ngói. Dù sao những học viện của học viện múa cũng xem không hiểu kết cấu bên ngoài của những căn phòng này, bọn hỏi chỉ muốn hỏi thăm chủ nhà thử xem, có thể cho họ vào trong chơi hay không, xem như là trải nghiệm cảm giác được sống trong một tòa lâu đài. ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái của tác giả Tiểu Vận & Tiểu Vân.
Người Phát Ngôn Của Thần Chết - Tử Kim Trần
Sách Nói Người Phát Ngôn Của Thần Chết Người phát ngôn của thần chết vừa mới ra mắt đã quyết định ngay địa vị của Tử Kim Trần trong giới văn học trinh thám, kinh dị. Những bố cục tinh vi, cùng với những tình tiết hấp dẫn gay cấn đến hồi hộp, nhiều lần thắt mở gút. Một khi chưa đến chương cuối thì vĩnh viễn không thế đoán ra được nó sẽ kết thúc như thế nào? … “A! Thì ra là tác phẩm trinh thám còn có thể viết ra được như thế này?” Trong một buổi liên hoan của Phòng Công thương, đội trưởng đội Quản lí thị trường bị sát hại trước mắt bao người, nhưng không một ai đứng lên chỉ ra hung thủ. Vài tháng sau, cả đoàn người tham gia vào chuyến du lịch tập thể của Phòng Công thương đột ngột biến mất. Cuộn băng ghi hình từ camera theo dõi ghi nhận chiếc xe chở đoàn người đã tiến vào khu vực trạm nghỉ khép kín nhưng không hề thấy chiếc xe đó đi ra. Kỳ lạ là chiếc xe đó lại xuất hiện ở khu vực cách xa trạm nghỉ kia. Hai vụ án liệu có liên quan? Làm sao chiếc xe có thể bốc hơi giữa một trạm nghỉ đông người qua lại mà hoàn toàn không để lại dấu vết gì? Hãy theo dõi những tình tiết còn ẩn bí qua Tác phẩm "Người phát ngôn của thần chết”. *** Hôm nay là ngày 10 tháng 1, đã qua năm mới hơn một tuần, các đơn vị đều đang chuẩn bị thưởng cuối năm cho nhân viên. Thời gian này, hầu như không có họp hành hội nghị, cũng như không cần phải tiếp đón cấp trên, các cuộc tiệc tùng xã giao cũng ít hơn. Đối với nhiều lãnh đạo cấp cơ sở mà nói, đây là quãng thời gian thư thái hiếm có trong năm. Lúc này, Trưởng Công an huyện Bạch Tượng - Mã Đảng Bồi đang ngồi trong văn phòng, ung dung chơi đánh bài trên máy tính. Có tiếng gõ cửa, Mã Đảng Bồi tắt game rồi mời khách vào. Một viên cảnh sát nhanh chóng bước vào, vẻ mặt nôn nóng. “Sếp Mã, sáng nay bên Phòng Công thương đến báo án, nói rằng tất cả mọi người trong Phòng đều bị mất tích. Từ hôm qua…” “Cái gì cơ, đợi đã!” Mã Đảng Bồi ngắt lời anh ta. “Nói chậm lại nào, mất tích hả? Cậu bảo tất cả người của Phòng Công thương đều biến mất ư?” “Vâng ạ, người nhà của Phòng Công thương nói, tất cả sáu nhân viên biên chế chính thức của Phòng, cũng tức là toàn bộ nhân viên trong Phòng, cùng với một người tài xế đã lên chiếc xe đa dụng hãng Buick đi du lịch vào sáng hôm qua. Nhưng đến chiều qua có người nhà gọi điện muốn hỏi đoàn đã đi đến đâu rồi thì phát hiện di động khóa máy. Đến tối, vẫn không liên lạc được. Người nhà hỏi thăm lẫn nhau mới biết toàn bộ bảy người trong đoàn đều khóa máy cả. Tới tận sáng nay tình trạng vẫn như cũ. Họ lo xe gặp chuyện không may trên đường nên vội vàng đến báo cảnh sát.” “Điện thoại đều khóa máy cả sao?” Mã Đảng Bồi trầm tư trong giây lát rồi hỏi tiếp: “Bọn họ đi du lịch ở đâu?” “Nghe nói là đi Hàng Châu mấy hôm, sau đó đi Thượng Hải, tổng hành trình là năm ngày.” “Không dẫn theo người nhà à?” ... Mời các bạn đón đọc Người Phát Ngôn Của Thần Chết của tác giả Tử Kim Trần.
Chuỗi Người Đi Trong Đầm Lầy - Di Li
"Chuỗi Người Đi Trong Đầm Lầy": là tuyển tập truyện kinh dị Việt Nam hiện đại gồm 24 truyện kinh dị đặc sắc của 14 cây bút nổi tiếng trên văn đàn Việt Nam hiện nay như: Phong Điệp, Di Li, Ngộ Tự Lập, Thái Bá Tân, Võ Thị Hảo… Mỗi câu chuyện là một thế giới tâm linh nhiều màu sắc đem lại những dư âm, ám ảnh trong lòng người đọc.  Chuỗi Người Đi Trong Đầm Lầy gồm có: XÁC CHẾT TRẢ THÙ BẢNG CHỮ CÁI NGƯỜI ĐÀN BÀ TRÙM KHĂN ĐEN ĐỪNG ĐÙA VỚI MA ĐỨA BÉ ĂN MÀY CỤ CÓC GIÀ TRONG NGÔI LÀNG QUỶ ÁM MẮT MÈO ĐỘC HUYỀN ĐUỔI QUỶ MA MÈO CON HỔ MUN GIÓ LẠ RẮN TRẮNG VẬT VỚI MA DÃ NHÂN CON RẮN CHIẾC ÁO NGƯỜI TRONG GƯƠNG CHỜ RẰM Ở GỐC DÂU CỔ THỤ NƠI HOANG DÃ ĐỒNG VỌNG ĐỒI CON GÁI KẺ DỰ PHẦN NGÔI NHÀ HOANG VẮNG TRÁI TIM CON RẮN CÂY RẮN LỤC KHÁCH LẠ VÀ NGƯỜI LÁI TAXI VONG HỒN TRÊN NHỮNG CÁNH ĐỒNG CHẾT BỨC TRANH VÀ NGÔI NHÀ CỔ CHUỖI NGƯỜI ĐI TRONG ĐẦM LẦY *** C ứ chạng vạng, khi bóng tối đổ sẫm màu một góc rừng U Minh, những tia nắng rụng góc trời cháy rực, khi đàn muỗi bắt đầu cất mình lên như đám mây nặng trĩu những giọt sương máu từ đầm lầy, khi đàn quạ khạc ra tiếng khàn đặc rên rẩm trên những chạc cây bị sét đánh cụt ngọn, đó là lúc người đi rừng chậm chân bắt đầu nghe từng tràng tiếng hú ghê rợn. Không rõ cất lên từ đâu, loạt tiếng hú làm nổi gai lưng này. Chúng rên từng hồi đứt đoạn. Luồn như rắn dưới những tàn lá rậm rịt. Dán mình trườn trên mặt bùn nhão sệt nham hiểm của đầm lầy rồi trôi dạt trong bầu không khí u uẩn bốc lên từ những xác cây mục, đe nẹt ngay cả những kẻ làm nghề sơn tràng táo gan nhất. Dân quanh vùng chỉ dám kiếm ăn von ven ngoài bìa rừng, ruột cứ cuộn lên nỗi thòm thèm tiếc của. Đời ông đời cha họ truyền lại, ở trong sâu kia, có vô khối chim thú lạ mà chỉ cần bắt được một con cũng đủ để sung sướng cả đời. Chưa kể đến bao nhiêu trầm, kỳ nam đang lặng lẽ toả mùi thơm trong những thân cây huyền hoặc. Nhưng có thèm khát đến mấy, dân sơn tràng cũng chỉ dừng lại ở những lời than tiếc nắc nỏm. Đã không ít kẻ bạo gan chẳng chịu nổi sự cám dỗ, liều mạng dấn sâu vào đầm lầy, đặt chân lên lớp bùn mịn và lập tức cái lớp bùn gian manh kia sụt xuống nuốt từ chân đến bụng rồi đầu kẻ xấu số. Tiếng kêu cứu của người sắp chết chỉ còn ằng ặc sủi bọt trong cái đầm lầy không đáy trước khi mất dạng. Và cứ kéo nhằng nhẵng theo những buổi chiều ngằn ngặt tiếng hú là đoàn người lê thê lết đi không một tiếng động trong sương mờ. Đoàn người không rõ hình hài, được xâu thành chuỗi qua lòng bàn tay bằng một sợi thép gai rỉ bê bết máu khô lẫn máu tươi. Nhìn kỹ, chuỗi người bị xâu đều thiếu gan bàn tay, gan bàn chân. Thiếu tai. Máu đổ ri rỉ chảy dọc lối họ qua. Những bàn tay chìa ra phía trước, rên xiết đòi lại thứ mà họ đã bị cắt, bị chặt, bị xẻo. Cuộc diễu hành rùng rợn kéo dài cho đến khi mặt trời khuất hẳn sau rừng cây thì những tiếng rú ghê rợn cũng dứt. Không gian gần như bình yên cho đến lúc gà gáy canh tư. Khi tiếng gà đầu tiên vừa cất lên, cuộc diễu hành lại tiếp tục theo hướng ngược lại. Đoàn người trở về. Họ dong theo đoàn một gã to con, mặt trắng bệch với nụ cười gằn ẩn sau khuôn miệng đỏ bầm lượn cong cong như miệng đàn bà. Hai chân hắn bị xiềng. Tiếng xiềng khua xủng xoẻng như kẻng báo giờ chết. Hai tay hắn đỡ một chiếc mâm khổng lồ đầy ụ thức ăn đã chế biến và được bầy biện rất tinh tế, khiến chúng đẹp rực rỡ như một chiếc lẵng lớn đầy hoa lá. Nhìn kỹ, đó là món nộm tai người và món hầm gan bàn tay, gan bàn chân người, dù chúng đã được cắt tỉa, nhuộm màu với một nghệ thuật sành sỏi. Gã to con chìa cái mâm ra trước mặt đoàn người. ... Mời các bạn đón đọc Chuỗi Người Đi Trong Đầm Lầy của tác giả Di Li.
Trùng Sư: Trùng Trùng Bí Ẩn - Diêm Chí Dương
PHO TRUYỆN HÉ LỘ MỘT TRONG NHỮNG BÍ THUẬT CỔ XƯA NHẤT TRUNG HOA  Nếu hỏi loại người nào dễ lấy mạng người khác nhất? Mà kẻ tử nạn còn chưa kịp phát giác đã xong đời. Người ta chỉ biết thì thầm: hay đó là "Trùng sư"? Thanh ty như sợi tơ mảnh tẩm độc không thuốc giải, một mũi phóng đi không trượt ngã bao giờ. Tam thiên trượng uy vũ vô song, tốc độ mắt thường khó mà nhận biết. Mùi hương sai khiến được cả đám côn trùng ùn ùn xuất hiện, sức tấn công lấn át cả đội quân... Những bảo bối và bí thuật điều khiển trùng của các quân tử đứng đầu năm hệ phái Trùng sư Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đang trở thành mục tiêu chiếm hữu của nhiều thế lực quân sự trong thời buổi Dân quốc rối ren của Trung Quốc. Trùng sư là cuộc tranh đấu ly kỳ giữa các Trùng sư và các thế lực ngoại bang cùng quân đội triều đình, ở đó muôn môn tuyệt kỹ được thi triển bất cứ ai cũng phải giật mình choáng ngợp. Trùng Sư đã xuất bản tại Việt nam, gồm có: Trùng Sư: Trùng Trùng Bí Ẩn Trùng Sư: Trùng Trùng Nguy Cơ ... *** Diêm Chí Dương Sinh năm 1984, người tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc. Là nhà văn 8x chuyên viết tiểu thuyết phiêu lưu ly kỳ, rất nổi tiếng trên mạng với bút danh Lang Thất. Tác phẩm tiêu biểu có Bì thư da người và Trùng Sư. Năm 2011, bộ tiểu thuyết Trùng sư ngay khi được tác giả đăng lên mạng đã nhận được sự hưởng ứng mạnh mẽ, trong vòng 30 ngày đã có hơn 10 triệu lượt đọc. Lúc xuất bản thành sách, bộ truyện về thuật điều khiển trùng này giữ vững vị trí best seller trong nhiều tháng trên mạng bán sách dangdang.com. Thành công lớn này giúp tác phẩm của Diêm Chí Dương được xếp vào cùng các bộ phiêu lưu kinh điển như Ma thổi đèn, Mật mã Tây Tạng... *** Thế giới mênh mông không có chuyện kì lạ gì là không thể, trước đây tôi thường nghe người ta nói như thế, nhưng bao giờ cũng vậy, khi sự việc ly kỳ xảy đến với bản thân, tôi lại nghi ngờ tính chân thực của câu nói ấy. Sau khi nghe xong câu chuyện của "ông nội", tôi thần người hồi lâu mới choàng tỉnh, cảm giác như thể đã trải qua một đời người. Sở dĩ tôi thêm dấu ngoặc kép bên ngoài hai chữ ông nội, là vì ông không phải ông nội ruột của tôi, tôi không có quan hệ máu mủ ruột rà với ông. Chỉ là cha tôi vì một số nguyên nhân nên đã đổi sang họ của ông, ngay cả cái tên Phan Mộc Dương của tôi cũng là do ông đặt cho. Trong ấn tượng của tôi, ông nội luôn là một người thần bí, bất kể mùa đông hay mùa hè ông cũng đều mặc một chiếc áo bông màu đen rách rưới lòi cả bông bên trong ra, tóc tai bù xù, ánh mắt xa xăm, nét vui vẻ dường như không thuộc về gương mặt ấy. Ông sống trong một gian nhà cỏ sâu tít trong làng, cách những nhà khác vài trăm mét. Vườn nhà ông không rộng lắm, nhưng có nuôi mấy con gà trống lông bóng mượt. .... Mời các bạn đón đọc tập đầu tiên của bộ sách Trùng Sư: Trùng Trùng Bí Ẩn của tác giả Diêm Chí Dương.