Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đóa Mạn Đà La Của Cô Dâu Xứ Lâu Lan

Thể loại: ngôn tình, tiểu thuyết  Đóa Mạn đà la của cô dâu xứ Lâu Lan Truyện có đan xen yếu tố kinh dị, Phật giáo,hoàn hồn mượn xác,tình yêu qua vài kiếp,…  Giới thiệu về bối cảnh và các địa điểm trong câu chuyện Bối cảnh của câu chuyện xảy ra ở vùng Đôn Hoàng và Tân Cương. Vì vậy, trước khi vào truyện, Phạm sẽ giới thiệu sơ qua về hai vùng đất này.  1. Đôn Hoàng Là một thị xã thuộc đại cấp thị Cửu Tuyền, tỉnh Cam Túc, nằm trong một ốc đảo sa mạc. Đôn Hoàng nổi tiếng với các tượng Phật được khắc trong hang đá (trong truyện gọi là bích hoạ). Còn trong thực tế, Đôn Hoàng còn mang trong mình nhiều di sản văn hóa cổ đại rất quý giá. Nói đến Đôn Hoàng, không thể không nhắc tới núi Minh Sa nằm ở phía Nam ngoại ô cách thành phố Đôn Hoàng khoảng 5km, rặng núi này được hình thành bởi những hạt cát vàng to bằng hạt tấm chạy dài 40 km dọc “Con đường tơ lụa”. Giữa những cồn cát núi Minh Sa là một nguồn nước trong vắt có tên là Nguyệt Nha Tuyền dài 218 mét. Một điều rất lạ, Nguyệt Nha Tuyền bốn bề là những dải cát mênh mông mà chẳng bao giờ bị phủ lấp. Cạnh bên, một thành lầu có tên là Ngọc Môn Quan đứng sừng sững trên mỏm đồi sỏi đá (cách thành phố Đôn Hoàng chừng 90 km về phía Tây Bắc). Từ nơi đây có thể phóng tầm mắt về phía những cồn cát, lăng tẩm cổ còn sót lại cùng những thiên nhiên kì thú tiềm ẩn vẻ hoang sơ ở Đôn Hoàng. Đây cũng là một địa điểm được nói đến trong câu chuyện. Lịch sử lâu đời đã ươm ủ nên nền văn hóa cổ rực rỡ cho Đôn Hoàng, nơi đây hiện vẫn còn lưu giữ một khối lượng lớn các văn hiến ghi chép cùng hành lang tranh họa Mạc Cao dài tới 25 km. Hang Mạc Cao là trung tâm văn hóa và nghệ thuật của xứ Đôn Hoàng, đây là cụm hang đá lớn nhất Trung Quốc. Khi khai quật hang động, vô số thợ thuộc các triều đại của các thế hệ đã điêu khắc trên vách rất nhiều tượng Phật, vẽ rất nhiều bích họa. Mặt khác, do hang Mạc Cao Đôn Hoàng nằm trên nút “con đường tơ lụa”, nên nó cũng là nơi gặp gỡ của tôn giáo, văn hóa, kiến thức giữa phương đông và phương tây. Những bức bích hoạ này và vị trí đặc biệt của hang Mạc Cao và vùng đất Đôn Hoàng trở thành cảm hứng cho tác giả viết “Đoá mạn đà la của cô dâu xứ Lâu Lan”. 2. Vùng Tân Cương Tân Cương nghĩa là ‘biên cương mới’, tên gọi này được đặt từ thời nhà Thanh. Tân Cương chiếm khoảng một phần sáu diện tích toàn Trung Quốc và một phần tư chiều dài đường biên giới quốc gia. Tân Cương được chia thành Bồn địa Dzungarian ở phía bắc và Bồn địa Tarim ở phía nam (nơi xảy ra câu chuyện giữa hai nhân vật chính). Vùng trung lưu vực sông Tarim thuộc nam Tân Cương, nằm trên tuyến giữa của con đường tơ lụa. Tân Cương vào thế kỉ thứ năm bị chia ra làm hai Đông Đột Quyết và Tây Đột Quyết. Nhưng Tây Đột Quyết lại dùng quân cát cứ, đôi khi làm loạn, thậm chí còn đem quân đánh lại Trung Nguyên. Là một bộ lạc du mục, nên sự thống trị của Tây Đột Quyết ở Tây Vực cực kì dã man. Họ cướp bóc lương thực, súc vật của các nước nhỏ, đốt phá làng mạc, thành quách, bắt bớ tù binh, nô lệ. Thương khách lai vãng trên con đường to lụa đôi khi cũng bị uy hiếp, cướp đoạt. Tây Đột Quyết còn mưu đồ lũng đoạn việc buôn bán tơ lụa của Trung Quốc với phương Tây. Sau khi nhà Đường thống nhất Trung Nguyên, các tiểu quốc ở Tây Vực và các quốc gia Tây Á tấp nập cử sứ thần về triều yêu cầu nghiêm trị bọn Tây Đột Quyết để khôi phục con đường tơ lụa. Trong đó có Lâu Lan, Vu Quốc, Quy Tư… Thế là trước hết nhà Đường đem quân tiểu trừ lực lượng Tây Đột Quyết ở nam Thiên Sơn, vào năm 658 CN, nhà Đường đặt An tây Đô hộ phủ tại Quy Tư, xác lập vị trí vững chắc của chính quyền trung ương tại đây. Và câu chuyện của chúng ta nói về chuyện một thái tử của Vu Quốc sang nhà Đường làm con tin trong thời điểm này. 3. Quốc gia Lâu Lan Lâu Lan là một quốc gia cổ, tồn tại vào thế kỉ thứ II Trước Công nguyên nằm ở vùng Đông Bắc sa mạc La Bố ở vùng Tân Cương (nay thuộc Trung Quốc). Lâu Lan được biết đến với cái tên tiếng Nga là Krorayina. Lâu Lan quốc nằm trên con đường tơ lụa và lãnh thổ phần lớn bao quanh bởi sa mạc. Để khơi thông con đường tơ lụa, vào năm 108 Trước Công nguyên, nhà Hán ở Trung Quốc đã tiêu diệt quốc gia này và biết nơi đây thành một chư hầu của Đại Hán và biến vương triều Lâu Lan trở thành bù nhìn của nhà Hán. Ngày nay, di chỉ còn lại của vương quốc Lâu Lan chỉ còn là các tòa thành bị vùi lấp ở sa mạc Tân Cương. 4. Lịch sử Của “CON ĐƯỜNG TƠ LỤA” Trung Quốc - Về địa lí: Con đường tơ lụa bắt đầu từ Phúc Châu, Hàng Châu, Bắc Kinh (Trung Quốc) qua Mông Cổ, Ấn Độ, Afghanistan, Kazakhstan, Iran, Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ, Hy Lạp, xung quanh vùng Địa Trung Hải và đến tận châu Âu. Con đường cũng còn đi đến cả Hàn Quốc và Nhật Bản. Nó có chiều dài khoảng 7 nghìn cây số. - Về lịch sử: Trung Quốc là nước đầu tiên tìm ra cách trồng dâu nuôi tằm, lấy kén ươm tơ, dệt lụa sớm nhất trên thế giới vào thế kỉ 3 TCN. Tơ lụa thời đó được dành riêng cho vua chúa và hàng quí tộc, sau này lụa tơ tằm được đưa đi các vùng. Con đường tơ lụa dần dần được hình thành từ đó. Thế kỉ 2 TCN, Trương Khiên nhận lệnh từ Hán Vũ Đế đi về phía Tây tìm người Nguyệt Chi nhằm kết đồng minh chống lại quân Hung Nô. Trải qua nhiều gian khổ, Trương Khiên đã tìm được người Nguyệt Chi ở nơi là miền Bắc Ấn Độ ngày nay. Trên đường về ông cùng tùy tùng đã mang theo nhiều sản vật mà triều đình rất quan tâm. Nhờ đó những tuyến đường nhỏ trước đây đã được kết nối lại với nhau, nhiều tuyến mới được khai phá và an toàn hơn do được sự bảo vệ của triều đình. Tuyến đường mà Trương Khiên đã khai phá được người đời sau gọi là Con đường tơ lụa. -Về giao lưu văn hóa: Con đường tơ lụa là một con đường huyền thoại nối liền Trung Hoa rộng lớn với vùng Tây Á kì bí, nó gắn liền với hàng ngàn câu chuyện truyền thuyết xa xưa. Không đơn thuần chỉ là huyết mạch thông thương buôn bán của những “thương nhân lạc đà”, Con đường tơ lụa còn là một hành trình văn hóa, tôn giáo đa dạng được hòa trộn. ( Đó là một vài thông tin cơ bản trước khi chúng ta bước vào câu chuyện. *** Nguyện lòng kiếp sau, luôn vì thê quân, tốt xấu không phân li. Nay ta yếu nhược, không thể như trước, thỉnh gửi hai bông hoa, lấy dâng cho Phật. (Ứng lời thái tử Thụy theo lời kinh Phật). Phần một: Dấu chu sa Phật ấn Dù ở trong lịch sử của thời kì mông muội - mù mờ - dã man, tàn khốc và đầy rẫy vu thuật, bói toán, tô-tem[1] cũng không thể chống đỡ nổi với quyền thế. Có những nhà sử học so sánh nó với ác ma, ngón tay thô cứng, đốt ngón tay chỉ hơi dùng sức gấp lại sẽ nứt ra một khe hở và có âm thanh truyền ra. Rất nhiều sinh mệnh vô vọng bị nó thao túng đã phải tuẫn táng cùng với nó. Sau mấy ngàn năm tăm tối, văn minh bị xé rách thành từng mảnh, nhưng văn minh đã học được cách bao dung, dệt thành một tấm lưới, lại vô tri giác thay đổi, đồng hóa dã man… [1] Tô-tem: đồ đằng - vật tổ - vật thể tự nhiên, hay gặp nhất là động vật, được người Anh-Điêng ở Bắc Mỹ coi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình. Nguyệt Ấn Thần nhớ ra đoạn văn trên này khi đang ngồi trên xe lửa đến cột mốc biên giới tỉnh Cam Túc, nhìn qua cửa sổ xe, có thể thấy những hàng bạch dương hồng nhạt héo rũ phất phơ bay theo từng cơn lốc cát vàng. Chúng khiến không khí hoang vu kéo dài đến tận nền văn minh nhân loại ở ngay bên cạnh, nếu người cũng vì hoàn cảnh mà từng bước dã man như tằm ăn rỗi, vậy văn minh sẽ lấy tư thế gì để đồng hóa nó? Cô hơi chau mày rồi mở mắt, giữa ấn đường[2] có một vết thương nho nhỏ màu đỏ sậm, phảng phất như dấu chu sa của mĩ nhân. [2] Ấn đường: điểm giữa hai hàng lông mày. Khi ghi danh thi vào nghiên cứu sinh, các giảng viên đều nói đùa với cô: Không nên học hội họa, lẽ ra nên vào khoa khảo cổ - diện mạo cô cực kì giống một cô gái thời cổ đại: cằm nhỏ lại nhọn, hai gò má trắng nõn và nốt chu sa giữa hai hàng lông mày. Dù ai nhìn vào cũng cho rằng cô sinh ở thời cổ đại! Cô luôn mỉm cười thản nhiên, như một cô gái trong bức hoạ thời Tống bước ra, vạt váy nhẹ nhàng phất phơ. Tranh đời Tống chú trọng ở nét bút trau chuốt và thuân mặc[3], thoạt nhìn vết tích trên mặt giấy Tuyên Thành, trong lòng cô cũng choáng váng khi nhìn từng thước tấc gương mặt, hoặc sâu hoặc nông, vì sắc thái trên đó với gương mặt cô như một. Cho nên, bản thân Nguyệt Ấn Thần cũng nghĩ cô giống bức tranh Tống Triều, theo thời gian chậm rãi mai một, nhàn nhạt vui giận, nhàn nhạt sầu thương, phảng phất như Đức Phật phổ độ chúng sinh, khóe miệng hơi nhếch vẻ thận trọng, khiến người khác nhìn vào không thể đoán ra là hờn hay giận, là buồn hay vui. [3] Thuân mặc: một lối vẽ của Trung Quốc, đặt nghiêng ngọn bút lông quệt mực khô nhạt để thể hiện vân đá và mặt nam mặt bắc của núi, sau khi phác ra đường nét chung. Những cô gái ít khi, hoặc không bộc lộ tâm tư ra ngoài như thế rất khó đàm luận chuyện tình yêu, cô nghĩ. Trên tay cô là một chiếc vòng tay anh trai tặng, màu xanh lục đậm, được khắc thành hình bảy đoá hoa sen, chính giữa là năm bông sen, hai hoa còn lại ở hai sườn, không biết dùng loại vật liệu gì màu xanh đen kết lại, mộc mạc, cổ xưa lại xinh đẹp. Chiếc vòng này nằm ở bưu điện hơn một tháng, khi Giang Hòa lấy về giúp cô, anh nói đùa, “Anh trai em thật là kì quái, thứ đồ thế này mà cũng chuyển cho em.” Chưa ai thấy Nguyệt Ấn Thần tức giận như ngày hôm đó, cô lập tức chia tay với anh, cũng là người yêu duy nhất ở đại học. Sau này, cô cũng không thể lí giải tại sao lúc ấy cô lại nổi giận, có lẽ là mơ hồ cảm thấy Giang Hòa không nên châm chọc tấm lòng của người anh trai đang ở xa cô. Có lẽ ở trong lòng Ấn Thần, Trục Lỗi là một vị thần linh luôn luôn khiến cho người khác phải tôn kính và ngưỡng mộ, thậm chí khi Trục Lỗi lỡ tay làm cô bị thương, cuối cùng lưu lại một vết sẹo nhỏ giữa trán, cô cũng cảm thấy anh như là một vị thần vì vất vả giải thoát cho cô mà lưu lại một dấu vết, hoà với máu, biến thành ấn kí đỏ sậm kì ảo trên cơ thể cô. Cũng vì vậy, Giang Hòa nói cô không bình thường. Người học nghệ thuật rất không bình thường, có lẽ. Nhớ tới Giang Hòa, cô luôn sẽ nhếch khóe miệng, cười nụ. Anh là một người cởi mở, thích mang sự cởi mở của anh bao phủ những người xung quanh. Nếu không phải anh kiên quyết nói chiếc vòng tay Trục Lỗi tặng thành một bộ xương khô, Ấn Thần có lẽ sẽ không chia tay với anh. Xương khô? Giang Hòa thật biết nghĩ ra cách làm khó! Ấn Thần tinh nghịch gẩy móng tay vào giữa vòng tay, nheo mắt nhìn. Chiếc vòng khá nặng, chủ yếu là bởi vì bảy bông sen kia. Cô không biết loại gỗ nào có thể sinh ra sức nặng lớn như vậy với một vật nhỏ như thế này. Còn vương một loại hương khí nhàn nhạt của cây hoắc diệp[4]. Nghe anh trai nói loại hương hoắc diệp quý báu này chỉ có ở Tây Vực thời cổ đại, dùng làm cống phẩm cho hoàng đế. [4] Hoắc diệp: một loại cây có lá rất thơm, dùng làm thuốc. Vậy cô có thể gọi là nửa quý tộc? Một cô bé con 7, 8 tuổi ngồi đối diện cô nhìn chằm chằm tay cô, “Oa” một tiếng khóc ré lên, bổ nhào vào lòng một thiếu phụ, rấm rứt: “Mẹ, con sợ...” Mẹ cô bé âm thầm nén giận, liếc mắt nhìn Ấn Thần một cái, rồi mới quay sang an ủi con gái. Ấn Thần ngơ ngác ngồi tại chỗ, vẻ mặt xấu hổ. Sao chứ, cô có làm gì dọa con bé ấy sao? Xe lửa chậm rãi chạy vào trạm dừng Đôn Hoàng. Ấn Thần cười cười tỏ vẻ có lỗi với hai mẹ con, xách hành lí chuẩn bị xuống.p> Hai mắt cô bé đẫm lệ nhìn nàng, hỏi mẹ: “Mẹ, đó là quỷ sao?” Mẹ cô lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng, lẩm bẩm: “Không phải, không phải, làm sao có thể?” Ấn Thần sửng sốt, nhìn về phía vòng tay, vẫn là màu xanh đen, hoa sen như cũ, bảy đóa. Đôn Hoàng là một thành phố cổ xưa và thần bí. Vào thế kỷ thứ 4 sau công nguyên, giới tăng lữ dùng bùn đất ở đây, nặn ra cánh tay Quan Âm tròn và nhẵn mịn đầu tiên, bắt đầu từ khi đó, cái tên Đôn Hoàng đã không còn gắn liền với những bánh xe lịch sử của trần gian.p> Khi Ấn Thần đi ra sân ga, toà thành cổ bị phủ trong ánh tịch dương của bầu trời chiều hôm, hiện lên dưới ánh sáng vàng rực, bóng loáng, cát vàng ở phía sau làm tăng thêm lịch sử phong trần, khiến Đôn Hoàng thoạt nhìn như một vị mĩ nhân tuổi xế chiều, sa mỏng hư vô mịt mờ che khuất mặt nàng, những đường nét như có như không làm cho thâm tâm người khác sinh ra ý niệm muốn trộm ngó toàn cảnh. Sự huyền bí làm con người khắc khoải. Mời các bạn đón đọc Đóa Mạn Đà La Của Cô Dâu Xứ Lâu Lan của tác giả Đồng Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhàn Vân Công Tử - Vũ Hồng
Thân là Tả hộ pháp của Ma giáo lừng lẫy trong chốn giang hồ được người Trung nguyên truyền tụng. Lại thập phần vinh hạnh bị tên Giáo chủ điên rồ kia chỉ định làm người nối nghiệp… Aizz, thẳng thắn mà nói, cả đời này nàng là người theo chủ nghĩa cá nhân, rất có khuynh hướng tham sống sợ chết. Chỉ là, aizz….vận mệnh nàng luôn không tốt lắm. Khi được mười tuổi, Giáo chủ ban thưởng cho nàng một gã Thiên nô tuấn mỹ vô song. Vì sinh tồn, từ đó về sau nàng và gã Thiên nô đó một bước không rời, hợp tác vô cùng khăng khít chặt chẽ. Hắn chịu đi theo nàng suốt cả đời…Tốt lắm, suốt cả đời a! Khi được mười bốn tuổi, bị một gã thiếu niên lạc đường lặng lẽ lén nhìn hết tấm lưng trần của nàng. Ô…… Chỉ là lưng mà thôi, không sao, không sao…không có gì quan trọng. Nàng rất hào phóng, không cần tính toán với hắn làm gì. Nào ngờ tuy nàng hào phóng, nhưng người ta lại cứ cố chấp, khăng khăng không nhận nàng làm nghĩa muội không được! Nghĩa huynh – nghĩa muội? Nghe nói Vân gia trang có một thói hư tật xấu mà người giang hồ ai nấy đều biết… Aizz…Thất sách a! Thất sách a! Một khi đụng đến vị thiên tiên có diện mạo xuân sắc vô biên cách xa trần thế đến chín tầng trời nhưng âm độc đến nỗi người người run sợ này, nàng còn có thể toàn thân trở ra hay sao?  *** Một tiểu cô nương mười tuổi đi ra từ phòng bếp, nàng xem xem sắc trời, thật cẩn thận bưng một chén thuốc nóng bốc hơi nghi ngút, một đường đi thẳng về căn phòng ngủ của điệt nhi nàng. Nàng cười khúc khích như mèo…..Không được cười, không được cười, Hiển nhi bị cảm lạnh, nàng làm cô cô sao có thể cười như vậy chứ? Vì thế, nàng cố gắng nín cười, đi vào căn phòng ngủ. Trên giường có một nam hài đang ngủ. “Hiển nhi, dậy uống thuốc đi.” Nàng nói. Nam hài kia lập tức xoay lưng đi. “Hiển nhi, ngươi không thể không uống thuốc. Không uống thuốc sẽ không hết bệnh, đến đây, để cô cô đút thuốc cho ngươi.” Hắn vẫn đưa lưng về phía nàng như trước. Nàng mếu máo. “Ngươi cái tên tiểu hài tử này thực không nghe lời mà, bình thường ta uống thuốc đâu có khó khăn như ngươi vậy, từ nhỏ đến lớn chỉ có lần này ngươi mới bị bệnh, để ta đút thuốc một chút thì có gì ghê gớm lắm đâu?” “Ngươi nói bậy. Lần nào ngươi uống thuốc mà không lần lựa kéo dài? Ngay cả Ngũ thúc cũng hết cách với ngươi.” Thanh âm tên tiểu hài tử kia lạnh lùng bẩm sinh, có chút giống phụ thân của hắn. Nàng mím môi, rất muốn tranh cãi tiếp cùng hắn, nhưng lại sợ thuốc nguội đi. Nàng có nghe người lớn nói qua, người bình thường ít bệnh, một khi bị bệnh nhất định sẽ nghiêm trọng. Đừng giống như nàng mới tốt a! “Được rồi, được rồi! Ta biết là ngươi rất xấu xa, chỉ đợi cơ hội để chỉnh ta mà thôi. Nếu hôm nay ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, lần sau khi ta bị bệnh, ta cam đoan sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn, ngươi uống thuốc như thế nào, đến lúc đó ta cũng uống thuốc như thế đó.” Người trên giường từ từ ngồi dậy, liếc xéo nàng một cái. “Thật không?” Nàng mặt mày hớn hở, vội vàng đưa muỗng thuốc đến bên miệng hắn. “Thật sự, thật sự. Uống nhanh lên, uống nhanh lên, thuốc nguội rồi sẽ phải sắc lại.” “Ta có thể tự uống.” “Không được, phải đút!” Nàng cười đến ngay cả cặp mắt cũng mở không ra. Hắn lạnh lùng nghiêm mặt, kềm chế xúc động muốn đoạt lấy chén thuốc, mặc nàng đút cho hắn từng ngụm từng ngụm. Nàng giống như một tiểu mẫu thân nhỏ, thật cẩn thận đút thuốc, miệng lẩm nhẩm: “Uống thuốc điều độ, thân thể khỏe mạnh, sống đến bảy tám mươi tuổi.” Đây là câu thần chú mỗi ngày Ngũ thúc đọc khi đút thuốc cho nàng, hôm nay rốt cuộc đến phiên nàng khoe kinh nghiệm. “Công Tôn Yếu Bạch, ngươi đừng có quên lời hứa của mình!” Hắn chăm chú nghiêm nghị nói. Khi Công Tôn Hiển bưng thuốc đến gian phòng ngủ nho nhỏ kia, hắn nghe bốp một tiếng, lập tức thấy có người vì trở mình đột ngột mà bị đụng đầu vào thành giường. Mời các bạn đón đọc Nhàn Vân Công Tử của tác giả Vũ Hồng.
Nguyệt Thượng Trọng Hỏa - Thiên Lại Chỉ Diên
Thượng Quan Thấu - chủ nhân của Nguyệt Thượng cốc, là người nho nhã, lễ độ, cách làm việc lại không phân biệt chính tà. Là người lạnh nhạt, không màng nữ nhân khác rơi lệ nhưng lại vì một cái nhíu mày của nàng mà lo lắng, cho dù có mất tất cả cũng muốn bảo vệ nàng. Trọng Tuyết Chi - là thiếu chủ của Trọng Hỏa cung, xinh đẹp tuyệt trần, phong tình vạn chủng, mỗi một cử chỉ đều làm người khác điên đảo vì nàng. Nàng chưa từng sợ bất cứ điều gì nhưng lại luôn e ngại ánh mắt của hắn, trong muôn vàn người nàng chỉ nguyện ý hắn. Vốn là một đôi trời sinh, nhưng nàng lại là người phản ứng chậm trong chuyện tình cảm, hắn lại là kẻ phong lưu trời sinh. Hai con người bị vận mệnh đùa giỡn mà không thể đến với nhau. Tình yêu của họ đều phải chôn chặt ở trong lòng, khiến cho cả hai phải chịu những tổn thương sâu sắc. Giấc mộng thời niên thiếu vốn đầy màu hồng nay đã phai nhạt, hai con người vốn phải ở bên nhau nay lại biến thành hai kẻ xa lạ. Trải qua một đoạn tình cảm nồng nàn phải chăng cuối cùng cũng sẽ trở nên nguội lạnh *** Thẻ: giang hồ, ma giáo, âm mưu Đọc giống như đọc “kiếm hiệp kinh điển” vậy. Nhất là mấy khúc âm mưu, tranh đoạt võ lâm Đây là bộ giang hồ giành cho các fan giang hồ. Đọc cũng lâu rồi Cũng được lắm. Chị nữ chủ Trọng Tuyết Chi là con gái của đại ma đầu Trọng Liên, nhưng thân thế thực sự của chị cũng li kì lắm. Sau lại bị hiểu lầm có tình cảm với anh Hạ Khinh Mi của danh môn chính phái, ngươi ta lại có vị hôn phu là Lâm Phụng Tử. Nên chị lại càng bị mang tiếng. Cha chị mất, cha nuôi cũng bỏ đi. Anh cha nuôi này có một đệ tử, chính là anh nam chính Thượng Quan Thấu. Chính anh cha nuôi này đã dụ anh nam chính bỏ danh môn chính phái mà đi (hình như vậy), còn dụ anh cùng mình tạo lập môn phái mới, dạy cho anh sống hưởng thụ, chơi bời, vô sỉ… Nhưng mà dặn anh, chọc ai thì chọc, không được chọc con gái mình. Hic, tóm lại anh nam chính tiếng xấu vô kể Tất nhiên sau khi hai người này gặp nhau, luôn cố đối xử với nhau như anh em, hé hé, nhưng mà không được Sau này lấy nhau, hai người có hai đứa con sinh đôi, nhưng một trong số đó bị giết. Anh cũng bị người ta đánh cho tàn phế… Nhưng thật ra, người đó không phải là anh. Anh mai danh ẩn tích, tìm cách trả thù… Kết thúc có hậu. Chỉ tội anh hộ pháp Mục Viễn trong giáo phái của chị. Mang nặng mối thù gia thế, kế hoạch báo thù hoàn hảo, nhưng lúc sắp buông tay thì bị hãm hại, sau này còn tàn phế. Cũng không biết anh yêu ai giữa hai chị em chị nữ chủ nữa. Tình hình là dạo gần đây truyện convert rất nhiều nên truyện hay cũng ít đi, hoặc do ta đọc nhiều quá nên bị chai lờn cảm xúc luôn rồi. Nếu là lí do thứ nhất, chắc ta lục lại mấy bộ cũ, convert đã lâu mà chưa dọc, may ra kiếm được bộ nào hay. Nếu là lí do thứ hai, chắc tạm dừng đọc một thời gian quá. Không biết làm nổi không đây ? Ta thích giang hồ, vì quá bội thực cung đấu rồi, thích tình cảm ấm áp 1 chọi 1, vì trong NP yy nhiều quá, đọc đôi khi thấy làm quá, nhất là những truyện mà nhân vật nữ chủ không hay, kéo theo các anh nam vừa điên vừa ngốc, làm ta tiếc rẻ cho bộ dáng đẹp đẽ của mấy anh. Mời các bạn đón đọc Nguyệt Thượng Trọng Hỏa của tác giả Thiên Lại Chỉ Diên.
Ngọ Môn Quẫn Sự - Ảnh Chiếu
“Tại sao phải xuyên không? ! tại sao ta phải xuyên ? !” “Không mặc* sẽ cảm . . .” *”xuyên” và “mặc” đều là chữ “穿”, đây là từ nhiều nghĩa Khi toàn bộ các thiếu nữ trên thế giới đều đang mơ mộng muốn được một lần xuyên không, thì ở đâu đó vẫn còn có một cô nương đang giãy giụa, liều mạng dốc sức quay trở về hiện đại. BMW tính là gì? Mỹ nam cũng xin đứng sang một bên! Là một phụ nữ thế kỉ 21 có học vấn cao, làm sao chúng ta có thể chịu đựng được khi không có máy tính, không có sô cô la, không có bồn cầu xả nước trong nhà vệ sinh??Vì vậy, mới có một đoạn như thế này “Câu chuyện kể về một người con gái không hiểu điều kỳ diệu gì đã được xuyên trở về thời cổ đại.Cứ tưởng cô gái đó sẽ vô cùng hạnh phúc ai zè lại liều mạng muốn xuyên trở về hiện đại.Nhưng chưa kịp trở về thì không may lại gặp phải một đám tuyệt sắc mỹ nam âm hiểm cản trở.Bị họ chà đạp cô chà đạp lại, cùng họ đấu trí cùng so dũng khí.Lư Sơn mồ hôi đổ như thác huyết lệ lịch sử” . Nhanh chóng tiến vào thời  Ô Long nhân sinh truyền kỳ, cái nơi mà toàn những lời đồn đại không căn cứ, những câu chuyện bát quái thì nhiều không kể xiết, một chén thịt kho tàu cũng có thể bất ngờ gây ra vụ án hài hước nào đó. *Ô Long: Ô Long viện, chắc nhiều bạn biết quyển truyện tranh nhảm này rồi ???? “Hai con chim vàng oanh không có tâm, một chi hồng hạnh xuất tường .” “Chớ buồn con đường phía trước mình không rõ, một chi hồng hạnh xuất tường .” “Chân trời xa xăm nơi nào chẳng có cỏ thơm , một chi hồng hạnh xuất tường .” “Hầu môn vừa vào sâu như biển , một chi hồng hạnh xuất tường .” (thơ con cóc = =”) . . . Quýnh ???? 囧rz ! Chúng ta có thể đoán được trước tình tiết, đáng tiếc lại đoán không ra được kết cục của câu chuyện này  . . . *** Trạch nữ hiện đại Cố Thanh Kiều rất không tình nguyện gia nhập cổ đại, vì mục đích trở về được nhà, trở lại cuộc sống tươi đẹp phải tiếp tục cố gắng phấn đấu,bất khuất cùng kiên cường. Nàng thành công chạy thoát khỏi hoàng cung kinh thành tràn ngập nguy hiểm, dấn thân vào phái Tây Lăng có thế lực lớn mạnh nhất trên giang hồ, thay tên đổi họ ẩn núp học võ , để tìm ra một trong tứ linh “Thanh mộc kiếm Hình Nhân”  .Trải qua vô số trắc trở, nàng rốt cục cũng làm quen được với người đứng đầu phái Tây Lăng- Nguyễn Tự Khung trong truyền thuyết, hai người đánh bậy đánh bạ thế nào lại trở thành cộng sự, chuẩn bị liên hợp với nhau tìm bảo kiếm . Không ngờ biến cố nổi lên,trong quá trình xuống núi chiêu mộ đệ tử, đã xảy ra chút sự cố, đệ tử bị người ngoài ác ý chặt đầu giết chết, mọi người nhao nhao suy đoán mục đích là vì bảo kiếm . Vì vậy Nguyễn Tự Khung cùng Cố Thanh kiều một mặt đi tìm  hung thủ giết người, một mặt giúp nhau thăm dò nghi kỵ, cuối cùng , hai người chân chính kết trở thành đồng bọn. Trải qua sự sắp đặt hãm hại của hung thủ, cùng Đoàn vương gia gặp lại , sau khi thiếu một chút bị mất mạng, Cố Thanh Kiều biết rõ chỉ cần có thể rút…ra bảo kiếm , liền có thể danh chính ngôn thuận mượn đi nó. Vì vậy nàng đã phải trải qua khó khăn đủ đường do chưởng môn gây ra, cuối cùng cũng đã được như ý nguyện động vào bảo kiếm.Cầm được bảo vật mong muốn, nàng mang theo sự lưu luyến không rời ra khỏi núi Tây Lăng. Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng, dưới chân núi chờ nàng lại là xe ngựa cùng quân đội hoàng gia ! Mặt khác, nàng cũng không biết , khi thuận lợi cầm được bảo kiếm , kỳ thật còn có một bí mật động trời phía sau chưa bị vạch trần . . . *** Rốt cục cầm được truyền thuyết bảo kiếm , người gặp người giẫm hoa gặp hoa bại (đánh bại) nữ chính hình tượng Tiểu Cường* Cố Thanh Kiều , chưa đầy nửa năm ăn vạ trong Tây Lăng phái , bị thái tử cưỡng ép nửa kéo nửa đẩy trở lại hoàng cung , dùng thân phận mới “Thượng nghi”  bắt đầu sưu tập “Tứ linh”  cuối cùng. Trước có vị hôn phu Đoàn vương gia uy bức , sau có thanh mai trúc mã Đang Đang ca  lợi dụ , thêm mỹ thiếu niên thái tử đột nhiên trúng độc , Không Không đại sư ám chỉ đầy bí ẩn, hoàng cung khắp nơi là mạo hiểm cùng bí ẩn . Sóng ngầm khởi dậy, tất cả đấy bí ẩn cuối cùng được mở ra, độc thủ phía sau màn rốt cuộc là ai? Tiểu Kiều cô nương thân về nơi nào? Không thể bỏ qua ! *Tiểu Cường là con gián trong phim Đường Bá Hổ p/s: Editor đã nhảy cóc đọc cuối sách, kết cục hơi bất ngờ, có thể gây ra nhiều ý kiến nên cẩn thận khi cân nhắc. Truyện này số chương toàn đặt là đồ ăn, nên mình tự đánh số chương có thể nhầm lẫn trong quá trình đếm _ _||| *** Sáng sớm cuối thu ở Thiên Thủy các, nhẹ nhàng khoan khoái mà ngọt ngào. Băng qua đình đài lầu các trùng điệp, có một cô gái khóe miệng mỉm cười dáng người thướt tha, đang ngồi ngay ngắn soi mặt nước chỉnh trang. Trong đám sương mông lung, ngón tay ngọc thon dài khi thì lướt qua tóc đen, khi thì phẩy nhẹ mặt hồ, dáng vẻ tràn đầy phong tình, lặng lẽ làm lay động trái tim một con cóc trưởng thành trong nước. —-đối với con cóc quanh năm không gặp con khác phái như nó mà nói, tình cảnh này, tựa như tiên nữ kinh diễm trong tiếu thuyết võ hiệp lên sân khấu, làm chấn động tiểu tử ngốc ở lâu năm trong núi sâu. “Muội muội tốt, sao rời giường sớm thế?” Giọng nói tựa tiếu phi tiếu cách đó không xa, nhanh chóng đập tan ảo tưởng hoa si của cóc. Cùng với tiếng bước chân, mĩ nam tà ác Lục Tử Tranh được chúng sinh vật trong Thiên Thủy các công nhận “Ăn người không nhả xương, ăn ếch không nhả da”, cầm mặt nạ hoa lan của hắn lên sàn. “Tối hôm qua mơ thấy ác mộng, ngủ không ngon.” Cô gái thở dài, tùy tay ném một hòn đá nhỏ vào trong hồ. —– oa oa! Cóc ngoài ý muốn nhận được hòn đá cô gái ném qua, hạnh phúc tới mức ngất ngay tại trận, lật mình lộ cái bụng trắng như tuyết nổi trong hồ. “A! Bị ta nện chết sao?” cô gái bị dọa nhảy dựng, buồn bực tự nói, “Nhưng ta cũng không dùng sức mà…” “Ta thấy quá nửa là lá gan quá to, làm cái bụng bị căng nổi lên.” Quét mắt qua “thi thể” trong hồ, Lục Tử Tranh mi dài khẽ nhướng, thoại lý hữu thoại. (tức là câu nói có hàm ý khác) Cảm thấy sát khí sắc bén ập tới, con cóc xoay mình nhảy dựng lên. —-không hay rồi, bị tên nam nhân tà ác này nhìn thấu âm mưu! ... Mời các bạn đón đọc Ngọ Môn Quẫn Sự của tác giả Ảnh Chiếu.
Mộng Hồi Đại Thanh - Kim Tử
Một cô gái sống ở thế kỷ 21, trong một lần đi lạc ở Cố Cung, vô tình xuyên qua thời không về triều Thanh, bất đắc dĩ bước vào hoàng cung nội viện nguy cơ tứ bề. Thập Tam a ca nhiệt tình như lửa, Tứ a ca thâm trầm sâu sắc, tiểu tỷ muội vận mệnh đa đoan, Khang Hi hoàng đế uy nghiêm…. vô số nhân vật đã từng đọc trong sử sách, mỗi người mang theo hỉ nộ ái lạc khác nhau. Lịch sử cùng sự thật khó bề phân biệt, yêu cùng đả thương khó có thể lựa chọn, giữa ái hận tình cừu nên chọn con đường nào? Trong đoạn lịch sử đã biết trước đó, tại sao vẫn phải hết lần này tới lần khác đối mặt với lựa chọn khó khăn? Một nàng “lọ lem” hiện đại đã thực hiện được ước mơ tình yêu của mình trong lịch sử, tái hiện những trắc trở lãng mạn, làm ấm lại những khoảnh khắc cảm động kinh điển… Một nàng “lọ lem” hiện đại đã thực hiện được ước mơ tình yêu của mình trong lịch sử, tái hiện những trắc trở lãng mạn, làm ấm lại những khoảnh khắc cảm động kinh điển… *** Cô tên là Tường Vy, một nữ nhân xinh đẹp ở thời hiện đại, phải chật vật với cuộc sống hiện tại cùng đồng lương ít ỏi. Sở thích của cô là muốn tham quan những công trình kiến trúc cổ. Bởi vì cô là người Mãn nên mỗi khi đến nhưng nơi như vậy làm cho cô có một cảm giác rất khó tả. Trong một lần đi lạc ở Cố Cung, khiến cho nàng xuyên không về thời Thanh triều, gặp gỡ được Tam a ca nhiệt tình giúp đỡ. Nhưng phận là hồng nhan phải chiều ý các vị a ca khiến cô cảm thấy mệt mỏi rồi dẫn đến tổn thương. *** Ta soa soa cổ, mới vừa rồi ngửa đầu nhìn đèn lồng, cổ bắt đầu có chút đau nhức rồi, thầm nghĩ “hay là thôi đi”, náo nhiệt như thế, nghĩ rằng các nàng cũng sẽ không xếp hàng thăm quan giống học sinh, tám phần cũng đã sớm rời đi, ta cũng không quan trọng tới mức bọn họ phải tìm kiếm, dù sao thì cũng không ra cửa cung, sớm muộn gì cũng đều về Trường Xuân cung. Nghĩ vậy, cũng có chút cao hứng, cuối cùng cũng thoát khỏi các nàng, có thể thanh tĩnh một chút, thấy xung quanh cũng yên tĩnh, ta cân nhắc một chút, tựu hướng vào sâu thêm mấy dặm, đi tới một núi giả sau đó ngồi xuống, tảng đá tuy có chút lạnh, nhưng cũng không đến nỗi. Đem hộp đựng thức ăn bỏ một bên, hai tay chống lên tảng đá, ngửa đầu nhìn trời sao...Thật sự rất đẹp…..Trước kia tại sao không phát hiện trăng sáng như vậy, tròn như vậy... Qua một lát, gió nhẹ thổi lại, chỉ cảm thấy trên mặt ẩm ướt, lúc này mới lấy lại được một chút tinh thần. Xem ra gần đây thủy nguyên của ta phong phú không ít, tràn cả ra ngoài. Nếu không chính là gần đây dùng não quá độ, già cả ngốc nghếch trước tuổi, không khống chế được nước mắt, “Ha ha...” Ta bĩu môi, ngồi thẳng người, cảm thấy có chút đói bụng, mở hộp đựng thức ăn ra, thấy bên trong có mấy miếng bánh Trung Thu, còn có một bình rượu Thiệu Hưng, liền thuận tay lấy ra. Gần đây ta luôn không thích ăn... những thứ này, có điều thứ nhất là đói bụng, thứ hai là… nơi này gió mát trăng sáng, cảm thấy có một chút phong nhã. Không nhịn được hứng khởi dâng lên, liền bỏ một miếng bánh vào miệng...chậm rãi nhau.. n! Dường như là bẩm sinh, mùi vị cũng không tệ, ngọt mà không ngấy. Tửu lượng của ta không tốt, trước kia ở nhà nhiều nhất cũng chỉ nửa ly bia, vì vậy tuy rót một ly rượu, cũng chỉ nhấp một chút cho hợp thời... Đang dương dương tự đắc, mơ hồ nghe thấy tiếng người truyền đến, ta sửng sốt, liền dựng lỗ tai nghe. Chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân càng ngày càng gần, không nhịn được nhíu mày, cảm thấy có chút mất hứng, trong lòng thầm mong, bọn họ chỉ là đi ngang qua mà thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác không biết là ai, liền ngưng lại ở hướng ngược lại với ta. “Chúng ta ở chỗ này đi, nơi này yên tĩnh, không có người đến, như vậy nếu có một chút tiếng động gì chúng ta đều nghe thấy .” Một giọng nam hết sức dịu dàng truyên đến. Ta cực kỳ sửng sốt! Giọng nói này sao lại quen tai như thế! Hình như là... “ n...” Một giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân khẽ đáp lại, lại giống như là một cái búa nặng cả tạ hung hăng đập vào trái tim ta —— là Tiểu Xuân! Mời các bạn đọc đọc Mộng Hồi Đại Thanh của tác giả Kim Tử.