Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử

Ở hai thế giới nàng cùng gả cho một người. Một đời trước, Hướng Vân Hoan còn chưa vào cửa đã thành quả phụ, đời này sau khi trùng sinh nàng được Tống Trường Bình sủng vô cùng nhưng hắn cũng rất kỳ lạ. Nàng Hướng Vân Hoan cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng có nét sợ hãi. Thực ra đây là chuyện xưa của đôi phu thê vật hi sinh tương ái tương sát (yêu nhau giết nhau), có tình yêu, có mỹ thực (thức ăn ngon), ấm áp lại cẩu huyết. *** #Review CUỘC SỐNG MỸ VỊ CỦA TIỂU NƯƠNG TỬ Tác giả: Ngư Mông Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, gia đấu, mỹ thực, sủng, HE Độ dài: 87 chương Tình trạng: Hoàn edit __________ Hướng Vân Hoan sinh ra trong một gia đình thương nhân giàu có, cha mẹ yêu thương, cuộc sống vô ưu lo. Đáng tiếc, hạnh phúc ấy kéo dài không bao lâu thì cha nàng sau một chuyến đi xa, lúc trở về mang theo một người phụ nữ và một đứa con riêng. Mẹ Hướng Vân Hoan đau lòng, bệnh mà chết, bỏ lại đứa con gái nhỏ cùng người chồng bội bạc. Từ đó, Hướng Vân Hoan do không có ai chỉ dẫn mà bị mẹ kế nuông chiều, trở thành một tiểu thư kiêu căng nóng nảy, thích gì làm nấy. Trong khi người chị gái cùng cha khác mẹ Hướng Vân Cẩm lớn lên thành một cô gái xinh đẹp dịu dàng, tiếng lành vang xa. Hướng Vân Hoan ngốc nghếch bị mẹ kế và chị gái “ghẻ” lừa, một mặt đối tốt với nàng, mặt khác lại chơi xấu sau lưng. Họ cho Ôn Ngọc Lương, biểu ca của Vân Cẩm đến nhà họ Hướng, dùng vẻ thư sinh đa tình quyến rũ Vân Hoan, để nàng mất cảnh giác. Hai mẹ con hợp tác “thay mận đổi đào”, gài bẫy Hướng Vân Hoan thế thân Hướng Vân Cẩm gả cho Tống thiếu gia – một người bệnh quanh năm nằm liệt giường. Vân Hoan chưa bái đường xong thì Tống thiếu gia đã ngã bệnh chết, nàng trở thành người xui xẻo, mệnh khắc chồng, bị đuổi khỏi nhà họ Tống. Cùng lúc cha của Vân Hoan bị loạn dân giết trên đường đi buôn. Hai mẹ con Hướng Vân Cẩm chiếm đoạt toàn bộ gia sản nhà họ Hướng, còn đuổi Vân Hoan ra đường. Từ đó là chuỗi ngày ngậm đắng nuốt cay của Vân Hoan. Nàng từ một người có tất cả trở thành không gì cả, bị lừa mất trái tim, mất người thân, mất cả tiền bạc. Từ một tiểu thư được chiều chuộng Hướng Vân Hoan phải lăn lê dưới đáy xã hội, làm đủ mọi nghề, hi vọng có một ngày giành lại sản nghiệp của gia đình và trả thù những người đã hãm hại mình. Cuối cùng thì Hướng Vân Hoan một ngày nào đó cũng đã hoàn thành sự nghiệp trả thù vĩ đại, nhưng câu chuyện của chúng ta lại không bắt đầu từ đó, hehe, xin lỗi các bạn đọc thân yêu. Câu chuyện hôm nay bắt đầu từ một ngày đẹp trời, Vân Hoan tỉnh lại, thấy mình đã quay ngược thời gian, trở lại khi còn là một tiểu thư nóng nảy tuỳ hứng, khi mà cha vẫn sống, nhà vẫn còn, người vẫn chưa bị lừa đi mất. Nàng vừa xúc động vừa hạnh phúc, vì cuối cùng cũng có cơ hội làm lại từ đầu. Nhưng mà tình cảnh của nàng hiện tại cũng không khá khẩm gì mấy, vì vừa tỉnh lại đã phát hiện mình bị chuốc thuốc mê nằm trên giường, còn ở phòng trong đôi nam nữ chị gái hờ và thư sinh thả thính tự do Ôn Ngọc Lương đang “vận động” kịch liệt, rung cả ván giường. Ngay lập tức Vân Hoan quyết định công cuộc trả thù được khởi động từ đây. Nàng âm thầm ra ngoài, gọi người tới “kinh động” hai nhân vật trong phòng, tạo ra scandal trạch đấu đầu tiên. Kể từ ngày đó, hai mẹ con Hướng Vân Cẩm cảm thấy có gì đó rất sai ở đây, Hướng Vân Hoan điêu ngoa tuỳ tiện ngày nào đã biến mất. Không, phải là cái tính tuỳ tiện thì vẫn còn, nhưng lại “tuỳ tiện” rất thông minh và khôn khéo, lặng im không tiếng động giành lại Phong niên thực phủ - tửu lâu kinh doanh có lãi bậc nhất nhà họ Hướng từ trong tay hai mẹ con. Đang lúc Hướng Vân Hoan mải mê gia đấu đến ngươi chết ta sống, vận dụng hết 36 kế binh thư ám toán, thì một nhân vật đặc biệt đã xuất hiện, làm thay đổi cục diện cuộc chơi. Đó chính là Tống thiếu gia – chồng hụt kiếp trước của Vân Hoan, người cả năm ốm yếu nằm trên giường bệnh. Ngay từ ngày đầu gặp nhau, Vân Hoan đã nhận ra, lời đồn trên phố quả nhiên không thể tin. Tống thiếu gia chỉ hơi “mỏng manh” chứ tuyệt không hề “sắp chết”, lại còn phong lưu tiêu sái, toả ánh hào quang nam chính ngời ngời. Tống Trường Bình cũng nhận ra, lời đồn quả là thất thiệt, vị Hướng tiểu thư này có hơi “mạnh mẽ” nhưng lại rất đáng yêu, hắn thích. Nàng lại có một tay nghề nấu ăn rất ngon, sau này không lo chết đói. Vì vậy hắn dùng mọi cách chiếm lấy người đẹp về tay, làm nên một hồi phong ba bão táp ở Tống phủ. Vân Hoan đến tận lúc ngồi lên kiệu hoa cũng không biết mình đã bị một tay “chồng chưa cưới” sắp đặt tất cả. Tống Trường Bình từ khi cưới được Vân Hoan bắt đầu sủng nàng lên trời. Vì thân phận đặc thù ốm yếu của Trường Bình mà trách nhiệm làm dâu của Vân Hoan, kính trà dâng nước gì đó, tất cả đều được dẹp hết, chăm sóc cho chồng là trên hết. Sống chung với nhau, Vân Hoan cũng dần khám phá ra những bí mật động trời của nhà họ Tống, lí do Trường Bình mắc bệnh mãi không khỏi. Cùng với nhau, đôi vợ chồng trẻ mạnh mẽ gạt bỏ hết chướng ngại vật, trả thù từng người đã gây đau khổ cho mình, sống hạnh phúc đến mãi mãi về sau. Truyện đáng yêu vì ngoài tình cảm nam nữ ra thì toàn là đồ ăn ngon, ba nghìn chín trăm loại món ăn từ chiên xào hấp nấu đến uống cái gì, tráng miệng cái gì, đều được miêu tả chi tiết đến mức vừa đọc vừa chảy nước dãi vì đói. Phần gia đấu từ sau khi anh chị về chung một nhà có phần kém hấp dẫn hơn một chút. Nhưng những tình huống đầu truyện mở ra thì cuối truyện cũng đều giải quyết hết. “Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử” đúng như cái tên của nó, không quá chú trọng trả thù, mỹ thực mới là trên hết. Hãy đọc và cảm nhận nhé các bạn, nhưng đừng có đọc ban đêm kẻo đói chết đấy. ____________ Review by #Huyên Tần Bìa: #Họa Gian Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nàng kia mặc một bộ giá y đỏ rực, trên gương mặt trang điểm tinh xảo cũng bị nước mắt làm trôi, trên trán từng giọt mồ hôi thay nhau rơi xuống, nữ tử hoàn toàn không có không khí vui mừng khi xuất giá, nhưng nàng không quan tâm, cong đầu gối, gần như khẩn cầu nói với nam tử mặc hoa phục trước mắt: “Ngọc Lang, chàng đáp ứng muốn cưới ta, nhưng vì sao ta lại ở đây? Ngọc Lang...”  Bộ dáng của nàng hèn mọn như vậy, hèn mọn đến gần như phải quỳ trên mặt đất, nhưng đổi lấy cũng chỉ là bóng lưng kiên quyết của nam tử.  Trái tim nữ tử từng chút chìm xuống, bên ngoài hạt mưa tí tách rơi xuống, một tia chớp xẹt qua chiếu vào gương mặt loang lổ nước mắt của nàng, có vẻ phá lệ dữ tợn. Cuối cùng nàng ngã xuống trên mặt đất, thấp giọng nỉ non nói: “Chàng đáp ứng muốn cả đời đối tốt với ta, Ôn Ngọc Lương, sao chàng có thể đối đãi với ta như vậy?”  Người đưa lưng về phía nàng cuối cùng cũng quay đầu lại: “Hoan nhi, nàng tội gì phải như thế? Tống phủ này vẫn là thế gia vọng tộc, nếu nàng gả vào thành Thiếu phu nhân Tống phủ, còn tốt hơn mấy trăm lần so với đi theo ta! Ta, ta đây cũng là thật sự suy nghĩ cho nàng!”  “Tống phủ?” Thân mình nữ tử mềm nhũn, trên mặt treo lên một nụ cười thảm, “Tống phủ... Hóa ra ngày ấy ta không nhìn lầm, chàng thật sự cùng Hướng Vân Cẩm dây dưa chung một chỗ! Hướng Vân Cẩm, Hướng Vân Cẩm, ha ha ha...”  Nước mắt ngang dọc, nàng ngẩng đầu cười thảm mấy tiếng, cuối cùng yên lặng lau khô lệ: “Hóa ra các ngươi sớm đã nghĩ tốt, hôm nay phải gả chính là ta. Tống phủ, ha ha ha, Tống phủ? Ôn Ngọc Lương, ngươi không có lương tâm, ngươi muốn ta thay tỷ tỷ gả cho tỷ phu sao? Ha ha ha...”  Tiếng cười của nữ tử thê lương như tiếng khóc của lệ quỷ, mấy câu cuối cùng, nữ tử cũng là nghiến răng nghiến lợi, căm giận nói: “Trách ta cả đời kiêu căng, cuối cùng, cũng bị hủy trong tay tiện nhân! Ta không cam lòng, không cam lòng!”  Trên má có một dòng nước nóng, theo khóe mắt chậm rãi chảy qua lỗ tai.  Hướng Vân Hoan nghi ngờ bản thân mình đang làm ác mộng, đang muốn xoay người để bản thân thoát khỏi bóng đè, nhưng nàng phát hiện tay chân của mình đều mất khí lực, nàng dùng hết toàn lực cố gắng mở mắt ra.  Bên ngoài giọt mưa tí tách rơi xuống, cùng tiếng mưa rơi trong mộng nối thành một khung cảnh, Hướng Vân Hoan không tự chủ được rùng mình một cái, trong nháy mắt có chút choáng váng khiến nàng cảm thấy không khỏe, nàng nhịn không được lật người, quay ra cạnh giường nôn khan hai tiếng, đến khi đứng dậy, lúc cảm thấy không đúng thì nam tử trong ác mộng truyền đến một tiếng mừng rỡ: “Cẩm Nhi!”  “Ngọc Lang.” Ngoài cửa sổ vang lên tiếng trả lời, tuy mang theo chút nghẹn ngào cùng kích động, nhưng cuối cùng vẫn là tê dại khiến trên người Hướng Vân Hoan cũng nổi lên một tầng da gà, “Ngọc Lang, nếu để ta gả cho bệnh lao Tống gia kia, ta chết cùng không sợ, ta chỉ sợ ta phụ chàng.”  Nàng kia chắc là giả vờ rơi hai giọt nước mắt, nhưng cũng khiến nam tử kia thổn thức một phen, tiếng hít thở nhợt nhạt của hai người thật sâu truyền vào trong tai Hướng Vân Hoan, làm trong lòng Hướng Vân Hoan không khỏi cảm thấy ghê tởm, cúi đầu lại thêm một trận nôn khan.  Đợi đến khi thần trí Hướng Vân Hoan dần dần thanh tỉnh, trong lòng trào lên một cỗ bi thương, tiếp theo là không tiếng động cười cười.  Sống lại.... Nàng sống lại vào ngày bọn họ tính kế nàng.  Ngày ấy, mưa cũng lớn như vậy, nàng ở nhà sốt ruột, còn tưởng chỉ sợ bỏ lỡ cuộc hẹn với Ôn Ngọc Lương.  Khi đó, Hướng Vân Cẩm đến nói như thế nào nhỉ?  “Hoan nhi, ta là tỷ tỷ ruột của muội, tự nhiên nên vì muội suy nghĩ.”  Đáng tiếc ngày đó, nàng còn đối với Hướng Vân Cẩm thiên ân vạn tạ, nhưng đến cùng tất cả đều là nàng ta đã tính kế tốt. Giả ý giúp nàng giấu diếm phu nhân, dẫn nàng ra cửa, cuối cùng đánh mê nàng, cho Hướng Vân Cẩm và Ôn Ngọc Lương có cơ hội trù tính.  Nàng lúc đó thật khờ, khi tỉnh lại, Hướng Vân Cẩm nói thân mình nàng không tốt, chỉ ngất đi thôi.  Nàng còn tin!”  Buồn cười, thật buồn cười.  Hướng Vân Hoan chống tay lên cửa, đầu ngón tay đã sớm trở nên trắng bệch.  Sau một lúc lâu, nàng nghe thấy Hướng Vân Cẩm khẽ nói một tiếng, gắt giọng: “Ngọc Lang, sao chàng nóng vội vậy.”  “Cẩm Nhi, ta nhớ nàng rồi...” Giọng của nam tử hơi khàn khàn, sau khi hít một hơi thật sâu, mới trầm trầm nói: “Chỗ cô...”  “Chàng giúp ta việc lớn như vậy, mẫu thân cảm kích còn không kịp. Nếu chuyện này có thể thành, ta tự nhiên là của chàng.”  “Vậy thì được. Chính là...” Nam tử ngừng lại một chút, chần chờ nói: “Hôm nay ta ở trên đường nghe người ta nói, bệnh lao tử Tống gia kia chỉ còn sống được mấy ngày nữa thôi hả?”  “Sao? Chàng luyến tiếc?” Giọng của nữ tử mới vừa rồi còn hờn dỗi lập tức chuyển sang sắc bén, “Nàng một lòng gửi gắm cho chàng, chàng cũng giao phó thật tình hay sao? Ngọc Lang, không phải là chàng cùng nàng ta diễn giả thành thật đấy chứ? Được được, nếu chàng không đành lòng, chàng để ta gả cho bệnh lao tử kia, để ngày mai ta lập tức trở thành quả phụ!”  “Không không không...” Nam tử kia còn muốn giải thích, nữ tử tăng thêm giọng điệu, nhéo cổ họng vờ nức nở nói: “Chàng nhẫn tâm, ta liền xong rồi... Quy củ ở Ung Châu không phải là chàng không biết.... Trước đó vài ngày ta còn nghe nói, quả phụ Trương gia muốn tái giá, rốt cuộc ngay cả mạng đều bị đánh ra ngoài, cuối cùng tái giá không thành, lại rơi vào tội danh bẩn thỉu ‘không ở yên trong nhà’, Trưởng tộc Trương gia dưới cơn giận dữ, dẫn người trong tộc tươi sống đánh chết nàng ta! Tống gia gia phong nghiêm cẩn, nếu ta gả vào, cả đời này đừng nghĩ tái giá cho chàng... Ngọc Lang, sao chàng nhẫn tâm như thế!”  Mấy chữ cuối cùng thật sự là đầy nhịp điệu, nhưng Hướng Vân Hoan thật muốn tát nàng ta một cái.  Đúng, kiếp trước Hướng Vân Cẩm quả thật không thành quả phụ, nhưng Hướng Vân Hoan nàng chân trước vừa vào Tống phủ, còn chưa làm lễ xong, phu quân của nàng đã đi gặp Phật tổ!  Ngày đó nàng trôi qua thế nào?  Hướng Vân Hoan nhắm mắt lại, nhớ đến lúc đó nàng mặc hỉ phục xấu hổ đứng ở cửa Tống phủ, một lúc lâu sau mới được người dẫn đến phòng khách. Vốn nàng thật sự cho rằng, có lẽ nàng có thể cứ như vậy thuận lợi trở về Hướng phủ.  Nhưng cuối cùng thì sao?  Ngày thân phận thay gả của nàng bị vạch trần, Tống gia nổi giận đùng đùng dẫn nàng trở lại Hướng phủ, tức giận nói Hướng phủ đưa hàng giả, lại ám chỉ bát tự của nàng cứng rắn, khắc chết Đại thiếu gia Tống gia!  Ngày đó, Hướng Vân Cẩm lê hoa vũ đái khóc kể, nói Hướng Vân Hoan bụng dạ khó lường, ham Tống phủ vinh hoa, trù tính trộm giá y của nàng ta, trèo lên kiệu hoa, cứ thế hại Đại thiếu gia Tống gia, tổn hại tình nghĩa nhiều năm của hai nhà.  Người người đều nói Hướng Vân Cẩm là nữ nhi đẹp mắt nhất Hướng gia, nàng ta thục nữ, nàng ta nhu nhược, nàng ta đi lên hai bước cũng phải thở gấp hai hơi, nghỉ ngơi hai lần. Một câu nói của nàng ta, nặng tựa ngàn cân.  Khi bị đuổi ra khỏi nhà, nàng thân không một xu, nếu không phải trong lòng nàng còn có phẫn nộ, nàng đã sớm chết ở đầu đường...  Cũng may, ông trời còn có mắt! Để đời trước trước khi nàng chết, giúp bản thân thắng trở về được tất cả!  Một đời trước, bộ dáng đôi nam nữ này quỳ gối trước mặt mình khóc lóc nức nở, nàng nhớ đến cảm giác giả hận, nhưng đến cùng, giải được mối hận nhất thời, nhưng khó giải được nguyện vọng cả đời.  Có lẽ, ông trời cũng muốn để nàng tránh được nửa đời sau đau khổ, cho nên để cô sống thêm một đời?  Hướng Vân Hoan một lần nữa lau khô nước mắt. Nhìn về phía ngoài cửa, thấy bóng của hai người ngoài cửa dần dần đến gần, Vân Hoan im lặng một lúc, sau đó vội vàng nằm về trên giường.  Một lát sau, Vân Hoan cảm thấy cửa phòng được mở ra, có người bước nhanh đi về phía chiếc giường.  Chắc là Hướng Vân Cẩm lấy móng tay chọc mặt nàng, Hướng Vân Hoan ăn đau trong lòng thầm mắng hai câu súc sinh. Hướng Vân Cẩm cũng nhất quyết không tha, mnag theo chút cuồng loạn ghen tuông nói: “Không phải là chàng thích gương mặt hồ ly tinh này đấy chứ?”  “Cẩm Nhi!” Vân Hoan cảm thấy ghê tởm, Ôn Ngọc Lương lại trầm giọng nói: “Ta chỉ thích nàng, sao nàng có thể vũ nhục tâm ý của ta với nàng. Nếu không phải vì nàng, sao ta có thể tận lực tiếp cận nàng ta, nếu không phải vì nàng, ta cần gì phải dỗ nàng ta? Nếu nàng không thích nhìn, ta đây từ nay về sau không gặp nàng ta nữa là được. Chuyện lừa nàng ta xuất giá thay nàng, ta không xen vào nữa!”  “Chàng dám!” Hướng Vân Cẩm cao giọng, mắt thấy Ôn Ngọc Lương thật sự nổi giận, nàng ta mềm giọng nói: “Ngọc Lương, chàng đừng tức giận, ta chỉ là..... Ta chỉ quá khẩn trương thôi. Nếu chàng không giúp ta, được, ta đi gả cho bệnh lao tử kia, vĩnh viễn cũng không gặp chàng...”  Giọng nghẹn ngào, trái tim Ôn Ngọc Lương cũng mềm nhũn, ôm Hướng Vân Cẩm vào trong ngực, khuyên nhủ: “Ta sẽ không để nàng gả cho người khác, Cẩm nhi.”  “Chàng nhớ đó.” Hướng Vân Cẩm dặn dò, đôi tay kia cũng không thành thật xoa lưng Ôn Ngọc Lương, trên người Ôn Ngọc Lương từ từ nóng lên, hô hấp cũng có chút thở gấp, mắt thấy trong Noãn các này không còn giường, tâm tư nổi lên, nửa xô nửa đẩy dẫn Hướng Vân Cẩm vào bên trong, giơ chân lên ‘két’ một tiếng đóng cửa lại.  Trong phòng dần dần vang lên tiếng thở gấp, Hướng Vân Hoan chậm rãi mở mắt ra, trong phòng Hướng Vân Cẩm không quên cảnh giác nói: “Ngọc lang chàng nói nhỏ chút, Hoan nhi còn ở bên ngoài.”  “Không sợ, nàng ta uống thuốc rồi, thế nào cũng phải nửa giờ sau mới tỉnh, ưm...”  Hướng Vân Hoan đứng dậy đứng một lúc, nghe hai người dần dần quên mình, cuối cùng nhẹ chân nhẹ tay ra cửa.  Ngoài phòng hạt mưa dần nhỏ, trong phòng cũng là vừa mới bắt đầu.  Lúc này, bọn họ đang ở phía đông nam của Hướng phủ, chỗ kia vốn là Hành Vu uyển chỗ ở của Vương thị mẹ ruột Hướng Vân Hoan. Sau khi Vương thị mất, chỗ kia dần dần không có người, chỉ có Hướng Vân Hoan rảnh rỗi thì dọn dẹp.  Lại sau này, phụ thân mang Tô thị về phủ, phù chính bà ta, Tô thị không thích nghe người khác nhắc đến Vương thị, càng thêm hạn ché Hướng Vân Hoan đến Hành Vu uyển, thường xuyên như vậy, chỗ này liền triệt để hoang phế.  Lúc này, Hướng Vân Hoan quay đầu nhìn Hành Vu uyển, dưới bầu trời màu xám, Hành Vu uyển hiện ra có chút yên tĩnh quỷ dị.  Nương, phù hộ ta một đời này không bị tiện nhân bắt nạt, ta muốn bọn họ nợ của ta, phải từng chút trả lại cho ta.  Chỗ ở của Hướng Vân Hoan chỗ này cũng không xa, nàng đi chưa được hai bước, bọn hạ nhân mấy ngày trước còn có chút lười nhác cũng ào ào đi ra. Mấy tiểu nha hoàn tránh dưới mái hiên ríu rít nói chuyện, trong đó có một tiểu cô nương vóc dáng không cao, trên mặt cũng mang theo nhiều chấm tàn nhang, lúc này đang hoa tay múa chân, nhìn vẻ mặt ngược lại rất là sốt ruột. “Đó là mèo đen của ta, tên Hắc Tử, cái đầu cũng không to, rất lanh lợi. Sáng sớm lại chạy không có, các ngươi thấy nó sao?” Tiểu cô nương khoa tay múa chân một hồi lâu, mấy nha hoàn chỉ xem như coi náo nhiệt, nghe xong hi hi ha ha nghị luận.  “Chẳng lẽ là chạy mất rồi?”  “Có phải chạy theo mèo hoang không. Đây là mùa xuân, mèo chịu không nổi.”  “A, Thạch Lựu tỷ tỷ thật sự là không xấu hổ, cái gì cũng dám nói ra ngoài.”  “Mèo thôi mà, cái này thì có cái gì mà xấu hổ?”  Mấy người líu ríu, hồn nhiên không thèm để ý tiểu cô nương mặt đã nén đến đỏ bừng.  “Hắc tử của ta là mèo đực, sẽ không xằng bậy...” Dù rằng nàng cực lực giải thích, nhưng giọng nói nhỏ bé này, vẫn biến mất trong thanh âm của đám người.  Cuối cùng nàng buông tha cho, yếu thế nói một câu “ Ta lại đi tìm xem.”  Đây là thứ muội Hướng Vân Yến đã từng không có cảm giác tồn tại trong mắt nàng, nàng chưa bao giờ chú ý đến muội ấy một tí tẹo nào, nhưng hôm nay xem ra, muội ấy là một tiểu thư, nhưng ở trong một đám nha hoàn cũng có vẻ hèn mọn như thế.  Yến nhi, đây là Yến nhi một đời trước vì nàng mà chết...  Trong mắt Hướng Vân Hoan xẹt qua một tia kích động, khi hoàn hồn lại thì đã đến gần bên người Hướng Vân Yến, kéo lấy tay Hướng Vân Yến.  Một đám người đang chít chít lập tức dừng lại, một lát sau, đám người luống cuống tay chân thi lễ, cao thấp nối tiếp gọi ‘Nhị tiểu thư’, ngay cả Hướng Vân Yến cũng lắp bắp kinh hãi, ngơ ngác nhìn nàng nắm tay chính mình, thất thanh nói: “Nhị tỷ, tỷ, sao tỷ lại ở đây?”  Hướng Vân Hoan cười với Hướng Vân Yến, sau đó nàng trầm mặt nhìn đám nha hoàn kia, một câu vô nghĩa cũng không, “Trong hôm nay nếu không tìm được mèo của Tam tiểu thư về, các ngươi cũng đừng trở lại!”  Một đời trước bản thân quá mức kiêu ngạo ngang ngược, mới có thể khiến bản thân lâm vào hiểm cảnh. Mặc dù như thế, nhưng lúc này nàng vẫn muốn kiêu ngạo một lần.  Đám người lại thêm một trận rối ren, giống như ruồi bọ không đầu tản ra chung quanh, Hướng Vân Hoan đột nhiên cất cao âm điệu, “Con mèo kia hình như luôn thích chạy về phía Hành Vân uyển, các ngươi chạy về phía đó tìm trước đi. Tìm từng tấc một cho ta!” Thương tổn nàng, nàng nhất định hoàn trả gấp trăm lần.  Ngược lại, cũng thế.  Nụ cười bên môi Hướng Vân Hoan dần dần loan ra... Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử của tác giả Ngư Mông.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Văn án:   "Nam chủ: Chúa công đối với ta ân trọng như núi, bất luận là muốn tim ta hay muốn mạng ta hay muốn bất kỳ bộ phận nào của ta, ta cũng thấy chết không sờn. Nhưng thật ra trong lòng ta là thích nữ nhân.   Chúa công: Vừa khéo, ta chính là nữ nhân.   Mỗi ngày, trong cung đều thế này:   Cung nữ: Ai dô, thật không thể khoanh tay ngồi nhìn mà, Tướng quân lại bị bệ hạ trêu cho khóc rồi, thật sự quá đáng thương." (*)   Xuyên không không khó, khó là ở chỗ xuyên phải nhân vật sắp chết. Nữ chính Trình Thiên Diệp của chúng ta hôm nay trúng số độc đắc khi vừa xuyên qua đã thấy dải lụa vắt ngang cổ mình.   "Người khác xuyên không, nàng cũng xuyên không.   Người khác xuyên thành công chúa, vừa tỉnh lại có bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu hạ ăn ngon uống kỹ.   Nàng cũng xuyên không thành công chúa, vừa tỉnh lại cũng bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu nàng treo cổ." (*)   Hóa ra số Trình Thiên Diệp lại đen đủi như vậy, lúc nàng vừa tỉnh lại cũng là khi ca ca song sinh cũng là quân chủ Tấn quốc bị người độc chết.   Quân nổi loạn đang uy hiếp bên ngoài, giờ chỉ còn một con đường chết dành cho nàng. Đương lúc căng thẳng thì cái khó ló cái khôn, Trình Thiên Diệp quyết định bỏ đi thân phận công chúa, đóng giả thành Tấn Việt hầu Trình Thiên Vũ.   Kể từ ngày đó thần dân Tấn quốc thấy quân chủ của mình từ một người đam mê tửu sắc, thích ăn chơi đàm đúm lại trở thành một thiếu niên thích ru rú trong nhà. Mấy quốc gia tụ họp cùng đi chinh phạt, vậy mà quân chủ Tấn quốc thì xin ở lại... giữ thành, trở thành trò cười cho thiên hạ.   Cuộc sống giả nam khó khăn đủ đường, Trình Thiên Diệp chỉ như con rối răm rắp làm theo lời khuyên của những vị đại thần "tâm phúc" của ca ca. Nàng biết họ khinh thường mình không có năng lực lãnh đạo, nhưng là một người hiện đại xuyên qua, tư tưởng của nàng khác xa những người cổ đại này.   Trong xui lại có may, vì là con đẻ của tác giả nên làm gì có chuyện nữ chính cứ phải sống khổ sở như thế cả đời. Trình Thiên Diệp bỗng phát hiện ra xuyên không mang đến cho nàng một món quà đặc biệt, đó là khả năng nhìn người đoán suy nghĩ: Ai trung thành, ai yêu thích, ai căm ghét, ai phản bội... nàng đều có thể biết được thông qua vòng sáng năng lượng trên người đó.   Bấy giờ Trình Thiên Diệp mới hiểu ra một điều, trốn tránh không phải là cách giải quyết. Nàng cũng có khát vọng lớn lao, đó là thống nhất thiên hạ, gây dựng đế chế cho riêng mình.   Kể từ ngày hôm đó, mọi người thấy vị Tấn Việt hầu nhát gan ngại khổ dường như trở thành con người khác: thông minh, sắc bén, liệu việc như thần. Bằng năng lực đặc biệt của mình, Trình Thiên Diệp bắt đầu gây dựng đội tâm phúc. Và sự chú ý của nàng đã ngay lập tức va phải ánh mắt của nam chính - Mặc Kiều Sinh.   Mặc Kiều Sinh vốn là nô lệ của Uy Bắc Hầu. Ở thời đại này, nô lệ bị đối xử như thứ công cụ không cảm xúc, chỉ dùng để mua vui cho đám vương tôn quý tộc. Quan hệ nam - nam cũng rất thịnh hành, nên chỉ cần tên nô lệ nào có chút nhan sắc là sẽ bị các vị quý tộc có sở thích biến thái để ý. Vị Uy Bắc Hầu này cũng không ngoại lệ, vừa già lại vừa dâm, thích nhất là "xử" đám nô lệ.   Mặc Kiều Sinh từ nhỏ đã lớn lên trong bầu không khí kinh tởm của trại nô lệ, thấy ca ca vì bảo vệ mình mà bị đám nam nhân "hành hạ", thấy mẫu thân vì kiếm chút đồ ăn mà để mặc chúng đè ra "làm việc". Chàng thanh niên Mặc Kiều Sinh từ đó sinh ra ác cảm tột cùng với mối quan hệ nam - nam.   Sống được đến tuổi thành niên mà vẫn còn "trong trắng" như Mặc Kiều Sinh quả là kỳ tích, nhưng ai bảo chàng là nam chính cơ chứ. Quay lại câu chuyện của chúng ta thì trong một buổi tiệc, đám nô lệ được gọi lên hầu hạ các vị quý tộc và run rủi sao Mặc Kiều Sinh rơi trúng vào tay quân chủ Tấn quốc Trình Thiên Diệp.   Thấy chàng trai nô lệ chịu đói đến mờ mắt mà vẫn cố chịu đựng, mẫu tính của Trình Thiên Diệp nổi lên, liền nhấc tay giúp đỡ một chút. Chẳng ngờ cứu người một lần lại trở thành nhân duyên trời định.   Chính nhờ cái lần tình cờ giúp đỡ ấy mà trong mắt Mặc Kiều Sinh, Trình Thiên Diệp đã trở thành vị thánh sống. Trình Thiên Diệp khác tất cả những vị quân chủ kia, nàng vừa tốt bụng lại thiện lương, đối xử với đám nô lệ hết sức có "tình người".   Nhưng Mặc Kiều Sinh không biết là trong lúc ấy Trình Thiên Diệp cũng đã nhắm chàng rồi. Bởi có khả năng nhìn thấu ý nghĩ của người khác nên Mặc Kiều Sinh trong mắt nữ chính chẳng khác nào viên kim cương sáng chói lóa. Nàng đã quyết tâm bằng giá nào cũng phải chiếm được chàng làm của riêng.   Câu chuyện của nam nữ chính sau đây còn rất dài, trải qua biết bao khó khăn, Mặc Kiều Sinh mới được về bên người Trình Thiên Diệp. Chàng trở thành một vị tướng quân tài giỏi, nhưng đứng trước quân chủ của mình, lại trở nên ngớ ngẩn vô cùng.   Chỉ có duy nhất một thứ mà chàng rất muốn nhưng không tài nào cho quân chủ của mình được - đó là trinh tiết. Chàng thà chết cũng không thể chấp nhận quan hệ với một nam nhân.   Vừa hay, Trình Thiên Diệp lại là nữ nhân. Sau khi trêu chọc tướng quân của mình chán chê đến phát khóc thì nàng mới mở lòng từ bi, nói sự thật này cho chàng biết. Mặc Kiều Sinh lúc đó chỉ thiếu nước quỳ rạp xuống mà lạy nàng :V   Câu chuyện này qua lời kể xàm ba láp của tớ thì có vẻ nhí nhố nhưng thực ra tác giả viết khá chắc tay. Nữ chính thì cực kỳ cường, mặc dù được tác giả tặng cho bàn tay vàng biết đọc suy nghĩ nhưng nàng đã sử dụng hết sức hợp lí chứ không đùng một cái trở nên vô địch trong một đêm.   Nam chính thì tuy là tướng quân thét ra lửa trên chiến trường nhưng đứng trước nữ chính lại như con cún vẫy đuôi, bảo đi đằng đông thì nhất định không qua đằng tây.   Cặp đôi nam nữ chính cứ khi nào ở gần nhau lại như một màn tấu hài. Nữ chính thì thích trêu chọc, nam chính lại ngại ngùng né tránh. Kết quả là lần nào nữ chính cũng dùng bàn tay của mình bắt nạt ai đó đến mức khóc lóc ỉ ôi xin tha. Còn "bắt nạt" như thế nào thì mời các bạn tự bổ não nha.   Truyện lấy bối cảnh thế giới gần giống như thời xuân thu chiến quốc, chiến tranh liên miên. Trong đó nữ chính Trình Thiên Diệp đã dùng khả năng đặc biệt của mình để gây dựng quân đội, đi choảng nhau với các quốc gia khác và giành được thắng lợi, bá chủ một phương trời.   Cho tới đoạn kết thì thân phận của nàng cũng không bị lộ, nhưng vì muốn sống cuộc đời bình thường với Mặc Kiều Sinh nên nàng đã giả bệnh qua đời.   Ngoài hai nhân vật chính ra thì truyện còn có một dàn nam phụ cực đỉnh. Các vị tướng quân hay những người nô lệ đều có cá tính riêng, có những câu chuyện riêng khiến độc giả phải xúc động vì họ.   "Bắt nạt tướng quân đến phát khóc" là một cuốn truyện hay xuất sắc trong thời kì truyện cổ đại khá ít dạo gần đây. Vậy nên, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và nếu yêu thích bài rv thì thả hoa cho tớ nhé. ______   (*) Trích từ bản edit   Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trình Thiên Diệp phát hiện mình xuyên không rồi. Nhưng hiện tại nàng không rảnh để kinh ngạc về chuyện này. Bởi vì cổ nàng đang bị một dải lụa màu trắng siết chặt, nàng cảm thấy máu sắp dồn hết lên não, đầu lưỡi không thể khống chế mà thè từ trong miệng ra, mũi hít không thông, tim vì thiếu dưỡng mà điên cuồng đập loạn. Thân thể nàng đang bị dải lụa trắng ba thước kia treo trên xà ngang, tục gọi là treo cổ. Giờ khắc này dưới chân nàng, mấy nữ nhân mặc phục sức cổ đại, bao quanh nàng khóc rống nước mắt đầm đìa, nhưng không có một ai đến cứu nàng cả. Nàng đau đớn muốn chết, liều mạng đạp chân. Thật may là chất lượng dải lụa trắng này không tốt, trong lúc nàng giãy giụa đã bị đứt toạc ra rồi. Trình Thiên Diệp ngã lăn quay xuống đất, che cổ, liều mạng hít thở, kịch liệt ho khan. Một phụ nhân trung niên mặc cẩm trường bào thêu hoa văn long phượng, bỗng nhào đến chỗ nàng, ôm nàng kêu gào: "Con ta, con ta." Cổ họng Trình Thiên Diệp đau rát, nói không ra lời. Trong lòng mắng: "Con gì mà con, nếu bà là mẹ ruột của tôi sao có thể trơ mắt nhìn tôi treo cổ chứ." Giờ phút này trong đầu nàng thoáng qua vô số hình ảnh, cảnh tượng, thanh âm, tựa như của một con người xa lạ, cô đọng lại, rồi nhét hết vào đầu nàng, dùng tốc độ tia chớp, dồn vào một lần. Thần kỳ chính là nàng có thể hiểu được. Vị phu nhân này thật sự là mẹ ruột của nàng, ôi mẹ ơi, người trước mắt này là mẹ ruột của nàng sao. Người khác xuyên không, nàng cũng xuyên không. Người khác xuyên thành công chúa, vừa tỉnh lại có bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu hạ ăn ngon uống kỹ. Nàng cũng xuyên không thành công chúa, vừa tỉnh lại cũng bảy tám nha hoàn vây quanh, hầu nàng treo cổ. Lục lọi trí nhớ loạn như ma trong đầu, Trình Thiên Diệp biết đại khái mình đã đến một thời đại luôn chiến loạn không ngừng, chư hầu phân tán. Mời các bạn đón đọc Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc của tác giả Cung Tâm Văn.
Giang Sơn Tươi Đẹp
Giới thiệu: Mười năm trước: Nàng từ hiện đại vượt thời gian đến một thế giới xa lạ, hết lòng trợ giúp cho người mình thương yêu thống nhất giang sơn, nào ngờ ngược lại phải nhận lấy sự phản bội còn phải bỏ mạng nơi vách núi… Mười năm sau: Hồn nàng về nơi chín suối, nhưng sau đó được sống lại trong một lớp vỏ khác… Vì báo thù, nàng lại tiếp tục phò trợ cho ‘nam sủng’ của mình đoạt lấy đế vị… Nhưng số mệnh đã định cho ‘nam sủng’ mang "Sao Đế Vương", há có thể đơn thuần chỉ là một ‘nam sủng’? Mười năm một giấc chiêm bao, từ thời khắc tỉnh dậy cũng chính là lúc bắt đầu cho một thời đại mới thuộc về nàng... Mới hôm qua còn bị ràng buộc bởi oán thù, sáng nay lại tay trong tay bình định thiên hạ… Vì báo thù, nàng không tiếc công sức dốc lòng phò trợ ‘nam sủng’ đoạt thiên hạ! Giang sơn cao vời vợi, ai sẽ là người cùng nàng nắm tay bên nhau tới bạc đầu? Cái chết và sự sống, quá khứ và hiện tại… Trải qua bao chông gai gập ghềnh, đến bao giờ ta và chàng mới có thể được nhìn thấy nhau…   Truyện viết về cuộc sống sau khi trùng sinh của nữ chính Tiêu Như Thanh. Nàng vốn là người của hiện đại sau khi xuyên không về nhập vào thể xác của con gái út vô dụng của Tiêu tướng quân. Với tài năng, trí thông minh và vốn kiến thức của hiện đại, nàng đã trợ giúp đế vương Đông Việt quốc Sở Nghiệp Kỳ xây dựng đất nước phồn hoa, quân đội hùng mạnh. Cứ tưởng rằng sẽ có thể hạnh phúc bên Sở Nghiệp Kỳ nhưng không ngờ rằng bạn tốt của mình là Quách Tuệ Nguyệt (cũng là người xuyên không) vốn thầm yêu Sở Nghiệp Kỳ không cam lòng mà nhẫn tâm đẩy nàng xuống vực sâu không đáy. Sở Nghiệp Kỳ vốn đa nghi lại bị âm mưu của Quách Tuệ Nguyệt che mắt, vứt bỏ nàng dưới đáy vực 10 năm ròng rã cho đến khi hơi thở nàng tàn lụi trên cõi đời. Cứ nghĩ rằng sẽ như thế mà chết đi nhưng ông trời đã cho linh hồn nàng nhập vào thể xác của Nữ Hầu Nam Chiêu An Ninh Hề. Nàng trở nên lạnh lùng trầm ổn, luôn thầm nhắc nhở mình mối thù năm xưa. Nàng bắt tay xây dựng Nam Chiêu trở nên hùng mạnh hơn với mục đích không cho Sở Nghiệp Kỳ thống trị thiên hạ. Nàng đã gặp Tri Ngọc, một vị nam sủng của Nữ Hầu, được Nữ Hầu trước kia cứu thoát khỏi nguy hiểm và đưa vào cung dưỡng thương. Lại nói về Tri Ngọc, chàng không phải là một nam sủng bình thường, chàng còn mang trên mình sao Đế Vương, thân thế hiển hách, chỉ vì gia tộc mà phải tha hương nơi xứ người. Chàng mang trên mình nỗi đau gia đình, trách nhiệm nặng nề của cả dân tộc. Trước kia chàng là người lạnh lùng, ít nói, nhưng sau khi vào hoàng cung Nam Chiêu thì chàng trở thành người ôn nhu, dịu dàng hơn ai hết, thanh tao, thoát tục tựa như trích tiên. chàng gặp Ninh Hề túc trí đa mưu, nàng trước bảo vệ chàng chu toàn, sau giúp chàng đoạt lấy giang sơn, kề vai sát cánh, mạo hiểm tính mạng vì chàng. Chàng hiểu ra mình đã thích vị Nữ Hầu này rồi nên quyết tâm theo đuổi nàng. Hai nhân vật chính tuy được buff nhưng không quá đà, ngược lại vẫn rất chân thật. Hai người không hề hoàn hảo, nàng tuy tài giỏi nhưng vẫn gặp sai sai lầm suýt mất mạng, mưu lược tài tình nhưng vẫn bị người khác tính kế, chàng tuy dũng mãnh, thiện chiến nhưng vẫn có lúc phải chật vật chạy chốn, thương thế nặng nề mà khoanh tay chịu trói. Truyện xoay quanh bối cảnh tranh đoạt thiên hạ là chính nhưng vẫn không thiếu tình cảm ngọt ngào, nam chính thâm tình nhưng nữ chính là người mơ hồ về tình cảm của mình nên khiến anh khá mất công mất sức mới ôm được mỹ nhân . Những lúc chị khó khăn nhất anh luôn bên cạnh chị, chỉ cần 1 câu nói "Nàng còn có ta", "Có ta ở đây rồi" mà khiến chị động tâm với anh từ lúc nào không hay. Đối với mình cái kết của chuyện khá bất ngờ cùng một chút hụt hẫng, chỉ là một lời hứa hẹn nhưng đã tỏ rõ tâm ý của hai người. Truyện đã hoàn khá lâu nhưng chưa thấy ai review nên mình cũng muốn giới thiệu với mọi người. Hi vọng mọi người sẽ thích, hãy đọc và cảm nhận nhé!!! Cảm ơn vì đã đọc!! *** Trên bàn gỗ hoa Lê vàng, trầm hương lượn lờ lan tỏa trong ấm lô, mây mù bốc lên như cơn gió thoảng nhẹ. Ánh nắng ban mai chen nhau chiếu vào khe hở của khuông cửa sổ khắc hoa. Đối diện một cái bàn cách đó không xa, bức rèm thủy tinh đung đưa buông rũ xuống nền đất, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nơi ấy càng thêm bừng sáng lấp lánh. Đây là căn phòng rộng lớn gần như trống trải nhất cung điện, lúc này mọi nơi mặc dù đứng đầy cung nhân, nhưng bầu không khí lại vô cùng yên tĩnh. Ai nấy đều đang nín thở trầm ngâm, xuôi tay đứng ngay ngắn, nhưng tầm mắt không theo quy cũ đều đồng loạt nhìn chằm chằm chiếc giường gỗ khắc hoa phía sau bức rèm. Nói đúng hơn là bọn họ đang nhìn bóng người ở trên giường. Cửa điện đột nhiên hơi hé mở, một chú mèo con toàn thân trắng muốt tròn trịa như quả cầu lách vào giữa khe cửa, kêu meo meo hai tiếng, nó rất nhàn hạ nhởn nhơ đi dạo một vòng quanh điện, thế nhưng không có một cung nhân nào dám bước lên đuổi nó đi. Chú mèo con dường như rất bất mãn vì không ai để ý tới nó, bỗng chốc nó chạy về phía ngoài cửa lao vào một vòng tay trắng nõn trơn mịn, hành động này của nó đã phá vỡ sự yên tĩnh vắng lặng ban nãy. Chủ nhân đôi tay ấy là một phụ nhân tuổi độ bốn mươi, bà bế mèo trắng nhỏ đứng dậy, cung trang màu nâu đỏ theo động tác đơn giản đó xòe rộng ra, chất liệu vải thì trơn mượt như nước, có thể thấy được nó cao quý cỡ nào. Hàng lông mày kẻ đen của phụ nhân nhíu lại, ánh mắt lo lắng liếc nhìn cửa điện, sau đó quay đầu đi, trên gương mặt đẹp đẽ cao quý chỉ có sự bất an, nói với người ở phía sau: "Lang thái phó, ông nói xem lần này Ninh nhi có thể qua nổi không?" Người đứng phía sau được gọi Lang thái phó là một nam tử trên dưới năm mươi, diện mạo nho nhã, mặc dù râu tóc đã hoa râm, nhưng vẫn có thể thấy được khi còn trẻ cũng là người tuấn tú thanh tao. "Thái hậu không cần lo lắng, quân thượng chắc chắn sẽ bình an vô sự." Nói thì nói thế, nhưng thần sắc trên mặt đã bán đứng sự lo âu ở trong lòng ông. Thái hậu ôm mèo trắng nhỏ vào lòng, một tay vô thức vuốt ve nhè nhẹ bộ lông của nó, nhưng tầm mắt lại liếc về hướng cửa điện, "Ngự y nói, nếu hôm nay không thể tỉnh lại, thì con bé sẽ...." Nói xong, sắc mặt bà chuyển sang bi thương, trong mắt giăng đầy sương mù, hơi nước từ từ ẩn hiện. Lang thái phó thở dài một tiếng, "Thái hậu không cần lo ngại, người hiền có trời phù hộ, quân thượng tất nhiên sẽ gắng gượng qua được ải này." Thái hậu chớp chớp mắt, ép nước mắt chảy ngược vào lòng, hít một hơi thật sâu nhìn về phía Lang thái phó, lắc đầu nhè nhẹ nói, "Cũng tại đứa nhỏ này quá mức tùy hứng, chỉ vì một tên nam sủng mà biến mình thành ra thế này." Lang thái phó nghe lời này thì mặt lộ vẻ lúng túng, ho nhẹ một tiếng, "Thái hậu nói vậy là sai rồi, người đó...À, là nam sủng ấy, người này cũng không phải người bình thường, mà chính là Lục công tử của Đông Việt, đệ đệ ruột của đương kim Đông Việt vương." Mời các bạn đón đọc Giang Sơn Tươi Đẹp của tác giả Thiên Như Ngọc.