Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Ngự yêu sư: những người sở hữu linh lực có khả năng thuần phục yêu quái. Kỷ Vân Hòa từ khi mới sinh ra đã mang trong mình ẩn mạch - một loại mạch tượng đặc biệt biểu trưng cho thân phận ngự yêu sư. Vì vậy mà nàng từ bé đã được đưa đến Ngự Yêu Cốc dạy dỗ. Kỷ Vân Hòa được Cốc chủ Lâm Thương Lan nhận làm nghĩa nữ, còn bố trí cho nàng làm Tả hộ pháp. Trong mắt mọi người, nàng được Lâm Thương Lan coi trọng, thậm chí còn có cơ hội trở thành người kế nhiệm vị trí Cốc chủ. Nhưng chỉ có Vân Hòa biết bộ mặt thật của Lâm Thương Lan, từ nhỏ nàng đã bị lão ta ép uống độc dược khiến nàng đau đớn đến chết đi sống lại, mỗi tháng sẽ sai người đưa thuốc giải cho nàng. Nàng biết, lão muốn làm như vậy để kìm hãm nàng, biến Vân Hòa thành một con cờ dưới tay lão, giúp lão âm thầm xử lý hết mọi chuyện trong tối không thể nói ra. Vân Hòa chán ghét Ngự yêu cốc đến cực điểm, đối với nàng nơi đây chẳng khác nào một lao tù. Nơi mà nàng hướng đến, là giang sơn như họa, là thiên hạ mênh mông. Nàng muốn đến vùng Giang Nam mỹ cảnh, sống một đời giàu sang phú quý, tự do tự tại, cứ thế cho đến hết đời. Lần đầu Kỷ Vân Hòa gặp giao nhân Trường Ý, là khi Thuận Đức Công chúa ở kinh thành sai người đem đến Ngự Yêu cốc một giao nhân sức mạnh kinh người. Công chúa muốn Ngự yêu cốc trong ba tháng phải thuần phục giao nhân này và phân phó ba việc: làm cho giao nhân nói được tiếng người, đuôi cá của hắn phải hóa thành đôi chân và trái tim một lòng, không bao giờ phản nghịch. Kỷ Vân Hòa ngày ngày nhìn thấy giao nhân Trường Ý bị người trong Ngự Yêu cốc đối đãi tàn nhẫn. Nàng chợt nảy sinh cảm giác đồng cảm với giao nhân này. Bởi Vân Hòa biết, tình cảnh của nàng và giao nhân này rất giống nhau. Sinh mệnh của bản thân bị kẻ khác nắm giữ quyền sinh sát, mạng sống của nàng và hắn nhỏ bé như loài kiến hôi mà chỉ cần bị kẻ khác dẫm mạnh, liền thịt nát xương tan. Cứ sau những khổ hình khắc nghiệt mà đám người trong cốc sử dụng với Trường Ý, Kỷ Vân Hòa lại đến địa lao chữa thương giúp hắn. Ở nơi này, chỉ có nàng quan tâm Trường Ý, chỉ có nàng bất chấp ánh mắt của mọi người mà dịu dàng bôi thuốc cho hắn. Trong những ngày tháng ngắn ngủi ấy đối với Trường Ý, trong mắt hắn dường như chỉ có Kỷ Vân Hòa, nàng giống như ngọn lửa hồng, sưởi ấm trái tim cô độc lạnh lẽo, soi sáng chốn ngục tù âm u. Khi Ngự Yêu cốc gặp hỗn loạn, nàng đáng lẽ đã có thể nhân cơ hội rời khỏi nơi đây, thực hiện giấc mộng tiêu dao tự tại mà nàng hằng mong ước. Nhưng Kỷ Vân Hòa bất chấp quay lại để giải cứu Trường Ý, muốn cùng hắn thoát khỏi Ngự Yêu cốc. Còn chưa thoát ra được thì nàng và hắn lại bị rơi vào Thập phương trận. Ở không gian tối tăm ấy chỉ có hai người họ, là Trường Ý lấy thân mình đỡ cho Vân Hòa một đạo kim quang. Trường Ý cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện với Vân Hòa. Hắn kể cho Vân Hòa nghe cuộc sống trước kia của mình nơi đại dương bao la xanh thẳm, về quy tắc cả đời giao nhân chỉ được phép có một bạn tình,... Vân Hòa một lần nữa cảm nhận được, nàng và hắn có cùng chí hướng. Hắn khao khát tự do vùng vẫy giữa biển rộng và trời cao, được phiêu lãng cùng giấc mộng hải hồ nơi đại dương sóng cả. Chứ không phải là cuộc sống tù túng bị người khác thao túng như một trò mua vui, một sủng vật không hơn không kém. Đại dương, mới là nơi mà hắn thuộc về. Tưởng chừng ra khỏi Thập phương trận, Vân Hòa và Trường Ý có thể tự do. Nhưng nàng và hắn phải quay về Ngự Yêu cốc một lần nữa. Kỷ Vân Hòa quay lại cuộc sống ngột ngạt trước kia, Trường Ý cũng phải quay lại địa lao chịu đủ loại khổ hình. Nhưng lần này, Trường Ý lại vì nàng mà tình nguyện bị chém đi chiếc đuôi cá vốn xinh đẹp để hóa thành đôi chân của loài người.  *** Buổi tối của mùa đông luôn đến sớm, hoàng hôn lưu lại vệt sáng màu cam bên ngoài cửa sổ, khung giấy đặc chế giống như phát ra kim quang, nhưng trong phòng lại hoàn toàn trái ngược, nếu không nhờ ngọn nến lớn cỡ hạt đậu đang le lói, trong ngôi nhà này cơ hồ không có ánh sáng. Người bên trong tấm chăn mỏng khẽ động, "hừ hừ" một tiếng rồi thức dậy. Nàng híp mắt, liếc nhìn cửa sổ: "Ồ, trời tối rồi, nên dậy thôi.". Dứt lời, uể oải ngáp một cái rồi ngồi dậy. Khẽ tựa đầu vào khung cửa sổ, nàng đưa mắt nhìn theo chuỗi ánh sáng đang khuất dạng. Chân mày hơi nhíu lại, nàng dùng những ngón tay nhợt nhạt, "két" một tiếng, đẩy thanh ngang chặn cửa ra. Đứng nép mình bên vách tường, nhẹ nhàng vươn tay chạm vào tàn lửa của mặt trời đang lui bước góc trời phía tây. Trong khoảnh khắc, đôi tay gầy gò khác thường của nàng giống như bị ánh mặt trời thiêu cháy da thịt, chỉ để lại xương trắng. Mà khi ánh sáng tắt, lại nguyên vẹn như lúc đầu. Kỷ Vân Hòa xoa xoa bàn tay, nhìn bộ xương khô của mình bại lộ dưới ánh mặt trời, nắm chặt tay thành nắm đấm, không cất tiếng âm thầm mắng: "Dọa chết lão nương rồi!". Vừa dứt lời, liền thấy dưới lầu bên ngoài tiểu viện, một nha đầu chậm rãi xách hộp thức ăn đi tới. Kỷ Vân Hòa thu tay về, nhưng không hề đóng cửa sổ lại. Hôm nay trời nắng, nhưng vẫn lạnh và có gió, gió rít gào ngang ngược thổi vào phòng, nhưng nàng không cảm thấy lạnh, chỉ núp sau bức tường nhìn ngắm núi xa sông rộng, thở dài mang theo hàn khí: "Tối nay xem chừng có tuyết, nên ủ một bầu rượu uống thôi." "Bang" một tiếng, cửa phòng thô lỗ bị đẩy ra. Hoàng hôn bên ngoài cũng đã chìm vào đường chân trời. Căn phòng rất nhanh hoàn toàn một là một mảnh tăm tối. Nha đầu Giang Vi Nghiên vừa xách hộp thức ăn tới, thập phần tức giận: "Còn muốn uống rượu? Cái cơ thể bệnh tật ốm yếu của cô, không sợ uống đến chết à?", lông mày Giang Vi Nghiên nhướn cao, có mấy phần xảo quyệt hống hách: "Đóng chặt cửa sổ lại, đừng để ngã chết, nếu cô chết thì không sao, rủi mà bệnh nặng, lại phiền đến ta chăm sóc cho cô.". Nàng ta vừa nói, vừa đặt hộp thức ăn lên bàn, giọng điệu đầy bực dọc. Kỷ Vân Hòa chống đầu dựa vào cửa sổ, chăm chú nhìn Giang Vi Nghiên, lắng nghe nàng ta mắng mình, nhưng không hề tức giận, còn có ý cười như có như không. "Ngày tuyết rơi lớn như vậy, ai nấy đều an an ổn ổn ở trong nhà, vậy mà ta còn phải đến đưa cơm cho cô." Giang Vi Nghiên ngồi xổm vừa lẩm bẩm oán thán vừa đem cơm bày xong, quay đầu lại, thấy Kỷ Vân Hòa vẫn đang thất thần bên cửa sổ mở toang, nhất thời lông mày dựng ngược lên: "Ta nói chuyện cô cũng không thèm nghe sao?" "Nghe rồi." Kỷ Vân Hòa cúi xuống nhìn nàng, không giống như đang đối mặt với một tiểu nha đầu tính khí nóng nảy liên tục quở trách, mà giống như một khung cảnh đẹp đẽ hiếm có, "Ngươi tiếp tục." Thấy Kỷ Vân Hòa phản ứng như vậy, Giang Vi Nghiên nhất thời nộ khí xung thiên*, đặt cái bát trên tay xuống, hai bước dài đến bên cửa sổ, đưa tay muốn đóng cửa sổ lại, ngay khi nàng ta sắp đem cái cửa sổ chết tiệt này đóng lại được, một cánh tay từ phía dưới đưa lên, khó khăn lắm mới chống đỡ được khung cửa giấy. Lại là kẻ có bệnh Kỷ Vân Hòa, chặn tay ở cửa sổ, không cho nàng ta đóng lại. Mời các bạn đón đọc Ngự Yêu (Ngự Giao Ký) của tác giả Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phát Rồ - Thả An
Trở về với vết thương lòng và quyết tâm trả thù kẻ đã cướp đi gia đình mình. Cô xinh đẹp, kiêu ngạo mà ngây thơ chẳng ngờ bị anh cuốn vào dã tâm đó. Nếu nói tình yêu được đong đầy bằng niềm tin và sự bao dung, thì liệu có thể nói rằng cô đã từng có một tình yêu đích thực? Anh lạnh lùng rạch những vết dao lên tình yêu của hai người, lên trái tim cô, và lên cả trái tim anh... Có thể nào tha thứ? Có thể nào quên? Cô giằng xé, để rồi cuối cùng những bước chân lạnh lùng của lý trí cũng giẫm đạp lên dòng máu nóng chảy trong tim. Sau bao nhiêu toan tính, hận thù, dằn vặt và giằng xé, liệu họ còn có thể quay trở về bên nhau lần nữa? *** Tòa biệt thự này đã bao giờ lạnh lẽo như bây giờ chưa nhỉ? Trong ấn tượng của Hướng Phù Sinh dường như là chưa. Kể cả thời nhà họ Hướng lụi bại cũng vẫn rất náo nhiệt đó chứ. Căn biệt thự dù cho thiếu chủ, cũng chẳng bao giờ thiếu người làm. Nhưng tối nay, tất cả người làm đều đi cả, từ nhà bếp đến phòng khách, dưới tầng tới trên lầu, cả căn biệt thự chẳng còn chút hơi người. Không còn những bóng người đi qua đi lại, hoặc lặng lẽ đứng một bên chờ sai bảo nữa, chỉ còn những hành lang thật dài và bức tranh chân dung cô độc treo ở đó. ... Mời các bạn đón đọc Phát Rồ của tác giả Thả An.
Người Phiên Dịch - Kỷ Viện Viện
Câu chuyện kể về cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc của hai nhân vật Trình Gia Dương và Kiều Phi. Trình Gia Dương là anh chàng thư sinh tài giỏi từng đi du học tại Paris ngành phiên dịch cấp cao, là thần tượng của tất cả các thiếu nữ trường đại học ngoại ngữ nơi Kiều Phi đang học, anh chàng này luôn phải chịu sự sắp đặt của gia đình - kể cả tình yêu. anh yêu thầm một người bạn hơn tuổi từ thủa nhỏ, nhưng cô lại lạnh lùng đi lấy chồng bỏ lại chàng trai tài giỏi trong công việc nhưng khờ khạo trong tình yêu. Còn Kiều Phi là cô gái có xuất thân nghèo khó luôn phải tự vươn lên trong cuộc sống, để có tiền trang trải học hành cô phải đi làm thêm ở quán rượu - Đây là công việc không tránh khỏi điều tiếng thiên hạ. Nhưng cô luôn tỏ ra mình là cô gái vững vàng và lạc quan. Thế nhưng điều không may đã xảy ra khi cô buộc phải bán mình để lấy tiền chữa chạy cho cha.....số phận cho 2 kẻ có duyên gặp nhau. Họ yêu nhau say đắm nhưng cuộc đời đâu chỉ có đẹp đẽ như tình yêu họ có? Lời đáp nào cho bài toán tình yêu này?... "Anh có biết không, em vùi đầu vào học hành rồi thực tập, mỗi ngày lại ngốc nghếch giả vờ rằng mình rất vui vẻ, nhưng thực ra đối với em tất cả những chuyện đó đều rất đau khổ. Điều gì đã khiến em có thể chống chọi được lâu như vậy? Ai đã khiến em có thể kiên trì, không bỏ giữa chừng? Chính là anh đấy, Gia Dương à. Chỉ có anh mà thôi, em muốn được ở bên anh, làm việc với anh và sống cùng anh, từ trước tới giờ em chưa hề có ước muốn nào khác..." *** Trình Gia Dương Tôi không nhớ đã đọc điều này ở đâu nữa, con người trước khi chết, não sẽ hoạt động với tốc độ gấp mười lần bình thường. Tất cả mọi hồi ức ẩn hiện trước mắt. Con người ta luôn sắp chết luôn bị kích động, sẽ đau đớn tới mức nước mắt, nước mũi trào ra. Trong tình cảnh hiện tại, tôi biết họ không nói chơi. Thế nhưng thật kì lạ, sao lòng tôi lại không hề có chút hoảng loạn nhỉ? Thậm chí tôi cũng không suy nghĩ vẩn vơ nữa. Rất nhiều chuyện, rất nhiều người, tôi đầu đã quên. Tôi chỉ cảm thấy mình đã sống rất vui vẻ. Cho dù khoảng thời gian ấy có ngắn ngủi, nhưng thật sự tôi đã từng sống rất vui vẻ. Trước khi hành hình, họ dùng vải đen bịt mắt tôi lại. Khoảnh khắc bị che mất ánh mặt trời, tôi thầm thì: “Phi à, tạm biệt em”. Kiều Phi Tôi bỏ micro ra, thở phào một tiếng, cảm thấy vai đau nhức, bèn đưa tay lên xoa bóp. Chị cùng phòng nói: “Phi Phi à, về nhà chị đi, hôm nay mẹ chồng chị hầm cá đấy”. ... Mời các bạn đón đọc Người Phiên Dịch của tác giả Kỷ Viện Viện.
Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương - Mộ Hạ
Tình yêu không thể diễn tả bằng lời, cũng không thể đo đếm được, những gì mắt thấy không nhất định là sự thực, chỉ khi cảm nhận bằng cả trái tim thì đó mới là tình yêu chân thực nhất... Khắc khoải qua rồi, gặp được một chàng trai như Kỷ Nghiêm, đó chính là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc hành trình sinh mệnh của tôi, tất cả những buồn đau đều biến thành cây kẹo ngọt năm màu trước mặt người ấy. Ngậm nửa viên kẹo, ngọt ngào đến đau thương nhưng đó chính là tình yêu mật ngọt. *** Ánh mắt Kỷ Nghiêm dừng lại trên mặt tôi rồi lại từ từ chuyển sang cánh tay đang ôm ghì lấy tôi của Trần Tử Dật. Ánh mắt nhìn thẳng không thèm che đậy. Tôi muốn lên tiếng nói, nhưng ba chữ “trùng hợp quá” mắc nghẹn trong cổ họng không sao nói nên lời. Anh ấy chưa bao giờ nói với tôi rằng tôi là gì của anh ấy, giữa chúng tôi cho dù có thêm ai khác nữa thì cũng chẳng ai nợ nần ai, vậy mà chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy có tật giật mình. Cúi đầu xuống, tôi nhìn Nhan Khanh Khanh đang ôm cứng lấy cánh tay Kỷ Nghiêm không chịu buông ra, lòng chợt thấy buồn ghê gớm. Cảnh tượng trước mắt bị xé toang thành vô vàn mảnh vụn, Kỷ Nghiêm hút sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm, tôi bất giác giãy giụa rút tay ra khỏi vòng tay ôm của Trần Tử Dật. Hai tay buông thõng xuống nắm chặt lại thành nắm đấm. ... Mời các bạn đón đọc Nửa Viên Kẹo Ngọt Ngào Đến Đau Thương của tác giả Mộ Hạ.
Không Kết Hôn Liệu Có Chết? - Chiêm Qua
"Không kết hôn liệu có chết?" - Cuộc chiến ái tình hài hước nhất Là một tác phẩm viết về tình bạn thân "cặp ba cùng tiến" và tình yêu giữa ba cô gái tên Văn Văn, Đường Đường và Tiểu Mỹ. Mỗi cô đều có những nét đẹp về tâm hồn và tính cách khác nhau. Văn Văn thuộc cung Sư Tử phóng khoáng tự nhiên; Tiểu Mỹ cung Ma Kết tính tình lạnh lùng hơn, thông minh và giỏi giang; còn cô nàng Đường Đường thuộc cung Cự Giải lười nhác nhưng thời trang, yểu điệu thướt tha. Phong cách của ba cô gái khác nhau, trong con đường tình cũng gặp nhiều trắc trở như nhau vậy. Đường tình trúc trắc như nhau, do vậy họ càng trân trọng những tình bạn quý báu dành cho nhau hơn, càng quan tâm và thấu hiểu đối phương hơn. Tác phẩm "Không kết hôn liệu có chết?" không chỉ viết về tình bạn, tình yêu của ba cô gái mà còn tái dựng cho bạn thấy cuộc sống và mối quan hệ của những đôi bạn trẻ chuẩn bị bước vào hôn nhân, đó là mối quan hệ mà hầu hết tất cả các bạn gái quan tâm: Quan hệ giữa mẹ chồng - nàng dâu. Nếu người chồng tương lai của bạn đứng ở sự lựa chọn ai là người quan trọng nhất đối với họ, mẹ là người quan trọng nhất hay vợ tương lai của mình? Theo bạn, chàng sẽ chọn ai? Chàng đủ tình yêu, đủ trách nhiệm, đủ lòng can đảm để chọn bạn? Hay chàng chọn chữ "hiếu" với gia đình bằng việc nghe theo những gì mẹ mình nói. Bạn đang yêu? Bạn sắp kết hôn? Bạn mong muốn có những cái nhìn mới mẻ về người mẹ chồng? - Tác phẩm "Không kết hôn liệu có chết?" sẽ cho bạn những giá trị tri thức đó, tác phẩm không đơn thuần là một tác phẩm có tính nhân văn sâu sắc, mà thông qua cuộc sống, tình bạn và tình yêu trải qua nhiều khó khăn, gian truân, tác giả còn gửi gắm tư tưởng, tình cảm và đặc biệt tính nhân bản về vai trò người phụ nữ trong thời đại hiện nay vô cùng thấm đượm, tinh tế: "... Cháu thường nghĩ, hi vọng của một quốc gia, một dân tộc có lẽ đặt lên vai của người phụ nữ. Vì những người này tương lai đều thành các bà mẹ. Những điều giáo dục thuở ban đầu của con đều do mẹ đảm nhiệm, bởi vậy, nếu người phụ nữ có trình độ cao hay thấp đều ảnh hưởng nhất định đến nền tảng giáo dục đứa con, cũng ảnh hưởng đến những tố chất phát triển tổng hợp của đứa trẻ sau này. Thử nghĩ mà xem, nếu trình độ văn hóa của người phụ nữ có hạn, không có tri thức thì thử hỏi thế hệ tiếp theo sẽ như thế nào? Cuối cùng cháu cũng hiểu ra lý do tại sao những nước lạc hậu không nâng cao được tố chất công dân? Vì phụ nữ nước họ ngày ngày ở nhà làm việc, không nhận được cả mặt chữ. Điều này giống thời cổ đại của chúng ta, phụ nữ chỉ cần đức không cần tài, hơn một nửa dân số không có văn hóa, nền kinh tế không tự chủ được thì đều trở thành gánh nặng xã hội, làm sao phát triển được...?" (Trích trong tiểu thuyết "Không kết hôn liệu có chết?") Các bạn trẻ sẽ yêu, đang yêu và chuẩn bị kết hôn hãy tìm đọc "Không kết hôn liệu có chết?" để sau những trận khóc trận cười, bạn hiểu ra được chân lý của hạnh phúc, hạnh phúc chính do bạn dành được chứ không phải tự nhiên mà có. Hãy để tình yêu luôn ở nơi cửa sổ của tâm hồn và cùng gạt bỏ ưu phiền, cùng đón chào làn gió của niềm vui và hạnh phúc! *** ‘Không kết hôn liệu có chết?’ - tiểu thuyết của nhà văn Trung Quốc Chiêm Qua - đi tìm lời giải đáp cho câu hỏi: Tình yêu khi gặp phải hôn nhân sẽ ra sao. "Không kết hôn liệu có chết?" kể câu chuyện tình yêu của ba cô bạn thân Văn Văn, Tiểu Mỹ và Đường Đường. Mỗi cô nàng có một tính cách khác nhau: Văn Văn thuộc cung Sư Tử phóng khoáng tự nhiên, Tiểu Mỹ cung Ma Kết tính tình lạnh lùng, thông minh và giỏi giang, còn Đường Đường thuộc cung Cự Giải lười nhác nhưng có khiếu thời trang. Điểm chung giữa họ là cùng hết lòng với tình yêu nhưng luôn gặp nhiều trắc trở. Mở đầu tác phẩm là câu chuyện bi hài của Văn Văn và Lý Cường, họ đến với nhau và đều tưởng rằng có thể nắm tay nhau đi suốt cuộc đời. Thực tế không phải vậy, Văn Văn và Lý Cường đều muốn giữ cái tôi của mình, đều muốn thay đổi đối phương theo ý mình và muốn có một cuộc hôn nhân hoàn hảo. Vì thế, họ đành chia tay dù trong sâu thẳm mỗi người vẫn dành tình cảm cho nhau. Bi kịch của Văn Văn và Lý Cường là không chấp nhận nhìn thẳng vào những mặt xấu xí của đối phương mà chỉ muốn sống trong ảo mộng màu hồng về tình yêu và hôn nhân. Cô nàng Tiểu Mỹ lại gặp vấn đề với gia đình anh chàng người yêu tên Du Tử. Bố mẹ Du Tử muốn con dâu tương lai phải biết được mọi điều tốt xấu của bản thân, vị trí cô đang đứng, họ muốn thu phục Tiểu Mỹ, muốn cô ngoan ngoãn quy thuận. Nhưng mọi chuyện đều nằm ngoài dự kiến, Tiểu Mỹ không hề sợ hãi mà còn dám mang bộ mặt kiêu căng trước họ. Cuộc tình của Tiểu Mỹ chấm dứt khi cô nhận ra bộ mặt thật của Du Tử và bố mẹ anh ta trong một cuộc đối thoại. Với Đường Đường, cô cũng từng trải qua cuộc tình không dám nghĩ lại. Mặc dù chuyện này cô vẫn giấu kín với cả hai người bạn, nhưng đôi khi sau những buổi tiệc rượu cô vẫn nhắc đến "nhà thơ phương Nam" khiến cô mang bầu, rồi phải bỏ giọt máu của mình đi. Hai người chia tay không từ biệt và bặt vô âm tín. Tác phẩm "Không kết hôn liệu có chết?" không chỉ viết về tình bạn, tình yêu của ba cô gái mà còn tái dựng cuộc sống và mối quan hệ của những đôi bạn trẻ chuẩn bị bước vào hôn nhân. Quan hệ giữa mẹ chồng - nàng dâu cũng được đề cập tới trong tác phẩm. Lời khuyên mà tác giả "Không kết hôn liệu có chết?" dành cho các bạn trẻ sẽ yêu, đang yêu và chuẩn bị kết hôn là sau những sóng gió, bạn sẽ hiểu ra được chân lý của hạnh phúc: hạnh phúc chính do bạn giành được chứ không phải tự nhiên mà có. *** Bàn tay của anh không đủ thô ráp cũng không đủ lớn nhưng em chỉ cười, nói rằng dịu dàng là đủ; bờ ngực của anh không đủ lớn cũng không đủ dày nhưng em chỉ cười, nói rằng ấm áp là đủ; bờ vai của anh không đủ vững chắc cũng không đủ vững chãi nhưng em chỉ cười, nói rằng ấm êm là đủ. Những điều anh không đủ có nhiều lắm, nhưng em nói thế là được rồi. Nhưng anh hứa sẽ ngày một vững chãi hơn, mọi phiền muộn cũng bỏ qua. Những điều anh không đủ có nhiều lắm, nhưng em nói thế là được rồi. Nhưng chúng ta có thể ở bên nhau mãi, mọi thứ rồi cũng thuận lợi! — “Như thế là được” Đám thanh niên ngồi chơi bài. Đường Đường dựa vào Bình Tử để ngủ. Tiểu Mỹ ngáp đến sái quai hàm, “được chưa? Mình buồn ngủ lắm rồi!” Tống Đông Lâu nói: “Vậy chúng ta giải tán nhé? Nhưng từ tối qua đến giờ tôi rất vui.” Bình Tử nhẹ nhàng lay Đường Đường dậy. Đường Đường khẽ dụi mắt, “ôi, trời đã sáng rồi sao, không biết bọn họ thế nào rồi nhỉ!” “Chắc là mệt đến mức đều ngủ cả rồi!” Tiểu Mỹ nói. “Không biết Văn Văn sẽ cho Lý Cường thành thế nào nữa!” Bình Tử nói xong, lắc đầu đồng tình. “Anh xem thường Lý Cường quá rồi!” Đường Đường nói. Đông Lâu hướng về phía Tiểu Mỹ: “Không biết nữ sỹ Việt Như My có cho tôi được hân hạnh mời cô đi ăn sáng không?” Tiểu Mỹ cười ngọt ngào, “được thôi!” ... Mời các bạn đón đọc Không Kết Hôn Liệu Có Chết? của tác giả Chiêm Qua.