Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Ngự yêu sư: những người sở hữu linh lực có khả năng thuần phục yêu quái. Kỷ Vân Hòa từ khi mới sinh ra đã mang trong mình ẩn mạch - một loại mạch tượng đặc biệt biểu trưng cho thân phận ngự yêu sư. Vì vậy mà nàng từ bé đã được đưa đến Ngự Yêu Cốc dạy dỗ. Kỷ Vân Hòa được Cốc chủ Lâm Thương Lan nhận làm nghĩa nữ, còn bố trí cho nàng làm Tả hộ pháp. Trong mắt mọi người, nàng được Lâm Thương Lan coi trọng, thậm chí còn có cơ hội trở thành người kế nhiệm vị trí Cốc chủ. Nhưng chỉ có Vân Hòa biết bộ mặt thật của Lâm Thương Lan, từ nhỏ nàng đã bị lão ta ép uống độc dược khiến nàng đau đớn đến chết đi sống lại, mỗi tháng sẽ sai người đưa thuốc giải cho nàng. Nàng biết, lão muốn làm như vậy để kìm hãm nàng, biến Vân Hòa thành một con cờ dưới tay lão, giúp lão âm thầm xử lý hết mọi chuyện trong tối không thể nói ra. Vân Hòa chán ghét Ngự yêu cốc đến cực điểm, đối với nàng nơi đây chẳng khác nào một lao tù. Nơi mà nàng hướng đến, là giang sơn như họa, là thiên hạ mênh mông. Nàng muốn đến vùng Giang Nam mỹ cảnh, sống một đời giàu sang phú quý, tự do tự tại, cứ thế cho đến hết đời. Lần đầu Kỷ Vân Hòa gặp giao nhân Trường Ý, là khi Thuận Đức Công chúa ở kinh thành sai người đem đến Ngự Yêu cốc một giao nhân sức mạnh kinh người. Công chúa muốn Ngự yêu cốc trong ba tháng phải thuần phục giao nhân này và phân phó ba việc: làm cho giao nhân nói được tiếng người, đuôi cá của hắn phải hóa thành đôi chân và trái tim một lòng, không bao giờ phản nghịch. Kỷ Vân Hòa ngày ngày nhìn thấy giao nhân Trường Ý bị người trong Ngự Yêu cốc đối đãi tàn nhẫn. Nàng chợt nảy sinh cảm giác đồng cảm với giao nhân này. Bởi Vân Hòa biết, tình cảnh của nàng và giao nhân này rất giống nhau. Sinh mệnh của bản thân bị kẻ khác nắm giữ quyền sinh sát, mạng sống của nàng và hắn nhỏ bé như loài kiến hôi mà chỉ cần bị kẻ khác dẫm mạnh, liền thịt nát xương tan. Cứ sau những khổ hình khắc nghiệt mà đám người trong cốc sử dụng với Trường Ý, Kỷ Vân Hòa lại đến địa lao chữa thương giúp hắn. Ở nơi này, chỉ có nàng quan tâm Trường Ý, chỉ có nàng bất chấp ánh mắt của mọi người mà dịu dàng bôi thuốc cho hắn. Trong những ngày tháng ngắn ngủi ấy đối với Trường Ý, trong mắt hắn dường như chỉ có Kỷ Vân Hòa, nàng giống như ngọn lửa hồng, sưởi ấm trái tim cô độc lạnh lẽo, soi sáng chốn ngục tù âm u. Khi Ngự Yêu cốc gặp hỗn loạn, nàng đáng lẽ đã có thể nhân cơ hội rời khỏi nơi đây, thực hiện giấc mộng tiêu dao tự tại mà nàng hằng mong ước. Nhưng Kỷ Vân Hòa bất chấp quay lại để giải cứu Trường Ý, muốn cùng hắn thoát khỏi Ngự Yêu cốc. Còn chưa thoát ra được thì nàng và hắn lại bị rơi vào Thập phương trận. Ở không gian tối tăm ấy chỉ có hai người họ, là Trường Ý lấy thân mình đỡ cho Vân Hòa một đạo kim quang. Trường Ý cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện với Vân Hòa. Hắn kể cho Vân Hòa nghe cuộc sống trước kia của mình nơi đại dương bao la xanh thẳm, về quy tắc cả đời giao nhân chỉ được phép có một bạn tình,... Vân Hòa một lần nữa cảm nhận được, nàng và hắn có cùng chí hướng. Hắn khao khát tự do vùng vẫy giữa biển rộng và trời cao, được phiêu lãng cùng giấc mộng hải hồ nơi đại dương sóng cả. Chứ không phải là cuộc sống tù túng bị người khác thao túng như một trò mua vui, một sủng vật không hơn không kém. Đại dương, mới là nơi mà hắn thuộc về. Tưởng chừng ra khỏi Thập phương trận, Vân Hòa và Trường Ý có thể tự do. Nhưng nàng và hắn phải quay về Ngự Yêu cốc một lần nữa. Kỷ Vân Hòa quay lại cuộc sống ngột ngạt trước kia, Trường Ý cũng phải quay lại địa lao chịu đủ loại khổ hình. Nhưng lần này, Trường Ý lại vì nàng mà tình nguyện bị chém đi chiếc đuôi cá vốn xinh đẹp để hóa thành đôi chân của loài người.  *** Buổi tối của mùa đông luôn đến sớm, hoàng hôn lưu lại vệt sáng màu cam bên ngoài cửa sổ, khung giấy đặc chế giống như phát ra kim quang, nhưng trong phòng lại hoàn toàn trái ngược, nếu không nhờ ngọn nến lớn cỡ hạt đậu đang le lói, trong ngôi nhà này cơ hồ không có ánh sáng. Người bên trong tấm chăn mỏng khẽ động, "hừ hừ" một tiếng rồi thức dậy. Nàng híp mắt, liếc nhìn cửa sổ: "Ồ, trời tối rồi, nên dậy thôi.". Dứt lời, uể oải ngáp một cái rồi ngồi dậy. Khẽ tựa đầu vào khung cửa sổ, nàng đưa mắt nhìn theo chuỗi ánh sáng đang khuất dạng. Chân mày hơi nhíu lại, nàng dùng những ngón tay nhợt nhạt, "két" một tiếng, đẩy thanh ngang chặn cửa ra. Đứng nép mình bên vách tường, nhẹ nhàng vươn tay chạm vào tàn lửa của mặt trời đang lui bước góc trời phía tây. Trong khoảnh khắc, đôi tay gầy gò khác thường của nàng giống như bị ánh mặt trời thiêu cháy da thịt, chỉ để lại xương trắng. Mà khi ánh sáng tắt, lại nguyên vẹn như lúc đầu. Kỷ Vân Hòa xoa xoa bàn tay, nhìn bộ xương khô của mình bại lộ dưới ánh mặt trời, nắm chặt tay thành nắm đấm, không cất tiếng âm thầm mắng: "Dọa chết lão nương rồi!". Vừa dứt lời, liền thấy dưới lầu bên ngoài tiểu viện, một nha đầu chậm rãi xách hộp thức ăn đi tới. Kỷ Vân Hòa thu tay về, nhưng không hề đóng cửa sổ lại. Hôm nay trời nắng, nhưng vẫn lạnh và có gió, gió rít gào ngang ngược thổi vào phòng, nhưng nàng không cảm thấy lạnh, chỉ núp sau bức tường nhìn ngắm núi xa sông rộng, thở dài mang theo hàn khí: "Tối nay xem chừng có tuyết, nên ủ một bầu rượu uống thôi." "Bang" một tiếng, cửa phòng thô lỗ bị đẩy ra. Hoàng hôn bên ngoài cũng đã chìm vào đường chân trời. Căn phòng rất nhanh hoàn toàn một là một mảnh tăm tối. Nha đầu Giang Vi Nghiên vừa xách hộp thức ăn tới, thập phần tức giận: "Còn muốn uống rượu? Cái cơ thể bệnh tật ốm yếu của cô, không sợ uống đến chết à?", lông mày Giang Vi Nghiên nhướn cao, có mấy phần xảo quyệt hống hách: "Đóng chặt cửa sổ lại, đừng để ngã chết, nếu cô chết thì không sao, rủi mà bệnh nặng, lại phiền đến ta chăm sóc cho cô.". Nàng ta vừa nói, vừa đặt hộp thức ăn lên bàn, giọng điệu đầy bực dọc. Kỷ Vân Hòa chống đầu dựa vào cửa sổ, chăm chú nhìn Giang Vi Nghiên, lắng nghe nàng ta mắng mình, nhưng không hề tức giận, còn có ý cười như có như không. "Ngày tuyết rơi lớn như vậy, ai nấy đều an an ổn ổn ở trong nhà, vậy mà ta còn phải đến đưa cơm cho cô." Giang Vi Nghiên ngồi xổm vừa lẩm bẩm oán thán vừa đem cơm bày xong, quay đầu lại, thấy Kỷ Vân Hòa vẫn đang thất thần bên cửa sổ mở toang, nhất thời lông mày dựng ngược lên: "Ta nói chuyện cô cũng không thèm nghe sao?" "Nghe rồi." Kỷ Vân Hòa cúi xuống nhìn nàng, không giống như đang đối mặt với một tiểu nha đầu tính khí nóng nảy liên tục quở trách, mà giống như một khung cảnh đẹp đẽ hiếm có, "Ngươi tiếp tục." Thấy Kỷ Vân Hòa phản ứng như vậy, Giang Vi Nghiên nhất thời nộ khí xung thiên*, đặt cái bát trên tay xuống, hai bước dài đến bên cửa sổ, đưa tay muốn đóng cửa sổ lại, ngay khi nàng ta sắp đem cái cửa sổ chết tiệt này đóng lại được, một cánh tay từ phía dưới đưa lên, khó khăn lắm mới chống đỡ được khung cửa giấy. Lại là kẻ có bệnh Kỷ Vân Hòa, chặn tay ở cửa sổ, không cho nàng ta đóng lại. Mời các bạn đón đọc Ngự Yêu (Ngự Giao Ký) của tác giả Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối - Hồng Trần Huyễn
Quán chủ của y quán đệ nhất thiên hạ, đẹp như hoa, y học xuất chúng, cải tử hồi sinh. Sau khi đính hôn, mới phát hiện ra vị hôn phu đã có người ưng ý. Tim nàng như bị dao đâm, lại bị người ám sát. Huyết án kiếp trước, một mũi tên xuyên tim. Trong thời gian ngắn, nàng vượt đến mười năm sau, trở thành tiểu nữ nhi của Thần Long cung chủ —— Lâm Tuyết Nhan. Nàng vốn ngang ngược, nhưng sau khi bị sư huynh yêu say đắm nhiều năm cự tuyệt, thì nửa tháng không bước ra khỏi phòng, rồi bỗng nhiên tính cách biến hóa lớn. Làm cho thần y Tuyết Nhan hoàn hồn vào nữ nhi của Thần Long cung chủ, vận mệnh sẽ ra sao? *** Ban đêm gió mát miên man, Tuyết Nhan lười biếng duỗi lưng, mở cửa sổ khách điếm, nhìn ra xa. Tối nay là ngày sinh nhật của lão gia nhà Mộ Dung, trong phủ Mộ Dung giăng đèn kết hoa, chiêng trống huyên trời, xe ngựa đông nghịt, không khí vui mừng dào dạt. Hôm nay Tuyết Nhan và đại công tử của Mộ Dung thế gia đã đính hôn, một phần lễ vật là điều hiển nhiên không thể thiếu được, nhưng mà chúc thọ, chúc thọ! Con dâu xấu này chẳng những đến gặp mặt bố mẹ chồng tương lai, mà còn có thể gặp gỡ những nhân vật quý tộc nổi tiếng. Nghe nói giới quý tộc rất hay trông mặt mà bắt hình dong! Kết quả là, Tuyết Nhan tốn một ngàn lượng bạc, mua nghê thường vũ y lụa mỏng quý giá nhất "sai người từ trong hoàng cung lấy son bột nước của quý phi nương nương, dùng số tiền lớn mời sư phụ chải đầu nổi tiếng nhất kinh thành, thay nàng buộc tóc Phi Yến thiên hạ vô song, thậm chí phái người đưa hoa khôi đang xx với khách đến, để tự mình bôi phấn hoa vàng cho nàng. Trang điểm xong, Tuyết Nhan lấy gương soi mình, mỹ nhân trong kính có vòng eo mảnh khảnh, da trắng nõn nà, hai mắt long lánh ngôi sao, quyến rũ tuyệt mỹ, tươi đẹp đầy trời, khuynh quốc tao nhã, dung mạo vô song. Tuyết Nhan lộ ra răng ngọc tinh xảo, cười nói tự nhiên, quay đầu nhìn hai nữ tử trong phòng: “Đương Quy, Bạch Thuật, các muội nói ta có đẹp hay không?” “Cực kỳ xinh đẹp ——” Đương Quy và Bạch Thuật trăm miệng một lời khen ngợi. “Đẹp bao nhiêu?” “Đẹp hơn linh chi ngàn năm nhiều” “Xinh hơn cả nhân sâm vạn năm!” Tuyết Nhan cười cười, thầm nghĩ thật đúng là những câu không rời ngành nghề, không hổ là đệ tử của thiên hạ đệ nhất y quán, ánh mắt rất độc đáo! Nói đến “Thiên hạ đệ nhất y quán”, không người nào không biết! Nay “Thiên hạ đệ nhất y quán” phân bố bao quát năm châu đại lục với một ngàn hiệu thuốc bắc, hai trăm gian dược đường, danh y ngàn người, đệ tử bìnhthường cả vạn người, từ Thái Y Viện thủ tịch thái y, cho tới thầy thuốc hương dã, có thể nói là phân bố khắp thiên hạ. Thiên hạ đệ nhất y quán nổi danh như thế, nhưng rất ít người biết được diện mục của chủ nhân y quán, Tuyết Nhan là nữ nhi nhưng lại chính là người đó, vì phụ thân Tuyết Nhan làquán chủ tiền nhiệm, y thuật siêu quần trong giới y học, đáng tiếc nam đinh trong nhà đơn bạc, chỉ có một thúc thúc còn ở tuổi trung niên, nhưng tính tình không khác gì một đứa con nít, mà khi Tuyết Nhan sinh ra thì tay cầm đan dược, từ nhỏ đã là một cô bé tài giỏi xuất chúng, thiên tư thông minh, chăm chỉ hiếu học, đã gặp qua thì không thể quên được, nhưng phụ thân không muốn cho nàng xuất đầu lộ diện, Tuyết Nhan chỉ có thể nữ phẫn nam trang, lén lút làm nghề y, trị không ít các loại bệnh phức tạp, từ ngày phụ thân qua đời, nàng có thể danh chính ngôn thuận kế thừa thiên hạ đệ nhất y quán. ... Mời các bạn đón đọc Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối của tác giả Hồng Trần Huyễn.
Ngạo Mạn và Biến Đen - Tô Mịch
Ngạo Mạn Và Biến Đen là câu chuyện ngôn tình sắc giữa một nam chính ngạo mạn, tâm địa đen tối với một nữ chính bị hắc hóa, cũng là chuyện xưa của nữ chính vốn là con gà nhỏ yếu bắt đầu vùng lên! Truyện có năng lượng cao (cảnh nóng à), báo động trước, xin cẩn thận. Bạn thân "xấu xa": Tôi vẫn cho là hai người không hợp nhau, không ngờ cô ấy lại đối với cậu tốt như vậy. Nghe anh trai tôi nói, bây giờ muốn ở phòng bệnh vip thì phải xếp hàng dài dài đấy. Trác Diễm: Buổi tối cô ấy còn tới phòng bệnh giúp tôi đắp chăn cơ đấy. Bạn thân "xấu xa": Với kinh nghiệm của tôi, nhất định là cô nàng ấy thầm mến cậu rồi! Trác Diễm: Trước khi cậu đến, cô ấy đưa thư tình cho tôi —— Trác Diễm: Đọc đến dòng cuối cùng mới phát hiện, hóa ra không phải do cô ấy viết, chỉ là chuyển thư giúp người khác, còn thu lệ phí 10 đồng một lần. Trác Diễm: Từ chiều cao, cân nặng đến thức ăn, màu sắc hay loại hình vận động ưa thích của tôi, cô ấy đều biết hết, cuối cùng đem bán cho người khác 5 đồng một tin. Bạn thân "xấu xa": . . . . . .  *** Nguyễn Tương Nam tự nhận thấy ngày sinh nhật của mình luôn là một ngày xui xẻo. Mẹ của cô vốn là một vị thiên kim đại tiểu thư, bỏ trốn cùng chồng với lời thề son sắt không bao giờ hối hận, Thế nhưng hai mươi bảy năm trước, khi cô vừa mới được sinh ra không bao lâu, bà rốt cuộc không thể tiếp tục chịu đựng cuộc sống chạy trốn khắp nơi, ăn không ngon, ở không tốt, còn không có tiệc rượu cùng lễ phục hoa lệ, nên cuối cùng đã đổi ý. Mà ngày sinh nhật mười một năm về trước, khi cha cô hấp hối trong bệnh viện, đã phải bất đắc dĩ tìm người quen đưa cô đi gặp mẹ của mình. Năm ấy, Nguyễn Tương Nam mười sáu tuổi nhưng mặt mày vàng vọt, bắp thịt gầy teo, ngay cả tóc cũng không đủ đen dày, lại mặc trên người bộ đồng phục học sinh cũ kỹ đã giặt đến bạc phếch. Cô nhận lấy cái ôm của người em gái cùng mẹ khác cha, rồi nhìn khuôn mặt trắng trẻo mềm mại đang dính vào trên vai mình, nhìn đôi môi như cánh hoa hồng đỏ tươi phát ra âm thanh đẹp đẽ nhất: “Chị, em nghe kể về chị từ lâu rồi, trước giờ vẫn luôn mong được gặp chị”. Cô còn nhớ rõ, khi đó, mình luống cuống tay chân, tự ti cùng hoảng sợ biết bao nhiêu. Mà sinh nhật năm nay của cô vẫn y như cũ, từ sáng đến tối đều không thuận lợi chút nào. Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, rõ ràng đèn giao thông trên đường vẫn còn màu xanh, vậy mà không biết từ đâu, một chiếc xe con xiêu xiêu vẹo vẹo lao ngang qua, suýt chút nữa đụng vào cô. Khi đến phòng làm việc, vừa mở cửa sổ ra thì lại thấy một con quạ đang trừng mắt nhìn cô. Cả một buổi sáng, con quạ đen đấy tràn trề sinh lực, không ngừng kêu gào, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất làm việc. Nguyễn Tương Nam là bác sĩ ngoại khoa. Bình thường mà nói, nữ giới học ngành y cũng không ít, nhưng có thể đứng bên bàn mổ ngoại khoa đúng là cực kỳ ít. So với bác sĩ nam thì bác sĩ nữ ở khoa ngoại có thể nói sinh ra đã thiếu hụt về sức khỏe, thể lực. Sau khi hoàn thành giai đoạn hậu phẫu cho hai bệnh nhân, cô bị bác sĩ Diệp gọi lại. Bác sĩ Diệp, tên đầy đủ là Diệp Trưng, có một khuôn mặt với ngũ quan thiên về nét đẹp nữ tính, khóe miệng như đang mỉm cười, đại khái những tính từ miêu tả cái đẹp đều có thể dùng trên người anh ta. “Bác sĩ Nguyễn, cô không xem thử dáng vẻ sau lưng của mình như thế nào sao?” Ba giây sau, Nguyễn Tương Nam mới kịp phản ứng, lập tức chạy vội vào nhà vệ sinh sát bên. Cô cởi áo blouse trắng ra, mới phát hiện giữa lưng áo mới không biết bị ai đó dùng bút bi xanh vẽ nên một hình người to lớn đang nhảy múa, đã thế hình vẽ còn giống hệt như thật. Cố gắng kìm nén vẻ mặt co giật, cô vội quay trở về phòng, thay một cái áo blouse khác. Y tá trưởng vẫn đang lưu luyến con quạ bên ngoài cửa sổ, thấy cô về liền ngẩng cằm lên nói, “Tương Nam, hôm nay có khi cô lại gặp được chuyện tốt đấy. Xem kìa, từ sáng đến giờ, con chim khách kia cứ hướng về cô mà kêu mãi đấy.” Vất vả chịu đựng đến hết giờ làm, Nguyễn Tương Nam cũng chẳng còn hứng thú đi truy cứu con chim kia rốt cuộc là con quạ lớn lên nhìn giống chim khách hay là chim khách giống quạ nữa (*). Dọn dẹp đồ đạc xong, cô liền ra về. Còn chưa ra tới cửa chính, vừa nhác thấy người đứng chờ ở đó, Nguyễn Tương Nam liền ý thức được có chuyện không hay, liền vội vàng xoay người về phía cửa phụ. Nấp ở bên cửa phụ quan sát một lúc lâu, đến lúc cảm thấy lối đi này khá an toàn, cô mới nhanh chóng rời khỏi. Tiếc là vừa mới ra khỏi cửa liền bị chặn lại. Đối phương mặc một bộ tây trang màu đen, mang kính đen, thân hình cao lớn khôi ngô, cổ tay còn lộ ra một hình xăm khá lớn. Hắn ta nâng mắt kính lên, kính cẩn lễ phép mở miệng: “Nguyễn tiểu thư, xin mời đi theo tôi. Trác tổng chờ cô đã lâu rồi.” Nguyễn Tương Nam gần như có thể kết luận, con chim ngoài cửa sổ kia là con quạ lớn lên nhìn giống chim khách. Nó đã lừa gạt đôi mắt sắc sảo của y tá trưởng rồi. ... Mời các bạn đón đọc Ngạo Mạn và Biến Đen của tác giả Tô Mịch.
Ngại Gì Lên Giường - Lưu Tam Tam
Ngại Gì Lên Giường kể về chuyện tình yêu giữa 2 con người với 2 tính cách kì lạ. Một người đàn ông cứng nhắc lạnh lùng - Tống Lăng Thần. Một người phụ nữ tính cách tinh quái - Hứa Tử Ngư. Hai người vốn là bạn học của nhau, nhưng không hiểu sao trời xui đất khiến lên giường với nhau. Anh luôn luôn không thay đổi, có một sự quan tâm rất lớn dành cho cô nhưng chỉ thể hiện qua những câu rầy la. Cô trong lòng rõ ràng luôn có anh nhưng lại thể hiện như chưa bao giờ để tâm " Tôi đi qua rất nhiều cây cầu đẹp, thấy qua rất nhiều đám mây, uống qua rất nhiều loại rượu, nhưng lại duy nhất chỉ yêu một người cùng tuổi với tôi." Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Hai người bọn họ sẽ viết tiếp câu chuyện tình yêu này ra sao ? *** "Thật xin lỗi" Giọng của Tống Lương Thần có chút không tự nhiên, mắt quét qua góc chăn đang lộ ra cái bắp chân của cô, lập tức xoay đầu nhìn sang hướng khác. Mắt nhìn chằm chằm lên cái bàn toàn là vỏ chai bia, nét mặt lộ ra một tia ảo não. "Àh, không sao đâu" Tử Ngư cười cười mặt có chút xấu hổ, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cảnh tượng này thật sự có chút máu chó. Cho nên mắt cô liền liếc sang cái áo thun lớn ở bên giường, cô vội vàng nhặt lên, xoay lưng về phía hắn, mặc áo thun ấy lên người. Tay của cô có chút run rẩy, lần tìm mấy lần mà không tìm thấy cái cổ áo để chui vào. Vất vả lắm cô mới mặc xong quần áo, định bước xuống giường, ai ngờ vừa mới đứng dậy, một chân vừa chạm đất lại run rẩy không có chút sức lực nào, cơ thể giống như muốn cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật vậy, nhưng thật may mắn là được một đôi tay rắn rỏi giải cứu. Ánh mắt của người đó vẫn còn chút tránh né, nhưng lầm bầm giống như đang giáo dục cô vậy "Vẫn luôn không cẩn thận như vậy" , lúc nói lời này bỗng nhiên nhớ lại chuyện trước đây, đó là lúc còn đi học hắn vẫn thường xuyên giáo dục cô, xấu hổ ở trong lòng lại tăng lên một phần. "Ai, Cậu còn không biết tôi sao" Tử Ngư lảo đảo vội vàng từ trong ngực hắn giãy giụa thoát ra ngoài, muốn xóa tan không khí ngựng ngùng "Vẫn luôn là như vậy, cũng đã quen rồi. . . . . ." Đang nói lại phát hiện ánh mắt kinh ngạc của hắn đang bắn về phía bắp chân của mình, hắn một thân cao lớn, cái áo thun của hắn cơ hồ phủ đến đầu gối của cô, mà lúc này, một dòng chất lỏng sềnh sệch trắng xen lẫn hồng đang chảy xuống, đó là máu của cô cùng tinh dịch của hắn. Mặt của cô liền đỏ, trong đầu nhớ lại những hình ảnh đứt quãng kia của đêm qua, cô vội vàng lui về phía sau một bước. Sau phút giây đờ đẫn, rốt cuộc người đàn ông kia cũng hồi phục lại tinh thần, hắn trông thấy cô lại sắp ngã xuống đất, cũng vội vàng nhanh tay đỡ cô, sau đó thận trọng ôm lấy cô đặt lên giường :"Cô ấy nhẹ quá" Cũng không hiểu tại sao, trong lòng của Tống Lương Thần lại thốt ra một câu như vậy. Tử Ngư nhìn hắn xoay người đi vào phòng tắm, sau một lúc nghe tiếng nước chảy, hắn cầm một cái khăn lông bước ra. Hắn cũng được xem là một người đàn ông đẹp trai, nhưng bởi vì từ trước đến nay vẻ mặt của hắn luôn là cứng ngắc, cùng lời nhắc nhở cứ thao thao, vẻ đẹp này thật sự là phí của trời. Cho nên sáng sớm khi cô tỉnh lại đã trông thấy gương mặt này của hắn, thật sự có một chút hơi sốc. Người đi tới trên mặt có chút ảo não, điều này khiến cho lòng cô có chút biến thái mà cảm thấy vui vẻ, qua nhiều năm như vậy cuối cùng cô cũng trông thấy biểu tình kinh ngạc của hắn rồi, mặc dù cái giá phải trả có chút lớn. Nguyên nhân bởi vì say rượu, tóc của hắn còn đang loạn, môi hơi mím lại giống trẻ con vậy. Hắn bước tới ngồi lên giường, đưa tay muốn kéo vạt áo thun mà cô đang mặc lên, nhưng động tác đó lại lập tức bị cô tránh khỏi. "Ah, không cần đâu, để tôi tự làm là được" Tử Ngư muốn nhận lấy cái khăn, nhưng lại bị ánh mắt tự trách của người đàn ông đó bắn qua. "Chắc là rất đau." Hắn nhìn chân của Tử Ngư, trên đó vẫn còn vết máu, vết màu từ bắp đùi một đường quanh co chảy đến chân. Đây chính là hắn gây ra. "Không đau" Cô cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, vội vàng nói "Một chút xíu, chỉ một chút thôi." Thở dài một tiếng, Tống Lương Thần dùng khăn lông đã thấm nước ấm bắt đầu lau từ cổ tay đến chân của cô, cố gắng thật nhẹ nhàng lau sạch những vết bẩn trên người cô. Khăn lông ấm áp lau từ bắp chân đi lên, cô ngây ngốc nhìn hắn kéo vạt áo thun lên, trong khi lau gương mặt hắn không mang theo chút cảm sắc nào. Tim cô không tự chủ đập nhanh, cô bắt được tay của hắn mà nói :"Để tôi tự làm" Tống Lương Thần để mặc cô cầm lấy khăn lông lau lung tung, hắn đứng dậy ra khỏi phòng ngủ. Trong đầu chỉ có những dấu vết vừa thấy, trừ vết máu cùng tinh ra, còn có dấu vết bầm tím mà hôm qua trong lúc cuồng loạn hắn đã tạo ra cho cô, không biết đó là dấu hôn hay là do hắn đã dùng lực quá lớn, trên cổ, trên ngực, cả trên đùi của cô đều là. . . . . . Bởi vì da cô rất trắng, bây giờ nhìn thấy thật sốc. Thật không nghĩ tới, mình sẽ có một ngày không tự chủ đến như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Ngại Gì Lên Giường của tác giả Lưu Tam Tam.
Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi - Tinh Vô Ngôn
Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi thuộc truyện hay hiện nay xoay quanh về trên đỉnh núi Thương Vụ trải dài băng tuyết vạn dặm, quanh năm giá rét. Một thiếu niên áo trắng phiêu dật đứng trên đỉnh núi. Hắn đã đợi suốt một đêm dài lạnh lẽo. Khi mặt trời từ phía Đông nhô lên, chiếu ra những tia nắng ấm áp đầu tiên, hắn cúi đầu, rũ mí mắt, khóe miệng nhếch lên một đường cong thê lương. Không đợi được người hắn muốn đợi, vậy thì hắn chỉ có thể lựa chọn gánh vác trách nhiệm của mình. Thật lâu sau đó, hắn cười nhạt, kiên quyết xoay người. “Chớ nghe tiếng lá trong rừng, ngại gì huýt sáo mà từ từ đi!”  Nếu là nam tử, hắn không thể nghi ngờ sẽ vang danh thiên hạ, quyền thế khuynh đảo triều chính, mỉm cười nắm giữ thiên hạ. Có điều, hắn chung quy không phải là “hắn”, ẩn dưới tầng lớp y phục thanh sam là bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo mịn màng. Ai sẽ nắm lấy bàn tay ấy, cùng nhau mỉm cười ngắm hoa nở hoa tàn? Tất cả sẽ có trong truyện ngôn tình hay, mời các bạn theo dõi nhé. Bên cạnh đó truyện Làm Sao Để Hết Ưu Sầu mang nội dung có chiều sâu mà bạn có thể điểm qua. *** Sùng Hưng vương triều Chính Minh năm thứ 25, một năm vô cùng giá rét. Trong suốt một tháng, tuyết rơi triền miên không dứt, đây là tình cảnh khó gặp trong mấy thập niên qua. Thương Vụ Môn, là ngọn núi cao nhất tại giao giới giữa Sùng Hưng vương triều cùng Hoa Gian quốc. Nghe nói, ngay cả loài chim cũng không bay đến được đỉnh núi. Trong phạm vi một trăm dặm hoàn toàn không có dấu chân người hay thú, ngay cả những quân sĩ biên quan ngày thường còn ngẫu nhiên xuất hiện ở dưới chân núi, song trong thời tiết khắc nghiệt này cũng không có ai dại dột mà đi tới đây. Có điều, ngày hôm nay, trên đỉnh núi cao sừng sững có mây mù bao quanh, một thiếu niên bạch y đứng ẩn hiện trong màn tuyết mờ mịt. Bông tuyết đầy trời, trên đầu, trên vai hắn phủ đầy tuyết trắng, hắn chỉ lặng yên đứng đó, im lặng như ngọn núi đứng sừng sững giữa trời đất bao la rộng lớn. Ánh sáng trắng như tuyết, chiếu rọi lên người đang đứng, lộ ra dung nhan như ngọc, mặt mày như họa. Mặt trời từ từ lặn xuống, rồi lại từ từ mọc lên. Lông mi khẽ động, làm rơi xuống vô số bông tuyết tinh khôi, sau đó, hắn chậm rãi mở mắt. Hắn không quay đầu lại, chỉ dừng trên đỉnh núi lượn lờ mây mù, đôi mắt kia, trong trẻo lạnh lùng, dường như trong đó ẩn chứa thiên biến vạn hóa của thế gian . Hai bàn tay vẫn đang nắm chặt trong tay áo, bỗng chậm rãi thả lỏng, khoé môi bất giác kéo lên một độ cong thê lương. “Sư huynh, cuối cùng, ngươi vẫn không tới.” Phun ra một hơi thở, nháy mắt ngưng kết thành băng, biến mất trong không khí rét lạnh. Thật lâu sau sau, hắn ngồi xổm xuống, trên nền tuyết đào lên một cái hố, đem bọc đồ mang trên người, cũng giống như một gánh nặng của bản thân, chôn sâu dưới nền tuyết. Trong bọc đồ đó, quần áo đồ đạc của nữ tử, giấy ghi lại ngày sinh tháng đẻ, những thứ đại biểu cho thân phận nữ tử, tất cả đều ở đây. Ngày hôm nay, tất cả đều chôn vùi! Mối lương duyên thiếu nữ đã mong ước trong nhiều năm, Một tương lai tốt đẹp thiếu nữ đã mong chờ. Nhẹ tay vuốt lên đống tuyết, hắn khẽ nhắm mắt lại. Hắn cuối cùng đã tự tay mai táng phần nữ tử của chính bản thân mình. Một năm trước, khi chỉ có 17 tuổi, nàng đã bị ông ngoại “Áp giải” từ Thương Vụ Môn về kinh thành, bí mật đưa vào trong cung. – Diệp Lạc, dùng cả đời ngươi để đổi lấy hai năm tính mạng của Diệp Tri, có lẽ còn có thể lưu lại huyết mạch cho Diệp gia. – Chính Minh hoàng đế, cao cao tại thượng, trên mặt tràn đầy vẻ đã nắm chắc thắng lợi. Nàng nhớ rõ khi ấy, nàng ngửa đầu, đáp lại một câu: – Dùng cả đời ta mà chỉ có thể đổi lại hai năm cho huynh trưởng ta, ta sẽ làm cái giao dịch ngu xuẩn như vậy sao? – Đúng vậy, một Diệp Lạc thông minh tuyệt đỉnh sẽ không, song, một Diệp Lạc nôn nóng cứu huynh, sẽ có! Nàng hơi khựng lại, sau đó, lại hỏi: – Ngài không sợ ta kéo bè kéo cánh, đoạt lấy giang sơn họ Quân sao? Mời các bạn đón đọc Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi của tác giả Tinh Vô Ngôn.