Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trường Ca Hành

Có người nói với ta: Tên chỉ là một cái phù hào. Ý nghĩa của câu này đại khái là nói, một người cho dù được gọi thế nào, cũng chỉ là để xưng hô cho thuận tiện, chỉ như thế mà thôi. Bởi vậy, gọi như thế nào cũng không quan trọng. Thực sự là như vậy sao? Căn bản không hề có chuyện như thế. Một người được gọi như thế nào, ở một mức độ nào đó lại mang rất nhiều hàm ý. Xuất thân, bối cảnh gia đình, trình độ bản thân, của cải sở hữu, kỳ vọng của phụ mẫu, ước vọng nội tâm; đứng trong đám đông, những người chung quanh sẽ dùng con mắt gì để nhìn hắn. Tên gọi tuyệt đối không phải chỉ là một cái phù hào. Hoặc là phải nói, từ trước đến nay phù hào đều không chỉ là một cái phù hào. Tên gọi chỉ là một cái phù hào, người nói câu đó, theo ta thấy đều là những kẻ may mắn. Bọn họ đều phải có sự kiêu ngạo, tài năng hơn người, tướng mạo xuất chúng, ba bữa cơm ăn không phiền não, sau khi chết đi cũng không đem theo gánh nặng gia đình; biết đâu, còn thường xuyên từ trong mắt người khác nhận được hoặc nhiều hoặc ít sự hâm mộ, ghen tị, phẫn hận, lại lộ ra thần sắc không biết phải làm sao. Những người như thế, thân mình chính là lấp lánh phát quang, như thế nào mà lại đi để ý đến tên gọi? Lòng ta nổi lên một tia chua xót. Ta trước nay không phải là một kẻ may mắn như vậy. Cho nên, khi có người hỏi điều gì, ta lúc nào cũng thận trọng, rất thận trọng hít một hơi rồi mới chậm rãi trả lời. Cho đến nay, ta từng có vài cái tên hay. Mỗi cái tên đều như một thanh đao nhỏ, tại lòng ta khắc một vết thật sâu. Sâu đến nỗi nhiều năm qua đi, ta mỗi lần hồi tưởng lại vẫn còn cảm thấy đau đớn. Không chút quên lãng mà đau buốt. Ta một độ còn cho rằng bản thân đã thành công rèn luyện thành một kẻ lãnh khốc. Thế nhưng trái tim bên ngực trái vẫn không thể làm cho tê liệt. Vài đêm nào đó, một nhạc khúc xa xưa, một câu nói buột miệng thốt ra, một hình bóng trông như từng gặp, lại sẽ làm ta kịch liệt run rẩy, vỡ ra tầng tầng vảy cũ, buộc ta phải nhìn thẳng vào những vết thương mơ hồ huyết nhục. Sau này ta mới biết, hết thảy những việc bụi bặm tưởng chừng đã qua ngay từ lúc bắt đầu kỳ thực đều không có qua đi. Vãng sự như yên1. Liền như vậy dễ dàng như khói tỏa? Hôm nay, ta nhắm lại hai mắt, mặc y bào cổ áo đắp băng tằm tuyết trắng, phía sau ba tầng khinh sa2 lả lướt, ngồi ngay ngắn nghiêm trang. Trên án kỷ phía trước bày cổ cầm “Lục Ỷ” vang danh thiên hạ. Trong lư hương điểm vào mười hai ngân tử đều là dị hương đến từ Tây Vực, ta nhắm mắt lại, hơi cố định, ngón tay chậm rãi đặt lên huyền cầm. Gió nhè nhẹ lướt qua, thổi bay khói sương nhàn nhạt, khinh sa uyển chuyển sóng sóng dập dềnh, hệt như bị thổi nhăn mặt nước ao xuân. Ta ngồi ngay ngắn sau tấm khinh sa, khách nhân ngồi phía bên ngoài, không ai có thể đương lúc nghe đàn lại tiến vào nội thất quấy nhiễu tiếng đàn, cũng không một ai có thể tùy ý vén lên tấm rèm để nhìn thấy diện mạo của ta. Đó là quy tắc nghe đàn ta đặt ra, kinh thành nơi nơi đều là cảnh đẹp, năng nhân chí sĩ 3 rất đông, phổ bài lại càng nhiều, tiếng tăm có thể dễ dàng gây dựng. Ta không đến ba tháng, liền trở thành một Trường Ca công tử danh chấn kinh sư, tự đặt mình vào vị trí một ẩn giả4 nho nhã, hết lòng thỏa mãn các vị quý tộc lão gia, thương gia quan lại có tâm tư phong nhã. Đúng vậy, ta hiện tại gọi là Dịch Trường Ca, là người duy nhất, cái tên do chính bản thân ta đặt ra. Chính như từ trước đến nay, ta muốn làm nên chuyện, muốn sống qua ngày, đều phải do chính bản thân ta lựa chọn. Đợi mất ba tháng cuối cùng mới được như ý nguyện, đợi được vị khách nhân bên ngoài tấm khinh sa kia. Đợi mất ba tháng cuối cùng mới được như ý nguyện, đợi được vị khách nhân bên ngoài tấm khinh sa kia. Ta khóe miệng cười lạnh, một khi đã đến đây, chẳng lẽ lại để ngươi uổng công một chuyến? Ngón tay cái vô thức gẩy nhẹ đùa bỡn dây đàn, phát ra một tiếng vọng xa xôi mà bình thản, tựa hồ tiếng chuông oanh nhiễu5 nơi sơn cốc tịch mịch không người. Ta nâng cao bàn tay nhìn thật kỹ: thon thả ôn nhuận, móng tay đạm hồng6, tựa như những cánh hoa lấp lánh trong suốt. Dưới tay áo dài có thêu hoa văn hình sấm, cổ tay quang khiết nhu mĩ7, tinh điêu tế trác8, ngón út phải được ***g hoàng kim chỉ bộ9, vì tiếng đàn phối ngẫu mà góp thêm chút thanh âm hào sảng10. Đôi tay này, bất cứ ai trông thấy, đều chỉ nghĩ đến phong hoa tuyết nguyệt, thi tình họa ý. Nào có ai biết, đôi tay này đã từng chồng chất những vết thương, để được sống, một kẻ nông dân thấp kém cơ hồ có thể làm tất cả mọi việc trên đời? Xuống chút nữa, chỗ gần mạch môn, có khi đến ngày nay, cho dù sử dụng thuốc trị thương tốt nhất thiên hạ cũng không thể loại bỏ được những vết sẹo màu hồng nhạt. Đó là do tự bản thân ta gây ra, đánh vỡ chiếc chén sứ Thanh Hoa, dùng mảnh gốm cùn, cứa xuống một đường mà thành. Vãng đi nhiều năm, ta vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc mảnh gốm cứa đứt cổ tay, thấm thía cái sự sắc bén ấy, cùng lúc toàn bộ trái tim chẳng khác nào miệng hố bị bóc tách ra để gió lọt vào tàn phá, chỉ toàn là thống khổ và tuyệt vọng. Khi đó ta mới mười lăm tuổi, nào đã biết, cái gì gọi là không thiết sống, cái gì gọi là tâm lạnh như tro tàn. Ta nhận lấy đau khổ, cho dù rõ ràng có thể bỏ qua, nhưng đây là người vô tội bị liên lụy đó? Chẳng lẽ cũng đáng chết? Đạo trời bất công, ta không hi vọng điều gì, hạnh phúc chính là ta có chính mình. Ta tụ liễm tâm thần, bắt đầu đạn tấu. Một trăm hai mươi ngân tử11 một khúc, cho dù chỉ nhìn tiền, cũng không thể thất bại. Hôm nay là khúc “Trường Môn oán”. Lời tựa “Trường Môn Phú” của Tư Mã Tương Như viết, ‘Hiếu Vũ hoàng đế Trần hoàng hậu thì đắc hạnh, pha đố. Biệt tại Trường Môn cung, sầu buồn bi tư. Văn Thục quận Thành Đô Tư Mã Tương Như thiên hạ công vi văn, phụng hoàng kim trăm cân vi Tương Như, Văn Quân thụ tửu, nhân vu giải bi sầu chi từ. Nhi Tương Như vi văn dĩ ngộ chủ thượng, Trần hoàng hậu phục đắc thân hạnh.” (Trần Hoàng hậu của vua Hán Vũ đế được sủng hạnh, nhưng hay ghen, bị đưa ra cung Trường Môn, lòng sầu muộn. Nghe nói Tư Mã Tương Như tại Thành Đô là Kinh đô đất Thục rất giỏi văn chương, mang trăm cân vàng đến gặp Tương Như và Văn Quân, nhờ làm bài văn giải mối sầu bi. Tương Như làm văn dâng khiến vua hồi tâm, Trần Hoàng hậu lại được sủng hạnh. Bản dịch của Điệp luyến hoa.) Phù hà nhất giai nhân hề, bộ tiêu dao dĩ tự ngu. Hồn du dật nhi bất phản hề, hình khô cảo nhi độc cư. Ngôn ngã triều vãng nhi mộ lai hề, ẩm thực lạc nhi vong nhân, tâm kiếm di nhi bất tỉnh cố hề, giao đắc ý nhi tương thân? (Dịch: Có một nàng giai nhân, bồi hồi đi lại mãi. Hồn phảng phất không về, dáng hình khô héo đơn côi. Từng hứa sớm đi tối lại, giờ vui yến tiệc mà quên. Lòng đoạn tuyệt chẳng đoái hoài, cùng ai tình đầu ý hợp?) Ta vừa đàn vừa cười nhạt. Trần Hoàng hậu lại được sủng hạnh, trên đời nào có chuyện đơn giản như thế? Kẻ phụ bạc, chỉ cần một bài phú là có thể vãn hồi? Không luận một bài phú, cho dù lấy cả tính mạng ra đặt cược, đối với người đó mà nói, cũng bất quá chỉ là một kẻ bị vứt bỏ. Trần A Kiều đó, cũng bất quá chỉ là một kẻ ngốc. Nghĩ như thế, vốn là tiếng đàn oán hận, dần dần lại mang khí thế mãnh liệt. Đột nhiên, “tang ~” một tiếng vang lớn, dây đàn đứt, đoạn huyền bắn ngược đến ngón tay, nhất thời tạo thành một vết rách, máu tươi chảy ròng. Ta đẩy đàn ra, có chút sửng sốt, trông thấy tay mình chảy máu, trên ngón tay như ngọc thạch nứt ra đóa hồng hoa yêu dã12. Sao lại thế này? Ta hôm nay, tựa hồ bị chính mình cảm xúc của mình làm ảnh hưởng. Ngoài mành lụa có dị động, tiếng một người trẻ tuổi cất lên: “Sao lại ngừng rồi, lúc mới nãy đang nghe hay mà?” Trong sảnh đường những tiểu tư theo hầu liền nhanh nhẹn đáp: “E là đoạn huyền, các vị xin chờ một chút…” “Đoạn huyền? Tài nghệ của kinh sư đệ nhất cầm liền không chịu nổi sao?” Một vị nam tử khác lạnh lùng mở miệng: “Bổn hầu hôm nay mời thượng khách đến thưởng thức nhã âm, lại gặp phải tình huống thế này, có thể thấy thế gian chỉ toàn tiếng đồn hư danh, nhiều nhưng không thật.” Đại khái là hôm nay vừa hay có Dương Minh hầu Tiêu Vân Tường đến nghe đàn, ta cười lạnh, ý bảo đồng tử đứng phía sau mang dây đàn mới lên, mau chóng thay dây đàn, một lần nữa thử âm, nhàn nhạt nói: “Kinh sư đệ nhất cầm vốn là hữu danh vô thực, nếu còn muốn nghe liền ngồi xuống, nếu thấy một trăm hai mươi ngân tử bỏ ra không đáng, xin mời rời đi. Riêng bạc không hoàn trả.” Ta vừa nói, ngoài rèm tên hầu gia kia quả nhiên không ngồi được nữa, đập bàn giận dữ nói: “Thứ thanh âm phàm tục chỉ đáng vứt đi, ngươi mở miệng ngậm miệng liền nói đến tiền, đã là thứ thấp kém, cầm này không nghe cũng chẳng sao!” “Vậy thì tiễn khách.” Ta bộ dạng uể oải nhận lấy khăn từ tay đồng tử, đắp lên vết thương trên tay. “To gan!” Âm thanh nặng nề truyền tới, “Bổn hầu hôm nay muốn xem xem, điêu dân nhà ngươi ngông cuồng tới đâu?”   “To gan!” Âm thanh nặng nề truyền tới, “Bổn hầu hôm nay muốn xem xem, điêu dân nhà ngươi ngông cuồng tới đâu?” Tiếng bước chân hỗn loạn hòa vào tiếng tên tiểu tư hô hoán dừng bước, sa liêm liền bị kéo xuống, hai gã cẩm y nam tử dẫn đầu xông đến, trong chớp mắt trông thấy ta, chính là đứng đần ra tại chỗ. Ta ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn trở lại, vừa trông thấy không khỏi cười lạnh, ông trời quả nhiên đối với ta không tệ, Dương Minh hầu Tiêu Vân Tường, xem ra những năm này ngươi bảo dưỡng không tồi, không bệnh không tai13, sắc mặt hồng nhuận, tốt lắm. Ta rủ mi mắt, nhẹ giọng hỏi: “Có nghe đàn nữa không?” “Nghe…” Hắn chòng chọc nhìn ta, tình ý không thể che giấu, liền nuốt một miệng nước miếng. “Ngồi xuống chỗ kia.” Ta chỉ vào chỗ cạnh trúc thạp14, Tiêu Vân Tường cùng cẩm y thiếu niên kia xoay người ngồi xuống, ta thử gẩy dây đàn, khóe miệng chúm chím, liếc mắt nhìn Tiêu Vân Tường, hỏi: “Trường Ca thí khúc tân khúc15, hầu gia đã nghe chưa?” Mời các bạn đón đọc Trường Ca Hành của tác giả Ngô Trầm Thủy.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chờ Tôi Có Tội
Văn án: Anh nói: “Mọi người đều phán định anh có tội, em thì sao?” Cô nói: “Có lẽ vậy.” Anh mỉm cười: “Vậy em định làm thế nào?” Cô nói: “Tìm kiếm chứng cứ, rửa sạch nỗi oan cho anh. Hoặc là bắt anh, rồi đợi anh.” Anh nói: “Được, nói phải giữ lời.” "Đợi khi tôi có tội" là cuốn truyện thứ 5 mang đề tài trinh thám của Đinh Mặc, đối với mình nó là sự kết hợp của Ốc sên, Nhắm mắt và cả Ký ức. Nó thừa kế nhiều ưu điểm từ các tác phẩm đó, tuy nhiên tác phẩm cũng có kha khá điểm trừ.   Trước hết là những điểm cộng, như bao tác phẩm trước Đinh Mặc luôn xây dựng thành công tính nhất quán của nhân vật, các nhân vật chính luôn là những người có tam quan đúng đắn, hi sinh mạng sống vì người dân, không ngừng truy đuổi tội phạm. Các vụ án kế lồng trong kế khó đoán, hint cài cắm từ đầu nên phải đọc kĩ từng chi tiết. Tuy nhiên trong tác phẩm này điểm sáng nhất lại không thuộc về nam nữ chính mà là nam phụ La Vũ. Có thể nói La Vũ là nhân vật mình thích nhất tác phẩm, con người ấy nửa chính nửa tà, xuất hiện ban đầu ai cũng đinh ninh là phản diện, nhưng hóa ra chàng trai ấy lại là cảnh sát ngầm. La Vũ mới ngoài hai mươi đã được tổ chức giao cho nhiệm vụ lớn phải cung cấp, phá hủy đường dây buôn ma túy. Anh ở trong tổ chức lâu đến nỗi mà chính anh còn tưởng rằng mình đã trở thành một kẻ xấu, chứng kiến bao đồng đội hi sinh anh chỉ đành cắn răng tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Cấp trên thay đổi bao lượt, bạn bè từng học chung cho rằng anh là kẻ xấu, anh cũng mặc kệ để hoàn thành nhiệm vụ. Đến khi gặp được Vu Minh Hứa, anh đã từng có một ước mơ sẽ được có một gia đình bên cô. Tiếc thay ước mơ ấy không bao giờ thành hiện thực, lời bông đùa cô nhặt xác cho anh như một điềm báo trước. Người chiến sĩ ấy hi sinh thầm lặng đến một đám tang đúng nghĩa cũng không có, thậm chí gia đình anh cũng không được biết rõ về sự hi sinh của anh để tránh bị trả thù. Thân phận nằm vùng đã xác định cho La Vũ không có đường lui, anh ghen tị thật nhiều với Ân Phùng khi anh ta là màu trắng có thể đường hoàng bên cô gái anh yêu, còn anh chỉ có thể yêu cô gái ấy trong âm thầm. Nhân vật nam phụ thứ hai cũng ấn tượng hơn Ân Phùng đó là Cảnh Bình. Với anh này mình chỉ biết tặng cho chữ đúng người sai thời điểm. Mọi mặt anh đều xứng với Vu Minh Hứa nhưng tiếc thay anh đã đến sau Ân Phùng. Anh là đội trưởng cảnh sát phòng chống ma túy ở khu vực Vân Nam phức tạp. Mình đã từng đi du lịch Vâm Nam và xin xác nhận điều này vì cứ cách một khoảng lại có bốt cảnh sát. Cuộc sống của Cảnh Bình luôn trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, anh trở thành đích ngắm cho bao tên tội phạm. Đến thành phố Tương hòng tìm đồng đội ai ngờ lại là nhặt xác cho người ấy. Cuộc đời cảnh sát bạc bẽo lắm chả biết sẽ hi sinh lúc nào. Biết rằng cuộc chiến ma túy sẽ không có hồi kết nhưng anh vẫn không ngại giữ vững niềm tin của mình. Nếu không phải Ân Phùng, mình tin Cảnh Bình là người xứng với Vưu Minh Hứa Nhất. Cố Thiên Thành - tên tội phạm đầu tiên của tổ chức Kẻ trừng phạt xuất hiện trong truyện khiến cho mình và kha khá người đứng sai đội hình. Gã là một người thành công đến muộn, bị bạn gái bỏ rơi, ung thư giai đoạn cuối nên trả thù xã hội. Gã có một sự ám ảnh không hề nhẹ với Vưu Minh Hứa khi trong phòng gã có hàng loạt tranh ảnh về cô. Nếu như bạn gái gã không bỏ đi, biết đâu gã đã không sa ngã vào vực sâu vạn trượng. Tiếc thay cuộc đời này không có nếu như, kẻ ác sẽ phải chịu sự trừng phạt. Dù nhân vật phụ có ấn tượng ra sao thì tất cả họ chỉ là những nét chấm phá trong cuộc đời nam nữ chính. Lần đầu tiên trong lịch sử Đinh Mặc cho người thân của nam nữ chính là tội phạm, để rồi từ đó triển khai câu chuyện và mở ra những bí mật về họ. Nữ chính Vu Minh Hứa sống với ông bà, mẹ là cảnh sát hi sinh từ khi cô còn nhỏ, bố cô là trùm trong tập đoàn tội phạm ma túy. Mọi thông tin về bố cô được bảo mật cho đến khi Vưu Minh Hứa bị La Vũ phát hiện ra bí mật ấy. Từ đó khám phá thêm cả cái chết của mẹ cô cũng như những mối quan hệ khác. Với mình Vu Minh Hứa là cảnh sát tốt khi cô ấy hoàn thành nhiệm vụ của mình, đặt bản thân mình vào nguy hiểm để giải cứu người dân, không bao giờ muốn mình trở thành gánh nặng cho người khác. Là "chị Vưu" đầu tàu trong đồn cảnh sát, đánh nhau bách chiến bách thắng. Cô mạnh mẽ nên khá nhiều người khó tưởng tượng được ai sẽ lọt vào mắt xanh của cô. Ân Phùng chính là người tập hợp những điều cô không ưa nhất. Khi mất trí nhớ đáng yêu bao nhiêu thì khi tỉnh lại đáng ghét bấy nhiêu. Tuy nhiên trái dấu thì hút nhau. Một Ân Phùng - Vưu Anh Tuấn mất trí luôn mè nheo quan tâm cô hết lòng, thậm chí sẵn sàng hi sinh cả tính mạng vì cô. Một Ân Phùng tỉnh táo lại gạt bỏ hết mọi cảm xúc về cô vì người đàn ông ấy cho rằng tình cảm là thứ không đáng tin cậy nhất trên đời này. Nếu nhìn từ bên ngoài thì Ân Phùng là dạng playboy khiến độc giả vốn quen nam chính sạch hơn ô mô nhà Mặc ghét bỏ, nhưng hóa ra tất cả chỉ để giải khuây cho một tâm hồn đầy cô đơn. Ân Phùng là một trong những nam chính trượng nghĩa, hi sình vì người khác nhất mà mình từng biết. Nếu S trong Ký ức nuôi một đám biến thái đi hại người thì Ân Phùng sống chung với một đám biến thái và hướng họ đến cái thiện. Trần Phong đã từng bên bờ sụp đổ tự sát được Ân Phùng thu làm trợ lý. Mỗi người bên Ân Phùng có thể đã từng là tội phạm, nhưng nhờ anh cảm hóa họ đã quay lại con đường lương thiện và không ngần ngại sống chết vì anh. Ân Phùng lương thiện đến thế nên khi bị tra tấn cho đến mất trí anh vẫn không đánh mất bản ngã của mình. Anh làm bất cứ điều gì cũng không ngại đặt mình vào nguy hiểm bởi lẽ với anh lan tỏa điều thiện là quan trọng nhất. Truyện có độ dài 348 chương với nhiều vụ án nhưng hai vụ án thực sự gây ấn tượng khiến mình và nhiều người nổi da gà là đường dây cho vay nặng lãi và vụ phá hủy tập đoàn ma túy của La Vũ. Cả hai vụ đều đầy twist, âm mưu lồng trong âm mưu, án lồng trong án, hai vụ án đánh dấu sự ra đi của hai người lấy bao nước mắt của độc giả. Đôi lúc mình đã mong Mặc kết thúc ở vụ án đường dây ma túy thì thực sự Đợi khi tôi có tội đã trở thành tác phẩm trinh thám xuất sắc nhất của Mặc. Ngoài những điểm cộng đã kể trên thì điểm trừ to lớn là viết dai viết dài viết dại, và phần Mặc sửa từ chương 317 khiến mình thực sự thất vọng không hề nhỏ. Sau vụ án đường dây ma túy là vụ án mô phỏng giết người. Mình đoán có lẽ hồi tổ chức sát thủ bảy người trong Ky ức thì Mặc vẫn chưa viết được hết tội ác nên chưa thỏa mãn, do đó kéo thêm tình tiết, nhưng với minh Mặc cứ viết dài là bị hụt hơi và bôi ra khiến người đọc siêu nản. Sau đó Mặc đã lấy lại niềm tin cho mình bằng vụ ở đài truyền hình, tuy nhiên không biết vì thế lực nào đó mà lại sửa và cắt đi biến thành đó chỉ còn là âm mưu trên trang giấy. Ai đã đọc lại sửa bảo đảm hụt hẫng ghê gớm như mình. Biết rằng Mặc muốn có một cái kết thúc hoàn chỉnh cho tội phạm và nhân vật nam nữ chính, nhưng việc đập toàn bộ khiến người theo Mặc lâu năm như mình thất vọng. Có thể đối với những người dễ tính thì cuốn này sẽ là một cuốn đọc được của Đinh Mặc, song với mình nó là một sự thất vọng lớn. Có lẽ sau Nhắm mắt 2 quá chỉn chu mình đã mong đợi tác phẩm này sẽ là một sự bùng nổ, vậy nên khi tất cả không đi theo chiều hướng mong đợi mình đã cực kì thất vọng. Nếu đọc online cuốn này thì được, còn nếu bảo mình mua sách thì câu trả lời là không. Rate: 2,5/5 *** Tầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu trời càng xám xịt, vẻ âm u bao trùm chân núi. Mưa cũng ngày một thêm nặng hạt. Vưu Minh Hứa vừa mệt vừa đói, cô dựng xe bên vệ đường, lấy chút socola và lạp xưởng từ trong túi xách ra, chậm rãi thưởng thức. Mười mấy phút sau, chỉ có duy nhất một ông chú trung niên lái chiếc xe máy cũ kĩ mang biển số địa phương đi qua chỗ cô. Vưu Minh Hứa vẫy tay xin đi nhờ nhưng người đó phóng vụt qua như không nhìn thấy. Vưu Minh Hứa tiếp tục bình thản dựa cây, gặm nhấm cây lạp xưởng lạnh ngắt. Không bao lâu sau, một thanh niên trẻ tuổi với mái tóc dài lái mô tô về phía cô. Vưu Minh Hứa yên tĩnh quan sát người đó. Gã có nước da ngăm đen, mặc chiếc áo khoác denim, tướng mạo đểu cáng, đôi mắt không ngừng nhìn ngó Vưu Minh Hứa. Gã dừng xe cạnh cô hỏi: “Đi đâu thế?” Đúng lúc này, cô lại nhìn thấy một chiếc ô tô tiến đến từ phía sau. Đèn xe sáng chói dưới mưa nên cô nhất thời không nhìn rõ khuôn mặt người lái. Cô hất cằm ra hiệu cho gã thanh niên lái mô tô biết về hướng đi của bản thân. Gã hỏi: “Một mình à?” Vưu Minh Hứa cười đáp: “Không, còn mấy người bạn nữa, bọn họ đang ở phía sau, tôi đi nhanh nên đến trước.” Gã im lặng, ánh mắt sâu xa, bàn tay đặt trên tay lái cũng bất động. Chiếc xe phía sau đi qua người họ với tốc độ chậm rãi. Tầm nhìn Vưu Minh Hứa vượt qua gã thanh niên, cách lớp cửa kính xe đọng nước, cô thấy một người đàn ông da trắng bóc, gương mặt không có nét của người bản địa, đầu đinh cùng ngũ quan sắc nét. Người đó mặc chiếc áo khoác màu đen, cổ áo được kéo dựng lên để lộ một phần cổ và yết hầu. Rất đẹp trai, hơn nữa còn là nét đẹp của một người đàn ông cứng rắn.   Mời các bạn đón đọc Chờ Tôi Có Tội của tác giả Đinh Mặc.
Ác Ma Truyền Kỳ
Vào khoảng một năm trở lại đây,bỗng nhiên lại xuất hiện ra một Kỳ Lân Vương, ẩn sâu dưới vỏ bọc ấy là một tên thiếu niên trẻ tuổi tên gọi Đằng Tuấn, lại là người đứng đầu nhóm Ngũ Hành Kỳ Lân. Khi hắn xuất hiện, không ai có thể ngờ rằng hắn chỉ là một đứa “tiểu quỷ” trẻ nhất trong nhóm nhưng bản lĩnh không hề thua kém ai và lại càng không thể ngờ tới tên “ác ma thiếu niên” nổi tiếng năm xưa lại chính là hắn. Nhớ ngày ấy nổi tiếng khắp nơi Tên “ác ma” giết người không chớp mắt Khi ra tay không hề thương tiếc Làm người người thất hãi hồn kinh Đến một ngày không hiểu vì sao Tên “ác ma” bỗng nhiên biến mất Như sương như khói hòa vào không khí Chẳng ai biết hắn ở phương nao Câu chuyện đến đây ngỡ như kết thúc Nhưng mọi chuyện trên đời ác lai ác báo Đâu dễ dàng buông tha bất kỳ ai Người có thù đương nhiên sẽ đến báo Kìa nhìn xem “thiên sứ” đã tìm đến Đòi mạng ngươi để báo thù nhà “Ác ma” ngươi dù có chạy đằng trời Vẫn không thể thoát khỏi vòng nhân quả *** Trên đường nhân phốLos Angeles. Lại là một lần xảy ra hành động tập kích! Vài thiếu niên thân hắc y khoảng mười mấy tuổi, che mặt, xuyên qua một bức tường hoa hoa lệ vọt vào trong. Bọn họ hành động thuần thục mà tàn bạo, đối phó với người của đại trạch lý một chút cũng không lưu tình, gặp người liền sát, súng lục trong tay bọn họ giống như món đồ chơi, nhưng bên trong trang đều là đạn thật thương thực, càng có thể bị mất mạng. “A…” Lại một người chịu khổ bị trúng độc thủ. “Đi mau! Là ác ma thiếu niên!” Vài tên phó từ dãy hành lang dài chạy vội ra, không ngừng la hét. Trong đám thiếu niên này, có một thân hình cao gầy tựa hồ là thủ lĩnh bọn họ, từ chiếc mặt nạ bảo hộ lộ ra ánh mắt đặc biệt uy mãnh, bình tĩnh, rất bình tĩnh, kia không phải là ánh mắt của một đứa nhỏ nên có. Lần này tập kích bất ngờ là vì thay đầu lĩnh hắc đạo Biện Lâu Tiên ở Lạc thành diệt trừ đối thủ, tất cả đều là do đã đắc tội đến người ở Đường nhân phố gồm những phần tử Trung Quốc hỗn loạn. Đào Chấn Đông – chủ nhân gian hào trạch này cũng quá kiêu ngạo, hắn chiếu tử cũng không lượng sức mình, dám mạo phạm Đường nhân phố lão đại Biện Lâu Tiên. Quả nhiên là chán sống! Vì thế, Biện lão đại phán một câu công đạo xuống dưới: “Thiêu nhà hắn! Không để người nào sống sót!” Cứ như vậy, “ác ma thiếu niên” lại xuất động.   Mời các bạn đón đọc Ác Ma Truyền Kỳ của tác giả Bồng Vũ.
Đoạn Niệm
Đây không phải là câu chuyện cổ tích Tấm Cám mà bạn đã từng được nghe mà đây chỉ là một dị bản. Câu chuyện lại càng không đơn giản chỉ là chuyện cũ, và nó còn là những câu chuyện chưa bao giờ được biết đến. Tấm Cám - truyện chưa kể. Tất cả sẽ có trong Đoạn Niệm *** Thành phố H vào thu nổi tiếng với vẻ đẹp lãng mạn của những con đường tình yêu rợp bóng hoa bằng lăng. Sắc tím mộng mơ của những bông hoa như khảm vào nền trời xanh trong vắt không gợn mây, không khó tìm những cặp tình nhân tay trong tay dạo bước trên những con đường đẹp cổ kính. Tại nhà thờ Đức Bà tọa lạc giữa trung tâm thành phố đang diễn ra 1 hôn lễ khá ấm cúng. Khách mời cười nói ồn ào, mặt tươi rạng rỡ tranh thủ qua lại chào hỏi nhau. Trong phòng chờ, các cô gái tất bật trang điểm, sửa soạn cho nhân vật chính ngày hôm nay. Mọi người đang cười nói rôm rả thì có 1 chàng trai mặc vest đen thanh tú bước đến, các cô gái tản ra vội liếc mắt đưa tình với cậu. - Chị gái em hôm nay quá xinh đẹp. Anh rể thật có phúc mới được lấy chị làm vợ nha! Cô gái mặc chiếc váy cưới bồng bềnh xoay người lại hiện ra 1 gương mặt được trang điểm khá đẹp. Nụ cười e lệ đầy hạnh phúc làm khuôn mặt cô bừng sáng hơn.   Mời các bạn đón đọc Đoạn Niệm của tác gải Bích Hồng.
Cung Khuyết
Cho tới tận lúc đầu ta bị chém xuống, treo trên cổng thành thị chúng, ta vẫn không thể hiểu được tại sao mình lại rơi vào kết cục này.  Nguyên Quân Diệu ta vốn không có ý định làm vua, so thế nào cũng thua kém đám huynh đệ. Nhị ca dũng mãnh thiện chiến, cửu đệ thông minh âm hiểm, ai cũng đều xứng đáng ngồi trên cái ghế này hơn ta.  Lần đầu tiên ta gặp nàng, Sở Tư Nam, công chúa nhỏ tuổi của Sở liệt đế, cũng là ngày phụ hoàng đánh thắng Đại Sở quốc, tiến vào hoàng thành Kim Lăng. Nàng đứng lẫn sau đám cung nhân, không nhìn rõ mặt, ta cũng chẳng để tâm. Bởi vì lúc đó trong lòng ta đang mang mối tương tư một nữ nhân xinh đẹp khác.  Lần thứ hai gặp lại, nàng mang khuôn mặt xấu xí đứng trước huynh đệ chúng ta. Phụ hoàng muốn một người trong đám con của ngài cưới Sở Tư Nam, nhưng nhìn khuôn mặt đó, Nhị ca và Cửu đệ đã sớm quay đầu đi. Ta cảm thấy cô nương này có chút đáng thương, lại muốn kết thúc chuyện này thật nhanh, bèn đứng ra nhận lấy trách nhiệm.    Sau này ta mới biết, phụ hoàng đã sớm hứa với Sở Tư Nam, người cưới nàng sẽ được ngồi lên vương vị. Ta lại phát hiện ra, nàng dịch dung thành bộ dạng xấu xí để làm chướng mắt chúng ta. Khi nàng trở lại khuôn mặt thật, sự xinh đẹp cao quý của một công chúa, dù là đã vong quốc cũng khiến nỗi tự ti trong lòng ta càng lớn hơn. Nguyên Quân Diệu ta từ khi nào phải nhờ đến nữ nhân mới có được ngai vàng!  Ta càng không muốn thừa nhận, thực ra mình đã yêu nàng từ ngày đó rồi. Nàng không giống những nữ nhân nũng nịu bên người ta một chút nào. Nàng quá cứng rắn, đến nỗi ta phát cáu trước sự dửng dưng ấy của nàng. Yêu nhiều thì hận nhiều, ta bắt đầu xa lánh nàng, thậm chí còn ra tay khiến nàng bị thương, vĩnh viễn mang trên mặt vết sẹo gớm ghiếc. Trời sinh ta vốn thích mỹ nhân, thích những thứ yếu đuối mềm mại, vì ở bên cạnh họ ta mới có cảm giác thành tựu. Ta say đắm Phùng Yên Nhi cũng bởi vậy, hận không thể sủng nàng ta lên tận trời. Vì yêu, ta đem lí trí vứt bỏ, hết lòng nâng đỡ ngoại thích của Phùng Yên Nhi. Nghĩ lại, ta bỗng cảm thấy mình mê muội không ai bằng, vì một chút hư tình giả ý mà bị lừa mất cả ngai vàng.  Nhưng tất cả những điều này ta chỉ nhận ra khi đã đến bước đường cùng, phản tặc xông vào cung, Phùng Yên Nhi đưa tới bên miệng ta một chén rượu độc. Ta hận đám chuột chết nhát chỉ biết dùng ám chiêu sau lưng này, càng hận bản thân vì quá tin tưởng mà dễ dãi với người kề vai chung gối. Ta không phải là một hoàng đế tốt, cũng không thiếu người mắng ta là hôn quân, nhưng ta vẫn không thể nuốt mối hận mà chết đi như vậy.  Ta dùng hết chút sức lực còn lại, tự thắt cổ ở cây hòe phía sau vườn. Sau khi ta chết, đầu bị chặt xuống, treo trên cửa thành để dân chúng đi qua phỉ nhổ. Ta cũng không biết tại sao linh hồn của mình không đầu thai, có lẽ là do không cam lòng. Trong ngày đông tuyết phủ kín trời, ta lặng lẽ nằm ở đó, đau đớn đến tuyệt vọng.  Chính lúc ta thảm hại nhất ấy, Sở Tư Nam lại xuất hiện.  Nàng vẫn mang bộ dáng xấu xí do một tay ta gây ra, đứng nhìn ta dưới trời đầy tuyết bay, lại nhẹ nhàng mỉm cười. Nàng đến để chôn cất cho ta. Ta bỗng cảm thấy muốn khóc.  Ta nghĩ nếu được quay ngược thời gian, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ rơi nàng. Ta bẻ gãy cánh chim của nàng, giờ báo ứng của ta cũng đã đến, nhưng nàng lại thanh thản như thế, tiễn ta một đoạn đường cuối. Cổ ta rất đau, nhưng tâm ta khi nhìn thấy nàng càng đau hơn. Trước lúc rời đi, nàng rơi một giọt nước mắt. Khi Đại Sở quốc diệt vong, khi ta nghe lời gian thần giết con dân của nàng, cả khi kiếm của ta rạch một đường lên mặt, nàng vẫn không hề khóc. Vậy mà giờ đây nàng lại rơi nước mắt vì ta...  Cảm ơn, A Nam.  Đúng vào lúc ta nghĩ, đời này của mình thế là kết thúc, thì kì tích lại xảy ra. Ta trọng sinh, trở lại khi mới đăng cơ được hai năm, tất cả còn chưa bắt đầu. Chuyện đã qua tựa như một giấc mơ, nhưng lần này, ta lại biết rõ tâm của mình hướng về ai. A Nam, ta sẽ không bao giờ buông tay nàng một lần nữa.  ----------- Đó là một ngày hè nóng nực, ta bị Nguyên Quân Diệu ném cái chặn giấy vào đầu, máu chảy thấm ướt nền nhà. Ta đứng lặng bên cạnh bức tường cung Trường Tín, khóc đến khi nước mắt cạn khô, cũng cạn luôn cả phần tình nghĩa ít ỏi giữa ta và hắn.  Ta là Sở Tư Nam, một công chúa vong quốc, lí do duy nhất ta còn sống đến ngày hôm nay là để chờ đoàn tụ với tiểu đệ đệ. Vì vậy, Nguyên Quân Diệu ghét ta, xa lánh ta, thậm chí làm ta bị thương, ta cũng không ngại. Hắn muốn làm hôn quân, ta sẽ không bao giờ xen vào nữa. Nhưng buổi chiều hôm ấy, hắn lại ôm chặt ta mà gọi một câu, "A Nam".  Sau đó, tất cả mọi chuyện đều thay đổi. Hắn xa lánh sủng phi Phùng Yên Nhi, lại bám dính lấy ta như đứa trẻ. Ta không biết đầu óc hắn bị làm sao, nhưng sâu trong đáy lòng, ta vẫn rất vui vẻ.  Ta giúp hắn chống đỡ công kích của hậu cung, cùng hắn đi tuần phía Nam. Trách nhiệm của một công chúa hòa thân là như vậy, ta cũng không rõ hắn là vì lợi dụng ta hay thật tâm chuyển ý, nhưng ta vẫn sẽ làm vì con dân của mình.  Hắn ngày càng sủng ta, yêu chiều ta, hệt như trước đây từng đối xử với Phùng Yên Nhi, thậm chí còn tốt hơn. Ta thật sự không phải một nữ nhân dịu dàng, nhưng cũng không tránh khỏi bị ôn nhu của hắn lay động.  Rốt cuộc, khi ta đối đầu với Phùng Yên Nhi, hắn cũng lộ ra cái đuôi cáo. Hắn không bỏ được nàng ta, lại lạnh nhạt với ta. Ngày hắn vung kiếm lên với ta, tâm ta đã đóng thành băng.  Ta vốn muốn bỏ đi, nhưng không cam lòng chịu hãm hại của nữ nhân hậu cung. Ta quyết định vạch trần âm mưu của Phùng Yên Nhi, ngoài ý muốn phát hiện ra nàng ta cấu kết với người ngoài, muốn lật đổ ngai vàng.  Hóa ra, Nguyên Quân Diệu trông thì ngốc nghếch, nhưng cái gì cũng biết. Hắn muốn ta kiên nhẫn chờ, đến khi trong tay nắm lại hết quyền lực, một kiếm diệt hết đường lui của đám gian thần.  Hắn là một kẻ ngốc, một vị hoàng đế si tình, lại còn hay nóng nảy. Mà vị hoàng đế này kể từ ngày hè năm nào đó, đột nhiên ôm ta nói một câu, "A Nam đừng đi, tuyết rơi rất lạnh." Từ ấy, duyên phận giữa chúng ta đã định không bao giờ đứt được.  ------------- "Cung khuyết" là cuốn tự sự của một vị hôn quân, đã từng mất đi tất cả, lại được quay ngược thời gian, làm lại từ đầu.  Nguyên Quân Diệu có đủ phẩm chất để làm một hoàng đế tốt, nhưng hắn tự ti khi đứng giữa huynh đệ của mình. Thậm chí trước mặt người con gái mạnh mẽ như A Nam, hắn cũng cảm thấy thua kém. Và hắn có một cái sai trí mạng, chính là quá yêu, quá tin tưởng, quá nhân từ.  Trọng sinh sống lại, hắn thay đổi, trở nên đa nghi và nóng nảy. Hắn không muốn yêu thêm bất kì ai, nhưng lại nhớ rõ vì A Nam mà mình mới có cơ hội làm lại cuộc đời. Vì vậy hắn bắt đầu bảo vệ, kề cận bên nàng. Dần dần, nàng bước vào trái tim, khiến hắn không thể buông tay được nữa. Truyện là một hồi tranh đấu hỗn loạn trong cung cấm, giữa các vị phi tần, giữa gian thần và trọng thần, mà kết quả cuối cùng chính là phần thắng của hoàng đế Nguyên Quân Diệu và Sở Tư Nam. Hắn xóa bỏ hậu cung 3000, độc sủng một mình nàng, cũng coi như xứng đáng với cái giá phải trả kiếp trước.  Đây là một cuốn sách đặc biệt, khiến tôi đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Nhân vật nam chính trong truyện không hề hoàn hảo, hắn là hoàng đế mà mang trong mình quá nhiều khuyết điểm. Nhưng hắn vì trả nợ tiền kiếp mà chấp nhận A Nam, một lòng tin tưởng nàng, cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng. Gặp đúng người, không bằng nói lựa chọn đúng người.  Truyện tưởng như là ngược nữ, nhưng thực chất lại là dằn vặt ngược nam. Nếu các độc giả muốn tìm một cuốn sách cung đấu theo góc nhìn khác, "Cung khuyết" sẽ là lựa chọn không tồi.  Cảm ơn đã theo dõi và đọc đến cuối cái review dài ngoằng này ạ ^^. Hi vọng qua rv các bạn sẽ tìm được truyện hợp ý.  __________ " ": Trích từ truyện Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mây đen phủ xuống tường thành, gió lạnh lộ ra từng hơi thở huyết sắc. Xuyên thấu qua bức màn vấy máu đó, ta nhìn xuống dân chúng đang đi lại dưới tường thành, phần lớn bọn họ đều mặc y phục đơn bạc, trên mặt mang theo một loại khí sắc tiêu điều cùng thời tiết hiện giờ không khác nhau là mấy. Bọn họ không một ai ngẩng đầu liếc mắt một cái xem đầu ta đang treo trên cao. Bọn họ không quan tâm, không mảy may quan tâm đến cái chết của ta. Ta là Nguyên Quân Diệu, là hoàng đế của Đại Triệu. Năm 22 tuổi ta đăng cơ, tính đến bây giờ đã là hơn 10 năm. Hơn 10 năm qua, ta vẫn cho rằng mình là một hoàng đế tốt, ít nhất, ta luôn luôn cố gắng để bảo hộ quốc gia, thống nhất 2 miền Nam Bắc. Cho đến khi đầu ta rơi xuống bởi địch nhân, ta mới phát hiện ra bi kịch bắt đầu từ trong nội bộ. Ta đã sớm chết đi, thân thể không vẹn toàn, thân một nơi, đầu một chỗ, nhưng lai không biết vì sao ta vẫn có thể nhìn thấy hết thảy tất cả mọi vật. Đầu mùa đông ở phương Bắc rét lạnh, nhưng so với cái lạnh cắt da cắt thịt của thời tiết thì lòng người còn lạnh hơn gấp trăm ngàn lần. Nơi đây rất tốt! Dõi mắt nhìn về hướng hoàng cung có thể nhìn thấy Trích Tinh Các, mái ngói cong cong ở phía cuối chân trời, là nơi gần với Vân Tiêu điện nhất. Hình ảnh bén nhọn đau thương thoáng vụt qua trong đầu ta. Đó là nơi khiến lòng ta nhói đau – là minh chứng cho một thứ tình cảm mù quáng, ngu xuẩn. Hiện tại, ở trong đầu ta hiện lên đủ loại biểu tình, nhưng không có bất cứ một loại biểu tình nào trừ sự coi thường làm lòng ta cảm thấy vô hạn bi thương. Ta đã tỉnh ngộ, ta có ngày hôm nay cũng là do ta tự tạo nghiệt. Đối với một người cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn, ngay cả kì vọng duy nhất cũng không thể nói ra – ta hy vọng có thể nhìn thấy một giọt nước mắt, một giọt nước mắt vì ta mà rơi. Hy vọng của một thế hệ đế vương, lập tức trở nên hèn mọn như thế. Bọn người đó nói muốn phơi thây ta 10 ngày nhưng hôm nay đã là ngày thứ 11, có lẽ bọn họ đã sớm quên ta rồi. Ta nghĩ sẽ không có người đến nhặt xác cho ta, càng sẽ không có người vì ta mà rơi lệ. Đây mới là bi ai lớn nhất của một đời người: bị mọi người xa lánh mà tới chính ta còn không biết. Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ rất nhiều, bọn họ đã sớm quên ta nhưng ta lại không thể quên được bọn họ. Đến hiệ tại ta mới chính thức hiểu được nỗi thống khổ bị cả thên hạ vứt bỏ. Ta là một hôn quân không ai để ý. Bởi vì trong mắt mọi người, ta Nguyên Quân Diệu cũng chưa từng để bọn họ vào trong mắt. Trong mắt của ta chỉ có Thục phi Phùng Yên Nhi, vì nàng, ta thực xin lỗi người trong thiên hạ. Đương nhiên, Phùng Yên Nhi sẽ không vì ta mà rơi một giọt lệ. Bởi vì, tự tay nàng đem một ly câu hôn đến trước mặt ta. Câu hôn là một loại độc trí mạng khiến cho lục phủ ngũ tạng hoàn toàn bị phá hủy. Ta chỉ uống một ngụm liền đau đến cong thắt lưng. Thục phi cười, nụ cười của nàng giống như dĩ vãng. Nàng nói, rượu này rất thích hợp cho ta. Một khắc kia ta đau đến tê tâm liệt phế. Nàng biết ta đã không còn sức lực để nhấc kiếm lên cho nên nàng ở trước mặt ta không cần giả bộ nữa. Mời các bạn đón đọc Cung Khuyết của tác giả Trịnh Lương Tiêu.