Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trái Tim Thiếu Nữ Của Lão Phu (Lão Phu Thiếu Nữ Tâm) - Nhất Oản Xoa Thiêu

Thiếu đế Duệ Tông thường luôn tự hỏi: Rốt cuộc thì phụ hoàng để lại cho hắn quần thần kiểu gì thế này? Thiếu đế vừa suy nghĩ vừa mặt lạnh nhìn xuống Trấn Quốc Công đang ôm chân hắn gào khóc, gào tới nửa ngày cũng không có nổi một giọt nước mắt, còn thuận tiện lấy vạt áo của hắn mà xoa xoa mặt.  Đối diện bên kia, Bàng thái sư đang tức tới giơ tay dậm chân, đôi hài trong tay cũng chỉ lăm le chờ thời cơ phát động, miệng còn không ngừng nghỉ kêu mắng: “Lão thất phu, hôm nay ta nhất định tiễn ông về bồi tiên hoàng”. Quần thần phía sau thì người lôi người kéo, ôm tay ôm chân, nhất trí khuyên giải: “Thái sư, thái sư, bình tĩnh, bình tĩnh…” Cảnh tượng này hầu như ngày nào cũng xảy ra... Còn nhớ 7 năm trước, khi Thiếu Đế mới chỉ là thiếu niên 12 tuổi, Trấn Quốc Công vẫn là bộ dáng như hôm nay, khóc lóc thảm thiết tỏ vẻ nhất định sẽ bảo vệ tốt Thiếu Đế, làm hắn khỏe mạnh trưởng thành, mà lúc ấy Thái Sư đứng kế bên vẫn còn giữ được vẻ nho nhã ổn trọng, nào có vứt hết phong thái như bây giờ.  Mà cũng không thể trách được Bàng Thái Sư, kể từ khi Thiếu Đế có thể tự mình chấp chính, Trấn Quốc Công mỗi khi lên triều lại ngủ gà ngủ gật, quần thần bàn luận cũng là tai phải vào tai trái ra. Cả ngày không ngủ gật trên triều thì buổi tối cũng lén rủ Thiếu Đế đi nướng khoai lang, vào rừng bắt rắn nấu canh, rảnh rảnh lại đi chợ mua hàng mặc cả, đến nỗi mỗi khi Trấn Quốc Công ra cửa là bà con tiểu thương lại xắn tay áo chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp... Chọc đến Bàng Thái Sư tức giận ngã ngửa, thẳng mắng Trấn Quốc Công dạy hư Thiếu Đế.  Cứ như vậy, một Trấn Quốc Công tưng tửng với một Bàng Thái Sư cổ hủ không gây nhau trên triều thì cũng cãi nhau ngoài chợ… “Hừ! Trấn Quốc Công!” “Nha nha nha ~ Thái sư, câu tiếp theo có phải hay không là “lão thất phu?”” “Lão thất phu nhà ông...” “Thái sư! thái sư! bình tĩnh, bình tĩnh…” “Chậc chậc chậc, mấy năm nay bản lĩnh mắng chửi người của thái sư lại được đề cao rồi đó ha.” “Thái sư thái sư! Làm như vậy là mất phong thái! Mất phong thái a!” “Ai ai ai! Thái sư lại cởi giày ném ta sao! Ta đều sưu tập đủ 17 đôi rồi ấy”  “Thái sư thái sư! Thái sư!....” “Ha ha ha ha! Đôi thứ 18!” “…………” Năm thứ bảy Duệ Tông, Thiếu Đế 19 tuổi, phiên vương phản loạn… Vì bảo vệ an nguy của Duệ Tông, vì ngăn cản phiên vương phản loạn đi vào, vài vị lão thần đứng chắn trước cửa điện, bị loạn đao chém chết. Vì tra khảo hành tung của Thiếu Đế, thái sư phải chịu đựng khổ hình, sau lại bị sống sờ sờ thiêu chết cũng chưa từng nói nửa chữ. Mà lúc ấy, Trấn Quốc Công là người duy nhất hộ bên cạnh Duệ Tông, sau khi bị phản quân phát hiện liền quyết chiến đến hơi thở cuối cùng. Cho dù quanh thân thi cốt chồng chất, cho dù toàn thân trọng thương cũng không cho người nào có cơ hội bước vào mật thất nửa bước. Mãi đến khi quân cứu viện tới mới kiệt lực mà chết. Rất nhiều năm về sau, khi Duệ Tông ngồi trên long ỷ nhìn xuống triều đình, im lặng thật lâu rồi nhịn không được mở miệng hỏi: “Các khanh còn nhớ khi Trấn Quốc Công và Thái Sư còn sống... Tình cảnh chó sủa gà bay trên triều đình sao?” Giờ nhớ lại cũng chỉ là cảnh còn người mất… Duệ Tông vốn dĩ cho rằng sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại Trấn Quốc Công, gặp lại người bạn già đã cùng hắn đi qua thời niên thiếu đầy kỷ niệm. Nhưng rồi cứ như một giấc mộng Trang Chu, người tỉnh mộng tàn, thiếu niên Tống Dận tỉnh lại sau cơn hôn mê do tai nạn xe cộ... Đã từng là đế vương, giờ đây là Tống Dận... Và rồi, hắn gặp Tô Giản. Mời các bạn đón đọc Trái Tim Thiếu Nữ Của Lão Phu (Lão Phu Thiếu Nữ Tâm) của tác giả Nhất Oản Xoa Thiêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Dị Thế Lưu Đày
Thể loại: Xuyên việt, dị giới, dị năng, có chủng điền, có tranh bá, y học phương Đông, 1×1, HE. Thông minh công x Giảo hoạt xấu xa đại thúc thụ giả trang thành thánh mẫu thụ Số chương: 649 và 10 phiên ngoại Nhân vật chính: Nguyên Chiến (công) – Nghiêm Mặc (thụ) Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh về một tên thần y xấu xa linh hồn bị xuyên về dị giới  mà ở đó là một thế giới tàn nhẫn, bắp ép hắn phải cải tạo! Hồn Nghiêm Mặc đã làm rất nhiêu chuyện không tốt nên đã  đắc tội ông trời đã làm cho linh hồn phiêu bạt tới dị giớ, tỉnh lại chưa được bao lâu liền biết mình rơi vào một môi trường tàn khốc. Hắn bị người đánh bất tỉnh rồi khiêng về làm lương thực dự trữ cho mùa đông. Nơi đó là một bộ lạc nguyên thủy siêu cấp Sparta*. Người nơi này chỉ coi trọng hai thứ: Sức chiến đấu! Và sức chiến đấu! Người phía trước dùng sức chiến đấu trên chiến trường, còn người phía sau dùng sức chiến đấu trên… (*Sparta: Xứ Sparta theo chủ nghĩa quân phiệtvà thành bang này chẳng khác gì một trại lính, với những chiến binh hết sức tinh nhuệ.Sparta là một thuật ngữ chỉ các chiến binh được huấn luyện theo kỷ luật thép và là đội quân tinh nhuệ nhất.) ** ** ** Chữa bệnh? Y học phương Đông? Uống bã đắng? Đó là cái quái gì? Mày muốn mưu hại các chiến sĩ của bộ lạc đúng không? Giết! Trồng lúa? Nuôi heo nuôi gà? Bọn tao là chiến sĩ, không phải nô lệ! Giết! Dạy phụ nữ làm quần áo nấu cơm? Làm xà phòng và nước hoa cho các cô? Mẹ kiếp, dám dụ dỗ phụ nữ của bộ lạc ! Giết! Mày nói mày là sứ giả của thần? Đến để dẫn dắt bọn tao có cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn? Được, cho mày thời gian một ngày, mày đi chinh phục hết kẻ địch của bọn tao, biến chúng nó thành nô lệ mang về đây, làm không được, giết! Nghiêm Mặc: “…” Tóm lại một câu: Cái thế giới chó má này, làm ông đây không những đau trứng mà còn đau mông ** ** ** Chú ý 1: Truyện này lấy bối cảnh là xã hội nguyên thuỷ, tam quan của người nguyên thủy vẫn chưa thành lập. Muốn đọc, xin hãy cân nhắc! Chú ý 2: Nhân vật chính là một kẻ xấu xa cặn bã, bị đày tới xã hội nguyên thuỷ để cải tạo. Muốn đọc, xin hãy cân nhắc! Biên tập viên đánh giá: Hồn Nghiêm Mặc vì đắc tội ông trời mà xuyên đến dị thế, tỉnh lại chưa được bao lâu liền biết mình rơi vào một môi trường tàn khốc. Trên người hắn không những không có thứ gì, mà còn bị gãy chân, lại bị tộc nhân của mình vứt bỏ nơi hoang dã, vất vả lắm mới có người phát hiện ra hắn thì lại bị tên đó dùng chuôi đao phang cho một cái ngất xỉu, sau đó bị khiêng về làm lương thực dự trữ mùa đông. Lúc tỉnh lại thấy trong bộ lạc có người bị thương, bản thân hắn đã sa làm nô lệ còn khó bảo toàn huống chi là cứu người, Nghiêm Mặc nghĩ bây giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt để cho mình ra tay, ai ngờ lại nhận được thông báo của hệ thống: Một lần thấy chết không cứu, giá trị cặn bã +10, tổng cộng giá trị cặn bã là 1 trăm triệu lẻ 8 điểm Nhân vật chính gặp phải cảnh ngộ bi thảm cùng cực, không có bàn tay vàng thô to, không thể muốn cái gì liền có cái đó, cũng không thể phách lối chơi trội, thật vất vả mới có được một cái hệ thống ai ngờ lại là thứ hệ thống lừa bịp, không làm việc tốt không được cộng điểm, thấy chết mà không cứu cũng không được! Hắn đành phải vắt óc, vắt mồ hôi nghĩ cách làm sao để sinh tồn. Tình yêu đối với thảo dược, xen lẫn trong đó là những kiến thức về y học phương Đông và vị thuốc, mọi thứ đều chứng tỏ thái độ hành văn nghiêm túc và cẩn thận của tác giả. *** Nguyên ác ma kéo vị vu giả thiện lương té ngã trên đất lên, há mồm gặm cắn. Côn Bằng vương, Tư Thản, ông lão Phong Ngữ: “…” Chuột vương nảy giờ chả hiểu cái cóc khô gì: Quái hai chân đều thật kì quái! Cửu Phong bay lên, tức giận kêu: “Đồ bại hoại! Buông Mặc ra! Kiệt!” Nghiêm Mặc liếm liếm môi Nguyên ác ma, cười đầy vẻ cưng chìu: “Hôn đủ chưa? Chính sự chưa làm xong đâu, chờ giải quyết xong thì sẽ thỏa mãn tên yêu tinh nhỏ anh một phen.” Tên yêu tinh nhỏ Nguyên Chiến: “…” Zombie: Tui mệt tim với hai ông này quá, từ người yêu bé nhỏ thăng cấp thành yêu tinh nhỏ rồi, đăng lên kéo người mệt tim chung với tui Mời các bạn đón đọc Dị Thế Lưu Đày của tác giả Dịch Nhân Bắc.
Chỉ Sợ Tương Tư Khổ
Ai nha! Rốt cuộc Tiểu bạch xà mà nàng đợi tám năm cũng được đưa tới! Nàng kinh ngạc mở hai mắt nhìn vào giỏ trúc dò xét. Thật lâu sau, vẫn không thấy có âm thanh. “Vị công tử này, ta muốn chính là tiểu Bạch xà.” “Ta biết.” “Phải là màu trắng.” “Ta biết.” “Phải có hình dạng của rắn.” “Ta biết.” “Phải nhìn thấy được.” “Ta biết.” “Như vậy, Tiểu bạch xà của ta đâu?” “… Ách, không… Không thấy .” Không thấy?! Thật sự là ông trời cũng giúp nàng, vừa vặn, nàng có thể trao đổi điều kiện với hắn! Hắc hắc hắc, trông người này khi tức giận mà vẫn thanh tú, nói chuyện còn nhỏ giọng hơn so với cô nương nhà người ta. Nhìn nhã nhặn như vậy, chắc là người đọc sách rồi, cá tính ôn hòa như con thỏ con, bộ dạng thoạt nhìn có vẻ rất dễ khi dễ. Sau khi thử một lần, quả nhiên là không phải dễ lừa gạt một cách bình thường. Cái này… Nàng từ từ lừa hắn mới được. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Trước kia, trong thành Tô Châu có một người con gái quốc sắc thiên hương, vẻ đẹp thiếu nữ không ai có thể sánh được. Không biết có bao nhiêu vương tôn công tử quỳ gối trước váy của nàng, bà mối tới cửa cầu thân thiếu chút nữa dẫm lên cả cánh cửa. Nhưng có một ngày, khi thiếu nữ kia được mười tám tuổi, nàng đột nhiên nổi điên. Vì thế, nữ tử tuyệt sắc không còn tuyệt sắc như xưa, tóc tai bù xù lại quần áo không chỉnh tề chạy đến cạnh chợ đóng giả vai hề xướng tuồng, gọi heo mẹ là nương của nàng, nhận hòa thượng là phụ thân của nàng, còn có thể bắt chước gà trống mổ thóc trên mặt đất, cắn bậy như chó điên, có khi đấm xuống đất rồi khóc to, có khi đi khắp nơi để truy đánh người qua đường, đã không còn là thiếu nữ lanh lợi thông minh như ngày xưa nữa. Phụ thân của nàng là Nhiếp lão gia đành phải đem con gái đi,để tránh cho nàng tiếp tục ở bên ngoài làm mất mặt, khiến lão mất hết thể diện. Cứ như vậy trôi qua nửa năm, nàng sinh con. Nàng chưa thành thân, mà lại sinh con trai.   Mời các bạn đón đọc Chỉ Sợ Tương Tư Khổ của tác giả Cổ Linh.
Cười Hỏi Sinh Tử Duyên
Ai! Nếu không phải thời gian cấp bách, nếu không nàng thật sự không để vị hôn phu có sẵn vào mắt. Nàng thế nào mà cấp bách tùy tiện tìm nam nhân để gả đâu? Nhưng người nam nhân này có thể hay không cũng quá tùy tiện a? ! Nghe nói khi cha nàng thân chinh nguyện ý gảnàng cho hắn thì… Hắn chỉ cưới nàng với duy nhất một điều kiện ── nếu có thể làm việc nặng! Khư ~~ tuy rằng nàng chưa từng đem chính mình xem như là thiên kim đại tiểu thư, tuy rằng nàng từ trước đến nay đem chịu khổ là việc đương nhiên. Nhưng nàng cũng rất thực tế, đem nàng làm như là “Thôn phụ” chân chính! Phàm là tất cả việc nông gia lớn nhỏ tất cả đều giao cho nàng xử lý; mà nàng cũng nhân quật cường, cá tính không chịu thua. Đến nỗi cắn răng muốn làm tốt đến nổi phu quân nàng có thể khích lệ nàng một câu, hoặc là cho nàng một cái ánh mắt yêu mến. Bất quá. . . . . . Đương nhiên không có! Cho nên hắn vẫn đều nhận định nàng gả cho một cái “Nông phu” chính gốc, còn là một nông phu thực vất vả cần cù── Sớm cũng cấy mạ, gieo; trễ cũng cấy mạ, gieo. . . . . . Chẳng qua là khi nàng mang thai, hắn bắt đầu thay đổi, trở nên săn sóc, trở nên ôn nhu. Trở nên. . . . . . Không hề giống cái nông phu? ! Thật sự! Nàng càng lúc càng không biết phu quân của nàng . . . . . . Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? ? ? *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** “ Ngươi đang làm gì?” “ Làm đất” “Vụ thu cũng đã thu hoạch, còn sửa sang làm gì ?” “Chuẩn bị sang năm cày bừa vụ xuân.” “Ngươi yêu làm ruộng như vậy sao?” “Cuộc đời này ta không yêu gì cả, chỉ yêu làm ruộng.” “Ít nói văn chương lại cho ta, thơ văn của ngươi còn không phải do cha ngươi dạy ngươi.” “Lão tử chính là yêu việc nhà nông, câu này có thể chứ?” “Ta mới là lão tử của ngươi!” “Vâng vâng vâng, ta là tôn tử của ngươi.” “Ngươi là cha của cháu ta!” “Ta là nhi tử của lão bà của ngươi.” “…Quên đi, mặc kệ ngươi là tôn tử hay nhi tử của ai, tùy ngươi thích làm sao liền làm như thế, bất quá, ngươi trả lời câu hỏi này của ta!” “Trả lời cái gì?” “Trong thôn chúng ta, ngươi có vừa mắt cô nương của gia đình nào không?” “Không.” “Thế còn trong gia tộc?” “Các nàng là tỷ muội, không phải cô nương.” “Tốt lắm, nếu đã không có, vậy ngươi liền cút khỏi thôn trang, đợi khi tìm được lão bà rồi trở về làm ruộng. Ta cũng không muốn tiếp tục nghe mẹ ngươi lải nhải!” “Vì sao ta không thể ở trong thôn chờ đợi?” “Chờ cái gì? Chờ trên trời rớt xuống một lão bà đến đạp nát đầu ngươi?” “Đúng.” “Đúng cái đầu ngươi. Trong thôn ngươi không vừa mắt cô nương nào, lại không chịu ra khõi cửa đi tìm, chổ nào có lão bà đến chịu thành thân với ngươi?” “Ta còn chưa muốn thành thân.” “Nguyên nhân?” “Không có hứng thú.” “Ta không thể đợi ngươi có hứng thú, chờ nương ngươi bắt đầu khóc đổ Trường Thành sẽ không kịp. Đến lúc đó chúng ta cùng toàn bộ người trong thôn ai cũng trốn không thoát, bao gồm hai phụ tử chúng ta, tất cả đều bị nàng khóc đến chết. Ta đây cha ngươi còn chưa sống đủ, cho nên, lập tức cút cho ta!”   Mời các bạn đón đọc Cười Hỏi Sinh Tử Duyên của tác giả Cổ Linh.
Ách Dương Tình Quanh Co
Hắn là một người bình thường nhưng không hề tầm thường_ Tuy rằng là hậu nhân của một võ lâm thế gia… Lại vì một nhân duyên nào đó, nghèo túng đến nỗi phải lấy đánh cá làm nghề nghiệp, nhưng dù vậy Hắn vẫn là một người giữ chữ tín, một nam tử hán đỉnh thiên lập địa. Khi hắn bị bắt phải cưới một thiên kim tiểu thư hết sức bá đạo, nàng lại xuất hiện… Không nói một lời, chỉ là đưa ra tín vật đính thân yêu cầu hắn thực hiện hôn ước. Ách… Đừng nói hắn cảm thấy kinh diễm khi gặp nàng… Chỉ là khi hắn cùng nàng nhìn nhau, hắn liền không hiểu được tâm ý của hắn. Cái này làm hắn tưởng vui vẻ nhận nàng làm thê tử của hắn, cùng nàng sống qua đời còn lại Thẳng đến khi suy sự đến cửa, thẳng đến lúc hắn bị kẻ gian hãm hại, nàng lại đột nhiên “Đại biến thân” *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** “Xú tiểu tử đáng giận, ngươi thật sự để con bé đi một mình?” “Đúng vậy.” “Thật là đáng chết” “Mới gặp mặt đã mắng chửi người ta, lão cha, con ngoan của cha lại làm sai chỗ nào?” “Tất cả đều không đúng, kỳ thực con bé cũng không cần đi đâu hết, nếu như vị hôn phu của nó đã qua đời…” “Nhưng tín vật đính thân vẫn còn, nàng lại kiên trì muốn cầm lại, thuận tiện lấy về tín vật đính thân của đối phương thôi!” “Làm gì có, đó bất quá chỉ là vòng tay thôi…” “Lão cha, người đã sai rồi! Đó không chỉ là vòng tay thôi, mà đây chính là di vật duy nhất gia gia của nàng lưu lại! Lúc trước, Mặc gia bị võ lâm các bang phái liên thủ công kích, chẳng những người bị giết, tài vật bị vơ vét không còn gì, ngay cả nhà cũng bị phóng hỏa đốt sạch, ngay cả cái rắm cũng không lưu lại, chỉ duy nhất có phong thư về vòng tay đính thân lưu lại được, cũng là vật đính ước của gia gia nàng! Nàng muốn đến lấy lại cũng là hợp tình hợp lý thôi!!!” ”Hợp tình hợp lý?” “Đúng, hợp tình hợp lý!” Mời các bạn đón đọc Ách Dương Tình Quanh Co của tác giả Cổ Linh.