Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tẩu Hôn - Lão Tam

Tình yêu là một khái niệm trừu tượng. Người ta yêu vì con tim bảo thế, hoàn toàn cảm tính. Một tình yêu đích thực thì ít khi mang dấu ấn của lý trí, chẳng ai lý giải được vì sao tự dưng mình yêu, cũng không ai giải thích được tại sao lại tự dưng hết yêu, cũng không ai bắt mình hay người khác yêu được. Tình yêu và hôn nhân là hai vấn đề hoàn toàn trái ngược. Hôn nhân, đó là một khái niệm cụ thể, là quy ước của con người nhằm giữ ổn định và cân bằng xã hội, đồng thời thể hiện quyền sở hữu nên nó thường xuất phát từ cái đầu. Kết hôn có thể không cần đến tình yêu nhưng để duy trì hôn nhân, tình yêu là một yếu tố không thể thiếu. Bàn về đời sống hôn nhân của giới trẻ bằng một giọng kể nhiều suy tư và đầy ý thức, Tẩu Hôn là câu chuyện về những cặp đôi trong xã hội Trung Quốc hiện đại, với những buồn vui, băn khoăn, lo lắng, bên cạnh những phút giây ngọt ngào, đắm say. Mỗi cuộc hôn nhân đều ẩn chứa trong nó nhiều rủi ro mà người trong cuộc nếu không đủ tỉnh táo thì có thể đi đến phá vỡ những quy ước ban đầu của cả hai. Truyện hoàn toàn không đưa ra bất cứ thông điệp gì quá sâu xa bởi bản thân mỗi câu chuyện trong đó đều chỉ rõ được cái thực tại mà chúng ta đang hoặc sẽ phải đối mặt, còn quyết định thế nào, lựa chọn ra sao, đó là tùy thuộc vào chính bản thân mỗi người... Tóm tắt nội dung (spolier - có thể biết trước nội dung) Cẩm Tú - biên tập viên chuyên mục “Tâm tình” và Kỷ Viễn - ông chủ quán bar, đã kết hôn nhưng không tổ chức lễ cưới. Đôi vợ chồng trẻ chưa có nhà ở, giữa họ chỉ gắn kết với nhau bằng tình yêu. Họ gặp nhau vào mỗi dịp cuối tuần, sống cuộc sống “tẩu hôn”. Cô bạn thân của Cẩm Tú - Tả Thi Giao đột ngột lấy chồng. Căn nhà xa hoa của Thi Giao khiến Cẩm Tú đố kỵ nhưng cô đâu biết lão Hắc - chồng Thi Giao có điều bí mật riêng, anh ta chỉ muốn dùng cuộc hôn nhân này để che mắt thiên hạ. Hàng tuần lão Hắc chỉ về nhà một lần, đó cũng là một cuộc sống “tẩu hôn”. Cô nàng Tô Gia Văn - với vẻ ngoài phóng khoáng, thường xuyên tâm sự với Cẩm Tú về những đau khổ, sự mất mát cả tình và nghĩa trong cuộc hôn nhân của mình. Cô thổ lộ, chính mẹ chồng cô đã xen vào giữa vợ chồng cô và gây ra tất cả những điều bất hạnh. Đôi vợ chồng trẻ đều khó xử, họ gần như sống như ly thân, họ đã tự cứa sâu thêm những nỗi đau trong nhau. Từ cuộc hôn nhân với hai bàn tay trắng rồi tới tẩu hôn, đó là vũ khí kỳ diệu để giữ ấm tình yêu, hay là thủ đoạn để che đậy sự phản bội? Chuyện tình cảm của ba cô gái, sự tranh đấu của ba chàng trai... khi sự thật về những cuộc hôn nhân được phơi bày, liệu tình yêu thực sự giữa họ còn tồn tại, vẹn nguyên và đẹp đẽ hư xưa hay không? ”... Cẩm Tú khiến Kỷ Viễn nổi giận, đó là sự đáp trả, sự phản công, và điều đó là điều đương nhiên. Cô đã giữ thái độ bình tĩnh, nhưng chàng trai này lại không biết giữ phép tắc, lại đặt tay lên bàn tay cô, khiến cô nổi da gà, cô không thể nhẫn nhịn, chỉ có thể chịu đựng trong giây lát, rồi tìm cách thoát khỏi bàn tay ấy. Cẩm Tú cười: “Mình là người không ham hư vinh, gả cho người lắm tiền nhiều của thì có tác dụng gì? Mình cũng đâu có phân biệt được những thứ đắt tiền, đâu phân biệt được tốt xấu, thử rượu cũng không biết chúng ngon hay dở. Mình thế này, không quen ở biệt thự. Đôi chân mình không được đi bộ, chỉ ngồi ô tô thì đảm bảo chỉ cần ba ngày là mình trở thành kẻ bị liệt. Cậu nói xem, một cô gái nhà quê như mình thì liệu có chàng hoàng tử bạch mã nào thích không? Mình không thể hầu hạ chàng hoàng tử đó được, nên đành để “suối vàng” chảy về nơi khác vậy. Mảnh đất khô cằn này chỉ thích hợp để trồng hành mà thôi.” Đôi mắt Cẩm Tú đột nhiên nhòa lệ. Cô nhớ tới Tô Gia Văn, nhớ tới Tả Thi Giao, nhớ tới những người con gái không có được cuộc sống hạnh phúc, những cuộc hôn nhân bất hạnh trong chuyên mục tâm tình của cô. Đột nhiên cô nghĩ, vì sao chuyên mục của cô không thể bày tỏ tâm sự của những cô gái hạnh phúc , và những cuộc hôn nhân tuyệt vời? Câu chuyện của cô và Kỷ Viễn có thể xem như một chuyện tình hạnh phúc được không? Cô đã thổ lộ suy nghĩ của mình với Kỷ Viễn. Kỷ Viễn trả lời: “Tùy em thôi”...” *** Tống Đoạt lật đi lật lại bức ảnh trên tay mình, cuối cùng đặt tấm ảnh lên bàn. Trong bức ảnh là hình Tống Đoạt cầm dao cứa vào chân của Kỷ Viễn Khi bức ảnh này được gửi tới cho Tống Đoạt thì đồng thời lúc đó Tống Đoạt cũng nhận được tin nhắn từ điện thoại: “Đây không phải là nhà của các ngươi, mà sẽ là mồ chôn của các ngươi” Miệng Tống Đoạt ngậm một điếu thuốc, Tống Đoạt bật lửa định châm thuốc nhưng bật lửa không lên. Tống Đoạt vò nát điếu thuốc trong tay. Mắt Tống Đoạt hừng hực lửa giận nhưng không biết trút lên đầu ai. Tống Đoạt đang ở ngoài ánh sáng, còn kẻ thù lại ở trong bóng tối, làm thế nào bây giờ? Tống Đoạt gọi điện cho lão Hắc nhưng lão Hắc tắt máy. Từ trước đến giờ chưa bao giờ có chuyện như thế này, Tống Đoạt lại lái xe tới nhà lão Hắc, chiếc xe vòng vòng bên ngoài khu nhà ở của lão Hắc, hết vòng này đến vòng khác, nhưng cuối cùng Tống Đoạt vẫn không dừng xe Mưa rồi gió cuốn lá rơi xuống mặt đất thành từng vòng, cảm giác hoang mang lạnh lẽo. Miệng Tống Đoạt ngậm một điếu thuốc nhưng Tống Đoạt không châm thuốc lên, đôi mắt u sầu như thể sắp trào nước mắt. Lúc đó lão Hắc cũng đã bị một vố giội xuống đầu, nếu trút được giận thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, nhưng nếu không nó sẽ bùng nổ Bên trên đã bắt đầu cử người xuống điều tra những khoản vay nợ của lão Hắc, điều tra về thuế, lại còn điều tra về việc ăn hối lộ, đút lót của lão hắc. Nhưng tất cả những điều này không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là lão Hắc cảm thấy bão táp đã tới, có người đã muốn rat ay với lão Hắc, hoặc có thể nói có người đã rat ay với lão Hắc. Dù sao thì biến cố cũng đã tới, không để cho lão Hắc có thời gian trở tay nữa. Việc Tống Đoạt thuê người sử dụng thuốc nổ để tháo dỡ, di dời dân và cả việc đánh người tới bị thương cũng đủ cho lão Hắc lĩnh hậu quả. Lão Hắc không trách Tống Đoạt, chỉ trách bản thân. Nếu như thông thường, những việc như thế này có thể biến từ chuyện lớn thành bé, nhưng bây giờ không được nữa rồi. Nếu có người muốn giết bạn, đâm một dao là chết, đâm mười dao cũng thế, dù sao cũng như nhau cả thôi. Cho dù kết quả như thế nào, bây giờ chỉ cần an ủi mấy tên thuộc hạ, rồi an ủi người trong gia đình. Lão Hắc không có người thân. Bây giờ bên cạnh anh chỉ có Tả Thi Giao – cô vợ trên danh nghĩa “không biết an phận”. Còn lúc đó Tả Thi Giao lại đã nói với anh rằng cô đã có bầu. “Lại có bầu à?” Lão Hắc tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng lại không nói ra miệng. ... Mời các bạn đón đọc Tẩu Hôn của tác giả Lão Tam.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ - Cửu Nguyệt Vi Lam
Liễu Vi Dung có thể nói là xuyên không rất bi thống. Trong một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng vừa mới xem xong có một nữ phụ làm vật hi sinh, nàng ta trước ngày tuyển tú bị mẹ cả hạ dược kết quả bị người khác làm hủy hết trong sạch, nữ phụ làm vật hi sinh vì quá bi phẫn, đau khổ nên tự tử. . . Có phải quá bi kịch hay không? Thật may ông trời giúp đỡ --- ban cho nàng một không gian tùy thân. Vì thay đổi số mạng, thoát khỏi sự định đoạt của mẹ cả, biện pháp duy nhất chính là vào cung làm nữ nhân của Hoàng đế! Nguyên tác trong tiểu thuyết cung đấu chính là tác giả bịa đặt !!! Vì muốn cho nữ chủ mở rộng Bàn Tay Vàng ra mà thôi! *** Gần đây, Mộ Dung Triệt vẫn hay mơ một giấc mơ kỳ lạ. Mỗi lần hắn đều giật mình tỉnh lại từ trong mộng. Đêm nay hắn lại mơ thấy cái giấc mơ kia. Nhìn dung nhan thanh lệ của Hoàng hậu ngủ bên cạnh, nội tâm hoảng sợ của hắn mới từ từ an tĩnh lại, hồi tưởng lại giấc mộng vẫn lặp đi lặp lại mấy ngày qua. Giấc mơ kia vô cùng chân thật, tựa hồ giống như hắn tự mình trải qua. Bắt đầu từ lúc hắn đăng cơ tuyển tú xong, trong mộng của hắn vẫn xoay chung quanh một nữ tử tên là Liễu Tương Nhã, Liễu Tương Nhã, hắn biết, chính là tỷ tỷ độc ác của Hoàng hậu. Từ lúc hơn mười năm trước đã bị hắn ban rượu độc chết rồi. Nhưng hiện giờ lại vẫn lặp đi lặp lại, làm chất lượng giấc ngủ của hắn bị giảm xuống nghiêm trọng. Làm hắn cực kỳ sợ hãi chính là, trong mộng, Hoàng hậu hiện giờ của hắn vậy mà trước ngày tuyển tú mấy ngày liền chết bất đắc kỳ tử. Khiến cho hắn không khỏi nhớ đến lời Minh Viễn đại sư nói. Mệnh cách hai người, một mất một còn, cùng với sự kiện chết đuối trước tuyển tú, còn có chuyện nàng ấy có không gian thần bí kia, nhắm chặt mắt, thì ra là thế, nếu lúc trước Hoàng hậu không có được không gian thần bí kia, có phải toàn bộ đều hướng theo sự phát triển như trong mộng? ... Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ của tác giả Cửu Nguyệt Vi Lam.
Nam An Thái Phi truyền kỳ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
An Nam Thái phi truyền kỳ là một tình sử, dã sử cũng là ký sử về một thời biến động lẫn hưng thịnh của Đại Kim quốc, một chuyện tình ly kỳ đẹp đẽ như thần thoại và một bức tranh đa màu đa sắc của những con người dạt dào hơi thở trẻ tuổi, sống cùng nhiệt huyết và sống vì cống hiến. Từ nha đầu thông phòng đến Thái phi nương nương, con đường này nàng đã đi rất nhiều năm rồi. Bản văn án nặng khẩu vị: Nếu nói Nam An Vương gia là S, nha đầu thông phòng Chu Tử trong phòng Vương gia chính là M, Chu Tử được phù chính(*) chính là quá trình SM. Nhưng mà, rốt cuộc ai là S ai là M, chuyện này thật đúng là khó nói! Bản văn án phức tạp: Nam An Thái phi đang kể chuyện xưa cho cháu gái là tiểu Quận Chúa nghe: “Con có biết, bà đời này dựa vào cái gì lên làm Thái phi không? Một là không kiêng ăn, thân thể khỏe mạnh, dáng dấp phát triển đầy đủ; Hai là bụng rất giỏi sinh nở, liên tiếp sinh ba tiểu tử; Ba là biết khóc, đem lão Vương gia gia của cháu khóc đến mềm cả tim! Ha ha ha ha ha!” Đối với đoạn hội thoại này của Thái phi, lão Vương gia cười nhạt, rất là khinh bỉ. *** Không ai biết, năm ấy khi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tử, Chu Tử mười lăm, Liễu Liên mười sáu. Mười sáu tuổi, Liễu Liên có một loại xinh đẹp khó mà cưỡng lại —— da thịt trắng nõn như ngọc, mày lá liễu xinh đẹp tuyệt trần, mắt hoa đào nhẹ nhàng đầy nước, cánh mũi thẳng đẹp, môi trái tim đỏ tươi —— hắn mười sáu tuổi, có thể xem là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần. Cho nên, Cao Quý phi không cho Vương Gia giữ hắn bên cạnh. Vương Gia sắp xếp cho hắn vào biệt viện Vân Trạch, khiến cho mười sáu tuổi như hắn trở thành thủ lĩnh Tinh Vệ của biệt viện vương phủ. Mùa thu năm ấy, Nam Man rục rịch nổi dậy, Vương Gia mang theo Liễu Liên, Phàn Duy Bân, Bạch Tử Hạ cùng Bạch Tử Xuân thống lĩnh quân phòng thủ Nam Cương đi dò xét biên quan. Sau khi trở về từ biên quan, Vương Gia lại bắt đầu chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị cho đại quân xuất phát. Một ngày kia, Vương Gia bao trọn một viện của quán rượu lớn nhất trong thành Nhuận Dương, đãi tiệc mừng cùng cả đoàn người. Sau khi tàn tiệc, Liễu Liên cùng đám người Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân và Bạch Tử Hạ vây quanh Vương Gia mặc áo đen giáp chiến đấu vàng mũ vàng kim cưỡi ngựa phía trước, Triệu Anh Triệu Dũng điều khiển xe ngựa theo sát phía sau —— trong xe chồng chất từng chồng tơ lụa sa mỏng vân the, từng hộp trang sức lớn nhỏ. Những vật này đều do Liễu Liên và Triệu Anh Triệu Dũng cùng đi mua. Lúc ở Phường Diên Khánh mua những thứ này, Liễu Liên thật sự tò mò, vì vậy đã hỏi Triệu Anh: "Sao Vương Gia lại mua những thứ này?" Không phải Vương Gia vẫn luôn luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc đó sao? Triệu Anh cười bỉ ổi: "Liễu thống lĩnh, ngươi ở biệt viện lâu rồi, không biết chuyện của Vương Gia chúng ta đâu?!" Liễu Liên nhướng mày nhìn hắn. .... Mời các bạn đón đọc Nam An Thái Phi truyền kỳ của tác giả Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức.
Hoàng Hậu Lười Y Nhân - Mỗ R
Y Nhân, nữ họa sĩ xuyên không vô tài vô mạo, mong ước lớn nhất là có thể quang minh chính đại hết ăn lại nằm, cả ngày chỉ biết mơ mơ màng màng. Hạ Lan Tuyết, luận bề ngoài thì nam hay nữ đều không sánh kịp, dù là Vương gia nhưng ngày ngày chỉ ham ngâm thơ uống rượu lại chơi gái, nhà có một chính phi, ba trắc phi, ái thiếp càng vô số. Ngày thành thân, khi y vén màn kiệu hoa… “Lần đầu tiên thấy nàng, nàng ngủ say như vậy, an ổn như vậy, khiến ta…” “Thế nào?” “Muốn đánh nàng!” *** Bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, không chỉ có người của Viêm Quốc mà ngay cả Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết nhìn thấy cũng đông mắt cứng lưỡi. Cuối cùng, vẫn là Hạ Lan Khâm phản ứng nhanh chóng, một mặt phân phó thuộc hạ dẫn người hỏa tốc gấp rút tiếp viện, một mặt tự mình gia nhập chiến cuộc. Hạ Lan Tuyết vốn cũng muốn đi xem thế nào, lại bị Hạ Lan Khâm không khách khí vỗ vai, “Đệ ở lại đây đi, không được cử động!” Cho dù Hạ Lan Tuyết đã trở thành hoàng đế nhưng ở trong mắt Hạ Lan Khâm, anh vẫn là một tiểu đệ đệ không để cho người khác yên tâm. Hạ Lan Tuyết lần này không kiên trì nữa, ngoan ngoãn ở lại tại chỗ, nhìn Hạ Lan Khâm dẫn một tiểu đội chạy về phía ánh lửa phần phật. Anh không cần chờ bao lâu, Hạ Lan Khâm đã chạy trở về. Hạ Lan Khâm trở về còn ôm theo một người, vẻ mặt lo lắng hô to: “Lập tức trở về nơi đóng quân, tìm Phượng Cửu tiên sinh!” Người hắn đang ôm, chính là Phượng Thất đã gần hấp hối. Hạ Lan Tuyết căn bản không kịp hỏi han điều gì, Hạ Lan Khâm đã lướt qua bên cạnh anh, chạy vọt đi. Rất hiếm khi nhìn thấy Hạ Lan Khâm có thần sắc như vậy, thất kinh thật sự. Trong ấn tượng của Hạ Lan Tuyết, Nhị ca luôn luôn khí định thần nhàn, là một tướng quân tuyệt thế nắm trọn chiến cuộc trong tay. Hạ Lan Tuyết vừa cảm thán vừa xoay người, định hỏi người cùng đi xem Y Nhân thế nào. Nào biết anh vừa mới xoay người lại, một người tòan thân vô cùng bẩn thỉu, trên khuôn mặt bé nhỏ cũng đen sì sì đã đứng trước mặt anh. Trên sa mạc không trăng không sao, chỉ có ánh đuốc lay động. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Y Nhân của tác giả Mỗ R.
Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt - Lạc Thanh
Tô Hiểu Nguyệt, ở hiện đại là một cô nàng đại lười (tự nhận mình là Tô Đại Lười), trong một đêm nóng bức nàng vô tình xuyên không nhập vào thân thể của nữ nhi độc nhất nhà Đỗ tể tường (lý do rất củ chuối) Đỗ Hiểu Nguyệt, bị thái hậu chỉ định tiến cung làm phi, sau này vô tình trở thành Hoàng hậu. Chỉ là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Tô Hiểu Nguyệt dù ở thời đại nào cũng lười như trước. Hậu cung sâu như biển, lười nữ có thể an toàn sinh tồn hay không? Với những sóng gió trong cung làm thế nào để nàng có thể duy trì một cuộc sống an nhàn, thanh bình. Nàng sống trong hoàng cung như cá gặp nước,tại sao như vậy? Chúng ta hãy cùng xem nang đã làm gì mà có thể nhàn nhã, lười nhác, đắc ý mà sinh sống. *** “Thái Hậu giá đáo!” Một tiếng nói cao vút vang lên. Đàm Văn Hạo mau chóng cất đi hết những tâm tình ban nãy và tỏ vẻ bình tĩnh thường gặp, tuy nhiên nét u buồn vẫn không thể giấu đi trong đôi mắt người. “Bái kiến Thái Hậu.” Y đứng dậy, hơi cúi người hành lễ, giọng điệu bình thản như không có chút tình cảm nào. “Hoàng… Hoàng Thượng.” Thái Hậu hơi run rẩy, người ngập ngừng như muốn nói gì đó rồi lại thôi, trong ánh mắt có vẻ đau lòng khôn xiết, cả sự hối hận, buồn bã, cũng như sự tuyệt vọng khó nhìn thấu. “Hoàng Hậu sao rồi? Đã tỉnh dậy chưa? Nghe nói đã mời cả đại phu từ ngoài kinh vào, họ nói sao?” Thái Hậu cố gắng giữ bình tĩnh, bước chậm tới trước mặt Đàm Văn Hạo và dừng lại một chút, nhưng trước sau y đều không nhìn bà lấy một cái, bà đành chuyển sự chú ý của mình, nhìn sang phía Đỗ Hiểu Nguyệt đã gần như chết rồi, cất tiếng nói nhẹ bẫng. Đàm Văn Hạo hơi mím môi, trong khoảnh khắc, y thực sự muốn vứt bỏ sự kiên trì trong lòng mà gọi bà một tiếng “ Mẫu hậu” như xưa, chỉ là… “Đã phiền Thái Hậu lo lắng, Hoàng Hậu rất khỏe, chỉ ngủ say thôi, rồi nàng sẽ tỉnh dậy!” Giọng nói mơ hồ dừng ở từ cuối cùng, sự không dám chắc trong lòng cũng lan tỏa, nàng rồi sẽ tỉnh lại, phải không?! Thái Hậu bám chặt vào cây trượng hòng giữ cho cơ thể khỏi chấn động, mỗi câu mỗi tiếng “Thái Hậu” thực sự rất khó nghe, rất giống cái gai đâm vào tim. Tình trạng này đã diễn ra bốn ngày nay, từ hôm bà đích thân tới Ngự Phượng Các thăm Đỗ Hiểu Nguyệt, y đã không gọi một tiếng “Mẫu hậu” nào rồi! Khi y dùng ánh mắt cũng như giọng điệu xa lạ ấy để gọi hai chữ “Thái Hậu”, bà liền biết rằng y nhất định đã biết chuyện đó rồi. Mặc dù y chưa nói rõ hay bóc trần sự thật, dù y không tìm bà để chất vấn, bà cũng biết y sẽ không bao giờ gọi nàng là “Mẫu hậu” nữa! “Ta nghe nói Phương trượng của Cảm Hoa tự ở cách kinh thành chín mươi dặm là một vị cao tăng, có thể hóa giải rất nhiều chuyện kỳ quái. Hoàng Hậu mê man bất tỉnh như thế này chắc chắn là vì đã đụng chạm phải cái gì đó, thế nên ta đã mời Phương trượng đến… ’ ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Tô Hiểu Nguyệt của tác giả Lạc Thanh.