Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thích Khách Vô Danh

Vài lời của người edit (Lệ Lâm ạ): Nếu mn chỉ đọc phần giới thiệu chắc không hiểu gì đâu, cho nên LL nói qua 1 chút về truyện này. Truyện này nói về 1 cô gái xuyên không về cổ đại lúc nhỏ được nuôi thành thích khách (sát thủ), mặc dù là người hiện đại nhưng nữ chính không hề YY, cũng không văn chương lai láng, xinh đẹp mê người… Điểm nổi bật của nữ chính là thực tế, thông minh cực kì, tỉnh táo, rất khó tin tưởng người khác, ngoài ra thì bình thường không thể bình thường hơn. Nam chính cũng như mấy anh soái trong truyện khác, đẹp trai, đa tài, cực sủng nữ chính. Điểm đặc biệt của anh này là luôn âm thầm lo lắng, chăm sóc nữ chính, từng bước một làm nữ chính tin vào mình. Giới thiệu nội dung: Tào Mạt, Xuân Thu, Lỗ, vì nước mưu kế.* Chuyên Chư, Xuân Thu, Ngô, trọng tín nghĩa coi thường cái chết. Yêu Ly, Xuân Thu, Ngô, chặt tay giết vợ. Dự Nhượng, Chiến Quốc, Tấn, thân tàn hủy dung. Nhiếp Chính, Chiến Quốc, Hàn, coi kẻ sĩ là tri kỷ. Kinh Kha, Chiến Quốc, Yến, người đời ai cũng biết. Vô Danh, không căn cứ, không rõ quốc tịch, rất sợ chết. Ngày xưa Mộ Yến Trai bình phẩm thích khách thiên hạ, từng dùng số tiền lớn mời cách rèm nói chuyện, tiếc rằng Vô Danh kỳ nhân tiếc mạng như vàng, từ chối không truyền, từng trịch thư nói: “Thích khách phải vô danh.” Chữ này méo mó vô thể, nghi là viết bằng tay trái. Bảng xếp hạng sát thủ của Mộ Yến Trai khi sắp xếp vị Thám Hoa, dâng thư: Vô Danh một thân cẩn thận gian xảo, làm việc ‘Thiên mã hành không’ (1), vô chương vô kị (2), vô lí khả tuần ­­(3). Vì không có bằng chứng cụ thể, nên xếp hạng ba. . Chú thích: * Các sát thủ được viết theo dạng: Tên sát thủ, thời đại người đó sống, quốc gia của người đó, đặc điểm nổi bật. (1): ngựa thần lướt gió tung mây (ví với văn chương, thi ca, thư pháp hào phóng, không câu thúc) (2): không theo chương trình không kiêng dè gì cả. (3): không theo lý luận. *** Thể loại: 2S, nam chính là môn chủ, ngây thơ (với nữ chính), siêu sủng nữ chính, thông minh, nữ chính là sát thủ, cực kỳ lý trí, thông minh, tà ác =)), cổ đại, xuyên không, tranh đoạt hoàng quyền, giang hồ, ngược nam, HE. Đã có bao giờ bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng: Nếu như nữ chính có một nhan sắc cực kỳ bình thường thì nam chính có để ý đến nàng không? Mọi người cứ bình tĩnh, không phải ta có ý công kích gì đâu. Chỉ là, đôi khi ta cảm thấy ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy một người luôn là ngoại hình rồi mới đến tính cách. Truyện này vừa hay đã giải đáp cho sự băn khoăn của ta. Thì ra, tình yêu vẫn có thể làm nên kỳ tích.   Đường Hoan là tứ thiếu gia của Đường môn. Lúc nhỏ, cả nhà chàng rất hạnh phúc nhưng phụ mẫu đột nhiên rời bỏ chàng khiến chàng từ một đứa trẻ hạnh phúc trở thành đáng thương. Bất kỳ danh gia vọng tộc hay là bang phái giang hồ nào cũng có mặt tối của nó. Khi phụ mẫu của chàng rời bỏ chàng, chàng phải đối mặt với hàng ngàn hàng vạn nguy hiểm. Dẫu cho chàng chỉ là một đứa bé, đám người ấy cũng không chịu bỏ qua cho chàng, Trong mắt bọn họ, chàng chính là chướng ngại vật cần phải dẹp bỏ. Bởi vì, chàng rất giỏi trong việc chế tạo độc dược và thiết kế ám khí. Bộ bộ kinh tâm, Đường Hoan cẩn thận từng li từng tí nhưng vẫn bị người khác làm tổn thương đôi chân. Mạc Hi là một sát thủ. Nàng xuyên không từ lúc còn bé, cuộc đời đã trải qua rất nhiều thăng trầm. Trong lòng nàng có cất giấu hình bóng của một người nam nhân. Một nam nhân dịu dàng như ánh mặt trời, soi sáng cuộc sống tối tăm của nàng khi cả hai đang bị giày vò ở nơi không có tình người. Mạc Hi có một ngoại hình cực kỳ bình thường nhưng nàng rất thông minh, thông minh đến mức đáng sợ. Từ khi nam nhân dịu dàng kia chết đi, trái tim của nàng cũng đã nguội lạnh… Đường Hoan và Mạc Hi gặp nhau chính là duyên phận. Đường Hoan vốn là đối tượng nàng cần ám sát nhưng chàng nào phải dạng vừa. Chỉ vì một lần lỡ tay hạ “độc” lên người nàng mà bị nàng ngược lên bờ xuống ruộng. Ây da, con đường truy thê sao mà khó khăn quá~ Đường Hoan vì Mạc Hi mà móc hết tim gan. Mạc Hi thích đốt nhang trong những lư hương đẹp đẽ, chàng chiều theo nàng. Để rồi sau đó, Đường Hoan ho khan suốt đêm. Nàng không muốn bị trói buộc ở Đường Môn, chàng buông tay để nàng đi. Sau đó, tiểu tam ác độc tung tin chàng sắp cưới ả, Mạc Hi đau lòng, Đường Hoan sợ hãi,  chàng sợ nàng sẽ buông tay chàng. Đường Hoan ngày đêm không ngủ, đi đến kinh thành để gặp nàng. Khi gặp lại nàng, nàng không nói một lời với chàng khiến lòng chàng nóng như lửa đốt. May mắn thay, nàng không định rời bỏ chàng, trái tim nhỏ bé của Đường Hoan lúc này mới được thả lỏng. Vì Mạc Hi, Đường Hoan đã làm rất nhiều việc, nhiều hơn cả chàng thiếu niên kia. Nếu chỉ đọc khúc đầu, có lẽ mọi người sẽ nghĩ đây không phải là một câu chuyện cuốn hút. Nhưng nếu bạn có thể tiếp tục đọc đến cuối thì bạn sẽ vô cùng khâm phục tác giả. Từng việc đều liên kết chặt chẽ với nhau, sự thật lại không đơn giản như vẻ ngoài của nó. Đánh giá: 9/10 P/S: Truyện có tiểu tam và nam phụ. Nhưng tiểu tam chẳng gây nên chuyện gì lớn lắm đâu~ Mời các bạn đón đọc Thích Khách Vô Danh của tác giả Dạ Tuyết Miêu Miêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Không Bằng Duyên Mỏng - Viên Nghệ
Đây là câu chuyện về một ông chú phúc hắc lừa em gái nhỏ hàng xóm về nhà. Khi Tiếu Hàm cất tiếng khóc chào đời, Chu Triển Nguyên đã xưng vương xưng bá ở trường tiểu học. Lúc Tiếu Hàm tốt nghiệp đại học, Chu Triển Nguyên đã là cha của một đứa nhỏ. Có duyên tái ngộ, Tiếu Hàm 25 tuổi gặp lại anh trai hàng xóm Chu Triển Nguyên 34 tuổi. Lúc mới đầu hai người còn khách khí, càng về sau tình cảm càng sâu đậm. Chỉ có thể nói, hận không thể sớm hơn chỉ có thể hận trễ thế mới có duyên gặp lại. Mà gặp lại Chu Triển Nguyên, Tiếu Hàm đúng là gặp thời. Mời các bạn đón đọc Không Bằng Duyên Mỏng của tác giả Viên Nghệ.
Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia - Vân Thiên Thiếu
Đêm đại hôn, hắn kiểm tra trinh tiết của nàng, cười lạnh: “Thì ra...”  Lúc nàng sẩy thai, hắn mang về một nữ tử thần bí để nạp làm phi Hôn lễ, trong tiếng nhạc mừng vui còn có tiếng thở dài của ngự y: “Không chữa được...” Hắn cấu xé thân thể mềm mại của nàng, không hề chán ghét mùi vị trên thân thể đó. Cho nên hắn không cho phép nàng chết đi, khi mây mù tản ra, nàng dĩ nhiên là... *** Tuyết rơi như lông ngỗng bay đầy kinh thành to lớn. Trong hoàng cung, nơi nơi ngập mùi máu tươi. Bọn nha đầu trên dưới vội vã, không khí vô cùng khẩntrương làm cho người khác không dám hít thở. Phong Mạc Thần không để ý can ngăn của người khác, mạnh mẽ chạy vào Thần Hòa Điện, nhìn khắp phòng đầy máu, và máu đỏ tươi trên tay của bọn nha hoàn mới biết được, con gái của mình đã sinh ra rồi. Hơi thở Bạch Ly Nhược mong manh, cung nữ bên cạnh hét lớn "A, máu, máu.... Ngày càng nhiều, mau gọi người đến cầm máu...." Phong Mạc Thần vừa từ Tây Vực vội vã trở về, hắn đi chỉ vì đánh bại kẻ uy hiếp quốc gia mình: Hung Nô và người Hồ. Trước khi đi, hắn nói với Ly Nhược "Nhược Nhi, ta sẽ nhanh chóng quay về, nàng chờ ta." Ai biết tại sao bởi vì một đứa bé, liền biến thành như vậy. Một nữ y đến cung nói với mọi người "Được rồi, không có việc gì, mẫu tử bình an." Phong Mạc Thần, một đại nam nhân rong ruổi sa trường, nam nhân không sợ bất cứ thứ gì, ngồi xuống ghế ngà voi điêu khắc, ánh mắt thâm trầm nhìn Bạch Ly Nhược, đôi môi mỏng của hắn mím thành một đường thẳng tắp, hai tay nắm chặt, khớp xương nổi rõ, nhìn ánh mắt Bạch Ly Nhược, đã nói lên hết thảy, Bạch Ly Nhược dịu dàng mỉm cười với hắn, giữa bọn họ, đã không cần đến ngôn ngữ, ở đây, tất cả đều sáng tỏ. Thị nữ Nhu Di ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên "Ai da, trong tay tiểu thư có một khối ngọc." Phong Mạc Thần ôm con, trong tay đứa bé nắm một khối ngọc đẹp đẽ, óng ánh trong suốt, không có tỳ vết, điêu khắc không rõ, vô cùng tinh xảo. Hoa tướng quân lau nước mắt, nở nụ cười "Là ai bướng bỉnh đem để vào đùa cho mọi người vui vẻ hả?" Mọi người hết sức kỳ quái, không có mà, vốn là tiểu thư trời sinh đã có. Nhưng mà, đây cũng quá thần kỳ, trẻ con mới sinh tại sao lại nắm trong tay một ngọc thạch? Bạch Ly Nhược đau đớn rên rỉ vài tiếng, sau đó mạnh mẽ chống người dậy, nói"Con của ta đâu, đưa đến đây cho ta ôm..." Hoa Phu Nhân bế đứa bé nói "Đứa bé này, đặt tên là gì?" Phong Mạc Thần bỗng nhiên chuyển sự chú ý đến khối ngọc đứa bé nắm trong tay, nói "Đứa bé này tên là Phong Huyền Cẩn. Huyền Cẩn, Huyền Cẩn, tên như ý, sinh ra trong tay đã nắm mỹ ngọc không trầy xướt, tên này là thích hợp nhất." ... Mời các bạn đón đọc Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia của tác giả Vân Thiên Thiếu.
Kế Thê
Dường như tiểu Hàn thị bị nàng làm tức giận không nhẹ, mắng nàng mấy câu còn không thu được miệng. "Biết ngươi thiện tâm, ý thiện cũng không nên dùng ở loại địa phương này! Bây giờ khen ngược, ngươi vừa đố danh ra, người khác đều đồng tình nữ quan, ngược lại chỉ trích ngươi không phải! Nói đến nói đi, sự thật là ngươi đuổi người khỏi phủ!" Tiểu Hàn thị nói không kịp thở: "Người này nếu truyền đến trên đầu, không chừng ngày nào đó Thánh thượng lại cho cửu Hoàng Tử hai Trắc phi, đến lúc đó ngươi có thể làm sao đây?!" Nhạc thị lôi kéo tiểu Hàn thị nói: "Thái thái không cần tức giận, tam cô nương còn nhỏ tuổi, không thể nghĩ lâu dài như vậy..." "Nàng tự cho mình xử lý rất khá, không chịu suy xét tới kết quả kém cỏi nhất!" Tiểu Hàn thị tát văng tay Nhạc thị ra, đứng dậy đi trở về, phút chốc quay đầu nhìn Thường Nhuận Chi nói: "Còn có thông phòng kia, cứ như vậy cho ra khỏi phủ sống?" Thường Nhuận Chi chỉ có thể nói lại một lần chuyện của Vương Bảo Cầm. Đó cũng là sự đồng ý của Lưu Đồng, tiểu Hàn thị nghe xong ngược lại cũng chưa nói gì khác, chỉ nói lảm nhảm: "Lúc trước Thái Tử và Sầm Vương tặng người đến, ngươi trở về Hầu phủ thảo chủ ý, ta nói với ngươi một là không thể đắc tội Thái Tử, hai là không thể truyền ra thanh danh ghen tị, ngươi lại la ó..." Tiểu Hàn thị lại ngồi xuống, Nhạc thị sốt ruột nói: "Thái thái đừng chú ý mắng tam cô nương, sự tình phát triển đến bây giờ, cũng là do Mạc nữ quan làm người không an phận, ra phủ huyên thuyên nói loạn bại hoại danh dự tam cô nương... Nên làm sao đây, còn muốn thái thái cho tam cô nương chủ ý, không thể để Mạc nữ quan cứ như vậy liên tục bại hoại thanh danh tam cô nương..." Thường Nhuận Chi vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nhận sai nói: "Mẫu thân, là nữ nhi nghĩ xóa... Ngay từ đầu không có đứng ở điểm cao, ngược lại khiến cho Mạc nữ quan chui chỗ trống, nữ nhi biết sai rồi, mẫu thân đừng nóng giận, vì nữ nhi chọc tức thân thể chính là nữ nhi đắc tội quá..." Tiểu Hàn thị nhìn Thường Nhuận Chi như vậy, tức giận cũng tiêu một nửa. "Ngươi đó." Tiểu Hàn thị lắc đầu, tận tình khuyên nhủ: "Lúc trước ngươi thừa nhận ngươi ghen tị, nhưng chỉ có trong lòng ngươi biết, sao có thể biểu hiện ra ngoài? Bên cạnh đều dễ nói, nếu Thánh thượng thật sự hạ chỉ ban cho cửu Hoàng Tử một hai Trắc phi, ngươi không phải mất nhiều hơn được sao?" Thường Nhuận Chi cười khổ, tâm nói A Đồng sẽ không nhận. Tiểu Hàn thị đang nói, cửa phòng "Phanh" một tiếng bị mở ra. Lưu Đồng đứng ở cửa, sắc mặt trịnh trọng lễ một cái với tiểu Hàn thị và Nhạc thị, nói: "Nhạc mẫu và di nương yên tâm, tiểu tế tuyệt đối sẽ không cưới Trắc phi. Đó là kháng chỉ, cũng tuyệt không nuốt lời. Trong phủ này, vĩnh viễn chỉ có mình Nhuận Chi. Nếu làm trái lời thề, thiên lôi đánh xuống." "Ai u, cửu Hoàng Tử này..." ... Mời các bạn đón đọc Kế Thê của tác giả Hồ Thiên Bát Nguyệt.
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Ám Hương
Xuyên việt là một chuyến bay bắt buộc, không có đường trở về.      Là một cô gái hiện đại. Một khi xuyên việt thành tần phi trong hậu cung, Tô Tự Cẩm cảm thấy nghề nghiệp tần phi này rất khó khăn, nhiều nguy hiểm, lại không thể ly dị. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị giáng chức hoặc tệ nhất là ban cho cái chết.      Quan trọng hơn nữa, nàng xuyên thành phi tần nhỏ nhất trong hậu cung. Tuổi nhỏ, người chưa nảy nở, đã không có ưu thế để tranh thủ tình cảm lại còn có dung nhan như hoa như ngọc!      Trên đầu có hoàng hậu đầy quyền uy, dưới có quý phi được sủng ái trước mặt.      Trái có Hiền phi khéo hiểu lòng người, phải có Mai Phi tài nghệ độc nhất vô nhị.      Giờ xuyên thành phi tử nhỏ nhất trong hậu cung, nàng phải làm sao có thể đảo ngược tình thế, bước lên đỉnh cao quyền lực!      Mục tiêu của nàng, không phải là hoàng hậu mà là thái hậu! ! !      Nữ chủ giảo hoạt, nam chủ yêu quyền, vô sỉ.      Liều mạng hành động, đùa giỡn thông minh.      Tình yêu chỉ là truyền thuyết.      Hai kẻ kiêu ngạo nói chuyện yêu đương! *** Trong Sùng Minh Điện, Tiêu Kỳ đang xem kỹ bản đồ. Quản Trường An lẳng lặng đứng ở một bên như cây cọc gỗ, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Ngoài cửa sắc trời tối dần. Một tiểu thái giám rón rén vào đốt đèn trong điện lớn. Qua rèm cửa dày hắn ta thấy bóng của đồ đệ Đồng Ý. Quản Trường An ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, thấy hắn vẫn đang nhìn bản đồ liền lặng lẽ lui ra ngoài. Ra lớn điện, Đồng Ý vừa thấy sư phụ hắn đi ra vội vã chào rồi cười nịnh nọt, “Sư phụ, người của Kính sự phòng đang chờ bên ngoài.” Quản Trường An thấy Đồng Ý nói chuyện này thì biết ngay tên kia chắc nhận thứ tốt của người khác. Nhưng hôm nay hắn ta sẽ không quan tâm chuyện này. Hoàng thượng đang bận rộn, làm sao có thời gian gặp người của Kính sự phòng. Huống chi mấy kẻ nô tài ở dưới này, tên nào chả ao ước được hầu hạ trước mặt hoàng thượng thay hắn ta. Đừng thấy trước mặt gọi Sư phụ thân thiết như vậy, ai biết trong lòng bọn họ nghĩ gì. Nghĩ vậy, Quản Trường An cười một tiếng, liếc nhìn Đồng Ý chậm rãi nói: “Vậy thì chờ xem, người không thấy Hoàng thượng đang bận sao, ngay cả ta cũng không dám quấy rầy, cứ chờ đi.” Nghe vậy Đồng Ý cũng không dám nói gì thêm, vội vàng cười nói: “Vâng, vâng, chờ một lát cũng không sao. Sư phụ ngài phải vất vả rồi, con xoa bóp cho ngài?” Biết rõ Đồng ý đang cố nịnh bợ, Quản Trường An cũng giả bộ đá hắn ta một cái mắng khẽ: “Nhanh cút đi.” Quản Trường An không quan tâm đến Đồng Ý nữa, lại đi vào điện lớn làm cọc gỗ. Chờ đến khi không thấy bóng Quản Trường An, Đồng Ý chửi thầm trong lòng. Hừ, có được Hoàng thượng coi trọng cũng chỉ là kẻ nô tài bưng trà dâng nước rửa chân cho người ta, đồ hống hách, hừ! Phàm là người tiến cung làm thái giám thì đều phải đoạn tử tuyệt tôn, cả đời này không có người kế thừa hương khói. Do đó cơ trí đều hơn hẳn người bình thường. Đương kim hoàng thượng là người nghiêm khắc. Vậy mà mấy người bên cạnh có bị đổi thì Quản Trường An vẫn cứ một mực đứng ở vị trí này. Phần bản lĩnh này khiến cho toàn bộ thái giám trong hoàng cung phải kính nể. Đồng Ý dựa vào sự thông minh cơ trí nhiệt tình của mình cũng có chút danh tiếng ở Sùng Minh Điện. Sau đó hắn ta tốn nhiều tâm tư lẫn tiền bạc, nhận Quản Trường An làm sư phụ thì càng có thêm vây cánh. Dù trong mơ hắn ta cũng muốn thay thế sư phụ hầu hạ trước mặt hoàng thượng. Đáng tiếc Hoàng thượng vẫn thích Quản Trường An hầu hạ. Chuyện này làm hắn ta cực kỳ buồn bực, vẫn muốn tìm cơ hội xuất đầu. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi của tác giả Ám Hương.