Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hồng Trần

Hồng Trần sinh ra, đã là hoàng tử thời loạn thế, phải dùng thế thân để đổi lấy hai mươi sáu năm bình ổn của chính mình .          Nếu như lúc còn trẻ, không có lần tình cờ gặp gỡ kia, y và hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể gặp nhau.          Số phận khiến hai người gặp mặt, hiểu nhau, yêu nhau . Nhưng sao phải vội vàng phá tan ảo tưởng tuyệt vời này ?          Y chỉ là một người bình thường trong chốn “ Hồng Trần ”, còn hắn lại quyết tâm phục quốc xưng đế.          Cứ tiếp tục yêu thương, cũng trốn không khỏi số mệnh .         Vì muốn làm tròn giấc mộng đế vương, hắn khoanh tay ngồi nhìn y trở thành tế phẩm.         Lúc tình yêu bị sự vô tình phản bội, lúc thân phận bị phơi bày giữa trần thế, lúc hắn quỳ trước mặt đau khổ sám hối, y nên lựa chọn hận hắn đến thiên thu vạn lão, hay cứ để mặc cho tất cả bi thương đều theo gió bay đi? *** "Hồng Trần, Ngươi đừng đi" Tiếng gọi lo âu vẫn không làm mất đi sự tao nhã mê người như muốn họa ra một bức tranh băng sơn tuyết vỡ, theo cơn gió Thiên Sơ xa xa mà tiêu tá. Đồng tử thiên biến vạn hóa nhìn về tiền phương tự dối sẽ không nghe thấy tiếng gọi đó, bóng dáng tiên hồng kia mỗi lúc một đi xa, trên khuôn mặt biểu lộ nồng đậm sự đau đớn. "Ngươi và ta, rốt cuộc không thể trở về như trước được hay sao? Hồng Trần?!" Thân ảnh hồng y một trận lúng túng đột dừng lại y vẫn là không hề quay đầu chỉ lạnh lùng nói: "Quân Vô Song, tính nhẫn nại của ta có hạn. Ngươi từ Phong Nhã Lâu đến nơi này, có phải muốn ép ta giết ngươi đúng không?" Hai nắm tay dấu trong áo đã xiết lại đến căng thẳng, chỉ hờ hững nhìn trời: "Mấy tháng qua chẳng phải ngươi một mực bày binh bố trận, tính kế thiên triều Long Thị hay sao? Mau trở về mà tiếp tục nghiệp lớn đi, ngươi còn muốn lãng phí thời gian ở đây với ta làm gì? Ta còn nghe nói Xạ Nguyệt quốc dã tâm tràn trề, đích xác là đang có mưu đồ xâm lược Trung Nguyên, ngươi chẳng lẽ hồ đồ đến mức để người khác đoạt mất thiên cơ!" Vừa nghe thật sự giống như là hảo ý, nhưng tận sâu trong lời nói đó là vẻ mỉa mai châm biếm không thể nào che dấu được. Quân Vô Song một thân ngân sắc, không tự chủ được mà run run lên, thùy mi nghiêm nghị nói: "Ngươi biết rõ ta tất cả đều là vì ngươi mà khuôi phục lại Hạ Lan hoàng triều, đăng cơ xưng đến. Vì sao luôn ba phiên bốn lần châm biếm ta như vậy? Ta ----" "Ha ha ha..........." Bị giọng cười mỉa mai này cắt đứt lời nói của y, Đoạn Hồng Trần tay áo nâng lên khích lệ, tóc đen bay lượn, nghiêng mắt qua liếc y cùng với sự xem thường kinh miệt: "Buồn cười! Ngươi đã nghe ta nói là phải phục quốc xưng hoàng chưa? Hừ, người một lòng muốn làm hoàng đế không phải là ngươi sao! Ngươi thật nghĩ chính mình là Thần Hồng thái tử sao? Vậy mà vị thái tử này so với ta quả thật là còn nóng vội!" Đến ngay cả chuỗi chế nhạo còn như vậy, Quân Vô Song thần sắc tái nhợt gần như trong suốt. Khó nhịn được chỉ lẳng lặng hớp một chút hấp khí, nhưng tại sao lại cảm thấy gió núi cứ lạnh lẽo như dao, lại bị một tia ớn lạnh cắt ngang người, lãnh khí xuyên qua yết hầu cứ vậy mà tiến thẳng vào trong, đông lạnh cơ hồ như muốn cho tâm phế cứ ẩn ẩn mà đau. Hắn một tay ấn ngực, ngưng mắt nhìn về phía Hồng Trần giống như không thể chạm đến hình bóng, khó mà tin được lại lắc lắc đầu "ngươi biết hay không ta tuyệt đối không để tâm, ta lần này hết thảy là chỉ muốn khiến cho ngươi cao hứng, Hồng Trần -" "Đủ rồi, ta không muốn nghe ngươi dông dài nữa" Đoạn Hồng Trần gầm lên đầy giận dữ, giọng nói to vang vọng khắp nơi khiến cho sơn tuyết từng tảng lớn một trận chấn động mà rớt xuống. Xoay người lại, nét mặt vẫn như cũ là một sự chất phát phi thường, đôi mắt ấy lại bị ngọn lửa giận bốc lên, hung hăng nhìn chằm chằm Quân Vô Song phía sau liên miên không dứt "Ngươi làm cái gì cũng đều không liên can đến ta, ta cũng không hề có ý định để ý đến ngươi! Còn không mau cút! Sau này không có gì lại đến làm phiền ta! Mau cút!" nói rồi y liền vung tay áo xoay người đi. "Hồng Trần!" Quân Vô Song dưới chân khẽ trượt, lại từng bước yếu ớt đi tới trước mặt hắn, vung tay cản lại. "Ngươi nói đó chính là thật lòng sao? Tại sao ngươi không thể nhìn vào ánh mắt của ta? Có phải nếu nhìn ta ngươi lại không thể tự lừa dối mình? Đúng không -- a --" Chưa dứt lời, Đoạn Hồng Trần điên cuồng như mãnh thú vung tay chưởng vào ngực y thật mạnh, cuối cùng lại mang theo câu nói "Đúng vậy" dùng lực đè lên ngực Quân Vô Song, máu tươi cứ vậy mà tràn ra khóe miệng. Lảo đảo thối lui hai bước, lại một búng máu phun ra. Quân Vô Song đứng thẳng dậy nhìn Đoạn Hồng Trần trong đôi mắt hắn giờ đây không có chút loại biểu tình nào, đôi mắt xưa nay chỉ luôn che dấu hết thảy những cảm xúc giờ phút này duy còn lại một mảnh trống rỗng, xa xăm tựa tuyết. "... Ngươi thật sự muốn giết chết ta? ..." Tựa hồ đã không hề nghĩ tới Quân Vô Song cư nhiên không thể tránh được một chưởng của hắn, Đoạn Hồng Trần nhất thời trở nên sửng sốt, cúi đầu đôi mắt chằm chăm nhìn vào bàn tay vừa gây nên. Nghe được Quân Vô Song khiếp sợ đến cực điểm mà hỏi, Hồng Trần thoáng chút run rẩy, sau đó liền bình phục tâm trạng lại lạnh lùng như trước "Ta đã nói rồi, nếu ngươi theo ta, ta sẽ giết chết ngươi" "A... Khụ khụ.. Đúng, là ta tự mình chuốc lấy đau khổ, a.." Che môi, tơ máu đỏ thẩm không ngừng chảy ra khe hở, nhỏ giọt xuống vạt áo, Quân Vô song khóe môi nở nụ cười, bất đắc câu nói tắt nghẹn ở cổ "Hết thảy đều là ta tự làm tự chịu, khụ-- " Cơ thể lại phải chịu một trận ức chế không kìm nén được mà khụ ra, thân thể cứ vậy dần dần ngã xuống mặt tuyết lạnh lẽo. Sự tình này thật khiến cho Đoạn Hồng Trần lộ rõ sự sợ hãi cùng chấn động, tay áo nhẹ nhàng vừa lưu chuyển như muốn đỡ hắn chung quy lại không có vươn tay. Mặt tuyết nhuốm lấy một mảnh huyết sắc cả một mảnh lớn, ánh mắt hắn ảm đạm cơ hồ ngay cả đến hào quang cũng không thể rọi sáng được, hồng y nam tử kiêu căng nhìn một cách quyến luyến không thôi, rốt cuộc cũng chậm rãi mà hạ mi không muốn nhìn. "... Ta nếu đã chết, ngươi có thể nói một câu thích ta được không? Hồng Trần..?" Thanh âm mỏng manh như hòa tan theo gió, chỉ còn nhìn thấy đôi môi dần hé mở. Đoạn Hồng Trần kinh ngạc nhìn, rồi đột nhiên quỳ xuống, nắm đôi tay của y giọng run rẩy nói "Vô Song... Ta-- " Rầm một tiếng, từ lòng bàn tay hắn máu tươi dần dần chảy xuống tiêm nhiễm cả một vũng, nhưng muốn đập bể cả tuyết địa. Quân Vô Song vô lực ngã đầu sang một bên, sau không còn chút tiếng động. Hai dòng lệ chậm chạp chảy xuống, trong suốt tựa thủy tinh. Há to miệng, Đoạn Hồng Trần bất kể là thanh âm gì cũng không thể phát ra được, chỉ run rẩy dùng tay lau đi giọt lệ trên gò má của y, hai vai run rẫy tưởng chừng như mọi thứ đã vào cuối đông, chỉ phút chốc ngửa đầu lên rống to -- "Ta vẫn thích ngươi, Vô Song! Ta thích ngươi !!!" Từng tiếng vang chất chồng lên nhau xa thẳm trên địa tuyết nơi này, Quân Vô Song vẫn như cũ lẵng lạnh nằm giữa biển tuyết trắng bao la, duy chỉ có nước mắt hãy còn đọng lại nơi khóe mi như chực trào. "Ta luôn luôn, ta luôn luôn thích ngươi... Vô Song, ngươi có nghe thấy không?" Gào lên cho đến khi cuống họ khàn đặc, Đoạn Hồng Trần ôm lấy Quân Vô Song, gắt gao kéo y vào lồng ngực, lại lau đi nước mắt trên gương mặt của y. "Ta cho đến bây giờ chỉ thích duy nhất mỗi mình ngươi, nhưng thật sự ta đã không thể tha thứ cho những việc ngươi đã làm, nên mới tìm cách trốn tránh ngươi, không muốn nhìn thấy mặt ngươi. Khi nhìn ngươi truyền xuống huyết lệnh, ta liền lo lắng mà ngày đêm chạy đến kinh thành để tìm ngươi, chỉ sợ ngươi gặp phải chuyện phiền toái. Thế nhưng ai ngờ ngươi lại tìm tiểu hồ ly kia để giúp người kia thay mắt. Ngươi có biết ta lúc ấy có bao nhiêu ghen tỵ? Có bao nhiêu oán hận? Ta thật sự đã muốn giết chết cái tên Bích Lạc kia. Bất luận là kẻ nào, bất luận là chuyện gì ta đều không muốn ngươi đem trái tim lẫn suy nghĩ trao cho ai khác ngoài ta.." Hắn thì thào tự nói với mình như vậy, lại đưa tay lên mặt sờ "xoạt" một tiếng lớp mặt nạ mỏng manh như cánh ve liền bị bóc ra. Phía sau đó, hắn đã cúi xuống hôn lên cánh môi mỏng của y, thật nhẹ nhàng, thật ôn nhu, cơ hồ chỉ cần một cái chạm mạnh sẽ liền tiêu tán như ảo ảnh "...Vô Song..." "Vô Song?!" Cùng lúc ấy tiếng hét như kinh thiên động địa đồng thời vang lên, Phong Kinh Lôi tay cầm con diều hớt hải chạy tới, đưa mắt nhìn người trong lòng ngực Đoạn Hồng Trần, người vẫn không nhúc nhích y phục nhiễm đỏ một mảnh huyết sắc đến ghê người không ai khác chính là Quân Vô Song, khiến cho Phong Kinh Lôi không khỏi mở to mắt kinh ngạc "Cáo già, ngươi đã không giết y chứ?" Vừa ngẩng đầu, mái tóc hắn đen tuyền xõa tự do qua hai bên gò má im lặng không nói gì, chỉ nhìn Phong Kinh lôi đang thở hổn hển trước mặt. "Ngươi, ngươi? A--" tuông ra một tiếng kinh hô tựa như trước giờ chưa từng được làm như vậy,Phong Khinh Lôi buông lỏng con diều khiến nó rơi xuống đất, chỉ vào Đoạn hồng trần, vẻ mặt cùng bộ dáng "Này, chẳng lẽ đây mới là diện mạo thật của ngươi?" Tuyết quang ánh lên Đoạn hồng trần, khiến cho khuôn mặt y càng thêm rõ nét một khuôn mặt thanh tao, lại cho thấy sự tịch mịch cô đơn, không thể nói là quen thuộc -- nhưng lại chính là khuôn mặt của.... Quân Vô Song Mặt của y đang còn nằm trong lòng ngực Hồng Trần kì thực lại giống nhau như đúc. "Ngươi sợ sao?... A" Khóe miệng y giật giật, đoạn lại cúi đầu mà vuốt ve khuôn mặt của Quân Vô Song "Đây là khuôn mặt, mà Quân Vô Song đã cho ta" cúi đầu khẽ cười hai tiếng rồi không còn nói chuyện nữa. Đó là có ý gì? Phong Kinh Lôi đáy mắt đen láy lại mở to hơn nữa không nói gì chỉ nhìn Đoạn Hồng Trần như quái vật, bổng nhiên lại bừng tỉnh rồi dùng sức mà lắc đầu "Ta không muốn quản ngươi khuôn mặt đã có chuyện gì xảy ra, mau để ta xem hắn bị thương ở chỗ nào a" Phong kinh lôi tiến lên đến gần dùng tay ấn lên mi tâm (điểm giữa hai đầu chân mày) . Quân Vô Song xem tình hình, nhãn châu xoay động, vui vẻ nói "Hắn chưa có chết đâu!" Hai mắt khép hờ, tay ấn lên mi tâm của hắn dần dần xuất hiện một tia sáng lạ thường, khuôn mặt vừa mới trắng bệch giờ đây đã khôi phục được một chút huyết sắc. Cảm giác được con người trong lòng ngực có hơi chút run run, Hồng Trần chấn kinh, lầm bẩm nói "Hắn không chết sao?.... " "Nói thừa! Ngươi không thấy là hắn đang muốn cử động lại đấy không? Liên miên nghĩ như vậy chẳng lẽ muốn trù cho hắn chết a ?" Phong Kinh Lôi chán nản, thuận nhịp rút tay về, lại chống nạnh quát "nói sau, có ta ở đây, cho dù Quân Vô Song đã chết, ta cũng sẽ đem hắn cứu tỉnh a!" "... Hắn không có việc gì? ..." Không bận tâm Phong Kinh Lôi đang rống ro một bên tai, Đoạn Hồng Trần chỉ nhìn Quân Vô Song, lại thấy đôi mắt kia nhè nhẹ run rẩy có vẻ như muốn mở mắt, y đột nhiên buông lỏng tay, mặc cho Quân Vô Song ngã xuống nền tuyết,liền đứng thẳng lên mà không thèm nhìn hắn thêm một lần nào nữa. "Cáo già thối! Ngươi phát điên cái gì chứ?" Phong Kinh lôi vẻ mặt trắng toát, vừa định xoay người nâng Quân Vô Song liền cảm thấy ngực bị một trận căng thẳng, đã bị Đoạn Hồng Trần kéo áo bước đi. "Này này~ ta còn thay hắn giúp chửa thương? Ngươi dẫn ta đi làm gì?" Hắn giọng đặc ý kinh thiên động địa, Đoạn Hồng Trần lại như mắt điếc tai ngơ vờ không nghe thấy, tay áo tiêm hồng gương lên, vớ lấy nắm lấy chiếc mặt nạ vừa ném sang một bên rồi như không cứ đi thẳng về phía trước. Phong Kinh Lôi vừa sợ lại vừa giận, phút chốc không thể nhịn được mà một quyền đánh tới: "Hồ ly thối! Chẳng lẽ ngươi cứ như vậy đem hắn ném vào trong tuyết?" Đoạn Hồng Trần nắm lấy tay hắn một cách dễ dàng, khi nhìn sơ thì cảm thấy thật tao nhã trong vắt tựa thủy tinh nhưng khuôn mặt kia tuyệt nhiên chỉ là một sự ơ thờ lãnh đạm như băng tuyết, y thản nhiên nói "Nếu hắn còn sống, thì ngươi lo lắng làm cái gì? Chỉ cần dựa vào năng lực của hắn, mặc có bỏ đói mười ngày nửa tháng, cũng không bức chết hắn được, nhưng mà để cho hắn chậm rãi chữaa thương thì tốt lắm a" Xùy ~ rõ ràng vừa rồi còn ôm chặt lấy Quân Vô Song, nhìn bộ dáng đau đớn như đứt đi từng khúc ruột gan, mà giờ này lại nói ra những lời lẽ vô tình như thế --Phong Kinh Lôi há miệng, đã không còn biết là nên mắng tốt hay là xấu nữa rồi, thở dài "Vô Song thật là đáng thương, nhưng thế nào mà lại đi thích cái tên hồ ly tính tình thối nát não hẹp này chứ? Ai, nếu người hắn yêu chính là ta, ta nhất định sẽ cưng chìu hắn như tâm can bảo bối, ai nha, đau quá!" lời nói còn chưa dứt, Đoạn Hồng Trần xiết chặc như muốn bóp nát cánh tay của Phong Kinh lôi, khiến hắn lập tức oa oa như tiểu hài tử. "Ngươi nên bớt nói hưu nói vượn đi!" Đoạn Hồng Trần tay dùng lực xiết chặc, vẫn lạnh băng xem Phong Kinh Lôi đau đến nhẹ răng trợn mắt. Sau một lúc lâu y mới buông ra, lẳng lặng vẫn là bước về phía trước. Này, thối hồ ly, lão hồ ly chết tiệt.... Phong Kinh Lôi bước đi nghiêng ngã lảo đảo sau bóng lưng hắn, trong bụng đã không biết mắng đến bao nhiêu lần, nhưng hảo hắn không khuất phục chuyện trước mắt, kì thực cũng chẳng có gan dám chọc giận. Đôi mắt to lưu chuyển, đột nhiên trở nên tươi cười nói "Hảo, hảo,ta mặc kệ là hắn hay không. Bất quá, ta còn phải quay về Phong Nhã Lâu tìm Bích lạc cái đã" "Ngươi tìm hắn làm gì? Chẳng phải đã chữaa lành mắt cho hắn rồi sao?" Đoạn Hồng Trần khuôn mặt vốn ảm đạm giờ lại một mảnh hắc ám đến đáng sợ. "Tuy mắt hắn đã hồi phục thị lực, nhưng ta vẫn phải giúp hắn trị liệu a, khi đã phát hiện ra hắn có một bệnh cũ chữaa mãi không khỏi, xem ra mệnh sẽ không sống được lâu. Chính là lúc ấy ta đã giúp hắn chữa bệnh nên đã hao tổn công sức quá mức, bây giờ thần lực đã hồi phục đối với khi trước cũng không sai lệch lắm, hiển nhiên phải về giúp hắn kéo dài vận mệnh" Bắt gặp ánh mắt Đoạn Hồng Trần càng ngày càng trở nên âm trầm, Phong Kinh Lôi ngược lại còn nhún vai cười hì hì nói "ta biết ngươi chán ghét hắn, không muốn nhìn thấy hắn. Nhưng ta lại thích hắn thật sự, chi bằng để ta trở về một mình đi" "Ngươi đừng mơ tưởng đến việc cứu hắn nữa!" Đoạn Hồng Trần căm phẫn gầm lên, ánh mắt chợt lướt qua thân ảnh yếu ớt của Quân Vô Song đang nằm trên nền tuyết, ngọn lửa ghen tuông lại bùng cháy dữ dội: "Cái tên Bích Lạc kia, dựa vào gì đều khiến cho người ta cảm thấy yêu thích? Là bởi vì một phần điềm đạm đáng yêu sao? Hay một thân yêu mị câu dẫn người khác? Khiến cho ngay cả Quân Vô Song cũng lâm vào động tình?" Phẫn nộ điên cuồng xông đến nắm lấy cánh tay Phong Kinh Lôi "Đi theo ta, ngươi không được phép cứu hắn!" Quần áo phiêu động, túm lấy Phong Kinh Lôi rồi phi người lên cao "Oa, cáo già thối, ngươi vì sao lại không để ta đi cứu Bích Lạc? Ngươi khốn, khốn nạn --" Vài ngụm khí liên tiếp trào vào yết hầu lạnh lẽo, Phong Kinh Lôi ho sặc sụa một trận. Đoạn Hồng Trần không chút lưu tình để ý tới, dưới chân phá lực, chớp mắt cả hai đã trở thành điểm đen nho nhỏ xa xăm, một đường vụt mất khỏi địa tuyết. Đất trời tức thì lại trở về yên tĩnh, làn gió thổi qua làm tung bay vạt áo ngân sắc. Đôi tay bị vùi trong nền tuyết vốn đã lạnh đến xanh lại, mí mắt run run yếu ớt mở ra hờ hững, vô thần mà nhìn giữa không trung. Trên tận trời cao, ánh sáng bạc long lanh như có thể nhìn thấu hết thảy, rồi lại cái gì cũng không thể nhìn tới... Một mảnh sáng mờ hiện lên, cơ hồ phát sinh lại nhìn thấy hồng y của ai đó. Hai mắt chợt có thần thái, Quân Vô Song dùng sức nâng tay như muốn bắt lấy một mạc đỏ tươi. Từng cơn gió thổi tan tác, mang theo hư ảnh vô thực. Bầu trời, vẫn là một mảnh trống rỗng. Nguyên lai cái gì cũng nhìn không tới, bắt không được... Vươn tay như muốn đóng băng ở giữa không trung, khóe miệng nhẹ nhàng biến chuyển, tựa giống như cười, tựa giống như khóc. Không thể giữ được Hồng trần, cho dù y có ở ngay trước mặt vẫn vô lực mà ngã xuống, hắn vẫn như cũ thờ ơ mà rời đi... "... Ngươi cứ như vậy mà hận ta sao ...?" Tay vô lực lại một lần nữa ngã xuống nền tuyết, Quân Vô Song si ngốc nhìn trời -- tái nhợt, vòm trời bao la, thật không biết phải làm thế nào mới là tốt đây.... Mời các bạn đón đọc Hồng Trần của tác giả Trần Ấn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cái Giá Để Hồi Sinh - Dạ Đích
Thanh xuân của người khác là những ngày nắng hạ rực rỡ, hay những làn gió thu mát nhẹ thổi lá vàng rơi ngập sân trường. Còn thanh xuân của cậu lại là một chiều đông ảm đạm, bước về nhà với ô cửa không sáng đèn, vì chính cha mẹ ruột đã bỏ đi không chút tiếc thương đứa con trai mới vừa mười sáu. Sống không ai hay, chết không ai biết, không siêu thoát, chẳng cam tâm. Nếu tuổi trẻ có thể hai lần thắm lại, nếu ngọn nến sinh mệnh lại được thắp lên, mọi đại giá trên đời Tô Nham đều nguyện trả. Có ân phải đền, có oán phải báo. Vậy còn, tình yêu khắc cốt ghi tâm của cả một kiếp người, khi gặp lại liệu duyên còn nối? *** Thành phố D khu nam, vào lúc giữa trưa, mưa to tầm tả, sấm sét vang trời. Nhà xưởng bỏ hoang, trong dây cảnh giới, một đám cảnh sát đang dầm mưa làm việc. “Người chết nam, tuổi trên dưới hai mươi, xem quần áo hẳn là sinh viên. Phán đoán ban đầu, thời gian tử vong khoảng mười lăm ngày trước, nguyên nhân tử vong là do ngực bị đâm ba nhát dao.” Pháp y nghiêm túc nói ra phán đoán ban đầu, nhân viên cảnh sát mặt trấn vây quanh thi thể chụp ảnh, tìm kiếm dấu vết để lại. Thi thể vặn vẹo nằm ngửa, mắt mở to như chuông đồng không nhắm lại, ruồi muỗi vo ve bâu quanh y, tham lam hưởng thụ thi thể nọ, thật lâu không chịu bay đi. “……Tin tức hôm nay, thi thể nam phát hiện mười ngày trước tại nhà xưởng bỏ hoang đã được xác định danh tính, người bị hại là nam, Tô Nham, hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học D …… Thi thể tạm thời không có người nhận……” Tô Nham chết trong mùa hè tốt nghiệp đại học oi bức nọ. Ruồi bọ bâu đầy thi thể, ai cũng không nhớ rõ y. Người chết như đèn tắt, yêu cũng được hận cũng được, không cách nào bận lòng. Nếu như nhân sinh có thể lặp lại. ... Mời các bạn đón đọc Cái Giá Để Hồi Sinh của các tác giả Dạ Đích.
Bất Khả Kháng Lực - Lam Lâm
Lớn lên trong cô nhi viện, suốt thời thơ ấu ấy Thư Niệm vẫn hằng mong mình được như cô công chúa được chàng hoàng tử đến giải thoát cho mình. Hoàng tử không đến, nhưng "cậu chủ" thì có. Cậu chủ tính tình quái thai khó chiều và cực kì gàn dở. Cậu chủ Tạ Viêm đó kiên định, rất kiên định nghĩ rằng đời này mình không thích đàn ông. Hết lần này đến lần khác, hắn hữu ý rồi vô tình đẩy luôn Thư Niệm, phương thuốc bình ổn cho tâm hồn dần rời xa mình. Cuộc cút bắt kẻ chạy người đuổi, chung quy vì 1 chữ tình. Yêu và muốn được yêu, chấp nhận và được chấp nhận, liệu đến khi nào họ mới thực sự thẳng thắn mở lòng với nhau? Tình yêu của hai người đến khi nào hòa chung một lối? *** Thư Niệm nhớ mãi cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Tạ Viêm. Đó là một ngày nắng đẹp. Cậu đang ngồi xổm trong một góc vườn, giở một cuốn truyện tranh vốn đã hơi cũ ra đọc. Thư Niệm kì thực đã xem qua rất nhiều lần, hình ảnh và nội dung trong từng trang giấy chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể hiển hiện rõ nét trong đầu, hiệu ứng lập thể (3D ý) rất chân thật. Nhưng cậu vẫn háo hức xem lại, có lẽ bởi vì đây là cuốn truyện duy nhất cậu có. Cũng như những cô bé trong trại mồ côi, cậu thích nhất chàng hoàng tử trong truyện. Chàng ta cưỡi trên lưng một chú ngựa trắng cao cao, khuôn mặt anh tuấn mà trang phục thì đẹp mắt, lại mang theo thanh kiếm oai phong lẫm liệt, chỉ thoáng chốc thôi đã đánh bại con rồng lớn, giải cứu nàng công chúa khỏi tòa lâu đài. Trang đó Thư Niệm đã xem đi xem lại mãi, hâm mộ vô cùng. Cậu cũng muốn được như nàng công chúa, tựa như được viết trong hồi kết truyện, “Từ đấy về sau sống một cuộc đời hạnh phúc.” Thư Niệm năm đó đã mười hai tuổi, nhưng có nhìn thế nào đi nữa cũng giống một đứa bé chưa lên mười. Gầy yếu đến mức ngay cả đứng cũng muốn không vững. Nơi cậu lớn lên, được gọi là “Viện phúc lợi Hạnh Phúc”. Dù tất cả mọi cô nhi viện trên đời này đều chẳng thành thật tự nhận là “cô nhi viện”, nhưng lẽ ra người ta cũng không nên gán cho nó cái tên hoàn toàn chẳng hợp tình hợp cảnh tí xíu nào… Nào là “Hạnh Phúc”, “Hồng Tâm” (tim hồng ý, ọe), “Thiên Sứ”, “Nhân Ái”… Đâu cũng như đâu! Tiếc thay, mãi tận bây giờ Thư Niệm vẫn chưa hiểu ý nghĩa từ “hạnh phúc” này là như thế nào. Tất nhiên, nói ra thì niềm vui không hẳn là không có. Chẳng hạn khi có phóng viên tới phỏng vấn được diện tạm bộ cánh mới, đêm Noel sẽ được hơn mọi ngày một miếng thịt lợn hun khói, lại còn… hình như là không còn gì nữa. ... Mời các bạn đón đọc Bất Khả Kháng Lực của tác giả Lam Lâm.
Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình - Đồi
Đỗ Trạch là một tên độc giả anti fan (rởm), chính vì cái lý luận trai không hư gái không thương, độc giả không ném đá tác giả không nhìn thấy. Tên độc giả ngốc nghếch cuồng tín vào chân lý “càng yêu càng chửi”, cứ thế theo dõi tiểu thuyết dài kỳ trong nỗi niềm đau đớn cứ tuần hoàn hết ném đá rồi lại bấm phiếu đề cử, bấm phiếu đề cử rồi lại ném đá… Mà hôm nay, một bình luận ném đá Đỗ Trạch gửi cho tác phẩm mới “Hỗn Huyết” của tác giả, không ngờ lại để tác giả đọc được! Kể từ đó, nhân vật chính tươi sáng ngời ngời - Tu - từ một thiếu niên thiên tài của học viện phép thuật tức khắc thức tỉnh dòng máu Undead, biến thành một bộ xương trắng một cách thần kỳ! Tên độc giả anti fan ngốc nghếch liền tức ói máu… Tác Giả! Anh Thắng Rồi! Bất ngờ hơn còn ở phía sau. Chủ hàng nơi Đỗ Trạch mua sách đã gửi nhầm cuốn đồng nhân cao H của “Hỗn Huyết” cho cậu, và thế là Đỗ Trạch - mắt đeo kính cận dày cộp, tai đeo máy trợ thính - cứ thế xuyên-không vào trong “Hỗn Huyết” một cách phản khoa học! Một cuốn tiểu thuyết của độc giả, nhưng lại là cả cuộc đời của nhân vật chính. Một fan trung thành mang theo tuyệt kĩ xuyên không tới, rốt cuộc người này là cứu tinh của nhân vật chính, hay là kẻ hủy diệt? *** Độc giả: Tôi là một ngụy anti-fan Đỗ Trạch là một ngụy anti-fan. .Ngụy anti-fan có thể giải thích như thế này: có một đám người đối xử với thần tượng của mình tàn bạo y chang như với kẻ thù, đủ kiểu soi mói đủ kiểu chửi bới, thể hiện triệt để tinh thần “Tương ái tương sát”(Yêu nhau giết nhau).. Đỗ Trạch lựa chọn trở thành một ngụy anti-fan cũng vì ba nguyên nhân. Thứ nhất đương nhiên là nguyên nhân xuất hiện của ngụy anti-fan: soi mói, chửi bới, thu hút sự chú ý cho người mình yêu thích từ một góc độ khác. Họ không thể khiến người ấy được vinh quang tột đỉnh thì phải phá rồi dựng, bôi đen người ấy để thu hút ánh mắt của quần chúng, khơi gợi sự chú ý và đồng cảm của người khác đối với người ấy. Sau khi đã thành công khiến người yêu thích nổi tiếng, họ cũng công thành lui thân.. Thứ hai, chuyện Đỗ Trạch thích làm nhất là post bài soi mói thần tượng của cậu, sau đó ngồi chờ những fan khác của người ta nhảy ra công khai ném đá lại mình. Nhìn những fan khác không ngừng post bài ở dưới để phản bác, Đỗ Trạch vô cùng thỏa mãn: tốt lắm, ý tôi là thế đó. Các anh em à, cứ tiếp tục phát huy tinh thần đó đi ~. Nguyên nhân cuối cùng là do một chút tâm tư nhộn nhạo của Đỗ Trạch. Tình cảm của fan dành cho thần tượng đương nhiên là vừa yêu vừa kính. Nhưng họ cũng ôm ấp một thứ tình cảm khác: muốn chủ động tiếp cận người ta, nhưng thứ nhất là sợ quấy rầy đối phương, thứ nhì là sợ người ta chả thèm để mắt tới. Vì thế họ chỉ có thể cố gắng lưu lại dấu ấn của mình để khiến người ta chú ý, giống như cô gái tim thì đen thui mà lại tỏ vẻ rụt rè ngượng ngùng ngồi chờ người yêu đến giở khăn voan lên. Đại nhân, đại nhân, mau tới đây nhận em đi ~ Em rất dễ nuôi đó! ... Mời các bạn đón đọc Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình của tác giả Đồi.
Biên Nhược Thủy - Sài Kê Đản
1. Biên Nhược Thủy (Tập 1) Biên Nhược Thủy, tên cũng như người, mẹ cậu những mong cậu trong sạch được như nước, và quả thật cậu trai ấy cũng đã sống cuộc đời mình như vậy. Trong sạch, bình đạm, dịu dàng như nước. Chỉ tiếc rằng dù có là suối nguồn chảy mãi, thì cũng có ngày phải băng thác vượt ghềnh, rồi cũng sẽ phải mài mình qua những khúc quanh gồ ghề đá sỏi. Trên con đường ra biển lớn ấy của Biên Nhược Thủy, lại tình cờ vấp phải một khúc ngoặt mang tên Tống Thiên Lộ, một con người gần như trái ngược hoàn toàn với cậu. Vậy mà chẳng hiểu sao lại như nam châm trái dấu hút chặt lấy nhau. Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được. Là duyên là nghiệt chung quy cũng vẫn phải trải qua. Mang trong lòng tình cảm không sao phơi bày ra ánh sáng mà rời khỏi Tống Thiên Lộ, liệu Biên Nhược Thủy còn có thể quay trở lại những ngày tháng trước kia của mình được nữa không? 2. Biên Nhược Thủy (Tập 2) Mẹ mất, những nơi có thể coi là nhà cũng chẳng thể quay về, Biên Nhược Thủy bắt đầu sống cảnh chẳng còn biết ngày mai.  Những tưởng cuộc đời cứ mù mịt như vậy mà trôi đi, thì Tống Thiên Lộ lại một lần nữa xuất hiện. Hai năm cách xa, hai năm thương nhớ, ngày gặp lại thấy người mình yêu sống trong khổ sở và tủi nhục, Tống Thiên Lộ nào có chịu được, nhất quyết ép cậu quay về cùng mình. Thế nhưng cuộc đời đâu có dễ dàng đến thế, chưa nói đến ánh mắt người ngoài hay nỗi lòng của người làm cha mẹ, thì trong chính tình yêu này, Biên Nhược Thủy và Tống Thiên Lộ cũng đã có quá nhiều khúc mắc với nhau. “Pháo hoa chóng tàn, tình đời dễ tan, mà người lại hỏi ta có nguyện cùng người hồng trần phiêu bạt, một kiếp thanh cao…” Một người như suối nhỏ, một người như nước lũ, giữa dòng đời cuộn sóng này, liệu có bờ bến nào họ có thể dừng chân? *** Lớp ta sắp có học sinh mới chuyển tới đấy, nhìn coi thế nào?” “Ai thế?” Tôi cắn bánh mì khô, quay đầu nhìn khuôn mặt to bành của Lưu Duy đang nhăn nhở cười. Lưu Duy chỉ tay ra ngoài, “Đó đó! Cái thằng tiểu tử đằng kia kìa, cái đứa đầu bù, tóc thì như hành tây đó, thấy chứ?” Tôi huýt gió rồi chạy tới trước cửa phòng bảo vệ trường, quả nhiên, tiểu tử kia quay đầu lại nhìn thấy tôi, tôi trợn mắt vẫy tay với hắn, kêu to Dương Thông Đầu. Hắn cũng nhìn lại, thản nhiên cười, tôi sững người đôi chút, sau đó cười to lên, rất thú vị, nhìn như trẻ con thế thì trong lớp lại có người bị bắt nạt rồi. Đi, đi qua đó nào!” Tôi vỗ vai Lưu Duy, vài bước đã nhảy tới trước mặt Dương Thông Đầu. “Hắc hắc…Dương Thông Đầu, cậu là người ở đâu a?” Tôi chống tay lên cái bàn trước mặt, cúi đầu nhìn hắn. “Tên tớ không phải là Dương Thông Đầu, là Biên Nhược Thủy, mẹ tớ muốn tớ lớn lên cũng thanh thuần như nước.” Tôi xùy một tiếng, coi cái dáng bộ nho nhã đó, vừa nhìn qua đã đoán được là loại người tới cái rắm cũng không đánh được mà (*)! Biên Nhược Thủy thấy tôi cười cũng không đáp lại, cúi đầu lấy cái gì đó. Tôi cúi đầu nhìn theo, xem có gì hay không, đều là một đống chẳng ra gì, mà học tới cao trung rồi vẫn còn mang theo hộp bút sao, tôi tính cầm lên xem thì đã bị hắn giật lấy. “Cho tớ xem nào!” Tôi giật mạnh lại cái hộp, sao lại keo kiệt thế, hắn không cho tôi coi thì tôi càng muốn coi. “Đừng mở ra!” Biên Nhược Thủy đứng dậy muốn đoạt lại, nhưng tôi nhanh hơn, quay người lại, nhanh chóng mở hộp ra, hộp mở ra còn mang theo âm thanh rin rít, đúng là đồ cũ. Trong hộp bút chỉ có mấy cây bút, cả hai đều là bút máy, có một cái đã bị dùng tới mòn cả đầu bút. Trong thoáng chốc, tôi thấy trên đầu hộp bút có dính một mảnh giấy màu đỏ thẫm được cắt thành hình trái tim, trông tầm thường muốn khóc, lại còn dùng băng dính, dính chặt, gỡ không ra. ... Mời các bạn đón đọc Biên Nhược Thủy của tác giả Sài Kê Đản.