Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nàng Tóc Đỏ

Tuổi thơ vắng bóng sự hiện diện của người cha, Cem theo thầy học nghề đào giếng để rồi dần coi người đàn ông trung niên nghiêm khắc ấy như một người cha trong lòng. Cậu không thể ngờ cuộc đời mình vĩnh viễn thay đổi, mùa hè rực lửa ấy, khi cậu gặp một người đàn bà tóc đỏ… Phương Tây, Oedipus vô tình giết cha. Phương Đông, Rustam đâm chết Sohrab mà không hay biết đó là con trai mình. Hai truyền thuyết Hy Lạp và Ba Tư ấy hợp lại làm một, phủ bức màn ngụ ngôn bí ẩn, ám ảnh quá trình vật vã trưởng thành của một cậu trai trên nền một Istabul những năm 1980 quay cuồng thay đổi. Nàng tóc đỏ là câu chuyện về sự mất kết nối giữa các thế hệ, về gia đình và tình yêu, Đông và Tây, truyền thống và hiện đại. Có vẻ ngắn gọn hơn Orhan Pamuk mà ta quen, nhưng vẫn tìm thấy trong cuốn sách này, không lẫn vào đâu được, sức cuốn hút cố hữu đến từ bút lực của một nhà kể truyện bậc thầy. “Đẹp lặng lẽ.” - 1843 “Cuốn tiểu thuyết thứ 10 xuất sắc của Pamuk… khiến độc giả cảm giác như vừa bất thần chui ra khỏi một cái giếng sâu bước vào ánh sáng chói lòa.” - Observer (London) “Một cái kết khiến ta phải lật sách đọc lại từ đầu.” - Sunday Times “Thấm đẫm cảm thông cùng cảm thức về nơi chốn, cuốn sách vạch nên chặng đường một cậu trai bước vào tuổi trưởng thành và Istanbul bước vào sự thay đổi không thể vãn hồi.” - Financial Times *** Tiểu thuyết "Nàng tóc đỏ" của Orhan Pamuk (Thiên Nga dịch, Nhã Nam và NXB Dân Trí, 2020) có dung lượng không như các tiểu thuyết khác của cùng tác giả: "Tên tôi là Đỏ", "Tuyết", "Bảo tàng ngây thơ"… nhưng "Nàng tóc đỏ" không vì thế mà thiếu sức nặng của văn hóa, sự mê đắm trong cái đẹp cũng như những giằng xé Đông - Tây trong lòng xã hội Thổ Nhĩ Kỳ thế kỷ XX. Cuộc tìm kiếm câu trả lời tấn bi kịch "Nàng tóc đỏ" là tác phẩm về mối quan hệ cha con. Một mối quan hệ phức tạp mà nhà phân tâm học Freud đã dùng tên nhân vật trong thần thoại Hy Lạp để đặt tên cho phức cảm đã trở thành điển phạm trong việc phân tích nhiều tác phẩm văn học - nghệ thuật: phức cảm Oedipus. Nhưng Pamuk nhảy cóc qua Freud để đi tìm gặp Oedipus trong kịch của Sophocles (496-406 TCN). Ngay đề từ tác phẩm, nhà văn đã dẫn một câu thoại trong vở "Vua Oedipus" của kịch tác gia Hy Lạp cổ đại: "Oedipus: Biết tìm nơi đâu dấu vết của tội ác ngày xưa". Có thể xem toàn bộ cuốn tiểu thuyết là cuộc tìm kiếm câu trả lời trong mớ hỗn độn của "ngày xưa" đó. Nhưng xưa đến đâu? Là thời xưa ở một nước Thổ của thế kỷ trước, có cậu thiếu niên học nghề đào giếng, sau trở thành một nhà thầu. Hay xưa như thần thoại Hy Lạp? Pamuk dường như trở lại nghệ thuật của những nhà vẽ tiểu họa trong cuốn tiểu thuyết "Tên tôi là Đỏ". Khi vạn vật đều bình đẳng, cậu chàng học việc đứng ngang hàng với người anh hùng huyền thoại. Tất cả đồng hiện, xoắn bện với nhau trong cùng một thực tại và trở thành niềm ám ảnh cả đời nhân vật chính. Anh thấy ở Oedipus một sự đồng cảm, một người bạn có thể hiểu được anh. Trong câu chuyện của anh lúc nào cũng có bóng hình của Oedipus, còn Nàng tóc đỏ hiện ra như một chất xúc tác để hoàn thành nốt tấn bi kịch, hay như ở đây ta có thể gọi là "lời tiên tri". Một lời tiên tri anh tự phán cho mình và càng muốn vượt qua nó, anh ngày càng sa vào nó. Trong nhiều tiểu thuyết của Orhan Pamuk lúc nào cũng tồn tại một tội ác. Nhưng không có tội ác nào rõ ràng và dễ nhận diện, đoán định ngay từ sơ khởi như trong "Nàng tóc đỏ". Một tội ác kinh khủng, nhưng không cưỡng lại. "Nàng tóc đỏ" vì thế tinh gọn và mới mẻ theo nhiều lẽ, một trong số đó chính là việc chúng ta nhận ra trong bóng hình những câu chuyện quen thuộc của ông, có thể được kể lại theo một cách hoàn toàn khác. Câu chuyện Đông - Tây Nhưng "Nàng tóc đỏ" không chỉ có hình bóng Oedipus mà còn có Rostam, để cân bằng sự hiện diện của cả phương Đông và phương Tây trong các tác phẩm của Orhan Pamuk. Rostam là vị anh hùng của thần thoại Ba Tư, nhân vật chính trong thiên sử thi "Shahnameh" của nhà thơ Ferdowsi (940-1020). Rostam có một người con trai mà bản thân ông cũng không biết, Sohrab. Trong một cuộc chiến, Rostam không nhận ra con và đã giết Sohrab. Nếu Oedipus là câu chuyện con giết cha thì Rostam là câu chuyện cha giết con, trong sự "vô minh". Vậy thì, nếu tội ác sinh ra từ cái không biết thì liệu có thể tha thứ, hay chính xác hơn chính vì không biết mới sinh ra tội ác. Bất chấp câu chuyện được kể lại theo một trình tự mạch lạc, "Nàng tóc đỏ" vẫn khiến ta trăn trở bởi sự bất lực của con người chống lại định mệnh. Rostam không phải là phản đề của Oedipus, nó là sự bổ sung toàn vẹn, chi phối tư tưởng của Pamuk trong tiểu thuyết này. Hình ảnh chiếc giếng cũng trở đi trở lại như một ẩn dụ tăm tối của tìm kiếm, khám phá nội tâm của sâu xa và phức tạp của con người. Nó là nơi hai thầy trò đi tìm nguồn nước, là nơi khởi đầu cho tội ác đầu tiên và cũng là nơi phán xử tội ác đầu tiên đồng thời sinh ra tội ác thứ hai. Nó trở thành một thông đạo, gắn kết cả câu chuyện, để chúng nối với nhau trong sự xuyên suốt tưởng chừng bảng lảng mà vững chắc. Cuốn tiểu thuyết này cũng theo cấu trúc xoay vòng và lặp lại. Khi ta tưởng đã đi đến cuối cuốn tiểu thuyết thực chất ta đang trở lại điểm xuất phát từ trang đầu tiên. Độc giả sẽ tự hỏi mình đang đọc câu chuyện do người cha kể hay đọc câu chuyện do người con "tiếm ngôi" cha để kể. Một cuốn tiểu thuyết "quy hồi" các chủ đề mà tác giả đeo đuổi. Khi Đông và Tây đồng hiện trong một không gian, dù cách biệt về địa lý, thời gian, con người thuộc về văn minh phương Đông hay phương Tây vẫn "nhận mặt" nhau ở những tương đồng thuộc về phức cảm sâu thẳm nhất.  Nhà văn duy nhất của Thổ Nhĩ Kỳ đoạt giải Nobel Orhan Pamuk là nhà văn duy nhất của Thổ Nhĩ Kỳ đoạt giải Nobel Văn học tính đến nay. Có nhận định cho rằng giải Nobel là kết thúc sự nghiệp của một nhà văn, vì sau giải thưởng họ không viết hoặc không thể viết được tác phẩm nào hay như trước. Nhưng với Pamuk, ông đã chứng minh điều ngược lại qua "Nàng tóc đỏ". Đây cũng chỉ là cuốn tiểu thuyết thứ 10 của ông. Ngay từ lúc cầm bút, những tác phẩm và phát ngôn của ông thường gây tranh cãi trong chính tổ quốc của mình. Bản thân ông từng bị những phần tử cực đoan đe dọa tính mạng. Từ lâu, các tác phẩm của Pamuk đã trở nên quen thuộc với độc giả Việt Nam, nổi tiếng nhất là tiểu thuyết được đánh giá cao của ông: "Tên tôi là Đỏ" Huỳnh Trọng Khang *** Đọc "Nàng tóc đỏ" sẽ có cảm giác như vừa bất thần chui ra khỏi cái giếng sâu, bước vào ánh sáng chói lòa. Một cái kết bất ngờ, đủ sức mê hoặc tất cả. Cuốn tiểu thuyết thứ mười xuất sắc của Pamuk, tập trung các mối quan hệ cha - con, đã khơi sâu đáy ám ảnh, tội lỗi trong mỗi người, để làm bùng lên sự thật về danh tính, nỗi ám ảnh nhân sinh ở nơi mảnh đất giao thoa Đông - Tây. Cha - con và bi kịch mất kết nối thế hệ Cốt truyện của cuốn tiểu thuyết rất đơn giản: Một thợ đào giếng giỏi, Mahmut, thuê Cem, 16 tuổi, học việc của mình. Họ bắt đầu công việc tìm kiếm nước ở vùng ngoại ô khô cằn của Istanbul, Thổ Nhĩ Kỳ. Sau giờ làm việc, họ thường nghỉ ngơi và mua những nhu yếu phẩm ở thị trấn Ongoren. Ở đó, Cem gặp nàng tóc đỏ. Nàng trông có vẻ gấp đôi anh tuổi anh nhưng chàng ta không thể nào tránh khỏi sự si mê, và theo đuổi nàng. Về sau, anh phát hiện nàng là diễn viên của gánh hát dân gian. Sau buổi tối xem nàng diễn, anh và nàng tóc đỏ có một đêm ân ái. Đó là bước ngoặt khiến cuộc đời Cem hoàn toàn thay đổi. Tại sao anh sơ ý làm rơi thùng đất xuống người thầy đang đào dưới giếng sâu, rồi để lại thầy một mình, quay trở về thành phố.  Cem đã sống cả cuộc đời sau đó với nỗi ám ảnh giết người. Đó lại là người thầy đáng kính anh đã ngấm ngầm xem là cha.  Anh xem xét những tài liệu xung quanh chuyện Oedipus giết cha và Rostam vô tình giết con mình. Hai bi kịch cổ đại ấy, một ở Hy Lạp, một ở Ba Tư, nhưng đều trở thành bóng ma ám ảnh cả cuộc đời nhân vật chính.  Đến khi mọi việc diễn ra như những câu chuyện thần thoại, tựa một lời tiên tri đã định sẵn về số mệnh của Cem mà anh không thể nào chối bỏ. Tại sao lại không thể cưỡng lại vận mệnh, chính bởi cảm xúc sâu thẳm thật sự của Cem, nỗi dày vò và niềm kính trọng của anh đối với thầy Mahmut. Anh có một người cha, nhưng chưa bao giờ có cảm giác gần gũi với cha. Và Mahmut lại là người duy nhất đem đến cho anh cảm giác kết nối cha – con, nhưng chính anh phá hủy đi cái kết nối ấy, để rồi dần đánh mất đi ngay cả danh tính của mình. Cái giếng - biểu tượng của tội lỗi và ám ảnh Cái giếng xuất hiện nhức nhối trong tiểu thuyết Nàng tóc đỏ của Orhan Pamuk, mang đầy cảm giác tội lỗi và xấu hổ, ẩn nấp trong bóng tối, đầy de dọa và ám ảnh. Heraclitus nói rằng sự thật nằm ở đáy giếng Hành động của Cem được thể hiện đặc quánh ở biểu tượng cái giếng, nó len lỏi khắp cuộc đời anh, và làm “vấy bẩn” toàn bộ cuộc đời sau này, bằng tất cả những ám ảnh mà nó biểu lộ. Với biểu tượng cái giếng, sự mâu thuẫn, mất kết nối thế hệ, mà ở đây cụ thể là kết nối cha - con, ta có thể dễ dàng nhận thấy mối liên hệ giữa Paul Auster và Orhan Pamuk. Ở Nhạc đời may rủi, hay Moon Palace ta có thể nhìn thấy vòng xoắn trong mối quan hệ cha – con mà Paul đã dựng nên, đầy cô độc, và thất lạc. Cuộc đời Cem có cảm giác về mối quan hệ cha con lần đầu tiên bắt đầu từ cái giếng, và cuộc đời Cem, kết thúc ở chính cái giếng mà anh đã bỏ lại người thầy khốn khổ của mình khi ấy. Anh đã có thể chìm sâu giếng đáy giếng, nơi dòng nước lấp lóa, chực chờ đón anh, để anh phải đối diện với tất thảy tội lỗi mình gây ra, cũng là để anh giải thoát tất cả những bóng ma ám ảnh đeo đẳng anh cả đời. Chương cuối cùng của cuốn sách được kể bởi người phụ nữ tóc đỏ, khiến cho mọi thứ buồn tẻ trước đó trở nên bừng sáng. Nó là đoạn văn phi thường, khiến các chủ đề lỏng lẻo, mơ hồ của những câu chuyện trước đó chặt chẽ với nhau, mở ra cho người đọc những quan điểm mới đáng ngạc nhiên về các sự kiện của cuốn tiểu thuyết. Vòng xoắn cuối cùng của cuốn sách khiến ta nhớ đến cách Orhan Pamuk đã dùng trong Tên tôi là đỏ, nó khiến bí mật được khai mở, như ánh sáng lấp tỏa tỏa lên từ đáy giếng, đột ngột và chói mắt. Chương cuối cùng tuyệt vời của cuốn sách đã khiến nhiều nhà phê bình cho rằng: “Một cái kết khiến ta phải lật sách đọc lại từ đầu”. Istanbul - nàng thơ của Orhan Paumuk Istanbul, nhà của ông và nàng thơ của ông, là nhân vật luôn hiện diện trong tiểu thuyết của ông. Orhan Pamuk từng nói "Istanbul là số phận của tôi". Thành phố của ông luôn nằm giữa những ranh giới khắc khoải của Đông và Tây, thế tục và thiêng liêng, truyền thống và hiện đại, đã làm tăng thêm căng thẳng cho mọi câu chuyện ông sáng tác. Câu chuyện trong Nàng tóc đỏ diễn ra trên bối cảnh thành phố Istanbul từ những năm 1980, đang trong một guồng quay thay đổi điên cuồng, với những cao ốc mọc lên như nấm, những con đường dần xóa bỏ mọi không gian…  Cũng giống như trong Tên tôi là đỏ, Orhan Pamuk trăn trở với nghệ thuật vẽ tiểu họa đang dần phai tàn, thì ở Nàng tóc đỏ, truyền tải một ám ảnh khó quên, trữ tình và nghiệt ngã, về nghệ thuật đào giếng ở vùng nông thôn Thổ Nhĩ Kỳ trước khi máy móc xuất hiện và hiện đại. Khoảng cách giữa các thế hệ và hậu quả của sự thay đổi đột ngột đã khiến Cem, và những người khác giống anh dân mất kết nối với gốc rễ của họ. Khi Orhan Pamuk viết về đoạn nàng tóc đỏ nhìn đống đổ nát và nói rằng, không ai từng kể những câu chuyện cũ này cho các sinh viên nghe nữa, nhưng bằng cách nào đó, đôi khi mọi người vẫn biết, sâu thẳm, những điều họ đã quên, Orhan Pamuk muốn nói điều gì với chúng ta? Phải chăng đó là điều ông luôn muốn nói trong cả mười cuốn tiểu thuyết của mình, về nỗi day dứt, nỗi hoài niệm, u sầu của thành phố Istanbul trong ký ức. Mời các bạn đón đọc Nàng Tóc Đỏ của tác giả Orhan Pamuk & Thiên Nga (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ba Ngày Hạnh Phúc
Thật vô vọng khi thích một người không còn trên thế gian này. Xem ra từ nay về sau chẳng có một điều tốt lành nào đến với cuộc đời tôi. Chính vì thế mà mỗi năm sinh mệnh của tôi chỉ đáng giá 10.000 yên. Quá bi quan về tương lai, tôi đã bán đi gần hết sinh mệnh của mình. Dù có cố làm gì để được hạnh phúc trong quãng đời ngắn ngủi còn lại, thì tôi cũng chỉ nhận được kết quả trái ngược. Trong khi tôi đang tiếp tục sống vô định thì “người giám sát” Miyagi vẫn đăm đăm nhìn tôi với ánh mắt điềm tĩnh. Tôi đã mất thêm hai tháng cuộc đời để nhận ra rằng tôi hạnh phúc nhất khi sống vì cô ấy. Tập truyện nổi tiếng trên web này, cuối cùng cũng được xuất bản! (Tên ban đầu của nó là Tôi đã bán sinh mệnh của mình. Mỗi năm 10.000 yên.) *** Hành trình kiếm tìm hạnh phúc của những kẻ chạy trốn thực tại. Hello đồng bào, vậy là cũng được 3 tuần kể từ bài gần nhất của tôi rồi nhỉ. Hãy dẹp bỏ cái suy nghĩ thằng homu bị deadline dí đến chết và phải out page đi. Hôm nay, tôi sẽ gửi đến độc giả một tác phẩm “lạ mà quen”. Cái “lạ” ở đây là khi tôi hỏi hầu hết các ad trong page có biết đến bộ manga này không thì chỉ có đúng lão #rika biết. Điều này khiến tôi khá ngạc nhiên vì đây là 1 con hàng được vinh dự chế hẳn mấy cái meme và được spam khắp các page anime hay manga lớn trên facebook do đó chắc cũng khá nhiều người biết đến nó bằng cách này (trong đó có tôi). Link đọc cho ai cần: 16 chap: http://www.nettruyen.com/.../three-days-of-happiness-17641 2 extra: http://vgperson.com/other/mangaviewer.php?m=3 (cái extra thì chưa ai dịch) Nguyên tác của bộ này đã được IPM mua bản quyền và xuất bản vào năm ngoái nhưng giờ muốn kiếm 1 quyển hoàn toàn không dễ đâu, tôi có tham khảo một số trang lớn như là TIKI, FAHASA, SHOPEE nhưng đều hết hàng, thế nên ông nào đang có quyển này thì nhớ giữ gìn thật cẩn thận vào, về sau mua lại khó lắm đấy. Ok, giờ chuyển cách xưng hô thôi. CẢNH BÁO SPOIL-ĐỪNG CHẾT VÌ THIẾU HIỂU BIẾT. Thật vô vọng khi thích một người không còn trên thế gian này. Xem ra từ nay về sau chẳng có một điều tốt lành nào đến với cuộc đời tôi. Chính vì thế mà mỗi năm sinh mệnh của tôi chỉ đáng giá 10.000 yên. Quá bi quan về tương lai, tôi đã bán đi gần hết sinh mệnh của mình. Dù có cố làm gì để được hạnh phúc trong quãng đời ngắn ngủi còn lại, thì tôi cũng chỉ nhận được kết quả trái ngược. Trong khi tôi đang tiếp tục sống vô định thì “người giám sát” Miyagi vẫn đăm đăm nhìn tôi với ánh mắt điềm tĩnh. Tôi đã mất thêm hai tháng cuộc đời để nhận ra rằng tôi hạnh phúc nhất khi sống vì cô ấy. Đó là tất cả thông tin cơ bản nhất về truyện, ngoài ra, nếu bạn nào có hứng thú và muốn tìm đọc thêm các tác phẩm của tác giả và họa sĩ này thì có thể tìm ở web này. Điểm cộng rất lớn của web là giao diện rất dễ làm quen, cùng với lượng thông tin kèm theo đầy đủ từ A đến B nên đề cử web này thay Myanimelist nếu không tìm được truyện trên đấy nhé. Tác giả nguyên tác: https://www.mangaupdates.com/authors.html?id=32112 Họa sĩ: https://www.mangaupdates.com/authors.html?id=13698 Giờ đến chuyên mục nhạc nghe khi đọc truyện, theo mình thì vì đây là một bộ truyện ngắn có nội dung nhẹ nhàng và ấm áp nên nó sẽ rất hợp để thưởng thúc cùng với những ca khúc da diết và hơi buồn như là Kimi Wo Matsu của Aimer, Zurui yo và 4℃ của Chihiro, hay là bản nightcore Kanawanai Koi Demo của KG và Yumi Shizukusa. Còn các lựa chọn khác biệt một chút thì sao nhỉ ? Hmm, hãy nghe thử bài STYX HELIX của MYTH và ROID và Ano Yume Wo Nazotte của YOASOBI nhé, chúc các bạn có 1 trải nhiệm đọc truyện và nghe nhạc khó quên. Link nhạc cho bạn nào cần: Kimi Wo Matsu: https://www.youtube.com/watch?v=w6hFEFzemKE Zurui yo: https://www.youtube.com/watch?v=z5o1YsxaNbs 4℃: https://www.youtube.com/watch?v=PRKOQo0FRV0 Kanawanai Koi Demo: https://www.youtube.com/watch?v=3ZNEeLxhqHs STYX HELIX: https://www.youtube.com/watch?v=HdQCWXh3XXU Ano Yume Wo Nazotte: https://www.youtube.com/watch?v=sAuEeM_6zpk “Ta cũng chả hơi đâu quan tâm đến việc chú mày nghèo ra sao. Hay là nguyên do đâu dẫn đến kết cục như vậy. Ta không cần biết mấy việc đó. Ta chỉ muốn hỏi chú mày một chuyện khác… Chú mày có muốn bán bớt đi tuổi thọ của mình không ?” Để mở đầu thì cho phép mình hỏi mọi người một câu nhé: Theo các bạn, thứ gì là quý giá nhất đối với mỗi con người ? Sức khỏe ? Tiền bạc ? Danh vọng ? Tình cảm ? Hay tất cả các điều trên ? Câu trả lời là tất cả những yếu tố mình vừa nêu đều cần thiết nhưng không phải là quan trọng nhất. Chỉ có đúng một thứ mà hầu hết những người trả lời câu hỏi này đã vô tình bỏ qua, tuy nhiên, không có nó thì tất cả yếu tố trên đều là vô nghĩa, đó chính là “tuổi thọ”. Bạn khỏe. Bạn có nhiều tiền. Bạn đứng trên đỉnh cao danh vọng và có rất nhiều mối quan hệ mọi người xung quanh. Hẳn là bạn đã mãn nguyện với cuộc sống hiện tại và cho rằng mình chả thiếu cái gì. Đột nhiên, vào một ngày đẹp trời, bạn bị ám sát hay mắc phải một căn bệnh nan y và thời gian còn lại chỉ tính bằng vài tháng ngắn ngủi. Lúc đó, liệu những yếu tố trên có giúp bạn được không hay chỉ có “tuổi thọ” mới có thể ? Tuy nhiên, trong 3 days of happiness (mình gọi tắt là 3ds), yếu tố tưởng chừng như quan trọng nhất lại có thể được định giá bằng tiền ? Tin mình đi, bạn không nghe nhầm đâu. Sở hữu một cốt truyện độc đáo cùng với rất nhiều bình luận tích cực xoay quanh truyện, mình đã kì vọng rất nhiều vào 3ds và truyện thực sự không làm mình thất vọng. Lấy bối cảnh là một thế giới nơi tuổi thọ, sức khỏe và thời gian của con người có thể được định giá bằng nhiều công cụ, hay thậm chí là có thể đem ra mua bán bằng tiền mặt. Điểm cộng rất lớn của truyện nằm ở tâm lý của những kẻ trực tiếp thực hiện công việc mua bán này được khắc họa một cách rất tự nhiên, mình hoàn toàn chưa thấy một chi tiết nào bị gượng ép hay phi logic trong cốt truyện. Nhịp truyện diễn ra không quá nhanh nhưng cũng không quá chậm, tuy vậy vẫn có những tình tiết khiến người đọc rùng mình ớn lạnh bởi sự đen tối của nó, điển hình là tương lai 30 năm của Kusunoki hay quãng đời 10 năm của Himeno qua lời kể của Miyagi. VÌ vậy, đây không phải là câu truyện mà bạn có thể tự tin đoán trước diễn biến của nó. Nếu để dùng một cụm từ để miêu tả cái kết của truyện thì đó chính là “cực kì thỏa mãn”. Nó mang lại cho mình rất nhiều cung bậc cảm xúc, từ ngạc nhiên cho tới cay đắng xen lẫn sự tiếc nuối, nhưng hơn hết vẫn là mãn nguyện. Chắc hẳn là rất nhiều bạn sẽ thắc mắc rằng tại sao tác giả đặt tên truyện là 3 days of happiness nhưng lại chả thấy ba ngày ở đâu. Mình xin trả lời là đây không phải một tác phẩm viết về ba ngày hạnh phúc của hai nhân vật chính mà là hành trình ngắn ngủi kiếm tìm ba ngày đó. Họ chắc chắn sẽ chết, chết cùng với nhau sau ba ngày hạnh phúc, đó chính là kết thúc hoàn hảo nhất, chắc chắn nó sẽ để lại ấn tượng và dư vị khó quên trong lòng mỗi độc giả để rồi sau này, chúng ta sẽ nhớ mãi về câu truyện tình yêu của họ, một truyện tình có thể sưởi ấm bất kì trái tim lạnh lẽo, họ đã sống hết mình, còn chúng ta, liệu chúng ta có thể như hai người họ, đó phụ thuộc hoàn toàn vào hành động và cách suy nghĩ của các bạn sau khi đọc truyện. Những ý nghĩa nhân văn trong cốt truyện như là hạnh phúc, giá trị của con người hay là cách họ đối xử với nhau đều được truyền tải theo hướng hiện đại và dễ tiếp thu với tất cả mọi người, đặc biệt là những bạn nào không có nhiều thời gian đọc nhưng vẫn muốn tìm kiếm một tác phẩm giàu ý nghĩa. Một điểm nữa mà mình muốn chia sẻ thêm về cốt truyện của 3ds đó chính là sự hài hòa giữa yếu tố romance và drama, bên cạnh nhiều chi tiết đen tối và tâm lý, những khoảnh khắc lãng mạn của 2 nhân vật chính chắc chắn sẽ làm hài lòng những tín đồ của tiểu thuyết lãng mạn bởi sự hồn nhiên và trong sáng của nó. Hai con người cùng chạy trốn số phận nghiệt ngã tìm được sự đồng cảm lẫn nhau, để rồi họ bù đắp cho những khoảng trống nơi trái tim của người còn lại. VIệc chuyển đổi sắc thái từ buồn bã sang ấm áp cũng rất đỗi tự nhiên, hoàn toàn không có bất kìa chi tiết gượng ép. Tóm lại, 3ds có rất nhiều điểm cộng, vượt xa kìa vọng của mình về cốt truyện của một bộ manga ngắn và đến giờ mình vẫn chưa tìm được điểm nào đủ lớn để phàn nàn về cốt truyện của nó. Nếu bạn đang muốn tìm kiếm một bộ truyện có art đẹp, gái nuột, và background được chăm chút kĩ lưỡng, tỉ mỉ thì chắc chắn đây không phải lựa chọn mà các bạn nên thử. Theo mình đánh giá tổng thể thì 3ds có nét vẽ rất phù hợp với truyện. Nét vẽ thực tế, không quá đẹp nhưng cũng không quá cẩu thả. Những chi tiết nhỏ cũng như background tuy không được đầu tư một cách kĩ lưỡng nhưng nó sẽ tạo cho bạn những khoảng lặng để suy ngẫm về cuộc đời thông qua những chi tiết truyện. Thậm chí, những khung tranh chỉ có chữ trên nền đen cũng xuất hiện kha khá trong truyện. Nếu các bạn muốn một chút gì đó bình lặng để thư giãn và quên đi những ồn ào ở ngoài xã hội thì xin chúc mừng, đây chính là tác phẩm dành cho bạn. 3ds xoay quanh cuộc sống của nhân vật Kusunoki, một con người đáng thương nhưng cũng vô cùng đáng trách. Anh ta là đại diện cho một tầng lớp giới trẻ Nhật Bản sống buông thả, không mục đích. Ngày ngày lang thang trong vô định, cố níu giữ lấy chút gì đó từ quá khứ. Những con người đó tưởng chừng như vẫn sống, vẫn hít thở nhưng bên trong đã hoàn toàn mục nát và trống rỗng. Tâm hồn của họ đã chết từ lâu bởi chính những hành động của họ. Không bạn bè, không tiền bạc, không mục đích. Quá khứ có thể là động lực nhưng cũng có thể là thứ kìm chân chúng ta bước tiếp. Điều này có thể được lí giải cụ thể hơn qua một ví dụ đơn giản: Bạn đi xe không cẩn thận và bị ngã xe, sau đó bị thương. Những vết thương có thể cho những ai đủ mạnh mẽ để vượt qua đau đớn nhiều kinh nghiệm quý báu khi đi xe, cũng có thể tạo động lực giúp chúng ta nghiên cứu ra cách làm thế nào để giảm thiểu tối đa thiệt hại lên cơ thể. Nếu không thể vượt qua nỗi đau đó, bạn sẽ mãi mãi ám ảnh về vụ tai nạn dẫn tới không thể đi xe được nữa, qua đó đánh mất rất nhiều điều thú vị mà chỉ có thể có được khi đi xe. Không may, Kusunoki rơi vào trường hợp xấu hơn, chính vì sự níu kéo quá khứ đến mù quáng đã khiến cho anh ta quên đi mất một điều rằng mình đang ở hiện tại và quá khứ chỉ là quá khứ. Bất ngờ thay, một cơ hội đến với Kusunoki khi anh ta phải bán đi tuổi thọ của mình và trải qua ba tháng bên người giám sát là Miyagi, qua đó Kusunoki nhận ra rằng mình đã đánh mất những thứ gì, từ đó, cuộc sống của anh ta trở nên thú vị hơn, ý nghĩa hơn. Một điểm mình rất hài lòng ở cách xây dựng nhân vật này của tác giả đó chính là nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật thông qua rất nhiều đoạn độc thoại nội tâm. Nó khiến cho bất kì ai khi đọc đều có thể dễ dàng đồng cảm và nhìn thấy một phần nào đó của chính mình trong nhân vật này. Người góp phần không nhỏ vào việc thay đổi suy nghĩ của Kusunoki về cuộc sống chính là Miyagi. Ấn tượng của mình về nhân vật này khá tốt bởi những chi tiết đỏ mặt hay cười của Miyagi đều được tác giả vẽ rất tự nhiên, nó mang cảm giác giống với người thật hơn là một nhân vật trong truyện. Là giám sát viên của Kusunogi trong ba tháng cuối, cũng chính là người thẩm định giá trị tuổi thọ của Kusunogi, Miyagi đã chuyển đến sống cùng với Kusunogi ngay sau khi anh chàng bán đi tuổi thọ của mình. Nhiệm vụ hằng ngày của Miyagi chỉ là đi theo và quan sát hành động của Kusunogi. Với vai trò giám sát viên, chỉ Kusunogi mới có thể nhìn thấy sự tồn tại của cô. Để trả khoản nợ khổng lồ của người mẹ mình, Miyagi đã chấp nhận bán đi thời gian 30 năm của mình, đó cũng có nghĩa là cô đã phải đánh đổi toàn bộ tuổi thanh xuân của mình. Khác với Kusunogi, Miyagi có suy nghĩ lạc quan hơn về cuộc sống, cô coi công việc giám sát viên như một cơ hội để hiểu hơn về tính cách mọi người cũng như giá trị của cuộc sống, hy vọng vào một điều tốt đẹp sẽ đến với mình để rồi sống một cách vô nghĩa đến khi gặp được Kusunogi. Gặp được anh, biết được cảm giác được yêu thương, được lắng nghe, giãi bày tâm sự, đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời cô cảm thấy đau đớn khi mình vẫn tiếp tục phải sống. Quyết định bán đi chính tuổi thọ của mình để đưa 300 nghìn yên cho Kusunogi, nói dối anh về giá trị thực sự của tuổi thọ, về những luật lệ của giám sát viên nhưng để rồi bán toàn bộ tuổi thọ còn lại của mình để được ở bên anh mãi mãi. Tất cả điều đó làm nên một Miyagi rất cá tính, rất nhân hậu và cũng vô cùng có hồn. Nội tâm của cô được khắc họa rất rõ nét trong ngoại truyện. Qua đó, sự cô đơn, cảm giác trống rỗng, buồn bã khi trên thế giới này chỉ có duy nhất người được giám sát có thể nhìn thấy, sự nuối tiếc khi thanh xuân của mình sẽ trôi qua trong cô đơn để rồi đến khi trả hết nợ, cô nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều thứ được bộc lộ một cách trần trụi nhất, cảm xúc nhất, không chút màu mè hay phô trương. Chắc chắn sẽ phải rất lâu nữa thì mình mới có thể tìm được một nhân vật nữ gây ấn tượng mạnh như Miyagi. Một câu truyện nếu thiếu đi ý nghĩa nhân văn sẽ không thể chạm đến trái tim của người đọc và việc tìm ra sự nhân văn trong nó là công việc mà mình hứng thú nhất. Với một tác phẩm mang nhiều ý nghĩa nhân văn như 3ds thì để truyền tải được hết cần rất nhiều kiến thức khác nhau, đặc biệt là triết học, việc đó đã vượt quá mục đích của một bài review nên mình hứa sẽ có một bài viết khác phân tích những ý nghĩa nhân văn của tác phẩm trong một ngày rảnh rỗi và không bị deadline dí. Quay trở lại với, nhân vật chính, có hai thứ mà mình nghĩ rằng hầu hết các bạn khi đọc sẽ đều nghĩ đến, đó chính là “hạnh phúc” và “giá trị con người”, hai yếu tố trên tưởng chừng không liên quan gì đến nhau, tuy nhiên sau một hồi suy nghĩ thì mình nhận ra có khá nhiều điểm tương đồng giữa chúng và sau đây sẽ là quan điểm về cách tác giả gửi gắm hai ý nghĩa trên trong tác phẩm và bài học rút ra sau khi đọc của mình. Theo các bạn, thứ gì làm nên giá trị của con người ? Tiền bạc ? Danh vọng ? Cống hiến cho xã hội ? Các mối quan hệ ? Câu trả lời của mình là “hạnh phúc”, tại sao ư ? Bởi vì nó là tổng hợp của tất cả các yếu tố trên. Bạn có nhiều tiền nhưng chưa chắc đã hạnh phúc. Bạn được nhiều người quý mến nhưng không thể tìm được một người thực sự thấu hiểu để trò chuyện và tâm sự, bạn không hạnh phúc. Bạn có ảnh hưởng rất lớn trong xã hội nhưng vẫn luôn cô đơn vì không ai thực sự gắn bó với bạn, bạn không hạnh phúc. Bạn cống hiến hết mình cho xã hội nhưng không được công nhận, bạn không hạnh phúc. Vậy thế nào mới là “hạnh phúc”, câu trả lời rất đơn giản, hạnh phúc chính là sự lan tỏa cảm xúc tích cực của mình đến với mọi người xung quanh. Hãy thử tưởng tượng bạn được điểm cao, lúc đó thầy cô, bố mẹ, họ hàng đều sẽ tự hào về bạn, lúc đó bạn cảm thấy hạnh phúc. Bạn tìm được một nửa của mình và tình cảm của bạn chạm đến trái tim của những ai biết đến nó, bạn sẽ hạnh phúc. Đừng suy nghĩ quá phức tạp về vấn đề này, hãy cứ suy nghĩ theo hướng tích cực, hạnh phúc không phải là thứ cao xa, đôi khi, nó đơn giản chỉ đến từ những hành động nhỏ nhất như là được tặng một món quà nhỏ hay tự mình làm được một điều gì đó. Không quan trọng điều bạn làm lớn lao hay cao cả thế nào, quan trọng là cách bạn lan tỏa niềm hạnh phúc đến với mọi người xung quanh. Ok, vậy thì nó có liên quan gì đến “giá trị con người”, bạn có công nhận với mình tất cả yếu tố trên đều sẽ không tồn tại vĩnh cửu không. Tiền rồi sẽ có lúc mất giá, bạn bè rồi sẽ có lúc chia xa, đỉnh cao danh vọng không bao giờ chỉ dành cho một người, sẽ có lúc một người khác xứng đáng hơn bước lên đó, những cống hiến rồi sẽ bị lãng quên theo thời gian. Chỉ có đúng “hạnh phúc” và “hy vọng” sẽ mãi mãi tồn tại trong trái tim của mỗi người, đó mới chính là giá trị thực sự của một con người. Nếu vậy thì chẳng phải giá trị của con người là vô hạn hay sao, đúng vậy. Tương lai là thứ không bao giờ có thể được dự đoán trước và sẽ chẳng có thứ gì có thể đoán chính xác xem trong tương lai bạn sẽ làm những gì. Qua đây thì mình muốn nhắn nhủ đến tất cả các bạn và cả chính bản thân nữa rằng đừng bao giờ từ bỏ, hãy nỗ lực, cố gắng lan tỏa sự tích cực đến với tất cả mọi người xung quanh vì tiềm năng của con người là vô hạn. Đừng bó buộc mình theo một lối mòn suy nghĩ mà hãy liên tục cải tiến để hoàn thành bản thân, đến cả Kusunoki cũng không thể ngờ rằng một kẻ thất bại như anh ta có thể tạo nên một tác phẩm vĩ đại chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, vậy thì tại sao chúng ta- thế hệ tương lai của đất nước không cố gắng từng ngày để khẳng định giá trị của mình nhỉ ? TỔNG KẾT: 3 days of happiness là một bộ manga rất hay, mình nghĩ tất cả mọi người đều nên đọc qua nó ít nhất 1 lần để cảm nhận được cái hay, cái độc đáo của nghệ thuật miêu tả nội tâm nhân vật và những ý nghĩa sâu săc được gửi gắm trong cốt truyện một cách nhẹ nhàng và sâu lắng. Cuối cùng, mình xin chân thành cảm ơn tất cả các bạn đã bỏ thời gian quý báu ra để đọc hết mấy dòng xàm xí này. Tạm biệt và hẹn gặp lại các bạn trong những bài viết tiếp theo. #homuhomu PS: vì một số lỗi ngáo ngơ nên ad Homu lỡ xoá hết ảnh bài này, tạm thời t để ảnh này đây thế vào để chống trôi, chờ Homu sửa lại cho đàng hoàng nhé #Lamp PS: Tôi, homu ăn hại xin chân thành cảm ơn và xin lỗi anh #Lamp vì đã gây ra cái sự ngu c*k không kiểm soát được này. Tôi rất ăn năn và hối lỗi vì đã làm mất thời gian và công sức của anh ấy, xin cam kết từ nay nếu còn tái phạm nữa thì tôi sẽ chịu mọi hình thức kỉ luật dù có nặng đến đâu đi chăng nữa Mời các bạn đón đọc Ba Ngày Hạnh Phúc của tác giả Sugaru Miaki.
Từ Điển Khazar
Nếu có những cuốn sách đáng gọi “kỳ thư”, Từ điển Khazar là một trong số đó. Kể từ khi ra đời nó đã gây cảm hứng lớn lao cho nhiều thế hệ người đọc, và từ khi bản tiếng Việt được in lần đầu, nó đã là cánh cửa mở ra một thế giới mới mẻ và hấp dẫn khôn cùng của tiểu thuyết hiện đại. Với người đọc bình thường, cuốn sách cho ta một trải nghiệm khác lạ, “đọc theo cách nào cũng được” song đồng thời đầy thử thách, đòi hỏi ta tích cực tham gia vào việc tái dựng chỉnh thể, một cách tưởng tượng và sáng tạo. Với người viết văn, nó là minh chứng cho thấy những khả năng của tiểu thuyết là vô hạn và những chân trời chưa ai chạm tới của văn chương là kỳ vĩ, thu hút khôn cưỡng như thế nào. Không chỉ là “tiểu thuyết đầu tiên của thế kỷ 21” như một số người tán tụng, Từ điển Khazar còn giống như một cuốn sách xưa, lạ lùng, mà tác giả khai quật được từ bụi bặm lãng quên và đưa ra ánh sáng cho chúng ta, cuốn sách mà, dẫu nằm kia dưới ánh ban ngày, vẫn nguyên vẹn bóng tối âm hiểm, u trầm của nó. *** Cùng với "Từ điển Khazar", Milorad Pavic đi vào văn chương thế giới như một trong những nhà văn tìm lối đi riêng để làm mới thể loại tiểu thuyết Nhiều nhà phê bình gọi tiểu thuyết "Từ điển Khazar" (Trần Tiễn Cao Đăng dịch) của nhà văn Milorad Pavic là "tiểu thuyết đầu tiên của thế kỷ XXI" dẫu tác phẩm này được xuất bản từ năm 1984. "Kỳ thư" của thế kỷ XXI "Từ điển Khazar" như tên gọi của nó, là cuốn từ điển viết về dân tộc Khazar, được cấu trúc như một từ điển theo thứ tự của bảng chữ cái, là "tiểu thuyết - từ điển gồm 100.000 từ". Chính vì thế, trong mỗi ngôn ngữ khác nhau, người đọc của mỗi bản dịch sẽ có trình tự đọc "Từ điển Khazar" khác nhau như Milorad Pavic từng chia sẻ: "Bản gốc "Từ điển Khazar" in bằng chữ Cyrillic kết thúc bằng đoạn trích tiếng Latin: "sed venit ut illa impleam et confirmem, Mettheus". Bản dịch tiếng Hy Lạp kết thúc bằng câu: "Tôi đã nhận ra ngay rằng có đến ba nỗi sợ trong tôi chứ không chỉ một". Bản tiếng Anh, Do Thái, Tây Ban Nha và Đan Mạch "Từ điển Khazar" kết thúc bằng câu: "Khi người đọc quay trở lại, mọi thứ diễn ra theo thứ tự ngược lại và Tibon tiến hành sửa chữa bản dịch dựa trên ấn tượng khi nghe kẻ khác vừa đi vừa đọc to bản dịch ấy…". Không những thế, vì là "tiểu thuyết - từ điển" nên người đọc có thể chọn mục từ mình muốn đọc, đọc nhảy cóc, đọc xuôi hay đọc ngược, thậm chí "đọc chéo" theo lời khuyên của tác giả mà vẫn không thay đổi nội dung của tác phẩm. Bìa cuốn tiểu thuyết “Từ điển Khazar” xuất bản tại Việt Nam Làm được như thế là bởi "Từ điển Khazar" được xây dựng dựa trên cấu trúc mở, với những văn bản phân mảnh và kết hợp lại dựa trên sự chủ quan của độc giả, cũng như những dị biệt của từng ngôn ngữ. Khái niệm về đoạn đầu và đoạn cuối tác phẩm không còn cố định theo nghĩa thông thường nữa mà thay đổi, khiến cho tiểu thuyết này trở thành vòng tròn bất tận, không có đầu và không có kết trong chừng ấy trang sách. Nghĩa là trong cái hạn hữu của vật chất là trang giấy chứa đựng cái vô hạn của câu chuyện. Cách đọc này cho phép người đọc dự phần nhiều hơn vào một tác phẩm văn học. Thay vì chỉ duy nhất một cách đọc văn bản, tiểu thuyết hậu hiện đại cho phép người đọc được chọn lựa cách thức đọc một tác phẩm hay nói như nhà văn Raymond Queneau là "một truyện kể theo cách riêng của bạn". Bằng cách đó, con đường của tiểu thuyết không còn bó hẹp trong một lối đi mà có hàng ngàn dự phóng khác nhau, gây hứng thú cho cả người đọc lẫn người viết. Được sinh ra như đứa trẻ Sức hấp dẫn của "Từ điển Khazar" không chỉ đến từ cấu trúc đặc biệt của nó mà còn bởi câu chuyện hoang đường mà Milorad Pavic kể lại về cách cuốn "Từ điển Khazar" được hình thành qua hàng ngàn năm. Biến tiểu thuyết này thoát khỏi cái kỹ thuật nặng nề, khô cứng mà trở nên bay bổng, đầy thơ mộng bởi sức hấp dẫn của những truyện kể, gợi nhắc đến bộ kỳ thư của nhân loại "Ngàn lẻ một đêm" và Milorad Pavic không khác chi nàng Seherazat, mê hoặc người đi qua từ câu chuyện này đến câu chuyện khác hay ở đây là từ mục từ này qua mục từ khác. Được cấu tạo từ 3 quyển sách: "sách đỏ", "sách xanh" và "sách vàng" viết bởi 3 tôn giáo khác nhau (Cơ đốc giáo, Hồi giáo, Do Thái giáo) xung quanh sự kiện được gọi là "luận chiến Khazar". Tại sự kiện lịch sử đó, từng cuốn sách kể lại câu chuyện của mỗi tôn giáo về cách họ thuyết phục quốc vương cho phép dân Khazar cải đạo theo tôn giáo của mình. Chính ở đây, Milorad Pavic đẩy người đọc tiến xa hơn, không còn tiếp thu văn bản một cách thụ động mà buộc họ phải dự phần vào việc suy luận, tùy theo mỗi độc giả sẽ có một đáp án riêng của mình. Thậm chí, nếu hỏi Milorad Pavic, rốt cuộc người Khazar đã cải đạo nào thì chắc ông cũng lắc đầu nói không biết. Điều này khiến ta nhớ đến tác phẩm "Trong rừng trúc" của Akutagawa Ryunosuke (1892-1927) hay "Cô dâu hay con hổ" của Frank R. Stockton (1834-1902) ở chỗ truyện không chỉ có một kết thúc mà quan trọng người đọc quyết định tin vào lời chứng nào và chọn kết thúc mà mình thấy hài lòng nhất. Milorad Pavic biến tiểu thuyết trở thành một sinh thể sống động chứ không còn là một văn bản chết của giấy và mực. Như chính ông từng trả lời trong một cuộc phỏng vấn: "Tiểu thuyết được sinh ra hệt như một đứa trẻ". Câu nói này, không chỉ ví von cách nhà văn "thai nghén" ra tác phẩm mà còn ở chỗ "đứa trẻ" đó có một sinh mệnh riêng, những dự phóng riêng vượt ra khỏi tầm kiểm soát của "cha mẹ", những tác giả không có nhiệm vụ quyết định thay độc giả tương lai của tác phẩm. Tiêu biểu cho văn chương hậu hiện đại Milorad Pavic sinh năm 1929, nhà văn người Serbia. Trong suốt sự nghiệp của mình, ông từng được nhiều lần dự đoán là ứng cử viên sáng giá của Serbia cho giải Nobel Văn chương. Các tiểu thuyết của ông được dịch ra nhiều thứ tiếng và được các nhà phê bình trên thế giới đánh giá cao bởi những sáng tạo độc đáo, kích thích độc giả. Ngoài "Tiểu thuyết - từ điển gồm 100.000 từ", "Từ điển Khazar", Milorad Pavic còn có các tiểu thuyết độc đáo khác: "Tiểu thuyết ô chữ", "Phong cảnh vẽ bằng trà" (1988); "Tiểu thuyết - đồng hồ cát", "Mặt trong của gió"(1991) và "Tiểu thuyết - bài tarot", "Mối tình cuối ở Constantinople" (1994). Cũng giống như nhà văn Italo Calvino của Ý hay Jorge Luis Borges của Argentina, ông được xem là nhà văn tiêu biểu cho văn chương hậu hiện đại. Huỳnh Trọng Khang Mời các bạn đón đọc Từ Điển Khazar của tác giả Milorad Pavic.
Thế Giới Kết Thúc Dịu Dàng Đến Thế
Câu chuyện bắt đầu từ khi đám mây xám trì xuất hiện phía trên một thị trấn hẻo lánh của Nhật, chiếu cột ánh sáng xanh lạnh xuống. Mọi vật bị ánh sáng xanh rọi vào sẽ đông cứng lại như đá hoa cương, lạnh ngắt và cũng tỏa ra sắc xanh lạnh. Dần dần, diện tích bị đóng băng lan rộng khắp trái đất. Mọi người cuống cuồng tìm về bên người thân yêu chờ đón giây phút cuối cùng. Yoshizawa cũng lên đường đạp xe đến nơi ở cách hàng trăm cây số của Shirakawa Yukino, người bạn học thân thương và cũng là mối tình đầu của cậu. Trên con đường ngày một lạnh lẽo và chết chóc, thứ duy nhất sưởi ấm cậu là những trang thư đã đọc đi đọc lại đến sờn giấy, là bức hình chụp chung mờ nhòe. Liệu cậu có kịp gặp được Yukino, hay nàng đã hóa thành pho tượng băng giá câm lặng vĩnh viễn? Chưa bao giờ sự kết thúc hay cuộc gặp mặt cuối cùng lại được nhà văn Ichikawa Takuji miêu tả dịu dàng và nâng niu đến thế. Bởi dù thế nào, “Yêu một ai đó là thế đấy. Trọn vẹn tất cả mọi thứ. Không kén chọn cái này hay cái kia. Dâng hiến cả cuộc đời mình. Tuyệt đối không nuối tiếc.” *** Có bao giờ bạn từng nghĩ về ngày tận thế của Trái Đất? Ngày mà con người chấm dứt sự sống, ngày giống như hàng vạn năm về trước của thế giới thuở hồng hoang. Chắc hẳn là có, nhưng đa số chúng ta hay nghĩ tới một cái kết đáng sợ như việc một thảm họa kinh hoàng xảy ra y hệt những bộ phim bom tấn. Nhà văn Ichikawa Takuji thì không như vậy, ông nghĩ tới tận thế bằng một đôi mắt lãng mạn và yêu thương nhất có thể. Đó chính là hạt giống đẹp đẽ nảy mầm lên cuốn sách  Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế  _ tác phẩm gần đây nhất của ông. Cuốn sách lấy bối cảnh của thế giới những ngày đi vào hồi kết hay chính là tận thế. Chúng ta sẽ không thấy khói lửa, sóng thần hay bất cứ nạn dịch nào hủy hoại sự sống con người như trên màn ảnh nhỏ. Tận thế của Takuji đầy chất thơ _ thế giới kết thúc khi bị cột ánh sáng xanh bao phủ. …một khi đã bị ánh sáng ấy bao trùm, tất cả sẽ chấm dứt. Con người hay muông thú, chim chóc hay cỏ cây, đất đá và nước cũng vậy, mọi thứ đều ngừng chuyển động, rồi có lẽ sẽ chẳng có gì xảy ra nữa. Nhân vật chính là Yoshizawa Yuu, khi biết ánh sáng xanh đang lan tỏa trên diện tích rộng đồng nghĩa với việc thời gian sống ngày càng thu hẹp, anh quyết định lên đường đi tìm Shirakawa Yukino cô bạn gái anh yêu thương suốt 10 năm trời. Yuu đã từng hứa: Tôi đã hứa sẽ đi gặp nàng. Bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi nhất định phải giữ lời đến cùng. Đó là kim chỉ nam cho hành trình của anh, cũng là hành trình xuyên suốt cuốn sách. Trên những bước chân đầu tiên của chặng đường dài, Yuu gặp Mizuki _ chàng trai cũng đang đi tìm gặp cô gái mà anh từng bỏ rơi chỉ để nói lời xin lỗi và được ở lại bên cô mãi mãi. Hai người là bạn đồng hành và trên chuyến đi của cả hai, tác giả lồng ghép những câu chuyện nhỏ. Mỗi câu chuyện là một mảnh ghép hoàn thiện cho bức tranh về lòng yêu thương trong một thế giới đang kết thúc. Cuối cùng thì Mizuki cũng trở về với Eriko, cô gái anh luôn mong muốn được ở bên. Yuu cũng tìm được Yukino và hạnh phúc bên nhau trong thời khắc cuối cùng. Tác giả để ra một kết thúc mở, tôi không nghĩ là vui khi mọi người đều biến mất, nhưng cũng không được coi là buồn khi mọi người đều cảm thấy hạnh phúc vì được ở bên nhau trong khoảnh khắc cuối cùng của sự sống. Sau tất cả, đọng lại trong tôi là giọt buồn man mác, là yêu thương đong đầy và những rung động trong veo như ánh xanh dịu dàng khắp câu chữ len lỏi vào từng ngõ ngách của trái tim. Tác phẩm xây dựng trên một khung cảnh siêu thực, một thế giới tưởng tượng như phong cách vốn dĩ của Takuji. Văn chương của ông lúc nào cũng ám ảnh tình yêu và chia ly, đan xen giữa nỗi buồn và cái đẹp gây một cảm giác rung động khó tả đối với người đọc. Truyện được kể đan lồng quá khứ - hiện tại với nhiều nhân vật, mang nhiều thông điệp khác nhau. Dưới đây là những gì tôi tổng kết được về ý nghĩa của cuốn sách.   Một thế giới tưởng tượng gần gũi với hiện thực mà ta đang sống. Standal từng viết “Văn học là tấm gương phản ánh đời sống xã hội”. Một tác phẩm văn học dù có viết về một thế giới tưởng tượng thì vẫn luôn đề cập tới các vấn đề xã hội. Thế giới kết thúc dịu dàng đến thế cũng không phải ngoại lệ. Nó là một tác phẩm lãng mạn, viết về một câu chuyện không có thực nhưng không đơn thuần chỉ để thỏa mãn trí tưởng tượng của con người. Đằng sau mỗi trang sách, chúng ta nhận thấy xã hội mà ta đang sống, thấy con người của hiện thực đi vào trong bóng dáng của các nhân vật. Một kênh chiếu hình ảnh chiến tranh ở nước nào đó, có cảnh một đứa trẻ khóc vì mất cha mẹ. Cuộc sống vốn đã chẳng dài lắm, thế mà nhiều người lớn cứ nóng lòng cướp đoạt cho bằng được. Đó chẳng phải là tin tức mà chúng ta đã từng xem hằng ngày hay sao? Những đứa trẻ tại vùng giao tranh hay nội chiến, chúng bị cướp đi quyền học tập, thậm chí là quyền được sống. Những em bé như vậy, không phải chỉ có trong sách vở mà đang từng giây từng phút chịu đau thương trong thế giới này. Một góc hiện thực khác gần chúng ta hơn, nói về đạo đức của con người hiện nay cũng được phản chiếu trong câu văn: Tài xế ô tô nhấn còi xua người đi bộ như lùa gia súc. Ông khách trung niên mắng mỏ người phục vụ làm thêm vì những sai sót nhỏ nhặt. Đám thanh niên thản nhiên xô đẩy người già yếu bước đi chậm chạp. Đường phố ngày nay, tôi thấy thực sự sợ khi đi trên vỉa hè không khác nào đi dưới lòng đường. Tại sao con người ta có thể vô liêm sỉ mà cướp đường đi của người khác, cướp đi sự an toàn của người đi bộ? Và những sự việc như vậy khiến chúng ta cũng phải thốt lên như các nhân vật trong câu chuyện: “Chẳng tử tế gì cả”. Takuji còn có thể nhìn thấy bản chất của xã hội mà đúc kết nên rằng: Trong thời đại ngày nay, vứt bỏ đồ đạc mới được coi là đức hạnh. Bởi có thế thì mới làm cho “kinh tế vận hành” được. Vì mục đích cao cả ấy mà cụm từ “mốt năm nay” được sinh ra, con người có thể an tâm mà bỏ đồ mua năm ngoái đi. Đó là việc con người sống quá nhanh, quá chóng vánh mà không biết trân trọng những điều nhỏ nhặt. Cứ thế, dòng người lướt qua ào ào trên những con xe từ sáng đến đêm, và trái tim họ cũng vụt qua như vậy. Yêu thương chẳng đủ ấm nồng mà hời hợt lướt nhanh. Tôi từng nghe câu thơ “Đủ nắng hoa sẽ nở/ Đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy”. Phải chăng con người cứ kêu không hạnh phúc, chỉ vì họ sống chưa đủ yêu thương? Hiện thực trong cuốn sách đã phần nào đánh thức trái tim vẫn đang ngủ say trong tôi với những giấc mơ màu hồng, khiến tôi nhận ra mình cần trưởng thành hơn, cần phải nhìn thẳng vào sự thật vốn dĩ bề bộn và phức tạp.   Có những tình cảm nhân văn và dịu dàng đến thế. Có lẽ đây là điều tôi thích nhất ở cuốn sách. Một tác phẩm lãng mạn nhưng không sến súa, tình cảm cực kì nhân văn và trong trẻo. Thế giới dù có những góc tối tàn nhẫn nhưng ta vẫn yêu nó bởi cuộc đời vẫn còn vô vàn điều tốt đẹp. Mà đẹp nhất, còn gì khác ngoài “Người với người sống để yêu nhau”. Đó cũng chính là thông điệp lớn nhất tôi nhận từ cuốn sách.  Nếu đời người là một cuốn sách, tôi những muốn lấp kín các trang bằng những câu chữ đong đầy tình yêu thương. Tôi không muốn giở từ trang nọ sang trang kia mà chỉ thấy không có gì ngoài những lời phỉ báng nhiếc móc. Đúng như thế, Takuji đã lấp đầy từng con chữ bằng tình yêu thương cao đẹp. Đó là tình yêu trong sáng của Yuu và Yukino, thứ tình cảm chân thành có thể sẵn sàng hy sinh bản thân chỉ để người kia không bị tổn thương. Họ trân trọng nhau từ những điều nhỏ nhặt nhất, từ những kỉ niệm như chiếc máy chế tạo hoàng hôn, tấm ảnh chụp chung hay câu chuyện về những đám mây. Và tôi nghĩ tình yêu chỉ đơn giản thế thôi, đâu cần như thiên tình sử đau thương của Romeo và Juliet. Yuu là một chàng trai nhát cáy nhưng vẫn luôn bảo vệ Yukino đến cùng, dù thế giới có tận diệt cũng phải trở về bên cô bởi vì “Dù là những siêu nhân không mấy đáng tin cậy, mỗi chúng ta đều muốn bảo vệ người mình yêu”. Tình cảm cao thượng trong gia đình cũng được phản ánh một cách sâu sắc. Đó là ông bố hiền lành của Yuu, cả đời chưa bao giờ mắng cậu nửa lời, chỉ dùng sự dịu dàng vỗ về, chở che cho cậu đến giây phút cuối cùng. Ông từng nói với cậu: …khoảnh khắc con nằm trên giường, nhìn lại bố với ánh mắt ngây thơ, bố chợt nghĩ đứa trẻ này tin tưởng mình. Nó giao sinh mạng bản thân cho bố, chẳng chút nghi ngờ. … Không thể phản bội lại lòng tin này được. Bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ sinh linh này. Phải cho nó được vui sướng. Một trái tim vĩ đại ẩn sau dáng hình nhỏ bé của người bố, một tình yêu thương cao cả có thể hy sinh mạng sống chỉ để bảo vệ đứa con trai. Takuji đã cho chúng ta hiểu tình cảm gia đình quan trọng nhường nào. Mẹ của Yuu đã mất, nhưng bà vẫn luôn là động lực cho hai bố con sống tiếp. Người ta không được coi là biến mất hoàn toàn khi mà họ vẫn sống trong trái tim và kí ức của ai đó. Tình yêu, từ giây phút con người đặt chân lên mặt đất cho tới tận ngày diệt vong, nó vẫn luôn là nguồn sức mạnh kì diệu nâng đỡ tâm hồn con người. Nó trao cho ta ý chí, giúp ta làm những điều tưởng chừng không thể. Bởi vì có yêu thương, nên thế giới dẫu có kết thúc, ta vẫn thấy nó dịu dàng đến thế…   Hạt mầm của hy vọng sống. Khi biết Trái Đất đang đi đến hồi kết, Yuu từng nghĩ: Dẫu vậy, biết đâu trên hành tinh này vẫn còn một nơi mà ánh sáng xanh sẽ không bao giờ chạm tới và ở đó chúng ta có thể tiếp tục sống trong yên bình?