Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên

Võ Thực xuyên qua thành Võ Đại Lang, được hào hùng hệ thống, có thể thêm điểm thuộc tính. Võ Thực xuyên qua thành Võ Đại Lang, được hệ thống hào hùng, có thể thêm điểm thuộc tính: Thêm điểm thành công, nhan sắc +1 điểm Thêm điểm thành công, chiều cao +1cm Thêm điểm thành công, tài năng +1 điểm Thêm điểm thành công, sức lực +1 điểm Từ đó Đại Lang trở nên khác thường, biết nấu ăn, có thể võ công, hiểu thơ ca, còn có thể chỉ huy binh lính đánh trận. Gặp Tây Môn Khánh, dám ve vãn vợ mình, ta đánh cho một gậy. Vương mẹ nuôi giúp ta làm việc tốt. . . Làm nàng. Lên núi đánh lão hổ, ta giỏi nhất, đá bóng? Cao Cầu cũng không đánh lại ta. Kiếm tiền? Ta tinh thông các loại nấu ăn, quét sạch Tống triều nạn đói. Đánh trận? Xin lỗi, ta tinh thông Tôn Tử Binh Pháp, Quỷ Cốc Tử, Ba mươi sáu kế, Ngũ Kinh Thất Thư, lục thao, tam lược, binh pháp Gia Cát. . . Hoàng đế gọi thẳng: Triều đại Đại Tống ta lại có nhân tài như vậy! Ngay cả Phan Kim Liên thường ngày đối với hắn lạnh lùng cũng yêu không thể dứt ra được: Đại Lang ngươi quá tuyệt vời, đời này ta may mắn nhất chính là gả cho ngươi. . . *** Huyện Thanh Hà. Trong một gian phòng. Võ thực ngơ ngác nhìn bốn phía, đầu rơi vào nổ vang! Thầm nghĩ phiền phức lớn rồi! Võ thực thế mà đã xuyên không, hơn nữa còn xuyên không thành Võ Đại Lang? Không sai. Chính là Võ Đại Lang! Đại lang, ngươi nên uống thuốc rồi... Võ Thực không khỏi nghĩ tới lời thoại kinh điển trong suối nước, chuyện này sẽ không ứng nghiệm trên người ta chứ? Võ Đại Lang vốn tên là Võ Thực, tiểu danh đại lang, mà xuyên qua tới đây hắn cũng gọi Võ Thực. Ai, bi kịch cùng tên! Là bị xuyên việt đấy... Võ thực sầu não luống cuống, nhìn khuôn mặt đen sì trong gương của mình, trái tim muốn chết cũng có. Lúc còn sống hắn thế nhưng là một đại soái ca mà, xuyên việt tới đây mà lại trở thành ang nghèo kiết xác ư? Thân cao một thước bốn mét này không sai biệt lắm! Nếu như dựa theo tình tiết bình thường phát triển, tiếp theo chờ đợi Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên liên thủ đả kích, độc chết hắn. Nội dung vở kịch này hắn không tiếp thu được. Võ thực nghĩ như vậy, còn không bằng chạy đi thôi. Hắn cũng không làm được a Tây Môn Khánh. Võ thực ở kiếp trước tuy chỉ là một mình, nhưng lại là đầu bếp của một tửu lâu cấp năm, tinh thông các loại hệ thống đồ ăn, đếm mấy chục vạn, mắt thấy nhân sinh sắp đi vào đỉnh phong, thế mà chỉ trong một lần uống rượu mà đã hôn mê, tỉnh dậy là ở thế giới Tống Triều này rồi. Căn cứ ký ức, nơi này là Tống Huy tông thống trị Tống triều. Võ Đại Lang bây giờ vẫn là một con chó độc thân, cũng không lấy được Phan Kim Liên. Võ thực suy nghĩ một chút: "Nếu chiếu theo nội dung vở kịch bình thường, Tây Môn Khánh ra sân, ta cách cái chết cũng không xa nữa." Không thể ngồi chờ chết! Tuyệt đối không thể nhận mệnh, nếu không sẽ xong đời. Vắt mũ lục, còn phải bị thê tử độc chết, cho nên võ thực phải cẩn thận. "Chúc mừng ký chủ, cấy thành công, hệ thống hào hùng đã mở ra rồi..." Lúc này, bỗng nhiên một giọng nói truyền đến. Nghe thấy giọng nói này, võ thực kích động tới điên lên, chuyện này... Kiếp trước hắn đã nhìn vô số tiểu thuyết, sao có thể không biết đây là ngón tay vàng? Ông trời đối xử với ta không tệ mà! lộc cộc có ngón tay vàng, còn có chút nhức đầu. Võ thực nhanh chóng bình phục tâm tình, bắt đầu nghiên cứu. Hắn mở giao diện ra. Tên họ: Võ thực ( Võ đại lang) Tâm tình trị giá: 0. Thuộc tính: 0. Cao: 14 (có thể tăng lên) Nhan giá: 0.rất xấu... Có thể tăng lên) Thể chất: 3 (có thể tăng lên) Lực lượng: 20 (có thể tăng lên) Tốc độ: 4/thước (có thể tăng lên) Võ lực: 100 cân (có thể tăng lên)... Nhìn thấy bảng skills, ngoại trừ tố chất thân thể còn sót lại, những thứ khác đều không được. Võ thực nhìn dáng vẻ của mình, chỉ có thể chấp nhận. Cũng may những loại thuộc tính này đều có thể tăng lên. Võ thực cẩn thận nghiên cứu một chút, căn cứ tin tức hắn chỉ cần làm cho người ta có hỉ nộ ái ố, đạt được một trăm điểm tâm tình là có thể đổi một điểm thuộc tính! Điều kiện tiên quyết là không thể xằng bậy, ví dụ như cởi quần áo chạy như bay trên đường, cố ý mắng mỏ đường chờ thuộc dạng hành vi vô hiệu. Chỉ có thể thông qua con đường bình thường. Võ thực trước kia là nhà bếp chủ chốt của tửu điếm, căn cứ tình trạng trước mắt của hắn, chỉ có thể làm các loại thức ăn tương đối thích hợp. Nhuyễn vật thấp hèn có thể tăng lên thuộc tính? Nghĩ tới đây, Võ Thực lập tức tỉnh táo tinh thần, đi thẳng tới phòng bếp, nhìn thấy còn có mấy cái chưa bán hết bánh hấp, bắt đầu ăn. Cái này là do võ công đại lang làm, sau khi ăn vũ thực xong mới gật đầu: "Mùi vị không tệ, nhưng không đủ để khiến người ta có cảm xúc lớn, còn phải xem tay nghề của ta mới được!" Tay nghề nấu nướng vô cùng cao, món ăn chính, món trung tâm, các loại mỹ thực hắn đều biết cách làm. Cái bánh hấp này còn tạm được, nhưng nếu hắn muốn nhanh chóng đạt được giá trị của cảm xúc thì phải làm càng tốt hơn. Ngay sau đó, hắn đi ra ngoài mua sắm một ít đồ vật chế tác mũ lồng. Căn cứ vào kinh nghiệm luyện thực, chi phí thành viên này tương đối thấp, được nhiều người biết, tiện nghi ăn ngon, tương đối thích hợp với hắn trước mắt. Hiện tại hắn muốn thay đổi cục diện nấm mồ bị người hại chết của mình, thì phải nhanh chóng trưởng thành. Võ thực mua một ít thuốc nước ấm và tài liệu về, bắt đầu chế tác. Thứ đồ chơi này trước kia hắn đã từng làm qua, không khó, nhưng cũng có chút hàm lượng kỹ thuật. Mũ nón hình tròn, màu đỏ, bên trong có thịt và rau dưa, hành lá, vỏ tỏi, đầu tiên phải trưởng thành thành một hình tròn, dùng lửa chống đỡ hương vị tuyệt đối tốt. Rất nhanh. Võ thực tích lũy mệt nhọc cuối cùng cũng xong. Sáng sớm hôm sau Võ Thực sớm đi ra ngoài, gánh gánh nặng thét to: "Ài, bán nồi bán mũ rồi, nón nón cổ vừa lớn vừa tròn..." Cái tiết nước lạnh này bây giờ, gió lạnh thổi qua, thực vật mặc một bộ quần áo dày cộp, vừa lùn vừa mập. Nó ở trên bếp lò đi trên đường, làm cho thỏa đáng nghèo khó. Bộ dáng này khiến Võ Thực nhìn càng thất bại. Hắn bình phục tâm tình, nói với bản thân mình trải qua thời gian này là được rồi. Không thể không nói người cổ đại thật vất vả, sáng sớm vẫn có không ít người bắt đầu bận rộn. Võ thực thét dài cả buổi, một lão bá bên cạnh đi tới, cười nói: "Đại Lang, bánh nướng đổi tên thành bếp lò rồi?" "Đúng vậy a Hùng bá, hai cái nồi ta vừa làm, hai cái nếm thử?" Lão bá cười nói: "Được, cho ta hai đứa đi!" Lão bá trái lại tương đối quen thuộc với đại lang. Dù sao quanh năm chạm mặt. Võ thực nhanh chóng cầm hai cái nồi tới, nhận được bốn văn tiền. Lồng sắt mới mẻ đang nóng hôi hổi bốc hơi. "Bánh này nhìn có vẻ kỳ quái..." Lão bá nhìn cái bánh nướng này, không giống với bánh bột nhão trước kia, mà là màu nâu của cái bánh nướng này. Võ thực cười nói: "Hùng bá, cái nồi này ăn ngon lắm, thử xem sẽ biết!" "Ừm!" Hùng Bá ôm tâm lý hoài nghi ăn một miếng, trong miệng cảm giác cháy non, hương vị noãn, khiến mắt nó lập tức sáng lên: "Mùi vị này... Không tệ!" Hùng Bá rất nhanh ăn hết một người. Vẻ mặt cũng biến hóa liên tục: "Đời này ta chưa từng ăn thứ ngon như vậy, quả thực là quá ngon!" Hùng Bá rất kinh ngạc và cũng rất sung sướng, không ngờ vị Võ Đại Lang vừa lùn vừa bã này có tay nghề tốt như vậy. "Ngù sắt thật hương!... Cho ta thêm hai cái nữa!" "Được thôi!" Võ thực đại hỉ, xem ra người của thế giới này cũng thích ăn mũ lồng. Lại thu được bốn văn tiền, võ thực cũng khá hăng hái. Cùng lúc đó, trong đầu Võ Thực truyền đến thanh âm, để nội tâm của hắn vui vẻ. ... ... 【 Đám lão Thiết, xin đề cử cất giữ, đầu tư cam đoan không lỗ, cảm ơn!.. yêu ngươi lắm. (Bản chương kết thúc) Mời các bạn mượn đọc sách Võ Đại Lang: Ta Còn Là Cưới Phan Kim Liên của tác giả Vũ Cảnh Thiên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tú Sắc Nông Gia - Quả Vô
Loan Loan ngoài ý muốn đi vào một thời đại khác, ở kiếp trước, cha không thương, mẹ không yêu. Ở kiếp này, nàng có một trượng phu chất phác, trung thực, đối mặt với căn nhà nghèo rớt mùng tơi, người trong thôn hoảng sợ tránh xa, nghĩ tới, nếu muốn có những ngày tháng tốt lành, nàng còn phải cố gắng nhiều hơn… Cổ đại tiểu viện thôn xóm, miệng mồm nhiều hơn, thị phi cũng nhiều hơn, nhưng hạnh phúc cũng nhiều. . . . *** Lời Editor: Đây là một bộ truyện điền văn làm ruộng, không có quá nhiều tình tiết gây cấn, hay nữ chính vạn năng, cô ấy xuyên qua đối mặt với việc đã có chồng, có một gia đình nghèo khó, nam chính không tuấn mỹ vô trù, cũng không bá đạo lãnh khốc, anh chỉ là một anh nông dân bình thường, trung hậu, thật thà, thương yêu bảo vệ vợ, có trách nhiệm với gia đình. Nữ chính giúp anh vượt qua mặc cảm, hòa thuận cùng xóm giềng, phấn đấu làm giàu, chăm sóc và giúp đỡ mọi người… đúng như lời tác giả nói, thị phi nhiều, hạnh phúc cũng nhiều   *** Sau một trận mưa xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở, nước mưa đọng trên các cánh hoa tươi đẹp lại càng thêm kiều diễm. Lá cây ẩm ướt lại hóa xanh tươi. Những chú chim hân hoan bay lượn trong rừng, nhẹ nhàng tung cánh dưới ánh nắng ban mai ấm áp. Bầu trời một mảnh xanh thẫm, từng đám mây trắng xếp chồng lên nhau tạo thành một bức tranh đẹp mắt. Trên con đường lớn trong Dương gia thôn, mấy thân ảnh nho nhỏ đang vui vẻ chạy tung tăng. Đi đầu là một nam hài quần áo màu tím, đầu tóc gọn gàng buộc ở sau gáy, trên người đeo một chiếc túi làm bằng vải mịn xanh biếc, một mặt là hình con cừu thêu theo kiểu chữ thập, mặt khác là mấy đoá hoa nhỏ. Tiểu tử dương dương tự đắc khoác túi sách ở trước người, còn có ý để mặt có hình con cừu ở phía trên. Mấy bạn nhỏ vây ở xung quanh, tò mò nhìn cái gọi là túi sách mà cu cậu đang đeo trên người. “Hán Nhi, túi sách này của ca đựng cái gì bên trong vậy?” Cát Căn nhỏ tuổi hơn Dương Ngọc Hán, mở to hai mắt nhìn túi sách của cu cậu kia, tò mò hỏi. Dương Ngọc Hán đắc ý giơ túi sách lên: “Gọi là túi sách, đương nhiên phải đựng sách rồi. Mẹ ta nói, đến trường học sao có thể không có túi sách chứ?” Sau đó chủ động mở túi ra cho mấy đứa nhỏ nhìn, bên trong là một quyển Tam Tự kinh, còn có một quyển tập nhỏ do Loan Loan làm, giúp con trai dễ dàng luyện viết chữ. Sau đó còn có một cái hộp dài, từ một bên có thể nhìn thấy trên hộp có khắc hình cây trúc, ánh mắt bọn nhỏ lập tức bị chiếc hộp hấp dẫn. Trong số bọn nhỏ, Đại Bảo và Tiểu Bảo là lớn tuổi nhất. Đại Bảo chỉ vào cái hộp, hỏi: “Đây là gì vậy?” Dương Ngọc Hán cẩn thận lấy chiếc hộp ra, ngồi xổm xuống, tìm một chỗ sạch sẽ đặt hộp lên. Mấy đứa nhỏ khác cũng ngồi xổm xuống theo. Chiếc hộp là do Loan Loan nhờ Tạ Dật tìm người làm giúp, dựa theo kiểu dáng của hộp bút ở hiện đại. Dáng dài, phía trên khắc mấy hình chim thú đơn giản, mở ra, bên trong dùng vải bố để lót, thả hai cây bút vào. Trên mặt hộp không in nhiều hình hoa cỏ chim muông đẹp mắt như hộp bút ở hiện đại, cho nên chỉ có thể nhờ sư phụ điêu khắc khắc một ít hình chim con be bé. Thợ điêu khắc mà Tạ Dật mời đương nhiên là thợ tốt nhất, nên hình mấy con chim nhỏ nhìn rất sống động, vẻ như muốn bay ra ngoài. Hơn nữa, còn dùng bút lông để vẽ viền xung quanh chim nhỏ, càng tăng thêm vẻ sinh động. ... Mời các bạn đón đọc Tú Sắc Nông Gia của tác giả Quả Vô.
Tình Bất Yếm Trá - Thị Kim
Khi Yến tiên sinh bị đá lần thứ nhất, Tuyệt đối không nghĩ tới mình còn có thể bị đá lần thứ hai Giải nghĩa tên truyện: Tình bất yếm trá: có nghĩa là không tiếc lừa dối, tung hỏa mù đánh lạc hướng đối phương để có được lợi thế chiến thắng trong tình yêu. *** Ôn Tửu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, suýt chút nữa nước mắt đã trào ra. Từ xưa tới nay cô không hề yếu ớt, nhưng không nghĩ tới sẽ đau như vậy. Yến Luật cấm dục nhiều năm, giờ phút này rốt cục đã thật sự có được Ôn Tửu, hơn nữa còn là người mình nhớ nhung rất lâu rồi, niềm khoái cảm chiếm được từ thân thể tới trái tim cô như khiến người ta điên cuồng, anh căn bản không khắc chế được sức lực. Hơn nữa Ôn Tửu ở trước mặt anh vẫn luôn mạnh mẽ, giờ phút này rốt cục anh đã có cơ hội xoay người làm chủ, trong tiềm thức ôm ham muốn chinh phục cô nên động tác cũng vô cùng kịch liệt. Ôn Tửu cũng là lần đầu, tất nhiên là đau dữ dội, cắn cánh tay anh để anh dừng lại. Giờ phút này tên đã lên dây, làm gì có cách nào rút về, hơn nữa Yến Luật vừa mới nếm được tư vị này, sao có thể chịu dừng tay như vậy, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Chút nữa là xong rồi.” Vốn là thuận miệng dỗ cô, ai ngờ suýt nữa thành lời tiên tri… Yến tiên sinh luôn luôn tự tin tới mức tự kỷ tất nhiên sẽ không cho phép chính mình thua kém người khác trong lĩnh vực quan trọng như thế, ỷ vào thể lực và lực khống chế hơn người, vài lần vọt tới chỗ hiểm yếu rồi đột nhiên dừng lại bước tiến chinh chiến thảo phạt. Đương nhiên là anh hy vọng thời gian càng dài càng tốt, Ôn Tửu lại đau đớn một giây mà như một năm, ước gì lập tức chấm dứt, vài lần thúc giục không có kết quả, thẹn quá thành giận bắt đầu giãy dụa. Cô luôn luôn là nữ vương, chỉ có cô ức hiếp người khác, nào có chuyện bị người đặt ở dưới thân tùy ý bắt nạt mãi lâu như vậy, xong việc nằm sấp trên giường, rất lâu không để ý tới Yến Luật, nếu không phải trong lòng yêu anh thì cô hận không thể ngấu nghiến anh một trận thì mới hết giận. Yến Luật cũng biết chính mình có chút không khống chế được, dùng lực quá mạnh. Lập tức dùng điệu bộ ăn nói khép nép chưa từng làm trong đời để cười làm lành nhận tội, nhỏ giọng dỗ dành Ôn Tửu cả buổi, rồi ôm cô đi nhà vệ sinh, cúi đầu xưng thần cẩn thận hầu hạ, thế này mới làm cho cô thoáng hết giận. Yến Luật dùng chăn phủ giường quấn Ôn Tửu, ôm đến sô pha, trước ôm lấy chăn, sau đó cười nói: “Anh đi đổi ga giường.” ... Mời các bạn đón đọc Tình Bất Yếm Trá của tác giả Thị Kim.
Tiểu Khanh - Nhiễu Lương Tam Nhật
Trên thế giới này có một người như vậy, Nàng ôm ấp giấc mộng, Lặng lẽ nỗ lực, Thầm mong có một ngày có thể đuổi kịp bước chân của người kia, Nàng ngốc nghếch, Dù cho tình cờ bắt gặp cảnh đẹp ven đường, cũng không biết rẽ sang. Nàng ngốc nghếch như vậy, Kiên trì, nỗ lực không ngừng nghỉ, Và rồi cuối cùng, nàng đã có được hạnh phúc của chính mình. *** Nhan Hỉ là một cậu bé đặc biệt, dĩ nhiên là ban đầu bản thân cậu không hề nhận ra điều này. Cho đến năm chín tuổi, cậu mới ý thức được rằng, mình khác với mọi người. Lần đầu tiên Nhan Hỉ gặp Minh Tuệ là vào năm cậu chín tuổi. Lúc bấy giờ cô nhóc Minh Tuệ chỉ mới ba tuổi, bé cỏn con như một hạt đậu, ngay cả trí não còn chưa phát triển hoàn thiện. Thế nhưng nhờ cô nhóc ba tuổi này mà cậu mới biết được mình khác với mọi người. Khoảnh khắc đầu tiên cậu trông thấy Minh Tuệ, toàn thân cô bé tỏa ra một màu hồng rực rỡ. Tất nhiên cậu không biết màu sắc ấy là màu hồng, bởi trước chín tuổi, thế giới trong mắt cậu từ lâu đã được mặc định không có màu sắc, vì rằng tất cả những thứ cậu nhìn thấy hơn tám năm qua chỉ gói gọn trong ba màu: đen, trắng và tro tàn. Nhan Hỉ cảm thấy Minh Tuệ trông thật hay ho, còn cái màu hồng tươi roi rói trên người cô bé nữa, sao mà cuốn hút đến thế. Thế là cả mùa hè năm đó, ánh mắt cậu luôn theo sát không rời hạt đậu hồng chuyên nghịch ngợm phá phách kia. Nếu nói rằng câu chuyện của họ đã thành hình từ những năm tháng ấu thơ hồn nhiên và non trẻ, quả thật không sai. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Khanh của tác giả Nhiễu Lương Tam Nhật.
Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi - Chá Mễ Thố
Ta đây xuyên không, nào ngờ lại biến thành cô bé lọ lem phiên bản cổ đại. Hết bị muội muội đoạt đi vị hôn phu, lại bị phụ thân gả cho người ta xung hỉ——đùa à! Cho tới bây giờ chỉ có ta khi dễ người, khi nào đến lượt họ lên mặt! Đánh ta?! Được! Một châm cho ngươi nâng không nổi tay phải! Mắng ta?! Tốt! Một cước đá ngươi xuống hồ băng làm mồi cho cá chép! Ám sát?! Giỏi! Ta đây không cho ngươi nhìn thấy mặt trời ngày mai! Cái gì? Muốn dâng ta cho Quỷ vương âm lãnh tàn nhẫn, khắc chết tám vị phu nhân ngay đêm tân hôn sao? Không thành vấn đề! Ta đây chính là “hỗn thế ma nữ” lăn lộn trong hai giới hắc bạch, ta đây thực muốn nhìn thử xem, hai ta, ai tàn nhẫn hơn, ai ngoan độc hơn! Đến khi bước vào vương phủ, ta đây mới biết được Quỷ vương này lại hoàn toàn bất đồng với lời đồn bên ngoài. Chẳng những trúng phải kì độc, ngày ngày uống thuốc, mà đến mỗi đêm trăng tròn đều phải chịu đựng nỗi đau như xé tâm can. Bộ dáng suy nhược của nam tử kia khiến ta đây dần dần buông lòng phòng bị, tâm sinh thương tiếc. Ta thề, ai làm cho hắn như thế, ta phải ngàn lần, không, vạn lần “đền đáp” lại cho đối phương! Nhưng mà, nam nhân này, tựa hồ như, không hề giống với vẻ bề ngoài. *** Ta là một nô tài bé nhỏ không đáng kể, không bắt mắt nhất, trong hoàng cung Nam Phượng, mười một tuổi vào cung, đến bây giờ, ta đã sống ở trong hoàng cung này được một giáp, cũng chính là sáu mươi năm . Nói như vậy, các ngươi đã biết tuổi của ta rồi, ta đã bảy mươi mốt tuổi. Nô tài ở trong cung điện này, không ai lớn tuổi hơn so với ta. Người vào cung cùng với ta lúc ban đầu, cũng đã cát bụi trở về với cát bụi, đất về với đất, duy chỉ có lại ta, còn sống trên cõi đời này, hưởng thụ mặt trời mọc mặt trời lặn, sóng lên sóng xuống, vẫn cùng cái Vương triều này, tiếp tục sống cùng nhau. Mọi người trong cung nhìn thấy ta, cũng sẽ tôn kính xưng một tiếng Phúc công công, mặc dù chỉ là thái giám tổng quản bên cạnh hoàng đế, nhìn thấy ta cũng nhượng ba phần lễ. Ta từ trong con mắt của bọn họ, thấy được tôn kính cùng sợ hãi, Tiên Hoàng nói, đây làta nên được , cho nên ta đương nhiên hưởng thụ hết thảy. Ta thích phơi nắng, mỗi ngày cũng sẽ đến trong viện, ngồi ở trên xích đu, hưởng thụ ánh mặt trời ấmáp. Chỉ có thấy mặt trời từ phương đông mọc lên, ta mới có thể xác định ta đã sống quá một ngày. Tiên Hoàng thoái vị, ta vốn là muốn đi theo Tiên Hoàng, nhưng Tiên Hoàng nói ta tuổi già, để cho ta ở lại trong cung dưỡng lão. Ta biết Tiên Hoàng là vì muốn tốt cho ta, theo ở bên cạnh Tiên Hoàng nhiều năm như vậy, ta rất có năng lực được hiểu được ẩn ý bên trong tiếng nói của Tiên Hoàng, phân biệt được trong giọng nói của người là thật hay giả. Mặc dù biết Tiên Hoàng là thật tâm tốt với ta, nhưng trong lòng ta vẫn khổ sở. Bởi vì, ta già rồi, không thể hầu hạ Tiên Hoàng được nữa. Nhìn người và Phượng Hoàng Tiểu chủ rời đi, ta đột nhiên cảm giác thấy trong lòng vắng vẻ, người kia làm bạn với ta nhiều năm từ lúc còn là Tiểu hoàng tử đến lúc trưởng thành, sau này cũng không cần ta nữa. Cũng may, tân hoàng đối với ta rất tốt, mỗi lần thấy ta, cũng không để cho ta quỳ xuống, ngược lại mở miệng một tiếng Phúc công công, để cho ta có chút chịu không nổi. Mỗi khi, thấy tân hoàng, ta cũng sẽ hoảng hốt trong nháy mắt như vậy, đôi mắt màu tím kia của tân hoàng, khiến cho ta nghĩ tới nhiều chuyện trong quá khứ, rất nhiều rất nhiều. Lại nói, tân hoàng cũng là ta nhìn lớn lên( ý nói chăm sóc từ nhỏ đến lúc trưởng thành). Thời điểm, Tiên Hoàng mang theo đứa nhỏ này vào cung, ta liền biết quyết định của Tiên Hoàng. Lúc trước khi Tiên Hoàng còn sống, người chỉ có yêu ba nữ nhân. Thứ nhất, đương nhiên là Kính Đức hoàng hậu, bà làMẹ đẻ của Tiên Hoàng, tên là Miêu Sở Vân, là một nữ nhân với dung mạo vừa xinh đẹp ôn nhu, vừa đáng thương. Người thứ hai, là chính là cô gái Phương Bắc kia. Ta bất quá là nô tài, không thể suy đoán bừa bãi nội tâm của Tiên Hoàng, nhưng ta lại biết, Tiên Hoàng cả đời này, thậm chí đến chết, trong lòng cũng chỉ chứa cô gái gọi là Phượng Thất Thất kia. Chỉ tiếc, cõi đời này cũng không phải là cố gắng thì được đền đáp, cũng không phải là ta yêu ngươi, ngươi sẽ yêu ta. Tiên Hoàng kế thừa sự si tình của Kính Đức hoàng hậu, cuối cùng vìnàng kia, chờ đợi nhiều năm như vậy. Cho đến. . . . . . Người nữ nhân thứ ba xuất hiện. Mặc dù, ở trong mắt rất nhiều người, ta đã là thập cỗ lai hy, trừ cái danh tiếng Phúc công công này, không còn có đặc điểm khác, thế nhưng bọn họ đã quên, ở trong cung lạnh lùng vô tình này, ta có thể sống quámột giáp, đủ để nói rõ khả năng của ta. Ví dụ như, ta biết rõ chủ tử yêu thích cái gì, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, tiếp theo, ta có trí nhớ vô cùng tốt, có thể nhớ được rất nhiều chuyện, rất nhiều hình ảnh một cách rõ ràng. Tựa như, bây giờ ta nhớ tới thời điểm, mới gặp gỡ vị chủ tử kia, hình ảnh của khuôn mặt kia, sẽ lập tức nhảy vào trong đầu ta, làm sao cũng đều không đi. Tiên Hoàng không tham sắc, đây là chuyện mà mọi người ở Nam Phượng quốc đều biết. Tất cả mọi ngườiđều hâm mộ và ghen tỵ với Cổ Quân Dao. Nàng là côgái duy nhất bên cạnh Tiên Hoàng, Tiên Hoàng vì nàng huỷ bỏ chế độ hậu cung kéo dài trăm năm, biểu lộ lục cung vô phi, bên cạnh chỉ có một vị nữ tử này. ... Mời các bạn đón đọc Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi của tác giả Chá Mễ Thố.