Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chúng Ta - Tân Di Ổ

Theo bạn, thời gian dành cho một cuộc tình là bao lâu? 1 năm – là thời gian tình yêu đẹp nhất, là những vị ngọt nếm rõ trên đàu môi mỗi chúng ta. 5 năm – là thời gian tình yêu thử thách nhất, là những vị đắng, chat và cái mằm mặn của nước mắt ai rơi. 10 năm – là những khoảng thăng trầm mỗi người tĩnh lại sau nhưng biến cố cuộc đời. Có thể ly, hợp cũng có thể vẫn bên nhau như lúc bắt đầu. Vậy tình yêu hai mươi tám năm gọi là gì? Cái tên nào mới có thể hợp được với nó? “ Điều em có thể cho anh, chính là ký ức hai mươi tám năm chúng ta quen biết nhau”. Kỳ Thiện và Chu Toản sinh ra chỉ hơn kém nhau đúng một ngày, từ bé đã được người lớn hai bên xem nhau là “ tiểu oan gia”, gần như mọi người đều cho rằng, sớm muộn họ cũng sẽ ở bên nhau thôi. Nhưng nào ngờ,  họ lại giữa được mối quan hệ bạn nối khố thân thiết này suốt hai mươi tám từ lúc còn nằm trong nôi đến hiện tại. Đối với Kỳ Thiện, Chu Toàn giống như một con diều vậy. Anh cao ngạo, rực rỡ đến lóa mắt bay lượn trên trời hè. Trời sinh ra anh tiêu dao, tự tại. Còn cô nắm sợ dây diều đó trong tay nhưng dù diều có đẹp đến nhường nào, bay cao đến đâu, người người có trầm trồ ngước nhìn thì có tích gì? Gió thổi về phía nào, anh sẽ bay theo về phía đó dù cô có cầm thì cũng chẳng thể kéo anh về hướng mình. Thứ duy nhất cô có chính là sợ dây kia diều mà thôi. Điều mà Kỳ Thiện thật sự muốn là một người bạn đời ổn định, một tình yêu nương tựa vào nhau. Cô tốn bao nhiêu thời gian để trao trái tim cho một người, thì cũng tốn từng ấy thời gian để lấy lại nó. Cô nghĩ, đã hai mười tám năm rồi, cô hẳn có thể miễn dịch với người đàn ông tên “Chu Toản”. Nhưng hóa ra “miễn dịch” lại chính là từng “trúng đôc”, chỉ là may chưa chết mà thôi. Từ đó, lòng cô trở nên vô tư, tầm mắt trở nên rộng mở hơn. Câu hỏi vẫn luôn canh cánh nơi đáy lòng cô, hãy cứ để thời gian trả lời!  *** Chu Toán, Cậu còn nhớ, tôi từng hỏi cậu xem tôi là gì của cậu không? Lúc đó tôi thực sự rất muốn biết câu trả lời, nhưng bây giờ thì không cần nữa. Tôi của năm 18 tuổi ấy, hoang mang mờ mịt với mối quan hệ của chúng ta mới hỏi ra một câu ngu ngốc như vậy. Tôi của hôm nay đã 28 tuổi, vẫn không có cách nào thoát khỏi mối ràng buộc với cậu, nhưng tôi thoát khỏi chính mình. Chúng ta sinh cách nhau một ngày, uống chung bầu sữa mẹ, hai nhà thân nhau còn hơn cả ruột thịt, nhưng như vậy thì sao? Hoàn cảnh tạo nên tính cách, tôi biết. Bố mẹ tôi bình bình đạm đạm yên ổn qua ngày, thế nên tôi cũng muốn được giống như họ vậy, có một tình yêu bình dị, với cậu. Tôi nhận ra điều này từ những ngày bắt đầu có sự hiểu biết về giới tính. Xung quanh tôi toàn là cậu và dấu vết của cậu. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ tồn tại một tình bạn thuần khiết giữa nam và nữ, chỉ là vấn đề thời gian, xem ai sẽ là người phá vỡ vách ngăn mỏng manh mang tên “bạn thân" này trước mà thôi. Tôi đã từng thích cậu, chính vì vậy cũng từng mong cậu cũng sẽ thích tôi. Tuy tôi biết trong lòng cậu có tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy không an toàn. Vậy, cậu có thể buông tay tôi không? Để tôi đi tìm một nơi gửi gắm khác, có thể người ta không thân với tôi như cậu, không quan trọng bằng cậu trong lòng tôi, nhưng ít ra, khiến tôi bớt sợ hãi. Được không, Chu Toán? … Kỳ Thiện, Cậu đừng nằm mơ! *** Review bởi: Tạ Thu Ngân - fb/hoinhieuchu   “Thứ em có thể cho anh là những hồi ức đã bỏ lỡ suốt 28 năm bên nhau của chúng ta.”  Yêu một người có thể yêu đến bao lâu? Một năm? Hai năm? Năm năm là quá dài, mười năm thành cổ tích. Hai mươi tám năm thì tình yêu có lẽ đã tan thành một phần máu thịt. Hai mươi tám năm đi qua, Kỳ Thiện đã từng sợ hãi, từng từ bỏ, từng gắng để thời gian mài mòn những rung động kéo dài suốt từ thuở ấu thơ cho đến khi khôn lớn, thế nhưng năm tháng vẫn thương tình, nên đã cẩn thận gói ghém những niềm yêu và giúp cô gìn giữ thật kĩ nơi đáy tim mình.  Hầu hết những chuyện tình thời niên thiếu đều trải qua những bước thăng trầm hệt như câu chuyện của Chu Toản và Kỳ Thiện: Cảm giác rung rinh đầu tiên ngỡ như cơn say nắng vào buổi còn hồn nhiên; Nỗi băn khoăn âu lo khi thời gian đi qua và dần phát hiện mình đã đem lòng yêu ai đó; Những hồi hộp, trăn trở, phân vân giữa có hay không thổ lộ, được chấp nhận hay bị chối từ; Những hờn ghen, giận dỗi trẻ con; Và nếu không may mắn thì sẽ còn là cả niềm tiếc nuối vì không có được hoặc đã để mất đi người ta rất yêu vào giữa độ thanh xuân đang đẹp nhất. Đây là cuốn tiểu thuyết Tân Di Ổ dùng để đánh dấu sự kết thúc dòng tiểu thuyết thanh xuân của chị, bởi vậy, chị vun vén cho câu chuyện của Chu Toản và Kỳ Thiện đầy đủ những cảm xúc của tình yêu tuổi trẻ. Và như thế, “Chúng ta” trở thành bài ca rất đẹp cho những người muốn tìm lại một quãng thanh xuân.  Chu Toản và Kỳ Thiện sinh cách nhau một ngày, lớn lên bên nhau từ độ còn nằm nôi. Những tháng năm đẹp nhất là những tháng năm hai đứa trẻ ngồi chơi nơi hiên cửa, là những ngày Chu Toản đứng dưới khoảng sân nhỏ ngóng lên ban công phòng Kỳ Thiện, những tối cậu trèo cửa sổ mang một món quà vào phòng cô và đùa vui bằng câu chuyện Công Chúa Tóc Dài. Suốt bao nhiêu năm, Chu Toản đi đến nơi nào cũng nhớ mang về cho Kỳ Thiện một món đồ nho nhỏ xinh xinh, để cô nâng niu cất vào chiếc rương báu vật giấu ở trong phòng. Trong tim Kỳ Thiện, những ngày ấy từng là những ngày đẹp tới độ gió dường như êm hơn và đến màu nắng gắt cũng hóa thành sắc màu lung linh nhất. Nhưng cùng với đó, họ lớn lên, những biến đổi của cuộc sống, những nghĩ suy phức tạp của tuổi trưởng thành, và cả những lần vô tình làm tổn thương nhau dần khiến cô sợ hãi. Tuổi thơ bỗng chốc hóa thành con sông lớn, mặt nước đẹp đấy nhưng bởi không thể bơi nên chẳng dám đến gần.  Chu Toản không phải là chàng trai hoàn hảo. Cậu có cả một loạt những tính xấu của một chàng trai mới lớn: ác miệng, mập mờ, lúc nắng lúc mưa, đôi khi ương bướng và cực đoan đến khó hiểu. Cuộc hôn nhân thất bại của bố mẹ, sự tan vỡ từ sớm của gia đình khiến cậu mất lòng tin. Ngược lại, Kỳ Thiện có trọn vẹn những gì cậu khao khát: Một ông bố hết mực yêu thương vợ con, một bà mẹ biết cảm thông và thấu hiểu. Kỳ Thiện lớn lên trong sự bảo bọc, cô là viên ngọc quý, là tấm gương soi thấu những cảm xúc thật nhất nơi Chu Toản. Những ngày bên Kỳ Thiện, yêu ghét khóc cười đều xuất phát từ trái tim. Chính điều ấy khiến cậu đâm sợ hãi Kỳ Thiện. "Cậu nói xem, sau này tớ sẽ ra sao? Chúng ta rồi sẽ thế nào?" Đó là câu nói Chu Toản thủ thỉ bên cạnh Kỳ Thiện vào buổi tối trước ngày cậu băng đại dương để xa cô cả nửa địa cầu. Mười tám tuổi, cả hai còn quá trẻ để định hình rõ tình cảm của mình, nên cứ ngây ngô vô tình đẩy đối phương ra xa. Và rồi cái "sau này" trong lời Chu Toản gom góp sự đổi thay của cả hai người. Sau này, Chu Toản trưởng thành, những phân vân thuở thiếu thời bay biến hết, cậu biết rõ Kỳ Thiện là người cậu cần, nên tính toán chi li, nối từng đoạn dây, giăng từng bẫy nhỏ kéo cô trở về. Sau này, Kỳ Thiện trưởng thành, nỗi buồn đau và thất vọng trước sự mập mờ của Chu Toản còn đó, cô tự nhủ Chu Toản không phải người mình cần, một người phụ nữ trưởng thành mong cầu nhất là bình an, cô sợ những gió bão không để trái tim yên lành khi ở bên Chu Toản. Thế là cuộc rượt đuổi lại bắt đầu, nhưng lần này, hai người đổi vai. Quá trình biến đổi tâm lý của cả hai được miêu tả vô cùng thản nhiên, trong nét thản nhiên có sự cuốn hút ngầm mang cái chất rất riêng của Tân Di Ổ.  Cũng giống như những tiểu thuyết khác của Tân Di Ổ, bên cạnh cặp nhân vật chính, hệ thống nhân vật phụ cũng được xây dựng tỉ mỉ, chăm chút kĩ càng. Chúng ta sẽ cảm thấy bức bối đến ngạt thở trong tình yêu mãnh liệt nhưng cũng cực kì dày vò của Chu Khải Tú và Phùng Gia Nam. Chúng ta sẽ tiếc nuối rất nhiều cho dòng kỉ niệm thuở rong chơi vô tư nơi núi rừng bao la của Thanh Khê và Chu Tử Khiểm. Chúng ta sẽ hơi cáu gắt nhưng rồi vẫn lắc đầu và mỉm cười cảm thông trước cách yêu trẻ con, bướng bỉnh nhưng bền bỉ và khăng khăng chấp nhất của Tần Lung. Ta cũng sẽ chìm trong quãng thời gian tuổi trẻ của Chu Yến Đình, và biết đâu trong một thoáng vẩn vơ cũng mong thanh xuân của mình từng có một thời như thế - một thời xinh đẹp, nồng nhiệt, nổi loạn và rực sáng. Kèm theo đó, vì là cuốn tiểu thuyết chia tay dòng văn học tuổi trẻ của Tân Di Ổ, nên chị đã để người đọc gặp lại Trịnh Vi, nghe về Lâm Tĩnh, nhắc tới Hàn Thuật, và thoáng chút tin vui của ai đó có lẽ là Trình Tranh và Tô Vận Cẩm. Người đọc sẽ yên lòng khi nhận ra cuộc sống của tất cả những nhân vật mà họ yêu quý đều ấm êm, và hẳn là Chu Toản cùng Kỳ Thiện cũng sẽ được bình an như thế.  Tựu chung lại, “Chúng ta” có đủ những gì người đọc cần tìm trong một cuốn tiểu thuyết thanh xuân. Có sách vở, trường lớp, bạn bè. Có những ngập ngừng, lo âu của một cô học trò khi “say nắng”. Có mối tình đầu trong trẻo, đơn sơ. Có những ngày rủ nhau rong chơi, có lần đầu hai người nhấp thử một ngụm rượu cay, một tối chàng trai dạy cô gái tập tành hút thuốc. Có những báu vật được anh gom lại gửi về cho cô từ khắp những phương trời từng đặt chân đến. Có cái hôn đầu tiên rất nhẹ. Đêm đầu tiên thoáng qua. Có lời tỏ tình dõng dạc giữa chốn đông người, lời cầu hôn ngập ngừng nhưng cũng hồn nhiên như trẻ thơ sau khi đã trải qua nửa đời dâu bể. Có lạc mất, tìm thấy, ra đi rồi trở về. Và cả một hành trình tình yêu đơm mầm, kết hoa, héo úa rồi lại được vun xới tưới tắm để bung nở lại. Không có sóng to bão lớn, chẳng cần hận thù dằn vặt, chỉ là câu chuyện kể lại quá trình hai con người làm thế nào để nhận ra tình cảm nồng nhiệt giữa biển lặng gió êm, rồi từ từ dựng xây, vun xới. Năm tháng ưu ái thanh xuân của Chu Toản và Kỳ Thiện, nên gói bọc lại những gì đẹp nhất trong một chiếc hộp hình cuốn sách, tặng cho những người muốn xem. Và như thế, “Chúng ta” trở thành món quà gửi về tuổi trẻ.  “Điều đẹp nhất trong tình yêu, là ‘anh’ và ‘em’ cuối cùng có thể trở thành ‘chúng ta’.” Với gia tài sáng tác đồ sộ của Tân Di Ổ, “Chúng ta” không hẳn là câu chuyện thu hút nhất. Nhưng nếu người đọc đang muốn tìm một tiểu thuyết thanh xuân khá trọn vẹn với văn phong đẹp, chắc chắn đây vẫn là một sự lựa chọn xứng đáng.   Mời các bạn đón đọc Chúng Ta của tác giả Tân Di Ổ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngươi Là Cái Tay Nải - Nhĩ Nghiên
Chuyện kể về một vu nữ mồ côi, từ nhỏ bị nhốt trong sơn động tích phúc cho vịnh Tấn Vân cùng với tên sát thủ máu lạnh lưu lạc. Thẩm Thế Liên sinh ra trong một vùng hẻo lánh, từ lúc sinh ra, ngoài trưởng vịnh, Tiểu Ngưu lang và một số người trong vịnh thì nàng chưa từng gặp một nam nhân nào khác. Ngày cô gặp Phượng Thất Thiềm, là ngày máu tươi nhuộm đầy vịnh, hắn cầm kiếm đứng ở đầu dốc giọng trầm thấp mà hờ hững nói :"trốn nhiều năm như vậy, sống cũng đủ rồi" làm lưng cô ướt đẫm mồ hôi. Nén lại sự sợ hãi trong lòng, nàng nói :"Tiên sinh, ta chỉ đi ngang qua thôi mà" *** Sau đó, Trương lão tà bị vạch mặt, nỗi oan mẹ ta phải gánh chịu nhiều năm rốt cuộc được giải bỏ. Còn ta thì xuất hiện trước con mắt mọi người với thân phận Thất phu nhân cùng thánh tế tân nhiệm của Phượng Minh Cô Thành. Ngày ta cùng Tiểu Phượng Tiên đưa Trương lão tà lên pháp trường, lúc được ngàn vạn thành dân vây quanh, ta trông thấy một bóng dáng quen thuộc trong biển người. Là Tiếu Tiếu. Hắn đi theo xe tù chở Trương lão tà, cho đến khi tận mắt nhìn thấy Trương lão tà bị chặt đầu, hắn mới bỏ đi, trước khi đi, hắn còn ngoái lại nhìn ta, sau đó cúi mình vái chào, rồi biến mất trong biển người đang vui mừng hò reo. Trong lòng ta không vui, đứng trên đài cao cho thành dân chiêm ngưỡng một lúc rồi quay về kiệu. Tiểu Phượng Tiên biết lý do ta buồn, chỉ ôm ta không nói một lời. ... Mời các bạn đón đọc Ngươi Là Cái Tay Nải của tác giả Nhĩ Nghiên.
Không Nhớ, Không Quên - Trừu Phong Mạc Hề
Ai đã quên, ai vẫn còn nhớ. *** Gần đêm ba mươi, Hạ Bồng Bồng bị các bạn học kéo đi hát karaoke, cũng may hôm qua trường học đã cho nghỉ, cô không cần lo lắng tối về ký túc xá không được. Nhưng cô cũng không thích hát lắm, cho nên cả đêm đều ngồi đó nghe người ta hát. Không biết tại sao, Hạ Bồng Bồng lại nhớ đến Hạ Đông Ngôn. Ngược lại anh rất thích hát, có nhiều lần anh tắm rửa bảo cô trông chừng ở bên ngoài, cô nghe anh vừa tắm vừa hát, tuy điệu hát bị tiếng nước róc rách làm rời rạc, nhưng Hạ Bồng Bồng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ca hát uốn éo của Hạ Đông Ngôn. Khoan đã...cô đang tưởng tượng tới Hạ Đông Ngôn trần truồng tắm rửa sao? Hạ Bồng Bồng vội vàng lắc đầu, chắc chắn là trong KTV ồn ào quá, làm đầu óc cô rối loạn. Rạng sáng mọi người mới đi ra khỏi KTV, mùa đông ở thành phố J rất lạnh, gió đêm càng lạnh hơn, Hạ Bồng Bồng tạm biệt sự ấm áp đi ra khỏi cửa lớn thì hắc xì một cái. Cái nhảy mũi này rất mạnh, đến nước mắt cô cũng rơi xuống, tầm mắt hơi mơ hồ, lúc cô mở mắt ra, lại thấy Hạ Đông Ngôn. Vẫn là khuôn mặt với nụ cười bất cần đời ngày xưa, vẫn là trời tối, vẫn dưới ánh đèn màu ấm. Thiếu chút nữa Hạ Bồng Bồng đã nghĩ rằng mình xuyên về ba năm trước. Người bạn bên cạnh vỗ cô một cái, "Hạ Bồng Bồng, tìm cậu à?" Cô quay đầy thì thấy người bên cạnh cô là bạn cùng học đại học chứ không phải bạn trung học, cô tỉnh táo lại, thì ra Hạ Đông Ngôn thực sự đã quay về. ... Mời các bạn đón đọc Không Nhớ, Không Quên của tác giả Trừu Phong Mạc Hề.
Đinh Nam Ti Vũ - Địch Qua
Đây là câu chuyện tình yêu về một bậc thầy tranh sơn dầu trường phái ấn tượng và sinh viên ưu tú hệ y học. Lúc mới quen An Tầm nói, anh có thể giúp em làm mẫu cho bức tranh của em không? Nhưng mà em có yêu cầu đặc biệt... Sau khi cưới, bác sĩ Thẩm Tư Vũ mang theo bộ đồng phục y tá về nhà và nói với cô rằng, bản thân anh cũng có một yêu cầu đặc biệt... *** Ông nội An Tầm vẫn thường hay đến bờ sông câu cá, bất kể lúc xuân hạ thu đông, chỉ cần ông còn ở trong nước mà thôi, dù rằng ông chẳng thích ăn cá sông là mấy. Sau này, An Phi được ông dẫn theo cũng thấy khá hứng thú, theo phân tích của An Tầm, có thể là do An Phi thích đục băng. Đợt bão tuyết lần trước ở Xuân Giang quá lớn, thế cho nên đến bây giờ cả đường sông vẫn bị bao phủ bởi một màu trắng xóa mênh mang. Tư Vũ dắt An Tầm đi trước, nhàn nhã và dễ chịu, có khi thỉnh thoảng sẽ khe khẽ chuyện trò. ... Mời các bạn đón đọc Đinh Nam Ti Vũ của tác giả Địch Qua.
Địch Hậu - Kiều Ninh
Đúng là năm xui xẻo, không có việc gì tốt lành, gặp chuyện xui xẻo cực độ. Phu quân Hoàng đế của nàng có lẽ là vạn năm mới bước vào hậu cung một lần.  Không ngờ nàng lại xui xẻo gặp phải hắn. Ở trước mặt hắn, nàng vẫn giả trang thành ngu si, cử chỉ thô tục. Làm cho hắn ta đối với Hoàng hậu ngu ngốc này không có hứng thú. Nghe nói bởi vì địch quốc có “Linh Nguyệt quân sư” có kế sách thần kỳ mà hắn ta được nếm mùi thất bại. Nàng cười sung sướng trong lòng, toàn bộ oán khí đều biến mất. A, chỉ là một quân sư nho nhỏ cũng có thể làm cho hắn giận đến mức đen mặt. Nếu như hắn biết thật ra người này đang ở trong hậu cung của Kim Lương Quốc. Hơn nữa chính là nàng - Hoàng hậu ngốc không được sủng ái. Không biết con người hào hoa phong nhã tuấn mĩ vô song đó sẽ có vẻ mặt như thế nào? Nàng hào hứng đoán kế sách tiếp theo của hắn sẽ như thế nào? Nhưng mà hắn giống như là uống nhầm thuốc, lại có thể bắt đầu lấy lòng kẻ ngu như nàng. Mà nàng thân là hoàng hậu của hắn, vợ của hắn, tất nhiên không thể kháng cự. Không xong, khi hắn bắt đầu coi nàng như trân bảo, nàng hình như cũng động lòng ---- Không, hắn là người đã đoạt đi tự do của nàng, nàng tuyệt đối không thể thích hắn! Cả đời này, hắn chỉ có thể là kẻ địch của nàng, không hơn ...... *** Đôi mắt trong như nước, nàng nhìn sâu vào mắt hắn, giọng nói mềm mại ngọt như đường, quấn vào lòng hắn. Lồng ngực Nghiêm Tuyển căng lên, không nhịn được mà kéo tấm mặt nạ, cánh tay dài vươn ra ôm nàng vào ngực. Tựa vào lồng ngực mà mình nhung nhớ, chóp mũi nàng đau xót, nàng nhịn cảm xúc muốn rơi nước mắt, bàn tay thon đặt lên trái tim hắn. “Người phu quân xấu xa kìa vì nàng, bỏ kiêu ngạo xuống, bỏ cả nghiệp thống nhất giang sơn,... Nàng vẫn ngu ngốc nghĩ rằng người phu quân đó vẫn tức giận, hắn không thích nàng. Cho đến khi người bạn thân và mẫu phi của nàng nghĩ ra cách dùng nàng làm lợi thế, dùng nàng để uy hiếp người phu quân xấu xa đó, dò xét tình yêu sâu đậm của hắn dành cho nàng, nàng mới hiểu được, tình yêu của hắn dành cho nàng hơn tất cả mọi thứ”. Nghe người trong ngực nghẹn ngào nói, ngực của hắn bị nước mắt của nàng thấm ướt, những giọt nước mắt kia cũng chảy vào trong lòng hắn tạo thành một dấu vết không thể xóa. “Đời này kiếp này, trẫm chỉ cần mình nàng”. Nghiêm Tuyển cúi người, ngón tay thon dài nâng nhẹ cằm nàng, vội vàng hôn nàng. ... Mời các bạn đón đọc Địch Hậu của tác giả Kiều Ninh.