Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ánh Sao Ban Ngày

Mấy ngày trước, khi dạo comment, mình thấy có bạn hỏi về truyện thuộc thể loại cưới trước yêu sau, mình chợt nghĩ “Hay thử review đề tài này xem sao”. Thực ra, cưới trước yêu sau luôn là một trong những thể loại yêu thích của mình, vậy nên hôm nay mình sẽ “khai trương” bằng một bộ truyện, mà theo ý kiến cá nhân mình, là một trong những cuốn hay nhất của thể loại này, “Ánh sao ban ngày.” Thông thường, mình sẽ bắt đầu một bài review với vài dòng giới thiệu về các nhân vật chính, sau đó là những tình tiết hấp dẫn của bộ truyện, những câu trích dẫn hay và cuối cùng là đánh giá cá nhân về văn phong và những nét nổi bật của bộ truyện. Nhưng hôm nay, mình sẽ chỉ đơn thuần đóng vai một người mai mối, đưa các bạn đi xem mắt, giúp các bạn tìm hiểu đối phương, giao lưu tình cảm và biết đâu, có thể tiến tới “đọc trước yêu sau” ^^. ***   Giai đoạn 1: Xem mắt “Ánh sao ban ngày” là bộ truyện đầu tiên của tác giả Mộc Phạn mà mình đọc. Cá nhân mình đánh giá đây là tác phẩm trọn vẹn nhất trong số những tác phẩm đã được dịch của tác giả này, xét cả về nội dung lẫn văn phong. Ngòi bút của Mộc Phạn trong “Ánh sao ban ngày” là sự pha trộn giữa phong cách thực tế, trần trụi thường thấy ở Bất Kinh Ngữ với nét lãng mạn giản dị của Sênh Ly.  Nếu bạn đang tìm kiếm một khoảng không xanh ngát dìu dịu nằm giữa mảnh đất thực tế xám xịt và bầu trời mộng mơ màu hồng phấn, đây sẽ là một cuốn truyện phù hợp với bạn. Nam chính, Triệu Vĩ Hàng, là một đối tượng hoàn hảo để kết hôn. Ngoại hình tốt: đã được nữ chính kiểm chứng. Gia thế tốt: cha mẹ đều là cán bộ cao cấp. Công việc tốt: viên chức Nhà nước, nghề nghiệp ổn đinh, có tiền đồ. Anh có nhà, có xe, có đủ tiền lương để nuôi vợ. Anh không phải “soái ca” vạn người mê, cũng chẳng có khả năng hô phong hoán vũ. Nhưng anh chính là hình mẫu người chồng lý tưởng mà rất nhiều cô gái đang tìm kiếm, trong đó có cả mình :v Nữ chính, Cố Thả Hỷ, là một đối tượng xem mắt không tệ. Cô không xinh đẹp nhưng trong mắt một người đàn ông như Triệu Vĩ Hàng thì cô “rất phụ nữ”. Cha mẹ đều là giảng viên Đại học, bản thân cô cũng là nhân viên phòng giáo vụ của trường. Cô chỉ thích ăn pizza nhưng vẫn thạo việc bếp núc. Cô khá lười làm việc nhà nhưng cũng biết ngoan ngoãn nghe lời. Anh đang cần một người vợ. Cô đang cần một người chồng. Họ kết hôn vì nhiều lý do. Ngoại trừ tình yêu. * * * * * Giai đoạn 2: Kết hôn Nếu bạn đang hy vọng một tình yêu bùng cháy giữa hai nhân vật chính thì rất tiếc, bạn phải thất vọng rồi… Mộc Phạn không miêu tả quá nhiều về cuộc sống sau hôn nhân của Cố Thả Hỷ và Triệu Vĩ Hàng. Thay vào đó, tác giả lại khắc hoạ rất rõ nét mối tình đầu của Cố Thả Hỷ. Như bao cô gái khác, Cố Thả Hỷ cũng ôm ấp một mối tình thiếu nữ từ thời học sinh. “Người đó”, đối với cô, vừa là một người bạn, một người anh, một giấc mơ ngọt ngào nhưng đồng thời cũng là vết thương rất sâu chưa bao giờ lành lại nơi trái tim cô. Trong ký ức của Cố Thả Hỷ có những khoảnh khắc thanh xuân ngọt ngào, trong sáng, có những ngày tháng yêu thầm lặng lẽ nhưng mãnh liệt và có cả khoảng tối ngập trong đau đớn và lo sợ. Ngòi bút của Mộc Phạn xoáy sâu vào từng diễn biến tâm lý của Cố Thả Hỷ, tập trung khai thác những cảm xúc mà cô luôn gắng chôn giấu đằng sau hình ảnh cô vợ nhỏ ngoan ngoãn. Bằng cách đó, vô hình chung độc giả có thể thấy rõ sự tương phản giữa mối tình khắc cốt ghi tâm trong quá khứ và cuộc sống hôn nhân tẻ nhạt của thời hiện tại. Tình yêu trong quá khứ khiến cho Cố Thả Hỷ nếm đủ đắng cay ngọt bùi. Hôn nhân của hiện tại đem đến cho Cố Thả Hỷ mùi củi gạo dầu muối. Người yêu đầu tiên là giấc mơ, là khát vọng mà cô không bao giờ chạm tới. Người chồng hiện giờ lại chỉ là một người đàn ông cùng cô sống chung một nhà, nằm chung một giường. Đối với Cố Thả Hỷ, “ly hôn hay không ly hôn, chỉ khác nhau ở chỗ bên mình có một hơi thở hay không”. * * * * * Giai đoạn 3: Sóng gió cẩu huyết mang tên “người cũ” Cuộc sống hôn nhân nào chẳng có sóng gió. Và một trong những sóng gió kinh điển nhất phải kể đến là “sự trở về của tình cũ”. Không những thế, tác giả còn để hai người “tình cũ” của cả hai vợ chồng cùng dắt tay nhau từ Mỹ trở về.  Mình rất thích cách tác giả Mộc Phạn sắp xếp tình tiết, để hai nhân vật chính cùng đối mặt với một vấn đề nhằm khắc hoạ sự khác biệt trong tính cách của hai người. Sự trở về của Tần Mẫn Dữ giống như cơn sóng lớn tràn vào cuộc sống đang yên ả của Cố Thả Hỷ, mang theo bao hồi ức cùng khát vọng, đồng thời cũng đập tan lớp vỏ bọc mà cô cố gắng dựng nên. Sau những năm tháng thu mình trong hôn nhân, một lần nữa Cố Thả Hỷ cảm nhận được nhịp đập trái tim đang nhanh dần, cảm thấy được khát vọng tình yêu cùng những xúc cảm thời thiếu nữ đang sống lại trong cô. Trước mặt Triệu Vĩ Hàng, cô từ một một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn đột nhiên trở thành một cô bé bướng bỉnh, ương ngạnh có chút vô lối. Chính sự dao động đó của Cố Thả Hỷ vô tình đã khiến cho tình cảm vợ chồng, vốn đã không mặn nồng, càng trở nên lạnh nhạt. Trong khi Cố Thả Hỷ giãy dụa trong những cảm xúc “ngoài luồng hôn nhân” thì Triệu Vĩ Hàng lại thản nhiên đối mặt với Ngô Hoạch. Anh không phải người máu lạnh, tình cảm của anh cũng không phải giả dối. Đã có một thời anh yêu Ngô Hoạch, yêu với tất cả sự chân thành, nồng nhiệt. Vì cô, anh sẵn sàng từ bỏ cả sự nghiệp và tiền đồ. Nhưng là một người đàn ông chín chắn, trưởng thành, Triệu Vĩ Hàng luôn rạch ròi giữa quá khứ và hiện tại. Vậy nên, anh không để cho Ngô Hoạch có được dù chỉ một chút hy vọng mong manh. Đối với anh, Cố Thả Hỷ mới là vợ anh, là hiện tại và tương lai của anh, bất kể giữa anh và cô có tình yêu hay không. * * * * * Giai đoạn 4: Rung động Đã có những lúc, mình nghi ngờ liệu “Ánh sao ban ngày” có thể có một kết thúc hạnh phúc được hay không. Một Cố Thả Hỷ bướng bỉnh, nông nổi, trẻ con, dễ dao động; một Triệu Vĩ Hàng trầm ổn, quyết đoán, có phần lạnh lùng, gia trưởng, liệu hai con người với tính cách quá khác biệt này có thể hạnh phúc bên nhau? Nhưng hoá ra, thời gian và tình yêu khi sánh đôi bên nhau có thể tạo nên những điều kỳ diệu. Chính vào thời khắc dao động của Cố Thả Hỷ, Triệu Vĩ Hàng nhận ra rằng đối với anh, cô quan trọng biết bao nhiêu. Anh không thích cách cô quan tâm đến người “bạn cũ” Tần Mẫn Dữ, không thích việc cô quyến luyến ngôi nhà cũ. “Thái độ bực bội của Triệu Vĩ Hàng lại dần chuyển sang bi thương, “Cố Thả Hỷ, trong lòng em không có cái nhà này, cũng không có…”  Triệu Vĩ Hàng đã kịp dừng lại, anh không muốn nói từ “anh” và cũng không dễ nói ra từ đó. … Lưu tâm và yêu là hai phạm trù khác hẳn nhau. Hoá ra, bản thân anh đã yêu cô. Trong những ngày tháng sống chung với nhau, anh đã dần dần yêu cô, yêu một Cố Thả Hỷ chẳng biết ăn nói cho ra đầu ra đũa nhưng lại khiến người ta cảm thấy hấp dẫn này. Hoá ra, nguyên nhân của sự nổi cáu cũng chỉ vì anh hy vọng cô cũng yêu anh, chỉ là ý muốn thăm dò của anh. Tình yêu, mặc dù không phải là sự nhiệt tình cuồng loạn, nhưng cũng không thể đơn giản thay đổi là được.  "Cố Thả Hỷ, anh muốn em cũng yêu anh, từ trước đến giờ đều chỉ yêu anh, em sẽ thay đổi như thế nào đây?” Sự giận dữ và xa cách của Triệu Vĩ Hàng kéo một Cố Thả Hỷ đang ngây ngô rối bời ra khỏi mộng tưởng quá khứ và ném cô về với thực tại. Cố Thả Hỷ trở nên sợ hãi. Lần đầu tiên trong hai năm chung sống, Cố Thả Hỷ hiểu được cô cần Triệu Vĩ Hàng đến nhường nào.  Lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, Cố Thả Hỷ hiểu được hôn nhân không chỉ đơn thuần là hai người về sống chung một nhà mà cần có sự quan tâm, thấu hiểu và cố công bồi đắp cho mái ấm của mình. Thay vì thái độ lạnh nhạt, thờ ơ trước kia, Cố Thả Hỷ tìm mọi cách để níu kéo người chồng đang dần xa mình, chú tâm chăm sóc cho căn nhà chung của hai người. Yêu Triệu Vĩ Hàng, đối với Cố Thả Hỷ, cũng là một bước trưởng thành. * * * * * Giai đoạn 5: Yêu Cố Thả Hỷ và Triệu Vỹ Hàng yêu nhau. Nhưng họ yêu nhau như thế nào, một kiểu tình yêu mãnh liệt, nóng bỏng hay nhẹ nhàng, sâu lắng? Họ sẽ làm cách nào để bước qua quá khứ và trân trọng hiện tại? Hai con người với tính cách trái ngược nhau, môi trường sống quá khác nhau phải làm sao để dung hoà và thu hẹp khoảng cách, cùng nhau sưởi ấm căn nhà chung vốn luôn lạnh lẽo? Như đã nói ở trên, hôm nay mình chỉ là người mai mối.  Nhiệm vụ của người mai mối chỉ dừng lại ở việc “xúc tiến hôn nhân”, còn về câu chuyện sau hôn nhân, hãy để các bạn tự khám phá và trải nghiệm thôi. Hy vọng các bạn có thể tìm thấy tình yêu với “Ánh sao ban ngày.” * * * * * “Kết hôn là mong đợi được cùng anh đi đến hết cuộc đời, là cùng nhau gánh vác mọi việc, là sự tin tưởng lẫn nhau và cũng là trách nhiệm.” --------------- " ": Trích dẫn từ sách Review by #Linh_Hy Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Kết hôn là mong đợi được cùng bên anh đi hết cuộc đời, là cùng nhau gánh vác mọi việc, là sự tin tưởng lẫn nhau và cũng là trách nhiệm. Thả Hỷ cảm động: “Cả hai lần anh đều lựa chọn em, quả là vô cùng dũng cảm”. *** Chẳng điều gì có thể khiến con người bị đảo lộn như tình yêu, đặc biệt lại là khi thời gian được ở bên nhau lại bị đem ra đếm ngược như lúc này. Chỉ còn bảy ngày nữa là Triệu Vĩ Hàng phải lên đường đi Bắc KInh. Vì vết thương nhỏ ở chân nên Thả Hỷ lấy lý do xin nghỉ ở nhà, đây cũng là dịp để họ được ở bên nhau thêm một chút. Hai ngày sau, chân của Thả Hỷ đã khỏi hẳn, điều này phải cảm ơn sự chăm sóc vô cùng chu đáo, tỉ mỉ của Triệu Vĩ Hàng. Cô chưa từng được sống một cuộc sống có người phục vụ bên cạnh suốt hai mươi tư giờ, thậm chí cô còn không cần phải chạm chân xuống đất. Nếu phải di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác trong nhà, đã có Triệu Vĩ Hàng lo liệu việc “ di chuyển trên không” cho cô. Thời khắc chia tay đang đến rất gần, Thả Hỷ cảm thấy ngay cả việc ngủ cũng rất lãng phí thời gian. Cô biết việc đi Tây Tạng của Triệu Vĩ Hàng đã được ấn định, việc có thể làm bây giờ là làm thế nào để có thể ở bên nhau thêm một chút nữa, gần nhau thêm một chút. Thế nhưng vẫn có người muốn quấy rối những thời khắc quý giá mà cô và Triệu Vĩ Hàng đang trân trọng từng ngày. “ Triệu Vĩ Hàng, liệu mà trông coi vợ cậu đi, đừng có suốt ngày phóng điện về phía tớ thế”, Kiều Duy Nhạc vừa nói vừa làm ra vẻ bị điện giật. “ Chút điện cỏn con đó thì làm gì đươc cậu nào, chẳng phảo đã tỏa đi hết rồi hay sao?” Triệu Vĩ Hàng đương nhiên hiểu được tại sao Thả Hỷ lại làm mặt lạnh với Kiều Duy Nhạc. Anh đã đồng ý sẽ đưa cô đi chơi chợ đêm. Hai người không mấy hiểu biết về việc đi chơi của những cặp đôi bình thường khác nên nghĩ ra điều gì họ bèn cố gắng để thực hiện, cố gắng tận hưởng nốt mấy ngày trước khi Triệu Vĩ Hàng lên đường. Hôm qua, họ cùng nhau đi xem phim, vào hiệu sách, rồi lại đi ăn đồ ăn nhanh. Hôm nay, họ cùng nhau đến những nơi lưu giữ kỷ niệm chung của hai người, cùng nhau chụp ảnh để ghi lại những giây phút đó. Những địa điểm không nhiều nhưng cũng đủ khiến cả hai mệt nhoài. Chưa kịp chuẩn bị bữa tối, họ lại định cùng nhau đi dạo chợ đêm, thưởng thức các mon từ quán đầu tiên đến quán cuối cùng. Thật tình cờ, khi về đến nhà, Triệu Vĩ Hàng và Thả Hỷ không hẹn mà gặp cả Tô Thiêm Cơ và Kiều Duy Nhạc. Cái anh chàng Kiều Duy Nhạc này, lúc đầu là kể công,nói rằng đã có công lớn trong việc Triệu Vĩ Hàng và Thả Hỷ gương vỡ lại lành nên nhất định phải mời anh ta ăn cơm, cảm ơn. Sau đó lại nói là muốn tiễn Triệu Vĩ Hàng, cứ nói đi nói lại như vậy, nhất định không chịu buông tha họ. “ Triệu Vĩ Hàng, đừng trách tớ không cảnh báo trước, cậu đi Tây Tạng rồi, vợ cậu chẳng phải sẽ nhờ bọn tớ chăm sóc hay sao. Cậu mà đắc tội với tớ tổn thất không nhỏ đâu nhé” Mời các bạn đón đọc Ánh Sao Ban Ngày của tác giả Mộc Phạn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cho Anh Quá Khứ của Em - Uyển Khanh
"Em có thể mang đi những gì mà em đã mua được không? Không phải là em nhỏ mọn, chẳng qua khi nghĩ đến về sau những thứ đó sẽ bị một người phụ nữ khác sử dụng thì trong lòng có chút khó chịu, huống chi có lẽ cô ấy cũng không thích những đồ mà em đã mua." Bọn họ gặp nhau ở vườn trường đại học, lúc đó anh chỉ là một anh chàng sinh viên nhà nghèo, gia cảnh bần hàn còn cô lại là một thiên kim nhà giàu được ngàn vạn cưng chiều. Bọn họ phá tan quan niệm xuất thân, dòng dõi để yêu thương nhau nhưng trước khi phòng tân hôn được trang trí xong, bởi vì một chuyện không thể tưởng tượng được mà mỗi người đi một ngả. Ba năm sau bọn họ gặp lại nhau, anh đã là tổng giám đốc trẻ tuổi của một tập đoàn xuyên quốc gia mà cô từ lâu đã không còn là một tiểu thư sống an nhàn sung sướng, hai cuộc sống song song liệu có thể cắt nhau lần nữa? *** "Em có thể mang đi những gì mà em đã mua được không? Không phải là em nhỏ mọn, chẳng qua khi nghĩ đến về sau những thứ đó sẽ bị một người phụ nữ khác sử dụng thì trong lòng có chút khó chịu, huống chi có lẽ cô ấy cũng không thích những đồ mà em đã mua." Lệ Dĩ Thần mở cửa, nhìn thấy cả người Diệp Cẩn ướt đẫm, giờ phút này mặt mày cô tiều tụy nhìn anh, đôi mắt của cô tràn đầy mệt mỏi và đen tối, rất dễ nhận thấy, kể từ sau khi xảy ra sự kiện kia, cô sống cũng không tốt lắm. Lệ Dĩ Thần gật đầu một cái: “Dĩ nhiên, những thứ kia đều là do em tốn mấy ngày mấy đêm tìm mua ở trên web, tất nhiên là nên trả lại cho em, em vào đi." Diệp Cẩn tiện tay lau gương mặt ướt nhẹp một cái, nghĩ tới trên người mình vẫn chảy nước, vừa định tiến vào nhưng lại dừng bước. "Hay là em. . . . . . Không vào." Diệp Cẩn dừng lại một chút rồi nói: "Anh đưa giúp em cái hộp nhạc ở bên trong phòng ngủ là được rồi." Sắc mặt Lệ Dĩ Thần không gợn sóng, gật đầu: “Được, anh đi lấy cho em, em chờ một chút." Lúc Lệ Dĩ Thần xoay người, rốt cuộc Diệp Cẩn cũng nhận ra phòng cưới được trang trí xinh đẹp đến mức nào, việc bố trí và lắp đặt các thiết bị bên trong nhà gần như đều do hai người bọn họ cùng nhau nghiên cứu rồi cuối cùng mới quyết định, mặc dù khi đó thiết bị còn chưa lắp đặt xong, nhưng cô đã từng thề son sắt mà nói, mặc dù này căn nhà này không lớn nhưng nhất định sẽ trở thành căn nhà độc nhất vô nhị trên đời, quả nhiên không sai, nơi này thật sự rất đẹp, rất khác biệt, chẳng qua. . . . . . rốt cuộc nó cũng không thuộc về cô, nghĩ tới đây, Diệp Cẩn nhịn không được đỏ tròng mắt, cô liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn to như cũ, cô không chút do dự quay người rời đi, mọi người đã thay đổi, cô vẫn còn để ý đến những thứ vật chết vô dụng kia làm cái gì. Khi Lệ Dĩ Thần mang hộp nhạc ra ngoài cửa, ngoại trừ một vũng nước đọng thì đã không còn người phụ nữ khiến anh yêu cũng không phải mà hận cũng không phải nữa. Lệ Dĩ Thần cầm miếng giấy ghi chú ở trên bàn lên, phía trên là dòng chữ xinh đẹp tinh tế: “Đừng nói đến hộp nhạc này đã bị hư, thôi, kể cả mấy cái đèn bàn và bình bình lon lon mà em đã mua cũng ném đi, em không cần nữa rồi." Lệ Dĩ Thần ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, mưa còn to hơn so với lúc trước, mày nhíu lại, anh định cầm cây dù đuổi theo cô nhưng đến cửa thì đột nhiên dừng lại, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười khổ rối rắm, anh và cô đã không còn bất kỳ quan hệ gì rồi, đã như vậy, anh cần gì phải quan tâm đến lập trường của cô. Sống hai mươi hai năm, lòng của Diệp Cẩn chưa bao giờ lạnh đến thế, mặc dù năm ấy đưa tang ba, cô cũng chưa từng cảm thấy đau đớn tê liệt như vậy, đó là người cô yêu đến tận xương tủy, vì anh là một học sinh nghèo nên cô bỏ qua cuộc sống đại tiểu thư trong nhung lụa, tại sao anh lại có thể tổn thương cô như vậy. Ngã nhào giữa đêm mưa tầm tã, Diệp Cẩn cảm thấy cả người mệt mỏi, vì yêu Lệ Dĩ Thần, cô không tiếc phản bội ba mẹ, bỏ qua vinh hoa phú quý, nhưng quay đầu lại thì mới phát hiện, thứ cô bỏ lỡ không riêng gì tình thân và tình yêu mà còn có tôn nghiêm cao cao tại thượng từng có. Khi Lệ Dĩ Thần nắm tay Lâm Mạn Thanh nói muốn ly hôn với cô thì Diệp Cẩn đã từng bất chấp tất cả đi cầu xin anh, hôn nhân của bọn họ mới chỉ được ba tuần mà thôi, nếu như không yêu cô, tại sao lại muốn cưới cô? Diệp Cẩn không nghĩ ra, nhưng nhiều lần ép hỏi, kết quả sẽ chỉ làm cô đau lòng tuyệt vọng hơn mà thôi, cho đến ngày hôm qua khi tận mắt thấy Lệ Dĩ Thần ôm hôn Lâm Mạn Thanh, rốt cuộc cô cũng chấp nhận thực tế. Người yêu của cô thật sự không thương cô, mặc kệ cô khó có thể tiếp nhận như thế nào thì đây cũng là sự thật, mặc dù khó nén đau buồn như thế nào thì cô cũng không thể vì thế mà gục ngã, cô lại càng không nên vì những người không thương cô mà tự hành hạ mình, nếu như cuộc sống khắp nơi đềy là gió táp mưa rào, như vậy cô lại càng muốn ngược gió, bởi vì cô là con gái của ba, ba từng nói với cô, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cô đều phải sống hạnh phúc vui vẻ thay thế ông, bởi vì cô đang kéo dài sinh mạng của ba. Diệp Cẩn lau mặt một cái, không biết là mưa hay là nước mắt, mặc dù khó khăn, nhưng cô vẫn đứng lên từ mặt đất trơn trợt, mặc dù đêm tối lạnh lẽo thê lương không nhìn thấy con đường phía trước nhưng cô vẫn nở một nụ cười kiên quyết. ... Mời các bạn đón đọc Cho Anh Quá Khứ của Em của tác giả Uyển Khanh.
Cảm Mến Không Sợ Muộn - Tang Giới
       Anh chưa bao giờ nghĩ tới trong cuộc đời chỉ có hai màu đen trắng xen kẽ ấy, cô lại xuất hiện, làm cho lòng anh rối loạn không thôi.        Cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, từ đó vô tri vô giác vì cô mà mất đi sự tỉnh táo vốn có, trái tim anh đã rung động trước cô.         Là yêu đến độ không thể nhận thức được, là nguyện đánh đổi tất cả để có cuộc sống hạnh phúc yên bình bên cạnh cô, với nụ cười luôn thường trực trên môi.         ‘Kiếp phù du trường hận thiếu yên vui, mấy ai xem nhẹ vàng bạc vì một nụ cười’ – Tống Kỳ         Nguyên văn: ‘Phù sinh trường hận hoan ngu thiểu, khẳng ái thiên kim khinh nhất tiếu.’ là câu thứ ba trong bài thơ Ngọc Lâu Xuân của nhà thơ Tống Kỳ. Bản dịch gốc của câu thơ: ‘Cuộc đời phù du hận nhiều vui ít, lại sẵn lòng vì vàng bạc mà bỏ qua một nụ cười.”        Editor: Đây là cuốn thứ hai trong Tình Lộ Hệ Liệt của tác giả Tang Giới.                  Điền văn ấm áp, mang tính chính kịch, HE, 1vs1. Càng về sau càng kịch tính đặc sắc. *** Tình Lộ Hệ Liệt của Tang Giới gồm có: Cảm Mến Không Sợ Muộn Không Phải Em Không Yêu Tùy Tình Sở Dục Tình Có Chủ Ý Trời Đất Tác Thành *** Nghiêm Thấm Huyên một tay nghe điện thoại tay còn lại đánh tay lái cho xe tiến vào gara ở dưới tầng hầm của khách sạn ở thành phố S. Đèn của thang máy nhảy đến số 2, đinh một tiếng cửa mở ra, đứng ở cửa là hai người phục vụ, thấy cô đến bọn họ cung kính kính gật đầu, "Nghiêm tiểu thư, Dung tiểu thư và Doãn tiểu thư đang chờ tiểu thư ở sảnh hoa hồng." Nghiêm Thấm Huyên gật đầu một cái, trước cửa thang máy phản chiếu lại hình ảnh của cô, tối nay cô mặc bộ đầm màu lục nhạt, tùy ý vén tóc lên, cái cổ thon dài càng làm nổi bật lên khuôn mặt đẹp đẽ. Trên cổ của cô đeo sợi dây chuyền Bích Hải Kim Sa số lượng có hạn mà Lục Thiêm Lịch đã tặng cho cô một năm trước. Cô đang đi tới sảnh hoa hồng thì nhận được cuộc điện thoại ngắn gọn của Doãn Bích Giới. "Chín giờ, bán đảo lầu hai, chỉnh đốn lại trang phục. Nhớ đeo Bích Hải Kim Sa." Trong đầu Nghiêm Thấm Huyên mơ hồ có thể đoán được tối nay Doãn Bích Giới phải làm gì, cô đẩy cửa chính của sảnh hoa hồng ra, đập vào mắt là một cảnh tượng hào nhoáng. Chưa bao giờ sảnh hoa hồng được bố trí tinh xảo thanh nhã đến như vậy, tầng thượng của khách sạn đầy rẫy những nhân vật quyền lực và những ngôi sao giải trí nổi tiếng. Ly rượu sóng sánh, mỹ nhân lộng lẫy. Sảnh hoa hồng vốn chỉ để chào đón người của chính phủ, hôm nay đã được bố trí tinh xảo để chào đón một gương mặt quan trọng, đó là bộ mặt của thành phố S Dung Tư Hàm. Dung Gia có địa vị trong giới chính trị, luật pháp và cả giới y học ở thành phố S. Dung Tư Hàm là cố vấn pháp luật của Dung Thị, đồng thời cũng là người trong mộng của giới showbiz. Mà Nghiêm Thấm Huyên và bạn bè lâu năm của mình là Doãn Bích Giới lại tỏ ra có chút khinh thường. Doãn Bích Giới ngồi ở trên ghế salon cùng với Dung Tử Hàm, cầm ly rượu vừa uống vừa chau mày, giương mắt nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên đi tới, trên mặt cô lộ ra một nụ cười tươi tắn. Nghiêm Thấm Huyên vừa nhìn thấy nụ cười này, chi biết tối hôm nay nhất định lại có người gặp xui xẻo rồi. Hai người bọn họ trước kia chuẩn bị làm chuyện xấu ở trường học, Doãn Bích Giới sẽ chỉ vào mặt của Nghiêm Thấm Huyên mà khen lấy khen để: "Cậu nhìn cậu cười đi, hôm nay chắc sẽ có người mới bước ra khỏi nhà mà đã gặp xui rồi đó." Mà với thái độ của Doãn Bích Giới ngày hôm nay, cùng với vẻ mặt của cô ấy lúc đó, giống nhau như đúc. ... Mời các bạn đón đọc Cảm Mến Không Sợ Muộn của tác giả Tang Giới.
Bác Sĩ Cầm Thú - Miêu Diệc Hữu Tú
Bác sĩ Niếp ở khoa giải phẫu thần kinh chuyên môn rất giỏi, hắn cầm dao mổ đầu người khác còn thuần thục hơn cả đầu bếp bổ dưa, lại là phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất của khoa thần kinh, năm mới vừa tròn ba mươi mốt đóa hoa xuân. Bác sĩ Niếp hung ác đến mức nào? Có người nói, Bác sĩ Niếp mặc trên người áo trắng bao nhiêu thì suy nghĩ, lời nói đen tối, hiểm ác bấy nhiêu. Có một ngày, bác sĩ Niếp lòng dạ hẹp hòi, lời nói ác độc gặp phải con mèo nhỏ ngốc nghếch...... Giới thiệu vô năng, nhưng đảm bảo hài hước, khi đọc nhớ đừng ăn uống tắm gội, để bảo vệ màn hình. *** Thời điểm Na Hác vừa có thể bước đi được hơn hai bước, Niếp Duy Bình đã bắt đầu sốt ruột chuẩn bị hôn lễ. Na Hác tuy rằng đối với em rể này soi mói đủ điều, lại càng không muốn em gái mình cưng chiều trên tay cũng sợ vỡ phải sớm gả đi như vậy…… Nhưng cũng không thể không căm hận Niếp Duy Bình thâm độc ra tay quá nhanh, còn chưa được hắn đồng ý đã làm to bụng em gái yêu của hắn. Gạo đều đã nấu thành cơm, dù Na Hác có cố tình muốn đem Niếp Duy Bình dạy dỗ thành người đàn ông nhị thập tứ hiếu cũng không thể không miễn cưỡng đồng ý trước rồi ! Nhưng không thể để em gái mang cái danh “ăn cơm trước kẻng” mà vội làm đám cưới chứ? Phải bảo vệ danh tiết…… Mặc dù ở thời đại này cũng không quá coi trọng nhưng Na Hác vẫn như cũ không muốn em gái có chút ủy khuất nào. Niếp Duy Bình sớm đã có dự tính. Anh trai như cha, anh vợ không phải dễ sống chung, cầu hôn cũng không thiếu được vô số việc làm khó dễ, chẳng qua đã ra tay trước thì chiếm được lợi thế, trực tiếp chặn mọi đường lui của hắn mà thôi! Niếp Duy Bình kỳ thật còn cảm thấy có chút may mắn nho nhỏ không nên có. Na Hác đã khó qua như vậy, nhạc phụ nhạc mẫu tất nhiên cũng không phải dễ ở chung……. Niếp Duy Bình mỗi khi ở chỗ Na Hác ăn phải quả đắng đều phải tự mình an ủi mình một phen: không có cha vợ, mẹ vợ hung ác trong truyền thuyết mà thay bằng anh vợ hung tàn đến cực điểm, nhưng dù sao nhà mẹ đẻ của hắn cũng chỉ còn một người như vậy, cũng không phải là cả một đoàn người vây vào đối phó với một mình hắn! Niếp Duy Bình tự cổ động tinh thần mình như vậy, thậm chí ngay cảGặp cha quên chú thịt viên nhỏ cũng đều bởi vì sắp có thêm em gái mà càng ném hắn ra phía sau đầu xa hơn nữa cũng bỏ qua!. Niếp Duy Bình cả người thư sướng, không thể kể hết hiện tại hắn đắc ý tới mức nào, cả người từ đầu sợi tóc đến đầu ngón chân cũng đều thích ý như đang bay bay chỉ hận không thể thật sự bay lượn hai vòng. Niếp Duy Bình sảng khoái, Na Hác tất nhiên sẽ khó chịu rồi.. Vì thế Na Hác liền nói một câu đơn giản: Trong bệnh viện áp lực rất nặng nề liền mang theo con trai và em gái về nhà tĩnh dưỡng. Niếp Duy Bình lại cố ý sắp xếp ở trong viện, đem Na Na chuyển lên chính thức ở tại khoa mình, vốn tưởng rằng có thể sớm chiều ở chung nào nghĩ đến anh vợ xoay mặt liền chơi trog rút củi dưới đáy nồi của hắn!. Niếp Duy Bình suýt nữa phun một ngụm máu lên mặt anh vợ a! Na Na được chuyển lên nhân viên chính thức lại không cần giống lúc thay đổi liên tục luôn luôn nơm nớp lo sợ như trước còn có thể sắp xếp được công việc, có thời gian nghỉ ngơi hơn và cũng có thời gian chăm sóc anh trai. Na Hách dù sao cũng là thương tổn đầu óc, nhiều lần giải phẫu cũng làm cho thân thể nguyên khí đại thương, hiện tại tuy rằng không có vấn đề gì lớn nhưng là muốn khôi phục giống như trước là không thể. Được Na Na dốc lòng chăm sóc Na Hách khôi phục rất tốt, tuy rằng đi được vài bước sẽ không còn khí lực nhưng tốt xấu gì cũng không còn suy yếu giống lúc trước nói vài lời nói đều có thể ngủ. Bà Trần trông coi nhà họ hai anh em họ nhìn thấy bọn họ trở về, bà lão kích động không biết làm thế nào cho tốt chỉ biết nắm tay Na Hách khóc không ngừng. Na Hách nhìn quanh một vòng, trong nhà vẫn không thay đổi nhưng lại có cảm giác mọi thứ đã trở nên lạnh lùng xa lạ. ... Mời các bạn đón đọc Bác Sĩ Cầm Thú của tác giả Miêu Diệc Hữu Tú.
Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm - Diệp Phi Dạ
Một siêu phẩm mới mang tựa đề Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm đến từ tác giả Diệp Phi Dạ, đây dự đoán sẽ là một truyện hot không kém các tác phẩm từng nổi đình nổi đám của tác giả này. Có tin hay không, yêu một người, thật ra chỉ cần sáu ngày bảy đêm? Sinh nhật Tam Thái tử, được tặng rất nhiều lễ vật, cung nữ ngôn tình sắc đứng một bên đọc: “Nam Hải minh châu!” *** Năm ngày Đã muốn lên tục trong năm ngày rồi. Mỗi khi đến nửa đêm vào giờ tý, lúc toàn bộ thế giới rối tinh rối mù, nàng sẽ bị người ta bắt cóc. Bây giờ là đêm thứ sáu. Lâm Hồi Âm nghĩ, nàng sẽ tuyệt đối không để chuyện này xảy ra lần thứ sáu. Ngoài cửa sổ, ánh trăng mông lung như nước, nương theo bầu trời chiếu xuống. Lâm Hồi Âm nhờ vào ánh trăng trong sáng ấy, không hề nháy mắt nhìn chăm chú vào đồng hồ cát ở trước mặt. Hạt cát nhỏ màu lam, lẳng lặng chảy xuống, ngay lập tức thấy đáy, như tuyên bố rằng giờ tý sắp đến. Đồng thời cũng cho thấy việc người bắt cóc nàng sắp xuất hiện. Toàn thân Lâm Hồi Âm dâng lên một chút khẩn trương, tay nắm ở vạt áo hơi hơi dùng sức. Đồng hồ cát màu xanh, chỉ còn lại vài hạt cát nhẹ nhàng Ngũ, tứ, tam, nhị,… Trong lòng Lâm Hồi Âm yên lặng đếm, không gian xung quanh an tĩnh kỳ lạ. Nàng cảm thấy tim mình như ngừng đập. Nhất… Lâm Hồi Âm vừa đếm đến con số này, những hạt cát màu xanh ở trước mặt cũng biến mất. Giờ tý đã đến ____ Lâm Hồi Âm phòng bị mím môi, liền nghe được một tiếng vang rất nhỏ từ phía sau cửa sổ truyền đến. Nàng theo bản năng quay đầu nhìn, lại cảm giác thấy đầu óc choáng váng, cả người nhanh chóng rơi vào hôn mê. ………….. Khi Lâm Hồi Âm tỉnh lại, toàn thân không hề có một mảnh vải, hơn nữa bên cạnh còn xuất hiện thêm một người nam nhân. Lần này cùng năm lần trước đều giống nhau, Lâm Hồi Âm không muốn tiếp tục ở trong phòng. Hiện tại nàng ở chỗ này, lạnh lẽo ẩm ướt, giống như là địa lao không thấy được mặt trời. Đúng vậy, không thấy mặt trời. Xung quanh đều tối đen, không có ánh sáng đi vào. Lúc này thị giác của Lâm Hồi Âm đã bị ngăn trở, vì thế cảm giác trở nên mẫn cảm vô cùng. Lâm Hồi Âm có thể cảm nhận được rõ ràng người nam nhân nằm bên cạnh cũng giống mình, quần áo chưa mặc, một thân trần trụi. Mà nhiệt độ cơ thể của hắn, lại hoàn toàn đảo ngược so với không gian ẩm ướt lạnh lẽo này. Nếu nói giống như lửa, thì người này nóng đến bỏng. Tay của hắn, cũng nóng rực, theo da thịt của nàng chậm rãi dao động, đến mức, mang theo một chút nóng đau, khiến cho Lâm Hồi Âm cực kì không thoải mái, theo bản năng muốn đưa tay đẩy hắn ra. Tuy người nam nhân không thấy được bàn tay trong bóng tối, nhưng dường như có thể nhìn rõ được suy nghĩ ở trong đáy lòng của Lâm Hồi Âm, từng bước nhanh chóng, nâng lên bàn tay một cách chính xác, dễ dàng cầm được cổ tay mảnh khảnh của nàng, giam trên đỉnh đầu của nàng. Lâm Hồi Âm giãy giụa theo bản năng, muốn vùng vẫy để kiềm chế. Nhưng, cũng giống năm lần trước, sức lực của nàng căn bản chẳng là gì so với người nam nhân. Nàng không biết dung mạo, danh tính, tuổi tác của nam tử xa lạ này. Lâm Hồi Âm không nhịn được dâng lên cảm giác tủi thân. Nàng còn chưa kịp yêu ai, liền bị người khác vô duyên vô cớ cướp đi sự trong sạch của mình. Sau tủi thân, là tức giận sâu đậm. Năm lần, đã muốn năm lần. Cho dù nàng vùng vẫy như thế nào, phản kháng ra sao, cuối cùng đều bị nam nhân này làm nhục. Nhưng nàng không cam lòng, Không cam lòng bị một người xa lạ, một nam tử không rõ nguồn gốc, liên tục cướp đi sự trong sạch của mình. Vừa nghĩ đến đây, Lâm Hồi Âm sử dụng toàn bộ sức lực của mình, liều mạng giãy dụa. Thật ra Lâm Hồi Âm biết, sợ rằng lần này cũng giống như năm lần trước, cuối cùng đều không có kết qu ... Mời các bạn đón đọc Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần: Nữ Nhân Nguy Hiểm của tác giả Diệp Phi Dạ.