Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Bạn Trai Cũ Thành CP Quốc Dân

Truyện Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân của tác giả Cố Liễu Chi kể về Lương Dĩ Toàn yêu thầm Biên Tự nhiều năm, nói chuyện yêu đương một thời gian, mới phát hiện anh không có tâm. Hình ảnh nam thần bị vỡ vụn, quăng Biên Tự ra đằng sau, Lương Dĩ Toàn cho phép bản thân tự do, tham gia một chương trình hẹn hò. Trải qua bao nhiêu hoang đường, các nam khách mời trong tiết mục ở trong mắt cô đều rất tốt. Cô đang định chọn một người, không nghĩ tới mấy nam khách mời lúc mới gặp cô còn rất tốt trong một đêm tất cả đều hướng về mấy nữ khách mời khác, tập thể tránh cô như rắn rết. Tiết mục công chiếu, người xem thấy thương cho Lương Dĩ Toàn: “Mấy nam khách mời này đều mù sao?” Trên mặt Lương Dĩ Toàn duy trì nụ cười, khả nghi trong lòng đã mọc thành bụi rậm. Mãi đến buổi thứ ba có nam khách mời nhảy dù tới, câu đố mới được giải quyết dễ dàng. *** Review Nếu bạn nào đang cần một truyện ngược nam thì đây là một bộ truyện được đề cử để các bạn thỏa lòng mong muốn. Truyện kể về cặp đôi Lương Dĩ Toàn và Biên Tự. Nữ chính Lương Dĩ Toàn là một nghệ sĩ ba lê tài năng, còn Biên Tự là một thiên tài âm nhạc và cũng là nhà chế tác âm nhạc đứng đầu châu Á. Với tài năng cùng với khuôn mặt đẹp trai, dù chưa xuất đạo nhưng đã có lượng fan vô cùng lớn. Nữ chính cùng nam chính yêu đương nhưng lại không công khai. Lương Dĩ Toàn đã yêu Biên Tự ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trong thời gian yêu nhau thì Lương Dĩ Toàn luôn là người để tâm đến mối tình này nhất. Nhưng Biên Tự thì luôn khá vô tâm. Mở đầu câu chuyện là tin tức về tin đồn tình cảm của Biên Tự và cô nàng tên Bối Oánh. Vào đêm thất tịch cả hai bị bắt gặp cùng vào chung một khách sạn. Và cũng đêm hôm thất tịch đó, Biên Tự đã lỡ hẹn với bạn gái Lương Dĩ Toàn của mình. Dù đó chỉ là tin đồn nhưng đối với người bạn gái thật sự của Biên Tự thì đây cũng khiến cho tâm tình cô khó chịu. Vào lúc biết được tin tức đó, Lương Dĩ Toàn cũng đang trên đường đến nhà Biên Tự. Bởi vì mệt mỏi cả ngày, lại kèm theo tác dụng của thuốc an thần nên trong lúc đợi Biên Tự, Lương Dĩ Toàn đã thiếp đi. Lúc tỉnh dậy thì thấy khuôn mặt của bạn trai mình, tình cảnh lúc ấy Biên Tự đang chuẩn bị để làm chuyện đó cùng cô. Nhưng Lương Dĩ Toàn đang bị viêm gân chân nên đã từ chối khéo. Sau khoảnh khắc ấy, Biên Tự khẽ tiếc nuối và lại hỏi cô “Sao em lại tới đây?” Thái độ của Biên Tự lúc này khiến cho người ta nghĩ rằng, Lương Dĩ Toàn đến nhà anh ngoại trứ lí do để làm chuyện đó thì không còn gì khác. Khoảng thời gian yêu nhau Lương Dĩ Toàn vẫn luôn nhẫn nhịn sự vô tâm của Biên Tự. Có những lúc cô đã muốn buông bỏ mối tình kỳ quái này rồi nhưng khi ấy Biên Tự lại đột nhiên cho cô nếm mật ngọt, khiến cô lại ở lại và chịu đựng thêm. Những mọi chuyện đều có giới hạn của nó. Khi mà tin đồn của bạn trai mình xuất hiện, thời điểm mà cô đang bị viêm gân chân phải tạm dừng sự nghiệp múa, và thái độ vô tâm của Biên Tự, có lẽ những điều đó đã cho cô một động lực để kết thúc mối tình này. Khoảng 2 3 chương đầu có hơi ngược nữ một chút nhưng về sau sẽ đều là ngược nam nên các bạn yên tâm. Sau khi chia tay thì chị nữ chính đã tham gia một chương trình luyến ái để tìm kiếm mùa xuân mới. Và khi xuất hiện tình địch mới khiến anh nam chính nhà ta mới bắt đầu quắn quéo lên. Ban đầu tưởng nam chính là tra nam, nhưng thật ra có nguyên do cả, mọi người cứ đọc sẽ rõ. Nam chính chung tình chỉ có nữ chính, độc miệng với cả thế giới trừ nữ chính ra, đôi khi còn bị chị nữ chính bẻ đến ngậm họng. Nữ chính yên tĩnh, ôn nhu với mọi người nhưng chỉ độc miệng với nam chính, đây là cái kết xứng đáng cho kẻ vô tâm. Truyện không có tiểu tam,  có một ả nhảy nhót chưa được một chương là đã bị Biên Tự dỗi. Cả bộ truyện là quá trình truy thê của nam chính, không có nhiều cao trao. Thích hợp với những bạn có tâm hồn mong manh thích ngọt sủng, êm đềm. *** Lương Dĩ Toàn là một vũ công múa ballet chuyên nghiệp. Ngay từ nhỏ cô đã bắt đầu tập luyện ballet, luôn phải sống trong sự quản giáo hà khắc của mẹ và thiếu vắng tình thương của bố. Cô cực kì cố gắng, ngày nào cũng là người đến phòng tập sớm nhất, đi về muộn nhất, luôn nghiêm túc luyện tập. Dường như cả cuộc đời cô sẽ chỉ xoay quanh ballet, hiến thân vì nghệ thuật, không yêu đương, không nổi loạn. Cho đến năm mười bảy tuổi, cô đã rung động trước một người không nên yêu. Biên Tự, nhà sản xuất âm nhạc, nhạc sĩ hàng đầu châu Á. Anh là đứa con cưng của trời cao; tài năng, nhan sắc, gia thế đều có đủ. Khắp người anh tỏa ra hào quang muôn trượng, nhưng cô không bị hấp dẫn bởi những thứ bên ngoài ấy. Thứ cô thực sự yêu mến, khát khao là linh hồn tự do tự tại của anh, là trái tim nóng bỏng nhiệt huyết của anh. Anh tựa vầng trăng cô vĩnh viễn chỉ có thể ngước nhìn mà chẳng thể chạm tới. Mấy năm sau, dường như ông trời ngỏ lòng thương mà ban phát cho cô chút may mắn. Cô tình cờ lọt vào mắt xanh của anh, sau đó trở thành bạn gái anh. Hạnh phúc và tình yêu hàng đêm mong ngóng đã thành thực, nhưng cuộc sống của Lương Dĩ Toàn lại rơi vào bế tắc đầy rẫy khổ đau. Trong mối quan hệ này, cô luôn là người chủ động. Hai người không đón lễ tình nhân, không có ngày kỷ niệm, cũng rất ít khi hẹn hò bên ngoài. Khi cô gái khác tạo scandal với anh, Biên Tự nhắm mắt làm ngơ, cũng chẳng thèm cho cô một lời giải thích. Họ là người yêu hay tình nhân? Đôi lúc Lương Dĩ Toàn cũng chẳng rõ. Khi tình yêu cô hằng ước ao trở thành bi kịch, Lương Dĩ Toàn mới hiểu rõ một chân lí. Nếu em thích đúng người, niềm hạnh phúc sẽ lan vào đáy mắt, vương lên từng bóng cây ngọn cỏ, em thấy đời mình tươi đẹp hơn. Nếu em thích lầm người, nỗi buồn sẽ cứ thế mà trải dài mênh mang. Một hành động, một lời nói vô tâm của người ấy cũng đủ xé nát tim em. Lương Dĩ Toàn đã duy trì mối quan hệ ấy rất lâu, cũng đã chịu đựng nỗi đau ấy thật dài. Cô yêu phải một người không về nhà, yêu phải một người hoàn toàn không coi cô là bến về, là chốn dừng chân. Không cần người thứ ba chen chân đến thị uy, mối quan hệ giữa họ cũng đã tự động tan vỡ. Có lẽ ngay từ đầu, kết cục này là tất yếu, bởi giữa họ hoàn toàn không có sự bình đẳng đôi bên. Ví như cuộc gặp đầu tiên của hai người anh cho rằng rất bình thường, lại là cuộc trùng phùng cô mong ngóng đã nhiều năm. Bởi vậy cô buông tay. *** Xin phép thúc màn review so deep tại đây. Cùng đến với đôi lời spoil của reviewer nhé =)) Nghe đoạn trên thì có vẻ bi kịch lắm đấy, nhưng tớ thấy đây đơn giản là chuyện tình của hai chú nhím yêu nhau, thu phóng gai không cùng lúc mà thôi. Một bé nhím đã bỏ hết gai mà chạy đến, bé kia lại chưa kịp thu gai của mình nên “chíu” một phát, đâm đau đối phương. Mãi tiếp tục đổi ngược như vậy đến khi một trong hai người tổn thương đến tận cùng, không chịu nổi nữa mà chia tay. Đọc đoạn đầu thì muốn cho Biên Tự ăn đấm thật đấy, nhưng mong bạn đủ kiên nhẫn để chứng kiến những màn vả mặt tiếp theo của hai anh chị. Phụ nữ khi đã hết yêu thì rất vô tình. Lương Dĩ Toàn sau chia tay thì rất cứng, thấy Biên Tự thở thôi cũng sai nên không có chuyện nhân nhượng cho anh. Còn về nguyên nhân tại sao lúc yêu Biên Tự lạnh lùng với Lương Dĩ Toàn như vậy thì chỉ bạn nào nhảy hố mới biết, tớ nói ra lại mất vui =)) Đoạn sau của truyện vừa hài hước vừa ngọt ngào, nội dung không quá mới nhưng cách viết của tác giả lại vô cùng cuốn hút. Truyện chỉ có chút hiểu lầm ấy thôi, không tiểu tam tiểu tứ nên mọi người cứ yên chí. Biên Tự chính là kiểu người làm gì cũng không nên thân, giữ mình trong sạch lại xếp hạng nhất. Và dù cho bẽ mặt bao lần trên sóng truyền hình khi theo đuổi lại Lương Dĩ Toàn, bị chế giễu trước mặt khán giả cả nước, anh chẳng thèm để trong lòng. Trước đó Lương Dĩ Toàn coi bản thân hèn mọn như cát bụi, luôn luôn lo được lo mất. Sau này, khi cô quay lưng lại với vầng trăng, ánh trăng lại đuổi theo cô. Cô là nàng Rosabella trong lời ca anh viết, là đóa hồng mà vầng trăng mãi kiếm tìm. _____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Penguin *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Mùa hạ, bắc Hà Lan, nhà hát thành phố Amsterdam. Xây dựng từ thế kỷ mười chín lễ đường bên trong đặt thảm đỏ nhung, ghế sắt móng ngựa sắt đại biểu tới ngồi không còn chỗ. Tiếng đàn du dương ngân nga trong không khí, gậy chỉ huy từ từ lên xuống chỉ dẫn giữa hội đàn. Đêm nay, đoàn múa ba lê từ Giang Nam Trung Quốc tổ chức buổi diễn cuối cùng của tuần diễn Châu Âu. Ánh đèn màu trắng trên đỉnh đầu tắt, sắc màu xung quanh đã dần biến mất trong bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng lung linh chiếu trên sân khấu. Nữ ba lê đầu đội vương miệng đính viên ngọc màu xanh, mặc lụa mỏng xanh biếc hạ màu dần tới đầu gối, giơ cánh tay mềm mại như thiên nga lên, mũi chân chỉa xuống đất, chân tạo ra đường cong tuyệt đẹp. “Chân chị Dĩ Toàn bị thương cũng khống chế được, khó trách hai mươi mốt tuổi đã là múa đơn ba trong đoàn chúng ta rồi…” Đội múa đợi lên sân khấu phía sau rèm chờ, một cô gái mới vào đoàn cảm khái. “Cậu không biết rồi,” Người ở bên cạnh nói tiếp, “Chị ấy mười chín tuổi đã lên tới vị trí này rồi.” Người mới kia kinh ngạc nhìn ra sân khấu, thấy làn váy mỏng như cánh ve của Lương Dĩ Toàn nhẹ nhàng tung bay một vòng, cần cổ thon dài với cổ chân mảnh khảnh nhìn qua thấy cô mềm mại như không xương, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt. Ánh đèn di chuyển, da thịt trắng mịn của cô nhuốm một tầng sương mờ ảo, cả người giống như múa theo khúc nhạc theo gió mọc cánh biến thành tiên nữ. “Kinh nghiệm cũng đủ giỏi, đã múa đơn hai năm rồi lại chưa lấy được nữ chủ diễn? Tôi thấy chị Dĩ Toàn cực kì khổ, mỗi ngày đi sớm về muộn nhất phòng tập, có nề nếp, ngoại trừ luyện múa hình như không có hoạt động khác.” Có người thứ ba chen vào nói: “Vậy không nhất định, nói không chừng người ta cũng có tiên khí phơi phới đấy, các người không nghe nói mấy hôm trước cô ấy một đêm không về ngủ sao?” Người dẫn đội cách đó không xa quay đầu, cho người kia ánh mắt cảnh cáo. Mấy người cuống quít ngậm miệng. *** Khúc nhạc chậm rãi hạ xuống âm cuối, Lương Dĩ Toàn đứng dưới ánh đèn tạo thế chân hạc, lưng tạo cong xinh đẹp, đá chân lưu loát 90 độ kết thúc màn múa đơn này, chân trái khẽ chỉa xuống đất, mỉm cười khom cười chào cảm ơn. Khán giả vỗ tay như sấm dậy. Tần Hà cạnh sườn nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh đỡ lấy Lương Dĩ Toàn: “Chân thế nào rồi?” Lương Dĩ Toàn vừa đến sau màn liền thu ý cười, thở dốc gật gật đầu: “Trước khi lên sân khấu đã uống thuốc giảm đau, không đau nữa rồi.” “Nhìn em loạng choạng lòng liền không yên, ta cũng lo lắng theo, may mà đứa nhỏ em chưa bao giờ làm rơi trang sức trên sân khấu.” Tần Hà đỡ sau lưng cô đi, “Chỉ là viêm gân chân cũng không phải việc nhỏ, thuốc giảm đau trị phần ngọn không trị gốc, về nước nhất định phải tới bệnh viện kiểm tra hẳn hoi.” Tần Hà thao thao bất tuyệt, Lương Dĩ Toàn thong thả bước đi. “Cô Tần,” Lương Dĩ Toàn mấp máy môi, “Đêm nay em có thể không về nhóm không?” Bước chân Tần Hà ngừng một lát, bỗng nhiên nhớ tới lời đồn mấy ngày nay. Sau ngày đoàn múa tới Amsterdam, bạn cùng phòng Lương Dĩ Toàn nói, Lương Dĩ Toàn nửa đêm rời khỏi khách sạn, mãi tới bình minh mới về. Amsterdam là thành phố náo nhiệt, các thành viên khác trong đoàn cũng ra ngoài đi dạo kết bạn mới, nhưng nghe nói Lương Dĩ Toàn cũng không rời khỏi khách sạn, mà là qua đêm ở phòng tổng thống tầng trên cùng. Ý tứ sau lưng rất rõ ràng. Mới đầu Tần Hà đánh chết cũng không tin. Lương Dĩ Toàn mười bảy tuổi thi vào đoàn múa, có thể nói là bà nhìn cô lớn lên. Bà thấy tính cách cô luôn theo khuôn phép cũ, cũng không nghe nói có bạn trai, làm sao làm ra chuyện gì. Nhưng hiện tại, Tần Hà có chút không xác định được rồi. Nghĩ như vậy, Lương Dĩ Toàn loạng choạng về phòng hóa trang xem điện thoại, thật đúng là không giống như bởi vì chân bị thương mà hoảng hốt. “Tiểu Toàn,” Tần Hà đánh giá cô, “Gần đây yêu đương rồi hả?” Lương Dĩ Toàn há miệng thở dốc lại không đáp lại. Tần Hà cười cười vỗ vai cô: “Cô chỉ thuận miệng hỏi, tuần diễn cực kì thành công, kết thúc rồi thả lỏng một chút cũng được.” “Cảm ơn cô Tần.” *** Cuối tháng tám đêm về mát mẻ, trung tâm thành phố Amsterdam du khách như mắc cửi. Lương Dĩ Toàn thay đồ múa ra, đổi thành một bộ váy liền màu hồng cánh sen, đứng ở quảng trường cạnh đầu phố chờ xe. Phía xa sông nước như mạng nhện lóe lên sóng nước trong veo, du thuyền đi qua đi lại, đi qua nơi nào liền cuồn cuộn nổi lên bọt nước trắng xóa, Lương Dĩ Toàn lại không có tâm tư xem náo nhiệt, vẫn cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại. Màn hình điện thoại dừng lại tại hot search. Một dòng “bạo” ghi #Bối Oánh Biên Tự. Một nữ một nam tên hai người cùng ở một dòng, cho dù không tính bấm vào xem rõ cũng có thể ngửi được mùi dưa, huống chi danh tiếng của hai người kia cực kì nổi… Bối Oánh, nữ chủ đoàn múa ROF nước ngoài, xuất đạo bốn năm một đường ôm giải thưởng danh dự giới âm nhạc nước nhà, đi lên ngai vàng đỉnh lưu, mấy năm gần đây làm nghệ sĩ phát triển hoạt động ở Trung Quốc, đồng thời có vô số fan. Biên Tự, nhà sáng tác nhạc, nhạc sĩ, đứng đầu châu Á, tác phẩm liên tục qua hai lĩnh vực từ phát hành âm nhạc sang tới làm âm nhạc. Album anh phát hành lượng tiêu thụ toàn cầu không cái nào không đạt cấp nghìn vạn bản, phối nhạc phim điện ảnh đều được đề cử giải thưởng cấp quốc tế. Mà ở mảng cũng rất nghiêm túc, thành tựu nhạc cổ điển của anh cũng khiến cho phái tinh anh của học viện tự cho là mình rất giỏi cũng phải ngậm miệng lại, về sau ở trước mặt anh an tĩnh như gà. Càng thêm tính đề tài chính là, vì này năm ấy 24 tuổi làm âm nhạc chỉ đứng ở sau màn, rất ít xuất đầu lộ diện. Hai năm trước, hình ảnh Biên Tự một thân mặc đồ cao cấp trên hiện trưởng lễ trao giải bị lộ ra, một tài khoản “Hôm nay Biên Tự xuất đạo sao” ngang nhiên xuất hiện, tốc độ fan tăng với vận tốc ánh sáng. Lý do rất đơn giản, chính là thượng đến mở ra cánh cửa cho Biên Tự, đã quên đóng cánh cửa của anh rồi. Mọi người cảm thấy người như vậy không xuất đạo làng giải trí thật là tổn thất trí mạng. Tuy Biên Tự từ xưa đến nay không có động tĩnh xuất đạo, thậm chí đến tài khoản cá nhân cũng chưa từng mở, nhưng đã cách đó hai năm rồi, khi một đoạn hình của anh bị lộ trên mạng, lại thêm ở cùng lưu lượng Bối Oánh, Weibo đã bùng nổ rồi. Đoạn hình ảnh này chụp vào đêm thất tịch lễ tình nhân mấy ngày trước, địa điểm là một khách sạn xa hoa của Amsterdam. Chiếc xe thể thao Biên Tự lái dừng ở hành lang cửa khách sạn, tắt đèn đi xuống, tiện tay đem chìa khóa cho nhân viên, cùng Bối Oánh ngồi ghế trước tiến vào sảnh khách sạn. Trên ảnh Bối Oánh toàn thân mặt trang phục kiều diễm quyến rũ, giày cao gót giẫm lên từng bước. Biên Tự mặt sơ mi trắng cắt may, vai rộng thắt lưng hẹp đường cong như được vẽ ra, quần âu đen ôm lấy đôi chân cao to thẳng tắp, hạc trong bầy gà tuyệt không có khả năng nhận sai. Theo hai bóng dáng biến mất trong cửa xoay, hình ảnh liền dừng lại. Nhưng không có chuyện cũ. Ít nhất trong cảm nhận của cộng đồng mạng là không có. Chuyện về hai người đã lên top 1 hot search từ chạng vạng, đến bây vẫn thảo luận rất cao không có tính hạ xuống. Mà đương sự lại không xuất hiện giải thích. Quần chúng ăn dưa, sập nhà sập cửa, tranh luận, khí thế ngất trời. Lương Dĩ Toàn cảm thấy, đôi kim đồng ngọc nữ này quả thật sẽ tạo ra nhiệt độ như vậy, đổi lại là cô là quần chúng vây xem, khả năng cũng sẽ đem chuyện này ra là đề tài nói chuyện trên bàn trà. Nếu, Biên Tự không phải bạn trai của cô. Nếu đêm thất tịch đó, bạn trai của cô không trễ hẹn mấy giờ, thì sẽ không có chuyện đi tới một khách sạn khác, dẫn cô lên tận phòng Tổng thống rồi. Nếu không phải nhìn thấy hot search, cô mới biết được vì sao ngày đó anh trễ hẹn rồi. Lương Dĩ Toàn cúp mắt nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt lẳng lặng rơi vào bình luận top đầu: “Sớm cảm thấy bài của Biên Tự có nguyên hình hiện thực, nữ chính là Bối Oánh không sai đâu!” Mãi đến khi một chiếc taxi dừng ở trước mặt, Lương Dĩ Toàn mới tắt điện thoại, mở cửa xe đi lên: “Đến bến tàu, cảm ơn.” *** Đến bến tàu ra biển, ngồi du thuyền nửa đêm, đến ngọn đảo kia, trong bụng Lương Dĩ Toàn đã như dời sông lấp biển, sau khi lên bờ bước chân như dẫm lên vải bông. Hơn nửa đêm, người lái xe tới đón cô vẫn còn buồn ngủ: “Cô Lương.” Lương Dĩ Toàn lộ vẻ xin lỗi: “Xin lỗi trợ lý Lục, quấy rầy giờ nghỉ ngơi của anh rồi.” Nơi này là đảo riêng của Biên Tự, trên đảo tất cả phương tiện nhân viên đều phục vụ một mình anh. Nếu không có cách nào khác để một mình lên đảo, Lương Dĩ Toàn thật sự không muốn gây thêm phiền toái cho người ta. Dù sao Lục Nguyên là trợ lý riêng của Biên Tự, tất cả chuyện lông gà vỏ tỏi đều là anh ta làm, cũng đã đủ bận rộn rồi. “Phiền gì đâu, cô đừng khách khí với tôi,” Lục Nguyên đưa cô lên xe, “Cũng không phải cô không biết, đi theo ông chủ làm việc và nghỉ ngơi, tôi cũng như con cú mèo vậy mỗi ngày ngày ngủ đêm thức, lúc nhận điện thoại của cô lúc ấy còn chưa ngủ đâu.” “Anh ấy cũng chưa nghỉ?” Lương Dĩ Toàn hỏi, giọng nói không ngoài ý. “Còn bận rộn ở phòng thu âm.” Lục Nguyên khởi động xe, gãi gãi đầu, “Đúng rồi, chuyện cô tới tôi còn chưa báo với ông chủ… Lần trước có lần tôi gõ cửa cắt ngang linh cảm của anh ấy, thiếu chút nữa bị vứt vào trong biển cho cá mập…” “Không vội, tôi ở phòng bên chờ anh ấy.” Lương Dĩ Toàn trầm mặc một lát, năm lấy di động trong lòng bàn tay, “Anh ấy bế quan từ lúc nào?” “Bốn năm giờ chiều hôm qua đi, cũng mười tiếng rồi.” Lục Nguyên thở dài, “Nói thế nào nhỉ? A… ‘Thiên tài và kẻ điên chỉ cách một đường’, tôi cảm thấy mỗi lần ông chủ làm nhạc đều sắp điên, cuối cùng cô tới cũng để anh ấy yên tĩnh một chút. Lương Dĩ Toàn lắc đầu: “Tôi không có năng lực này.” Lục Nguyên vừa định trêu ghẹo, quay đầu đã thấy trên mặt cô không có ý cười nào, như là lời này có tiếng cũng có miếng. Không xác định có phải mình nói sai rồi không, Lục Nguyên nhất thời không nói tiếp nữa. Ô tô chạy vững vàng trên đường, từ từ uốn lượn hướng về phía trước. Đèn đường tỏa ra ánh sáng lướt qua, chiếu lên thảm thực vật khắp núi. “Cô trước cứ nghe nhạc chợp mắt chút đi, đến nơi tôi gọi cô.” Nhận thấy không khí quá yên tĩnh, Lục Nguyên mở nhạc lên. Khúc nhạc dạo vang lên, câu từ hát lên, Lương Dĩ Toàn lập tức nhận ra bài hát này… Đêm tuyết rơi một tiếng súng vang lên đánh chìm ánh trăng Theo vũ khúc Adolphe Adam mở màn Thiếu nữ mặc quần lụa mỏng tóc dài đen bóng Chân trần không tỳ vết bước dưới ánh trăng Môi đỏ mọng thiếu một lời tâm tình Vậy thì tặng cho cô một giấc mơ rong chơi Để cho không gian vô biên ôm lấy cô Dạy cô ngẩng cổ thiên nga Thành thực nhiệt liệt biểu đạt Vậy thì gọi cô là Isabella Để khóa cô vào tháp Babel Nếu có ai hỏi cô đi đâu Cứ nói cô làm hoa hồng cho thượng đế … Đây là trong bình luận đầu trên hot search, cộng đồng mạng nói tìm được nguyên hình của nó, bài hát Biên Tự phát hành ba năm trước. Lúc ấy bài hát để cho một nam ca sĩ tuyến hai hát, bởi vì khúc nhạc quá bình thường, độ truyền xướng không tính cao, nhưng là tác phẩm của Biên Tự lại có phần đặc biệt. Biên Tự soạn nhạc rất ít viết lời, tuy nhiên ca từ cũng lấy từ chuyên môn, nhưng theo chuyên môn nói, cô ấy chỉ dùng ý thơ chỉnh lại tư tưởng của Biên Tự, cái này mang theo sắc thái thời trung cổ thật sự là của Biên Tự làm… Dưới đêm tuyết ngẫu nhiên trông thấy một thiếu nữ đang khiêu vũ, dạy cô gái đơn thuần như tờ giấy trắng biết được tình yêu, dục vọng của cô, sau đó đem cô nhốt vào thông thiên pháp trong thánh kinh, để cô vĩnh viễn làm hoa hồng của anh. Bài hát này cũng dựa theo ý tứ của Biên Tự, lấy tên nữ chính là Rosabella, dịch âm thành “La Toa Bối Lạp”, ý là hoa hồng mỹ lệ. Trước kia có không ít người mê nhạc nhắc tới bài này, hôm nay ở dưới bình luận lại thấy được, quần chúng ăn dưa lại giống như ‘vì sao Lỗ Tấn lại đem bức màn viết thành màu xanh’ đem ca từ ra nghiêu cứu một lần… “Kopp: Adolphe Adam, là nhạc sĩ chủ nghĩa lãng mạn của thế kỷ thứ mười chín nước Pháp, tác phẩm lưu truyền phổ biết là vở ba lê. Kết hợp với lời bài hát quần lụa mỏng, bàn phát, cổ thiên nga, có thể thấy, nữ chính múa ba lê.” “Tôi nhớ rõ Bối Oánh nói trước kia cô ấy học ba lê?” “Còn có người không biết Bối Oánh ở nữ đoàn ROF nổi danh là Rose Fever (hoa hồng nóng bỏng) sao?” “Rose Fever, Rosabella, Bối Oánh, La Toa Bối Lạp, mọi người nghĩ xem! Ngẫm kỹ lại xem!” Những người đứng xem mỗi một câu đều bén nhọn đâm vào, chui vào đáy mắt Lương Dĩ Toàn. Chứng cứ vô cùng xác thực, bọn họ thề chắc chắn, vai nam chủ là Biên Tự, Bối Oánh chính là Rosabella của anh. *** Lương Dĩ Toàn không nhớ mình ngủ thiếp đi lúc nào. Thể xác và tinh thần mệt mỏi cả ngày, trên du thuyền uống thuốc chống say công hiệu cũng khoai thai đến, cô cảm giác cơn buồn ngủ này rất nặng. Tới khi tỉnh lại, cảm giác có chút ấm áp quấn quanh ở mang tai, mềm mại đảo qua vành tai, gợi lên tê dại cả người. Lương Dĩ Toàn không mở được mắt, bị một cái đuôi lông xù cọ qua cánh tay, nghĩ tới con chó Biên Mục trên đảo đang tác quái. Tuy Biên Tự nuôi chó không xem chủng loại nhưng sẽ đặt họ “Biên” cho nó, chỉ là Biên Mục này với Biên Tự như không hợp nhau cứ nhìn thấy lại thấy chán ghét, ngược lại rất thân cận với Lương Dĩ Toàn. Lương Dĩ Toàn cũng không thể so đo với nó, bịt lấy lỗ tai nghiêng người né tránh. Một giây sau lại nghe thấy con chó nhỏ bên tai cô nói tiếng người: “Tỉnh rồi.” Lương Dĩ Toàn bỗng dưng mở mắt ra, nghiêng đầu thấy một gương mặt quen thuộc. Mi cong, đôi mắt thâm trầm, mũi hẹp thẳng, cao ngất. Lông mi nồng đậm như lông quạ, đôi mắt hẹp dài đang khép hờ, đuôi mắt có chút phiếm hồng. Chỉ là ánh mắt động tình, làm cho người ta hiểm lầm anh tình sâu vô cùng. Lương Dĩ Toàn còn đang hoảng hốt, cánh tay Biên Cạnh đã từ trên người cô đi xuống. Rất nhanh tiến tới làn váy dưới bắp đùi. Lương Dĩ Toàn lấy lại tinh thần, ngăn tay anh, ánh mắt lóe lên: “Kỳ sinh lý.” Động tác Biên Tự ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn cô. Bĩnh tĩnh nhìn vài giây, anh tiếc nuối nhấc mép váy cô, đi đến sofa cạnh giường, nâng tay cởi một cúc áo sơ mi, nhấc mí mắt lên: “Sao lại qua đây rồi?”. Mời các bạn mượn đọc sách Cùng Bạn Trai Cũ Thành CP Quốc Dân của tác giả Cố Liễu Chi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Diệp Gia - Triệt Dạ Lưu Hương
Trong mùa muôn hoa rơi rớt và héo rũ ấy, họ quen nhau. Vẻn vẹn một cái nhìn đã quyết định cả cuộc đời về sau. Có lẽ bởi anh trốn tránh, vờ hờ hững để quên đi mảng ký ức không nên có này; có lẽ bởi anh nhát gan, không đủ dũng khí mà đẩy người anh yêu vào vòng tay cô gái khác. Nhìn cậu kết hôn, nhìn cậu có con. Nhìn cậu từ một cô nhi nay đã gia đình đề huề. Thế nhưng, anh nào có hay, cậu vẫn hằng chôn sâu bóng hình cậu thật sự yêu thương vào đáy lòng. Để rồi khi bắt gặp bốn con chữ "W, H, H, L", mọi thứ mới hoàn toàn tan rã. Kén nhộng bấy lâu anh tạo ra khóa kín chính mình, bỗng chốc bị rạch toang… Hai người họ, một là đội trưởng đội phòng chống ma túy biên giới, một là cảnh sát cơ trí xuất thân cô nhi. Trong vụ án truy bắt tội phạm này, đã không chỉ là đấu tranh cho chính nghĩa, mà còn là cuộc đua của tình yêu. *** Có người từng nói với tôi, trong bốn mùa, chỉ có âm thanh mùa thu là có thể ngấm vào xương cốt bạn. Đó là thứ âm thanh phù hợp nhất với bản chất sinh mệnh. Nếu nói chết chính là vùi lấp trong băng tuyết mùa đông, thì những tháng ngày chúng ta còn sống chính là những tháng ngày lang thang trong mùa thu. Lúc ấy tôi nghe xong cũng chẳng thiết tha gì, xem đó như lời nghe được khi say. Mà mặc dù có tỉnh, tôi cũng sẽ không cảm thấy bi thương, vì vào mùa trăm hoa bị quên lãng ấy, tôi quen biết Diệp Gia. Đó là một ngày vừa qua đầu thu, ánh mặt trời vẫn rất nóng và gay gắt, nhưng gió đã có phần mạnh hơn. Diệp Gia cúi đầu, đi phía sau một đội người. Tôi lúc ấy cũng không biết cậu chính là Lâm Diệp Gia tôi hao tổn tâm trí muốn tìm, một Lâm Diệp Gia nghe nói trời sinh phải làm cảnh sát, người duy nhất ở trường trong giờ dạy vật lộn tự do đánh ngã huấn luyện viên, là học viên trong lớp mô phỏng đối kháng chỉ một mà đánh bại cả tổ. Nói thật thì, ảnh chụp cậu ấy trên lý lịch sơ lược khiến tôi có phần hoài nghi đây chỉ là một anh chàng ngây ngô, đơn thuần và phảng phất chút ngượng ngùng. Ấn tượng khắc sâu nhất chính là cậu có hàng mi rất đen, chỉ cần hàng mi ấy thôi đã có thể bắt gặp vài phần sát khí. Mặc dù kinh ngạc, nhưng tôi không hề do dự. Đại đội chống buôn lậu ma túy nơi biên giới khi ấy không đông đúc nhân tài như sau này, thay vào đó là thiếu người trầm trọng. Mà tôi, tôi cũng đang vô cùng hăng hái, vô cùng vội vã quyết tâm phải làm nên tên tuổi, để người cha cao cao tại thượng kia xem. Lâm Diệp Gia đúng là nhân tài mà người ở mỗi cục đều muốn cướp lấy, trải qua đấu đá, cuối cùng vẫn bị tôi đoạt đi. Nhân tài như vậy, cuối cùng tên tuổi làm sao có thể rơi xuống một đại đội nho nhỏ chống buôn ma túy chẳng tên tuổi như thế, tôi chưa từng nghĩ đến việc ấy có liên quan gì với cha mình, mãi đến khi thư ký Vương đến đưa tư liệu cười nói, lần sau trở về nhớ nói tốt cho bọn chú với cha cháu. Vậy nên lúc Diệp Gia tiến vào, tôi kìm nén lửa giận trong bụng, vừa thấy có kẻ bước vô liền quát: “Đều ngẩng đầu lên cho tôi!” Và rồi, giữa nhiều người đến thế, tôi liếc mắt một cái chỉ thấy mỗi Diệp Gia. Hoặc có lẽ, mặc kệ là ai đi chăng nữa, nếu cậu đứng giữa bộn bề đám đông, người đầu tiên mắt tôi có thể nhìn thấy luôn là Diệp Gia. Tóc cậu không được coi là ngắn, nhưng cũng chẳng phải rất dài, lọn tóc trên trán rũ xuống như dòng chảy của biển, hàng mi rất đen, đôi mắt sáng ngời trong vắt, thứ lấp lánh trong mắt cậu dưới ánh nắng ban trưa như một con cá quẫy đuôi bơi lội. Cậu mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản, có hai khuy áo chưa cài, nhưng không vì vậy mà trông có vẻ tùy tiện hoặc biếng nhác. Sau đó, tôi đã nghĩ đến một lúc lâu mới nhớ được cậu giống thứ gì, cậu giống một chú hươu, sẽ làm người liên tưởng đến thảo nguyên mênh mông vô bờ, liên tưởng đến trời xanh mây trắng, thuần khiết mà tự do. Diệp Gia là người sẽ khơi dậy dục vọng chiếm giữ hoặc bảo vệ trong sâu thẳm con người. Tôi nghĩ, tôi thuộc vế sau. ... Mời các bạn đón đọc Diệp Gia của tác giả Triệt Dạ Lưu Hương.
Hủ Mộc Sung Đống Lương - Tô Du Bính
Kỷ Huy Hoàng là thần thoại võ lâm. Sinh thời là thần thoại, khuất bóng vẫn là thần thoại. Kỷ Vô Địch là con trai độc nhất của Kỷ Huy Hoàng, không chỉ thừa hưởng cơ đồ, mà thừa hưởng cả danh vọng của phụ thân.Nhưng khác ở chỗ, Kỷ Huy Hoàng là lửa cháy bừng bừng, còn Kỷ Vô Địch chỉ là đám khói bung xung mà tinh anh Huy Hoàng Môn phải dùng hết trí tuệ và thể lực mà quạt lên cho mù mịt… *** Hi Nháo Giang Hồ gồm có: Hủ Mộc Sung Đống Lương Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc Phồn Hoa Ánh Tình Không *** Kỷ Vô Địch bị nước lạnh dội cho tỉnh. Câu đầu tiên y nói sau khi mở mắt là: “Thúy Hoa, râu ngươi sau lại dài thế?” Mặt Tả Tư Văn nữu khúc, sau đó cắn răng cười nói: “Môn chủ, người lại đến Di Hồng viện sao?” Một chữ ‘lại’, đem căm giận ngút trời trong lòng hắn nói ra đến lâm li tẫn trí. Kỷ Vô Địch mở to mắt nhìn, thấy rõ người trước mắt xong, thở dài nói: “A Tả, ta là một nam nhân.” “Vậy sớm ngày cưới vợ!” “Thế nhưng A Tả, ta chỉ thích nam nhân.” Kỷ Vô Địch bi thương nói, “Ta nói rồi ta là một đoạn tụ a!” Tả Tư Văn giận dữ phản cười, “Một đoạn tụ suốt ngày tới kỹ viện chơi?” Kỷ Vô Địch xấu hổ lắc lắc tay áo, “Người ta là muốn hướng tỷ muội lãnh giáo biện pháp lung lạc trái tim nam nhân a. A Tả, ngươi thật không hiểu lòng ta.” . . . Tả Tư Văn che mặt chạy đi. Lúc Hữu Khổng Vũ vào thì Kỷ Vô Địch vừa vặn lau khô thân thể, thay đổi xong y phục. “Nga, A Tả lại hướng ngươi làm nũng ba?” Kỷ Vô Địch giả vờ lý giải vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Có một người vợ như vậy thực sự là bất hạnh a.” Hữu Khổng Vũ khóe miệng giật một cái, “Môn chủ! Tả Tư Văn cùng lão tử một điểm quan hệ cũng không có, ngươi đừng có luôn bả chúng ta xả làm một khối!” Kỷ Vô Địch nói: “A Hữu, đây là ngươi sai rồi. Vợ hư có hư đến đâu thì cũng là vợ a.” Hữu Khổng Vũ nhảy dựng lên, “Lão tử nói, cái kia tử bại hoại cùng ta cái thí quan hệ cũng không có!” Kỷ Vô Địch nháy mắt nói: “Loại sự tình này cùng cái thí không có quan hệ, cùng cái mông mới có quan hệ.” . . . Hữu Khổng Vũ chỉ còn lại tiếng thở dốc đầy phẫn nộ. Kỷ Vô Địch nói: “A Hữu, ngươi đôi khi cũng nên khuyên nhủ A Tả. Hắn lúc nào cũng thừa dịp ta uống say đến phòng ta, ta thì không có gì quan hệ, thế nhưng truyền ra ngoài, đối với khuê dự của hắn không tốt.” Hữu Khổng Vũ cũng lui. Hắn là hướng ngoài cửa lao ra. Thượng Thước, Chung Vũ và Hạ Hối cùng nhau đến. Kỷ Vô Địch đang triển quyển lạc bút (mở giấy ra viết). Thượng Thước mỉm cười nói: “Môn chủ đang luyện tự?” Kỷ Vô Địch nói: “Không, ta chỉ là nghĩ đường cong trong bức tranh của Ngô Đạo Tử thiếu lưu sướng, ta cấp sửa sửa.” . . . Thượng Thước nghĩ, bức tranh Tả hộ pháp yêu nhất, may là hắn không phát hiện, nếu không hắn nhất định giận đến thổ huyết. Chung Vũ cúi đầu vờ không hiểu. Hạ Hối mở miệng nói: “Môn chủ a, ngươi chuẩn bị lúc nào luyện công ni?” Thượng Thước kính phục nhìn hắn. Không hổ là tên khờ nổi danh của Huy Hoàng Môn a, quả nhiên là không có đại não, lại còn nói như thế gọn gàng dứt khoát. Mỗi lần nghĩ đến trọng trách thủ vệ của Huy Hoàng Môn lại giao thác cho người như thế, hắn lại nghĩ đến ngủ cũng không nỡ. ... Mời các bạn đón đọc Hủ Mộc Sung Đống Lương của tác giả Tô Du Bính.
Kinh Thuế - Cuồng Thượng Gia Cuồng
Ái hận tình cừu giữa một tên nhà giàu mới nổi và một tiểu vương tử Con người thay đổi, ái tình được mất. *** Giữa trung tâm thành phố sầm uất mọc lên một trung tâm thương mại hiện đại. Một lượng vốn lớn cùng với thiết kế của kiến trúc sư nổi tiếng đã khiến cho bề ngoài của trung tâm này phô trương vô cùng. Thế nhưng đối lập với vẻ ngoài hiện đại này, chính là ở chỗ cao nhất trong trung tâm lại được xây thêm một miếu thờ cổ kính. Trung tâm còn chưa chính thức cắt băng khai trương thì trong miếu đã khói hương lượn lờ, những cái đầu bóng loáng tụ lại một chỗ. Thường Thanh thoả mãn nhìn các tăng mở tấm vải phủ trên bức tượng Phật dát vàng. Có người từng nói rằng thiết kế như thế này thì tổng thể không hài hoà. Cũng có rất nhiều người vụng trộm nói anh ta đang nghèo rớt chợt giàu lên cho nên chẳng biết cách khoe khoang. Bọn họ thì biết cái gì chứ! Mời Phật tới mới có thể giữ được tài khí! Đây là cảnh giới anh ta một mực theo đuổi — sự giàu sang. Lúc còn nhỏ, anh ta thích nghe chuyện Vương Khải và Thạch Sùng so giàu nhất(1). Nhìn cuộc sống của người ta kìa, xe xịn, rượu ngon, gái đẹp. Cho dù cuối cùng chết đầu đường xó chợ cũng đáng, là đàn ông thì nên sống như vậy một lần! Còn nhớ mỗi lần nghe đến đoạn dùng đường mạch nha rửa nồi, bao giờ nước miếng của anh ta cũng chảy tong tỏng. Nhưng khi từ câu chuyện quay trở lại đời thực, lại chỉ có thể ăn dưa muối, húp cháo loãng mà thôi. Khi ấy bọn họ ở trong một căn nhà nhỏ ngoài ngoại ô thành phố, người ở trong phòng, chuột thì chạy trên mái. Đôi lúc giấy dán nóc không được chắc, chuột còn rơi bịch xuống. Mình và mẹ đuổi chuột khắp nhà lúc đó, dù đánh chết cũng không nghĩ tới có ngày mình lại có thể đứng ở đỉnh cao nhất của thành phố này. “Chủ tịch Thường, ngài xem, nghi lễ đã chuẩn bị xong rồi, ngài lên thắp hương chứ?” Thư ký Lý nhỏ giọng nói với anh ta. Gọi ‘đổng sự trưởng’ quá tục nên nên anh ta toàn bảo cấp dưới gọi mình là ‘chủ tịch’ (cả 2 từ đều có nghĩa là chủ tịch), ẩn trong đó là mình lại lên một cấp. Thường Thanh tiếp nhận ba nén hương to, cao nửa mét, thành kính cầu nguyện trong lòng: cầu Phật tổ phù họ cho Thường Thanh con giống như cây vừng nở hoa, càng lúc càng cao! Bái lạy xong, anh ta lại bổ sung thêm một câu: khiến cả nhà họ Trì suốt đời không thể vùng mình! ... Mời các bạn đón đọc Kinh Thuế của tác giả Cuồng Thượng Gia Cuồng.
Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian - Nhất Thế Hoa Thường
Truyện nằm trong hệ liệt: Trừu phong hhệ liệt, hiện tại đang có 3 truyện là: – Liệu dưỡng viện trực bá gian – Tướng quân, nhĩ đĩnh trụ (Tướng quân, ngài cố chịu đựng hay có tên khác là Long ngâm Cô khóc) – Giá thế giới phong liễu (Thế giới này điên rồi) *** Long Tuấn Hạo là một Vương gia, sau đó, cực kỳ bất hạnh xuyên đến hiện đại. Càng bất hạnh chính là, hắn xuyên vào thân thể của một người có vấn đề về tâm thần. Tiếp đó… Hắn phát hiện bản thân đang ở một nơi gọi là “viện an dưỡng”, mà theo như hắn quan sát mấy ngày nay —— Những người có cùng đãi ngộ như hắn ở đây… không có kẻ nào là bình thường. Chuyện này còn nhịn được thì có gì mà không nhịn được nữa!. Quyết đoán lật bàn, “Làm càn! Đám nô tài các ngươi định tạo phản phải không?! Tất cả lui xuống cho bản vương!” “Dạ dạ dạ, ngài là Vương gia, Vương gia cát tường, thỉnh an Vương gia, vậy… Vương gia ngài có thể uống thuốc trước không?” “…” Tiếp tục lật bàn, “Ta thật sự là Vương gia!” “Dạ dạ dạ, ngài là Vương gia, ai dám nói ngài không phải Vương gia, ta sẽ liều mạng với kẻ đó.” “…Các ngươi đủ rồi…” ... Mời các bạn đón đọc ​Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.