Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tự Hoan - Tụ Trắc

Hự hự, cái bộ này có những đoạn ngược nữ vãi nhái, cảnh báo trước nhé chị em ????  Nữ chính kiếp trước sống ở vũ trụ nơi mà khoa học kỹ thuật rất phát triển (tinh tế tương lai), là nữ quân nhân chiến đấu trên tuyến đầu chống lại sinh vật dị biến lấy cơ thể người làm vật ký sinh. Tuy nhiên, vì nữ chính có gien đặc biệt nên bị cường giả cưỡng ép gả cho anh ta sinh người thừa kế ưu tú. Nữ chính vì trách nhiệm với hành tinh mẹ nên phải đồng ý rời bỏ tiền tuyến về làm phu nhân nhà giàu, dù hôn nhân không tự nguyện nhưng cô cũng từng có giai đoạn hạnh phúc bên chồng con. Cho đến khi cô phát hiện ông chồng vốn có thói lăng nhăng lại ngựa quen đường cũ thì cô bỏ đi, không may đụng phải sinh vật dị biến, cô quyết định xả thân để cứu vô số dân thường còn lại trên tàu.  Nữ chính Dương Ngũ sống lại ở một vũ trụ khác khi mà trên đại lục này có người tu tiên, cô sinh ra trong gia đình nông thôn ở chốn thâm sơn cùng cốc, thần trí bị tổn thương nên đến năm 8 tuổi vẫn bị coi là đứa ngốc. Một ngày nọ, Dương Ngũ bỗng dưng được Trùng Vũ, một người tu tiên tu vi cao cường phát hiện và đưa về Trường Thiên Tông, nhưng không phải để tu tiên mà là để giải độc cho Trùng Hân, sư đệ cùng tông môn có xuất thân bí ẩn. Giải độc như thế nào, xin thưa siêu cẩu huyết, đó chính là thông qua xxx, nhưng nữ chính mới 8 tuổi thì xxx kiểu gì? Trùng Vũ đành phải giấu diếm mọi người, dùng bí dược luyện thuốc giúp nữ chính biến thành thiếu nữ 16 tuổi để có thể xxx giải độc cho nam chính. Cần nói thêm là tất nhiên cô không muốn, nhưng cô chỉ là người thường không có tư chất tu tiên nên không thể phản kháng lại sức mạnh của họ, cô đành cắn răng chịu, vừa chịu đau bởi thuốc giục lớn vừa chịu đau bởi cái độc của tam muội li hoả giày vò. Cô cố gắng thích ứng với hoàn cảnh, nỗ lực giành được sự yêu chiều của Trùng Hân, dù cơ thể không có linh khiếu, không giữ được linh lực, không thể tu tiên nhưng cô vẫn tìm hiểu bằng mọi cách xem có thể thay đổi thể chất hay không, bởi sống ở trong tông môn đệ nhất thiên hạ, ngày ngày nhìn thấy người tu tiên phô trương sức mạnh, cô rất muốn trở nên mạnh mẽ hơn để tự bảo vệ bản thân.  Nhưng dù cô loay hoay kiểu gì cũng không thay đổi được bản chất đương nhiên này, cô đành chấp nhận số phận làm lò chứa hoả kiêm tình nhân của nam chính. Nam chính là thiên tài hiếm có trên thế gian khi chưa đầy 20 tuổi cảnh giới đã lên đến Kim Đan, vì xuất thân bí ẩn và tài năng mà anh được tông môn vô cùng coi trọng, nhưng cũng vì thế mà anh ít tiếp xúc với những người cùng lứa tuổi, bề ngoài thì lạnh nhạt nhưng bên trong vẫn là cậu thiếu niên, trái ngược với nữ chính bề ngoài thiếu nữ nhưng thực chất đã sống gần 60 năm. Khi cô nhận ra tính cách trong ngoài không đồng nhất của anh thì thấy rất thú vị, cô chủ động quyến rũ nam chính để giành lấy nhiều lợi ích hơn cho mình. Cô hiểu hoàn cảnh bấp bênh của mình nên trong mối quan hệ này, thực chất cô mới là người chiếm ưu thế hơn. Lại một ngày nọ, khi đôi trẻ đang mặn nồng được vài năm, nữ chính giải xong độc cho nam chính được một thời gian, sư tỷ Trùng Lâm của nam chính bặc tính rằng nữ chính có thể là kiếp số ảnh hưởng đến nam chính, vì xuất thân bí ẩn quan trọng của anh, chưởng môn kiêm sư huynh của anh không thể để bất kỳ nhân tố nào ảnh hưởng đến anh, thế là nhân lúc nam chính dẫn đội vào bí cảnh rèn luyện, ông này quyết định ra tay giết nữ chính. May mà Trùng Vũ kịp thời phát hiện và khuyên nhủ nên nữ chính chỉ bị đày đến Phàm Nhân Giới, nơi hoàn toàn không có người tu tiên, nơi bị ngăn cách với đại lục Cửu Hoàn.  Trên đường đến đó, nữ chính xui xẻo gặp phải đại chiến giữa hai yêu vương, may mắn sống sót thì lại bị Thanh quân, người chiến thắng bắt về hang ổ, lý do là vì trên người cô có hơi thở của nam chính ???? Như vậy là lại một lần nữa, vì nam chính mà cô rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ. Thanh quân là linh sủng sống vạn năm của Trường Thiên Thần Quân, một người tu tiên đã thăng tiên nhưng chấp nhận tự hàng xuống trần gian để tiêu diệt Ma Quân trên đại lục này. Thanh quân ngửi thấy hơi thở của Thần Quân trên người cô, ép hỏi cô đó là ai nhưng vì sợ Thanh quân là kẻ thù của nam chính nên cô không hé răng, vậy nên cô bị Thanh quân làm nhục. Thanh quân là hồ ly nên có khả năng mị hoặc bẩm sinh, cơ thể có thể vừa biến nam vừa biến nữ. Nó làm nhục thân thể cô, chui vào đầu óc cô tra tấn tinh thần cô để điều tra xem nam chính liệu có phải chủ nhân khi xưa của nó không, đáng hận nhất là nó làm tất cả những điều này với lối suy nghĩ hiển nhiên đầy ngây thơ, nó không hề cảm nhận được rằng hành vi của nó làm tổn thương một phàm nhân, đặc biệt là một người con gái như thế nào. Đọc đến đoạn này chỉ muốn lật bàn, đập điện thoại, bỏ truyện, nếu là sách giấy chắc mình sẽ xé tan quyển sách cho bõ tức ???? Nữ chính làm gì được khi sức mạnh đôi bên chênh lệch như trời với đất? Cô tự sát, nhưng tự sát cũng không xong, Thanh quân cuối cùng đạt được thông tin mà nó muốn, nhưng nó không giết cô, ngược lại khi phát hiện ra trường hợp của cô giống với Yêu tộc khi không có linh khiếu nhưng lại có thần thức, nó còn ban cho cô một bộ công pháp để xem liệu một phàm nhân có thể tu tiên được hay không. Và thế là nữ chính mang trong mình vô số vết thương về cả tinh thần lẫn thể xác cộng một bộ công pháp bước vào Phàm Nhân Giới, nơi mà lúc đó có thể nói một đi không trở lại đối với cô.  Tiến vào nơi đây, từ một phàm nhân bé nhỏ như con kiến trong chốn tu tiên, cô lại trở thành kẻ mạnh nhất. Cô biết võ công, cô có đan dược và pháp bảo, cô biết nơi đây là thế giới được tách nhỏ từ Cửu Hoàn ra, cô không muốn mình hoà nhập vào thế giới này, vốn chỉ định đứng một bên xem diễn. Nhưng ngay từ lúc đầu khi chứng kiến thời buổi rối loạn, mạng người như cỏ rác, đi đến đâu cũng gặp những chuyện dơ bẩn, muốn tự do hành tẩu giang hồ cũng khó, vả lại dù loạn lạc nhưng đôi mắt, con tim cô lại nhìn thấy những con người nhỏ bé bình phàm đó sống đầy nỗ lực, giành giật sự sống trong cái chết, cô đồng cảm và quyết định gánh lấy trách nhiệm lên vai, cô lấy một cái tên mới cho bản thân, cô trở thành Trúc Sinh đánh thiên hạ khai sáng thời đại hoà bình. Ở Phàm Nhân Giới, cô có tri kỷ thấu hiểu linh hồn, có tình nhân rạo rực sức sống, có nam sủng muôn màu muôn vẻ, có bách tính nhân dân tôn sùng. Cô còn dần dà khám phá ra phương thức tu tiên cho riêng mình dù gặp rất nhiều trắc trở. Cô có mục tiêu để nỗ lực, có hy vọng sống, cô trở lại là chính mình, sống một cuộc đời hào hùng đầy màu sắc. Cô là đại khí vận giả vì kiếp trước đã cứu vô số người, kiếp này khai sáng ra cả một vương triều, cứu vớt lê dân bách tính, đáng lẽ ra cô luôn gặp may mắn nhưng chỉ vì đụng phải nam chính, người từng thăng tiên, khí vận còn trên cả cô nên mới xui xẻo thế. Cuộc đời cô mà kết thúc ở Phàm Nhân Giới thì cũng có thể coi là trọn vẹn, nhưng cô còn mối thù với Thanh quân, còn mối duyên nợ nhằng nhịt với nam chính nên đương nhiên tác giả phải để cô trở lại chốn tu tiên đó, để trả thù và để toả sáng. Muốn biết cô trả thù và toả sáng thế nào mời chị em đọc truyện, vì mình đã kể gần nửa cái truyện rồi, nói nữa spoil cmn hết =))  Bộ truyện này về mặt tình tiết và nhân vật đều rất khá, xây dựng bối cảnh hay, tuy không phải truyện thuần tu chân chính thống mà nghiêng về tình cảm nữ chủ nhiều hơn nhưng tổng thể thì ổn. Đặc biệt tác giả miêu tả cảm xúc nhân vật rất hay, mình đã phải rơm rớm nước mắt với khá nhiều phân đoạn, nhất là giai đoạn nữ đế Phàm Nhân Giới. Song cũng có những chỗ lý luận của tác giả không chặt chẽ, không ăn khớp, nhưng một bộ truyện có thể mang lại cảm giác rung động, đồng cảm, ưu điểm nhiều hơn khuyết điểm thì mình nghĩ là bộ truyện cũng khá thành công rồi. Ah, với những chị em khoái thịt thì sẽ thích bộ này đấy, tuy trừu tượng mơ hồ nhưng được cái thịt thà xuyên suốt. Đề cử chị em nên thử :)) Rate: 4/5. *** Nữ chưởng môn đi vào Bách Hoa Cốc, nơi này không còn có khai trí con thỏ, liền phá lệ an tĩnh. Nàng thấy được cái kia ngồi ở cự hoa hoa cánh thượng Trúc Sinh.   Nàng đi qua đi, kêu một tiếng “Thần quân”. Trúc Sinh quay đầu, cười nói: “Ngươi đã đến rồi, vừa lúc, chúng ta cho hắn tẩy cái đầu.” Khương Châu liền cười đi qua đi. Kia cánh hoa phía trên ngủ say tuấn mỹ thanh niên, đúng là Trùng Hân. Các nàng một cái đỡ hắn, nâng lên hắn cái gáy, một cái cho hắn giải khai búi tóc, buông ra tóc. Bọn họ ngưng ra thủy cầu, thủy cầu cuồn cuộn xoay tròn, rửa sạch Trùng Hân tóc dài. Kỳ thật Trùng Hân đã sớm là Hợp Đạo Kỳ đạo tôn, hắn liền tính sinh rút hồn căn lâm vào trầm miên, thân thể cũng sẽ không phân bố dầu trơn dơ bẩn, càng sẽ không rơi xuống bụi bậm. Chẳng sợ đem hắn chôn đến trong đất, đào ra hắn đều là sạch sẽ. Nhưng Khương Châu cùng Trúc Sinh, một cái là hắn mẫu thân, một cái là hắn thê tử. Các nàng liền thích làm như vậy. Vì hắn gội đầu, vì hắn tịnh mặt, vì hắn quát đi chòm râu, làm hắn cằm vĩnh viễn trơn bóng xinh đẹp. Các nàng đem hắn chiếu cố đến sạch sẽ thơm ngào ngạt. Đãi thu thập sẵn sàng, Khương Châu nhẹ nhàng thở dài. “Còn muốn bao lâu?” Nàng hỏi. Trúc Sinh nói: “Ước chừng 300 năm đi.” Khương Châu im lặng. Đãi Khương Châu rời đi, Trúc Sinh phất tay hoa khai một đạo không gian cái khe, mang theo Trùng Hân tiến vào tiểu càn khôn. Nàng đem Trùng Hân an trí ở quỳnh cây ăn quả hạ đồng cỏ thượng. Thảo nguyên thượng còn đứng sừng sững Trường Thiên lưu lại nơi này huy hoàng cung điện, nhưng Trúc Sinh biết, Trùng Hân càng thích chính là cùng nàng cùng nhau nằm ở quỳnh cây ăn quả hạ, xem nhỏ vụn tinh quang. Nàng liền ngồi ở dưới tàng cây, làm Trùng Hân đem đầu gối lên chính mình trên đùi. Nàng dựa vào trên thân cây, ngẩng đầu nhìn mắt mãn thụ màu hồng phấn đóa hoa. Nàng còn ở quang kén trung khi, liền cảm giác tới rồi Trùng Hân làm những chuyện như vậy. Hắn đem hồn căn sinh sôi nhổ, trả lại cho Khương Châu. Chính hắn lại lâm vào trầm miên trung. Đương nàng thoát ra quang kén, nàng liền lựa chọn thăng tiên. Thế gian này như có ai biết như thế nào cứu Trùng Hân, cũng chỉ có thượng giới những cái đó gia hỏa. Bọn họ không có kêu nàng thất vọng, nàng đã biết như thế nào cứu vớt Trùng Hân, cho nên quy hàng. Còn có 300 năm a, nàng tưởng. Nàng dựa vào trên thân cây, nhắm mắt nghỉ ngơi. Không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên tỉnh lại, phát hiện chính mình cùng Trùng Hân, cơ hồ bị hồng nhạt cánh hoa vùi lấp. Nàng giật mình ngẩng đầu, đã từng nở khắp hồng nhạt đóa hoa tán cây thượng, hiện giờ thế nhưng lặng yên không một tiếng động kết đầy quỳnh quả. Kia không phải giục sinh ra tới ngụy quỳnh quả, đó là sinh trưởng một ngàn năm mới kết quả chân chính quỳnh quả. “Không phải còn muốn 300 năm sao?” Trúc Sinh mê hoặc. Nàng lại không biết, nàng tính này một ngàn năm thời gian khi, không có đem Khương Châu dựng dục Trùng Hân 300 năm cũng nạp hàm đi vào. Kỳ thật đương Trường Thiên một nửa thần hồn tiến vào Khương Châu khí hải khi, này tiểu càn khôn liền lần thứ hai vận chuyển đi lên. Thế nhưng so nàng mong muốn còn sớm 300 năm, mặc kệ như thế nào, lệnh người vui vẻ. Trúc Sinh vươn tay, một con quỳnh quả liền rời đi chi đầu, dừng ở tay nàng trong tay. Nàng đợi này hồi lâu, đó là đang chờ đợi quỳnh quả. Thế gian này độc nhất vô nhị tiên quả, sinh trưởng một ngàn năm mới thành thục kết quả, trái cây điềm mỹ nhiều nước, có thể trọng tố hồn căn.   Mời các bạn đón đọc Tự Hoan của tác giả Tụ Trắc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bói Nhân Duyên Trên Taobao
Nếu được chọn một loại siêu năng lực, bạn sẽ chọn siêu năng lực nào? Tui là tui chắc chắn chọn siêu năng lực bói nhân duyên, kiểu như chỉ cần nhìn một người là sẽ biết hết chuyện tình duyên hôn nhân của người đó ý.   Nếu được như thế thì chẳng còn phải thấp thỏm về mấy loại tin đồn, ảnh chụp của paparazzi, chèo “thuyền” nào “thuyền” đó thành “chiến hạm”, năng lực hóng thị phi tăng vọt. Và quan trọng nhất, gặp được anh nào cũng phải soi xem mình với anh ý có tí “nhân duyên” nào không.   Thế nên, trong số tất cả những nữ chính mình từng biết cho tới giờ, không có ai may mắn hơn cô nàng Thẩm Sở Sở này hết á.   ***   Văn án:   Tỉnh lại sau tai nạn xe, không chỉ không bị đâm chết, mà còn có thêm một kỹ năng siêu hạng, chỉ cần nhìn chằm chằm vào ai hoặc là ảnh chụp người đó ba giây là cô có thể thấy được người đó khi nào kết hôn, kết hôn với ai.   Thẩm Sở Sở, tiểu minh tinh tuyến 18 cảm thấy có được kỹ năng này mẹ nàng sẽ không còn phải lo lắng nàng sẽ bị chết đói nữa rồi.   Trước tiên ở Weibo tạo thế, sau đó đi mở tiệm tính nhân duyên trên Taobao.   “Chồng cô là bạn thân, tháng ba sang năm kết hôn, hôn nhân của hai người sẽ hạnh phúc.”   “Chồng cô sắp tới sẽ xuất hiện ở cửa tiệm đồ ngọt trước cửa công ty các cô, nhớ ngồi chờ mỗi ngày.”   …   “Chờ chút… Tiểu thịt tươi hàng đầu nhà mị thế mà đã kết hôn, còn có một đứa con??”   “Đôi vợ chồng minh tinh mỗi ngày đều ở Weibo show ân ái của ta thế mà đã li hôn!!!”   OMG! Cô đã nhìn thấy cái không nên nhìn!   Cho đến một ngày, có một người tìm đến cô tính nhân duyên.   “Thật có lỗi thưa bà, đoán mệnh xem duyên phận, hai chúng ta lại không có.”   “Không phải là tiền sao? Ta trả gấp mười lần. Chỉ cần tính ra nhân duyên của con trai ta, bao nhiêu tiền đều được!”   MMP! Không phải là cô không tính, mà là vì đối tượng kết hôn của vị bá đạo tổng tài kia nhưng lại chính là cô.   *****   Thật sự, cái văn án này còn không diễn tả được một phần mười cái sự may mắn của cô nàng Thẩm Sở Sở đâu ý.   Thứ nhất, Thẩm Sở Sở không phải loại diễn viên tuyến 18 đâu, mà tuyến 180 cơ. Xuất thân là sinh viên của một trường Đại học cực kỳ danh tiếng chuyên ngành tài chính, nhưng do học hơi dốt nên sau khi tốt nghiệp, Thẩm Sở Sở rất sợ phải làm đúng chuyên ngành, nhân lúc được một nhà tuyển dụng để mắt tới nhờ ngoại hình xuất chúng, Thẩm Sở Sở quẹo tay lái cái “roẹt”, bước chân trên con đường trở thành diễn viên.   Mang tiếng là một diễn viên mà đến cả tiền cơm từng bữa cũng phải đắn đo cân nhắc thì các bạn cũng hiểu cái sự nghiệp của Thẩm Sở Sở nó failed đến mức độ nào rồi đúng không.   Thế nhưng mà, cái năng lực bói nhân duyên kia kìa, không chỉ giúp cho Thẩm Sở Sở mở tiệm bói toán thành công trên taobao, mà còn có chức năng tích điểm giúp cô trau dồi diễn xuất nữa. Có ai đời lại may mắn thế không cơ chứ!   May mắn thứ hai chính là, cái tai nạn xe kia không chỉ giúp Thẩm Sở Sở có thêm một năng lực đặc biệt, mà quan trọng hơn, người gây ra tai nạn lại chính là nam chính Hàn Hành Ngạn bên ngoài đẹp trai bên trong cực kỳ lắm tiền đó!!!   Vậy là, bắt nguồn tự sự áy náy day dứt vô bờ bến của anh Hàn mà Thẩm Sở Sở nghiễm nhiên trở thành “đối tượng cần được chăm sóc đặc biệt”.   Mà sự “chăm sóc đặc biệt” của Hàn Hành Ngạn cũng đáng yêu đến mức làm người ta quắn quéo luôn. Lặng lẽ trao hợp đồng quảng cáo cho Sở Sở nè, lặng lẽ đá đít người dám bắt nạt Sở Sở ra khỏi công ty nè, lặng lẽ giới thiệu Sở Sở cho công ty lớn nè, khi Sở Sở bị người ta chuốc thuốc thì lặng lẽ hoá thân thành anh hùng ra tay cướp người về, trong lúc nhất thời rung động còn suýt chút nữa lặng lẽ “lau súng cướp cò”. Liêm sỉ còn không? May sao vẫn còn :v   Kể từ đó khỏi cần nói cũng biết Thẩm Sở Sở có ấn tượng tốt về Hàn Hành Ngạn như thế nào, còn về phía Hàn Hành Ngạn, lưới tình anh tự giăng xong anh cứ thế lao vào thôi. Chuyện tình cảm giữa hai người vừa bình dị vừa ngọt ngào, phát triển từ từ chậm rãi, thuận theo tự nhiên.   Nếu có yếu tố nào làm tiết tấu hơi lạc nhịp một chút thì đích thị là bà mẹ của anh Hàn, cứ xông xáo lên taobao đòi Thẩm Sở Sở bói nhân duyên cho thằng con ế sưng ế xỉa của mình. Biết đâu bà thầy bói kia lại chính là con dâu tương lai đâu...   Một điểm đặc biệt nữa của bộ truyện này chính là câu chuyện của những nhân vật phụ. Trong giới giải trí hỗn tạp này, thứ không bao giờ thiếu chính là scandal. Có cô diễn viên xinh đẹp hoá ra lại là “con giáp thứ 13”, có anh “tiểu thịt tươi” nhìn ngon lành nhưng thực ra lại bán thân từ đời nào rồi, rồi chuyện kết hôn bí mật, ly hôn bí ẩn, kỹ năng diễn xuất ngoài đời còn thượng thừa hơn trong phim.   Nhưng điều đó không có nghĩa là những mối tình đẹp không tồn tại. Bằng đôi mắt nhìn thấu nhân duyên của người trần, Thẩm Sở Sở đã có cơ hội được chứng kiến những mối tình sâu đậm, thuỷ chung tới tận khi răng long bạc đầu.   Hơi tiếc rằng tác giả không viết thêm về ngoại truyện về hai nhân vật chính để chúng mình còn được hít chung tí không khí ngọt ngào. Nhưng không sao, vì cả bộ truyện này là một cái sự ngọt đến quắn quéo luôn rồi. Đọc truyện vui vẻ nhé :* ____   " ": Trích từ truyện   Review by #Nhã Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Review bởi: Tú Quỳnh Nguyễn Văn án Tỉnh lại sau tai nạn xe, không chỉ không bị đâm chết, mà còn có thêm một kỹ năng siêu hạng, chỉ cần nhìn chằm chằm vào ai hoặc là ảnh chụp người đó ba giây là cô có thể thấy được người đó khi nào kết hôn, kết hôn với ai.Thẩm Sở Sở, tiểu minh tinh tuyến 18 cảm thấy có được kỹ năng này mẹ nàng sẽ không còn phải lo lắng nàng sẽ bị chết đói nữa rồi.Trước tiên ở Weibo tạo thế, sau đó đi mở tiệm tính nhân duyên trên Taobao.“Chồng cô là bạn thân, tháng ba sang năm kết hôn, hôn nhân của hai người sẽ hạnh phúc.” “Chồng cô sắp tới sẽ xuất hiện ở cửa tiệm đồ ngọt trước cửa công ty các cô, nhớ ngồi chờ mỗi ngày.” “Chờ chút… Tiểu thịt tươi hàng đầu nhà mị thế mà đã kết hôn, còn có một đứa con??” “Đôi vợ chồng minh tinh mỗi ngày đều ở Weibo show ân ái của ta thế mà đã li hôn!!” OMG! Nàng đều đã nhìn thấy cái không nên nhìn! Cho đến một ngày, có một người tìm đến nàng tính nhân duyên. “Thật có lỗi thưa bà, đoán mệnh xem duyên phận, hai chúng ta lại không có.” “Không phải là tiền sao? Ta trả gấp mười lần. Chỉ cần tính ra nhân duyên của con trai ta, bao nhiêu tiền đều được!” MMP! Không phải là nàng không tính, mà là vì đối tượng kết hôn của vị bá đạo tổng tài kia nhưng lại chính là nàng. ---- Cô nàng diễn viên hạng ba Thẩm Sở Sở vốn là một diễn viên tay ngang, trình độ diễn 19/100 điểm, lại không quen đi đường ngang ngõ tắt, lơ nga lơ ngơ theo lời mị hoặc mà lọt chân vào showbiz rồi ở mãi dưới đáy không lên được, quay được mỗi 2 cái quảng cáo lèo phèo, nghèo đến nỗi nhà hết sạch mì, cầm 23 tệ cuối cùng đi bộ ra đường kiếm bát canh cay để ấm bụng thì tai hoạ ập đến. Nàng bị xe đụng không chết ????, lại được giao một nhiệm vụ cứu vớt tỷ lệ ly hôn của thế giới này bằng cách đi nối dây tơ hồng, bù lại nàng ấy sẽ được thoả mãn ước mơ kiếm nhiều tiền, kiếm thật nhiều tiền, chớp mắt bỗng nổi tiếng. Chả còn cách nào khác, nàng đành vận dụng kỹ năng được ban phát mở một quầy "Nhân duyên" để xem bói trên Taobao, phí cực rẻ, cỡ 1.000 tệ/ lần, mỗi ngày chỉ xem 10 khách hàng và 1 khách miễn phí trên Weibo. Thẩm Sở Sở được ban phát một hệ thống nhân duyên như một game cao cấp của giới thần tiên, mỗi lần se duyên, hay giảm tỷ lệ ly hôn thì sẽ được cộng điểm kinh nghiệm, mỗi lần lỡ tay làm ai đó có ý định độc thân suốt đời sẽ bị trừ điểm. Cô nàng sau một thời gian thích ứng với hệ thống thì nắm được cơ chế, phát huy cả nghề tay trái (bói toán) và nghề tay phải với một mục tiêu: kiếm nhiều tiền, nổi tiếng thật nhanh. Hệ thống Nhân duyên của nàng cũng được tự động nâng cấp theo thời gian, bổ sung các tính năng còn khiếm khuyết... Nhờ vào hệ thống, một diễn viên nghèo chỉ còn 23 tệ như nàng dù bị đóng băng vẫn thảnh thơi kiếm tiền tậu nhà, ăn chơi xả phanh cùng trợ lý :)), haizz, suy cho cùng các công việc bói toán thật sự là việc nhẹ lương cao nha, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ ????????????. Tầm nửa đầu truyện là giai đoạn Thẩm Sở Sở thích ứng với nghề tay trái và nỗ lực rèn giũa nghề tay phải, nửa cuối truyện thì viết sâu về showbiz hơn, nhưng câu chuyện showbiz vẫn xoay quanh chủ đề nhân duyên là chủ yếu. Phải nói là tác giả viết theo kiểu sảng văn rất buồn cười, thêm trình độ edit của editor tự nhận là "học văn thầy thể dục" nên lúc đầu cũng có vẻ khá lủng củng (khúc sau thì mượt hơn nhiều), motip khá lạ, tác giả xây dựng tình tiết khá khéo và logic (trừ việc số lượng ảnh đế ảnh hậu hơi nhiều), cách viết cũng không quá yy nữ chính, diễn biến tình cảm hợp lý, phù hợp để giải trí cho những ngày nhẹ nhàng. P/s: truyện có nam chính không? Có nam chính nhé. Anh này là thủ phạm của cú tông xe oan nghiệt ???????????? khiến nữ chính như bắt được cửu âm chân kinh đấy ạ, vừa trở thành giàu có vừa diễn giỏi lại có trai đẹp ôm về nhà nhá Mời các bạn đón đọc Bói Nhân Duyên Trên Taobao của tác giả Nghiên Nghiên Hạ Nhật.
Ánh Trăng Trong Lòng Quân
Giới thiệu của tác giả (chỉ có một câu): Giữa chưởng viện và trưởng tộc chẳng có gì hết nha! Giới thiệu của người dịch: Độc giả thấy tên tác giả nhất định sẽ hỏi có ngược không. Người dịch xin khẳng định là không, không chút nào, hoàn toàn không! Đây là câu chuyện theo đuổi cô vợ Ma tộc của một chưởng viện Tiên tông, quá trình vừa hài vừa bi (ngược nam chứ không hề ngược nữ). Ai thích Thịt Thần Tiên nhất định sẽ thích bộ này. ****   Còn dưới là lời giới thiệu của reviewer: Chưởng viện Thiên Cù Tử tức Hề chưởng viện là một tiên nhân lạnh lùng thanh cao như ánh trăng sáng trên trời, là hoa trong gương trăng dưới nước của các thiếu nữ mến mộ y. Một người lạnh lùng cô độc mấy ngàn năm, khô khan như khúc gỗ, chẳng ngờ vô tình đã trúng “bùa yêu” của một nữ Ma tộc. Hẳn các bạn sẽ nghĩ, ồ là Nhất Độ Quân Hoa kìa, là tiên ma kìa, có lẽ sẽ là câu chuyện ngược luyến tình thâm máu chó lâm đầu? Tôi đây vỗ ngực đảm bảo không hề có chuyện đó. Cũng như Thịt Thần Tiên, Nhất Độ Quân Hoa giữ văn phong hài hước vui vẻ mà thậm chí tôi còn thấy hay hơn cả Thịt Thần Tiên. Nữ Ma tộc nhắc đến bên trên là tộc trưởng tộc Mai khôi – một nhánh của Ma tộc. Nàng – Húc Họa – là người đẹp nhất Ma giới, không những thế còn có thể kết hợp với Ma tộc hoặc Tiên môn sinh ra đời sau. Chính vì số mệnh đó mà nàng bị Ma tôn bắt giữ tra tấn, coi nàng là cỗ may sinh sản, khiến trái tim vốn thờ ơ của nàng biến thành sắt đá, không còn tin vào đàn ông. Cuộc gặp gỡ định mệnh xảy ra tại khu rừng dâu ở Ma giới, khi Hề chưởng viện lần đầu trông thấy người con gái ấy, y biết trái tim mình đã thuộc về Húc Họa mất rồi. Y không ngại ngần cứu nàng, đưa nàng về Tiên môn, móc cả tinh túy của bản thân để xoa dịu nỗi đau nàng hứng chịu bởi chất độc dâm xà. Không ai biết vì sao y yêu nàng, chỉ biết ngay từ đầu, y đã bại bởi nàng rồi. Tình yêu của y như ánh trăng bàng bạc giữa đêm hè, là ngọn suối mát róc rách chạy vào tim. Y tình nguyện làm mọi thứ từ những chuyện nhỏ cho đến chuyện to để nàng được vui, để nàng là chính nàng, mà không cần nàng biết mình đã làm gì. Tình yêu hoàn mỹ là đấy chứ đâu. Nếu ai thích một nam chính thư sinh nho nhã, thì mời bạn nhảy hố nào. “Nếu người đi vào không phải mình, thế thì người canh giữ ở đây chỉ có thể là nàng. Nhưng, sao nàng có thể mãi mãi ở một nơi xó xỉnh tối tăm không ánh nắng rực rỡ được? Nàng là đóa hoa bung cánh giữa cánh đồng phủ tuyết vạn dặm, là tiên quế trên trăng, là ráng mây giữa tinh không. Nàng phải vô buồn vô ưu, tự do tự tại làm điều mình thích, ở bất cứ nơi đâu. Liệu rằng kiếp này có may mắn hộ hoa?” Ngỡ tình yêu của y là ly nước trong lành, thực chất lại là bầu rượu nóng. Một khi đã nếm được tình yêu của y có vị gì, chắc hẳn chẳng ai muốn dừng lại đâu. Có điều phận trời trớ trêu, người y đem lòng yêu mến lại không mảy may đoái hoài. Chỉ vì Húc Họa nàng không tin vào tình yêu, không tin sẽ có người thật lòng yêu mình. Những chuyện nàng đã phải chịu đựng trong quá khứ biến nàng thành một người tâm như sắt đá. Nhưng đừng hiểu lầm nàng là người lạnh lùng nhé, tộc trưởng Ma khôi vẫn giữ được uy của mình và đồng thời vẫn là một “cô bé” đáng yêu. Vì trận chiến giữa Ma khôi và Ma tộc, nàng chịu cảnh chuyển kiếp làm người, từ đó được thu nhận làm đệ tử Tiên môn, để Hề chưởng viện bắt đầu hành trình truy thê trắc trở nhưng không kém phần hài hước. Mình sẽ không nói là vì Húc Họa thèm bình linh ẩm, mà Hề chưởng viện vung tay tạo ra ngàn bình rồi vờ rằng mình luyện nội công vô tình làm thừa; mình sẽ không nói là vì Húc Họa đói bụng, mà một tiên nhân chỉ ích cốc như Hề chưởng viện lại dẫn nàng đi bắt gà đánh cá; mình cũng sẽ không nói là Hề chương viện đã chảy máu mũi khi đi hài cho Húc Họa đâu. ^_^ Những hành động nhỏ bé nhưng đáng yêu của Hề chưởng viện khiến con tim mình liêu xiêu mất rồiii. À mà ngoài cặp đôi chính ra, ở Tiên môn còn có rất nhiều nhân vật thú vị khiến câu chuyện càng trở nên thoải mái hơn nhiều, đọc rất sảng khoái. Mời các bạn nhảy hố cùng mình. ^.^ Truyện đang được dịch tại Thủy nguyệt đài với chất lượng siêu hay, mình đọc mà từ cười tủm tỉm cho đến cười nội thương luôn. Văn hay quá xá. Review bởi: Hami Phan - fb/hoinhieuchu *** Thể loại: Mất trí nhớ (nên có phần) tra công x si tình dương quang thụ, thương nhân x đặc chủng, cường cường, hiện đại, yêu từ cái nhìn đầu tiên, gương vỡ lại lành, 1×1, HE. Rất muốn viết review tử tế nhưng trái tim mị đang không khỏe tí nào cả. Hey, công thực sự là một con người si tình ấy, để tag kia cũng hơi tội đó. =.= Nào, vào vấn đề nào. Mị không có thích đọc ngược, mặc dù truyện này trước thì ngược mà sau ngọt sâu răng, nhưng mị vẫn nhọc tim lắm. Truyện có 40 chương và 4 phiên ngoại, bắt đầu từ lúc Hạ Hứa gặp lại Dụ Thần mất trí nhớ và qua lại với hắn như người tình trên giường. Dụ Thần đang ở bên Thường Niệm, đang chăm sóc cậu trai yếu đuối ấy, chỉ vì lí do hai người từng bên nhau, bị đem chữa cho hỏng người vì bị coi là đồng tính. Xong Hạ Hứa lại xuất hiện, làm Dụ Thần không những ham muốn thể xác mà còn dần dần đặt trái tim sang người ta. Hạ Hứa thực sự không phải kẻ thứ ba, ở đây Thường Niệm mới là người nói dối tất cả. Năm ấy, Hạ Hứa là hotboy lớp chọn, nhà nghèo nhưng gì cũng giỏi. Dụ Thần là con nhà quân đội, nhà giàu chả sợ quần què gì. Ban đầu hai bên xích mích nhau, Hạ Hứa bị đám con nhà giàu gây sự, rồi bực quá kêu Dụ Thần đến để giải quyết. Ai ngờ Dụ Thần là cái tên đẹp trai mà anh vừa nhìn đã thích, mà Dụ Thần cũng vì cái phủi bụi đầu gối hộ làm xao xuyến. Hai người bắt đầu trốn học, đi so tài võ. Mà lúc ấy, Dụ Thần chắc chắn thích Hạ Hứa nhiều hơn. Anh Dụ ngâm áo đồng phục trong sữa tắm của mình để đưa cho Hạ Hứa mặc, để người thương có mùi của mình. Thấy Hạ Hứa uống nước ở vòi nước còn lén ra chạm môi dán tiếp ở cái vòi. Lại còn quan tâm cái tật xấu bỏ bữa sáng của Hạ Hứa, đưa tiền nhờ anh Dương Khoa ngốc nghếch mua đồ ăn sáng lén để trên bàn của Hạ Hứa. Mà mặc dù Dương Khoa thực ngốc, nhưng đáng yêu, mà cũng nhờ Dương Khoa thì Dụ Thần mới nhớ lại được năm xưa ai mới là tâm can bảo bối của mình. Dương Khoa gặp lại Hạ Hứa đã nói: “Em biết anh! Anh là Hạ Hứa, “Hạ” trong “mùa hạ”, “Hứa” trong “hứa hẹn”! Em còn biết viết tên anh nữa, là anh Dụ dạy em đấy!”, “Anh Hạ Hứa này, chắc là anh Dụ của em thích anh đấy!” Hạ Hứa, mọi thứ của anh đều tốt đẹp. Hạ Hứa đúng chuẩn “hoa khôi” của đơn vị. Tính tình tốt, mọi người đều yêu quý. Năm ấy hai người họ thích nhau, đều hiểu được tình cảm đối phương nhưng lại không ai nói ra. Một ngày, Dụ Thần của anh biến mất. Anh không hề biết Thường Niệm, người bạn thuở bé của Dụ Thần lại cũng thích hắn. Thậm chí còn tỏ tình rồi hôn Dụ Thần. Cũng là lí do mà hai gia đình danh gia vọng tộc lồng lộn lôi hai đứa con trai đi chữa cho “thẳng”. Dụ Thần luôn sợ mọi người phát hiện ra tình yêu thật sự của hắn, phát hiện Hạ Hứa và gây khó dễ cho anh. Đến lúc mất trí nhớ, thì hắn đã chẳng còn nhớ Hạ Hứa là ai, mà lại lòi ra cái cậu Thường Niệm ở bên cạnh. Thường Niệm coi Dụ Thần là tấm ván, cậu kéo người trên tấm ván ấy ra sóng cuồn cuộn và bấu víu vào đó, người đó vừa vặn là Hạ Hứa. Hạ Hứa gặp lại Dụ Thần, không kìm lòng được mà đến nói muốn lên giường với hắn, trở thành tình nhân của hắn. Hạ Hứa biết Dụ Thần mất trí nhớ, nhưng không biết tại sao. Anh cũng đủ thông minh để che dấu, giả vờ như việc lên giường với Dụ Thần chỉ là việc bao nuôi. Dụ Thần còn sống trong dằn vặt vì phản bội Thường Niệm, vừa cố chống lại sự hấp dẫn từ Hạ Hứa. Cho đến khi Thường Niệm bày trò đổ lỗi cho Hạ Hứa, hai người thực sự chấm dứt. Nếu như Hạ Hứa không đem số tiền Dụ Thần trả cho mình để quyên góp cho ngôi trường cấp 3 cũ của hai người, nếu như lúc ấy Dương Khoa không nói ra tên Hạ Hứa, nếu như Dụ Thần không nhìn thấy mảnh ngọc bội quý giá của mình tặng cho người thương,… Nếu như những việc đó không xảy ra, thì cả đời này Dụ Thần đã lỡ mất tâm can của mình… Trong truyện có nói, nếu như năm ấy, Hạ Hứa tiếp tục học hành chăm chỉ, thi đỗ một trường Đại học tốt, trở thành nhân tài, còn Dụ Thần vào quân đội, sau này hai người sẽ đường đường chính chính nắm tay nhau. Nhưng trên đời không có chữ “nếu như”. Mọi điều đau đớn mà Hạ Hứa trải qua, thực lòng không muốn nhắc lại. Mà Dụ Thần đã rơi vào trầm uất khó khăn thế nào, cũng không phải điều nên nói. Có thể truyện này không hề đủ với những người đọc ngược nhiều. Khoảng tầm hai mấy chương gì đó thì Dụ Thần nhớ ra, mà đau đớn gì đó, đến khi tìm lại Hạ Hứa và hai người quay lại với nhau thì ngọt và sến đến mù mắt chó. Mị vẫn cứ nhứ lúc Dụ Thần mua lại căn nhà cũ của Hạ Hứa từng sống với ông, hắn chuyển đến ở đó luôn. Và hắn còn bị bệnh tâm lí, suốt ngày tưởng tượng ra “Hạ Hứa” trong khi Hạ Hứa thực sự không rõ sống chết. Còn Hạ Hứa thì vào sinh ra tử, quay trở về cũng bị đa nhân cách luôn. May là không vòng vo dài dọc chứ mị đọc chắc phát điên. Lúc Hạ Hứa nói là hai người tâm thần ở với nhau có sao không ấy, mị phải phì cười luôn. Hạ Hứa được biết sự thật năm xưa, cũng biết được bản thân không phải kẻ đồi bại không có đạo đức thì anh cũng dần buông bỏ tâm lí nặng nề. Mà Dụ Thần thì đã gặp được người thực rồi nên cũng không còn cái ảo giác kia nữa. Nếu như đoạn đầu Dụ Thần chẳng biết thương xót người ta, lúc nào cũng muốn “chịch” chết Hạ Hứa thì con mợ nó, từ lúc nhớ ra, Dụ Thần thành si tình công luôn ấy. Không chấp nhận việc Hạ Hứa chết mà cứ bay đến nơi người ta đóng quân thăm hỏi tình hình. Lúc gặp lại được Hạ Hứa, lúc Hạ Hứa quay về bên hắn thì Dụ Thần mở miệng ra là một câu Hứa, hai câu Hứa. Nhớ người ta thì: “Hứa à, anh sẽ không bao giờ làm em đau nữa, em về nhà đi, được không?” Rồi thì cực kì thâm tình nói: “Đời này hai ta vẫn còn thiếu nhau. Hứa à, em đừng hòng có ngày hòa được với anh.” Mà hai con người này đã lướt qua nhau trong quãng thời gian tuổi trẻ đẹp nhất – khi đó, một người thì bị lừa dối, còn một người thì mải miết kiếm tìm.   “Hóa ra anh cũng thầm thích tôi.” “Phải, anh vẫn luôn thầm thích em, thậm chí còn bắt đầu trước cả khi em thầm thích anh.” “Đều hơn 30 rồi… làm gì mà thầm với không thầm thích nữa.” “Ừ, sau này sẽ không là thầm mến nữa. Chúng ta sẽ quang minh chính đại, sống bên nhau đến già.” Đấy, Dụ Thần từ tra công mất trí trở thành si tình trung khuyển công như vậy đấy. Mà kì lạ là truyện có 40 chương nhưng chẳng hề thiếu chi tiết tẹo nào. Câu chuyện từ lúc thuở niên thiếu cho đến khi đã trưởng thành cứ thế như thước phim vậy. Mặc dù cảm thấy thời gian trong truyện trôi nhanh, nhưng mị chẳng hề thấy sơ sài. Để cho một cái kết tuyệt đẹp. “Hứa, sao em lại tốt đến thế chứ?” “Yêu em chưa?” “Yêu rồi.” “Yêu nhất đời này.”   Câu chuyện bên lề… Thật ra, hôm nay mị phải khăn gói quả mướp đi lên thủ đô học sau đợt nghỉ. Vừa được quả tàu đến trễ nên mị đã ngồi đợi 1 tiếng rưỡi, vậy là mở Wattpad ra đọc. Trong đầu còn sót lại tí cái review “Bình hoa” hôm trước nên mị chọn truyện này đọc cơ. Cũng cảm tạ bạn dịch truyện. Bạn biên tập Seven Oxox. Tên cũng đáng yêu quá. Nếu không phải có lời của bạn ở đấy thì chắc mị bỏ luôn từ mấy chương Hạ Hứa bị ngược và hiểu lầm mình là tiểu tam rồi. Bạn ấy viết là “Tuy con đường họ phải trải qua là trắc trở, đôi khi suýt đã lạc lối, nhưng xin hay tin tưởng tôi. Từ khi bắt đầu, trong tim họ luôn chỉ có nhau.” Một điều nữa, bởi vì mị là team sủng công, nên mị vẫn thấy thương Dụ Thần nhiều nhiều. Truyện này mị vẫn thích Dụ Thần hơn, nhưng Hạ Hứa kiên cường lắm, đã thành best thụ trong lòng mị rồi. (Cường thụ, si tình thụ, vốn là tiểu 1 mà xuống mình làm 0, tính tình tuyệt vời, dương quang sáng chói).   Để kết lại bài review cho nó trọn vẹn thì mị sẽ trích cái đoạn giới thiệu ra vậy. Trong lòng mỗi người họ đều có một “ánh trăng” mà không ai có thể với tới. Thậm chí là chính bản thân họ. Đây là câu chuyện về hành trình của những người, đã phải nỗ lực thế nào để vạch lớp sương mù ra, kéo làn mây đen xuống để chạm đến “ánh trăng sáng” của chính họ. Bất kể tổn thương , tương lai, đau đớn, hay thậm chí là… sinh mệnh. Tu Tu Mời các bạn đón đọc Ánh Trăng Trong Lòng Quân của tác giả Nhất Độ Quân Hoa.
9527
Review bởi: #Phương_phở -------  Nữ bác sĩ Trung y >< Nam cảnh sát 9527: Số hiệu thẻ ngành 9527: Yêu giang sơn - Yêu mỹ nhân 9527: Gươm đã có vỏ - Chớ lại gần (Hamilk) "Số hiệu này từng theo tôi suốt một đời. Giờ đây, nó thuộc về em. Và tôi cũng thuộc về em." (Tiêu Trì)  Motif truyện không hề mới, cốt truyện vẫn mang đặc điểm chính của ngôn tình, nam cường gặp nữ soái. Tuy nhiên việc lồng ghép các tình huống truyện diễn ra hợp lí, các tình tiết truyện diễn ra nhanh, qua đó tính cách nhân vật hiện ra rõ nét, và lôi cuốn.  Nam chính: Tiêu Trì. Đẹp trai, nam tính, góc cạnh, có sức đảm đương, có trách nhiệm và yêu nghề. Đặc biệt vô cùng lưu manh. Khi đã nhận định ai đó cả đời thì sẽ đeo bám không buông. Máu ghen vô cùng ghê gớm. Dù vậy bởi không bao giờ chịu đầu hàng trước khó khăn, và tinh thần luôn luôn "Nhây" cao độ. Người ta càng ghét thì anh đây càng quấn. Hơi tí là đụng chạm skinskip, sờ được thì sờ, hôn được thì tất nhiên không chịu bỏ qua. Ấy vậy mới đánh bại bao tình địch quá nguy hiểm.  Nam chính gặp nữ chính từ vài năm trước, trúng ngay tiếng sét ái tình với người ta, chưa kịp tiếp cận thì người ta lại xuất ngoại mất luôn. Không sao, vậy thì anh đây "ăn vạ", đánh tiếng làm thân với người nhà chị. Trong những năm chị đi học ở nước ngoài, anh là bệnh nhân của ông nội chị, đến châm cứu, chữa đau thắt lưng, tiện thể bầu bạn với ông cụ luôn. Bởi vậy chị vừa về nước, số lần lân la đến nhà ăn cơm, đòi châm cứu còn nhiều hơn trước.  Nữ chính: Kiều Mộ, thông minh, xinh đẹp, nữ mặt than, văn võ song toàn. Học Trung y, vì sự cố nên dây thần kinh mặt bị "liệt", không thể hiện được cảm xúc, cũng may về sau có thể chữa khỏi. Mặt chị lạnh quanh năm suốt tháng, đầu chị còn lạnh hơn. Khi có kẻ theo dõi, cắt đuôi, có kẻ đột nhập vào nhà, cầm gậy ra phang, dù trong lòng vẫn sợ run. Số hoa đào của chị còn mấy nụ liền, tuy nhiên vì chị chẳng thèm thích, cũng một phần vì hoa đào chưa kịp nở thì bị nam chính đập cho tan nát. Vì đặc điểm nghề nghiệp nên chị buộc phải động chạm với nam chính, nhưng với cái tính lưu manh, bám dính như ai kia thì có "ít cũng xuýt ra được nhiều". Trời ơi tim bay tung toé luôn!  Chị này cũng soái, lưu manh cũng chẳng kém cạnh. Lần đầu gặp mặt, cũng vừa thoát nạn sau việc giải cứu con tin, chị đã vạch quần anh ra rồi ngó vào xem, còn tỉnh đến mức phải alo ngay cho đứa bạn thân: rằng hàng họ của chàng ta cũng chỉ như mẫu vật trong phòng thí nghiệm thôi à, với cái gương mặt tỉnh bơ như đúng rồi=)) Khi gặp nhiều tình huống nguy hiểm mà chị vẫn có thế lí trí, bình tĩnh để tự cứu nguy cho mình. Đến tình địch nhăm nhe anh cũng phải cam bái chịu thua. Chị đây chẳng thèm ghen đâu nhớ ????????Tính cách độc lập, can đảm và mạnh mẽ ấy bảo sao anh không chết mê chết mệt.  Truyện không tập trung nhiều về quá trình phá án nhiều, chỉ lấy cái cớ, làm nền để tuyến tình cảm nhân vật được lên sàn thôi. Vì thế những âm mưu hay mưu kế trong truy bắt tội phạm không được đi sâu, nên nhiều khi cảm thấy, ngủ dậy đọc sang đoạn khác đã thấy kẻ ác đã bị bắt rồi ý. Đổi lại truyện có boss cuối truyện nên việc dẫn dắt hay móc nối tình tiết không bị khiên cưỡng, nên điểm trừ có thể bỏ qua. Vì công việc nam chính là cảnh sát nằm vùng, nguy hiểm nhiều, nên cũng chẳng dám cầu nhiều, vì nhiệm vụ lần này đặc biệt khó khăn, nên trước khi đi còn để lại di thư, tài sản cho chị thừa kế.  Tình tiết truyện nhanh, không khí truyện khiến mình như đang xem về bộ phim về đề tài trinh sát, mọi việc cứ xoay vòng vòng, việc phối hợp ăn ý, cái đầu tỉnh táo của hai nhân vật khiến mình đọc vừa lôi cuốn, vừa lại thấy ngọt. Nói chung túm cái váy thưởng điểm cộng cho tuyến tình cảm của đôi chính, nói thật là truyện đời thường nên cũng chẳng dám mần mò đòi hỏi gì thêm.  Truyện độ dài vừa phải, đọc không cảm thấy lê thê. Tuy nhiên truyện có điểm trừ là cách hành văn đoạn đầu hơi trúc trắc, nên phải đọc kĩ. Tuy nhiên khi bắt kịp nhịp truyện này của tác giả thì mình thấy cũng ok. Do vậy bạn nào không đọc quen convert đoạn đầu sẽ cảm thấy hơi khó hiểu, diễn không thoát ý. Điểm ngược lại mấy chương vài đầu truyện diễn biến cũng đã nhanh rồi nên việc hiểu truyện cũng nhanh, và không thể không đọc tiếp được.  P/s: Bài viết chủ mang tính chất cầu Edit, chị Hamilk đang có ý định edit, và đang gạ gẫm thêm nhiều người khác làm bộ này nhưng vì việc edit diễn đạt thoát ý ra được giọng văn của tác giả hơi khoai nên chị em cũng chỉ cầu trời phù hộ cho chị đừng bỏ cuộc thôi =)) *** Review by #Lâm Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 Kiều Mộ là một cô gái rất đặc biệt. Tốt nghiệp chuyên ngành bác sĩ đông y, đã từng tham gia chiến dịch tình nguyện bác sĩ không biên giới, sau 2 năm học nghiên cứu sinh ở nước ngoài thì quay về nhà giúp ông nội trông coi phòng khám đông y Nhân Tế Đường. Những ai đã từng tiếp xúc với Kiều Mộ có lẽ đều có chung một nhận xét, cô rất lạnh lùng, là một vẻ đẹp băng giá không ai dám chạm vào. Cả bên ngoài lẫn bên trong, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bởi vì Kiều Mộ rất đẹp, nhưng khuôn mặt lại không hề có biểu cảm. Vì một tai nạn nghề nghiệp, trong lúc cô nghiên cứu châm cứu các huyệt vị trên mặt thì vô tình bị một quả bóng đập trúng. Nhưng cô chưa từng oán trách, cũng chưa từng bỏ cuộc. Sự đặc biệt của Kiều Mộ không chỉ dừng lại ở đó, mà còn là sự lý trí và bản lĩnh trong mọi tình huống. Thái độ của cô đối với mọi thứ xung quanh mình đều rất rõ ràng, từ tình cảm cho đến tình thân. Cô xinh đẹp giỏi giang như vậy, đương nhiên không thiếu người theo đuổi, nhưng người mà cô không thích thì đến một cơ hội xem xét cũng không hề có. Câu trả lời dành cho người đàn ông theo đuổi cô suốt 15 năm, không phân biệt nổi là yêu thương hay là bù đắp, lại chính là: “Xin lỗi, tôi không ghét anh. Bởi vì ghét cũng là cách để nhớ một người.” Vì không muốn nhớ đến anh, cho nên đến cả sự chán ghét cũng không muốn dành cho anh. Kiều Mộ tàn nhẫn như vậy đấy. Nhưng suy cho cùng, đó lại là cách tốt nhất cho đối phương. Theo đuổi một ảo tưởng không bao giờ trở thành sự thật không phải là việc mà một người trưởng thành nên làm. Tuy rất lạnh lùng với tình cảm cá nhân nhưng Kiều Mộ lại rất ấm áp đối với tình cảm gia đình. Mặc dù ông nội Kiều vô cùng nghiêm khắc nhưng cô lại đón nhận một cách vui vẻ. Mặc dù cô bạn thân Hứa Thanh San truyền bá mê tín dị đoan có cuộc sống vô cùng rắc rối nhưng Kiều Mộ lại sủng bạn đến vô đối. Chỉ cần bạn thích, thì cô sẽ ủng hộ hết mình, cho dù biết trước hậu quả kiểu gì cũng bắt mình dọn dẹp. Mặc dù không hề thích các trò trêu chọc của một người đàn ông hay đến Nhân Tế Đường điều trị, nhưng vì đó là người mà ông nội coi trọng, nên cô vẫn tận tình chăm sóc. Người đàn ông vô lại ấy là Tiêu Trì. Đối với thể loại lưu manh có văn hóa là đã không thể chống đỡ rồi, huống chi đây lại là lưu manh có chức có quyền. Kiều Mộ công nhận, anh có vẻ ngoài rất hoàn mỹ, ngoại trừ những vết sẹo chằng chịt bên dưới lớp áo kia.  Ban đầu, cô không mấy hứng thú với con người này, chỉ không hiểu tại sao anh ta cứ quấn lấy mình. Nhưng rồi dần dần, hình như cô hiểu ra được một chút. Là anh kiên trì nhớ đến cô sau một lần gặp gỡ vô tình vào nhiều năm trước. Lúc ấy Kiều Mộ không ấn tượng nhưng Tiêu Trì khắc sâu trong lòng. Bởi vì nhờ có cô, anh mới không phạm sai lầm, mới có thể tiếp tục con đường phục vụ công lý và chính nghĩa. Thật ra, rất nhiều người luôn thắc mắc, tại sao Kiều Mộ và Tiêu Trì lại có thể ở bên nhau? Một người tỉnh táo lạnh như băng, một người không khác gì bọn vô lại có học thức cả. Thế nhưng, để diễn tả phần tình cảm này, Kiều Mộ chỉ có 1 chữ “hợp”. Chính vì hợp nhau, cho nên ở bên nhau rất vui vẻ. Chính vì hợp nhau, cho nên không cần nói cũng hiểu. Chính vì hợp nhau, cho nên tôn trọng công việc và nỗi khổ của đối phương. Bằng lòng làm một chỗ dựa mỗi khi mỏi mệt, bằng lòng làm một chốn quay về mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ. “9527, số hiệu này theo anh cả đời, nay thuộc về em, anh cũng thuộc về em.” “Vậy thì, phải giữ mạng của em mà quay về đấy.” Kiều Mộ không cản anh, cũng không lo lắng ra mặt khiến anh phân tâm. Đã có lúc cô không rõ trong lòng mình có phải là thích anh không, bởi vì cô thừa nhận mình nhớ anh, thừa nhận mình nóng ruột vì anh, nhưng không đến mức không có anh thì không sống nổi. Nhưng mà, trải qua một trận chiến cam go với tội ác, Kiều Mộ chợt thức tỉnh. Từ lúc nào, cô cảm thấy mình đã sẵn sàng chờ anh, “chờ anh đuổi bóng tối đi, giẫm trên ánh sáng và trở về bên cô.” ….. Cả một câu chuyện chỉ có một vụ án, cũng không có tầng tầng lớp lớp những bí mật không có hồi kết nhưng “9527” là một câu chuyện đặc biệt. Bởi vì, thân phận của Tiêu Trì được tiết lộ ngay từ đầu, danh tính thủ phạm cũng được biết từ những manh mối đầu tiên. Câu chuyện kể về quá trình điều tra và đi tìm chứng cứ để bọn chúng phải nhận sự trừng trị của pháp luật. Xét về yếu tố trinh thám phá án, thì có lẽ “9527” chưa thực sự gay cấn nhưng xuyên suốt câu chuyện này, nổi bật nhất chính là tình cảm rất đáng trân trọng giữa người với người. Đó là tình bạn già giữa ông nội Kiều, ông nội Hứa hay bác Trần A hàng xóm. Đó là tình chiến hữu của những đồng đội luôn kề vai sát cánh bảo vệ cuộc sống, lúc bình thường thì nhí nhố tếu táo nhưng lúc làm việc thì vô cùng thận trọng nghiêm túc. Đó là tình cảm phức tạp của người đàn ông mang tên Tần Bân dành cho Kiều Mộ, có áy náy, có luyến tiếc và một chút không cam lòng từ bỏ.  Đó là tình cảm giữa những người thân trong gia đình, sẽ không để cho họ gặp bất cứ một mối nguy hiểm nào. Ngay cả khi người cha là một tội phạm thì cũng không muốn để cho con mình phải chịu bất cứ một vết nhơ nào. Đó là tình bạn sâu sắc không gì ngăn cách của hai cô bạn bên nhau từ nhỏ đến lớn, không ghen tị,  không giận hờn trách móc, chỉ có yêu thương và sẵn sàng có mặt trong tất cả những cột mốc cuộc đời người còn lại.  Cuối cùng, đó là tình cảm đã trở thành tín ngưỡng của anh chàng cảnh sát chìm Tiêu Trì và cô bác sĩ đông y xinh đẹp giỏi giang Kiều Mộ. Đối với Tiêu Trì, Kiều Mộ giống như một quả dứa vậy, luôn luôn đứng thẳng, bên ngoài gai góc, bên trong ngọt ngào. Hung dữ với anh đấy, nhưng cũng thật dịu dàng. Cô không có nhiều biểu cảm trên gương mặt, nhưng tất cả dù ít dù nhiều, cũng đều dành cho anh. Như vậy là đủ rồi. Không cần biết anh ra ngoài lăn lộn thế nào, nguy hiểm ra sao, nhưng nếu anh bị thương thì hãy về nhà, em nhất định sẽ băng bó cho anh, sẽ cho anh một cơ thể khỏe mạnh nhất để tiếp tục chiến đấu. Chỉ cần anh an toàn trở về thôi. Được không, Tiêu Trì? Không cần biết ngoài kia có bao nhiêu khó khăn đang chờ anh, nhưng chỉ cần có em ở phía sau, anh nhất định dũng cảm xông lên, hoàn thành nhiệm vụ và trở về bên em. Cuộc sống mà anh mang đến có thể không êm đềm nhất, nhưng sẽ là cuộc sống hạnh phúc nhất. Được không, Kiều Mộ? __________ " ": trích dẫn từ truyện
Cố Chấp Cuồng
Warning: Truyện siêu ngược nhưng kết HE. Cần chuẩn bị khăn giấy khi đọc :'( Lục Tắc Linh YÊU Thịnh nghiệp Sâm. Yêu mù quáng, yêu điên cuồng, yêu cố chấp đến mức hủy hoại tất cả mọi thứ. Cô từ bỏ tình thân, tình bạn, cũng từ bỏ cả tương lai và chính bản thân mình chỉ để yêu anh. Thể xác, linh hồn của cô đều vì anh mà tồn tại.  Đánh đổi cả sinh mệnh cũng nhất quyết không buông tay. NHƯNG... Thịnh Nghiệp Sâm KHÔNG YÊU Lục Tắc Linh. Anh chỉ hận cô, hận đến xương tủy, hận đến mức muốn biến tất cả yêu thương của cô thành vết dao đâm từng nhát tàn nhẫn vào tim cô. Anh muốn giết chết tình yêu điên cuồng cố chấp đó, muốn dập tắt tất cả hy vọng và chờ đợi của cô. Anh hủy đi những gì cô có, từng chút một không thương tiếc. Chỉ là. Giữa YÊU và HẬN? Cuối cùng ai là người chiến thắng   "Cố chấp cuồng" là câu chuyện kể về một tình yêu tràn ngập những đau đớn, khổ sở, bi thương của Lục Tắc Linh dành cho Thịnh Nghiệp Sâm. Cô xinh đẹp, ưu tú, chơi đàn rất hay và có nhiều người theo đuổi. Nhưng cô lại chỉ hướng về phía anh, yêu anh bằng tất cả những gì mình có. Cô bên anh với thân phận em gái, được anh yêu thương cưng chiều chở che. Đáng lẽ, tình yêu đơn phương đó chỉ nên tồn tại mãi trong bóng tối. Cho đến một ngày, tình yêu thầm lặng của cô bị người khác vạch trần. Anh lại quyết định đi Mỹ cùng bạn gái. Lúc ấy, với cô là vực thẳm. Bởi tất cả những hạnh phúc cô có, anh đều mang theo. Thương tâm, tuyệt vọng Tắc Linh sợ hãi muốn níu kéo anh đừng đi mà quên mất thân phận của mình. Giữa cô và anh, đều tồn tại những toan tính ích kỷ cho riêng bản thân. Rồi cô tận mắt nhìn thấy anh vì đuổi theo bạn gái mà tai nạn giao thông nghiêm trọng, cả người tanh nồng mùi máu. Sau đó, anh bị mù. Thế giới của anh bây giờ là Địa ngục. Cô từ bỏ mọi thứ, bất chấp sự hận thù căm ghét khinh thường và nhục nhã của anh, vẫn luôn như thế, bên anh yêu anh và chăm sóc anh. 3 năm, cô đánh đổi thật nhiều nhưng chưa bao giờ buông tay hay hối hận. Dù có bị anh thương tổn đến vỡ nát cũng tự tìm cách hàn gắn lại. Trong ván bài tình yêu này, từ đầu là cô đã sai, nên không thể khóc, không thể ngẩng đầu cũng không thể quay về. Chỉ có thể tiếp tục bước tiếp, dẫu mỗi bước là một lần giẫm nát trái tim mình. Và rồi, cô mất đi đứa con chưa thành hình trong bụng. Những yêu thương hy vọng và chờ đợi hóa thành cát bụi. Cô mới biết "Không yêu chính là không yêu, trên thế giới này không hề có kỳ tích". Cô sai rồi, hoàn toàn sai lầm nên phải trả giá đắt như thế. Giây phút cô nói "Em biết anh vĩnh viễn không thể nào yêu em" kỳ thực là tuyệt vọng đến nhường nào kia chứ. Hay lúc cô nói với anh rằng: "Chuyện lúc trước, xin hãy quên đi" "Quên cái gì?" "Quên đi một kẻ điên từng xuất hiện trên đời này" "Điên cái gì?" "Vì yêu mà chuyện điên rồ gì cũng dám làm, bệnh thật không nhẹ, cuối cùng cũng có thể tỉnh táo lại rồi" "Thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em, mấy năm qua, thật thật xin lỗi" Khi đọc đến những dòng này, mình bất giác bật khóc nức nở. Yêu người không nên yêu và chờ đợi tình yêu vốn không thuộc về mình thương tâm như vậy sao? Nghiệp Sâm à, cô đã ở trong thế giới của anh quá lâu mà quên mất thế giới của mình. Lần này, cô buông tay thật rồi.......... Anh sẽ hạnh phúc chứ?.... Chưa từng có câu chuyện ngược nào lại có thể khiến mình khóc nhiều đến như vậy. Nữc Tắc Linh là một cô gái vừa kiên cường vừa yếu đuối, tình yêu của cô hèn mọn mà cố chấp vô cùng. Mn có thể thương và ghét vì những gì cô gây ra. Nhưng mình lại không thể không khâm phục cô được. Bởi vì cần phải yêu bao nhiêu mới có thể không tiếc đánh đổi tất cả mọi thứ như cô chứ? Cho dẫu tan xương nát thịt cũng không hề hối hận. "Hai vạn dặm dưới đáy biển có thể lạnh tới cỡ nào? Không phải người đã từng trải qua, thì làm sao có thể hiểu được?" Đọc "Cố chấp cuồng" bạn cần có trái tim đủ mạnh mẽ để chịu được những cái "ngược" trong câu chuyện. Không chỉ ngược nội dung, ngược nhân vật mà còn ngược cả người đọc. Nhưng dù có như thế thì vẫn không thể dừng lại. Bởi cốt truyện không hề mới nhưng cách tác giả viết vô cùng xúc động và cuốn hút. Từng câu từng chữ như thấm vào lòng, cùng đau xót, thương tâm, khổ sở và hạnh phúc theo mỗi nhân vật. Thật may, sau bao nhiêu thăng trầm biến cố thì Tắc Linh cũng tìm được tình yêu của mình. Con đường đó, dẫu khó đi thì cũng đã vượt qua rồi. Lời khuyên: Truyện cực hay lại vô cùng xúc động nên mn nhảy hố thì nhớ chuẩn bị khăn giấy nghen. Mình đọc xong truyện này trong vòng 1 đêm và ngày mai thì 2 mắt sưng vì khóc luôn :'( ______________________ "": trích dẫn trong truyện được mình edit và rút gọn lại cho phù hợp vs rv #La_phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Đêm khuya chìm xuống, chính là lúc vô cùng âm u, thời tiết xấu, ban đêm thường có tuyết, tuy nhiên trong biệt thự có không khí âm áp, nhưng vẫn làm cho người cảm thấy không khí lạnh. Rẻm cửa sổ trong phòng không có kéo kín, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy bầu trời âm u bên ngoài và chải quét tuyết và hạt giống thông qua các vết nứt, giống như có người liên tục ném vào không khí, dạng như đường. Bên trong và ngoài chênh lệch nhiệt độ làm cho trên Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôncửa sổ tụ lại một tầng hơi nước, một tầng hơi mỏng, mờ mờ ảo ảo, khiến người khác không phân biệt được là hiện thực hay là cảnh tượng trong mơ. Lục Tắc Linh nhẹ nhàng chuyển người, làm góc chăn bên cạnh người kẹp vào, chăn nhung san hô mỏng này là cô mới vửa đồi không bao lâu, rất nhẹ nhưng cũng cực kỳ mềm mại, chẳng qua là anh không có phát hiện. Trong phòng không mở đèn, chỉ có một chút ánh sáng mờ ảo rọi vào trong khe hở rèm cửa chiếu vào trong các đồ trang trí trong phòng. Lục Tắc Linh dựa vào ánh sáng yếu ớt cẩn thân quan sát bóng dáng người đàn ông nằm bên cạnh, cùng một kí ức giống nhau, sau khi anh thân mật thô bạo, liền quay lưng về phía cô. Như thể phân biệt rỏ ràng, im lặng tuyên bố về phía cô, thế giới của anh, cô cả đời đều hi vọng với tới. Nhìn bóng dáng trong bóng tối mông lung, Lục Tắc Linh có chút hoảng hốt, rõ ràng gần như thế nhưng lại cảm thấy xa không thể chạm tới, rõ ràng quen thuộc như thế nhưng lại luôn cảm thấy xa lạ. Chính cô đều khó mà tưởng tượng ra, cô và người đàn ông này đã sinh hoạt chung với nhau gần ba năm. Không phải không xót xa, từ 21 tuổi đến 24 tuổi, tuổi xuân của người phụ nữ là tốt đẹp nhất, giống như một dạng trang sách, lặng lẽ qua đi, kiên quyết thế đấy. Thịnh Nghiệp Sâm, cô cũng không biết mình rốt cuộc thương anh bao nhiêu, tất cả mọi người mắng chửi cô, nói cô là kẻ điên, có lẽ là, cô thương anh yêu đến không cần chính bản thân mình, ngay từ đầu cô đã chính là kẻ điên. Cô biết anh vĩnh viễn không có khả năng cưới cô, cô cũng khôngDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn muốn thêm gì nữa, cô chỉ muốn cứ như vậy cùng anh một chỗ, cho dù là kẻ thù của toàn bộ thế giới. Cô lặng lẽ xích sát lại gần anh, khẳng định anh híp thở ổn định, chính xác đã ngủ thiếp đi, hơi di chuyển một chút, dựa sát bên cạnh anh, đưa tay xa cách ôm lấy eo gầy gò của anh. Cô muốn gần sát da thịt anh, mà lại sợ như thế đi quá giới hạn sẽ đánh thức anh dậy, cuối cùng chỉ dừng lại ở da thịt anh với khoảng cách ước chừng mấy centimet, tượng tưởng cảm thấy chính mỉnh đang ôm lấy anh. Cực kỳ thân thiết với khoảng cách vô cùng thân mật, giống như anh thật sự là của cô. Như thế này, cũng đã làm cho cô thỏa mãn rồi. Cô nghiêng nghiêng đầu, sợi tóc mềm mại dán ở sống lưng của anh, vừa định lại gần chút nữa, Thịnh Nghiệp Sâm đang ngủ say đột nhiên giật giật, cô khẩn trương thu tay lại, sợ tới mức quên cả hô hấp. Trong bóng đêm, hết thảy nước mắt giống như đều hư ảo, Lục Tắc Linh khẩn trương đến nỗi lưng toát ra mồ hôi lạnh, một lúc lâu cũng chưa giam động đậy. Không biết qua bao lâu, Thịnh Nghiệp Sâm truyền đến hô hấp bình ổn một lần nữa, Lục Tắc Linh mới biết được anh không phải là đã tỉnh, chẳng qua trong lúc ngủ mơ lật người mà thôi. Cô nhẹ nhàng thở ra, lau hết mồ hôi trên trán, không còn dũng khí tới gần, im lặng xê dicxh5 qua hướng góc tướng, ôm lấy hai cánh tay, nhắm mắt lại, ép chính mình chìm vào giấc ngủ. Tình hình vài năm này đã xảy ra vô số lần, chính cô cũng không nhịn được muốn tự giễu, cô sợ chọc giân anh, không được sự cho phép của anh, cô ôm anh cũng không giám, như thế cô vừa hẹn mọn lại vừa đáng thương, Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônnhưng mà toàn bộ do cô lựa chọn, cô không từ thủ đoạn đạt được, cô phải vui vẻ chịu đựng. Sáng sớm tinh mơ, Lục Tắc Linh theo đồng hồ sinh học tỉnh lại, nhanh chóng chỉnh trnag lại chính bản thân liền chui vào nhà bếp, Đào Tiểu Mễ nấu chút cháo, lại nhanh chóng xào chút món ăn, đặt lên bàn. Sau khi làm xong tất cả, mang thuốc ra, chế chút nước ấm trở lại phòng. Thịnh Nghiệp Sâm chưa rời giường, Lục Tắc Linh nhẹ nhàng lay bả vai Thịnh Nghiệp Sâm, đây là thời điểm duy nhất Lục Tắc Linh đụng chạm anh không nổi giận. Thịnh Nghiệp Sâm hơi hơi giật giật, giấc ngủ ngắn buổi sáng của anh, khẽ đụng liền thức dậy, một lát sau, anh từ từ ngồi dậy, cau mày, kìm nén thức dậy. Lục Tắc Linh đưa hai viên thuốc cho anh, lại đem nước ấm đưa cho anh. Nhìn anh uống thuốc xong rồi mới nhận lấy ly nước đặt lên bàn. Lục Tắc Linh im lặng cầm đôi dép đặt bên chân Thịnh Nghiệp Sâm, anh nghe thấy âm thanh xê dịch liền giẫm lên đôi dép, sau đó bước vô phòng tắm rửa mặt, thực ra đối với quá trình này anh đã vô cùng quen thuộc, nhưng mà Lục Tắc Linh vẫn không yên tâm, cầm lấy cốc nước rón rén đi theo sau anh, nhìn anh rửa mặt xong, đánh răng xong, đi vào nhà ăn, mới yên tâm, cầm bát cháo còn ấm đưa đến trước mặt anh, toàn bộ quá trính cũng không nói bất kỳ điều gì, trầm mặc giống như một cái máy. Mời các bạn đón đọc Cố Chấp Cuồng của tác giả Ngải Tiểu Đồ.