Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên

Giáo sư trẻ tuổi nhất Lan Công, Ninh Khang tuyển trợ lý cho đề tài mới của mình. Dịch Huyên đã tốt nghiệp xung phong đi đầu. Cô ỷ vào tình cảm lớn lên từ của cả hai mà thuận lợi lấy được vị trí này. Ngày đầu tiến vào nhóm Dịch Huyên cẩn thận, nghiêm túc hỏi "Học bá Ninh, anh hiện tại muốn em làm gì?" Ninh Khang duỗi tay đem cô ấn vào trong lồng ngực, cúi đầu liền hôn lên đôi môi đỏ mọng. Một phút đồng hồ sau, Ninh Khang bố trí nhiệm vụ: "Em hãy căn cứ vào thời gian, lực độ, xúc cảm lúc hôn môi, viết báo cáo giao cho anh" *** Đi theo hướng ngược kim đồng hồ, Dịch Huyên cuối cùng cũng vào được khách sạn lớn, điều hòa ập vào mặt mát lạnh, làm ác cảm trên người cũng dần biến mất. Tháng tám ở thành phố Ngọc Lan, vẫn là kiểu "Ra cửa hai phút, đổ mồ hôi hai giờ". Nghe đâu đây là khách sạn 6 sao lớn nhất thành phố Ngọc Lan, khai trương còn chưa đến một tháng, Dịch Huyên lần đầu tới. Ngẩng đầu lên là đèn treo thủy tinh lộng lẫy, cúi đầu xuống là sàn nhà cẩm thạch bóng loáng, ánh vàng rực rỡ ở sảnh đường tràn ngập mùi thổ hào. Dịch Huyên đi mau hai bước, tiến đến bên cạnh Diệp Tiểu Hà, hỏi: "Mẹ, không phải mẹ nói nhà dì cùng với nhà chúng ta gia cảnh giống nhau hay sao? Người bình thường có thể làm tiệc cưới ở khách sạn lộng lẫy xa hoa hả?"  Nhớ tới lúc Hứa Yến Phi tới nhà đưa thiệp hồng, "Một người đắc đạo, gà chó lên trời". Diệp Tiểu Hà tức sôi máu, "Còn không phải là cưới được đại gia hay sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ!"  Nói xong, Diệp Tiểu Hà lại trừng Dịch Huyên một cái, "Con cũng phải nhanh nhanh để mẹ được tham gia vào đường đua, 24 tuổi rồi, còn đang đi học". "Mẹ, sao lại đụng tới con rồi?" Dịch Huyên vẻ mặt bất đắc dĩ. Từ lúc cô lên năm tư Đại học, Diệp Tiểu Hà đã bắt đầu thúc giục cô kiếm người yêu, sợ tới mức cô chuyển ra ở ngoài. Người Trung Quốc giục kết hôn có bao nhiêu kh ủng bố cơ chứ, Dịch Huyên học cấp ba đã thấy quần chúng anh chị em họ bị một đám dì bảy dì tám bức cho chạy trối chết. Nhưng Dịch Huyên nghĩ quá đơn giản, tuy rằng Diệp Tiểu Hà không phản đối cô học nghiên cứu sinh nhưng cũng không có dừng việc giục kết hôn. Dùng một câu nói chuẩn Diệp nữ sĩ là: "Sinh viên tới tuổi thích hợp còn phải kết hôn, huống gì là nghiên cứu sinh". Cho nên, cô vừa lên nghiên cứu sinh, Diệp Tiểu Hà đã bắt cô dọn về nhà, nói mua xe mới để cô bớt đi bộ, giá cả trong vòng 100 vạn, tùy cô lựa chọn, nhưng cô khăng khăng không chịu. Mỗi ngày mở cửa siêu xe đi tung tăng trên đường, chi bằng cưỡi ngựa cho phiêu. Diệp Tiểu Hà ngừng lại, đôi tay chống nạnh, một bộ hận sắt không thành thép nhìn chằm chằm Dịch Huyên, "Con đọc sách thông minh như thế, tại sao đến thời điểm mấu chết thì lại ngốc thế hả? Em họ con bây được như thế này, còn không phải nhờ tuổi thanh xuân ngời sáng hay sao? Nếu con nhỏ không phải 20 mà là 30, còn có thể tổ chức đám cưới ở khách sạn 6 sao ư?"  "Tới lúc Huyên Huyên gả chồng, đừng nói làm lễ cưới ở đây, lái phi cơ đi quốc đảo cử hành hôn lễ còn được nữa là, nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền này". Khách sạn người đến người đi, Diệp Tiểu Hà nói chuyện thanh âm cũng không nhỏ, đã có người liếc sang, Dịch Hải Lập ra tiếng ngăn cản. Diệp Tiểu Hà liền quay đầu, lạnh lùng liếc Dịch Hải Lập một cái, ông liền sợ hãi, phải chạy nhanh sang ôm lấy eo bà, cười nịnh, "Bà xã, anh hiểu ý của em. Em không phải là so đo tiền của, chỉ là lo lắng Huyên Huyên không chọn được người thích hợp, đến lúc đó lại bị người chọn mà thôi". Cọng rơm có sức sống siêu cường Dịch Hải Lập rốt cuộc cũng làm Diệp Tiểu Hà đẹp mặt hơn chút. Bà chỉnh sắc mặt mình, vỗ bụng (?), quay sang nói với Dịch Huyên: "Huyên Huyên, nghe mẹ nói một câu, thanh xuân của người con gái, dù có bao nhiêu tiền đều mua không được, nếu mua được thì mẹ mày cũng không như thế này. Mẹ năm đó chính là chảnh chọe đến năm 25 tuổi mới cưới ba con, lại lăn lộn với nhau thêm hai năm nữa mới đẻ ra con, từ đó thịt mỡ bắt đầu kí sinh trên eo mẹ. Nhưng lúc đó có một người bạn chưa tốt nghiệp đại học đã kết hôn sinh con, thân hình đến bây giờ là như rắn nước, thon thả ôi dồi". Diệp Tiểu Hà tử nhỏ đã yêu thích làm đẹp, lúc còn ngồi trên ghế nhà trường đã là hoa hậu giảng đường. Sinh con xong, những chỗ khác trên người đều không tồi, chỉ riêng mỡ bụng là không bớt, làm bà hận thấu xương. Bà có chút thẹn quá hóa giận mà vỗ bụng thêm vài cái, Dịch Lập Hải luyến tiếc, duỗi tay liền chặn tay bà, "Bà xã, em đừng vỗ nữa, anh đau lòng". Ông một bên vuốt bụng bà, một bên trấn an nói: "Đây là bụng mỡ hai ta hơn 20 năm tích tụ, nhéo lên còn siêu thoải mái". Dịch Huyên có chút không nỡ nhìn thẳng vào bộ dạng ch ân chó của ba mình, đành phải đứng sau lưng hai người. Nhìn đôi phu thê trung niên phía trước, dáng người đã không còn đẹp nữa, nhưng lại chung thủy ân ân ái ái đường mật ngọt ngào, Dịch Huyên có chút lên men. "Ba, mẹ, hai người có thể suy xét đến cảm nhận của con không?" Dịch Huyên tức giận nói. Hai người xoay lại, Diệp Tiểu Hà liếc mắt nhìn cô, "Chê mẹ với ba con chướng mắt, có giỏi thì tìm người khác phân phát cẩu lương đi". Vừa dứt lời, Diệp Tiểu Hà nhón mũi chân, ở trên gương mặt có thịt của Dịch Hải Lập hôn một cái, làm ông sướng run cả người, ôm bà hôn thêm mấy phát nữa. Dịch Huyên chỉ có thể đau lòng gục ngã......! Cô chính là siêu cấp bị "ngược" cẩu lương, nếu tương lai có con, cô thề nhất định phải cho bé trưởng thành trong hoàn cảnh yêu thương ấm áp, không thể đáng thương giống mình như thế được. Ở nhà bị cha mẹ nốc cho mấy ngụm cẩu lương, Dịch Huyên 31/8 lại ngồi xe Dịch Hải Lập quay về trường, dù làm nghiên cứu sinh mệt xỉu nhưng đỡ hơn ngồi nhà ăn thức ăn cho chó. Trở lại KTX, phòng ốc đã được bạn cùng phòng Lâm Nhược Vân quét tước sạch sẽ. Dịch Huyên nghe trong không khí có mùi nước sát trùng, lập tức liền chân chó ôm lấy Lâm Nhược Vân trước cửa phòng vệ sinh, "Tiểu Vân Vân, cậu thiệt tốt, tui nguyện lấy thân báo đáp cho cậu"  Lâm Nhược Vân da gà dựng ngược cả lên, đem cô đẩy ra, "Tui không thích con gái, lấy thân báo đáp thôi bỏ đi. Hôm nay sầu riêng Walmart giảm giá 9 tệ 9 một cân, cậu đi mua cho tui là được". ".....Tui không đi......Được không?...." Dịch Huyên nghe tới phải ra ngoài là đau đầu. "Đương nhiên là được". Lâm Nhược Vân cười như không cười, đem cây cọ rửa bồn cầu giao cho Dịch Huyên, "Còn mỗi thông cầu, cậu làm đi"  Dịch Huyên nhìn cây cọ rửa bồn cầu đã trắng thành màu cháo lòng, trên còn có vết bẩn, trời nắng chang mà còn rùng mình một cái, dùng "Vô Ảnh Cước" chạy nhanh ra cửa, cầm túi đi chợ, đầu không ngoành lại, "Tui lập tức đi mua sầu riêng cho cậu!"  "Nhớ chọn cho tui quả to to vào!" Lâm Nhược Vân hô to. Dịch Huyên kêu taxi đi Walmart, trực tiếp chọn quả nhỏ nhất. Quả này vừa xấu lại vừa nhẹ, cô ngẩn người một lúc lâu mới có thể chọn một quả to. Tính là sẽ đi thanh toán, nhưng vừa ra ngoài lại thấy nhãn hiệu nội y mình thích đẩy mạnh tiêu thụ, liền chạy sang xem. Dù không phải là cái nhãn hiệu cao cấp gì, nhưng chuyên môn làm nội y dây mềm, siêu cấp thoải mái. Tuy thường bị Lâm Nhược Vân khinh bỉ mặc đồ của HS trung học, nhưng cô vẫn thích mặc. Cô chọn một bộ hoa văn sóng, một bộ hoa văn trái tim, nhân tiện có thêm bộ khăn tay cùng kiểu cùng dạng, liền mua thêm hai cái nữa. Dịch Huyên một bên đi ra ngoài dùng điện thoại gọi xe, không ngờ lại gặp phải tài xế lái xe chết bằm, rating 1 sao. Cô ngồi ở cửa hưởng ké điều hòa mát lạnh, cách 20 mét có trạm xe buýt. Cô chờ rồi lại chờ, chờ hoài không thấy, đành phải căng da đầu khiêng sầu lên xe. Chờ xe ngừng ở đại học Công Nghệ Ngọc Lan, cô mới phát hiện mình bắt sai xe, phải đáp chuyến tới KTX chứ không phải cổng trường. Từ trường tới KTX, ít nhất phải 2km a. Dịch Huyên sống không còn gì luyến tiếc, chỉ có thể đem hy vọng phó thác lên đôi chân này. Nhà trường có xe đạp miễn phí dành cho sinh viên, chỉ cần quét mã là được. Nhưng học sinh quá tải, xe đạp công cũng bị thiếu, cô xuống xe lết bộ được 500 mét, mới tìm thấy được một chiếc xe đạp đôi. Dù yên sau phù hợp với chiều cao của cô hơn, nhưng chân ngắn không thể với tới bàn đạp nên Dịch Huyên đành ngồi yên trước. Miễn cưỡng chạm đất. Cô mang hai túi hai bên, sau đó đạp xe, tiến lên phía trước. Mặt trời trên đầu vẫn như cũ chói chang, Dịch Huyên nóng muốn bốc hơi, cô liều mạng đạp phía trước, lơ đãng cách đó không xa có chiếc SUV màu đen, anh trai điều khiển vừa đi xuống. Anh trai đưa lưng về phía cô, nhìn không rõ mặt, nhưng anh dáng người cao dài, mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây, phác họa ra vai rộng eo thon đùi căng, làm người nhìn không rời mắt. Chỉ là trai đẹp thôi, nhưng lại làm cho Dịch Huyên nửa sống nửa chết tinh thần tỉnh táo, tốc độ đạp xe cũng nhanh hơn. Tuy rằng đã bị các thím liệt vào hàng ngũ "Gái già", nhưng cô vẫn có tâm hồn thiếu nữ, gặp trai đẹp vẫn phải thưởng thức. Anh trai sải bước chân dài đi lên phía trước, không biết thế nào lại trùng với hướng cô đi, Dịch Huyên trừng mắt, cố hết sức cản đà xe đang xuống dốc. Nhưng càng xuống, xe lại càng nhanh, mắt thấy dễ cán luôn anh trai, Dịch Huyên chuẩn bị hãm tốc độ, đôi tay nắm chặt lấy phanh xe, nhưng xe đạp quá kiên cường, không chịu khuất phục. Tức khắc, cô cả người đều ngốc, tỉnh lại được mới biết chiếc xe này phanh trước phanh sau đều hư!!!  Xe đạp trượt dốc ngày càng nhanh, cô giờ phút này đã không còn rảnh nhìn ngắm anh trai, nếu như cô không hãm tốc được, thì rất có thể sẽ bị văng ra khỏi xe. Cô thử dùng chân hãm, trước giờ vẫn luôn lấy tự hào đôi chân này, mà cmn bây giờ còn không thể chạm đất. Mắt thấy vạch giảm tốc độ, cô run rẩy, theo bản năng nhắm mắt la to  "A....."  Ninh Khang nghe tiếng xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy một chiếc xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo đang chạy nhanh đến hướng mình. Anh không kịp phản ứng, "Phập", một tiếng vang lớn. Không khí đột nhiên an tĩnh, chỉ còn tiếng bánh xe quay trong không trung. Vốn dĩ nghĩ mình vỡ đầu chảy máu thiệt rồi, nhưng cảm giác đau đứt tay đứt chân lại không có, Dịch Huyên hoàn hồn lại mới thấy đằng sau có mùi đàn ông. Cô hoang mang rối loạn ngồi dậy, nhưng càng sốt ruột là càng hoảng, cô đành phải xoay người xem anh trai. Cô quay người lại, hai người chỉ còn cách nhau một khoảng bằng nắm tay. Mắt to trừng mắt nhỏ, chờ đến khi thấy rõ mặt đối phương, sửng sốt không thôi. Anh nhân trung phảng phất mười phần gian ác, Dịch Huyên liền lập tức đứng dậy, xem thử tình huống của anh. "Anh....Anh không sao chứ?" Dịch Huyên rụt cổ, hỏi. "Em nói xem?" Ninh Khang liếc cô một cái, ngữ khí nghiến răng nghiến lợi nha. "Anh bị thương chỗ nào?" Dịch Huyên một bên cẩn thận hỏi, một bên nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó phát hiện từ sườn, tới đùi, đầu gối của anh đều bị sầu riêng đè. Quỳ sầu riêng trong truyền thuyết đây sao???  Dịch Huyên chột dạ, trộm ngước mắt xem mặt anh, thấy con ngươi phẫn nộ đó, cô sợ tới mức duỗi tay mang sầu riêng quẳng sang chỗ khác. Tự nhiên bị sầu riêng đè, Ninh Khang ê ẩm mình, thở ra khí lạnh. Dịch Huyên quay lại, vừa lúc thấy gương mặt đen xịt của anh, không khỏi rét run. "Thực xin lỗi". Cô một bên xin lỗi, một bên vô cùng lo lắng kéo ống quần của anh lên, lướt qua đầu gối, thấy có bảy tám vết đỏ. "Thực xin lỗi, thực xin lỗi,..." Tuy rằng lời nói có vẻ không thật tâm lắm, nhưng giờ này não không nghĩ được câu nào khác. Nhìn miệng vết thương đang chảy máu, cô luống cuống lục khăn giấy cho anh, tìm nửa ngày không thấy, mới nhớ ra mình vừa mới mua khăn. Túi đã bay xa tít mù khơi, mấy mét có hơn, cô mở ra, lấy khăn tay hình vân sóng và hình trái tim, sau đó chạy về phía Ninh Khang, ngồi xổm xuống dưới, cúi đầu không dám liếc mắt nhìn anh, đôi ray run rẩy giúp anh cầm máu. May mắn chỗ sầu riêng đâm vào không có sâu, hiện tại mấy lỗ nhỏ đó đã không còn chảy máu nữa. Đang trong lúc vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy âm thanh lạnh muốn rớt hàm, "Dịch Huyên, cởi qu@n lót của em ra". Dịch Huyên giờ mới thấy đũng qu@n có vết máu, nháy mắt hóa đá. Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường  Sau khi hai người kết hôn, Dịch Huyên lần đầu tiên nghỉ chơi Ninh Khang. Ninh học bá nào đó nửa ngày làm gì cũng không được, nháy mắt thấy buổi tối phải ngủ thư phòng, liền vô lại cầu xin cô tha thứ. Ninh học bá: Bà xã, chỉ cần em bớt giận, anh làm gì cũng được. Dịch Huyên: Vậy thì diễn lại lúc chúng ta vừa mới gặp nhau đi. Ninh học bá vẻ mặt vui mừng: Không thành vấn đề. Mười lăm phút sau, Ninh học bá tắm rửa xong xuôi, liền nhìn thấy bà xã đại nhân xách trên tay một quả sầu riêng đại bự. Ninh học bá:.....Bà xã, em không phải bắt anh quỳ sầu riêng chứ?  Dịch Huyên: Còn có chuyện khác à?  Ninh học bá:.....Không phải lúc đó em đem qu@n lót của mình ra hay sao?  Tiểu Mật tới rồi đây, Ninh học bá cùng với bà xã của mình rải đường khắp nơi. Trước khi kết hôn là tình yêu bùm cháy, sau khi kết hôn là tiểu kịch trường cười đau bụng, còn có thêm Nhất Nhất diễn cùng, các tiểu tiên nữ nhớ nhảy hố nha!!.   Mời các bạn mượn đọc sách Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên của tác giả Mật Vũ Điềm Ngôn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ
Thêm một câu chuyện tình yêu giữa người và ma. Bắt đầu từ sau khi Thẩm lão tam chết, mà phong tục thời ấy lại có tục minh hôn khi người chết lúc sống chưa lập gia thất thì khi chết có thể tổ chức đám cưới âm vì vậy mà  người nhà muốn tổ chức một đám cưới âm cho hắn, Thẩm lão tam đã biến thành quỷ nói: “Hắn chịu thì tôi cũng chịu”. Lục Du vì trả nợ nên chấp nhận phi vụ này, không ngờ rằng lại đem chính mình đẩy xuống hố. Vốn tưởng là minh hôn xong rồi là có thể lấy tiền đi, ai mà ngờ đêm tân hôn, lão công nhẹ nhàng chui ra, không những hút dương khí của cậu còn đòi cậu đi đào mộ tìm thi cốt dùm. Về sau, Lục Du nhiều thêm một ông chồng, trừ bỏ việc không phải người ra, tất cả đều rất tốt nha. *** Thẩm lão tam chết rồi, người nhà hắn muốn tổ chức đám cưới âm cho hắn. Minh hôn, này cũng không phải chuyện vẻ vang gì, cho nên người biết chuyện cũng không nhiều lắm. Lão quản gia của Thẩm gia mang theo đủ thứ đồ, ngàn dặm xa xôi về tổ trạch, chuẩn bị tân phòng xong liền đưa cô dâu vào nhà. Cô dâu dáng người cao gầy, khung xương thiệt lớn, nhìn sơ cũng khoảng một mét tám. Bộ ngực căng phồng, so với mấy cô gái bình thường thì lớn hơn nhiều lắm. Khăn voan che mặt cô ấy, không thấy được diện mạo, cũng không biết lớn lên trông thế nào. Thời đại mới rồi, người nguyện ý cùng người chết đám cưới vốn không nhiều lắm. Bát tự hợp đã khó kiếm rồi, với lại cũng đâu phải sống chung thật, ai mà thèm để ý bộ dáng ra làm sao. Lão quản gia đem con gà trống nhét vào tay cô dâu, tay lôi kéo miếng lụa đỏ dẫn cô đi về phía trước. Trong từ đường có dựng một bức tượng thần bằng sáp, trên bàn có một cái hộp màu vàng. Giữa hộp dán một tấm ảnh trắng đen khoảng hai tấc, khuôn mặt người trong ảnh rất dễ nhìn. Thiếu gia nhà giàu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng. Chỉ tiếc là, dù có là người quý giá ra sao, cũng là một tên đoản mạng mà thôi. Cô dâu rũ mắt xuống, không muốn nghĩ nhiều nữa. Lão quản gia hô to bái đường, cô dâu ôm con gà trống kia cùng bái thiên địa. Tám giờ mười tám phút tối, buổi lễ kết thúc, cô dâu ôm bài vị chú rể vào động phòng. …. Ngày mùa hè nắng chói chang. Ban ngày trời oi bức, tới ban đêm, mười giờ, ngoài trời vang ì đùng tiếng sấm. Bên trong phòng tân hôn đốt nến, lúc sáng lúc tối. Lục Du ôm bài vị ngồi trên giường, bụng đói đã sớm kêu vang nãy giờ. Ngoài cửa, lão quản gia vừa đi, Lục Du lập tức kéo khắn voan xuống, cởi bỏ thắt lưng thở dốc một hơi. Bài vị bị Lục Du đặt ở trên đầu giường. Địa bàn của người ta, vẫn là khách khí một chút đi. Bên tai truyền đến một trận tạp âm, sau đó liền có tiếng một người đàn ông nói chuyện: “Lão Lục, trong phòng có đồ gì đáng giá không?” “Đã nói là làm hợp đồng này xong thì thu tay rồi mà, đừng có nghĩ vớ vẩn nữa.” Lục Du đói bụng muốn xỉu, thò tay vào ngực áo móc ra hai cái bánh bao đưa lên miệng cắn. “Ai, anh đây chỉ là nói vậy thôi mà.” Người đầu kia nghe được động tĩnh bên này, cười ngượng lấy lòng: “A Lục, bánh bao ăn ngon không, bữa nay tôi cố ý xếp hàng đi mua bánh bao Khánh Phong cho cậu đó.” Dù có ngon cũng đã lạnh ngắt rồi, ăn no bụng thôi. Lục Du châm chọc nhếch khoé miệng, lười cùng đồng bọn nói nhảm: “Mấy giờ đi?” “Chờ một chút đi, Tiểu Tả mới sửa xong cái CCTV ở phòng cậu, còn mấy cái nữa phải xử lý lận.” “Được.” Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm như trước, mưa càng lúc càng lớn. Lục Du đeo bao tay, cẩn thận xử lý hết mấy dấu vết mình để lại, quay đầu bỗng dưng thấy cái bài vị kia đang đối diện chính mình. Lục Du không tin quỷ, tự nhiên cũng không có sợ. Cậu đi tới, đem bài vị quay sang hướng khác.   Mời các bạn đón đọc Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ của tác giả Kim Phỉ.
Kẻ Thù Vừa Ngọt Vừa Bám Người
Văn án 1:  Đáng lẽ Thiệu Hiển đã chết, thế nhưng trọng sinh trở về khi mười tuổi, lại còn gặp kẻ thù của mình. Ừm, hắn ta quyết định nhặt tên đó về nhà, nuôi dưỡng cẩn thận, để sau này tên kia lớn lên sẽ không chống đối mình nữa. Suy nghĩ thì hoàn mỹ, hiện thực lại tàn khốc. Bởi vì hắn không ngờ rằng, kẻ thù của hắn lại trở nên vừa ngọt vừa dính. Chỉ là tiểu bánh ngọt này cảm giác thật không an toàn, thường xuyên rơi nước mắt. Hắn vừa khóc, Thiệu Hiển liền không có cách nào, đành phải cho hắn muốn gì được nấy. - -----------o-------------- Văn án 2:  Thiệu Hiển trên đường đi đấu thầu, đột ngột bị tai nạn giao thông mà qua đời. Trước khi chết, hắn nghĩ: không có mình, Phó Bách Châu nhất định rất vui mừng đi. Rốt cuộc ở Yến thị, Phó Bách Châu lấy hung danh tàn nhẫn độc ác mà đẩy lui mọi người. Chỉ có chính mình dám cùng hắn đối nghịch. Khi tỉnh dậy, hắn đang mặc tây trang được thiết kế riêng, một lần nữa trải qua sinh nhật mười tuổi. Lại nhìn thấy một đứa nhỏ bẩn thỉu đang bị những đứa trẻ khác cưỡi lên lưng trong sân vườn. Hắn bỗng nhớ tới, kiếp trước vẫn luôn có một tin tức lưu truyền rộng rãi, về kẻ họ Phó tàn nhẫn nào đó có một tuổi thơ bất hạnh vô cùng.... *** Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu được công nhận là dạng không thể chọc vào. Tiền Văn Kiệt sau khi chuyển đến liền biết, bởi vì hắn vừa mua được một quả bóng cao su, không cẩn thận đá trúng cái đầu nhỏ của Thiệu gia nhị thiếu, Thiệu gia nhị thiếu ngã xuống đất, hôn mê phải đưa vào bệnh viện. Đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh. "Thằng nhãi ranh chơi cái gì không chơi? Một hai đòi đá bóng! Cái thằng nhóc chết tiệt này! Về nhà không đánh con một trận nhớ đời thì bà đây không mang họ Uông nữa!" Trên lối đi nhỏ trong bệnh viện, một người phụ nữ lôi Tiền Văn Kiệt xềnh xệch, chân mang giày da, sắc mặt nôn nóng chạy về hướng phòng bệnh. "Lát nữa phải xin lỗi người ta, có biết chưa?" Người phụ nữ thấy hắn bộ dáng tâm như tro tàn, lập tức giận sôi máu, một tay nhéo lỗ tai, một tay tát bốp vào mông hắn, "Có nghe hay chưa!" "A, đau đau đau! Mẹ! Con đã nói là không phải con đá mà!" – Khuôn mặt nhỏ của Tiền Văn Kiệt phồng lên, vừa nói vừa thở phì phì. Hắn không rõ, bình thường mẹ đối xử với hắn vô cùng dịu dàng, vì cái gì bỗng nhiên vô lí ngang ngược như vậy. "Bóng là của con, bọn nhỏ đều nói là con đá, còn dám nói dối!" Hai người đi tới trước phòng bệnh, người phụ nữ đang định gõ cửa, cửa đã được người bên trong mở ra. Là một y tá. Nàng vội nhỏ giọng hỏi, "Y tá, cho hỏi đứa bé trong phòng bệnh này bị thương thế nào? Có nghiêm trọng lắm không?" Nàng là thật sự lo sợ, giỏ xách trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Vất vả lắm việc làm ăn của ba thằng nhãi ranh này mới tốt đẹp lên một chút, cả nhà họ dọn đến khu biệt thự xa hoa, vừa chuyển vào một ngày, thằng con chết tiệt nhà mình liền đem Thiệu gia bảo bối kia đá thẳng vào bệnh viện, đúng là làm bậy hết sức! Y tá liếc mắt, thấy nàng một thân hàng hiệu, tuy rằng nhìn tục khí, nhưng toàn thân trên dưới còn nhiều hơn tiền lương một năm của mình, liền trả lời, "Bị thương không nghiêm trọng. Chỉ là vẫn chưa tỉnh lại thôi." Chưa tỉnh? Nàng lập tức ngẩn người, Thiệu gia nhị thiếu bị đá trúng một cái đã thành người thực vật luôn à? Nàng định thần, nhất thời vừa áy náy vừa sợ hãi, không khỏi bi thương vô cùng, đưa lưng dựa vào cửa phòng bệnh. Kết quả cửa phòng đóng không kín, nàng bỗng nhiên ngã vào trong, cơ thể mất cân bằng lại lao về phía trước vài bước, lập tức bổ nhào vào cuối giường bệnh, làm giương lay động một trận kịch liệt. "Mẹ!" Tiền Văn Kiệt chân ngắn chạy vào, đột ngột đối diện với đứa bé đang nằm trên giường bệnh Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ. Con trai bảo bối mãi không tỉnh lại, Thái Nhã Lan tức giận, lại nhìn thấy hai vị khách không mời mà tới, đang muốn quát lớn vài tiếng, lại nghe đứa trẻ kia sợ hãi kêu lên, "Tỉnh rồi kìa!" Con tôi! Thái Nhã Lan bất chấp, vội quay đầu qua, liền nhìn thấy một đôi mắt to tròn, đen lay láy. "Hiển Hiển, con tỉnh rồi sao, có chỗ nào khó chịu hay không?" Nàng vừa hỏi vừa đưa tay bấm chuông. Thiệu Hiển mới từ một trận đau đớn tinh thần tỉnh lại, liền nhìn thấy bên mép giường có một đứa trẻ, cặp lông mày đen thô như cậu bé bút chì (Shin), quả thực quá hút mắt. Sao lại thế này? Chẳng lẽ hắn gặp tai nạn bất tỉnh mười mấy năm? Vừa tỉnh thì Tiền bút chì đã có Bút chì con luôn sao? Xem bộ dáng này, nói không phải con ruột cũng không có ai tin. Hắn lại xoay đầu nhìn sang bên phải, quả thực bị dọa cho nhảy dựng. Hiện tại y học phát triển đến mức này rồi ư? Còn có thể cải lão hoàn đồng? Mẫu thượng đại nhân bộ dáng này, nói là gái hai mươi người ta còn tin! Nghe được giọng điệu quan tâm của nàng, Thiệu Hiển trong lòng ấm áp, hắn ngọt ngào hô, "Mẹ." !!! Giọng của hắn tại sao lại như trẻ con chưa thay răng sữa vậy! Đầu óc linh hoạt suy nghĩ một phút đồng hồ, hắn hung hăng nhéo đùi mình, đau đến tí thì rớt nước mắt, kết quả mẹ vẫn là mẹ, đứa bé kia vẫn ở đây. "Mẹ, con muốn soi gương." Thái Nhã Lan hiểu lầm ý hắn, cười an ủi nói, "Hiển Hiển, con không bị xấu đi đâu, vẫn đẹp lắm." Thiệu Hiển nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt. Thái Nhã Lan đành phải mở túi ra tìm, mãi vẫn chưa tìm thấy cái gương nào cả. "Nếu không, dùng của tôi này?" Người phụ nữ yếu ớt đưa qua một mặt gương nhỏ. Thái Nhã Lan còn chưa phản ứng kịp, Thiệu Hiển liền lễ phép tiếp nhận, "Cảm ơn dì Uông." Uông Thục Phân: "...... Không cần đâu." Thiệu gia nhị thiếu thế mà lại biết mình! Sao trong lòng lại vui vẻ thế nhỉ? Thiệu Hiển không biết nàng bên ngoài bình tĩnh bên trong sóng ngầm, hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt non nớt trong gương kia. Đây là... đang nằm mơ sao? Lúc này, bác sĩ hấp tấp vào phòng bệnh, khách khí kiểm tra Thiệu Hiển một phen, xác nhận cơ thể hắn đã hồi phục, vài ngày nữa có thể xuất viện. Thái Nhã Lan vui vẻ tiễn bác sĩ ra khỏi phòng, gọi điện kêu người làm thủ tục xuất viện. Tiễn xong, quay người lại suýt nữa đụng phải Uông Thục Phân. "Cô là ai?" Nàng nhíu mày hỏi. Uông Thục Phân lùi một bước, áy náy cười cười, "Thiệu, Thiệu phu nhân, thật xin lỗi, nhị thiếu là do con trai nhà tôi làm cho bị thương, tôi tới để xin lỗi. À đúng rồi, tiền thuốc men hết bao nhiêu? Tôi bồi thường cho phu nhân." Nàng nói liền mở túi ra lấy tiền. "Không cần"- Thái Nhã Lan nhìn qua Tiền Văn Kiệt, thấy hắn bộ dáng thành thật, nói, "Về sau chú ý chút, đừng lại làm người khác bị thương." Tiền Văn Kiệt đang muốn giải thích, liền nghe mẹ mình rống lên, "Vừa rồi nói như thế nào? Xin lỗi nhị thiếu mau!" Hắn tức giận không chịu mở miệng. Không phải hắn làm, sao phải xin lỗi? Vì cái gì đến mẹ cũng không tin hắn. "Dì Uông, không phải cậu ấy làm đâu." Thiệu Hiển rốt cuộc cũng bỏ gương xuống, ánh mắt vẫn không nhìn qua. Tuy rằng đây chỉ là mộng đẹp trước khi chết, nhưng thấy một đứa bé bị oan uổng, hắn vẫn muốn giúp một tay. Đôi mắt Tiền Văn Kiệt sáng bừng, cảm kích nhìn nhìn Thiệu Hiển, vui vẻ nhảy nhót, "Mẹ có nghe thấy không? Không phải con làm! Không phải là con làm!" Thái Nhã Lan nhíu mày, "Hiển Hiển, vậy ai đá trúng con?" Thiệu Hiển máy móc đáp một câu, "Trần Dục." Kỳ thật năm đó hắn cũng không biết là ai đá, đơn giản bóng là của Tiền Văn Kiệt, cho nên tất cả mọi người đều tưởng Tiền Văn Kiệt làm mình bị thương. Tiền Văn Kiệt bị oan uổng mười mấy năm, sau chính Trần Dục uống say nói ra, chân tướng mới rõ ràng Vì chuyện này, Tiền Văn Kiệt còn tìm Trần Dục làm lớn một trận, đem Trần Dục đánh đến răng rơi đầy đất, cha mẹ nhìn không ra. Quả nhiên, dù là phiên bản thu nhỏ của Tiền Văn Kiệt, biết được xong tên đầu sỏ gây tội, cũng nhịn không được nổi trận lôi đình, xắn tay áo lên nói, "Mẹ! Cái tên Trần gì đó hãm hại con! Con muốn tìm nó đánh một trận!" Uông Thục Phân lại đánh hắn một cái, "Cái gì mà đánh một trận? Tuổi nhỏ không lo học, sau này ngóc đầu lên nhìn ai?" Tiền Văn Kiệt tức thời rụt người như chim cút. Nói thật, sức chiến đấu của hắn toàn bộ đều do được thừa hưởng gen ưu tú của bố mẹ, cha mẹ đều biết đánh đấm, hắn trò giỏi hơn thầy, lớn lên so bạn cùng lứa có phần chắc nịch hơn. Mỗi tội bị lùn. "Bóng kia không phải là của con sao?" Thái Nhã Lan hỏi. Tiền Văn Kiệt ngoan ngoãn đáp, "Là của con, nhưng con chạy về nhà đi vệ sinh, bóng bỏ lại trên sân." Manh mối đã tra ra. Mọi người đều ở trong một khu biệt thự, trong khu có một công viên trò chơi công cộng, bọn nhỏ đều thích chạy qua chơi, Trần Dục nhìn thấy quả bóng không có ai trông, trộm đá chơi cũng là chuyện hợp tình hợp lí. "Về sau không được tùy tiện vứt đồ lung tung như vậy, nghe không?" Uông Thục Phân giáo huấn một câu, nhưng ngữ khí rõ ràng nhu hòa hơn một chút. Tiền Văn Kiệt oán hận gật đầu, "Con biết rồi." Chờ hắn trở về, nhất định phải tìm Trần Cẩu Đản kia báo thù! Trộm chơi bóng của hắn chưa tính, đá trúng người khác còn đổ oan cho người mới đến, to gan quá rồi đấy. Mời các bạn đón đọc Kẻ Thù Vừa Ngọt Vừa Bám Người của tác giả Phong Cửu.
Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng
Tên gốc: Bạch Nguyệt Quang Nuông Chiều Hàng Ngày Số chương: 58 chương chính văn + 6 phiên ngoại Ngày khai hố: 10/1/2020 Lịch đăng: 3 chương/tuần Thể loại: Trọng sinh, thanh xuân vườn trường, sủng, HE. Văn án Lục gia có Lục Dĩ Hoài, cậu bị sự cố ngoài ý muốn, thế nên bị tật ở chân, phải ngồi xe lăn, vì vậy tính cách trở nên ác liệt, tàn nhẫn.  Cậu ta cứ như ác ma trong mắt mọi người! Ngu Trà bị đưa tới Lục gia, ở chung với Lục Dĩ Hoài... ..... Mở mắt lần nữa, Ngu Trà trở về tuổi mười bảy. Đêm đầu tiên đi đưa thuốc, Ngu Trà mặc váy ngủ, nhan sắc khuynh thành nhu nhược động lòng người, vươn bàn tay tinh tế ra, giọng nói mềm mại: "Nếu anh thấy đau thì cắn vào chỗ này đi." Xong việc, Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn bóp chặt cằm cô, ngữ khí hung ác: "Lần sau còn dám tới đưa thuốc hay không?" - Ngày nọ, có bạn học nhìn thấy trên bàn Lục Dĩ Hoài có ai đặt sách tâm lý. Lục Dĩ Hoài ngữ khí nặng nề: "Ghét bỏ tôi có bệnh?" Ngu Trà: "Em bồi anh cùng nhau hết bệnh." Lục Dĩ Hoài dùng sức cắn môi cô: "Vậy em phải làm thuốc của tôi." - "Lục Dĩ Hoài, chân cậu đã tốt lên rồi, đừng ngồi trên xe lăn cả ngày như thế." "Không thể, nếu không như vậy cô ấy sẽ không đau lòng." - Thiếu niên tàn tật x mỹ nhân mềm mại. Chữa bệnh cứu rỗi, thanh xuân vườn trường, ngọt sủng, nam chính ban đầu bị tàn tật, lúc sau sẽ chữa khỏi. ***Tất cả những hình ảnh trong truyện đều lấy từ Google và Pinterest. *** Phần trong dấu () là của editor. *** Nếu có sai lỗi chính tả, lỗi edit, cách dòng... thì mọi người cho mình biết trong phần bình luận *** Reviewer: [L.A]_Lạc Hậu Designer: [L.A]_Tịch Phi Thể loại: HE, Hiện đại, Nam/nữ khiếm khuyết, Ngọt, Sạch, Song xử, Sủng, Thanh xuân vườn trường, Song trọng sinh, Độ dài: 64 chương Tình trạng: Đã hoàn thành Review: 14/04/2020 Văn án: Đời trước, Ngu Trà bị đưa đi Lục gia. Trong mắt người ngoài, Lục Dĩ Hoài ngoài ý muốn bị tàn tật, hung tàn ác độc, khi tàn nhẫn liền cắn người, là một ác ma trong mắt mọi người. Vừa mở mắt, Ngu Trà trở về tuổi mười bảy. Đêm đầu tiên đi đưa thuốc, Ngu Trà mặc váy ngủ, nhan sắc khuynh thành nhu nhược động lòng người, vươn bàn tay tinh tế ra, giọng nói mềm mại: "Nếu anh thấy đau thì cắn vào chỗ này đi." Xong việc, Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn bóp chặt cằm cô, ngữ khí hung ác: "Lần sau còn dám tới đưa thuốc hay không?" - Ngày nọ, có bạn học nhìn thấy trên bàn Lục Dĩ Hoài có ai đặt sách tâm lý. Lục Dĩ Hoài ngữ khí nặng nề: "Ghét bỏ tôi có bệnh ?" Ngu Trà: "Em bồi anh cùng nhau hết bệnh." Lục Dĩ Hoài dùng sức cắn môi cô: "Vậy em phải làm thuốc của tôi." - "Lục Dĩ Hoài, chân cậu đã tốt lên rồi, đừng ngồi trên xe lăn cả ngày như thế." "Không thể, nếu không như vậy cô ấy sẽ không đau lòng." ____ Ngay từ tiêu đề của bộ truyện đã nói lên đây là một câu chuyện SIÊU SIÊU SỦNG, nữ chính là ánh trăng sáng trong lòng nam chính, được nam chính đặt lên đầu quả tim mà yêu thương, chiều chuộng. Đại thiếu gia Lục Dĩ Hoài ngoài ý muốn mà xảy ra tai nạn xe cộ mà bị liệt hai chân, từ thiên chi kiêu tử Lục gia rơi xuống thành người tàn phế vô dụng, từ đó tính cách trở nên âm trầm, quái gở.  Lục gia không biết làm sao, quyết định tìm một cô gái bồi Lục Dĩ Hoài, gia thế không quá cao cũng không quá thấp, cuối cùng lựa chọn con gái Ngu gia. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland) Ngu gia muốn nịnh bợ Lục gia, nhưng lại không nỡ đưa con gái cưng được tỉ mỉ bồi dưỡng cho một kẻ tàn phế, bèn nâng người hầu nhỏ Ngu Trà lên thành con gái nuôi rồi đưa đến Lục gia.  Từ đó mở ra đoạn duyên phận giữa Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài. Kiếp trước, sau khi đến Lục gia, Ngu Trà tính cách nhút nhát chỉ biết sống trong nỗi sợ hãi, mỗi ngày chỉ muốn tìm cách thoát khỏi nơi này, thoát khỏi Lục Dĩ Hoài. Cô gái nhỏ không quan tâm đến mọi thứ xung quanh thế nên không phát hiện ra sự quan tâm đặc biệt của Lục Dĩ Hoài dành cho mình. Tình cảm của anh luôn được giấu dưới vẻ mặt âm trầm, lạnh nhạt ấy.  Cứ thế, Ngu Trà tìm đủ mọi cách để rời đi, cho nên bị toàn bộ Lục gia chán ghét. Cuối cùng, sau khi mất đi Lục gia che chở thì cô bị người ta hại chết, rất bi thương.  Kiếp trước mãi đến lúc chết đi ấy, nhìn thấy Lục Dĩ Hoài bất chấp hai chân tàn phế mà ôm thân thể mình vào lòng, Ngu Trà mới nhận ra một một đời này của mình đã bỏ lỡ những gì, sống uổng phí ra sao. “Không ai thích người ghét mình, trừ bỏ hắn.”  Thế nhưng, Ngu Trà may mắn trùng sinh về lúc 17 tuổi, lần này cô quyết tâm thay đổi thái độ, không đi theo vết xe đổ của kiếp trước, trân trọng cơ hội này, sống một cuộc sống tốt đẹp.  Mặc dù vẫn có chút kiêng dè Lục Dĩ Hoài nhưng Ngu Trà không còn sợ anh như kiếp trước nữa, cũng không suốt ngày tìm cách trốn đi mà quan tâm anh nhiều hơn, thúc giục anh uống thuốc, động viên anh cố gắng chữa chân, để một lần nữa có thể đứng lên. Ngoài ra cô phải thoát ly mọi quan hệ với Ngu gia.  Nhờ có những thay đổi ấy, mà kiếp này Lục  Dĩ Hoài cũng có sự khác biệt lớn với kiếp trước. Anh bớt âm trầm hơn, sống tích cực hơn. Ngu Trà còn nhận ra Lục Dĩ Hoài thật sự thật sự rất thích mình. Thực ra thì mình có thể hiểu được đôi chút sự tăm tối lạnh lùng của Lục Dĩ Hoài ở kiếp trước. Bởi vì, lúc xảy ra tai nạn kinh hoàng ấy, anh vốn chỉ là một cậu nhóc mà thôi. Người bình thường tự dưng bị liệt ai cũng sẽ thấy khó chấp nhận, chứ chưa nói anh là thiên chi kiêu tử được người người ngưỡng mộ, nay trở thành kẻ tàn phế, bị chỉ trỏ khắp nơi. Có lẽ, anh cần phải có thời gian đủ dài để chấp nhận sự thật. Nhưng ngay tại thời điểm anh chưa kịp thích nghi lại gặp được người trong lòng, mà người ấy cũng ghét bỏ, sợ hãi mình thì hỏi thử có bao nhiêu đau đớn, chua xót kia chứ? Thế nên kiếp này, Ngu Trà thay đổi thái độ không chỉ kéo cô ra khỏi bất hạnh kiếp trước mà còn kéo Lục Dĩ Hoài đang đứng bên bờ vực tuyệt vọng trở lại, mở ra tương lai tươi đẹp cho cả hai người.  Mọi chuyện sẽ khác nếu chúng ta biết thay đổi góc nhìn. Lục Dĩ Hoài bị bệnh. Và Ngu Trà chính là thuốc của anh. Bởi vì “Hàng ngày nuông chiều ánh trăng sáng” là bộ truyện đậm chất sủng ngọt nên quá trình đến với nhau của nam nữ chính có chút dễ dàng, nhanh gọn. Trong truyện cũng không có tiểu tam nam phụ gì cả, nhưng bởi vì gia thế lẫn nhan sắc của nam nữ chính quá xuất sắc nên cũng có vài rắc rối, dây dưa, chỉ là chưa kịp nảy mầm đã bị nam chính chặt cho đứt đoạn rồi.  Mặc dù tình tiết truyện đơn giản, mô típ không mới, nhưng mạch truyện nhẹ nhàng rất dễ đọc. Tác giả khai thác tâm lí nhân vật hơi ít, không đủ chiều sâu nhưng bù lại sự ngọt ngào của cặp chính sẽ che khuất tất cả. Truyện có 6 phiên ngoại, đa phần nói về cuộc sống đại học, sau khi kết hôn có con của nhân vật chính khá dễ thương. Hiện tại, thì truyện đã được edit hoàn chính văn và gần hoàn hết các Phiên ngoại rồi đó ạ. Mn có thể đọc và động viên bạn edit nhé. Truyện thích hợp thư giãn, giải trí lắm đó ạ ^^ _____ " ": Trích từ truyện. RV: Diệp Tú Nữ - lustaveland.com Mời các bạn đón đọc Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng của tác giả Khương Chi Ngư.
Nam Thần Nhà Tôi
Một câu chuyện ngôn tình ngọt ngào nhưng vẫn không thiếu những khổ đau... Cũng giống như tình yêu, có lúc vui cũng có lúc buồn, có lúc hờn giận, cũng có lúc thứ tha. Có điều trước khi hai người đến với nhau, có lẽ cần có thời gian để va chạm, tìm hiểu và trở nên thích hợp với đối phương, chính vì thế nên Dương Yến phải chịu nhiều đau khổ hơn, đặc biệt là khi cô còn gánh chịu một ám ảnh, tổn thương cực lớn trong quá khứ. Dù vậy nhưng cũng có rất nhiều hạnh phúc trong câu chuyện, khi mà Dương Yến đã tìm được định mệnh của mình, TÓM TẮT (có SPOIL) Dương Yến là nhân vật chính, cô đã kết hôn với con trai nhà họ Phương được một năm nhưng giữa hai người vẫn chưa phát sinh chuyện gì. Nguyên nhân là bởi thời đại học cô quyết định trao lần đầu tiên của mình cho một tên bạn trai cầm thú có sở thích cưỡng bức người khác khi quan hệ. Điều này khiến cô gặp phải ám ảnh tâm lý cực kỳ nặng, mỗi khi chồng động vào người và có ý định tiến xa hơn thì lại cảm thấy vô cùng buồn nôn và khó chịu. Người chồng luôn thấu hiểu hoàn cảnh của vợ thấy khi thấy chuyện này thì không hề bài xích mà luôn dỗ dành an ủi cô và tự động ngủ riêng. Nhưng hoá ra đây chỉ là vỏ bọc bên ngoài của một gã đểu cáng. Truyện Nam Thần Nhà Tôi chương 1 chồng ngoại tình đã tiết lộ phần nào diễn biến câu chuyện. Vào đúng ngày kỷ niệm một năm ngày cưới, Dương Yến tìm được một loại thuốc giúp cô không còn cảm thấy chán ghét chuyện ấy và quyết định tạo một bất ngờ lớn cho chồng. Chẳng thể ngờ được khi vừa bước vào nhà cô lại phải chứng kiến cảnh chồng mình đang ân ái mặn nồng với một người phụ nữ khác Tức giận đến cùng cực nhưng cô không hề vạch mắt hai người kia ngay lập tức mà bỏ ra ngoài tìm đến câu lạc bộ “Thiên Nhạc Cung” với ý định hắn ta đã phản bội thì mình cũng sẽ đi tìm người đàn ông khác bên ngoài. Chỉ sau vài chén rượu đầu óc cô dường như đã không còn minh mẫn, cô đến chỗ này để tìm một người đàn ông khôi ngô tuấn tú và sinh ra một đứa con xinh đẹp. Cách không xa bàn rượu của Dương Yến là một người đàn ông cao ráo, mặc trên người trang phục đắt tiền bị rất nhiều người phụ nữ bao quanh. Xác định được mục tiêu, cô không hề ngần ngại mà tiến đến và giở trò để ngã vào lồng ngực người đàn ông kia. Thế giới này thật nhỏ bé, người đàn ông tuấn tú kia lại chính là Phương Tinh Nghị - chú họ của người chồng hiện tại. Đây là người chú mà ông nội nhận nuôi, sau khi ông qua đời thì toàn bộ quyền lực của tập đoàn nhà họ Phương nằm trong tay anh. Tuy là chú họ nhưng cơ hội gặp giữa hai người là không nhiều, nếu được lên giường với người đàn ông ưu tú như vậy thì không biến phản ứng của tên chồng bội bạc như thế nào. Không thể bỏ lỡ cơ hội này cô ngỏ ý muốn được Phương Tinh Nghị đưa về. Trong mắt người đàn ông kia cô gái này tuy ý đồ thì đen tối nhưng cũng thú vị, thử trêu đùa một chút xem sao. Cuối cùng hai người đã trải qua một đêm cùng với nhau, trái với dự đoán của mình Dương Yến không hề bài xích chuyện đã xảy ra. Nửa tháng sau ngày hôm ấy, cô có cơ hội gặp lại giám đốc Phương với cương vị phiên dịch viên cho đối tác nước ngoài. Hai người gặp lại nhau nhưng không hề nhắc lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Đến cuối ngày, Phương Tinh Nghị lại vô tình bắt gặp Dương Yến đang nôn mửa trong phòng vệ sinh, đây là dấu hiệu của phụ nữ đang mang thai. Anh đặt ra nghi vấn rằng cô một sinh mệnh bé nhỏ đang nằm trong bụng cô nhưng Dương Yến lại gạt đi ngay. Đây chính là nút thắt lớn mà tác giả Thất Thất đặt ra để khiến cho hai nhân vật chính có cơ hội hiểu nhau hơn. Đọc truyện Nam Thần Nhà Tôi của Thất Thất ban đầu sẽ cảm thấy nữ chính có một cuộc sống không hề vui vẻ, hạnh phúc. Ngày ngày phải đối mặt với rất nhiều áp lực từ gia đình chồng chỉ vì cô là một người có xuất thân kém cỏi, không giàu có như nhà họ Phương. Tác giả cũng không để nữ chính phải chịu khổ quá lâu, chuỗi ngày được quen biết với Phương Tinh Nghị khiến cuộc sống của cô tràn ngập niềm vui. Rất nhiều tình tiết thú vị và hài hước được tác giả truyền tải một cách khéo léo trong truyện Nam Thần Nhà Tôi full. Nếu đang phải trải qua những ngày nhàm chán thì chuyện tình thú vị giữa nam và nữ chính sẽ khiến bạn phải bật cười vì quá thú vị. Nếu được chuyển thể truyện Nam Thần Nhà Tôi Đường Yên chắc chắn sẽ là một cái tên được fan nguyên tác ủng hộ nhiều nhất. Trong Nam Thần Nhà Tôi Đường Yên sẽ đóng vai một cô gái cực kỳ tài giỏi, mạnh mẽ, luôn vượt qua được khó khăn trong cuộc sống nhờ sự giúp đỡ từ người “chú họ” đặc biệt kia. Vì đang trong quá trình sáng tác nên độc giả vẫn chưa thể đọc truyện nam thần nhà tôi full. Nam Thần Nhà Tôi sstruyen sẽ liên tục cập nhật những chương mới nhất để không phụ sự mong đợi và đón nhận nhiệt tình của độc giả. Nếu không muốn chờ đợi quá lâu và quên đi mất diễn biến câu chuyện thì bạn đọc chắc chắn sẽ rất hứng thú với tin tức truyện tranh Nam Thần Nhà Tôi sắp được ra mắt trong thời gian tới. Bạn sẽ được gặp Dương Yến và Cố Phương Nghị thông qua những trang truyện màu hấp dẫn. Được tận mắt chứng kiến cuộc sống tình yêu tràn ngập hạnh phúc giữa hai người bằng hình ảnh sống động thì còn gì tuyệt vời hơn. Tác giả Thất Thất sẽ mang đến một cái kết trọn vẹn hạnh phúc để không làm cho độc giả phải thất vọng. *** Dương Yến chưa từng nghĩ đến, vào hôm nay, ngày kỉ niệm kết hôn một năm, chồng cô ngoại tình! Không, có lẽ anh ta đã sớm ngoại tình, chẳng qua cô mới phát hiện thôi. Dù sao dựa theo kế hoạch ban đầu, lúc này hẳn cô đang là hành khách ngồi trên máy bay tới Munich. Phân vân lúc lâu, trước khi đi cô vẫn quyết định hủy bỏ chuyến công tác này, đặt trước hoa tươi, bánh ngọt và rượu đỏ, chuẩn bị một bất ngờ cho chồng cô. Dương Yến cách cánh cửa, nhìn thấy hai người yêu đương trên giường, cơ thể lạnh lẽo. Hiện giờ, đúng là một bất ngờ lớn rồi…… Trong phòng ngủ tình cảm mãnh liệt như lửa, vô cùng nóng bỏng, không biết qua bao lâu mới yên lại. Dương Yến nghe thấy tiếng người phụ nữ, thêm cả tiếng mặc quần áo sột soạt. “Dịch Chung, em sắp ly hôn rồi, chừng nào anh với vị kia nhà anh mới ly hôn? Dù gì cô ta cũng không thỏa mãn anh được, đau dài không bằng đau ngắn.” “Sớm muộn gì cũng ly hôn, không phải gấp gáp.” Phương Dịch Chung đáp. Anh ta từng nghĩ rằng chỉ cần tình yêu là có thể duy trì hôn nhân, nhưng từ lâu, Dương Yến đã không để anh ta chạm vào cô nữa. Anh cũng là người đàn ông bình thường có nhu cầu, cũng cần phát tiết, thường xuyên vụng trộm bên ngoài giúp anh ta đạt khoái cảm. Nhưng hai chữ “ly hôn” quá đỗi bất ngờ, anh ta còn chưa biết mở miệng với Dương Yến thế nào, cũng có thể để cô “nhịn chuyện đó”. Dương Yến nắm chặt di động, kiềm chế cơn đau dạ dày. Khó trách trong khoảng thời gian này số lần về nhà của Phương Dịch Chung ít lại càng ít, hóa ra hoa dại ven đường đã sắp bị anh ta giẫm nát rồi! Người phụ nữ kia cô nhớ mang máng, làm cùng công ty với Phương Dịch Chung, là Thủ trưởng của Phương Dịch Chung. Phương Dịch Chung còn từng nhắc tới, nếu muốn thăng chức, phải nịnh bợ người phụ nữ này. Đây là cách anh ta gọi là nịnh bợ ư?! Dương Yến hận nghiến răng ken két, cố kiềm nén xúc động mở cửa. Lý trí khiến cô không vứt bánh ngọt và hoa tươi trong tay, mà lấy điện thoại di động mở camera, quay lại cảnh nóng trong phòng ngủ. …... Bước nhanh ra ngoài cửa chung cư, Dương Yến cầm thứ trong ngực ném vào thùng rác, vẫy xe taxi, điện thoại trong túi cô đổ chuông. Dương Yến không nhận, xoay người ngồi ra ghế sau, màn hình di động không ngừng lóe sáng, rất có thế sống chết không buông bỏ. Cô không kiên nhẫn, cuối cùng vẫn nhận cuộc gọi… Trong nháy mắt tiếng mẹ chồng cực to truyền tới: “Dương Yến! Cô có ý gì? Tôi có ý tốt hẹn chuyên gia tốt nhất khoa sản, chưa tính vụ cô không đến, bây giờ ngay cả điện thoại của tôi cũng không nhận! Nếu cô không muốn cho nhà họ Phương một đứa bé, cô nói từ sớm đi! Mau ly hôn với Dịch Chung nhà tôi, rất nhiều cô gái muốn gả vào nhà họ Phương chúng tôi!” Bên tai vang lên tiếng mẹ chổng chửi mắng, câu nào cũng có mấy chữ “nhà họ Phương ”, Dương Yến siết chặt tay. Đúng vậy, bắt đầu từ khi cô vào nhà họ Phương, ba mẹ chồng cô chưa từng coi cô là người nhà. Ở trong mắt họ, hoàn cảnh nhà cô bần hàn, không có bối cảnh, hẳn nên lấy làm vinh hạnh làm người đẻ trứng cho nhà họ Phương. Ha, lúc trước sao cô tin vào chuyện của Phương Dịch Chung chứ. Tin anh ta nói cả đời đối xử tốt với cô, sẽ khiến ba mẹ bỏ hết khúc mắc nhận cô, ngay cả khi cô bị tổn thương, không chịu chung giường với anh ta, anh ta cũng không để ý, anh ta sẽ cố làm cô mở rộng cửa lòng. Cô chuẩn bị mở rộng cửa lòng đối mặt với anh ta, còn anh ta thì sao? Nghe mẹ chồng mắng, trong đầu nhớ lại cảnh mới nãy trong chung cư, Dương Yến tức tới nỗi ngón tay tái nhợt. Cô gằn từng chữ một với chiếc di động: “Mẹ yên tâm, cuộc hôn nhân này, con chắc chắn bỏ, không cần mẹ phải thúc giục, mẹ không phải muốn cháu trai à? Được thôi, con sinh.” Nhưng chắc chắn không phải con của Phương Dịch Chung! Nếu an ta ngoài tình, cô cũng không để ý trước khi ly hôn, tặng anh ta cái nón xanh đâu. “Cô! Cô cái thứ đàn bà đê tiện, cô nói gì vậy!” Trước khi cúp điện thoại, bên tai vẫn văng vẳng tiếng mẹ chồng chửi bậy. Dương Yến thẳng thừng cúp máy, nói với tài xế taxi: “Bác lái xe, đi tới câu lạc bộ “Thiên Nhạc ung “ đi.”   Mời các bạn đón đọc Nam Thần Nhà Tôi của tác giả Thất Thất.