Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiểu Nguyệt Nha - Khương Chi Ngư

Lời tựa: Nữ chính ăn đáng yêu để lớn, nam chính ăn xuất chúng mà trưởng thành, tác giả ăn dễ thương lúc chấp bút nên câu chuyện, còn tui, đích xác là bị bọn họ nhồi đầy bánh ghen tỵ tẩm mật đường rồi đi viết cái review này áaaaaa!  Nếu hỏi tình yêu hoàn mỹ nhất là gì, tin rằng đa phần sẽ đồng tình với mình: là loại tình cảm khi mà người yêu đầu tiên, cái nắm tay khẽ khàng đầu tiên, nụ hôn vụng dại đầu tiên, sẽ là người yêu cuối cùng, là bến đỗ duy nhất, cùng chung chăn gối, bạc đầu răng long với bạn. Lại hỏi, thanh xuân đẹp nhất là như thế nào? Mình nghĩ: Bất kể bạn có những năm tháng tuổi trẻ rực rỡ ra sao, nếu thiếu vắng hình bóng của một ai đó trong tim, người khiến bạn nửa đêm mất ngủ, khiến ánh nắng sớm mai bỗng trở nên thật lung linh, những vì tinh tú toả sáng rạng ngời hơn, mà mặt trăng hiền hoà lại biết vui biết buồn... vậy thì nhất định, sớm hay muộn, bạn sẽ cảm thấy tuổi trẻ của mình thật đáng nuối tiếc và không trọn vẹn. Phải, thanh xuân đẹp nhất, là khi bạn ở lứa tuổi trăng tròn trong sáng ấy, có thể xuất hiện rồi kết giao với một người khiến lòng bạn xao động như vầy. "Tiểu Nguyệt Nha" trong hình dung của mình, quả thật chính là câu chuyện về kiểu tình yêu hoàn mỹ, thanh xuân hoàn mỹ nhất ấy. "Trăng dưới nước là trăng trên trời, Nguyệt Nha Nhi trước mắt là người trong lòng" Năm cuối cùng cao trung, khi chuyển sang học tại cơ sở mới của trường, cuộc sống bình lặng của học sinh 3 tốt chăm ngoan học giỏi Nhạc Nha có một sự thay đổi vô cùng lớn. Cô... gặp phải một tên lưu manh. Bề ngoài đẹp trai thật đấy nhưng tính tình cũng tệ quá đi: kết giao bạn xấu, hành động tùy tiện, ăn nói cợt nhả, lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt nữa chứ (Nam chính Trần Dạng có lời muốn nói: trừ 3 điều trên, cái cuối thật sự là hiểu lầm. Lão tử chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt với một mình Nhạc Nha của lão tử thôi! Những người khác đến nhìn ông đây còn chả thèm nhìn ấy chứ). Có nghĩ thế nào thì cô tuyệt đối chẳng thể liên hệ người thiếu niên cao lớn soái khí đầy người lưu manh bất hảo đó với hình ảnh học bá thông minh Trần Dạng thành tích luôn đứng đầu trường, cũng là người mà bố cô đã tài trợ suốt 10 năm và khiến cô tò mò không thôi. Vậy nên, sau này khi nhớ lại quá trình theo đuổi vợ của Trần tổng lúc đó, thật sự là đã ăn đủ đắng cay mặn ngọt mà! Đến tên của mình là Trần Dạng người ta còn không thèm tin. Này là gây nghiệt đến như thế nào chứ~ Cũng chẳng thể trách Nhạc Nha được, ai bảo người nào đó không thích đi đường thẳng, lại cứ thích trêu ghẹo ai kia đến nghiện. Thấy người ta là chú thỏ nhỏ hiền lành ngoan ngoãn, nên cố tình chọc cho con thỏ bối rối, con thỏ đỏ mặt, con thỏ tức giận, con thỏ xù lông lên, con thỏ cắn lại. Chỉ là dù dưới bất kì hình thái nào, con thỏ ấy cũng vô cùng vô cùng đáng yêu đến đòi mạng anh mà. Còn cuộc sống của Nhạc Nha, từ đó đã bị Trần Dạng làm cho đảo lộn. Có khi là vô tình, nhiều lần là cố ý, người ấy cứ xuất hiện trước mặt cô rồi làm đủ trò "bắt nạt" cô, hại cô xấu hổ, hại cô thẹn thùng, hại cô lần đầu biết nói dối...nhưng cô cũng thay đổi rồi...vì cô cứ vô tri vô giác mà dung túng cho anh hết lần này đến lần khác xông vào cuộc sống của mình, cũng bất tri bất giác mà luôn để ý, quan tâm, dõi theo bóng hình anh. Dù thế, quá trình truy "trăng" của Trần Dạng có thể nói là siêu chậm chạp. Nhạc Nha chính là kiểu con gái nhà lành ngoan ngoãn đặt việc học lên hàng đầu, quyết không yêu sớm trong truyền thuyết. Cô gái hiền lành nhưng rất có chính kiến đấy. Bạn đọc nào không kiên nhẫn chắc sẽ bị làm cho tức chết vì chờ đợi. Nhưng mình bảo đảm tuy hơi lâu cơ mà tình tiết không hề chán tý nào luôn ạ. Và khi kết quả đến thì, phải nói là...vô cùng mãn nguyện ý. Ví như đoạn tỏ tình của hai người nè: "Giữa bầu không khí yên tĩnh xung quanh, Nhạc Nha nghe anh khàn giọng hỏi: “Nhạc Nha, cậu có thích tôi chút nào không?” Có hay không? Nhạc Nha cũng đang tự hỏi, cô hiện giờ đang rất rối loạn trong lòng, như thể mọi chuyện đều đang cuốn vào nhau, nhưng lại bị ngăn cản nơi trái tim, không để cô nhìn thấy rõ mọi thứ. Hai người đối mặt nhau, không ai nhúc nhích. Nhạc Nha bỗng đưa tay ra, ngón tay trắng nõn xuyên qua ống tay áo, bắt lấy cổ áo của anh. Trần Dạng vẫn chưa hiểu. Sau đó anh bị kéo xuống, thiếu nữ trước mặt nhón chân, khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến trước mặt anh, “Cậu cúi thấp một chút.” Giọng nói mềm mại đáng yêu, như đang làm nũng. Được rồi. Trần Dạng cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, đã thấy đôi lông mi thật dài của cô đang rung động áp sát gần mình, sau đó đôi môi mềm mại của cô chạm vào môi mình. Sự ngọt ngào trong suốt ấy, hóa giải tất cả những xao động cùng thấp thỏm không yên trong lòng anh." .... Nào nào, thú nhận đi, bạn đã thấy trái tim của mình đánh rơi mất nhịp nào chưa? Còn trái tim tui, đợi lâu như vậy, thật cmn cũng muốn tan chảy rồi aaaaa  Nhạc Nha, Nguyệt Nha Nhi, là cô công chúa nhỏ, tưởng chừng như lớn lên trong nhung lụa và yêu thương, nhưng nàng công chúa đó cũng có niềm đau mà nàng đã âm thầm gói ghém và cất dấu ở nơi tăm tối nhất, chờ ngày có một hoàng tử đến giải cứu. Có lẽ Trần Dạng không phải là hoàng tử, dù sao cũng chẳng có hoàng tử nào lưu manh như anh. Nhưng anh có tình yêu cuồng nhiệt duy nhất dành cho cô, thứ tình cảm trọn đời được ấp ủ ngay từ khi còn bé, ngày càng lớn mạnh chẳng thể kiểm soát khi gặp lại. Không có di sản cha truyền con nối thì đã sao, Trần Dạng anh sẽ tự tay vì cô mà dựng xây nên một vương quốc lộng lẫy, để anh có thể tùy ý chiều chuộng nâng niu sủng nịnh cô cả đời.  Túm lại, Tiểu Nguyệt Nha đích thực là một câu chuyện thanh xuân vườn trường điển hình. Không có gì quá mức oanh oanh liệt liệt, chỉ là vô vàn những câu chuyện nhỏ đáng yêu của hai bạn trẻ. Những khía cạnh u ám, cẩu huyết, bất hạnh không phải là không có, nhưng đều chỉ được phác họa sơ qua. Sau khi xác định quan hệ, hai người từng gặp chướng ngại, nhưng Trần Dạng là ai chứ, anh có thể chấp nhận tất cả: thời gian, chia cách, yêu xa, đợi chờ, nhưng tuyệt đối không bao giờ có chuyện chia tay, các bạn cứ yên tâm đọc nhé.... Giai đoạn trưởng thành theo mình không hấp dẫn bằng lúc khi hai bạn còn ngồi trên ghế nhà trường, nhưng tác dụng phát mật ngọt và thoả mãn thói ham hư vinh của độc giả thì đúng là đã phát huy đến cảnh giới tối cao. Với lại, cũng nhờ có khi lớn này mà mới có kích tình, mới có thịt siêu siêu vụn cho chúng ta thòm thèm chứ ????. Ở một diễn biến khác, Tiểu Nguyệt Nha còn như một bí kíp cua gái siêu đỉnh với đủ chiêu trò thả thính. Đừng nghĩ Dạng ca chỉ biết trêu chọc tiểu khả ái Nhạc Nha, khi cần ngọt ngào cậu ấy cũng siêu cấp lãng mạn và sến súa luôn ấy. Tâm hồn già cỗi của tui cũng bao phen rung rinh dao động với anh chàng này rồi. Vậy nên, bạn có muốn thử mức độ gia tốc của trái tim mình, muốn vừa nhìn điện thoại đọc truyện vừa mỉm cười như dở hơi không? "Tiểu Nguyệt Nha", thế giới của học bá sói xám lưu manh và cô bé trùm khăn đỏ được cưng chiều xin vẫy tay chào đón bạn ạ~ *** Rửa mặt xong rồi leo lên giường nằm, nhưng Nhạc Nha lại không cảm thấy buồn ngủ. Đèn trong phòng đều được tắt hết, Nhạc Dịch Kiện vẫn chưa trở về từ công ty, dì Trương cũng xin phép nghỉ rồi, trong nhà hiện tại chỉ có một mình cô. Chiếc đèn nhỏ âm thầm chiếu sáng trên tường. Nhạc Nha không có gì để làm, liền nhắn tin cho Tạ Khinh Ngữ, nhưng cô ấy không trả lời lại, chắc là đã đi ngủ rồi. Nhạc Nha chuyển qua lướt mạng đọc tin tức một chút, sau đó lại trở về Wechat, khao khát muốn được nói chuyện cùng ai đó. Hi vọng vô cùng mãnh liệt. Cô muốn ném hết mọi cảm xúc trong lòng ra ngoài. Phần lớn bạn bè trên Wechat của Nhạc Nha đều là bạn học cùng lớp, trên cơ bản thì không thường hay nói chuyện cùng, lần nói chuyện gần đây nhất cũng là với Tạ Khinh Ngữ, ngoài ra còn có nhóm chat của lớp, nhưng cô sẽ không vào nhóm chat của lớp để nói về chuyện nhà mình. Người mà cô liên lạc gần đây nhất chính là ảnh chân dung trống kia. Có lẽ đối phương rất ít khi nói chuyện, ngay cả tên cũng chỉ để một chữ C duy nhất, thật sự là vô cùng thuận tiện, cô còn đánh hết chữ cái trong tên của mình ra. Nhạc Nha nghĩ nghĩ, gửi lời mời kết bạn với anh lần nữa. Dù sao anh cũng chưa làm gì xấu đối với cô, còn giúp đỡ cô mấy lần, hơn nữa cô còn đang thiếu anh một chầu trà sữa, lần trước anh có nói khi nào muốn uống sẽ tới tìm cô, mà không biết lúc nào anh mới muốn uống. Nhạc Nha cong cong khóe miệng, sau khi thêm anh vào lại thoát ra, vào vòng kết nối bạn bè. Nửa giờ trước Tạ Khinh Ngữ cũng đăng một tin lên vòng kết nối bạn bè: "Sao tôi không thể giống như chim ưng, có thể thức đêm vài ngày không cần ngủ chứ!" Nhạc Nha thiếu chút nữa cười ra tiếng. Gần đây Tạ Khi Ngữ thường hay than thở quầng thâm trên mắt mình ngày một rõ ràng, hơn nữa quầng thâm lại không dễ tan, dù có sử dụng tinh chất cũng đều vô dụng. Nhạc Nha thả cho cô ấy một điểm khen. Vừa thả điểm xong, điện thoại đột nhiên rung lên. Thông báo trên màn hình hiện lên: "Chưa ngủ à?" Nhạc Nha không ngờ mình vừa kết bạn đã bị đối phương phát hiện ra, nhưng cô chợt nhớ khi có lời mời kết bạn thì mình sẽ được thông báo ngay. Cô quay về trang chủ, nghĩ nghĩ, rồi trả lời: "Chưa." Nhạc Nha ôm điện thoại bằng hai tay, nằm dài trên giường, nghĩ thầm anh sẽ trả lời lại hay giống cô, xóa cô khỏi danh sách bạn bè. Cảm giác không biết gì này thật kỳ diệu. [C: Học sinh giỏi không ngủ được à?] Tin nhắn này xem ra là đang giễu cợt lời nói lúc trước của cô. Nhạc Nha nói: "Không phải cậu nói cậu là Trần Dạng sao? Cậu cũng không ngủ?" Qua một hồi sau bên kia mới trả lời: "Tôi đang ở ngoài." Không đợi Nhạc Nha trả lời, anh nhắn tiếp: "Biết hát không?" Nhạc Nha đương nhiên không biết, nhưng lúc này không thể yếu thế hơn anh, liền đáp: "Biết." Dù sao anh cũng không biết cô có thể hát hay không. [C: Không ngủ được thì hát một bài đi.] Nhạc Nha trả lời anh: "Không hát, cậu biết hát không?" [C: Không biết.] Nhạc Nha hừ hừ hai tiếng, tất nhiên là anh không biết rồi, dù trời có lên cao thì anh chắc cũng sẽ không hát bao giờ đâu nhỉ. Cô trả lời: "Không tin, cậu hát thử đi." Bên kia im lặng. Sau khi Nhạc Nha gửi tin nhắn qua mới cảm thấy mình có chút vô lý, vội vàng rút lại câu nói kia, "Tôi buồn ngủ rồi." Bên kia vẫn im lặng như cũ. Sự suy sụp vừa mới tiêu tan lại xông lên đầu, Nhạc Nha nằm trên giường, ngửa mặt nhìn điện thoại rồi trở mình lăn lộn khắp nơi. Thật lâu sau, lúc cô chuẩn bị tắt điện thoại đi ngủ, đối phương mới gửi tới một tin nhắn mới, cô nhìn nhìn, là tin nhắn thoại. Tổng cộng dài bốn mươi ba giây. Nhạc Nha không biết anh đột ngột gửi mình cái gì, còn dài như vậy, phải đợi một phút sau mới dám ấn mở tin nhắn thoại ra. Cô sợ anh gửi tin nhắn mắng cô. Nếu cô mà là anh, cô cũng muốn mắng bản thân mình một trận. Sau khi ấn mở, vài giây đầu là một đoạn tạp âm, ngay sau đó, một thanh âm từ tính trầm thấp vang lên, không phải là tiếng nói chuyện. Là hát. "Bảo bối, bảo bối của anh." "Dành cho em một chút ngọt ngào." "Để đêm nay em yên giấc ngủ ngon." "..." Có lẽ vì đang ở ngoài đường nên âm thanh có chút phập phồng bất định, còn mang theo tiếng thở dốc rất nhỏ. Tiếng thở dốc bên tai, y như lông vũ nhẹ nhàng lay động. Nhạc Nha nghe thấy bên cạnh có tiếng còi xe đột ngột vang lên rồi chạy qua, át đi một hai âm từ, nhưng cô vẫn có thể nghe tiếng anh hát rõ ràng. Dường như từ đoạn hát này cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia. Nam sinh đứng ven đường, đối mặt với điện thoại, mày hơi nhíu lại, đôi môi mỏng lúc mở lúc đóng, phát ra tiếng hát nhẹ nhàng. Cô từng nghe qua bài hát này rồi, trên mạng cũng truyền lưu nhiều bản cover khác nhau, có cả giọng nam lẫn giọng nữ, nhưng không hát êm tai được như anh. Khi Nhạc Nha nghe từng âm tiết rơi xuống, nhịp tim của cô lại muốn đập nhanh hơn. Điện thoại đột nhiên bị buông rơi, rớt xuống bên giường, thanh âm trở nên mơ hồ trong chớp mắt, nhưng bài hát cũng sắp kết thúc rồi. Cô sờ sờ mặt, hình như hơi nóng. Đúng lúc đó, giọng nam trầm dễ nghe dừng lại. Đồng hồ báo thức nhỏ nhỏ ở đầu giường vẫn tích tắc tích tắc chạy, trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim mỏng rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng, huống chi là tiếng nhịp tim của cô đang đập từng hồi. Lần đầu tiên Nhạc Nha cảm thấy tai của mình thế này cũng thật may mắn. Như thể toàn bộ thế giới này đều ngự trị trong tai của cô. * Trần Dạng dựa vào cột đèn đường. Xung quanh không một bóng người, hàng quán xung quanh hầu như đều đóng cửa, trừ một số cửa hàng tiện lợi mở cửa suốt 24 tiếng. Mặc dù hình dáng anh lạnh lùng, nhưng đuôi lông mày của anh lại mang theo một ý nhu hòa, chỉ là rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là sự kiên nhẫn. Trần Dạng gửi tin nhắn qua: "Nghe xong chưa?" [YY: Nghe xong rồi.] Cô thật kiệm lời, ngay cả một cái đánh giá cũng lười nói cho anh biết, Trần Dạng vê ngón cái qua khóe môi, nghĩ thầm trong lòng không biết có phải anh hát khó nghe quá hay không. [YY: Trễ vậy rồi, cậu mau về nhà đi.] [C: Cậu nghe mấy lần?"] Qua một hồi lâu, Nhạc Nha mới nhắn lại: "Một lần! Trễ rồi, tôi đi ngủ đây." Trần Dạng thuận tay hái một chiếc lá trên cây xanh bên cạnh, cuốn cuốn lại rồi đưa đến bên môi cắn, động tác như thể đang hút thuốc. Anh lại gửi tin nhắn qua, không thấy cô trả lời. Chắc cô thật sự đi ngủ rồi. Cũng không uổng công anh hát cả buổi. Trần Dạng nhìn điện thoại di động, khẽ cười một cái, nói chúc ngủ ngon. * Tiết trời dần dần chuyển mát, bình minh buổi sáng cũng trở nên muộn hơn, lúc sáu giờ đến trường trời vẫn còn chút u ám. Lớp 17, tiết tự học sáng sớm. "Con mẹ nó chứ tối hôm qua về nhà phải hơn một giờ tôi mới ngủ." Lương Thiên có chút nổi cáu. "Tôi thật khốn khổ mà, hôm nay đi học lại buồn ngủ nữa cho xem." Triệu Minh Nhật cười nhạo nói: "Ha ha ha, tôi ngủ sớm hơn cậu một tiếng." Lúc bọn họ trở về từ sân bóng đã là mười một giờ rưỡi, rửa mặt đánh răng cũng đến mười hai giờ, lại dạo weibo một lát, nói chuyện với bạn bè, thời gian trôi qua rất nhanh. Nhưng buổi sáng lại phải đến trường sớm. Lương Thiên ngáp một cái. Cửa sau bị đẩy ra, Trần Dạng mặc đồng phục đi vào, kéo ghế, sau đó không nói lời nào mở sách giải đề ra. Triệu Minh Nhật hỏi: "Tối qua Dạng ca ngủ lúc mấy giờ vậy?" Trần Dạng tùy ý đáp một câu, "Không nhớ rõ." "Cậu cho là Dạng ca giống cậu à?" Lương Thiên liếc mắt, "Nhất định là cậu ấy ngủ rất sớm, Dạng ca là học sinh giỏi mà." Cậu ta nói vài câu, Trần Dạng đều không phản ứng. Triệu Minh Nhật vốn cũng cho là Lương Thiên nói đúng, thẳng đến khi tan tiết, cậu ta đi ra ngoài ngang qua cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Trần Dạng. Hình như có chút quầng thâm ẩn hiện dưới mắt anh. Tuy không hằn sâu, nhưng đại khái là vấn đề da dẻ tốt, nên cũng hơi rõ ràng, bất quá cũng chẳng hề khó coi chút nào, ngược lại còn khiến anh tăng vẻ đẹp trai hơn. Cậu ta im lặng cảm khái, người với người sao lại khác nhau như vậy. Tiết cuối cùng là tiết tiếng Anh. Mời các bạn đón đọc Tiểu Nguyệt Nha của tác giả Khương Chi Ngư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc - Vong Ký Hô Hấp Miêu
"Anh, xảy ra quan hệ là như thế nào?? Hôn môi là ăn miệng của đối phương sao?? Em bé được sinh ra như thế nào vậy? ?" Lúc ba tuổi Bạch Tiểu Thỏ thích nhất là đuổi theo sau Trình Chi Ngôn hỏi những vấn đề kì quái. Lúc mười tuổi Trình Chi Ngôn từ trước đến nay tự xưng là hiếu học chăm chỉ, nhưng khi nghe thấy ba vấn đề này lại sửng sốt một chút, trong nháy mắt chạy mất dạng... Mãi đến một ngày nào đó, Bạch Tiểu Thỏ mười ba tuổi đè Trình Chi Ngôn lên tường cường hôn, sau đó chép miệng nói: "Thì ra hôn là có vị nước chanh sao..." Từ trước tới nay Trình Chi Ngôn là người rất bình tĩnh, lại một lần nữa chạy mất dạng... *** " Mang tôi đi! Mang tôi đi!" Thân Tử Hạo lập tức hưng phấn hướng tới Trình Chi Ngôn hét lên: "Tôi cũng muốn đi." Trình Chi Ngôn vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh nói: "Anh đã lớn như vậy cũng muốn đi công viên trò chơi?" "Tôi cái này gọi là tính trẻ con chưa hết a!!" Thân Tử Hạo vẻ mặt đắc ý nói: "Liền quyết định như vậy a, tôi cũng muốn đi!" Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua lẫn nhau, nhịn không được đồng thời lắc đầu. Dạo chơi công viên trò chơi cuối cùng quyết định ở tại cuối tuần trời trong nắng ấm. Vừa lúc thành phố Z liền có một cái công viên trò chơi cỡ lớn, cho nên Trình Chi Ngôn liền cùng các học sinh ước hẹn, chín giờ rưỡi buổi sáng thứ bảy tập hợp điểm danh phía trước tượng cỡ lớn cửa công viên trò chơi. Đến buổi sáng thứ bảy. Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ còn có Thân Tử Hạo khoảng chín giờ đã đến cửa công viên trò chơi. Công viên trò chơi chín giờ rưỡi mở cửa, cho nên lúc này cửa chỉ có thưa thớt vài người. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc của tác giả Vong Ký Hô Hấp Miêu.
Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu - Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Bộ truyện được tác giả Niêm Hoa Nhạ Tiếu viết với nhiều tình tiết hấp dẫn hài hước kể về câu chuyện tình của người đàn ông nắm cả Đông Lăng cùng cô nàng bình thường bán mất bản thân mình. Danh môn bao giờ cũng có cái quy củ của nó, một cô gái bình thường làm sao sống trọn bên người đàn ông cao quý quyền thế. Bạn đọc hãy cùng khám phá những điều đó nhé. *** Cô chống hai tay trên lồng ngực anh, vẻ mặt kinh hoảng: Anh dám làm loạn, tôi... Tôi kiện anh. Anh nắm cằm của cô, cười rất tà mị: Cả Đông Lăng đều là thiên hạ của tôi, em kiện tôi sao? Giao dịch đầu tiên, đem cô cùng người đàn ông tôn quý nhất cũng đáng sợ nhất Đông Lăng trói chung một chỗ. Ngoài chờ đợi truyện, bạn đọc cũng có thể đọc những bộ hay do nhà làm Thực Cốt Sủng Ái: BOSS Quá Hung Mãnh, Bà xã ngọt ngào: Hàng tỉ ấm áp kết hôn ngày thứ 7, Ảnh đế thần bí trộm cưới: Vợ yêu tới pk, hôn sai 55 lần. thiếu phu nhân vô lại. *** Xe Bắc Minh Dạ cho tới bây giờ đều là từ bên ngoài nhìn không tới tình hình một chút bên trong, càng là buổi tối. Cho dù Mộ Tử Khâm biết Danh Khả ở nơi đó nhưng là hoàn toàn nhìn không thấy cô, thời điểm vừa rồi cô đi vào, mặc dù anh nhìn chằm chằm vào cô nhưng cô ngay cả đầu đều không có nâng một phen, giống như nơi này cũng không có anh tồn tại một dạng. Kỳ thật cũng không trách cô, sau khi nghe được những lời này anh cũng không trông cậy vào cô có thể cho chính mình cái sắc mặt hoà nhã gì. Trước khi đi vào Bắc Minh Dạ quay đầu nhìn anh ta, mặc dù không cười nhưng ánh mắt lại chớp động vài phần quang mang lợi hại, lúc này anh không tính lãnh: "Muốn giải thích hai câu hay không?" Mộ Tử Khâm không nói lời nào. Không có gì giải thích, nếu bị nghe được, cứ như vậy đi. Thủ đoạn Bắc Minh Dạ vẫn lại là lợi hại như thế, ngay cả đối với người một nhà đều đã như thế, anh ta là vì quá tin tưởng anh cho nên không có một chút phòng bị, bất quá anh ta không phủ nhận thủ đoạn như vậy là trực tiếp nhất hữu hiệu nhất, ít nhất trên một điểm này, anh thắng. "Hi vọng cậu vĩnh viễn nhớ kỹ cậu trầm mê chỉ là thân thể của cô, mà không phải cô." Anh ta ném thuốc lá, xoay người hướng xe chính mình cách đó không xa đi đến. ... Mời các bạn đón đọc Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu của tác giả Niêm Hoa Nhạ Tiếu.
Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! - Minh Nguyệt Ngọc Anh
Nhân vật chính trong câu chuyện ngôn tình sủng có tựa đề Vương Gia! Vương Phi Có Hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh là Băng Tuyết Nhi và Hiên Viên Lãnh. Người chị em thân thiết nhất lại vì sự đố kỵ mà hãm hại cô. Cô vì thành toàn cho người đó mà nhảy xuống vách núi nhưng may mắn không chết. Cô xuyên không qua trở thành đứa trẻ bị mọi người coi là phế vật. Cuối cùng mọi chuyện sẽ ra sao? Cô sẽ làm gì để thích ứng với hoàn cảnh nơi này? *** Băng Tuyết Nhi nhìn qua Lão, Mị, Ảnh, Dạ, Thiên, Minh Mai, Minh Trúc, MInh Lan, Lục Địch U, cuối cùng dừng lại trên người Lão, môi anh đào khẽ mở: “Thúc Thúc, Tuyết Nhi về rồi.” Lão nhìn nàng, đôi mắt đạm mạc lần đầu tiên ươn ướt. “Trở về là tốt rồi.” Ánh trăng sáng tỏ, gió khẽ đung đưa y bào, mọi người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.. “Muội muội, ta muốn bế cháu gái của ta.” Lục Địch U nhìn Hiên Viên Lãnh và Minh Trúc đang bế hai đứa nhỏ, mắt sáng lên. “Vương Phi, chúng ta cũng muốn.” Ảnh cùng 3 thiếu niên cũng thôi lạnh lùng, chạy về phía hai đứa bé. “Không được tranh với ta.” Lục Địch U trừng mắt nhìn bốn thiếu niên, thân thủ ngăn bọn họ lại. “Vì sao lại không thể?” “……” Mời các bạn đón đọc Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh.
Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ - Ka La Ra
Bốn năm bên nhau, đổi lại là nước mắt. Bảy năm bạn bè, đổi lại là nỗi đau còn hằn trên khuôn mặt. Người bạn thân tưởng như mãi mãi, người thương yêu tưởng như trọn đời. Năm tháng đi qua cuộc đời để lại hai tiếng: "Tưởng như..." Cô- Chu Tử Đằng, phải chăng là quá ngu như "bạn thân" cô đã mắng, hay là đã quá khờ như "người yêu" cô đã nói?! Hai người mà cô tin yêu hết lòng, lại quay ra đâm cô một nhát thật đau. Người yêu cô- Ngũ Ngạo Quân lại sau lưng cô ngoại tình với người cô xem như chị em ruột- Đường Vi Yên. Ngày Chủ nhật ấy, là một ngày không nắng. Bắt gặp cảnh hai người tằng tịu với nhau ngay chính tại nơi tình yêu cô chớm nở, cô chỉ im lặng, chỉ có một giọt lệ lăn trên má cô. "Hai người đã muốn bên nhau, được, tôi thành toàn cho hai người."- Một phút quẫn trí, cô nắm chặt con dao đã giấu sau lưng lao tới hai người họ. Đường Vi Yên nhanh tay hơn tát cô một cái rõ mạnh trước khi cô rút dao. Sau đó, cô chỉ kịp nhìn thấy con dao mình cầm trong tay bị Đường Vi Yên tước lấy cắm phập vào trái tim mình. Ngày chủ nhật hôm ấy, thật ảm đạm. Cô đã chết. Tưởng như vậy. Cho đến khi mở mắt lần nữa, cô chỉ thấy mình nằm trong một căn phòng trống trải chỉ có đúng một chiếc gương thật to ở chính giữa. Soi vào trong gương. Đó là một người khác... ... Cô đã xuyên không, vào một cô gái có tên giống hệt mình và là nhân vật nữ phụ có kết cục bi thương nhất trong cuốn tiểu thuyết mà ả ta đưa cô đọc... Hoa Tử đằng... đã một lần héo úa *** Đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Những hận thù âm ỉ trong trái tim nay đang reo vang lên ầm ĩ trong tâm trí. Rốt cuộc ta của ngày hôm qua đã làm những gì tạo nên ta của ngày hôm nay? Ta đưa đôi mắt vô hồn nhìn thi thể của Mộc Diêu Tuyền nằm bất động trong vũng máu đỏ tươi. Cảm giác trống vắng đến lạ. Ôi, và giờ ta lại bắt đầu nhớ rồi sao? Nhớ về cái thuở niên thiếu khi ta thiếu nữ tóc xõa ngang vai, ra đường đùa vui với bè bạn tận hưởng tuổi trẻ, về nhà lại cười nói với gia đình tận hưởng tình thương. Đó là cái thời mà người ngoài vẫn còn hay thủ thỉ tấm tắc khen với nhau rằng: "Nhà họ Chung có con gái đầu đẹp như tiên, có con gái thứ xinh như hoa và có con trai út tuấn tú hơn người, ông bà Chung gia thật có phúc quá đi!" Đó là niềm hãnh diện của cha mẹ và cũng là sự tự hào của ta về gia cảnh êm ấm của mình. Vậy mà nhoáng một cái, tất cả mất sạch. Hai mươi ba năm yên vui của ta thì ra cũng chỉ như một đêm máu tanh sương gió. Ánh nhìn bi thương của mẹ, nét mặt thống khổ của cha và cả tiếng hét đau đớn đó của em trai, từng cái một như khảm sâu, như đục sâu, như khoét sâu vào tâm hồn ta cho đến khi nó đổ nát và vỡ tan. Tại sao trời lại tầm tã mưa hôm đó? Tại sao lại đổ nước xả trôi máu người nhà họ Chung thê thảm chết oan, lại xối nước rửa mờ dấu chân bọn nhà họ Lãnh tàn bạo càn quét? Tại sao trời lại mưa? Để thân ảnh người chị cõng người em vội vã chạy trốn đi trong màn mưa vũ bão càng thêm đơn độc đến đáng thương? Mưa rơi tẩy được tội ác của bọn chúng, nhưng mãi mãi không gột được nỗi hận trong lòng ta. ... Mời các bạn đón đọc Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ của tác giả Ka La Ra.