Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Con Gái Gian Thần - Ngã Tưởng Cật Nhục

Văn án Trịnh Diễm cho rằng, xuyên không, sống một cuộc sống xa lạ, thật ra cũng không quá khó khăn. Từ khi phổ biến đến nay, các kiểu xuyên không nhiều vô kể, xem như là đủ thể loại. Xuyên không mang lại rất nhiều hạnh phúc, chỉ cần bạn có thể được xuyên không, thì hầu như đã sẵn kinh nghiệm để tham khảo của đàn anh đàn chị đi trước cả rồi – cứ làm theo là được. Nhưng mà đó chỉ là hầu như. Bạn nhỏ Trịnh vui vẻ đến bảy tuổi, mới phát hiện rằng – cha bé là một gian thần! Lại còn là một gian thần làm không ít chuyện xấu, đắc tội chẳng ít người. Đàn anh đàn chị nào có lời nào nói cho bạn nhỏ biết, nên làm gì bây giờ đây? *** Với một người lười như mình thì ‘đánh đu’ với một điền văn hơn 250 chương thì có lẽ cũng hơi quá sức. Tuy mình biết có bạn đã và đang làm, nhưng mình vẫn quyết định biên tập vì sở thích riêng. Xưng hô trong truyện, tuy là truyện cổ trang, nhưng mình vẫn không thể chuyển về ta – ngươi được, đây là sở thích riêng, (có lẽ bị ảnh hưởng nhiều do đọc Hoa Tư Dẫn  ( ´ ▽ ` )), đành tùy vào quan hệ giữa nhân vật mà điều chỉnh phù hợp. Hi vọng nhận được lời góp ý thẳng thắn của các bạn để tác phẩm được hoàn thiện hơn, rất cảm ơn các bạn. Thân, Nguyên. *Ghi chú: Như những truyện khác mình biên tập, trong truyện CHỈ CÓ những chữ in nghiêng có màu XÁM, đặt trong ngoặc thì là chú thích của mình trong quá trình biên tập, còn những chữ in nghiêng, đặt trong ngoặc còn lại đều là của tác giả. Không phải mình bình luận xen vào. Bản thân mình khi đọc truyện rất không thích truyện có quá nhiều chú thích, nên khi biên tập, sẽ hạn chế đến mức thấp nhất, như viết tắt, viết số, điển tích điển cố xa lạ hoặc không cần thiết… mình sẽ chuyển trực tiếp về tiếng Việt nhiều nhất có thể. Vì thế nên cũng có thể sẽ hơi thoát ý, mong các bạn thông cảm. *** Thể loại: Xuyên không, Điền văn, HE Tình trạng: Hoàn convert. Hoàn edit. Review bởi: Thu Thu từ Hội Nhiều Chữ ----- Đây là một bộ điền văn hơn 200 chương. Điền văn dĩ nhiên là tình tiết truyện từ từ thong thả, nhưng mà đọc hoài đọc mãi đang đọc dở phải đi xin pass không thể chần chừ (mình rất lười xin pass. Được cái chị Nguyên siu dễ, siu cute. Pass cũng rất dễ hahaa). Nói sơ vậy chắc mọi người cũng biết là mình rất thích bộ này. Nữ chính của chúng ta xuyên không từ khi còn bé xíu bế ngửa, có thể nói là bắt đầu thích nghi một cuộc sống mới hoàn toàn. Cuộc sống trôi qua êm đềm hạnh phúc, có một lô lốc các anh trai yêu thương em gái, thậm chí là các cháu trai hơn tuổi để trêu đùa. Sinh ra khi cả cha và mẹ đều đã nhiều tuổi, được cưng chiều lớn lên, còn có phong hàm huyện quân dù không phải vương tôn quý tộc. Vui vẻ hưởng thụ tới năm 7 tuổi thì cô nàng phát hiện ra cha mình là "gian thần", bị người người phỉ nhổ, viễn cảnh tương lai có thể bị tịch thu tài sản, chém đầu cả nhà. Nơm nớp lo sợ với điều đó, cô gái xuyên không của chúng ta dần lớn lên với những toan tính về một tương lai tốt đẹp cho mình. Nữ chính Trịnh Diễm: nữ chính xuyên không luôn có những tài cán nổi bật đó là lẽ dĩ nhiên, nhưng bộ này tác giả xây dựng nữ chính hoàn toàn hợp lý. Vì xuyên không vào một em bé bế ngửa, nên có rất nhiều cái ở cuộc sống hiện đại cô ấy không nhớ được. Cũng có lúc vì mang tư tưởng của người hiện đại mà xảy ra những sai lầm. Nhưng gia đình nhà này là gia đình có truyền thống bao che từ trên xuống dưới =)))). Trải qua cuộc sống êm ả, sống ở cổ đại mà gia đình không có thiếp thất phức tạp nhưng luôn luôn phòng bị cho những gập ghềnh trong tương lai. Dù thông minh và cực kỳ có tài cán chính trị, thậm chí là hơn cả các anh trai nhưng bạn nhỏ Trịnh Diễm trong mắt cha thì là đứa dễ chuốc rắc rối lại còn mềm lòng, trong mắt mẹ lại là đứa khó gả. Nhưng không, ngay từ bé đã lọt vào mắt xanh của nam chính nhà chúng ta. Nam chính Trì Tu Chi: nam chính trong truyện được miêu tả siêu đẹp trai, công chúa mê nằng nặc đòi cướp về làm chồng, thế tử hay vương gia gì đó (chi tiết này bạn hơi quên) xàm xỡ. Nhưng lại là người có số phận đáng thương. Gia tộc thịnh vượng trăm năm sau chiến tranh tiêu điều xơ xác, của cải cũng không còn bao nhiêu, thứ duy nhất còn nhiều là những bản sách cổ được truyền lại. Thế gia nửa đáng coi trọng nửa không, có người cha bất tài vô dụng, người mẹ đảm đang đoản mệnh, người thân duy nhất còn sống là bà ngoại cao tuổi. Mang trong mình trách nhiệm nặng nề chấn hưng gia tộc. Cuộc sống của chàng trai trẻ khó khăn là có thể hiểu được, nhưng không vì điều đó làm mất đi bản chất lưu manh của cậu =))). Nam chính truyện này được xây dựng khá hay, biết phấn đấu, nhưng nắm bắt cơ hội chuẩn xác, không hề ngại ngùng tự cao tự đại bỏ lỡ bất kỳ cú ngon ăn nào. Mà đặc biệt nhất đó là được kén làm rể của Tể tướng – tức chồng bạn Trịnh Diễm. Kiên định từ tình cảm tới phong cách làm việc. Tình cảm nam nữ chính được xác định từ tấm bé khá hay, rất dễ thương. Boss xuyên suốt câu truyện, gian thần trong miệng người đời, cha của nữ chính – tể tướng đương triều Trịnh Tĩnh Nghiệp. Ôi dồi ôi, đọc truyện này chỉ có thể nói là quá phục, boss của chúng ta đi từ anh thư sinh nghèo, cha mất sớm, mang mẹ vứt bỏ gia tộc tự mình mưu sinh. Cầu học danh sư vì nghèo lại không có tiếng danh sư đâu chịu, ông dùng khổ nhục kế cuối cùng được như nguyện, dưới sự giúp đỡ của sư huynh, cuộc sống cuộc đời của ông xuôi chèo mát mái hơn một chút, tất cả là nhỡ sự nỗ lực của bản thân. Nhưng chưa bao giờ ông quên sự giúp đỡ đó. Là người trọng tình, trọng nghĩa nhưng cũng thù dai nhớ lâu hahaa. Là Tể tướng, lại còn là gian thần, nhưng hết lòng được vua tin yêu. Làm việc khôn khéo, luôn tính toán hết mọi nẻo khi tiến hành sự việc. Các con trai không được như ý cũng đều sắp xếp con đường sau khi mình nhắm mắt xuối tay. Phe phái bè cánh không quan trọng, lợi ích là số 1. Nhưng không vì thế mà ông thao túng triều chính bỏ mặc dân chúng đâu nhé. Mình rất thích nhân vật này, review tàm tạm thế thôi để mọi người đọc và cảm nhận. Tuyến nhân vật trong truyện rất nhiều, mà mình đọc cũng lâu rồi không nhớ hết. Truyện xây dựng hoàn toàn hợp lý, chị Nguyên edit xuất sắc, làm mình mần bộ này đâu có 20 ngày hoặc hơn 1 chút là xong, toàn đọc tới 3-4h sáng thôi ))). Nhân vật đáng thương nhất cả bộ truyện có lẽ là hoàng thượng, không hiểu sao mình ấn tượng với nhân vật này dã man. Con không nên nết, vợ luôn mưu toan quyền lợi, tuy là người đứng đầu nhưng luôn mang trong mình áy náy với trung thần bỏ mình vì những lý tưởng xây dựng đất nước. Người thật lòng thương xót khi ông ra đi có lẽ chỉ có Trịnh Diễm. Viết đã dài, cũng có lẽ hơi lung tung. Nhưng chốt một câu đây là một bộ đáng đọc. Điểm: 8.5/10 hehee. Cám ơn chị Nguyên đã hoàn thành bộ hay như này, tuy chị Nguyên nói có thể văn phong không hợp với nhiều người nhưng em rất thích. Cám ơn chị  *** Thể loại: Cổ đại, xuyên không, hài, triều đấu, điền văn, sạch sủng, HE Độ dài: 255 chương + 12 PN Tình trạng: Hoàn edit _________ Một sớm tỉnh dậy, nữ chính của chúng ta đã xuyên không đến gia đình nhà họ Trịnh, trở thành thất tiểu thư Trịnh Diễm. Nhưng khác với các nữ chính xuyên không khác, gia thế của Trịnh Diễm hơi “đặc biệt” một chút. Cha nàng là tể tướng, quyền khuynh thiên hạ, cũng chính là một gian thần hàng thật giá thật, còn là loại cao cấp nhất trong các loại cao cấp. Kéo bè kết phái, hãm hại trung thần, thao túng quyền lực, Trịnh tể tướng cái nào cũng có phần. Sống trong đống nước bọt khinh bỉ của nhân dân, cả nhà họ Trịnh mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ sung sướng. Cũng vì vậy, nữ chính ngay từ lúc còn bé xíu đã toát mồ hôi hột mỗi khi nghe nói vị đại thần này bị giáng chức, vị kia bị lưu đày... Chính là do người cha đáng kính của nàng diệt trừ chứ sao. Cái việc hãm hại trung thần này Trịnh tể tướng càng làm càng thuận tay, mặc cho dân chúng thường xuyên chửi mắng khắp đường to ngõ nhỏ. Nhưng có đạo lí, leo càng cao ngã càng đau. Trịnh Diễm nhớ lại những tấm gương “gian thần” trong lịch sử, không một ai thoát khỏi kết cục nhà cửa tan nát, đến mạng cũng chẳng còn. Lo lắng cho tương lai của chính mình, nàng ngay lập tức xốc lại tinh thần, nhất quyết tìm cách kéo cha già Trịnh ra khỏi con đường tà đạo ngay trước khi quá muộn. Nàng không muốn chết sớm như vậy đâu! Khốn nỗi, lão hoàng đế đã già, thái tử đương tuổi tráng niên lại ghét phe Trịnh tể tướng ra mặt. Lý tưởng cao đẹp của Trịnh Diễm vỡ vụn khi nàng nhận ra: người không vì mình, trời tru đất diệt. Thù hận của thái tử với nhà họ Trịnh đã đến mức một mất một còn. Trịnh Diễm buông tha cho ý định trở thành “trung thần”, tiếp bước con đường của cha mình, giúp Trịnh tể tướng lên kế hoạch phế thái tử, với tôn chỉ "làm thì làm cho tới, diệt cỏ phải tận gốc". Cũng trong đoạn đường trưởng thành này, Trịnh Diễm đã gặp được nửa còn lại của mình - Trì Tu Chi. Ngày đó, Trịnh Diễm tiện tay cứu giúp một “cô gái” bị khinh bạc giữa đường, lại tình cờ tạo một mối nhân duyên. Trì Tu Chi vốn là hậu nhân duy nhất của một thế gia đã xuống dốc, có sắc đẹp kinh diễm, thường xuyên bị nhầm thành nữ nhân. Vì vậy chàng luôn ngưỡng mộ Trịnh Tĩnh Nghiệp, người ta cũng là thư sinh trắng trẻo, đi lên từ hai bàn tay trắng mà chẳng ai dám khinh nhờn! Trì Tu Chi định đến phủ tể tướng xin làm môn sinh, ai ngờ nửa đường nhảy ra con gái của tể tướng, mọi dự định của chàng thành ra hỏng bét. Lần đầu gặp mặt rồi sẽ có lần hai, lần ba…, chàng càng ngày càng lún sâu vào tình yêu đơn phương với tiểu cô nương nhà tể tướng. Nhưng Trịnh Diễm là ai chứ - nàng như hòn ngọc quý của Trịnh phủ, thông minh, đảm đang lại xinh đẹp, muốn có được nàng không phải đơn giản dạng thường. Trì Tu Chi biết rằng phải đi cửa sau mới thành, nên cắp sách đến học cùng với nữ chính, âm thầm gây dựng quan hệ, đánh dấu chủ quyền. Chờ đến khi cả nhà họ Trịnh ngớ người ra, thì hai đứa trẻ đã say đắm lắm rồi. Vậy là Trịnh Diễm đành phải gả. Truyện có tuyến nhân vật phải nói là rất đồ sộ. Nam chính Trì Tu Chi muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, lại đội thê tử lên đầu, chỉ sợ nàng không chịu gả. Nam phúc hắc kết hợp với nữ gian xảo tạo thành một tổ hợp cực kì đáng sợ. Trịnh tể tướng vốn đã “gian”, con rể tương lai của ngài lại là “nịnh thần”. Đúng là cha truyền con nối! Đây là cuốn truyện đầu tiên tôi đọc mà nhân vật chính đứng ở vai “phản diện” nhưng không gây ác cảm. Thời đại trong truyện vốn coi trọng các thế gia lớn, kể cả hoàng gia cũng có địa vị không bằng. Trịnh tể tướng đi lên từ tầng lớp thấp kém, căm ghét sự giả dối của thế gia. Ông tuy là tham quan nhưng cũng rất có “đạo đức”, không hại dân và luôn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu. Còn đám quan lại “thanh liêm” nhưng thực chất chỉ bo bo giữ mình. Rốt cuộc, “gian” hay “không gian” cũng chẳng quá quan trọng nữa. Truyện mang hướng điền văn nhưng muốn đấu trí có đấu trí, muốn hài có hài nốt, cảnh nóng thì... xin lỗi không có gì nhiều đâu, đừng mong chờ, nữ chính là mầm non cơ mà! Tóm lại, đặt yếu tố giải trí có logic lên hàng đầu thì không thể bỏ qua "Con gái gian thần". Bạn không tin hả, thử đọc trích đoạn dưới đây xem: Tân Thái tử Tiêu Lệnh Tiên biết Trì Tu Chi muốn cưới Trịnh Diễm, cực kì lo lắng, tìm cơ hội nói chuyện với chàng: “Tuy Trịnh thị là con gái Tể tướng, nhưng cậu cũng là thần tử Thiên tử, nghìn vạn lần cũng phải nhớ đạo làm chồng, không được sợ vợ!” Trì Tu Chi tiều tụy đi nhiều, khẽ mỉm cười, Tiêu Lệnh Tiên nhìn thấy mà lòng khẽ run, ôi ôi, đập chai vđ! Giọng điệu của Tiêu Lệnh Tiên đã mềm mại đi tám trăm lần: “Phụ nữ thời nay ghen dữ lắm, cậu không được để bọn họ được tùy tiện. Nếu cô ta dám bày trò, cậu… cứ nói cho ta biết! Ta sẽ làm chủ giúp.” “Điện hạ.” “Hử?” “Vợ của thần rất ôn nhu đáng yêu.” “…” (*) _______ (*) Trích đoạn trong bản edit Review by #Huyên Tần Bìa: #Hy Tần *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban   Mời các bạn đón đọc Con Gái Gian Thần của tác giả Ngã Tưởng Cật Nhục.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Đến Bên Cạnh Tôi
VĂN ÁN: Truyện được edit bởi chị Mọc Cameo | Beta: An Tĩnh Năm hai mươi sáu tuổi, Quan Hề đột nhiên được người khác cho biết mình không phải con ruột của nhà họ Quan. Con gái chân chính của nhà họ Quan lập tức được đón về từ một góc xó xỉnh của thị trấn nhỏ. Trong lúc nhất thời, trời đất đảo điên, phải chia sẻ tình thương của ba mẹ, phân chia tài sản, ngay cả chồng chưa cưới của cô cũng có thể thay đổi. Sau một đêm suy nghĩ, Quan Hề tỉnh táo ra quyết định che giấu lương tâm, đi tỏ tình với chồng chưa cưới của mình để mượn sức từ anh, “Giang Tuỳ Châu, em yêu anh! Không yêu được anh, em sống không nổi!” Công tác trở về, Giang Tuỳ Châu nhìn mặt đất rải đầy cánh hoa hồng, hơi nhướn mày hỏi: “Quan Hề, em lại thích chiếc túi hiệu nào nữa à?” … Cô cả nhà họ Quan có chồng chưa cưới vừa giàu vừa đẹp trai, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, quan hệ giữa cô và chồng chưa cưới chỉ là hôn nhân plastic ‘nói tiền không nói yêu’. Sau khi con gái thật sự của nhà họ Quan trở về, mọi người đều trù ẻo Quan Hề mất sạch toàn bộ mọi thứ. Cho đến lần đấu giá nọ, mọi người tận mắt nhìn thấy người chồng chưa cưới của cô – Giang Tuỳ Châu tiêu tiền như nước chỉ để mua cho cô một bộ trang sức xa xỉ. Bạn bè của anh sốt ruột khuyên can, “Cậu điên rồi, Quan Hề không phải vợ chưa cưới của cậu đâu.” Nhưng họ chỉ thấy Giang Tuỳ Châu bình tĩnh cười đáp: “Tôi cưng chiều vợ chưa cưới của tôi, ai dám nói đổi là đổi?” Couple: Nữ tâm cơ VS Nam bụng dạ đen tối. Nữ chính theo đuổi nam chính để đảm bảo bản thân mình sẽ không trở thành câu chuyện kể về kẻ nghèo hèn. Ngũ quan của nữ chính tuyệt mỹ nhưng tam quan không hoàn mỹ (không liên quan đến tam quan của tác giả). #Đô thị tình duyên, tình yêu và hôn nhân, ngọt văn# Từ khoá: Vai chính: Quan Hề, Giang Tuỳ Châu. Vai phụ: … | Cái khác: … Một câu tóm lược: “Gia tài nhà chồng chưa cưới của tôi đáng giá bạc triệu.” ***   Review: 04/05/2021   Tặng hoa (2135)  Tuy rằng chữ “Hề” trong tên Quan Hề mang một ý nghĩa hết sức tốt đẹp, nhưng khi nhận được tin tức động trời đó, cô vẫn cảm thấy cuộc đời mình thật sự như một trò “hề”.   Từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, người xung quanh đều phải nhìn vẻ mặt của cô mà cư xử, vậy mà đùng một cái, Quan Hề được ba mẹ thông báo rằng cô chỉ là một đứa con nuôi.    Thế chẳng phải tất cả đều là nhặt được sao? Thân phận này, tài sản này, kiêu ngạo này và cả mối hôn sự với Giang Tùy Châu nữa này.   Quan Hề sau một đêm rơi thẳng từ trên chín tầng mây xuống, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh phân tích vấn đề. Ok, cô là con nuôi của nhà họ Quan, ba mẹ đã tìm được con gái thật sự của họ, cuộc sống sau này của cô phải nhìn mặt người ta mà sống sao?   Đương nhiên là không. Quan Hề này cho dù không phải là công chúa thì cô cũng sẽ giữ chặt lấy vương miện trên đầu mình. Nghĩ như vậy, dường như cô phải làm chút gì đó rồi.   Việc đầu tiên chính là duy trì mối quan hệ với Giang Tùy Châu. Tuy rằng hai người vốn là hôn ước thương mại, nhưng bên nhau nhiều năm như vậy, kể ra không có tình thì cũng có nghĩa, mà phương diện kia, ừm, cực kỳ hợp nhau. Thế nên, Quan Hề tin rằng, cô sẽ giữ được anh.   Thế là, dạo gần đây, tình trạng thường xảy ra nhất giữa hai người bọn họ chính là:   “Quan Hề, em lại thích mẫu túi phiên bản giới hạn nào rồi à?”   “Quan Hề, em có thể trở lại như bình thường được không?”   Quan Hề thật sự tức giận, khó khăn lắm cô mới chịu nhún nhường trước Giang Tùy Châu, vậy mà anh chẳng những không cảm động mà còn nhìn cô bằng ánh mắt cứ như là cô có bệnh vậy.   Cũng không thể trách Giang Tùy Châu, trước giờ anh vốn là con người lạnh lùng, quan hệ với cô cũng xuất phát từ lợi ích gia tộc. Tuy rằng ở bên cô rất thoải mái, nhưng anh đã quen với một Quan Hề kiêu căng và ngang ngược, mà anh cũng hết sức hưởng thụ cá tính này của cô.    Ấy vậy mà đột nhiên cô lại thay đổi thái độ với anh, quan tâm chăm sóc, còn làm một số việc trước giờ chưa từng động tay. Một cô gái tràn đầy sức sống, vui vẻ yêu đời, vậy mà cũng có một vài khoảnh khắc nặng nề tâm sự. Giang Tùy Châu thật sự không nhìn nổi nữa rồi.   Cuối cùng, không cần anh cho người điều tra, nhà họ Quan đã chính thức công bố bí mật này. Họ nói, cho dù là có thêm một cô con gái, mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Có ma mới tin.    Quan Hề đâu phải trẻ con, càng không phải là công chúa sống trong lầu son không hiểu sự khắc nghiệt của trần gian thế thái. Hơn ai hết, cô hiểu rõ cái giới thượng lưu đắp tiền lên mặt này, chỉ cần có tiếng gió, họ sẽ đồn thành bão táp mưa sa. Thế cho nên, sau khi nhà cô đón nhân khẩu mới, Quan Hề luôn sống trong cảm giác bị bao vây tứ phía. Những người từng ganh tỵ với cô, những cô gái bên ngoài nịnh nọt bên trong ghét bỏ cô chỉ trông chờ ngày cô ngã ngựa để mà chà đạp. Càng như vậy, Quan Hề càng không cho họ được như ý.   Con nuôi thì sao chứ? Ngoại trừ việc thái độ của mẹ thay đổi khiến cô đau lòng ra, dường như chẳng có gì tác động đến cô cả. Quan Hề vẫn đi làm, thậm chí còn chăm chỉ và nghiêm túc hơn trước kia. Vốn dĩ cô đã có sẵn một nền tảng khá tốt trong công việc rồi, chẳng qua bây giờ cô cần có nó để chừa đường lui cho mình mà thôi.    Chuyện công việc đã ổn, hiện giờ chỉ còn chuyện với Giang Tùy Châu. Tuy rằng sau khi xảy ra sự việc, thái độ của anh vẫn như cũ, nhưng cô biết con người lạnh lùng như anh, sẽ không vì tình cảm mà bỏ qua lợi ích. Huống chi, giữa hai người cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm.   À, đó là một phía Giang Tùy Châu thôi. Bởi vì, bên phía Quan Hề, cô chấp nhận thất bại rồi. Cứ nghĩ bản thân sẽ dễ dàng buông bỏ, lại bàng hoàng phát hiện ra mình đã lún sâu từ lúc nào.    Trước khi mọi chuyện xảy ra, cô vẫn đinh ninh rằng đây là một mối liên hôn, cô và anh cũng khá hòa hợp, cứ như vậy mà đi theo con đường đã định. Rồi khi mọi chuyện xảy ra, cô vẫn đinh ninh rằng anh sẽ nói lời chia tay, tìm đến một đối tượng có thể giúp đỡ tốt nhất cho sự nghiệp của anh. Nhưng điều mà Quan Hề không ngờ đến, lại chính là cảm giác nuối tiếc xa lạ này. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)   Cô, thế mà lại cảm thấy luyến tiếc anh, lưu luyến khoảng thời gian ở bên anh, lưu luyến cảm giác được anh chiều chuộng một cách lạnh lùng. Thế nên, một Quan Hề vừa quyết đoán vừa dứt khoát, lần đầu tiên lựa chọn phương pháp ấu trĩ nhất, tránh mặt.   Giang Tùy Châu không hiểu. Anh vốn không hiểu rõ chuyện tình cảm, từ nhỏ đến lớn, anh biết mình phải ở bên Quan Hề, mà anh cũng thực sự làm như vậy. Khi gia đình cô có chuyện, gia đình anh bảo anh phải chia tay, thế nhưng bản thân anh cũng cảm thấy khó hiểu vì quyết định của mình.    Nếu như chỉ là liên hôn, cứ chia tay là được. Nhưng tại sao anh lại không muốn? Dường như cô gái kiêu căng ương ngạnh đó đã không còn chỉ là đối tượng kết hôn phù hợp vì hoàn cảnh nữa rồi. Mà từ lúc nào chính anh cũng không biết, Quan Hề đã trở thành đối tượng kết hôn phù hợp với anh, chỉ bởi chính cô mà thôi.   “Quan Hề, em có thể ngang ngược hết cỡ.” Anh thích.   Có thể khẩu vị của Giang Tùy Châu hơi khác người, nhưng anh thực sự thích một Quan Hề ở bên anh không sợ trời không sợ đất, càng không cần sự ban phát tình cảm của những người làm cha làm mẹ không xứng đáng. Sự thiếu hụt tình cảm của cô, một mình anh bù đắp là được rồi.   Bá đạo như vậy, độc tài như vậy. Lại khiến Quan Hề rung động.   Trải qua sự dày vò của tâm lý bị bỏ rơi, cuối cùng kết quả thu được một tình yêu giống như ăn kem vào mùa đông vậy. Vừa lạnh lùng vừa ngọt ngào, thấm tận tâm can.   Tình cảm của Giang Tùy Châu và Quan Hề phát triển ngược với trạng thái thông thường. Ở bên nhau trước, trải qua biến cố mới phát hiện đã yêu nhau từ lúc nào. Không cần nói cũng biết, muốn bao nhiêu ngọt ngào, được ngọt ngào bấy nhiêu.   Giang Tuỳ Châu là chàng trai cực phẩm, lại được cái lạnh lùng. Tuy thường xuyên được các thiên kim nhắm đến nhưng vẫn một lòng với Quan Hề. Mà không muốn chung thuỷ cũng khó, Quan Hề nhà anh ngang ngược như vậy, đã không thích thì xuống tay không thèm nể mặt ai cả. Một cô gái thông minh xinh đẹp, trước giờ chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt, vậy mà vừa nghe nói anh gặp khó khăn đã bằng lòng giao hết tài sản để “cứu” anh.    “Em không cho phép người khác bắt nạt anh.” Chỉ mình em thôi. Hiểu chưa?   Cô “chất lừ” như vậy, sao anh có thể nhường cho người khác được đây? Chỉ có thể giữ chặt cô cả đời, cho cô được ngang ngược cả đời, trong vòng tay anh.    Xuất phát điểm của họ không phải là tình yêu, nhưng giữ được họ ở bên nhau, chấp nhận trải qua mọi biến cố của cuộc đời cùng với nhau, thì đó chắc chắn là tình yêu.  ____   “ “: Trích từ truyện.   *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ     Mời các bạn mượn đọc sách Người Đến Bên Cạnh Tôi của tác giả Lục Manh Tinh.
Chọc Nhầm Sếp Lớn
Thể loại: Hiện đại Convert: ngocquynh520 Edit: Lavender89 Lâm Khải Nghiệp - tổng giám đốc công ty Lương Thị có một cô con gái hợp pháp, được luật pháp bảo vệ. Lúc mẹ cô gả cho ba cô, cũng có yêu thương ngọt ngào, nhưng cũng không thể vượt qua cám dỗ của tiền tài. Ba cô là người rất lăng nhăng. Bỏ vợ bỏ con, ốm đau cũng mặc kệ, chết đi cũng đáng. Tưởng như đã lâm vào đường cùng, không ngờ xem mắt lại nhầm đối tượng. “Rất xin lỗi về việc kết hôn, không suy nghĩ kỹ tạo nên sai lầm lớn, tôi hy vọng anh Cố có thể ký tên vào đơn xin ly hôn.” Cô nói dõng dạc, dường như không còn gì hối tiếc. Anh khẽ cười...... *** Sau tết trung thu, thời tiết từ từ chuyển lạnh, đôi lúc bất chợt sẽ có một cơn gió thổi qua, khiến cho những cô gái xinh đẹp còn mặc đồ mùa hè đi trên đường không khỏi rùng mình một cái. Khả Lan kéo kéo chiếc áo khoác mới mua, vuốt lại sợi tóc rối trên trán, hít sâu, nhấc chân, đi vào quán cà phê. Trong quán cà phê tiếng dương cầm du dương, khung cảnh yên bình, là khung cảnh mà Khả Lan cực kỳ ít thấy. Đối tượng xem mắt là một quân nhân, hơn ba mươi tuổi, lúc trước vì sự nghiệp, năm nào cũng ở trong quân đội, nên vẫn chưa lập gia đình, bây giờ lớn tuổi, nhu cầu cấp bách chính là tìm một cô vợ. Quân nhân là người miền nam, không thích nữ quân nhân giống như mình, cho nên nhờ họ hàng thân thích ở xa, tìm giúp xem có đối tượng nào thích hợp hay không. Yêu cầu của quân nhân rất đơn giản, một, muốn tìm một cô gái ôn hòa đoan trang; hai, phải còn trinh. Có lẽ với yêu cầu này, đối với phần lớn phụ nữ hiện đại, sẽ cảm thấy quân nhân này là một người biến thái, nhưng đối với Khả Lan mà nói, đây chính là một cơ hội. Cô đang cần một khoản tiền lớn, mà vị quân nhân kia cũng hứa hẹn, nếu như hai bên vừa mắt, lại còn trinh, anh ta sẽ trả một trăm vạn tiền mừng. Một trăm vạn! Cô có thể đưa mẹ đang bệnh nặng ra nước ngoài, sử dụng công cụ tiên tiến nhất để chữa trị. Khả Lan đứng ở cửa quán cà phê, mắt nhìn bốn phía, sau khi nhìn thấy người đàn ông mặc quân phục, không chút do dự đi tới, khẽ nở nụ cười mà cô đã không ngừng đứng trước gương luyện tập hàng trăm lần, nhẹ nhàng ngồi xuống, cố gắng tỏ rõ vẻ ôn hòa. Vì để cho hợp khẩu vị của quân nhân, cô đặc biệt hỏi qua dì Vương người mai mối, tất cả sở thích của quân nhân. Thật ra thì dì Vương cũng không hiểu rõ quân nhân này lắm, chỉ nghe họ hàng nhắc tới, liền thấy Khả Lan rất thích hợp, trong lúc nói chuyện phiếm liền nói với Khả Lan. Nhưng không ngờ Khả Lan lại đồng ý ngay. Nếu Khả Lan đồng ý, quân nhân kia lại có thể tìm được người thích hợp, cho nên dì Vương liền nói Khả Lan thử một chút. Mặc dù chênh lệch mười mấy tuổi, nhưng bây giờ cũng không ít cô gái vì muốn gả vào nơi tốt, cũng đều đồng ý gả cho người lớn hơn mình hai mươi, ba mươi tuổi? Nếu chuyện của Khả Lan và quân nhân kia thành công, đối với Khả Lan cũng tốt. “Xin hỏi có phải Cố thủ trưởng không?” Trước lúc Khả Lan ra cửa, sáng sớm dì Vương đã dặn, mặc dù quân nhân chỉ là trưởng doanh trại, nhưng rất thích người khác gọi mình là thủ trưởng. Vốn dĩ người đàn ông vẫn đang cúi đầu quấy cà phê, nghe thấy giọng nói dịu dàng, không khỏi ngẩng đầu. Đôi mắt đen thâm thúy tựa như biển, vẻ mặt bình thường, anh khẽ quét mắt nhìn Khả Lan, khuôn mặt bất động, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu hiện nào. Khả Lan cho rằng, một thủ trưởng hơn ba mươi tuổi, phải có cảm giác như một người trung niên, nhưng người đàn ông trước mặt cô lúc này, hoàn toàn không giống như cô tưởng tượng. Khuôn mặt đẹp trai, vẻ mặt tự nhiên, đôi mắt sâu và đen giống như Tinh Hải, anh ngồi thẳng, bộ quân phục toát ra vẻ nghiêm túc, mặc dù không mở miệng, cả người lại toát ra vẻ khí thế tự nhiên. Thủ trưởng thật đúng là không giống với những người khác. Hình như anh hơi hoàn mỹ, nếu không phải anh mặc quân phục, Khả Lan cho rằng mình nhận nhầm người rồi. “Ha ha.....” Khả Lan xấu hổ cười, biết mình nói nhiều, sẽ khiến cho đối phương ghét, nhưng, trong quán cà phê, chỉ có một người đàn ông mặc quân phục, anh không phải Cố thủ trưởng, vậy anh là ai chứ? Sau khi Khả Lan cười xong, đưa tay vẫy vẫy nhân viên phục vụ, gọi một ly cà phê, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng không khỏi có chút cảm giác kỳ quái. Rõ ràng dáng dấp vô cùng đẹp trai, hơn nữa còn là thủ trưởng, hoàn mỹ đến không chê vào đâu được, sao lại có thể không tìm được vợ chứ? Chẳng lẽ, do tính tình hướng nội sao? Hay là bởi vì cái kia......chỉ cần gái còn trinh? Đây xem như là thích sạch sẽ sao? Ừ......Nhìn cũng giống là như vậy. “Điều kiện của tôi, chắc Cố thủ trưởng cũng đã nghe người giới thiệu nói rồi.” Khả Lan tiếp tục mở miệng, không muốn quanh quo lòng vòng, từ trong túi xách lấy ra giấy giám định gái còn trinh của bệnh viện, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt người đàn ông ngồi đối diện. Vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ, bình tĩnh nhận đồ mà Khả Lan đẩy tới, mở ra nhìn, vẻ mặt hơi động, rồi sau đó để xuống nói: “Bình thường cô Lâm có sở thích gì?” Mời các bạn mượn đọc sách Chọc Nhầm Sếp Lớn của tác giả Phù Sinh Y Thủy.
Vô Ái Thừa Hoan
Bạn đang đọc truyện Vô Ái Thừa Hoan của tác giả Tiểu Trúc Tử Quân. Thẩm Mặc nghĩ, chắc sẽ chẳng có ai đến thăm mình một lần nữa. Bản thân cậu tồn tại cho đến giờ, cảm giác thật sự như một người tay trắng, hoàn toàn không nắm giữ được gì. Cậu cũng không có động lực để sống, ngày cậu ra đi, chắc cũng chẳng xa. Cậu nghĩ, có lẽ yên tĩnh thế này trải qua những ngày tháng cuối cùng, ở trong chính ngô nhà của mình, lặng lẽ chết đi, có lẽ cũng là một việc khá vui vẻ. Lúc cậu quyết tâm một lòng chờ chết thì Lục Thừa Vũ lại tìm đến một lần nữa... *** Mưa tí tách tí tách rơi trên lan can, gió thổi hơi lạnh ập vào mặt, làm ướt một mảng áo sơ mi. Cậu tựa như không cảm thấy lạnh, chân chầm chậm đi đến cửa. Sau vài lần sờ soạng, chìa khóa bỗng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục. Thẩm Mặc ngẩn người, hình như hoàn hồn một chút, cậu ngồi xổm xuống nhặt chìa khóa lên, cắm vào ổ mở cửa. Cánh cửa cũ kỹ mở ra, cậu đi vào trong nhà, cởi giày ướt ra để cạnh giày cha mẹ trên kệ . Căn phòng đã lâu không có người ở phủ một tầng bụi mỏng, cậu mở đèn, trong nhà vẫn chẳng sáng hơn là bao. Nhưng cậu cũng không để ý nhiều, chỉ hờ hững đem túi nilon trong tay đặt lên trên tủ giày. Trong túi nilon có mấy hộp thuốc, còn có vài tờ giấy chuẩn bệnh bị gấp lại. Cậu ngẩn ngơ một hồi, đến tận khi hạt mưa ngoài cửa tạt vào đến bên má, mới đem thuốc ra. Cậu được chuẩn đoán bệnh ung thư, khối u đang trong giai đoạn phát triển, cậu chậm rãi nâng mắt lên nhìn về phía vài dòng chuẩn bệnh đơn giản trên giấy. "Bên gan trái của bệnh nhân có một khối u , gây chèn ép vào các cơ quan lân cận. Khối u có vỏ bọc và chưa có dấu hiệu di căn sang các cơ quan khác. Cần phẫu thuật cắt bỏ." Thẩm Mặc dừng một chút, động tác tiếp theo chậm chạp khui lọ thuốc giảm đau. Cũng đồng thời đem số thuốc còn dư lại cùng bệnh án bỏ vào ngăn kéo. Cậu đóng cửa phòng lại ngắn cách tiếng mưa rơi bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mảnh tịch mịch. Cậu đi tới phòng bếp, trực tiếp rót một ly nước máy. Nhưng có lẽ do lâu quá không có ai sử dụng nên nước chảy ra từ vòi đều mang theo màu nâu của sắt gỉ. Cậu đứng bất động trước bồn nước một lúc lâu. Vẫn chăm chú mà chờ nước từ vòi kia dần dần chuyển thành trong suốt rồi mới rót một ly nước để uống thuốc. Thuốc giảm đau có tác dụng rất nhanh, chỉ trong chốc lát, cảm giác đau đớn ở bụng đã biến mất hoàn toàn. Thẩm Mặc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dịu đi môt ít. Cậu trở về phòng ngủ, đem ly nước vừa rót đặt ở tủ đầu giường, bản thân chậm rãi nằm xuống. Có lẽ do tác dụng phụ của thuốc, cậu cảm thấy đầu hơi choáng váng. Cơn choáng váng này khiến cậu nảy sinh một ảo giác mơ hồ. Dường như tất cả mọi thống khổ giày vò mà cậu phải chịu đều chưa từng xảy ra. Thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng một chút, cậu quấn chặt lấy chăn, thậm chí bộ quần áo bị mưa làm ướt nhẹp ban nãy cũng chưa hề thay. Cậu cảm thấy dùng giấc ngủ để trốn tránh hiện thực là lựa chọn tốt nhất. Cậu nghĩ rằng sẽ không ai tìm đến bên cạnh mình lúc này. Thẩm Mặc cho rằng cuối cùng cậu cứ mang theo thân bệnh tật này mà nằm chờ chết, nên cậu cứ như vậy một mình vượt qua thời gian cuối cùng của cuộc đời, im lặng mà chết trong nhà, điều đó có khi là việc vui vẻ cho cậu và cho mọi người. Nhưng nửa đêm, cửa đột nhiên vang lên tiếng đập "Thùng...thùng..." , lớn đến nỗi ngay cả trong phòng ngủ cũng cảm giác được mặt đất rung chuyển. Cậu đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, hai mắt hốt hoảng mở to, trán cũng ướt đẫm mồ hôi, sắc mắt lại càng tái nhợt. Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên, như thể nếu không mở , người bên ngoài kia sẽ đá văng cửa mà xông vào. Thẩm Mặc nằm thở dốc một lát, lần mò mở đèn, quần áo cũng không kịp sửa sang đã vội chạy lại mở cửa. Sau đó, Thẩm Mặc bỗng sững người. Ngoài cửa, người đàn ông mặc tây trang đen, người nồng nặc mùi thuốc lá. Hắn chậm rãi buông tay nắm cửa xuống, tay đút vào túi quần, ánh mắt thâm thúy mà lạnh băng nhìn người thanh niên gầy gò tiều tụy trước mặt. Môi hắn hơi nhấp nháy, tựa như như tức giận, cả khuôn mặt u ám. Nhưng dù vậy vẫn không làm giảm đi vẻ anh tuấn trên khuôn mặt. Là Lục Thừa Vũ. Là người cậu đã từng yêu. Thẩm Mặc ngây ngốc đứng đó nhìn hắn, bống dưng có chút hoảng hốt. Cậu cảm thấy như đã lâu không gặp đối phương, rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc kia, nhưng giờ đây sao quá xa lạ. Trong lúc tầm mắt hai người chạm nhau, cậu vội vàng rời mắt, hô hấp cũng ngưng trệ. Ngoài phòng tiếng mưa rơi rả rích. rõ ràng đang là mùa thu, lại như cái lạnh thấu xương vào mùa đông. "Không cho tôi vào nhà sao? Thẩm Mặc?" Giọng Lục Thừa Vũ có chút khàn, mơ hồ như là không vui. Thẩm Mặc sửng sốt, cửa cũng mở ra thêm một chút, chậm rãi lui về sau vài bước. "Anh tới...làm gì?" Cậu ngước mắt lên nhìn về phía người kia, ánh mắt vừa mờ mịt vừa bối rối, tâm trạng cũng tự nhiên trở nên khẩn trương. Mặc kệ ra sao, bất quá người tới là khách, cậu lại lui về sau vài bước, khóe miệng miễn cưỡng giương lên, xoay người đi vào phòng bếp lấy nước cho người nọ . "Đã trễ thế này... bên ngoài còn đang mưa, anh vào nhà ngồi đi..." "Cậu chẳng lẽ đã quên cậu còn thiếu tôi thứ gì sao? Thẩm Mặc." Người đàn ông một lần nữa gọi tên cậu, giọng điệu pha lẫn chán ghét, thậm chí chân mày cũng nhíu lại. Hắn như đang đánh giá cậu, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường. Thẩm Mặc giật mình. Đúng rối, cậu từng mượn Lục Thừa Vũ bốn mươi vạn để làm phẫu thuật cho cha, cái giá phải trả là hắn yêu cầu cậu ở bên hắn 4 buổi tối. "À...Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi..." . Giọng điệu cậu có chút ái ngại cười cười, tựa như vì bản thân không nhớ rõ mà mang theo ý tứ xin lỗi. "Dạo này có nhiều việc quá, tôi suýt quên mất..." "Vậy thì...vào phòng ngủ đi..." Vừa dứt lời, cậu đi đến trước cửa phòng ngủ, mở cửa chờ Lục Thời Vũ vào. Người đàn ông bỗng dừng bước, sắc mặt hơi nghi ngờ nhìn cậu, rồi đột nhiên chau mày lại, nhưng vẫn tiến vào phòng. Thẩm Mặc ngồi xuống bên mép giường, cúi đầu cởi cúc áo. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía người nọ cười cười, âm thanh có chút ái ngại. "Giường hơi nhỏ, mong anh đừng để ý." Lục Thừa Vũ trầm mặc nhìn lòng ngực gầy yếu trước mặt, môi hơi mím lại. Trong mắt hắn sớm đã nhen nhóm lửa giận, tay nắm chặt thành quyền. Thẩm Mặc chớp mắt hơi khó hiểu, cho rằng do mình tiếp đãi không chu toàn làm hắn không vui. Nghĩ vậy liền dừng động tác cởϊ áσ, toan đứng dậy định rót cho hắn cốc nước. "A đúng rối...còn chưa mời anh uống nước...anh cứ ngồi đấy chờ chút, tôi đi lấy liền đây." Dứt lời, cậu lại trưng ra bộ mặt cười cười, như thật sự xem hắn là khách mà tiếp đãi. Nhưng cái dáng vẻ tươi cười này lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ người đàn ông vốn đã bốc hỏa trong người. Hắn túm cổ áo Thẩm Mặc kéo cậu đến trước mặt. "Thẩm Mặc, cậu cho rằng cậu làm ra dáng vẻ này, tôi sẽ tha thứ cho cậu sao?" Tiếng rống giận của hắn làm mặt đất như muốn rung lên. Thẩm Mặc hoảng loạn mắt trừng lớn, hô hấp chợt dồn dập. Cả thân thể cậu vì bị túm đột ngột mà không thể đứng vững. Trong khi đối phương lại còn không ngừng siết cổ áo, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Cậu chưa phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nhìn đôi mắt Lục Thừa Vũ phía đối diện đang bùng lên lửa giận, đầu óc cậu bống trống rỗng. "Không có...không phải...tôi không có ý đó" Giọng cậu vì sợ hãi mà run rẫy. Trong mắt cũng tràn đầy vẻ hoảng sợ. Cậu không chớp mắt nhìn Lục Thừa Vũ, ánh mắt mang theo tia khẩn cầu. Nhưng biểu cảm cậu như vậy lại chọc giận người đàn ông này, giây tiếp theo Thẩm Mặc bị quăng mạnh lên giường. Đầu đụng trúng mép giường, phát ra một tiếng "Phịch" lớn. Cậu đau đến cuộn người lại, trong đầu choáng váng. "Tôi thật sự không có...không có..." "Cậu cho rằng cậu chặn điện thoại tôi sẽ không tìm thấy cậu sao? Cậu cho rằng cha mẹ cậu đã chết thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao?" Lục Thừa Vũ túm chặt tay cậu, trực tiếp đặt cậu đươi thân. "Thẩm Mặc, cậu đừng nghĩ tôi sẽ nể mặt tình cũ. Cậu thiếu Lục An hai mạng , cho dù cậu có chết cũng không trả đủ." Mặt Lục Thừa Vũ bởi vì kích động mà đỏ lên, trong mắt cũng giăng đầy tơ máu. Hắn như một con sói đang đói khát. Thẩm Mặc gắt gao ôm chặt đầu, đầu óc trống rỗng. Nỗi sợ hãi bao phủ khắp người cậu, thân thể không khống chế được run lên. "Tôi không có...tôi không có...tôi không có..." Cậu không ngừng lẩm bẩm ba chữ này, tay chân cũng không ngừng ôm chặt lấy bản thân, co người lại. Giống như chuẩn bị sẵn sàng để bị đánh một trận. Lửa giận của Lục Thừa Vũ càng tăng lên. Hắn bắt lấy tay Thẩm Mặc kéo ra , cưỡng ép cậu đối mặt với mình. Nhưng vì sợ hãi Thẩm Mặc vẫn nhắm chặt mắt, đôi tay bị hắn đè cũng túm chặt lấy chăn. Lục Thừa Vũ đột nhiên dừng lại. Trong mắt hắn hiện lên tia mờ mịt hiếm thấy, phảng phất như đang tự hỏi vì sao sự tình lại đi đến ngày hôm nay. Nhìn Thẩm Mặc khuôn mặt đầy nước mắt, hắn theo bản năng duỗi tay muỗn giúp cậu lau đi, nhưng khi vừa chạm vào da thịt đối phương , hắn như bị bỏng mà rụt tay lại. Cơn đau bị đánh như dự đoán không xảy ra, Thẩm Mặc hốt hoảng mở bừng mắt, vừa vặn đối mặt với biểu tình mờ mịt của Lục Thừa Vũ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn lại trở nên tàn nhẫn. Áo sơ mi của cậu trong lúc giằng co đã bị xé rách, cơn lạnh thình lình ập đến làm cậu run lên, co người lại . Giây tiếp theo, người đàn ông trực tiếp bao phủ lên, hướng cánh môi cậu mà hung hắng cắn xé. Đây có lẽ là một chuyện đáng mừng. Thuốc giảm đau hình như đã hết tác dụng, đau đớn trong bụng dần dần nổi lên, thậm chí cậu chỉ cử động thôi cũng sắp không chịu nổi. Cậu muốn cầu xin người nọ nhưng há miệng chỉ toàn tiếng thở dốc đứt quãng. Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, sắc mặt cậu càng tái nhợt đến đáng sợ. Thẩm Mặc thống khổ hừ nhẹ, Lục Thừa Vũ hiển nhiên không quan tâm, chỉ không ngừng phát tiết lửa hận lên người cậu. Ý thức dần trở nên mơ hồ, cơ thể cậu đang dần mất cảm giác. Thẩm Mặc bỗng nhiên cảm thấy có lẽ mình sắp chết rồi, nhưng bên tai lại vang lên tiếng rống giận của người đàn ông phía trước. "Thẩm Mặc, cậu thiếu Lục An hai mạng, dù cậu có chết cũng không trả đủ." Thì ra...nếu cậu chết đi, cũng không cách nào chuộc lại những tội lỗi trước kia. Nước mắt từ từ chảy xuống nơi khóe mắt, nhưng Thẩm Mặc không còn cảm giác được gì cả. Trước mắt tâm tối nhưng lại có ánh đèn sáng ngời, cậu muốn chạm đến tia sáng kia, muốn thử xem liệu có phải sẽ cảm nhận được chút ấm áp nào không. Nhưng tay còn chưa chạm tới , thì lại bị sự va chạm kịch liệt kéo về. Sức lực không nặng không nhẹ đè cậu trên giường... Mời các bạn mượn đọc sách Vô Ái Thừa Hoan của tác giả Tiểu Trúc Tử Quân.
Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi
Hề Tương Lan, là kẻ tinh quái nhà giàu có tiếng ở Thập Tam Châu, sống giàu sang phú quý, xoa hoa dâm dật, từng đắc tội với đại lão một lần, nhưng vì có gia tộc che chở nên vẫn ngang nhiên hoành hành bá đạo. Cho đến một ngày, toàn tộc Hề gia bị kẻ thù thảm sát. Hề Tương Lan là người sống sót duy nhất, trở thành một con ma bệnh đi ba bước hộc máu một lần. *** Hề Tương Lan rơi vào tình cảnh sa sút, kẻ thù không đội trời chung nháo nhào bỏ đá xuống giếng, tranh nhau trả thù.  —Nhờ vào miệng lưỡi bịa đặt trơn tru, giỏi giả điên giả ngu, Hề Tương Lan thành công che giấu thân phận, sống tạm bợ qua ngày. Mãi đến một ngày nọ, Hề Tương Lan đụng độ đại lão chẳng biết bản thân đắc tội khi nào đang kề kiếm trên cổ mình, y nhanh trí buông lời xằng bậy. “Thịnh Tiêu yêu ta chết đi sống lại! Hắn anh minh thần võ, tu vi đệ nhất Thập Tam Châu! Ngươi mà tổn thương ta, sẽ không có quả ngon để ăn đâu.” Thịnh Tiêu: “…” Thịnh Tiêu rút kiếm về, tỉnh bơ hỏi: “Thế à?” Chú ý: Thụ luôn miệng bịa đặt nói xằng nói bậy, mười câu hết chín câu là giả. Nhân vật chính: Hề Tương Lan (Hề Tuyệt), Thịnh Tiêu (Thịnh Vô Chước) | Vai phụ: | Cái khác: … Một câu giới thiệu ngắn gọn: Kẻ tinh quái nhà giàu rơi vào thảm cảnh nhà tan cửa nát. Lập ý: Có công mài sắt có ngày nên kim. Editor: Lần thứ hai mần truyện của tác giả :3 *** “Lừa gạt tình cảm của Thịnh tông chủ, có được xem là kết thù không?” Phía cực bắc của sông Ngọc Xuyên. Hè tới, đột nhiên trời cho đổ một trận tuyết lớn. Dòng nước Ngọc Xuyên chảy qua ‘khu vực Vô Ngân Thành’ đều bị đông thành một lớp băng mỏng, các tòa lầu trong thành nối liền san sát, mái hiên cong vuốt lấp ló trong tuyết trắng, trông chẳng khác gì những vết nứt hằn trên dòng sông Ngọc Xuyên bị đóng băng tựa như dải lụa trắng tinh khôi. Ngoài cổng thành, trời đã về khuya, người ra vào ngày càng thưa thớt. Mấy chục tu sĩ của Trừng Xá Viện kiểm soát người dân ra vào cổng thành suốt cả một ngày trời, mãi mới tới thời gian nghỉ ngơi, bất chấp cái lạnh trên nền tuyết mà tụm ba tụm bảy tán gẫu rôm rả. “Tuyết năm nay quá kỳ lạ, chắc chắn là tuyết tai, thật xúi quẩy. ” “Mặc kệ tai với chẳng họa, chúng ta chỉ cần mau chóng bắt được gã họ Hề kia, tự nhiên sẽ không cần phải ở đây chịu khổ nữa. ” “Hề Tương Lan thật mẹ nó đúng là mối họa lớn! Ta phun!” Mọi người tuôn ra những lời mắng chửi phong phú đủ kiểu. Thiếu niên bưng trà nóng ngồi bên cạnh, tò mò hỏi: “Sư phụ, không phải tu vi của Hề Tương Lan mất sạch rồi sao, lùng bắt một gã tàn phế đâu cần thiết phải khua chiêng đánh trống như vậy?” Sư phụ dựa lưng vào tường phì phèo điếu thuốc, liếc cậu ta nói: “…Có thể khiến Giải Trĩ Tông đi khắp cả Thập Tam Châu đều không tìm được dấu vết nào, há có thể là tàn phế?” Thiếu niên bối rối nói: “Hắn đã mất hết tu vi rồi mà?” “Năm đó Hề gia chấp chưởng Thập Tam Châu, gia nghiệp trù phú, có để lại cho hắn vài món pháp khí ẩn thân cũng chẳng phải chuyện lạ gì. ” Sư phụ nói. Thiếu niên bưng trà nghe vậy run lên, suýt làm sánh nước trà ra ngoài: “Thế chẳng phải dù hắn hoành hành ngay trước mặt thì chúng ta cũng không phát hiện ra sao? Vậy biết tìm đến năm tháng nào?” “Ngươi chỉ biết suy nghĩ lung tung. ” Sư phụ vui vẻ nói: “Ngày mai Giải Trĩ Tông sẽ đến đây lục soát, chúng ta sẽ không có chuyện gì. ” Lúc này thiếu niên mới yên tâm. Trong khi mọi người đang nói chuyện, có một nam nhân mặc áo choàng đen rộng thùng thình cầm linh đèn xuyên qua màn tuyết đi về hướng này. Ánh sáng vàng ấm áp của linh đèn chiếu hắt lên hoa tuyết rơi, trông giống những con thiêu thân bị áo choàng đen càn quét tứ tán. Khí thế của người nọ vừa lạnh lẽo vừa u ám, giống y chang thần chết đêm hôm khuya khoắt đến bắt hồn. Mấy tu sĩ thấy vậy liền cảnh giác, giơ đao cản lại. “Đứng lại! Trừng Xá Viện chấp lệnh— Ngư phù hộ tịch của ngươi đâu?” Nam nhân đội mù trùm lụp xụp che khuất khuôn mặt không nói lời nào, chỉ dùng chuôi kiếm nhẹ nhàng vén vạt áo choàng lên, để lộ ra ám văn Thần thú của Giải Trĩ Tông được thêu bằng tơ vàng nơi ống tay áo. Mọi người giật mình kinh ngạc, rối rít lùi ra sau cung kính hành lễ. “Thì ra là Giải Trĩ Tông đại nhân. ” Giải Trĩ Tông, chấp chưởng hình phạt của Thập Tam Châu, còn là tù ngục bắt nhốt tội phạm tàn bạo độc ác, mấy chục năm qua, hễ tội phạm nào bước vào Giải Trĩ Tông thì hầu như không một ai có thể sống sót đi ra. —Vì thế còn được gọi với cái tên khác, ‘Quỷ Môn Quan’. Người của Trừng Xá Viện không ngờ Giải Trĩ Tông lại đến nhanh như vậy, ai nấy đều liếc mắt nhìn nhau. Tu sĩ đứng hút thuốc hồi nãy đi tới, cung kính nói: “Đại nhân đến đây là vì chuyện Hề Tương Lan? Viện trưởng của Trừng Xá Viện đợi đã lâu, trời tối khó nhìn đường, để ta dẫn ngài đi. ” Nam nhân vén mũ trùm lên, để lộ ra nửa khuôn mặt uy nghiêm và lạnh lùng. Môi của hắn không cử động nhưng lại phát ra âm thanh. “Không cần. ” Tu sĩ kia cứng đờ cả người, sau khi phản ứng lại thì lập tức đổ mồ hôi hột. “Thịnh, Thịnh, Thịnh, Thịnh tông chủ?!” Người của Giải Trĩ Tông tới thế mà lại là Thịnh Tiêu?! Toàn bộ Thập Tam Châu không ai là không biết danh hiệu Tông chủ Thịnh Tiêu của Giải Trĩ Tông— Hắn chấp chưởng hình phạt trừng xá của thế gian, phụng công thủ chính, sự tồn tại có thể sánh ngang với Thiên Đạo. (Phụng công thủ chính –奉公守正:thành ngữ, giữ vững chính đạo, không làm việc thiên về tư tình. ) Mọi người đều kinh hoảng. Tông chủ Thịnh Tiêu của Giải Trĩ Tông quá có sức uy hiếp, vốn không phải là người mà bọn họ có thể ngản cản, lúc này bọn họ không tra xét Ngư phù hộ tịch, lập tức cung kính mở cổng thành ra. Thân hình của Thịnh Tiêu tựa lưỡi kiếm phủ sương lạnh, áo choàng cuốn theo hoa tuyết tung bay, chậm rãi đi vào cổng thành. Mọi người run rẩy nhìn theo bóng lưng của hắn, mãi một lúc lâu sau mới thở hắt ra một hơi. Tất cả mọi người đều run sợ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Thịnh Tiêu, trái lại thiếu niên bưng trà hồi nãy như nghé con mới sinh không sợ cọp, đánh liều ngẩng đầu lên nhìn. Cậu ta cứ thế nhìn đến khi bóng lưng của hắn mất hút sau màn đêm, trên mặt còn đọng lại sự ngơ ngác. Tông chủ Thịnh Tiêu của Giải Trĩ Tông… Thoáng nhìn giống như Tiên quân đứng trên đỉnh núi tuyết, tại sao trên vai lại thấp thoáng lộ ra móng vuốt của mèo? *** Trên đường dài phủ đầy tuyết trắng. Có lẽ đây là lần đầu tiên Thịnh Tiêu đặt chân đến thành trì hẻo lánh này, nhưng hắn lại quen thuộc băng qua từng con đường ngoằn nghoèo phức tạp, chẳng khác gì dân địa phương ở đây. Mỗi con đường ở ‘Khu vực Vô Ngân Thành’ đều dùng tiền để đặt tên, khi hắn đi tới con hẻm mang tên ‘Một Nại Hà’, chầm chậm đi vào. (没奈何-Một nại hà: không còn cách nào, mô tả tình huống khiến người khác không biết phải xoay sở thế nào, ví dụ như tình trạng rỗng túi hết tiền. ) Một con mèo mun chẳng biết xuất hiện khi nào, đứng trên vai hắn phun ra tiếng người. “Hề Tương Lan, ta chưa từng thấy ai ở Thập Tam Châu này có lá gan to bằng ngươi— Ngay cả Thịnh Tiêu mà ngươi còn dám giả mạo, không sợ bị phát hiện hả?” Ngọn đèn treo ở đầu hẻm có lẽ là sắp cạn dầu, ánh lửa lập lòe như sắp tắt đến nơi. Nhưng phần dầu sắp cạn nhanh chóng được tự động đổ đầy, ngọn lửa lập lòe bỗng chốc bùng lên sáng trở lại. Ánh đèn chiếu hắt vào con hẻm tối thui, áo choàng màu đen của nam nhân giống như thủy triều từ từ rút đi, để lộ ra một vóc dáng gầy yếu. Khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm khiến người sợ hãi mới nãy của ‘Thịnh Tiêu’ tựa như lớp họa bì được tháo xuống, hoàn toàn thay đổi diện mạo. —Bất ngờ thay, đó lại là người đang bị đuổi bắt khắp Thập Tam Châu, Hề Tương Lan. Trông y cứ như bị bệnh dai dẳng, hàng mi và lông mày vốn diễm lệ rạng rỡ nhưng vì bệnh tật mà thiếu bớt mấy phần sức sống, tóc dài đen như mực bù xù xõa xuống, còn dính lốm đốm vài hoa tuyết. Hề Tương Lan lười biếng nói: “Chứ ngươi nghĩ sáu năm qua ta làm sao trốn đông núp tây để sống sót? Lá gan mà không lớn, ta đã chết từ đời tám hoánh nào rồi. ” “Méo!” Mèo mun mắng: “Lần này ngươi ra khỏi thành làm gì? Người của Trừng Xá Viện đang truy lùng khắp nơi, ngươi không sợ hả?” “Đến những thành khác tìm một vị thuốc. ” Hề Tương Lan bình thản trả lời, thật giống như y trời sinh không biết sợ là gì, ung dung thong thả băng qua con đường tối đen. Tiệm bánh ở ngã rẽ tỏa ra mùi bánh thơm ngào ngạt. Ở đó có một thiếu nữ mặc áo trắng tầm mười một mười hai tuổi đang ngồi trước thềm cửa ngắm tuyết, ngón tay trắng nõn tinh tế nhấc lên muốn đón tuyết, thế nhưng hoa tuyết giống như gặp gió xoáy, cứ bay quanh quẩn trong lòng bàn tay của nàng mà không chịu đáp xuống. Một con quạ đen vỗ cánh bay tới đậu trên mái hiên, làm nước đóng thành mũi băng lung lay rớt xuống. Hề Tương Lan nhanh tay lẹ mắt hất bay những mũi băng nguy hiểm kia. Thiếu nữ hết hồn hô lên một tiếng, khi thấy người đến là Hề Tương Lan, nàng liền vui vẻ nói: “Lan ca đã về!”. Mời các bạn mượn đọc sách Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi của tác giả Nhất Tùng Âm.