Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Loạn Thế Thịnh Sủng

Edit+Beta:Tieumanulk Thể loại:Xuyên không,cung đình tranh đấu,*nam chính giảo hoạt như hồ,nữ chính túc trí đa mưu* Nữ Chính:Diệp Hòa Nam chính:Xin cho ta giữ bí mật…nhiều mỹ nam quá mờ nhưng kết thúc chắc chắn 1v1. Hắn một thân tử y bạch cừu,sắc mặt tái nhợt,trong mắt có phần hận lại như có phần oán,thanh âm điên cuồng khàn khàn: “Nàng nói đi,có phải một khi người nọ tới tìm nàng,nàng liền đi theo y? Tốt,rất tốt...... Lần này nếu nàng còn dám vứt bỏ ta đi theo y,bổn vương thà rằng đích thân chém lên đôi chân này cũng không để mình lại đuổi theo nàng!” Y người mặc áo choàng màu lục,eo buộc ngọc đới đỏ thẩm,quái dị lại có phần khoe khoang.Rõ ràng bản thân còn là một thiếu niên tuổi chừng mười bảy mười tám nhưng lại sai người mang tám đại kiệu hoa,chân thành nói: “Hòa Hòa,nàng có thể làm mẹ con ta được không? Đứa bé này mới tám tuổi đã không còn mẹ,thật đáng thương.” Người nọ tròng mắt như muốn bốc lửa,quát lên như sấm: “Lão Tử vì nàng thiếu chút nữa mạng cũng bị mất,con mẹ nó nàng lại..từ đầu luôn không xem nó không phải chuyện to tát! Còn tên kia chỉ hướng nàng cười một tiếng,nàng liền cam nguyện lên núi đao xuống biển lửa! Ta tại sao lại thích người ngu xuẩn như vậy chứ?” Cô vốn là đội trưởng bộ đội đặc công,suy nghĩ linh hoạt,thân thủ lại mạnh mẽ. Trong một lần thi hành nhiệm vụ vì bị đồng đội phản bội mà chết thảm,xuyên qua đến thời loạn thế xa lạ ai ngờ lại biến thành một cô nương quân kỹ ti tiện đồng thời vướn vào hàng vạn hàng nghìn gút mắt. *** LOẠN THẾ THỊNH SỦNG Phi Cô Nương dtv-ebook.com Chương 1: Một Phát Trúng Đầu Rạng sáng phía chân trời vừa le lói ánh sáng,một ngày vốn như mọi ngày nên yên lặng điềm nhiên,song ở một công xưởng bỏ hoang tại vùng hoang vu lại bị đoàn đoàn bộ đội đặc công bao vây,bầu không khí hết sức căng thẳng khẩn trương như dây cung bị kéo căng,chỉ vì một đám phần tử khủng bố kèm hai bên người lãnh đạo trọng yếu quốc gia,không có sợ hãi mà trắng trợn yêu cầu một số lượng tiền mặt lớn cùng với số lượng lớn súng ống,càng về sau bọn họ còn yêu cầu dâng lên văn kiện cơ mật nội bộ quốc gia. Bộ đội đặc công nhận được mệnh lệnh lập tức chuẩn bị vũ trang đi trước,nhiệm vụ lần này cũng không dễ dàng đương nhiên không thể để cho đám phần tử khủng bố được như ý nguyện nhận được thứ bọn họ yêu cầu mà còn phải không dùng đến súng giải cứu thành công người bị bắt ra ngoài.Nhiệm vụ lần này có độ nguy hiểm cao như mấy lần ngày thường gặp phải,thượng cấp lãnh đạo lúc này liền hạ ra lệnh giao cho đội trưởng phân đội bộ đội đặc công Diệp Hòa thi hành nhiệm vụ cứu người. “Báo cáo đội trưởng! Con tin ở lầu ba đại sảnh hình như đã bị bọn phản động đánh ngất xỉu! OVER......” “Báo cáo đội trưởng! Bọn phản động yêu cầu ở trong nửa giờ đưa đến những thứ bọn họ yêu cầu,không thể chậm trễ! OVER......” “Báo cáo đội trưởng! Theo dò xét trong công xưởng dự tính có hàng chục tên phản động hơn nữa bọn họ còn có vũ khí hỏa lực cực đại. OVER......” “Báo cáo đội trưởng! Bọn phản động......” Trong bộ đàm không ngừng hồi báo tình báo mới nhất,giọng nói không có chỗ nào mà không phải khẩn cấp vạn phần,Diệp Hòa tập trung tinh thần nhìn nơi lầu ba công xưởng bỏ hoang dường như đang suy tư cái gì,song chân mày giản ra,tròng mắt đen trong suốt ẩn chứa ung dung cùng bình tĩnh không nhìn thấy tia bối rối xao động mà chỉ thấy đồng phục tác chiến màu xanh biếc bao quanh vóc người thon dài,buộc vòng quanh đường cong uyển chuyển,không khó nhìn ra vị đội trưởng bộ đội đặc công này là một cô gái trẻ dung mạo thanh tú. Diệp Hòa,18 tuổi đã thi vào học viện quân sự,sau khi tốt nghiệp trở thành một nữ cảnh sát bình thường nhưng bởi vì cô suy nghĩ linh hoạt,gặp chuyện tĩnh táo, thân thủ mạnh mẽ,lập nhiều chiến công lớn,vẻn vẹn chỉ dùng hai năm thời gian liền được thượng cấp chọn ra trở thành một thành viên trong bộ độiđặc công,sau lại lập nhiều đầu công khi thi hành nhiệm vụ nguy hiểm,năng lực đã sớm áp đảo đội trưởng phân đội ngay lúc đó Lưu Hồng Vũ.Một năm sau,Diệp Hòa được tổng chỉ huy tự mình bổ nhiệm trở thành đội trưởng phân đội bộ đội đặc công,Lưu hồng Vũ là đội phó.Đảm nhiệm chức đội trưởng bốn năm qua cùng Diệp Hòa chỉ huy thi hànhhàng trăm nhiệm vụ …dưới sự hợp tác ăn ý cô cùng Lưu Hồng Vũ giải cứu con tin tỷ lệ thành công cao gần 90%,không ai sánh bằng. Sau khi quan sát tốt địa hình,Diệp Hòa chau lại đuôi mắt,quyết đoán ra lệnh: “Phái người tiến đến giả bộ đàm phán,cố hết sức dẫn dụ bọn phản động chú ý,đội 2, đội 3 lập tức chuẩn bị công cụ leo núi,đội 2 bí mật theo tôi trèo trên tường phía trái lầu ba công xưởng đánh bất ngờ,còn đội 3 theo đội phó từ phía tường bên phải lầu ba công xưởng giải cứu con tin,những người khác ở lại tại chỗ đợi lệnh!” “Diệp đội trưởng!” Bỗng nhiên có một giọng nói phái nam trầm ổn truyền đến,một gã đàn ông thân hình to lớn thẳng thắng phóng khoáng đi tới bên cạnh Diệp Hòa,giơ tay lên nói: “Hợp tác vui vẻ!” Diệp Hòa nhìn vị chiến hữu kề vai cùng mình tác chiến bốn năm,trên mặt lộ ra nụ cười khó được cùng vô số lần thi hành nhiệm vụ lúc trước,vươn tay cùng hắn vỗ mạnh một cái nhưng ngay sau đó siết chặt: “Hồng Vũ,hợp tác vui vẻ!” Lưu Hồng Vũ tự tin nói: “Vẫn như thường lệ,sau khi hoàn thành nhiệm vụ hôm nay,buổi tối cùng tham gia buổi tiệc mừng không say không về,ta mời khách!” “Được!” Diệp Hòa cười gật đầu,nói xong xoay người mang theo đội 2 hướngbên trái công xưởng đi tới. Đã là bộ đội đặc công ai cũng phải chịu qua huấn luyện nghiêm khắc,từ vách tường leo lên lầu ba công xưởng cũng không phải việc khó,Diệp Hòa dẫn đầu từ cửa sổ nhảy vào như con mèo thoăn thoắt khi rơi xuống đất không một tiếng động,nhạy bén nửa ngồi sau một thùng giấy khéo léo che dấu tốt,tất cả động tác làm liền một mạch không chútsơ hở. Ngoài cửa sổ tám tên đội viên đặc công còn chưa theo thứ tự tung mình mà vào thì mấy tên phản động đã phát hiện bên này có đều dị thường,cảnh giác mang súng nhẹ bước đi tới,nghĩ xem xét động tĩnh ngoài cửa sổ. Diệp Hòa ngừng thở,hai tay siết chặt khẩu súng lục HKP7 dán chặc trước ngực,chăm chú nhìn trên mặt đất,thấy nước bùn mặt đất chiếu ra ba cái bóng dần dần tiến tới,căn cứ bóng người phản chiếu phán đoán vị trí đối phương,quyết đoán lộng vòng một cái che dấu thân hình trong thùng giấy đồng thời liên tục bóp cò,chỉ nghe thấy ba tiếng súng vang lên,ba tên phản động thân thể cường tráng liền ngã trên mặt đất. Nghe thấy tiếng súng,đám phản động bao quanh con tin cũng rối rít cảnh giác,Diệp Hòa lúc này liền ném ra hai quả đạn khói,ở một mảnh sương khói dày đặc bao phủ,bọn phản động chỉ có thể miễn cưỡng xác định phương hướng,dùng súng điên cuồng bắn càn quét khắp nơi,Diệp Hòa sớm biết sẽ như thế,nên sau khi ném ra đạn khói liền giẫm lên thùng giấy nắm chặt dây thừng leo lên nóc nhà,nhanh chóng leo lên khung sắt xà ngang trên cao tránh thoát này một trận súng bắn xối xả như mưa. Sau khi liên tiếp vang lên tiếng súng,bên trong nhà xưởng khôi phục yên tĩnh như chết,nơi này chỉ có cái thùng giấy dùng để che chắn mà hiện tại đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ,đám phản động dường như cũng biết điểm này,lường trước không thể nào có người ở nơi đạn súng dày đặc màtrốn thoát nhưng không người nào tiến lên xem mà đợi sương khói tản đi mới cẩn thận tra xét. Mà Diệp Hòa muốn đúng bọn họ tin tưởng như vậy! Thừa cơ hội được màn sương dày đặc che chắn,ngoài cửa sổ tám tên đội viên đặc công theo thứ tự vô thanh vô tức leo tường mà vào,hết thảy vốn thuận lợi tiến hành không lường trước cuối cùng có một gã đội viên cũng đang lúc rơi xuống đất phát ra tiếng động rất nhỏ.Chỉ một âm thanh cực nhỏ lại có thể khiến đám phản động nhất thời đề cao cảnh giác,tám tên đội viên đặc công vội vàng phân tán,vừa quay cuồng tránh né vừa dùng súng bắn trả chiến đấu hết sức căng thẳng,bên trong nhà xưởng tức khắc khói thuốc súng bắn ra mưa loạn thành một đoàn. Tuy rằng gặp phải sai sót cũng may đám phản động vì vậy rối rít đem lực chú ý đặt ở bên trái nhà xưởng,cầm súng chậm rãi đi tới,vẻn vẹn chỉ để lại hai người canh giữ ở bên cạnh con tin,để đội phó có cơ hội dẫn dắtđội 3 từ bên phải nhảy vào giải cứu con tin. Mặc dù cho rằng đám con tin là bảo đảm trọng yếu nhất của bọn phản động,không đến giây phút cuối cùng sẽ không hạ thủ giết,nên tạm thời không cần phải lo lắng bọn phản động giết con tin nhưng dù sao kẻ địch cũng không ít chúng ta chưa chắc có thể đoạt lấy phần thắng.Diệp Hòa đứng ở trên khung sắt xà nhà,ở trong sương mù dày đặc căn cứ vị trí đối phương tác xạ đạn phân rõ phương hướng địch nhân,mặc dù mỗi một lần bóp cò đều cách một khoảng thời gian,thủ pháp tác xạ tinh chuẩn mỗi một mai đạn đều có thể đánh gục một gã địch nhân,có thể nói là thần kỳ. Thanh âm tiếng súng vang lên liên miên không dứt,vang dội nhĩ tế,đội viên đặc công mặc dù được huấn luyện nghiêm khắc nhanh nhẹ tránh né đạn bay đến,song ở hoàn cảnh không còn vật che chắn,các đồng đội bộ đội đặc công trong cơn mưa đạn vẫn từng người từng người ngã xuống. Nhận thấy xảy ra tình trạng xấu,Diệp Hòa ánh mắt trầm tĩnhbóp cò vừa khẽ chau lại chân mày,Lưu Hồng Vũ sao còn chưa tới? Đang lúc này,đối diện rõ ràng truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết,hai gã phản động trông chừng con tin trúng đạn ngã xuống đất không dậy nổi,hiển nhiên là đội phó mang theo đội 3 tấn công đi vào. Đội phó chạy tới khiến cho tình thế có phần chuyển biến tốt,ở một mảnh súng vang lên cùng tiếng kêu gào thảm thiết,chiến đấu kịch liệt..... Qua hồi lâu,sương khói rốt cục tản đi,Diệp Hòa dùng một phát súng giải quyết xong tên phản động cuối cùng nhưng ngay sau đó dõi mắt nhìn,lại thấy trên mảnh đất trống trãi trong nhà xưởng chỉ còn lại hai người cô cùng khuôn mặt bị thương của Lưu Hồng Vũ,trên mặt đất nằm ngổn ngang vô số thi thể trúng đạn,có cả bọn phản động cũng có đồng đội nhiều năm qua cùng cô kề vai chiến đấu,mười sáu đội viên đặc công thuộc đội 2 đội 3 cũng không còn.Cô nắm chặc quyền nhìn thi thể chiến hữu gào thét điên cuồng,dĩ vãng thi hành nhiệm vụ còn khó hơn lần này cũng chưa từng chết hết toàn đội. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Diệp Hòa đứng ở bên cạnh thi thể đồng đội tiểu Quang quen biết đã lâu chậm rãi ngồi xổm xuống,hắn mặt hướng lên trời,phía dưới một mảnh máu đỏ tươi hiển nhiên là bị bắn từ sau lưng.Diệp Hòa hiểu rõ cá tính tên này kiêu ngạo lại rất chú trọng hình tượng,kiên định đưa tay muốn đở dậy.Nhưng khi ở Diệp Hòa nâng lên người hắn,theo máu tươi liên tục không ngừng từ vết thương lồng ngực chảy xuống rơi ra một viên đạn.Diệp Hòa sửng sốt,viên đạn đoạt lất tiểu Quang cô vô cùng quen thuộc,chính là loại đạn đội đặc công chuyên dụng! Cô đột nhiên ý thức được cái gì thì sau ót truyền đến một trận đau nhức,một viên đạn vô tình xuyên thấu đầu cô,máu tươi ùa nhau theo đó túa ra. Trước khi mất đi ký ức,Diệp Hòa mặt chảy đầy máu tươi chậm rãi quay đầu,chỉ nhìn thấy trong mắt Lưu Hồng Vũ lóe lên điên cuồng cùng ghen ghét. Hắn hận cái gì? Là hận năng lực của mình không bằng một người phụ nữ? Hận bị một người phụ nữ đoạt đi công lao? Hay hận vị trí của mình bị người phụ nữ này thay thế? Bốn năm kề vai chiến đấu thì sao chứ cùng chung hoạn nạn thì tính cái gì? Không thể nhận được đáp án,chỉ thấy trước mắt tối sầm,Diệp Hòa nhanh chóng mất đi năng lực suy tư. Mời các bạn đón đọc Loạn Thế Thịnh Sủng của tác giả Phi Cô Nương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cho Tới Bây Giờ Tùy Em
Lâm Khả Uy và Hình Lỗi đã quen biết nhau mười năm. Từ khi cả hai chưa có gì cho đến hiện tại một người đã trở thành vua của loại nhạc Rock and Roll, được ngàn người hâm mộ, còn một người vẫn chỉ là cô trợ lý trang điểm nhỏ nhoi. Vốn chỉ là bạn bè bình thường, nhưng trong quá khứ vì một lần vui quá trớn mà cả hai đã mắc sai lầm và từ đó sai lầm cứ tiếp nối sai lâm cho đến bây giờ. Lâm Khả Uy hàng ngày vẫn chăm sóc anh, lo lắng cho anh từng miếng ăn giấc ngủ… Cô và anh ăn chung, ngủ chung, cô có thể thoải mái qua nhà anh, anh cũng rất tự nhiên khỏa thân đi lại trước mặt cô  ( chú thích là anh này thích ngủ khỏa thân nha các nàng =]] ), hai người bọn họ sinh hoạt với nhau chẳng khác gì những đôi vợ chồng lâu năm. Trên bàn ăn anh cần gì chỉ cần liếc mắt là cô đã hiểu, bạn bè của cả hai đều phải công nhận Cô và anh ăn ý một cách quá đáng. Nhưng bạn bè cũng hiểu anh chỉ xem cô là bạn. Còn đối với Hình Lỗi, anh sủng cô, lo lắng cho cô nhưng anh luôn tâm niệm bọn họ chỉ là bạn, không phải người yêu. Lúc lưu diễn ở xa biết cô bị bệnh sẽ không chịu đi bác sĩ, anh bỏ ngay buổi phóng vấn buổi tối để bay về bên cô. Anh thích ở cạnh cô, để cô ngủ bên mình hay sinh hoạt chung ăn ý của bọn họ hàng ngày, không biết tự lúc nào trong nhận thức của Hình Lỗi đó đã là sự thật hiển nhiên. Nhưng anh vẫn không nhận ra là mình đã yêu cô. ( Thanh niên đầu đất điển hình là đây thưa quý vị ) Anh vô tình khuyến khích cô thử kết giao một mối quan hệ mới để rồi làm cho bản thân cảm thấy khó chịu, mà theo mình thì nam chính có vẻ đầu gỗ trong chuyện tình cảm và có xu hướng thích tự ngược tâm mình . Tiêu biểu là việc anh bảo cô quen người mới, nhưng đứng trên lầu thấy người ta đưa cô về lại ôm một bụng tức tối, cuối cùng còn gọi điện kiếm lý do phá đám . Mãi cho đến sau này được “ăn đấm” từ bạn bè và trải qua những biến cố nho nhỏ Hình Lỗi mới nhận ra được tình cảm của mình. Truyện tương đối nhẹ nhàng, tình yêu của nam nữ chính kiểu lâu năm, mưa dầm thấm đất, chị nữ chính đã sớm nhận ra nhưng lại không buông bỏ được, nên cứ để mọi chuyện đều tùy nam chính. Nam chính mặc dù hơi đầu gỗ, nhưng đối xử với nữ chính rất tốt, không có tiểu tam tiểu tứ gì cả. Cuối truyện cách anh lên kế hoạch lừa nữ chính về tay mình cũng rất dễ thương. Truyện khá hay, thích hợp để đọc thư giãn. _____________ Review by Pisà *** Ngu ngốc! Anh đúng là một tên đầu heo chậm chạp ! Vẫn luôn cho rằng mình với cô chỉ là bạn bè đơn thuần giữa nam và nữ Nhưng thử hỏi bình thường có ai sẽ vì người bạn khác phái mà xử lý việc nhà ! Có khi còn cùng nhau lên giường mà cũng không có lấy một câu oán hận? Chỉ cần có mắt thì đều nhìn ra được tâm ý mà anh đang cất giấu Chỉ có anh là mắt mù tâm cũng mù, đến chết vẫn không chịu thừa nhận có tình cảm với cô. Thậm chí còn cố nén sự ghen tỵ mà khích lệ cô kết giao cùng với nhiều người đàn ông. Đi một vòng lớn thì mới nhận ra được trong lòng anh thích nhất chính là người nào. Mười năm nay cô một chút lại một chút dung nhập vào cuộc sống của anh. Vậy nên không có ai có tư cách cướp cô đi từ bên cạnh anh! Công việc hàng đầu trong kế hoạch theo đuổi vợ chính là phải diệt trừ tình địch! Lợi dụng bản thân là bạn bè thân thiết kết hợp với lực lượng truyền thông đến bức cưới. Ép cô chỉ có thể lựa chọn cùng với anh bước lên thảm đỏ… Mời các bạn đón đọc Cho Tới Bây Giờ Tùy Em của tác giả Hắc Khiết Minh.
Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang
Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang là một câu chuyện cõi âm, viết về con đường tình yêu của Diêm Vương tìm cách thu phục trái tim Mạnh Bà. Ba mươi năm trước, nàng đội mũ phượng đeo khăn voan, lòng tràn đầy hân hoan chờ đợi người yêu tới rước về làm vợ, lại bị một nữ tử độc tài cưỡng ép mang đến cõi U minh, từ nay về sau trở thành người nấu canh bên cầu Nại Hà, không được luân hồi chuyển thế. Cho nên nàng hận nàng ấy, mặc cho nàng ấy tìm mọi cách thân cận, uy hiếp hoặc lấy lòng... nàng đều cự tuyệt tận ngàn dặm. Thế nhưng, đến khi cuối cùng người nọ bằng lòng buông tay, rời nàng mà đi, nàng chợt không biết phải làm sao. Lẽ nào thật sự... vì hận mà sinh yêu sao... *** "Mẫu thân, con không muốn đi tu luyện, con vẫn muốn ở bên người." "Mẫu thân, Bồng nhi nhớ người." "Bồng nhi muốn mẫu thân ôm..." Trong hình, một tiểu cô nương mặc váy dài đang dùng đôi mắt to sáng ngời nhìn qua, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tựa như bánh bao sữa mềm mịn khiến người nhìn không kiềm chế được cảm xúc muốn cắn một miếng. Bé chu mỏ, vươn hai cánh tay, thanh âm non nớt làm nũng: "Ôm con đi mà..." ... "Ai dà..." Diêm U yên lặng thở dài, nàng ngừng bút, đồng thời cắt đứt dòng tưởng tượng trong đầu mình. Đau lòng quá, nếu con mình cũng biết làm nũng, kề cận với mình thì tuyệt vời biết bao. Tuy nhiên ở hiện thực, tiểu công chúa thì luôn luôn tỏ vẻ nghiêm túc trước mặt nàng, ngoan ngoãn nhưng xa cách, khác hẳn với con nhà người ta (nhà Tư Đồ Ngu chẳng hạn)... Diêm U nhíu mày, ai oán liếc nhìn tiểu cô nương ngồi ngay ngắn cách mình không xa. Đứa con của nàng và Mạnh Vãn Yên ra đời ngay tiết đầu xuân, đúng vào thời điểm mưa phùn của tháng ba, tháng tư trên nhân gian, hoa hạnh nở rộ, cây cối xung quanh bắt đầu tỏa hương, sinh trưởng um tùm. Các nàng dựa theo hiện tượng này để đặt tên cho con theo mùa mưa, lấy chữ là Bồng, ngụ ý sức sống mạnh mẽ, xinh đẹp thanh khiết. *Bồng = um tùm, tươi tốt. Lúc này tiểu Bồng nhi ngồi trước án kỷ đang chăm chú viết chữ, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm cây bút lông nhụy lan, vì cúi đầu nên tóc mái trên trán cũng theo đó mà rũ xuống, che khuất đôi lông mi cong dài. Mời các bạn đón đọc Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang của tác giả Phong Nguyệt Bạc.
Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
Hắn, chán ghét cuộc sống nơi Las Vegas sầm uất, âm thầm trốn sang Đài Bắc trốn việc. Hắn, do nổi máu anh hùng nghe tiếng hét trong TV liền tưởng có người gặp nạn liền đến ứng cứu. Nào ngờ không cứu còn đá bị nàng bị thương. Nàng, lạnh lùng như băng nhưng chỉ cần ở bên hắn là lại bộc lộ bản tính thật của mình. Ở bên hắn nàng không e dè, lại vô tình ngủ cùng giường với hắn rồi lại vô tình cho hắn mướn giường, vô tình cho hắn hiện diện trong cuộc sống nàng rồi cả trái tim nàng. Thế mà hắn, sau khi khiến tim nàng đập thình thịch lại từ biệt trở về Las Vegas. Không được, nàng nhất định phải đi tìm hắn… *** Kỳ quái, là hắn bị biến dạng hay là mắt nàng có vấn đề? Nụ cười mê người của hắn nàng một chút cũng không để ý Ngang nhiên nắm lấy tóc hắn thành cái bím tóc. Nữ nhân khác cả đời nguyện ý cùng hắn lên giường. Chỉ có nàng nằm bên cạnh hắn mà vẫn có thể ngủ ngon lành. Là nàng e sợ bản thân không đủ tiêu chuẩn hay là hắn không đủ mê người? Vẫn là nàng căn bản không đối xử với hắn như một nam nhân. Nàng luôn mang cái mặt nạ lạnh lùng đối mặt với mọi người Ngẫu nhiên lộ ra sự dịu dàng cùng ngượng ngùng làm cho hắn tim đập thình thịch Hắn lấy làm tức giận vì nàng luôn vì đồ ăn mà đẩy hắn ra. Hắn nam nhân đầy sức quyến rũ lại không ai bì được mà lại thua kém mùi vị của thức ăn. Còn gì tàn khốc hơn nữa… *** _ Cô ấy là ai? _ Khải Quỳnh Sâm- Bart, mẹ của Hawke Bart. Ở thành phố bị Khiết Tây quay như chong chóng cả ngày, Ninh Ninh về Bart gia ăn cơm xong tắm rửa xong, vừa định lên giường ngủ thì Bạch Vân gõ cửa phòng. Ninh Ninh vừa mở cửa thì đã thấy Bạch Vân đưa cho cô một xấp poster. Tấm thứ nhất là một cô gái cao gầy với mái tóc vàng óng ánh. Cô gái xinh đẹp ấy có một đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp. Màu mắt như biển sâu hút ấy khiến khí chất lạnh lùng của cô càng thêm quyến rũ. Ninh Ninh mở miệng hỏi. Câu trả lời của Bạch Vân không nằm ngoài dự đoán của cô. Cô mở trang thứ hai ra, vẫn là cô gái kia, lạnh lùng xinh đẹp khiến người khác không thể rời ánh mắt. Ninh Ninh tiếp tục tò mò xem thêm vài trang. _ Cô ấy cũng là người mẫu sao? _ Đúng! Bạch Vân ngồi bên cạnh Ninh Ninh cùng cô xem ảnh chụp. _ Lúc cô ấy còn sống là người mẫu nổi tiếng cả thế giới. Cô rất trẻ lại nhanh chóng nổi tiếng. Nhiều người ghen ghét bên cạnh, hơn nữa công việc bận rộn, cảm tình không trôi chảy, tạo nên áp lực quá lớn cho nên cô thường hay say rượu cùng… _ Hút thuốc phiện. Ninh Ninh nhỏ giọng mở miệng, cô đưa tay vuốt ve gương mặt cô người mẫu tóc vàng có đôi cánh màu đen sau lưng từ trên cao rơi xuống. Đó là thiên sứ bị đọa đày. Cánh tay bên phải bị thương rỉ máu, trong mắt chứa đầy đau thương. _ Em sao biết được? Bạch Vân có chút kinh ngạc. _ Trong ác mộng của Hawke thường hay nói mớ. Cô vẫn nghĩ ác mộng đó liên quan đến cha anh không ngờ lại là… Bạch Vân khẽ thở dài, dịu dàng nói. _ Khấu nói khi anh ấy đến đây. Hawke rất trầm lặng, miệng nói ra toàn lời khi dễ người khác. Đúng là một tiểu thiếu gia xinh đẹp nhưng cá tính mãnh liệt. Mỗi lần đều khiến Khấu đánh cho anh một trận. Nhưng sau khi Hawke gặp tai nạn xe cộ, ở trong bệnh viện hết nửa năm, Khấu không biết anh xảy ra chuyện gì. Khi Hawke tỉnh lại vẫn không nói một lời. Một hôm anh đến thăm Hawke thì thấy anh ấy bị trói trên giường. Hỏi ra mới biết tên thiếu gia ấy uống thuốc tự sát còn muốn chạy lên sân thượng nhảy lầu tự tử. Vì thế họ phải trói anh lại, để tránh anh tự làm tổn thương mình. Ninh Ninh nghe được trong tim liền đau nhói, cô thử vài lần, mới có biện pháp mở miệng. _ Vì sao lại thế? _ Không biết! Mời các bạn đón đọc Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường của tác giả Hắc Khiết Minh.
Âm Duyên Kết
Nói ngắn gọn thì đây chính là một đoạn bi thương của một nữ nhân khi bị ép buộc gả vào nhà Bùi gia. Kết quả là đến lúc thành hôn thì nhà trai lại bày kế, sau đó còn lừa gạt để nàng phải có ‘âm hôn’ với con trai họ. Cuối cùng, không ngờ âm kém dương sai thế nào mà nàng lại bị gả nhầm cho một ma nữ ‘độc ác’. Không những vậy, nàng còn phải trải qua biết bao chua xót khi đối phương tìm tới cửa ‘tính sổ’. Đây quả là một câu chuyện thương tâm a! (Editor: ....và cũng rất lãng mạn a ) Trong ‘Mẫu Đơn Đình’ có nói: “Tình không biết từ khi nào thì bắt đầu, vừa nảy mầm liền đâm sâu. Kẻ sống có thể chết, mà người chết vẫn có thể hồi sinh. Sinh mà không thể cùng tử, tử lại không thể cùng sinh, là một loại dằn vặt tra tấn.”. [*Mẫu Đơn Đình: là một vở kịch nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Do nhà soạn kịch thời Minh – Thang Hiển Tổ viết năm 1598.] ….. Nhiều người nói sống chết do trời, yêu hận do người. Âm dương có thể đoạn tuyệt, nhưng ái tình sẽ là vĩnh viễn. *** Đây là bộ truyện mình yêu thích nhất , sẽ rất đáng tiếc nếu những ai chưa đọc bộ này. Bộ này trong sủng có chút ngược, trong ngọt có chút giấm chua. Khúc cuối có vị đắng, nhưng là vị đắng của đường mật. Và cái kết sẽ làm thỏa mãn người xem. Đúng như theo tên truyện, tức là Nên duyên với người âm. Điểm hay trong bộ truyện này đó là tình tiết truyện rất hấp dẫn, kịch tính. Ngay từ thời điểm bắt đầu đã tạo nên sự rùng rợn đầy ma mị, cuốn hút. Tuy chỉ là 1 vụ án giết người ân oán thường tình, nhưng tác giả rất khéo léo đang xem các chi tiết dù lớn hay nhỏ, 1 cách logic dẫn dắt người xem từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Bạn sẽ tự cảm thấy mọi việc trở nên ngỡ ngàng như cô gái Diệp Kết Mạn ngây thơ, cứ ngỡ m vướng vào 1 mối lương duyên oan nghiệp, hay là... lương duyên do trời định, như duyên tơ hồng đã được kết sẵn. Và rồi trái tim khó hiểu lại đập rộn ràng với 1 đối tượng chẳng là nam, lại chẳng là người,... cái tên Kỹ Tây Vũ như âm hồn các quỷ (mà đúng là âm hồn thật) cứ dần dần khắc sâu vào tự đáy lòng từ lúc nào. Diệp Kết Mạn là người đã yêu thì sẽ chung tình đến chết, thà là trời phụ mình, chứ không phụ người, dù biết bị lợi dụng nhưng vẫn đâm đầu vào hố lửa. Kỹ Tây Vũ một cô gái ko những thông minh, xinh đẹp mà còn thâm hiểm, ân oán rành mạch, có chết cũng phải kéo kẻ đã hại cô cùng xuống địa ngục. Kỹ Tây Vũ nghĩ rằng m chết rồi thì cứ phong lưu 1 lần cho đã, dè đâu cái tên Diệp Kết Mạn lại ngờ nghệch, lại quá thành thật, yêu mà đem hết cả chân tình đối đáp. Từ lương tâm cho đến tâm can, và cả trái tim khiến Kỹ Tây Vũ phải vùng vẫy, từ linh hồn chẳng thèm đoái hoài đến kiếp sau, chẳng sợ bị đầy đọa kiếp, chẳng sợ hồn tiêu phách tán, nhưng duy nhất chỉ sợ mất mỗi... Diệp Kết Mạn. Nào còn có kiếp sau nữa, chỉ có giây phút này nếu ko giữ được Diệp Kết Mạn, thì cho dù có ngàn kiếp cũng chẳng còn gặp nhau. Chính cái tình thâm sâu nặng của cặp đôi oan gia nghiệt duyên này, tạo nên điểm nhấn hút manh mẽ. Khiến người đọc chỉ mong cặp đôi này nên duyên dù biết ngược luân thường đạo lý. Với riêng mình nếu nói điểm trừ trong bộ truyện này, có lẽ chính là cảnh H, ko phải vì truyện tạo H dở mà là vì mình muốn có 1 đoạn H giữa người với người ở khúc cuối. Vì những H giữa người với ma cũng hay như chưa đủ vị. Bởi vì có lẽ m là người thực dụng. Mời các bạn đón đọc Âm Duyên Kết của tác giả Tang Lý.