Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Người - Bố Đinh Lưu Ly

“Có vài cuộc gặp gỡ kì lạ. Như là khi em gặp anh vậy…” (*) Trong một cái chớp mắt, duyên phận liền định sẵn. Bà ngoại mà Hạ Ngữ Băng vô cùng yêu thương lâm bệnh nặng rồi qua đời. Trước khi mất bà để lại cho cô một căn nhà nhỏ ở quê nhà và di nguyện đem tro cốt của bà về rải trên sông Linh Khê. Mang trái tim trĩu nặng những đau buồn trở lại, Hạ Ngữ Băng không biết rằng, tại vùng quê nghèo này, cô sẽ gặp được vận mệnh của cuộc đời mình là Lâm Kiến Thâm. Lâm Kiến Thâm là cháu trai được bà nhặt về nuôi, cũng xem như là anh trai nuôi của cô. Khác với những thanh niên sinh ra ở nông thôn, anh cao gầy, trắng trẻo và gương mặt vô cùng tuấn tú. Đặc biệt là đôi mắt của anh, luôn lạnh nhạt và có màu như ánh hoàng hôn buổi chiều rất đẹp. Hạ Ngữ Băng đau lòng vì sự ra đi của bà nên cô muốn sống ở đây một thời gian. Bởi vì, ở đây, trong không khí, trong mùi hương, trong tiếng gió, trong ánh mặt trời, trong hoa thơm cỏ dại… đều vương vấn bóng dáng bà. Thế là, Hạ Ngữ Băng và anh trai Lâm Kiến Thâm bắt đầu cuộc sống ở chung trong nhà nhỏ. Hạ Ngữ Băng vốn là một tiểu thư xinh đẹp, thông minh, có tài năng về hội họa. Cô sống trong nhung lụa từ bé, tuy mất mẹ nhưng được bố vô cùng yêu thương sủng ái mà lớn lên. Nhưng không vì thế mà cô kiêu căng, ngạo mạn hay không hiểu chuyện. Hạ Ngữ Băng luôn đem đến những gam màu rực rỡ và sống động ở những nơi cô dừng chân. Từng ánh mắt lấp lánh, từng nụ cười giòn tan vui vẻ của cô đều nhuộm thế giới xung quanh thành sắc màu tươi sáng. Lâm Kiến Thâm lại là một thanh niên có vẻ ngoài ưu tú nổi bật, tính cách thì có phần xưa cũ, lạnh lùng và đặc biệt kiêu ngạo. Hạ Ngữ Băng muốn chung sống hài hòa cùng anh, nên cũng cố gắng nỗ lực làm mọi thứ. Đáng tiếc, vì chưa quen môi trường cùng công việc nên đôi khi sẽ gây ra một ít rắc rối. Tuy nhiên, cô lại nấu ăn rất ngon nên anh cũng hài lòng thưởng thức. Quãng thời gian ở chung cùng Lâm Kiến Thâm đã khiến Hạ Ngữ Băng thật sự học được rất nhiều điều đáng giá và trưởng thành hơn. Cô cũng nhận ra, Lâm Kiến Thâm tuy tính cách có chút kiêu ngạo thất thường nhưng kì thật lại đơn thuần, tốt bụng và ấm áp biết nhường nào. Anh sẽ vì nhớ bà mà lặng lẽ ngắm nhìn bức ảnh cũ hàng giờ liền, anh sẽ vì cô bị bệnh mà quan tâm chăm sóc, anh sẽ vì cô thích dưa hấu ngày hè mà chọn cho cô quả thật ngon, anh sẽ luôn ở bên cạnh âm thầm bảo vệ cô khi những người xấu tính đến quấy rối. Tất cả những điều nhỏ nhặt ấy, tựa như hạt mưa nhỏ, cứ rơi mãi rơi mãi trong trái tim của Hạ Ngữ Băng, đến khi cô quay đầu nhìn lại thì đã hóa thành biển rộng mênh mông mất rồi. Nhưng Hạ Ngữ Băng vẫn chưa dám thổ lộ những tình cảm trong lòng mình với Lâm Kiến Thâm. Bởi vì, cô cảm nhận được giữa anh và mình dường như có một cái gì đó ngăn cách bởi bí mật rất lớn. Cô vẫn chưa định hình được đó là gì và phát hiện ra những điều anh đang che dấu trong lòng thì biến cố đến, đem mọi thứ vạch trần… Đêm đó, chiếc xe của Lâm Kiến Thâm chở Hạ Ngữ Băng về nhà gặp phải sự cố. Tai nạn kinh hoàng xảy ra, những kẻ xấu xa toan tính muốn đẩy cả hai xuống vực sâu thăm thẳm. Hạ Ngữ Băng bị thương rất nặng, máu thấm đẫm, một tay đã gãy, từng hơi thở mỏng manh yếu đuối níu kéo Lâm Kiến Thâm. Nhìn thấy người con gái nhỏ mình đã dùng tất cả những dịu dàng mềm mại trong cả ngàn năm qua để yêu thương chở che sắp mất đi, Lâm Kiến Thâm đã điên cuồng phẫn nộ và hóa thân nguyên hình đem cô cứu trở về, đồng thời trừng trị những kẻ xấu kia. Nhưng đúng lúc đó, Hạ Ngữ Băng tỉnh dậy, tận mắt chứng kiến tất cả những biến hóa đáng sợ và nỗi giận khủng khiếp của anh đã khiến cô sợ hãi muốn chạy trốn. Một cái lùi bước, một ánh mắt run rẩy, một câu nói tàn nhẫn… Hóa ra, giữa yêu quái và con người vốn dĩ không thể có sự tin tưởng, cảm thông và yêu thương. Vậy thì, Hạ Ngữ Băng, vĩnh biệt… Lâm Kiến Thâm không biết, Hạ Ngữ Băng hối hận, đau lòng biết nhường nào trong khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng anh nhìn cô rồi tung cánh bay về ánh trăng nơi rừng sâu kia. Cô cứ thế vô tình làm tổn thương anh rồi. Vậy thì, cô sẽ dùng sự chân thành và tình yêu của mình, cầu xin anh tha thứ và đưa anh trở về. *** "Có một số thứ mất đi chính là vĩnh viễn, có một vài người quay lại chính là cả đời." Lâm Kiến Thâm không phải là con người. Đúng thế, nguyên thần của anh vốn là rồng, trải qua một trăm năm mới mọc sừng, một ngàn năm mới mọc cánh hóa thành Ứng Long, lại tu luyện để biến thành hình người. Anh chính là chúa tể của muôn loài nơi đây, có thể hô mưa gọi gió ở mảnh đất này… Nhưng cho dù Lâm Kiến Thâm có thế nào thì với Hạ Ngữ Băng cô, anh chỉ là một người con trai cô đem lòng yêu thương mà thôi. Vậy nên, cô gái nhỏ vượt núi băng rừng, dùng chân tình cùng máu và nước mắt của mình, cảm động Ứng Long, đưa anh về nhà. Thời gian này là thời gian vui vẻ, ngọt ngào và ấm áp nhất trong cuộc đời ngàn năm qua của Lâm Kiến Thâm. Bởi Hạ Ngữ Băng như cơn gió dịu dàng, lướt qua tim anh, rất khẽ lại rất êm. Nhưng trong khi Hạ Ngữ Băng đã hiểu rõ lòng mình và muốn cùng anh yêu đương thì Lâm Kiến Thâm lại chậm chạp chưa nhận ra tình cảm của bản thân. Tuy nhiên, khi có người con trai khác ghé về quê thăm Hạ Ngữ Băng, anh nhìn đâu cũng thấy tên kia đáng ghét. Hoa hay quà gì của anh ta tặng cho Ngữ Băng, anh đều muốn ném. Anh cũng không muốn Ngữ Băng đi cùng anh ta luôn. Thậm chí, anh muốn đánh cho tên đó quay về thành phố càng nhanh càng tốt. Thì ra, tận sâu trong lòng anh, Hạ Ngữ Băng là nơi mềm mại dịu dàng nhất anh cất dấu, là viên ngọc quý anh giữ gìn không để ai thấy hay cướp đi. Nhưng, có những khoảng cách không phải cứ bước là có thể qua, có những ngăn cản cứ vùi lấp là không thể thấy được, bởi vì giữa Lâm Kiến Thâm và Hạ Ngữ Băng chính là thân phận yêu quái và con người. Từ xưa đến nay, duyên phận này vẫn thường là bi kịch. Lâm Kiến Thâm không muốn cô vì anh mà đánh mất tương lai tại vùng quê nghèo và cuối cùng là đánh mất sinh mệnh bởi nhân duyên oan nghiệt này. Vì thế, anh để cô rời xa, đem nhung nhớ trở thành cơn mưa, mỗi ngày đều rơi xuống thấm ướt trái tim, cho đến khi… Đêm giáng sinh, Hạ Ngữ Băng gọi điện cho anh, giọng cô rất buồn và cô đơn. Thế giới rộng lớn như vậy, cô lại tịch mịch không có ai bên cạnh. Dường như, bông tuyết cũng muốn hóa thành nước mắt, vương trên mi cô. Lâm Kiến Thâm không thể trốn tránh nữa rồi. Bởi vì, cô gái nhỏ chỉ có anh mà thôi. Bởi vì, cô gái nhỏ đang đau lòng. Bởi vì, cô gái nhỏ là người anh yêu hơn cả sinh mệnh của bản thân mình. Vì thế, khi Hạ Ngữ Băng trở về nhà liền thấy anh đứng đợi cô dưới ngọn đèn vàng rất lâu rất lâu đến nỗi tuyết đã phủ đầy trên tóc anh, trên vai anh. Khoảnh khắc đó cô liền biết, cho dù kiếp này vì yêu anh mà đánh mất tất cả cô cũng cam tâm tình nguyện. Và Lâm Kiến Thâm cùng Hạ Ngữ Băng quyết định dùng tình yêu chân thành của mình đối mặt với tất cả những thử thách sóng gió phía trước. Cuối cùng, sau tất cả những biến cố lớn ấy, họ đã có thể dùng những sắc màu rực rỡ và xinh đẹp nhất tô lên cho câu chuyện tình của mình bằng một kết thúc viên mãn ấm áp đầy hạnh phúc. *** "Bạn trai cùng nhà không phải người" có lẽ là bộ truyện hay nhất, đáng đọc và đề cử nhất của mình cho mn trong thời gian này của tác giả Bố Đinh Lưu Ly. Phải nói rằng, ở thể loại mới này đã một lần nữa khẳng định sự tài năng cùng văn phong tuyệt vời của tác giả. Một bộ truyện với nội dung độc lạ khi kể về mối tình giữa yêu quái và con người bé nhỏ, mà đằng sau nó là cả một câu chuyện đầy tính nhân văn về tình yêu, sự hy sinh cùng những mất mát đau thương khi rời xa người ấy. Không chỉ là những nét vẽ đẹp cho chuyện tình của hai nhân vật chính mà còn là của những nhân vật phụ khác. Đó là sự chờ đợi bi thương, yêu nhưng không thể gặp, muốn nhưng không thể quay về vô cùng cảm động của ông ngoại cùng bà ngoại. Thật sự, khi tìm hiểu và lật mở quá khứ của hai người, rất đau lòng. Về nam nữ chính, mình thấy tác giả đã xây dựng rất tốt cả hai nhân vật. Nữ chính xinh đẹp, đáng yêu, tình cảm lại hiểu chuyện. Nam chính thì vốn là Ứng Long chưa từng trải qua yêu đương nhưng thật sự rất dễ thương. Anh lúc nào ngoài miệng cũng lạnh nhạt phũ phàng nhưng hành động lại dịu dàng và mềm mại vô cùng. Khi nhận ra mình yêu nữ chính, anh đã không ngại thay đổi bản thân, chấp nhận đánh đổi nhiều thứ để có thể bảo vệ tình yêu ấy. Và khi anh ghen hay giở trò muốn xxx vs nữ chính phải nói là đáng iu cực luôn. Mình đọc mà mình bồ kết anh lắm. Mn phải đọc mới cảm được chứ rv thì dài dòng quá, mình khó nói hết được qua câu chữ. Cho nên, nếu mn đang cần một câu chuyện mới lạ với các yếu tố như sạch, sủng, ngọt lại hài hước và cảm động thì mình nghĩ không nên bỏ qua truyện này đâu ạ. Mình đảm bảo "Bạn trai cùng nhà không phải người" sẽ khiến mn có những phút giây thư giãn thật thoải mái và vui vẻ ạ. __________ (*): trích bản dịch lời bài hát Tiểu Vũ do Lam Tâm Vũ cover. " ": trích từ truyện *** Cây dẫn hồn trên đầu giường nở hoa kết trái, phiến lá khô héo, cành cây như một người già gù lưng tuổi đã xế chiều, cuộn tròn thành một cục nho nhỏ. Ở xung quanh cành khô có một luồng sáng màu xanh lam mỏng manh di chuyển lên xuống. Hạ Ngữ Băng mở to mắt, có lẽ bởi vì hồi phục suy nghĩ mà không ngừng hỗn loạn, một hồi lâu sau, cô mới từ trong cái hôn môi trấn an của Lâm Kiến Thâm mà dần dần hoàn hồn, ôm chặt lấy cổ anh, thấp giọng nói: "Em đã hiểu, toàn bộ đều đã sáng tỏ... Người mà em và ba vẫn luôn nhớ nhung trong đau khổ, vẫn luôn truy tìm, hóa ra ở thời điểm sớm như vậy đã đi theo sự chỉ định của vận mệnh mà đi đến bên cạnh chúng em." Lâm Kiến Thâm sờ sờ cái trán vì bị mồ hôi toát ra khiến cho lành lạnh của cô, hỏi: "Em gặp được ai?" "Từ Miêu." Hạ Ngữ Băng nói: "Em nhìn thấy ông ngoại tụ hồn phách của mẹ lại, nhưng lại vì tai nạn xe mà làm vỡ bình lưu li, hồn phách dung nhập vào thân xác của một cô gái khác cũng tử vong vì tai nạn xe, một lần nữa sống lại." "Khó trách cây dẫn hồn không tìm thấy chuyển thế của mẹ em, bởi vì căn bản dì không hề nhập luân hồi." Lâm Kiến Thâm gật gật đầu, lại hỏi: "Cô bé mà em nhìn thấy ở bệnh viện kia, chính là Từ Miêu?" Hạ Ngữ Băng "vâng" một tiếng, trong lòng vẫn tồn tại một nỗi băn khoăn cực lớn, nhíu mày hỏi: "Nhưng mà nếu trên thân thể của Từ Miêu có hồn phách của mẹ, vì sao mẹ lại không nhận chúng em?" Lúc trước ở chung với Từ Miêu, chỉ cảm thấy ngôn hành cử chỉ của cô ấy thật giống Lâm Miểu, có một lần cô còn cho rằng vì để tranh thủ tình cảm của ba nên cô ấy mới cam nguyện bắt chước dáng vẻ của mẹ, hiện tại xem ra là có nguyên nhân khác. Nhưng đã kết giao với Hạ Tông Trạch những mấy năm, cô ấy không giống dáng vẻ nhớ rõ ký ức năm xưa, nhưng nếu là trọng sinh, vì sao lại không có ký ức? Hạ Ngữ Băng có nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng Lâm Kiến Thâm lại đã thông suốt khúc chiết trong đó, ngẩng đầu nhìn làn khói lam nhạt quấn quanh cành khô trên đầu giường, nói: "Trong mộng, em thấy Lâm Tây mang hồn phách của mẹ em đi, lại vì tai nạn xe ngoài ý muốn mà hồn phách nhập vào thân thể người khác, tôi nghĩ, đó là nguyên nhân mẹ em không có ký ức." "Cái gì?" Hạ Ngữ băng nhìn theo tầm mắt anh, giữa cành khô có làn khói lam lượn lờ, như là một con mắt dịu dàng, tràn ngập quyến luyến. "Người có ba hồn bảy phách, có lẽ vì tai nạn hôm đó đã khiến cho một phách của mẹ em biến mất, mà một phách này trùng hợp lại lưu giữ ký ức, cho nên sau khi mẹ em sống lại mới không có ký ức trước kia." Lâm Kiến Thâm duỗi tay tụ luồng sáng lam nhạt kia lại trong lòng bàn tay rồi giao vào trong tay Hạ Ngữ Băng: "Cây dẫn hồn không triệu hồi được sinh hồn cho nên chỉ có thể gom một phách ký ức mà mẹ em đã mất đi lại, đây là lý do vì sao ở trong mộng em chỉ có thể thấy được ký ức của dì mà lại không thấy được kiếp sau của dì." Ánh sáng màu lam tụ lại trong lòng bàn tay Hạ Ngữ Băng, như là được trở về với huyết mạch tương liên, quang mang đột nhiên sáng lên không ít. Ánh sáng màu lam chiếu vào trong mắt Hạ Ngữ Băng, phảng phất như ảnh ngược của ngân hà lộng lẫy. Cô nhẹ nhàng khép bàn tay lại, đem ánh sáng ấm áp kia dán sát vào trong ngực, muốn cười nhưng nước mắt lại đi trước một bước mà chảy xuống trước. "Ý anh là đây là ký ức mà mẹ mất đi?" Trong một khắc này, tâm tình khó lòng diễn tả bằng lời, Hạ Ngữ Băng sốc đệm chăn lên, xuống giường, vội vàng thay quần áo, tùy tay lấy một chiếc lọ thủy tinh đựng nước hoa đã hết, đem hồn phách mang theo ký ức yếu ớt kia thả vào trong bình. Nghĩ ngợi trong chốc lát, cô nói với Lâm Kiến Thâm: "Em đi tìm ba!" "Từ từ đã." Lâm Kiến Thâm giữ chặt cô: "Loại chuyện như hoàn hồn này quá mức tâm linh, em đã nghĩ nên giải thích thế nào với chú Hạ chưa?" Hạ Ngữ Băng lắc lắc đầu: "Đi một bước tính một bước đi, cùng lắm thì nói rất cả mọi chuyện với ba." Mẹ trọng sinh thành Từ miêu hay Lý Miêu đều không có vấn đề gì cả, tuổi tác cũng không thành vấn đề, chỉ cần mẹ có thể nhớ lại tất cả, có thể cùng ba nối lại duyên xưa, như vậy thì nỗ lực đến mấy cũng là đáng giá. Đồng hồ chỉ tám giờ sáng, Hạ Tông Trạch đang bận rộn trong phòng bếp. Hạ gia và Lâm gia đều không có họ hàng thân thích gì cần phải đi thăm hỏi, cho nên trong tháng giêng càng thêm thanh nhàn, ngoại trừ làm cơm và đi dạo phố thì cũng không còn việc gì cần làm. Nhìn thân ảnh quen thuộc của da đang bận rộn nấu mì, Hạ Ngữ Băng bỗng nhiên cay cay khóe mắt. Cô nhớ lại trong ký ức, Hạ Tông Trạch bỡ ngỡ cỡ nào mà vào bếp để chăm sóc vợ đang mang thai, hơn hai mươi năm qua đi, ông từ một "sát thủ phòng bếp" luyện thành "người chồng nấu ăn trong nhà", mà loại trưởng thành này là do cực khổ trong cuộc sống ban cho ông.... Mời các bạn đón đọc Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Người của tác giả Bố Đinh Lưu Ly.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Phạm Khuyết
Tranh sủng? Ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Khó khăn lắm mới xuyên không được một lần, lại còn trở thành hoàng hậu của một nước, đương nhiên ta phải tận hưởng cuộc sống áo dâng tận tay, cơm dâng tận miệng. Hơn nữa, chuyện tranh giành một người đàn ông cùng bao người phụ nữ là điều không thể tưởng tượng với một người phụ nữ hiện đại đến từ thế kỉ hai mốt, luôn tuân thủ chế độ một vợ một chồng như ta. Huống hồ, tam cung lục viện đó của hoàng thượng để trang trí sao? Chỉ nhìn thôi chứ không động tới chắc? Cho nên, cứ bình thản xem kịch hay, như vậy mới là kẻ khôn ngoan. Còn về phần hoàng thượng, thi thoảng cứ đưa lời chọc tức, đến một ngày nào đó nộ khí xung thiên, ngài phế bỏ hoàng hậu là ta rồi đuổi khỏi cung. Nếu như vậy thì ta được tự do rồi… *** Ngày hôm sau, khi ánh bình minh chan hòa khắp nơi, nắng vàng nhuộm thắm cả hoàng thành phồn hoa. Thẩm Tố Nhi một mình trong phòng, cảm giác ngọt ngào xâm lấn trái tim nàng. Bỗng, một bóng người vụt từ cửa sổ vào. Chẳng cần nhìn kỹ cũng có thể đoán ra, người đến là Tư Mã Lạc, với bộ y phục màu đen quen thuộc. Ngài lặng đứng gần bên cửa sổ, chăm chú nhìn về phía nàng, ánh mắt bình đạm pha lẫn cảm giác buồn đau khó nói. “A Lạc?” Thẩm Tố Nhi lặng người một thoáng rồi mỉm cười nói “Tại sao mới sơm vậy mà ngài đã tới đây?” “Sơ Tuyết bảo ta tới gọi nàng đi dùng bữa.” Giọng nói ngài vẫn đặc biệt dịu dàng. Thẩm Tố Nhi nhẹ mỉm cười, đáp “Những chuyện này cứ để người dưới làm là được, tại sao lại phiền ngài đến tận nơi này?” “Sao thế? Nàng không muốn thấy ta sao?” Tư Mã Lạc cau chặt đôi mày, tâm trạng hoàn toàn không vui chút nào. “Không đâu, chỉ là…” Thẩm Tố Nhi bỗng ngây người. Bởi vì ngay lúc sau, Tư Mã Lạc đã bay vụt tới, đứng ngay trước mặt nàng. Nhìn người phụ nữ quen thuộc trước mặt, ngài khẽ gọi tên “Tố Nhi…” Thanh âm lưu luyến mà thê lương, lẽ nào ngài vẫn chưa thể buông tay? “Tố Nhi, ta muốn làm phụ thân của Mục Nhi và Tình Nhi.” ... Mời các bạn đón đọc Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng của tác giả Phạm Khuyết.
Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau - Dạ Dao
Luôn luôn khi mất đi rồi thì ta mới phát hiện ra những điều đã đánh mất, sự thức tỉnh muộn màng ấy liệu bạn có cam tâm tình nguyện hay không? Luôn luôn khi sao nhãng hay bỏ qua rồi thì ta mới phát hiện ra những điều sao nhãng hay bỏ qua ấy nhiều biết nhường nào, sự hối hận muộn màng ấy liệu bạn có cam tâm tình nguyện hay không? Cuộc đời mỗi con người là một chặng đường dài hoang vu, mải miết đến vô tận. Trong hành trình sống ấy, khóc và cười, yêu và hận đều không thể tiên đoán hết được. Biết bao nhiêu lữ khách độc hành đều đang cô đơn mải miết đi tìm, thế nhưng số người hạnh phúc thật sự trên cõi đời này thì lại chẳng có bao nhiêu. Trong cõi sinh mệnh đầy biến cố trắc trở, cơ hội để tìm thấy một người dựa dẫm được, che chở được cho mình có thể chỉ đến một lần duy nhất mà thôi. Hướng về phía tương lai mịt mùng xa xôi ấy chẳng bằng quay đầu nhìn lại những điều đã đi qua, có phải nơi ấy vẫn luôn có một cánh tay âm thầm dang rộng đợi chờ bạn, vẫn luôn có một bờ ngực để bạn dựa dẫm, nương tựa...? *** Khi xe về đến thành phố Nam Kinh thì cũng là lúc đồng hồ đã điểm sang sáng sớm ngày hôm sau rồi. Diệp Tri Ngã cứ tưởng rằng anh sẽ dẫn cô tìm một khách sạn nào đó bên đường để nghỉ ngơi, nhưng anh lại lái xe một cách thuần thục lướt băng băng trở về ngôi nhà nơi anh vẫn sống. Xe để trong gara dưới tầng hầm khu chung cư. Diệp Tri Ngã ngồi yên bất động đến vài giây liền rồi mới bước ra khỏi cánh cửa mà Kiều Thận Ngôn đã đứng sẵn bên ngoài mở ra cho cô, thế nhưng cô lại không đi cùng anh về phía có cầu thang máy đi vào trong tòa nhà. Kiều Thận Ngôn cau mày hỏi: “Làm sao thế?” Diệp Tri Ngã mỉm cười nói với anh: “Là, là, em không đi lên trên đó vậy, sáng ngày mai đến giờ được vào thăm bệnh nhân rồi thì em sẽ trực tiếp đến bệnh viện thăm Tiều Mẫn luôn anh ạ”. Kiều Thận Ngôn càng nhướn mày lên cao hơn, nhăn nhó hơn. Rồi Diệp Tri Ngã mĩm cười vẫy tay chào anh bước đi, tay cầm túi xách hướng về phía lối vào trong gara để xe. Những nơi chuyên dành để xe như thế này thường hoang vắng đến ghê rợn, những tiếng bước chân những tiếng ma trêu quỷ hờn lúc nào cũng văng vẳng vang lên như muốn trêu ngươi con người. Đằng sau bóng dáng cô cũng chẳng hề vang lên một tiếng ngăn cản của Kiều Thận Ngôn. Diệp Tri Ngã càng đi về xa càng trở nên thất vọng, chỉ còn biết tự cười và mỉm cười với chính bản thân mình, lấy hết sức bước đi thật nhanh hơn nữa. “Diệp Tri Ngã!” ... Mời các bạn đón đọc Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau của tác giả Dạ Dao.
Couple 50 - Quách Ni
Một cô gái lấy niềm kiêu hãnh vừa làm mục tiêu sống và là nguồn động lực giúp cô luôn ngẩng cao đầu vì chưa thua kém bất cứ ai, đặc biệt chưa từng dưới cơ bất cứ gã con trai nào. Dường như gạt bỏ hết tất cả những mơ ước được che chở của một cô gái bình thường, cô tìm thấy niềm hạnh phúc khi gánh trên vai mình những kẻ yếu và giúp họ tìm thấy hạnh phúc của mình. Cuộc đời cô đang trên đỉnh vinh quang tươi đẹp không gì sánh nổi... Và đột nhiên một kẻ phá bĩnh xuất hiện dập tắt hết vòng hào quang bấy lâu và cướp sạch những kiêu hãnh và tự hào. Tồi tệ hơn, kẻ đủ khả năng làm tất cả những chuyện xấu xa đó là một gã con trai! Họ trở thành kẻ thù không đội trời chung của nhau. Và trong tư thế sẵn sàng cho mọi cuộc chiến với kẻ phá hoại, sẵn sàng nhe răng đe dọa bất cứ hành động xâm phạm nào hơn thì một lần nữa, thế giới lại bị đảo lộn. Người mà ta vẫn coi là kẻ thù, ghét cay ghét đắng cho đến tận xương tủy lại là người đầu tiên cho ta biết cảm giác được che chở. Bàn tay trước đây là thủ phạm để lại dấu tích những vết cốc đau điếng nay lại như làn nước mát làm dịu đi chính cái trán bướng bỉnh của ta. Trước đây ta chỉ thấy địa ngục ở trước mắt và muốn chết đi cho rồi mỗi khi bất hạnh bắt gặp nụ cười ấy. Còn bây giờ, ta cũng cảm thấy không sống nổi mỗi khi bất chợt nụ cười đó lướt qua trước mắt. Bởi vì nó khiến trái tim ta ngừng đập. *** Bỗng ở hai góc của phòng chờ lao ra hai bóng người mặc sắc phục, không nói nửa lời giữ chặt Mông Thái lại, sau đó hai người dùng sức bẻ quặt tay anh ta về phía sau! - Học viện quân sự Tinh Hoa! Học viện quân sự Tinh Hoa, tôi là đội trưởng Nhất Liên, đã tìm được học viên vi phạm nội quy, bỏ chạy vào tuần trước, lập tức giải về trị tội! -Một thầy giáo cao lớn móc điện thoại ra nói một tràng. -Á! Con chuột đáng ghét kia! Cậu....sao cậu dám....á... Mông Thái Nhất ra sức giằng co nhưng không thể thoát khỏi tay của hai người đó được, không lâu sau, anh bị lôi ra khỏi phòng chờ và biến mất khỏi mắt chúng tôi. -Mông..... Mông Thái Nhất....... - Ma Thu Thu không biết làm gì, lúc này mới có phản ứng, nhìn về hướng mà Mông Thái Nhất biến mất, lo lắng áp tay lên ngực! -An Vũ Phong, please hurry to carry the fly F923...An Vu Phong................ please.... Trong phòng chờ máy bay vang lên giọng nói quen thuộc. Tôi thầm mắng An Vũ Phong, Vừa lo lắng nhìn ra cửa ra vào. Bỗng dưng trái tim tôi đập mạnh! Bởi vì rõ rang lúc này tôi nhìn thấy ở cửa lớn của máy bay có một chàng trai nổi bật khác thường đang ung dung đi về phía tôi. Mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt cười kiêu ngạo, hai hàng long mày khẽ nhếch lên, hình như luôn mang theo nụ cười. Nước da trắng trẻo và đôi môi màu hồng đào, ánh mắt sáng sâu thẳm, sống mũi cao như các nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, bên tai trái là chiếc khuyên tai có đính kim cương sáng lấp lánh, tất cả những điều đó đem lại cho anh một vẻ đẹp mê hồn... ... Mời các bạn đón đọc Couple 50 của tác giả Quách Ni.
Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một - Thái Nha Nhi
Trình An Nhã đưa cậu con trai thiên tài Ninh Ninh về nước, bị con trai sắp xếp đến tập đoàn quốc tế MBS làm thư ký cho Diệp Trân. Sau hàng loạt thử thách và biến cố, hai người dần dần nảy sinh tình cảm. Trong một lần tình cờ, Diệp Trân biết được Ninh Ninh chính là con trai của mình. Lúc này, hai nhà Diệp, Dương xảy ra tranh chấp lớn. Vì con trai, Diệp Trân đưa ra đề nghị kết hôn thử với Trình An Nhã, bắt đầu cuộc sống chung giữa hai người. Không ngờ đến khi Diệp Trân và Trình An Nhã yêu nhau sâu đậm thì phát hiện ra hai người lại là anh em họ. Louis đến thành phố A, tình cờ phát hiện ra Trình An Nhã giống hệt người vợ quá cố của mình. Ông xen vào cuộc tranh chấp giữa hai nhà Diệp, Dương. Nhưng đến khi thấy Trình An Nhã bị thương trước mặt mình, Louis bỗng chốc tỉnh ngộ. Trong đại hội cổ đông của tập đoàn quốc tế MBS ông bất ngờ quay mũi giáo về phía nhà họ Diệp, Diệp lão gia thất thế, MBS đổi tên thành tập đoàn quốc tế An Ninh… Trên đường đi thử áo cưới, Diệp Trân nhớ lại câu chuyện của bảy năm về trước, hóa ra khi đó anh đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. *** Hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày 10 tháng 10, thập toàn thập mỹ. Tháng 9, váy cưới Diệp tam thiếu đặt ở bên Pháp đã được đưa đến studio, anh có một cuộc họp, Trình An Nhã và Ninh Ninh đến thử váy trước. Váy cưới rất tinh mỹ, thiết kế eo cao, thân dưới là từng lớp bồng bềnh như tuyết phủ, tựa như từng lớp sóng trắng xô nhau trên biển, đường cắt may tinh xảo, điểm xuyết trên đăng ten là những viên kim cương nhỏ xíu, đều có tác dụng tôn thêm vẻ quý phái, mặc lên người Trình An Nhã tạo nên nét đẹp tinh tâm động phách. Bộ váy cưới này dường như được thiết kế riêng cho cô vậy, tôn lên khí chất trầm tĩnh, rạng người trên người cô, một nhà tạo mẫu tóc thiết kế diểu tóc cho cô, đeo thêm sợi dây chuyền và khuyên tai ngọc trai, trông cô càng đẹp đến choáng ngợp. Ninh Ninh trầm trồ thốt lên tiên nữ, đẹp quá đi mất. “Mami của con, mami đúng là quá đẹp!” Ninh Ninh nịnh nọt ôm lấy Trình An Nhã, không ngớt khen cô đẹp, “Mami, mami lấy con đi!” “Được thôi, con xử lý daddy của con đi, mami sẽ lấy con.” Cô mỉm cười, cũng rất thích bộ váy cưới này. Ninh Ninh nhoẻn cười, ánh mắt phun ra mấy hình trái tim, tiểu vũ trụ bừng cháy, nắm chặt tay, “Vì mami yêu quý, con sẽ xử lý daddy.” ... Mời các bạn đón đọc Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một của tác giả Thái Nha Nhi.