Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Là Tôi Đã Giết Cô Ấy

Vùng nông thôn yên bình, một cô gái bị bệnh tâm thần thắt cổ ở rừng đào. Trên cổ cô ấy có không biết bao nhiêu vết bóp cổ, trên người còn có dấu vết bị ngược đãi. Cảnh sát Lương Hi vừa từ thành phố đến vùng nông thôn này, cô cố chấp cho rằng không phải cô gái kia tự sát, quyết định vi phạm chỉ đạo của đồn trưởng mà điều tra vụ án này. Chồng của cô gái tâm thần là một người què, gã phủ nhận việc mình giết hại vợ, cũng nói cho Lương Hi một sự thật kinh người: Đứa bé trong bụng vợ không phải của gã. Lương Hi lần theo manh mối này mà tiếp tục điều tra, và rồi, cô biết được rất nhiều chuyện mà cô gái này không muốn người khác biết. Người chết hai mươi mốt tuổi, đã từng hoạt bát, rộng rãi, là người duy nhất có hy vọng thi đậu vào đại học trọng điểm của trường trung học trấn Lương Vân. Sau khi người chết bỏ học đã từng ở bệnh viện tâm thần hai tuần. Người chết và tên côn đồ trên đường có quan hệ mờ ám. Người chết có nghi vấn bị gã bán hàng rong xâm hại. Người chết có mâu thuẫn với chủ cửa tiệm băng đĩa trên đường. … Vì sao người chết lại bị mắc bệnh tâm thần? Và vì sao lại trở thành thi thể trong rừng đào bí ẩn kia? … Chân tướng về cô gái này dần được Lương Hi điều tra và vạch trần. … Tag: Tình yêu chốn nông thôn, huyền nghi trinh thám, trưởng thành, thời đại mới. Lập ý: Tự cứu vớt chính mình. *** Mùa hè nóng nực. Tào Quốc An đi một đôi sandal da màu nâu dơ bẩn, tay ông đang xách một chiếc túi ni lông màu đỏ đựng bánh bao thịt, ông loạng choạng đi đến cổng lớn của đồn cảnh sát. Ông liếc nhìn tấm biển của đồn cảnh sát, mấy chữ “xã Lục Trình” trông cực kỳ chướng mắt, không biết một nét trong chữ “đồn” đã bị tên nhóc nào lấy mất, chỉ còn lại một vết keo bẩn thỉu. Vừa nghĩ đến khoản phí “như trứng chọi đá” phải bỏ ra cho tấm biển tồi tàn này, ông đã cảm thấy đau răng, chắc là chẳng cần sửa lại làm gì, được ngày nào thì hay ngày đó vậy. Tào Quốc An tặc lưỡi, ông đẩy cánh cửa sắt loang lổ vết gỉ sét ra, xốc đôi sandal rồi đi về phía căn nhà gạch loang lổ màu xám trắng trước mắt. Ông đi một cách ung dung, ánh mắt quan sát mọi nơi một cách đầy ngẫu nhiên, đầu thuốc lá rơi trên mặt đất, vết bẩn trên tường, cỏ dại giữa các viên gạch, chiếc xe Santana màu đen mà đơn vị khác bỏ đi – cũng là chiếc xe mà Tào Quốc An tốn trăm cay nghìn đắng mới lấy được từ trong huyện về, tất cả đều đập vào trong mắt. Chớp mắt một cái mà ông đã đến nơi này bốn năm rồi, mới đầu ông còn tràn đầy nhiệt huyết mà chạy đến đây lập nên đồn cảnh sát xã Lục Trình, còn bây giờ thì không chỉ mỗi công việc rối tinh rối mù, mà cuộc sống cũng rối bời không thôi, Tào Quốc An nghĩ thôi mà đã thấy bực bội. Ông xoa xoa lồng ngực, chỗ hôm qua bị đánh hãy còn âm ỉ đau, nếu không phải là một cảnh sát, thì e là hôm qua Tào Quốc An đã đánh đồ chó đó một trận thật tàn nhẫn rồi. Tào Quốc An vừa âm thầm chửi bới vừa đi vào phòng làm việc. Phòng làm việc bố trí sáu chiếc bàn làm việc đối diện nhau, chiếc bàn làm việc ở giữa bên trái có một cậu trai trẻ đang vùi đầu bận rộn. Cậu tên là Lâm Sinh Nguyên, đã đến đây được hai năm, do Tào Quốc An tuyển cậu vào. Tào Quốc An lặng lẽ đi đến bên cạnh Lâm Sinh Nguyên, ngón trỏ cong lại, khẽ gõ lên chiếc bàn. Lâm Sinh Nguyên mơ mơ màng màng mà ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, thấy Tào Quốc An, sắc mặt cậu chợt sợ hãi: “Đồn… đồn trường, chú đến rồi.” “Ừm.” Tào Quốc An đằng hắng giọng, nhìn về phía chếch chếch đối diện, hỏi với chất giọng trầm thấp: “Lão Phương đâu?” “Chú ấy… chú ấy nói là muốn đi bón phân cho ruộng nên sẽ đến muộn một chút ạ.” Tào Quốc An nhíu mày, ông đưa cổ tay lên mà nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn chín giờ rồi, Phương Châu Minh này thật là, ỷ vào lý lịch của mình mà thường xuyên làm việc cầm chừng, chẳng chịu coi ông ra gì cả. Tào Quốc An không vui, ông bèn ném túi ni lông xuống, hương thơm của bánh bao toả ra và quẩn quanh chóp mũi Lâm Sinh Nguyên ngay tức thì. “Của cậu!” Tào Quốc An chỉ để lại hai chữ như thế. Lâm Sinh Nguyên cúi đầu ngửi ngửi, sắc mặt sáng sủa hẳn lên, cậu vạch mở túi ni lông ra, âm thanh của chiếc túi ni lông vang lên sột soạt. “Cảm ơn đồn trưởng ạ, bây giờ không có cơm của chú Dương nên cháu cứ phải ra ngoài quán ăn, cháu sắp không ăn nổi nữa rồi.” Cậu nói. “Ngày mai anh ấy sẽ quay về.” Tào Quốc An nói xong thì đi đến bên cạnh bàn làm việc sát cửa sổ. Trên bàn làm việc đặt hai bình mực nước, một đỏ một đen, một chiếc điện thoại để bàn, có cả một chồng tài liệu, mấy quyển sách, mấy cây bút. Đồ đạc được sắp xếp rất ngăn nắp, chỉ có một xấp giấy báo ném lộn xộn trên bàn, trông nó vô cùng nổi bật. Tào Quốc An cầm một xấp trên cùng lên, nhanh chóng lướt mắt qua và nhìn vào. Ngày tháng trên trang đầu tiên của xấp báo là: Thứ hai, ngày 21 tháng 7 năm 1997. “Mẹ nó.” Tào Quốc An ném tờ giấy báo lên bàn rồi nói: “Bưu điện có đáng tin không vậy, lại muộn mất hai ngày, tin tức mới cũng thành tin tức cũ, còn xem cái quái gì nữa!” “Đồn trưởng…” Lâm Sinh Nguyên vừa nhai vừa giải thích cho Tào Quốc An: “Bọn họ nói, trừ phi lái máy bay, còn không thì không có cách nào nhanh hơn nữa.” Tào Quốc An “hừ” một tiếng, kéo ghế ra rồi đặt mông ngồi xuống, ông ngã về phía sau, chiếc ghế cũ nát đó phát ra âm thanh kẽo kẹt. Sau đó ông lại mò mẫm túi áo đồng phục để lấy hộp thuốc lá và cái bật lửa, bật lửa chỉ còn lại một chút ít gas dưới đáy, ông bật mấy lần liền mới quẹt ra được đốm lửa nhỏ. Tào Quốc An châm điếu thuốc, hút mạnh mấy ngụm, ông dựa vào lưng ghế, ngẩn ngơ mà nhìn lên trần nhà. Quạt trần trên đỉnh đầu quay quay phát ra tiếng kêu cọt kẹt, tiếng ve sầu ngoài cửa sổ vang lên những thanh âm chói tai, đường phố ngoài kia truyền đến tiếng nổ rang ầm ầm của xe máy đi ngang qua. Tào Quốc An dựa vào lưng ghế, hết hút thuốc rồi lại nhả khói, trong đầu ông thì lại đang nghĩ đến cuộc điện thoại mà mấy ngày trước vừa nhận được. Trong trí nhớ của Tào Quốc An, không có người nào bằng lòng đến chỗ xa xôi hoang vắng như xã Lục Trình này, thị trấn nhỏ hẻo lánh này cách huyện hàng trăm ki-lô-mét, núi thì cao mà đường thì lại xa, một chuyến xe khách đi từ huyện đến đây phải mất hơn ba tiếng đồng hồ. Cũng vì giao thông không thuận lợi, kinh tế kém phát triển, nên có hơn một nửa số lao động trẻ tuổi khỏe mạnh của xã đã đi ra ngoài để kiếm sống, còn một nửa thì đang làm nghề trồng trọt, kiếm sống dựa vào ông trời. Tào Quốc An từng rất chán ghét nơi này, nhưng ông là quân nhân đã xuất ngũ, quân nhân xem việc phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, ông phục tùng mệnh lệnh của cấp trên nên mới cắm rễ ở chỗ này. Ban đầu, khi vừa đến nơi này, ông không nể nang ai mà tìm ủy ban xã mượn nhà, ủy ban không lay chuyển được nên đành cho ông mấy căn phòng chuẩn bị làm chỗ mua bán súc vật trên phố, nơi đó chính là đồn cảnh sát xã Lục Trình hiện giờ. Đồn cảnh sát có hai dãy phòng, trước và sau, dãy trước là khu vực làm việc, có năm căn phòng, phía trong cùng bên trái là phòng thẩm vấn và phòng tạm giam, bên phải là phòng hồ sơ, căn phòng lớn nhất ở giữa là phòng làm việc; dãy sau là khu vực sinh hoạt, có bốn căn phòng, một nhà bếp, ba phòng ngủ, có một phòng riêng là nhà vệ sinh. Tào Quốc An, Lâm Sinh Nguyên và cả chú Trần đều sống ở trong đồn, Phương Châu Minh thì ở tại nhà của mình. Tào Quốc An vẫn luôn nói với bên trên rằng, trong đồn cần có “nguồn máu” tươi mới, nhưng bên trên lại chẳng chịu điều người đến, sau khi Tào Quốc An thúc giục mấy lần thì cũng không thúc giục nữa, ông nghĩ, về công việc thì ba người bọn họ có thể miễn cưỡng mà đảm đương được, thêm một người nữa đến thì phải nhường chỗ ở, phiền phức lắm, chẳng thà cứ cho qua đi thôi. Nhưng mấy hôm trước bên trên lại gọi điện thoại đến, nói có một sinh viên vừa tốt nghiệp muốn đến xã Lục Trình làm việc. Đã thế, người này còn là phái nữ. Tào Quốc An nghe tin này mà như sét đánh ngang tai, ông nhấn mạnh với bên trên rằng, người mà đồn cảnh sát cần là đàn ông trẻ tuổi, chứ không phải là một nữ sinh được nuông chiều. Nữ sinh viên thì có thể làm được gì cơ chứ? Được nuông chiều từ bé, tính tình nóng nảy, không gây ra phiền phức gì đã là tốt lắm rồi. Nhưng thái độ của bên trên kiên quyết, không cho ông bất kỳ cơ hội thương lượng nào. Tào Quốc An nói không lại, chỉ đành thỏa hiệp, mấy ngày nay ông nôn nóng khó chịu, ngày nào cũng buồn rầu u ám vì chuyện này. Thấy hôm nay chính là ngày mà cô gái đó đến, Tào Quốc An càng không yên lòng. “Lúc nào cô gái đó đến vậy?” Tào Quốc An mặt ủ mày chau hỏi Lâm Sinh Nguyên. Lâm Sinh Nguyên sững sờ, lập tức hiểu người mà Tào Quốc An đang hỏi đến là đồng nghiệp mới chưa từng gặp mặt đó, cậu nói: “Sáng hôm nay nhận được điện thoại rồi ạ, nói là chuyến xe khách hơn mười giờ sáng đó.” “Đợi gần tới khi ấy thì cậu đi đón cô ấy.” “Hả?” “Lẽ nào để tôi đi à?” “Không phải, đồn trưởng. Cô ấy nói…” Lâm Sinh Nguyên đằng hắng, dùng giọng điệu lạnh nhạt mà Tào Quốc An chưa từng nghe thấy bao giờ mà nói lại rằng: “Không cần đón, tự tôi có chân.” Mắt Tào Quốc An nheo lại, ông ném ánh mắt sắc lẹm về phía Lâm Sinh Nguyên. Lâm Sinh Nguyên giật mình, giải thích: “Cô ấy nói thế thật đấy ạ, cháu không bịa đặt đâu.” Tào Quốc An hừ lạnh một tiếng: “Một cô nhóc thôi mà giọng điệu cũng ghê gớm thật đấy, không đón thì không đón, chúng ta đợi cô ta.” Đồng hồ trên tường cứ tích tách, tích tách mà xoay đều, theo dòng thời gian dần trôi, mặt trời cứ lên cao dần, sự khô hanh trong không khí càng lúc càng nhiều, Tào Quốc An không ngừng thay đổi tư thế, nhưng dù có thay đổi thế nào thì vẫn thấy không thoải mái, cơn đau từ vết thương nơi lồng ngực làm ảnh hưởng đến ông, nếu không nghĩ đến chuyện mình là cảnh sát, thì hôm qua ông rất muốn đánh người đó một trận dữ dội. “Mấy giờ rồi?” Lâm Sinh Nguyên quay đầu nhìn lên trên tường, nói: “Mười giờ rồi ạ.” Tào Quốc An liếc nhìn về phía cổng đồn cảnh sát, chẳng có ai xuất hiện cả, ông chuyển sang nhắm mắt lại, dựa người vào lưng ghế, hơi thở phì phò phát ra từ lỗ mũi như đã giải tỏa bao khó chịu trong lòng ông. Mấy phút sau, hình như ngoài cổng vang lên tiếng “bịch bịch bịch”. Tiếng động này vang từ xa đến gần, Tào Quốc An mở mắt ra, lòng đầy cảnh giác mà nhìn ra bên ngoài. Một bóng người gầy yếu đứng ngay cửa phòng làm việc, cô đứng ngược chiều sáng nên người ta chẳng thể thấy rõ khuôn mặt của cô. Tào Quốc An vừa muốn mở lời hỏi chuyện thì bóng người đó đã nói: “Xin hỏi ai là Tào Quốc An – đồn trưởng Tào?” Giọng nói trong trẻo nghe hơi nghiêm túc, khiến cho Tào Quốc An chợt nhớ đến vị lãnh đạo bộ đội, ông trả lời: “Là tôi. Cô là Lương Hi?” “Vâng.” Lương Hi đi về phía trước, chìa tay ra và cúi chào: “Chào đồn trưởng Tào, tôi là Lương Hi, cảnh sát mới đến.” Chân mày Tào Quốc An nhíu chặt lại, ông cẩn thận quan sát Lương Hi, gương mặt trắng ngần, mắt phượng mày ngài, dáng người mảnh khảnh, tóc dài chạm bả vai, cô đang mặc một chiếc áo sơ mi sọc ca-rô và quần jeans, chân thì đi một đôi giày thể thao thời thượng, tay trái cô đang đỡ một chiếc vali màu đỏ có bánh xe, tay phải thì cầm một chiếc bình giữ nhiệt, trông có vẻ rất đắt tiền. Vừa nhìn đã biết là cô chưa từng trải qua bất kỳ nỗi khổ cực gì, Tào Quốc An thầm thở dài. Tào Quốc An không biết rằng, trong lúc ông đang quan sát Lương Hi thì cô cảnh sát nhỏ mới đến này cũng đang lén quan sát ông. Khi còn ở trong huyện, Lương Hi đã từng nghe đến tiếng tăm của Tào Quốc An, cô cho rằng vị quân nhân đã xuất ngũ – cũng là người lập nên đồn cảnh sát xã Lục Trình trong miệng người khác là một người trung niên có tinh thần khá tốt, thế nhưng, xem ra là không phải như thế rồi. Tào Quốc An trước mắt đang khom lưng, sắc mặt giống như trái khổ qua già đã qua mùa vụ thu hoạch, trên người ông đang mặc một bộ đồng phục cảnh sát không hề vừa người, hai chiếc cúc áo gần cổ áo đang mở bung ra, cái bụng bị quần áo thít chặt lại, dây nịt trên lưng không thể nịt lại được, cả người trông vừa lôi thôi nhếch nhác vừa sa sút tinh thần. Khác xa với dáng vẻ trong tưởng tượng của Lương Hi, Lương Hi bất giác lộ ra vẻ mặt thất vọng. “Cô chính là Lương Hi à, nghe danh không bằng gặp mặt, tôi là Lâm Sinh Nguyên.” Mạch suy nghĩ của Lương Hi bị Lâm Sinh Nguyên gọi về, cô thu ánh mắt lại, nhìn về phía người trước mắt này. Người tên Lâm Sinh Nguyên này thì lại mặc đồng phục khá cẩn thận tỉ mỉ, có điều, vẻ mặt cậu vàng như nến, gầy trơ xương, trên đầu ngón tay gầy nhom còn dính mấy giọt mực carbon, xem ra là người làm công việc liên quan đến giấy tờ. “Xin chào.” Lương Hi duỗi tay ra, bắt tay tượng trưng với Lâm Sinh Nguyên. “Đây là bàn làm việc của cô, chúng tôi đều làm việc trong phòng làm việc này.” Lâm Sinh Nguyên được bàn tay mềm mại nhẵn mịn của Lương Hi nắm lấy nên tâm trạng phơi phới bủa vây cậu, cậu nhiệt tình chỉ vào vị trí còn trống bên cạnh cho Lương Hi. Bấy giờ Lương Hi mới có thời gian quan sát môi trường bên trong phòng làm việc. Cô nhìn quanh một lượt cả phòng làm việc này, trên vách tường có mấy miếng dán tường đã tróc, vốn dĩ căn phòng đã không lớn cho lắm, mà vì có thêm sáu chiếc bàn nên trông nó có vẻ chật chội hơn hẳn, chuyện khiến Lương Hi thấy khó hiểu hơn nữa đó chính là, sáu chiếc bàn làm việc này có kích cỡ không đều nhau, màu sắc không giống nhau, giống hệt như chúng được vơ vét từ nơi khác đến vậy. Trước khi đến thì Lương Hi đã chuẩn bị tư tưởng xong xuôi, thế nhưng, cô không ngờ rằng ngay cả môi trường làm việc mà cũng lộn xộn như thế này. Cô đi theo Lâm Sinh Nguyên đến bên cạnh bàn, quay sát chiếc bàn và cái ghế một chút, rồi cô duỗi một đầu ngón tay ra lau lau mặt bàn. “Tôi vừa mới lau, sạch sẽ lắm.” Lâm Sinh Nguyên nói. Lương Hi khẽ gật gật đầu, bình tĩnh gỡ bình giữ nhiệt xuống, đặt lên trên bàn. “Cảm ơn.” Cô nói. “Đừng khách sáo, trong hộc tủ thì tôi đã đặt mấy món đồ văn phòng phẩm cho cô, cô tự lấy nhé.” “Được,” Lương Hi chợt hỏi: “Còn một người đồng nghiệp nữa đâu rồi?” “Hả?” Lâm Sinh Nguyên sững sờ. “Ở đây,” Lương Hi chỉ vào vị trí bên cạnh, nói: “Chắc là có người mà nhỉ? Sao chú ấy lại không đến?” Lâm Sinh Nguyên bỗng hiểu ra: “Lão Phương à, chú ấy đi…” “Anh ấy đi thị sát rồi.” Tào Quốc An ngắt lời Lâm Sinh Nguyên: “Người mới, chuyện không nên quan tâm thì đừng quan tâm.” Lương Hi bĩu môi. “Cô là người của Học viện Cảnh sát tỉnh thật ư?” Tào Quốc An nhìn Lương Hi, như thể là đang dò xét, hình như ông đang nghi ngờ lai lịch của cô. “Đúng, chắc chắn là thật, chuyên ngành trinh sát hình sự.” Lương Hi đáp. Tào Quốc An ngả người ra sau, nói: “Chỗ này của chúng tôi chỉ là một chốn nhỏ bé, không cần đến chuyên ngành có học vấn cao như thế.” Theo bản năng, Lương Hi phản bác: “Chốn nhỏ bé cũng có thể sẽ có người phạm tội.” Tào Quốc An kinh thường mà liếc Lương Hi, kiểu người trẻ tuổi này ông đã gặp nhiều rồi, tự cho mình là đúng, tự cho mình là giỏi, ắt rằng sau này sẽ phải chịu khổ. Ông hừ lạnh một tiếng, lười biếng dạy bảo rằng: “Tôi không quan tâm cô thế nào, nếu đã đến xã Lục Trình thì phải tuân thủ quy tắc, đừng gây chuyện.” Lương Hi còn muốn nói thêm vài câu, có điều, cô còn chưa kịp mở lời thì một giọng nói thảm thiết đã ập vào màng nhĩ cô. “Không ổn rồi! Đồn trưởng Tào! Tai nạn chết người rồi!” Một bóng người vội vã xông vào đồn cảnh sát.. Mời các bạn mượn đọc sách Là Tôi Đã Giết Cô Ấy của tác giả Mặc Dữ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quyền Lực Tuyệt Đối
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Quyền Lực Tuyệt Đối của tác giả David Baldacci & Đỗ Tuấn Anh (dịch). Trong một biệt thự được canh phòng cẩn mật ở khu ngoại ô Virginia sang trọng dành cho giới thượng lưu, một người đàn ông và một người đàn bà đang bắt đầu màn yêu đương nóng bỏng, mà không hề biết có một tên trộm già đang náu mình sau bức tường bí mật. Và rồi khi phút giây đam mê bỗng trở thành chết chóc, nhân chứng bất đắc dĩ đào thoát vào bóng đêm đen đặc, những gì lão vừa chứng kiến là một vụ giết người tàn bạo liên quan đến Tổng thống Hợp Chủng quốc Hoa Kỳ. Luther Wwhitney là một tên trộm già đời lão luyện, nhưng lần này lão đã xuất hiện không đúng lúc, không đúng chỗ chút nào. Alan Richmond là vị Tổng thống Mỹ đầy quyến rũ với quyền lực siêu khủng khiếp để có thể phạm bất kỳ tội ác nào. Còn Jack Graham là chàng luật trẻ bị kẹt giữa guồng xoáy dữ dội của chân lý tuyệt đối và… "... Nụ cười trên môi người đàn ông vụt biến mất khi cái đầu gồi của người phụ nữ thúc thẳng vào giữa hai chân ông ta, khiến ông ta gập người xuống, tất cả những gì vừa cương cứng giờ đây đã xẹp lép như bóng bóng xì hơi. Ông ta nằm co quắp trên sàn, miệng hớp hớp không ra tiếng, ngoài hơi thở nặng nề trong khi người phụ chụp lấy cái quần lót và bất đầu mặc vào. Ông ta chụp lấy mắt cá chân người phụ nữ và kéo cô ta ngã vật ra sàn, chiếc quần lót mới chỉ vừa kéo lên đến ngang đùi. "Con đĩ ranh này". Những từ đó phọt ra trong hơi thở hổn hển và đứt quãng của người đàn ông đang cố kìm nén cơn đau choáng người, trong khi tay ông ta vẫn túm chặt mắt cá chân người phụ nữ, kéo cô ta lại sát gần mình. Cô ta co chân đạp ông ta túi bụi. Bàn chân cô ta đạp huỳnh huỵch vào mạng sườn người đàn ông, nhưng ông ta vẫn nhất định không buông. "Con điếm ranh con này," ông ta nguyền rủa. Trước vẽ đe doạ chết chóc trong giọng nói của người đàn ông, bất giác Luthet tiến thêm một bước về phía chiếc gương, lao giơ vụt  một bàn tay lên bề mặt kính láng bóng, như thể muốn xuyên qua đó, túm lấy người đàn ông kia, bắt ông ta phải buông tha Người đàn ông nín đau lảo đảo gượng dậy, vẽ mặt ông ta lúc này khiến Luther rùng mình, ớn lạnh. Hai bàn tay người đàn ông lúc này đã chụp lấy cổ họng người phụ nữ Bộ não còn thấm đẫm hơi cồn của người phụ nữ cũng vụt hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nỗi khiếp đảm hiện rõ trên đôi mắt lúc này đang đảo hết sang trái lại sang phải trong khi áp lực trên cổ người phụ nữ mỗi lúc một tăng lên, hơi thở của cô ta cũng yếu dần. Những ngón tay của cô ta bấu chặt lấy cánh tay người đàn ông, cào xé điên cuồng. Luther nhìn thấy máu bầm lên trên da người đàn ông ở những chỗ bị tấn công, nhưng hai bàn tay ông ta đang xiết quanh cổ người phụ nữ vẫn không hề nới lỏng...".  - “Một tác phẩm trinh thám cực kỳ lôi cuốn…xuất sắc.” - Houston Chronicle - “Baldacci mang vào trong tác phẩm sự hiểu biết của một người trong cuộc.” - New York Times Book Review - “Rất nhiều những tình tiết nguy hiểm và bất ngờ… các nhân vật có tính cách rất phức tạp và khó đoán… tạo nên sức hấp dẫn to lớn cho tác phẩm.” - San Jose Mercury News - “Cuốn hút từ đầu đến cuối” - Atlanta Journal-Constitution - “Baldacci đặc biệt xuất sắc trong việc sáng tạo ra những nhân vật chính diện rồi bắt họ phải đối mặt với những khó khăn tưởng chừng như không thể vượt qua.” - Newsdays *** Tác giả: David Baldacci. Dịch giả: Đỗ Tuấn Anh Thể loại: Trinh thám Mỹ. Mức độ ưa thích: 8/10 . . Luther Whitney là một tay trộm già đời đã vào tù vài lần. Kate Whitney – con gái của Luther – vì căm ghét cha mình nên đã trở thành một công tố viên luôn rất quyết liệt đưa ra những hình phạt đích đáng đối với bọn tội phạm trộm cắp, nhưng Jack Graham – luật sư, bạn trai cũ của Kate – lại có sự tôn trọng và đồng cảm với Luther. Trong lần đột nhập vào ngôi biệt thự xa hoa ở Virginia và đang trốn trong gian phòng bí mật chứa của cải, Luther Whitney đã tình cờ trở thành nhân chứng của một vụ sát hại dã man. Nạn nhân chính là nữ chủ nhân trẻ tuổi của ngôi biệt thự mà Luther đang trộm. Thân phận và thế lực của những kẻ thủ ác khiến Luther vô cùng sợ hãi, nhưng khi đã vượt qua quãng thời gian đắn đo và quyết định để công lý được lên tiếng, ông đã lao mình vào cuộc chiến tàn khốc mà mỗi phút giây đều đe dọa sẽ lấy đi tính mạng của ông.   Ngay từ những chương đầu, cốt truyện của “Quyền lực tuyệt đối” khiến tôi liên tưởng và so sánh với cuốn “Công lý cho ai” (Phillip Margolin). QLTĐ giống như một phiên bản dài hơn và thú vị ngang bằng với “Công lý cho ai”. Đúng như lời bình luận ngắn được in ngay trên bìa của QLTĐ, nội dung khiến người đọc đồng cảm sâu sắc rằng “Quyền lực tuyệt đối sẽ đẻ ra sự tha hóa tuyệt đối”. Nạn nhân đầu tiên lẽ ra không phải chấm dứt cuộc sống một cách tàn bạo và đáng tiếc như thế nếu gã đàn ông ở bên cạnh cô lúc đó kiềm chế được thú tính của bản thân. Rồi vì địa vị cao quý của cấp trên, vì tuân thủ mệnh mệnh một cách mù quáng, vì nảy ra những âm mưu bẩn thỉu mà tất cả thuộc hạ của gã đã đồng lòng bước lên con đường giết chóc sai lầm và vô nhân tính. Sau khi đọc vài quyển sách đề cập đến giới thượng lưu và chính khách, tôi quyết định rằng mình không muốn dính dáng gì đến họ. Khi còn trẻ dại, tôi thường mơ mộng được làm người yêu của bạch mã hoàng tử hoặc quân vương, nhưng giờ tôi đã sáng mắt ra rằng quyền lực đi đôi với trách nhiệm, và hoàng tử hoặc quân vương cũng chỉ là con người. Nam chính trong QLTĐ là chàng luật sư Jack Graham, được tác giả xây dựng hình tượng như một nhân vật chính nghĩa điển hình. Anh đã vượt qua được cám dỗ của sắc đẹp và tiền tài để trung thành với lương tâm, trung thành với niềm tin vào điều thiện trong lòng người khác. Cảnh sát Seth Frank là một nam chính khác của truyện (vì tôi không nghĩ anh này là nam phụ) cũng đã hành động nhạy bén và kịp thời để sự thật được đưa ra ánh sáng. Địa phương nào cũng có cảnh sát như Seth Frank thì có lẽ người dân sẽ bớt lo lắng về trật tự trị an. __ Tôi không thích nữ chính Kate Whitney cho lắm vì nghĩ rằng cô ấy hơi vô dụng và khóc quá nhiều (dù tôi cũng vô dụng và khóc nhiều!), tôi vốn đã quen hình tượng nữ chính mạnh mẽ giỏi giang như Tracy Crosswhite hoặc Eve Dallas rồi. Cuối truyện có phần Ghi Chú của Tác giả, trong đó David Baldacci gửi gắm vài suy tư của ông về các nhân viên trong Cơ quan Mật vụ Mỹ. Trong số những nhân vật phản diện của truyện này, có hai nhân viên Mật vụ khiến tôi vừa căm thù vừa tội nghiệp họ. Phần tâm lý và hành động của tuyến nhân vật phản diện được tác giả miêu tả kỹ đến nỗi đất diễn của họ không thua kém tuyến nhân vật chính diện. Tuy hiểu được đôi chút rằng hầu hết động cơ của tội ác đều bắt nguồn từ những góc khuất của lòng người (như bản năng tình dục, tham lam, ghen tỵ…) nhưng khi nhìn thấy hậu quả của những động cơ đó, tôi vẫn thấy buồn bã và bất lực. Cái kết của QLTĐ lẽ ra sẽ khiến một đứa ưa thích happy ending như tôi phải hài lòng, nhưng tôi chỉ cảm thấy kết như vậy hơi khiên cưỡng và hơi ảo. Khi tra tựa tiếng Anh của truyện này, tôi mới biết truyện đã được chuyển thể thành phim, nhưng có lẽ tôi sẽ không xem phim vì nghĩ rằng đọc sách thú vị hơn. Cuốn sách to dày bìa cứng này đã khiến tôi trải qua suốt mấy ngày như đang sống trong một bộ phim hành động. Phần dịch thuật rất ổn, dễ đọc dễ hiểu. Cảm ơn một vị tiền bối trong hội trinh thám đã cho Biển mượn sách. (Sea, 9-2-2020) Camellia Phoenix *** Tóm tắt: Trong một biệt thự ở ngoại ô Virginia, Tổng thống Hoa Kỳ Alan Richmond đã giết người tình của mình, Pamela Rose. Luther Whitney, một tên trộm chuyên nghiệp, đã chứng kiến vụ giết người nhưng đã kịp thời trốn thoát. Jack Graham, một luật sư trẻ, được giao nhiệm vụ bảo vệ Luther. Tuy nhiên, Jack sớm nhận ra rằng mình đang đứng giữa ranh giới của sự thật và quyền lực. Review: Quyền Lực Tuyệt Đối là một cuốn tiểu thuyết trinh thám hấp dẫn, với những tình tiết kịch tính và bất ngờ. Tác phẩm được đánh giá cao bởi cách xây dựng nhân vật và cốt truyện chặt chẽ. Nhân vật: Luther Whitney là một nhân vật chính hấp dẫn và đáng nhớ. Ông là một tên trộm tài năng nhưng cũng là một người đàn ông có trái tim nhân hậu. Jack Graham là một nhân vật phức tạp và đáng đồng cảm. Ông là một luật sư trẻ đầy nhiệt huyết, nhưng cũng bị cám dỗ bởi quyền lực và tiền bạc. Alan Richmond là một nhân vật phản diện đáng ghê tởm. Ông là một tổng thống tham vọng và tàn bạo, sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bảo vệ quyền lực của mình. Cốt truyện: Cốt truyện của Quyền Lực Tuyệt Đối được xây dựng rất chặt chẽ và hấp dẫn. Tác phẩm có nhiều tình tiết kịch tính và bất ngờ, khiến người đọc không thể rời mắt. Đánh giá: Quyền Lực Tuyệt Đối là một cuốn tiểu thuyết trinh thám xuất sắc, xứng đáng là một trong những tác phẩm kinh điển của thể loại này. Điểm cộng: Nhân vật được xây dựng tốt, có chiều sâu và tính cách phức tạp. Cốt truyện chặt chẽ, hấp dẫn và có nhiều tình tiết bất ngờ. Thể hiện rõ ràng những mâu thuẫn giữa quyền lực và công lý. Điểm trừ: Một số tình tiết hơi phi logic, khiến người đọc cảm thấy khó hiểu. Kết luận: Quyền Lực Tuyệt Đối là một cuốn tiểu thuyết đáng đọc cho những ai yêu thích thể loại trinh thám. Mời các bạn mượn đọc sách Quyền Lực Tuyệt Đối của tác giả David Baldacci & Đỗ Tuấn Anh (dịch).
Ván bài Đô Mi Nô
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Ván bài Đô Mi Nô của tác giả Thiên Hạ Vô Hầu. Đây là một câu chuyện phục thù và chuộc lỗi. Một tuần sau khi người phụ nữ lầm lỡ Trương Tố Quyên treo cổ tự tử, thì Kim Nhất Minh - Ông chủ của công ty bảo vệ Kim Thuẫn cũng bị hại chết thê thảm ở cùng địa điểm đó. Mọi chứng cứ ở hiện trường đều nhằm vào Trương Khởi Phát - em trai của Trương Tố Quyên, và chỉ một ngày sau đó Trương Khởi Phát đã nhảy lầu. Hai người báo án là Lý Danh, Lý Lượng và ông chủ của họ - Lâm Đại Chí cũng lại chết cùng trong một chiếc xe. Các vụ án mạng kỳ lạ liên tiếp xảy ra và liên quan đến nhau, là nguyên nhân kết quả của nhau, giống như những quân bài đô mi nô, chỉ cần một quân bài đổ là lập tức gây lên hiệu ứng cánh bướm. Cảnh sát Tần Hướng Dương cũng bị ''thiết kế'' để đưa vào trong ván bài đó. Anh sẽ đối phó như thế nào trước cục diện hết sức phức tạp và bí ẩn ấy? Ông chủ lớn cuối cùng của ván bài đó là ai? Và sau rốt, họ sẽ đối diện ra sao trước thử thách giữa cái thiện và cái ác của nhân tính?  TỘI ÁC LIÊN HOÀN - TẬP 1: VÁN BÀI ĐÔ MI NÔ Chương 1: Kẻ sát nhân Chương 2: Hiện trường kỳ lạ Chương 3: Khám phá bất ngờ Chương 4: Chuỗi/Loạt chứng cứ Chương 5: Kẽ hở tự nhiên Chương 6: Hiệu ứng cánh bướm của kẽ hở Chương 7: Đóng kịch tìm ra chứng cứ giả Chương 8: Máy bán ma túy bán tự động Chương 9: Nhân quả màu đen Chương 10: Khởi nguồn Chương 11: Màn kịch hay Chương 12: Món quà từ hung thủ Chương 13: Sự phân tích chí mạng Chương 14: Đại họa trên đầu Chương 15: Những ngày quên mình Chương 16: Vụ án oan sai đầu tiên Chương 17: Bằng chứng đơn lẻ mà không đơn lẻ Chương 18: Cái giá của việc tìm chứng cứ Chương 19: Khởi động đồng thời hai vụ án Chương 20: Đánh cược trên bản đồ Chương 21: Chủ động làm lộ Chương 22: Thỏa thuận quân tử Chương 23: Sự thật tàn khốc Chương 24: Chiếc răng dưới xương sườn Chương 25: Truy sát Chương 26: Trở về Chương 27: Mười tám chén rượu Chương 28: Quyết chiến Chương 29: Ván bài Đô Mi Nô *** Tóm tắt Cuốn sách Ván bài Đô Mi Nô của tác giả Thiên Hạ Vô Hầu là một câu chuyện trinh thám xoay quanh một vụ án mạng kỳ lạ. Người phụ nữ lầm lỡ Trương Tố Quyên treo cổ tự tử, sau đó em trai cô là Trương Khởi Phát cũng bị hại chết ở cùng địa điểm. Mọi chứng cứ đều nhằm vào Trương Khởi Phát, và chỉ một ngày sau đó anh cũng nhảy lầu. Hai người báo án là Lý Danh, Lý Lượng và ông chủ của họ - Lâm Đại Chí cũng lại chết cùng trong một chiếc xe. Các vụ án mạng liên tiếp xảy ra và liên quan đến nhau, giống như những quân bài đô mi nô, chỉ cần một quân bài đổ là lập tức gây lên hiệu ứng cánh bướm. Cảnh sát Tần Hướng Dương được giao nhiệm vụ điều tra vụ án, anh sẽ phải đối phó như thế nào trước cục diện hết sức phức tạp và bí ẩn ấy? Ông chủ lớn cuối cùng của ván bài đó là ai? Và sau rốt, họ sẽ đối diện ra sao trước thử thách giữa cái thiện và cái ác của nhân tính? Review Cuốn sách được viết với văn phong mạch lạc, logic, có chiều sâu và giàu cảm xúc. Tác giả đã xây dựng một cốt truyện chặt chẽ, hấp dẫn với nhiều tình tiết bất ngờ. Các nhân vật được miêu tả chân thực và sinh động, mang đến cho người đọc những trải nghiệm thú vị. Cuốn sách đề cập đến những vấn đề xã hội sâu sắc như tội ác, oan sai, chuộc lỗi và lòng tham. Qua đó, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về sự công bằng, chính nghĩa và giá trị của cuộc sống. Ưu điểm Cốt truyện chặt chẽ, hấp dẫn với nhiều tình tiết bất ngờ. Các nhân vật được miêu tả chân thực và sinh động. Đề cập đến những vấn đề xã hội sâu sắc. Nhược điểm Một số chi tiết có thể hơi phi logic. Kết luận Ván bài Đô Mi Nô là một cuốn sách trinh thám đáng đọc, mang đến cho người đọc những trải nghiệm thú vị và suy ngẫm sâu sắc. Đánh giá Tôi đánh giá cuốn sách Ván bài Đô Mi Nô 4/5 sao. Đây là một cuốn sách trinh thám xuất sắc, với cốt truyện chặt chẽ, hấp dẫn và nhiều tình tiết bất ngờ. Các nhân vật được miêu tả chân thực và sinh động, mang đến cho người đọc những trải nghiệm thú vị. Cuốn sách cũng đề cập đến những vấn đề xã hội sâu sắc, khiến người đọc phải suy ngẫm. Tôi đặc biệt ấn tượng với cách xây dựng nhân vật của tác giả. Mỗi nhân vật đều có những nét tính cách riêng biệt, được thể hiện một cách chân thực và sinh động. Điều này giúp cho câu chuyện trở nên hấp dẫn và lôi cuốn hơn. Cốt truyện của cuốn sách cũng được xây dựng rất chặt chẽ, với nhiều tình tiết bất ngờ. Người đọc sẽ bị cuốn theo mạch truyện và không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cuốn sách Ván bài Đô Mi Nô là một lựa chọn tuyệt vời cho những ai yêu thích thể loại trinh thám. Mời các bạn mượn đọc sách Ván bài Đô Mi Nô của tác giả Thiên Hạ Vô Hầu.
Tội Phạm IQ Thấp
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Tội Phạm IQ Thấp của tác giả Tử Kim Trần & Vũ Thị Hà (dịch). Trong góc của thành phố, hai tên trộm ngu ngốc đang định gây ra một vụ án lớn nổi danh giang hồ. Vì danh lợi, một nhóm nhân vật tai to mặt lớn với đầy mưu sâu kế hiểm đã triển khai trận giao đấu ngầm khốc liệt. Trong Sở công an thành phố Tam Giang Khẩu, một người cảnh sát rất hay gặp may đang phải đối diện với hiểm nguy, đem quân đi bắt đầu tiến hành cuộc điều tra bí mật… *** Tử Kim Trần là nhà văn Trung Quốc viết tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng. Năm 2012, anh được vinh danh đạt hai giải thưởng “10 tác giả xuất sắc nhất trong năm” và “10 tác phẩm xuất sắc nhất” của văn học Thiên Nhai. Anh được các bạn độc giả Trung Quốc yêu mến phong tặng danh hiệu “Keigo của Trung Quốc”. Văn phong của anh súc tích, ngắn gọn, lạnh lùng và cẩn mật, đặc biệt chú ý đến chi tiết suy luận, dàn dựng nên cốt truyện có tầm vóc, kết thúc luôn khiến độc giả bất ngờ. Tác phẩm “Tội phạm IQ thấp”, truyện mang văn phong hài hước mới lạ, thổi một luồng gió mới vào thể loại truyện trinh thám vốn có phần khô khan. Một loạt các vụ án liên hoàn tiếp nối nhau dồn dập, cuộc so tài đọ sức gay cấn giữa “bọn trộm ngốc” và “thần thám”. Sau các cuốn sách xoắn não “Tội phạm trí tuệ cao” lại đến cuốn “Tội phạm IQ thấp” khiến độc giả luôn phải ôm bụng cười… *** Mua quyển này cùng vài quyển trinh thám trước Tết để cày thì mãi đến bây giờ mình mới đọc xong để review cho các bạn đây. Có nên đọc quyển này không – NÊN, NÊN ĐỌC nhé. Tử Kim Trần là tác gỉa mà chúng ta không lạ gì trong danh sách những tác giả viết trinh thám xuất sắc của Trung Quốc rồi. Mình bị ấn tượng bởi cách hành văn viết mà như không viết, cùng lối phê phán các tệ nạn đang còn tồn tại trong xã hội rất rõ nét, văn phòng của tác giả có gì đó sâu cay nhưng cũng để lại nhiều nét nuối tiếc (đối với bản thân mình nhất là khi đọc quyển Đêm trường tăm tối). Cứ ngỡ rằng sau quyển Đêm trường tăm tối thì sẽ không tìm được quyển nào ấn tượng nữa thì lại va vào em Tội phạm IQ thấp này. Buồn cười gần chết luôn, đọc cả quyển truyện mà cứ như xem phim hành động hài vâỵ. Cuốn hút lắm và cũng rất nhiều twist bất ngờ. Hệ thống xây dựng nhân vật hơi ”ngợp” chút, khiến mình ghi nhớ tên hơi khó nhưng đọc hết một nửa là có thể nhớ hết rồi hehe. Tác giả viết khiến người đọc như mình nhiều đoạn phải phì cười và không nghĩ rằng văn phong nghiêm túc thường ngày của Tử Kim Trần có thể viết được buồn cười và duyên dáng đến như vậy. 1000likes cho anh! Duyên dáng từ nhân vật trong tuyến cảnh sát cho đến cốt truyện ”đá xéo” bộ phận công an với nhau rồi nhiều cái lắm, k spoil đâu, phải đọc chứ hehee…. Điều mình khá ngạc nhiên là ông xây dựng hệ thống kịch bản truyện dài như vậy là không khiến độc giả cảm thấy chán mà lúc nào cũng chỉ mong chờ xem diễn biến tiếp theo như thế nào, rất hồi hộp. Truyện này như kiểu án chồng án vậy, nhưng không mang không khí nặng nề mà khiến cho người đọc 1 mong muốn thôi thúc xem diễn biến giải quyết các vụ án thế nào và cảm thấy rằng đúng là không chỉ có tội phạm có IQ thấp mà ngay cả cảnh sát cũng thiếu “muối” lắm luôn kekee. Đọc truyện này cứ như xem phim vậy. Tuyến phản diện nhiều, có thể nhiều hơn so với các tác phẩm khác của TKT, đội ngũ cảnh sát thì thao tác nghiệp vụ và kỹ năng phá án có thể nói thế nào nhờ vừa buồn cười vừa khâm phục. Ngôn từ cũng như cách hành văn của TKT rõ ràng, mạch lạc thêm nét hài hước khiến tác phẩm trở nên cuốn hút hơn rất nhiều. Đến gần cuối thì mình đoán được phần nào hung thủ nhưng không vì thế mà mình bỏ dở không đọc nữa. Cái hay của tác giả là đánh vào những tâm lí không ngờ tới của hung thủ rồi cân não cùng nhau và tạo nên những đòn cười hay cho cả câu chuyện của mình. Theo mình nghĩ đây là cuốn truyện ĐÁNG ĐỌC – RẤT NÊN ĐỌC – CẦN PHẢI ĐỌC của Tử Kim Trần nha các bạn. Hồng Hồ *** Với cuốn sách này, tôi ko biết rằng mình đang đọc trinh thám hay là kiếm hiệp Kim Dung nữa. Bởi lẽ chúng ta bắt gặp rất nhiều nhân vật Thiên Long Bát Bộ trong này. Kiểu những suy luận nghe Hư Trúc nhưng lại rất Mộ Dung Phục ấy mà, làm người đọc cứ ngớ ra hoặc phì cười vì ko đỡ nổi nét duyên và khiếu hài hước của tác giả. Tôi vốn không nghi ngờ gì khả năng trào phúng của anh Tử, cho nên với tôi, một cốt truyện hay đá thêm vài nét trào phúng là xuất sắc rồi, như Tử Kim Trần vẫn thế. Cuốn IQ thấp này thì lại mang đậm nét hài hước và châm biếm xuyên suốt tác phẩm. Tuy vậy tôi khá ngạc nhiên khi Tử Kim Trần có thể viết duyên đến thế cả hơn 500 trang sách mà ko hề lặp lại hay nhàm chán. Hệ thống nhân vật trong IQ thấp có lẽ dày đặc nhất trong các tác phẩm của Tử Kim Trần. Nói vậy chớ ko đáng sợ đâu. IQ thấp giống hệt một bộ phim ăn khách dễ xem. Mà tôi tin tác phẩm này dựng thành phim thì phải vào hàng bom tấn. Tuy vậy tôi thích cốt truyện đi sâu vào một vấn đề hơn. Tác phẩm này quá nhiều câu chuyện, sự việc dàn trải. Rất may là ngôn từ mạch lạc và văn phong hài hước của Tử Kim Trần vẫn khiến cuốn sách trở nên hấp dẫn, nhưng theo một cách khác, ko giống với Tử Kim Trần trước giờ ta vẫn biết. IQ thấp chắc chắn ko gây nên ý kiến trái chiều như Mưu sát, ko làm độc giả day dứt như Đứa trẻ hư, ko đầy ám ảnh và khắc khoải như Đêm trường tăm tối… mà nó đánh dấu một phong cách mới của Tử Kim Trần, khiến anh trở thành tác giả đa màu sắc và toàn diện hơn. Tôi luôn yêu thích Tử Kim Trần bởi mọi thứ, không nhỏ trong đó chính là sự dám viết và dám thử thách những thứ mới lạ của anh. Chợt muốn nói mấy lời sến súa, cám ơn chị Ly và Cổ Nguyệt, vì đã mang Tử Kim Trần về với Việt Nam, để độc giả có thể trải nghiệm nhiều tác phẩm hay và mới lạ thế này. Phi Nhi Mời các bạn mượn đọc sách Tội Phạm IQ Thấp của tác giả Tử Kim Trần & Vũ Thị Hà (dịch).
Những Kẻ Sát Nhân
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Những Kẻ Sát Nhân của tác giả Elia Kazan. ELIA KAZAN người gốc Hy Lạp, quê hương của các vị thần, tên thật là Elia Kazanjoglous, từng nổi tiếng nhờ công lao phát hiện tài tử lừng danh James Dean qua những bộ phim thượng thặng của ông như Phía đông vườn địa đàng, Boomeran, Trên bến tàu, Một người trong đám đông... Ngoài điện ảnh, ông còn nhiều thành công vang dội ở lĩnh vực sân khấu, và nhất là văn học, với các cuốn tiểu thuyết gây tranh cãi ồn ào nhất, bán chạy nhất thế giới. Đã một lần, tờ New York Times in ở trang nhất bài viết đại ý rằng: Một hai bộ phim gần đây của Elia Kazan không thành công như mong muốn khiến ông quyết định ngưng làm phim để cầm bút. Hãy nên cám ơn sự thất bại đó, bởi nhờ vậy chúng ta mới được đọc những cuốn tiểu thuyết khiến văn đàn xôn xao như The Arrangement, The Assassins.  *** Tóm tắt Những Kẻ Sát Nhân là một tiểu thuyết của nhà văn Elia Kazan, được xuất bản năm 1975. Tác phẩm kể về câu chuyện của một nhóm thanh niên Mỹ, những người đã tham gia vào một vụ giết người. Vụ án này đã gây chấn động dư luận, và những kẻ thủ ác đã phải đối mặt với một cuộc truy lùng gắt gao của cảnh sát. Câu chuyện bắt đầu với nhân vật chính, tên là Paul, một sinh viên đại học. Paul là một người trẻ tuổi thông minh và nhạy cảm, nhưng anh cũng là một người có tính cách nổi loạn và dễ bị kích động. Một ngày nọ, Paul tình cờ gặp một nhóm thanh niên khác, những người đang âm mưu thực hiện một vụ giết người. Paul bị thu hút bởi sự hấp dẫn của nhóm thanh niên này, và anh đã quyết định tham gia vào kế hoạch của họ. Vụ án xảy ra vào một đêm hè nóng nực. Nhóm thanh niên đã bắt cóc một người đàn ông và sát hại anh ta. Vụ án này đã gây chấn động dư luận, và cảnh sát đã bắt đầu điều tra. Paul và những kẻ đồng phạm của anh ta phải chạy trốn khỏi cảnh sát. Họ lẩn trốn trong rừng và trên đường phố, và họ phải đối mặt với nhiều nguy hiểm. Cuối cùng, họ đã bị bắt và phải ra hầu tòa. Tại tòa án, Paul đã thú nhận tội ác của mình. Anh ta nói rằng anh ta đã tham gia vào vụ án vì cảm thấy bị tổn thương và bị bỏ rơi. Paul đã bị kết án tù chung thân, và anh ta phải đối mặt với một cuộc sống trong ngục tối. Review Những Kẻ Sát Nhân là một tiểu thuyết hấp dẫn và gây tranh cãi. Tác phẩm đã khám phá những khía cạnh tối tăm của tâm hồn con người, và nó đã đặt ra những câu hỏi về bản chất của tội phạm và sự trừng phạt. Tiểu thuyết đã được đánh giá cao về mặt văn chương. Kazan đã sử dụng một phong cách viết táo bạo và chân thực để kể câu chuyện của mình. Ông đã mô tả một cách chi tiết những hành động của những kẻ sát nhân, và ông đã không né tránh những khía cạnh đẫm máu và tàn bạo của vụ án. Tuy nhiên, tiểu thuyết cũng đã gây ra nhiều tranh cãi. Một số người cho rằng tác phẩm đã cổ súy cho bạo lực và tội phạm. Những người khác cho rằng tác phẩm đã mang tính chất voyeurism, và nó đã lợi dụng nỗi đau của các nạn nhân để thu hút sự chú ý của độc giả. Dù có những tranh cãi, Những Kẻ Sát Nhân vẫn là một tác phẩm văn học đáng đọc. Đây là một tác phẩm phức tạp và gây suy ngẫm, và nó đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong lòng độc giả. Ưu điểm Câu chuyện hấp dẫn và gây tò mò Cốt truyện chặt chẽ và có logic Nhân vật được xây dựng chân thực và đa chiều Ngôn ngữ phong phú và giàu hình ảnh Nhược điểm Một số chi tiết bạo lực có thể gây khó chịu cho một số độc giả Tác phẩm có thể gây tranh cãi về mặt nội dung Đánh giá chung Những Kẻ Sát Nhân là một tiểu thuyết đáng đọc và đáng suy ngẫm. Đây là một tác phẩm văn học xuất sắc, và nó đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong lòng độc giả. Mời các bạn mượn đọc sách Những Kẻ Sát Nhân của tác giả Elia Kazan.