Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Casanova Ở Bolzano

Năm 1756, trốn thoát khỏi buồng chì kiên cố ở Venice, không cưỡng nổi sự thôi thúc bí ẩn của định mệnh, kẻ phiêu lưu khét tiếng và phong tình lừng danh của thế kỷ 18 Giacomo Casanova tìm đường trở về Bolzano, nơi chàng từng chạm trán Tử thần trong cuộc quyết đấu cùng vị hôn phu quyền lực của thiếu nữ Francesca tuyệt sắc. Lần trở lại này của Casanova khiến cả thành phố chấn động. Tin tức cũng lan tới lâu đài của Bá tước Parma, lúc này đã kết hôn cùng Francesca. Bá tước tới nơi chàng Casanova trọ để làm một cuộc thương lượng lạ lùng. Một bí mật sẽ vĩnh viễn trở thành kỷ niệm, một nỗi đau sẽ được gói lại lần cuối, để không gì còn xen vào cuộc sống của người đàn bà quý giá của đời ông...  Hư cấu và tưởng tượng, không vay mượn từ Histoire de ma vie của nhân vật có thực Giacomo Cassanova nổi tiếng trong lịch sử, Márai Sándor  đã tạo nên một kiệt tác văn chương tràn ngập hơi thở mãnh liệt, cám dỗ nồng nàn của cuộc sống, với những đối thoại lạ lùng, thông thái, đam mê, bất ngờ và đầy tính cách ngôn sâu xa xoay quanh một tình yêu khắc khoải. Casanova ở Bolzano chứng minh rằng Márai Sándor - một trong những bậc thầy xuất sắc của nền văn học Hungary và thế giới - đã in dấu ấn vô cùng đặc biệt trên diện mạo văn chương thế kỷ 20. *** Lời khen tặng dành cho Casanova ở Bolzano “Câu chuyện mê đắm về tình yêu, tình bạn và sự phản bội…  Phong phú, cám dỗ, nồng nàn và châm biếm.” - Elle   “Sâu sắc và đầy chiêm nghiệm… Tràn ngập niềm vui cuộc sống.” - Vogue “Sáng chói… Cuộc đấu phức tạp của những trí tuệ… Casanova ở Bolzano cung cấp thêm bằng chứng về sự xuất sắc bị quên lãng của tác gia lớn trong thời đại chúng ta: Márai Sándor.”  - Chicago Tribune *** Ghi chú Trong gương mặt và tính cách nhân vật của tôi chắc hẳn độc giả tưởng mình nhận ra diện mạo đặc trưng của Giacomo Casanova1 kẻ phiêu lưu khét tiếng vào thế kỷ 18. Thật khó cưỡng lại nổi sự nhận biết này, mà trong mắt một số người có thể nó cũng là sự phê phán. Nhân vật của tôi cực kỳ giống anh chàng liều lĩnh, vô gia cư và dẫu sao có lẽ vẫn bất hạnh, người vào nửa đêm ngày 31 tháng Mười năm 1756 đã dùng thang dây trèo từ buồng giam mái lợp chì của Công quốc Venice, còn gọi là buồng chì, xuống eo biển và cùng một tu sĩ đã bị tước quyền hành đạo tên là Balbi bỏ trốn khỏi lãnh địa của Nước Cộng hòa2 về phía Munchen. Điều biện hộ cho tôi là từ câu chuyện cuộc đời của nhân vật, tôi không quan tâm đến câu chuyện lãng mạn, mà quan tâm đến tính cách lãng mạn của anh ta. Vì thế những thứ khác, như thời điểm và hoàn cảnh cuộc trốn thoát, tôi không vay mượn từ cuốn Những hồi tưởng3lừng danh. Tất cả những thứ khác mà độc giả tìm thấy trong tiểu thuyết này, đều là chuyện hư cấu và tưởng tượng. M.S. *** Một đức ông, từ Venice Chàng từ biệt những người chèo thuyền ở Mestré; người bạn hư hỏng Balbi thiếu chút nữa đã làm chàng rơi vào tay cảnh sát ở đây, vì đúng lúc chiếc xe ngựa chở khách khởi hành thì chàng hoài công tìm kiếm, mãi rồi mới thấy anh ta trong một quán cà phê - đang vô tư nhâm nhi một cốc sô cô la - và tán tỉnh cô hầu bàn. Đến Treviso thì chàng hết sạch tiền; họ lủi qua cổng Saint Thomas ra cánh đồng, và theo sau những khu vườn, đi men theo ven những cánh rừng, lúc mặt trời lặn thì đến trước những ngôi nhà của Valdepiadene. Đến đây chàng rút con dao găm ra dọa người bạn đường khó chịu, hai người hẹn sẽ gặp nhau ở Bolzano, rồi chia tay. Cha Balbi buồn bã bước đi giữa những thân cây trơ trụi trong rừng ô liu; nom ông gầy guộc và nhếch nhác, vừa đi vừa ngoái nhìn lại bằng cái nhìn vụng trộm tăm tối, lủi thủi như một con chó ghẻ bị chủ xua đuổi. Khi cha cố đã đi khuất, chàng đi vào thành phố, bằng một bản năng mù lòa và đáng tin cậy chàng hỏi chỗ ở trong nhà của viên chánh cẩm. Bà vợ ông ta, một phụ nữ thuần hậu, tiếp đón chàng, cho chàng ăn tối, rửa các vết thương cho chàng - trên gối và trên mắt cá chân máu đã đông lại, trong khi chạy trốn, lúc nhảy từ những mái nhà lợp chì, khuỷu tay và gối chàng bị xước -, và trước khi đi ngủ chàng được biết ông chánh cẩm đang đi vắng, ông đang săn lùng chính chàng, kẻ chạy trốn. Lúc rạng sáng chàng bỏ đi. Chàng ngủ ở Pergine, sang ngày thứ ba thì đến Bolzano trên xe ngựa, vì giữa đường đã moi được của một người quen sáu đồng tiền vàng. Balbi đã đợi chàng. Chàng thuê phòng trong một quán trọ có tên là Con Hươu. Chàng không có đồ đạc gì, quần áo rách mướp, chiếc áo đuôi tôm may từ thứ lụa màu nay chỉ còn lại những mảnh tơi tả, không có áo khoác ngoài. Ở Bolzano, trên những con phố hẹp gió tháng Mười một đã bắt đầu quất mạnh. Người chủ quán lúng túng nhìn những vị khách rách rưới. -      Những phòng đẹp nhất ư?! - ông ta lúng túng. -      Những phòng đẹp nhất! - chàng đáp khẽ, dứt khoát. - Và hãy chú ý đến đồ ăn đấy! -      Ở đây các người hay nấu với các thứ mỡ đã ôi, thay vì dầu, và từ khi rời khỏi Nước Cộng hòa ta chưa được ăn ở đâu một miếng cho tử tế! Hãy quay gà trống thiến và mái tơ vào bữa tối, không phải một, mà ba con, với hạt dẻ. Và kiếm loại vang Cyprus. Ngươi nhìn quần áo ta ư?... Ngươi tìm hành lý của ta ư? Ngươi ngạc nhiên vì ta đến đây tay không ư? Tin tức không tới đây hay sao? Ngươi không đọc Leyden Gazette sao!... Đồ ngốc! - chàng gào lên giọng khản đặc, vì giữa đường chàng bị cảm lạnh, và cơn ho đang hành hạ phế quản chàng. - Ngươi không nghe tin một nhà quý tộc Venice và thư ký cùng đám gia nhân vừa bị cướp ngoài biên giới ư? Cảnh sát còn chưa tới tìm ta ư? -      Dạ chưa thấy, thưa đức ông, - người chủ quán hốt hoảng đáp. Balbi bụm miệng cười. Cuối cùng đúng là họ đã được những phòng đẹp nhất: phòng khách, hai cửa sổ có cánh mở ra quảng trường chính, những đồ gỗ có chân mạ vàng và gương Venice đặt trên lò sưởi. Giường kiểu Pháp có màn che. Balbi ở phía cuối hành lang, gần một cầu thang hẹp và dốc dẫn lên tầng áp mái của những người hầu. Cách bố trí như thế làm chàng rất mãn nguyện. -      Thư ký của ta đấy, - chàng giới thiệu Balbi với ông chủ quán trọ. -      Cảnh sát, - người chủ quán trọ nói như thanh minh. - Ở đây cảnh sát cũng rất nghiêm. Họ sẽ đến đây ngay. Họ xem xét tất cả những người lạ mặt. -      Bảo với họ rằng, - chàng đáp qua loa - có khách quý. Một đức ông... -      Nhưng dù sao! - người chủ quán cố nài, và cúi đầu thật thấp, tay cầm chiếc mũ, tò mò và lễ phép. - Một đức ông, từ Venice! - chàng nói. Chàng nói điều này như thể thông báo một phẩm tước đặc biệt nào đó. Đến mức Balbi cũng phải chú ý tới âm điệu của chàng. Rồi bằng nét chữ nhọn và thành thục, chàng viết tên mình vào quyển sổ lớn. Người chủ quán hồi hộp đến đỏ mặt: day day thái dương bằng những ngón tay mập mạp, và không biết nên chạy đi gọi cảnh sát hay quỳ mọp xuống để hôn tay chàng? Thế là ông ta cứ đứng một chỗ, bối rối và im lặng. Rồi ông châm đèn và đưa các vị khách lên tầng trên. Những người phục dịch đã xếp dọn các phòng: mang nến đến trên những giá đỡ lớn mạ vàng, nước nóng đựng trong các bình bạc, những chiếc khăn lau Limburg bằng vải bông. Chàng bắt đau chậm rãi cởi quần áo, như một đấng quân vương, giữa đám hầu cận: chàng đưa từng chiếc áo bẩn cho người chủ quán trọ và những người hầu phòng, chiếc quần lụa dính máu bết vào da thịt phải dùng kéo cắt ở phía ngoài hai bên ống quần, chàng ngâm chân khá lâu trong cái chậu rửa bằng bạc, người ngả trên một chiếc ghế bành, lim dim ngủ vì mệt mỏi, nom tã tượi và thế thảm. Thỉnh thoảng chàng chợt ngủ trong một khoảnh khac, lẩm bẩm, hét lên một tiếng. Balbi, ông chủ quán, những người hầu phòng há miệng đi đi lại lại quanh chàng: người ta đang trải giường trong buồng ngủ, kéo kín các rèm cửa, tắt gần hết nến. Đến giờ ăn tối họ gõ cửa rất lâu. Sau bữa ăn chàng lại đi ngủ ngay; chàng ngủ đến trưa ngày hôm sau, với gương mặt vô tư và bình thản, lạnh lùng như người mới chết một ngày. Một đức ông, các cô gái bảo nhau rồi ai vào việc nay, khe khẽ hát, cười và thầm thì với nhau, trong bếp và dưới hầm, họ đi rửa xe và lau bát đĩa, chẻ củi, mang nước uống, họ nói nhỏ hơn, đưa ngón tay che miệng, lại khúc khích cười, rồi lại làm mặt nghiêm và truyền nhau cái tin ấy, vẻ quan trọng và cười cợt: một đức ông, đúng, một đức ông, từ Venice. Đến tối thì có hai viên cớm chìm đến quán; tên chàng, đáng ngờ và quyến rũ, hấp dẫn và nguy hiểm, vừa được mạ vàng bởi tin tức về cuộc phiêu lưu lớn, cuộc tẩu thoát, đã thu hút đám mật vụ ở khắp các thành phố. Và họ muốn biết tất cả. Hắn ta ngủ ư?... Không có hành lý gì à? -      Một con dao găm, - chủ quán nói. - Ông ta đến với một con dao găm. Chỉ có thế. -      Một con dao găm, - họ nhắc lại, vẻ am hiểu và ngơ ngác. - Loại dao gì thế? - họ căn vặn. -      Dao găm Venice, - chủ quán đáp vẻ hâm mộ. -      Không còn gì khác? - họ hỏi. -      Không, - chủ quán trọ đáp. - Không có gì khác. Một con dao găm. Chỉ có thế. Tin này làm hai viên cớm chìm bất ngờ. Họ đã không ngạc nhiên nếu chàng tới đây với đầy chiến lợi phẩm, đá quý, túi đựng, vòng cổ và nhẫn quý tháo ra từ ngón tay của những phụ nữ nhà lành trên dọc đường đi. Tiếng tăm chàng đã đến trước, như một kẻ dẫn ngựa đi tiền trạm, và bố cáo tên chàng. Sáng ra đức giám mục đã thông báo cho viên chánh cẩm, và yêu cầu trục xuất ngay vị khách nguy hiểm. Ở Tirol và Lombardia, buổi sáng sau lễ cầu kinh, buổi tối trong các quán rượu, người ta đã kể cho nhau nghe về cuộc tẩu thoát của chàng. -      Hãy cẩn thận với hắn! - đám cớm chìm nói. - Chúng tôi muốn biết hết hắn nói gì. Phải rất chú ý hắn. Hắn có nhận thư không, và nhận từ ai? Hắn có gửi thư không, và gửi cho ai? Hãy để ý đến nhất cử nhất động của hắn! Hình như, - họ thì thầm, dùng bàn tay chụm lại làm loa ghé sát vào tai ông chủ quán, - hắn có người che chở. Cả đức giám mục cũng chẳng làm gì nổi hắn. -      Trước mắt, - ông chủ quán nói với vẻ từng trải. -      Trước mắt, - những tay cớm chìm buồn bã nhắc lại. Rồi họ nhón chân bỏ đi, gương mặt bí hiểm và đầy lo âu. Ông chủ quán ngồi xuống trong phòng nước, thở dài. Ông không thích những người khách có tiếng tăm, những người gây nên sự chú ý của đức giám mục và cảnh sát. Ông nghĩ tới đôi mắt của vị khách, đen ánh lửa tăm tối và than hồng bập bùng uể oải trong đôi mắt ấy, và ông sợ. Ông nghĩ đến con dao găm, con dao găm Venice, đồ vật duy nhất của người khách, và ông sợ. Ông nghĩ đến tin tức theo sau vị khách, và bắt đầu rủa thầm. -      Teresa! - ông cáu kỉnh gọi. Một cô gái, đã bận áo khoác ngoài buổi tối, bước vào. Cô mười sáu tuổi, một tay cầm cây nến đang cháy, tay kia kéo hai vạt áo ngủ trước ngực. -      Nghe đây! - ông thì thầm, bảo cô bé ngồi xuống gối. - Ta chỉ tin con thôi. Chúng ta có một vị khách nguy hiểm. Teresa, ông khách này... -      Từ Venice đến? - cô bé nói giọng học trò, như hát. -      Đúng, từ Venice, từ Venice, - ông nói hốt hoảng. - Từ trong tù. Từ lũ chuột. Từ dưới giá treo cổ. Nghe đây, Teresa. Hãy chú ý xem ông ta nói những gì. Tai mắt con hãy luôn luôn ở cạnh lỗ khóa. Ta yêu con như con gái ta. Con là con nuôi ta; nhưng nếu ông ta gọi vào phòng thì con đừng ngại. Con sẽ đem bữa sáng cho ông ấy. Hãy coi chừng đức hạnh của con và hãy chú ý. -      Vâng, - cô bé đáp. Rồi vẫn cầm cây nến trên tay, cô bé đi về phía cửa, nhẹ nhàng như một cái bóng. Đến trước cửa, cô bé than, kéo dài giọng như giọng trẻ con: -      Cháu sợ. -      Ta cũng thế, - ông chủ quán nói. - Giờ con đi ngủ đi. Trước đó hãy đem cho ta rượu vang đỏ. Nhưng đêm đầu tiên tất cả đều trằn trọc.   Mời các bạn đón đọc Casanova Ở Bolzano của tác giả Márai Sándor & Giáp Văn Chung (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ai Là Định Mệnh Của Ai (Tuyết Ảnh Sương Hồn)
Ai sinh ra để thuộc về ai? Ai là phù hợp với ai nhất? Cùng đọc Ai là định mệnh của ai, theo bước chân của hai nhân vật trong truyện để đi tìm lời giải cho câu hỏi này. Nữ chính Yên Phiên Phi và nam chính Chu Nhất Minh là thanh mai trúc mã, là oan gia, là anh em tốt… là bất cứ mối quan hệ gì - mà - không - phải - là - tình - yêu. Đến tuổi yêu đương, thậm chí là sắp ế, họ cũng cuống lên đi gặp mặt. Một điều kì lạ là hai người bạn này cùng tiến cùng lùi, cùng vui cùng buồn, cùng có người yêu lại cùng chia tay. Và chẳng hiểu sao họ chỉ toàn gặp những đối tượng dở khóc dở cười, các anh chàng thì không hà tiện thì cũng gia trưởng, không lăng nhăng thì cũng mắc bệnh yêu mẹ, các cô gái hoặc là quá nhút nhát, hoặc là quá thực dụng, thậm chí còn có cô gái lừa đảo dưới lớp vỏ bọc ngây thơ… Ếch ba chân mới khó kiếm, chứ tại sao một người yêu hai chân cũng khó kiếm đến vậy? Vì một lời nói đùa của người bạn, hai người “anh em tốt” Yên Phiên Phi và Chu Nhất Minh cũng muốn yêu nhau xem sao, “phù sa không chảy ra ruộng ngoài” mà! Liệu mọi thứ có dễ dàng như họ muốn? Và cuối cùng, ai mới là định mệnh của ai? Hãy đón đọc một trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình hay của Tuyết Ảnh Sương Hồn.*** Tìm mua: Ai Là Định Mệnh Của Ai TiKi Lazada Shopee Năm nay tôi hai mươi bảy tuổi, chiểu theo tiêu chuẩn xếp hạng “hàng quá date” ở trên mạng mà ai ai cũng biết thì tôi sắp được liệt vào danh sách rồi, còn ở nhà thì đã bị coi là “quả bom nổ chậm”... Nhưng tôi chẳng vì thế mà mặt mày ủ ê, than thân trách phận, biết đâu ở hội Hoán thảo ngày mai tôi sẽ tìm được người trong mộng. Ngày mai vừa đúng là ngày Valentine. Đó là ngày dành cho các đôi lứa yêu nhau, cũng là ngày thê thảm nhất đối với những người vẫn còn lẻ bóng như tôi. Thấy người ta tay trong tay rạng ngời hạnh phúc đi trên đường, trong lòng chợt dấy lên cảm giác ghen tức, đố kỵ. Ngày lễ Tình nhân không có người yêu, cô đơn lẻ bóng, phải làm sao để vượt qua đây? Đang buồn nẫu ruột thì cô bạn thân Điền Tịnh gọi điện, hỏi tôi ngày mai có muốn tham gia hội Hoán thảo trong thành phố không. Tôi chẳng mấy hào hứng. “Hội Hoán thảo là hội gì? Trao đổi cây cối, hoa cỏ à? Mình đâu có trồng hoa, trồng cỏ, thôi, không đi đâu.” Điền Tịnh tỏ ra ngán ngẩm. “Sao ngay cả hội Hoán thảo mà cậu cũng không biết thế? Đúng là người ngoài hành tinh! Hội Hoán thảo chứ có phải là trao đổi hoa cỏ đâu, đó là một kiểu giao lưu, gặp gỡ, kết bạn.” Sau khi được Điền Tịnh giải thích cặn kẽ, cuối cùng thì người ngoài hành tinh như tôi cũng hiểu được thế nào gọi là “hội Hoán thảo”. “Hội Hoán thảo” là một trào lưu rất thịnh hành thời nay đối với tầng lớp trí thức thành thị. Từ “thảo” này ngoài nghĩa là “cỏ” thì một nhóm các chị em hay rộng hơn là thế hệ trẻ bây giờ còn dùng để ám chỉ những chàng trai có quan hệ tốt nhưng lại không thể hẹn hò, điều kiện tốt mà nửa kia không phát hiện ra nên vẫn còn đơn thân. Cho nên “hoán thảo” ở đây không có nghĩa là trao đổi cây cối, hoa cỏ mà là một kiểu mọi người giúp đỡ, hỗ trợ nhau, đưa ra cách thức mới để tối đa hóa việc sử dụng nguồn tài nguyên của mình là anh bạn đi cùng.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Tuyết Ảnh Sương Hồn":Ai Là Định Mệnh Của AiChàng Trai Năm ẤyCổ Cầm Dị TruyệnGặp Anh Trong Hàng Vạn NgườiHữu Duyên Thiên Niên Lại Tương HộiLuôn Có Người Đợi AnhNhững Tháng Năm Hổ Phách 2Tình Yêu Pha Lê (All About The True Love)Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ai Là Định Mệnh Của Ai PDF của tác giả Tuyết Ảnh Sương Hồn nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Ai Là Của Ai (Thuần Vu Lưu Lạc)
“ Vì sao mọi người đều nói em trèo cao đòi với lấy anh?” Có ai biết được trong lòng anh ẩn giấu biết bao nỗi niềm bất an? Anh rất xuất sắc nhưng sự xuất sắc này là vì em mà có được, có thể chỉ trong nháy mắt, em sẽ biến mất ngay trước mắt anh, anh rốt cuộc không thể nào đuổi kịp được em, tâm trạng bất an thầm kín này có ai hiểu được cho anh? Vĩnh viễn không cần phải nói ra ai là của ai, hai chúng ta chỉ là một đôi tình nhân bình thường mà thôi. *** Tìm mua: Ai Là Của Ai TiKi Lazada Shopee “Vì sao mọi người đều nói em trèo cao đòi với lấy anh…… Cũng phải, quả thực là anh rất rất xuất sắc nhưng tình yêu cũng là cần từ hai phía, đâu cần phải so sánh ai xuất sắc hơn ai tài giỏi hơn ai sao? Em thích anh, anh cũng thích em, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao? Em không cần để ý ai là của ai, em chỉ cần biết, mỗi ngày chúng ta đều trải qua khoảng thời gian vui vẻ mà thôi.***Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Triêu Huy cuối cùng cũng đã tốt nghiệp. Điều khiến cho mọi người phải té rớt kính là cô và Chu Vệ vẫn tiếp tục ngọt ngào bên nhau, kiên trì đến cuối cùng. Trong thời gian đó đương nhiên sẽ có lúc khó khăn, thử thách, nhưng hai người đều đồng tâm hợp lực mà vượt qua. Lễ Tốt nghiệp ngày đó, cô mặc áo cử nhân, cùng bạn học bên cạnh cười nói huyên náo, ánh mắt nhìn về bóng dáng của Chu Vệ dưới đám đông cách đó không xa. Anh cầm máy chụp ảnh, xa xa hướng về phía cô cười, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau. “Thấy buồn nôn quá, nhưng mà về sau cho dù muốn nhìn cũng không được nhìn nữa~~” Tiểu Khê buồn rầu. “Cho nên bây giờ cậu xem thêm vài lần nữa đi, lưu lại, về sau lôi ra mà tưởng niệm.” Tĩnh Tĩnh hảo tâm đề nghị. Tiểu Khê thụ giáo gật gật đầu, nhưng lại lập tức không thể nhìn được: “Không được a… Thật sự rất buồn nôn…” Triêu Huy không trở về thành phố G, bởi vì Chu Vệ đã dùng mị lực nhân cách vô cùng mạnh mẽ khiến cho gia gia và bà ngoại liếc mắt một cái liền yêu mến anh, lại dùng miệng lưỡi lưu loát mà thuyết phục bác trai đồng ý cho cô ở lại thành phố B. Cho nên, Triêu Huy rất đương nhiên trở thành nhân viên cho công ty của QM. Chu Vệ còn chưa tốt nghiệp nên hai người vẫn ở tại căn phòng nhỏ kia. Nhà chỉ có một phòng ngủ, mà Chu Vệ nói sao thì cũng là một người đàn ông, hai người tất nhiên sẽ không chỉ đơn thuần đắp chăn bông nói chuyện phiếm. Lần đầu tiên phát sinh thật sự rất bất ngờ.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ai Là Của Ai PDF của tác giả Thuần Vu Lưu Lạc nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Ai Là Ai Của Ai (Tiên Chanh)
Ai là ai của ai, là câu chuyện tình yêu của những người trẻ trong thế giới hiện đại do Tiên Chanh tạo nên. Một thế giới có gần 8 tỉ người, một thành phố tấp nập, hối hả, một cuộc sống có rất nhiều người gặp bạn, cũng có rất nhiều người đi qua bạn, khiến bạn rất mơ hồ, đâu mới là mảnh ghép của mình. Ai là ai, của ai? Bạn có chắc chắn người yêu hiện tại của mình sẽ là người đi cùng mình đến suốt cuộc đời? Bạn có chắc một người qua đường xa lạ hôm nay, sẽ không phải là một nửa của mình ngày mai? Viên Hỷ, là một cô gái mơ hồ như thế. Xinh đẹp, hiếu thảo, cô mang trong mình nỗi day dứt, với mối tình đã tan vỡ cách đây 4 năm. Tan Có lẽ cũng không hẳn là tan vỡ, chỉ là người cô yêu đã đi tới một nơi rất xa, nơi cô không thể theo cùng. Nhưng Viên Hỷ vẫn luôn chờ, chờ ngày anh quay về, cũng ôm ấp thứ tình cảm, mà sau 4 năm, không biết vẫn còn là tình yêu, hay đã biến chất, trở thành một hồi ức đẹp nhưng vô vọng? Cuộc đời Viên Hỷ thay đổi, khi cô gặp Bộ Hoài Vũ. Anh đẹp trai, xuất sắc, giàu có, anh trách nhiệm, trầm ổn, đáng tin, anh cũng đã từng có người yêu, một cô gái giỏi giang, tự lập, kiên cường, gia cảnh khó khăn, giống như…Viên Hỷ. Hai người đến với nhau rất tự nhiên, trên mức tình bạn, nhưng còn rất xa mới là tình yêu. Anh đưa cô đi làm hàng ngày, đón cô tan sở, cô thỉnh thoảng nấu canh cho anh, món canh tốt cho bệnh dạ dày. Họ luôn trầm lặng ở bên nhau như thế, im lặng nhưng rất hòa hợp. Nhưng trong suy nghĩ của cả hai người, họ không phải là “ai của ai”, nhưng nếu không thể tìm thấy người phụ hợp hơn, có lẽ qua một thời gian nữa, họ cũng sẽ kết hôn, an an ổn ổn sống qua ngày. Tìm mua: Ai Là Ai Của Ai TiKi Lazada Shopee Mọi thứ tưởng chừng như suôn sẻ, cho đến khi Hà Thích_người yêu cũ của Viên Hỷ quay về. Bộ Hoài Vũ tự động rút lui, vì anh nghĩ, mình sẽ không cho cô được thứ tình cảm toàn tâm toàn ý như thời còn trẻ, còn cô, cũng ngại ngùng gặp lại anh, trốn tránh vì điều gì, chính cô cũng không rõ. Viên Hỷ lâng lâng trong thứ cảm xúc vui vẻ, không nỡ buông tha hồi ức đẹp đẽ của những năm tháng sinh viên, cũng không nỡ quên đi tình cảm đầu đời của mình, nhưng ở đâu đó trong tim, tình cảm không rõ với Bộ Hoài Vũ, cô cũng không bỏ xuống được, chỉ là tự lừa mình dối người, tránh gặp anh mà thôi. Từ đây, truyện dần dần mở ra bí ẩn về hoàn cảnh của Viên Hỷ. Một gia đình nghèo ở thôn quê. Một người cha là cô nhi, luôn nghe lời vợ hết mực. Một bà mẹ thời trẻ vô cùng xinh đẹp, tính tình đanh đá, chua ngoa. Một người anh trai trí tuệ lại chỉ như một đứa trẻ. Tất cả gánh nặng, đổ lên hai vai Viên Hỷ. Bốn năm trước, vì mẹ dọa tự tử, sợ cô bỏ rơi anh trai, cô phải nuốt nước mắt chia tay với mối tình đầu, không thể theo anh sang Mỹ. Bốn năm sau, cũng chính vì mẹ, vì anh trai, mở ra mâu thuẫn không thể xóa bỏ giữa cô và anh. Mẹ cô quá đáng tới mức tận cùng. Nhiều khi, cô cũng không biết bà có phải là mẹ của cô không. Bà lại còn đòi cưới vợ cho anh trai, dẫn cô vợ hờ cùng anh trai lên căn nhà thuê của cô, bắt cô đi mua sắm cho cô gái nọ. Bà lấy chiếc nhẫn kim cương Hà Thích tặng cô đưa cho cô vợ hờ. Bà trách móc cô không thương anh trai, trách cô chưa đủ cô gắng, bà dồn mọi gánh nặng, mọi nỗi bực tức lên đầu cô. Vì bà là mẹ cô, cô vẫn luôn nhẫn nhịn. Và vì Hà Thích, nghĩ tới tương lai giữa cô và anh, cô cố gắng. Ước mong về một tương lai tươi sáng cùng với Hà Thích, là thứ động lực duy nhất giúp cô trụ vững lúc này. Nhưng đôi khi số phận lại đem đến quá nhiều tai ương. Anh trai bị đau ruột thừa, đưa vào viện cấp cứu. Mẹ cô chỉ biết khóc và trách mắng. Cô vợ hờ nằng nặc đòi về. Thiếu tiền, tinh thần căng thẳng, Viên Hỷ như gục ngã, còn Hà Thích, anh trốn tránh, cũng quá vô tâm. Anh là công tử nhà giàu, anh chưa từng trải qua khó khăn, anh chỉ biết mình yêu Viên Hỷ, một tình yêu có lẽ chưa đủ tinh tế, cũng chưa đủ bao dung và chở che. Đau đớn hơn, Viên Hỷ lại phải tận mắt chứng kiến một màn Hà Thích ôm một cô gái chân đang bó bột trong bệnh viện, cô như chết sững. Ella, cô tiểu thư con nhà danh giá, thanh mãi trúc mã với Hà Thích, từ Mỹ đuổi theo anh tới tận đây. Họ cũng đã từng có một thời gian, thậm chí Hà Thích đã phát sinh quan hệ với cô ta, nhưng cuối cùng lại quyết định chia tay. Ella không phục, tự tôn trong cô không cho phép cô từ bỏ, tình yêu của cô với anh càng khiến cô quyết tâm theo đuổi. Vì cớ gì, cô lại thua? Cô ta không tin. Ella đủ mặt dày,đủ vô sỉ, Hà Thích cũng đủ mập mờ, đủ thiếu quyết đoán. Khi Viên Hỷ đang chơi vơi giữa rất nhiều khó khăn, rất nhiều mệt nhọc, cái Hà Thích cho cô, chỉ là lời tỏ tình sáo rỗng. Anh yêu cô thật, nhưng không cho cô đủ quan tâm, anh không cho được cô cái cảm giác an toàn khi có một bờ vai để dựa, anh không đủ sức chống đỡ bầu trời của cô. Cái anh cho cô, là nỗi lo lắng vô cớ với Ella, là một lần đưa cô ra biển, có nến, có hoa nhưng không có áo ấm, giữa tiết trời đông rét mướt, là hồi ức đẹp đẽ 4 năm trước, đẹp mà không thực. Hà Thích vẫn cố chấp, Viên Hỷ cũng cố chấp, họ cố gắng để vượt qua chặng đường đã mệt mỏi đến cùng cực này, để kết thúc với bản kết quả xét nghiệm được làm giả của Ella, con của Viên Hỷ, khi sinh ra, rất có khả năng cũng sẽ gặp vấn đề về trí não. Viên Hỷ sụp đổ. Cô chọn buông tay. Cũng chọn cách làm Hà Thích dễ dàng chết tâm nhất, cô nói cô yêu Bộ Hoài Vũ. Hà Thích nói đúng, cô và anh, không phải do Ella, không phải do hoàn cảnh gia đình cô, không phải sự ngăn cản của gia đình anh, mà tan vỡ. Nguyên nhân chỉ đơn giản là họ không còn đủ yêu, không còn đủ tin tưởng, để đến với nhau, hay cùng đi qua khó khăn. Hà Thích bỏ về Mỹ. Khi Viên Hỷ khóc tới tê tâm liệt phế ở trong phòng, khi cô bất lực, run rẩy tới nỗi muốn hút thuốc lá để bình tĩnh lại, khi cô tuyệt vọng nhất, đau thương nhất, là Bộ Hoài Vũ ở bên cô. Là anh không ngại anh trai cô có vấn đề, nghiêm túc dẫn anh trai cô đi chơi. Là anh hiểu ý rời đi cô khi Hà Thích quay về. Là anh luôn đứng sau cô khi cô cần. Là anh chống đỡ cả bầu trời của cô khi cha cô mất. Là anh đưa bờ vai cho cô dựa vào, là anh cho cô mượn áo lau nước mắt, Bộ Hoài Vũ chưa từng nói yêu cô, nhưng lại làm cho cô nhiều hơn điều một người yêu có thể làm. Viên Hỷ từ có cảm tình, ngại ngùng, đến trốn tránh, cảm kích, rồi yêu anh lúc nào không hay. Từ người xa lạ, đến dần thân quen, từ bình lặng, đến cuồng nhiệt, hòa hợp, họ đi cùng nhau trên chặng đường Ai là ai của ai, để cùng nhau đi đến bến đỗ hạnh phúc. Nhưng câu chuyện, lại chưa dừng ở đó. Viên Hỷ, có lẽ là một trong những cô gái bất hạnh nhất mà tôi gặp. Hóa ra, mẹ của cô, thời trẻ lỡ yêu một thầy giáo đã có vợ, rồi mang thai. Cơn lũ quét qua, vợ chồng người đàn ông đó mất, để lại một đứa bé bị thiểu năng, chính là anh trai cô. Đủ nực cười, cũng đủ đau xót. Hóa ra, cô hy sinh mối tình đầu vì một người không liên quan, cô nai lưng kiếm tiền nuôi một người xa lạ, cha cô vì đi khuân vác kiếm tiền cho “anh trai cô” mà trượt chân ngã chết, cô và cha, là công cụ để bà mẹ thánh nhân của cô đền bù tội lỗi của mình. Chưa đủ, còn chưa đủ, cô thế nhưng lại có một người chị, là kết tinh tình yêu của mẹ cô và người đàn ông kia, bị cho đi lúc còn bé. Mẹ cô day dứt với chị cô, vì bà không thể nuôi nấng, còn chưa từng cho chị cô uống dòng sữa ngọt lành từ mẹ ruột. Chị ta “khổ sở” vô cùng. Cha mẹ nuôi là gia đình quyền quý, thương yêu như con ruột, được ăn sung mặc sướng từ bé, là tiểu thư chính hiệu, nực cười hơn, chị cô, lại là Ella. Ella sau khi về Mỹ kết hôn với Hà Thích, rồi phát hiện bị suy thận, mẹ cô, muốn cô, một cô gái mới kết hôn, đang có thai 5 tháng, nạo thai, hiến thận cho chị cô. Trên đời, còn thứ gì nực cười hơn thế này không? Dùng một câu của Bộ Hoài Vũ: “Một người mẹ như thế, không có cũng chẳng sao”. Là Bộ Hoài Vũ, nắm tay cô đi đến phòng bệnh của Ella, nói ra hết những nỗi uất ức trong lòng: “Không thể? Khi bà yêu một người đàn ông đã có vợ, sao bà chưa từng nghĩ bà không thể? Khi bà vì anh trai mà phớt lờ tôi, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Khi bà lấy cái chết ra uy hiếp tôi, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Bà mở to mắt nhìn tôi vì ông anh trai khờ khạo mà bị Hà gia xua đuổi, bà có không thể không? Khi bố tôi làm việc đến chết vì một thằng con không liên quan đến mình, sao bà chưa bao giờ nói bà không thể? Khi bà nhìn thấy vợ chồng tôi lo lắng đau khổ sợ thai nhi có vấn đề, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Hả? Bây giờ tôi không thể à? Sao tôi lại không thể được?” Cũng là anh, Bộ Hoài Vũ, bế cô lên khi cô gục ngã. Là anh, là anh đã nói với cô: “Người ích kỷ không phải chúng ta, mà là họ, chúng ta không nợ họ tí gì.” Đúng, họ không nợ ai, họ đã hy sinh, tha thứ, cho đi quá nhiều. Có lẽ ai đó nói tôi độc ác, nhưng tôi rất hài lòng với kết cục của Ella, của bà mẹ Viên Hỷ. Có ai đó đã nói, khi trồng một cái cây, bạn phải gieo hạt, ươm mầm, chăm sóc, đợi cây lớn, ra hoa, rồi kết tinh thành quả, cần phải có thời gian, nhân quả cũng vậy. Nhân quả thường không đến sớm, nên nhiều người bỏ qua nó, còn tôi, tôi luôn tin là có, và tôi cũng tin, không ai có trách nhiệm phải hy sinh mãi cho người khác. Kết lại Ai là ai của ai, là hình ảnh đôi vợ chồng cùng một bé trai kháu khỉnh,Sau lưng họ, tịch dương đang trôi xuống thành một đường thẳng, ráng chiều đang chiếu đỏ rực như lửa, khiến nửa bầu trời phía tây nhuộm thành một màu đỏ son. Họ, cuối cùng, cũng đến được bến đỗ hạnh phúc của cuộc đời.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Tiên Chanh":Bản Sắc Thục NữAi Là Ai Của AiNữ Tặc Giang BắcThái Tử Phi Thăng Chức Ký (Tập 2)Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ai Là Ai Của Ai PDF của tác giả Tiên Chanh nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Ai Hiểu Được Lòng Em (Lục Xu)
Anh từng đọc được trên mạng một câu thế này, nếu như giữa chúng ta cách nhau một trăm bước chân, chỉ cần em bước về phía anh một bước, anh tình nguyện bước chín mươi chín bước còn lại. Con người ta không ngại cố gắng, nhưng cần nhất vẫn là đối phương đáp lại. Bởi vì tôi có thể buông tay để cô ấy đi tìm hạnh phúc, nhưng tôi không thể buông tay để cô ấy chịu đau khổ. Khi còn nhỏ, cô có tình cảm với anh, thế nhưng lúc ấy anh còn đang cùng với cô em gái cùng cha khác mẹ của cô trình diễn tiết mục thanh mai trúc mã. Cô chứng kiến họ cùng nhau ngắm sao, cùng nhau học bài, cùng nhau đạp xe đi hóng gió. Cô biết, giữa họ có một bí mật giấu cô. Cuối cùng, đến lúc cô không để ý đến anh nữa, trao trái tim cho một người đàn ông khác, thì anh lại trở về, hơn nữa còn dùng tốc độ khiến cô trở tay không kịp mà tiến hành đám hỏi giữa hai nhà. Cô thất tình nên chấp nhận cuộc hôn nhân. Anh thất tâm nên cũng chấp nhận cuộc hôn nhân. Anh không yêu cô, cô cho tới bây giờ đều rõ. Bởi vậy, cô cố gắng tự mình sống thật tốt, cố gắng không cho mình quá để tâm, cố gắng khích lệ bản thân thỏa hiệp. Tìm mua: Ai Hiểu Được Lòng Em TiKi Lazada Shopee Đây là một trò đùa hoang đường, hóa ra cái gọi là chân tướng cũng không phải là sự thật. Sự thật chính là, nếu như anh thật lòng yêu cô, anh sẽ bất chấp mọi thứ, sẽ vĩnh viễn lựa chọn ở bên cạnh cô.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Lục Xu":Ai Hiểu Được Lòng EmAi Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc ĐờiBiến Yêu Thành CướiCâu Chuyện Mà Anh Không BiếtCuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều NămĐộc TìnhĐừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn YêuĐường Kết Hôn Không Tình YêuEm Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người KhácHôn MiênKhông Thể Ngừng YêuMạnh Kiếp Thiên NhiênNếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn NhauNgười Thứ BaNgười Trong Ván Mê TìnhNguyện Ước Trọn ĐờiNữ Nhân Hữu ĐộcPháo HoaĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ai Hiểu Được Lòng Em PDF của tác giả Lục Xu nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.