Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vợ Ngốc

Trong căn phòng tối, vang lên tiếng điện thoại chờ đã lâu mà không có người bắt máy. Một người đàn ông cầm ly rượu đã cạn từ lâu, cả thân thể anh đang dựa vào chiếc giường, nhếch miệng, anh bấm gọi lại một lần nữa. Khác với lần gọi trước, đầu dây bên kia đã có người bắt máy nhưng chỉ có một khoảng trống im lặng kéo dài. Anh lên tiếng hỏi thẳng: "Em yêu anh ta?" Thời gian chậm rãi trôi qua, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói dịu dàng mang theo sự đau thương: "Cha mẹ em đã quyết định, em không thể từ chối, em xin lỗi" --- Anh ngồi thật lâu, ly rượu không vẫn trên tay, một bộ dáng trầm mặc trong đêm tối, có lẽ lúc này không ai hiểu được suy nghĩ trong anh. Phải qua thời gian rất lâu, khi anh ngẩng mặt lên, đôi mắt bỗng nhiên bình thản không chút gợn sóng, anh thì thào: "Được, nếu như em đã quyết định thì anh chúc phúc cho em" ---- Trong một ngôi nhà ở một  khu phố khác cách  đây đến một ngày đêm đi đường, có một cô gái mặc bộ đồ ngủ màu xanh nhạt đang ngồi trên giường nhìn về phía chiếc đồng hồ hình con gấu. Kim giây cứ nhếch dần nhếch dần, 5 phút sau kim đồng hồ chỉ đúng 7h30, cô từ từ đứng dậy, đi về chiếc tủ nhỏ, giở hộc tủ lấy ra một cuốn đĩa hoạt hình yêu thích rồi ra phòng khách. Lại từ từ đi về phía chiếc tivi, không quan tâm nó đang chiếu gì, bỏ đĩa vào, đi về chiếc ghế sa lông ngồi xem. Cũng không nhìn quan tâm đến hai người đang ngồi bên cạnh mình giờ này, ông bà Nhạc, ông đang đọc báo, bà đang cắt dưa hấu cho cả nhà. Ông bà cũng đã quen thuộc những tình huống thế này đã 18 năm trời, xung quanh nhà ông ai chẳng biết ông bà có cô cháu gái xinh đẹp nhưng lại ngốc, ai chẳng tiếc thương cho đứa cháu của ông bà mồ côi cha mẹ từ nhỏ nhưng lại không bình thường. Ngày xưa nghe thấy cũng rất phiền muộn nhưng càng ngày càng không sao. Cô có ngốc cũng là cháu gái vàng cháu gái bạc của hai ông bà. Trách thì trách trên đời này có chứng bênh tự kỉ thì đúng hơn.  Ông đọc báo thấy tin tức một cô gái bị chồng đánh đập dã man, thấy tin tức thú vị liền trò chuyện với bà, bà lắc đầu ai oán thế giới muôn ngàn vạn trạng mà, tránh sao khỏi, Tiểu Ân nhà ta... Bà nói đến đó thì ngừng tay, quay qua ông nói:" Tiểu Ân nhà ta rồi cũng sẽ lấy chồng, chúng ta cũng sẽ có ngày không còn lo được cho nó nữa, nó như vậy thì làm sao bây giờ? ". Một câu hỏi khiến ông cũng nghẹn ngào. Cháu gái ngốc của ông ơi. --- ----- Anh với tính cách lạnh lùng, vô cảm, luôn luôn một thái độ thờ ơ với mọi thứ, thêm đoạn tình vừa dang dở. Cô bị chứng tự bế bẩm sinh, khác biệt với người bình thường. Hai con người quá khác nhau đến như vậy, không tìm được nữa điểm tương đồng, lại bị ép đến với nhau, cuộc đời hai người sẽ thế nào đây??? *** Review by Âu Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105: Những bộ truyện tôi từng đọc trước đó, đa phần đều lựa chọn ngẫu hứng. Duy chỉ có bộ "Vợ ngốc" của A Bối là do nghe “dụ dỗ” mà nhảy vào. Không phải kỳ thị, phàm những truyện có chữ “ngốc” tôi đặc biệt dị ứng, sa chân vào bao nhiêu bộ liền không nuốt trôi mà bỏ cuộc giữa chừng. Cũng may lần này lương tâm bạn tôi đột nhiên trỗi dậy, giới thiệu một bộ truyện xứng tầm cực phẩm. Dù đã đọc lần thứ nhất, thứ hai hay thứ hai mươi thì cảm xúc vẫn như lúc đầu… … Thành phố A, nhắc đến Diệp gia thì già trẻ gái trai ai ai cũng biết. Nhà họ Diệp nổi tiếng giàu có, tiền bạc nhiều không đếm xuể, muốn hô mưa gọi gió là chuyện dễ như trở bàn tay. Thế nhưng, người xưa vốn có câu “nhà nghèo có cái khó của nhà nghèo, nhà giàu có nỗi khổ của nhà giàu”. Nam chính Diệp Hạo chính là “nỗi khổ” của nhà họ Diệp. Thân phận Nhị thiếu gia chưa được công bố, cô đơn trong chính ngôi nhà của mình… Hơn 20 năm sống như “chiếc bóng” điều chờ đợi Diệp Hạo lại chính là một cuộc hôn nhân sắp đặt. Đối với người chỉ 3 ngày nữa sẽ chính thức trở thành vợ của mình, ngoài việc biết cô ấy vừa tròn 18 tuổi, tên Nhạc Ân… Diệp Hạo được ông nội của mình “tặng thêm” một món quà cưới nữa. Nhạc Ân mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ, không thích nơi đông người. Thế giới của cô ấy chưa từng có người lạ xuất hiện. Người lạ… Vậy mối quan hệ giữa anh và cô ấy nên tính thế nào đây? … Người đàn ông này là ai? Nhạc Ân không biết. Ấn tượng ban đầu mà Diệp Hạo để lại cho cô chính là hình ảnh một người đàn ông xa lạ, hung dữ, hết đánh mông cô lại sẵn sàng cướp những món đồ chơi mà cô xem như báu vật. Khi ấy, Nhạc Ân ngờ nghệch không hề biết rằng, sự xuất hiện của Diệp Hạo đã khiến cuộc sống của cô có thêm màu sắc khác. Từ ngày có Diệp Hạo, Ân Ân từ một cô bé không biết nói trở thành người luyên thuyên không ngừng nghỉ… Từ ngày có Diệp Hạo, Ân Ân từ một người chẳng để ai trong mắt trở thành cô nàng dễ thương lượng. Chỉ cần cho cô gấu bông, cô liền nghe lời ăn cơm. Chỉ cần cho cô bánh gato, cô liền ngoan ngoãn bám theo anh. Diệp Hạo dạy cô nói, dạy cô ăn, dạy cô gọi tên người khác… Diệp Hạo dạy cô khóc, dạy cô cười, dạy cô biết ghét, biết yêu, biết chờ đợi nhớ nhung… Diệp Hạo chỉ cho phép một mình cô gọi anh là Andy… Andy là chồng của cô nha… Từ giờ trở đi, Andy ở đâu, Ân Ân ở đó… … Đọc ngôn tình nhiều năm, tất nhiên tôi cũng có sự “kén chọn” riêng của mình. Có lẽ thuộc tuýp người sống thiên về nội tâm nên tôi đặc biệt có cảm tình với những tác giả “lời ít ý nhiều”. A Bối chính là một người như thế. Hiếm có một tác giả nào khiến tôi ưng ý về văn phong đến vậy. Nếu thử làm một bảng xếp hạng những tác giả mà tôi yêu thích nhất, tác giả A Bối đứng vị trí thứ 3 chỉ sau Lâm Địch Nhi và Mạc Oanh. Ngay từ những chương đầu, từ nội dung cho đến motif nhân vật của bộ truyện này đã khiến một người nổi tiếng soi mói như tôi chính thức buông giáp đầu hàng. Yêu đương, oán hận, cam chịu và mất mát… Mỗi nhân vật là một câu chuyện, mỗi tính cách một lối hành xử riêng. Không một sơ hở, không một chi tiết thừa thải… ngay cả đến những nhân vật “Ất – Giáp – Bính – Đinh” qua đường góp mặt phản diện ở một vài phân đoạn trong truyện cũng khiến tôi không tài nào ghét được. Trong bộ truyện này, người bị bệnh là Nhạc Ân, có điều dưới góc nhìn của tôi thì người bị tự kỷ thật sự lại chính là Diệp Hạo. Kể từ ngày mẹ anh mất đi, bước chân vào nhà họ Diệp thì tình thân cũng trở thành thứ xa vời, rõ ràng nhìn thấy nhưng không sao nắm bắt được. Anh không cho ai bước vào cuộc sống của mình cũng không tùy tiện để mình góp mặt vào cuộc sống của một ai khác. Thế nhưng, vì một mối hôn ước được truyền lại từ đời ông nội, anh đã vứt bỏ đi quy tắc vốn có của mình. Mọi người đều cho rằng Diệp Hạo giúp Nhạc Ân khỏi bệnh nhưng tôi lại cho rằng Nhạc Ân mới chính là liều thuốc giúp Diệp Hạo rũ bỏ mọi nỗi đau trong quá khứ và đón nhận hạnh phúc gia đình mà từ lâu anh đã đánh mất. Rất nhiều phân đoạn, tôi cùng khóc cùng cười với hai người bọn họ; thậm chí ở phân đoạn Diệp Hạo khụy chân ngồi bệt xuống nền nhà chỉ để cắt móng chân cho cô vợ ngốc của mình cũng khiến tôi đột nhiên có chút ảo giác, cứ như thể người ở bên cạnh Diệp Hạo khi ấy không phải Ân Ân mà chính là tôi vậy. Ở một nơi nào đó, có một người vì một người mà tồn tại. Có những mối nhân duyên, từ khi bắt đầu đã định sẵn bên nhau trọn kiếp. Câu chuyện của hai người bọn họ thật đúng với những lời trên. Bỗng nhiên tôi lại có chút ngưỡng mộ với Ân Ân. Ngốc có khi là phúc chứ không phải họa. Nếu ngốc một chút mà có thể tìm được chân ái như cô nàng này, tôi tình nguyện giơ cả hai tay để đồng ý…. *** Review by Trang Mèo - fb/hoinhieuchu: Người ta hay nói gặp nhau là duyên, ở bên nhau và yêu nhau là phận, chẳng ai biết trước bản thân mình là mảnh ghép cuối cùng của ai đến khi cả hai cùng nhắm mắt nắm tay ở khoảnh khắc cuối đời. Có những người bạn yêu nhất, nhưng chưa hẳn là thích hợp nhất, lại có những người đơn giản chỉ là một màu sắc khác biệt, nhưng lại là sự thiếu hụt mà một người đang tìm kiếm. Vậy nên việc của số phận là sắp đặt, và việc của chúng ta là cố gắng vì sự sắp đặt đó được trở nên hoàn mỹ. Truyện kể về cuộc gặp gỡ số mệnh của Nhạc Ân - một cô bé mười tám tuổi bị mắc chứng tự bế, và chàng trai đã đi hơn một phần ba quãng đời với những sóng gió chông gai, một người từng nhận rõ sự ấm lạnh lòng người, đã muốn khép lòng lại với thứ gọi là yêu thương - Diệp Hạo. Nhạc Ân mất cả cha và mẹ do một tay ông bà Nhạc nuôi lớn, ngoại trừ việc không thể tư duy như một người trưởng thành và tự lập chủ động thì Nhạc Ân vẫn có những thói quen xử sự lành mạnh tự chủ: như cô sẽ đúng giờ đi ngủ, đúng giờ ăn cơm, tự xử lý việc cá nhân theo nếp sinh hoạt có sẵn... Diệp Hạo là con riêng của Diệp gia, một người đàn ông rắn rỏi tự vươn lên bằng đôi bàn tay của mình, anh có thể có được tất cả những thứ anh muốn, nhưng anh lại chỉ muốn những thứ anh cần từ chính anh tạo nên. Diệp Hạo cưới Nhạc Ân vì lời hứa của ông Diệp và ông bà Nhạc, hôn lễ đơn giản, cuộc sống trống vắng. Một người đàn ông bận rộn đi sớm về khuya và một cô bé tự kỉ, luôn sinh hoạt trong thế giới của bản thân lại có sự giao thoa, cộng hưởng. “Vợ Ngốc” - Nhạc Ân có lẽ là ngốc về lý trí, nhưng lại sáng tỏ về tâm hồn. Tác giả thành công phác hoạ lên một cô bé với đôi mắt ngây thơ tinh khiết, tâm hồn trong veo chưa hề bị vẫn đục. Trong thế giới của nữ chính chỉ có cô và những người đang yêu thương cô. Vì cô yêu họ, nên họ yêu cô, vì họ yêu cô, nên cô cũng yêu họ. Nữ chính làm mình vừa yêu vừa tiếc, vì sự dễ thương, trong sáng mà cô đang có, lại tiếc vì xã hội ngày hôm nay sẽ rất khó để tìm kiếm những mối tình đơn thuần chỉ vì đồng nhịp của hai con tim như vậy. Xã hội là cơm-áo-gạo-tiền, có những điều vốn rất đẹp, nhưng lại bị hoen ố bởi những thứ xung quanh. Một cô bé bị “bệnh”, liệu có gặp được một chàng trai bao dung như thế. Duyên phận giữa họ chỉ có thể dùng hai từ “kỳ diệu” để hình dung, vì nó bước ra từ “sách”. Nam chính là một kiến trúc sư bình thường, không phải dạng cao phú soái thường gặp. Nhưng lại được tác giả mang đến những gam màu đa dạng khác nhau, anh có sự lạ, cũng có sự quen của một nam chính ngôn tình nên có. Sự quen của nam chính thể hiện ở việc Diệp Hạo là mẫu đàn ông hoàn hảo “trong mơ”, có thể lên được phòng khách, xuống được nhà bếp. Nam chính có sự tỉ mỉ của một người làm nghệ thuật, bằng việc anh tự may những con búp bê cho nữ chính, có sự thông minh của người kinh doanh, khi anh biết dùng ưu thế của bản thân và nhược điểm của Nhạc Ân để rèn luyện cho cô, từng bước dẫn dắt Ân Ân bước ra khỏi thế giới phong bế của bản thân mà chạm tay vào cuộc sống bên ngoài, chạm tay vào tình yêu của những người quanh mình. Diệp Hạo yêu Nhạc Ân khởi đầu không bằng sự chung đụng của nam và nữ, mà bắt nguồn từ trách nhiệm, từ sự khao khát chở che, từ tấm lòng bao dung của người đàn ông vốn khát vọng về gia đình. Nhưng không vì thế mà nam chính của chúng ta được tác giả buff chói sáng, anh vẫn có những tính cách của một người bình thường. Có do dự, có hoài nghi, có ghen tuông, có bốc đồng, và có những thời điểm dở dở ương ương như chàng thiếu niên tuổi mới lớn. Chi tiết Diệp Hạo ghen vì Nhạc Ân thân thiết với các anh của mình mà quên mất Diệp Hạo khiến mình vừa bực vừa buồn cười. Bực vì rõ ràng Ân Ân của chúng ta chỉ là một “đứa trẻ”, chỉ vì lý do vớ vẩn lại trốn tránh cô, ai cũng hiểu, nhưng sao một người yêu cô nhất, đau cô nhất, sủng ái cô nhất giây phút này lại quên đi điều đó, để cuối cùng cả người xem và người trong cuộc đều đau lòng khi Nhạc Ân phát bệnh vì không tìm được AnDy. Lại buồn cười vì chàng trai “già đời” như nam chính lại dễ dàng giận dỗi như thế. Đây cũng là chi tiết đệm sáng cho cả bộ truyện. Câu chuyện mở đầu từ sự nhận biết của hai nhân vật, đến va chạm, quen thuộc, chấp nhận, yêu nhau, lệ thuộc vào nhau, đó là một quá trình ngọt ngào nhưng dễ gây nhàm chán. Giống như người ta thường nói, thông quá đôi khi lại tuột, nên chi tiết “ngược nhẹ” của hai nhân vật như vị cay cân bằng lại cả bố cục. Diệp Hạo nhận ra người vợ anh đang yêu thương dù có “trưởng thành” thì vẫn là một cô bé, Ân Ân cần anh che chở, cưng chiều, chăm sóc. Ân Ân của anh không là người bình thường, nhưng cô tuyệt vời hơn cả những điều tầm thường mà anh đang có. Câu chuyện là một hành trình ngọt ngào, đáng yêu, diễn biến chậm, đều đều nhưng ít gây nhàm chán, vì sự trùng điệp giữa tâm hồn của hai nhân vật chính. Truyện theo đúng motif 3S sạch-sủng-sắc. Nhưng chắc vì ngay từ đầu mình đã tiếp nhận nữ chính là một cô bé mặc váy xoè, thắt hai bím tóc, mang giày nơ và ôm búp bê, nên chi tiết “thịt” của hai nhân vật chính khiến mình hơi khó tiêu, có cảm giác con sói xám đuôi to đang dụ dỗ cô bé vị thành niên ngây ngốc vậy. Tác giả viết khá chắc tay, tình tiết hơp lý, các phân đoạn gắn bó chặt chẽ. Một điểm mà mình cũng không biết nên khen hay chê là nếu không phải do tình cờ xem được ở đâu đó A Bối là tác giả Việt Nam thì không-đời-nào mình có thể nghĩ được đây là một câu chuyện Việt, từ cách đặt tên nhân vật, đến lời thoại, bối cảnh,... Sự góp mặt của các nhân vật phụ được hình thành tương đối mang tính chất phụ trợ, chưa hoàn toàn được bộc lộ riêng biệt nhưng cũng không tạo thành nét bút hỏng cho cả tác phẩm. Tình yêu của nam nữ chính nhìn như đơn giản là duyên phận giữa hai con người, nhưng kỳ thật lại là sự cố gắng đồng điệu, sự thấu hiểu của hai trái tim bị thiếu khuyết. Vì Nhạc Ân đủ cố gắng, nên cô mới có thể bước ra, vì Diệp Hạo đủ bao dung, nên anh mới có thể bước vào, và vì cả hai cùng dùng sự chân thành nhất của bản thân để đối đãi với người còn lại, nên họ mới có thể bù đắp sự thiếu khuyết của nhau. Đánh giá: 8/10 điểm Mời các bạn đón đọc Vợ Ngốc của tác giả A Bối.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Nguyệt Hạ Khuynh Ca
Nàng là huyết mạch duy nhất Thần Sáng Thế lưu lại, bị tộc nhân phản bội, linh mạch bị đoạt, moi tim mà chết, ngã xuống Vị Diện cấp bậc thấp nhất. Luân hồi chuyển thế, tái thế sống lại, mai kia trí nhớ sống lại, linh mạch thức tỉnh, một tay y thuật cứu sống người chết, hồi sinh bạch cốt, thần thú ngũ hệ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, thiếu của nàng, đều phải trả lại tất cả cho nàng. Vị hôn phu vong ân bội nghĩa, đá rớt. Đại sư tỷ lòng dạ độc ác, phế bỏ. Trưởng lão học viện âm hiểm ngoan độc, tiêu diệt. Triệu Hoán Thú của ngươi hung tàn, bá đạo, chưng cách thủy. Nhặt được một mỹ nam núi băng. . . . .Ách, cái này phải xử lý như thế nào?    Mắt phượng của mỹ nam nheo lại: "Không bằng đóng gói đem đi, dù sao nàng cũng đã mua mạng của ta rồi."    "Hả? Ta dùng cái gì mà có thể mua được cái mạng cực kỳ tốt của ngươi?"    "Lòng của nàng."    "Nói vớ vẩn! Ta giao tâm của ta cho ngươi khi nào, làm sao ta lại không biết?" Bạch Vũ trừng mắt.    Mỹ nam bình tĩnh ôm lấy nàng: "Kiếp trước." *** Sau khi ba người cất bước, Ám Hồ đi ra từ sau sảnh đường, nhìn Ám Lân: "Ngươi có nắm chắc không cần Thánh Quân ra mặt cũng có thể giải quyết chuyện lời đồn?" Nói là lời đồn, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng thật ra là sự thật. Chính vì là sự thật, mới không dễ giải quyết. "Thánh Quân không thể ra mặt, ngươi cũng không thể thay Thánh Quân ra mặt. Cho dù ai trong các ngươi ra ngoài cũng có thể bị nhìn thấu, chỉ có thể dùng biện pháp khác." Ám Lân u lãnh nheo mắt lại, khóe miệng gợi lên một chút thâm ý: "Thật ra chuyện lời đồn nhảm gì gì đó, chỉ cần ba vị Vương không tin, vẫn giải quyết rất đơn giản." Ám Hồ nháy mắt mấy cái: "Ngươi nghĩ phải làm sao bây giờ?" "Nếu lời đồn đã bay đầy trời, dứt khoát truyền càng kỳ lạ hơn một chút." Ám Lân đã dự tính trong lòng trước nói. "Ám Lân đại nhân, Ám Ưng đại nhân trở lại." Lúc này, một ám vệ đến nhỏ giọng bẩm báo. Ám Lân biến sắc, lập tức cùng Ám Hồ đến mật thất. ... Mời các bạn đón đọc Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê của tác giả Nguyệt Hạ Khuynh Ca.
Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc - Chu Mẫn
Thực ra trong tim mỗi người luôn có một cái dằm. Có người chấp nhận sống với cái dằm đó, đau đớn âm ỉ từ ngày này sang ngày khác. Có người lại bằng mọi cách lôi cái dằm ấy ra, để chỉ đau đớn một lần, rồi sống tiếp với cái cảm xúc trơ trọi. Hoặc có người cố tìm kiếm miếng gạc để xoá đi nỗi đau do cái dằm gây ra. . . Bằng cách này hay cách khác, chúng ta luôn muốn quên đi cái dằm đó, để không phải nhức nhối mỗi khi nhớ lại bản thân đã từng ngu dại như thế nào. . . *** Trời mưa như muốn bão. Từng hạt mưa nặng trĩu xối xả lao xuống mặt đất, trắng xoá che mờ tầm nhìn. Trên tầng cao nhất của toà nhà C.est, người đàn ông sở hữu mọi chuẩn mực đẹp đẽ, từ ngoại hình đến sản nghiệp. Anh ngồi lặng lẽ uống rượu, loại rượu được ủ từ những năm 1962. Khi đã chếnh choáng say, anh lại thấm thía nỗi đau của người thất tình. ... Mời các bạn đón đọc Dây Thường Xuân Vẫn Xanh Biếc của tác giả Chu Mẫn.
Tương Tỉnh - Quân Ước
Người ta nói, cha mẹ đặt tên cho con cái thường mang theo mong muốn của bản thân mình trong đó, nhưng thực tế thì đứa trẻ khi lớn lên, lại có tính cách hoàn toàn ngược lại. Khương Tỉnh là một ví dụ. Cô tên Khương Tỉnh, nhưng hầu hết những chuyện mà cô đã làm, đều không “tỉnh”. Năm mười ba tuổi cô gặp mối tình đầu, Thẩm Bạc An.  Mười lăm tuổi, cô hẹn hò, bị ba Khương đánh suýt chết vẫn không từ bỏ.  Mười bảy tuổi, giấu cả nhà thay đổi nguyện vọng thi đại học, quyết tâm thi vào trường mà Thẩm Bạc An làm giảng viên.  Sau khi tốt nghiệp, vì bị la mắng mà tức giận bày ra một bữa tiệc rượu tuyên bố kết hôn.  Tiếp đến chính là, sống cùng Thẩm Bạc An. Khương Tỉnh, chính là một người sống bản năng như vậy. Trong mối quan hệ này, tất thảy cô đều tự mình đưa ra quyết định, cho nên, khi hậu quả xảy đến, cô cũng tự mình gánh chịu. Sự mài mòn của thời gian là có thật. Trong mười năm theo đuổi tình yêu, cô chưa bao giờ buông tay, nhưng anh ta không còn kiên trì nữa. Sự thay đổi tâm lý ở lứa tuổi này là rất lớn, Khương Tỉnh năm 13 tuổi làm sao giống Khương Tỉnh 23 tuổi? Nhưng cái mà cô thay đổi, không bao gồm tình cảm dành cho anh ta. Cô chỉ là trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn, cũng tự lập hơn, không còn phụ thuộc vào anh ta như trước kia nữa. Nhưng Thẩm Bạc An lại cảm thấy mất mát. Vì mất mát nên mới đi tìm nơi khác để lấp đầy. Ngoại tình. Khương Tỉnh là phóng viên du lịch, một năm phải đi công tác hết mấy tháng, nhưng tiểu biệt không thắng nổi tân hôn, sự lạnh nhạt lấn át tất cả. Khương Tỉnh mạnh mẽ, thẳng tính nhưng cô vẫn có sự nhạy cảm của phụ nữ. Khi phát hiện sự thay lòng của Thẩm Bạc An, cô chỉ nói: “Anh tự nói, đừng hy vọng là tôi. Anh tự nói, anh không yêu tôi, anh yêu người khác. Anh tự nói, Khương Tỉnh, chúng ta chia tay.” Cứ như vậy, một cái bạt tai trước mặt anh và người tình, Khương Tỉnh bước ra khỏi cuộc đời Thẩm Bạc An không một lần quay đầu. Có lẽ, đây mới chính là ý nghĩa của chữ “tỉnh” trong tên cô. Yêu, cuồng nhiệt như lửa. Kết thúc, lại lạnh lẽo như băng. Đoạn tình cảm không lý trí kia sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu như giữa đường không xuất hiện một Trần Thứ. Mối quan hệ của hai người lúc đó, dính một chỗ với Thẩm Bạc An. Trần Thứ là sinh viên của anh ta. Nhưng nói một cách chính xác, anh chỉ là một người vô tình cô gặp phải. Gặp lần đầu là trên chuyến xe lửa, anh dùng cách riêng của mình, bảo vệ cô. Không ai ngờ, lần gặp tiếp theo, anh lại chứng kiến bước ngoặt cuộc đời Khương Tỉnh. Một mảng tối đen. Nhìn bóng lưng Khương Tỉnh quay đi, anh cũng không biết, trái tim mình đã lặng lẽ khắc ghi. Trong mắt mọi người, Khương Tỉnh uổng phí 10 năm thanh xuân bên một tên bất nghĩa, lại bỏ tiếp 5 năm để quên đi sự thật ấy. Nhưng không phải. 10 năm đầu thì đúng, nhưng cô không hối hận, chính vì vậy cô không cần dùng 5 năm kia để quên bất cứ điều gì cả. Chỉ đơn giản là, Khương Tỉnh chưa gặp được. Chưa gặp người mới, chứ không phải cô đơn vì chưa buông được người cũ. Người mới đến, là Trần Thứ. Hai người gặp lại sau 5 năm, hoàn cảnh thay đổi rất nhiều. Trần Thứ đã chuyển ngành, cũng đã tốt nghiệp thạc sĩ, đang làm ở viện thiết kế. Anh thuê nhà của chị họ Khương Tỉnh. Còn cô, vẫn là phóng viên du lịch, thỉnh thoảng mới về ở chỗ này. Hai người cứ tình cờ như vậy, gặp lại nhau. Nói nhân duyên hai người dai dẳng, không bằng nói ấn tượng về nhau quá mạnh. Khương Tỉnh nhớ như in lần đầu anh giúp cô trên xe lửa, vì nhớ, nên mới gặp lại đã nhận ra. Rồi anh lại một lần nữa giúp cô, khi cô gặp chuyện ngoài ý muốn, sau 5 năm anh vẫn cứ tốt đẹp như vậy khiến Khương Tỉnh giật mình. “Cô chỉ biết anh sắp 25 tuổi, có thể là người Giang Tây, từng học luật ở đại học T, là học trò của Thẩm Bạc An, hiện tại làm kiến trúc. Ngoài ra không còn gì nữa. Nhưng có một chuyện, cô hoàn toàn hiểu rõ, rất chắc chắn. Giờ khắc này, cô đã rung động trước anh.” Vì rung động, nên mới vài ngày đã không nhịn được hôn lên má anh, rồi lại hỏi: “Anh có ghét không? Nếu không ghét, tôi muốn làm lại lần nữa.” Anh nói, “việc cô làm, tôi không ghét.” Vậy là lần tiếp theo, Khương Tỉnh tiến thẳng tới môi anh. Đối với một cô gái như Khương Tỉnh, cho dù có yêu bao nhiêu lần, yêu bao nhiêu người cũng sẽ như vậy. Nồng nhiệt, đong đầy. Nhưng Trần Thứ thì khác, anh chưa từng yêu ai, chưa từng có cảm giác với ai. Nhưng anh không không chế được mình trước Khương Tỉnh. Cô châm một que diêm, anh bằng lòng phủ tất cả rơm lên đó, thiêu rụi mọi thứ cùng cô. Khi hai người ở cạnh nhau, không chỉ có ăn uống, yêu đương, ngủ nghỉ. Còn có gia đình, còn có một thứ đáng sợ gọi là “tương lai”. 5 năm trước, Khương Tỉnh mang mặc cảm tội lỗi về nhà, nhưng ba mẹ và chị cô, không ai nhắc một lời. Vết thương trong lòng ai cũng lớn, chỉ sợ chạm nhẹ sẽ nứt toác. Cho nên Trần Thứ bây giờ, đang phải gánh chịu sự liên lụy đó. Việc Trần Thứ nhỏ hơn Khương Tỉnh 4 tuổi sẽ không phải là vấn đề gì to tát, nhưng đối với sự tổn thương của Khương Tỉnh, cả nhà cô không muốn đánh cược nữa. Tất cả đều phản đối. Chị cô hỏi, em có đảm bảo được tương lai anh ta không giống Thẩm Bạc An không, cô nói: “Nếu ai cũng không có cách nào đảm bảo chuyện sau này, vậy em không muốn nghĩ, khi nào em không còn thích anh ấy, khi nào anh ấy sẽ thích người khác, không thể khống chế thì không cần khống chế.” Khương Tỉnh của bây giờ không khác trước kia là mấy. Nói đi là đi, muốn yêu là đến. Cô là người có kinh nghiệm, tất cả những “lần đầu tiên” của Trần Thứ, đều là cô dẫn dắt. Nhưng anh vốn là đàn ông, anh không cần cô dạy. Chỉ là, Khương Tỉnh hơi bất ngờ. Đến cả làm tình, anh cũng nghiêm túc và chân thành như vậy. “Em đừng động đậy.” “Sao thế?” Mặt Trần Thứ chưa hết đỏ, bây giờ còn đỏ hơn. Anh nói, “Em đừng động đậy nữa, anh lại muốn.” Anh muốn, nhưng anh không làm, vì sợ cô đau. Trần Thứ chính là như vậy, trầm lặng và ấm áp. Đứng trước áp lực từ gia đình Khương Tỉnh, anh không hề nản lòng. Nhưng khi thấy cô vì anh mà gặp nguy hiểm, anh lập tức từ bỏ. Tình yêu là chuyện của hai người. Hai bàn tay đan vào nhau, chỉ cần một người còn nắm thì người kia không thể buông được. Khương Tỉnh hiểu rõ, trong mối quan hệ của hai người, Trần Thứ là tờ giấy trắng. Nhưng anh tình nguyện chứa đựng những nét vẽ xám xịt của cô. Vì vậy, điều mà Khương Tỉnh muốn làm, chính là dùng cái màu xám xịt ấy của mình, vẽ ra tương lai cho hai người. Không cần màu hồng, chỉ cần rõ ràng và chắc chắn. “Em biết, anh ấy có nghiêm túc như thế nào, cố gắng nhiều thế nào, các người đều không quan tâm. Anh ấy tốt bao nhiêu, các người cũng không biết. Không sao, em quan tâm, em biết.” Muốn như vậy, cần đối diện sự thật. Sự phản đối của mọi người, không cần phải né tránh. “Chị không nói những lời đó thì cũng sẽ có người khác nói, em không ngăn được miệng người khác, cũng không bịt tai anh ấy được.” Biết khó khăn ở chỗ nào, thì mới có cách để giải quyết. Nghĩ lại, lúc đó Thẩm Bạc An chưa từng cố gắng cùng cô đối mặt với gia đình, nhưng Trần Thứ lại khác. Anh dám làm, dám nhận. Anh không nói lời hoa mỹ, chỉ nói thật lòng mình. “Loại cảm giác này, rất khó diễn tả cho người khác, con cũng chưa từng yêu ai, không có cách nào để so sánh nhưng bản thân con…. Bản thân con rất rõ… ở bên cạnh Khương Khương khiến con cảm thấy, dường như tất cả những cái không tốt đều trở nên tốt hơn.” “Là người mình thích, cho nên những chuyện bình thường đều trở nên khác biệt.” Chỉ như vậy, Khương Tỉnh và gia đình cô đã hiểu. “Sau khi gặp anh, những gì đã qua đều tan thành mây khói.” Anh đã tự mình dẹp bỏ rào cản của gia đình, Khương Tỉnh cũng muốn dọn đường cho anh. Đối với tình cảm cố chấp của thanh mai trúc mã, cô chỉ có thể một lời dứt khoát: “Anh nói rất đúng, em cũng không biết có thể ở bên anh ấy bao lâu, nhưng em sẽ cố gắng. Mặt khác, anh đừng chờ đợi, dù không có anh ấy, kết cục của em cũng không phải là anh.” Cuộc sống chính là như vậy, có khó khăn, có vấp ngã. Và tình yêu chính là động lực có thể khiến cho tất cả những thứ ấy, không còn quan trọng nữa. ... “Những thứ hỗn độn kia đều đã qua, quãng đời còn lại có anh.” ------------- P/S: Lời tôi muốn nói ở đây, chính là một lời xin lỗi. Xin lỗi vì đã có chút lòng riêng, lừa các bạn đến bây giờ. Lẽ ra ngay trên phần thể loại, tôi nên ghi chú rằng, nữ chính này không sạch và hơn nam chính 4 tuổi. Nhưng tôi đã không làm vậy, bởi vì tôi chỉ là không muốn các bạn, vì cái yếu tố đó mà bỏ qua câu chuyện ý nghĩa này. Khương Tỉnh có sạch hay không, để Trần Thứ cảm nhận là được. Hai người có xứng hay không, bản thân họ thấy là được. “Chọn tình yêu hay là nghe lý trí?” Khương Tỉnh và Trần Thứ đều chọn tình yêu và dùng lý trí để bảo vệ sự lựa chọn của mình.  Còn có điều gì trên đời ý nghĩa hơn, phải không? Tôi tin rằng, trong chúng ta ai cũng sẽ có lúc đối diện với sự lựa chọn như vậy. Tôi chúc cho các bạn, dù lựa chọn thế nào, cũng sẽ tìm được hạnh phúc, giống Khương Tỉnh và Trần Thứ. _________________ " '': Trích dẫn từ truyện Review by #Lâm Tần Bìa: #Họa Gian Phi *** Ở một mức độ nào đó mà nói, mùa đông ở phía Nam lạnh hơn so với phía Bắc. Khương Tỉnh đến bây giờ vẫn nhớ rõ lời của bạn cùng phòng Tề San San… “Ở phương Bắc chỉ lạnh đơn thuần thôi, đến phía nam, loại lạnh này giống như dội lên đầu một chậu nước đá rồi bật quạt thổi vào mặt vậy.” Khương Tỉnh cảm thấy Tề San San nói không sai tí nào, phía nam giá lạnh ẩm ướt thật sự khiến người ta khổ sở. Vậy mà Trần Thứ còn phải đi công tác cuối năm, ở bên ngoài hơn nửa tháng, Khương Tỉnh mua hai chiếc áo lông đã treo trong phòng mười ngày, đến bây giờ cũng chưa thể đưa cho anh thử. Sáng ngày hai mươi tháng chạp, rốt cục nhận được tin nhắn của Trần Thứ. Công việc của anh đã xong, buổi chiều có thể trở về. Đúng lúc là thứ sáu, công việc ở tòa soạn không nhiều, ba giờ Khương Tỉnh đã làm xong hết công việc, vội vàng chạy tới phòng họp, di động ở trong túi để chế độ im lặng, cứ một lát cô lại lấy ra xem nhưng vẫn không có tin nhắn hay cuộc gọi nào. Sáng nay Khương Tỉnh tra thời tiết, biết được Tây An hôm nay có thể có tuyết rơi, đoán là chuyến bay bị ảnh hưởng. Đến khi cuộc họp kết thúc, cô cầm túi lên, tùy tiện quàng khăn quàng cổ, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện cho Trần Thứ. Vừa reo hai tiếng, bên kia đã nhận. ... Mời các bạn đón đọc Tương Tỉnh của tác giả Quân Ước.
Để Anh Gặp Em Lúc Tốt Nhất - Mã Hiểu Dạng
Nếu không thiếu nợ nhau, vì sao phải gặp gỡ? Bạch Phú Mỹ Tần Vũ Tinh gặp phải xui xẻo, bệnh nhân kiện tụng, hơn nữa còn bị người nhà bệnh nhân rượt đuổi, rồi được đại soái ca cứu giúp. Cùng một lúc, cô phát hiện vị hôn phu thay lòng đổi dạ, đối phương còn là một nữ diễn viên. Nhưng người làm cô sốt ruột chính là soái ca đã cứu giúp cô, lại cũng là bạn trai của nữ diễn viên xì căng đan,  nam thần Hạ Thiên. Một bên là vị hôn phu môn đăng hộ đối, cha mẹ coi trọng, hơn nữa còn nguyện ý hối cải, một bên là soái ca nguyện ý làm người thế thân, nam thần Hạ Thiên. Cô cho rằng đây là một đề tài chọn lựa, sau đó mới phát hiện, phải chăng tất cả đều là duyên phận?? Hạ Thiên xuất hiện, quấn quít không rời, hẳn là mười năm dài tính toán… Sau lưng nụ cười nhát gan là một gương mặt đã từng phóng túng… Trong cuộc sống của bạn, có phải đã từng trải qua một chuyện như vậy. Bạn đang đi trên đường, bị một người xa lạ gọi lại, thì ra anh ta là bạn học cũ của bạn. Bạn nhớ không ra tên của anh, bởi vì bạn chưa từng quan tâm tới anh. Anh nhớ được bộ dáng của bạn, bởi vì anh chưa từng quên đi hình bóng của bạn. Có đôi khi trùng phùng, chỉ là một trò chơi được tính toán chính xác. Anh biến mình trở thành hoàn hảo nhất, cướp đoạt lòng của cô. Tần Vũ Tinh cũng không rõ ràng, năm đó cô đã làm ra chuyện gì ngu xuẩn không thể tưởng tượng được, mà thiếu chút nữa bạn trai nhỏ kia phải bỏ mạng vì cô. Mười năm sau, anh trở lại… *** Tần Vũ Tinh phát hiện vị hôn phu của mình có quan hệ nhập nhằng với bạn gái scandal của một nam diễn viên điện ảnh - Hạ Thiên. Tuy nhiên, kỳ lạ là khi Hạ Thiên tìm đến cô, chẳng mảy may bận tâm tới cô gái kia. Lần đầu gặp một minh tinh lớn, anh chẳng hề mang tới cho cô cảm giác “chảnh chó khó gần” hay là bệnh ngôi sao. Một Hạ Thiên đột nhiên xuất hiện, cô chưa bao giờ thực sự để ý tới anh, Tần Vũ Tinh nghĩ anh chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời cô. Bạn trai cũ của cô, bạn gái scandal của anh ở bên nhau, nên “hai người đồng cảnh ngộ” như họ cũng thuận theo tự nhiên mà tiến đến với nhau. Đôi khi sự quan tâm, sự cưng chiều dịu dàng của Hạ Thiên khiến cô cứ nghĩ anh thực lòng thích cô, vì cô là Tần Vũ Tinh. … Đã có lần Hạ Thiên không thể kiềm chế bản thân mà hỏi Tần Vũ Tinh một câu “Em là heo sao?”, anh nghĩ nếu cô nhận mình ngốc thứ hai, chắc chắn không có ai dám đoạt vị trí thứ nhất. Chẳng lẽ tình cảm anh biểu hiện ra ngoài chưa đủ? Nếu Hạ Thiên biết Tần Vũ Tinh đứng trước gương tự đọc bài kinh “diễn viên vô tình”, cảnh tỉnh mình không được thích anh, thì chắc chắn sẽ ói ra máu vì tức :v.  Bây giờ Hạ Thiên là ảnh đế, có bao nhiêu người muốn lên giường với anh để được thơm lây, thế nhưng từ rất lâu về trước, chẳng có một cô gái nào buồn ngó ngàng tới anh cả. Khi ấy anh là một thiếu niên vô danh mười lăm, mười sáu tuổi, đi ra khỏi cô nhi viện, nghèo tới mức không một đồng xu dính túi. Hạ Thiên và cậu bạn chí cốt đi làm ăn xin bị người ta lừa, Tần Vũ Tinh đã giúp đỡ anh, nhưng anh lại gián tiếp làm liên luỵ đến cô, khiến cô từ một chú hùng ưng oai vệ lại thu cánh ẩn nấp vì lo sợ… Tần Vũ Tinh tự thú mình chưa từng tiếp xúc quá thân mật với đàn ông, cô cảm thấy mình quá thất bại, còn trong lòng Hạ Thiên thì vui như Tết. Cô không tin anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, kể cũng đúng, vì thật ra anh đã yêu cô từ mười năm về trước cơ mà. Nhưng lúc đó anh chưa đủ xuất sắc, nên chỉ dám ở từ xa quan tâm cô. Đợi tới khi bản thân đủ mạnh mẽ, đủ tư cách, anh bước ra ngoài khoảng tối, đến gặp cô lúc tốt nhất, lớn tiếng bày tỏ anh yêu em. Có trời mới biết, Hạ Thiên khao khát được về chung một mái nhà cùng Tần Vũ Tinh đến mức nào. … Tình cảm đơn phương Hạ Thiên gìn giữ thật lâu từ trước khi thành danh, qua nhiều năm vẫn không hề thay đổi, anh cũng chẳng để cái vòng xoáy showbiz làm mình biến chất, không dừng tầm mắt trên bất cứ người con gái nào ngoài Tần Vũ Tinh. Có ai mà có thể không thích anh cho được? Tần Vũ Tinh vì “tai nạn” trong quá khứ nên trở nên tự ti, năm lần bảy lượt ngược Hạ Thiên tơi bời vì không dám đón nhận tình cảm của anh :v. Nhưng đã có câu sướng trước khổ sau mà, khi lừa được thỏ vào tròng thì Hạ Thiên mừng hơn vớ được vàng, nói là công chứng tài sản của anh để tốt cho Tần Vũ Tinh nhưng thực chất lại là âm mưu để trói cô chặt hơn :v. Tần Vũ Tinh: “(...) Ngày mai em đi lĩnh chứng với anh!” “Tốt!” Hạ Thiên nhìn cô, “Em không có cơ hội hối hận. Từ nay về sau chúng ta là người một nhà rồi.” (...) “Đến cục công chứng làm gì? Không phải đi cục dân sự à?”  “Còn có chút tài sản cần kiểm chứng. Chỉ là để em yên tâm, công chứng cho em, nếu anh có lỗi với em.” “Không cần đâu. Còn chưa kết hôn, em không muốn phân chia tài sản của anh làm gì.” “Đồ của anh, anh thích xử lý thế nào thì xử lý thế đó. Em đừng quan tâm. Người của anh và tiền của anh đều là của em, không cho phép em từ chối.” Hạ Thiên nói thẳng, hai tay vuốt ve lưng Tần Vũ Tinh. Mẹ nó, còn giở trò ép mua ép bán. ------------- Đấy, tuy hồi nhỏ Hạ Thiên không được học hành tử tế nhưng đúng là nói đến trò lưu manh thì lanh không ai bằng :v. Để đền bù cho Valentine lên sóng truyện SE “Bến xe”, đảm bảo bộ truyện này sẽ làm bạn “chết trong sự mềm dẻo” ngọt ngào. Có một câu văn cuối truyện của tác giả như thế này: “Các bạn gái à, các bạn có tin tưởng không? Trên thế giới này bạn không giỏi giang lắm cũng sẽ tìm thấy một người thiên mạng của mình.” FA hai mươi mùa khoai sọ chưa lọ mọ với ai như mình chỉ còn cách cắn răng ngậm ngùi. Tin, tin cái PP, bà không cần mi núp trong góc tối bảo vệ bà, đợi thời thành đạt mới nhảy ra, mau xuất hiện đi. Đến đôi dép còn có đôi có cặp, bà chịu sự khinh bỉ của chúng nó đủ rồi!!! P.S: Ăn tết vui vẻ nha cả nhà .