Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tận Hiến

Học Viện Ma Cà Rồng 6 - Tận Hiến Đợt phun trào cuối cùng của núi lửa bao giờ cũng đáng sợ nhất, chói lọi nhất, và huy hoàng nhất. Sự hiến dâng cuối cùng của tình yêu bao giờ cũng thê thảm nhất, cao thượng nhất, mà lại đẹp đẽ nhất. Tận hiến là một bước ngoặt lớn về cảm xúc của series Học viện Ma cà rồng. Sự khâm phục và mê say mà người đọc vẫn dành riêng cho một Rose cứng rắn nồng nàn từ đầu truyện đến giờ đang mấp mé phân chia bởi hàng loạt chân dung hấp dẫn khác. Adrian dằn vặt, vị tha và khiến tim ta tan nát. Dimitri mâu thuẫn, giãy giụa và khiến lòng ta thương xót. Vasilisa trưởng thành, khôn ngoan và khiến trí ta ngưỡng mộ. Nhờ sức ảnh hưởng và lôi cuốn mạnh mẽ như tâm bão của Rose, ý chí chiến đấu và đức hi sinh của cộng đồng quanh cô đang phát triển đến tột độ, dần dà thay đổi diện mạo cho một xã hội ma cà rồng già cỗi ích kỉ vốn chỉ đòi hỏi người khác lao lung vì mình. Nội Dung Rose không ngờ rằng, việc biến đổi Dimitri từ ác quỷ trở lại thành thần thánh lại chông gai đến thế. Cô tha thứ cho anh, cộng đồng dần dà cũng chấp nhận anh, nhưng Dimitri thì mãi chìm sâu vào ám ảnh tội lỗi và không chịu nương tay với bản thân. Anh quyết định sẽ sống tiếp như một bóng ma, cự tuyệt cả người con gái anh mãnh liệt tôn thờ vì cho rằng mình không còn xứng đáng với nàng, không xứng đáng được yêu, được hạnh phúc nữa. Mọi việc đột ngột thay đổi khi nữ hoàng Tatiana bị sát hại và mọi bằng chứng buộc tội đổ hết xuống đầu Rose. Dimitri có thể đày đoạ chính mình, nhưng không ngăn được bản năng bảo vệ trỗi dậy trước cảnh người anh yêu chịu khổ đau oan ức. Được bạn bè giúp đỡ, anh mang Rose đi trốn, để trên đường cứ tự mâu thuẫn khi niềm khao khát cũ lại được dịp khơi ngọn. Mở đầu Màn đêm, anh là người huấn luyện Rose cách chiến thắng kẻ khác, biết đâu đến khi Tận hiến, anh phải học lại ở cô cách chiến thắng chính bản thân mình. *** TÔI KHÔNG THÍCH CHUỒNG CỦI. Thậm chí tôi còn ghét tới vườn thú. Lần đầu tiên đến đấy, tôi suýt nữa bị hoảng loạn không gian hẹp khi nhìn những con vật tội nghiệp trong chuồng. Thật khó lòng tưởng tượng ra sinh vật nào sống nổi với tình cảnh đó. Đôi khi tôi thương xót các phạm nhân bị giam cầm chung thân nơi ngục tối. Tất nhiên, tôi chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại ở phòng giam. Nhưng gần đây số phận dường như đang dồn tôi tới những tình huống không ngờ nổi, vì hiện giờ tôi đang bị giam giữ. “Này!” Tôi kêu lên và nắm lấy những chấn song sắt ngăn cách mình với thế giới bên ngoài. “Tôi phải ở đây bao lâu nữa? Khi nào mở phiên tòa? Các người không thể nhốt tôi trong hầm ngục này mãi được!” Thực ra đây cũng không hẳn là một hầm ngục tăm tối đầy xiềng xích han rỉ. Tôi đang ở trong một căn phòng nhỏ với bốn bức tường ảm đạm, sàn nhà ảm đạm, và… mọi thứ ảm đạm. Đơn điệu. Khắc nghiệt. Lạnh lẽo. Thực sự nó còn đáng thất vọng hơn bất kì hầm ngục ẩm ướt nào. Các chấn song khiến tôi khó chịu. Tôi nhìn thấy vai một người đàn ông đang nghiêm mình đứng gác ở phía cửa ra vào và đoán chừng còn tới bốn giám hộ khác chỗ hành lang, ngoài tầm mắt tôi. Tôi cũng biết sẽ không ai hồi đáp, nhưng điều đó không ngăn được tôi dằng dai đòi câu trả lời trong suốt hai ngày qua. Khi được đáp lại bằng sự im lặng thường thấy, tôi thở dài và sụp xuống chiếc phản đằng góc phòng giam. Cũng giống như mọi thứ trong ngôi nhà mới này, chiếc phản trông ảm đạm và khô cứng. Phải. Tôi thực lòng mong muốn được giam trong hầm ngục thật hơn. Có chuột bọ và mạng nhện, chí ít còn có thứ để nhìn. Tôi ngước lên, lập tức cảm thấy mất phương hướng như mọi lần: trần nhà và bốn bức tường siết chặt lấy tôi. Cảm giác tức thở. Dường như mọi bức tường của căn phòng đang bóp dần vào tôi cho tới khi không còn khoảng cách, không còn không khí nữa… Tôi ngồi bật dậy, thở hổn hển. Thôi nhìn tường với trần nhà đi, Rose, tôi tự mắng mình, rồi nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt, cố tìm hiểu xem tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này. Câu trả lời đầu tiên quá rõ ràng: có kẻ đã vu cho tôi một tội ác mà tôi không hề phạm, một tội ác không hề nhỏ nhoi. Người ta đã mở phiên điều trần để kết luận tôi phạm tội ác ghê gớm nhất đối với một Moroi hay ma cà rồng lai. Tội mưu sát. Nói vậy không có nghĩa tôi chưa từng giết chóc. Tôi đã giết, cũng đã phá lệ (và cả luật) rất nhiều lần. Nhưng sát nhân máu lạnh không phải vai diễn của tôi. Nhất là trong vụ ám hại nữ hoàng. Thực ra thì Tatiana và tôi chưa bao giờ thân thiện. Bà là một người thống trị đầy toan tính của Moroi - một chủng tộc ma cà rồng sống, điều khiển pháp thuật, không giết chóc vì máu. Mối quan hệ giữa Tatiana và tôi vẫn luôn căng thẳng vì nhiều lí do. Một trong số đó là việc tôi hẹn hò với Adrian cháu trai yêu của bà. Một lí do khác là sự bất đồng ý kiến trong chính sách chiến đấu chống Strigoi - những ma cà rồng độc ác đội mồ sống dậy, những kẻ rình mò chúng tôi. Tatiana đã chơi khăm tôi nhiều lần, mặc dầu vậy tôi chưa bao giờ mong bà chết. Song rõ ràng là có kẻ muốn lấy mạng bà, kẻ đó đã cố tình để lại những dấu vết lộ liễu dẫn tới tôi, tồi tệ nhất là dấu tay chi chít trên chiếc cọc bạc đâm vào tim Tatiana. Chiếc cọc là của tôi, cố nhiên phải hằn dấu tay tôi, nhưng dường như chẳng ai đếm xỉa tới lẽ tất dĩ ngẫu ấy. Tôi lại thở dài, thò tay vào túi lôi ra một mẩu giấy nhàu nát. Đây là thứ duy nhất để đọc. Tôi nắm thật chặt, không cần phải nhìn những dòng chữ vì đã nhớ quá rõ. Nội dung bên trong khiến tôi tự hỏi mình đã biết gì về Tatiana. Nó khiến tôi phải lật lại nhiều vấn đề. Thất vọng vì hoàn cảnh xung quanh, tôi thoát ra, đi tới một nơi khác: Lissa, bạn thân của tôi. Lissa là một Moroi, nhờ có chung mối liên kết tâm linh, tôi có thể thâm nhập vào tâm trí cô và nhìn thế giới qua đôi mắt cô. Moroi nào cũng sở hữu một loại pháp thuật nguyên tố. Nguyên tố của Lissa là linh hồn, gắn liền với tâm linh và năng lực chữa trị. Đây là một loại năng lực hiếm có trong giới Moroi, bởi bình thường họ hay sở hữu các nguyên tố mang tính vật lí hơn. Hiện giờ chúng tôi vẫn chưa biết nhiều về khả năng kì diệu của linh hồn. Lissa đã sử dụng linh hồn để đưa tôi từ cõi chết trở về, mối liên kết giữa hai bên hình thành từ đó. Việc đi vào tâm trí Lissa đưa tôi ra khỏi nhà ngục, nhưng không giải quyết được vấn đề của tôi. Lissa đang cố gắng để chứng minh rằng tôi trong sạch, từ lúc nghe buổi điều trần công bố toàn những chứng cứ bất lợi. Chiếc cọc bạc sử dụng trong vụ giết người chỉ là sự khởi đầu. Trong phiên điều trần, phía đối thủ đã rất nhanh nhảu nhắc mọi người nhớ tới mối xung đột giữa tôi và nữ hoàng, thậm chí còn tìm ra nhân chứng xác nhận tung tích của tôi trong thời gian xảy ra vụ sát nhân. Sự xác nhận khiến tôi không có chứng cứ ngoại phạm. Hội đồng quyết định chừng đó là đủ để đưa tôi ra một phiên tòa chính thức - nơi tôi sẽ phải nhận sự trừng phạt thích đáng. Lissa đang nỗ lực tuyệt vọng để gây chú ý và thuyết phục mọi người rằng tôi bị vu khống. Nhưng gần như chẳng ai chịu lắng nghe cô, vì cả hội đồng hoàng gia Moroi đang bận rộn chuẩn bị cho tang lễ trọng thể của Tatiana. Cái chết của nữ hoàng đương nhiệm là một chuyện trọng đại. Moroi và ma cà rồng lai - nửa ma cà rồng như tôi - từ khắp nơi trên thế giới kéo đến hoàng cung để tham dự tang lễ. Thức ăn, hoa quả, trang trí, và cả các nhạc công… Quá trọng thể. Nếu Tatiana có gia đình, không biết sự kiện có diễn ra linh đình thế này không. Quay cuồng trong các hoạt động ồn ào, không ai thèm nghĩ đến tôi. Người ta chỉ cần biết giờ đây tôi đã bị giam vào ngục, không thể giết ai được nữa. Kẻ ám sát nữ hoàng đã bị bắt. Công lí đã được thực thi. Kết thúc vụ án. Tôi chưa kịp nhìn kĩ khung cảnh xung quanh Lissa thì một tiếng động trong tù khiến tôi giật mình quay lại hiện tại. Có người vừa vào, đang nói chuyện với canh ngục, xin phép được gặp tôi. Người đầu tiên tới thăm tôi sau nhiều ngày. Tim đập thình thịch, tôi nhảy ra chỗ chấn song, hi vọng có người đến thông báo rằng mọi chuyện chỉ là một sự nhầm lẫn kinh khủng. Mời các bạn đón đọc Tận Hiến của tác giả Richelle Mead & Nguyễn Vũ Thủy Tiên (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tối Cường Cơ Nhân
Ngươi nghe qua may mắn quang hoàn sao? Khi Trần Phong phát hiện, vận may của mình quang hoàn vậy mà có thể tự do khống chế thời điểm, là hắn biết, thuộc về hắn thời đại, mở ra. ***   Cảm tạ mọi người một năm này duy trì. Mỗi một quyển sách đều là trưởng thành, mỗi một quyển sách đều là tiến bộ. Bởi vì đồng đề tài loại hình viết quá nhiều, cho nên viết ngược lại không dễ dàng, mỗi một lần gõ chữ, đều muốn cố tình tránh đi « siêu thần kiến mô sư » cùng « hắc ám chúa tể ». . . Cho nên quyển sách này tốc độ cũng không nhanh, lúc trước minh chủ đổi mới tựa hồ lại đến xuống quyển sách. Bất quá. Ta nghĩ, thiện lương, đáng yêu, soái khí, chất phác, mỹ lệ các độc giả, là sẽ không để ý điểm này, đúng không? Hah. Xuống quyển sách. . .   Mời các bạn đón đọc Tối Cường Cơ Nhân của tác giả -90º.
Siêu Cấp Phù Không Thành
Phong ấn tên thật Stephen Zhu bước lên truy tìm luyện kim thuật chung cực hàm nghĩa con đường. Vì đột phá phàm nhân cực hạn, hắn thả ra thần nghiệt giam cầm trên hằng tinh tiến hành nghiên cứu, nhưng cũng bởi vậy gặp phải cao nhất áo thuật hội nghị thẩm phán, bị phán quyết vĩnh cửu giam cầm ở vặn vẹo hư không. Một viên kim sắc tượng thụ hạt giống gợi ra thời không loạn lưu để hắn may mắn chạy trốn, nhưng mất đi tất cả hắn không thể không bắt đầu lại từ đầu kiến tạo thuộc về mình phù không thành. Vào lúc này, hắn mới phát hiện mình đã không ở nguyên lai vũ trụ... *** Thương lượng thời gian so trong tưởng tượng còn muốn lâu dài dằng dặc. Đợi đến Stephen nhìn thấy rừng rậm nữ vương hóa thân lúc, đã là nửa tháng sau. Tử Vong Chúa Tể cùng Quang Huy Chi Chủ rốt cục đạt thành thỏa hiệp, hai bên bí mật kí kết một phần khế ước, nội dung ngoại giới tạm thời còn không biết, nhưng rất hiển nhiên hai vị này tồn tại lẫn nhau thỏa hiệp. Thời Không Xu Nữu truyền về tới nhiệm vụ hoàn thành tin tức, tại trải qua tất cả mọi người cố gắng sau rốt cục không có khiến hai vị thần hệ chủ thần đánh cho long trời lở đất. ... Mời các bạn đón đọc Siêu Cấp Phù Không Thành của tác giả Chư Sinh Phù Đồ.
Trầm Nguyệt Chi Thược
“Phạm thống, đại biểu thanh niên tốt của thế hệ mới, bởi vì bị một con chồn cái nguyền rủa cho nên nói ra mười câu có chín câu sẽ xuất hiện tình huống từ ngữ đảo lộn…” “Lấy về đi viết lại.” “Phạm thống, một thầy bói có thiên phú dị bẩm, bởi vì bị nguyền rủa bởi một nữ nhân do không cam tâm khi bị gọi là dì, nói ra mười câu có chín câu sẽ xuất hiện tình huống từ ngữ đảo lộn…” “Bản thân cô xem rồi không thấy đỏ mặt sao?” “Phạm Thống, một người tự dưng chết một cách khó hiểu, còn mang theo nguyền rủa của kiếp trước bị hút đến thế giới khác, ở thế giới kỳ lạ chết rồi lại sống sống rồi lại chết chết rồi vẫn có thể sống lại này, hắn nên sinh tồn thế nào? Hắn có thể trở thành anh hùng không? Kỳ thực sứ mệnh của hắn là cứu vớt thế giới này?” “Đừng lấy vọng tưởng của cô ra viết.” “Phạm Thống… Tôi không viết nữa! Vì sao muốn tôi tự giới thiệu! Loại công việc này có liên quan gì đến tôi đâu chứ!” … Thân là một tên dân thường Phạm Thống, chưa từng nghĩ tới vừa tỉnh lại đã đến thế giới khác, còn bị tuyên bố đã chết. Muốn sống thật tốt ở thế giới mới, ngoại trừ học tập mọi thứ ở đây, và phải nghĩ cách giảm thấp tỉ lệ tử vong của mình, còn phải quản cái miệng bị nguyền rủa khó nói ra lời đàng hoàng kia, lấy việc kinh doanh các mối quan hệ của hắn, kết thêm nhiều bạn có thể dựa dẫm. Mặc dù mọi thứ đều xảy ra một cách rất không hợp lý, nhưng xảy ra thì đã xảy ra rồi, cho nên vẫn là nhận mệnh đi —- Phạm Thống quyết định lấy thái độ lạc quan của hắn đối mặt với mọi thứ, dũng cảm tích cực đối mặt với cuộc sống sau khi chết của hắn, dùng thành ý của hắn đánh động lòng của bạn bè! “Ba tôi nói, nam nhân chính là phải ngược đãi thật tốt bạn của mình, làm cho bọn họ khóc lóc suốt ngày.” “… Tôi có thể tuyệt giao với cậu không? Phạm Thống.” *** Từ nay trở đi, chúng ta sẽ sống vui vẻ hạnh phúc? Giống như cơn gió tự do không gì ràng buộc, bạn vĩnh viễn không bắt được đuôi của hắn, cũng không lần được hành tung của hắn -- Ở Tây Phương Thành, đây là cách nói dùng để hình dung người đàn ông phiêu bạc bất định, có lẽ còn mang chút ý thơ, có một số người thậm chí còn cảm thấy có chút lãng mạn... Nhưng khi những từ hình dung này dùng ở trên người Englar thiếu đế Tây Phương Thành, trên cơ bản, có lẽ chẳng ai cười nổi. Từ khi Phạm Thống lần nữa trở lại Huyễn Thế, phiền não lớn nhất hàng ngày của Narsi chính là bước vào thư phòng không nhìn thấy cái người đáng lẽ phải ở trong. "Englar?..." Không ở trong thư phòng, sự vụ chất đống trên bàn đang chờ xử lý, đây chỉ là bước đầu tiên. Tiếp đến hắn nhất định sẽ nhìn thấy trước bàn có đè một tờ giấy, lần nào nội dung trên tờ giấy cũng na ná nhau. "Narsi: Ta đến Đông Phương Thành tìm Phạm Thống chơi đây, giúp ta xử lý công văn một chút nhé." Mặc dù tờ giấy viết bằng bút lông không có ký tên, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm, Narsi có thể trực tiếp phán đoán đây là của Nguyệt Thoái viết. Nhớ hồi đó khi một nhóm thần tử mới nhậm chức nhìn thấy Nguyệt Thoái cầm bút lông viết chữ, còn kinh hoàng gào rú bởi vì người lãnh đạo tối cao của nước mình vậy mà sử dụng công cụ viết chữ của Đông Phương Thành, cho đây là chuyện lớn, bởi thế khuyên can một thôi một hồi, mà bây giờ... hoàng đế chỉ cần chịu ngoan ngoãn ngồi ở trong hoàng cung đã là may lắm rồi, chẳng còn ai bận tâm đến vấn đề bút lông với chả bút lông nữa. Hơn nữa, cho dù Nguyệt Thoái không dùng bút lông, chữ viết Tây Phương Thành tệ lậu của cậu vẫn là một khuyết điểm còn nghiêm trọng hơn cả bút lông. "Sao lại đi tìm Phạm Thống nữa hả!" Mấy tờ giấy này cho dù nhìn thấy bao nhiêu lần, Narsi đều sẽ tức tối, hơn nữa cục tức vẫn còn tích lũy dài dài trong suốt một ngày, gia tăng với tốc độ chóng mặt. Trước đây đoàn trưởng lão can thiệp chính trị nghiêm trọng, sau khi tất cả trưởng lão đều bị hắn tiêu diệt, liền xuất hiện vấn đề thiếu hụt quan chức hàng loạt, lâm thời chọn ra có tốt có xấu, qua một thời gian lại phải đổi đi phần lớn. Những sự vụ này đều qua tay hắn xử lý, Nguyệt Thoái dưới tình huống không hiểu rõ tiền nhân hậu quả, nếu thật muốn xử lý cũng khó khăn, cuối cùng diễn biến thành tình trạng bỏ mặc. Ở phương diện nào đó mà nói, đây có thể coi như là Narsi tự làm tự chịu. Dù sao chỉ cần Nguyệt Thoái không ở đây, tiếp đến chính là bắt đầu cuộc thử thách khả năng chịu đựng của hắn. Dưới tình huống thể chế chính vụ vẫn chưa kiến lập hoàn toàn, công văn đưa lên cũng thường lộn xộn, có mấy chuyện vụn vặn vốn không nên đưa cho hoàng đế, chỉ việc lựa ra thôi đã tốn một đống thời gian. "Ngay cả soạn danh sách nhân viên tham dự nghi thức cũng để cho hoàng đế nghĩ! Người phía dưới làm ăn kiểu gì vậy!" Mời các bạn đón đọc Trầm Nguyệt Chi Thược của tác giả Thủy Tuyền.
Thịnh Đường Vô Yêu
Cố Duệ là một nhà khảo cổ học xinh đẹp mạnh mẽ mang tính tình của những cô gái thời hiện đại. Trên đường đi làm về thì bỗng nhiên cô lại bị hút vào không gian xuyên ngược về thời cổ đại nhà Đường.  Nhưng lại trái ngang khi ngày đầu tiên cô xuyên qua lại bị ép phải lên kiệu hoa xuất giá, không những vậy trên đường đi cô còn gặp phải một nữ quỹ vô cùng đáng sợ ở thôn trang và cũng phải trãi qua nhiều chuyện khiến cô nhớ mãi không quên và còn được gặp những con người kỳ lạ.... Lão sư phụ: “Cô gái, sao trên đời này lại có một người có cốt cách hoàn mỹ, mệnh cách cao quý, không có yêu ma nào có thể nhập vào được như vậy.” Cố Duệ: “Nói tiếng người giùm đi.” Lão sư phụ: “Mạng của cô “cứng” lắm nên hãy bước lên trước và trừ tà đi!” *** Trong một ngọn núi sâu trong Kiếm Nam đạo, một đám hắc y nhân dáng vẻ thướt tha đứng trước lối vào ngọn núi, trong tay một mỹ nhân có Bát Xỉ Luân Bàn đang lơ lửng, tám cây châm phía trước đang xoay tròn với tốc độ chóng mặt. “Khí địa mạch quá hỗn loạn, xem ra nguồn căn thiên tượng dị động của Phạm Dương hai năm trước chính là ở đây.” Bọn họ tiến vào trong núi, phát hiện bên trong có một cái hồ cực lớn...  “Đã dò xét rồi.” Người phụ nữ nhìn hồ nước yên tĩnh, tự mình lẩm bẩm: “Là ai đã ra tay mạnh như vậy, thay đổi nước cả hồ, loại thuật pháp này...” Người phía sau đều hít một hơi. ... Mời các bạn đón đọc Thịnh Đường Vô Yêu của tác giả Thương Lan Chỉ Qua.