Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Diệt Vong

DIỆT VONG là tiểu thuyết cuối cùng và đen tối nhất của Thomas Bernhard. Xuyên suốt tác phẩm là tự sự của Franz-Josef Murau, con cừu đen trí thức trong một gia đình quý tộc lâu đời ở Áo, bị ám ảnh bởi căn tính của mình, căm ghét gia đình mình, ghê sợ tôn giáo của mình, yêu quí đất nước Áo, nhưng lại căm thù nhà nước Áo, Murau đã phân tích thấu đáo thực trạng vừa giả tạo vừa đê tiện vừa phù phiếm của xã hội, nhưng bên cạnh đó là những nhận thức bản thể tự thân, ông lý giải về sự tồn tại của bản thân trong tâm trí chính chúng ta và sự tồn tại của chúng ta trong mắt tha nhân. Với một phong cách phóng túng cường điệu, lối kể chuyện tinh tế, tri kiến sâu rộng, cùng thủ pháp độc thoại monologue bậc thầy, Thomas Bernhard được coi là người khổng lồ hùng mạnh nhất của văn học Đức ngữ kể từ sau chiến tranh thế giới II. -- “Với sự dữ dội ngạt thở... Qua tiếng nói của Murau, Thomas Bernhard tấn công thế giới hiện đại, được minh họa bởi nơi chôn rau cắt rốn của ông, nước Áo. ” Chicago Tribune "Sự tinh tế khác biệt của Diệt vong nằm ở sự mô tả ý thức trong hành động: Murau, hóa ra, có thể yếu đuối, đáng ngưỡng mộ, khó hiểu hoặc độc địa, nhưng tâm trí của anh ta, như được mô tả trên trang giấy, dường như hoàn toàn đúng với cuộc sống. " - Washington Post Book World “Không phải mọi kẻ điên đều là thiên tài. Nhiều người được gọi thế nhưng số người thực sự như vậy thì rất ít. Đó là một câu lạc bộ riêng biệt, nhưng Bernhard đã bước chân vào đó... Giống như Swift, Bernhard viết như một con quái vật thiêng liêng... Ông là một nghệ sĩ biểu diễn văn học xuất chúng: một người đi đến cực đoan bằng cách truyền sức sống cho ý thức của chúng ta về khả năng của con người, tuy nhiên lại mang tính phá hoại." The Wall Street Journal *** Với "Diệt vong", Thomas Bernhard viết ở một tầm cao khác, vượt xa những gì người ta có thể tưởng tượng, sống động và bất ngờ, điên rồ và tàn bạo, quái dị và phức tạp. Khi Franz-Josef Murau nhận được tin cha mẹ và anh trai vừa chết trong một tai nạn xe hơi, ông biết ngay mình sẽ được thừa kế lâu đài - đất đai - tài sản của dòng họ để lại. Ông khởi sự viết một cuốn sách độc thoại dài gần 500 trang chỉ để trả lời cho câu hỏi: “Làm cách nào để thoát khỏi cái mớ bòng bong thừa kế tự nhiên rơi vào đầu như thế?”. Để trả lời cho câu hỏi đó, ông liệt kê toàn bộ oán hận của mình với gia đình, với anh em họ hàng, và cả với đất nước của mình, và quá khứ phát xít của dân tộc Áo cũng được ông đưa ra để bình xét, không những thế ông tìm mọi chủ đề phê bình từ trí thức nhà thơ nhà văn đến người công nhân lao động bình thường, cả những thợ săn cho đến cô hầu gái, người phục vụ… cũng không thoát khỏi con mắt soi mói đầy phán xét của ông, tất cả chỉ để phục vụ cho mục đích duy nhất: là chối bỏ thừa kế.  Dĩ nhiên những chủ đề ám ảnh như vậy đòi hỏi một hình thức cũng ám ảnh không kém. Trong cuộc đấu tranh để mô tả ý thức hành động, Thomas Bernhard mài giũa một liên minh tinh tế về cấu trúc và ý tưởng. Diệt vong trở thành một cuộc độc thoại liên tu bất tận, cả cuốn sách gần năm trăm trang chỉ chia làm hai đoạn, những dòng chữ chảy tràn, không một ngắt đoạn, không xuống dòng, những câu văn dường như vô tận, kéo dài từ chủ thể này sang chủ thể khác mà không cần tạm dừng để thở, người đọc như bị kéo vào hình thức tàn bạo đặc biệt. Và điều đó làm tổn thương mọi cảm xúc từ sự trầm ngâm đến sự cuồng loạn. Người ta cảm giác người kể chuyện Franz-Josef Murau, con cừu đen trí thức trong một gia đình quý tộc lâu đời ở Áo, đang bị mắc kẹt trong tâm tưởng của mình, mắc kẹt trong những lời chỉ trích của chính mình, ý thức về sự giả dối và xấu xa của bản thân, nhưng ông không muốn và không chịu nhìn nhận một cách khách quan. Thomas Bernhard là bậc thầy trong việc phát triển độc thoại. Ông dựng nên những nghịch cảnh, và đặt người ta vào những biên cảnh ngặt nghèo, để khám phá sự khác biệt của mọi người ở mọi hoàn cảnh, tận hưởng niềm vui khi có tin xấu, tận hưởng hạnh phúc trong hoàn cảnh tồi tệ. Ông theo đuổi chủ nghĩa duy mỹ, phương châm của ông là châm biếm và trả thù, ông thích để con người chống lại con người, đẩy con người đến điểm cực hạn cho tới khi người ta phải bật trở lại. Ông giống như một nghệ sĩ cường điệu, đẩy mọi ý tưởng đến cùng cực, đòi hỏi một dạng chủ nghĩa cực đoan tương tự. Người ta bảo Thomas Bernhard bạo lực ngôn ngữ cũng không có gì sai, câu châm ngôn nổi tiếng của Wittgenstein “giới hạn ngôn ngữ của tôi là giới hạn thế giới của tôi” rất đúng với trường hợp của ông, Bernhard đã cố gắng mở rộng giới hạn bên ngoài của ngôn ngữ của mình đến mức nó có thể bao gồm cả những hình thái cực đoan nhất trong trải nghiệm của con người. Thomas Bernhard viết ở một tầm cao khác, vượt xa những gì người ta có thể tưởng tượng, sống động và bất ngờ, điên rồ và tàn bạo, quái dị và phức tạp, tất cả đã tạo nên một cuốn Diệt vong tối thượng ảm đạm.  Tác giả Thomas Bernhard là nhà văn, nhà thơ, nhà viết kịch người Áo. Ông được coi là tác gia Đức ngữ quan trọng nhất thời hậu chiến. Được đánh giá cao ở nước ngoài nhưng tại Áo, ông lại bị chỉ trích là kẻ “vạch áo cho người xem lưng” khi các tác phẩm của ông thẳng thắn chỉ ra và cay nghiệt phê phán các thói tật của quê hương, bao gồm của quá khứ Quốc xã. ***  trên đồi Pincio nhằm khớp lịch học tháng Năm với anh học trò Gambetti của tôi, một thanh niên mà trí thông minh tuyệt vời vẫn làm tôi phải kinh ngạc ấy - ông Franz-Josef Murau viết - lòng tôi trở nên khoan khoái và vui vui cùng ý nghĩ, mình quả thực đã sống từ lâu ở Rome rồi chứ không còn ở Áo nữa, niềm vui làm tôi phấn chấn đến mức trái thói quen thường ngày, tôi không đi ngay qua phố Condotti để về nơi tôi ở tại Piazza Minerva nữa, mà vòng qua ngả Flaminia và Piazza del Popolo, đi dọc cho hết cả dãy đại lộ Corso mới về tới căn hộ tôi ở, là nơi khoảng hai giờ trưa tôi nhận được bức điện tín báo tin về cái chết của bố mẹ và ông anh trai Johannes. Bố mẹ và anh Johannes bị tai nạn chết. Caecilia, Amalia, cầm bức điện trên tay, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, tôi bình thản bước đến bên cửa sổ phòng làm việc nhìn xuống Piazza Minerva vắng tanh không một bóng người. Tôi đã đưa Gambetti năm quyển sách mà tôi tín chắc là trong mấy tuần tới sẽ có ích và cần thiết cho anh ta, đồng thời yêu cầu anh ta đọc hết sức cẩn thận, cũng có nghĩa là thật thong thả, cả năm quyển sách đó: Luật sư Siebenkäs của Jean Paul, Vụ án của Franz Kafka, Amras của Thomas Bernhard, Người đàn bà Bồ Đào Nha của Musil, Gã Esch hay chủ nghĩa vô chính phủ của Broch, và bây giờ, sau khi mở toang cửa sổ cho dễ thở, tôi nghĩ tôi đã quyết định đúng khi đưa đúng năm quyển ấy, chứ không phải quyển nào khác cho Gambetti, bởi năm quyển ấy sẽ mỗi lúc một quan trọng hơn trong quá trình học, rằng tôi đã rất kín đáo mách khéo, lần tới tôi sẽ cùng anh ta phân tích mổ xẻ cuốn Tình đầu ý hợp chứ không bàn đến cuốn Thế giới như là ý chí và biểu tượng. Chuyện trò với Gambetti đối với tôi cũng lại là một hứng thú lớn, sau bấy nhiêu cuộc trò chuyện nặng nề, khó nhọc, loanh quanh độc những nhu cầu thường nhật, hết sức riêng tư và tầm thường với gia đình tôi ở Wolfsegg. Từ ngữ tiếng Đức như những quả cân bằng chì treo vào ngôn ngữ Đức, tôi đã bảo Gambetti vậy, và chắc chắn sẽ đè tư duy xuống một bình diện vốn rất có hại cho chính tư duy ấy. Cả tư duy Đức lẫn tiếng nói Đức đều bị tê liệt rất nhanh dưới sức nặng phi nhân của ngôn ngữ Đức, một gánh nặng đè bẹp mọi ý nghĩ ngay trước khi chúng được phát ngôn thành lời, như lịch sử hàng trăm năm lao tâm khổ tứ của dân Đức đã cho thấy. Do bị nằm đè dưới ngôn ngữ ấy, nền tư tưởng Đức dường như đã rất khó phát triển và không bao giờ có thể bột phát toàn diện, ngược hẳn nền tư tưởng Roman dưới ngôn ngữ Roman. Mặc dù tôi đánh giá tiếng Tây Ban Nha cao hơn, có lẽ chỉ vì tôi thạo nó hơn chăng, nhưng buổi sáng hôm đó Gambetti đã lại cho tôi một bài học quý giá về tính nhẹ nhàng, thanh thoát lẫn sự linh hoạt vô cùng tận của tiếng Ý. Đem thứ tiếng này so với tiếng Đức cũng giống như đem so một đứa trẻ hoàn toàn tự do lớn lên trong một gia đình khá giả và hạnh phúc với một đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo khó, bần cùng, bị đè nén, bị đánh đập mà đâm ra lươn lẹo. Bởi thế, càng phải đánh giá cao công sức của các triết gia và văn sĩ của chúng tôi, tôi bảo Gambetti vậy. Mỗi một từ tức khắc sẽ níu suy nghĩ của họ xuống, câu nào cũng đè ý nghĩ của họ xuống đất, bất kể họ dám nghĩ điều gì, và như thế bao giờ cũng có nghĩa là đètất tật xuống đất. Chính vì thế mà triết lý của họ, cũng như những gì họ sáng tác ra, đều như thể bằng chì hết cả. Tự dưng tôi xướng to để Gambetti nghe một câu của Schopenhauer trích từ Thế giới như là ý chí và biểu tượng, bằng tiếng Đức trước, tiếng Ý sau, nhằm thử minh họa cho anh ta, Gambetti, thấy bên tay trái tôi, tượng trưng cho đĩa cân đặt tiếng Đức bị vít thấp xuống đến mức nào, trong khi tay phải tượng trưng cho đĩa cân bên đặt tiếng Ý được hất cao bổng lên ra sao. Trong sự khoái chí của tôi lẫn của Gambetti, tôi nói vài câu của Schopenhauer bằng tiếng Đức trước, rồi bằng tiếng Ý do chính tôi dịch ứng khẩu, đoạn đặt chúng lên hai đĩa cân ở hai bên tay tôi ấy cho toàn thể thiên hạ, nhưng trước hết là cho Gambetti, nhìn rõ điều đó; rồi dần dần nó biến thành mộttrò chơi mà tôi đẩy lên đến tột đỉnh, một trò chơi rốt cuộc kết thúc bằng các câu nói của Hegel và cách ngôn của Kant Thật đáng tiếc, tôi bảo Gambetti, không phải những từ ngữ nặng nề bao giờ cũng thuyết phục nhất đâu, y hệt các câu nặng nề không phải bao giờ cũng thuyết phục nhất. Trò chơi này chẳng mấy chốc làm tôi kiệt sức. Đứng dừng lại trước khách sạn Hassler, tôi kể Gambetti nghe ngắn gọn về chuyến đi Wolfsegg, nhưng càng về cuối, tôi lại càng thấy câu chuyện đâm ra chi li đầy đủ quá, vâng, thậm chí ba hoa quá. Tôi định dọn chỗ, đặt anh ta trước một buổi cân đong, so sánh giữa hai gia đình, đặt yếu tố Đức của gia đình tôi ở bên này, đối diện với yếu tố Ý trong gia đình anh ta ở bên kia; song, rốt cuộc tôi lại để gia đình tôi đối đầu với gia đình anh, khiến câu chuyện tôi kể bị méo mó, và làm Gambetti, thay vì được dạy dỗ, được khai minh chỗ này điều nọ, chắc lại bị quấy rầy khó chịu lắm. Gambetti là người rất biết lắng nghe và có đôi tai thật thính, lại được tôi dạy thêm thủ thuật nghe sàng lọc về nội dung sự thật cũng như về tính nhất quán của bất cứ một cuộc thuyết trình nào. Gambetti là học trò của tôi, nhưng ngược lại, tự tôi cũng là học trò của Gambetti. Ít ra tôi cũng học được ở Gambetti bấy nhiêu bài học, ngang đúng số bài Gambetti học được ở tôi. Quan hệ giữa hai chúng tôi là quan hệ lý tưởng, bởi lần này tôi là thầy của Gambetti và anh ta là trò của tôi, lần sau Gambetti là thầy, tôi là trò, và một tình huống rất hay xảy ra là cả hai chúng tôi đều không biết lúc ấy Gambetti là trò, tôi là thầy, hay ngược lại. Đó chính là lúc tình huống lý tưởng nảy sinh. Nhưng đằng thẳng ra thì bao giờ tôi cũng là thầy học của Gambetti vì tôi được Gambetti, hay nói đúng hơn là được ông bố giàu có của Gambetti trả công dạy học. Hai ngày sau khi trở về từ đám cưới của Caecilia em gái tôi với tay chủ xưởng sản xuất nút chai vang ở Freiburg, tức là chồng nó, bây giờ thành em rể tôi, tôi lại phải xếp lại chỗ quần áo tôi vừa bỏ ra, mới hôm qua chứ đâu, chưa kịp dọn, còn nằm ngổn ngang trên chiếc ghế bành kê cạnh bàn làm việc của tôi vào túi xách du lịch và quay lại Wolfsegg - cái chốn từ mấy năm trở lại đây tất tật mọi thứ thật sự trở nên ít nhiều đáng ghê tởm đối với tôi, tôi nghĩ bụng, lúc vẫn đang đứng bên cánh cửa sổ mở toang nhìn xuống Piazza Minerva không một bóng người - vì một duyên cớ lúc này không còn nực cười và lố bịch nữa, mà là một duyên cớ thật kinh khủng. Thay vì được ngồi chuyện trò với Gambetti về Luật sư Siebenkäs và Người đàn bà Bồ Đào Nha, tôi sẽ phải nộp mình cho hai con em gái đang đợi tôi ở Wolfsegg, tôi tự nhủ, thay vì được trao đổi với Gambetti về Tình đầu ý hợp, tôi sẽ phải bàn chuyện với hai đứa chúng nó về chuyện chôn cất bố mẹ và ông anh, cũng như về tài sản họ để lại. Thay vì được cùng Gambetti đi qua đi lại trên đồi Pindn, tôi sẽ phải lui tới văn phòng Thị trưởng, ra vào nghĩa địa hay nhà thờ rồi cãi nhau với hai con em gái về việc thu xếp đám tang. Trong lúc xếp số quần áo hôm qua tôi vừa lôi ra vào túi, tôi cố hình dung xem các hậu quả sinh ra từ cái chết của bố mẹ tôi cùng cái chết của anh trai tôi sẽ như thế nào, nhưng chẳng hình dung được gì. Song, tất nhiên tôi rất hiểu cái chết của ba người, mà chí ít xét trên giấy tờ, cũng là gần gũi nhất với tôi ấy, sẽ đòi hỏi những gì ở tôi: tức là toàn bộ sức lực, toàn bộ sức mạnh ý chí của tôi. Sự bình thản trong tôi lúc tôi lần lượt nhồi nhét các thứ cần thiết cho chuyến đi vào túi xách, cũng như sự bình thản trong lòng tôi lúc suy tính đến tương lai bị rung chuyển ngay sau tai nạn chắc chắn là kinh khủng đó, mãi một lúc lâu, sau khi đã đóng túi lại, tôi mới thấy là kỳ quái. Cái câu hỏi, liệu tôi có thương yêu bố mẹ và anh trai không, tuy bị ngay cái từ dĩ nhiên gạt đi - không những chỉ là chung chung, mà nói cho đúng - vẫn chưa được trả lời. Đã từ lâu rồi, cả đối với bố mẹ lẫn đối với ông anh trai, tôi không còn có mối liên hệ nào gọi là tốt đẹp nữa cả, mà phải gọi là căng thẳng thì đúng hơn, và dần dần, cho đến những năm gần đây, trở nên hờ hững. Tôi chẳng thiết gì đến Wolfsegg, như thế cũng có nghĩa là không thiết gì đến bố mẹ và ông anh tôi nữa, thì ngược lại, bố mẹ và ông anh cũng chẳng thèm quan tâm gì đến tôi nữa; đó là sự thật. Xuất phát từ một nhận thức như thế, các mối liên hệ của chúng tôi chỉ còn được đặt trên một nền tảng ít nhiều đủ để gọi là có nữa mà thôi. Tôi nghĩ, hai chục năm trước ông bà già mày không những để mày tuột khỏi Wolfsegg, là nơi ông bà định buộc xích vào chân mày suốt đời, mà ông bà mày còn để mày tuột hẳn khỏi lòng dạ ông bà nữa kia. Ông anh tôi ghen tị khôn nguôi với tôi suốt hai chục năm trời ấy, vì tôi đã bỏ đi, vì tính tự lập đầy hoang tưởng của tôi, như gã có lần đã đốp thẳng mặt tôi như thế, vì các đòi hỏi được tự do đến độ tàn nhẫn của tôi; tóm lại, gã căm ghét tôi. Còn hai con em gái tôi chỉ dành cho tôi mối nghi ngờ bao giờ cũng lớn hơn mối nghi ngờ thường có giữa anh chị em, chúng nó dõi theo tôi với những cặp mắt hằn học, ngay từ thời điểm tôi quay lưng lại với Wolfsegg để ra đi, cũng là lúc quay lưng lại với chúng nó. Đó là sự thật. Tôi nhấc cái túi xách lên, như mọi khi, nó nặng trình trịch, quá nặng, tôi nghĩ bụng, mà thật ra thì nó cũng chẳng để làm gì, vì ở Wolfsegg tôi có đủ mọi thứ kia mà. Tha nó theo làm quái gì chứ? Tôi quyết định không mang túi về Wolfsegg nữa và lôi các thứ trong túi ra xếp lại vào ngăn kéo. Chúng ta vẫn thường thương yêu bố mẹ một cách tự nhiên, và vẫn thường thương yêu các anh chị em chúng ta, cũng một cách tự nhiên như thế - tôi tự nhủ, lúc tôi lại đến đứng bên cửa sổ nhìn xuống Piazza Minerva vẫn không một bóng người ở dưới kia - mà không nhận thấy rằng, đến một thời điểm nhất định nào đó, ta bắt đầu căm ghét họ, hoàn toàn trái với ý muốn của chính ta, nhưng cũng hoàn toàn tự nhiên y như lúc trước đó ta yêu thương họ vậy, xuất phát từ tất cả những nguyên do mà phải nhiều năm sau, thường là hàng chục năm sau, ta mới vỡ nhẽ. Ta không thể xác định được chính xác cái thời điểm từ đó trở đi ta không còn yêu thương bố mẹ và anh chị em ta nữa mà xoay ra căm ghét họ là lúc nào, và chúng ta cũng không còn cất công tìm cho ra cái thời điểm ấy nữa làm gì, vì xét cho cùng, ta rất sợ tìm ra nó. Những ai đã trái ý nguyện người thân để từ bỏ họ ra đi, thêm vào đó, lại ra đi theo một cách hết sức ác độc như tôi đã ra đi, thì tất phải tính đến lòng căm ghét của họ, và tình thương yêu trước đó dành cho ta lớn lao bao nhiêu thì bây giờ, khi ta đã hoàn thành những gì ta đã định, sự căm ghét của họ càng sâu sắc bấy nhiêu. Hàng chục năm trời tôi từng đau khổ vì bị người nhà căm ghét, giờ đây tôi tự nhủ, song những năm gần đây, chẳng còn chút đau đớn nào nữa cả, tôi quen bị căm bị ghét rồi và không còn vì thế mà bị tổn thương nữa. Lòng căm ghét mà cả nhà đổ lên đầu tôi ấy, không thể tránh khỏi, đã đương nhiên khơi dậy trong tôi sự căm ghét dành cho cả nhà. Và, từ mấy năm gần đây, cũng chẳng ai còn đau khổ vì bị tôi căm ghét nữa. Cả nhà khinh bỉ cái thằng thành Rome, cũng như tôi coi thường bọn Wolfsegg vậy, và nói cho cùng, chẳng ai nhớ đến tôi, cũng như tôi không mấy khi nhớ đến ai trong nhà. Cả nhà chỉ toàn gọi tôi là thằng bịp bợmhay thằng ba hoa, một kẻ ăn bám cả gia đình lẫn thiên hạ. Còn tôi, tôi chỉ còn mỗi một từ lũ đần độn để gọi mọi người trong nhà. Cái chết của cả ba người, chắc chỉ có thể là do tai nạn xe hơi mà thôi ấy, tôi tự nhủ, chẳng mảy may làm thay đổi sự thật đó. Tôi chẳng hề lo ngại tôi sẽ vì thế mà sinh ra đa sầu đa cảm. Đôi tay tôi thậm chí còn chẳng run rẩy chút nào khi cầm đọc bức điện tín, thân thể tôi chẳng mảy may rung động, dù chỉ một phút giây ngắn ngủi. Tôi sẽ báo tin để Gambetti biết, bố mẹ và anh trai tôi đã chết, nên tôi phải bỏ qua vài buổi dạy, tôi nghĩ thầm, chỉ vài ngày thôi, bởi tôi sẽ chẳng lưu lại Wolfsegg lâu hơn vài ba ngày; cùng lắm chỉ một tuần là đủ, ngay cả khi có bao nhiêu thủ tục rắc rối không lường trước được cũng vậy thôi. Tôi đã thoáng có ý nghĩ, hay là đưa Gambetti đi theo, bởi tôi cảm thấy e ngại trước số đông vượt trội của đám người ở Wolfsegg và muốn có lấy ít nhất một người về phe mình, một người có thể giúp tôi đủ sức chống đỡ cuộc tấn công ồ ạt của đám người Wolfsegg, một con người, một đồng đội tương ứng với tôi trong tình thế có thể sẽ là vô vọng ấy, nhưng tôi lại gạt ngay ý nghĩ đó đi, vì tôi muốn tránh cho Gambetti cuộc đối mặt với Wolfsegg. Bởi có thể anh ta sẽ thấy tất cả những gì suốt mấy năm qua tôi nói với anh ấy về Wolfsegg thật là vô hại so với sự thật và thực tế mà anh ta sẽ được chứng kiến, tôi nghĩ bụng. Lúc nãy tôi vừa định kéo Gambetti đi cùng, lúc sau lại thôi, không đưa anh ta theo nữa. Rốt cuộc tôi nhất quyết không đem anh ta theo. Mang Gambetti theo, tôi tự nhủ, thể nào tôi cũng gây nhiều ồn ào ở Wolfsegg và nhất là gây một vố náo động giật gân mà đối với tôi, nói chung, chắc chắn sẽ rất đáng ghê tởm. Một người như Gambetti, đám Wolfsegg sẽ không bao giờ hiểu nổi. Ngay cả với những người lạ hết sức hiền lành, bọn họ ở Wolfsegg bao giờ cũng đón tiếp một cách ghê tởm và hằn học, tất tật những ai lạ mặt đều bị họ khước từ, họ không bao giờ hành động như tôi, vốn vẫn quen trong chớp mắt đã có thể sà ngay vàotìm hiểu một cái gì đó lạ lẫm hay làm quen với một người lạ mặt nào đấy. Đưa Gambetti về Wolfsegg sẽ có nghĩa là cố tình đối xử bất nhã với anh, và nói cho cùng, là xúc phạm anh ta một cách nặng nề. Đến chính tôi còn chưa đủ sức thanh toán xong mọi sự với Wolfsegg, huống hồ một con người đầy cá tính như Gambetti. Sự đối đầu giữa Gambetti với Wolfsegg biết đâu sẽ dẫn tới một tai họa thật sự, tôi nghĩ bụng, và nạn nhân không chừng sẽ chẳng là ai khác ngoài Gambetti. Lẽ ra tôi đã có thể đưa Gambetti về thăm Wolfsegg một lần rồi đấy, tôi thầm nghĩ, nhưng rồi tôi lại thôi, mặc dù tôi vẫn thường tự bảo, sẽ đưa Gambetti về Wolfsegg chơi, may ra, không những sẽ chỉ có lợi cho tôi, mà còn có lợi cho cả Gambetti nữa. Các câu chuyện tôi thuật về Wolfsegg lẽ ra sẽ nhờ đó, nhờ thông qua con mắt tinh tường của chính Gambetti, mang một tính xác thực không thể đạt tới bằng bất cứ cách nào khác. Tôi quen Gambetti, tính đến giờ đã mười lăm năm, nhưng tôi chưa đưa anh về thăm Wolfsegg lấy một lần, tôi nghĩ bụng. Rất có thể Gambetti suy nghĩ về việc đó khác tôi, giờ đây tôi tự nhủ, bắt nguồn từ sự bất thường cũng rất chi là tự nhiên ấy rằng, tôi, trong suốt mười lăm năm trời ấy, không mời và không đưa theo, dù chỉ một lần, con người mà mười lăm năm ròng rã tôi đã ít nhiều trở nên thân thiết ấy, về một nơi vốn là nơi chôn nhau cắt rốn của tôi. Tại sao suốt mười lăm năm ấy tôi đã không để Gambetti ngó vào lá bài quê hương của tôi nhỉ? - tôi tự hỏi. Bởi vì tôi đã luôn luôn e sợ, và cho đến tận bây giờ vẫn còn e sợ điều đó. Mời các bạn đón đọc Diệt Vong của tác giả Thomas Bernhard & Hoàng Đăng Lãnh (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Từ Nước Mắt Đến Nụ Cười - Tận Cùng Khổ Đau Đến Ngời Sáng Tâm Hồn
Tận cùng khổ đau đến ngời sáng tâm hồn • “Phương thuốc tự nhiên” đến từ tình yêu thương và sự tha thứ sẽ giúp xoa dịu những nỗi đau và chữa lành chứng trầm cảm. • Chứng trầm cảm có thể là một sự khởi đầu thiêng liêng dẫn vào hành trình giác ngộ Những tổn thương, mất mát, nỗi thống khổ, hay sự trầm cảm là những điều mà không ai trong chúng ta muốn đón nhận, nhưng lại không thể tránh khỏi trong cuộc đời. Tuy nhiên, Marianne Williamson - tác giả của cuốn sách - khẳng định “Trầm cảm có thể là một sự khởi đầu thiêng liêng dẫn vào hành trình giác ngộ”. Cuốn sách được xem là sự suy tư về nỗi đau của con người, căn nguyên của chứng trầm cảm, và đặc biệt là sự siêu việt mà nó mang lại cho chính chúng ta. “Từ nước mắt đến nụ cười là cuốn sách đào sâu vào gốc rễ của chứng trầm cảm. Sau đó, sẽ giúp bạn nắm bắt được những giải pháp để vượt qua chúng và tiếp tục tiến về phía trước. Đây là một cuốn sách lý tưởng dành cho tất cả chúng ta” - nhà sáng lập Spirituality & Health bình luận về cuốn sách. Cuốn sách mở đầu bằng câu chuyện về cuộc đời của Jonathan - người từng đứng ở đỉnh cao của cuộc đời, đã rơi xuống vực thẳm sâu hoắm và đen tối khi đánh mất gia đình, nhà cửa, tiền bạc, và cả sự nghiệp. Những bất trắc ấy đã khiến Jonathan rơi vào chứng trầm cảm, và buộc phải tham gia những buổi trị liệu của bác sĩ tâm lý để tìm thấy sự chữa lành. Từng là một người cao ngạo và tự mãn, giờ đây, Jonathan đã phải rơi lệ, chịu cúi đầu và khiêm nhường trước người khác để mong cầu sự giúp đỡ. Nếu Jonathan đã phải rất khổ sở mới có thể thốt lên rằng “Tôi mất hết tất cả rồi”, thì tác giả - cũng chính là bác sĩ tâm lý của anh - lại nhẹ nhàng xoa dịu bằng câu nói của một nhà sư: “Cốc phải cạn thì mới có thể rót đầy”. Đôi khi mọi chuyện phải trở nên tồi tệ rồi mới bắt đầu tốt lên. Thế nên, nhiều lúc cuộc sống của chúng ta trở nên trống rỗng lại là một điều tốt đẹp, Marianne Williamson chia sẻ. “Từ nước mắt đến nụ cười” được chia thành 12 phần chính: 1. Phó thác nỗi buồn 2. Xuyên qua bóng tối, vào ánh sáng 3. Chống lại sự tê dại 4. Vũ trụ diệu kỳ 5. Văn hóa muộn phiền 6. Tha thứ 7. Thiên đường quan hệ, địa ngục quan hệ 8. Thay đổi chính mình, thay đổi thế giới 9. Ánh sáng của Đức Phật 10. Ánh sáng của Moses 11. Ánh sáng của Chúa Jesus 12. Nước mắt tới hân hoan Xuyên suốt cuốn sách, Marianne Williamson hướng mọi người đón nhận và trưởng thành từ những nỗi đau thay vì né tránh như cách mà chúng ta hay làm. Nữ tác giả tin rằng: càng phủ nhận những tổn thương, chúng ta càng kéo dài nỗi đau do chúng gây nên. “Chừng nào còn chưa được chữa lành, những vết thương ấy còn tiếp tục đưa cuộc sống của chúng ta đi theo những hướng bất lợi”. Những “phương thuốc tự nhiên” giúp bạn đọc đối diện và vực dậy khỏi những tổn thương mà Marianne Williamson đã nói đến trong cuốn sách bao gồm: Cho phép được buồn, Thoát khỏi quá khứ, Tha thứ cho chính mình, Nhân từ Đặc biệt, với cương vị là một nữ chính trị gia và nhà lãnh đạo tâm linh, thông qua tác phẩm của mình, Marianne Williamson còn đem đến cho độc giả kiến thức về hành trình giác ngộ. Cuốn sách chứa đựng những đoạn kinh ngắn, được sử dụng trong đạo Phật, Công giáo, và đạo Chúa để chữa lành những tổn thương và tìm thấy sự thanh tịnh trong tâm hồn. Với lối văn súc tích, dễ hiểu cùng những câu chuyện đời thường xen kẽ, “Từ nước mắt đến nụ cười” đã chạm đến trái tim của nhiều bạn đọc, đặc biệt là những ai đang phải đương đầu với những mất mát, tổn thương, và sự trầm cảm. Cuốn sách đã nhanh chóng có mặt trong danh mục những tựa sách bán chạy nhất tại Mỹ ngay khi vừa mới phát hành. Về tác giả Marianne Williamson là một tác giả, diễn giả, nhà hoạt động chính trị và lãnh đạo tâm linh nổi tiếng trên toàn thế giới. Đặc biệt, cô là một trong những ứng cử viên tổng thống Hoa Kỳ thuộc đảng Dân chủ năm 2020. Tính đến nay, Marianne Williamson là tác giả của 14 cuốn sách, với hơn 3 triệu bản được bán ra trên thị trường, trong đó có 4 cuốn lọt vào danh mục sách bán chạy nhất theo The New York Times. Sách của Marianne Williamson chủ yếu bàn về những giá trị tinh thần và tình yêu thương con người, giúp độc giả khám phá bản thân và vượt lên trên những nghịch cảnh để tìm thấy niềm vui và sự an yên trong cuộc sống. *** Trong một thế giới vồn vã, quay cuồng và đầy ngổn ngang này, bạn và tôi, có lẽ chúng ta đều có nhiều hơn một lần bị những nỗi khổ đau ăn mòn tâm trí. Có phải bạn đã từng có những suy nghĩ như “Tại sao mình phải chịu đựng những thứ này?”, “Vì cớ gì mà mình lại đau khổ đến như vậy?”, “Giá trị thực sự của mình nằm ở đâu?”, “Mình là ai?”,... cứ quanh quẩn và giày vò trí óc bạn mỗi ngày? Tôi muốn nói với bạn rằng, bạn không chỉ có một mình thôi đâu. Ai trong mỗi người chúng ta trên trái đất này, cũng đều có những lúc mà nỗi đau của sự tồn tại dường như vượt quá sức chịu đựng. Và vì lẽ đó, ai cũng đều có một niềm khao khát, có thể là một niềm khao khát cháy bỏng, đối với tình yêu và cả hạnh phúc. Nếu bạn là một người đang mang trên mình nhiều vết thương tinh thần, một trái tim không lành lặn chứa đầy vết xước đến rỉ máu, hay bạn đang khao khát vươn tay chạm tới thứ ánh sáng phía cuối đường hầm tăm tối, khao khát tìm một hướng đi giải thoát cho thực tại khốn khổ của mình, tôi nghĩ bạn nên tìm đọc cuốn sách Từ nước mắt tới nụ cười - Tận cùng khổ đau đến ngời sáng tâm hồn của tác giả Marianne Williamson. Bạn có thể tìm thấy ở đây một số mảnh ghép mà bạn chưa từng biết. Một bí ẩn. Và, có thể, là một phép màu. Con người ta dường như luôn bị những nỗi lo sợ chi phối trong cuộc sống hàng ngày. Trong khi một sự thật hiện hữu rằng, không ai có thể thật sự chi phối được chúng ta ngoài chính linh hồn sâu thẳm bên trong mỗi người. Khi thứ dịch bệnh Covid ám ảnh cả thế giới bùng phát trở lại ở Việt Nam một lần nữa, nỗi lo sợ mới lại được hình thành, quẩn quanh những âu lo trong cuộc sống thường nhật của mỗi người. Chúng ta có hàng tá lý do cho phép nỗi sợ hãi, muộn phiền hiện diện: lo không thể về được quê của mình, sợ công việc đang làm sẽ có sự thay đổi, lo thu nhập bị ảnh hưởng, sợ mình có thể bị mắc bệnh,... Nỗi sợ càng lớn bao nhiêu, thứ tâm bệnh tà ác ta rước thêm vào người càng nhiều bấy nhiêu. Bạn muốn thoát ra khỏi mớ cảm xúc và suy nghĩ hỗn độn ấy chứ? Cuốn sách Từ nước mắt đến nụ cười - Tận cùng khổ đau đến ngời sáng tâm hồn của tác giả Marianne Williamson có thể sẽ trở thành một sự động viên tinh thần, giúp bạn không còn cảm thấy một mình trên cuộc hành trình vượt qua những khổ đau và nỗi lo hãi trong cuộc sống chìm nổi này. Và tôi nghĩ, cuốn sách này đặc biệt dành tặng cho những người đang cố gắng đấu tranh hằng ngày với căn bệnh trầm cảm ẩn sâu bên trong mình. Về tác giả và cuốn sách Marianne Williamson là một người phụ nữ tài giỏi. Bà vừa là một nhà hoạt động chính trị và là một nhà lãnh đạo tâm linh. Đồng thời, bà cũng chính là tác giả của 14 cuốn sách nổi tiếng, trong đó có bốn cuốn đã được lọt vào danh mục sách bán chạy nhất của The New York Times. Bà là người sáng lập ra Project Angel Food, một tổ chức phi lợi nhuận cung cấp hơn 12 triệu bữa ăn tình nguyện phục vụ cho những người bị AIDS ở nhà và cả các bệnh nhân đang hàng ngày đấu tranh với căn bệnh hiểm nghèo đe dọa đến tính mạng khác. Bên cạnh đó, bà cũng là người đồng sáng lập của Liên minh Hòa bình, một tổ chức giáo dục và vận động cơ sở phi lợi nhuận hỗ trợ các dự án xây dựng hòa bình. Bạn thấy đấy, Marianne quả là một người phụ nữ đa tài. Nhưng tôi hiểu bà đã phải cố gắng đến mức nào để có thể tiếp tục đi con đường của bản thân. Suy cho cùng, trên đường đi của mỗi người, chí ít thì ai cũng có đôi lần phải nếm trái đắng nhỉ? … Có một số người bị nỗi đau đớn tận cùng đè nặng, khó thể nào nguôi ngoai, dù chỉ một chút nhỏ nhoi. Ta chìm mỗi lúc một sâu hơn trong giếng nước mắt của chính mình, chìm vào bóng tối thăm thẳm dường như không đáy. Ta tự hỏi tất cả những đau đớn này đến từ đâu. Và ta tự hỏi nó có bao giờ kết thúc? Nếu bạn, hoặc một người nào đó mà bạn yêu thương, đang phải trải qua khoảng thời gian như thế - khi việc thở thêm một hơi nữa, sống thêm một ngày nữa, dường như cũng là quá sức - Thì tôi rất vui vì bạn đọc cuốn sách này. Tôi biết khổ sở là gì, vì tôi đã hai lần bị chẩn đoán trầm cảm. Tôi đã trải qua bi kịch cá nhân và cái chết của những người thân yêu. Tôi đã phải chịu đựng sự phản bội và thất vọng. Hơn một lần, tôi cảm thấy mất hết mọi cơ hội hạnh phúc từng có. Tôi đã ở quá gần với đau khổ, không chỉ trong cuộc sống của chính tôi, mà còn cuộc sống của nhiều người khác mà tôi đã gặp trong sự nghiệp của mình. Không gì giúp bạn nhìn rõ được nỗi khổ của người khác hơn khi chính bạn cũng phải chịu khổ. Tôi biết khuôn mặt của trầm cảm mà, tôi biết rõ! Nhiêu đó thôi cũng đủ khiến tôi nghĩ rằng bạn nên đọc cuốn sách này. Một người đã từng trải qua trầm cảm, đã chiến đấu và đánh bại được nó, hẳn cũng có thể dẫn dắt và giúp đỡ bạn tự đánh bại được tâm bệnh trong chính mình. Bạn không hề chiến đấu đơn độc một chút nào. Cuốn sách trọn vẹn 293 trang được chia thành 12 chương nhỏ: Phó thác nỗi buồn Xuyên qua bóng tối, vào ánh sáng Chống lại sự tê dại Vũ trụ diệu kỳ Văn hóa muộn phiền Tha thứ Thiên đàng quan hệ, địa ngục quan hệ Thay đổi chính mình Ánh sáng của Đức Phật Ánh sáng của Moses Ánh sáng của Jesus Nước mắt tới hân hoan Cuốn sách Từ nước mắt đến nụ cười là một sự suy tư tinh thần về nỗi đau khổ của con người, cả về căn nguyên và sự siêu việt của nó. Bên cạnh đó, cuốn sách còn chạm đến bề mặt chiều sâu tinh thần của sự sáng suốt trong các giáo lý tôn giáo và tâm linh vĩ đại với hy vọng đến được nơi đang bị che khuất đằng sau những tấm màn phủ giáo điều cùng những hiểu lầm từ xa xưa. Xuyên suốt cuốn sách, các bạn sẽ thường xuyên được nhìn thấy “Chúa Trời”. Chúa Trời mà tác giả nhắc đến trong cuốn sách này không phải chỉ là Chúa Trời trong thiên chúa giáo nói riêng, mà đó còn là từ dùng để chỉ các Đấng Thiêng Liêng của mọi tôn giáo nói chung. Xã hội này đã rước trầm cảm đến bằng cách coi thường tình yêu. Chúng ta đã bán linh hồn của mình cho một mớ hầm bà lằng. Sự tồn tại của con người không chỉ là một tình tiết ngẫu nhiên, chẳng vì mục đích nào ngoài việc tất cả chúng ta đều nên có được những gì mình muốn. Nhìn nhận theo cách đó, không có lớp phủ tinh thần, cuộc sống của chúng ta dường như không còn ý nghĩa tối thượng, trong khi linh hồn khao khát ý nghĩa chẳng khác nào cơ thể thèm khát oxy. Khi không có một khung sườn tinh thần, chúng ta biết các cơ chế của cuộc sống nhưng lại hầu như không hiểu được. Và bởi không hiểu cuộc sống, chúng ta sống sai. Và bởi sống sai, chúng ta gây đau khổ - cho bản thân và cho người khác. Hành trình thiêng liêng của Đức Phật bắt đầu khi Ngài thấy đau khổ lần đầu tiên; Moses xúc động trước những thống khổ của người dân Israel; và Chúa Jesus chịu khổ trên cây thập giá. Nhưng vấn đề không chỉ đơn giản là Đức Phật thấy nỗi khổ, mà là Ngài đã vượt qua nó bằng sự giác ngộ của mình. Vấn đề không chỉ đơn giản là người Do Thái bị bắt làm nô lệ, mà là họ đã được giải cứu và dẫn đến miền Đất Hứa. Vấn đề không chỉ đơn giản là chúa Jesus bị đóng đinh, mà là ngài đã được hồi sinh. Sự đau khổ của con người chỉ là vế đầu của phương trình, điều quan trọng hơn là những gì xảy ra sau khi Chúa Trời cho ta thấy bàn tay của Người. Tận cùng khổ đau Xã hội càng hiện đại, áp lực cuộc sống càng đè nặng lên đôi vai của mỗi người. Gánh nặng ấy không chỉ đến từ những lo toan cuộc sống hàng ngày, mà nó còn đến từ những áp lực của đời sống tinh thần, nặng nề hơn, và đáng sợ hơn. Bạn có thể dễ dàng thấy được những con số thống kê về tỷ lệ người tự tử vì trầm cảm hàng năm trên các phương tiện thông tin đại chúng. Đa phần trong số đó đều là những người còn rất trẻ. Phải chăng người trẻ của hiện đại đang thiếu đi sự đề kháng với áp lực? Nhiều người nghĩ rằng đó là những hành động nông nổi và bồng bột của giới trẻ. Bạn có thể dễ dàng bắt gặp được câu nói của những người lớn tuổi như “ngày xưa còn khổ hơn gấp nhiều lần mà còn chịu được đó thôi”. Nhưng sự thật thì có thật sự là như vậy hay không? Khi người trẻ chọn tử tự là cách để giải thoát nỗi buồn, theo bạn, đó là điều đáng lên án hay là điều đáng được cảm thông?  Cơ hội lớn nhất cho sự sống còn của loài người trong thế kỷ 21 không nằm ở việc mở rộng tầm hiểu biết về thế giới bên ngoài mà là đào sâu thêm thế giới bên trong chúng ta. Điều đó áp dụng cho mỗi cá nhân, và cũng áp dụng cho toàn thể. Chừng nào còn chưa làm được điều đó, thì ta còn buồn bã. Cơ thể của chúng ta, các mối quan hệ của chúng ta, sự nghiệp của chúng ta, chính kiến của chúng ta sẽ tiếp tục là ngọn nguồn đau khổ trong khi đáng ra nên là nguồn vui. Ẩn trong tất cả các giáo lý tâm linh vĩ đại là chìa khóa để xoay chuyển cục diện. Khi tìm thấy và xoay chìa, chúng ta sẽ ngạc nhiên bởi những gì ẩn giấu đằng sau cánh cửa đã bị khóa trái với Chúa Trời. Không phải là không có hy vọng, chỉ là chúng ta chưa nhìn thấy nó mà thôi. Không phải là không có sức mạnh, chỉ là chúng ta chưa thỉnh cầu. Không phải là không có tình yêu, chỉ là chúng ta chưa sống với tình yêu. Nhìn thấy được những điều này, cuộc sống của chúng ta bắt đầu thay đổi. Tâm trí của chúng ta được đánh thức. Phép màu xảy ra. Và cuối cùng trái tim ta vui sướng. Các bạn có tin vào phép màu không nhỉ? Tôi thì tin vào phép màu lắm. Đôi khi chúng ta hay bỏ quên một điều diệu kỳ của tuổi thơ, đó là chúng ta tin vào phép màu, tin vào những câu chuyện thần tiên cổ tích đầy màu sắc và âm thanh của hạnh phúc. Hẳn là bạn đã từng xem bộ phim hoạt hình Disney nổi tiếng có tên “Lọ Lem” rồi nhỉ? Bạn có còn nhớ lời bài hát trong bộ phim đó không? Tôi xin được tạm dịch một câu trong lời bài hát đó mà tôi nhớ mãi: “Dù bạn có phải chịu đau khổ tới mức nào, nếu bạn tiếp tục giữ niềm tin, giấc mơ sẽ trở thành sự thực”.  Khả năng ta phải đau lòng luôn tồn tại; nó là một phần trải nghiệm của con người. Ở đâu có tình yêu, ở đó có hạnh phúc. Nhưng nơi nào mối ràng buộc của tình yêu tan vỡ, nơi đó có nỗi đau. Nếu thế giới bị chi phối bởi nỗi sợ, và vì vậy chống lại tình yêu theo nhiều cách khác nhau, thì làm sao trái tim chúng ta lại không thể bị xé toạc ra bởi nỗi đau của việc chỉ đơn giản là ta đang sống? Khi đã sống đủ lâu, bạn sẽ hiểu. Nó đến với bạn, và bạn sống với nó một cách yêu kiều. Bạn học cách nhận đòn và biết rằng đó chỉ đơn giản là một phần của cuộc sống. “Chào ông bạn cũ bóng tối, tôi lại đến nói chuyện với ông nữa đây” không chỉ là lời bài hát của Simon và Garfunkel, nó mô tả một thái độ chấp nhận rằng tuần này, tháng này, hoặc thậm chí năm này có thể khó khăn đấy, nhưng bạn biết bạn sẽ vượt qua. Và theo một cách nào đó, con người mà chúng ta sẽ trở thành bởi vì đã sống qua khoảng thời gian đó là một người còn sống động hơn - và có lẽ đẹp hơn - con người lúc trước. Theo lời của Elisabeth Kubler-Rose: “ Nếu che chắn hẻm núi khỏi những cơn bão, bạn sẽ không bao giờ nhìn ra được vẻ đẹp thực sự của những dấu phong hóa.” Cuốn sách này cho tôi nhận thấy được rằng tâm bệnh đến với mỗi người bởi lẽ tâm hồn chúng ta thiếu thốn sự yêu thương, đặc biệt là thiếu thốn sự yêu thương đối với chính bản thân mình. Có nhiều người nghĩ rằng mình đang yêu thương mình, nhưng thực ra, đó có thể lại là sự ích kỷ. Chúng ta nghĩ rằng chúng ta yêu thương những người thân xung quanh, nhưng cách yêu thương của ta liệu có phải là đúng? Điều đó giống như trong cuốn Yêu của Osho đã chỉ ra, rằng cái cách mà cha mẹ yêu thương con đã không đúng như nhiều cha mẹ đang nghĩ rồi. Nếu bạn đã trót rơi vào vũng bùn lầy lội và tăm tối của tâm bệnh, bạn có muốn thoát ra khỏi nó không? Mời các bạn đón đọc Từ Nước Mắt Đến Nụ Cười - Tận Cùng Khổ Đau Đến Ngời Sáng Tâm Hồn của tác giả Marianne Williamson.
Tất Cả Em Cần Là Tình Yêu
Hạ Hương chẳng hề là kiểu phụ nữ độc nhất, kì lạ, hiếm thấy, nghìn người có một, cô là một cô gái đô thị điển hình: xinh đẹp, tài năng, học thức, nhạy cảm thiên bẩm, khát yêu đến mức tôn thờ. Có khác chăng là cô không ngồi chờ phép màu của định mệnh mà xông pha vào chỗ gian khó của chiến trường hẹn hò như một dũng sĩ bất chấp hiểm nguy để tìm cho ra một bóng tình nhân hoàn hảo. Cô chẳng trang bị thứ vũ khí hữu dụng nào hơn một trái tim luôn biết rung động với cảm xúc yêu đương và một niềm tin kinh điển "phải hôn nhiều con ếch mới gặp được hoàng tử". Cô đã đi, và đã gặp một nửa của mình sau chặng hành trình đầy đam mê, nước mắt, niềm thương, sự hối tiếc. Chính điều đó đã khiến cho thành quả cuối con đường trở nên ngọt ngào viên mãn hơn. Còn bao nhiêu cô gái băn khoăn trên bước đường tình của mình, còn bấy nhiêu người sẽ tìm được sự đồng cảm với Hạ Hương. Cuốn tiểu thuyết không "nặng" mùi triết lý, không nhiều thủ thuật trong ngôn ngữ nhưng sự gần gũi, nhẹ nhàng và lãng mạn của nó đã khiến những trái tim yêu rung động. Ai đó sẽ dễ dàng nhận thấy vài tình huống trong câu chuyện mình cũng đã từng trải qua nhưng có thể cách xử lý của mỗi người mỗi khác... và cách xử lý tình huống của nữ nhân vật chính biết đâu lại là những gợi ý rất tế nhị cho những cô gái cùng lứa tuổi đang bối rối khi yêu và đang cần được học cách sống thật hơn với chính mình nhưng vẫn giữ được sự duyên dáng tự nhiên... để đạt được những cảm xúc yêu tuyệt vời nhất! ...Và chỉ có tình yêu mới có thể viết được một tiểu thuyết nồng nàn đến thế! *** 'Tất cả em cần là tình yêu' - Hành trình đi tìm hoàng tử "Tất cả em cần là tình yêu" của tác giả trẻ Quỳnh Scarlett là một câu chuyện tình yêu tiếp nối đầy cảm xúc và đam mê. Quỳnh Scarlet tên thật là Ngô Như Quỳnh, từng là giáo viên dạy Văn trước khi đạt giải Én bạc cuộc thi Người dẫn chương trình truyền hình năm 2008. Cô hiện là BTV của Đài truyền hình TP.HCM, MC kiêm sản xuất các chương trình: Chào ngày mới, Đàn ông nói, Bật mí phim truyền hình. Câu chuyện của nữ nhân vật chính – Hạ Hương cùng hành trình đi tìm chàng hoàng tử cho cuộc đời mình với quan niệm rất mới và lạc quan: “Phải hôn nhiều con ếch mới gặp được hoàng tử”.  Vì thế, Hạ Hương sống, làm việc và yêu theo bản năng, cảm xúc và luôn tìm kiếm. Cô nhanh chóng rung động, lao vào tình yêu như vũ bão, trải lòng mình, dâng hiến hết tâm tư, tình cảm để mong nhận ra một tấm chân tình. Nhưng Hạ Hương với một tâm hồn nhạy cảm, một trái tim dễ xao xuyến, yêu cuồng nhiệt vẫn luôn hoài nghi, đắn đo liệu con ếch mình đang hôn có thể biến thành hoàng tử… Cuốn tiểu thuyết không "nặng" mùi triết lý, không nhiều thủ thuật trong ngôn ngữ nhưng sự gần gũi, nhẹ nhàng và lãng mạn của nó đã khiến những trái tim yêu rung động. Ai đó sẽ dễ dàng nhận thấy vài tình huống trong câu chuyện mình cũng đã từng trải qua nhưng có thể cách xử lý của mỗi người mỗi khác... Cách xử lý tình huống của nữ nhân vật chính biết đâu lại là những gợi ý rất tế nhị cho những cô gái cùng lứa tuổi đang bối rối khi yêu và đang cần được học cách sống thật hơn với chính mình nhưng vẫn giữ được sự duyên dáng tự nhiên... để đạt được những cảm xúc yêu tuyệt vời nhất! ***   Mời các bạn đón đọc Tất Cả Em Cần Là Tình Yêu của tác giả Quỳnh Scarlett.
Một Cuốn Sách Buồn… Cười
“Tôi lúc 6 tuổi: Mẹ ơi, 25 tuổi con sẽ mua cho mẹ một căn nhà lớn và chiếc xe hơi! Tôi lúc 25 tuổi: Mẹ yêu, shipper đến rồi con còn thiếu 20k để nhận hàng.” Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, lớn rồi mới biết hóa ra cuộc đời không chỉ có màu hồng, không phải cái gì mình thích, mình muốn là a lê hấp bạn sẽ có được ngay, mà trái lại - bạn phải vật lộn với đủ thứ, dù chỉ đơn giản là để sống một đời bình thường thôi. Nhưng mà hỏi thật lòng nhé, cuộc đời thực sự “khó ở” và “buồn” tới vậy à? Nếu mà có, thì xin mời bạn mở ngay cuốn sách mới tinh này của Skybooks, “Một cuốn sách buồn… cười” để thấy hóa ra đời cũng khá là buồn… cười! Tinh túy và mang siêu năng lực “hút hồn” khiến bạn không thể rời mắt, “Một cuốn sách buồn… cười” - tác phẩm thứ hai nối tiếp thành công của cuốn sách Bestseller “Vui vẻ không quạu nha” từ tác giả Ở Đây Zui Nè sẽ khiến bạn cười như chưa bao giờ được cười sau những giờ chiến đấu với cuộc đời đầy căng thẳng! Mang đậm tính hài hước, tếu táo và trẻ trung của Gen Z, đây sẽ là một cuốn sách dễ dàng khiến nhiều người thích thú bởi như nhìn thấy chính bản thân trong từng trang sách: “Có thể bạn thấy tôi bình tĩnh với mọi thứ. Nhưng thực ra trong đầu tôi đã bỏ cuộc 7749 lần”. “Vì đây là cuộc sống, nên ngày trước bạn có thể khóc vì người yêu cũ, và tiếp theo bạn thả thính đu dây một lúc với bảy người!” “Bạn có biết là con gái luôn đọc tin nhắn trong bảng xem trước. Nhưng họ chỉ trả lời khi họ thật sự muốn trả lời.” Nhỏ nhắn, nhưng dí dỏm một cách đầy thông minh, tác giả Ở Đây Zui Nè sẽ biến đủ thứ rắc rối thường ngày vẫn làm bạn đau đầu như chuyện “sừng”, chuyện sắm đồ online, chuyện bạn bè, chuyện lương lậu, gia đì thành những chuyện dễ thở và bớt bực bội hơn rất nhiều. “Một cuốn sách buồn… cười” hi vọng siêu phẩm độc đáo này sẽ giúp bạn “đắm mình” trong bể muối để mặn mòi từ da dẻ, thư giãn và điều chỉnh tâm trạng theo cách nghịch ngợm mà đơn giản nhưng hiệu nghiệm nhất! Vì cuộc đời vốn không dễ dàng, sao chúng mình không sống nó theo một cách khác? Hạnh phúc hơn, theo một cách buồ cười nhỉ? *** “Một cuốn sách buồn … cười” là phần 2 của cuốn sách “Vui vẻ không quạu nha”. Cuốn sách gồm những mẩu chuyện ngắn với nhiều chủ đề. Nhỏ nhắn, nhưng dí dỏm một cách đầy thông minh, tác giả Ở Đây Zui Nè sẽ biến đủ thứ rắc rối thường ngày vẫn làm bạn đau đầu như chuyện “sừng”, chuyện sắm đồ online, chuyện bạn bè, chuyện lương lậu, gia đì thành những chuyện dễ thở và bớt bực bội hơn rất nhiều. “Một cuốn sách buồn… cười” hi vọng siêu phẩm độc đáo này sẽ giúp bạn “đắm mình” trong bể muối để mặn mòi từ da dẻ, thư giãn và điều chỉnh tâm trạng theo cách nghịch ngợm mà đơn giản nhưng hiệu nghiệm nhất! Vì cuộc đời vốn không dễ dàng, sao chúng mình không sống nó theo một cách khác? Hạnh phúc hơn, theo một cách buồ cười nhỉ?  Tóm tắt nội dung sách Một cuốn sách buồn …cười Sau đây, hãy cùng mình bốc ngẫu nhiên và thưởng thức những mẩu chuyện hài hước của cuốn sách nha! ” Tôi thật không hiểu được các bạn cứ mỗi lần bắt gặp bạn trai của mình đi thả tim cô gái khác là các bạn lại ghen lồng lộn lên? Các bạn làm sao vậy, sự trưởng thành của các bạn đâu? Nếu đặt trường hợp là tôi thì tôi đã chia tay luôn rồi, ai rảnh đâu mà cãi nhau vì dăm ba cái trái tim.” “Tủ quần áo mười món hết tám món màu đen, vì vậy tôi nghĩ mình nên tập mặc những màu tươi tắn hơn. Vẫn là tôi: Shop ơi, áo này có màu đen không?” “Trong tất cả những người bạn, xin hãy coi trọng những người đã chịu lên xe của bạn khi bạn mới biết chạy xe. Bởi vì không phải ai cũng dám làm điều đó.” “Tôi cảm thấy mệt mỏi vì đang mệt mỏi, mệt mỏi vì việc mình đang mệt mỏi đến mệt mỏi.” “Người ta thường nói tiền đi rồi lại về. Tiền của tôi chắc hẳn mắc bệnh Alzheimer, đi cho đã rồi quên luôn đường về.” “Mục tiêu cố gắng: Hạn chế nổi giận. Chướng ngại vật: Mọi người.” “Mối quan hệ bền lâu và ổn định nhất tôi có trong cuộc sống là với quầng thâm mắt.” “Đừng vội buồn vì bạn chưa tìm ra người thích hợp để yêu. Ai mà biết được sau này bạn cũng tìm không ra thì sao?” “Ủa! Tôi đâu phải là bản dùng thử miễn phí đâu mà nói chuyện được 5-7 ngày là lặn mất tiêu?” “Tôi khi soi gương: “Nhìn thì thấy không đẹp, nhưng xấu thì cũng không xấu.” “Chúng ta luôn có một đứa bạn mạnh miệng nói rằng “độc thân” là sướng nhất, nhưng nó nói chuyện và thả thính một lúc bảy người.” “Mẹ hỏi tôi: Sao 28 tuổi rồi mà không chịu kết hôn đi. Nhưng mẹ không biết người ta nhắn tin tán tôi còn lười trả lời thì hẹn hò cũng chả được nói gì kết hôn” “Cảm ơn nhũng người vẫn nói chuyện với tôi mặc dù tôi trả lời rất chậm chạp, bởi vì tôi mắc hội chứng lười nói chuyện và thời gian trả lời sẽ từ một tuần cho đến một năm, tôi thật sự thấy bản thân mình không xứng đáng với họ.” “Khi tôi nói: “Tôi không hiểu.” Và tôi thật sự muốn bạn giải thích cho tôi. Không phải để nhận được câu trả lời lời: “Quên nó đi, coi như không gì.” “Bạn trai ơi, dẫn người yêu về nhà thì đừng để em một mình với mẹ anh trong bếp cùng mấy con gà và chồng bát đĩa nhé. Không là lần sau em để anh một mình trên Phòng khách với bố, anh trai, bác em và mấy can rượu đó.” “Mang tiếng là người yêu âm nhạc nhưng tôi lại sở hữu giọng hát khiến người nghe “ná thở”, đó là một câu chuyện buồn trong cuộc đời của tôi.” “Khi một người đàn ông nói “Có ai không? Giới thiệu cho anh đi.” Người anh ấy muốn được giới thiệu là bạn đó đồ ngốc.” “Mẹ tôi xem tôi là một kẻ lười biếng chỉ biết ngủ đến trưa. Nhưng tôi tự thấy mình là một người biết tiết kiệm bữa sáng. “Mẹ ơi, con yêu mẹ. – Tao không có tiền, cũng không thích cho ai mượn tiền, muốn đi đâu? Không cho đi. – Dạ.” “Biểu tượng của tình yêu là:
Vui Vẻ Không Quạu Nha!
Thôi nào! Thả lỏng và tận hưởng sự vui vẻ đi. Vì chẳng phải cuộc đời đang ghét bạn đâu, mà chính bạn bạn đang loay hoay với những mệt nhọc ở trên đời. Ví dụ như nay đã là deadline mà bỗng bị rớt mạng, sáng nay đi làm quên đem theo ví, hay đồng nghiệp ở công ty nói xấu mình. Nếu kể ra thì sẽ có ti tỉ thứ không theo ý mình mỗi ngày. Không nói đến những chuyện bực tức khác, những nỗi buồn chúng ta không làm chủ được, những điều vô tình đến khiến ta quạu cọ và xấu xí. Rồi khi chúng ta cứ để chúng trong lòng sự phiền muộn không biết kéo dài đến bao giờ mới kết thúc. Cho nên, thay vì để tâm đến những chuyện khiến mình không vui, hãy lựa chọn vui vẻ, bạn sẽ thấy cuộc đời trở nên tuyệt vời hơn rất nhiều. Và để cân bằng những cảm xúc ấy “Vui vẻ không quạu nha” chính là một món quà để lan tỏa và nhân lên niềm vui, một cuốn sách mà ai cũng cần phải có để thêm yêu những điều nhỏ xíu đáng yêu xung quanh mình. Vui vẻ không quạu nha – Cuốn sách không chỉ mặn mà đúng như tên gọi của nó mà còn bắt kịp các xu hướng được quan tâm từ fanpage nổi tiếng “Ở đây zui nè” sẽ giúp bạn có những tràng cười vui vẻ không ngớt, có cái nhìn khoan dung cởi mở hơn, nhìn nhận những xui xẻo vấp phải bỗng trở nên nhỏ bé dưới góc độ dí dỏm và hài hước. *** Review sách “Vui vẻ không quạu nha” : Ở đây đầy những quote mặn mòi, đáng yêu  nganga4312 March 27, 2020  vui vẻ không quạu nha  Post Views: 25,417 1, Ai đó :Cho anh xin số điện thoại của em được không? Tui: Tuii phải nói 089805 lần thì anh mới chịu hiểu là tui đã có bạn trai ? 2, Đừng có hỏi em thích con trai hút thuốc hay không! Em thích anh rồi thì anh có hút pháo hoa em cũng thích. 3, Bạn có thể xấu! Nhưng..nếu bạn có một tâm hồn đẹp. Thì..bạn vẫn xấu! 4, Nếu bạn nhắn tin cho bạn gái của bạn một đoạn về sự xuất hiện của cô ấy có ý nghĩa như thế nào, tin tui đi ! Cô ấy sẽ đọc đi đọc lại cái tin nhắn đó một triệu lần. 5, Tình bạn thật sự la khi bạn hiểu được nó chat về cái gì , cho dù nó sai đầy lỗi chính tả. 6, Đôi khi tui bật xi – nhan trái nhưng lại rẽ phải : Hihi sao hôm nay tui ngáo vậy ta. Khi tui thấy một cô gái khác làm thể : Mày chạy xe kiểu gì vậy? Biết chạt xe không hả mày? 7, Đôi lúc tui đọc đi đọc lại mấy đoạn văn mà tui đi cà khịa người khác. Sao lúc đó mình phun ra được mấy câu đã ghê vậy đó . Hihi đọc đi đọc lại mấy cái đó hoài luôn. 8, Tui : Tính em điên lắm đó ! Anh ấy : Hi, anh thích điên điên, vậy mới dễ thương. Hai tháng sau Anh ấy : Trời ơi em thực sự là một con điên luôn đó 9, Phụ nữ có giác quan thứ 6, thứ 7, chủ nhật . Họ có thể biết tất cả các bí mật mà đàn ông che giấu , mọi lượt like ảnh gái của bạn trai hay giờ giấc sinh hoạt của người yêu cũ của bạn trai. Nhưng họ lại không biết hôm nay ăn gì. 10, Tui: Buồn quá trời buồn rồi, mình phải tìm ra mục đích sống của bản thân Não của tui : Chị yêu đã nghĩ ra việc order thứ gì đó chưa? 11, Tui dám cá bạn khỏa thân khi tắm.Đúng là đồ hư hỏng. 12, Có hai cách để gây ấn tượng lần đầu gặp mặt: Một là đẹp Hai là điên. Nếu một chàng trai mời bạn đi ăn sáng thay vì ăn tối. Nên suy nghĩ về việc làm vợ anh ta. 13, Anh độc thân em cũng độc thân . Anh biết điều đó nghĩ gì không? Đó là không ai thích chúng ta 14, Tui luôn tự làm ướt gối mình mỗi đêm… Không phải nước mắt đâu, là nước miếng đó. 15, Tui cắt tóc ngắn đơn giản vì tui lười chải đầu chứ không phải thất tình đâu đồ ngố. Nói chung thiếu tí nữa là thành đàn ông. 16, Toán thân mến ! Trưởng thành lên đi em, đi mà tự giải quyết vấn đề của mình, ai đâu mà rảnh ngồi đây giải quyết cho em hoài… 17,Mắt sẽ tự động trợn ngược khi đưa tay vào túi và không thấy điện thoại. 18,Nếu một cô gái không chịu nói với bạn điều gì đó. Thì hãy vào stories trên mạng xã hội của cô ấy . Chắc chắn sẽ có gợi ý trong đó. 19,Tui đã dành 9 tháng 10 ngày ở trong bụng mẹ để chơi một mình và không nói chuyện với ai. Bạn nghĩ rằng tui sẽ buồn tới chết nếu bạn không nói chuyện với tui? 20, Có đứa bạn cùng sở thích , gì cũng hợp nhau thì tốt. Nhưng được thêm cái nữa là nhanh hết tiền. Và còn rất nhiều câu “quote” zui zẻ, hồn nhiên… xen chút deep deep khiến bạn vui vẻ ngay lập tức. Mời các bạn tìm đọc. *** [Review Sách] “Vui Vẻ Không Quạu Nha”: Cuốn Sách Khiến Bạn Đọc Mà Phải Tức… “Ta bị không gian thao túng Bị thời gian làm cho nao núng Bị giới hạn trong đủ đầy Trong những đêm suy tư và ngủ ngày” Cuộc sống vẫn mãi là như vậy đấy. Nó cuốn con người ta vào guồng quay đầy xô bồ, hối hả ngoài kia. Ai cũng lo sợ rằng nếu mình không nhanh lên, vội vàng lên thì sẽ bị bỏ lại giữa dòng chảy phăng phăng, vô tình của cuộc đời. Nhưng càng hối hả, ngược xuôi thì bạn lại càng thấy mệt mỏi, căng thẳng, thậm chí cáu gắt với những chuyện tưởng chừng như rất đỗi bình thường,… Bạn à, sống đâu phải đơn thuần chỉ là tồn tại đâu, sống là để tận hưởng ý nghĩa đích thực của nó đấy chứ! Thôi thì giữa dòng đời náo loạn ấy, hãy tạm tắt “busy mode” chút đi, sống chậm lại giữa thế gian vội vã để thấy được sự bình yên trong từng khoảnh khắc. Ngồi nhâm nhi một tách trà nóng và đọc một cuốn sách vui vẻ sẽ khiến tâm trạng bạn tốt lên rất nhiều đấy. Nếu bạn đang “down mood” thì đừng bỏ qua cuốn sách nhỏ xinh của Skybooks - Vui vẻ không quạu nha – cuốn sách sẽ giúp bạn thêm yêu những điều nhỏ xíu xung quanh mình.   Một chút thông tin về cuốn sách: Vui vẻ không quạu nha là cuốn sách được phát hành bởi Skybooks vào cuối tháng 3/2020. Cuốn sách được viết bởi admin page “Ở đây zui nè”, viết về những điều hài hước và mặn mòi trong cuộc sống. Vui vẻ không quạu nha gồm những mẩu chuyện ngắn với nhiều chủ đề đa dạng qua cái nhìn của người trẻ. Đó là chuyện tình yêu, thả thính, bạn bè, học tập, thậm chí là việc vẽ chân mày của các cô gái,... Với slogan “Ở đây zui lắm luôn óh” xuyên suốt, cuốn sách hẳn sẽ mang lại cho bạn những tràng cười sảng khoái và những giây phút thư giãn khi đọc. Không chỉ vậy, những mẩu chuyện ấy còn được minh họa bằng nét vẽ hết sức đáng yêu. Cuốn sách có chất hài hước mặn chát và bắt kịp xu hướng hiện nay, đem đến cho bạn một góc nhìn mặn mà hơn về những điều tưởng là khó ưa trong cuộc sống. Tính đến thời điểm hiện tại, cuốn sách vẫn đang giữ vị trí thứ nhất trong top 100 truyện ngắn – tản văn bán chạy nhất trên hầu hết các nhà sách online. Vì sao cuốn sách này lại được nhiều độc giả mong chờ và săn đón đến thế? Đơn giản là vì ai cũng cần những phút giây thoải mái, vui vẻ, không nghĩ ngợi sau những ngày mệt mỏi vì cuộc sống. Lúc đó, cần nhất là những thứ thật giản đơn mà dễ chịu để có thể vượt qua những cảm xúc tiêu cực - dù chỉ có một mình! Và Vui vẻ không quạu nha đáp ứng được nhu cầu ấy, bạn sẽ tìm thấy sự hóm hỉnh, cá tính và độc đáo trong cách nhìn cuộc sống của tác giả: Mọi chuyện đều có thể tạo ra tiếng cười nếu mình đủ "bựa" và đủ "ngoa".   Tại sao bạn nên tìm đọc cuốn sách này? Có phải hằng ngày bạn nghe được hoặc chính bạn cũng than rằng: “Cuộc đời ngày ngày nói yêu mình. Xong cuộc đời lại đủ thứ phức tạp và bất công với mình. Vậy là cuộc đời ghét mình rồi!” Thôi nào! Thả lỏng và tận hưởng sự vui vẻ đi. Vì chẳng phải cuộc đời đang ghét bạn đâu, mà chính bạn bạn đang loay hoay với những mệt nhọc ở trên đời. Mà nếu ghét thì cũng đã sao, hãy nghĩ rằng ai cũng sẽ như thế cả, có khi đó còn là rắc rối khó nhằn hơn của bạn cơ. Ví dụ như nay đã là deadline mà bỗng bị rớt mạng, laptop hỏng; sáng nay đi làm quên đem theo ví, đã thế còn lỡ xe bus; hay đồng nghiệp ở công ty nói xấu mình, v.v. Nếu kể ra thì sẽ có ti tỉ thứ không theo ý mình mỗi ngày. Không nói đến những chuyện bực tức khác, những nỗi buồn chúng ta không làm chủ được, những điều vô tình đến khiến ta quạu cọ và xấu xí. Rồi khi chúng ta cứ để chúng trong lòng thì sự phiền muộn không biết kéo dài đến bao giờ mới kết thúc. Cho nên, thay vì để tâm đến những chuyện khiến mình không vui, hãy lựa chọn vui vẻ, bạn sẽ thấy cuộc đời trở nên tuyệt vời hơn rất nhiều. Và để cân bằng những cảm xúc ấy, Vui vẻ không quạu nha chính là một món quà để lan tỏa và nhân lên niềm vui, một cuốn sách mà ai cũng cần phải có để thêm yêu những điều nhỏ xíu đáng yêu xung quanh mình. Có 3 lý do khiến bạn nên tìm đọc Vui vẻ không quạu nha: 1. Đây là cuốn sách phù hợp với tình hình hiện tại: Sau 99 ngày không có ca nhiễm nào trong cộng đồng thì chúng ta lại phải bước vào một giai đoạn chống dịch mới, phức tạp hơn, cam go hơn nhưng cũng bình tĩnh, tự tin hơn. Điều chúng ta cần lúc này là thực hiện tốt những biện pháp mà bộ y tế đưa ra, bên cạnh đó là luôn giữ vững niềm tin, sự lạc quan dù tình hình trước mắt có thể khó khăn hơn nữa. Trong những ngày này thì một cuốn sách ngắn và nhỏ xinh bỏ vừa túi áo như Vui vẻ không quạu nha sẽ giúp bạn có những tràng cười sảng khoái để xua đi căng thẳng, lo lắng. Và cũng đâu phải chỉ có dịch bệnh, cuộc sống vẫn có rất nhiều chuyện khiến bạn phải bực mình. Những lúc như thế hãy đọc Vui vẻ không quạu nha để cân bằng lại cảm xúc của mình. Hôm nay mình cứ cười đã, mọi chuyện rồi tính sau! Một phút giải lao thật thoải mái và vui vẻ để mạnh mẽ vượt qua giai đoạn khó khăn này nhé! 2. Một cuốn sách ngắn gọn mà thâm thúy: Họ nói họ không cần vẻ bề ngoài, chỉ cần một nhân cách tốt. NHƯNG… Sau tất cả, họ vẫn chọn khuôn mặt xinh đẹp. Với gần 300 trang sách – nghe có vẻ khá dày nhưng sự thật là kích cỡ của sách cũng nhỏ thôi (10x12cm), phù hợp để bạn mang theo bên mình đi bất cứ đâu. Sự thật đôi khi rất phũ phàng, nhưng không phũ phàng thì không phải là sự thật. Vui vẻ không quạu nha đem đến cho bạn những sự thật đắng lòng như: đam mê làm cú đêm, chuyện đi học, yêu đương, mối quan hệ vừa bực vừa thương với bạn bè và gia đình hoặc vài “tính xấu” mà ai cũng có,… Nhưng đừng nghĩ rằng nó sẽ khiến bạn buồn. Không đâu, nó chỉ làm bạn cười nghiêng ngả và phải gật gù đồng ý rằng: “Sách kiểu gì khiến người ta quạu thêm á! Vì đọc xong là cười đau hết cả bụng rồi!” 3. Nếu bạn là người đam mê “cà khịa” thì đừng bỏ qua cuốn sách này! Hãy tưởng tượng, có người yêu và sợ mất bạn. Cảm giác lúc ấy sẽ ra sao? Đọc lại ba chữ đầu đi bạn của tôi ơi! “Cà khịa một chút thì vui, cà khịa nhiều chút… thì vui hơn nhiều”. Bên cạnh những lời nói cố ý gây thù hận, tổn thương người khác thì những câu nói vui, những lời trêu đùa tếu táo sẽ khiến cuộc sống này thêm thú vị hơn nhiều đấy. Có thể lúc đầu, bạn ghét việc mình bị đám bạn thân trêu tức đến phát điên mới thôi, bực mình khi đang buồn mà chúng nó cứ cười ha hả vào mặt mình,… Nhưng mình nghĩ, chúng ta chẳng thể nào sống vui nếu thiếu đi những người bạn, bởi chính những đứa hay chọc tức mình đó sẽ là những người bạn tốt nhất, chân thành nhất. Cuộc đời sẽ nhàm chán lắm nếu chúng mình không có bạn bè và chẳng còn niềm đam mê “cà khịa” nữa! Nếu bạn đang tìm những câu quotes độc, lạ, chuẩn thì hãy đọc ngay Vui vẻ không quạu nha nhé, nhất định sẽ không làm bạn thất vọng đâu! Cuốn sách này dành cho những ai? Vui vẻ không quạu nha - cuốn sách không chỉ “mặn” đúng như tên gọi của nó mà còn bắt kịp các xu hướng được quan tâm từ fanpage nổi tiếng “Ở đây zui nè” sẽ giúp bạn có những tràng cười vui vẻ không ngớt, có cái nhìn khoan dung cởi mở hơn, nhìn nhận những xui xẻo vấp phải bỗng trở nên nhỏ bé dưới góc độ dí dỏm và hài hước. Cuốn sách này phù hợp với những bạn: - Đang quạu: cần cái gì để hạ hỏa tâm hồn bốc lửa ngùn ngụt của mình. Những bạn trẻ đang giận dữ, cau có, những ai đang buồn phiền về rắc rối nào đó xin hãy ngồi xuống một chút, đọc vài trang sách để thấy cuộc sống này đẹp hơn, thấy yêu đời hơn, để tự nhủ với lòng mình rằng: Trái tim nhỏ bé này còn phải dành cho niềm vui, đừng để bực bội, dỗi hờn từ những điều không đáng chiếm hết chỗ. - Đang chán: sống gấp, sống vội với những công việc lặp đi lặp lại làm chúng ta không tránh khỏi việc cảm thấy tẻ nhạt, buồn chán. Cuộc đời sẽ có nhiều chuyện chẳng vui, cũng giống như một vệt đen trên tờ giấy trắng, người quá cứng nhắc thì sẽ xé bỏ còn người có tâm hồn hài hước sẽ coi nó là một cái nốt ruồi, một chú bồ hóng trong bộ phim hoạt hình nổi tiếng hoặc là chú nhện con cần vẽ thêm chân. Vậy là khi chúng ta lựa chọn những điều tích cực thì sẽ chẳng phải buồn hay cau có vì những điều không đáng đúng không? Thôi thì hãy dừng lại một chút, chậm mà chill, đọc cuốn sách để tâm hồn mình thoải mái hơn, hoặc đơn giản vì bạn cần một chút vui vẻ. Thực sự là em nó vui lắm ý! - Đang buồn: Cuộc sống vốn dĩ không công bằng “có lúc mọi thứ không như là những gì ta muốn. Thế giới này vận hành theo cái cách luôn ghì ta xuống” (Bài này chill phết – Đen ft. MIN). Chúng ta có thể thay đổi thế giới ư? Không, chúng ta chẳng thể làm gì khác được, cho nên, hãy quay về và thay đổi chính mình. Việc bạn cần là tập quen dần với điều đó và sống hết mình mỗi ngày để không phải hối tiếc mà thôi. Thất tình, thất nghiệp, thất học,… bao nhiêu cái “thất” cứ đổ hết lên đầu bạn, khiến bạn buồn, làm bạn nản chí. Nhưng biết buồn thì mới biết vui, còn cảm xúc tức là còn sống. Nếu như bạn đang buồn thì hãy đọc Vui vẻ không quạu nha, mình tin rằng em ý sẽ giúp bạn xốc lại tinh thần để thêm yêu cuộc đời này hơn đấy! - Đang vui: Mark Twain từng nói: “Cách tốt nhất để làm bạn vui lên là làm người khác vui lên”. Quả đúng như vậy, “Một tiếng cười bằng mười thang thuốc bổ”. Mong bạn sẽ tìm thấy nhiều niềm vui hơn khi đọc cuốn sách và có thêm nhiều vốn liếng sau để này đem đi cà khịa với thiên hạ. Vui vẻ không quạu nha chính là một món quà dành cho những người đang mệt mỏi vì cuộc đời khó nhằn. Sách làm đúng một chức năng trong vô vàn chức năng của một tác phẩm nghệ thuật: giải trí. Nhưng đó cũng là cách nó đến gần hơn với người đọc, theo một cách tiếp cận mới, đầy thú vị. Vui lên nào, bắt đầu đọc sách thôi! Nói tóm lại: Nếu bạn đang tìm cách để cuộc đời trở nên đơn giản và thú vị hơn, thì hãy tìm đến Vui vẻ không quạu nha! Một cuốn sách mà bạn có thể bật cười khi lật mở bất kỳ trang sách nào bởi sự “xéo sắc” và góc nhìn độc đáo của tác giả về những chuyện rất tầm phào hoặc thậm chí là gây "nhức óc" trong cuộc sống. Vui vẻ không quạu nha - Một cuốn sách nhỏ như một bài tập thể dục cho tinh thần của bạn trước những áp lực của cuộc sống: Biến chuyện làm bạn "tức" thành chuyện làm bạn "tức cười", úm ba la những sự thật đời thường thành một câu nói hùng hồn mà dí dỏm khiến ai cũng trở nên đặc biệt hơn,... Tất cả sẽ giúp bạn bớt đi những hoài nghi, lo sợ để nhìn cuộc đời qua lăng kính của niềm vui và sự hào hứng. Vui vẻ không quạu nha - Đọc để được cười thả ga không ngại ngần! Đọc để được thoải mái với tính xấu lẫn tốt của bản thân! Đọc để biết cuộc đời vẫn rất nhiều niềm vui đang chờ bạn khám phá!   Lời kết: “Sau này, sau này, sau này Chỉ mong là không còn cau mày Học cách để làm mình bình thản Từ niềm vui cho tới niềm đau này” Một bài rap không chỉ đem đến cho chúng ta những giây phút thoải mái mà còn để lại trong ta nhiều bài học hơn thế, bình thản và chẳng còn cau có là điều mà ai chẳng muốn phải không? Nhưng để làm được vậy thì đâu phải dễ. Bởi thế mà chúng ta cần phải học. Cuộc sống ngoài kia vẫn ồn ào, náo nhiệt và bon chen là thế nhưng “Trời hôm nay nhiều mây cực. Đặt bàn tay mình ngay ngực. Nghe con tim mình xóc nảy…”, hãy cứ mạnh dạn tắt “busy mode” khi mệt mỏi, không cần phải sống chậm lại nếu đó không phải thói quen của bạn, nhưng ít nhất, hãy dành cho bản thân vài phút nghỉ ngơi mỗi ngày. Khoảng thời gian tái tạo năng lượng và reset lại suy nghĩ, cảm xúc ấy là vô cùng cần thiết giữa cuộc sống đang cuốn bạn đi quá nhanh. “Tắt” để “Bật” là lúc bạn cho phép mình tách khỏi những xô bồ, ồn ào của cuộc sống, đọc một cuốn sách, hít một hơi thật sâu, nhâm nhi một tách trà nóng. Vì cuộc đời đã đủ phũ phàng và bực bội nên cách tốt nhất để mình đối nghịch lại với nó chính là phải sống thật vui, thật sảng khoái, thật hết mình. Để làm được điều đó dễ dàng, hãy đến với thế giới Vui vẻ không quạu nha của tác giả Ở Đây Zui Nè và cười thật nhiều, thật to nhé bạn ơi! Review chi tiết bởi: Kim Chi - Bookademy Mời các bạn đón đọc Vui Vẻ Không Quạu Nha! của tác giả Lâm Thành Đạt.