Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Đến Từ Bóng Tối - Tang Giới

Nếu người kề gối bên bạn hằng đêm là một người có hàng ngàn khuôn mặt và vô số thân phận khác biệt… Nếu vào một đêm trăng tròn nọ, người ấy nói với bạn rằng tất cả những thân phận ấy đều không thể giúp bạn tìm ra được con người anh… Nếu người bạn yêu vốn không tồn tại trên thế giới này: Không quốc tịch, không có bất kỳ quan hệ thân thích nào… thì bạn, vẫn lựa chọn yêu người ấy chứ? Em sẽ vẫn yêu anh chứ, nếu anh chẳng phải “anh”? Nếu ngay cả khuôn mặt của bản thân anh cũng hoàn toàn thay đổi, trở thành một người xa lạ, em có còn yêu anh không? Sở dĩ bạn không nhìn thấy bóng tối, chẳng phải vì nó không tồn tại, mà vì đã có người dốc hết sức dồn bóng tối vào nơi bạn không thể nào nhìn thấy rồi. Cô ấy yêu phải một cái bóng, nhưng cứ thế bước vào cuộc hành trình rượt bắt cái bóng ấy không có điểm tận cùng… *** Nhà tù sa mạc ADX, nằm trên hòn đảo nham thạch tại bang Colorado, Hoa Kỳ, được mệnh danh là nhà tù cảnh giới nghiêm ngặt nhất thế giới. Nơi đây giam giữ những tù nhân nguy hiểm tột cùng: Phần tử khủng bố, đầu sỏ các tổ chức và Neo-Nazism (Chủ nghĩa Phát xít mới). Dù là thành phần nào cũng đều có thể khiến thế giới dấy lên một cơn mưa máu gió tanh. Nhà tù này rộng khoảng 140.000m2, tường bao dây sắt cao tới 3,28m. Ngoài ra, nơi đây còn có tia laze bảo vệ, đệm nén cùng chó nghiệp vụ…, chưa ai vượt ngục thành công. Cộp, cộp, cộp… Lúc này, từng tiếng bước chân đều đều mà mạnh mẽ vang lên trên hành lang nhà tù ADX. Một người đàn ông mặc quần áo cai ngục đi tới căn phòng thứ hai trong góc ở tầng này, nhà giam A89, rồi dừng bước. Vành mũ của anh ta được kéo xuống rất thấp, vì vậy không nhìn được quá rõ diện mạo thật sự. Trong nhà lao này chỉ giam một phạm nhân. Phạm nhân đó đang nằm ngửa trên giường, nhàm chán nghịch một cuốn sách trong tay. “Rajeev!” Người đàn ông lúc này đứng bên ngoài lan can sắt, hạ thấp giọng nói. Cơ thể của người phạm nhân hơi động đậy. Lát sau, hắn bỏ cuốn sách trong tay xuống, từ từ ngồi dậy. Đó là một người đàn ông trung niên râu ria lởm chởm, đầu tóc rối bù xù, da dẻ đen sạm, nhưng bên dưới mái đầu xơ xác kia vẫn là một đôi mắt xanh lá sáng quắc như chim ưng. “Xin hỏi ngài cai ngục đại giá tới đây có chuyện gì vậy?” Lúc này hắn đan hai tay vào nhau, để dưới cằm, cười khẩy một tiếng: “Có phải ngài muốn tới cảm thán với tôi, thế gian không còn tôi quá bình yên và nhạt nhẽo không?”. “Rajeev Ride.” Người đàn ông kia nhìn Rajeev, nói rành mạch: “Được thế giới mệnh danh là ‘Mục sư khủng bố’. Mười năm trước đã thành lập một tổ chức chủ nghĩa cực đoan tại trung tâm London, mang danh nghĩa ủng hộ các tổ chức ‘cơ sở’, đã từng truyền kinh giảng đạo cho các phân tử khủng bố nhiệt thành ở hơn 28 quốc gia, là căn nguyên tội ác của hàng trăm vụ khủng bố đẫm máu. Ba năm trước, cuối cùng đã bị bắt, áp giải vào ADX”. Rajeev nghe xong, nghiêng đầu, tự động vỗ tay: “Chẹp chẹp, nghe vậy, quả nhiên là một công lao vĩ đại”. “Phải, tiếc rằng thiên tài tội ác như vậy lại không bao giờ được nhìn thấy mặt trời nữa.” Sắc mặt Rajeev đột ngột khựng lại, dần dần trở nên đáng sợ: “Chỉ cần tao ra ngoài được, tao sẽ lại châm lửa cho cả thế giới này, biến cái thế giới giả tạo và xấu xí này trở nên đẹp đẽ vô cùng”. “Ha.” Người đàn ông kia khẽ cười, giơ tay lên, nâng cao vành mũ của mình lên một chút: “Rất tiếc, có lẽ cả đời này anh không còn cơ hội ấy nữa”. Rajeev nhìn chằm chằm người đàn ông đó, bỗng nhiên cả người run lên. Hắn giơ tay chỉ vào mặt anh, như nhìn thấy thứ gì khó tin. “Lẽ nào mày là…” Rajeev trợn tròn mắt, đồng tử dần dần dãn ra: “Mày…”. “Trên đời này tạm thời không có kẻ thù nào được nhìn thấy mặt thật của tôi mà còn sống.” Lúc này anh tháo mũ xuống, kính chào Rajeev một cách tao nhã, “Tôi nghĩ anh có lẽ cũng không phải ngoại lệ”. Rajeev nhìn khuôn mặt dù đứng trong bóng tối nhà lao vẫn ngời ngời một vẻ điển trai đó, đôi mắt nâu trong vô hình đang tỏa ra những sát ý lạnh lẽo trong phút chốc đã chứng thực suy đoán của hắn. Người đàn ông trước mặt, không biết dùng thủ đoạn gì có thể trà trộn vào nhà giam ADX, còn thành công cải trang được thành cai ngục, có lẽ chính là Chiến thần mà cả thế giới bóng đêm nghe tên đã rụng rời: Mars. Điệp viên hàng đầu của Shadow, có đầy đủ khả năng bắn tỉa bách phát bách trúng, khả năng võ thuật, khả năng cải trang, chưa bao giờ thất bại trong nhiệm vụ nào, dù nhiệm vụ ấy có “bất khả thi” cỡ nào. “Dù đã ở trong tù, tổ chức của anh vẫn đang truyền bá thứ chân lý mà anh để lại. Trong tuần này, lại có vài trăm người vô tội chết trong tay tổ chức của anh.” Bên ngoài phòng giam yên ắng, người đàn ông từ từ rút một thứ gì đó từ trong người ra, một khẩu súng đen ngòm chắc chắn, chỉ để hở một đầu nhỏ và nhọn, khiến bầu không khí xung quanh ngưng đọng, lạnh tới cực điểm. ... Mời các bạn đón đọc Người Đến Từ Bóng Tối của tác giả Tang Giới.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông - Phong Hương
Học tra* thời hiện đại dấn thân vào tám trăm dặm đại sơn*, *Học tra: học hành dốt nát *Tám trăm dặm đại sơn: núi lớn tám trăm dặm (1 lí, 1 dặm (市里, li) = 15 dẫn = 500m) Tướng quân cổ đại giải giáp quy điền trở về quê nhà, Bắt đầu câu chuyện mang theo một đám điêu dân cùng nhau trồng trà làm giàu. Học tra: Hỏi ta tại sao học nông? Bởi vì chuyên ngành này có điểm trúng tuyển thấp a! Tướng quân: Hỏi ta tại sao nhập ngũ? Bởi vì tướng quân mồm to ăn thịt uống rượu chén lớn a! Học tra: Điểm kỹ năng chuyên ngành? Ngươi xác định muốn hỏi một học tra kỹ năng chuyên ngành? Ngay cả đại cương XX ta cũng đã hoàn toàn quên hết có được không? Tướng quân: Tại sao quy ẩn? Ngươi không làm tướng quân không biết, nơi đó tùy thời đều phải đè nén tạo khuôn có bao nhiêu ngốc bức, nhìn những tướng quân tùy thời bảo trì uy nghiêm, da mặt một đám băng giống như cương thi! Học tra: Tiểu hoán hùng (gấu mèo), đến hâm cái bánh màn thầu. Tiểu hoán hùng, đến đem tảng đá kia bổ. Tiểu hoán hùng, đến đào hầm. Tiểu hoán hùng… Tướng quân (╰_╯)#: Mỗ là Trấn Nam tướng quân Hùng Tinh Vũ, mới không phải tiểu hoán hùng! Học tra (づ ̄3 ̄)づ: Nga. Tiểu hoán hùng phu quân, lại đây xào dầu chè ~ Tướng quân (≧▽≦)/: Ngao, tới liền đây! *** Mí mắt rất nặng. Đại Hùng chưa bao giờ biết, chỉ là mở mắt phải cố sức như vậy. Toàn thân cao thấp không có một chỗ không đau, chính là đau thực tôt. Đau, thuyết minh y còn sống. Sau khi thích ứng cảm giác đau, chậm rãi y cảm giác được ấm áp. Bất đồng với cái loại lạnh từ từ thấm đến trong xương, toàn thân cao thấp đều lộ ra lo lắng. Được cứu rồi. Y hơi hơi cong khóe miệng một chút, dù phát hiện mình cơ hồ vô pháp khống chế biểu tình, lại hoàn toàn vô pháp ngăn cản y vui sướng. Thị lực lúc này mới chậm rãi khôi phục, nóc nhà quen thuộc, bài trí quen thuộc, là nhà của bọn họ. Chính là bên người không có người, tức phụ đâu? Y mơ mơ màng màng tựa hồ nghe được tiếng tức phụ, như thế nào hiện tại người không ở? Ôn Luân đang làm sủi cảo trứng*. Quét dầu lên muỗng canh, cho nửa thìa trứng đánh tan vào muỗng canh, đặt hờ muỗng canh lên bếp lò, đảo một vòng, trứng bên trong trải đều ra muỗng, múc một muỗng thịt bỏ vào, dùng chiếc đũa nhẹ nhàng kéo da trứng về một bên, một cái sủi cảo trứng vàng nhạt đặt trong đĩa bên cạnh. *Sủi cảo nhân là thịt, vỏ ngoài là trứng, rất khó làm phần vỏ. Sủi cảo trứng đã làm vài đĩa. Từ lúc bắt đầu rải rác cháy đen, đến bán thành phẩm hiện tại, ở giữa lãng phí không ít nguyên liệu. ... Mời các bạn đón đọc Xuyên Việt Chi Viễn Sơn Trà Nông của tác giả Phong Hương.
Nguyên Vị Ngọt Ba Phần - Thất Bảo Tô
Nói thế nào nhỉ, truyện hệt như tên vậy, là một ly trà sữa nguyên vị ngọt ba phần, tức là một ly trà sữa đúng vị gốc với hương ngọt dìu dịu. Nói thế, hẳn là các bạn có thể hiểu được mức độ sủng của bộ này như thế nào. Nó chỉ ở tầm trung trung, không ngọt đến mức như đường tan trong miệng. Nhưng cái sủng, cái ngọt của “ly trà sữa” này lại khiến tôi ấn tượng vô cùng, thậm chí xúc động mà vác về edit. Hỗn hợp của trà và sữa, vừa có cái vị ngọt lành của sữa, lại thêm cái vị đăng đắng của trà. Vừa hút nhẹ vào, cái ta ấn tượng đầu tiên không phải là vị ngọt, mà là hương đắng phủ ngập khoang miệng, khiến ta thoáng cảm thấy khó chịu. Ai lại thích vị đắng đây? Câu chuyện cũng như một ly trà sữa, vừa nhấp nhẹ, xông vào là một vị đắng. Tiên Bối có một quá khứ u tối, tối đến mức mà chỉ qua vài lời kể hời hợt, đã cảm thấy cái đau thương bao phủ khắp lòng người. Quá khứ ấy khiến cô sợ hãi, sợ một khi mình mở miệng ra, những người xung quanh sẽ bị tổn thương. Cô dần cúi đầu, im lặng. Cô cũng yêu cuộc sống lắm chứ, cũng yêu những người xung quanh mình, nhưng cô không biết làm thế nào để bày tỏ tình yêu thầm kín ấy. Cô chỉ biết lặng lẽ đưa chúng vào những trang giấy, những nét vẽ, cố gắng truyền tải một phần tình yêu mà có lẽ không bao giờ cô nói ra được. Song cái đắng là để làm tôn lên hương ngọt. Hẳn Tiên Bối thật bất hạnh khi có một tuổi thơ bị cô lập, bị xa lánh; nhưng cô lại thật may mắn, khi có một người nguyện ý tiến vào thế giới cô độc của cô, làm bạn với cô, mang đến cho cô vị ngọt của cuộc đời. Trần Chước là một người đàn ông rất kiên nhẫn, rất dịu dàng và bao dung. Cái tốt của anh khiến cho người ta cảm động, có lẽ là vì anh không nhìn Tiên Bối bằng ánh mắt kỳ dị. Thử hỏi ai sẽ dùng ánh mắt bình thường để nhìn một cô gái mắc chứng sợ giao tiếp, suốt ngày chỉ im như một hũ nút, hỏi gì cũng chỉ biết đáp nhỏ như muỗi kêu đây? Vậy mà anh lại nhìn cô bằng ánh mắt bình thường, thậm chí dịu dàng bao dung nỗi sợ của cô. Anh rất nhẫn nại, không hề ép buộc cô. Cô không muốn nói, anh sẵn sàng trao đổi với cô bằng giấy, bằng điện thoại. Cô không muốn mở lòng, anh sẵn sàng đọc những trang truyện cô vẽ, cô viết, để thấu hiểu tâm hồn cô. Cô không thốt lên được lời yêu, anh sẵn sàng ôm lấy cô nói trước. Anh dẫn cô, như dìu dắt một đứa bé chập chững, tiến vào một thế giới rộng mở trước mắt. Thật sự, Trần Chước rất đúng với câu “Nếu hai ta cách nhau 100 bước, em chỉ cần bước 1 bước thôi, và anh sẽ bước nốt 99 bước còn lại”. Chuyện tình của hai người, không hề có sóng gió, nhưng lại khiến tôi xúc động đến nỗi hốc mắt đầy nước. Không dám nói duyệt qua ngàn bộ truyện, nhưng số bộ tôi đọc cũng phải vượt qua mấy trăm. Trong đó có mấy bộ khiến tôi khóc được? Và bộ này là một trong số đó. Có lẽ mỗi người một vị, bộ này có thể khiến tôi khóc, nhưng cũng có thể làm ai cười. Một ly trà sữa cùng một vị, nhưng mỗi người uống, lại có một cảm nhận khác nhau. Câu chuyện với tôi có thể là một ly trà sữa, nhưng với ai đó cũng có thể là một chén café. Nhưng tôi vẫn hy vọng, với bộ truyện này, các bạn có thể cảm nhận được dư vị đắng đắng ngọt ngọt sau một buổi chiều hè, để cái man mát lành lạnh từ dư vị ấy thấm nhè nhẹ vào lòng, để các bạn mến nó. --- Anh là ly nguyên vị ngọt ba phần duy nhất của em, hôm qua, hôm nay, ngày mai, và… mãi mãi! Than vãn đôi lời: Chuyện là khi kiếm cái ảnh minh họa tạm cho truyện trước khi thiết kế ảnh bìa, phát hiện bộ này đã được bạn Kirin bên Kites edit đến chương 14. Đính chính bản này là bản do Lăng edit hoàn toàn nhé!  Mời các bạn đón đọc Nguyên Vị Ngọt Ba Phần của tác giả Thất Bảo Tô.
Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ - Đông Bôn Tây Cố
Câu chuyện tình yêu giữa Tiêu Tử Uyên, chàng sinh viên khoa cơ khí và Tùy Ức, cô sinh viên khoa y. Truyện đơn giản, nhẹ nhàng, thích hợp để đọc thư giãn và hoài niệm về thời sinh viên (với những ai già như mình). Tiêu Tử Uyên là con trai của Tiêu gia, cha và ông nội đều giữ chức cao trong chính trường. Anh yêu Tùy Ức vì vẻ ngoài nhìn có vẻ an tĩnh, dịu dàng, luôn mỉm cười thản nhiên nhưng bên trong lại tinh quái của cô. Tùy Ức từ nhỏ sống với mẹ, cha cô là Tùy Cảnh Nghiêu, vì muốn có con trai mà chấp nhận cho ông bà nội Tùy Ức ép mẹ cô phải để người phụ nữ khác sinh cho ông. Mẹ Tùy Ức không đồng ý, cùng cha cô ra nước ngoài chữa trị, rốt cuộc sinh cho ông một người con trai, sau đó dẫn Tùy Ức rời nhà đi. Từ đó, Tùy Ức luôn tâm niệm phải đối xử với mẹ thật tốt, cô cũng không bao giờ tin vào tình yêu nữa. Cũng vì thế mà con đường theo đuổi Tùy Ức của bạn học Tiêu rất gian nan. Tính cách hai người rất giống nhau, luôn mỉm cười thản nhiên giống nhau, gặp việc gì cũng lạnh nhạt. Nhưng Tùy Ức còn lạnh nhạt hơn rất nhiều nữ chính khác, bạn muốn tiến một bước, cô ấy lùi một bước, vĩnh viễn duy trì khoảng cách không gần không xa. Tuy Tiêu Tử Uyên cũng không phải hiền lành gì, mặt cũng dày vừa đủ, nhưng muốn kéo gần khoảng cách với cô, cũng mất vài năm. *** “Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ” là một bộ truyện rất đáng giá để đọc sách free. Nó là bộ truyện của thanh xuân vườn trường an tĩnh nhất mà tôi từng đọc. Ai bảo cuộc đời không có bão tố thì sẽ không hấp dẫn chứ? Tác phẩm được mở đầu rất nhẹ nhàng, không dài dòng hay trình bày thứ tự đầu cuối. Chỉ đơn giản như một buổi chiều thu mát lành, họ chợt nhìn thấy nhau, cái nhìn bình thường như mấy năm ròng đều đã trải qua, nhưng bỗng một khắc đó, hai cặp mắt lại giao nhau hữu tình hữu ý. Về nhân vật chính: Truyện có hai nhân vật chính là Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức. Số nhân vật phụ xung quanh rất nhiều, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng dù chỉ được khắc họa rất ít. Tiêu Tử Uyên là con trai trưởng trong một gia đình chính trị gia có thế lực đã lâu, tương lai của anh vốn đã rộng mở và chắc chắn sẽ theo con đường của gia tộc, từ nhỏ anh được đào tạo để gánh vác giang sơn sau này. Tuy rằng học kỹ thuật nhưng Tiêu Tử Uyên không phải người cứng ngắc, lạnh lùng. Anh vốn có tài hoa, còn là tài hoa hơn người về nhiều mặt như đàn violin, thư pháp. Tùy Ức là một cô gái nhìn bề ngoài thì thanh tú, giản dị nhưng mọi thứ trong cô e rằng còn sâu hơn biển rộng. Tùy Ức là cháu ngoại duy nhất của một bậc thầy Nho học Trung Quốc, là tiểu thư của Tùy gia nhưng ngay từ nhỏ đã theo mẹ sống bên ngoài do bố mẹ cô gặp khúc mắc mà ly hôn. Tùy Ức được hưởng sự thanh cao, tao nhã và sự dạy dỗ của ông ngoại nên đã có cốt cách và khí chất của dòng dõi thư hương danh giá. *** Review Lâm Thái Y fb/ReviewNgonTinh0105: Đọc câu chuyện tình yêu của những người thông minh, hai chữ thôi, thật “sảng khoái". Họ không vờ vĩnh, không đoán ý, không giận hờn vu vơ, không vờn nhau đến kiệt sức. Thích chính là thích, còn có bắt đầu hay không, lại là chuyện khác. Tiêu Tử Uyên và Tuỳ Ức đều là người thông minh. À không, phải là rất thông minh mới đúng. Vì anh thông minh cho nên rất nhiều năm không có đối thủ, một mình chiếm ngôi đại thần từ trung học đến đại học. Vì cô thông minh cho nên mới có thể khiến anh giữ mãi tấm thẻ dự thi của cô đến tận 14 năm. Rất nhiều người nói Tiêu Tử Uyên quá hờ hững. Điều này không sai, nhưng sự hờ hững của anh có hai giai đoạn, một là trước khi gặp Tuỳ Ức, không ai đủ ấn tượng để khiến anh bỏ xuống vẻ ngoài bình thản ấy. Hai là sau khi gặp được cô, cho dù lúc ấy chưa biết cô là ai, nhưng sự thông tuệ của cô đã khiến rất nhiều năm sau, Tiêu Tử Uyên chẳng thể ấn tượng với ai được nữa. Cho nên, nói là duyên phận, chi bằng nói rằng trời sinh một đôi. Lúc Tuỳ Ức gặp Tiêu Tử Uyên, anh vừa là đàn anh khoá trên được cô ngưỡng mộ, vừa là bạn thân cùng phòng với một người anh trai thân thiết của cô. Sự hiểu biết và được giáo dục cẩn thận từ trong cốt tuỷ đã luôn nhắc nhở Tuỳ Ức rằng, anh là “thần", chỉ để ngưỡng vọng, không được có bất cứ cảm giác nào khác. Chính vì như vậy, cơ hội tiếp xúc nhiều, ẩn ý của anh với cô cũng nhiều, nhưng anh cứ tiến, thì cô lại lùi. Không đậm không nhạt, họ đã như vậy 2 năm. Trong lúc Tiêu Tử Uyên càng ngày càng hiểu rõ cảm giác của mình thì Tuỳ Ức lại càng mù mịt. Ánh mắt đó của anh nhìn cô là sao? Cái nắm tay dưới gầm bàn đó là sao? Nụ hôn bất ngờ trong cơn say đó lại là sao? Chắc không phải… anh thích cô đâu nhỉ? Nếu không thích thì còn tốt, nếu mà thích, thì cô phải làm sao? Đừng nói gia cảnh nhà cô phức tạp như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh sau này, bản thân cô cũng có gì đặc biệt để khiến anh phải để mắt đâu? Tuỳ Ức mông lung trong cuộc bao vây tấn công như gần như xa của đàn anh cao tay Tiêu Tử Uyên, cùng với sự giúp đỡ nhiệt tình của ba cô bạn thân cùng phòng và ba anh bạn thân của anh. Cuối cùng,... không có cuối cùng nào cả. Hai năm đại học bên nhau đó đã thay anh nói lên tất cả rồi. Anh không để ý đến ai, chỉ để ý đến em, anh không dành thời gian cho riêng mình, nhưng sẽ cố gắng dành thời gian cho em. Anh không tham gia hội nhóm, nhưng nếu có em thì bận mấy anh cũng sẽ đi. Bao nhiêu đó còn chưa đủ rõ ràng hay sao Tuỳ Ức? Rõ ràng, rất rõ ràng. Không phải em không biết những đặc biệt mà anh dành cho em, mà là cố gắng không để mình biết, không phải em không thích anh, mà là không dám thích. Anh ưu tú như vậy, con đường dành cho anh tốt đẹp như vậy, đã định sẵn anh là của mọi người, em đâu thể ích kỷ dành lấy anh cho riêng mình? Nhưng vậy thì sao? Tuỳ Ức vùng vẫy và trốn chạy, nhưng vẫn không thoát được. Từng nỗi băn khoăn của cô, Tiêu Tử Uyên từng bước giải quyết hết. Khoảng cách hoàn cảnh gia đình? Vai vế xã hội? Tương lai? Bởi vì cô chính là Tuỳ Ức, là điều duy nhất mà anh muốn cho riêng mình, anh đương nhiên phải cố gắng để giành lấy. Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng cũng chưa bao giờ chỉ là chuyện của hai người. Có những số phận sinh ra đã định sẵn con đường mà họ phải đi, gánh nặng mà họ phải vác. Giống như Tiêu Tử Uyên, trên vai anh là gánh nặng gia tộc, là trách nhiệm với xã hội. Điều này anh vốn không thể thay đổi được, có chăng chỉ là thay đổi cách thức để đi đến đích mà thôi. Bởi vì trên con đường của anh đã có thêm một Tuỳ Ức độc nhất vô nhị mà anh không muốn bỏ lỡ. Tuỳ Ức không giống như anh, cô sinh ra trong sự không mong muốn của người lớn, từ nhỏ đã không có hơi ấm gia đình. Nếu như bình thản của Tiêu Tử Uyên là bình thản được mài giũa cho tương lai, thì bình thản của Tuỳ Ức là bình thản được tôi luyện từ quá khứ. Cô không được yêu thương, cho nên rất hiểu chuyện, sẽ không phiền luỵ ai, nhưng sẽ cố gắng là người giỏi nhất, để không ai xem thường cô và mẹ cô nữa. Cho đến ngày gặp được anh, chính anh đã nói cho cô biết, cô tốt đẹp đến mức nào, xứng đáng để anh yêu ra sao, Tuỳ Ức mới có thể từ từ thả lỏng bản thân, chui ra khỏi vỏ ốc. Câu chuyện tình yêu rất nhẹ nhàng, có sắc lạnh của mùa đông khi hai trái tim mãi vẫn không dám đập cùng nhịp, có màu nắng ấm của mùa xuân khi xương rồng cuối cùng cũng nở hoa, có sự nóng bỏng đầy nhiệt huyết của mùa hè sôi động sau cánh cổng trường đại học, có hơi thở mát lành của mùa thu mỗi khi năm học mới bắt đầu. Họ gặp nhau vào những năm tháng trẻ trung nhất, tươi đẹp nhất, cùng những người bạn tốt trải qua những thăng trầm và vấp ngã đầu tiên của cuộc đời, cùng với những ước mơ dang dở hoặc đã hoàn thành và… cùng với nhau. Không có những màn tranh đấu kịch tính, là gia đình trâm anh thế phiệt nhưng không có sự áp đặt vô lý lên thế hệ sau, câu chuyện nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa rất nhiều bài học của cuộc sống. Mỗi một người được sinh ra đều phải có trách nhiệm của riêng mình, lỗi lầm của cha mẹ không bao giờ được đặt lên mình con cái, có thể trải đường nhưng đi như thế nào hãy để bọn trẻ tự quyết định. Ai là bạn đồng hành, ai là người sẽ nâng niu con mình như vật báu, hãy để trái tim bọn trẻ tự lên tiếng. Họ chỉ đứng bên cạnh, giúp con mình nhìn một chút, đánh giá một chút và trao gửi một chút. Chỉ cần như thế thôi, hạnh phúc sẽ mỉm cười. … Giống như đã nói ngay từ lời đầu tiên, đây là câu chuyện tình yêu giữa những người thông minh. Rất nhẹ nhàng, rất ngọt ngào. Không chỉ là chuyện tình yêu giữa Tuỳ Ức và Tiêu Tử Uyên, còn có những câu chuyện tình yêu bên lề của những cô gái chàng trai trẻ tuổi đầy nhiệt huyết. Mỗi người một tính cách, mỗi người một hoàn cảnh, có những chuyện dang dở, cũng có những chuyện đến được hồi kết, nhưng trải nghiệm của họ đều rất đáng quý. Một câu chuyện về tình bạn, tình yêu, trách nhiệm và tình cảm gia đình đầy cảm xúc. Người lớn có câu chuyện của người lớn, thương nhân có câu chuyện của thương nhân, chính khách có nỗi khổ của chính khách, nhưng sau tất cả, cho dù bạn là ai, bạn làm công việc gì, thì cuối cùng, gia đình chính là nơi để trở về. Tiêu Tử Uyên, thời niên thiếu, anh có thứ gì “mong mà không được” không? Anh có mong và cũng đã có được rồi. Chính là em. _____ " ": trích từ truyện Mời các bạn đón đọc Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ của tác giả Đông Bôn Tây Cố.
Sả Chanh Ngày Hạ - Macchiato
Vương Hiểu Hạ cảm nắng Trình Dịch từ năm lớp bốn. Vì sao à? Là thế này này... "Nếu nói, trái tim mỗi chàng trai đều có một nữ thần Thẩm Giai Nghi, vậy thì, trong lòng mỗi cô gái cũng đều có hoàng tử Lớp Trưởng. Từ nhỏ đến lớn, lớp trưởng trong ấn tượng của tôi đều là những sinh vật toả sáng lấp lánh". Huống chi, Hiểu Hạ học chung lớp với Trình Dịch từ năm lớp 4 đến tận lớp 9. Đâu có nhiều lớp trưởng toả sáng lấp lánh đâu. Lần đầu gặp nhau, chẳng phải một khởi đầu hoa mỹ gì, chỉ có bụi phấn bay lơ lửng khắp trời, vào một chiều đầu hạ bình thường, Hiểu Hạ như bị sét đánh, phải lòng Trình Dịch. Con gái, một khi gặp ai đó, thích họ rồi, sẽ bắt đầu làm những việc ngốc nghếch. Ít nhất, Hiểu Hạ là người như thế. Cách thể hiện tình cảm của cô luôn là kiểu lạ lùng, nếu không giở trò chọc ngoáy thì sẽ gây sự để ngáng chân cậu bạn lớp trưởng gương mẫu. Nếu Trình Dịch đảm nhận vai trò đệm nhạc cho dàn hợp xướng của trường, thì Hiểu Hạ chuyên hát sai nhạc, đến một nốt nhạc cũng không thuộc lại dũng cảm đăng ký vào dàn hợp xướng. Hiểu Hạ tuy còn bé nhưng đã có nghề bám đuôi rất xịn, theo Trình Dịch về nhà, để đến khi bị chú chó đen nhà cậu đuổi theo thì gào khóc gọi bố mẹ rồi chạy mất dép, từ đó không dám bén mảng đến nhà cậu nữa. Hiểu Hạ thích Trình Dịch từ những điều tốt đẹp của cậu cho đến cả căn bệnh bới lông tìm vết đúng chuẩn Xử Nữ, thói khó tính lập dị khác người, cả vẻ già đời và lầm lì khó hiểu của cậu ấy. Thích đến mức đặt cho cậu cái biệt danh xấu xa "Cá Chình" để tỏ ra mình khác biệt và bắt mọi người gọi cậu bằng cái tên đó. Thích đến mức, khi cậu ấy dậy thì vỡ giọng cùng thời điểm với anh trai, mẹ Hiểu Hạ luôn chuẩn bị những món canh đồ uống gia truyền cho anh, thì bé Hiểu Hạ cũng chịu khó dậy sớm để trộm món gia truyền nhà họ Vương mang cho Trình Dịch. Đương nhiên, Hiểu Hạ sẽ không e thẹn nói với Trình Dịch rằng: Của quý nhà tớ, cậu uống đi. Mà cô bé dùng cách khác người, trộm bình nước hoặc giấu bình hoặc ngang nhiên cướp bình nước của Trình Dịch để uống, và đưa cho cậu bình nước gia truyền mà cô mang đi, hùng hồn nói rằng: chắc cậu không muốn hôn môi gián tiếp đâu nhỉ, uống của tớ đi nè. "Thích" của Hiểu Hạ chưa nói thành lời, nhưng nhìn vào ai cũng biết. Cho đến tận năm lớp 9, do duyên cớ xô đẩy mà Hiểu Hạ phải tỏ tình với Trình Dịch. Nhưng câu trả lời của cậu là ... không có. Cậu sang Anh ngay sau ngày đó. Không liên lạc, không có câu trả lời. Chỉ có bình nước 'trống không' của cậu lẳng lặng nằm trong ngăn bàn Hiểu Hạ. Để đến hai năm sau, khi anh trai lục ngăn bàn cô, bình nước rơi ra ngoài, cô mới nhìn thấy câu trả lời dưới đáy bình nước "Tớ cũng thích cậu". Nếu như có câu rằng: Con gái bất tài vô dụng, chả làm mợ gì cũng khiến người người nhà nhà yêu thương vì đó là nữ chính, thì Hiểu Hạ là nữ chính như thế. Hoặc khi còn ở độ tuổi đó, nữ chính bồng bột, ngây dại, ghen tuông?... Trình Dịch là một thiếu niên có hoàn cảnh gia đình phức tạp và khá bất hạnh. Khi còn bé xíu, vì bị bệnh mà cậu phải ở lại Đài Loan sống cùng ông nội còn bố mẹ và anh trai sang Anh định cư. Bố mẹ hứa rằng chỉ cần cậu đứng nhất, sẽ về thăm cậu. Vì thế nên Trình Dịch luôn cố gắng dùng tất cả thời gian của mình cho việc học hành để đạt được điều đó, nhưng số lần bố mẹ về thăm cậu ít đến thảm thương. Cho đến khi được đón sang Anh, những tưởng được đoàn tụ với gia đình, thì bố mẹ cậu đã ly dị từ lâu, anh trai đã theo mẹ về Đài Loan tái giá. Còn Trình Dịch - không biết gì cả, ước mơ về việc đoàn tụ với gia đình vỡ nát... Mọi người đều lừa dối cậu. Cuối năm lớp 11 Trình Dịch quay về, sau nhiều biến cố, họ thành một cặp. Có rất nhiều chuyện xảy ra sau này, cùng với nhiều bí mật được bật mí, như bình nước trống không nằm trong ngăn bàn kia, về lần đầu tiên của họ,... Dẫu thế nào, Trình Dịch luôn chọn ở lại Đài Loan, luôn hi sinh và quan tâm săn sóc nữ chính. Nhưng đối với mình, nữ chính khá ích kỷ, tuỳ hứng. Có thể do hoàn cảnh sống tạo nên tính cách. Trình Dịch người lớn hơn, còn Hiểu Hạ trẻ con hơn. Nhiều đoạn có motip cũ rích, đọc muốn bóp chết nữ chính nhưng may nam chính luôn là người thông minh tỉnh táo. Cuối cùng họ vẫn về bên nhau, kết hơi nhanh, nhưng càng đọc đến cuối càng thấy tình cảm sâu đậm của nam chính (dù có đoạn tác giả hơi buff quá đà). Không có ngoại truyện ????. Lề: Nữ chính có bạn thân tên Bưởi. Mình những tưởng là con gái, nhưng không, là con trai đó ạ  =)))). Bưởi là bạn thân từ lúc cởi chuồng tắm mưa với Hiểu Hạ, luôn là cái đuôi nhỏ của Hiểu Hạ. Cặp đôi bạn thân này đáng yêu vô cùng, cho đến lúc lớn. Lớn lên thật phức tạp. Tuy nhiên, Bưởi là người con trai tốt. Do nữ chính nhiều lúc xấu xa thôi. ???? Giọng văn của tác giả duyên dáng, hóm hỉnh, bạn dịch truyện này dịch khá hay. Đọc phần đầu truyện phấn khích lắm. Đoạn sau nhiều lúc chỉ muốn bóp chết nữ chính thôi  =)) P/s: Về cái bìa truyện: Hồi còn bé tí, Hiểu Hạ bỏ nhà ra đi, đến một nơi xa lạ, gặp một chú chó đen đi lạc, rồi gặp một tên nhóc. "Nó tên là gì thế?" Tên nhóc hỏi. "Tiểu Bạch". Tôi trả lời. "Tiểu Bạch? Nhưng nó màu đen mà." Cậu ta tỏ vẻ khó hiểu. "Chỗ này màu trắng!" Tôi ôm chú cún con lên, chỉ vào đám lông tơ màu trắng hình trái tim trên bụng nó". Chiều hôm ấy, trong công viên không lớn lắm, họ cùng nhau chơi đùa, cô bé đẩy Tiểu Bạch cho cậu con trai nuôi, còn mình với lời hứa "ngày mai sẽ quay lại" hoàn thành chuyến 'bỏ nhà ra đi đầu tiên' trong cuộc đời mình. Review bởi: Tâm Bùi Ánh Mời các bạn đón đọc Sả Chanh Ngày Hạ của tác giả Macchiato.