Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Yêu

Một hôm, cô đi học thay em họ thì phát hiện thầy giáo là bạn học lớp mười của cô. Mười năm trước, cô không nói ra lời của bản thân, hiện nay chính miệng anh nói cho cô biết. ***   #REVIEW: YÊU Tác giả: Dạ Mạn Thể loại: Hiện đại, song hướng yêu thầm, chia xa gặp lại Tình trạng: Hoàn edit Review bởi: Tâm Bùi Ánh - fb/hoinhieuchu Giới Thiệu: Một hôm, cô đi học thay em họ thì phát hiện thầy giáo là bạn học lớp mười của cô. Mười năm trước, cô không nói ra lời của bản thân, hiện nay chính miệng anh nói cho cô biết. Đây là một cuốn truyện cũ, motip không mới, độ dài không dài, khoảng 100k chữ Trung, tác giả đã sửa lại bản thảo khá nhiều lần, được bạn Tiểu Mập Mạp bên LQĐ edit, chất lượng edit khá tốt, và mình đoán là bản edit này không phải là bản mà tác giả đã chỉnh sửa. Tên gốc của truyện là “Anh thích em như thế đó”, một cái tên không phải hay nhưng phần nào nói được tình yêu của nam chính. Nói đơn giản thì đây là một câu chuyện yêu thầm thời phổ thông, mười năm sau gặp lại liền viên mãn. Đôi khi chỉ là kiên trì một chút sẽ chờ được người kia bước tới. Văn phong nhàn nhạt nhưng lại toát lên sự ấm áp giữa ngày đông, nửa sau truyện hơi dong dài nhưng tổng thể đọc ổn. Cố Thanh Đồng và Lâm Mặc Tuân là bạn học lớp 10. Cả hai người đều thầm mến nhau nhưng không dám nói. Đến lúc đằng trai định tỏ tình thì số trời đã định “không thành”. Họ gặp lại nhau khi anh du học Havard về, cố tình đến dạy môn toán cao cấp ở Đại học C. Còn cô là nghiên cứu sinh của đại học C, trùng hợp đi học hộ em gái tiết toán cao cấp. Tuyến tình cảm của truyện thể hiện đúng theo kế hoạch theo đuổi của nam chính: “Giai đoạn đầu phát triển rề rà lặng lẽ, giai đoạn sau đột nhiên phát triển đột ngột.” Lâm Mặc Tuân là anh chàng đẹp trai, học giỏi, lạnh lùng, lớp trưởng ba năm thời phổ thông. Anh vốn lạnh lùng như thế nên không ai có thể tưởng tượng được chuyện yêu đương với một khối băng là thế nào. Còn Cố Thanh Đồng là cô nàng xinh xắn, tóc dài thướt tha, cán bộ môn Văn, dịu dàng, hiền lành nhỏ nhẹ. Cuộc đời cô từng là một xô máu chó, vậy nên đã từng mắc chứng uất ức, đã từng nghỉ học, đã từng bỏ lỡ Lâm Mặc Tuân. Bạn từng nghe câu ‘Trời sinh một đôi, đất sắp một cặp’ chưa? Có thể dùng câu đó để hình dung về hai người họ. Trong tình yêu, Lâm Mặc Tuân là người dịu dàng chu đáo, anh từng bước lặng lẽ xen vào cuộc sống cô, chăm sóc yêu thương cô. Cuộc đời này làm gì có nhiều thứ gọi là ‘hữu duyên’, đều là do đôi bàn tay Lâm Mặc Tuân sáng tác cả mà thôi. Cô đi đám cưới bạn học lớp 10? Anh đi. Người ta nói cô mặc đồ đôi với người đi cùng cô đến đám cưới sao? Anh lỡ tay làm rớt rượu lên vest của người ta khiến người đó không thể mặc đồ cùng màu với cô nữa. Cô dùng wechat sao? Thế thì anh cũng dùng. Cô để avatar là hình xương đầu cá sao? Thế thì anh để avatar là hình hoạt hình mèo ăn cá. Từ khi về nước, đi chọn nhẫn cưới cùng bạn, anh đã mua một chiếc nhẫn hiệu Darry ‘cả đời chỉ một chân tình’ trao chọn cho Thanh Đồng. “Thanh Đồng, em không biết anh yêu em như nào đâu, mười năm rồi”. “Tôi đã chờ mười năm, chút thời gian này có là gì?” “Thầy ấy nói, thầy ấy đang yêu một người”. “Tôi đã trở về, may là không quá trễ” Điều mình thích ở câu chuyện này là sự kiên định trong tình yêu, lòng tin tưởng dành cho nhau giữa hai người họ. “Thanh Đồng, em có thể quang minh chính đại ngắm anh”. “Lúc này năm sau, anh nấu cơm, em nghỉ ngơi. Sau này, em bế con, anh nấu cơm. Em thấy thế nào?” Không phải chỉ mình Lâm Mặc Tuân kiên trì, mà Cố Thanh Đồng cũng kiên trì, cố gắng rất nhiều, bỏ qua tình cảm của người bạn thân rất thân, dù cô cảm thấy có lỗi, cảm thấy đau lòng nhưng không yêu là không yêu. Trái tim cô từ năm lớp 10 đã dành cho một người, lặng lẽ cất giấu những kỷ niệm cỏn con về người đó trong hộp ký ức. Anh chính là diễm ngộ lớn nhất trong cuộc đời cô. “Mặc Tuân, em yêu anh, có lẽ là từ năm lớp mười”. Thời khắc đẹp nhất cõi đời này, chính là khi bạn biết người bạn yêu cũng yêu bạn. Một câu chuyện đơn giản, nhẹ nhàng. Khi đọc xong mình muốn nói: Cầu cho những tấm chân tình có thể đến với nhau. *** Cố Thanh Đồng lên lớp sớm hai mươi phút, lúc này cả phòng học cộng thêm cô mới là ba người. Cô chọn vị trí ở cuối lớp, ngồi xuống, lấy quyển Văn học lịch sử châu Âu ra. Thời gian dần trôi qua, các sinh viên lục tục vào phòng. Vào phòng có rất nhiều thể loại, có người cầm bữa sáng trên tay, có người gọi điện thoại, ngáp, vân vân. “Các cậu mau lên, mình chiếm được ba chỗ.” Một quyển sách đặt bộp xuống bàn, cách xa hai chiếc bút. “Ghế sau cũng bị người ta giành hết rồi, a a a hơn nữa mình giữ chỗ bàn đầu cho các cậu.” Đây là tiết toán, xem ra dù là sinh viên học chuyên ngành này cũng không có vẻ gì là thích tiết này lắm. Cố Thanh Đồng hé miệng cười, hơi cúi đầu liếc quyển sách trên tay. Trong phòng không yên tĩnh nhưng cũng chẳng ồn lắm, chỉ có những tiếng xì xào nho nhỏ. Bất thình lình tiếng ồn ào biến mất, thay vào đó là yên lặng như tờ. Cố Thanh Đồng vẫn cúi đầu không để ý, xem ra thầy giáo tới, phải vào học rồi. Phía trước bỗng truyền đến mấy tiếng bàn tán xôn xao. “Đổi thầy giáo à?” “Đây là ai?” “Ôi trời ơi. Đừng nói với mình đây là ông thầy Từ hóa trang nhé.” “Hiệu quả tốt ghê.” Phòng học vừa yên tĩnh lại nhốn nháo cả lên, chỉ có điều bên trong bao gồm rất nhiều tâm tình, chính là kích động đã bị kiềm chế. Cố Thanh Đồng ngẩng đầu, ánh mắt dõi về đằng trước. Trên bục giảng là một bóng dáng khôi ngô sạch sẽ. Trong đôi mắt trong suốt của Cố Thanh Đồng phản chiếu bóng dáng kia, áo sơ mi trắng muốt phối với chiếc quần ka – ki. Chữ viết bằng phấn trắng trên chiếc bảng đen còn lưu lại từ tiết trước đã được anh lau sạch. Anh xoay người, bên tai cô liền vang lên tiếng hít không khí. Cô không có cỗ máy thời gian của Doraemon, nhưng người trước mắt… Cố Thanh Đồng giật mình. “Chào các bạn. Vì giáo sư Từ ra Bắc tham gia nghiên cứu học thuật, nên môn toán cao cấp kì này sẽ do tôi phụ trách. Tôi tự giới thiệu, tôi tên Lâm Mặc Tuân, hai chữ mộc.” Anh cầm phấn nhanh chóng viết tên của mình lên bảng đen, nét chữ cứng cáp linh hoạt. Khóe miệng anh duy trì độ cong vừa phải: “Chúng ta học tiết đầu tiên, tiết thứ hai tôi sẽ chừa ra mươi phút đồng hồ.” Không cần nói cũng biết. Hơn chín mươi người không ai dị nghị gì, mà còn vô cùng phối hợp. Thông qua chiếc mic, giọng nói thanh nhã của anh truyền tới mỗi một góc nhỏ trong phòng học. “Về đường cong tích phân hình cung, theo giả thiết của khái niệm thì phía bên trong có một đoạn đường cong hình cung có khối lượng, một phần cong ở phía trên dày hơn một ít, thường ở bên trên, cách xa điểm cong cuối cùng của hình cung, ta tính toán khối lượng của hình cung ngay tại điểm này…” Cố Thanh Đồng hé mắt nhìn đồ thị trên bảng, còn có những con số làm người khác đau đầu kia nữa. Cô trợn mắt lên nhìn, khóe môi bất đắc dĩ giật giật. Cô ngẩn ngơ nhìn mấy chục cặp mắt của mọi người đang tập trung trên bục giảng. Quả nhiên, sự thật lại chứng minh thêm một lần nữa, hình tượng của giáo viên quả thực rất quan trọng đối với vấn đề học tập của sinh viên, nhất là đối với những con người chỉ thích cái mẽ bên ngoài như này. Hiệu quả của tiết học này không phải tốt bình thường. Lúc nghỉ giữa giờ, Cố Thanh Đồng đi toilet. Trải qua năm dài tháng rộng, toilet chính là nơi tập trung bát quái. “Nếu thầy Lâm lên lớp từ kì trước, nhất định mình sẽ không bùng hết các tiết toán cao cấp.” “Đúng đúng, nội dung thày dạy sâu sắc, lời lẽ dẽ hiểu, toán cao cấp không khó lắm, thì ra mình có thể nghe hiểu.” “Khoa mình có giáo viên mới từ bao giờ thế.” “Này, các cậu mau lên, đổi giáo viên rồi. Lại còn không điểm danh nữa chứ, cậu mau tới đi, đến ngắm trai đẹp.” Lúc Cố Thanh Đồng trở lại phòng học, ánh mắt cô vô tình rơi vào bục giảng, Lâm Mặc Tuân đang nói chuyện với một nam sinh, anh hơi nghiêng người. Vào tiết, rõ ràng số người trong phòng học đông hơn tiết trước rất nhiều. Cô nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên phát hiện bàn đầu đã ngồi đầy người, đều là nữ sinh. Thật ra cô tính toán chỉ lên một tiết rồi rời đi. Chỉ có điều thầy giáo này dạy toán không tệ. Đến lúc tiết thứ hai chỉ còn mười phút tan lớp thì Lâm Mặc Tuân đã giảng xong nội dung bài học: “Bài học tiết này kết thúc, mọi người còn chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi.” “Thưa thầy, hỏi vấn đề gì cũng được phải không?” Lâm Mặc Tuân gật đầu một cái: “Có thể, nhưng tôi có quyền giữ vững im lặng.” Trên khuôn mặt anh là sự vui vẻ nhàn nhạt. Mọi người cười ồ lên, tự nhiên không bỏ qua cơ hội này. “Thầy Lâm, năm nay thầy bao nhiêu tuổi rồi.” Ánh mắt Cố Thanh Đồng hơi đổi. Hai mươi nhăm tuổi. “Tháng tám vừa rồi, tôi vừa tròn sinh nhật hai lăm tuổi.” “Wow, trẻ quá.” “Thầy Lâm, bọn em rất tò mò, thầy tốt nghiệp trường nào vậy?” Tiếp một nữ sinh nữa đặt câu hỏi. “Havard.” Lại một tràng tiếng than. “Thầy Lâm….” Con mọt sách của lớp lên tiếng, một bạn nữ ngồi sau cậu ta kéo vạt áo tỏ ý rất không muốn cậu ta hỏi vấn đề này: “Em có một thắc mắc, toán cao cấp là môn học khô khan như ngói, thầy có bí quyết gì không?” Hơn nửa học sinh trong lớp xị mặt xuống, vấn đề này không thích hợp để hỏi trong trường hợp này tí nào cả, phí của! Lâm Mặc Tuân nhìn cậu ta, hơi trầm ngâm nói: “Môn toán cao cấp không giống Trung văn và ngoại ngữ, thực ra thì thiên phú rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất là chịu được cô quạnh.” “Được rồi, sắp hết tiết rồi, bây giờ tôi có chuyện cần làm.” Bỗng anh cười một tiếng, lấy danh sách lớp ra: “Điểm danh.” “Mẹ ơi, sao lại thế chứ.” “Thầy, thầy âm hiểm thật đấy.” “Hôm nay điểm danh lớp Một, Trần Thành.” “Có.” “Trần Dương.” … Cố Thanh Đồng đếm thầm, lớp này có chín người họ Trần, hai người họ Trình. Tiếng phổ thông của thầy giáo mới rất chuẩn, từ đầu đến cuối phân chia giọng mũi rất rõ ràng. “Tiếu Vũ Đồng.” “Có.” Cố Thanh Đồng khó thở, giơ tay. Cô bắt gặp ánh nhìn quan sát từ đằng trước, ánh mắt đờ ra trong chốc lát. Hết tiết, Cố Thanh Đồng vội vã thu dọn sách vở, cô còn phải lên lớp. Cô em họ gọi điện đến: “Chị, hôm nay thầy có điểm danh không?” “Chị về sớm, không biết hết tiết có điểm danh hay không.” Cô thờ ơ trả lời, lúc ra khỏi lớp, ánh mắt lướt qua bục giảng. “Chị!” Tiếu Vũ Đồng quát lên: “Sao chị lại thế hả?” Cô Thanh Đồng biết cô em họ sắp nổi bão, liền giơ điện thoại ra xa: “Tiểu Vũ, nếu em dám bùng tiết nữa, chị sẽ nói chú biết chuyện em viết tiểu thuyết.” Tiếu Vũ Đồng lập tức hạ giọng: “Chị, chị gái ruột thân mến, em xin chị đấy. Em đảm bảo đây là lần đầu em bùng tiết, thật đấy! Chị cứ yên tâm, môn toán kì này em sẽ không cúp.” Cô nhanh chóng về kí túc xá, tay vẫn giơ cạnh đầu. Cố Thanh Đồng nghe giọng nói hấp tấp của cô em họ, chậm rãi bước đến chỗ gửi xe, cố nén cười. Ừm, có vẻ tâm tình không tồi, lần này bỏ qua cho nó thôi: “Chị phải lên lớp, cúp máy nhé.” Tiết trời tháng mười, lúc ngang qua tàng cây hoa quế vẫn có thể nghe thấy hương thơm thoang thoảng. Trong sân trường học sinh qua lại như thoi đưa, Cố Thanh Đồng nhìn đám đông đang di chuyển phía trước, chợt trước mắt hiện lên bóng lưng ấm áp kia. Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ? Thế giới rộng lớn là vậy, sau bao năm lại gặp lại anh ngay chỗ này. Lâm Mặc Tuân, bạn học năm lớp mười của cô. Mời các bạn đón đọc Yêu của tác giả Dạ Mạn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mỹ Ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu
Xem mắt thất bại, say rượu rơi xuống nước, không ngờ tỉnh lại thì phát hiện mình trở thành tiểu nha hoàn nhà phú hộ! Còn chưa hiểu rõ tình hình đã phải thay tiểu thư xuất giá? Tốt tốt! Mộng đẹp cuồng kết hôn trở thành sự thật! Cái gì? Tuy vị hôn phu này là kẻ có tài nhưng lại vừa nghèo vừa bệnh, còn không có một miếng da nào lành lặn? Không phải chứ...... Không sao , ta tinh thông bí quyết làm đẹp thiên nhiên DIY (do it yourself), thiên phương, bí phương, bách thảo phương, mọi thứ đều lấy ra hết. Chữa khỏi bệnh hiểm nghèo cho tướng công có tính là gì? Còn có thể mở gian hàng làm đẹp, vừa làm đẹp vừa kiếm tiền. Lại thêm quán rượu, gian hàng y phục, kiếm tiền ào ào, tướng công đại nhân bày mưu tính kế, vợ chồng đồng tâm, có lợi cùng kiếm. Hãy xem nữ giáo sư làm thế nào để trải qua gian truân, khổ luyện thành nữ nhân đảm đang, nâng tướng công thân ái lên tận trời xanh, còn hoàn thành sự nghiệp làm phu nhân của mình. *** Sinh sống ở Lâm An thời gian dài như vậy, Tiểu Ngọc đã rất rõ phong tục thích náo nhiệt vui vẻ vào ngày lễ của người dân Lâm An. Cũng khó trách, trong ngày thường mỗi người đều bận rộn bôn ba vì kế sinh nhai, người nhà nghèo ba bữa không no, phú quý lao tâm lao lực, đều bận rộn. Cho nên đến ngày lễ đặc biệt một chút, dân chúng Lâm An sẽ cực kỳ hân hoan, bởi vì trong ngày lễ đặc biệt như thế, bọn họ có thể tạm thời để xuống gánh nặng sinh hoạt, tận tình vùi đầu vào bên trong hoạt động ăn mừng. Trước nay vương thất Đại Tống luôn thân thiết với dân, rất nhiều ngày lễ trọng đại đều phải cùng vui với dân. Ngày lễ giao thừa lớn như vậy, đương nhiên càng không ngoại lệ. Vào tối nay, bên ngoài hoàng cung sẽ cử hành nghi thức trừ tà long trọng, suốt đêm không ngủ, ngay cả sĩ thứ* cũng có thể đi quan sát, là hoạt động lớn nhất mỗi năm trong thành Lâm An. Sau khi chuyển đến Lâm An, bởi vì đủ loại nguyên nhân, Tiểu Ngọc vẫn chưa từng thấy qua nghi lễ trừ tà lớn ở đây. Hơn nữa năm nay chẳng những đi xem với Thiên Thành, còn có thể mang theo Minh Nhi đi, rất vui vẻ! *Sĩ thứ: sĩ là tầng lớp tri thức thời xưa, thứ là tầng lớp thứ dân Bọn họ đứng ở phụ cận Thiên Nhai, cách hoàng cung không quá xa, nghĩ đến trên đường đông người chen chúc, đi bộ là tốt nhất. Một nhà ba người Tống Tiềm đều mặc đủ ấm, Tiểu Ngọc tự mình ôm Minh Nhi, dẫn theo hai người hầu cận Lê Hoa và Tiểu Khánh ra cửa. Dĩ nhiên, đi theo phía sau còn có Trần Phú Ngưu vạm vỡ và mấy hộ viện âm thầm bảo vệ, dù sao thì thân phận Tống Tiềm khác biệt, không thể sơ sót. Khắp nơi đều là tiếng pháo nổ, trên đường, Tiểu Ngọc nhìn thấy rất nhiều hộ gia đình quét dọn trước cổng và sân, đổi Môn Thần, đóng câu đối tết, dán câu đối xuân, đám con nít mặc những bộ đồ mới màu sắc sặc sỡ, tụ thành từng đám đốt pháo, hi hi ha ha đuổi bắt đùa giỡn, tiếng cười truyền đi thật xa, thật xa. “Chừng hai năm nữa, Minh Nhi cũng có thể chơi đốt pháo được rồi!” Tống Tiềm vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nhi tử, mặc dù Minh Nhi còn chưa đủ tuổi, nhưng ánh mắt đã đuổi theo nhìn những hài tử lớn chơi trò chơi kia, bộ dáng hết sức quen mắt. Tiểu Ngọc nói: “Đáng tiếc con ở trong đại trạch, lại không có đứa bé nào cùng chơi với con.” Tống Tiềm ghé sát bên tai Tiểu Ngọc nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta tạo mấy đệ đệ muội muội ra ngoài cho con, không phải có bạn rồi sao?” “Đi!” Tiểu Ngọc đẩy Tống Tiềm một cái, người này càng ngày càng không đứng đắn rồi, ở trên đường cái trêu chọc thê tử, cũng không biết học ai nữa. Nhớ tới trước kia khi mới gặp mặt, ngay cả nói với mình một câu Tống Tiềm cũng sẽ đỏ mặt, vô cùng thuần khiết! Haizz. Tống Tiềm cố ý nghiêm mặt nói: “Nối dõi tông đường, nhân luân đại lễ, có cái gì mà kỳ quái.” “Chàng còn nói, chàng còn nói! Nói nữa thì tối nay ra phòng khách ngủ.” Tiểu Ngọc đánh hắn mấy cái, lúc này Tống Tiềm mới cười hì hì ngậm miệng. Nha hoàn thư đồng đi theo phía sau cũng nhịn không được, che miệng nở nụ cười. Đôi phu thê nhỏ vừa nói cừa cười, rất nhanh đã đến bên ngoài Hoàng Thành. Chỉ thấy toàn bộ xung quanh đều chật ních dân chúng Lâm An đến xem trừ tà, không ít người cũng giống như bọn họ chuyển nhà tới đây. Có thể thấy được đêm giao thừa tới Hoàng Thành nhìn lễ trừ tà là tiết mục cố định của dân chúng Lâm An, giống như người đời sau vào đêm giao thừa xem đêm liên hoan mùa xuân. ... Mời các bạn đón đọc Mỹ Ngọc Thiên Thành của tác giả Trầm Nhiêu.
Mẫu Hậu, Ta Chỉ Cần Người! - Thịt Nướng
Tình cảm là thứ không thể nói trước được điều gì. Hắn vậy mà lại yêu chính kế mẫu của mình. Thứ tình cảm trái với luân thường đạo lý, liệu sẽ đi đến đâu? *** Thừa Hương điện, một nữ tử dung nhan thanh tú thoát tục ngẩn người trong gương có dung nhan uyển chuyển, hàm xúc. Nàng đứng trước khung cửa sổ, nhìn mấy cây bồ đề trong viện. Đôi mi thanh tú của nữ tử trong gương nhíu lại, nhìn nàng lúc này tựa như một đoá hoa tươi, lặng lẽ nở rộ bên cửa sổ. Mái tóc đen dài của nàng được vấn theo kiểu linh xà kế hoa lệ, trên đầu cài một cây trâm Phượng ngậm ngọc (hàm châu Phượng Thoa). Bởi vì đang là đầu hạ, trên người nàng chỉ mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, cùng quần lụa mỏng màu trắng. Trên mặt không trang điểm, một chút trang sức dư thừa cũng không có, nhưng dung nhan lại càng thêm thanh nhã. Nữ tử nhìn bóng mình trong gương rồi mỉm cười, ngay cả trong lúc cười, cả người vẫn không mất vẻ cao quý, nghiêm cẩn, lộ ra vài phần thanh tao của một người đã nhiều năm đứng ở địa vị cao. Nữ tử này tên là Diệp Huyên, tháng ba vừa rồi đã tròn hai mươi lăm tuổi. Đối với một nữ nhân mà nói, đây đúng là thời kỳ xinh đẹp rực rỡ như một đóa hoa nở rộ, nét ngây ngô thời thiếu nữ được rút đi, lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người như trái anh đào chín mọng chọc người đến hái. Tuy rằng xinh đẹp như vậy, nhưng lại không có nam nhân đến thưởng thức. Không phải là bọn họ không hiểu, mà là bọn hắn không dám. Bởi vì người đang đứng trước gương chính là Thái hậu đương triều nước Đại Dận. Từ năm mười lăm tuổi nàng đã vào cung, trải qua mưa gió bốn phương, phế lập hai đời hoàng đế, rồi một tay nâng đỡ một vị hoàng tử khác lên đế vị. Tuy chỉ mới hai lăm tuổi, nhưng nữ nhân này đã có được quyền thế ngập trời, đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải quỳ bái nàng, không dám xúc phạm sự sắc sảo này. “Thái hậu.” Giọng nữ kính cẩn vang lên đánh gãy sự trầm tư của Diệp Huyên, nàng hơi hơi quay đầu, cung tì tầm mắt cúi thấp xuống, “Quan gia đến.” Diệp Huyên còn chưa trả lời, đã thấy một bóng dáng thon dài, cao ngất đi đến. Tiêu Diệp chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng trời sinh tuấn mỹ phong lưu. Nhất là đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên kia, lúc nhìn xung quanh, không biết đã quyến rũ biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ đang hoài xuân. ... Mời các bạn đón đọc Mẫu Hậu, Ta Chỉ Cần Người! của tác giả Thịt Nướng.
Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời - Đào Y
Anh là Lục Duật Kiêu - một chàng công tử nhà giàu phong thái trác tuyệt, bối cảnh thần bí nhưng tiếng tăm lừng lẫy, những cô gái nổi tiếng nết na xinh đẹp đều đổ xô vào anh. Cô là con gái nuôi của một gia đình giàu có, địa vị thấp kém, bị em gái cướp đoạt người yêu, lại bị đuổi ra khỏi nhà. Thỏa thuận được lập ra, để anh đến bên cạnh cô, đóng giả chính bản thân mình, chơi một trò chơi có tên là ‘Trả thù’, thực tế lại là trò chơi ‘Đuổi theo tình yêu’. Cô cảm động đến rơi nước mắt, coi anh như ‘người cứu giúp’, cô nói với anh, anh thật sự tốt hơn Lục Duật Kiêu thật hàng ngàn hàng vạn lần. Không lâu sau cô kết hôn với anh, từ đó, cô bị trói chặt vào người đàn ông này. Nhưng cũng bởi vì thân phận thực sự của anh, cô trở thành cọng rơm cứu cánh cuối cùng trong mắt cha mẹ nuôi, bị kéo vào một vụ việc đáng sợ của gia tộc . . . . . . Chân tướng rõ ràng, vốn nghĩ rằng anh sẽ vứt bỏ cô như một đôi giày rách, nhưng ai biết. *** Anh xuất thân cao quý, nhất định phải đứng trên vạn người. Cô thân thế thật trớ trêu, chỉ muốn một cuộc sống hạnh phúc giản đơn bình thường mà thôi, lại bị cuốn vào trận chiến tranh đoạt của gia đình quyền thế này. Tất cả mọi người đều biết, cô là chiếc xương sườn mềm của anh, tất cả mọi người đều muốn, lóc đi một khúc xương của anh. Cô trở thành mục tiêu công kích của mọi người, không đành lòng nhìn bốn phía xung quanh anh đều là địch, cô thâm tình nhìn vào mắt anh nói, "Nếu như anh mệt mỏi, hãy bỏ em xuống đi thôi." Anh sững sờ, đã yêu cô đến tận xương tủy, làm sao anh có thể, tự làm tổn thương xương tủy của mình được! Một ngày nào đó, anh sẽ để cho cô biết, anh nguyện ý dùng cả sinh mạng của mình để yêu cô.  *** Lúc đó, cô đã trở thành Điều Hương Sư cao cấp nhất. Ám tiễn khó phòng, cô bị người cũ thiết kế vào cuộc, liên lụy đến anh, cũng bị nạn rất lớn. Mà cô và anh, vừa vặn rối rắm đứng ở hai bên. Cô tâm thần mệt mỏi, điều duy nhất có thể nghĩ tới, cũng chỉ có anh. Anh ôm ngay cô vào lòng, "Em đi, anh không tiễn em, em về, cho dù mưa gió thế nào, anh cũng đều sẽ đi đón em." *** Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc Cố Tử Mạt nghĩ những thứ này, cô không để ý tới Cố Trinh Trinh nữa, tự chống cánh tay, dùng hết sức mới miễn cưỡng kéo người đàn ông kia xoay qua một bên, vừa đúng để cho hai người đưa lưng về phía Cố Trinh Trinh, như vậy cũng tránh được khuôn mặt đang làm ra vẻ đau khổ của cô ta . "Rốt cuộc thì anh muốn như thế nào, phá đám?" Hiện tại, cô dứt khoát lộ ra vẻ một bà chủ thuê ác độc với anh ta! Khuôn mặt người đàn ông lộ vẻ vô tội, nhíu mày, dáng vẻ không liên quan gì đến mình, "Tôi vẫn không có làm gì, chẳng qua là tôi vẫn không rõ cô muốn thế nào thôi?" Cố Tử Mạt khó chịu, chỉ muốn gãi đầu. Được rồi, để cho cơn thịnh nộ tới mãnh liệt hơn chút nữa đi! Đôi tay nhỏ bé bảo vệ bụng của mình, dũng cảm không sợ hãi kiên định nói với người đàn ông, "Tôi thật sự đang mang thai đứa bé của anh ta! Ở chỗ này!". Đầu tiên người đàn ông hơi sững sờ, đôi mắt đen như mực nhìn cô, nhưng ngay sau đó hạ mắt, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía bụng nhỏ của cô, sau đó khinh miệt nói, "A, sao tôi không biết, phụ nữ có thai lại có thể uống nhiều rượu như vậy." Cố Tử Mạt suy yếu, trên bàn cơm, cô uống không ít rượu đỏ, cứ như vậy bị anh ta bắt được cái đuôi mà giễu cợt! "Tôi thích uống, tôi rất muốn uống, làm gì được tôi nào?" Người thua chứ không thua khí thế, cô thật muốn xem anh ta còn nói gì được nữa. Nói thật, nàng đã sống hơn hai mươi năm nay, cũng chưa từng thấy một công nhân làm thuê nào lớn lối như vậy, huống chi anh ta con là kẻ giả mạo! Thế giới này đối với cô, thật đúng là rất tàn nhẫn ! Người đàn ông cũng không sợ cô, ngược lại thoải mái mà nhún vai một cái, "Tùy cô thôi, tôi đi đây." Nói xong, bắp đùi thon dài bước đi một bước, tư thế muốn bước đi. Cố Tử Mạt trộm gà không được còn mất nắm gạo, lúc này cô ngay cả ý nghĩ chạy đến ôm bắp đùi anh ta cũng có, vội vàng kéo cánh tay của anh ta, hung ác nói, "Đừng đi! Giúp tôi diễn nốt màn này, giá tiền tùy anh ra!" Người đàn ông cũng không trả lời ngay, đưa tay kéo cánh ta cô đang níu tay mình ra, rồi sau đó vén tóc đang che kín lỗ tai giúp cô, ánh mắt tĩnh mịch phức tạp nhìn chằm chằm cô, cười nói, "Vậy cũng không được, cái giá mà tôi muốn, cô trả không nổi." "Anh còn không ra giá, làm sao anh biết tôi trả không nổi? Anh đừng dựa vào bề ngoài mà coi thường người khác!" Tính bướng bỉnh của Cố Tử Mạt phá ra, không ai ngăn nổi. Vừa dứt lời, đột nhiên bên hông thấy có áp lực, bàn tay của người đàn ông như một gọng kìm bằng sắt kéo cô, lại kéo tiếp, một lực đạo mạnh mẽ, thân thể căn bản cũng không có hơi sức của cô liền hoàn toàn dính vào trên người của anh ta. "Thảo thuận kết hôn giả với tôi, nếu là cái giá như thế này, cô trả nổi sao?" Trong đôi mắt người đàn ông tràn đầy u ám thâm trầm, nhưng trên khuôn mặt lại là nụ cười hài hước vui vẻ. Giọng của anh ta rất nhẹ, không có tình cảm, khàn khàn, lại sâu lắng gợi cảm không cho cự tuyệt. Tim cô suýt nữa đập mạnh một cái chỉ bởi vì giọng nói này của anh ta, nhưng người đàn ông này nhất định là kẻ địch đối đầu với cô trong tương lai! Yêu cầu mà anh ta nói. . . . . . Quả thật là khinh người quá đáng! Coi như cô cố ý dùng đám cưới giả để khiến Hà Ân Chính tức chết, nhưng cũng chưa chắc sẽ hợp tác với anh ta, nhưng bây giờ, người đàn ông này lại thừa dịp cháy nhà hôi của, chặn đường lựa chọn của cô. Người đàn ông không nhìn sắc mặt của cô cười không để ý, "Suy nghĩ thật kỹ đi." Cái người đàn ông tâm cơ đầy bụng này, ngoài mặt là suy nghĩ cho cô, để cho cô nghiêm túc suy tư, nhưng vô hình lại dùng khuôn mặt đẹp và nụ cười tươi khiến cô cảm thấy áp bức, làm cho đầu óc của cô không thể suy nghĩ được! "Được!" Giải quyết dứt khoát, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi. "Hợp tác vui vẻ." Người đàn ông câu môi, ôm cả eo của cô đi đến trước mặt Cố Trinh Trinh, "Xin lỗi, bởi vì bạn gái tôi đang có thai, cho nên không thể nói chuyện nhiều được, nhưng cô yên tâm, mặc dù đứa bé trong bụng cô ấy không phải máu mủ của tôi, nhưng thân là bạn trai của cô ấy, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy, và so sánh với những người khác, tôi lại càng hiểu được quý trọng." ... Mời các bạn đón đọc Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời của tác giả Đào Y.
Ký Sự Hậu Cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương
Trọng sinh quay lại một đời, đồng thời cũng cần phải thu hồi sự kiểu cách, thay đổi cách sống. Thẩm Tịch Nguyệt biết rõ, ở trong thâm cung nội viện này, đoan trang sẽ không nhận được lời cám ơn. Nàng có chút tính toán, có chút phong tình, còn có chút ương ngạnh, thành công  diễn trọn vai một vị nữ chủ xinh đẹp ngực lớn nhưng không có đầu óc. Đương nhiên, nếu không phải như vậy, thì làm sao có thể miệt mài thăng chức? *** Đôi dòng [Cảnh báo] cho những bạn đọc thân yêu chuẩn bị nhảy hố - So với nghề làm phi thì bộ này ko thuần cung đấu bằng, nhưng hợp với những ai thích kết cục đại đoàn viên và thuần chất ngôn tình. Tác giả xây dựng tình tiết, tính cách nhân vật và cốt truyện rất là hợp lý. Mỗi người đều có đất diễn, ko nhiều ko ít cũng ko hề dư thừa. Ko có đầu voi đuôi chuột. Thích nhất là truyện đề cao tình thân, có tính nhân đạo. ^^ - Tính cách nữ 9 rất dc, nam 9 cũng thế. Cung đấu thật sự thì đừng mong nam 9 sạch từ đầu - mà có sạch cũng quá vớ vẩn nhảm ruồi, trừ khi nữ 9 theo nam 9 từ hồi mới khai trai thì may ra. ^▽^ - Truyện đọc ko đau não, tuyến nhân vật ko quá nhiều. Tiền triều cũng ko có nhúng tay dc nhiều vào hậu cung, nữ phụ cũng có đủ đất diễn. - Và cuối cùng, hoan nghênh mọi người nhảy hố! *** Thiên Điện Phượng Tê cung. Công chúa Chiêu Dương Nghiêm Tử Di ném ly trà vỡ nát, tức giận ngồi ở chỗ đó, lúc này nào có người dám tới đây khuyên. Thế nhưng trong cung nàng nổi danh ngôi sao gây rắc rối, chính là ca ca đệ đệ của nàng cũng không có năng lức gây sự bằng nàng. Mà lúc trước hoàng hậu nương nương và hoàng thượng cùng lên đường đi tế trời, Đại hoàng tử Nghiêm Vũ lại bận rộn công vụ, như vậy xem ra, nàng càng trở nên coi trời bằng vung. Cũng không biết là ai chọc nàng, lại để cho nàng như thế. Ngoài cửa lộ ra một cái đầu nhỏ, chính là Tam công chúa Nữu Nữu mới vừa đầy năm tuổi. Thấy tỷ tỷ Kiều Kiều nhìn lại, Nữu Nữu nhếch miệng cười: "Đại tỷ tỷ." Rầm rập rầm rập chạy vào, kéo tay đại tỷ tỷ, cô nhóc lời nói thành khẩn: "Đại tỷ tỷ, tỷ đang làm cái gì vậy chứ? Tại sao lại tức giận chứ? Nữu Nữu sẽ sợ bộ dạng như tỷ." Ngay cả mắt to của bé chớp lại chớp, lông mi thật dài đáng yêu như tiểu tiên nữ, nhưng Kiều Kiều nơi nào lại không biết bé ấy là hạng người gì. Cô nhóc này là tiểu ác ma trong cung. "Muội sẽ bị hù doạ?" Liếc bé một cái, Kiều Kiều vẫn bực mình mãi. Cô nhóc giơ hai tay lên, một bộ dáng đầu hàng: "Đại tỷ tỷ, muội lại không có chọc giận tỷ nha. Làm sao tỷ trợn trắng mắt đối với người ta chứ. Hu hu, muội thật đau lòng, muội thật là khổ sở, cầu xin an ủi ~~~" Kiều Kiều nhìn bé vừa phát ra, không vui nhiều hơn nữa đều tan thành mây khói, cười hì hì ôm bé đến trong lòng mình, nhíu mày lầm bầm lại: "Tiểu Bàn muội, có phải muội lại mập hay không hả?" Lời này khiến cho Tiểu Bất Điểm bắn ngược: "Mới không có, đại tỷ tỷ hư." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt của tiểu nha đầu, Kiều Kiều ngắt: "Nói như muội vậy, tỷ rất đau lòng ư!" Tiểu nha đầu thừa dịp mở miệng: "Vậy tỷ tỷ dẫn muội đi chơi đi." Con mắt lóe sáng lấp lánh. Kiều Kiều nhìn bộ dạng muội muội yêu kiều, bật cười. Lần này phụ hoàng và mẫu hậu ra ngoài dẫn theo Nhị muội muội ấy và Tiểu Lục Nhi, Nữu Nữu lại bị chọc tức rồi. Chỉ là, Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Nữu Nữu, chần chờ hỏi: "Không phải là lừa tỷ đấy chứ?" Cũng không biết tên khốn kia còn ở Ngự Hoa Viên đó hay không. Nữu Nữu xoắn vạt áo, gương mặt khổ sở. "Tại sao tỷ tỷ có thể không tin Nữu Nữu." ... Mời các bạn đón đọc Ký Sự Hậu Cung của tác giả Thập Nguyệt Vi Vi Lương.