Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Yêu Thương Trao Anh - Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Cuộc hôn nhân của hai người họ thực ra chỉ là một quyết định chóng vánh. Lương Hoà - cô phóng viên yếu đuối mang trong mình nỗi đau quá khứ, khi quyết định lấy anh chỉ đơn giản là vì cô cần một chỗ dựa và anh đã mang đến cho cô cảm giác bình an. Còn Cố Hoài Ninh đến với cô phải chăng là để tháo bỏ nút thắt trong lòng với hai người phụ nữ ở quá khứ và hiện tại? Bởi gia cảnh của mình, cô luôn thu mình trước anh và gia đình anh, cô thận trọng khi thể hiện tình cảm với anh và cũng thận trọng trước sự quan tâm của anh. Anh thì với bản tính quyết đoán, dứt khoát của nhà binh, cũng luôn thể hiện tình cảm với cô theo cách lạnh lùng điềm tĩnh nhất. Hai người họ kẻ qua người lại như thế, khiến cho đối phương vẫn luôn hoài nghi về tình cảm của mình, và họ trở nên xa cách - anh để mặc cô làm những gì mình thích, còn cô thì dường như luôn đứng ngoài cuộc sống của anh. Thứ tình cảm mong manh giữa hai người những tưởng sẽ khiến cho cuộc hôn nhân của họ trở nên nhạt nhoà, nhưng rồi những biến cố trong cuộc sống đã đưa họ đến gần nhau hơn. Từ việc đối phó với bà mẹ chồng luôn tìm mọi cách để được ở gần con trai và con dâu, việc đối phó với tay tổng biên tập luôn thầm thương trộm nhớ Lương Hoà, đến việc xử sự ra sao khi cô biết cô gái trước kia từng yêu anh đã chấp nhận lấy anh trai anh chỉ vì muốn được ở gần anh rồi cuối cùng lại chết vì chứng stress trước khi sinh. Và đỉnh điểm hơn là khi sự thật về thân thế của cô cứ lần lượt bị phơi bày. Lương Hoà đã suy sụp khi biết rằng ba cô trước khi qua đời đã mang tội danh tham ô, và cảm giác mình không xứng với anh chưa bao giờ lớn đến vậy. Sau đó không lâu, cô lại biết được sự thật người chủ hôn trong đám cưới của cô - cũng là người thân thiết với gia đình nhà chồng cô lại chính là người ông đã bỏ rơi bà và mẹ cô. Cuộc sống của cô đã bị đảo lộn, gần như bị phá nát bởi những sự thật động trời đó. Nhưng anh vẫn luôn ở bên cô, điềm đạm, tỉ mỉ, nhưng cũng hết sức ân cần tha thiết và đong đầy yêu thương. Cô đã bị anh đánh gục bởi tình yêu chân thành, còn anh thì coi việc bảo vệ cô là lẽ sống, là mệnh lệnh không thể chối từ. Họ đã yêu nhau như thế, từng bước từng bước cùng nhau vượt qua sóng gió, và đã thực sự là một phần của nhau. Bình minh đến vén màn đêm đen tối, mọi thứ trở nên tươi đẹp hơn khi họ vui mừng chờ đón hai bảo bối đang lớn dần trong cơ thể cô từng giờ từng phút. Cô mở lòng mình đón nhận người ông đã từng gây ra lỗi lầm trong quá khứ, đón nhận sự quan tâm của người mẹ chồng mà cô đã từng rất sợ hãi và thậm chí là căm hận, và quan trọng là cô đã có cảm giác rất mạnh mẽ về thân phận của mình - Cô là vợ bộ đội, và Anh là chàng trung tá của cô, của một mình cô. *** Mở mắt ra đã là bảy giờ rưỡi, Lương Hòa vò vò mái tóc rối bù rồi đi vào nhà vệ sinh chải đầu. Cô gái trong gương dường như chẳng có chút sức sống nào, đôi mắt nhanh nhẹn thường thấy lúc này đang đờ đẩn, quầng thâm dưới bọng mắt tố cáo đêm qua cô ngủ không hề ngon giấc. Lương Hòa mắc phải cái tật lạ giường. Sau khi kết hôn, cô không sống ở căn hộ chung cư nhỏ của mình nữa, mà chuyển đến căn hộ mới của hai vợ chồng. Căn hộ đó là do nhà họ Cố, cũng chính là ba mẹ chồng cô mua cho hai người. Trước khi cưới, cô và Cố Hoài Ninh chưa một lần đến đó, lần đầu tiên bước chân vào nhà chính là đêm tân hôn, Anh và cô cùng nhau bước vào, cho cô chọn đại một phòng, còn anh chẳng nói tiếng nào, cứ thế bước vào theo cô. Khi Lương Hòa tỉnh dậy, bên cạnh đã chẳng còn ai, nhìn quanh nhà cũng không thấy bóng dáng của Cố Hoài Ninh đâu nữa, xem ra anh không ở nhà rồi. Cô đứng lặng trong phòng ngủ một lúc, rồi tự lấy cho mình một cốc sữa nóng. Uống xong cô quyết định vào giường ngủ tiếp. Sau khi rửa sạch cốc sữa và đặt lại vị trí cũ, Lương Hòa đứng trước cửa phòng ngủ vặn mình, rồi ngáp một cái. Đang định vào phòng ngủ thêm một giấc nữa thì cô nghe thấy tiếng khóa cửa lạch cạch. Cửa mở, Cố Hoài Ninh bước vào nhà. Vừa mở miệng ngáp được nửa cái đã bị chặn lại, cô đứng đờ người ra đó, nhìn chằm chằm vào Cố Hoài Ninh. So với Lương Hòa, Cố Hoài Ninh điềm đạm hơn nhiều. Anh nhìn cô một cái, rồi nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, bữa sáng trong tay vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Anh đi mua đồ ăn sáng ư? Lương Hòa ngẩn ra tự hỏi. Trong lúc cô vẫn còn đang ngẩn ngơ đứng đờ một chỗ, Cố Hoài Ninh đã bày bữa sáng lên bàn. Lương Hòa lắc lắc đầu, lật đật đi theo anh vào phòng ăn. Động tác của Cố Hoài Ninh rất nhanh gọn, đây có lẽ là bệnh nghề nghiệp của một người lính nghiệp vụ như anh. Lương Hòa chưa tiếp xúc nhiều với bộ đội, hơn nữa, cô cũng không hiểu rõ về cuộc sống của họ, nhưng cô nghĩ, một người lính phải có tính cách quyết đoán. Trong cuộc hôn nhân của họ, Cố Hoài Ninh cũng luôn tỏ ra là người như vậy. Cố Hoài Ninh vẫn chưa quen với việc hành động chậm rãi để chờ ai đó, vì thế anh nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng. Ngước lên thấy Lương Hòa vẫn đang lề mề húp từng ngụm cháo, anh ngừng một lúc rồi nói: “Anh vẫn còn một tuần nghỉ phép nữa, em có muốn đi đâu không?”. “Sao cơ?”, Lương Hòa ngẩng đầu nhìn anh. Cố Hoài Ninh di di ngón tay trên bàn, mặt tỉnh bơ: “Coi như là tuần trăng mật đi!”. Cố Hoài Ninh là đoàn trưởng của đoàn Tăng thiết giáp sư đoàn T quân khu B, thường ngày đa phần đều ở trại huấn luyện và khu diễn tập. Trước khi cưới, có đến hai năm liền anh chẳng hề nghỉ phép, lần này vì đám cưới, anh đặc cách nghỉ thêm hẳn một tuần. Lương Hòa bần thần, cô vẫn chưa nghĩ ra nên đi đâu. Đúng lúc đó, chuông điện thoại phòng khách reo vang. Cố Hoài Ninh nói “Em cứ nghĩ trước đi!” rồi quay ra nghe điện thoại. Nhìn bóng anh rời đi, Lương Hòa buông thìa xuống, bắt đầu nghĩ xem nên đi đâu. Cô làm phóng viên cho một tạp chí, đặc thù công việc phải đi phỏng vấn nhiều nên cô đã đi không ít nơi, thỉnh thoảng sau khi hoàn thành công việc cũng tranh thủ trốn đi chơi vài ngày. Cuộc điện thoại vừa rồi là của chủ nhiệm phòng Chính trị Châu Bình. Anh ta nói lại sắp đến năm học mới, trường đại học ở địa phương có liên kết với đơn vị của họ tham gia Giáo dục Quốc phòng. Cố Hoài Ninh làm đoàn trưởng đã được hơn một năm, rất có kinh nghiệm xử lý chuyện đó. Anh đề nghị Châu Bình chọn trong doanh trại ra một tiểu đoàn đi thực hiện nhiệm vụ này, dù sao thì phía trường cũng sẽ sắp xếp đón tiếp chu đáo. Châu Bình phàn nàn trong điện thoại: “Việc này bình thường cũng chẳng gì phức tạp, chỉ có điều những tân sinh viên năm nay đều phải chuyển đến học tại khu trường mới. Người phụ trách ở đó nói điều kiện cơ sở vật chất của trường mới chưa đáp ứng được, nên phải đưa các em đến doanh trại huấn luyện một tháng, để họ có thời gian sắp xếp xử lý. Hơn nữa, năm nay chẳng phải là tròn năm năm quan hệ hợp tác giữa ta và trường họ hay sao? Phía trường định nhân cơ hội này tổ chức hội thảo, mời chúng ta đến dự lễ khai mạc”. Lúc mới đầu Cố Hoài Ninh một mực từ chối, nhưng Châu Bình lại khuyên: “Tình nghĩa quân dân, cùng nhau dựng nước mà. Trong thời bình cũng chỉ có thể làm những việc thế này thôi, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với địa phương cũng là để đẩy mạnh lực lượng. Tôi thấy cậu vẫn nên tham gia”. Cái cớ Châu Bình đưa ra quá hợp lý, Cố Hoài Ninh đành phải nhận lời. Dập máy xong, anh bước chậm rãi trở về phòng ăn. Ngồi đối diện Lương Hòa, trông anh có vẻ ngập ngừng: “Đơn vị có việc đột xuất, e là chúng ta phải về sớm hai, ba ngày”. Nhanh thế ư? Lương Hòa lặng đi, nhưng sau đó, cô lại nghĩ, mình không cần đau đầu nghĩ xem đi đâu nữa rồi. Lương Hòa hỏi: “Vậy bao giờ anh phải đi?” Cố Hoài Ninh nhìn cô thăm dò, thấy thái độ của cô có vẻ bình thản, anh mới yên tâm. Trong điện thoại, Châu Bình nói lễ khai mạc hội thao diễn ra vào thứ Hai tuần sau, mà hôm nay đã là thứ Năm rồi. Cố Hoài Ninh nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai”. “Vâng”, Lương Hòa gật gật đầu, rồi cúi xuống tiếp tục ăn cháo. Cháo nguội rồi, ăn vào hơi khó chịu, cô buông thìa, dọn bát đĩa vào bếp. Cố Hoài Ninh theo sau, chờ cô xong việc mới nói: “Nếu em thấy tiện thì chúng ta về nhà một chuyến nhé!”. Hả? Lương Hòa hơi bất ngờ quay người lại. Cố Hoài Ninh thản nhiên nói: “Sắp đi rồi, về nhà xem thế nào!”. Về nhà họ Cố ư? Việc này nói với anh hình như không phải vấn đề gì to tát, nhưng Lương Hòa cứ nghĩ đến gia đình anh là lại thấy đau cả đầu. Cố Hoài Ninh đương nhiên hiểu rõ trong lòng Lương Hòa lo lắng điều gì, bèn an ủi: “Em không phải lo về cha mẹ anh”. “Được rồi”, Lương Hòa lau tay, lên tiếng đồng ý. Mặc dù cô không tự tin lắm vào bản thân, nhưng các cụ nói rất đúng, ghét của nào trời trao của đấy. Vào làm dâu nhà họ Cố thực ra là quyết định chỉ mới hai tuần trước của cô. Họ gặp nhau ở bệnh viện, tìm hiểu được một thời gian. Hai bên thấy đối phương cũng ổn liền quyết định kết hôn luôn. Thời gian họ tìm hiểu nhau còn chẳng dài, nói chi đến việc tìm hiểu về gia đình đối phương nữa. Mặc dù trước khi cưới Lương Hòa cũng đã gặp cha mẹ anh vài lần, nhưng cũng không thể hiểu được hết về họ. Giờ phải gặp mặt, cô vẫn rất căng thẳng hồi hộp. Khi xe ô tô dừng trước cổng nhà họ Cố, Lương Hòa đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tay vỗ bồm bộp vào trán. Thôi chết, sao cô có thể đến thăm cha mẹ chồng mà hai tay trống không, chẳng mang theo quà gì thế này! Sau một hồi ủ rũ, Lương Hòa quay sang hỏi Cố Hoài Ninh: “Chúng ta cứ thế mà vào sao? Có cần phải mua chút đồ không?”. Cố Hoài Ninh cũng không lường trước được chuyện này, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Không cần đâu!”. “Nhưng…” “Cha mẹ không để ý đâu!” Trời ơi là trời! Lương Hòa nhăn nhăn nhó nhó. Về gia cảnh của Cố Hoài Ninh, Lương Hòa cũng biết được đôi chút. Cha của anh là Cố Trường Chí, cũng là quân nhân, trên vai ông đã được gắn quân hàm tướng quân. Còn mẹ của Cố Hoài Ninh, bà Lý Uyển lại chỉ là vợ hai của ông. Thế nên, nhà họ Cố có đến ba người con trai, con cả là Cố Hoài Thanh, bí thư tỉnh ủy của tỉnh nào đó ở phía Nam, không hay ở nhà. Con trai thứ Cố Hoài Việt chính là con trai đầu của bà Lý Uyển, cũng làm việc trong quân đội giống như em trai Cố Hoài Ninh. Gia đình Lương Hòa đơn giản hơn nhiều. Ba mẹ mất sớm, ngay cả bà ngoại, ngươi ở bên cô lâu nhất cũng đã qua đời mấy tháng nay. Có thể nói giờ cô chỉ có một mình. Gia cảnh hai nhà khác biệt như vậy, Lương Hòa lại càng căng thẳng khi gặp phải gặp cha mẹ chồng. Tuy rằng mọi việc đã được chuẩn bị chu đáo, nhưng khi bước chân vào nhà họ Cố, Lương Hòa không khỏi có cảm giác bất ngờ. Trước mặt cô là rất nhiều vị tiền bối nhà họ Cố đang ngồi trong phòng khách. Cô cố gắng bình tĩnh, kiềm chế lắm mới không để đôi chân chạy vọt ra khỏi cửa. Cố Hoài Ninh cũng đã quen với trường hợp này rồi, anh chỉ huých nhẹ vai, đẩy cô vào nhà, lễ phép chào hỏi. Mọi người cùng gật đầu, khẽ cười, nụ cười thể hiện sự vui vẻ, hòa nhã. Mẹ của anh, phu nhân Lý Uyển từ trong bếp bước ra chào đón niềm nở: “Hai đứa đến rồi hả? Cơm vẫn chưa xong. Hoài Ninh đưa Lương Hòa vào phòng khách nghỉ ngơi đi, không phải làm gì đâu!”. Cố Hoài Ninh thoáng nhìn ánh mắt của mẹ, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Lương Hòa đáp lời: “Con không mệt, để con vào bếp giúp mẹ!”. Phu nhân Lý Uyển nhìn theo bóng dáng Lương Hòa vào bếp, quay đầu nói với con trai: “Con vào phòng khách nói chuyện với các chú đi”. Cố Hoài Ninh vốn chỉ gọi điện cho Cố phu nhân nói là sẽ về nhà, không ngờ mấy ông chú bận trăm công nghìn việc của anh cũng đều biết hết. Liệu có phải muốn kiểm duyệt vợ của anh không? Mẹ thật là… Anh nói: “Mẹ à, Lương Hòa nhỏ hơn con những bảy tuổi, mẹ đừng làm khó cô ấy”. Bà liếc xéo anh một cái: “Biết rồi, biết rồi, là bảo bối của con, là vợ của con”. Cố Hoài Ninh không nói gì, con mắt dõi theo bóng người đang bận rộn trong bếp. Trong bếp giờ là một mớ hỗ độn. Lương Hòa ba chân bốn cẳng giúp chị Trương làm bếp, còn chị Trương chỉ biết chán ngán nhìn cô càng giúp càng làm mọi thứ rối tung lên. Thấy Lương Hòa đang định cầm dao chặt xương, chị Trương vội vàng ngăn lại: “Ấy, em đừng làm nữa, cẩn thận đứt tay đấy, để chị làm cho!”. Lương Hòa tâm trí rối bời, ngần ngại đưa dao cho chị. Chị Trương có vẻ chán nản, đành giao cho cô xử lý con cá vừa được đem vào. Cố Hoài Ninh đúng lúc vào bếp đã nhìn thấy một cảnh hết sức tức cười. Lương Hòa đang xắn tay áo chiến đấu với con cá. Rõ ràng là cô sợ máu, thế mà còn nhắm mắt nhắm mũi ra tay, bộ dáng ấy thật khiến Cố Hoài Ninh phải phì cười. Suy nghĩ một hồi, anh bước tới, giằng lấy con dao cô đang cầm trên tay. “Không biết nấu cơm hả?”, anh cất tiếng hỏi. Lương Hòa cúi đầu, miệng lí nhí trả lời. Chuyện này coi như anh đã sự liệu trước, Cố Hoài Ninh xử lý xong con cá liền đưa cho chị Trương, rồi rửa tay sạch sẽ. Điều này khiến Lương Hòa có chút bất ngờ, từ khi bắt đầu chung sống đến nay, cô không hề nghĩ rằng anh lại biết nấu ăn. Kỹ thuật nấu nướng của chị Trương quả thật rất cao siêu, mùi vị khiến cho người ta mê mẩn, thức ăn như tan trong miệng. Đáng tiếc, bao nhiêu món ngon bày trước mặt, thế mà Lương Hòa cứ phải vừa bẽn lẽn ăn vừa trả lời hàng đống câu hỏi của trưởng bối nhà họ Cố. “Hoài Ninh, sau khi kết hôn, vợ cháu không về đơn vị với cháu sao?”, người hỏi là chú hai của Cố Hoài Ninh, Cố Trường Minh. Chú cũng công tác cùng quân khu với Hoài Ninh. Cố Trường Minh đảm nhận chức vụ chính ủy, mà Cố Hoài Ninh lại là đoàn trưởng đoàn Tăng thiết giáp 302, sư đoàn T, là sư đoàn trực thuộc quân khu do chú phụ trách. Cố Hoài Ninh nhìn Lương Hòa một cái rồi nói: “Cô ấy còn có công việc của mình”, hàm ý trong câu nói ấy đương nhiên là cô không thể về đơn vị cùng anh được. “Ồ, thế Hòa làm việc ở đâu?”, Cố Trường Minh nhìn Lương Hòa hỏi. “Cháu làm việc cho một tạp chí trong thành phố”, Lương Hòa trả lời rất thành thật. “Cái thằng tiểu tử này lại bỏ rơi vợ mới cưới ở thành phố C để quay về doanh trại ư? Ai da, Lương Hòa này, chú nói cháu biết, cháu đành lòng để bị đối xử như thế sao?”, chú út Cố Trường An cười cười, chọc tức hai vợ chồng. Lương Hòa chợt đỏ bừng mặt, Cố Hoài Ninh liếc xéo chú út, dùng ánh mắt hình viên đạn bắn cái nhìn nảy lửa về phía hai ông chú đồng thời cũng là cấp trên của mình. Hai ông chú cười cười, đành cho qua chuyện này. Lương Hòa coi như qua được một ải, nhưng trái tim vẫn đập liên hồi. Cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Hoài Ninh, bắt gặp ánh mắt thờ ơ ẩn giấu nụ cười nhẹ nhàng ấm áp của anh, tinh thần cô cũng dần tốt lên. Lần này đến đây, Lương Hòa không thấy cha của Cố Hoài Ninh, Cố Trường Chí ở nhà. Hỏi ra mới biết, Cố lão gia đang đi thị sát công việc, là việc lớn trong quân, cô cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Bà Lý Uyển gọi Lương Hòa lên tầng hai, đưa cho cô xem một chiếc hộp gấm. Lương Hòa ngần ngại đỡ lấy, mở ra xem, thì ra là hai miếng ngọc rất đẹp. Bà nắm tay cô nói: “Trước khi đi, cha bảo mẹ đưa vật này cho con, con có thích không?”. Lương Hòa hướng miếng ngọc về phía ánh đèn, vuốt ve, những đường vân lấp lánh khi được hàng ngàn tia sáng chiếu rọi. “Con rất thích ạ!”, cô nói. “Vậy thì tốt rồi!” Lương Hòa ngẩng lên, nhìn phu nhân Lý Uyển, nở nụ cười dịu dàng tươi tắn. Hôm sau phải lên máy bay về doanh trại nên Cố Hoài Ninh đưa Lương Hòa về nhà mới của hai vợ chồng, hành lý của anh đặt ở đó. Về đến nhà, việc đầu tiên Lương Hòa làm chính là tháo giày, chạy ngay vào phòng tắm, bộ dạng hoảng hốt cứ như thể sợ anh sẽ tranh cướp phòng tắm với cô vậy. Cố Hoài Ninh giật mình đứng ở cửa một lúc, gương mặt vốn lúc nào cũng lạnh nhạt dường như đang khẽ nở một nụ cười. Bạn thân của Lương Hòa, Hạ An Mẫn đã từng hỏi cô một câu: “Nếu như có một ngày cậu mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy bên cạnh mình là một người đàn ông, cậu sẽ có cảm giác thế nào?”. Không cần đợi câu trả lời từ Lương Hòa, Hạ An Mẫn đã lớn tiếng trả lời thay: “Con người cậu chẳng phải rất đơn giản hay sao? Những người không thích kết hôn như cậu, nếu có đàn ông ngủ cùng thì chắc chỉ có thể là tình một đêm!”. Lúc đó, phản ứng của Lương Hòa là đánh cho Hạ An Mẫn một trận. Bây giờ, giả thiết ấy đã trở thành hiện thực, Lương Hòa đương nhiên có cảm giác bối rối, nguyên nhân có thể là do chưa thích nghi được. Cô tự đánh vào đầu mấy cái rồi xuống giường đi nấu bữa sáng. Sáng hôm sau, Cố Hoài Ninh sẽ lên máy bay trở về thành phố B. Thời gian hơi gấp gáp, lại còn phải dậy sớm đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị hành lý, nếu còn bắt anh đi mua bữa sáng, Lương Hòa cảm thấy thật bất tiện. Vì thế, tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô đã đặt đồng hồ báo thức, đúng sáu rưỡi đã tỉnh giấc. Việc ngủ nướng cô không thạo cho lắm, nhưng có thể lấy bữa sáng làm vật thí nghiệm để rèn luyện tay nghề. Món ăn mà Lương Hòa có thể nấu tương đối quen tay là bữa sáng kiểu Tây, hai miếng bánh mỳ nướng kẹp trứng rán thêm một cốc sữa nóng, xem ra chẳng mất chút công sức nào. Nhưng vấn đề là Cố Hoài Ninh thích ăn cái gì chứ? Trong doanh trại liệu có bữa sáng kiểu Tây không nhỉ? Lương Hòa sau một giây suy nghĩ đã dẹp luôn ý tưởng đó, nhanh tay nhanh chân đi vo gạo nấu cháo, rồi lấy dưa muối trong tủ lạnh ra, sau đó còn xuống nhà mua quẩy và bánh bao. Chuẩn bị xong hết mọi thứ cũng đã gần bảy giờ, cô nhìn một bàn đầy thức ăn, thở phào nhẹ nhõm. Cố Hoài Ninh đúng bảy giờ tỉnh giấc, nhanh chóng vệ sinh cá nhân, cầm khăn lau mặt bước ra ngoài. Khi vào bếp, thấy một bàn đầy thức ăn, lúc đó anh quả thực lặng người đi một lúc. Lương Hòa đang bưng cháo vừa múc từ nồi ra, hai tay hai bát, cháo nóng khiến bờ vai cô run run. Cố Hoài Ninh vội chạy tới: “Để anh, để anh!”. Lương Hòa giật bắn cả mình, trợn tròn mắt nhìn anh. Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo may ô màu trắng, quần bộ đội đã cũ mèm, khi rửa mặt hình như cũng gội đầu luôn, tóc vẫn còn ươn ướt. Thấy anh bước tới, cô lắp ba lắp bắp: “Anh… anh tỉnh rồi à?”, nói xong cô cũng muốn đào ngay cái lỗ để chui xuống. Lắp bắp cái gì thế hả Lương Hòa?! Cố Hoài Ninh nhẹ nhàng hỏi: “Em chuẩn bị bữa sáng sao?” “Vâng, không biết có hợp khẩu vị của anh không!” Cố Hoài Ninh nhún vai, nhìn một lượt khắp bàn ăn. Bánh bao và quẩy có vẻ như là mới mua về, dưa trông cũng khá tươi ngon, không khỏi khiến người ta chảy nước miếng, nhưng anh nhớ mang máng, chỗ dưa này để trong tủ lạnh từ hôm cưới, chắc chỉ có bát cháo trước mặt là của cô vợ thân yêu tự làm thôi. “Cũng được đấy!”, người nào đó kết luận rằng, vấn đề quan trọng là ở tinh thần. Lương Hòa cười ngại ngùng, rồi ngồi xuống cùng anh ăn sáng. Cố Hoài Ninh bay chuyến chín giờ. Ăn sáng xong, nhân viên cảnh vệ của Cố Trường Chí đến đón anh ra sân bay. Viên cảnh vệ này tên Phùng Đam, một anh chàng vừa tròn hai mươi tuổi. Tuổi tác cũng chẳng kém Lương Hòa là mấy, nhìn thấy cô lại cứ một tiếng chị dâu, hai tiếng chị dâu, khiến cho Lương Hòa đỏ cả mặt, bèn đứng sang một bên để cậu ta vào nhà. Cố Hoài Ninh đang đứng trước gương thắt cà vạt, đeo cầu vai. Lương Hòa đã quen nhìn anh mặc quân phục, nhưng chưa từng thấy anh đeo cầu vai. Cầu vai có hai vạch hai sao, cũng chẳng rõ là cấp bậc nào nữa. “Anh về doanh trại trước, có vấn đề gì thì gọi điện báo cho anh, nếu không gọi được anh thì gọi thẳng cho Phùng Đam”, Cố Hoài Ninh dặn dò Lương Hòa xong, quay ra nói với Phùng Đam: “Phùng Đam, lúc tôi không ở nhà, phiền cậu chăm sóc cho chị dâu cậu chu đáo một chút!”. “Vâng, thưa thủ trưởng, em chắn chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”, Phùng Đam cười ha hả, hành lễ theo động tác trong quân đội. Cố Hoài Ninh cốc đầu cậu ta một cái, rồi quay sang nhìn Lương Hòa. Cô đang lặng lẽ đứng ở cửa, giữ mãi tư thế mở cửa mà chẳng biết trong đầu đang nghĩ cái gì. Thấy anh đi tới, cô nói: “Em đi tiễn anh!”. “Không cần đâu!”, anh đội mũ vành to trên đầu, chỉnh lại quân trang: “Anh tự đi là được rồi!”. Lương Hòa chăm chú nhìn anh đi mấy bước, rồi nói với theo: “Vậy để em tiễn anh xuống dưới”. Phùng Đam đặt hành lý vào cốp xe, sau khi mở cửa xe cho Cố Hoài Ninh thì tự giác bước vào xe ngồi trước. Cố Hoài Ninh giữ cửa xe, điềm đạm bước đến trước mặt Lương Hòa, một tay giữ đầu cô, tay kia vén mấy sợi tóc mái trên trán cô, rồi đặt lên đó một nụ hôn: “Anh đi đây, đến nơi sẽ gọi điện cho em”. Nụ hôn khiến Lương Hòa bất ngờ. Cô ngẩng đầu lên nhìn sâu vào đôi mắt của anh, thoáng chốc lại chuyển hướng nhìn sang chỗ khác, nhỏ nhẹ dặn dò: “Anh đi đường cẩn thận!”. Lương Hòa đứng yên tại chỗ, chiếc xe Jeep khuất xa khỏi cánh cổng chung cư một lúc lâu sau, cô vẫn cứ đứng nguyên chỗ cũ. Cho đến khi cảm thấy hơi lạnh của sương sớm phảng phất đâu đây, cô mới chợt rùng mình quay trở lại vào nhà. Vào đến nhà, cô thả mình xuống giường, sáng nay dậy sớm quá, bây giờ ngủ thêm một giấc nữa cũng đâu phải là không được. Chỉ có điều, cô phát hiện mình rất khó ngủ. Lương Hòa nhìn vào tấm ảnh cưới treo trên giường. Trong ảnh, cô cười thật dịu dàng, còn anh thì vẫn dáng vẻ điềm đạm bình tĩnh mà cô đã quen mắt lắm rồi. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nhìn quanh ngôi nhà trống trải, chợt nghĩ, thực ra họ chỉ mới kết hôn có bốn ngày thôi mà! ... Mời các bạn đón đọc Yêu Thương Trao Anh của tác giả Scotland Chiết Nhĩ Miêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hoàng Hậu Vô Đức - Tửu Tiểu Thất
Anh nam chính – Kỷ Vô Cữu là Hoàng đế lên ngôi năm 18 tuổi. Vì tuổi còn trẻ, căn cơ chưa vững nên anh phải tuyển dàn hậu cung cho nó hùng hậu để ổn định thế lực =)))) Nói vậy thôi chứ anh nam chính của chúng ta không phải loại háo sắc, trước khi gặp được nữ chính – Diệp Trăn Trăn anh còn không biết yêu là gì. 20 tuổi nam chính rước nữ chính về làm Hoàng hậu, căn bản là do nữ chính có gia thế rất hùng hậu trong cung, đến khi yêu bả rồi thì dàn phi tần kia với anh như không khí :)) Tên truyện cũng nói lên tính cách của nữ chính Diệp Trăn Trăn rồi =)) Đêm tân hôn bả đạp nam chính xuống giường, anh vua dứt khoát dỗi vợ ngủ ở tẩm cung. Về sau “làm cho Hoàng thượng khó chịu chính là công việc hàng ngày của Hoàng hậu” =)))) Nữ chính rất thông minh, binh thư, hành quân, đánh trận cái gì cũng biết, tính cách thẳng thắn. Cung đấu âm mưu rắc rối nhưng bả giải quyết nhanh gọn lẹ. Lúc đầu 2 anh chị không vừa mắt nhau nhưng về sau yêu vào rồi thì tình cảm với hài dã man luôn. Nam chính rất ngây thơ trong tình yêu, yêu rồi mà không biết, thắc mắc đi tìm kĩ nữ thanh lâu để hỏi đáp. Lúc đó ổng cải trang, gặp mấy ông quan cũng đi thanh lâu, vội lấy bình trà che mặt lại, ổng chỉ lo che cho ổng mà quên mất thằng cha đứng kế bên là đại thái giám tổng quản, mấy ông quan thấy đại thái giam là biết người bên cạnh là ai rồi =))))) Cơ mà mấy ông quan rất thức thời giả vờ như không biết, ổng còn thở phào “May quá họ không thấy ta” =))))) Chị nữ chính nuôi con vẹt, đang dạy nó nói thì anh nam chính nhào vô lôi bả lên giường xxoo, xong con vẹt suốt ngày rên ư ử, lặp lại mấy lời lưu manh bậy bạ của 2 người =)))) thế là cả mấy ngày sau, 2 vợ chồng đóng kín cửa để dạy con vẹt nói lại =)) Nam chính đang đứng giữa thảo nguyên thì cô công chúa dị quốc chủ động nhào vào ôm chặt ổng, muốn quyến rũ. Nữ chính đứng đằng sau thấy, nếu theo motip cẩu huyết thì nữ chính sẽ hiểu nhầm, sẽ cãi nhau, sẽ bỏ đi, sẽ thế lọ thế chai,… Đằng này không hề !! Anh vua thấy chị hậu đứng đó, hắn gào lên : “Trăn Trăn ! Cứu ta với!”, làm như thiếu nữ bị người ta cưỡng hiếp không bằng =)))) Thế là chị hậu hùng hùng hổ hổ xông tới cứu chồng, anh vua như con cún cụp đuôi vội vàng núp sau lưng chị hậu =)))) Yêu vào rồi thì nam chính thủ thân như ngọc, độc sủng nữ chính, đến nỗi thà bị cổ độc hại suýt chết cũng không ngủ với nữ phụ vì không muốn phản bội nữ chính. Nữ tử không tài chính là đức, chị nữ chính vì quá giỏi, quá có tài nên trở thành vô đức hoàng hậu :)) Văn phong của Tửu Tiểu Thất kiểu tưng tửng, hài hước, có chút biến thái =)) Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Vô Đức của tác giả Tửu Tiểu Thất.
Hồng Nhan Loạn - Đóa Đóa Vũ
Tương truyền, người con gái nào rút được quẻ Đế vương yến thì sẽ trở thành vợ vua, ảnh hưởng lớn lao đến mức có thể nắn dòng lịch sử. Lại tương truyền mỗi quẻ chỉ có một chiếc. Vậy mà lại có hai người con gái rút trúng quẻ này từ cùng một ống. Sau đó một người trở thành quý phi sủng ái hậu cung, một người trở thành phu nhân thừa tướng đương triều. Đêm tân hôn, thừa tướng đi biệt tăm tích, sáng mới trở về, thành thật nói với Quy Vãn rằng, chàng sẽ sủng nàng, bảo vệ nàng, sẵn sàng dâng nàng mọi thứ trừ tình yêu, vì trái tim chàng đã ký gửi ở chỗ Huỳnh phi mất rồi. Quy Vãn bản tính dửng dưng, vốn được dạy dỗ từ nhỏ rằng ái tình chỉ khiến người ta đau khổ, nên cũng không lấy thế làm buồn phiền. Ngày qua ngày nàng vận nam trang rong chơi khắp nơi, lần lượt gặp ba người mà việc quen biết nàng trở thành mối hận nghìn thu của họ. Một là tướng quân đứng đầu hàng quan võ, quyền thế ngang ngửa chồng nàng. Một là vương tử dân tộc thiểu số, vì nàng mà đã phấn đấu đoạt đích, rồi nuôi chí lớn đoạt cả giang san thiên triều. Một người nữa là trạng nguyên tương lai, vì muốn có nàng mà đánh mất bản chất trong sáng, biến thành tiểu nhân ti bỉ chết đuối trong xoáy nước quyền lực. Đấu thủ tiếp theo lao vào đường đua chật chội này chính là hoàng đế, người ban đầu đã gài quẻ Đế vương yến cho Diêu Huỳnh để nạp cô ta làm phi, mục đích thật sự là dùng cô làm quân cờ kiềm chế thừa tướng. Đây cũng là hành động khiến hoàng đế di hận suốt kiếp, nhất là khi tàn rữa trên giường bệnh, chàng phát hiện ra Quy Vãn lại thật sự rút được chiếc quẻ quý hiếm năm mươi năm mới có người rút trúng một lần kia. Thừa tướng không đến nỗi mù quáng, chưa đầy một năm sau khi cưới, đã nhận ra mình được trời ban ngọc quý, càng cưng nàng như vua cưng vàng anh. Trích đoạn "Đế Vương Yến", truyền thuyết kể rằng nữ tử nào rút được quẻ này mệnh đã định sẽ trở thành vợ vua. Ngày xuân ấy, "Đế Vương Yến" lại cùng xuất hiện trong tay hai người con gái tú mỹ tuyệt luân, một như vầng dương rực rỡ, một như khuôn nguyệt lấp lánh. Mặt trăng và mặt trời cùng xuất hiện, tất sẽ biến loạn. "Họa quốc chi nguyên", rốt cuộc, ai mới đích thực là “Họa quốc chi nguyên"?   Mời các bạn đón đọc Hồng Nhan Loạn của tác giả Đóa Đóa Vũ.
Hoa Hồng Ký Ức - Lâm Địch Nhi
Em nhớ anh mỗi khi vui vẻ và hạnh phúc, bởi anh là người em muốn sẻ chia. Em nhớ anh mỗi khi buồn bã và thất vọng, bởi anh là người hiểu thấu lòng em. Em nhớ anh mỗi khi em cười và khóc, bởi em biết chỉ có anh mới có thể nhân lên nụ cười trên môi và lau khô nụ cười trên má em. Lúc nào em cũng nhớ anh, nhưng em nhớ anh nhất trong những đêm dài em thao thức, nghĩ về tất cả những giây phút tuyệt vời khi chúng ta cùng ở bên nhau. “Hóa ra tình yêu chính là, cho dù anh có thay đổi khuôn mặt, lãng quên ký ức. Đôi mắt em vẫn sẽ vì anh mà ngời sáng. Trái tim em vẫn sẽ vì anh mà loạn nhịp.” *** Thế gian này, mọi thứ sẽ già nua, duy chỉ có tình em là trẻ mãi. Thế gian này, bao điều dối trá, duy chỉ có tình em vẫn mãi sáng trong. “Chỉ có tình yêu, dù bạn đeo mặt nạ đi chăng nữa, người yêu bạn vẫn sẽ đi về phía bạn, dù cô ấy không hề biết người đó là bạn, nhưng trái tim sẽ dẫn đường cho cô ấy…”   Mời các bạn đón đọc Hoa Hồng Ký Ức của tác giả Lâm Địch Nhi.
Đời Này Không Đổi Thay - Huyền Mặc
Sách Nói Đời Này Không Đổi Thay   Anh vốn là kẻ ngông cuồng tự đại, khi còn nhỏ vì bị bức ép mà phải dồn cô bạn thanh mai trúc mã của mình vào biển lửa, từ đó về sau anh hao tâm tổn sức làm biết bao chuyện nhằm bù đắp cho cô, ngày cầu hôn cũng là ngày cô quay lưng phản bội anh. Tình nghĩa nhiều năm hóa ra cũng chỉ là lời nói dối. Còn cô cả đời kiên cường, nhẫn nhịn, nhưng vì âm kém dương sai mà tận mắt chứng kiến cái chết của người mình yêu, từ đó cô đóng cửa trái tim mình nhất quyết gìn giữ lời thề ước cùng người đã khuất. Khi cây tường vi đã đi qua bốn mùa, tóc đã dài lại lần nữa cắt đi, không biết đã gặp gỡ bao lần, nhưng tất cả chỉ là trong giấc mộng. Ba năm sau, cơ duyên xảo hợp, cố nhân tương phùng, từng bước xích lại gần nhau, chẳng thể chia xa. Bên cạnh cô giờ đây có một người mới theo đuổi, một vị giảng viên đại học tưởng như nho nhã dịu dàng nhưng thân phận chứa đựng một bí mật không ngờ. Lan Phường lần nữa dậy sóng, hồi ức của mười năm sinh tử dần rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tình yêu là tồn tại mãi mãi.   Mời các bạn đón đọc Đời Này Không Đổi Thay của tác giả Huyền Mặc.