Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ

CUỐN SÁCH NÀY CHẮC CHẮN LÀM BẠN NHỚ:  Nhớ người mà bạn thầm thương trộm nhớ? Nhớ người luôn kề vai sát cánh bên bạn? Nhớ người hiểu rõ bạn từ những điều nhỏ nhặt nhất? Nhớ những đoạn thanh xuân đứt gãy, nhòe mờ, những cách xa, bỏ lỡ, nhớ cả nụ cười nhớ cả nước mắt.  “Mong hồi ức là thanh xuân, năm tháng là câu chuyện, tình cảm ấm áp và niềm cảm động, chảy mãi không ngừng.” Dành tặng “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ”của hai tác giả Văn Tử & Kim Hạo Sâm đến người đã xuất hiện trong thanh xuân của bạn, người đã lưu lại cho bạn hồi ức không thể nào quên, người đã giúp bạn hiểu thế nào là tình bạn, thế nào là cùng nhau và thế nào là … tuổi trẻ.  Cuốn sách là những câu chuyện về thanh xuân, những trải nghiệm trong cuộc đời, những tâm sự trong lòng, tuy nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần sâu lắng.  Người cũ có phải là người tốt nhất? Tình yêu thanh xuân có phải là quý giá nhất ? Tôi không biết! Chỉ biết rằng có những thứ trên đời qua rồi không níu được nhưng cũng chẳng quên được.  Thật vui, vì cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ Thật vui, vì cậu đã cùng tớ trải qua quãng thời gian tươi đẹp ấ Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ. Cảm ơn cậu, vì tất cả. “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ” dành tặng những năm tháng tuổi trẻ của bạn có ngọt có đắng và có cả xót xa của nước mắt. Có thêm gì nữa thì chậm rãi mà nhớ về, nha!  *** Cuối năm 2016, tôi cho các bạn ở studio nghỉ Tết hơn một tháng, còn tôi ở lại Besides, đọc sách, uống cà phê, viết cuốn sách này. Sau đó, hai mươi bảy tháng Chạp, tôi mới ngồi lên tàu cao tốc trở về nhà. Không phải là tôi không nhớ nhà, chỉ là càng trưởng thành, chuyện độc thân càng trở thành gánh nặng của gia đình, khiến mỗi lần sum họp, dù chỉ là trong cuộc điện thoại, đều không tránh khỏi chủ đề giục cưới, cảm nhận được sự nóng lòng chờ mong mỗi phút mỗi giây của họ. Lần này, đương nhiên không ngoại lệ. Vừa về tới nhà không lâu, hàng xóm đã chạy tới hỏi: “Sao năm nay lại về nhà ăn Tết một mình thế này?”. Tôi quay đầu nhìn mẹ tôi đang nấu nướng trong bếp, thở phào một hơi, hi vọng thời gian bà nhắc tới chủ đề này muộn hơn chút, muộn hơn chút nữa. Bữa cơm tối, họ hàng hỏi tôi: “Cháu mua được nhà ở Hàng Châu chưa?”. Tôi nói rồi. Sau đó, họ hỏi giá nhà, cảm thán rằng: “Ôi chao, nhiều tiền thế, phải trả tới sáu mươi tuổi mới hết ấy nhỉ. Tôi thực sự không hiểu mấy người trẻ các cô các cậu, thành phố lớn rốt cuộc có gì tốt chứ? Cháu nên học hỏi anh họ của cháu, ở tỉnh kết hôn, sinh con, nó muốn ăn gì, tôi lái xe là có thể đưa nó đi…”. Lần này e là tôi không tránh được. Quả nhiên, mẹ tôi nhìn tôi một cái, lắc đầu nói: “Những cái khác không quan trọng, dù thế nào cũng phải tìm được đối tượng trước, lại một năm trôi qua rồi, con nhìn xem con đã bao nhiêu tuổi rồi…” Những lời phía sau được lặp lại vô số lần trong suốt những năm qua, dường như đối với họ mà nói, kết hôn mới là trọng điểm duy nhất trong cuộc sống hiện tại của tôi. (2) Dịp Tết này, trên Weibo có một số dòng trạng thái nói về lời hỏi han và so sánh chuyện nhà chuyện cửa của các bậc tiền bối họ hàng thân thích. Trong đó, chuyện được người ta nhắc tới nhiều nhất chính là giục cưới. Từng có một khoảng thời gian dài, tôi luôn lo lắng và buồn bã về chuyện này, cảm thấy bản thân không thể thỏa mãn được kì vọng của cha mẹ, dằn vặt tự trách trước sự nhọc lòng của họ. Cho đến khi đọc được một câu nói trên Weibo của người tranh biện Hoàng Chấp Trung trong chương trình Let’s Talk[1], tôi như gặp được tri kỉ, bùi ngùi vô cùng. Anh ấy nói rằng: “Người thân, đến từ huyết thống, tình yêu của họ, đến từ thiên tính. Đối với phần lớn các bà mẹ mà nói, dõi mắt theo hành trình của bạn, bà thà rằng đứa con cưng của mình sống một cuộc đời bình thường, an ổn, chứ không nhẫn tâm nhìn thấy đứa con mất một cánh tay một bên chân, làm tướng quân trở về”. Hẳn nhiên là chúng ta đều biết rằng, cha mẹ bởi vì yêu, nên mới có kì vọng lớn lao như thế. Hi vọng con cái sớm ngày yên bề gia thất, có người chăm sóc, cả hai nương tựa vào nhau, gây dựng một gia đình hạnh phúc, họ mới có thể yên tâm. Chỉ có điều, các bậc cha mẹ không hiểu rằng, thời đại ngày nay đã khác xa thời đại trong quá khứ. Luôn có một số người, dù phải mất tay mất chân, vẫn hi vọng có thể đánh thắng trận trở về, chứ không phải là sống an phận một đời, tầm thường được chăng hay chớ. Thế hệ trẻ chúng ta, ngoài việc nối dõi tông đường, sinh con đẻ cái ra, có nhiều chuyện chúng ta muốn làm hơn, chúng ta theo đuổi cuộc sống lí tưởng. Càng trưởng thành, chúng ta chỉ có thể càng nhẫn tâm từ chối sự kì vọng của cha mẹ, để vâng theo lòng mình, đồng ý với thời cơ và duyên phận, hiểu rõ ràng rằng, chuyện sống bên một người không chỉ là chuyện đơn giản củi gạo mắm muối. Đây là một loại trách nhiệm khác, đối với cuộc đời mình, đối với cuộc đời của người chưa biết kia. Kết hôn không phải là điều kiện duy nhất để hạnh phúc, chỉ có sống cuộc sống lí tưởng, mới là hạnh phúc. Đương nhiên là tôi hiểu rằng, trong cuộc sống này, chúng ta có quá nhiều vướng bận trong tình cảm và trách nhiệm. Nhưng, hi vọng các bậc cha chú có thể hiểu, thử tìm hiểu, cuộc đời mà chúng tôi thực sự muốn có, chẳng qua là sống vì mình. (3) Tôi quen với một số người bạn tuổi đã ngoài bốn mươi, vừa kết hôn không lâu, con cái mới dăm ba tuổi, nói ra cũng là kết hôn muộn. Nhưng khi họ còn trẻ, thỏa thích làm những thứ mà mình muốn, xông pha cho sự nghiệp của mình. Cho đến đúng thời gian gặp được đúng người, kết hôn, xây dựng gia đình, trở thành cha mẹ. Tất thảy những điều này, không phải là để thỏa mãn bất kì ai, mà chỉ là nghe theo tâm ý của mình để bước về phía trước. Tôi từng chụp ảnh cưới cho một cặp vợ chồng mới cưới, người đàn ông đã bốn mươi ba tuổi, hai năm trước anh gặp được cô vợ nhỏ hơn mình năm tuổi. Anh bảo rằng, đến độ tuổi này khó mà bị hớp hồn ngay từ ánh mắt đầu tiên lắm, đã qua cái tuổi nông nổi và nhiệt huyết căng tràn khi yêu đương thời trai trẻ từ lâu rồi. Thế nhưng, cũng chính bởi vậy mà càng trân trọng cuộc gặp gỡ hơn, càng hiểu phải gây dựng, chăm bón, yêu một người như thế nào hơn. Khi anh nói những lời này, vẻ đẹp trai ấy, là thứ không có được ở chàng trai hai mươi tuổi. Còn vợ của anh, lại cười nói: “Sau này tôi mới hiểu rằng, thì ra những năm tháng độc thân cứ kéo dài đằng đẵng như thế, chẳng qua chính là để chờ đợi anh ấy tới”, sau đó chị khẽ đấm vai anh ấy nói, “Nhưng anh cũng không biết đường đến sớm một chút!”. Hai người nhìn nhau cười, khiến người bên cạnh phải ngưỡng mộ. Tôi có một người bạn, ngày còn trẻ bởi vì bị gia đình thúc giục, nên đã tìm một người “tạm được” trên mọi phương diện, tạm coi là môn đăng hộ đối. Sau khi xem mặt, gặp nhau mấy lần đã quáng quàng làm đám cưới. Vài năm sau, bởi vì cả hai không yêu nhau, mâu thuẫn ngày một gia tăng, làm việc ở thành phố lớn mỗi ngày đã đủ đau đầu nhức óc, về nhà còn phải đối mặt với những trận cãi vã, cuối cùng họ đã bước vào con đường ly hôn. Khi cô gái một lần nữa quay trở về cuộc sống độc thân, cô bảo rằng: “Giờ tôi mới hiểu rằng, thì ra có những chuyện quả thực không thể tạm bợ, dù sao thì cuộc sống giống như chuyện uống nước vậy, ấm lạnh tự mình biết. Tất thảy những mừng giận buồn vui trong cuộc sống của mình, chỉ có mình hiểu rõ nhất. (4) Kể từ khi nhớ chuyện, cuộc đời của chúng ta luôn là nghe theo người khác. Khi đi học thì nghe cha mẹ và thầy cô, sau khi đi làm thì nghe cấp trên. Phần lớn cuộc đời của mọi người đều bị cuộc sống đẩy về phía trước, vứt bỏ con người đích thực của mình kia, vứt bỏ cả những thứ thuần túy nhất trong cuộc sống. Niềm vui đích thực của chúng ta là gì nhỉ? Cuộc sống mà chúng ta thực sự mong muốn là gì? Bạn có còn nhớ, có đi hỏi chính mình hay không? Tôi còn nhớ trong một chuyến du lịch, tôi từng chụp ảnh cho một cặp vợ chồng già tám mươi ba tuổi. Họ kết hôn năm mười tám tuổi. Vào độ tuổi đẹp nhất, họ cùng nhau xây dựng gia đình, chăm sóc lẫn nhau. Ngày hôm ấy, ông luôn nắm lấy tai bà, còn bà chăm chú chỉnh cổ áo sơ mi giúp ông. Lòng tôi bỗng dâng lên niềm cảm động sâu sắc trước những vụn vặt trong ống kính máy ảnh mà tôi nhìn thấy. Ở họ, tôi nhìn thấy sự đáng quý của việc nương tựa vào nhau. Họ khiến tôi hiểu rằng, tình yêu có thể khiến hai sinh mệnh hoàn toàn khác biệt nương tựa vào nhau, bầu bạn một đời. Tôi nghĩ, cuộc hôn nhân như thế này, mới là cuộc hôn nhân mà chúng ta mong đợi, đáng để chúng ta chờ đợi. Ở bất cứ thời khắc nào, xin đừng quên điều bạn muốn là gì. Bạn phải đứng ở chính giữa cuộc đời mình, quyết định phương hướng bạn muốn đi, sau đó chứng minh cho cả thế giới thấy, lựa chọn của bạn, chưa từng sai. Diary Bạn biết không, tôi luôn nhớ nhung

Mời các bạn đón đọc Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ của tác giả Văn Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường
Hắn, chán ghét cuộc sống nơi Las Vegas sầm uất, âm thầm trốn sang Đài Bắc trốn việc. Hắn, do nổi máu anh hùng nghe tiếng hét trong TV liền tưởng có người gặp nạn liền đến ứng cứu. Nào ngờ không cứu còn đá bị nàng bị thương. Nàng, lạnh lùng như băng nhưng chỉ cần ở bên hắn là lại bộc lộ bản tính thật của mình. Ở bên hắn nàng không e dè, lại vô tình ngủ cùng giường với hắn rồi lại vô tình cho hắn mướn giường, vô tình cho hắn hiện diện trong cuộc sống nàng rồi cả trái tim nàng. Thế mà hắn, sau khi khiến tim nàng đập thình thịch lại từ biệt trở về Las Vegas. Không được, nàng nhất định phải đi tìm hắn… *** Kỳ quái, là hắn bị biến dạng hay là mắt nàng có vấn đề? Nụ cười mê người của hắn nàng một chút cũng không để ý Ngang nhiên nắm lấy tóc hắn thành cái bím tóc. Nữ nhân khác cả đời nguyện ý cùng hắn lên giường. Chỉ có nàng nằm bên cạnh hắn mà vẫn có thể ngủ ngon lành. Là nàng e sợ bản thân không đủ tiêu chuẩn hay là hắn không đủ mê người? Vẫn là nàng căn bản không đối xử với hắn như một nam nhân. Nàng luôn mang cái mặt nạ lạnh lùng đối mặt với mọi người Ngẫu nhiên lộ ra sự dịu dàng cùng ngượng ngùng làm cho hắn tim đập thình thịch Hắn lấy làm tức giận vì nàng luôn vì đồ ăn mà đẩy hắn ra. Hắn nam nhân đầy sức quyến rũ lại không ai bì được mà lại thua kém mùi vị của thức ăn. Còn gì tàn khốc hơn nữa… *** _ Cô ấy là ai? _ Khải Quỳnh Sâm- Bart, mẹ của Hawke Bart. Ở thành phố bị Khiết Tây quay như chong chóng cả ngày, Ninh Ninh về Bart gia ăn cơm xong tắm rửa xong, vừa định lên giường ngủ thì Bạch Vân gõ cửa phòng. Ninh Ninh vừa mở cửa thì đã thấy Bạch Vân đưa cho cô một xấp poster. Tấm thứ nhất là một cô gái cao gầy với mái tóc vàng óng ánh. Cô gái xinh đẹp ấy có một đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp. Màu mắt như biển sâu hút ấy khiến khí chất lạnh lùng của cô càng thêm quyến rũ. Ninh Ninh mở miệng hỏi. Câu trả lời của Bạch Vân không nằm ngoài dự đoán của cô. Cô mở trang thứ hai ra, vẫn là cô gái kia, lạnh lùng xinh đẹp khiến người khác không thể rời ánh mắt. Ninh Ninh tiếp tục tò mò xem thêm vài trang. _ Cô ấy cũng là người mẫu sao? _ Đúng! Bạch Vân ngồi bên cạnh Ninh Ninh cùng cô xem ảnh chụp. _ Lúc cô ấy còn sống là người mẫu nổi tiếng cả thế giới. Cô rất trẻ lại nhanh chóng nổi tiếng. Nhiều người ghen ghét bên cạnh, hơn nữa công việc bận rộn, cảm tình không trôi chảy, tạo nên áp lực quá lớn cho nên cô thường hay say rượu cùng… _ Hút thuốc phiện. Ninh Ninh nhỏ giọng mở miệng, cô đưa tay vuốt ve gương mặt cô người mẫu tóc vàng có đôi cánh màu đen sau lưng từ trên cao rơi xuống. Đó là thiên sứ bị đọa đày. Cánh tay bên phải bị thương rỉ máu, trong mắt chứa đầy đau thương. _ Em sao biết được? Bạch Vân có chút kinh ngạc. _ Trong ác mộng của Hawke thường hay nói mớ. Cô vẫn nghĩ ác mộng đó liên quan đến cha anh không ngờ lại là… Bạch Vân khẽ thở dài, dịu dàng nói. _ Khấu nói khi anh ấy đến đây. Hawke rất trầm lặng, miệng nói ra toàn lời khi dễ người khác. Đúng là một tiểu thiếu gia xinh đẹp nhưng cá tính mãnh liệt. Mỗi lần đều khiến Khấu đánh cho anh một trận. Nhưng sau khi Hawke gặp tai nạn xe cộ, ở trong bệnh viện hết nửa năm, Khấu không biết anh xảy ra chuyện gì. Khi Hawke tỉnh lại vẫn không nói một lời. Một hôm anh đến thăm Hawke thì thấy anh ấy bị trói trên giường. Hỏi ra mới biết tên thiếu gia ấy uống thuốc tự sát còn muốn chạy lên sân thượng nhảy lầu tự tử. Vì thế họ phải trói anh lại, để tránh anh tự làm tổn thương mình. Ninh Ninh nghe được trong tim liền đau nhói, cô thử vài lần, mới có biện pháp mở miệng. _ Vì sao lại thế? _ Không biết! Mời các bạn đón đọc Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường của tác giả Hắc Khiết Minh.
Âm Duyên Kết
Nói ngắn gọn thì đây chính là một đoạn bi thương của một nữ nhân khi bị ép buộc gả vào nhà Bùi gia. Kết quả là đến lúc thành hôn thì nhà trai lại bày kế, sau đó còn lừa gạt để nàng phải có ‘âm hôn’ với con trai họ. Cuối cùng, không ngờ âm kém dương sai thế nào mà nàng lại bị gả nhầm cho một ma nữ ‘độc ác’. Không những vậy, nàng còn phải trải qua biết bao chua xót khi đối phương tìm tới cửa ‘tính sổ’. Đây quả là một câu chuyện thương tâm a! (Editor: ....và cũng rất lãng mạn a ) Trong ‘Mẫu Đơn Đình’ có nói: “Tình không biết từ khi nào thì bắt đầu, vừa nảy mầm liền đâm sâu. Kẻ sống có thể chết, mà người chết vẫn có thể hồi sinh. Sinh mà không thể cùng tử, tử lại không thể cùng sinh, là một loại dằn vặt tra tấn.”. [*Mẫu Đơn Đình: là một vở kịch nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Do nhà soạn kịch thời Minh – Thang Hiển Tổ viết năm 1598.] ….. Nhiều người nói sống chết do trời, yêu hận do người. Âm dương có thể đoạn tuyệt, nhưng ái tình sẽ là vĩnh viễn. *** Đây là bộ truyện mình yêu thích nhất , sẽ rất đáng tiếc nếu những ai chưa đọc bộ này. Bộ này trong sủng có chút ngược, trong ngọt có chút giấm chua. Khúc cuối có vị đắng, nhưng là vị đắng của đường mật. Và cái kết sẽ làm thỏa mãn người xem. Đúng như theo tên truyện, tức là Nên duyên với người âm. Điểm hay trong bộ truyện này đó là tình tiết truyện rất hấp dẫn, kịch tính. Ngay từ thời điểm bắt đầu đã tạo nên sự rùng rợn đầy ma mị, cuốn hút. Tuy chỉ là 1 vụ án giết người ân oán thường tình, nhưng tác giả rất khéo léo đang xem các chi tiết dù lớn hay nhỏ, 1 cách logic dẫn dắt người xem từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác. Bạn sẽ tự cảm thấy mọi việc trở nên ngỡ ngàng như cô gái Diệp Kết Mạn ngây thơ, cứ ngỡ m vướng vào 1 mối lương duyên oan nghiệp, hay là... lương duyên do trời định, như duyên tơ hồng đã được kết sẵn. Và rồi trái tim khó hiểu lại đập rộn ràng với 1 đối tượng chẳng là nam, lại chẳng là người,... cái tên Kỹ Tây Vũ như âm hồn các quỷ (mà đúng là âm hồn thật) cứ dần dần khắc sâu vào tự đáy lòng từ lúc nào. Diệp Kết Mạn là người đã yêu thì sẽ chung tình đến chết, thà là trời phụ mình, chứ không phụ người, dù biết bị lợi dụng nhưng vẫn đâm đầu vào hố lửa. Kỹ Tây Vũ một cô gái ko những thông minh, xinh đẹp mà còn thâm hiểm, ân oán rành mạch, có chết cũng phải kéo kẻ đã hại cô cùng xuống địa ngục. Kỹ Tây Vũ nghĩ rằng m chết rồi thì cứ phong lưu 1 lần cho đã, dè đâu cái tên Diệp Kết Mạn lại ngờ nghệch, lại quá thành thật, yêu mà đem hết cả chân tình đối đáp. Từ lương tâm cho đến tâm can, và cả trái tim khiến Kỹ Tây Vũ phải vùng vẫy, từ linh hồn chẳng thèm đoái hoài đến kiếp sau, chẳng sợ bị đầy đọa kiếp, chẳng sợ hồn tiêu phách tán, nhưng duy nhất chỉ sợ mất mỗi... Diệp Kết Mạn. Nào còn có kiếp sau nữa, chỉ có giây phút này nếu ko giữ được Diệp Kết Mạn, thì cho dù có ngàn kiếp cũng chẳng còn gặp nhau. Chính cái tình thâm sâu nặng của cặp đôi oan gia nghiệt duyên này, tạo nên điểm nhấn hút manh mẽ. Khiến người đọc chỉ mong cặp đôi này nên duyên dù biết ngược luân thường đạo lý. Với riêng mình nếu nói điểm trừ trong bộ truyện này, có lẽ chính là cảnh H, ko phải vì truyện tạo H dở mà là vì mình muốn có 1 đoạn H giữa người với người ở khúc cuối. Vì những H giữa người với ma cũng hay như chưa đủ vị. Bởi vì có lẽ m là người thực dụng. Mời các bạn đón đọc Âm Duyên Kết của tác giả Tang Lý.
Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì
Hệ liệt Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì này bối cảnh hiện đại, các nhân vật có mối quan hệ ràng buộc với nhau, nam chính đều là cực phẩm (theo nhiều kiểu). Các truyện trong này có độ dài vừa phải, đọc đảm bảo hay. Có vài truyện đã được làm xong. Còn vài truyện chưa làm thì Amber làm nốt, theo nguyện vọng của rất nhiều bạn. Amber hứa là không bỏ ngang, làm đến cùng, tuần nào cũng có. Tuy nhiên theo lệ cũ thì Amber sẽ đặt pass các chương bất kỳ, đề nghị bạn nào muốn xin pass thì like page hoặc share bài trên face nhà mình, sau đó inbox Amber sẽ gửi pass luôn. Tiền truyện: Mật Mã Hải Dương Nguyệt Quang Phần sau: Boss gian xảo Anh chàng bỉ ổ đáng yêu Đại hắc ưng lãnh khốc Thiên sứ u buồn Anh chàng nhà quê thâm tình Lãng tử xinh đẹp Sói hoang xấu tính Bảo bối đại mãnh nam *** Đây là lần đầu Du Nhi edit thể loại ngôn tình, về văn phong thì chắc sẽ để cho các bạn đánh giá, Du cố gắng không để mất văn phong của tác giả này ,những đoạn chém quá tay thì thông cảm nhé, tay mơ nên chỉ dám cố gắng càng ngày càng tốt thui ^^ . Quyết định edit lần này vì : Yêu thích cuồng nhiệt hệ liệt này ~~~ >_______<  , có ai làm beta cho mình hem hí hí Giới thiệu : Muốn xem mãnh nam chứ các bạn , vẻ đẹp như chai Hàn thì chắc có lẽ ít cơ mà bù lại cơ bắp các anh nhiều a~ Các mãnh nam của chúng ta hội đủ các yếu tố đủ để cho đám mê chai chúng ta “đổ gục” : mặt dày có (phải nói nhiều), thô lỗ có, ôn nhu có, lãnh khốc có, bỉ ổi có, lạnh lùng có, cao ngạo có, ….nhiều nữa đếm hêm nổi đọc rồi biết nha. Nhật kí mãnh nam của Tiểu Phì Phì tiền truyện : Phần về đời cha mẹ 1. Mật mã – Cảnh Dã x Ô Hiểu Dạ 2. Hải Dương – Đồ Hải Dương x Hà Đào Hoa 3. Nguyệt quang – Mạc Sâm x Ba Như Nguyệt Nhật kí mãnh nam của Tiểu Phì Phì 1. Tặc đầu đại lão bản – Hàn Võ Kì x Phong Thanh Lam 2. Ôn nhu đại điềm tâm – Đồ Cần x Giang Tĩnh Hà 3. Anh chàng bỉ ổi đáng yêu – Tằng Kiếm Nam x Hách Điềm Điềm 4. Khốc ngốc đại hắc ưng – Đồ Ưng x Phương Thủy Tịnh 5. Buồn thiêu đại thiên sứ – Nghiêm Phong x Lương Linh Hồng 6. Thâm tình đại quê mùa – Irapa x Cảnh Sơ Tĩnh 7. Mĩ lệ đại nương tử – Quan Lãng x Đàm Như Nhân 8. Xấu tính đại dã lang – Phượng Lực Cương x Hạ Vũ 9. Bảo bối đại mãnh nam – Đồ Chấn x Đinh Khả Phỉ *** Đồng hồ báo thức điện tử trên nền tường màu trắng hiển thị thời gian, chỉ còn năm phút đồng hồ. Qua năm phút đồng hồ này, hệ thống bug (đây là lỗi gây ở hệ thống máy tính hay còn hiểu là lag đó mà) mà cô dựng trên hệ thống máy tính sẽ mất đi hiệu lực, cô phải nhanh một chút, nhanh một chút rời khỏi nơi này. Sờ vào tay nắm cửa bằng kim loại lạnh như băng, tay cô bởi vì sự khẩn trương trong lòng mà toát mồ hôi ẩm ướt, cô gắt gao nắm lấy nắm cửa lạnh như băng kia, dùng sức bẻ xuống, nhưng nó lại không nhúc nhích, cô uể oải dường như muốn thét ra tiếng chói tai, nghĩ đến kế hoạch của cô bị phát hiện, nghĩ đến bọn họ đã sớm phát hiện ra ý đồ của cô, hoặc kia cũng không phải là ngoài ý muốn? Hoặc lần này tất cả chỉ là một cái thí nghiệm khác? Không, không cần, không cần đối xử với tôi như vậy! Cô giống như phát điên, thiếu chút nữa muốn dùng lực lay động nắm tay cửa mà thét chói tai, trong đầu đã có một tiếng nói khác kêu cô tỉnh táo lại, đừng miên man suy nghĩ, thử lại một lần nữa. Nếu hiện tại cô hét lên, cho dù vốn bọn họ không biết được, cũng sẽ lập tức bị kinh động. Cô không thể phát ra âm thanh, cô thử lại một lần nữa! Cô nâng tay trái run run lên, cùng tay phải cùng nhau nắm lấy tay nắm cửa, dùng hết sức lực hiện có bẻ xuống một lần nữa. Trong phút chốc, cô nghĩ đến cô thật sự đã thất bại, nghĩ đến khóa điện tử kia vốn là khóa chết (không thể mở), nhưng giây tiếp theo, chỉ nghe cạch một tiếng— Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Mãnh Nam Của Tiểu Phì Phì của tác giả Hắc Khiết Minh.
Mưa Ở Phía Tây
 “ Tình yêu là gì? …Cái gì là tình yêu? Thế giới này thứ không đáng tin nhất là tình yêu, rẻ rúng nhất chính là nó, một khi cần lựa chọn thì nó sẽ là thứ bị gạt bỏ đầu tiên…Thực ra nó chả là gì, có thì vẫn sống, không có cũng vẫn sống…”  Đúng vậy, cuộc hôn nhân của Qúy Hân Nhiên và Đỗ Trường Luân phần nào chính là giống như vậy.  Qúy Hân Nhiên xuất thân là một thiên kim tiểu thư, có tiền có sắc. Nhưng đó không phải là những thứ cô mong muốn. Khi bị chính cha ruột của mình bóp chết tình yêu đầu đời, Qúy Hân Nhiên cũng hoàn toàn thay đổi, tình cảm cha con xa cách, bản thân cũng chẳng coi trọng điều gì nữa… hôn nhân cũng thế.  ***   Sau khi bị mẹ ruột dùng nước mắt “uy hiếp”, Qúy Hân Nhiên cuối cùng cũng đồng ý đi xem mắt và có cuộc hôn nhân nhanh chóng với Đỗ Trường Luân_một nhân viên nhà nước điển hình.  Có thể nói cuộc hôn nhân của hai người đơn thuần chỉ là cần thiết cho lúc đó. Còn vì sao cần thiết thì các bạn đọc truyện sẽ rõ hơn nha. Hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau về tính cách cũng như cách thức sinh hoạt hằng ngày, chính vì vậy, thời gian đầu khi về chung không tránh khỏi có chút mâu thuẫn.  Điển hình như nếu Đỗ Trường Luân là một người đàn ông có nếp sống sinh hoạt rất ngăn nắp, gọn gàng thì ngược lại, Qúy Hân Nhiên lại sinh hoạt khá tùy hứng. Hình ảnh hai người sống chung chính là “cô bày ra cho anh dọn dẹp” :v. Đỗ Trường Luân là người trầm tĩnh, ít nói, Qúy Hân Nhiên thì thẳng tính, bộc trực. Có thể nói thời gian đó bọn họ hầu như bên nhau, nhưng lại không can thiệp vào cuộc sống của nhau, anh làm việc của anh, tôi làm việc của tôi.   Mà Qúy Hân Nhiên, một cô gái không quá trông chờ vào tình yêu và Đỗ Trường Luân, một người mong chờ một gia đình yên ổn…. chỉ cần một cuộc hôn nhân như vậy cho đến suốt đời. Nhưng ông trời trêu người, khi người con trai thời niên thiếu ngày xưa của cô - Mễ Kiều Dương lại quay về, đây cũng chính là dấu hiệu cho những sóng gió sẽ ập tới trong mối quan hệ hôn nhân vốn mỏng manh này.  -“Em thích xem pháo hoa?” _Đỗ Trường Luân cũng cúi xuống bên cô.  -“Em không thích những gì quá hào nhoáng” -“Con người luôn vô duyên với những gì mình cố hết sức theo đuổi…”_Cửa thủy tinh không hiện rõ vẽ mặt của anh, chỉ là giọng nói có chút u buồn. -“Em cũng không cần những gì em không có, em chỉ đau lòng khi mất những gì mình có.”_Giọng Qúy Hân Nhiên nhẹ bẫng. Khi cả hai dường như nhận ra được tình cảm trong lòng mình thì mọi thứ xung quanh giống như cố tình chia cách bọn họ. Cha phản bội mẹ, công ty gia đình đứng bên bờ vực phá sản, rồi cả việc biết được thì ra người con gái chồng cô từng đặt trong tim lại là chính chị dâu của mình, bản thân phải từ bỏ công việc dạy học đang làm để tiếp nhận công việc mình không thích, những ngờ vực của Cố Trường Luân đối với mối quan hệ của cô và Mễ Kiều Dương.  Nghi ngờ nối tiếp nghi ngờ, hiểu lầm nối nhau không lời giải thích. Cuộc sống này quả thật đã tát cho Qúy Hân Nhiên một cú không thể gắng gượng dậy được nữa. Thế nên cuộc hôn nhân này cũng nên dừng lại tại đây là điều chắc chắn.  Liệu sau khi li dị hai người bọn họ sẽ thế nào đây? Đỗ Trường Luân phải làm gì để cứu vãn lấy cuộc hôn nhân này?  Qủa thật với mình, truyện này khắc họa khá sắc nét đời sống hôn nhân gia đình, cũng khá thực tế về chốn quan trường. Trong truyện sẽ không có một nam chính là CBCC mà đường làm quan thuận lợi như bạn thường gặp. Cố Trường Luân vẫn phải làm việc đến sức đầu mẻ trán mới có thể thành công sau này.  Với mình tính cách nam chính trong truyện này làm mình không thích lắm, nhất là những đoạn liên quan đến tình đầu của anh ta. Thật sự lúc đó mình rất hoang mang, không biết anh ta đã yêu vợ mình chưa, hay vẫn còn tình cảm với người con gái đó? Mặc dù tác giả có giải thích lý do, nhưng đọc vẫn thấy ….ghét :v  Ngược lại, mình thấy nữ chính được xây dựng tính cách khá sát với bối cảnh mà tác giả đặt để cô vào. Có mạnh mẽ, nhưng không phải kiểu bốc đồng, mặc dù nóng tính nhưng vẫn còn biết suy nghĩ, khá dứt khoát, rõ ràng đối với các mối quan hệ khác. Đan xen trong đó vẫn có sự yếu đuối của một người con gái nên có.  Cao trào đổ vỡ trong cuộc hôn nhân của bọn họ làm mình rất thích, lúc đầu diễn biến dẫn đến việc li dị khá từ từ song dần dần ngày một cuộn trào, và cuối cùng là một cú đúp làm mình chơi vơi. Nó đau, buồn, nhưng gọn gàng, dứt khoát. Sự tan vỡ đó như một dấu chấm mạnh mẽ cho việc kết thúc một giai đoạn trong tình yêu của hai người và chuẩn bị cho một giai đoạn mới.  Truyện này chủ yếu là hai anh chị chưa rõ lòng nhau, tự nghĩ trong lòng rồi tự ngược mình, ngược luôn đối phương, ngược luôn độc giả. Không có yếu tố tiểu tam, nam phụ không nổi bật lắm. Truyện nhẹ nhàng, ngọt, sủng, có chút ngược thôi, nhưng không đáng kể. ------------- Review by #Hôn_Quân - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mãi đến khi cầm giấy chứng nhận kết hôn đỏ thẫm trong tay, Quý Hân Nhiên mới ý thức được mình đã kết hôn, trong lòng đột nhiên lại có cảm giác như trút bỏ được gánh nặng. Đỗ Trường Luân hỏi: “Em về nhà hay về trường học?” “Về trường đi”. Cô chỉ xin nghỉ phép nửa ngày, chiều vẫn còn phải lên lớp. “Mười giờ anh còn phải họp, không đưa em đi được, em tự về nhé”. Người chồng trên pháp luật của cô vẫn bình tĩnh như trước, vẻ mặt không có chút hỉ, nộ, ái, ố gì. Cô vốn không hi vọng gì Đỗ Trường Luân sẽ đưa cô về trường, anh có thể dành ra nửa ngày để đến đăng ký kết hôn đã là hiếm có rồi. Cũng chẳng biết sao anh lại bận rộn như vậy, chẳng phải chỉ là một thư ký sao, sao trông còn bận hơn cả thị trưởng. Đỗ Trường Luân là đối tượng đi coi mắt đầu tiên của cô. Trước khi gặp mặt cô từng nghĩ, chỉ cần người này không quá đáng ghét thì chọn anh ta đi. Cô có thể cùng cha đối chọi gay gắt cũng không lùi bước nhưng lại chẳng thể nào đối phó được với nước mắt của mẹ. May mà gặp được Đỗ Trường Luân nhã nhặn, phong độ. Hai người gặp gỡ, tiếp xúc vài lần, theo cô quan sát, đối phương ngoài việc có hơi nghiêm túc thì hình như cũng không có vấn đề gì về tâm lý, coi mắt mà gặp được người như vậy thì cũng xem như là may mắn rồi. Thế nhưng mẹ cô lại rất vừa lòng với anh, luôn khen anh là: “Thành thục, ổn trọng, tin cậy, có giáo dưỡng”. Cha cô Quý Kiến Đông lại không nghĩ thế: “Một nhân viên công vụ nho nhỏ có gì tốt? Hân Nhiên nhà chúng ta muốn người thế nào chẳng được? Đỗ Trường Luân này nhìn ngoại hình thì còn miễn cưỡng xứng với Hân Nhiên các phương diện khác thì đúng là trèo cao…” “Được rồi, ông đừng nói nữa, chỉ cần Hân Nhiên thấy được là được!” Mẹ cẩn thận nhìn sắc mặt Hân Nhiên sau đó lườm Quý Kiến Đông một cái. Trời mới biết vì để Hân Nhiên chịu đi coi mắt lần này mà bà đã tốn bao nhiêu nước mắt. Cũng chẳng phải con gái nhà họ khó gả, bình tĩnh mà xem xét, Quý Hân Nhiên tuy rằng không phải tuyệt sắc giai nhân nhưng trông thanh tú đáng yêu, hơn nữa nhà bọn họ gia thế bối cảnh tốt, kẻ muốn làm con rể nhiều không đếm hết. Nhưng vấn đề mấu chốt là Hân Nhiên lại không có hứng thú với chuyện này. Năm tốt nghiệp đại học, cô dẫn về một cậu bạn, nói là bạn trai. Quý Kiến Đông sống chết không đồng ý, hai cha con cãi cọ một hồi, Hân Nhiên tuyên bố sẽ cùng cậu bạn kia xuống phương nam sống. Kết quả cuối cùng cô không xuống phương Nam mà là chia tay với cậu bạn kia. Nhưng cũng khiến tình cảm gia đình không còn như trước, luôn giữ thái độ lạnh lùng với Quý Kiến Đông. Một mình chạy đến huyện ngoại thành làm giáo viên ngữ văn trung học, mãi cho đến trước khi đi xem mặt này cô chẳng hề hẹn hò với ai. Với sự sắp xếp của người nhà cũng đều một mực từ chối. Mắt thấy bạn bè cùng trang lứa đều đã thành gia thất, Trữ Băng là mẹ đương nhiên rất sốt ruột. Vừa vặn trước đó vài ngày, bà có chút bệnh tim phải nhập viện mấy ngày, Hân Nhiên trở về thăm bà, bà dùng nước mắt nước mũi mà uy hiếp mới khiến cô chịu đi coi mắt. Kỳ thật, đúng là cô cảm thấy Đỗ Trường Luân không tệ, bất luận là bề ngoài hay tu dưỡng, nội hàm. Nhân viên công vụ đúng là có hơi nghèo một chút nhưng công việc này cũng có điểm tốt, đó là rất yên ổn, cũng đáng tin. Hơn nữa Hân Nhiên vốn không phải là loại người chỉ để ý đến tiền. Quý Hân Nhiên thấy cha không xem trọng Đỗ Trường Luân thì lại cảm thấy bình thường trở lại. Mấy năm nay dường như đã hình thành một thói quen, chỉ cần Quý Kiến Đông phản đối thì cô sẽ dùng trăm phương ngàn kế mà làm. Nếu Quý Kiến Đông vô cùng vừa lòng với Đỗ Trường Luân thì chắc cô và Đỗ Trường Luân cũng sẽ chẳng thể lâu dài. Ngược lại như vậy lại làm cho cô và Đỗ Trường Luân cùng đi đến hôm nay. Mời các bạn đón đọc Mưa Ở Phía Tây của tác giả Ngũ Nguyệt Ngải Thảo.