Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới - Quất Hoa Tán Lý

“Đời người cũng giống như một vở kịch, mỗi người chưa chắc đã diễn được vai mà mình muốn”. “Những thứ không nên nghĩ đến thì cũng không nên nghĩ quá nhiều, những thứ không thể có thì cũng đừng đưa tay ra lấy”. “Trên thế giới này vĩnh viễn không bao giờ tìm được một người tình thực sự hoàn mỹ. Nhưng hoặc có thể là có một người, mỗi một khuyết điểm của anh ta trong con mắt của bạn lại đáng yêu vô cùng tạo thành một sự hoàn mỹ”. Sau tám năm chinh chiến khải hoàn trở về, tất cả mọi người mới biết thì ra đại tướng quân binh mã thiên hạ lại là con gái. Hoàng thượng và Hoàng Thái hậu không những không nổi giận mà còn phong ý chỉ, phong thứ tử Hạ Ngọc Cẩn làm Nam Bình Quận Vương, ban hôn lấy đại tướng quân làm chính phi. Hôn nhân này thực ra là phúc hay là họa đây? Một tướng quân anh dũng thiện chiến nơi sa trường có thể trở thành người vợ đảm, dâu hiền chăng? Đối diện với một người vợ, người con dâu giết người như điên, mặt sắt vô tình thế nào đây? Đại tướng quân mưu kế nơi sa trường, không thành nào là không hạ gục, liệu có hạ gục được thư sinh trói gà không chặt? Tám năm ở sa trường khải hoàn trở về, tất cả mọi người mới biết thì ra đại tướng quân binh mã thiên hạ lại là con gái? Hoàng Thái hậu ban ý chỉ, phong thứ tử Hạ Ngọc Cẩn là Nam Bình Quận Vương, lấy đại tướng quân làm chính phi. Đối diện với một người con dâu giết người như điên, mặt sắt vô tình. Tài Quận Vương bị thọt chân chạy quanh sân, vừa chạy vừa khóc lóc kêu cứu trong cái lạnh cắt da cắt thịt, tuyết rơi trắng xoá trời đất: “Làm thế nào xây dựng lại nề nếp gia phong đây?” *** Năm mười lăm triều vua Đức Tông, Kỳ Vương làm phản, câu kết cho Đông Hạ vào xâm lược, đại tướng quân Binh Mã Thiên Hạ Diệp Chiêu dẫn quân chống địch. Đông Hạ Vương chết trong trận chiến, đại Hoàng tử Ha Nhĩ Đôn rút lui, tam Hoàng tử Y Nặc bị thương, quần vương tranh giành quyền lực, Đông Hạ rơi vào cảnh hỗn loạn năm mươi năm liền. Năm mười sáu triều vua Đức Tông, Kỳ Vương bị giáng tội, ban cho cái chết, có tên hiệu là "Bái". Sau khi chiến tranh kết thúc, Nam Bình Quận Vương cùng vợ Diệp Thị đưa linh cữu vô danh về kinh, giữa đường sinh được một con trai, Vua rất vui mừng, ban cho tên là Thiên Hựu. Năm mười bảy triều vua Đức Tông, hai nhà Diệp Liễu nhiều lần thương lượng, linh cữu vô danh nhập vào mộ phần nhà họ Diệp, trên bia viết họ Diệp Liễu, dẫn đến nhiều sự nghi ngờ, Liễu gia và vương phi Nam Bình Quận Vương không nói, nên thành huyền án thiên cổ. Năm mười tám triều vua Đức Tông, Thần Vũ tướng quân Thu Lão Hổ do phẩm hạnh xuất chúng, Thái hậu tuyên ý chỉ, công chúa Vinh Dương góa bụa nhiều năm, chồng thì ngang ngược, vợ thì dữ dằn, sở thích hợp nhau, cho thành vợ chồng suốt đời tôn trọng chăm sóc nhau. Năm mười chín triều vua Đức Tông, vương phi Nam Bình Quận Vương sinh một con gái, phong làm Hoa Hà quận chúa. Năm hai mươi ba triều vua Đức Tông, Thái hậu qua đời. Năm ba mươi tư triều vua Đức Tông, Hoàng đế băng hà, Thái tử đăng cơ, lấy niên hiệu là Đức Minh. Năm thứ ba triều vua Đức Minh, Nam Bình thế tử Hạ Thiên Hựu chăm chỉ đèn sách, đỗ khoa cử, Nam Bình Quận Vương và vợ bày tiệc liên tiếp mười ngày, vô cùng xa hoa. Theo như ghi chép, vương phi say, đập bàn: Tổ tông mười tám đời phù hộ! Nam Bình Quận Vương đã say đáp: Toàn vì giống ta! Quận chúa Hoa Hà nói: Em nguyện giúp anh tiếp tục khổ luyện đèn sách. Năm thứ tư triều vua Đức Minh, Nam Bình thế tử chạy trốn. Năm thứ năm triều vua Đức Minh, Nam Bình thế tử bị bắt về, lấy Lâm Thị con gái cả của học sỹ Hàn Lâm Viện làm vợ. Năm thứ sáu triều vua Đức Minh, Quận chúa Hoa Hà chạy trốn. Năm thứ bảy triều vua Đức Minh, Quận chúa Hoa Hà được gả cho con trai thứ của Tướng quân du kích. Năm thứ mười lăm triều vua Đức Minh, Thiên Hạ Binh Mã Đại Tướng quân Diệp Chiêu cởi bỏ giáp, trao lại ấn soái. Năm thứ mười sáu triều vua Đức Minh, Nam Bình Quận Vương dẫn vợ bỏ trốn, đi khắp Nam Bắc, chốn thành thị nơi sông nước đều có dấu tích của họ. Hành hiệp trượng nghĩa, thời đó ai ai cũng biết, được bách tính rất yêu mến. Năm hai mươi ba triều vua Đức Minh, Nam Bình Quận Vương cùng vợ trở về. Năm hai mươi tám triều vua Đức Minh, Nam Bình Quận Vương qua đời, thọ sáu mươi tám tuổi, vương phi rất đau buồn. Được táng ở Hoàng Lăng, bách tính đều gọi là mộ "Hiệp Vương". Năm ba mươi triều vua Đức Minh, Nam Bình Quận Vương Phi qua đời, hưởng thọ bảy mươi hai, ba quân đưa tang, Vua đích thân dẫn bá quan đến, truy phong Thái tử Thái Bảo, Tuyên Võ Công, hiệu "Chung Chinh". Lập bia "Nữ tướng quân thư", phường hát dân gian có sách "Diệp gia nữ tướng", "Nữ tòng quân hành", "Chinh liệt truyện" lưu truyền thiên cổ. Lời kết "Nghĩ lại năm xưa, ông đây đơn thân độc mã, xông thẳng vào doanh trại quân địch, tay cầm đại đao tám mươi tám cân, thật sự uy phong lẫm liệt! Làm quân địch sợ đến nỗi chỉ nghe tiếng đã vỡ gan, thây ngựa trắng của ta từ phía Đông đến, lập tức chạy về phía Tây, thấy ngựa ta từ phía Nam đến, lập tức chạy trốn về phía Bắc. Đó chính là khí phách của đại tướng quân, nhớ lại năm xưa..." "Hồ gia gia nói, là do ông không biết gì, cứ làm bừa xông lên tiên phong, toàn bộ binh lính thân cận vì bảo vệ ông, nên ai cũng bị dọa cho chỉ còn lại nửa tính mạng". "Hồ gia gia còn nói, may mà bà đến kịp, liều chết đánh đuổi, mới kéo được ông về". "Cái tên Hồ Ly toàn nói láo! Ông con làm gì có chuyện nhát gan đến thế?! Không tin đi hỏi bà con xem!". "Con không tin đâu, việc gì bà cũng thuận theo ông hết, hỏi cũng vô ích". "Đúng thế đúng thế, ông nói mặt trăng vuông, bà chắc chắn sẽ nói là nó có góc nhọn! Chúng con không tin đâu!". "Đây gọi là gì nhỉ?". "Lang bái vi gian?" (câu kết với nhau làm việc xấu) "Rắn với chuột cùng một hang?". "Cáo mượn oai hùm?". "Hai tên tiểu tử thối! Thành ngữ không biết thì đừng có dùng tùy tiện, ta và bà con lấy đạo tôn trọng phu quân hiểu chưa? Lại quên lời giáo huấn rồi phải không?! A Chiêu! Lại đây! Dạy cho cháu nàng biết thế nào là quy tắc!". "Bà, không phải chứ?! Chúng cháu là những đứa cháu ngoan quý giá nhất của bà mà! Bà mau bỏ gậy xuống đi!". "Ông ơi, cứu cháu với! Chúng cháu sai rồi!". "Ông ơi, chúng cháu không dám nữa!". ... Mời các bạn đón đọc Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới của tác giả Quất Hoa Tán Lý.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu - Đằng La Vi Chi
Văn án:  Lớp mười năm ấy, Đào gia nhận nuôi một cậu trai nông thôn nghèo. Cậu ta yên lặng, thành tích tốt lại có chí cầu tiến. Chỉ có Đào Nhiễm biết, cậu ta không phải thứ tốt gì. Mỗi ngày Đào Nhiễm đều muốn bóp chết cậu ta cho rồi, người này vừa nhìn đã biết là người xấu, nếu sau này hắn thành công, Đào gia chúng ta liền xong đời rồi. Nhưng mà cô không biết, tên nhóc bại hoại cô ghét cay ghét đắng lại thầm mến cô. ~ Ngụy thiếu cảm thấy một người xấu xa lại vô tâm vô cảm như hắn. Hiếm khi chịu đựng một người làm trời làm đất, lại còn cảm thấy cô ấy dễ thương. Muốn trao trái tim cho em, em lại không cần. Em sẽ phải trả giá đắt đấy. Nhiễm Nhiễm đông thăng, nhật lạc Tây Trầm. Từ khi gặp em, anh không thể yêu ai khác nữa. *** Những đứa trẻ có thành tích kém thường không thích bị cha mẹ so sánh mình với người cùng lứa có thành tích tốt. Đào Nhiễm chính là đứa trẻ học kém đó, thành tích của cô “không đến nỗi nào” chỉ mới thứ hai từ dưới đếm lên, còn người học giỏi kia là học bá một vùng đứng đầu cả huyện.  Huống hồ Đào Nhiễm còn bị mẹ mình bắt phải theo người ta học tập, phải đối xử tốt với người ta, người mà ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã thấy không phải người lương thiện. Đào Nhiễm cảm thấy mình rất oan ức và đáng thương, không ai tin lời cô rằng hắn ta xấu xa cả. Ngụy Tây Trầm năm ấy được Đào gia đứng ra làm người giám hộ, chuyển từ thôn quê lên Cẩm Thành học tập, thành tích đứng đầu, là học bá thi cử điểm tuyệt đối. “Người lớn lên đoan chính, mi thanh mục tú, hiểu chuyện lại lễ phép.” Nhưng tất cả chỉ là vỏ bọc của Ngụy Tây Trầm, tác giả rất có tâm khi gắn tag cho anh một cách cực chính xác “Nam chính lúc trước là nông thôn tâm cơ boy, sau này là bá đạo tổng tài”. Chính xác là tâm cơ boy cộng với đại ca giang hồ. Sau khi bị Đào Nhiễm nhìn thấy Ngụy Tây Trầm đang đánh nhau, anh cũng không buồn che giấu bản tính “xấu xa” của mình nữa.  Đào Nhiễm là con gái rượu của một gia đình giàu có, cô xinh đẹp ngọt ngào, sống ngây ngô và có phần hơi ngốc. Từ lần đầu tiên nghe mẹ mình kể về tên “con nhà người ta” Ngụy Tây Trầm kia, Đào Nhiễm đã không có chút ấn tượng tốt nào, cô đã “cảm nhận” được tên kia không tốt đẹp gì. Và thật sự tên kia không có ý tốt thật, hắn vậy mà lại yêu thầm cô mấy năm rồi. Từ một câu nói: “Tuy rằng giọng cậu khó nghe, tính tình thì hung dữ, nhưng cậu là người đẹp nhất trong bọn họ, tôi phải cùng cậu làm bạn bè” đầy tính nhan khống của Đào Nhiễm ba năm trước, Ngụy Tây Trầm liền trầm luân.  Đối với Ngụy Tây Trầm, Đào Nhiễm là một ánh trăng sáng, mười mấy năm trước cuộc đời anh không có ai như vậy, cô mang một thân phận cao quý nhưng dễ gần lại đáng yêu, cô ngây ngô nhưng không hề ngốc nghếch, cô sống vui vẻ đến vô tư, cô là những gì mà Ngụy Tây Trầm phải ước ao.  Phía sau Ngụy Tây Trầm là câu chuyện về một vùng quê bị bỏ quên, nơi mà tồn tại tất cả mặt xấu của cuộc sống, nơi sống của những người nghiện ngập tù tội bỏ trốn, nơi của những cô gái làng chơi hết thời, nơi của những người bị xã hội chối bỏ. Những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên ở đấy có sinh mạng không bằng cỏ rác, sinh ra trong xã hội thối nát, lớn lên nhưng không thấy được ngày mai, đầy rẫy bất công và nguy hiểm.  Ở đấy muốn thay đổi vận mệnh chỉ có một con đường - học tốt và thoát khỏi nơi đó, anh học thật tốt và dùng nắm đấm ép buộc bọn nhóc nơi đó phải đi học, đến nỗi tên nhóc có điểm thấp nhất bị phạt thì điểm số còn cao gấp đôi Đào Nhiễm.  Tuy đã thoát khỏi vùng đất đáng sợ đó nhưng Ngụy Tây Trầm vẫn mang trong mình sự tự ti, sợ Đào Nhiễm ghét bỏ, sợ cô lại bỏ đi quên đi mình. Nên khi yêu đương Ngụy Tây Trầm rất nhạy cảm và có ý chiếm hữu cực cao, sợ bị tổn thương nhưng lại không ngừng đuổi theo Đào Nhiễm.  Ngụy Tây Trầm không phải một nam chính thanh xuân dương quang rạng rỡ, anh là một mảnh khác chững chạc và đen tối. Mình kể nghe có vẻ Ngụy Tây Trầm rất đáng thương, rất cần được yêu thương, nhưng mình xin đính chính Ngụy Tây Trầm xuất thân đáng thương thật nhưng tính cách rất là đáng đánh   Mời các bạn đón đọc Không Tin Anh Yêu Thầm Em Đâu của tác giả Đằng La Vi Chi.
Nắm Đấm Nho Nhỏ - Lâm Phúc
Bác sĩ Tần dạo này có một người theo đuổi phát triển từ thân phận bệnh nhân. Mặt tròn mắt hạnh, nhỏ nhắn xinh xắn, rảnh rỗi cả ngày giả ốm, theo sau người anh khoe vẻ dễ thương. Các y tá đều cực kỳ cưng cô bé đáng yêu này. Tần Thận không cho là đúng: Đó là do mấy người chưa nhìn thấy cô nàng đánh người ta quỳ gối gọi "bà cô ơi", còn cả lúc giơ nắm đấm ép anh hôn cô nữa... Ai cũng tưởng Tần Thận là một bác sĩ lạnh lùng, không thích nói cười, không gần nữ sắc. Cho đến khi có người báo cáo anh lấy việc công làm việc tư trong phòng khám, đang hôn một nữ bệnh nhân trông khá xinh đến quên trời đất... Cả bệnh viện bùng nổ! Sau việc đó, Tần Thận chủ động share bài thông báo phê bình của bệnh viện trên trang web, xin lỗi đồng thời đính kèm bức ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn: Đó là bà Tần nhà tôi. Cưới xong, Đào Tinh Úy mặc áo ngủ hình thỏ mềm đầy bông, đi chân trần bò trên người anh đòi hôn theo đủ kiểu: "Hừ, anh mà còn không hôn em, em sẽ ra tay đánh anh!" Tần Thận tê rần cả tim, chỉ đành dừng mọi công việc trong tay lại, gỡ kính xuống, ngậm lấy đôi môi cô. "Gọi anh đi, anh trao cả mạng cho em." Keyword: Chung tình, ông trời tác hợp, ngọt sủng." Mời các bạn đón đọc Nắm Đấm Nho Nhỏ của tác giả Lâm Phúc.
Gió Lạnh Cùng Nhiệt Hoa Điêu - Lâm Uyên Ngư Nhi
Mọi duyên phận trên đời đều cần có một điểm khởi đầu, tựa như se chỉ trước hết phải luồn kim, quay tơ rồi mới dệt được vải, lại tựa như một tai nạn hàng không mới khiến cho bọn họ gặp được nhau. Cố Niên lần đầu đi máy bay, rất không may lại gặp phải sự cố. Trong lúc tưởng chừng sắp mất đi mạng sống, lại nghe được một giọng nói trầm ổn, hữu lực: “Tôi là cơ trưởng Trình Ngộ Phong, đã được huấn luyện chuyên nghiệp, cũng từng có kinh nghiệm đối phó với những tình huống khẩn cấp, nhất định có thể đưa mọi người hạ cánh an toàn.” Lời nói của anh ở thời điểm đó, chính là chỗ dựa, là hy vọng của Cố Niên, khiến cho cô có thể yên tâm, tin tưởng bản thân có thể trở về nhà an toàn. Mà anh, quả thực đã làm được điều ấy. Nếu với anh việc đưa mọi người hạ cánh an toàn là trách nhiệm, thì với Cố Niên, anh chính là ân nhân cứu mạng, là người hùng mà cả đời cô khó có thể quên. Thế nhưng, vận mệnh sẽ không còn là điều kỳ diệu nếu cứ để bọn họ lướt qua nhau như thế. Chỉ vài ngày sau sự cố máy bay, ngay trong trấn nhỏ mà cô đang sống, Cố Niên lại có thể bắt gặp anh đang lo lắng đứng bên ngoài phòng bệnh. Nghe nói, ông nội anh vì đến xem bệnh mà trẹo chân trên núi, không thể ngay lập tức trở về thành phố. Còn cô, lại có bà ngoại mất trí cần được chăm sóc. Vì thế, bọn họ từ sơ ngộ trở thành quen biết, từng bước xích lại gần nhau. Nếu thời gian là thứ vô tình khiến người ta chia tách, thì cũng chính nó lại là phép màu đem khoảng cách giữa hai người gần lại nhau. Cố Niên là một học sinh ưu tú của khối tự nhiên, là người có tiềm năng mang lại vinh dự cho trường học của trấn. Vì thế, cô được đặc cách chuyển tới trường trung học ở thành phố A để bồi dưỡng. Mà nơi này, vừa hay lại là nơi anh sinh sống. Nghe nói, anh có một người quen họ Diệp bị lạc mất con gái lúc còn nhỏ, hơn nữa, tin tức gần đây về cô bé đó dường như rất xấu, khiến Diệp phu nhân lâm bệnh nặng. Vì thế, anh nhờ cô tới giúp hai người bọn họ vui vẻ hơn. Bọn họ, bởi vì chữa trị sang chấn tâm lý sau tai nạn bay, nhờ vào những đề mục toán, lý, cộng thêm vài buổi gặp gỡ với Diệp gia mà thân càng thêm thân. Từ lúc nào, trong lòng cô gái nhỏ, tình cảm với anh không còn là ngưỡng mộ? Cô sẽ lo lắng nếu anh không liên lạc, sẽ không vui khi cảm thấy anh sẽ có người phụ nữ khác, sẽ mong đợi để được gặp anh. Tất cả những điều ấy, khiến cho Cố Niên hiểu được, trong lúc vô tình, bản thân đã thích anh mất rồi, mà anh dường như đối với cô cũng chẳng phải vô ý. Vì thế, cô quyết định theo đuổi anh. Chuyện cũ giống như định luật vật lý, không tự nhiên sinh ra cũng chẳng dễ dàng mất đi, chỉ chuyển đổi từ người này qua người khác, đem vận mệnh của bọn họ vẽ thành một chuyến phiêu lưu ly kỳ. Hóa ra, người mà Diệp gia luôn tìm kiếm, lại là cô gái ngay bên cạnh Trình Ngộ Phong. Những năm tháng đã qua ấy, vui, buồn, ngọt, đắng viết lên thời gian là một câu chuyện dài, thế nhưng kết thúc hết thảy, vẫn là dịu dàng dừng lại ở hai chữ “Cố Niên”. Cuộc đời này của anh, “chinh phục không trung cùng bị cô chinh phục, chính là hai điều hạnh phúc nhất”. Mời các bạn đón đọc Gió Lạnh Cùng Nhiệt Hoa Điêu của tác giả Lâm Uyên Ngư Nhi.
Gặp Được Em Thật Hưng Phấn - Tây Tử Tự
“Gặp được em thật hưng phấn” nghe có vẻ hời hợt, giống như một lời tán tỉnh ái muội của một chàng trai đối với cô gái mà chàng ta có cảm giác. Trên thực tế “hưng phấn” là một trạng thái nhất thời mà thôi, nó diễn ra trong một thời gian ngắn.  Tây Tử Tự không hề viết thêm ngoại truyện về cuộc sống sau hôn nhân của Lục Nhẫn Đông và Tô Đàm, giống như hoàng tử tìm được Lọ lem rồi sống hạnh phúc bên nhau. Hôn nhân chỉ là khởi đầu nhưng như thế thì có sao? Chỉ cần họ giữ được cảm giác ban đầu với đối phương thì con đường này sẽ kéo dài đến suốt đời. “Chầm chậm thích anh, chầm chậm trở nên thân thuộc, chầm chậm kể về bản thân mình. Chầm chậm sánh bước bên anh, chầm chậm mong bản thân hợp với anh hơn. Chầm chậm trao cho anh cả bản thân mình. Chầm chậm thích anh. Chầm chầm hồi tưởng lại. Chầm chậm ở bên anh rồi từ từ cùng nhau già đi..” *** Lục Nhẫn Đông bách chiến bách thắng trong tình yêu gặp Tô Đàm lạnh lùng. Tất cả mọi người đều cho rằng Tô Đàm sẽ chìm sâu trong đó, nhưng chỉ có hai người bọn họ biết rõ, Lục Nhẫn Đông mới là người không thể kiềm chế. Lục Nhẫn Đông: Anh thích em. Tô Đàm: Ừ. Lục Nhẫn Đông: Anh thật sự thích em. Tô Đàm: Ừ? Lục Nhẫn Đông: Anh thật sự, thật sự… Tô Đàm: Được rồi được rồi, em biết rồi, em cũng rất yêu bản thân mình. Tô Đàm tỏ vẻ, cho dù anh trêu chọc, động lòng, mưu tính như nào thì đều thua em thôi.   Mời các bạn đón đọc Gặp Được Em Thật Hưng Phấn của tác giả Tây Tử Tự.