Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Văn án : Một chủ weibo nổi tiếng đăng bài: [Nhà nhiếp ảnh Tô Dương xinh đẹp đã là hoa có chủ!] Kèm theo một tấm ảnh chụp Tô Dương đang ôm hôn một người đàn ông tại bãi đỗ xe ngầm, trong ảnh, người đàn ông chỉ có một bóng lưng cao lớn mơ hồ. Fan của Cố Hằng tiến tới thừa nhận: Chúc mừng Cố ảnh đế nhà ta rốt cuộc cũng ôm được mỹ nhân về! Nhân viên của tập đoàn truyền thông Phương Dịch lại tỏ vẻ: Bóng lưng này rõ ràng là của Lục boss nhà chúng tôi! Người vẫn luôn luôn khiêm tốn lạnh nhạt như tổng giám đốc Tưởng Bách Xuyên, lại đăng lên trạng thái mới trên weibo cá nhân: [Chúc mừng hai năm kết hôn! @Tô Dương] Bạn trên mạng đều sôi trào! *** Câu chuyện này là một tá ngược cẩu, bởi lẽ không có sủng mà chỉ có sủng hơn. Nữ chính Tô dương, 28 tuổi, nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong nghề, có chồng là Tưởng Bách Xuyên, người đứng đầu tập đoàn Thẩm Thị, chỉ hơn 30 tuổi mà xứng danh đàn ông vạn người mê, kết hôn 2 năm nhưng rất ít người biết. Hai vợ chồng gặp mặt thì ít, mà xa cách thì nhiều. Sau khi kết hôn, trạng thái giữa anh và cô chẳng khác bao với người xa lạ. đến đây mọi người tưởng đây là truyện ngược sao. NO ! sai rồi, xa cách bởi lẽ là công việc hai người quá bận, câu chuyện ngọt như mía đường vậy. giữa họ là đôi khi bận tới mức bù đầu, nhưng vẫn cố bay chuyến bay gần nhau chỉ để ôm nhau một đêm, chỉ là tin nhắn quan tâm nhắc nhở sức khỏe, hay thậm chí chỉ đơn giản là ghi âm câu chuyện ru ngủ để cho vợ ngủ ngon, hay là sự tin tưởng vô điều kiện trong hôn nhân. Nhìn ở bên ngòai tưởng chừng, hôn nhân của hai người có vẻ như không môn đăng hộ đối. Bố Tô Dương từng là lái xe cho chú hai của Tưởng Bách Xuyên, mẹ cô trước đây cũng từng làm bảo mẫu cho gia đình anh lâu năm, một người đàn ông kim cương, với người trong gia đình đều là người có ảnh hưởng lớn trong giới tài chính, chính trị, bản thân anh cũng độc lập mở ra công ty có chỗ đứng trong giới, ba và ông nội anh không vừa ý với cô, bên cạnh anh lúc nào cũng có những bóng hồng gần kề bên cạnh… nghe có vẻ bi đát quá. Ây không, Tô Dương không bi quan đâu nhé, cô cũng là công chúa của riêng mình, từ nhỏ được sủng đến vố pháp vô thiên, không bao giờ tự ti, đôi khi cô có thể nhường một bước chỉ không muốn anh bị rơi vào thế khó xử, nhưng chưa bao giờ phải cúi đầu hay yếu hèn trước tình định, thậm chí đến mức mấy cô ả phải nghẹn họng. Tô Dương có niềm say mê với chụp ảnh, cô không thích học, bởi lẽ có học mãi vẫn chỉ đếm từ dưới lên. Tô Dương chỉ có mơ ước, một là làm vợ Tưởng Bách Xuyên, hai là nhiếp ảnh gia. Và thật may, cả hai điều cô đều làm được xuất sắc. Tô Dương mạnh mẽ, độc lập và có chủ kiến, thông minh của phụ nữ hiện đại. Nhưng truyện này mình ấn tượng với anh chồng hơn- Tưởng Bách Xuyên. Không phải trên cương vị người đàn ông hoàn hảo trên kinh doanh, và chỉ trên cương vị người chồng. Có điều chưa biết, hai người kết hôn 2 năm nhưng ở bên nhau đã hơn 11 năm, tình đầu và tình cuối. anh ít nói, cũng không hay biểu đạt nhiều nhưng chỉ qua từng lời nói và với vợ thì anh xứng đáng là ông chồng quốc dân. Anh biết Tô Dương khó ngủ, nên nếu ở bên cô, thì tối nào cũng dỗ cô ngủ bằng 1 câu chuyện tiếng Đức, cô nói vì giọng anh nói tiếng Đức trầm ấm, cô cũng không hiểu. cô từng hỏi anh trong truyện kể gì thế, anh chỉ cười bảo là câu chuyện cổ tích nhiều kì, mãi đến sau này cô mới âm thầm vụng trộm biết được câu chuyện anh kể. Ngày 9 tháng 11 năm 2004, lần đầu tiên tôi gặp được Đồng, nghe chú hai nói, trên đường tan học, cô ấy nghịch ngợm mất chìa khóa, tới nhà chú hai để tìm bố cô lấy chìa. Ngày 22 tháng 12 năm 2005, đây là lần thứ tư tôi nhìn thấy Đồng, ngày ấy, tôi đi đón cô ấy tan học thay chú Tô, tôi thổ lộ với cô ấy, sau khi trở về, đêm ấy, tôi mất ngủ cả đêm. Tháng 2 năm 2006, tôi tặng Đồng một bộ máy ảnh Laca, cô ấy nói sau này cô muốn trở thành một nhà nhiếp ảnh, sẽ không cần phải học hóa học cùng vật lý, lại càng không cần phải học lịch sử cùng chính trị. Tháng 6 năm 2006, vào kỳ thi cuối cùng, Đồng là người đứng thứ nhất đếm ngược từ dưới lên trong cả lớp, cô ấy nói với tôi ở trong điện thoại, sau này không cần học nữa, bởi vì có học hay không thì vẫn cứ là thứ nhất đếm ngược. Tháng 6 năm 2007, Đồng tốt nghiệp trung học, đến studio làm việc vặt vào kỳ nghỉ hè, kiếm được 800 đồng, mua cho tôi một chiếc nhẫn. Tháng 8 năm 2007, Đồng tới New York lần đầu tiên, cô ấy hưng phấn tới mức hai ngày không ngủ được. Tháng 11 năm 2008, lần đầu tiên Đồng nhận được giải thưởng chụp ảnh, cô dùng tiền thưởng để mua một chiếc áo sơmi màu đỏ cho tôi. Tháng 1 năm 2009, thành tích chuyên nghiệp của Đồng đứng thứ ba mươi sáu trong lớp. Tháng 6 năm 2010, thành tích chuyên nghiệp của Đồng đã đứng thứ nhất trong lớp. Ngày 25 tháng 6 năm 2011, Đồng tốt nghiệp, tôi tham dự buổi lễ tốt nghiệp của cô, cô được chọn là sinh viên tốt nghiệp ưu tú. Ngày 19 tháng 3 năm 2012, Đồng đã có phòng làm việc của riêng mình, có cái tên giống như ngân hàng đầu tư của tôi, Hải Nạp. Tháng 12 năm 2013, Đồng trở thành người phát ngôn của Laca, trước nhà thờ nhỏ, cô ấy gửi một tấm ảnh tự chụp cho tôi, tiểu cô nương của tôi đã trưởng thành, có thể gả cho tôi. Ngày 14 tháng 2 năm 2014, tôi cầu hôn với Đồng. Ngày 9 tháng 11 năm 2014, chúng tôi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn. Năm 2015, một năm này, chúng tôi đều bận rộn. Ngày 9 tháng 12 năm 2016, tôi đã không gặp Đồng tròn ba tháng, đặc biệt nhớ cô ấy. Không chỉ Tô Dương, mà ngay độc giả như mình cũng muốn khóc, có người đàn ông nào tỉ mỉ đến mức nhớ được từng tháng từng năm như vậy không, nhưng anh không nói ra, và có khi cứ âm thầm kể cho cô như một câu chuyện cổ tích thôi. Bởi thế nên anh đã chiến thắng cả hai tình địch mạnh nhất của mình. Anh cũng ghen tuông với người đàn ông khác bên cô những năm tháng còn nhỏ, dùng mánh khóe cũng tự tin của người đàn ông để ôm được cô về , cũng đá bay những người dám chen chân cuộc hôn nhân của hai người. “ ...Trừ Đồng Đồng ra, tôi không có nghĩa vụ phải đối xử tốt với bất kỳ người phụ nữ nào !” hay “Chỉ cần em không chịu thiệt, nhưng thứ khác đều không quan trọng…. Trước đó anh từng nói với em, bất kỳ thời điểm nào, cũng không cần oan uổng chính mình, em muốn làm gì thì làm cái đó, không cần cố kỵ, nếu thật sự muốn làm lớn chuyện, không phải còn có anh sao ?” Người đàn ông ấy vậy mà những năm đầu đời, chưa yêu ai lần nào mà dụ dỗ con gái người ta yêu sớm, tỏ tình vào lần thứ tư nhìn thấy gái rồi  “Em có bạn trai không? Cô lắp bắp nói: “Không …khôngcó bạn trai.” … Rốt cuộc hai người không quen thân, chẳng lẽ cha Tô hoài nghi cô không học tốt vì yêu sớm à, nên nhờ Tưởng Bách Xuyên đến thử cô à ? … Anh nói : “Đúng lúc anh cũng khôngcó bạn gái.” Tô Dương : “…” Tuyến nhân vật phụ cũng buồn cười không kém, nhất là mấy ông bạn thân kiêm hai nam phụ thầm thương trộm nhớ nữ chính, hay ngay cả gia đình chồng Tô Dương vậy, đặc biệt là ông bố chồng. Ai bảo ông không thích con dâu, muốn chia rẽ tình cảm hai đứa chúng nó. Ông chỉ không thích con dâu làm việc trong showbiz, thị phi nhiều, chồng lại đi công tác nhiều, hai đứa xa cách, ông sợ người ta bỏ con trai ông đó, chứ ông quan tâm gì đến môn đăng hộ đối đâu, đâu có cổ hủ như vậy… Truyện hay đáng đọc, edit khá mượt, mỗi tội chưa hoàn, nên các bạn chịu khó đọc convert. Tặng cho ai valentine năm nay không có Gấu thì đọc cho ngược cẩu nhé! *** Trước cửa sổ sát đất, người đàn ông duỗi cánh tay dài kéo tấm rèm ra, ánh nắng của sớm tinh mơ lập tức chiếu vào phòng. Anh chìm đắm trong sắc màu của bình minh, toát lên vẻ lạnh lùng, trưởng thành, gợi cảm và đầy nam tính... Người đàn ông cúi đầu, từ tốn cài khuy áo sơ mi một cách nghiêm túc. Tô Dương nhất thời ngắm đến mê mẩn. Anh bỗng ngước mắt, giọng dứt khoát: "Hôm nào em rảnh thì mình tới cục dân chính nhé." Tô Dương vẫn còn đang lạc trong cõi thần tiên. Thấy cô mơ màng, người đàn ông trấn tĩnh nhìn cô vài giây, song cô vẫn chẳng hề phản ứng. Anh mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Hôm nào em rảnh thì mình tới cục dân chính nhé." Tô Dương hoàn hồn, vài giây sau mới cau mày: "Anh vừa bảo gì cơ? Tới cục dân chính ấy hả?" "Ừ." Tô Dương nhìn anh: "Mình tới đó làm gì?" "Ly hôn." Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh. Tô Dương ngơ ngẩn, thật lâu sau mới tuồn ra hai chữ: "Lý do?" Lý do của việc ly hôn. Mà dù có ly hôn thì cũng phải do cô đề ra trước mới đúng. Cài hết một hàng khuy, ngón tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông vuốt phẳng cổ tay áo, bắt đầu cài khuy ở nơi đó: "Đã ba tháng nay chúng ta chưa sinh hoạt vợ chồng, lý do này có đủ không?" Tô Dương: "..." Cô toan phản bác đôi câu, nhưng khi mở miệng thì lại chẳng nói nên lời. Cảnh tượng dần mờ nhạt, người đàn ông ở trước mắt cũng trở nên mơ hồ. "Cháu ơi, cháu tỉnh lại đi, máu chảy ngược vào ống kim rồi kìa!" Tô Dương giật mình mở choàng mắt, tiếng bản tin thời sự đêm truyền đến từ chiếc tivi trên vách tường. Cô vô thức nhìn khắp bốn phía, đâu đâu cũng là bình dịch. Ý thức trở lại, cô đang ở trong phòng truyền dịch khẩn cấp của bệnh viện. Vì ban ngày phải chụp ảnh chân dung dã ngoại cho một sao nữ, cô đã nán lại giữa trời tuyết suốt mấy tiếng đồng hồ, tối đến về nhà cả người rệu rã, nửa đêm bắt đầu lên cơn sốt cao. Khi thực sự không chịu nổi nữa, cô mới tới bệnh viện để truyền nước biển, ai ngờ lại ngủ thiếp đi. Không những thế, hình như cô còn thấy một giấc mơ. Cô hơi hơi nhíu mày, đúng, là một giấc mơ. May mà chỉ là mơ thôi. Tuy nhiên, trong giấc mơ ấy có một sự thật không thể chối cãi, ấy chính là việc họ đã chưa sinh hoạt vợ chồng suốt ba tháng nay. "Bác gọi y tá giúp cháu rồi, lần sau truyền nước nhớ đưa cả người nhà theo nhé. Chẳng may cháu mà ngủ gật thì sẽ xảy ra chuyện lớn đấy." Bác gái ngồi ở phía đối diện khiến tình huống nghe có phần trầm trọng. Tô Dương hoàn hồn, cười khẽ: "Cháu cảm ơn bác ạ." Cô vẫn còn phải truyền hai bình dịch, nơi ghim kim phồng lên vì vừa ngủ, chỉ có thể rút kim ra rồi ghim lại. Khi y tá thực hiện động tác, cô toan nắm lấy tay của người bên cạnh theo thói quen, song chợt nhận ra rằng bên người chỉ là một chỗ ngồi trống không. Trong túi truyền ra tiếng rung, có tin nhắn được gửi đến. Tô Dương mở di động, thấy người đại diện Đinh Thiến gửi cho cô một đường link video, tiếp đó là một tin nhắn văn bản. Tô Dương mở đường link, vừa nhìn phần mở đầu đã ấn tạm dừng, đoạn hỏi Đinh Thiến: [Ở đâu ra thế?] Đây là video được quay vào lúc 10h sáng tại sở giao dịch chứng khoán New York. Đinh Thiến: [Một phóng viên tài chính kinh tế vừa đăng lên Weibo, thoắt cái đã có hơn mười nghìn lượt share. À đúng rồi, fan cuồng của Tưởng Bách Xuyên đấy.] Tô Dương không đáp, tiếp tục xem video. Hôm nay là ngày công ty Internet của tập đoàn Thẩm thị chính thức được niêm yết[1] trên thị trường chứng khoán New York, Tưởng Bách Xuyên có mặt tại sở giao dịch để đồng hành cùng ban lãnh đạo của tập đoàn Thẩm thị. Khi một đạo diễn thời nay công chiếu tác phẩm mới, người đó sẽ mời bạn bè cùng người thân có sức ảnh hưởng lên đứng trên thảm đỏ vào lúc tuyên truyền. Dường như giới tài chính cũng bắt đầu thịnh hành trào lưu này. Trong video. Tưởng Bách Xuyên đang chụp ảnh cùng ban lãnh đạo của tập đoàn Thẩm thị trên sân khấu. Anh đứng ở vị trí tương đối sát rìa, nhưng vẫn thu hút phần lớn ống kính của giới truyền thông có mặt tại đây. Thứ thu hút bọn họ không phải vẻ điển trai của anh mà là ngân hàng đầu tư toàn cầu Hải Nạp do anh thành lập. Trong nửa đầu năm nay, Hải Nạp đã hoàn thành 25 dự án IPO[2], 62 thương vụ tài trợ, thu mua và sáp nhập tư nhân[3], với tổng lợi nhuận lên tới 565%, lọt vào top 5 những ngân hàng đầu tư toàn cầu hàng đầu. Dù là lịch sử phát triển của Hải Nạp hay thành tựu tài chính đáng chú ý của Tưởng Bách Xuyên, Tô Dương đều đã sớm nằm lòng. Video vẫn còn tiếp diễn, Tưởng Bách Xuyên lơ đãng ngẩng đầu nhìn xuống sân khấu, ánh mắt sắc bén và thờ ơ của anh khiến cô run rẩy. Cô biết đây chỉ là video, người anh nhìn chẳng phải là cô, nhưng trái tim vẫn thoáng đập rộn lên. Tô Dương, mày cũng thật có tiền đồ! Màn chụp ảnh chung kết thúc, tuy không phải nhân vật chính của ngày hôm nay nhưng Tưởng Bách Xuyên vẫn bị vây kín. Anh nhỉnh hơn phần lớn cánh đàn ông trên sân khấu một cái đầu, khi bắt tay trò chuyện, anh nghiêng mình về trước, hơi hơi cúi đầu để cao ngang người khác. Không biết đối phương đã nói gì mà khóe môi anh lại vương chút ý cười hiếm hoi. Mời các bạn đón đọc Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh của tác giả Mộng Tiểu Nhị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Long Phượng Trình Tường - Lam Ngả Thảo
Nàng là công chúa Phượng Tộc, miễn cưỡng xem như vậy đi. Hắn là hoàng tử của Long Tộc, ừ, cũng miễn cưỡng xem như vậy đi. Lúc ban đầu nàng nảy sinh tình cảm với hắn, lại phát hiện hắn chẳng những phong lưu, còn rất hay quên, vì bảo vệ mạng nhỏ, nàng đành phải dùng cách tôn trọng nhưng tránh gần gũi để đối xử với hắn. Thật vất vả lắm hắn mới trở thành người bình thường, nói hết tâm sự với nàng, kết quả —— Thân phận thật sự của hắn là con trai của Thiên Đế! Mà nàng, là kẻ thù sống còn của Thiên Đình, công chúa của Tu La Tộc! Hơn nữa thái tử Thiên Giới như hổ rình mồi, hoàng tử Giao Tộc yêu thầm đưa tình, công chúa Phượng Tộc oán hận khó yên. . . . . . Ôi, phải phổ một khúc hoan ca long phượng trình tường, sao mà khó như vậy? *** Lúc Thiên Đế hạ khẩu dụ, ta đang chơi đùa với Cửu Ly ở đỉnh Phượng Dực Nhai trên núi Đan Huyệt. Trong chúng thần tiên ở tiên giới, ta chỉ là một Tán Tiên bé nhỏ không đáng kể đến. Một thân áo choàng xanh trải qua vạn năm, chỉ vì chân thân là chim Loan, cũng không biết cha mẹ đã hồn phi phách tán của ta hay là người dì đang nuôi nấng ta hiện nay, ai là người đặt cho ta một cái tên cực kỳ bình thường: Thanh Loan. Có thể thấy được lúc đặt tên chẳng hề quan tâm bao nhiêu. Trong một vạn năm này, ta vượt qua từng ấy năm nhưng chẳng hề chú ý đến, sau khi tu thành hình người thì thường xuyên rời khỏi núi Đan Huyệt mà du lịch khắp nơi, Cửu Ly chính là do ta đi du lịch mang về. Cửu Ly là một con Cửu Vĩ Hồ, năm đó đi ngang qua Thanh Khâu, ta cùng với Long Tử Nhạc Kha, Giao Nhân (*) Ly Quang ngủ qua đêm ở Ngân Hà Cốc, Thái Âm(**) Tinh Quân treo giữa trời, trời đất giống như được rải một lớp đường trắng nhàn nhạt, vạn vật rì rào trong tiếng gió. Khi Cửu Ly lú đầu từ trong rừng ra ngoài kiếm ăn, màu lông trắng nhạt trong sáng như phát ra ánh sáng màu bạc dưới ánh trăng sáng tỏ, ta kinh ngạc kêu lên một tiếng, có hồ ly nhỏ kia quay đầu lại, khuôn mặt nhòn nhọn, chỉ có màu sắc của đôi đồng tử giống như đá hồng ngọc thượng hạng ửng lên sóng nước long lanh, ta tựa như bị nó mê hoặc. (*)Giao Nhân: người cá (**)Thái Âm: vầng trăng Trên núi Đan Huyệt, người đẹp rất nhiều, nhóm tiên tử tiên thị Điểu Tộc vốn có bộ lông nhiều màu sắc sặc sỡ, sau khi biến thành hình người đều có bộ áo lông vũ lộng lấy và gương mặt xinh đẹp, nhưng với ánh mắt của ta, nếu sau này con Cửu Vĩ Hồ nhỏ này tu luyện thành hình người, sợ là trong vạn người ở núi Đan Huyệt cũng không có một người nào có thể bì kịp, ngay cả công chúa Phượng Hoàng của Điểu Tộc cũng khó mà đuổi kịp để thấy bóng lưng. Năm đó nó khoảng hai trăm tuổi, trẻ người non dạ lại tham ăn, bị ta dùng một con chim trĩ nướng chín dụ dỗ, rời khỏi nơi sinh ra, từ đó luôn đi theo ta. Trên núi Đan Huyệt, tất cả tiên tử tạp dịch lúc nhàn hạ đều thích trêu đùa Cửu Ly mà ta vừa mới nhặt về. Nhưng Cửu Ly là con Cửu Vĩ Hồ cao ngạo, dung mạo xuất chúng, năm nay tuy rằng chỉ tám trăm tuổi, còn chưa tu thành hình người, nhưng đã có thể tưởng tượng xa về tương lai hóa thành người có sắc đẹp khuynh thành. Vì thế, mặc dù nó nhìn đám tiên tử Điểu Tộc kia lèo xèo thì thầm là dung chi tục phấn, khinh thường ngoảnh mặt, ta cũng cho nó tùy ý thôi. ... Mời các bạn đón đọc Long Phượng Trình Tường của tác giả Lam Ngả Thảo.
Hợp Đồng Tình Nhân - Tiểu Tịch
Lần đầu tiên gặp mặt, hắn hiểu lầm nàng, cho rằng nàng chính là kiểu đàn bà tôn thờ sùng bái hư vinh, cũng vô tình “ăn” nàng ngoài dự kiến. Lần thứ hai gặp mặt, hắn chính là vị tổng giám đốc lạnh lùng, còn nàng là thư ký riêng 24 giờ đồng hồ của hắn. Dù biết rõ hoa danh của hắn ở bên ngoài, nhưng trái tim nàng vẫn đã giao cho hắn mất rồi. Cận Thế Phong, tổng giám đốc tập đoàn “Khải Phong”, khôi ngô tuấn tú, tài năng xuất chúng. Vì một lần bị phản bội, hắn không bao giờ tin tưởng vào tình yêu một lần nữa, kể từ đó lạnh lùng, hờ hững. Vậy mà, nàng vừa hôn hắn một cái lại khiến trái tim hắn lần đầu tiên biết rung động. Nàng lại xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa, thế nhưng lại thành thư ký riêng của hắn. Liệu sự xuất hiện của nàng có thể sưởi ấm trái tim hắn, khiến cho hắn có thể yêu lại lần nữa được hay không? Nàng có thể có được tình yêu của hắn không? Đến khi vất vả lắm hắn mới xác định được trái tim mình, thì người phụ nữ phản bội hắn lại đột nhiên trở về, vậy nàng nên đối mặt với chuyện này như thế nào? *** “Làm sao vậy? Lam Lam, bà xã??? Em có chỗ nào không thoải mái sao? Hay là anh nói sai, làm sai cái gì rồi? Em đừng khóc nữa!” Cận Thế Phong lo lắng hỏi, chân tay cuống quít cả lên. “Anh, anh làm bộ mặt đó làm gì? Kì quái, giật mình, căn bản anh không cần con của chúng ta!” Yên Lam nghẹn ngào lên án Cận Thế Phong, đau lòng muốn chết. Cận Thế Phong ngẩn ngơ, hóa ra phản ứng lúc nãy của anh chọc giận cô. “Lam Lam, làm sao anh lại không cần con chứ? Chỉ là anh nhất thời xúc động, cũng nhất thời sợ hãi thôi!” Cận Thế Phong giải thích, đồng thời dịu dàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô. “Anh thật sự không phải không cần con?” Yên Lam hít hít mũi nói. “Ừ, không phải, có con anh vui lắm chứ. Cứ nghĩ đến việc mình làm cha, anh vui phát điên rồi đây này.” Cận Thế Phong nói. “Vậy vì sao anh lại sợ?” “Bởi vì…” Sắc mặt Cận Thế Phong lúc này mới khôi phục lại bình thường. “Đàn ông trong gia đình anh không sợ gì hết, chỉ sợ duy nhất việc vợ mình sinh con!” Nghe xong Cận Thế Phong nói, Yên Lam cảm thấy vô cùng khó hiểu, Cận Thế Phong lập tức lên tiếng, “Lam Lam. không cần nghi ngờ,lời này không phải do anh nói, mà là cha anh.” Cận Thế Phong nhớ lại lúc kết hôn, anh cùng cha mình có nói chuyện một lúc. “Tiểu Lam sau này nếu có thai, con cần chú ý rất nhiều. Năm đó mẹ con mang thai con, ăn uống vô cùng khổ sở. Ăn gì nôn đó, rất nghiêm trọng, toàn phải vào viện, có đợt còn nẳm hẳn nửa tháng. Cha bây giờ nhớ lại vẫn rất sợ hãi, vừa xót mẹ con lại vừa lo cho con nữa. Con phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đấy!” Cha Cận Thế Phong nói từng lời thấm thía. “Cha, cha đừng dọa con sợ như vậy!” Nghe xong, Cận Thế Phong toát mồ hôi lạnh. “Cha không dọa con, cũng không nói chuyện hoang đường gì, chỉ là ở góc độ người từng trải qua nên cho con vài lời khuyên thôi. Đàn ông Cận gia không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ phụ nữ trong nhà sinh con. Điều này có lẽ di truyền, từ cụ nội con đến ông nội, cha cũng không tránh khỏi. Đến đời con, có lẽ cũng như vậy!” Cận Nguyên Thái nhìn con trai mình, ý tứ rõ ràng , “Đây là do gien di truyền trong Cận gia, sợ Tiểu Lam khi sinh đứa nhỏ sẽ gặp biến chứng tương tự!” Chẳng lẽ người phụ nữ sinh con lại đáng sợ vậy sao? Cận Thế Phong lo lắng suy nghĩ. Cận Nguyên Thái nhìn sắc mặt con mình, vỗ vỗ bờ vai, “Con phải thật kiên trì, yêu thương Tiểu Lam nhiều hơn nữa!” Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Yên Lam bật cười, Cận gia cũng thật kỳ quái khác người. “Chuyện là như thế đây! Nên vừa nãy anh mới phản ứng như vậy, nhưng anh cũng rất hạnh phúc, chúng ta sắp có con. Còn chuyện kia, anh sợ em sẽ chịu khổ, Lam Lam.” Yên Lam mỉm cười nhìn anh, “Vì anh, dù vất vả thế nào em cũng dám!” Anh dịu dàng ôm cô vào trong ngực, vẻ mặt lo lắng ôn nhu nhìn cô, “Lam Lam, em thấy thế nào? Có buồn nôn không, có chỗ nào khó chịu trong người không?” Yên Lam lắc lắc đầu, nhìn Cận Thế Phong lo lắng quan tâm cô như vậy, trong lòng vô cùng cảm động. Nhìn Yên Lam thật sự không có chuyện gì, Cận Thế Phong mới yên tâm một chút, nhưng ngay lập tức lại bắt đầu cằn nhằn, “Còn nữa, Lam Lam, sau này nếu có gì không thoải mái phải nói cho anh biết, không được giấu diếm nửa chữ biết không? Sau này anh không đến công ty nữa, ở bên cạnh chăm em 24/24 luôn, cho nên em phải phối hợp để điều trị, nghe chưa?” Cô gật đầu, kỳ thật cô định bảo anh không cần lo lắng khẩn trương như thế, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, anh đã như gà mẹ cục ta cục tác bên tai cô hết thứ nọ đến thứ kia. Nhìn Cận Thế Phong ngồi một bên, miệng không ngừng thuyết trình về những chú ý khi mang thai của phụ nữ, hết sách nọ lại sang sách kia, đúng là “Hội chứng trước khi làm cha” mà báo chí vẫn hay nhắc đến. Yên Lam cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp,có anh ở bên cạnh thật là tốt. Nghe Cận Thế Phong càng nói càng khoa trương, Yên Lam không biết là nên khóc hay nên cười nữa, vội vàng lấy tay bịt miệng anh lại, “Thế Phong, không phải anh bảo em phải bình tĩnh mà chăm sóc bản thân, phối hợp điều trị sao? Anh xem anh bây giờ đang làm cái gì thế?” Cận Thế Phong nghe xong lời cô nói liền há hốc mồm, không biết chống đỡ làm sao. “Anh cũng bình tĩnh đi, được không? Em không sao đâu!” Nhìn Cận Thế Phong ảo não, khóe miệng Yên Lam lộ ra nụ cười ngọt ngào. Anh thật rất quan tâm cô, yêu cô, trân trọng cô cùng sinh linh bé nhỏ trong bụng cô. “Em yêu anh, Thế Phong, rất yêu, thật sự em rất yêu anh!!!” Cô dựa sâu vào lồng ngực vững chắc của anh, dịu dàng mà xúc động nói. Cận Thế Phong siết chặt hơn vòng tay, mỉm cười hạnh phúc, thâm tình nhìn cô, “Anh cũng yêu em, yêu yêu rất nhiều!” ~ Hoàn ~ Cả nhà yêu quý! Hợp đồng tình nhân kết thúc rồi, mình cũng có vài lời muốn gửi đến cả nhà. Đây là những chương truyện đầu tiên mình tham gia edit, lại là nhận giữa chừng, mà trước đó mình chưa đọc nên trong quá trình edit vẫn còn có những thiếu sót. Nhưng mình vẫn kiên trì edit đến cùng, để các bạn không bị drop truyện một lần nữa. Hôm qua đọc được cmt của 1 bạn, nói rằng thất vọng khi được biết sẽ không ai dịch truyện này nữa vì không có hứng, nói thật nhiều lúc tình tiết truyện hơi lan man dài dòng, mình cũng nản nhưng mình chưa bao giờ nghĩ tới bỏ cuộc, chỉ biên tập lại cho ngắn gọn hơn chút. Mình cũng rất cảm ơn bạn ấy vì đã động viên và ủng hộ mình, đối với những người dịch truyện như bọn mình rất đáng quý. Mình xin cảm ơn các bạn đã theo mình đến cùng bộ truyện, và cảm ơn cả những dòng cmt của các bạn. Yêu các bạn rất nhiều! Trang Tự
Hợp Đồng Tình Nhân
Cô ấy mang thai!” Cô gái thất thần nỉ non. “Con của tôi, con của tôi thì phải làm sao bây giờ…” “Cô đã không biết phải làm sao, vậy thì, để cho nó chôn cùng với cục cưng bị cô hại chết đi!” Lời nói lạnh như băng, tiếng sấm nổ vang trời… Cô không nghĩ rằng, anh sẽ tuyệt tình như thế, càng không nghĩ tới, khi cô đứng phía trước xe, anh thật sự không hề do dự đâm xe tới, thậm chí không màng sống chết của cô, nghênh ngang bỏ đi... Tâm chết, yêu cũng chết… Gặp lại một lần nữa, bên cạnh anh có vợ đẹp con ngoan, mà cô cũng đã là vợ người khác, cô nhìn anh hạnh phúc mỹ mãn, mà anh nhìn thấy cô hạnh phúc ngọt ngào, một màn như thế, là gai trong mắt ai, là tâm ai đau… *** Mưa to dữ dội không ngừng nghỉ dù chỉ một khắc. Tiếng sấm vang dội như muốn dùng tất cả sức lực, đánh vỡ tất cả mọi thứ. Tiếng còi cảnh sát gầm rú vang lên ong ong, Diệu Tinh bị kéo qua một bên, nhìn Mộ Thần bị tuyên bố tử vong tại chỗ mang vào trong xe, nổ máy chạy đi. “Không được, các người trả Mộ Thần lại cho tôi, trả lại cho tôi…” Diệu Tinh đuổi theo chiếc xe một đoạn đường dài, cuối cùng ngã xuống trong mưa. “Mộ Thần…” Cô vươn tay dường như muốn kéo cái gì đó, không thể thay đổi chiếc xe cảnh sát càng lúc càng cách xa khỏi tầm mắt, cuối cùng biến mất ở đầu đường… “Trở lại đây, các người trả Mộ Thần lại cho tôi, trả lại cho tôi…” Diệu Tinh nằm trên mặt đất bất lực khóc lóc, cầu xin… Bang! Bang! Có tiếng vang từ xa xa đang đến gần, giày giẫm vào nước trên mặt đường làm cho nước văng tung tóe khắp nơi. Diệu Tinh từ từ ngẩng đầu lên. Nước mưa đập vào mặt, cô nhìn có chút không rõ gương mặt đó, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở lạnh lẽo đáng sợ phát ra từ người đó… Tiêu Lăng Phong từng bước đến gần, dừng lại trước mặt Diệu Tinh. “Tại sao?” Diệu Tinh không có sức lực hỏi. Tiêu Lăng Phong không hề lên tiếng, mà nghiêng đầu nhìn Diệu Tinh nhếch nhác thê thảm. “Nói chuyện với anh đó, nói cho tôi biết, tại sao phải làm như vậy, tại sao?” Diệu Tinh lảo đảo đứng dậy, kích động nắm lấy vạt áo Tiêu Lăng Phong. “Anh rõ ràng đã đồng ý với tôi, anh đã đồng ý chỉ cần tôi kéo dài thời gian hợp đồng, anh sẽ bỏ qua cho Mộ Thần, tại sao phải gạt tôi, tại sao…” Cô gào to âm thanh như xé rách nơi này, tiếng sấm ầm ầm trong đêm mưa càng có vẻ tuyệt vọng, bi thương… “Tại sao tôi phải bỏ qua cho anh ta.” Tiêu Lăng Phong chán ghét đẩy Diệu Tinh ra, Diệu Tinh lui về sau hai bước, ngã trên mặt đất lạnh lẽo. “Trình Diệu Tinh, cô thật sự cho rằng, một đêm của cô là có thể đền được mạng sống của con tôi à.” Tiêu Lăng Phong rét lạnh cười một tiếng, ghét bỏ lấy tay phủi phủi vạt áo, giống như bị dính gì đó thật bẩn. “Tại sao anh muốn hại chết Mộ Thần, tại sao?” Diệu Tinh gào thét, ngón tay cố gắng nắm lấy mặt đất, đến nỗi móng tay bị nứt toạc. Những sợi tơ máu từ từ chảy ra. “Tôi đã đồng ý điều kiện của anh, anh tại sao còn muốn hại chết anh ấy.” “Mộ Thần làm hại Nhã Đình của tôi sanh non, hại cô ấy cả đời không thể làm mẹ, tôi cũng chỉ muốn anh ta nếm thử một chút, mùi vị khi nhìn thấy thứ mình quan tâm nhất bị tổn thương, ai bảo anh ta xui xẻo, ra ngoài gặp tai nạn xe chứ!” Anh nhẹ nhàng nói ra câu sau cùng, một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng gương mặt lạnh lẽo của Tiêu Lăng Phong, oán hận mãnh liệt trong mắt anh như muốn cắn nuốt tất cả. “Trình Diệu Tinh, đây là cái giá mà các người phải trả.” Dường như mỗi một chữ đều rít ra từ kẽ răng, u ám đến thế, tuyệt tình đến thế… “Tiêu Lăng Phong, tên cầm thú này, anh sẽ gặp báo ứng, anh sẽ chết không được tử tế…” Diệu Tinh gào thét. “Ồ!” Tiêu Lăng Phong khóe môi hơi nâng lên. “Nhưng mà Trình Diệu Tinh, sự thật đã chứng minh, hiện tại gặp báo ứng trước không phải là tôi, chết không được tử tế cũng không phải tôi, ngược lại Mộ Thần đến lúc chết cũng cảm thấy, cô phản bội anh ta, chẳng những chết không tử tế, mà còn… Chết không nhắm mắt.” “A!!!!! Tôi giết chết anh!” Cảm xúc cảu Diệu Tinh đã sụp đổ, điên cuồng xé rách quần áo Tiêu Lăng Phong, dùng hết khí lực đánh anh ta, nhưng sức lực của cô yếu kém, chỉ cần một tay, Tiêu Lăng Phong đã kiềm chặt cánh tay cô, sau đó dùng sức đẩy ra. “Anh là hung thủ giết người.” Diệu Tinh gào thét. “Tại sao người chết không phải anh.” “Trình Diệu Tinh, trước khi trả thù cho con tôi, tôi sẽ không chết.” Tiêu Lăng Phong bước một bước. Ngồi xổm xuống, nắm lấy cằm Diệu Tinh, ngón cái anh bởi vì dùng sức nên khớp xương trắng bệch, sức lực như thế, tựa như hận không thể bóp vỡ cằm Diệu Tinh… “Một mạng đền một mạng, đây là rất công bằng, Trình Diệu Tinh, hiện tại… Cô còn thiếu Nhã Đình một thân thể khỏe mạnh, tôi muốn nhà họ Trình của cô táng gia bại sản để trả lại…” ... Mời các bạn đón đọc Hợp Đồng Tình Nhân của tác giả Hải Diệp.
Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo - Ức Tích Nhan
Anh là thiếu gia của một gia đình có bốn thế hệ đều gắn bó trong quân đội, tiếng tăm lừng lẫy. Là vị trung tá lạnh lùng, thiết diện vô tư, kỷ luật nghiêm mình, một quân nhân điển hình. Anh là ân nhân cứu mạng cô, đồng thời cũng là người gây thù kết oán với cô. Ở trong mắt cô, anh chính là tên lính đáng ghét chuyên làm khó dễ cô mọi lúc mọi nơi. *** "Vị hôn thê? Anh ấy có vị hôn thê? Sao tôi không biết?", Úc Tử Duyệt nghe Thôi Nhã Lan nói khiếp sợ hỏi lại. Thôi Nhã Lan nhìn cô, cũng hơi bàng hoàng, chẳng lẽ cô bé kia không phải vị hôn thê của anh sao? "Tôi cũng không biết, tôi đoán mò thôi, chính cô gái đi cùng anh lúc ở bên Mĩ.", Thôi Nhã Lan ngượng ngùng nói, chỉ thấy Úc Tử Duyệt mỉm cười, "Cô nói là Bối Bối á? Cô ấy là em họ tôi! Bọn họ không có quan hệ yêu đương!", Úc Tử Duyệt vội vàng nói. Trái tim đang căng thẳng của Thôi Nhã Lan cuối cùng cũng được thả lỏng, lúc này mới phát hiện, bản thân mình để ý đến anh như vậy. "Cô làm sao có thể không tin Lệ Mộ Phàm vậy? anh ấy nếu đã nói yêu cô, chắc chắn sẽ không mập mờ với cô gái khác, anh ấy chỉ xem Bối Bối là em gái thôi", Úc Tử Duyệt vội vàng nói, trong lòng cũng oán hận Lệ Mộ Phàm, không biết phụ nữ đều khác người, luôn thích suy nghĩ lung tung à? Anh ta còn dám cùng Bối Bối xuất hiện trước mặt Thôi Nhã Lan, vậy không phải là cố ý làm cho Thôi Nhã Lan hiểu lầm sao? ! Nhưng mà, Úc Tử Duyệt cũng phát hiện ra, Thôi Nhã Lan rất để ý Lệ Mộ Phàm, nếu không thì sẽ không hỏi như vậy. Chẳng lẽ, Lệ Mộ Phàm tên đó đang cố ý kích thích cô ấy? Tên đáng chết này, vẫn luôn dùng chiêu này! Thôi Nhã Lan có chút xấu hổ cười cười, "Nếu quan tâm anh ấy thì đừng để lỡ như vậy, duyên phận này có thể gặp nhưng không thể cầu, chúng ta nên quý trọng.", Úc Tử Duyệt còn nói thêm với cô, giống như bản thân là một chuyên gia tình yêu vậy. Thôi Nhã Lan trong lòng đã bắt đầu bị lay động, gật gật đầu, "Tôi sẽ cẩn thận suy nghĩ kỹ càng, cô cũng biết, tôi đã từng trải qua những chuyện kia, bây giờ không dám yêu nữa. vốn dĩ không biết người giúp đỡ tôi là anh ấy, cũng đã dinh ra cảm giác ỷ lại với người ấy, cảm giác về Lệ Mộ Phàm trong tôi cũng dần quên hết, sau này, biết là anh, tôi tạm thời không có cách nào chấp nhận được.", Thôi Nhã Lan nói rõ mọi chuyện với Úc Tử Duyệt. Cô biết, Úc Tử Duyệt muốn tốt cho bọn họ, cũng rất muốn tâm sự với Úc Tử Duyệt những tâm sự trong lòng. "Ừ, chuyện này tôi có thể hiểu được. Như vậy, nửa năm qua đi, cô cũng có thể tiếp nhận sự thật này rồi chứ." Thôi Nhã Lan gật đầu, "Tôi nghĩ, tôi mình biết phải làm sao rồi." . "Cô hiểu được là tốt rồi.", Úc Tử Duyệt vui mừng mà mỉm cười. "Đúng rồi, có một người tôi không biết có nên hỏi cô hay không, nhưng tôi không nhịn được muốn hỏi", Thôi Nhã Lan hỏi ra miệng, lại có chút hối hận. "Cô muốn nói là Hạ Tĩnh Sơ?", ai ngờ, Úc Tử Duyệt lại trực tiếp nói ra, có thể khiến cho Thôi Nhã Lan phản ứng như vậy , người này nhất định là Hạ Tĩnh Sơ rồi. Thôi Nhã Lan gật đầu, "Mặc dù cô ấy có lỗi với hai người, nhưng đã từng giúp đỡ tôi, tôi năm năm không trở về đó, không biết tình huống của cô ấy như thế nào " "Cô ấy vẫn còn trong tù, nhưng anh trai của cô ấy Hạ Kiệt đã sớm ra tù rồi, có gặp anh ta một lần, anh ta mở một siêu thị gần trại giam, làm ăn cũng rất tốt. bên trong đó Hạ Tĩnh Sơ biểu hiện cũng rất tốt, hình phạt đã giảm xuống được hai năm rồi.", Úc Tử Duyệt nói với Thôi Nhã Lan. Thôi Nhã Lan thở dài, "Hi vọng cô ấy có thể sớm được ra ngoài, một lần nữa được làm người", Thôi Nhã Lan nói, hai cô gái trò chuyện trong chốc lát, sau đó Úc Tử Duyệt rời đi. Thôi Nhã Lan ngủ một lát, sau khi tỉnh lại, trong phòng bệnh đã tối đen rồi. Cô bật đèn, xuống giường một ngày không tắm rửa trên người cảm thấy không thoải mái, một mình đi vào phòng tắm. Lệ Mộ Phàm mang đồ ăn đi vào, phát hiện trong phòng bệnh không thấy bóng dáng của cô trong lòng rơi xuống lộp bộp, nhưng mà vẫn bình tĩnh đặt thức ăn xuống, lập tức, đi đến phòng về phòng vệ sinh, nghe thấy tiếng nước chảy “rào rào” lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm. "Rầm " "Á " Kéo cửa bị kéo ra, Thôi Nhã Lan hét lên, hai tay ôm lấy ngực, phòng bị nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy Lệ Mộ Phàm đứng ở đó, "Anh nhanh đóng cửa lại!", cô tức giận hét lên, chẳng những không đuổi được anh đi, anh ngược lại dửng dưng bước vào đó. Cô đưa lưng về phía anh, toàn thân không một mảnh vải che, tất cả đường cong uyển chuyển lộ ra không sót một chỗ nào, chiếc mông kiều diễm đang vểnh lên khiến cổ họng của anh tự chủ được rung động, hương vị ngọt ngào của cô, anh đến nay vẫn khó có thể quên được. "Anh giúp em tắm.", thật ra, Úc Tử Duyệt đã nói hết với anh rồi, Lệ Mộ Phàm cảm giác mình vẫn nên chủ động chút, làm cho cô gái ngốc nghếch này tin tưởng anh thêm một lần nữa. "Không cần! Tôi có thể tự tắm được! Anh mau đi ra!" ... Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo của tác giả Ức Tích Nhan.