Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tìm Về Dấu Yêu (Yêu Vẫn Nơi Đây)

"Yêu vẫn nơi đây" là câu chuyện kể về hành trình tình yêu đầy sóng gió của Vân Trạm và Dung Nhược. Dù đã ở bên nhau ba năm nhưng Vân Trạm vẫn biết là Dung Nhược vẫn luôn cảm thấy bất an về tình yêu của họ, cũng như có rất nhiều khúc mắc liên quan đến mối quan hệ giữa anh cùng Vân Hân - cô em gái nuôi và cũng chính là vị hôn thê cũ của anh. Tránh để Dung Nhược nghĩ ngợi quá nhiều, Vân Trạm quyết định tiến xa thêm một bước, dùng hành động thực tế để xóa tan mọi lo lắng, nghi ngờ trong lòng cô thì cũng là lúc một biến cố ập đến. Cô cùng Vân Hân bị bắt cóc. Lúc chứng kiến sự điên cuồng của tên bắt cóc, nhìn những vòng dây trói chặt quanh tay chân cô, đôi mắt anh lạnh dần nhưng khi được cơ hội lựa chọn người để cứu, anh lại không chút do dự chọn Vân Hân. Lúc bắt gặp đôi mắt hờ hững của Dung Nhược, lòng anh quặn lại và khi nghe những lời nói đầy ẩn ý của tên bắt cóc, anh đã không thể giữ nổi bình tĩnh. Nhưng còn chưa kịp quay người lại, tiếng súng nổ bỗng vang lên bên tai, đến cùng nó là nỗi đau thấu tâm can rồi cả người anh bị một lực vô hình đẩy về phía trước. Phía sau là tiếng cười điên cuồng, tiếng bước chân nhưng bóng hình cô thì không còn nữa, chỉ còn lại những người cảnh sát mặc thường phục bên mép đá. Mọi thứ chìm vào bóng tối và dường như anh nghe ai đó gọi tên cô... Hai năm lặng lẽ trôi qua, sau vụ bắt cóc ấy, anh trở thành người tàn tật nhưng chưa một lần anh ngừng đi tìm cô. Bao nhiêu năm kiếm tìm cũng là chừng ấy năm mòn mỏi, thế mà trớ trêu thay khi gặp được rồi, Dung Nhược lại bị mất trí nhớ. Liệu Vân Trạm còn có thể khiến cô trở về bên anh một lần nữa và tìm về bến đỗ cho tình yêu của họ?   Tôi sẽ không đi quá sâu vào từng chi tiết bởi truyện khá ngắn, nếu kể hết ra sẽ không còn gì thú vị nữa. Vân Trạm là một trong những nam chính tôi khá ấn tượng. Tác giả đã xây dựng thành công một nhân vật si tình tuyệt đối nhưng đối với tôi, trong sự si tình ấy vẫn tồn tại lí trí. Là con nuôi của Vân gia, anh đồng ý làm theo di nguyện của cha đính hôn với thiên kim duy nhất nhà họ Vân, nhưng khi Vân Hân tìm được tình yêu thực sự là Cao Lỗ thì họ đã hủy hôn. Anh không thể bỏ rơi Vân Hân, vì cô là con gái của người đã mang ơn dưỡng dục anh, là người mà từ nhỏ đến lớn anh luôn xem như em gái và quan trọng nhất còn là vì cô đang mang thai. Vì vậy Vân Trạm dành cho Vân Hân một cơ hội sống trước và sẽ dùng chính bản thân mình để cứu Dung Nhược. Thế nhưng, có lẽ chính anh cũng không thể ngờ tới sự điên cuồng của tên bắt cóc khi hắn đã liều mình kéo cô cùng chết. Suốt hai năm qua, chưa một ngày anh quên đi, không một ngày nào anh ngừng mong chờ được gặp lại bóng dáng mảnh mai ấy. Đến khi quay về, dù biết Dung Nhược giả vờ mất trí nhớ để trả thù, anh vẫn không vạch trần, cũng không giải thích với cô về sự lựa chọn của anh năm ấy. Nhưng có lẽ Vân Trạm không hiểu, có những tổn thương không nói ra sẽ không được thứ tha, vì vậy họ cứ thế tự giày vò lẫn nhau. Còn nữ chính Dung Nhược, cô là một cô gái hiền lành, trang nhã. Cô yêu Vân Trạm rất sâu đậm, vì yêu nên mới có đủ dũng khí ở bên anh dù vẫn mang theo nỗi bất an về tình yêu giữa họ. Đoạn tình cảm ba năm bên nhau vẫn không đủ khiến anh chọn lựa cô. Có lẽ ngày ấy bên vách đá, Dung Nhược đã biết trước kết quả nhưng khi chính anh nói ra cô mới hiểu, cô cũng biết ghen tị. Tâm lí của nhân vật Dung Nhược được miêu tả hết sức tự nhiên, không quá phóng đại và rất thực tế. Trong hoàn cảnh ấy, khi mà ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh hơn bao giờ hết, làm sao có thể còn bao dung, tha thứ khi người mà mình yêu nhất lại dứt khoát lựa chọn cứu vị hôn thê cũ mà không hề đắn đo suy nghĩ? Nếu như, chỉ nếu như thôi, trong giây phút ấy, Vân Trạm chần chừ một chút chắc có lẽ cô cũng chẳng hận anh đến thế. Bởi vậy khi Dung Nhược chọn ích kỉ trả thù anh, quyết định ấy khiến người ta hoàn toàn có thể thông cảm được. Tôi tưởng tượng trong con người Dung Nhược có hai tính cách cùng tồn tại, một quay cuồng hận thù, một lại yếu đuối không đành lòng. Giận Vân Trạm đến thế nhưng khi thấy anh trở nên tàn tật, cô lại không thể cầm được cái nhìn xót xa. Có lẽ khi quay về, mục đích duy nhất của cô cũng chỉ là muốn hỏi anh một câu: “Ba năm bên nhau, đã có khi nào anh thực sự yêu cô chưa?” Còn cô, bởi vì yêu nên mới hận đến thế nhưng phải chăng hận thù lại càng chỉ khiến cô muốn gần gũi anh hơn. Cho đến lúc không thể dối lòng thêm nữa. Dung Nhược đã lần nữa chọn trở về bên anh, trở về bên tình yêu duy nhất của cô. Truyện rất ngắn vì vậy không tránh khỏi nhịp truyện có chút nhanh. Mặc dù vậy tôi vẫn cảm thấy tâm lí nhân vật được tác giả miêu tả rất tròn trịa và hợp lí. Hai nhân vật chính tựa như được sinh ra là để dành cho nhau. Chỉ có Dung Nhược mới có thể khiến Vân Trạm trở nên tự ti. Ngày đó bên tiệc rượu, thấy cô đang xinh đẹp khiêu vũ bên thiếu gia nhà họ Diệp, anh đã cố gắng đứng dậy trên đôi chân của mình, trong mùa đông lạnh giá và cảm thấy bất lực khi đôi chân ấy không còn chút cảm giác gì. Anh không thể khiêu vũ cùng cô, không thể khiến cô vui vẻ được như thế. Ngược lại, cũng chỉ có Vân Trạm, chỉ có thể là anh mới có thể khiến Dung Nhược rung động, mới khiến cô không đành lòng mà buông bỏ hận thù. Chân thành mà nói “Yêu vẫn nơi đây” không phải là một bộ truyện đặc sắc, nội dung không có gì mới mẻ, lối hành văn vẫn còn khá nhiều thiếu sót nhưng thực sự vẫn đủ lôi cuốn để khiến một người khá kén truyện như tôi vui vẻ nhảy hố. Văn phong mạch lạc, trình tự diễn biến khá logic, hợp lí, tạo được sự đồng cảm cho người đọc. Vì vậy nếu có thời gian, các bạn hãy đừng e ngại mà hãy thử đón đọc một lần và trải nghiệm cùng những yêu hận của cặp đôi Vân Trạm - Dung Nhược để tin rằng rốt cuộc sau tất cả, tình yêu vẫn nơi đây chờ đợi người quay về. Review by #Ninh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Trạm, thật nhớ anh”. Dung Nhược lẳng lặng đứng bên cạnh sô pha, nhìn Vân Hân vừa bước vào cửa đã vội vã nhập đầu vào ngực Vân Trạm. “Anh cũng nhớ em”. Đôi tay vuốt ve tấm lưng cô gái trong ngực, Vân Trạm mang theo nét cười trên gương mặt, “Một năm qua vẫn khỏe chứ?” “Ừm! Em phát hiện, em đã yêu Anh quốc”. Ngẩng đầu lên, Vân Hân cười nói. “Dung Nhược, đã lâu không gặp!” “Đã lâu không gặp”. Chào hỏi xong, Dung Nhược bất giác đem tầm mắt dừng lại trên hai thân hình đang ôm nhau kia. Cứ mỗi lần, ba người bọn họ ở cùng một chỗ, cô lại có một loại ảo giác ——- có lẽ, Vân Trạm cùng Vân Hân, mới là một đôi trời sinh. Ba năm trước đây, người con nuôi cùng thiên kim duy nhất của Vân gia đã giải trừ hôn ước vốn được lập từ lâu năm. Sau đó, Vân Hân bay sang Anh quốc, còn cô, thì đã gặp gỡ và quen biết Vân Trạm – tổng giám đốc đương nhiệm của Vân thị – trong một buổi tiệc rượu. Nhưng vài năm trôi qua, cô sớm biết, thái độ của Vân Trạm đối với cô cùng Vân Hân không hề giống nhau. Anh tôn trọng cô, nuông chiều cô, đối tốt với cô, nhưng là, người luôn lạnh đạm như anh, rất ít khi lộ ra nụ cười thân mật, tự nhiên, yêu chiều như khi đối mặt với Vân Hân. Cho nên, song song với đau lòng, cô không chỉ một lần nghi hoặc, nếu Vân Hân đặc biệt đối với anh như vậy, trước kia, vì sao anh lại đòi giải trừ hôn ước? “Dung Nhược?” “……..Ừ?” Thanh âm của Vân Hân kéo suy nghĩ của cô về. “Đang suy nghĩ gì đấy? Buổi tối, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi. Trạm mời, ok?” Câu cuối cùng, cô quay đầu cười hỏi Vân Trạm. “Đương nhiên không thành vấn đề. Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng, vào phòng nghỉ ngơi chút đi, phòng anh đã kêu quản gia sửa soạn giúp em rồi”. Nói xong, Vân Trạm cầm áo khoác vắt ở bên sô pha mặc vào, xoay người nhìn Dung Nhược,”Công ty còn có chút việc, buổi tối em ở lại đây cùng Vân Hân, sau đó đi ăn luôn”. “Ừm”. Gật gật đầu, Dung Nhược đi theo sau tiễn Vân Trạm ra khỏi cửa. ————————— Đã xong ba giờ hội nghị, Vân Trạm một mình trở lại văn phòng. Vừa ngồi xuống, tiếng chuông điện thoại đã đúng lúc vang lên. “Trạm, tiểu Hân về nhà chưa?” “Về từ giữa trưa”. Tựa lưng vào ghế ngồi, Vân Trạm đáp lời bạn tốt. “Giữa trưa? Cô ấy thậm chí ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho mình!” “Cao Lỗi, mình còn tưởng rằng cậu sớm đã hình thành thói quen. Tiểu Hân vẫn luôn như vậy, không phải sao?” Khóe môi lộ ra một tia cười nhạt, Vân Trạm cơ hồ có thể tưởng tượng được, giờ phút này ở Anh quốc, bạn tốt đang mang vẻ mặt buồn bực và bất đắc dĩ cỡ nào. “…..Đúng vậy, giống như cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa hề để ý đến lo lắng của mình…..nhưng mà, không có biện pháp, mình chính là bị cô ấy thắt đến sít sao”. Mời các bạn đón đọc Tìm Về Dấu Yêu (Yêu Vẫn Nơi Đây) của tác giả Tình Không Lam Hề.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ - Đông Bôn Tây Cố
Câu chuyện tình yêu giữa Tiêu Tử Uyên, chàng sinh viên khoa cơ khí và Tùy Ức, cô sinh viên khoa y. Truyện đơn giản, nhẹ nhàng, thích hợp để đọc thư giãn và hoài niệm về thời sinh viên (với những ai già như mình). Tiêu Tử Uyên là con trai của Tiêu gia, cha và ông nội đều giữ chức cao trong chính trường. Anh yêu Tùy Ức vì vẻ ngoài nhìn có vẻ an tĩnh, dịu dàng, luôn mỉm cười thản nhiên nhưng bên trong lại tinh quái của cô. Tùy Ức từ nhỏ sống với mẹ, cha cô là Tùy Cảnh Nghiêu, vì muốn có con trai mà chấp nhận cho ông bà nội Tùy Ức ép mẹ cô phải để người phụ nữ khác sinh cho ông. Mẹ Tùy Ức không đồng ý, cùng cha cô ra nước ngoài chữa trị, rốt cuộc sinh cho ông một người con trai, sau đó dẫn Tùy Ức rời nhà đi. Từ đó, Tùy Ức luôn tâm niệm phải đối xử với mẹ thật tốt, cô cũng không bao giờ tin vào tình yêu nữa. Cũng vì thế mà con đường theo đuổi Tùy Ức của bạn học Tiêu rất gian nan. Tính cách hai người rất giống nhau, luôn mỉm cười thản nhiên giống nhau, gặp việc gì cũng lạnh nhạt. Nhưng Tùy Ức còn lạnh nhạt hơn rất nhiều nữ chính khác, bạn muốn tiến một bước, cô ấy lùi một bước, vĩnh viễn duy trì khoảng cách không gần không xa. Tuy Tiêu Tử Uyên cũng không phải hiền lành gì, mặt cũng dày vừa đủ, nhưng muốn kéo gần khoảng cách với cô, cũng mất vài năm. *** “Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ” là một bộ truyện rất đáng giá để đọc sách free. Nó là bộ truyện của thanh xuân vườn trường an tĩnh nhất mà tôi từng đọc. Ai bảo cuộc đời không có bão tố thì sẽ không hấp dẫn chứ? Tác phẩm được mở đầu rất nhẹ nhàng, không dài dòng hay trình bày thứ tự đầu cuối. Chỉ đơn giản như một buổi chiều thu mát lành, họ chợt nhìn thấy nhau, cái nhìn bình thường như mấy năm ròng đều đã trải qua, nhưng bỗng một khắc đó, hai cặp mắt lại giao nhau hữu tình hữu ý. Về nhân vật chính: Truyện có hai nhân vật chính là Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức. Số nhân vật phụ xung quanh rất nhiều, mỗi người đều có nét đặc sắc riêng dù chỉ được khắc họa rất ít. Tiêu Tử Uyên là con trai trưởng trong một gia đình chính trị gia có thế lực đã lâu, tương lai của anh vốn đã rộng mở và chắc chắn sẽ theo con đường của gia tộc, từ nhỏ anh được đào tạo để gánh vác giang sơn sau này. Tuy rằng học kỹ thuật nhưng Tiêu Tử Uyên không phải người cứng ngắc, lạnh lùng. Anh vốn có tài hoa, còn là tài hoa hơn người về nhiều mặt như đàn violin, thư pháp. Tùy Ức là một cô gái nhìn bề ngoài thì thanh tú, giản dị nhưng mọi thứ trong cô e rằng còn sâu hơn biển rộng. Tùy Ức là cháu ngoại duy nhất của một bậc thầy Nho học Trung Quốc, là tiểu thư của Tùy gia nhưng ngay từ nhỏ đã theo mẹ sống bên ngoài do bố mẹ cô gặp khúc mắc mà ly hôn. Tùy Ức được hưởng sự thanh cao, tao nhã và sự dạy dỗ của ông ngoại nên đã có cốt cách và khí chất của dòng dõi thư hương danh giá. *** Review Lâm Thái Y fb/ReviewNgonTinh0105: Đọc câu chuyện tình yêu của những người thông minh, hai chữ thôi, thật “sảng khoái". Họ không vờ vĩnh, không đoán ý, không giận hờn vu vơ, không vờn nhau đến kiệt sức. Thích chính là thích, còn có bắt đầu hay không, lại là chuyện khác. Tiêu Tử Uyên và Tuỳ Ức đều là người thông minh. À không, phải là rất thông minh mới đúng. Vì anh thông minh cho nên rất nhiều năm không có đối thủ, một mình chiếm ngôi đại thần từ trung học đến đại học. Vì cô thông minh cho nên mới có thể khiến anh giữ mãi tấm thẻ dự thi của cô đến tận 14 năm. Rất nhiều người nói Tiêu Tử Uyên quá hờ hững. Điều này không sai, nhưng sự hờ hững của anh có hai giai đoạn, một là trước khi gặp Tuỳ Ức, không ai đủ ấn tượng để khiến anh bỏ xuống vẻ ngoài bình thản ấy. Hai là sau khi gặp được cô, cho dù lúc ấy chưa biết cô là ai, nhưng sự thông tuệ của cô đã khiến rất nhiều năm sau, Tiêu Tử Uyên chẳng thể ấn tượng với ai được nữa. Cho nên, nói là duyên phận, chi bằng nói rằng trời sinh một đôi. Lúc Tuỳ Ức gặp Tiêu Tử Uyên, anh vừa là đàn anh khoá trên được cô ngưỡng mộ, vừa là bạn thân cùng phòng với một người anh trai thân thiết của cô. Sự hiểu biết và được giáo dục cẩn thận từ trong cốt tuỷ đã luôn nhắc nhở Tuỳ Ức rằng, anh là “thần", chỉ để ngưỡng vọng, không được có bất cứ cảm giác nào khác. Chính vì như vậy, cơ hội tiếp xúc nhiều, ẩn ý của anh với cô cũng nhiều, nhưng anh cứ tiến, thì cô lại lùi. Không đậm không nhạt, họ đã như vậy 2 năm. Trong lúc Tiêu Tử Uyên càng ngày càng hiểu rõ cảm giác của mình thì Tuỳ Ức lại càng mù mịt. Ánh mắt đó của anh nhìn cô là sao? Cái nắm tay dưới gầm bàn đó là sao? Nụ hôn bất ngờ trong cơn say đó lại là sao? Chắc không phải… anh thích cô đâu nhỉ? Nếu không thích thì còn tốt, nếu mà thích, thì cô phải làm sao? Đừng nói gia cảnh nhà cô phức tạp như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh sau này, bản thân cô cũng có gì đặc biệt để khiến anh phải để mắt đâu? Tuỳ Ức mông lung trong cuộc bao vây tấn công như gần như xa của đàn anh cao tay Tiêu Tử Uyên, cùng với sự giúp đỡ nhiệt tình của ba cô bạn thân cùng phòng và ba anh bạn thân của anh. Cuối cùng,... không có cuối cùng nào cả. Hai năm đại học bên nhau đó đã thay anh nói lên tất cả rồi. Anh không để ý đến ai, chỉ để ý đến em, anh không dành thời gian cho riêng mình, nhưng sẽ cố gắng dành thời gian cho em. Anh không tham gia hội nhóm, nhưng nếu có em thì bận mấy anh cũng sẽ đi. Bao nhiêu đó còn chưa đủ rõ ràng hay sao Tuỳ Ức? Rõ ràng, rất rõ ràng. Không phải em không biết những đặc biệt mà anh dành cho em, mà là cố gắng không để mình biết, không phải em không thích anh, mà là không dám thích. Anh ưu tú như vậy, con đường dành cho anh tốt đẹp như vậy, đã định sẵn anh là của mọi người, em đâu thể ích kỷ dành lấy anh cho riêng mình? Nhưng vậy thì sao? Tuỳ Ức vùng vẫy và trốn chạy, nhưng vẫn không thoát được. Từng nỗi băn khoăn của cô, Tiêu Tử Uyên từng bước giải quyết hết. Khoảng cách hoàn cảnh gia đình? Vai vế xã hội? Tương lai? Bởi vì cô chính là Tuỳ Ức, là điều duy nhất mà anh muốn cho riêng mình, anh đương nhiên phải cố gắng để giành lấy. Tình yêu là chuyện của hai người, nhưng cũng chưa bao giờ chỉ là chuyện của hai người. Có những số phận sinh ra đã định sẵn con đường mà họ phải đi, gánh nặng mà họ phải vác. Giống như Tiêu Tử Uyên, trên vai anh là gánh nặng gia tộc, là trách nhiệm với xã hội. Điều này anh vốn không thể thay đổi được, có chăng chỉ là thay đổi cách thức để đi đến đích mà thôi. Bởi vì trên con đường của anh đã có thêm một Tuỳ Ức độc nhất vô nhị mà anh không muốn bỏ lỡ. Tuỳ Ức không giống như anh, cô sinh ra trong sự không mong muốn của người lớn, từ nhỏ đã không có hơi ấm gia đình. Nếu như bình thản của Tiêu Tử Uyên là bình thản được mài giũa cho tương lai, thì bình thản của Tuỳ Ức là bình thản được tôi luyện từ quá khứ. Cô không được yêu thương, cho nên rất hiểu chuyện, sẽ không phiền luỵ ai, nhưng sẽ cố gắng là người giỏi nhất, để không ai xem thường cô và mẹ cô nữa. Cho đến ngày gặp được anh, chính anh đã nói cho cô biết, cô tốt đẹp đến mức nào, xứng đáng để anh yêu ra sao, Tuỳ Ức mới có thể từ từ thả lỏng bản thân, chui ra khỏi vỏ ốc. Câu chuyện tình yêu rất nhẹ nhàng, có sắc lạnh của mùa đông khi hai trái tim mãi vẫn không dám đập cùng nhịp, có màu nắng ấm của mùa xuân khi xương rồng cuối cùng cũng nở hoa, có sự nóng bỏng đầy nhiệt huyết của mùa hè sôi động sau cánh cổng trường đại học, có hơi thở mát lành của mùa thu mỗi khi năm học mới bắt đầu. Họ gặp nhau vào những năm tháng trẻ trung nhất, tươi đẹp nhất, cùng những người bạn tốt trải qua những thăng trầm và vấp ngã đầu tiên của cuộc đời, cùng với những ước mơ dang dở hoặc đã hoàn thành và… cùng với nhau. Không có những màn tranh đấu kịch tính, là gia đình trâm anh thế phiệt nhưng không có sự áp đặt vô lý lên thế hệ sau, câu chuyện nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa rất nhiều bài học của cuộc sống. Mỗi một người được sinh ra đều phải có trách nhiệm của riêng mình, lỗi lầm của cha mẹ không bao giờ được đặt lên mình con cái, có thể trải đường nhưng đi như thế nào hãy để bọn trẻ tự quyết định. Ai là bạn đồng hành, ai là người sẽ nâng niu con mình như vật báu, hãy để trái tim bọn trẻ tự lên tiếng. Họ chỉ đứng bên cạnh, giúp con mình nhìn một chút, đánh giá một chút và trao gửi một chút. Chỉ cần như thế thôi, hạnh phúc sẽ mỉm cười. … Giống như đã nói ngay từ lời đầu tiên, đây là câu chuyện tình yêu giữa những người thông minh. Rất nhẹ nhàng, rất ngọt ngào. Không chỉ là chuyện tình yêu giữa Tuỳ Ức và Tiêu Tử Uyên, còn có những câu chuyện tình yêu bên lề của những cô gái chàng trai trẻ tuổi đầy nhiệt huyết. Mỗi người một tính cách, mỗi người một hoàn cảnh, có những chuyện dang dở, cũng có những chuyện đến được hồi kết, nhưng trải nghiệm của họ đều rất đáng quý. Một câu chuyện về tình bạn, tình yêu, trách nhiệm và tình cảm gia đình đầy cảm xúc. Người lớn có câu chuyện của người lớn, thương nhân có câu chuyện của thương nhân, chính khách có nỗi khổ của chính khách, nhưng sau tất cả, cho dù bạn là ai, bạn làm công việc gì, thì cuối cùng, gia đình chính là nơi để trở về. Tiêu Tử Uyên, thời niên thiếu, anh có thứ gì “mong mà không được” không? Anh có mong và cũng đã có được rồi. Chính là em. _____ " ": trích từ truyện Mời các bạn đón đọc Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ của tác giả Đông Bôn Tây Cố.
Sả Chanh Ngày Hạ - Macchiato
Vương Hiểu Hạ cảm nắng Trình Dịch từ năm lớp bốn. Vì sao à? Là thế này này... "Nếu nói, trái tim mỗi chàng trai đều có một nữ thần Thẩm Giai Nghi, vậy thì, trong lòng mỗi cô gái cũng đều có hoàng tử Lớp Trưởng. Từ nhỏ đến lớn, lớp trưởng trong ấn tượng của tôi đều là những sinh vật toả sáng lấp lánh". Huống chi, Hiểu Hạ học chung lớp với Trình Dịch từ năm lớp 4 đến tận lớp 9. Đâu có nhiều lớp trưởng toả sáng lấp lánh đâu. Lần đầu gặp nhau, chẳng phải một khởi đầu hoa mỹ gì, chỉ có bụi phấn bay lơ lửng khắp trời, vào một chiều đầu hạ bình thường, Hiểu Hạ như bị sét đánh, phải lòng Trình Dịch. Con gái, một khi gặp ai đó, thích họ rồi, sẽ bắt đầu làm những việc ngốc nghếch. Ít nhất, Hiểu Hạ là người như thế. Cách thể hiện tình cảm của cô luôn là kiểu lạ lùng, nếu không giở trò chọc ngoáy thì sẽ gây sự để ngáng chân cậu bạn lớp trưởng gương mẫu. Nếu Trình Dịch đảm nhận vai trò đệm nhạc cho dàn hợp xướng của trường, thì Hiểu Hạ chuyên hát sai nhạc, đến một nốt nhạc cũng không thuộc lại dũng cảm đăng ký vào dàn hợp xướng. Hiểu Hạ tuy còn bé nhưng đã có nghề bám đuôi rất xịn, theo Trình Dịch về nhà, để đến khi bị chú chó đen nhà cậu đuổi theo thì gào khóc gọi bố mẹ rồi chạy mất dép, từ đó không dám bén mảng đến nhà cậu nữa. Hiểu Hạ thích Trình Dịch từ những điều tốt đẹp của cậu cho đến cả căn bệnh bới lông tìm vết đúng chuẩn Xử Nữ, thói khó tính lập dị khác người, cả vẻ già đời và lầm lì khó hiểu của cậu ấy. Thích đến mức đặt cho cậu cái biệt danh xấu xa "Cá Chình" để tỏ ra mình khác biệt và bắt mọi người gọi cậu bằng cái tên đó. Thích đến mức, khi cậu ấy dậy thì vỡ giọng cùng thời điểm với anh trai, mẹ Hiểu Hạ luôn chuẩn bị những món canh đồ uống gia truyền cho anh, thì bé Hiểu Hạ cũng chịu khó dậy sớm để trộm món gia truyền nhà họ Vương mang cho Trình Dịch. Đương nhiên, Hiểu Hạ sẽ không e thẹn nói với Trình Dịch rằng: Của quý nhà tớ, cậu uống đi. Mà cô bé dùng cách khác người, trộm bình nước hoặc giấu bình hoặc ngang nhiên cướp bình nước của Trình Dịch để uống, và đưa cho cậu bình nước gia truyền mà cô mang đi, hùng hồn nói rằng: chắc cậu không muốn hôn môi gián tiếp đâu nhỉ, uống của tớ đi nè. "Thích" của Hiểu Hạ chưa nói thành lời, nhưng nhìn vào ai cũng biết. Cho đến tận năm lớp 9, do duyên cớ xô đẩy mà Hiểu Hạ phải tỏ tình với Trình Dịch. Nhưng câu trả lời của cậu là ... không có. Cậu sang Anh ngay sau ngày đó. Không liên lạc, không có câu trả lời. Chỉ có bình nước 'trống không' của cậu lẳng lặng nằm trong ngăn bàn Hiểu Hạ. Để đến hai năm sau, khi anh trai lục ngăn bàn cô, bình nước rơi ra ngoài, cô mới nhìn thấy câu trả lời dưới đáy bình nước "Tớ cũng thích cậu". Nếu như có câu rằng: Con gái bất tài vô dụng, chả làm mợ gì cũng khiến người người nhà nhà yêu thương vì đó là nữ chính, thì Hiểu Hạ là nữ chính như thế. Hoặc khi còn ở độ tuổi đó, nữ chính bồng bột, ngây dại, ghen tuông?... Trình Dịch là một thiếu niên có hoàn cảnh gia đình phức tạp và khá bất hạnh. Khi còn bé xíu, vì bị bệnh mà cậu phải ở lại Đài Loan sống cùng ông nội còn bố mẹ và anh trai sang Anh định cư. Bố mẹ hứa rằng chỉ cần cậu đứng nhất, sẽ về thăm cậu. Vì thế nên Trình Dịch luôn cố gắng dùng tất cả thời gian của mình cho việc học hành để đạt được điều đó, nhưng số lần bố mẹ về thăm cậu ít đến thảm thương. Cho đến khi được đón sang Anh, những tưởng được đoàn tụ với gia đình, thì bố mẹ cậu đã ly dị từ lâu, anh trai đã theo mẹ về Đài Loan tái giá. Còn Trình Dịch - không biết gì cả, ước mơ về việc đoàn tụ với gia đình vỡ nát... Mọi người đều lừa dối cậu. Cuối năm lớp 11 Trình Dịch quay về, sau nhiều biến cố, họ thành một cặp. Có rất nhiều chuyện xảy ra sau này, cùng với nhiều bí mật được bật mí, như bình nước trống không nằm trong ngăn bàn kia, về lần đầu tiên của họ,... Dẫu thế nào, Trình Dịch luôn chọn ở lại Đài Loan, luôn hi sinh và quan tâm săn sóc nữ chính. Nhưng đối với mình, nữ chính khá ích kỷ, tuỳ hứng. Có thể do hoàn cảnh sống tạo nên tính cách. Trình Dịch người lớn hơn, còn Hiểu Hạ trẻ con hơn. Nhiều đoạn có motip cũ rích, đọc muốn bóp chết nữ chính nhưng may nam chính luôn là người thông minh tỉnh táo. Cuối cùng họ vẫn về bên nhau, kết hơi nhanh, nhưng càng đọc đến cuối càng thấy tình cảm sâu đậm của nam chính (dù có đoạn tác giả hơi buff quá đà). Không có ngoại truyện ????. Lề: Nữ chính có bạn thân tên Bưởi. Mình những tưởng là con gái, nhưng không, là con trai đó ạ  =)))). Bưởi là bạn thân từ lúc cởi chuồng tắm mưa với Hiểu Hạ, luôn là cái đuôi nhỏ của Hiểu Hạ. Cặp đôi bạn thân này đáng yêu vô cùng, cho đến lúc lớn. Lớn lên thật phức tạp. Tuy nhiên, Bưởi là người con trai tốt. Do nữ chính nhiều lúc xấu xa thôi. ???? Giọng văn của tác giả duyên dáng, hóm hỉnh, bạn dịch truyện này dịch khá hay. Đọc phần đầu truyện phấn khích lắm. Đoạn sau nhiều lúc chỉ muốn bóp chết nữ chính thôi  =)) P/s: Về cái bìa truyện: Hồi còn bé tí, Hiểu Hạ bỏ nhà ra đi, đến một nơi xa lạ, gặp một chú chó đen đi lạc, rồi gặp một tên nhóc. "Nó tên là gì thế?" Tên nhóc hỏi. "Tiểu Bạch". Tôi trả lời. "Tiểu Bạch? Nhưng nó màu đen mà." Cậu ta tỏ vẻ khó hiểu. "Chỗ này màu trắng!" Tôi ôm chú cún con lên, chỉ vào đám lông tơ màu trắng hình trái tim trên bụng nó". Chiều hôm ấy, trong công viên không lớn lắm, họ cùng nhau chơi đùa, cô bé đẩy Tiểu Bạch cho cậu con trai nuôi, còn mình với lời hứa "ngày mai sẽ quay lại" hoàn thành chuyến 'bỏ nhà ra đi đầu tiên' trong cuộc đời mình. Review bởi: Tâm Bùi Ánh Mời các bạn đón đọc Sả Chanh Ngày Hạ của tác giả Macchiato.
Phượng Hoàng Trở Về - Minh Nguyệt Đang
Review bởi: Hami Phan ----- PHƯỢNG HOÀNG TRỞ VỀ quyển sách nói về một cô gái có tên là Lệnh Hồ Đồng Hề, cô là quý phi của Cảnh Hiên hoàng triều. Nàng có nhan sắc khuynh đảo chốn lục cung, tài hoa xuất chúng, thích tranh đấu ganh đua, vì không có đối thủ nên nàng cảm thấy những ngày tháng sống trong hậu cung vô cùng tẻ nhạt. Một ngày kia, vì chứng kiến cảnh tượng không nên nhìn thấy mà nàng buộc phải tự nguyện xin xuất gia. Nhưng trong thâm tâm, nàng biết sẽ có ngày nàng quay trở lại “chiến trường” của mình. Ba năm sau, Đồng Hề cuối cùng cũng có cơ hội trở lại hậu cung. Nàng hân hoan bước vào cuộc chiến mới. Đối thủ của nàng rất đáng gờm. Nàng ngày ngày diễn vở kịch “cuộc chiến chốn thâm cung”, nhưng lại không hề biết rằng, chính Hoàng đế mới là đối thủ mạnh nhất mà mình nên dè chừng. Đồng Hề luôn tự cho là mình tường tận mọi chuyện nhưng nàng chưa bao giờ hiểu được vị Thiên Chính Đế Hoàng Phủ Diễn quá đỗi lạnh lùng này. Lệnh Hồ Đồng Hề xuất thân từ con nhà gia giáo có địa vị cao, từ nhỏ thấm nhuần tư tưởng vào cung để trở thành mẫu nghi thiên hạ, nàng học theo lời của mẫu thân mình – mẫu người lý tưởng điển hình của nàng. Với mục tiêu ấy, nàng chưa bao giờ có ý nghĩ độc sủng mà trái lại còn phân sủng, vì bởi lẽ phần nào nàng rất sợ hoàng đế. Chỉ cần người chạm vào nàng là nàng lại không ngăn được cơn run rẩy, lạnh sống lưng. Có lẽ vì vậy, hoàng đế cũng chẳng quan tâm nàng nhiều. Nàng từng bước tìm đủ cách để khai chi tán điệp cho hoàng thất, song sẽ chẳng hề mong người đó là minh. Nàng chính là kiểu hiền phi tài đức vẹn toàn, một lòng chuyên tâm điều hành hậu cung, còn hoàng đế, có ra sao nàng cũng chẳng màng. Cho đến cái ngày nàng được hoàng đế xuất cung vi hành. Thời gian đó, người là gia của nàng, là phu quân của nàng, không còn là cửu ngũ chí tôn cao vời vợi nữa. Nàng từng bước thay đổi, thấy hạnh phúc vì mọi quan tâm lo lắng của người, thấy ghen tuông khi người sủng hạnh kẻ khác. Dần dà, vị Quý phi hiền hậu đến mức hoàng đế chỉ muốn bóp cổ cuối cùng cũng đã đặt người vào trong tim. Cảm nhận của mình: thực ra lúc đầu đọc, mình nghĩ sẽ viết cho nó một cái review thật hay ho. Trước nay luôn ngần ngừ vì cái tên Minh Nguyệt Đang – không phải chê dở mà chỉ là có nhiều cẩu huyết quá. Đến khi đọc bộ này, không ngờ thức tới 4h sáng để đọc, rồi lại thấy điên vì đọc mà không ngủ. Nữ chính đúng kiểu tiểu thư được cưng như trứng hứng như hoa, nàng ban đầu vốn không yêu hoàng đế nên việc phân sủng với nàng cũng chẳng có gì lạ. Mình tưởng chị sẽ giống nữ chính trong Nghề Làm Phi – ngoài mặt yêu nhưng tim thực chất chẳng chút rung động. Song, nó lại không như vậy. Truyện kể theo thị giác của nữ chính, nên nữ chính thật sự rất “hồn nhiên” đẩy hoàng đế ra xa mình chứ không hề chiêu trò lươn lẹo, nửa đầu đọc mà cố lòi mắt tìm cho được tí hint chứng minh anh hoàng yêu chị thì mới được an ủi tâm hồn nhỏ bé này. Thật sự phân khúc 2 người đi vi hành là phân khúc mình thích nhất truyện, vì đây là giai đoạn nữ chính thay đổi, nam chính cũng thể hiện yêu thương bảo vệ cho nàng thấy rõ. Nhưng từ sau khi quay về cung thì cảm giác mọi thứ cứ chưng hửng đến lạ. Không phải vì Đồng Hề yêu hoàng đế mà mình có cảm giác này, thậm chí mình còn thấy vui nữa. Nhưng rồi vui sao nổi khi ngó xuống thấy đã 80% truyện mà đâu vẫn chưa vào đâu. :) Thầm nhủ có khi nào kết vội không, y như rằng mỏ quạ. Kết thật sự rất khiến mình thất vọng, mọi thứ giải quyết quá chóng vánh, đầu mối để đó mà không cho mình lời giải đáp, nó là HE đấy, nhưng khi đến quá nhanh lại đỡ không nổi. Ví dụ như lí do vì sao Đồng Hề lại sợ hoàng thượng đến thế, tưởng sẽ có màn thâm cung bí sử gì, hóa ra chỉ đơn giản sợ là do sợ thật. :) Trong lúc đọc mình đã cap lại nhiều đoạn hint tình cảm của hoàng đế, định bụng viết review sẽ đưa vào. Nhưng giờ lại thấy không muốn đưa nữa. Con người hoàng đế cũng rất bất nhất, người chọn cách bảo vệ người mình yêu thương là đẩy người đó ra xa, hờ hững tỏ vẻ không quan tâm. Có lẽ vậy nên đoạn đầu Đồng Hề mới không thấy hoàng đế yêu mình cho nên mình cũng không cần yêu lại. Có điều cái kiểu thiết đặt nhân vật của tác giả làm mình thấy khó hiểu. Không hiểu sao tác giả cứ phải để hoàng đế thờ ơ với người mình yêu, trong khi lại cứ sủng người mình không yêu. Ừ thì có thể lý giải là vì muốn tốt cho nàng, rồi hậu cung tiền triều nó vậy. Nhưng đâu nhất thiết cứ phải người cũ người mới lần nào cũng đối xử vậy. Chỉ khi vi hành hoàng đế mới thể hiện tình cảm thấy rõ, khó hiểu. Người thích Đồng Hề nhưng chỉ âm thầm củng cố nàng chứ chưa từng thể hiện ra khi còn đang ở hậu cung, mình cảm thấy thật sự không cần thiết. Người là hoàng đế, sao có thể không bảo vệ nổi người con gái mình yêu? Ở đây lại còn là hoàng đế có thực quyền, biết điều hành triều chính, càng không có chuyện không bảo vệ được. Cho nên trong số rất nhiều nam chính là hoàng đế, mình vẫn rất thích Hạ Hầu Tử Khâm của Mệnh Phượng Hoàng nhất. Ngoài ra truyện hậu cung nhưng nếu gắn cho cái mác cung đấu thì khá gượng ép, vì thực ra cũng không đấu nhiều, còn không bằng một góc của Nghề Làm Phi. Mình cảm thấy ban đầu tác giả viết rất ổn, còn bụng bảo dạ sao lại có người hay chê Minh Nguyệt Đang viết cẩu huyết chứ. Hic nào ngờ 30 chưa phải là Tết, đọc xong mới cảm thấy nó không trọn vẹn tới mức để mình thức đến gần sáng để đọc. Mời các bạn đón đọc Phượng Hoàng Trở Về của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Ngàn Dặm Tương Tư - Thanh An
Nếu bạn không tin vào câu chuyện nhất kiến chung tình, không tin vào việc yêu một người là yêu tâm hồn người đó thì cuốn tiểu thuyết này sẽ thay đổi suy nghĩ đó. Xuyên không – Huyền huyễn là thể loại truyện quen thuộc trong tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc nhưng thể loại này còn khá mới lạ, ít được sử dụng trong tiểu thuyết Việt Nam. Tác giả Huyền Giới đã sử dụng thể loại này để viết lên cuốn tiểu thuyết “Ngàn dặm tương tư” của mình. Dù mới khai thác nhưng tác giả cũng đã tạo được nét riêng và văn phong cổ trang khá mềm mại, phù hợp. “Ngàn dặm tương tư” kể về chuyện tình của Thiên Anh và Hoài Vũ vương Mạc Quân. Thiên Anh vì yêu thích văn hóa, lịch sử của thời cổ đại nên đã nhờ bạn thân của mình - một đạo sĩ giúp có xuyên không về thời cổ đại. Linh hồn của cô đã mượn thể xác của Dao Thiển - một đại mỹ nhân ở thời đó để có thể tồn tại. Rồi cô gặp Mạc Quân. Cô bị cuốn hút bởi sự tài hoa, uy phong và khả năng đàn cổ cầm của chàng còn Mạc Quân thì bị ấn tương bởi sự thông minh, phóng khoáng, khát khao được là chính mình của cô. Nhưng Thiên Anh lại cho rằng sở dĩ Mạc Quân yêu mình là do thân xác mỹ miều của Dao Thiển, người thực sự được chàng yêu không phải là cô mà là đại mỹ nhân họ Dao. Vì muốn thành toàn cho người mình yêu, cô đã quay trở về thời đại của mình. Sau khi cô rời đi, Mạc Quân nhận ra mình chỉ tính cách phóng khoáng và sự thông minh Thiên Anh chứ không phải Dao Thiển có tính cách xa lạ hiện tại. Chàng đã bỏ lại tất cả và đi khắp nơi tìm Thiên Anh. Khi đang ở bờ vực của tuyệt vọng thì Mạc Quân gặp được Kim Khánh – vương tử của xà tộc. Ở tiền kiếp, nguyên thân của Mạc Quân cứu Kim Khánh nên mới bị phạt đầu thai làm người, vương tử xà tộc liên tục tìm đến các kiếp người của Mạc Quân để báo ơn. Vì muốn thành toàn cho mối tình của Mạc Quân, Kim Khánh cứu Thiên Anh khỏi vụ tai nạn sẽ cướp đi mạng sống của cô và đưa cô về bắt đầu một cuộc sống mới ở thời đại của Mạc Quân. Tuy nhiên, Thiên Anh đã quên hết tất cả chuyện tình cảm với Mạc Quân khi cô mượn thân xác của Dao Thiển. Hoài Vũ vương là tình lang trong mộng của nhiều cô gái nhưng lại phải dùng rất nhiều thủ đoạn để có thể theo đuổi lại trái tim của Thiên Anh. Chàng đã lừa cô kết hôn giả để giúp cô không phải nhập cung nhưng thực tế là muốn có cơ hội vun đắp tình cảm, biến giả thành thật. Nhưng vì những hiểu lầm, khúc mắc, hai người cứ dần dần xa nhau. Ai cũng cho mình là đúng, là muốn tốt cho người mình yêu nên tự cho mình quyền quyết định. Họ không biết rằng không ai biết điều gì là tốt nhất cho bản thân người đó nếu không phải là do người đó tự lựa chọn. Đối với nhiều người được chịu khổ cùng người mình yêu mới là hạnh phúc chứ không phải là được đưa đến một nơi khác sống một cuộc đời mới bình yên hơn. Sự cố chấp của Mạc Quân đối với việc tìm kiếm ký ức cho Thiên Anh cũng là một dạng của tình yêu. Dù những ký ức đó có đau buồn nhưng đã yêu và được yêu thì đều là ký ức đáng ghi nhớ. Chàng nghĩ rằng mình ích kỷ không muốn một mình mình dằn vặt trong ký ức ngày xưa cũ nên mới cố tìm cách khôi phục trí nhớ cho Thiên Anh. Thực ra đó không phải là ích kỷ mà là vì chàng không muốn Thiên Anh bỏ lỡ khoảnh khắc nào trong tình yêu của hai người. “Ngàn dặm tương tư” đã thành công trong việc xây dựng hình ảnh của từng nhân vật. Mỗi nhân vật đều để lại một dấu ấn riêng biệt. Dù là nhân vật trung tâm hay là nhân vật phụ đều có nét tính cách và suy nghĩ riêng của mình, độc giả có thể yêu có thể ghét nhưng khó có thể quên được nhân vật nào. Một điều đáng tiếc là “Ngàn dặm tương tư” chưa tạo “thắt nút” đắt giá hay lột tả được hết chiều sâu nội tâm của nhân vật. Độc giả cũng sẽ không có những cảm giác hồi hộp, lo lắng, uất ức, nghẹn đắng hay tim đập loạn nhịp khi đọc cuốn sách này. Nhưng tình yêu kiên định của Mạc Quân sẽ gợi được cảm giác yêu thích và an tâm cho bạn đọc. Vĩ thanh của “Ngàn dặm tương tư” là điểm cộng của cuốn tiểu thuyết này. Một chương sách nhỏ nhưng lại lột tả được toàn bộ hình ảnh thông minh, bá đạo, nhiều thủ đoạn nhưng chân thành của nam chính. Dù cả cuốn sách chưa thực sự đặc sắc nhưng Vĩ thanh lại làm bạn đọc muốn đọc lại cuốn sách lần nữa. Mời các bạn đón đọc Ngàn Dặm Tương Tư của tác giả Thanh An.