Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sáu Đợt Thức Tỉnh

Maria Arena là một bản sao vô tính. Sau mỗi lần chết đi, cô sẽ lại “thức tỉnh” trong một thân xác trẻ trung, sở hữu ký ức của mọi “kiếp đời” trước. Do vậy, cô cùng năm bản sao khác đã được bổ nhiệm làm phi hành đoàn của tàu vũ trụ Dormire, thực hiện chuyến bay dài mấy thế kỷ để lên định cư trên hành tinh Artemis tươi đẹp. Bỗng một ngày, Maria cùng phi hành đoàn thức tỉnh giữa một bể máu. Cả sáu vừa bị giết, máy móc trên tàu thì đã bị phá hoại, và không ai nhớ chuyện gì đã xảy ra hết, thậm chí còn chẳng nhớ gì về nhau. Nguy hiểm hơn, thủ phạm hẳn phải là một người trong nhóm bọn họ. Kẻ ấy vẫn đang rình rập, chờ thời cơ ra tay lần nữa… Sáu đợt thức tỉnh tên gốc là Six Wakes, một cuốn trinh thám với bối cảnh tương lai của Mur Lafferty. Truyện từng lọt danh sách đề cử các giải lớn năm 2017 như Hugo, Nebula, Goodreads Choice, và được mệnh danh là "10 người da đen nhỏ ngoài vũ trụ." --- REVIEW TỪ BẠN ĐỌC: 9.0/10 Đây là một cuốn Sci Fi vừa có tính giải trí rất cao thông qua việc đi giải mã một vụ thảm sát đầy lắt léo trên tàu vũ trụ, đồng thời còn giúp khơi gợi suy tư thông qua những bình luận cực kỳ sâu sắc về sức ảnh hưởng của một trong những thứ công nghệ mang tính bước ngoặt. Truyện pha trộn rất hài hoà các mô típ của trinh thám và Sci Fi, thế kể cả nếu chỉ đọc được một trong hai dòng này, chắc chắn bạn sẽ không thất vọng với Sáu đợt thức tỉnh. ~ Long Nguyen (Admin cộng đồng Hội thích truyện Sci Fi trên Facebook)   Đánh giá: 8/10đ (Hay. Đặc biệt. Đáng suy ngẫm). Đọc những chương đầu tiên trong tôi bùng nổ một cảm giác phấn khích kỳ lạ, nội dung mở màn thú vị tới mức tôi cứ suy nghĩ: "Liệu đây có phải cuốn sách hay nhất năm của mình hay không?" Mặc dù sau đó vì vướng bận công việc phải bỏ dở ít bữa nên sự lôi cuốn có phần chững lại và mạch truyện khúc giữa cũng hơi chậm, nhưng càng đọc về cuối tác phẩm càng để lại cho tôi nhiều cảm xúc và sự trăn trở quặn lòng. ~ Nguyệt Ngọt Ngào (Admin cộng đồng Hội Yêu Sách trên Facebook)   Đủ bí ẩn, đằng sau mỗi nhân vật là một câu chuyện không tưởng. Và, cốt truyện đủ bất ngờ, thật, mình chuyên đọc trinh thám, nội dung cuốn sách không được gọi là máu me nhưng đủ bất ngờ, khiến độc giả lăn đùng ngã ngửa luôn. Và âm mưu to lớn cùng ý đồ sau cùng cả cả câu chuyện sẽ là Hô hô, mình không nói đâu.  ~ Trang Đào (Admin cộng đồng Bình Thư Quán trên Facebook)   4/5 Phần đầu và cuối hấp dẫn, vậy đoạn giữa là gì? Là backstory của từng nhân vật, và các đoạn đối thoại liên tục. Có thể người đọc sẽ đôi lúc chán nản, nhưng đừng quên trong một tác phẩm trinh thám, tác giả thường không vô cớ đưa vào những chi tiết thừa, tất cả đều có lý do của nó.  ~ xuxudocsach (review trên Instagram)   Thể loại: Khoa học viễn tưởng – Trinh thám. Điểm: 9.5/10 Có thể nhiều người sẽ cho rằng “Sáu đợt thức tỉnh” chỉ là một quyển sách để giải trí, nhưng Biển ngộ ra được một số giá trị nhân văn mà (chắc là) tác giả muốn gửi gắm: sự tôn trọng sinh mệnh – kể cả sinh mệnh của bản sao vô tính, sự tôn trọng nhân quyền và tư duy của người khác, tội lỗi cay đắng và sự tha thứ nhẹ nhõm, hận thù và yêu thương. Đọc đến trang 467 thì Biển mỉm cười sung sướng, cảm thấy thật đáng công đọc từ đầu đến đó. Tha thứ thật sự quá khó, nhưng nếu làm được thì thanh thản biết bao, mà nếu không làm được thì cứ coi kẻ thù như không khí đi.  ~ Camellia Phoenix (review trong cộng đồng Hội thích truyện trinh thám trên Facebook)   3.5/5 Nhìn chung Sáu Đợt Thức Tỉnh là một cuốn trinh thám khá ổn, đặc biệt dành cho bạn nào thích khoa học viễn tưởng hay lập trình máy móc các kiểu đan xen một chút trinh thám thì okay, cuốn này đúng là dành cho bạn luôn. Dịch giả dịch siêu có tâm, tớ còn bị ấn tượng với dịch giả hơn cả nội dung sách ý huhu. ~ neverblossom (review trên Instagram)   Điểm: 9,5/10 Đây là một cuốn truyện rất hay, cả về khía cạnh trinh thám lẫn viễn tưởng. Dù có một hai lỗi đánh máy nhưng nội dung cuốn đến mức đọc bỏ qua sạch luôn. Dù bạn muốn một cuốn trinh thám bí ẩn và lắt léo với những nhân vật có chiều sâu hay một cuốn du hành không gian kỳ thú với những pha hành động đầy kịch tính hay thậm chí là một quyển sách triết lý sâu sắc nhưng không kém phần hài hước và cảm động về những khía cạnh xã hội lớn lao cũng như mối quan hệ giữa con người và công nghệ, chắc chắn đây sẽ là quyển hợp với bạn. ~ Ngoc Anh Nguyen (review trong cộng đồng Nhã Nam reading club trên Facebook)   5/5 Kéo full điểm luôn không cần phải bàn cãi  ~ Mai Nguyễn (review bản tiếng Việt trên Goodreads)   Điểm tổng: 4/5. Rất đáng đọc. Đây có lẽ là một trong những cuốn trinh thám mật thất lạ thường và cuốn hút nhất mình được đọc trong năm nay. Truyện mở ra trong một bể máu: 6 bản sao vô tính trần truồng thức dậy trên một con tàu vũ trụ, và thấy trôi lềnh bềnh xung quanh mình là máu, rất lắm máu, phòi ra từ những cái xác đã bị sát hại dã man. Lúc khám nghiệm xác, họ giật mình nhận thấy đây là xác của… chính họ. ~ Long Tran (review trong cộng đồng Người Đọc Sách trên Facebook) ***   Tác giả: Mur Lafferty. Dịch giả: Nguyễn Thành Long Thể loại: Trinh thám, Khoa học giả tưởng “Tôi phát ngấy cái giọng điệu đấy rồi. Suốt bao thế kỷ nay cứ phải nghe đi nghe lại. Đóng vai Chúa. Wolfgang, chúng ta đã đóng vai Chúa từ hồi thiên hạ còn tin mình có thể định đoạt giới tính cho con nếu làm tình chuẩn tư thế. Chúng ta đóng vai Chúa lúc phát minh ra ngừa thai, chọc ối, mổ lấy thai, lúc phát triển y học và phẫu thuật hiện đại. Bay là đóng vai Chúa. Chống ung thư là đóng vai Chúa. Kính áp tròng và kính gọng là đóng vai Chúa. Bất cứ hành động nào khiến cuộc sống của ta đổi khác so với thuở khai sinh là đóng vai Chúa. Thụ tinh trong ống nghiệm. Liệu pháp thay thế nội tiết tố. Phẫu thuật sửa đổi giới tính. Kháng sinh. Tại sao anh chấp nhận hết tất cả những thứ ấy, nhưng lại thấy sao chép vô tính có vấn đề?” Lúc cuốn này mới ra, không hiểu sao Biển cứ nhầm nó với “Đợt tuyệt chủng thứ 6”, thế là suốt một thời gian dài không đọc vì nghĩ nó thuộc thể loại sách học thuật khó nhằn. Đến khi được chính dịch giả comment trên một bài đăng thì Biển mới biết “Sáu đợt thức tỉnh” là trinh thám và chẳng liên quan gì đến tuyệt chủng, à chắc cũng có liên quan chút chút, vì bối cảnh truyện này là vào thế kỷ 25, diễn ra ngoài vũ trụ, lúc đó chắc có thêm một số loài đã tuyệt chủng trên Trái Đất. Sau khi đọc lần đầu và rung động vì độ hay của truyện, Biển chờ vài năm để quên bớt nội dung rồi đọc lại lần nữa, biết rằng mình sẽ hiểu sâu hơn và có thêm nhiều cảm nhận vừa giống vừa khác với lần đọc đầu. Ngày 25-7-2493 (đúng 472 năm tính từ ngày Biển đọc cuốn này lần 2), trên con tàu vũ trụ Dormire dài ba dặm rưỡi và đường kính một dặm rưỡi, bản sao của cô lao công Maria Arena tỉnh dậy trong khoang sao chép, xung quanh là xác chết năm đồng đội khác, bao bọc bởi hàng chục lít máu và các giọt chất lỏng độc hại sinh học khác đang trôi nổi trong môi trường vô trọng lực. Các đồng đội của Maria gồm Thuyền trưởng, Phi công kiêm Hoa tiêu, Sĩ quan Y tế kiêm Bác sĩ, Kỹ sư trưởng và Trưởng ban An ninh của tàu Dormire. Sau khi bản sao của năm người còn lại được thức tỉnh, họ nhận ra rằng tất cả đều đã chết hoặc bị giết gần như cùng lúc theo nhiều cách khác nhau, khi tàu Dormire đã rời Trái Đất được 25 năm và đang trong chuyến hành trình đến hành tinh Artemis – dự kiến là chốn định cư mới của phi hành đoàn cùng các bản sao và người thường chở theo trên tàu. Khoang sao chép đã hư hại, đồng nghĩa với việc họ chỉ còn bản thể duy nhất đang có chứ không thể tái sinh để sống tiếp. Trong bối cảnh kinh hoàng ấy, phi hành đoàn chật vật phục hồi lại môi trường sinh hoạt trên tàu đồng thời không bỏ qua nổi cảm giác nghi kỵ lẫn nhau, không biết rằng liệu người đang đứng bên ta đây có phải chính là người đã giết ta trong kiếp sống trước không. Ngoài lý do ban đầu là nhầm lẫn “Sáu đợt thức tỉnh” với “Đợt tuyệt chủng thứ sáu”, thêm một lý do khác khiến lúc đầu Biển ngần ngại đọc là vì cuốn này thuộc thể loại khoa học viễn tưởng. Biển sợ nó khó hiểu. Nhưng khi đã đọc rồi thì thấy đây là một truyện trinh thám rất dễ hiểu và hấp dẫn, thậm chí có thể nói đây là trinh thám cổ điển (điều tra dựa vào suy luận chứ không dựa vào khoa học kỹ thuật), vì tuy bối cảnh truyện là vào thế kỷ 25 trên một con tàu vũ trụ đang bay ngoài không gian nhưng trong cả truyện không hề áp dụng xét nghiệm nhóm máu, tìm dấu vân tay hay khám nghiệm pháp y… Các nhân vật chính sau khi sống lại nhờ đợt sao chép cuối cùng thì sinh hoạt tiếp dựa vào lịch sử sao lưu các dữ kiện của bản thân và người khác, phần lớn đã bị mất / xóa trắng do sự hư hại của IAN – Mạng Trí Tuệ Nhân Tạo đảm nhận nhiệm vụ duy trì sự sống và hoạt động cho mọi sinh vật và đồ vật trên tàu, bao gồm bản thân con tàu. Nếu coi tàu Dormire như một không gian khép kín (thực chất là vậy mà) thì truyện này kể về sáu vụ án mạng trong phòng kín. Thường thì Biển không mặn mà lắm với motip “án mạng phòng kín” (nhưng lại thích mấy cuốn Quán của Yukito Ayatsuji) nhưng cách tác giả xử lý cốt truyện trong “Sáu đợt thức tỉnh” thật sáng tạo và lôi cuốn, đúng kiểu ‘sự đơn giản làm nên vẻ đẹp’. “Lý thuyết” về sao chép người trong truyện này rất thú vị và dễ hiểu: Khi Biển qua đời, những gì chứa trong bộ não – có thể gọi là linh hồn, tâm tư, ký ức – được “đóng gói” thành não đồ và lưu vào một ổ cứng rời. Thân xác đã chết sẽ được cho vào máy tái chế và phục hồi lại ở độ tuổi như mong muốn, bằng một dung dịch tên là Lyfe. (Vâng, Life. Sự Sống). Sau đó não đồ sẽ được các chuyên viên lập trình (trong truyện này hầu hết bị gọi chung là “hacker”) tải trở vào thân thể mới. Bằng cách này, Biển sẽ không bao giờ chết, liên tục được tái sinh trong thân thể thanh xuân, với ký ức của TẤT CẢ những kiếp sống cũ, với điều kiện ký ức – não đồ đó không bị hacker can thiệp trước khi tải vào thân thể. Các bản sao sẽ được triệt sản, tài sản được tích góp qua các kiếp đời. Cách dùng công nghệ sao chép để có sự sống bất tử này là tác giả Mur Lafferty lấy ý tưởng từ một game mô phỏng không gian tên Faster Than Light. Trong truyện, công nghệ sao chép vô tính này bị phản đối kịch liệt bởi các tổ chức tôn giáo. Nếu nó tồn tại ngoài thực tế, Biển tin rằng nó cũng sẽ bị chống đối, lãnh lấy rất nhiều công kích và gây nên nhiều cuộc bạo loạn với tổn hại vô cùng lớn. Riêng ý kiến cá nhân thì Biển đồng tình, ủng hộ và sẵn sàng tham dự. Thường với những cuốn trinh thám có nhiều đoạn dài dòng về khoa học kỹ thuật thì Biển hay lướt, thậm chí ngay cả sách của hai tác giả yêu thích là Dan Brown và Jeffery Deaver mà Biển còn lướt, nhưng với “Sáu đợt thức tỉnh” là một cuốn trinh thám khoa học giả tưởng nhưng Biển không hề lướt một đoạn nào, bởi vì suốt truyện không hề có đoạn nào đậm chất khoa học kỹ thuật lê thê dài dòng cả. Mỗi câu đều cần thiết, mỗi đoạn đều đáng giá, mỗi chương đều hấp dẫn, cuối chương không dùng “mánh lới” thu hút nhưng vẫn thành công níu người đọc phải nhanh chóng giở đến chương tiếp theo. Với một phụ nữ nghiện game thì tác giả viết được cuốn tiểu thuyết như vậy là quá xuất sắc (không biết câu này có thể hiện thành kiến không nên có nào trong tiềm thức của Biển về việc “nghiện game” hoặc với giới tính nữ không!). Sau khi đọc “Sáu đợt thức tỉnh” của Mur Lafferty và hai cuốn đã xuất bản tiếng Việt của Chan Ho Kei thì Biển có một ‘thành kiến tốt’ rằng chả lẽ những ai đam mê công nghệ máy tính / làm trong ngành IT + có kỹ năng văn chương thì sẽ viết được những quyển sách rất ấn tượng? Sẽ thiếu sót nếu trong review không nói đến các nhân vật chính của truyện. Ở hầu hết các khía cạnh thì Biển nhận thấy mình khá trùng hợp với nữ chính Maria Arena (là lao công, thích nấu ăn, thích pha trà, mê trai Nhật – à có thể bỏ điều cuối cùng). Mỗi nhân vật có lai lịch và tính cách khác biệt, tất cả đều là những bản sao của chính mình, đã mấy trăm tuổi và trải qua nhiều kiếp sống thăng trầm đến nỗi canh Mạnh Bà cũng không giúp quên được những ký ức đau thương. Ngoài thích nữ chính vì kiêu ngạo cho rằng mình giống cô ấy, Biển còn thích cả chàng trai Nhật Akihiro Sato với khả năng chọc cười tinh tế và nhân vật IAN với kiểu nói chuyện rất “người”, tương tự như khi Biển thích Winston trong cuốn “Nguồn Cội”. Dẫu biết AI rất nguy hiểm nhưng không hiểu sao Biển luôn mê đắm chúng một cách mù quáng…. ____ Dành cho các tâm hồn lãng mạn, “Sáu đợt thức tỉnh” có ẩn chứa tình cảm lứa đôi, không cần quá tinh ý để phát hiện được, và cách viết của tác giả sẽ gieo rắc không ít hy vọng vào sự nảy nở tươi đẹp của (các) mối quan hệ này. Lần đầu Biển đọc “Sáu đợt thức tỉnh” đúng kiểu lần đầu làm chuyện ấy, cảm giác rất mới mẻ hồi hộp do liên tục không biết “chuyện này sẽ đi tới đâu”. Đến lần đọc thứ hai, do vẫn còn hơi nhớ cốt truyện nên Biển tưởng sẽ bớt thú vị. Nhưng không, sự thú vị và dòng chảy cảm xúc vẫn diễn ra với cách thức khác. Biển “bắt” được nhiều chi tiết mà lần đầu đọc đã bỏ qua, phát hiện thêm một điều khó hiểu để đem ra chất vấn dịch giả và đã được trả lời đầy đủ tính thuyết phục. Như thường lệ, sau nội dung chính thì Biển hứng thú đọc kỹ những Lời Bạt / Lời cảm ơn, trong cuốn này là phần phỏng vấn tác giả, và mức độ ưa thích đối với tác phẩm càng tăng lên. Biển rất mong chờ cuốn này được chuyển thành phim, nếu vào tay một vị đạo diễn tài năng thì chắc chắn nó sẽ là một tác phẩm điện ảnh hoành tráng đáng nhớ. Vì đọc với niềm yêu thích mù quáng nên Biển chả nhớ có lỗi chính tả hay lỗi đánh máy nào không (đoan chắc 99% là không có). Một trong những niềm dzui lớn khi đọc sách là mình có thể trực tiếp liên hệ với tác giả hoặc dịch giả để hỏi khi không hiểu, hoặc càm ràm khi không ưng ý (!)… điều mà Biển đã hai lần làm khi đọc “Sáu đợt thức tỉnh”. Thành thật mà nói thì bìa hơi xấu và tựa sách khó nhìn nhưng não đồ của Biển chưa đủ phong phú để nghĩ ra thiết kế bìa khác cho nó. Vì lý do cá nhân mà Biển có hai cuốn này và đã tặng một cuốn cho anh công an khu vực của mình. Biển sẽ mua thêm trong khả năng của mình để tặng, vì đây là một quyển trinh thám tuyệt vời rất đáng để quảng bá. Nội dung truyện này cũng tình cờ là cặp đôi hoàn hảo với bản nhạc mà Biển thích nhất: (Sea, 5-8-2021) Cáo Biển Non Xanh Reviewer: Điền Yên ——- Cơ sở khoa học của cuốn sách này rất thú vị. Nó thỏa mãn cuồng vọng bất tử của con người. Mỗi khi ta chết đi, một bản sao vô tính của ta sẽ được thức tỉnh, vào giai đoạn sung mãn nhất đời ta, ví dụ như tuổi đôi mươi. Hơn nữa, nó còn kế thừa trí nhớ của tất cả các kiếp trước. Thời gian và cái chết chẳng còn tí uy hiếp nào nữa. Sáu đợt thức tỉnh là câu chuyện về 6 thành viên phi hành đoàn. Họ thức tỉnh và nhận ra toàn bộ phi hành đoàn đã bị giết (nếu không thì họ đã chả thức tỉnh). Nhưng ai lại là người giết sạch bọn họ, khi mà chỉ có 6 người với nhau? Ai cũng đáng nghi. Ai cũng có bí mật của mình. Tấm màn che sự thật dần được vén lên. Thì ra họ không quen biết nhau trước khi lên tàu nhưng đều kết nối với nhau theo một cách thức nào đó. Đây là một tác phẩm trinh thám viễn tưởng lạ. Quá trình điều tra không phức tạp loằng nhoằng gì vì các nhâm vật đều bị khuyết trí nhớ. Manh mối để lại thì vụn vặt, chỉ đủ để chứng tỏ ai cũng không thoát khỏi liên quan. Họ khám phá ra sự thật một cách dần dần qua 6 đợt thức tỉnh. Cá nhân tôi thích cuốn này chủ yếu vì bối cảnh xã hội mà truyện xây dựng nên và cả quan điểm đạo đức của tác giả. Những người lòng tràn đầy kì thị khó đem lại điều gì tốt đẹp. Ngoài ra, qua truyện này, tôi thấy không nên gây thù với bọn lập trình Dang Thi Quynh Anh 3.5/5 Sẽ ra sao nếu như Mười Người Da Đen Nhỏ của Agatha Christie có một phiên bản với viễn cảnh xảy ra ở thì tương lai và ngoài không gian? Bùm, chúng ta có Sáu Đợt Thức Tỉnh của tác giả Mur Lafferty, một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đan xen yếu tố trinh thám này đây. Sáu Đợt Thức Tỉnh đưa người đọc theo chân một nhóm phi hành gia gồm sáu người – với điểm nhìn chính là nhân vật Maria Arena – một bản sao vô tính. Điều đặc biệt ở Maria là sau mỗi lần cô chết đi bất kể vì lý do gì, cô sẽ lại “thức tỉnh” trong một thân xác trẻ trung, đồng thời sở hữu mọi ký ức của “kiếp đời trước”. Chính vì vậy, cô cùng năm bản sao khác cũng chính là những phi hành đoàn đã được bổ nhiệm làm một nhiệm vụ trên con tàu vũ trụ Dormire, cùng nhau thực hiện chuyến bay dài mấy thế kỷ để lên định cư trên hành tinh Artemis tươi đẹp. Tuy nhiên, mọi chuyện không được như mong đợi khi cả nhóm gồm sáu người thì tất cả đều bị giết, máy móc bị phá hoại và khủng khiếp hơn nữa là không ai nhớ chuyện gì đã xảy ra, thậm chí ký ức về nhau cũng bị xóa sạch. Nguy hiểm hơn, thủ phạm gây ra tội ác này nằm trong số họ, và kẻ ấy vẫn đang rình rập, chờ thời cơ ra tay lần nữa. Tiểu thuyết khoa học viễn tưởng vốn không phải là thể loại tớ hay đọc thường xuyên. Mặc dù vậy Sáu Đợt Thức Tỉnh một phần do bởi yếu tố hoàn cảnh lạ lùng nên có sức lôi cuốn nhất định. Có đôi khi tác giả dường như hé lộ một chút manh mối dẫn đến kẻ sát nhân, nhưng hóa ra đó cũng chỉ là đòn hỏa mù đưa người đọc dấn thân sâu hơn vào mê cung của bí ẩn mà thôi. Cách triển khai mạch truyện có phần chậm chạp và đôi chút dài dòng, nhưng tuy nhiên cách kể chuyện đó lại mang một ưu điểm: Đó là Mur Lafferty đã giúp cho người đọc khám phá ra được tất cả những thân phận hay tính cách đặc trưng, những câu chuyện riêng của từng cá nhân sáu người phi hành đoàn. Bên cạnh đó, tớ thực sự thích cái cách mà tác giả đặt vấn đề cũng như xây dựng được cốt truyện có tính liên kết chặt chẽ với nhau, cũng như Mur Lafferty đã hoàn toàn nêu bật được lên sự bối rối, sự nghi ngờ hay thậm chí cả lòng ganh ghét đố kị và rất nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau của “các bản sao” khi họ bỗng nhiên “sống dậy” trong bể máu tội ác. Cách tạo dựng không gian hay nói cách khác, là bối cảnh trôi nổi ngoài vũ trụ của Sáu Đợt Thức Tỉnh cũng là yếu tố làm tăng lên được sự thú vị cho tác phẩm. Ngoài ra công nhận một điều là tác giả có kiến thức về khoa học cũng như trí tưởng tượng phong phú vô cùng luôn và cuốn tiểu thuyết này chính là cách dể tác giả “phô diễn” ra tầng tầng lớp lớp kiến thức của mình cho người đọc. Một ưu điểm và cũng là phần tớ cực kỳ ấn tượng về Sáu Đợt Thức Tỉnh không chỉ bởi ở nội dung cuốn sách mà đó là dịch giả Nguyễn Thành Long. Thề hơn hai mươi nồi bánh chưng rồi mới thực sự thực sự thực sự x 3000 lần ưng một dịch giả đến mức độ này. Đến độ đôi khi đọc cũng phải bất giác xuýt xoa ối giời ơi anh là ai mà dịch có tâm thế. Ngôn từ sử dụng rất linh hoạt và thậm chí còn sử dụng cả những từ lóng của cộng đồng mạng cho vào Sáu Đợt Thức Tỉnh Nữa cơ. Nếu để “mạn phép” chấm điểm riêng cho phần dịch thì tớ sẽ để điểm tối đa là 5/5 luôn, dịch duyên và có tâm thế chứ lị. Mặc dù vậy, Sáu Đợt Thức Tỉnh bên cạnh những ưu điểm thì còn có điểm trừ. Đó là các cuộc hội thoại giữa các nhân vật với nhau tớ cảm thấy đôi chút gượng gạo và lắm lúc trí não thuộc ban xã hội của tớ có không kham nổi những đoạn tác giả viết về mạch vi tính hay máy móc hay mọi thức liên quan đến khoa học nên có hơi bị nản. Và sự “hơi nản” này dẫn đến việc tớ có skip một số trang nhưng không sao, vẫn hiểu rõ nội dung ngon nghẻ lắm. Ngoài ra, mặc cho sự cái “dai dài” của tác phẩm nhưng Sáu Đợt Thức Tỉnh không thực sự có yếu tố xây dựng và phát triển nhân vật, chúng ta biết họ ra sao vì tác giả miêu tả vậy chứ không được khai thác sâu. Nhưng nhìn chung Sáu Đợt Thức Tỉnh là một cuốn trinh thám khá ổn, đặc biệt dành cho bạn nào thích khoa học viễn tưởng hay lập trình máy móc các kiểu đan xen một chút trinh thám thì okay, cuốn này đúng là dành cho bạn luôn. Dịch giả dịch siêu có tâm, tớ còn bị ấn tượng với dịch giả hơn cả nội dung sách ý huhu. Bạn nào muốn đổi gió đọc Mười Người Da Đen Nhỏ ngoài vũ trụ này có thể tìm đọc em ý nha, mà bạn nào muốn trau dồi khả năng dịch thì cũng có thể tham khảo cuốn nè luôn. Neverblossom Đây có lẽ là một trong những cuốn trinh thám mật thất lạ thường và cuốn hút nhất mình được đọc trong năm nay. Truyện mở ra trong một bể máu: 6 bản sao vô tính trần truồng thức dậy trên một con tàu vũ trụ, và thấy trôi lềnh bềnh xung quanh mình là máu, rất lắm máu, phòi ra từ những cái xác đã bị sát hại dã man. Lúc khám nghiệm xác, họ giật mình nhận thấy đây là xác của… chính họ. Những cái xác ấy thực chất là cơ thể cũ của họ, còn bọn họ là các thân xác mới, vừa được đánh thức dậy sau khi cơ thể cũ chết đi. Đống xác trông rất già, chứng tỏ trước khi chết, bọn họ đã cùng nhau sống trên tàu hơn mấy chục năm. Theo lý thuyết, ký ức của cơ thể cũ sẽ được máy nhân bản copy sang cơ thể mới, nhưng tất cả các bản sao mới này chẳng nhớ gì hết. Họ thậm chí còn không nhớ mình từng đặt chân lên tàu, không nhớ mình từng gặp nhau, và đương nhiên, không nhớ ai đã giết mình. Nguy hiểm hơn, lúc kiểm tra máy móc trên tàu, họ nhận thấy sau lần sao chép cơ thể mới cho mình vừa rồi, máy nhân bản đã hỏng nặng, và đây sẽ là lần đầu thai cuối cùng trong cuộc đời nhân bản của họ. Nếu xảy ra thêm một vụ tàn sát nữa, họ sẽ chết thật, không còn thân xác mới nào để sống lại cả. Bởi vậy, phi hành đoàn 6 người này bị tống vào một cuộc đua đầy chết chóc: phải khẩn trương tìm ra hung thủ, trước khi hung thủ nhớ được mình phải làm gì. Các manh mối giúp giải mã vụ án được đưa ra dưới dạng các thông tin về công nghệ nhân bản, lịch sử tương lai của thế giới, và quá khứ của từng nhân vật. Tính cách, bí mật, tội lỗi, động cơ tiềm tàng cũng như lý do từng nhân vật xuất hiện trên tàu dần dần được hé lộ, vừa tăng thêm chiều sâu và độ hấp dẫn cho từng người, vừa góp phần đưa ra gợi ý để độc giả có căn cứ đoán hung thủ là ai, song cũng tung khá nhiều hỏa mù để thủ phạm không quá dễ đoán. Vì ban đầu cần giới thiệu thế giới tương lai nên mấy chương đầu đi hơi chậm, và có nhiều tình tiết xem chừng rời rạc, nhưng sau khi xây dựng xong nền tảng thì truyện trở nên kịch tính và sâu sắc hơn hẳn, mọi thứ được xâu chuỗi hết lại, và tất cả các tình tiết ngỡ tưởng vô nghĩa ban đầu đều được hé lộ là manh mối quan trọng. Thủ phạm không hoành tráng lắm, nhưng cũng ổn và hợp lôgic. Cách lý giải bí ẩn không vi phạm nguyên tắc căn bản nào của một tác phẩm trinh thám, chẳng hạn như không tự nhiên đưa ra tình tiết mới mà độc giả không biết, không có gì siêu nhiên, không ăn may thấy manh mối,… Lúc đọc xong và ngẫm lại, mình tin đến khoảng 2/3 truyện là sẽ có thể đoán được hung thủ nếu chịu để ý từ đầu. Đặc biệt là sau khi hung thủ bị bắt, một lời giải cho một vấn đề quan trọng khác được đưa ra một cách rất bất ngờ và tài tình, và với mình thì đây là điểm sáng nhất truyện. Điểm tổng: 4/5. Rất đáng đọc. Long Tran Mời các bạn mượn đọc sách Sáu Đợt Thức Tỉnh của tác giả Mur Lafferty & Nguyễn Thành Long (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi
Một câu chuyện viết theo dạng tâm sự và nhật ký của một anh chàng mới lớn nên mang lời kể ngô nghê, thật thà và hài ước. Nhưng cũng chính vì thế mà tác phẩm được người đọc đón nhận dễ dàng và coi nó như một liều thuốc xả stress không mang nặng tính văn học và bỏ qua những quy tắc nghiêm khắc của văn chương. Khi gấp những trang cuối cùng lại, bạn sẽ hiểu tại sao cuốn sách này - chỉ đơn giản là câu chuyện của một cậu chàng thanh niên ngồi viết nhật ký vì say đắm một mối tình, với lối kể chuyện tung hứng dí dỏm và rực rỡ sắc màu cảm xúc đã khiến cho bao người truy lùng và cuồng nhiệt những năm tháng qua. Một cuốn sách giản đơn nhưng đủ để chúng ta biết rằng, mỗi cuộc tình đều là một câu chuyện kể, mỗi người tình đều là một món quà... "Có con mèo thầm thương chiếc lá Chẳng màng đến cá, mặc cuộn len Tình yêu là thế thôi em nhỉ? Chỉ cần người ấy, chẳng cần gì..." *** Sáng qua mắt nhắm mắt mở ra ban công vươn vai, nhìn thấy ngay em hàng xóm bắc ghế ngồi ngoài ban công nhà ẻm... nhổ lông nách. Hứng lên chụp cho em một tấm. Mang vào post lên face kèm theo caption: "Mới sáng ra đã thấy em hàng xóm nhổ lông nách". Sau đó lũ bạn mình vào chém nhau tơi tả, cười rũ rượi. Facebook của mình tự nhiên tăng lượt theo dõi vùn vụt, yêu cầu kết bạn đến mấy chục người. Hầu hết là bạn bè anh em nhà nhỏ. Nhỏ này định spam cho mình ăn hành đến khi mình gỡ ảnh hay sao ý. Chiều lòng nhỏ, mình cho cái ảnh thành tin nổi bật trong trang facebook, ngày nào cũng đổi thời gian về hiện tại cho nó cứ hiện lên đầu trang cá nhân.   Mẹ bảo mình lên gác rút cho mẹ ít quần áo. Mở cửa ban công, giật bắn mình. Nhỏ đang rút quần áo. Quay sang nhìn trộm nhỏ. Muốn khóc thét. Trên tay nhỏ là đống quần đùi hoa của mình. Mình đứng đờ người. Cố gắng lắm mới dám mở lời: “Đằng ấy cho tớ xin..” “Mơ nha cu! Dám chơi chị à?” Facebook của mình hôm nay có stt mới. ‘‘Chỉ vì mấy cái lông nách mà mất quần đùi’’ Mò mẫm lên facebook xem có gì hấp dẫn. Sao hôm nay chẳng thấy động tĩnh gì ở cái ảnh của nhỏ thế nhỉ ? Hủy được vài cái quần đùi của mình mà hả hê tới mức dừng trận chiến rồi sao ? Mình lần mò sang face nhỏ. Khóc thét. Vào trang cá nhân của nhỏ mà mình như bị sét đánh ngang tai. Chình ình nổi bật giữa trang là ảnh mình mặc quần đùi sọc đứng ngoài ban công vươn vai uốn éo. Cái caption cũng không thể đau lòng hơn. ‘‘Sớm ra thấy anh hàng xóm uốn éo luyện hàng’’ -------------- Tôi tình cờ biết đến cuốn truyện này trong một lần ghé qua thư viện. Bìa sách xuất bản không hề nổi bật, lại còn là tác giả Việt viết, khiến tôi khá hoang mang khi mượn nó về. Nhưng quả thực, "Nhà nàng ở cạnh nhà tôi" đã không làm độc giả thất vọng chút nào. Truyện như một cuốn nhật kí nhỏ của anh chàng Hoàng, sinh viên năm nhất đại học, người gầy nhẳng và bẩn bựa, đúng chất một cậu thanh niên mới lớn. Do một lần lỡ dại chộp được cái ảnh em hàng xóm nhổ lông nách post lên FB mà cậu bị Vi – bé hàng xóm học lớp 11 – ghim thù. Từ đó hàng loạt chuyện dở khóc dở cười diễn ra khi Vi kiếm trò trêu lại Hoàng còn cậu ta thì cay cú trả thù không thành. Dần dần, hai người thích nhau từ lúc nào không hay. Tình yêu của hai đứa ngốc xít, trong sáng mà cũng gặp kha khá ngăn trở. Truyện rất hài, cực kì hài, siêu siêu dễ thương. Hoàng thật thà hiền lành luôn bị Vi bắt nạt, nhưng lại giàu tình thương, sẵn lòng hi sinh bản thân “vì nghĩa”, mặc cho thân hình ốm yếu như cò lả. Vi là một cô bé hoạt bát, không bánh bèo, hay có những trò tinh quái nhưng cũng khá tốt bụng. Cùng nhau, hai người tạo thành một cặp đôi không thể nào dễ thương hơn. Thêm vào đó là dàn nhân vật phụ bẩn bựa bậy như cậu bạn Hưng đầu gấu nửa mùa, hay chơi đểu bạn bè nhưng lúc cần thì rất nhanh nhẹn; mấy đứa trẻ ở quê cời chuồng chạy rông đi đào trộm khoai nhà người ta… Đây không hoàn toàn là câu chuyện về tình yêu nam nữ. Lồng trong đó là cả tình cảm gia đình, bạn bè. Dù cho bố có bỏ mẹ con Hoàng đi, để lại một lỗ hổng lớn trong tim cậu, nhưng chưa bao giờ cậu thôi nhớ bố. Dù cho bố dượng có đánh đập Vi, thì con bé vẫn lo cho bố dượng nó, vẫn muốn về nhà. Còn cả bà nội ở quê của Hoàng, lúc nào cũng quan tâm đứa cháu nhỏ. Cả lũ bạn thôn quê, chân chất mà nghịch ngợm, chẳng đứa nào được học hành tới chốn suốt ngày lêu lổng ngoài đồng. Đọc truyện mà cứ như được quay lại thời gian, trở về tuổi thơ với đồng quê, bạn bè, kỉ niệm… Bạn sẽ không hối tiếc khi tốn thời gian cho cuốn sách này đâu.  “Nhà nàng ở cạnh nhà tôi Cách nhau một giậu mồng tơi xanh rờn Hai người sống giữa cô đơn Hình như nàng có nỗi buồn giống tôi” ------------- Review by Huyên chiêu nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mới sáng sớm đã bị bấm chuông inh ỏi. Bực mình. Mình lật chăn vùng dậy, chạy xuống nhà với cái quần đùi không thể chóe hơn. Tưởng nhà có thư hay điện báo hay thu tiền điện gì gì đó. Ai dè nhỏ hàng xóm. Mình mừng thầm chắc bác nhà bên nấu xôi chè gì đó bảo nhỏ đem sang cho nhà mình chút. Chưa kịp nói gì nhỏ đã đẩy cửa cổng bước vào, mặt mũi hằm hằm như thịt bằm nấu cháo, tát mình cái BỐP! Rồi chẳng để cho mình kịp la lối gì, nhỏ hét luôn một chàng. Lúc này mình vừa xoa mồm vừa tròn mắt nhìn nhỏ. Nhỏ này hôm nay bị khùng sao ý, sáng sớm bấm chuông vô nhà tát người ta xong còn chửi. Mình thề là nhà mình có chó là mình chạy vào thả cho nó đuổi nhỏ chạy chết luôn. Mặt mình lúc này chắc kinh hãi lắm. Nhỏ thì cứ xa xả. “Anh bị điên hay sao? Anh là thằng vô duyên nhất trên đời. Anh không gỡ ngay nó xuống thì đừng trách tôi, thần kinh...” bla bla. Mình cá cả mạng sống cùng cái quần đùi hoa mình đang mặc là mình hiểu nhỏ nói gì thì mình bị sét đánh ngay. Hay nhỏ này đánh ghen nhầm người? Nhỏ về rồi mà mình vẫn run. Bình thường ỏn à ỏn ẻn nói không nên câu mà sao hôm nay như vừa mới uống phải đống thuốc lắc vậy trời Tỉnh luôn cả ngủ. Mình vừa bật máy tính, vừa vặn vẹo hàm xem có gãy cái răng nào không. Đau như trèo cau bị ngã. Vào trang cá nhân, tá hỏa, có cái ảnh của mình vừa bị báo cáo vi phạm. Mình nhớ là hôm qua mình có đăng ảnh nude hay sex gì đâu. Nhấn vào thư thông báo. Xém té ghế. Trời ơi, sao mình quên nhanh thế. Sáng qua mắt nhắm mắt mở ra ban công vươn vai, nhìn thấy ngay em hàng xóm bắc ghế ngồi ngoài ban công nhà ẻm... nhổ lông nách. Hứng lên chụp cho em một tấm. Mang vào post lên face kèm theo caption: “Mới sáng ra đã thấy em hàng xóm nhổ lông nách“. Sau đó lũ bạn mình vào chém nhau tơi tả, cười rũ rượi. Thôi xong rồi. Cái ảnh có rõ mặt đâuAi biết em nó là ai mà hùng hổ sang tát mình lệch mặt thế này. Đã thế, không gỡ ảnh xuống đấy. Xem làm gì được nhau. Nói năng nhẹ nhàng đây còn nghe. Đã châm mìn thì anh phải ném. Mình mắm môi mắm lợi viết cái sờ tát tút mới: “Vừa bị ẻm hàng xóm tát. Cuộc chiến chính thức bắt đầu!” Xong đâu đó, mình bỏ xuống bếp ăn sáng. Nghĩ mình có khốn nạn quá không ta?. Thôi kệ, thỉnh thoảng quậy cho vui. Sống cạnh nhà nhỏ mấy năm trời mà chả được lần chào hỏi bắt chuyện. Nhất là cay cú mối thù vừa bị tát nổ đom đóm mắt. Không cho qua được. Ngày mai, cái gì đến sẽ phải đến C2. Từ ngày hôm đó đi học, mỗi lần bước ra khỏi cổng mà mình phải ngó trước ngó sau mãi mới dám phóng ra đường. Gì chứ, con gái mà bị dìm hàng khùng lắm. Nhỡ đâu em ý điên lên lựa thời cơ lao ra phang cho mình một gậy lăn quay ra trấn thương não thì mình biết ăn vạ ai? Vì mấy cái lông nách mà sống đời sống thực vật chết không cam lòng Facebook của mình tự nhiên tăng lượt theo dõi vùn vụt, yêu cầu kết bạn đến mấy chục người. Hầu hết là bạn bè anh em nhà nhỏ. Nhỏ này định spam cho mình ăn hành đến khi mình gỡ ảnh hay sao ý. Chiều lòng nhỏ, mình cho cái ảnh thành tin nổi bật trong trang facebook, ngày nào cũng đổi thời gian về hiện tại cho nó cứ hiện lên đầu trang cá nhân. Mới hai ngày mà cái ảnh của mình mấy trăm lượt like và hơn nghìnment. Chẳng có lấy cáiment nào của mình và nhỏ. Hầu hết là phe của mình và phe của nhỏ chửi nhau. Phe của nhỏ thì toàn mấy nhóc lít nhít, có cả mấy nhà người lớn vào chửi mình vô đạo đức vô văn hóa thậm tệ. Phe của mình thì cười sằng sặc cãi: “Mới đầu chả biết ẻm là ai, nhờ người của ẻm mà giờ ẻm ra đường ai cũng biết, chúc mừng =))”. Người ngoài cuộc cứ múa may quay cuồng còn người trong cuộc thì im ỉm đóng cửa. Người đau khổ, kẻ hả hê. Sáng sáng ra vươn vai không thấy nhỏ hàng xóm nữa. Cửa phòng nhỏ cứ đóng im ỉm. Mình vươn vai, ngó ngó vài cái rồi đi vào. Hôm nay ăn cũng không thấy ngon nữa. Cảm giác tội lỗi thế nào ý. Mình gặm nốt cái bánh mì, định bụng lát lên gỡ cái ảnh xuống để mai em ý ra đường còn dám ngẩng mặt lên với bạn bè. Cứ thế này, mọi chuyện quá lên, em đi kiện mình xâm phạm đời tư cá nhân thì bỏ xừ. Mẹ bảo mình lên gác rút cho mẹ ít quần áo. Ừ thì lên rút xong xuống giải quyết hậu quả. Mở cửa ban công, giật bắn mình. Nhỏ đang rút quần áo. Mình lúi cúi vơ đống quần áo nhà mình vào để nhanh chạy xuống nhà. Nhỏ này tát đau lắm, suýt gãy răng, nhỡ đâu điên quá bẻ cong song sắt chạy sang xử mình thì tàn đời trai. Quay sang nhìn trộm nhỏ. Muốn khóc thét. Trên tay nhỏ là đống quần đùi hoa của mình. Chả biết nhỏ thò tay rút trộm, hay là gió bay sang. Nhìn mặt nhỏ vẫn hằm hằm như hôm trước. Chắc đống quần của mình bị xé tan nát quá. Mình đứng đờ người. Cố gắng lắm mới dám mở lời: “Đằng ấy cho tớ xin..” “Mơ nha cu! Dám chơi chị à?” Mình nghe xong tí ngất. Ít ra mình cũng hơn nhỏ 2 tuổi. Ăn nói hàm hồ vậy trời! Chưa kịp phản ứng, nhỏ cúi xuống nhét đống quần đùi của mình vào lỗ ống thoát nước luôn. Mình khóc không nổi. Nay lại phải nhờ mẹ đi mua quần đùi cho. Mà đống quần kia mới mua chứ lâu đâu. Facebook của mình hôm nay có stt mới. ‘‘Chỉ vì mấy cái lông nách mà mất quần đùi’’   Mời các bạn đón đọc Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi của tác giả Li Ni.
Phi Vụ Bất Khả
Móng Vuốt Quạ Đen luôn đứng đầu danh sách bán chạy của tuần báo New York Times, được vinh danh trong nhiều danh sách giải thưởng, hạng mục bình chọn quốc tế. Tác phẩm kể về một thế giới có phép thuật - nơi một nhóm những kẻ bất hảo tình cờ bị cuốn vào một phi vụ giải cứu đầy hiểm nguy, có khả năng xoay chuyển vận mệnh của thế giới. Đây là series tiểu thuyết Fantasy lừng danh được đón đọc trên khắp thế giới và làm nên tên tuổi của nhà văn Leigh Bardugo. Ketterdam là trung tâm giao thương quốc tế, nơi mọi thứ đều có thể đoạt lấy nếu được trả một cái giá tương xứng - và không ai hiểu rõ điều đó hơn thiên tài tội phạm Kaz Brekker. Kaz được đề nghị thực hiện một phi vụ hiểm hóc với mức tiền công sẽ giúp anh giàu sang hơn bất cứ giấc mơ điên rồ nào của mình. Nhưng anh không thể hoàn thành được nó một mình "Một tù nhân với cơn khát trả thù Một tay thiện xạ không thể cưỡng lại cám dỗ của trò đỏ đen Một người trốn chạy quá khứ trong nhung lụa Một gián điệp mang biệt danh Bóng Ma Một Độc Tâm Y dùng sức mạnh để sinh tồn trong khu ổ chuột Một tên trộm tài năng với những cuộc đào thoát không tưởng." Họ có thể cứu thế giới khỏi sự hủy diệt Nếu như họ không giết lẫn nhau trước Đây là thế giới của các Grisha, gián điệp, tù nhân, thiên tài tội phạm - với những cuộc đào thoát không tưởng. Móng Vuốt Quạ Đen - Phi Vụ Bất Khả - Tập 2 Ketterdam là trung tâm giao thương quốc tế, nơi mọi thứ đều có thể đoạt lấy nếu được trả một cái giá tương xứng - và không ai hiểu rõ điều đó hơn thiên tài tội phạm Kaz Brekker. Kaz được đề nghị thực hiện một phi vụ hiểm hóc với mức tiền công sẽ giúp anh giàu sang hơn bất cứ giấc mơ điên rồ nào của mình. Nhưng anh không thể hoàn thành được nó một mình… "Một tù nhân với cơn khát trả thù Một tay thiện xạ không thể cưỡng lại cám dỗ của trò đỏ đen Một người trốn chạy quá khứ trong nhung lụa Một gián điệp mang biệt danh Bóng Ma Một Độc Tâm Y dùng sức mạnh để sinh tồn trong khu ổ chuột *** Bộ sách gồm có Móng Vuốt Quạ Đen:  Móng Vuốt Quạ Đen - Sáu Kẻ Bất Hảo - Tập 1 Móng Vuốt Quạ Đen - Phi Vụ Bất Khả - Tập 2 Móng Vuốt Quạ Đen - Mưu Ma Chước Quỷ - Tập 3 Móng Vuốt Quạ Đen - Giang Hồ Hiểm Ác - Tập 4 *** INEJ Inej cảm thấy như cô và Kaz đã trở thành hai đồng đội chí cốt, cùng nhau tiến lên, vờ như mình vẫn ổn trong khi che giấu các thương tích và vết bầm tím trước những người còn lại. Phải mất thêm hai ngày đường nữa để họ tới được vách đá trông xuống Djerholm, nhưng việc di chuyển trở nên dễ dàng hơn khi họ đi xuống phía nam và gần ra bờ biển. Thời tiết ấm áp lên, mặt đất tan giá bớt, và cô bắt đầu thấy những dấu hiệu của mùa xuân. Inej cứ ngỡ Djerholm cũng giống như Ketterdam - một tấm vải toan đầy sắc thái xám xịt, đường phố quanh co với sương khói quyện chặt và những con tàu đủ mọi chủng loại ra vào hải cảng, tấp nập theo nhịp độ giao thương sôi động. Cảng Djerholm đông đúc tàu thuyền, nhưng những con phố nhỏ hẹp đổ ra biển của nó được thiết kế quy củ, và các ngôi nhà được sơn đủ mầu - từ đỏ, xanh dương, tới vàng và hồng - như thể thách thức miền đất hoang dã trắng xoá và mùa đông phương bắc dài đằng đẵng. Ngay cả những dãy nhà kho trên bến cảng cũng mang nhiều màu sắc tươi vui. Nơi đây giống như hình ảnh cô mường tượng về các đô thị khi còn bé, mọi thứ đều có màu kẹo ngọt và nằm đúng chỗ của chúng. Chiếc Ferolind có đang đợi sẵn ở cảng, duyên dáng với lá cờ Kerch và hai màu sơn cam - xanh nổi bật của công ty Haanraadt Bay không? Nếu kế hoạch diễn ra theo đúng như mong đợi của Kaz, đêm mai họ sẽ xuống bến cảng cùng với Bo Yul-Bayur, nhảy lên con thuyền của mình và giương buồm ra khơi trước khi phía Fjerda kịp phát giác vụ việc. Cô không thích nghĩ tới viễn cảnh đêm mai nếu kế hoạch đổ bể. Inej đưa mắt nhìn lên Lâu Đài Băng sừng sững như một người lính gác đồ sộ trắng muốt đứng trên vách đá cao trông xuống hải cảng. Theo lời Matthias thì vách đá kia không thể leo lên được, và cô phải thừa nhận đấy là một thử thách thực sự ngay cả với Bóng Ma. Nó cao không tưởng tượng nổi, và nhìn từ xa, bề mặt nhẵn nhụi trắng phau của nó sáng bóng như mặt băng. “Đại bác kìa,” Jesper lên tiếng. Kaz nheo mắt nhìn lên những cỗ súng lớn chĩa thẳng ra vịnh biển. “Tôi đã đột nhập vào nhà băng, kho hàng, tư dinh, bảo tàng, hầm vàng, thư viện sách quý, thậm chí là phòng ngủ của một nhà ngoại giao người Kaelish có bà vợ đam mê ngọc lục bảo. Nhưng tôi chưa bao giờ bị một khẩu đại bác chĩa vào người.” “Chuyện gì cũng có lần đầu,” Jesper bình phẩm. Inej mím môi lại. “Hi vọng chúng ta không xui đến mức ấy.” “Mấy khẩu thần công kia là để chặn đứng những chiến hạm định ho he xâm lược,” Jesper đáp với giọng tự tin. “Chúng không thể bắn trúng một con thuyền nhỏ hai buồm rẽ sóng đi tìm của cải và vinh quang.” “Tôi sẽ dẫn lại lời anh khi quả đạn đại bác rơi vào lòng tôi,” Nina lên tiếng. Họ dễ dàng hoà vào dòng người ở điểm giao cắt giữa vách đá và con đường dẫn lên Thượng Djerholm ở phía bắc. Khu vực trên này là vùng mở rộng của đô thị bên dưới, một tập hợp lộn xộn gồm các cửa hàng, chợ búa, quán trọ để phục vụ cho các lính gác và nhân viên làm việc trong Lâu Đài Băng, cũng như các du khách. May mắn là đám đông đủ lớn và sặc sỡ để một nhóm người ngoại quốc có thể di chuyển mà không bị để ý, và Inej cảm thấy dễ thở hơn một chút, cô đã lo rằng mình và Jesper có thể bị nghi ngờ khi đi giữa biển tóc vàng của Fjerda. Có lẽ nhóm người nước Shu Han cũng dùng sự đa dạng của đám đông để che chở cho họ. Không khí của lễ hội Hringkälla tràn ngập khắp nơi. Cửa hàng cửa hiệu trưng ra những chồng bánh tiêu nướng có hình dạng con sói, hoặc treo chúng lủng lẳng như đồ trang trí trên các cây to có cành vặn xoắn. Cây cầu bắc qua hẻm sông được trang trí với hoa và ruy băng màu xám bạc - màu sắc của Fjerda. Cầu có hai chiều: một đi tới Lâu Đài Băng và một quay về. Liệu ngày mai họ có băng qua cây cầu này trong tư thế của người chiến thắng hay không? “Mấy cái kia là gì vậy?” Wylan thắc mắc khi dừng lại trước một xe đẩy bán hàng rong chất đầy những vòng hoa được làm từ các nhánh cây vặn xoắn và dây ruy băng màu xám bạc. “Cây tần bì,” Matthias đáp. “Vật linh thiêng dành cho Djel.” “Nghe nói có một cây tần bì trên Bạch Đảo,” Nina nói, phớt lờ ánh mắt cảnh báo của anh chàng người Fjerda. “Đó là nơi các drüskelle tập hợp lại để làm lễ.” Kaz gõ cây gậy chống xuống đất. “Tại sao đến bây giờ tôi mới được cho biết chi tiết này lần đầu tiên?” “Cây tần bì được nâng đỡ bằng linh hồn của Djel,” Matthias đáp. “Đó là nơi chúng tôi có thể nghe thấy giọng nói của ngài tốt nhất.” Mắt Kaz long lên. “Đó không phải là điều tôi hỏi. Tại sao nó không có trong kế hoạch của chúng ta?” “Bởi vì đó là nơi linh thiêng nhất Fjerda, và không quan trọng đối với nhiệm vụ của chúng ta.” “Tôi mới là người quyết định cái gì quan trọng, còn điều gì anh cố tình bỏ quên không đấy?” “Lâu Đài Băng là một cấu trúc rất rộng lớn,” Matthias quay mặt đi. “Tôi không thể nhớ hết mọi ngóc ngách của nó được.” “Vậy thì anh hãy hi vọng không có gì rình rập trong mấy cái ngóc ngách đó đi,” Kaz đáp. Thượng Djerholm không có một khu trung tâm thực sự, nhưng nhiều tửu quán, nhà trọ và sạp chợ tập trung quanh chân quả đồi dẫn lên Lâu Đài Băng. Kaz dẫn họ đi tưởng chừng như không có định hướng qua nhiều con phố cho đến khi gặp một tửu quán xập xệ có tên Gestinge. “Ở đây á?” Jesper phàn nàn và đưa mắt nhòm vào gian phòng chính ẩm thấp, nồng nặc mùi tỏi và cá. Kaz chỉ liếc mắt đầy ý nhị lên phía trên và đáp: “Sân thượng.” “Gestinge nghĩa là gì nhỉ?” Inej thắc mắc. “Nó có nghĩa là ‘thiên đường’,” Matthias đáp. Ngay cả anh ta cũng tỏ ra ngờ vực. Nina giúp cả nhóm đặt một bàn trên sân thượng của quán. Ở đấy gần như không có người khách nào vì thời tiết vẫn còn quá lạnh. Hoặc cũng có thể mọi người bị dọa chạy mất bởi đồ ăn - cá trích ngâm dầu trở mùi, bánh mì đen cứng quèo, và bơ trông như bị mốc. Jesper nhìn xuống đĩa thức ăn của mình và rên rỉ. “Kaz, nếu anh muốn giết tôi thì hãy tặng một viên đạn, chứ đừng có đầu độc thế này.” Nina nhăn mũi. “Đến tôi mà cũng không muốn ăn là anh đủ biết rồi đó.” “Chúng ta vào đây là vì tầm quan sát, chứ không phải đồ ăn.” Từ bàn của mình, họ có thể quan sát rõ ràng, tuy hơi xa, lớp cổng ngoài và chốt gác đầu tiên của Lâu Đài Băng. Nó được xây như một cổng vòm mầu trắng ghép lại từ hai con sói đá đồ sộ đứng trên chân sau, và nối với con đường dẫn lên đồi tới lâu đài. Inej và những người khác quan sát các phương tiện đi qua cổng thành trong lúc nhơi bữa trưa, chờ đợi dấu hiệu của đoàn xe chở tù. Sự ngon miệng của cô cuối cùng cũng quay lại, và cô đã ăn nhiều hết mức có thể cho lại sức, nhưng lớp váng trên bát súp khiến cô không muốn ăn. Quán không phục vụ cà phê, nên họ gọi trà và những li brännvin nhỏ đốt cháy thực quản trong khi chảy xuống dạ dày, nhưng nhờ đó giúp họ giữ ấm khi cơn gió nổi lên, khuấy động đám dây ruy băng bạc buộc trên những cành cây tần bì trồng dọc theo con đường bên dưới. “Chúng ta sắp trở nên đáng nghi đấy,” Nina nói. “Đây không phải là nơi mọi người thích ngồi lâu.” “Hay là bọn họ chẳng có ai để tống vào tù?” Wylan phỏng đoán. “Lúc nào cũng có người cần tống vào tù,” Kaz đáp, đồng thời hất hàm về phía con đường. “Nhìn kìa.” Một cỗ xe tứ mã vuông vức dừng lại trước chốt gác. Mái và hai mặt bên hông được phủ vải bạt đen hù. Cánh cửa phía sau làm bằng sắt dày, có cài then và được gắn ổ khoá. Kaz thò tay vào trong túi áo khoác. “Đây,” anh nói và đưa cho Jesper một cuốn sách mỏng có bìa cầu kì. “Đến giờ đọc sách cho nhau nghe à?” “Cứ mở ra đi, trang cuối ấy.” Jesper mở sách và lật tới trang cuối, bối rối tợn. “Rồi sao?” “Giơ nó lên để chúng tôi không phải nhìn cái bộ mặt xấu hoắc của cậu.” “Xấu nhưng cá tính nhé. với lại… Ồ!” “Sách hay chứ hả?” “Ai mà ngờ được tôi lại hứng thú với văn học như thế này?” Jesper đưa sách cho Wylan. Cậu nhóc ngập ngừng cầm lầy. “Sách viết gì thế?” “Cứ đọc đi,” Jesper giục. Wylan nhíu mày và giơ sách lên, rồi nhoẻn cười. “Anh kiếm được cái này ở đâu vậy?” Matthias thốt lên một tiếng ngạc nhiên khi đến lượt mình. “Nó gọi là sách không bìa,” Kaz nói trong lúc Inej đỡ lấy quyển sách từ tay Nina và giơ lên. Các trang sách dày đặc những bài thuyết giáo tầm thường, nhưng cái bìa sau chạm trổ cầu kì của nó che giấu hai thấu kính có thể được sử dụng như ống nhòm. Kaz đã bảo cô lưu ý những người phụ nữ sử dụng gương con với cấu tạo tương tự tại Quạ Đen. Bọn họ có thể xem trộm các lá bài từ xa, rồi ra hiệu với đồng bọn đang ngồi chơi bài. “Thông minh đấy,” Inej nhận xét khi đưa mắt nhìn qua hai thấu kính. Với người phục vụ quầy bar và các vị khách hiếm hoi trên sân thượng, bọn họ có vẻ như đang chuyền tay nhau một quyển sách và thảo luận về đoạn văn thú vị nào đó. Nhưng thật ra Inej đang quan sát cổng thành cùng cỗ xe chở tù đậu phía trước. Cánh cổng nằm giữa hai con sói chồm trên chân sau được làm bằng sắt rèn và mang biểu tượng cây tần bì linh thiêng. Hai bên cổng thành là một hàng rào cao có gắn cọc nhọn bao quanh khuôn viên lâu đài. “Bốn lính,” cô ghi nhận, đúng như Matthias đã nói từ trước. Mỗi bên cổng có hai lính gác đứng, một người trong số họ đang nói chuyện với người đánh xe của cỗ xe tù. Người đánh xe đưa cho anh ta một gói tài liệu. “Đó là lớp bảo vệ đầu tiên,” Matthias cho biết. “Họ kiểm tra giấy tờ và xác nhận danh tính, đánh dấu bất kì người nào mà họ nghĩ là cần xem xét kĩ hơn. Vào giờ này ngày mai, dòng phương tiện đi qua cổng sẽ chở toàn các khách mời của Hringkälla, và an ninh sẽ được thắt chặt cho tới hẻm sông.” Mời các bạn đón đọc Phi Vụ Bất Khả của tác giả Leigh Bardugo & Hoàng Anh (dịch).
Ông Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân
Nếu bạn nhìn tựa truyện và mường tượng về một chuyện tình siêu ngọt giữa một giám đốc đẹp trai, lạnh lùng, gian xảo và một cô nàng thỏ trắng ngây thơ, ngốc nghếch theo motif quen thuộc, vậy thì thất đáng tiếc phải nói rằng bạn đã đoán sai rồi. Đây đơn thuần là câu chuyện về một cậu bé đem lòng yêu một cô bé. Và tôi có thể đảm bảo với bạn một điều rằng, nó sẽ không làm bạn thất vọng.   Câu chuyện của Khang Duật và Âu Dương Miểu Miểu bắt đầu vào một ngày tháng 09 năm 1995, khi cả hai mới chỉ là học sinh cấp hai. Cho tới mãi sau này, Miểu Miểu mới hiểu được rằng thời khắc cậu học sinh Ái Tân Giác La Khang Duật bước vào lớp đã trở thành bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời của cả hai người.  Ngoại hình xuất chúng cùng dòng họ Ái Tân Giác La đều là minh chứng cho xuất thân vương giả của Khang Duật. Bạn bè trong lớp đặt cho cậu biệt danh “Vương gia”. Nhưng ít ai biết được rằng chính dòng dõi cao quý đó lại là nguyên nhân gây nên bao đau thương và mất mát cho Khang Duật và gia đình trong thời kỳ Cách mạng văn hoá.  Mất cha từ khi còn nhỏ, gia cảnh lại bần hàn khiến Khang Duật chín chắn và già dặn hơn hẳn những người bạn cùng trang lứa. Rời xa quê hương, một mình sống tại nơi đất khách xa lạ, vừa đi học vừa phải đi làm kiếm tiền, Khang Duật đã học cách sống tự lập từ những ngày niên thiếu. Cuộc sống của cậu thiếu niên Khang Duật không có quá nhiều niềm vui cho tới khi cậu gặp được Miểu Miểu.  Khác với Khang Duật, những năm tháng thơ ấu của Miểu Miểu trôi qua khá êm đềm bên cha mẹ và cô em gái sinh đôi. Cũng như bao cô bé ở cái tuổi trăng tròn, Miểu Miểu vô tư, hồn nhiên, có đôi chút ngốc nghếch và thi thoảng nghịch phá. Nếu có gì đặc biệt đáng nói ở Miểu Miểu thì chính là cô bé rất thích chó. Cực kỳ thích. Thích tới mức nào ý hả? Hãy đọc đoạn trích sau để biết thêm chi tiết!  “Vào ngày 14 tháng 2 năm 2005, hắn mua một chiếc nhẫn thật oách cầu hôn tôi. Nhìn thấy chiếc nhẫn thật oách này, đầu óc tôi hoàn toàn đình công. Là nhẫn kim cương! “Bao…bao nhiêu tiền?” tôi không dám nhận, mắt cũng bị tia sáng từ kim cương chiếu vào đến sắp mù. “Rẻ hơn ở Thượng Hải, anh nhờ đàn anh mua ở Thụy Sĩ, 17 vạn(1).” “Cái gì!!!” Tôi kinh hoàng nhảy dựng lên, còn làm đổ đồ uống trên bàn. Phản ứng của tôi làm Khang Duật nhíu mày, “Em không thích?” Tôi lắc đầu, vào lúc như thế này tôi không dám nói không thích, chính là… chính là… “Tiền ở đâu anh mua?” hắn bây giờ còn đang thực tập, tuy rằng tiền lương rất cao, nhưng chúng tôi đang tính mua một căn hộ rộng rãi, hơn nữa còn có tiền sinh hoạt, hắn làm gì có 17 vạn. “Mượn!” “Cái gì!!!” lần này là tôi gân cổ lên hét. “Em nói nhỏ chút!!” “Anh thật ngu ngốc!! Mượn tiền mua nhẫn, có phải anh bị đầu máy bay đâm không vậy.” “…” “Trả lại, trả lại tiền cho người ta nhanh lên!!Ngay lập tức, ngay lập tức!!” tôi kéo cổ áo Khang Duật điên cuồng gào. “Anh sẽ trả sau!!” “P, lấy cái gì trả, đi làm trai bao à!!” tuy rằng hắn đẹp trai từ nhỏ, rất có tố chất làm trai bao. Hình như Khang Duật nghe không nổi nữa, mặt tối sầm, phi thường hung ác, “Em chỉ cần nói muốn hay không!!” (…) Nhưng là tôi vẫn cảm thấy không tự nhiên trong lòng. “Cái nhẫn này có thể mua được bao nhiêu con chó a…” từ nhỏ tôi vốn là một đứa mê chó. “…” “Có thể mua được Ngao Tạng!” Gân xanh trên trán Khang Duật đang giật tưng tưng. Tôi không hề phát hiện điều đó, nhìn chiếc nhẫn bóng loáng tiếp tục nhắc đi nhắc lại, “Nếu không mua được Ngao Tạng cũng có thể mua được tám con chó kéo đi.” Âm thanh lãnh léo giá buốt của Khang Duật nhẹ nhàng vang lên, “Em muốn chó, hay là muốn anh!!” Tôi đang đắm chìm trong việc tính xem 17 vạn có thể mua bao nhiêu con chó nên trả lời một cách phản xạ, “Chó…” Không chỉ trong thời khắc được cầu hôn đầu óc Miểu Miểu mới hoạt động theo cách không giống ai như vậy. Ngay từ những ngày đầu gặp Khang Duật, Miểu Miểu đã không… bình thường. Cụ thể là sau một tuần ngồi cùng bàn, cô nàng tư tưởng luôn lơ lửng trên mây này vẫn không nhớ tên của cậu bạn. Nhưng duyên phận trêu ngươi, Miểu Miểu càng không để ý Khang Duật, duyên phận càng gắng sức vác Khang Duật đến đập thẳng vào mặt Miểu Miểu.  Vậy nên bạn học Khang Duật mới tình cờ được nhìn thấy “thiên thần có cánh” của Miểu Miểu rồi lại ngẫu nhiên bắt gặp cảnh Miểu Miểu “giải quyết nỗi buồn gấp gáp” bên cánh đồng cỏ. Nói chung đã không thấy nhau thì thôi, một khi đã thấy thì toàn gặp phải cảnh tượng khó quên. Rồi bằng một nhịp đập kỳ diệu nào đó của trái tim, Khang Duật thích Miểu Miểu. Và từ đây là quá trình Khang Duật dùng cả thanh xuân phúc hắc của mình để theo đuổi cô bạn cùng lớp.  * * * * * Khi đọc xong bộ truyện này, tôi cảm thấy rất ghen tị với Miểu Miểu và Khang Duật. Trong khi có những người đi hết cả cuộc đời cũng chẳng thể tìm được “nửa kia” của mình, Khang Duật và Miểu Miểu lại may mắn tìm thấy tình yêu đích thực trong những năm tháng tươi đẹp nhất. Điều đó không đáng ghen tị sao?  Nhưng trên hết, tôi ngưỡng mộ tình yêu giữa hai người. Gặp nhau từ những ngày cắp sách tới trường, chuyện tình của Miểu Miểu và Khang Duật cũng thuần khiết, trong sáng và đáng yêu như bao tình yêu học trò khác. Cũng có những trò nghịch phá, cũng có những giây phút ngượng ngùng và không thể thiếu những kỳ thi áp lực căng thẳng.  Khang Duật dùng sự thông minh và phúc hắc của mình để chinh phục Miểu Miểu. Từ việc hối lộ cái bụng không đáy của em gái Miểu Miểu cho tới đe doạ, cưỡng ép bạn bè trong lớp phải gọi cô là “Phúc Tấn”, phải nói là không từ thủ đoạn. Còn Miểu Miểu, cô đơn giản là thích Khang Duật, thích ở bên Khang Duật, thích chính là thích vậy thôi.  Nhưng nếu chỉ có vậy, câu chuyện của Miểu Miểu và Khang Duật cũng chưa thể khiến tôi đặc biệt ấn tượng đến thế. Tôi nhớ trong những bộ phim tình cảm, vào thời khắc kết hôn, cô dâu và chú rể luôn nắm tay nhau và nói lên lời thề nguyện: “Con hứa sẽ ở bên người đó, yêu thương người đó bất kể khi giàu sang hay nghèo khó, khoẻ mạnh hay bệnh tật, hạnh phúc hay khổ đau.” Sự thật là chẳng nhiều người có thể thực hiện được lời thề này cho tới cuối đời. Nhưng Khang Duật và Miểu Miểu đã cùng nhau trải qua tất cả những khó khăn và thử thách đó trước cả khi hai người thực sự bước vào đời mà chẳng cần phải thốt lên lời thề. Từ khi chỉ là một cậu học sinh, Khang Duật đã có thể ở bên ủng hộ Miểu Miểu, giúp cô vượt qua căn bệnh tim quái ác. Khi Miểu Miểu tự ti và tổn thương bởi di chứng béo phì sau khi điều trị bằng thuốc, Khang Duật cũng không ghét bỏ cô mà chỉ bế cô lên rồi nói: “Miểu Miểu, không sao, mình còn ôm được!”.  Miểu Miểu và Khang Duật đã bảo vệ và giữ vững tình yêu của mình thành công trong những năm tháng yêu xa, một người du học một người ở lại quê nhà. Cô bé Miểu Miểu ngốc nghếch học cách sẻ chia nỗi đau với Khang Duật khi anh mất đi người thân yêu nhất. Khang Duật phấn đấu từ một thiếu niên với hai bàn tay trắng thành một người đàn ông thành đạt đủ để thuyết phục mẹ Miểu Miểu chấp nhận xuất thân bần hàn của anh. Yêu nhau thì dễ nhưng giữ vững tình yêu thì thật khó.  Có thể khi đọc đến đây, nhiều bạn sẽ nghĩ rằng đó chỉ là tiểu thuyết, một chuyện tình đẹp như vậy sao có thể tồn tại trong cuộc sống đời thực. Nhưng lần này ngòi bút của tác giả Khuyển Thần Khuyển Khuyển đã khiến tôi tin rằng câu chuyện của Khang Duật và Miểu Miểu là có thật. Hay ít nhất một tình yêu đẹp như thế thực sự tồn tại ở đâu đó ngoài kia, chỉ là nó chưa đến với chúng ta.  Nếu như vậy trong lúc chờ đợi, sao không cùng dõi theo câu chuyện của Miểu Miểu và Khang Duật và rồi biết đâu một ngày nào đó sẽ có ai đó tới bên và hỏi bạn rằng: “Cưng ơi, ký giùm anh một cái tên trên hộ khẩu được không, ngay ở ô phối ngẫu!” ____________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Linh_Hy Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mời các bạn đón đọcÔng Xã Là Phúc Hắc Đại Nhân của tác giả Khuyển Khuyển.
Mảnh Đất Lắm Người Nhiều Ma
Mảnh đất lắm người nhiều ma của Nguyễn Khắc Trường đặt ra và gây được ấn tượng ở các vấn đề chìm và nổi, ở bề mặt và bề sâu trong sự đan xen giữa nền nếp ý thức và sinh hoạt tinh thần ở nông thôn nói chung, trong những người nông dân nói riêng; các vấn đề gia tộc và dòng họ; hôn nhân và gia đình; các quan hệ làng xã và lề thói nông xã... Không chỉ là chất thơ mà còn là bi kịch, và là những bi kịch gọi nhau. Không chỉ những con người nhân danh đủ dạng trong thế bài trừ tiêu diệt lẫn nhau mà còn là đủ những người dị dạng bị đẩy ra hoặc hút vào những giao tranh quyết liệt đó. Tóm lại đó là nông thôn trong một tổng chân dung những con người vừa là tội nhân vừa là nạn nhân, mà lịch sử đang giao cho họ một trách nhiệm có lẽ là quá lớn, quá tầm của họ; nhưng lại không thể chuyển cho ai khác, vì nói như Ăng-ghen, vẫn phải rđặt lên vai những con người do lịch sử để lại... Tuy vậy, truyện không làm cho người đọc bi quan. Có thể do giọng điệu hài hước của tác phẩm. Có thể do kết thúc sáng sủa của câu chuyện tình, sự thức tỉnh của chiến thắng của cá nhân và hạnh phúc cá nhân trước uy quyền dòng họ. Nhưng chủ yếu có lẽ là ở chỗ tác phẩm cho người ta nghe thấy tiếng dội của một thời đại mới đang vang động từ trong hậu trường: nhân dân đang thực hiện quyền dân chủ của mình. Âm khí còn nặng nề nhưng dương khí đã bắt đầu phát triển. Thế giới ma quỷ đã rơi vào khủng hoảng dữ dội để tự huỷ diệt do những xung đột của chính bản thân nó. Cuốn sách không chỉ dừng lại ở việc miêu tả mối quan hệ dòng họ, nhưng những trang tâm đắc nhất hình như không ngoài việc miêu tả ấy. Một văn phong mang dáng dấp của Tắt đèn, từ cách lựa chọn thời gian để biểu đạt (thời kỳ giáp hạt ở nông thôn luôn mang ý nghĩa điển hình), đến số phận của bà Son, cô Đào, lão Quềnh... Nhưng nét hiện đại đã chen vào trong câu văn của Mảnh đất lắm người nhiều ma. Từ sử dụng độc đáo và đích đáng các khẩu ngữ, thành ngữ, đến việc ẩn giấu, lẩn quẩn một giọng điệu bi hài để soi xét và nghiền ngẫm tận tâm can con người. Trang viết của Nguyễn Khắc Trường, vì vậy quánh đặc hệt như một thứ nước cốt mà ai đó, những nhà văn ít tài năng có thể pha loãng ra làm văn của mình. *** Trong tiểu thuyết Mảnh đất lắm người nhiều ma nhân vật dường như tự bộc bạch nỗi lòng của mình mà không cần đến sự khơi gợi hay thúc ép của tác giả.Tất cả những tình huống bi kịch trong tiểu thuyết được tác giả giải thích dưới hình thức châm biếm, hài hước. Đằng sau giọng điệu cười đùa bỡn cợt là một tấm lòng yêu thương ưu ái với đời. Đọc những dòng viết về lão Quềnh bị chôn lần thứ hai, bạn không khỏi thấy đau đớn “lão phải hy sinh một lần nữa để cứu danh dự cho người khác đấy”. Mỗi một nhân vật của Nguyễn Khắc Trường đều có một cá tính riêng biệt độc đáo không giống bất cứ ai, không trùng lặp. Mưu mô thủ đoạn như Thủ, Phúc, láu lỉnh cơ hội như Sửu, nhu nhược cả tin như Son, mạnh mẽ, quyết liệt, bộc trực như Đào, Tùng, Minh... tất cả tạo nên một bức tranh sinh động về cuộc sống của những người dân quê. Bên trong những con người dân quê đó, bên cái phần người là phần ma, ma quỷ ám ảnh cuộc sống con người. Nó chi phối làm tê liệt các giác quan khỏe khoắn của biết bao người về cuộc sống. Nhiều đoạn văn trong Mảnh đất lắm người nhiều ma sắc lạnh gây một cảm giác rờn rợn khi đọc.Giá trị thẩm mỹ cao nhất của tác phẩm văn học là hình tượng nghệ thuật. Tác giả Nguyễn Khắc Tường đã góp phần vào cho nền tiểu thuyết hôm nay những hình tượng nhân vật mang giá trị thẩm mỹ giáo dục sâu sắc. *** Không dè cái đói giáp hạt này lại có đủ móng vuốt nhảy xổ vào cả xóm Giếng Chùa, xóm vẫn quen đứng đầu về cái sang cái giàu toàn xã. Nơi đây nếu tính từ phía bắc xuống, là địa danh cuối cùng của đất trung du. Có đủ sông ngòi đồi sim: ruộng lúa. Làng vẫn còn khung cổng tiên cổng hậu như hai ụ súng ở đầu bắc và đầu nam. Những phiến đất nung màu gan gà vừa to vừa dày ốp khít vào nhau, chắc đến đập không vỡ. Con đường chính giữa làng dài một cây số được lát bằng gạch vồ mua từ dưới Hương Canh - Vĩnh Phúc, mà lát nghiêng, nên bây giờ vẫn chắc khừ. Có số gạch lát đường này là bởi ngay xưa làng có lệ mỗi đám cưới phái nộp 200 viên. Trai làng lấy gái làng nộp 200 thế tức là môi bên có một trăm viên thôi. Nhưng nếu trai gái làng đi lấy vợ chồng ở đồng đất khác, thì gia đinh cứ cũng phải chồng đủ 200 viên. Thế mới biết ngay một làng nhỏ như cái mắt muỗi, người ta cũng không khuyến khích xuất dương, không thích mở cửa ra ngoài! Làng còn quy định những người đỗ đạt từ tú tài trở lên được nhận chức từ lý trưởng trở lên, và cả thành phân này nữa, ấy là những cô theo cách gọi nôm na là hoang thai cũng phải nộp 200 viên gạch vồ. Thành thử đường làng được lát bằng những niềm vui hạnh phúc, sự kiêu hãnh, chức danh và được lát bằng cả nỗi khổ đau ê chề của những mảnh đời. Nếu ví cả xã là cái bánh, là bông hoa, thì Giếng Chùa là cái nhân đường cái nhị mật: nghĩa là nơi có lề thói nhất, cái sang và cả cái gàn của Giếng Chùa cũng là nhất xã, ở đây liên tục có những người đỗ đạt và nhưng người có địa vị chức sắc, dù chỉ là chức sắc ở xã, nhưng cũng lại thường xuyên có một hai anh chàng chày cối, đến mức dù thời nào thì những gã xắng cá này cũng như sống ngoài vòng pháp luật! Từ lâu số nhà ngói ở đây vẫn đứng đầu toàn vùng, mà lại chơi cầu kỳ lợp toàn ngói ta, nhỏ và đều tăm tắp như vảy rồng... Trông rêu phong và cổ kính. ấy thế mà vố này cũng đói vàng mắt! Nhiều nhà nấu cháo phải độn thêm rau tập tàng. Nhiều nhà luộc chuối xanh chấm nuối. Đến cả bà Đồ Ngật, người vẫn quen ăn trắng mặc trơn, phiên chợ nào cũng xách làn mây đi mua hôm thì chân giò lợn ỉ, hôm thì, cá chép cả con còn giãy đành đạch. Giờ cạn vốn, liền sáng chế ra bánh mạt ngô, thứ ngô trước đây chỉ dùng chưn gà, để ăn trừ bữa. Còn ông Quản Ngư, người được cả làng khen là chí lớn gan to, nước lã mà vã nên hồ. Bởi trong lúc khối anh có của nhưng chỉ ru rú bám váy vợ ở xó nhà, thì ông Quản với hai bàn tay trắng đã từng chu du đến nửa vòng trái đất. Hết Tân đảo, Tân-gia-ba, rồi mò mẫm sang đến cả đất tây từ thời còn bóng tối. Khi về ông đã diện oách một bộ đồ dạ màu đất sét từ chân tới đầu.Quần dạ, áo dạ đính cúc đồng, mũ dạ tròn như cái nồi đồng úp ngược, lại thêm đôi giày săng đá, giữa mùa đông mà cũng trông bức đến phát sốt? Rồi lại thêm bộ răng vàng sáng choé cả mồm! Nói cái gì ông cũng độn thêm tiếng Tây, lưỡi cứng đá ngược lên tận mái ngói, đến quăng cả mồm miệng! Và mặc dù ông vẫn ở với bà vợ yếm trắng, răng đen,khăn mỏ quạ và vẫn chẳng có chức sắc, chẳng đỗ đạt gì; nhưng ông Quản cũng có quà mừng của kẻ hồi hương là biếu làng 200 viên gạch vồ Hưng Ký, viên nào viên ấy cứ vuông bằn bặn như những cái gối đầu, chín đỏ lìm lịm. Khối người còn rỉ tai là ông có của chìm nữa. Hỏi ông chỉ cười tủm tỉm loe loé ánh vàng! Bộ dạng rõ là coi tiền bạc chẳng ra gì, hãi thế! Mời các bạn đón đọc Mảnh Đất Lắm Người Nhiều Ma của tác giả Nguyễn Khắc Trường.