Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tân Phong Lãnh Địa - Toán Thư

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Siêu Phẩm Vu Sư
Vào mấy chục năm về trước, trên các truyền hình đều phát sóng một chương trình mang tên “Ba ở đây”. Nội dung chính là những người cha sẽ dẫn con gái của mình đến các vùng đất hẻo lánh, ít người hoặc các ngôi làng cũ xưa để khám phá mọi góc khuất chưa bao giờ thấy. Thì mấy chục năm sau lại có một thiếu niên hơn hai mươi tuổi dẫn theo chú chó vàng như người bạn tri kỉ của mình xuống núi, tiến vào thành phố. Cậu tên là Phương Minh, một người sống ở đạo quán và có sư phụ là đạo sĩ nên luôn bị hiểu lầm bản thân cũng giống như sư phụ. Nhưng thật ra thì không phải, mà hiểu lầm càng ngày càng nhiều nên Phương Minh chỉ giải thích thầm trong lòng. Sau khi sư phụ qua đời, trước khi nhắm mắt đã lệnh cho cậu xuống núi giúp đỡ một người bạn của mình vượt qua kiếp nạn sắp tới đang chuẩn bị diễn ra. Tuân theo lời sư phụ, Phương Minh tiến vào đô thị phồn hoa, nơi bản thân chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy hay hòa chung cuộc sống. Vì bản thân quanh năm suốt tháng ở trên núi nên vừa mới bắt đầu cậu vẫn còn khá bỡ ngỡ. Mặc trên mình một trường sam kì lạ, thu hút ánh nhìn của người khác nhưng cậu cũng không quá quan tâm mà chỉ để ý con đường đến nhà người bạn của sư phụ. Sau khi đưa lá bùa bình an, việc cần làm đã hoàn thành. Phương Minh lúc này mới chính thức bắt đầu một cuộc sống mới tại nơi xa lạ này. *** Một bộ truyện danh khá xưng với thực, giới thiệu cho người đọc thêm rất nhiều thông tin về phong thủy để có thêm cái nhìn chính xác hơn về điều này, ngoài ra còn giúp lưu ý một số điều nên và có thể tránh (có thờ có thiêng có kiêng có lành mà) Truyện thuộc thể loại linh dị, phong thủy, trừ tà và huyền huyễn. Cực kỳ hấp dẫn với những bạn thích thế giới tâm linh và cõi âm, cũng như những điều huyền học của vũ trụ. Tác giả nắm kiến thức khá vững ở nhiều lĩnh vực, nội dung truyện lại liền mạch và liên kết và dĩ nhiên không thiếu hào quang nhân vật chính. *** Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực Dịch: Nguyệt Ẩn Các Nguồn: TruyenYY -------------------- Mặt trời lặn về phía tây, ở một làng nhỏ hẻo lánh! Sao giăng đầy trời, chiếu rọi lên thân hình hai thiếu niên trên đồng cỏ, bên tai là từng tràng tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang. “Đạo sĩ ca ca, anh nói xem ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia tên là gì vậy?” “Nó à.” - Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn ngôi sao sáng nhất kia rồi đáp: “ Nó gọi là sao Kim, nhưng chúng ta gọi nó là Thái Bạch, nó xuất hiện lúc bình minh lại gọi là Sao Mai, lúc hoàng hôn thì chúng ta gọi nó là sao Sao Hôm. Cái gọi là "Phía đông có Sao Mai, phía tây có Sao Hôm" chính là nó.” “Cái gì mà "Phía đông có Sao Mai, phía tây có Sao Hôm", thật khó nhớ quá, em gọi nó là sao Đạo Sĩ nha. Hì hì, sao Đạo Sĩ cũng đẹp như anh đạo sĩ vậy.” Thiếu niên chép miệng, nhìn lúm đồng tiền ngây thơ sáng ngời của cô bé này, có mấy lời muốn nói cuối cùng lại thôi. Kỳ thực, hắn cũng không phải đạo sĩ. ... Thượng Hải. (*) Tháng bảy nắng gắt như lửa! Trên tàu điện ngầm vẫn chen chúc như mọi khi, nhưng với nhiều tên đàn ông, bọn họ rất thích sự chen chúc này, bởi vì bọn họ có thể được thưởng thức những cô gái ăn mặc tươi mát xinh đẹp, thậm chí còn có cơ hội tận hưởng thú vui tiếp xúc da thịt. Đương nhiên, đa số đàn ông cũng chỉ lén lút ngắm nhìn vài lần, nhưng có một người thì khác. Đó là một tên thanh niên ăn mặc khác người, trong khi tất cả người mặc áo ngắn tay, cậu ta mặc bộ áo trường sam cực kỳ bắt mắt. Nhưng điều khiến tất cả đàn ông trong toa xe này bội phục không phải là điều này, mà là thanh niên trẻ tuổi lại dám dán mắt nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp nhất trong toa xe. Đó là một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi tuổi, cô mặc một chiếc váy ngắn thắt eo màu đen, làn da trắng ngần lộ ra ngoài, hấp dẫn vô số ánh mắt của mấy tên sói đói. Mà quan trọng nhất chính là, cô gái này còn có một gương mặt rất đẹp. Tưởng Doanh Doanh cau mày, cô có hơi hối hận, sớm biết thế này cô đã không đánh cược với bạn thân, bây giờ thua cuộc phải mặc hở hang như vậy để cho mấy tên sói đói kia nhìn trộm. Nhất là tên phía trước, từ lúc cô lên xe đến giờ, mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào bộ phận nào đó trên người cô, việc này khiến cô không nhịn nổi nữa. “Anh nhìn đủ chưa!” Nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của cô gái trước mặt, Phương Minh mới nhận ra, xem ra đối phương đã coi mình như tên dê xồm. “Cô gái này, tôi nhìn tướng mạo của cô, ngày hôm nay cô...” “Ấn đường tôi hôm nay màu đen, sẽ gặp tai nạn hại thân!” Tưởng Doanh Doanh ngắt ngang lời Phương Minh, phương thức bắt chuyện quê mùa như vậy quá lỗi thời rồi! Phương Minh đáp lại, vẻ mặt không chút biến sắc: “Cô nói không sai.” “Tiếp theo có phải là anh nói mình có cách hóa giải, muốn đưa tay cho anh xem thử, đúng không?” “ Cũng không cần, tướng mạo là đã có thể thấy được.” - Phương Minh nghiêm túc lắc đầu. “Cô chỉ cần nhớ kỹ một câu, gặp nước thì dừng, chắc chắn sẽ tránh được kiếp nạn.” Keng keng! Đúng lúc đó, tàu điện ngầm vừa lúc đến trạm dừng, Tưởng Doanh Doanh hung dữ trừng Phương Minh, tên yêu râu xanh này diễn thật đạt, cô mắng một câu "đồ thần kinh", sau đó thì nhấc giày cao gót đi ra khỏi tàu điện ngầm. Nhìn bóng lưng rời đi của Tưởng Doanh Doanh, Phương Minh cười khổ, hắn biết cô gái này chắc chắn không tin lời của mình, nhưng mà, nói đến mức này là hắn đã cố hết sức rồi, nói tiếp nữa thì sẽ là tiết lộ thiên cơ như sư phụ nói. ----- Lối vào ga tàu điện ngầm, Tưởng Doanh Doanh thấy cô bạn thân đang chờ ở đó, tức giận liếc cô bạn của mình một cái. “Doanh Doanh, thế nào rồi, mặc như vậy có phải là rất khó chịu đúng không, có phải là ánh mắt của cả đám đàn ông trên tàu điện ngầm đều nhìm trộm cậu đúng không?” “Mặc kệ cậu.” Tưởng Doanh Doanh đẩy cô bạn mình rồi đi thẳng ra bên ngoài. Cô biết cô bạn của mình là đứa nhiều chuyện, trước giờ không giữ được bí mật, nếu như nói cho cô nàng nghe ở trong toa xe mình hầu như bị người ta thị gian thì chưa tới một ngày cả đám bạn bè đều biết. “Nói tí đi mà, rốt cuộc trên trên tàu điện ngầm đã xảy ra chuyện gì?” “Cậu muốn biết thì hai chúng ta cứ đổi quần áo, sau đó cậu lên một chuyến tàu điện ngầm là biết chứ gì.” Cả quãng đường tới lúc đi ra cửa ga tàu điện ngầm cứ cãi cọ như vậy, nhưng không lâu sau thì Tưởng Doanh Doanh đột nhiên dừng bước, bởi vì lúc này đài phun nước trên quảng trường trước mặt cô đang phun nước. Nhìn thấy đài phun nước, Tưởng Doanh Doanh đột nhiên nhớ đến câu gặp nước thì tránh của tên thanh niên trẻ tuổi kia, cô vô thức dừng bước lại. “Doanh Doanh, cậu làm sao vậy?” Cô bạn thân của Tưởng Doanh Doanh nhìn thấy Doanh dừng bước lại cũng đứng lại theo, tò mò hỏi thăm. “Không có gì, tụi mình... Á!” Tưởng Oánh Oánh sợ hãi hét lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây cột đèn ngã xuống đài phun nước, vị trí cột đèn kia ngã xuống cách cô chưa tới ba thước, nếu như lúc nãy cô không dừng lại... Tưởng Doanh Doanh run rẩy cả người, mà bạn thân của cô cũng sợ hãi, sau vài giây, nhìn thấy mặt Tưởng Doanh Doanh tái nhợt thì mới vội vàng an ủi: “Doanh Doanh, không chuyện gì đâu, tụi mình không có bị thương.” Nhưng mà lúc này Tưởng Doanh Doanh không còn nghe thấy lời nói của bạn thân nữa, trong đầu cô cứ vang vọng câu nói đó. “Cô gái chỉ cần cô nhớ kỹ một câu, gặp nước thì gặp nước thì dừng, chắc chắn sẽ tránh được kiếp nạn.” Mãi một lúc lâu sau, khi cô bạn bạn thân đang sốt ruột thì Tưởng Oánh Oánh tự lẩm bẩm: “Thì ra lời của hắn đều là thật.” ---- Long Hoa Nhất Phẩm, một khu biệt thự xa hoa, mỗi căn đều hơn ba mươi triệu, người sống ở trong không phú cũng quý. “Theo địa chỉ mà sư phụ cho thì chính là chỗ này.” Ở cửa khu dân cư, Phương Minh chăm chú nhìn quanh chốc lát, khẽ nói: “Phong thuỷ bát trạch, lý khí loan đầu, cũng có thể coi là một nơi tụ tài, chắc người mở ra khu dân cư này cũng có mời thầy phong thủy tới xem rồi.” “Nhờ các anh thông báo một chút cho chủ nhân căn nhà số 16, nói là cố nhân Diệu Hà Hương đến đây thăm hỏi.” Ngôi biệt thự số 16 ở Long Hoa Nhất Phẩm. Bên trong phòng khách, một người phụ nữ sang trọng đang đánh giá Phương Minh, tuy rằng gương mặt mang vẻ tươi cười nhưng cũng không che đậy được sự rầu rĩ. “Con chính là tiểu đạo sĩ Phương Minh năm đó ư, dì từng xem qua ảnh của con, thật không ngờ đã qua nhiều năm như, con cũng đã lớn rồi.” Lương Quỳnh đánh giá Phương Minh, trong lòng không khỏi oán trách chồng mình, năm đó khi không lại bằng lòng một ước định như vậy, bây giờ thì hay rồi, chẳng lẽ thật sự phải gả con gái mình cho thằng nhóc này à?” “Làm đạo sĩ khổ cực cỡ nào, cả ngày ăn chay tụng kinh, người trẻ tuổi bình thường còn không chịu được khổ như vậy, con gái của dì ấy, chính là ngày nào không có thịt không vui. “Thưa dì, không phải đạo sĩ nào cũng ăn chay, người dì nói là đạo sĩ của Toàn Chân giáo, được gọi là đạo sĩ xuất gia, còn có người tu tại gia không kiêng những điều này.” Phương Minh cười trả lời, đương nhiên còn có một câu hắn không nói, hắn cũng không phải đạo sĩ, chẳng qua là hắn ở đạo quán mà thôi. Lương Quỳnh cứng họng, bà ta vốn muốn dùng lời này để nói cho Phương Minh biết, cậu cũng là đạo sĩ rồi, đừng nhớ thương con gái của tôi nữa, nhưng câu trả lời của Phương Minh thoáng chốc đã phá hỏng lời nói kế tiếp của bà ta. Đạo sĩ còn có thể ăn thịt lấy vợ, bà ta đúng là không biết chuyện này. “Hồi đó dì nghe nói, nếu như không nhờ lời của sư phụ con thì chú Diệp của con đã mất mạng rồi, sự phụ của con là đại ân nhân của nhà dì.” - Lương Quỳnh chỉ có thể đổi chủ đề. “Mấy năm nay chú Diệp bận bịu không có thời gian quay về thăm sư phụ của con, dạo này ông cụ thế nào rồi?” “Ba tháng trước sư phụ đã đi rồi.” “Đi rồi?” Lúc đầu Lương Quỳnh không phản ứng kịp, sau khi hiểu ra ngụ ý thì vội vàng xin lỗi. “Thật xin lỗi, nhắc đến chuyện đau lòng của con.” “Sư phụ ra đi viên mãn phi thăng, đây là chuyện vui, không gọi là buồn được.” Phương Minh không để ý chút nào, nếu như chẳng phải vì hắn thì từ mấy năm trước sư phụ đã phải rời hồng trần rồi. Nhưng mà, câu trả lời này và cả thái độ của Phương Minh làm cho Lương Quỳnh căng thẳng trong lòng, bà ta thầm nghĩ: Thằng bé này làm đạo sĩ riết mà ngu ra rồi, chết thì là chết, phi thăng ở đâu ra. Không được, càng không thể gả con gái cho nó. Lương Quỳnh càng kiên quyết giữ vững ý định của mình, ai biết tên Phương Minh đã bị tẩy não này có đột nhiên vào một ngày nào đó kéo con gái mình theo để làm cái gọi phi thăng để tìm chết không chứ. Nhưng mà dù sao bà ta cũng xuất thân từ gia đình có học thức, không tiện trực tiếp bội ước. Trầm ngâm chốc lát, trong lòng Lương Quỳnh đã có cách. “Phương Minh à, nói thật cho con biết, con gái của thím theo Cơ Đốc giáo, cả ngày nhắc với thím gì mà Thượng Đế, Jehovah, còn nói muốn đi Vatican thăm đức Giáo Hoàng.” Lương Quỳnh vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Phương Minh, sau khi thấy Phương Minh cau mày thì vui mừng trong lòng, bởi vì bà ta từng nghe nói, những người có tôn giáo tín ngưỡng hình như hơi ghét người tôn giáo khác. Với cách này, Phương Minh sẽ không có ý định với con gái mình nữa. “Dì à, con sửa một chút, Vatican là trung tâm quyền lực của giáo hội đạo Thiên Chúa, bọn họ không gọi là thượng đế mà gọi là đức Chúa Trời, gọi Thượng Đế là đạo Tin Lành của Cơ Đốc giáo, đạo này không có đức Giáo Hoàng.” Phương Minh vừa mở miệng là làm cho Lương Quỳnh cứng họng một lần nữa. “Hơn nữa, có thể dì đã hiểu sai về Đạo giáo rồi, thực tế là Đạo giáo có tính bao dung lớn nhất, gần như tiếp nhận tất cả các giáo phái.” Lúc nãy Phương Minh cau mày là bởi vì nghe thấy cách hiểu sai của Lương Quỳnh về Đạo giáo, mà lời của Lương Quỳnh cũng chính là sự hiểu biết tiêu biểu của phần lớn mọi người về Đạo giáo. Trên thực tế, nếu như Đạo giáo không có có tính dung nạp mọi thứ, vậy thì xưa kia Phật giáo cũng không thể hòa nhập vào. Lấy một ví dụ đơn giản, nếu như đi đến đạo quán, người ta sẽ nhận ra bên trong rất nhiều đạo quán đều có thờ Bồ Tát, đây chính là đặc tính của Đạo giáo. Đạo pháp tự nhiên, vạn vật hòa sinh. Thiện lành như nước, không tranh với ai. Chỉ cần các tín đồ nguyện ý bỏ tiền thì thờ cúng thần thánh của tôn giáo khác bên trong đạo quán cũng không bị ngăn cấm, nhưng tôn giáo khác lại không như thế. Lấy ví dụ như Phật giáo, rất ít chùa miếu thờ thần linh của Đạo giáo, hơn nữa Phật giáo còn một một đặc điểm lớn, đó chính là sẽ tụ hợp thần linh của của rất nhiều nơi. Người cẩn thận sẽ phát hiện ra, nếu như vùng địa phương có vị thần khá linh thiêng nào đó, hoặc là vài đại thiện nhân trong truyền thuyết thời xưa, miễn là được chùa miếu thờ cúng, thì sẽ có kinh văn giới thiệu, giải thích vị thần linh này là do vị Bồ Tát nào đó hóa thân hoặc là đệ tử bên người của vị Phật Tổ nào đó hóa thân, từ đó mà phát triển tín đồ. Đây cũng là lý do vì sao ở trong nước, với tư cách là một tôn giáo du nhập vào nhưng Phật giáo lại còn thịnh hành hơn Đạo giáo. Phong cách xử sự của hai giáo phái khác nhau, một bên thì không tranh không chấp, một bên thì cố hết sức mở rộng sức ảnh hưởng của mình. Lương Quỳnh hiển nhiên không biết nguyên nhân Phương Minh cau mày là vì sự hiểu biết sai của bà ta về Đạo giáo, nhưng nghe thấy lời này của Phương Minh bà ta cũng hiểu, chút tâm tư này của mình đã bị người trẻ tuổi trước mắt nhìn thấu. Nếu đã nhận ra, Lương Quỳnh cũng không che che giấu giấu nói quanh co nữa, bà ta nói thẳng: “Phương Minh, dì biết hồi xưa chồng dì có hứa hẹn với sư phụ con, nhưng bây giờ không còn là xã hội cũ của ngày trước, chỉ phúc vi hôn ép duyên gì đó đều trái pháp luật, hôn nhân chủ yếu là hai bên tình nguyện..” “Mặt khác, lại nói, cho dù dì đồng ý, bậc cha chú trong nhà, ông ngoại, bà ngoại, ông nội, bà nội của Tử Du cũng sẽ không bằng lòng.” “Dù bây giờ không bàn về môn đăng hộ đối, nhưng con là một đứa bé thông minh, thế cũng có thể nhìn ra điều kiện của nhà dì, từ nhỏ Tử Du lớn lên trong sự cưng chiều của mọi người, tiền tiêu vặt mỗi tháng còn nhiều hơn thu nhập một năm của nhà bình thường.” “ Phương Minh à, ngoài việc muốn gả Tử Du cho con, điều kiện khác con có thể nói ra, chỉ cần dì có thể làm được thì nhất định sẽ làm thỏa mãn con.” Phương Minh vẫn lẳng lặng nghe, Lương Quỳnh trong lòng thầm thở dài, thằng bé thật ra cũng có phẩm chất tốt, nếu là những những người trẻ tuổi khác nghe đến câu này thì đoán chừng là đã tức giận và trở mặt lâu rồi. Nếu như xuất thân của nó khá hơn một chút, mình cũng sẽ cho nó một cơ hội, đáng tiếc... “Lời của dì con hiểu, thật ra lần này con đến đây chủ yếu là được sư phụ dặn dò đến thăm hỏi chú Diệp một phen, nhưng mà...” Câu nói kế tiếp Phương Minh cũng không nói tiếp, nếu như lúc này hắn mở miệng nói cho dì Diệp là sư phụ nói năm nay chú Diệp sẽ gặp khó khăn, muốn mình đến hỗ trợ nhà họ Diệp hóa giải, e rằng là Lương Quỳnh cũng sẽ không tin. Sau khi trầm ngâm chốc lát, Phương Minh lấy ra từ trong ngực một cái hộp gỗ. “Đây là thứ sư phụ kêu con gửi cho chú Diệp, bên trong là một lá bùa bình an, mong rằng dì chuyển lại cho chú Diệp, để cho chú Diệp mang theo bên người.” Lương Quỳnh có hơi ngạc nhiên nhìn Phương Minh, không ngờ mình đã nói như vậy mà Phương Minh vẫn lấy ra thứ này, gương mặt bà ta lộ vẻ xấu hổ, nhưng mà vẫn cầm lấy hộp gỗ. Hộp gỗ chẳng qua lớn bằng bàn tay, nhưng cầm trong tay thì nặng trịch, mở ra thì thấy bên trong là một gói giấy hình tam giác màu trắng bạc. “Xin dì đừng đụng vào, lá bùa bình an này ngoài chú Diệp ra không được đụng vào tay người nào khác.” - Nhìn thấy Lương Quỳnh sắp cầm lấy, Phương Minh vội vàng mở miệng ngăn cản. “Bùa bình an này chỉ có người đeo mới được chạm vào, nếu không sẽ mất hiệu lực, mong dì nhớ kĩ.” Lương Quỳnh hậm hực rút tay về, bà ta cũng không mấy tin lời của Phương Minh, chẳng phải cũng chỉ là một lá bùa bình an thôi sao? Nhưng mà nghĩ đến việc Phương Minh ngay cả sư phụ mình qua đời cũng có thể nói là phi thăng, bà ta chỉ coi Phương Minh là một tên tín đồ si dại bị Đạo giáo tẩy não, cho nên cũng không để bụng. “Nhắn gửi lời của sư phụ đã xong, thưa dì, con xin cáo từ.” “Sao lại đi ngay, hay là ... ở lại ăn cơm tối đã?” Lương Quỳnh thật không ngờ Phương Minh dứt khoát như vậy, bà ta ngược lại là cảm thấy hơi ngại ngùng, nói gì thì nói, người ta từ nơi xa đưa bùa bình an đến, kết quả là mình chia rẽ uyên ương, trong lòng bà ta cũng hơi áy náy. “Con không làm phiền nữa.” “Con muốn đi đâu, để dì gọi lái xe đưa con đi, đây là số điện thoại của dì, nếu có việc thì cứ gọi điện cho dì.” Lần này Phương Minh không từ chối nữa, lên xe rồi rời khỏi khu dân cư. “Ai da, hy vọng con đừng trách dì, dì cũng xuất phát từ tấm lòng của một người mẹ, ai không hi vọng con gái mình hạnh phúc chứ.” Nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Lương Quỳnh khẽ cảm thán một câu, sau đó liếc nhìn lá bùa bình an trong hộp gỗ, đưa tay muốn lấy ra, nhưng mà nửa chừng vẫn rút tay về. “Dù thế nào đây cũng là tấm lòng của đứa nhỏ này.” Sau ba giờ đồng hồ, lái xe nhìn Phương Minh nhắm mắt ngồi phía sau, rốt cuộc không chịu được nữa mà mở miệng hỏi: “Thưa ngài, rốt cuộc ngài muốn đi đâu?” Con đường này ông ta đã chạy qua hai lần rồi, mấy con phố gần đây ông ta cũng vòng đi vài lần. “À, vậy cứ xuống đây đi.” Phương Minh mở mắt, khi nhìn thấy gương mặt đầy nghi ngờ của tài xế nhìn về phía mình, hắn vừa cười vừa nói: “Có phải là ông cảm thấy kì quặc là tại sao hai lần trước chạy đến đây tôi không kêu ông dừng xe đúng không?” Tài xế không trả lời nhưng biểu cảm trên gương mặt đã nói rõ ông ta quả thật có nghi vấn như vậy. “Không có lý do gì, chỉ là khó chịu thôi.” Nói xong lời này, Phương Minh trực tiếp mở cửa xuống xe, mà sau khi tài xế sửng sốt chốc lát thì chửi đổng một câu "Có bệnh", sao đó thì nhấn chân ga đi thẳng. “Có bệnh à?” Nhìn con phố đông nghịt, mắt Phương Minh híp lại. Hắn suy cho cùng chỉ là một người hơn hai mươi tuổi, sao có thể không có tính tình bốc đồng. Tuy rằng đây chỉ là một hành động trút giận rất ấu trĩ. --- *Thượng Hải: Bản gốc là Ma Đo, tên gọi riêng của Thượng Hải. Mời các bạn đón đọc Siêu Phẩm Vu Sư của tác giả Cửu Đăng Hiền Lành.
Phản Diện Siêu Cấp
Thế là xuyên việt, Trần Khuynh Địch bỗng trở thành Đạo tử chân truyền của Thuần Dương Cung - một trong thập đại thế lực. Càng vui mừng hơn chính là hắn sở hữu thiên phú dị bẩm, tu vi cao cường khiến bao nhiêu vị muội muội phải ước ao. Nhưng bên cạnh đó, hắn cũng bị ai khi phát hiện chính là một nhân vật phản diện "30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, chớ ép thiếu nữ nghèo!" "Ở kiếp trước ngươi đoạt thiên phú của ta, sống lại ở kiếp này, ta muốn ngươi phải nợ máu trả bằng máu!" "Ca ca, lần này ta nhất định sẽ vượt qua ngươi!" Nếu các bạn là fan của thể loại Xuyên Không và Hệ Thống thì không thể bỏ qua Phản Diện Siêu Cấp. Một thanh niên Trần Khuynh Địch vô tình Xuyên Việt trở thành đạo tử Thuần Dương Cung – Một trong mười thánh địa, thân là đạo tử, nghĩa phụ là chưởng giáo, thiên phú, thể chất đều xứng với danh xưng thiên tài trong thiên tài. Nhưng hắn phát hiện ra mình không phải là nhân vật chính a, mà hắn là nhân vật phản diện sẽ chết trong vòng 10 năm tới ! Là người xuyên việt mang trong người một cái Hệ thống mà cái hệ thống này lại hố cha nó. Có thể nói cái hệ thống bựa hơn con ngựa. Đây là một trong những bộ có cái hệ thống cực bựa, có thể nói là một hệ thống không đáng tin cậy chuyên môn rắc tâm lừa ký chủ. Trần Khuynh Địch chỉ muốn an an ổn ổn sống đời nhàn hạ nhưng đời không như là mơ cái hệ thống chuyên gia hố hắn mà nếu nhiệm vụ không hoàn thành thì chỉ có 1 kết quả – XÓA BỎ KÝ CHỦ. Sau bao ngày suy nghĩ hắn đã nghĩ ra một cách để sống sót vừa không bị nhân vật chính giết chết vừa không bị hệ thống xóa bỏ đó chính là ÔM ĐÙI NHÂN VẬT CHÍNH khác. Mang trong mình quyết tâm làm một nhân vật phản diện nhưng thiện lành, niềm tin vào nhân vật chính DƯƠNG XUÂN sẽ giúp hắn sống qua một kiếp nếu phải đối mặt với một nhân vật chính khác TRẦN TIÊM TIÊM. Thăm dò di tích, đánh phó bản nếu có nhân vật chính thì còn lo gì nữa, nhân vật chính ăn thịt còn mình thì húp tí canh, có nhân vật chính kế bên thì hung hiểm củng hóa thành cơ duyên. Trích một đoạn hệ thống: Hệ thống: “Muốn mạnh lên sao, muốn được vạn người kính ngưỡng sau? Câu hỏi này của ký chủ đúng rồi! Chỉ cần tăng thiên phú lên, ngài liền có thể đi được càng xa trên con đường nghịch thiên cải mệnh” Trần Khuynh Địch: “Bớt nói nhảm, làm thế nào?” Hệ thống: “Nạp tiền a! không nạp tiền ngài làm sao mà mạnh lên được?” Cảnh giới: – Hậu Thiên: Sơ Khuy Môn Kính, Tiểu Hữu Sở Thành, Xuất Thần Nhập Hóa, Đăng Phong Tạo Cực – Tiên Thiên: Luyện Tinh Hóa Khí, Luyện Khí Hóa Thần, Luyện Thần Phản Hư, Phản Hư Hợp Đạo. – Võ đạo tông sư – Trên võ đạo tông sư *** Tại đại thế giới Trung Thổ, ở bên ngoài Thuần Dương Cung —— thánh địa võ đạo, đang diễn ra một trận giao phong ngôn ngữ kịch liệt. Trong đó, một bên là thiếu niên mặc áo xanh, trên ống tay áo thêu một con cự long vàng óng, nhìn qua không quá mười sáu, bảy tuổi, còn bên kia thì mặc một bộ áo vải, niên kỷ cũng lớn hơn thiếu niên một chút. Hai người giằng co, người chiếm ưu thế lại là thiếu niên không quá mười sáu, mười bảy tuổi kia. "Trần Khuynh Địch! Rốt cuộc là ngươi mạnh hơn ta ở chỗ nào? !" "Ồ?" Trần Khuynh Địch rất hứng thú nhìn đối phương, mà đối phương thì than thở khóc lóc, tiếp tục lên án: "Ta vào lúc ba tuổi đã tu võ, tám tuổi rèn luyện gân cốt, mười hai tuổi đạt đến Sơ Khuy Môn Kính, mười lăm tuổi đạt đến Tiểu Hữu Sở Thành, hai mươi tuổi đạt đến Xuất Thần Nhập Hóa. Nếu ngươi có tình cảnh như ta, sẽ không có lý do mạnh hơn ta!" Trần Khuynh Địch chớp chớp mắt nói: "Quả thật, với thiên phú của ngươi, cũng coi như là người ưu tú trong đệ tử nội môn. Trong tương lai cũng không phải là không thể trở thành đệ tử chân truyền, nhưng..." Trần Khuynh Địch lớn tiếng nói: "Ta có một người cha tốt." Lời vừa được nói ra, đệ tử nội môn kia lập tức đỏ bừng mặt, thở mạnh nói: "Ta tu luyện khắc khổ từ nhỏ, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục (*), không biết phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực mới có tu vi và địa vị như bây giờ!" (*) Một câu ngạn ngữ, “tam cửu” và “tam phục” lần lượt là hai thời điểm lạnh và nóng nhất trong năm, bởi vậy nên “đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục” ý chỉ người siêng năng thì kể cả vào thời điểm khắc nghiệt nhất cũng không bỏ qua rèn luyện. Trần Khuynh Địch nói: "Ta có một người cha tốt." Đệ tử nội môn gầm thét một tiếng: "Thiên phú võ học của ta hơn ngươi, một lòng suy nghĩ cho tông môn, mấy lần tham gia nhiệm vụ tông môn đều hoàn thành viên mãn!" Trần Khuynh Địch nói: "Ta có một người cha tốt." Đệ tử nội môn lắc lư mấy lần, sự phẫn nộ trong mắt giống như có thể hóa thành hỏa diễm, nói: "Ta hòa ái dễ gần với các sư đệ, tôn kính hữu lễ với các trưởng lão, còn đoạt được quán quân trong trận thi đấu nhỏ hôm qua của tông môn!" Trần Khuynh Địch bình tĩnh nói tiếp: "Ta có một người cha tốt." "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi!" Đệ tử nội môn phát run như động kinh, dùng tay phải chỉ vào Trần Khuynh Địch, đã cà lăm. "Tông, tông môn có một tên gia hỏa dựa vào lão cha trèo lên cao như ngươi, sẽ ngày càng mục nát..." "Ngươi nói cái gì!" Trần Khuynh Địch lập tức vô cùng giận dữ, chỉ vào con cự long vàng óng trên quần áo của mình nói: "Ngươi hãy chú ý lời nói cho ta. Ta là Đạo Tử chân truyền, một đệ tử nội môn cỏn con như ngươi cũng dám khiêu chiến? Có tin ta phái ngươi đi đến Nam Cương trấn áp Man tộc, gặm khoai tây hàng ngày hay không? !" Đầu tiên, đệ tử nội môn kia bị khí thế của Trần Khuynh Địch dọa cho lui về sau một bước, nhưng nghĩ đến việc mình khắc khổ nỗ lực như thế, kết quả còn không bằng một tên dựa vào lão cha, trong lòng lập tức tức giận, càng ngày càng giận dữ, muốn rút trường kiếm bên hông ra để liều mạng với tên phú nhị đại (*) lớn nhất tông môn này. (*) Phú nhị đại hay còn gọi là "thế hệ siêu giàu thứ hai", cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn. "Hừ." Trần Khuynh Địch nhíu mày, khí tức khổng lồ chảy ra từ trong thân thể, trực tiếp áp lên người của tên đệ tử nội môn. "A! Luyện Tinh Hóa Khí...ngươi thế mà đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên?" Đệ tử nội môn cảm thấy bất khả tư nghị nói, võ học Hậu Thiên có bốn tiểu cảnh giới, hắn đã đạt đến cảnh giới thứ ba Xuất Thần Nhập Hóa, nhưng tu vi của Trần Khuynh Địch còn vượt xa hắn, thậm chí là đã siêu việt Hậu Thiên, đạt đến cảnh giới Tiên Thiên. Cái cảnh giới này, cho dù là ở trong tông môn cũng chỉ có một số ít đệ tử chân truyền và các trưởng lão đạt được. "Được rồi, bản Đạo Tử cũng không so đo với ngươi, đi xuống đi." Trần Khuynh Địch mỉm cười, sau đó mặc kệ tên đệ tử nội môn không cam lòng, nghênh ngang rời đi. Sau khi đi vào sơn môn nhà mình, Trần Khuynh Địch mới thu hồi nụ cười ở trên mặt, lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt văn nhã. Thân là một phần tử xuyên việt, Trần Khuynh Địch may mắn hơn đại bộ phận. Lúc tỉnh lại đã phát hiện ra mình trở thành Đạo Tử chân truyền của một trong thập đại thế lực trong thiên hạ —— Thuần Dương Cung, ở bên trên không chỉ có nghĩa phụ của mình —— cung chủ Thuần Dương Cung, ở phía dưới còn có một nhóm lớn đệ tử làm trợ thủ, ngoài ra còn duy trì quan hệ tốt đẹp với tất cả các trưởng lão, thiên phú của bản thân cũng làm nghĩa phụ vui vẻ, còn trẻ tuổi đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên. Có lẽ đây chính là phú nhị đại a. Vấn đề duy nhất chính là... "Ôi, Khuynh Địch, chuẩn bị thế nào rồi? Lần này ngươi đã đột phá đến cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần, còn chủ động đề xuất muốn rời cung lịch luyện... Đúng rồi, nếu lần này ngươi cũng rời cung, thì cũng không ngại trông nom nhóm đệ tử ngoại môn đi ra ngoài lần này, lúc đầu người lĩnh đội chỉ có tu vi Hậu Thiên đỉnh phong, tông môn cũng hơi không yên tâm." Một trung niên nam tử đi tới trước mặt Trần Khuynh Địch, mặc phục sức trưởng lão Thuần Dương Cung, khẽ cười nói. "Ồ?" Trần Khuynh Địch ngẩn ngơ, nhưng lập tức liền phản ứng lại: "Lâm trưởng lão cứ yên tâm đi, Khuynh Địch làm sao có thể khiến cho nghĩa phụ thất vọng, ta sẽ tận lực hỗ trợ." "Ha ha, cũng đúng, đứa bé khi đó, bây giờ đã có tu vi như thế này, đã không cần ta phải quan tâm nữa rồi." Trung niên nam tử bật cười lớn, sau đó chắp tay với Trần Khuynh Địch rồi quay người rời đi. Mà sau khi tiễn đối phương đi, Trần Khuynh Địch cũng khẽ thở dài một tiếng, lấy một quyển trục viết đầy tư liệu từ trong ngực ra, chầm chậm mở ra: "Lạc Viêm Thành, là một toà thành nhỏ ở biên thuỳ Viêm Hán Quốc —— nước thuộc hạ của hoàng triều Đại Càn, xác thực có bốn tiểu gia tộc bất nhập lưu, người mạnh nhất ở trong đó cũng chỉ là cảnh giới Hậu Thiên đỉnh phong." "Gia tộc cần tìm hẳn là Dương gia ở trong bốn gia tộc nhỏ. Trong bốn gia tộc, Dương gia cũng chỉ coi như là đứng hàng trung bình, trong các đệ tử của gia tộc, cũng xác thực có một người tên là Dương Xuân." "Quả nhiên, thật sự là có người này a." Trần Khuynh Địch hít vào một hơi thật sâu, sau đó đưa ý thức vào trong cơ thể, rất nhanh liền nhìn thấy tấm bảng đen to lớn giống như bảng đen trong lớp học trước khi xuyên việt. Trên tấm bảng hiện ra mấy hàng chữ lớn màu vàng chói lọi—— "Thời gian còn lại trước khi kí chủ tử vong: Mười năm." Không sai, đây chính là vấn đề duy nhất mà Trần Khuynh Địch gặp phải từ khi xuyên việt cho đến nay. Qua mười năm nữa, hắn sẽ không còn sống nữa. "Cái gì mà hệ thống chứ, lúc đầu ta còn tưởng đây là ngón tay vàng, không ngờ được kết quả lại là bùa đòi mạng..." Mời các bạn đón đọc Phản Diện Siêu Cấp của tác giả Cao Lạnh.
Thần Sủng Tiến Hóa
Kỷ nguyên mới tiến đến, thiên địa dị biến. Động thực vật ở trái đất điên cuồng biến dị, phản tổ, các giống loài của dị giới cũng tiến vào trái đất, cuối cùng tại kỷ nguyên mới này loài người đã sinh ra một loại nghề nghiệp hoàn toàn mới đó chính là ngự sử. Thu phục quái vật, bồi dưỡng quái vật, huấn luyện quái vật, đây là ngự sử. Một người thiếu niên mang theo mơ ước trong lòng, tỉnh tỉnh mê mê bị một cước đá nhập vào trong Hoàng Kim Thịnh thế này. Cao Bằng: Dù có là một con heo, ta cũng có thể làm cho nó tiến hóa thành Thiên Bồng Nguyên Soái!               .               .               . Cao Bằng: Dù có là một con cá chạch, ta cũng có thể làm cho nó tiến hóa thành một con Chân Long bay lượn cửu thiên! ------------------- Phẩm chất quái vật: Phổ thông, Tinh nhuệ, Hoàn mỹ, Sử thi, Truyền thuyết, Thần thoại, Vĩnh Hằng. Đẳng cấp quái vật: Bình thường, Tinh anh, Thủ lĩnh, Lĩnh chủ, Vương cấp, Hoàng cấp, Đế cấp, Thánh cấp, Chuẩn thần, Thần cấp (Sơ vị thần, Trung vị thần, Cao vị thần, Chủ Thần) Đẳng cấp phân chia: 1 --> 10 : Cấp Bình thường                                       11 --> 20 : Cấp Tinh anh                                       21 --> 40 : Cấp Thủ Lĩnh                                       41 --> 50 : Cấp Lĩnh Chủ                                       51 --> 60 : Vương cấp                                       61 --> 70 : Hoàng cấp                                       71 --> 80 : Đế cấp                                       81 --> 90 : Thánh cấp                                       91 --> 100 : Chuẩn Thần  -------------------- Tác giả đã bảo đảm truyện sẽ không thái giám, hoan nghênh mọi người nhảy hố. *** Cao Bằng đeo một chiếc cặp sách màu đỏ, từ trong túi quần móc ra một chiếc thẻ ra vào, “Đinh.” Cửa sắt có chút cũ nát bị đẩy ra, phát ra âm thanh kẽo kẹt, bước lên trên chiếc cầu thang có chút cổ xưa, trên mặt đất còn chồng chất một ít rác rưởi, cũng may ở đây không có bất luận mùi vị kỳ quái gì. Dưới ánh đèn mờ nhạt là bóng dáng của Cao Bằng, Cao Bằng cúi đầu, ánh mắt hơi liếc qua mặt đất một chút, ở đó có một cái bóng đen nhánh dữ tợn đang không ngừng di chuyển qua lại trên mặt đất. Cao Bằng nhíu chặt lông mày ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một con nhện to bằng cối xay đang chiếm cứ ở bên cạnh đèn tầng, đôi mắt màu đỏ tươi không ngừng lập loè cùng với mạng nhện màu xám trắng dày đặc trên nóc cầu thang. Cao Bằng thở dài, - Con nhện nhỏ bà Trần nuôi trong nhà lại trộm chạy ra ngoài rồi, lần này hình như là lần thứ bảy trong tháng đi. Sớm đã thành thói quen nên Cao Bằng nhắm mắt làm ngơ, trực tiếp bước trên bậc thang để lên lầu …… Chỉ để lại âm thanh bò sột xoạt trên trần nhà của con nhện ở phía sau. Bước chân của Cao Bằng hơi dừng giống như nghĩ tới cái gì, sau đó hơi có chút chần chờ quay đầu lại nhìn thoáng con nhện to lớn màu xám trắng đang bò tán loạn qua lại ở trên nóc kia. - Đây... Hình như là Hôi Bàn Vằn Chu? Nhớ rằng giáo viên đã từng nói qua... Thứ này hình như rất ôn hòa? Chớp chớp đôi mắt, chần chờ một lát, Cao Bằng gỡ cặp sách xuống rồi từ trong đó lấy ra một tờ giấy trắng, tùy ý đem nó vo thành một cục giấy, sau đó lại lấy ra một cái bật lửa từ trong túi. Mím môi một cái, Cao Bằng có chút do dự, dù Hôi Bàn Vằn Chu ôn hòa như thế nào đi nữa thì cũng là sủng vật nhà bà Trần ở trên lầu nuôi dưỡng...... Không đúng! Trọng điểm không phải cái này! Dù ôn hòa như thế nào đi nữa thì đây cũng là một con quái vật cấp bình thường! Đặt tại trước khi địa cầu dị biến thì đây chính là kẻ săn mồi đỉnh cấp có thể chém giết cùng sư tử hổ báo! Nếu mà chọc giận con quái vật này, lại ở bên trong không gian kín của cầu thang thì chính mình sẽ giống như một con dê đợi làm thịt, hoàn toàn không có cách nào chạy chốn. Thở dài một hơi, Cao Bằng lắc lắc đầu rồi xoay người tiếp tục lên lầu. Đột nhiên hắn dùng chiếc bật trong tay đốt cục giấy sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ném một cái về nóc cầu thang ở phía sau, sau đó mở cửa một đường chạy như điên. - Mình nhớ thầy Trương đã nói qua gia hỏa này tính cách rất dịu ngoan. - Chít! Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sắc nhọn táo bạo, Cao Bằng chạy nhanh lên lầu sau đó xoay người liếc mắt nhìn về phía sau. Chỉ thấy Hôi Bàn Vằn Chu ngã xuống khỏi nóc cầu thang phát ra một tiếng bịch, tám chiếc móng vuốt cuống quít quơ loạn khắp nơi rồi nhanh chóng bò lên trên một vách tường khác, mà ở địa phương ngược lại với nơi Hôi Bàn Vằn Chu đang bò có một cục giấy đang dần dần tắt rơi ở nơi đó. Ánh mắt của Cao Bằng sáng lên, đáy lòng thì nhảy lên thình thịch, con Hôi Bàn Vằn Chu này thật sự sợ lửa! Cmn! Đồ vật xuất hiện trong đầu của mình không phải ảo giác! Giờ phút này, Cao Bằng chỉ cảm thấy mình giống như một người đàn ông của gió vậy, một đường chạy như điên lên lầu, phía sau còn truyền đến tiếng kêu rất táo bạo của Hôi Bàn Vằn Chu. - Trời ơi, thầy Trương lừa gạt mình rồi, ai nói đồ chơi này rất dịu ngoan chứ! Lúc này đầu óc của Cao Bằng chuyển động nhanh chóng, nhưng dưới chân lại không dám có chút tạm dừng nào, loại quái vật đang bị chọc giận như thế này cũng không phải là chuyện đùa, nếu mà bị đuổi kịp thì không cẩn thận sẽ có kết cục đầu phá ruột bay a. Phải biết rằng đây chính là quái vật Dị Thứ Nguyên! Tại lúc địa cầu dị biến sơ kỳ, những quái vật này trong tay lây dính rất nhiều tánh mạng loại người, dù có ôn hòa như thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật bọn chúng là quái vật. Âm thanh phía sau càng ngày càng gần, Cao Bằng thậm chí có thể nghe rõ ràng tiếng va chạm rất nhỏ khi Hôi Bàn Vằn Chu nhảy lên ở cầu thang, nó giống như tiếng của từng đoạn ống thép đánh lên mặt đất. Còn có một lầu nữa là đến nhà của mình! Gần! Hai mắt của Hôi Bàn Vằn Chu huyết hồng, cái miệng dữ tợn lúc đóng lúc mở, những chiếc chân nhện mạnh mẽ hữu lực giống như lò xo cong xuống phía dưới rồi sau đó bỗng nhiên bắn lên phía trước! Mỗi một lần nhảy lên đều có thể nhảy xa đến bốn năm bậc cầu thang. Khoảng cách càng ngày càng gần...... - Hí! Một âm thanh tràn ngập phẫn nộ trầm thấp mang theo bá đạo xuyên thấu vách tường rắn chắc truyền khắp không gian của cầu thang, thanh âm kia vừa trầm thấp mà lại uy nghiêm. Hôi Bàn Vằn Chu vừa mới cong chân nhện liền nháy mắt cứng đờ, Nó căng thẳng đứng yên tại chỗ không động đậy, đôi mắt màu đỏ tươi không ngừng lập loè, trong miệng liên tiếp phát ra tiếng kêu chi chi. Nhưng mà con quái vật phát ra âm thanh phía trước kia không còn lên tiếng nữa. Hôi Bàn Vằn Chu chần chờ một lát, đôi mắt đỏ kia không ngừng lập loè, sau đó nhấc chân hướng về phía trước tiến bước. - Hí! Phảng phất như đã chịu đến khiêu khích nên tiếng kêu này so với lúc trước càng thêm phẫn nộ! - Chi chi chi chi ~ Hôi Bàn Vằn Chu vừa mới nhấc chân lên liền thu hồi lại trong nháy mắt, sau đó tung tăng nhảy nhót trốn xuống dưới. Cao Bằng thở ra một hơi rồi xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, cái con nhện này sao lại chạy đi xuống chứ? Hay là vừa rồi nó chuẩn bị cùng mình chơi trò ngươi truy ta đuổi, giờ thấy chính mình chuẩn bị về đến nhà liền vui vẻ quay trở lại. Cao Bằng sờ sờ cằm của chính mình, a...... Chính hắn đều không mấy tin được loại chuyện ma quỷ này. Từ trong lồng ngực móc ra chìa khóa rồi mở cửa phòng, - Ba, mẹ, con đã trở về. Trên mặt Cao Bằng lộ ra nụ cười sáng lạn. Đẩy cửa ra, trong phòng trống không, nó yên tĩnh đến mức giống như đây là thế giới chỉ thuộc về một mình Cao Bằng. Chiếc sô pha màu nâu xám được đặt ở phòng khách, ở phía đối diện ghế sô pha là một cái TV tương đối cũ. Căn phòng rất sạch sẽ, gia cụ được bài trí ở trong phòng rất ít, nhưng mà có thể nhìn ra được chủ nhân của nó rất dụng tâm, thường xuyên quét tước. Cao Bằng đi vào phòng ngủ, rèm cửa sổ của phòng đã được đóng kín ngăn trở những tia sáng mặt trời rực rỡ chiếu vào làm cho hoàn cảnh trong phòng có chút ảm đạm. Giường đệm trong phòng ngủ đã được thu dọn lại chỉnh tề. Trên mặt Cao Bằng mang theo ý cười, rất vui vẻ nói: - Ba mẹ, cuộc thi lần này con cuối cùng cũng đứng thứ nhất của lớp, hai người nhất định đang rất vui vẻ chứ. Cao Bằng nói với một cái khung ảnh đen trắng. Trong hình là một đôi vợ chồng chụp ảnh chung, người nam thì ôn văn nho nhã, người nữ thì đoan trang hiền thục. Vợ chồng hai người đang cười rất vui vẻ, xuyên thấu qua tầng giấy hơi mỏng, người của hai mảnh thế giới phảng phất có thể trực tiếp đối mặt. Hai người trong ảnh chụp không có trả lời Cao Bằng, trên mặt họ vẫn chỉ mang theo nụ cười nhàn nhạt mãi mãi không thay đổi như cũ. Trên mặt của Cao Bằng lộ ra nét cười tự hào, - Thành tích của con trước kia vẫn luôn rất kém cỏi, hai người rất nhiều lần vì nó mà phê bình con, hiện giờ tại năm thứ tư con cuối cùng cũng được đứng đầu lớp rồi, hai người nhất định sẽ vui vẻ chứ? Hai người giờ không cần lo lắng về việc học của con nữa. Nói tới đây, viền mắt của Cao Bằng hơi hơi phiếm hồng. Thiếu niên mặc bộ quần áo đơn bạc cứ lẳng lặng đứng như vậy ở bên trong phòng ngủ, không ngừng bồi hồi suy nghĩ cùng với sự tĩnh lặng của căn phòng cho đến khi sắc trời ngoài cửa sổ hiện ra màu đen, lúc này người thiếu niên mới giật mình tỉnh lại, cười xin lỗi đối với vợ chồng hai người trong ảnh chụp: - Ba mẹ, ngày mai trường học sẽ tổ chức một chuyến du lịch cho chúng con, có khả năng mấy ngày nay con sẽ tạm thời không trở lại, hai người không cần lo lắng cho an toàn của con nhé, bởi vì trường học còn mời bảo tiêu đến chuyên môn bảo hộ an toàn cho chuyến đi. Đồng thời, Bản thân con cũng sẽ chú ý đến an toàn của mình! - Nghe nói bảo tiêu lần này được trường học mời chính là của công ty bảo an Lam Thuẫn. - Nghe nói bên trong công ty bảo an Lam Thuẫn có rất nhiều ngự sử chiến đấu, nếu con có thể trở thành một ngự sử chiến đấu thì không thể tốt hơn rồi. - Ban của con ít nhất có một nửa đồng học trở lên hy vọng có thể thành ngự sử đó! Trong căn phòng tối tăm, một thiếu niên gầy yếu không ngừng lẩm bẩm đối với một khung ảnh, hai tay thì không ngừng vung vẩy, tinh thần phấn chấn, trong mắt thì lập loè ánh sáng, trong đó bao hàm khát khao đối với tương lai, khát vọng có thể trở nên mạnh mẽ. Nhưng không có người nào trả lời hắn, vào lúc này thiếu niên rất hy vọng sẽ có một người vươn ngón tay cái sau đó nói ra lời cổ vũ đối với mình, hoặc là người trong ảnh chụp có thể đứng ra phản đối mộng tưởng của hắn thì cũng là một chuyện rất tốt. Nhưng mà không có ai, hai người vợ chồng trong ảnh chụp vẫn tựa sát vào nhau mỉm cười ấm áp. Căn phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng hít thở của bản thân thiếu niên kia. Thiếu niên đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, ôm cánh tay của mình, vẻ mặt chất chứa sự cô đơn, nhưng ngay sau đó nó đã bị nụ cười tự tin như ánh mặt trời che lại, người thiếu niên lại biến trở về con người rực rỡ lạc quan trước đó. Rời đi phòng ngủ, Cao Bằng rất cẩn thận đóng cửa phòng lại, giống như sợ quấy rầy hai người trong ảnh chụp. Không có người nào nhìn thấy, hoặc có lẽ do ánh sáng khúc xạ làm cho nụ cười của hai vợ chồng trong ảnh chụp càng đậm hơn một chút, cười rất ngọt ngào. ------------ Dịch: B Beta: B Team: MBMH Translate Mời các bạn đón đọc Thần Sủng Tiến Hóa của tác giả Tửu Trì Túy.
Wechat Của Ta Kết Nối Thông Tam Giới
(*WeChat hay còn có tên gọi Weixin tại Trung Quốc, là ứng dụng di động cho phép người dùng chat bằng video, âm thanh hoặc văn bản trực tiếp trên smartphone…)   Lâm Hải vốn là một sinh viên phổ thông, sau khi Wechat của hắn được đổi mới, bị kéo vào trong vòng bằng hữu của Thiên Đình, từ đó sinh hoạt càng trở nên nhiều màu nhiều sắc.   Vương Mẫu nương nương dùng xong mặt nạ rồi sao? Lấy mười quả bàn đào tới đổi, không trả giá.   Thái Thượng Lão Quân muốn hút thuốc lá sao? Mười khỏa Thiên Địa Tạo Hóa Đan, không cho ký sổ.   Hồng Hài Nhi muốn uống Coca ? Lấy Tam Muội Chân Hỏa tới, nhanh lên.   Hằng Nga muốn mặc tình thú nội y? Ai nha, cái này không dễ làm, để ta tự mình đi qua một chuyến, đo đạc kích thước xong rồi lại nói.   Tần Nghiễm Vương muốn chiếc xe đua kiểu mới? Chờ một chút, đây là kết nối đến Địa Phủ sao? Lấy Sổ Sinh Tử ra, đem tên của ca ra xem trước... *** Đại học Giang Nam, trước cửa ký túc xá nữ sinh.  “Chúng ta chia tay đi.” Ngữ khí của Vương Đình băng lãnh, không mang theo một chút tình cảm nào nói.  Lâm Hải đứng đối diện một mặt ngơ ngẩn, hơn nửa ngày mới cố nặn ra vẻ tươi cười.  “Đình Đình, đừng nháo.”  “Người nào cùng ngươi nháo, nói thật cho ngươi biết đi, ta đi cùng với ngươi, chỉ vì là muốn tìm một cái phiếu cơm dài hạn mà thôi, thế nhưng ngươi thì sao? Hừ, đến làm cái phiếu cơm cũng không hợp cách, ta lúc đầu thật sự là mắt mù!”  “Đình Đình, cái trò đùa này không buồn cười gì cả, ta...”  “Đủ rồi!” Lời nói của Lâm Hải, bị tiếng nói bén nhọn của Vương Đình cắt ngang.  “Ta sẽ không lãng phí thanh xuân của mình, ở trên thân một cái tiểu tử nông thôn nghèo.”  “Về sau không cần quấy rầy ta nữa!”  Nhìn thân ảnh Vương Đình quay người rời đi, Lâm Hải đứng một chỗ mà tan nát cõi lòng.  Trở lại ký túc xá, mấy tên bạn bè cùng phòng đang xả thân quên mình mà chơi LOL (*Viết tắt của cụm từ “League of Legends” – Liên Minh Huyền Thoại)  Lâm Hải nằm ở trên giường, hai mắt vô thần, nhìn trần nhà ngẩn người.  “Leng keng!”  Thanh âm của Wechat.  Lâm Hải cầm điện thoại di động lên nhìn một chút.  Wechat cập nhập phiên bản mới, bạn có muốn đổi mới không?  Đổi mới!  Lâm Hải hữu khí vô lực ấn đồng ý.  “Ừm?”  Vừa đổi mới xong, tin tức đã thông báo, có một người gọi là Thái Thượng Lão Quân mời Lâm Hải gia nhập vào quầy giao dịch Thiên Đình.  Đồng thời được mời, còn có Thái Bạch Kim Tinh, Nhị Lang Thần, Lôi Công, Điện Mẫu, Đông Hải Long Vương, Thiết Quải Lý, Cự Linh Thần, Cửu Thiên Huyền Nữ, Hằng Nga, Thác Tháp Thiên Vương...  Người vật bên trong Thần thoại Cố sự, cái gì cần có đều có.  Lâm Hải không khỏi ung dung cười một tiếng, đến một đám đậu bỉ như vậy, này là do xem nhiều kịch thần thoại a.  Vừa mới chuẩn bị rời khỏi, trong đám liền có người nói chuyện.  Nhị Lang Thần: Ai là chủ nhóm a, phát cái hồng bao trước, không phát ta có thể thả chó cắn người á. (phía sau gửi theo một cái biểu lộ cười xấu xa)  Hạo Thiên Khuyển: Gâu Gâu!  Dạ Du Thần: Trước đừng ngủ vội, ngồi đợi hồng bao (phía sau gửi kèm một cái biểu lộ chảy nước miếng)  Thái Thượng Lão Quân: Ta là chủ nhóm, bất quá đây là quầy giao dịch, không phải quầy hồng bao, muốn hồng bao, @ Thần Tài.  Thần Tài: Liên quan đến ta cái rắm ấy, người nào bầy quầy người ấy phát. (phía sau đi theo một cái biểu lộ liếc mắt)  Hồng Hài Nhi: @ Thần Tài, đừng nói nhiều, tranh thủ thời gian, nếu không ta phun lửa đốt ria mép của ngươi.  Thái Bạch Kim Tinh: Đúng vậy, phát nhanh lên @ Thần Tài  Ngộ Không: Lão quỷ, phát nhanh, phát nhanh, hay muốn ăn đòn! @ Thần Tài  Thái Thượng Lão Quân: Đồng ý Thần Tài Phát hồng bao, đánh +1  Nhị Lang Thần: +1  Điện Mẫu: +1  Lôi Công: +1  Hằng Nga: +1  Ma Lễ Thanh: +1  ...  Cả đám trong nháy mắt đều bị xoát bình phong.  Lâm Hải có chút im lặng, thật là một đám gia hỏa nhàm chán.  Thần Tài: Được rồi, ta phát còn không được à, một đám tiện nhân (phía sau kèm theo một cái biểu lộ nổi nóng)  “Leng keng!”  Bỗng nhiên, một cái hồng bao to lớn xuất hiện tại trên màn hình điện thoại di động.  Lâm Hải vô ý thức ấn xuống.  “Ngươi nhận được hồng bao của Thần Tài.”  Một điểm Công đức?  Điểm Công đức? Cái đồ vật gì vậy? Lâm Hải có chút mộng bức.  Ấn mở túi tiền, thấy bên trong quả nhiên có thêm một dòng chữ “Công đức”, số dư phía sau còn lại là 1.  Khẳng định là đạo cụ trò chơi, đoán chừng là chức năng mới sau khi đổi mới Wechat đi.  Lâm Hải chỉ có thể hiểu như vậy.  Lúc này, trong đám lại vỡ tổ.  Mời các bạn đón đọc Wechat Của Ta Kết Nối Thông Tam Giới của tác giả Lang Yên.