Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chúng Ta Kết Hôn Thôi

Trác Dụ không phải quân tử mà cũng chẳng dính dáng gì đến cái gọi là lịch thiệp. Ngày hôm đó đưa người đến “Giản Yên” để lấy sườn xám, bên trong tiệm không có người, mãi mới có một âm thanh dịu dàng ấm áp từ sau cánh cửa vang lên: "Xin chào, anh Trác." Trác Dụ xoay lại, đây là lần đầu tiên anh gặp Khương Uyển Phồn. Điếu thuốc trên tay quên cả châm lửa, lời nói đến bên miệng cũng không còn nhớ để thốt ra. Trong lòng Trác Dụ nảy sinh một suy nghĩ… Đời này của anh không xong rồi. Thợ thêu thủ công mỹ nghệ x Tổng giám đốc không ngang tàng hống hách lắm. Vừa gặp đã yêu. Từ đeo đuổi chết đi sống lại cho tới kết hôn sinh sống được như ý nguyện. Thiên về cuộc sống hằng ngày. Nam chính không hoàn hảo. Kết hôn trước, sau lại càng yêu hơn? [Hy vọng em không bị thói đời quật ngã, mãi mãi có lập trường riêng. Còn khi đứng bên cạnh anh, có thể sống như một cô gái thuần khiết, rạng ngời.] Tag nội dung: Ngọt ngào, nghiệp giới tinh anh. Nhân vật chính: Khương Uyển Phồn, Trác Dụ. Nhân vật phụ: Tạ Hựu Địch, Trác Di Hiểu, Khương Vinh Diệu, Hướng Giản Đan. Một câu giới thiệu đơn giản: Nam chính đắm chìm trong tình yêu dành cho vợ. Dàn ý: “Kế thừa cơ nghiệp trăm năm, người thông tuệ ắt rạng danh xa gần.” *** Thời tiết đã vào thu, sức nóng của mùa hè vẫn dữ dội như chàng thiếu niên nổi loạn. Đoạn đường ngắn ngủi từ công ty đi ra mà nóng như nồi nước sôi, Trác Dụ vừa lên xe đã cởi âu phục xuống vứt ra ghế sau, đợi điều hòa giảm nhiệt độ xuống một chút anh mới đổi số và lùi xe. Cuộc gọi của Tạ Hựu Địch cũng tới ngay sau đó: "Sao rồi, ngả bài chưa?" Trác Dụ đeo kính râm vào, nhìn sang gương chiếu hậu trước khi rẽ trái, nói: "Chiều nay có cuộc họp, không rảnh nói chuyện." "Mới có bốn giờ rưỡi, nói một câu thì có thể làm lỡ được bao nhiêu thời gian? Cậu không muốn phải không?” Tạ Hựu Địch cao giọng: "Cậu yêu cô của cậu đến mức nào hả?" Trác Dụ phanh gấp, nhíu mày: "Ăn nói cẩn thận." "Cậu còn muốn tự mình làm hả?" Tạ Hựu Địch xùy một tiếng: "Thế nào, cậu định cho "Triệu Lâm" một con đường sống sao? Định thu xếp cục diện cho nhà cô của cậu cả đời à?" Trác Dụ không trả lời, chỉ cười, nếp nhăn đuôi mắt cong lên trông như mảnh trăng khuyết. Tạ Hựu Địch: "Cậu cười cái rắm, không phải cậu mặt dày mày dạn, lừa đảo hãm hại cầu xin tôi mua cổ phần trở thành đối tác của cậu à, tôi mà nói với cậu mấy lời vô nghĩa thì tôi không mang họ "Tạ" nữa.” "Được, Trác Hựu Địch." "Cút cút cút." Tạ Hựu Địch liên tục chửi mắng. Mây mù đè nặng trong lòng Trác Dụ tạm thời dời đi, đợi bạn mình mắng xong mới ngưng cười, nói: "Cho tôi thêm chút thời gian nữa." "Cũng được. Một khi nói ra chuyện cậu phải đi, tôi có thể tưởng tượng được biểu cảm của đôi cha con Lâm Diên rồi, trong lòng tôi có ít ý tưởng đen tối thế này, lúc cậu ngửa bài thì nhớ mang tôi theo, tôi sẽ quay hình bọn họ ngay tại chỗ." Tạ Hựu Địch thêm dầu vào lửa: "Chẳng qua vẫn phải nhắc lại, cô của cậu bảo vệ con trai như thế, cậu có đi cũng sẽ không dễ dàng thoải mái được đâu." Trác Dụ ở "Triều Lâm" năm năm, giúp công ty gia đình vô danh này giành được vinh dự đặc biệt về "Tiên phong xuất sắc của ngành thuế", "Hạng mục tiêu biểu thành phố". Lâm Cửu Từ nhận được vinh quang rạng rỡ, Lâm Diên cũng nghiễm nhiên trở thành "Một trong mười doanh nhân trẻ ở thành phố Minh." Sau lưng, Lâm Diên gọi Trác Dụ một tiếng "anh", Trác Dụ gọi Lâm Cửu Từ một tiếng "chú". Trước mặt mọi người, bọn họ là "sếp Lâm" và "chủ tịch Lâm" của Trác Dụ. Nghìn cành ghép nghìn lá*, những ngọt lành khi hoa kết mật chưa bao giờ là của Trác Dụ. "Đúng rồi, chuyện chính." Giọng của Tạ Hựu Địch cao lên ba tông. "Ngừng." Trác Dụ cắt đứt lời của anh ấy, đánh vô lăng qua phải nửa vòng, tránh một chiếc xe điện đang vượt ẩu: "Tạ Hựu Địch, cậu có thể đàn ông chút không? Bớt giới thiệu cho tôi con gái của dì hàng xóm của chị họ cậu đi." "Lần này không phải." Tạ Hựu Địch nói: " Là bạn nữ lớp bên cạnh hồi mẫu giáo của tôi." Trác Dụ nghẹn họng: "Cậu cố chấp để tôi đi xem mắt như thế để làm gì?" Tạ Hựu Địch quen biết Trác Dụ mười bảy, mười tám năm, từ tiểu học cho tới cấp ba hai người đều ngồi cùng bàn, Tạ Hựu Địch cảm thấy vừa bất công vừa oán hận, nói mình dậy thì muộn đều là nhờ tai vạ Trác Dụ tặng - trước giờ Tạ Hựu Địch chưa từng ngồi chung bàn với bạn học nữ. Từ bé Trác Dụ đã là kiểu đẹp trai ngay thẳng. Bất kể già trẻ gái trai, khi nhìn thấy người này, ấn tượng đầu tiên đều có sự thống nhất đáng kinh ngạc: dáng vẻ tao nhã, không những dễ nhìn mà còn hợp mắt. Ngồi cạnh một anh đẹp trai như trong sách giáo khoa như thế, Tạ Hựu Địch làm sao còn phần nhận được thư tình, thầm gửi sóng thu (*)đây. (*)Trong các tác phẩm văn học, nháy mắt thường được so sánh với sóng mùa thu, mùa thu nước lặng, đẹp vừa có độ cạn của dòng chảy róc rách, vừa có nhịp thơ lắng đọng của bể, vừa có nét dung dị, tao nhã vừa phải lòng người. Thường nói “thầm gửi sóng mùa thu” để diễn tả sự trao gửi yêu thương thầm kín giữa nam và nữ. Sau này thi đại học, học đại học, rồi đi làm, Trác Dụ không những không lệch lạc đi đâu mà khí chất còn càng thêm nghịch thiên. Về sau nữa, khi đã gần ba mươi tuổi. Trác Dụ càng trưởng thành, phóng khoáng, còn mang theo một loại cảm giác bất cần mơ hồ, vô cùng ngứa đòn của đàn ông cặn bã. Lúc làm việc anh có thói quen đeo kính, số độ thấp, mắt kính mỏng như vô hình. Khoảnh khắc nào đó ngẩng đầu lên... Xong đời luôn. Có thể dán lên cái mác người đàn ông nhã nhặn mà bại hoại. Nhưng Tạ Hữu Địch cảm thấy, mặt hàng này đẹp thì đẹp thật, nhưng cái tinh thần hăng hái tùy tiện thời niên thiếu kia như quả bóng bị xì hơi, cũng dần dần biến mất. Lần trước, Tạ Hựu Địch dụ dỗ lừa Trác Dụ đi ăn cơm, kết quả đồ ăn còn chưa dọn lên cô gái đã bỏ đi rồi. Tạ Hựu Địch nổi giận đùng đùng: "Cậu có chút phong độ ga lăng có được không! Chí ít ăn xong cơm đã chứ!" Trác Dụ lười biếng ngồi trên sô pha, gác chân dài lên trước, lồng nguc hơi trầm xuống, sắc mặt đột nhiên trở nên tủi thân: "Là bạn nữ kia của cậu vứt bỏ tôi trước mà." Sau này Tạ Hựu Địch hỏi thăm, thế mà thật sự là như vậy. Bạn nữ kia nói: "Sớm biết là anh ta thì tôi đã không tới rồi. Người này thay bạn gái còn chăm hơn thay quần áo, hơn nữa đam mê đào góc tường, hay quấn lấy mấy hot girl mạng, thấy ai đẹp thì cho tiền boa. Biết "lễ hội hóa trang" không? Ba nghìn tệ một người, nhắm mắt quẹt một cái cũng có thể quẹt được một anh đầu bảng." "Đúng, đúng là tôi thích kiểu lưu manh nhã nhặn, nhưng tôi không thích cặn bã." Cặn bã không phải là phong lưu, mà là hạ lưu. Một cô gái đầu óc bình thường, ai dám thích loại đàn ông như thế này? Nhưng chỉ có Tạ Hựu Địch biết rõ, thật ra Trác Dụ không hề dính tới hai chữ trên. Vừa muốn giải thích cho người anh em hai câu, bạn nữ kia vuốt tóc bên má, uyển chuyển nói: "Địch Địch, mặc dù tôi từng từ chối anh, nhưng anh cũng không thể vì yêu sinh hận, báo thù tôi như vậy chứ." "??" Nói linh tinh! "Tôi không bảo cậu đi xem mắt, đây thật sự là chuyện nghiêm túc." Vài tiếng còi inh ỏi truyền vào tai, Tạ Hựu Địch bịt ống nghe lại, không kiên nhẫn nói: "Bên này kẹt xe, mười phút rồi mà không qua được. Cho cậu cái địa chỉ, lấy giùm tôi quần áo của mẹ tôi đi." "Vẫn còn sớm, hết kẹt xe thì cậu đi." Gặp đèn đỏ, Trác Dụ kéo phanh tay, kéo kính xe xuống một nửa để hóng gió. "Sớm cái gì mà sớm, cửa tiệm đó năm giờ đóng cửa." Tạ Hựu Địch nói: "Hôm nay mà không lấy về thì Manh Manh sẽ chém tôi đó." Manh Manh là tên mụ của mẹ Tạ Hựu Địch, mỗi lần gọi thế là sẽ bị ăn đánh. Còn không đợi Trác Dụ đồng ý, Tạ Hựu Địch đã gửi địa chỉ tới. Trong ô vuông, tên cửa tiệm rất bắt mắt… [Giản Yên] Trác Dụ nhìn lại tuyến tường, thuận miệng hỏi một câu: "Bà ấy mua quần áo gì?" "Yếm hay sao đó ấy, loại uyên ương nghịch nước." "..." Trác Dụ gian nan gật đầu: "À, bảo đao của chú Tạ vẫn chưa già." Quay đầu ở đường Quang Minh, một phút là có thể tới đường Hải Hối. Khu Hải Hối là khu vực kinh tế mới được chính phủ phát triển mạnh mẽ trong những năm gần đây, được trang bị đầy đủ tiện nghi thương mại, là nơi đặt trụ sở của nhiều công ty tài chính, Trác Dụ cũng thường đến đây bàn chuyện làm ăn, nhưng anh không có ấn tượng mấy với cửa tiệm này. Rẽ vào đường một chiều từ đường chính, lại quẹo qua hai giao lộ, bảng chỉ đường nhắc nhở đã tới nơi. Trác Dụ giảm tốc độ, con đường này là đường chuyển cảng, đường ngắn mà xe cộ thưa thớt, hai bên đường trồng những cây si mấy chục năm tuổi. Cửa tiệm không khó tìm, chỉ có tòa nhà trước mặt này, vừa vặn ẩn hiện trong tán cây ngô đồng rậm rạp, một bên cửa kính mở rộng thỉnh thoảng có người ra vào, giữa không gian khép mở, quang cảnh như những phiến quạt. Tòa nhà này trên dưới có hai tầng, hai mặt tiền của cửa hàng thông với nhau, tường ngoài không có gì nổi bật, biển hiệu cũng ngắn gọn, hai chữ "Giản Yên" được viết tay theo kiểu quốc phong. Vừa để xe lùi vào chỗ đậu, hai tiếng còi ngắn ngủi vang lên. Trác Dụ vừa nhìn đã thấy Tạ Hựu Địch bước xuống từ chiếc xe Jeep màu đen, gõ gõ vào mui xe Cayenne của anh: "Chiếc xe này của cậu đậu cùng chỗ với chiếc của tôi trông như xe đồ chơi ấy. Đã bảo cậu đổi cùng một kiểu với tôi đi, dũng mãnh biết bao." Trác Dụ xuống xe: "Có dũng mãnh đi nữa thì xuống xe cậu cũng chỉ 1m7." "Cút đi, ai 1m7?” Tạ Hựu Địch tức giận: "9cm kia bị cậu ăn rồi sao?" Trác Dụ khoanh tay, hơi dựa vào cửa xe: "Được thôi, 9cm thì 9cm, cầm vinh dự của cậu đi đi." Đây hẳn không phải là lời khen, nhưng Tạ Hựu Địch còn chưa hiểu ra, Trác Dụ đã chuyển chủ đề: "Không phải kẹt xe sao?" "Vừa gọi điện cho cậu xong thì hết rồi, tôi đi đường tắt tới." Trác Dụ đứng yên: "Cậu không thể nói với tôi một tiếng à, nhất định phải để tôi chạy một chuyến?" "Đem theo cậu là để nâng cao tính thẩm mỹ, thanh lọc linh hồn." Tạ Hựu Địch nâng tay, chỉ về đằng trước: "Lần sau đưa em gái chúng ta tới cửa tiệm này, rất có ích với chuyên ngành của em ấy." Trác Dụ tháo kính râm xuống, tiện tay ném vào ghế lái: "Con bé học mỹ thuật, không cần phải mua yếm." "Cửa hàng người ta không chỉ làm yếm đâu." Âm thanh của Tạ Hựu Địch khá to, một cô gái trẻ tuổi qua đường tức khắc đi nhanh hơn, ném cho anh một ánh mắt cảnh giác và ghét bỏ. "Hiểu lầm cái gì nhỉ." Tạ Hựu Địch cúi đầu lẩm bẩm, khoác vai Trác Dụ vừa đi vừa nói chuyện: "Cửa tiệm này làm theo đơn đặt hàng, quần áo, váy vóc, đồ trang trí, cái gì cũng có, cái gì cũng tốt, chỉ là khó hẹn, khó đợi." Trác Dụ theo lời nói mà ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào chữ "Giản Yên" lần nữa. Khoảng cách gần, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong có người qua lại. Tạ Hựu Địch cười đê tiện: "Lần trước truyền thông nào đó viết, bộ lễ phục còn lên cả hot search của cô minh tinh có tin đồn với cậu khi tham dự sự kiện á, cũng là ở đây làm ra đó." Trác Dụ gật đầu: "Thế nào vẫn chỉ là bạn gái tin đồn? Đã lâu như vậy rồi, không phải tôi nên có đứa con riêng rồi sao?" "F***" Tạ Hựu Địch buông vai anh ra, ghét bỏ đẩy một cái: "Cậu tự viết kịch bản cho mình đi." Trác Dụ cười cười, trong mắt lại rất bình tĩnh. "Cái tên này, cậu chả có ý tứ gì cả, không có tinh thần của người trẻ tuổi chút nào. Tôi hỏi cậu nhé, nếu thật sự có người mình thích rồi, cậu tính như thế nào?" Trác Dụ đi nhanh thêm mấy bước, đã đẩy cửa tiệm ra. Cảm giác đầu tiên là thơm. Rất nhạt, giống như bờ hồ trong một buổi tối giữa mùa hè hòa vào gió, được bao bọc trong hơi ấm của chiều tà, còn có cảm giác ẩm ướt của thực vật thủy sinh, xa lạ mà an tâm. "Anh tới rồi à anh Địch?" Một cô gái bên trong tiệm chào hỏi với Tạ Hựu Địch, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt biết cười: "Đồ của dì Mạnh đã may xong rồi, anh ngồi chờ một lát, chị Uyển Phồn đang ở bên trong kiểm tra lại ạ. Tạ Hựu Địch cười nói: "Không sao, cứ tự nhiên." Lúc này Trác Dụ có thể đánh giá tỉ mỉ hơn, cửa tiệm này rất rộng rãi thoáng mát, không trang hoàng quá phức tạp, trên trần có hai ngọn đèn tối, vầng sáng màu vàng ấm áp chiếu vào vài dãy giá treo áo thật dài. Hai dãy bên trái là vải dệt, trên cái giá chếch bên phải là sườn xám may sẵn. Còn có cả tủ âm tường, bày toàn đồ thêu thùa sơn thủy chim cá. Cho dù ánh mắt rơi xuống nơi nào đều có thể dừng lại thật lâu. "Đẹp nhỉ? Không lừa cậu chứ? Nói rồi, lần sau đưa Di Hiểu tới, chắc chắn con bé sẽ thích." Tạ Hựu Địch niềm nở giới thiệu: "Đây đều là thêu thủ công đó, nhìn đường chỉ này cùng với cái kỹ thuật này đi." Trác Dụ hơi khom lưng, nhìn vào một cái cung phiến hình lá hông*. "Còn có cái này." Điện thoại vang lên, Tạ Hựu Địch cầm điện thoại đi về phía cửa, vừa đi vừa chỉ vào Trác Dụ: "Lữ Lữ, đưa đồ cho cậu ấy nhé, tôi đi nghe điện thoại." Cô gái chào hỏi lúc vào cửa đáp một tiếng "Vâng", sau đó cười với Trác Dụ một cái: "Xin hỏi quý danh của anh ạ?" "Họ Trác." "Vâng, để tôi lấy cho anh." Lữ Lữ nhanh như chớp đi vào phòng trong. Tạ Hựu Địch nghe điện thoại một lúc không xong được, dứt khoát đi ra bên ngoài tiệm nghe máy. Cửa mở một nửa, gió lùa vào trong, dịu dàng mơn tr0n tấm rèm sa tanh mỏng gần cửa. Tấm vải nhẹ nhàng rơi xuống, màu sắc chuyển từ đậm sang nhạt, giống như một luồng ánh sáng ngắn ngủi lướt qua ống kính. Trác Dụ thất thần. "Xin chào anh Trác." Âm thanh ấm áp rơi vào tai, kéo các giác quan trở về. Trác Dụ nghiêng người theo bản năng, quay đầu lại. Hai đôi mắt đối diện nhau, tầm mắt hai người được kết nối. Âm thanh của Khương Uyển Phồn điềm đạm, ánh mắt đuôi mày hài hòa, tướng mạo rõ là dịu dàng, nhưng khi cười lên, ánh mặt lại sáng như sao, bớt lại vài phần nhẹ nhàng, giống như một viên dạ minh châu rực rỡ đặt trong chiếc hộp mù*. Trác Dụ hơi sửng sốt, đột nhiên nhớ tới vấn đề mà Tạ Hựu Địch hỏi lúc nãy... "Nếu thật sự có người để thích rồi, cậu định làm gì?" Trong khoảnh khắc này, nảy ra một đáp án như bị ma xui quỷ khiến: Đưa về nhà, ra mắt bố mẹ. ***** Chú thích: *【名句】一节复一节,千枝攒万叶。我自不开花,免撩蜂与蝶。: Nó được sử dụng để mô tả những cây tre được liên kết với nhau, hình dáng và chất lượng thuần khiết của cành và lá tươi tốt, hoặc thói quen của những cây tre nói chung là không nở hoa. Nó thường được sử dụng như một phép ẩn dụ để mọi người tôn trọng bản thân và không kích động đúng sai.Tre giản dị và không được mọi người chú ý, lại càng không hấp dẫn trong mùa xuân rực rỡ sắc màu. Zheng Banqiao, một trong “Tám người lập dị của Dương Châu”, không chỉ giỏi vẽ tre, mà còn tự so sánh mình với cây tre trong cuộc đời, mình không nở mày nở mặt nên không chọc tức ong bướm ”. Trong bài thơ này, Trịnh Ban Kiều đã khéo léo nắm bắt được đặc tính của tre là không nở hoa, thể hiện rằng ông thà giữ lấy màu sắc chân thực của mình hơn là mưu cầu danh lợi, đó cũng là phẩm chất của chân dung tre. *Phong cách Trung Quốc hay Trung Quốc phong (tiếng Pháp: Chinoiserie, bắt nguồn từ chữ chinois có nghĩa là "thuộc về Trung Quốc") là cách hiểu hay sự bắt chước, mô phỏng lại của châu u về những truyền thống nghệ thuật của Trung Quốc và Đông Á, đặc biệt là trong các lĩnh vực như nghệ thuật trang trí, thiết kế vườn, kiến trúc, văn học, sân khấu kịch và âm nhạc. *Đoàn phiến - quạt tròn, còn được gọi là cung phiến, lụa phiến: "Hợp Hoan phiến"..., là một loại vật dụng truyền thống mang tính chất thủ công mỹ nghệ cao của Trung Quốc. Quạt tròn thường có hình tròn,có cán; xuất hiện vào khoảng thời nhà Thương. Sơ khai của nó lại để dùng là nghi thức khi ra ngoài tuần tra của các bậc đế vương, chúng có tác dụng che nắng, chắn gió, che cát bụi... *Cây hông (Paulownia) là cây gỗ lớn và có tốc độ sinh trưởng nhanh. Từ lâu, nhiều nơi trên thế giới có điều kiện tự nhiên thích hợp đã chọn cây hông làm cây lâm nghiệp quan trọng. Ở Việt Nam, phân bố trong rừng tự nhiên một số tỉnh phía Bắc giáp biên giới Trung Quốc. *Mở hộp mù chỉ một phương thức bán hàng: hàng hóa được đóng gói trong các hộp có hình thức giống nhau và các hình nhỏ (đồ trang trí búp bê nhỏ) trong hộp là các kiểu dáng nằm trong một phạm vi ngẫu nhiên. Chỉ sau khi mua hàng, bạn mới có thể biết được những món đồ trong đó là gì. Sau đó, một số cư dân mạng ví chuyện tình cảm trên mạng như một chiếc hộp mù. Mời các bạn mượn đọc sách Chúng Ta Kết Hôn Thôi của tác giả Giảo Xuân Bính.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngạo Khí Hoàng Phi
Nàng xuất thân vốn là vị tiểu công chúa của tập đoàn Lăng Thị, tuy nhiên không biết vì sao lại  lưu lạc đến Long Hiên hoàng triều vốn là một nơi không hề có trong lịch sử.... Vậy cũng không sao, nhưng chẳng biết thế nào nàng lại trở thành tần phi của hoàng đế, hơn nữa chỉ là một phi tử nhỏ địa vị thấp hèn.  Không sao cả, nàng nhẫn nhịn! Chờ nàng ra khỏi cung rồi thì phải như chim bay cao trên trời, như cá bơi lội dưới biển. Hình như  ông trời không vừa lòng với nguyện vọng quá mức tốt đẹp của nàng, nên khiến nàng nhận lầm hoàng đế là thái giám, không những thế còn cùng hắn xưng huynh gọi đệ. Mà tên hoàng đế này không biết bị bệnh gì… sống chết không chịu cho nàng đi. Hoàng đế Âu Dương Chính Hiên của Long Hiên hoàng triều – kiếp này chỉ yêu mình nàng, vì nàng mà từ bỏ hậu cung. Vương gia – người xưa nay hỉ nộ ái ố không hiện ra mặt – có tình ý với nàng, quyết sống không chung chăn, chết chung huyệt. Thiên hạ đệ nhất sát thủ  Vô Dạ cũng đến “góp vui” – ta nguyện ý vì nàng mà buông kiếm. Thật rối loạn… Đây rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh của nàng? *** Review Góc Review: Lăng Ngạo Tuyết/ Tiêu Vũ Tình x Âu Dương Chính Hiên Mình đã đọc truyện này vào 25/10/2016. Ấn tượng của mình về nữ chính là nàng không tệ, nam chính phải là hoàng đế nhưng phải quỳ xuống năn nỉ nàng thì nàng mới chịu tha thứ. Lúc đó mình còn khen nữ chính mạnh mẽ, dứt khoát; còn nam chính thì bỏ danh dự để sửa sai. Bây giờ quay lại thấy cmt khá trái chiều, nhiều người chê nam nữ chính. Mình quyết định nhảy hố ngay lập tức để xem thực hư thế nào :3 Nữ chính Lăng Ngạo Tuyết ở hiện đại là hoa khôi của trường. Một ngày cô từ chối không biết bao nhiêu người; cô còn được những nữ sinh thân thiết tặng cho cô nụ hôn gió, cùng những tiếng thét chói tai như gặp được thần tượng. Những chi tiết này theo mình thì lố, dù đẹp cách mấy đi chăng nữa, mình vẫn cảm thấy lố. Hơn nữa, Ngạo Tuyết là kiểu ngủ gục, trốn học nhưng vẫn giành hạng cao trong trường; cô là người thừa kế của tập đoàn Lăng thị – một tập đoàn không có đối thủ (tác giả nói chứ mình không bịa ra nha); cô là tiểu thư nhà giàu nứt vách đổ vỏ nhưng giả vờ là người có gia cảnh nghèo. Những điều kể trên làm ấn tượng ban đầu của mình giảm xuống, vì truyện có nguy cơ giống truyện teen. Mình vẫn cày tiếp vì hi vọng ở cổ đại sẽ tốt hơn. Khác với vẻ ngoài lạnh lùng, điềm tĩnh, ôn nhu, Ngạo Tuyết là người cực kỳ, cực kỳ bạo lực. Nàng học rất nhiều môn võ, và là một nữ bá của trường. Ước mơ một lần được xuyên không, nên Ngạo Tuyết được xuyên đến Long Hiên hoàng triều, còn Tiêu Vũ Tình lại xuyên đến hiện đại. Ngạo Tuyết xuyên vào thân xác của Tiêu Vũ Tình, thiên kim của Tri phủ, là đệ nhất tài nữ trong kinh thành. Nàng “bị” hoàng đế sắc phong làm chiêu dung, do nguyên chủ cố tình biểu hiện kém, không tranh sủng. Ở chương 3, Chính Hiên đang chuẩn bị cải trang vi hành thì gặp Vũ Tình đang thả diều. Hắn đột nhiên muốn tới gần nàng, và sau đó hắn cùng nàng trò chuyện, hắn quên luôn việc cải trang vi hành. Ấn tượng ban đầu của mình với nam chính giảm sút trầm trọng. Thay vì lo chuyện công, hắn lại ngồi lại bên cạnh mỹ nhân. Hắn làm hoàng đế mà quá dễ dàng rung động như thế, thật vô lý! Mình cày đến chương 10 liền không thể cố gắng thêm nữa. Nam phụ Âu Dương Cẩn Hiên tuy cũng đột ngột yêu Vũ Tình, nhưng hắn đỡ hơn Chính Hiên. Cẩn Hiên tuy chỉ là vương gia nhưng hắn trông giỏi giang hơn cả Chính Hiên. Mình rất thất vọng về nam chính. Văn phong của truyện không tốt lắm, khá giống truyện teen, không chỉ riêng ở hiện đại, mà ở cổ đại còn tệ hơn nữa. Nữ chính được miêu tả là xinh đẹp, giỏi võ. Mình lại chẳng thấy nàng có gì đặc sắc cả. Xuyên tới cổ đại mà không biết “nhập gia tuỳ tục”, lúc nào nàng cũng suy nghĩ nông cạn, là một kiểu não tàn nhẹ. Nàng khá nhố nhăng, trẻ con, hành động mà không biết suy nghĩ. Có thể kể đến việc nàng cứ khiến cho tỳ nữ bên cạnh ngạc nhiên vì cách nói chuyện điên điên khùng khùng của nàng. Nàng còn chửi to “cẩu hoàng đế, hoàng đế chết tiệt” trước cung của Chính Hiên. Nếu không phải truyện này là truyện sủng và Vũ Tình là nữ chính, thì nàng đã phải chết không dưới ba lần rồi. Sau khi đọc xong khúc này, mình drop liền vì thấy nữ chính não tàn và nam chính cũng vô dụng, tinh trùng lên não không kém .  Là một hoàng đế, hắn phải có uy nghiêm của hoàng đế, nhưng mình lại chẳng thấy điều này. Ai cũng leo lên đầu lên cổ hắn được cả. Cách hắn hành xử với Nguỵ thừa tướng cũng chẳng thuyết phục mình rằng hắn là hoàng đế có quyền uy không thể xâm phạm. Điều làm mình thấy buồn cười là việc Chính Hiên dễ dàng yêu Vũ Tình như vậy, cưng chiều nàng như vậy, vậy mà hắn lại không tin nàng, dẫn đến hiểu lầm về sau. Theo như mình nhớ, Vũ Tình rời khỏi cung. Chính Hiên đến sống cùng nàng ở một trong thôn, hằng ngày năn nỉ nàng. Khi hắn quỳ xuống năn nỉ nàng thì nàng mới mềm lòng và quay lại. Mình tính cày tiếp để xem vì sao nam chính bỏ tôn nghiêm như vậy mà mọi người vẫn ghét hắn. Có điều, mình không thể chịu nổi nữa nên đành bỏ cuộc thôi. Cho truyện này 1.5/5 điểm. Truyện này sẽ bị xoá khỏi danh sách yêu thích của mình. Mời các bạn đón đọc Ngạo Khí Hoàng Phi của tác giả Tùy Phong Thanh.
Mục Nhiên
Một đứa trẻ mồ côi có mong ước đơn giản chỉ là một mái nhà, vậy mà hắn lại không có được. Lần đầu tiên gặp được anh đã khiến tim hắn rung động , bất chấp mọi thủ đoạn muốn có hắn bên cạnh , hắn dùng tình yêu chân thật cùng thời gian để khiến anh cảm động nhưng tất cả mọi cố gắng của hắn hoàn toàn bị xem thưởng đến phút cuối cùng hắn mới biết được hắn đã sai lầm rồi. Liệu hắn có thoát được tình yêu đầy đau khổ này hay không ? *** Review T.Y: Tại thời khắc đó, Mục Nhiên chợt nhận ra rằng, mọi chuyện không còn có thể cứu vãn được nữa. Tất cả đã đi chệch hướng kể từ ngày đầu tiên cậu gặp anh, kể từ khi cậu bất chấp thủ đoạn vì muốn giữ anh ở bên cạnh. Những tưởng rằng chỉ cần có thời gian, chỉ cần cậu thật lòng, rồi đến một lúc nào đó anh sẽ đem tình yêu trao cho cậu. Nhưng không, là cậu đã sai rồi... Truyện này chắc có nhiều bạn đọc rồi, review cũng có nhưng mình vẫn muốn review một lần nữa. Chỉ dùng từ ngữ thật sự không thể miêu tả hết cảm xúc và sự yêu thích của mình dành cho Mục Nhiên. Đây cũng là cột mốc quan trọng trên con đường đọc đam của mình. Sau khi đọc xong bộ này, tiêu chuẩn chọn đam của mình trở nên khó hơn. Đọc 10 truyện thì hết 8 truyện đứt gánh giữa đường vì cảm thấy chưa đủ "hay như Mục Nhiên", bản thân bất tri bất giác đem Mục Nhiên ra làm tiêu chuẩn để chọn truyện. Bình thường đọc truyện hay xem phim dù có hay cỡ nào thì mình cũng sẽ không bỏ thời gian để xem lại. Nhưng Mục Nhiên lại là một ngoại lệ, mình đọc lại vô số lần, tất cả tình tiết trong truyện đều có thể nhớ rõ. Edit rất mượt. Tác giả miêu tả tâm lý nhân vật rất tốt, rõ ràng, khiến người đọc có thể sâu sắc cảm nhận từng nỗi đau mà Mục Nhiên đã trải qua. Từng câu từng chữ tác giả viết ra khiến mình cảm giác như tim bị ai đó bóp nhẹ, thương Mục Nhiên khi chưa kịp cảm nhận rõ hương vị hạnh phúc thì bất hạnh lại liên tiếp ập đến với cậu. Dịch Thiên tuy có tra nhưng mình không thể nào ghét được. Mình cảm giác như từ đầu Mục Nhiên so với những bạn giường khác của Dịch Thiên là có khác biệt, không phải vì lý do Mục Nhiên đã uy hiếp Dịch Thiên nhưng là do hai người đã biết nhau từ trước. Dịch Thiên luôn lấy lý do trả thù để dày vò Mục Nhiên (cả thể xác lẫn tinh thần), nhưng vẫn sai người theo dõi Mục Nhiên vì sợ cậu xảy ra chuyện. Nếu thật sự chán ghét Mục Nhiên thì để cậu biến mất hoàn toàn đối với anh không phải là một việc khó. Sau đoạn Mục Nhiên tự tử, mình thấy nhiều bạn mong Mục Nhiên có thể dừng lại ở đó vì cái chết giúp cậu chấm dứt mọi đau khổ. Nhưng cá nhân mình nghĩ như vậy thật không đáng, cậu đã khổ lâu như vậy rồi tại sao khi nhắm mắt cũng không thể có chút hạnh phúc nào? Liệu Mục Nhiên có thực sự cam tâm hay do đó là lựa chọn duy nhất? Đây là một trong những đoạn mình thích nhất trong truyện: "Từ Nhiễm ngây người, sau đó chậm rãi ôm lấy Hạ Húc Đông, trong mắt lại dâng lên một tầng hơi nước. Cô là con gái út trong nhà, phía trên còn có hai người anh trai, từ nhỏ đến lớn đều được mọi người sủng ái, nói là được phủng trong lòng bàn tay mà lớn lên cũng không đủ. Rồi sau đó gặp được Hạ Húc Đông, mọi việc y đều làm vì cô, ngay cả lời nói nặng cũng luyến tiếc nói với cô một câu. Còn người nọ, nhiều năm qua như vậy, trừ bỏ nữ nhân câm kia, liệu đã từng có ai quan tâm, để ý đến cậu? Khi cậu tứ cố vô thân, liệu đã từng có ai đứng ra chở che? Khi cậu rơi lệ, liệu đã từng có ai bao dung ôm cậu vào lòng? Cho dù một lần cũng được, liệu đã từng có ai không?" Chỉ sau vài lần đầu gặp mặt nhưng Từ Nhiễm đã thật sự xem Mục Nhiên như em trai của mình mà bảo vệ. Sẵn sàng vì cậu chống đối Dịch Thiên, đấu tranh vì quyền lợi mà Mục Nhiên nên có. Từ Nhiễm như một chất xúc tác giúp Dịch Thiên nhận ra tình cảm thật sự của mình dành cho Mục Nhiên. Dịch Thiên cũng vì Mục Nhiên mà thay đổi. Một Dịch Thiên cao ngạo, lại vì Mục Nhiên mà cầu xin sự giúp đỡ của Từ Nhiễm. Một Dịch Thiên luôn cho mình là đúng, lại vì Mục Nhiên mà bắt đầu đặt mình vào người khác để suy nghĩ. Một Dịch Thiên bá đạo, lại vì Mục Nhiên mà dần thay đổi bản thân để có thể giữ cậu bên mình. Mục Nhiên thật ra là một kẻ may mắn. May mắn vì có một người mẹ yêu thương mình vô điều kiện. May mắn vì có một người chị bảo vệ mình hết mực. May mắn vì có một cô con gái ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. May mắn vì sau tất cả, cậu cũng đã có một cái gia cho riêng mình. *** Review Nỏ: Có thể sau khi đọc truyện sẽ có nhiều cảm nhận khác nhau, có người sẽ nói sẽ nói Mục Nhiên không những tiện, yếu đuối nhu nhược lại mà lại còn ngu ngốc khi cố chấp với một người chẳng thương mình; nhưng cũng sẽ có người như tớ, thương cho một Mục Nhiên mồ côi, một Mục Nhiên khát khao tình cảm gia đình hơn bao giờ hết. Mục Nhiên cũng từng được một gia đình nhận nuôi, nhưng lại bất hạnh khi những gì cha mẹ mới cho cậu không phải là những cái ôm đầy yêu thương mà là những lần bạo hành dở sống dở chết. Đặt trong hoàn cảnh đó, có người sẽ mạnh mẽ vươn lên, nhưng đâu phải ai cũng làm được vậy, và những người yếu đuối luôn sợ hãi với thế giới vì những gì mình đã trải qua thì cũng có gì sai? Và Mục Nhiên gặp Dịch Thiên, anh cứu cậu, đem đến cho cậu ánh sáng trong một thế giới cô đơn và tăm tối nhất, khiến cậu lại một lần nữa khát khao yêu thương. Khát khao và giành lấy, dù cách thức có sai trái nhưng thực sự cậu chưa hề thương tổn ai ngoài Dịch Thiên, cậu cũng đã dùng ba năm nhận lấy sự ghẻ lạnh khinh thường từ anh và những trò đùa quái ác của bạn bè anh để đổi lấy sai lầm. Ai có thể hiểu thấu và hình dung nổi những đau đớn mà cậu phải chịu? Thực sự tớ đã khóc khi Mục Nhiên mất đi người đàn bà câm, người duy nhất dành cho cậu tình yêu thương như một người mẹ mà chẳng cần hồi đáp. Cái cảm giác tưởng chừng như đã có được hạnh phúc, quá đỗi vui sướng, rồi lại chẳng may để nó vụt mất khỏi tầm tay. Chỉ vì một hành động lỗi lầm trong quá khứ, chỉ vì chẳng có ai bênh vực mà tất cả mọi người đều cho rằng cậu không xứng đáng được sống, không xứng đáng có được quyền hạnh phúc. Đỉnh điểm là giấc mơ về một thế giới, mà trong thế giới ấy, Mục Nhiên vẫn còn cha mẹ, vẫn đang được sống trong nỗi vô âu vô lo, hơn hết là cậu còn có một người bạn trúc mã tên Dịch Thiên. Cách hành văn của tác giả chân thật đến mức khiến tớ sợ hãi khi nghĩ đến viễn cảnh Mục Nhiên tỉnh lại và mọi êm đềm trong giấc mơ phút chốc tan biến... Và tớ thực sự thấy may mắn vì ít nhất còn có Dịch Thiên. Một người từ nhỏ đã phải sống trong cảnh tranh đấu chốn tiền quyền thì sao có thể dễ dàng mở lòng với một người, cuối cùng lại trở nên nguội lạnh khi biết người mình khó khăn lắm mới tin tưởng lại sử dụng những chiêu trò bỉ ổi. Dù trong ba năm đó, anh vẫn cảm thấy giận dữ với Mục Nhiên, nhưng làm sao có thể bỏ qua những hành động ấm áp và tình cảm chân thật mà cậu dành cho anh? Cuối cùng thì sau bao chậu máu chó của mẹ ruột đại thần hai người vẫn trở lại bên nhau =]]] Những gì Mục Nhiên đã chịu đựng và những hành động chân thành ấm áp từ sâu tận trái tim của Dịch Thiên sau này đều thật sự xứng đáng với tương lai hạnh phúc của cả hai về sau. Truyện phù hợp với con dân đang chán nản vì đời quá nhàm và có một con tym cháy bỏng nỗi thèm ngược tới điên dại~ Đánh giá: 9/10 Thiếu một số vì Cô Quân đại nhân đã ngược quằn quại Mục Nhiên của tuôi quá nhiều -.- tuôi đang đau đớn không muốn yêu nữa. Bonus tay nghề editor hơi bị đỉnh, không có tình trạng Hán Việt để anh chị em hộc máu chơi đâu =]]]] Mời các bạn đón đọc Mục Nhiên của tác giả Cô Quân.
Mua Em Một Trăm Đêm
Truyện Mua Em Một Trăm Đêm có nội dung xoay quanh một anh chàng tuy rất bá đạo nhưng lại thú vị. Có bao giờ bạn muốn cưới một cô gái về làm vợ chỉ với lần đầu gặp mặt chưa? Kể từ lần đầu tình cờ anh gặp cô, anh đã cố gắng bằng mọi cách phải chiếm giữ được cô. Khoảng thời gian ba năm, chính là quãng đường anh dùng để chinh phục cô. Rồi cuối cùng anh đã chinh phục được, cô đã không thể từ chối hôn ước của anh...Mọi cố gắng của anh phải chăng đã được đền đáp? Cô sẽ không thể chạy thoát khỏi anh?? *** “Nhất định con rất thắc mắc là tại sao giấy tờ nhà trọ của mẹ con lại ở trên tay ta?” Ngồi trên sofa trong phòng khách, mẹ Trác nhàn nhạt nói: “Trước khi ba con mất, đem nhà trọ giao cho ta, nói sau khi con tốt nghiệp đại học, muốn ta chuyển giao cho con.” “Nhưng con cũng biết, từ sau khi ba con qua đời, Trác thị kinh doanh cực kỳ không thuận lợi, trong vòng vài năm nay số nợ không ngừng tăng lên, con thân là người nhà họ Trác, ít nhiều cũng nên bỏ ra một chút, không phải sao?” “Vậy….Là muốn đem nhà trọ bán sao?” Trong nhà trọ, có rất nhiều hồi ức của cô và mẹ, nếu có thể, Trác Viện nghĩ muốn giữ nó lại. “Gian nhà trọ này đáng bao nhiêu tiền? Bán nó cũng không trợ giúp được gì nhiều đối với nợ nần của Trác thị.” Trác Viện ôm một tia hi vọng nói: “Nhà trọ này muốn giữ lại cho con sao?” Đã là vật thuộc về cô, mẹ Trác cũng không có dự định bán đi, ý tứ là muốn đem nhà trọ giao lại cho cô sao? “Ừ.” “Cảm ơn bác gái…….” Trác Viện với tay muốn lấy giấy tờ nhà trọ trên bàn, ai ngờ, mẹ Trác lại nhanh chóng đem giấy tờ rút lại, làm cho hi vọng của cô tan vỡ, cô nhíu mày, buồn bực mà nâng mắt lên nhìn mẹ Trác: “Bác gái……không phải bác nói nhà trọ giao cho con sao?” “Nhà trọ vốn là của con nhưng con phải đáp ứng ta một điều kiện, ta muốn con là tình nhân lâu dài của tổng giám đốc Giang Gia Văn.” Làm tình nhân của Giang Gia Văn? Bác gái làm sao có thể nói như vậy? Đó là bạn của ba cô, mà ông ấy còn có vợ, làm sao có thể chứ? “Bác gái, con không thể làm tình nhân của bác Giang, ông ấy là bạn của ba con, lại nhiều tuổi hơn so với con…..” Trác Viện sợ hãi, tay khẩn trương mà vén tóc vào sau tai, lắc đầu không chịu đồng ý. “Chỉ cần con đồng ý làm tình nhân của bác Giang, cái nhà trọ này sẽ là của con.” Mẹ Trác nói điều kiện với cô.   Mời các bạn đón đọc Mua Em Một Trăm Đêm của tác giả Nghê Tịnh.
Một Thời Cuồng Say (Nhất Túy Kinh Niên)
"Đã có người ví von rằng tình đơn phương là một loại rượu mạnh mặc dầu biết sau khi uống hết rất dễ dẫn  tới choáng váng, thất thố, thống khổ, cũng làm cho người ta như thiêu thân lao đầu vào lửa, vui vẻ chịu đựng." "Ngươi chạm đến được mới thôi, ta một khi say mới dừng." "Nhưng phàm là say rượu, luôn có một ngày tỉnh lại." *** Review Ám Dạ Cung: Dạo này thiếu truyện đọc, thấy chị Thủy pr bộ này bên weibo dữ quá nên liều mình nhảy hố thử xem. Truyện mới 25 chương, chưa hoàn, tác giả đang update khá đều đặn. Thể loại: tra công tiện thụ, giới giải trí, 1x1, HE. Và giờ tới phần cảm nhận sơ lược mang tính cá nhân, ai không thích thì đi đường vòng đừng cố đọc chi rồi gạch đá vì tui không có khen bộ này đâu =)) Công (Tống Cư Hàn) và thụ (Hà Cố) có quan hệ bạn giường suốt 6 năm qua, thật ra thì hai người quen nhau đã 10 năm, từ hồi cấp 3, thụ hơn công 2 tuổi. Công là ca sĩ nổi tiếng, là con của chủ tịch tập đoàn này nọ lọ chai, trong người chảy dòng máu lai Đức nên anh này đẹp trai chim sa cá lặn, nói chung hoàn hảo đến từng kẽ tóc. Thụ là nhà thiết kế (QT ghi là công trình sư, tui chưa tra kỹ lắm nhưng đại khái chắc là nhà thiết kế), nhan sắc bình thường, không có tài năng gì nổi trội ngoài một tấm chân tình với công... Mọi người còn nhớ bộ Nương Nương Khang tui từng spoil không, nhớ anh Thiệu Quần tra công không, ờ thì bây giờ chắc anh Thiệu nên trao lại chức “vô địch tra công” cho anh Tống Cư Hàn, nhờ Tống Cư Hàn mà giờ tui thấy Thiệu Quần cũng... chưa đến nỗi. Tui thật sự là không tài nào ưa nổi thằng công này, 26 tuổi đầu rồi mà tính tình như nít ranh, bản thân mình thì ra ngoài ăn chơi thác loạn lên giường với đủ thứ người, về nhà thì bắt thụ phải “sạch sẽ” vì “tôi không thích đeo bao”. Theo lời một trong số bồ nhí của thằng công kể thì thằng này tinh lực quá dồi dào 1 người không thỏa mãn nổi nên có lần tìm người chơi 1x2 luôn cho sướng 0_0 Nói thật do Tấn Giang đang thời hài hòa cấm viết H chứ không tui nghi tác giả viết luôn mấy cảnh ngoại tình của thằng công quá, như trong NNK vậy. Ngoài ra thì tính tình thằng công này hết sức tồi, hồi cấp 3 thì vì khúc mắc với thằng bạn Phùng Tranh nên cố tình cưa đổ thụ để chọc tức Phùng Tranh vì biết Phùng Tranh có ý với thụ, nhưng tui nghĩ có lẽ thằng công thích Phùng Tranh vì tác giả cứ lấp lửng ra vẻ ẩn ý về quan hệ giữa hai người này. Công ra ngoài thác loạn là thế, nhưng mà hễ thụ có chút xíu tiếp xúc với nam giới là công lồng lộn lên như thằng dở, công nhận ghen cũng giúp gia tăng tình cảm mà thằng công đụng chút xíu là ghen khùng ghen điên tui thấy mệt người quá. Thụ gặp sếp cũng ghen, thụ gặp Phùng Tranh thì ghen dữ nữa. Hôm sinh nhật thụ, công về ăn mừng với thụ, tui tưởng được coi một màn ngọt ngào, ai ngờ Phùng Tranh vừa gọi điện thoại qua chúc mừng sinh nhật thụ là thằng công nổi cơn tam bành mắng thụ xong xách mông bỏ đi, thụ níu kéo nó thì nó lại bảo: “Tiền lên sân khấu của tôi 1 phút 80 ngàn, ở cùng anh 2 tiếng nãy giờ cả đời này anh không trả nổi đâu, nếu anh thật sự thấy trống rỗng thì tìm cây gậy đi.” Trời đất ơi, nó có biết là bữa đó sinh nhật thụ và thụ mong chờ được ở bên nó thế nào không mà nó đành đoạn thốt ra cái câu đó cho được. Tui thấy khó đỡ quá. Một tình tiết khó đỡ khác là thằng bồ nhí của công tự dưng hứng thú với thụ, cố tìm đến thụ muốn thụ ‘làm’ nó mới ghê chứ, thằng này chắc cũng thiếu thuốc. Giờ tới phiên thụ, thụ này đúng là tiện thật, mặc dù không yếu đuối hay khóc như thụ trong NNK nhưng mà công nhận là thụ khá tiện. Ban đầu đang trong giai đoạn mập mờ với Phùng Tranh, xong bị công cưa cẩm mấy hồi là đổ, dâng cúc cho công luôn, ôm mộng tưởng hão huyền là công và mình thật sự yêu nhau. Đến khi Phùng Tranh cho thụ thấy bộ mặt thật của công, bị công bảo là “ngủ với nhau một lần thôi mà nghĩ nhiều quá”, thế là thụ chấp nhận làm bạn giường của công suốt 6 năm, mặc kệ trong 6 năm đó công vẫn ra ngoài quan hệ bừa bãi như thường, bởi vì với thụ thì được ở bên cạnh công là quá hạnh phúc rồi, còn công muốn đi đâu làm gì thì nhắm mắt coi như không thấy. Đúng là đứa cầm roi quất đứa chịu đau. Mấy lần thằng công lên cơn điên cũng toàn thụ nhún nhường nhận lỗi, cái hôm sinh nhật bị thằng công phũ vậy mà cuối cùng vẫn là thụ nhịn hết nổi gọi điện thoại tìm công chứ thằng công có thèm ngó ngàng gì. Thụ thì suốt ngày cứ ôm cái tư tưởng ‘anh ở trên cao quá em không với tới chỉ mong được làm hạt cát trong sa mạc của anh’, sống vậy không thấy mệt hay sao ấy, nhưng mà người đọc (như tui) thấy rất mệt, suốt 25 chương hầu như chẳng được mấy cảnh ngọt ngào cứ toàn thằng công giận hờn xàm xí còn thụ thì nhún nhường nhận lỗi vì “quá yêu”. Dù mới 25 chương nhưng tui cũng đoán được khúc sau thế nào rồi, mấy bộ gần đây của chị Thủy hình như có đúng 1 motif: tra công tiện thụ, hoặc tra công và tuýp thụ gì gì đó nhưng nói chung là công phải tra, đoạn đầu ngược thụ đoạn sau ngược công, công hối lỗi nhận ra mình thật sự yêu thụ và bắt đầu quá trình truy thê đẫm nước mắt bao gồm ăn vạ và đánh ghen um sùm với công phụ, hết truyện. Sắp tới sau bộ này nghe nói chị sẽ viết về CP Triệu Cẩm Tân và Lê Sóc, mà trùng hợp thay Triệu Cẩm Tân cũng định sẵn sẽ là tra công =)) Ngồi chờ chị viết thêm trung khuyển công như Thẩm Trường Trạch nhưng đợi hoài đợi mãi chưa thấy... Nói chung hơi thất vọng bộ này, thêm cái đang thời hài hòa không có H nữa mà tình tiết quá cẩu huyết đọc thấy nản, nói chung chị Thủy cứ viết tra công như vầy khó nuốt quá, thật ra tra công cũng được nhưng mà mấy thằng tra công gần đây của chị trẻ trâu vô duyên quá đỡ không nổi, đỡ nổi mỗi Nguyên Dương với Ngô Du, Yến Minh Tu thôi cũng tạm cho vô danh sách đỡ nổi luôn vậy vì thấy so với Tống Cư Hàn thì Tu cũng còn hiền chán... Mời các bạn đón đọc  Một Thời Cuồng Say (Nhất Túy Kinh Niên) của tác giả Thủy Thiên Thừa.