Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thua Bởi Động Lòng

Ông Lục dẫn về một cô gái mười tám tuổi, mắc chứng tự kỷ nhẹ, không thích nói chuyện. Ông nhờ cậy đứa cháu trai cởi mở nhất trong gia đình, Lục Tập, chăm sóc cô. Nhưng cậu ấy lại bị bạn bè trêu đùa: "Ông nội cậu tìm vợ cho cậu đấy." "Ai lại đi thích đồ câm điếc tẻ nhạt đó chứ?". Lục Tập là người kiêu ngạo, ngoài mặt thì qua loa đối phó với ông nội, nhưng hết lần này đến lần khác âm thầm đùn đẩy việc chăm sóc ấy sang cho Lục Yến Thần. Mọi người đều coi Khương Dư Miên như một trò đùa, cho đến khi Khương Dư Miên tham gia cuộc thi, tin tức cô là “nữ thiên tài IT” từng nhận được giải thưởng lớn ở quốc tế bị tuôn ra. Mọi người cũng đối xử với cô theo cách khác, Lục Tập mới phát hiện ra, cô gái câm kia đã hoàn toàn thay đổi. Lục Tập ân hận về những chuyện mình đã làm, bắt đầu điên cuồng tạo cảm giác tồn tại. Mặt Khương Dư Miên không cảm xúc, thậm chí còn không nở nụ cười. Bạn bè hỏi cậu ấy đã phát triển đến đâu rồi, Lục Tập không cam lòng say xỉn nói: “Cô ấy căn bản không hiểu tình cảm.” Nhưng mà không lâu sau, cậu ấy lại tận mắt nhìn thấy Khương Dư Miên chủ động quấn lấy anh cả Lục Yến Thần, kiễng chân hôn. - --- Khương Dư Miên có một quyển nhật ký, tất cả nội dung bên trong đều là về Lục Yến Thần. Cô thích anh, từ rất lâu rồi. *** “Hộc… Hộc…”   Tiếng thở dốc hỗn loạn dần dần suy yếu, Khương Dư Miên máy móc chạy về phía trước, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi. Dường như con đường xa lạ này không có điểm cuối, vắt kiệt toàn bộ sức lực của cô.   “Bíp bíp…”   Tiếng còi xe chói tai vang lên, Khương Dư Miên gần như mất đi ý thức, chỉ có thể dựa vào một chút bản năng sinh tồn còn sót lại, khó khăn vươn tay về phía đối phương. Đôi môi khô khốc mở ra rồi khép lại, cô muốn nói “cứu mạng”, nhưng cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.   Cảnh vật xung quanh dần trở nên mờ ảo, cuối cùng cô cũng không cầm cự được nữa, ngã rạp xuống đất.   Mái tóc dài bù xù che khuất nửa bên mặt cô gái, đôi giày màu trắng trên chân bị nhuộm màu đỏ giống như màu máu.   Người đàn ông từ trên xe bước xuống, dùng áo vest quấn quanh người cô, bế ngang cô lên.   Mái tóc dài rũ xuống, dưới cái cổ trắng nõn, bên cạnh hõm xương quai xanh của cô gái có một hình xăm màu hồng nhạt to bằng đồng xu, trông giống như con bướm.   *   Hình ảnh biến mất, Khương Dư Miên bất chợt nắm chặt thứ bên cạnh. Cô mở mắt ra, đập vào mắt là ánh đèn màu vàng cam trên trần nhà.   Hóa ra chỉ là mơ.   Khương Dư Miên tháo nút bịt tai mà cô thường đeo trước khi đi ngủ ra, ngồi dậy há miệng thở dốc. Nhớ lại giấc mơ vừa rồi, trong lòng cô vẫn còn cảm thấy sợ hãi.   “Cốc cốc…”   Tiếng gõ cửa kéo cô ra khỏi đống suy nghĩ hỗn độn, cô tiện tay mồ hôi trên trán, đứng dậy đi mở cửa.   Thím Đàm hiền từ cầm một ly nước ấm đứng trước cửa nói: “Miên Miên, cháu đã sửa soạn xong hết cả chưa? Cơm nước xong thì chúng ta xuất phát.”   Xuất phát?   Khương Dư Miên quay đầu nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ treo tường, vậy mà đã chín rưỡi sáng.   Bởi vì phải dọn tới nhà họ Lục, tối hôm qua đến nửa đêm cô vẫn chưa ngủ được, sau đó không biết ngủ thiếp đi từ khi nào, khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.   Khương Dư Miên về phòng rửa mặt, nhanh chóng ăn sáng, sau đó kéo vali hành lý đã sửa soạn xong đi theo thím Đàm bước lên một chiếc xe trông vô cùng đắt tiền.   Dọc đường đi, Khương Dư Miên luôn nắm chặt quai cặp, thi thoảng nghiêng đầu nhìn cảnh vật không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, im lặng không nói một lời.   Thím Đàm câu được câu mất nói gì đó bên tai cô.   Khương Dư Miên cúi đầu lẳng lặng lắng nghe, không hé răng, cũng không có bất cứ phản ứng gì.   Biết Khương Dư Miên nhút nhát, thím Đàm giới thiệu qua tình hình nhà họ Lục với cô: “Mấy ngày trước ông Lục mới xuất viện, vẫn luôn trông ngóng cháu qua đó.”   “Sắp phải khai giảng rồi, cậu Lục Tập thích ra ngoài du lịch cũng đã về.”   “Còn có cậu Yến Thần…”   Lúc này Khương Dư Miên ngẩng đầu lên, thím Đàm lại không nói thêm gì nữa.   Khương Dư Miên lén lúc liếc nhìn thím ấy, ánh mắt lóe lên, bàn tay đang túm quai cặp lại càng túm chặt hơn.   Một tiếng sau, xe ô tô tiến vào gara của biệt thự. Khương Dư Miên theo thím Đàm đi tới một cánh cổng hai cánh cửa kiểu Trung Quốc cách tân. Tầm nhìn xung quanh rộng rãi, phía Nam biệt thự là một khu vườn lớn đầy cây xanh, khi bước vào có thể nhìn thấy hòn non bộ và một hồ bơi trong vắt. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.    Tới gần cửa, Khương Dư Miên nghe thấy tiếng động nên ngước mắt nhìn qua, một ông cụ đầu bạc trắng chống gậy đi ra, trong mắt tràn đầy chờ mong.   Là bạn của ông nội, ông Lục.   Khương Dư Miên mím môi, hơi sợ hãi khi đối diện với người khác, cô cụp mắt né tránh ánh mắt thương hại của ông Lục.   Ba năm không gặp, ông Lục chăm chú quan sát cô bé trước mắt, nhất thời không nói nên lời, chỉ có bàn tay đang nắm chặt gậy chống nổi đầy mạch máu nói lên tâm trạng phức tạp lúc này của ông cụ.   Tất cả mọi người ở nhà họ Lục đều đang chú ý tới cô gái này.   Làn da của cô rất trắng, thân hình gầy yếu.   Tóc mái bằng, mái tóc dài xõa ra, những sợi tóc đen nhánh che đi phần lớn khuôn mặt cô, sắc mặt tái nhợt khiến cô trông không được khỏe mạnh cho lắm.   Cô đeo một chiếc cặp sách cũ đã bạc màu, yên tĩnh đứng sau lưng thím Đàm, hơi cúi đầu, không biết là sợ hãi hay thẹn thùng.   Nửa tháng trước, tất cả người làm trong biệt thự nhà họ Lục đều được thông báo rằng cháu gái của bạn cũ của ông cụ Lục sắp chuyển đến ở nhờ ở nhà bọn họ, không chỉ sửa sang lại phòng ở cho cô mà còn mua thêm không ít đồ dùng của thiếu nữ.   Lúc này, bọn họ tận mắt nhìn thấy ông Lục ân cần hỏi han Khương Dư Miên như hỏi han cháu gái ruột yêu quý của mình. Cảnh này khiến bọn họ vừa kinh ngạc vừa tò mò.   “Miên Miên.” Ông Lục nhìn ra vẻ khách sáo của cô, vừa đau lòng vừa tự trách.   Ông và ông nội của Khương Dư Miên từng là bạn bè vào sinh ra tử, sau này nhà họ Khương xảy ra biến cố, trước khi chết, ông bạn già đã nhờ ông cụ để ý nhiều hơn tới huyết mạch duy nhất của nhà mình. Kết quả, chỉ vì sơ suất của ông mà Khương Dư Miên phải chịu rất nhiều đau khổ, khi gặp lại đã trở nên rụt rè nhút nhát.   “Miên Miên, cháu còn nhớ ông Lục không?” Ông Lục cẩn thận hỏi.   Cô gái nhỏ ngước mắt nhìn ông cụ, rồi khẽ gật đầu, không nói lời nào, trông vô cùng nhút nhát.   Ông Lục thầm thở dài.   Khi ông nội của Khương Dư Miên còn sống, bọn họ thường xuyên qua lại, ông đã từng gặp cô bé rất nhiều lần. Khi còn nhỏ, Khương Dư Miên hoạt bát lanh lợi, vừa thấy ông đã gọi “ông Lục”, cái miệng nhỏ ngọt như bôi mật.   Bây giờ lại như hai người khác nhau.   Hai tháng nay, Khương Dư Miên chưa từng mở miệng nói lấy một câu.   Bác sĩ nói, Khương Dư Miên mắc chứng tự kỷ nhẹ, không muốn nói chuyện là do vấn đề tâm lý. Trị liệu bệnh tâm lý cần tiến hành theo liệu trình, đây là một quá trình rất dài.   Khoảng thời gian trước, sức khỏe của ông không tốt, Khương Dư Miên cũng cần tĩnh dưỡng, nên bọn họ để cô ở tạm trong một khu biệt thự yên tĩnh hai tháng, còn đặc biệt sắp xếp thím Đàm đến chăm sóc cô.   Bây giờ ông đã xuất viện nên nôn nóng đón Khương Dư Miên tới nhà họ Lục.   Ông Lục dẫn cô gái nhỏ vào nhà, vẫn luôn nói chuyện với cô: “Miên Miên, sau này cháu cứ xem nơi này như nhà của mình, cháu muốn gì thì cứ nói với ông.”   Khương Dư Miên lẳng lặng lắng nghe, không phát ra bất cứ âm thanh nào, cơ thể căng cứng đã để lộ sự rụt rè và bất an của cô.   Thím Đàm đã chăm sóc cô được hai tháng phát hiện ra điều này, thím ấy lặng lẽ nói gì đó bên tai ông cụ. Ông gật đầu: “Đưa Miên Miên lên phòng của con bé đi.”   Sau đó, ông lại dặn, những thứ Khương Dư Miên không thích phải đổi ngay lập tức, những thứ cô thiếu cũng phải nhanh chóng bổ sung.   Trong nhà có thang máy, cũng có thể đi cầu thang bộ. Thím Đàm dẫn Khương Dư Miên lên tầng, vừa đi vừa giới thiệu: “Phòng đầu tiên phía tay phải tầng hai là của Lục Tập, phòng đầu tiên phía tay trái là của Yến Thần.”   Khương Dư Miên chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía bên trái.   Cầu thang được xây ở giữa, không biết phòng của cô ở hướng nào.   Đi lên tầng, thím Đàm rẽ phải.   Khương Dư Miên khẽ mím môi, chậm rãi đuổi kịp.   Lúc này thím Đàm bỗng dừng lại, khom lưng nhặt cánh hoa giả rơi dưới đất lên, lẩm bẩm: “Quét dọn kiểu gì không biết…”   Thím Đàm quay người, thấy Khương Dư Miên đứng đằng sau thì cười nói: “Miên Miên, phòng của cháu ở phía tay trái.”   Khương Dư Miên cúi đầu nhìn mũi chân, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.   Chân của ông cụ Lục không tiện nên ở dưới tầng một, người giúp việc ngủ lại cũng ở tầng một. Bọn họ vốn định sắp xếp cho Khương Dư Miên ở trên tầng ba, nhưng nghĩ đến tính nhút nhát của cô, để cô ở một mình một tầng dễ xảy ra sơ suất, nên dứt khoát sắp xếp cho cô ở cùng tầng với hai cậu chủ.   Lục Yến Thần rất ít khi về nhà, cũng tiện cho Khương Dư Miên ở trong phòng phía bên trái.   Thím Đàm đẩy cửa phòng ra: “Miên Miên, cháu thích căn phòng này không?”   Khương Dư Miên gật đầu thật mạnh.   Thím Đàm nghĩ thầm: Đứa nhỏ này căn bản không quan sát kỹ, chắc chắn là không muốn làm phiền bọn họ.   “Cháu có yêu cầu gì có thể nói với bọn thím.” Thím Đàm chăm sóc Khương Dư Miên hai tháng, có một chút hiểu biết về cách sống của cô bé này, cô thích ở một mình, không thích có người ở cạnh.   Thím Đàm dặn dò xong định thì đi ra ngoài, thím ấy đã quen với việc không có tiếng đáp lại, nhưng ống tay áo bỗng nhiên bị kéo nhẹ.   Khương Dư Miên viết chữ cảm ơn vào lòng bàn tay bà, ánh mắt thím Đàm nhìn cô lại càng thêm đau lòng.   Cửa phòng đóng lại, phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại một mình Khương Dư Miên.   Vừa rồi đã có người nói cho cô nghe về cách bài trí trong phòng ngủ, cô mở vali hành lý, lấy quần áo mang theo và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày ra đặt vào vị trí tương ứng. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.    Khương Dư Miên cúi đầu, trong vali hành lý chỉ còn lại một quyển sổ ghi chú màu vàng nằm một góc.   Cô khom người cầm lên, cọ vào má, rồi đặt nó lên bàn.   Khương Dư Miên nhìn quyển sổ ghi chú một lúc lâu, cảm thấy không hài lòng nên mở ngăn kéo ra bỏ quyển sổ vào.   Ngón tay nhấn mật mã, ngăn kéo khóa chặt lại.   Dọn dẹp xong xuôi, không lâu sau, có người gọi cô xuống tầng ăn cơm trưa.   Khương Dư Miên đi đến cầu thang thì bỗng nghe thấy tiếng răn dạy đầy tức giận của ông cụ Lục: “Lục Tập!”   “Anh còn biết đường về nhà à? Sắp khai giảng đến nơi rồi mà anh còn lêu lổng ngoài đường cả ngày, sang năm mà thi trượt Đại học thì đừng có đi học nữa, đừng có mơ tôi cho anh đi du học.”   Nghe ông cụ cằn nhằn khiến lỗ tai Lục Tập cũng kết kén, cậu ngoáy ngoáy lỗ tai, không để lời ông nội trong lòng.   Con cái nhà có tiền, hoặc là dựa vào bản lĩnh, hoặc là dựa vào gia đình. Những người có thành tích không tốt sẽ được đưa đi học ở một trường Đại học vớ vẩn nào đó ở nước ngoài, nhưng ông Lục không thích điều này.   Ông ủng hộ con cháu đi du học dựa vào khả năng của bản thân, nhưng nếu thi trượt Đại học rồi ra nước ngoài học một trường vớ vẩn nào đó thì ông tuyệt đối không đồng ý.   “Cô Khương ạ.”   Người giúp việc đi ngang qua gọi một tiếng, người dưới tầng cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của Khương Dư Miên.   “Miên Miên, cháu tới đúng lúc lắm.” Ông cụ Lục vẫy vẫy tay với cô. Khi Khương Dư Miên đến gần, ông từ một trưởng bối nghiêm khắc biến thành một ông cụ hòa ái dễ gần: “Tới đây làm quen, đây là Lục Tập, cháu trai của ông, bằng tuổi cháu.”   Cuối cùng Khương Dư Miên cũng gặp thằng nhóc phá phách trong miệng ông Lục.   Lục Tập nằm dài trên ghế sô pha, áo phông rộng thùng thình vắt ngang hông, quần dài màu đen đeo dây xích trendy, điều khiến người khác chú ý nhất chính là một nhúm tóc đỏ trên đầu cậu.   Cậu bắt chéo chân giống một thiếu niên bất hảo.   Vừa quay đầu, ánh mắt ông cụ Lục nhìn cháu trai lập tức trở nên nghiêm khắc: “Con bé tên là Khương Dư Miên, sau này sẽ ở lại nhà họ Lục.”   “Khương Dư Miên? Là ai?” Lục Tập vô cùng xa lạ với cái tên này, đứng phắt dậy.   Cậu chỉ ra ngoài đi du lịch một mùa hè, vậy mà trong nhà đã có thêm một đứa con gái?   Nghĩ đến thân thế của Khương Dư Miên, ông cụ Lục muốn nói lại thôi, chỉ nói: “Miên Miên sẽ ở nhà chúng ta một khoảng thời gian, sau này khai giảng hai đứa sẽ cùng đi học với nhau.”   “Miên Miên nhỏ hơn cháu, cháu phải chăm sóc con bé nhiều một chút.”   Khương Dư Miên sinh vào tháng Bảy, cô vừa qua mười tám tuổi, cô không tham gia thi Đại học nên chỉ có thể học lại thêm một năm.   Lục Tập lớn hơn Khương Dư Miên một tháng, nhưng cậu đi học muộn, học kỳ sau mới lên lớp mười hai.   Một người đi học muộn một người học lại, trùng hợp học chung một khối.   Lục Tập có tính tình xởi lởi, Khương Dư Miên lại im lặng ít nói, ông cụ Lục hi vọng hai người bọn họ có thể bổ sung cho nhau. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.    Lục Tập khoanh tay, nghênh ngang đi đến trước mặt Khương Dư Miên, đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó bỗng nhiên nghiêng người về phía trước.   Mời các bạn mượn đọc sách Thua Bởi Động Lòng của tác giả Giang La La.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bản Sonata Đào Hôn - Bản Lật Tử
Mễ Quang vì phản đối hôn nhân thương mại, do gia đình sắp đặt mà trốn nhà đi. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô gặp phải thảm cảnh: Thẻ bị ngừng sử dụng, tiền thì bị trộm, tiền mặt còn khoảng một triệu đồng. Tại thành phố xa lạ không quen biết ai này, Mễ Quang bỗng bắt gặp một tấm quảng cáo. CĂN HỘ 100 MÉT VUÔNG, GIÁ THUÊ CHỈ 700.000Đ/THÁNG, NẾU CÓ NHU CẦU VUI LÒNG LIÊN HỆ: ANH TIẾU, SỐ 138XXXXXXXX! Lập tức, Mễ Quang chạy ngay tới địa chỉ này. Tiêu Cố nhìn cô gái đứng ở trước mặt, hơi nhíu mày, anh dán quảng cáo cho thuê phòng khi nào vậy không biết?! *** Lâm Tĩnh Dung đi theo sau Tiêu Cố bước về phía cầu thang: "Hay là để em giúp cô ấy bôi thuốc cho."    "Không cần đâu." Bước chân Tiêu Cố không dừng lại, anh chỉ quay đầu nhìn Mễ Tinh vẫn còn ngây người tại chỗ, "Còn đứng đấy làm gì?"    "À." Mễ Tinh đáp lại rồi bước nhanh lên cùng.    Lâm Tĩnh Dung nhìn theo bóng hai người họ biến mất khúc rẽ cầu thang, cô xoay người tiếp tục xuống dưới tầng tiếp khách.    Khu nghỉ của nhân viên nằm bên cạnh phòng thay quần áo, diện tích không lớn nhưng đủ kê thêm hai chiếc ghế sofa nho nhỏ, khi nào mệt thì có thể ngủ luôn.    Mặt bàn đặt trước ghế sofa còn vương vãi ít quà vặt chưa ăn hết, Tiêu Cố bảo Mễ Tinh ngồi xuống rồi cầm hòm thuốc tới để trên mặt bàn.    Hòm thuốc nhỏ này được Tiêu Cố đặt ở trong phòng nghỉ, lần đầu tiên Mễ Tinh nhìn thấy nó còn cảm thán không thôi, trông anh đúng là ông chủ tốt. ... Mời các bạn đón đọc Bản Sonata Đào Hôn của tác giả Bản Lật Tử.
Cổ Phong Hệ Liệt: Dung Quân - Công Tử Hoan Hỉ
Hết lòng hết dạ yêu ai đó bình thường đã khó, đối với các nhân vật chính trong câu chuyện này có lẽ càng khó hơn nữa. Vì trên vai họ là trọng trách với rất nhiều người khác, với cơ đồ mà tổ tiên gây dựng, với cả đất nước và trăm họ. Một người là hoàng đế, một người là đại thần đầu triều. Quen nhau từ bé, thân nhau từ bé, cũng hiểu lòng nhau từ bé, nhưng lời yêu cứ mãi không thể nói ra. Hắn không phải là một minh quân, tuy chẳng gây nên tội trạng gì nhưng cũng không lập công đủ lớn để sử sách ghi nhận. Y không phải là một đại thần tài năng, nếu không nhờ phúc ấm tổ tiên thì có thể đi thi cũng chẳng đỗ đạt, đừng nói trở thành thừa tướng. Tất cả những gì họ có thể làm, là cần mẫn, là chịu đựng, là đặt bản thân xuống dưới đại sự quốc gia. Cứ như thế, cho đến một ngày họ nhận ra, có thể làm chưa chắc đồng nghĩa với làm tốt, kỳ thực việc họ làm giỏi nhất, lại là yêu nhau. Cổ Phong Hệ Liệt gồm có: Dung Quân Vi Thần Hạ Tân Lang *** Nửa đêm, không gian tĩnh lặng, đám cung nữ thái giám làm việc mệt mỏi cả ngày dựa vào cửa cung, mơ mơ màng màng ngủ gật, thị vệ tuần tra ban đêm cầm đèn ***g vừa lúc đi qua trước cửa. Ánh nến trong tẩm cung vẫn còn sáng, cách một song cửa giấy tỏa ra thứ ánh sáng uân vàng. “Ưm… Ngươi… Chậm, chậm một chút… Ha… A a a…” – Tiếng rên rỉ khe khẽ xuyên qua khe cửa, tản mát vào gió đêm, bất giác làm cho tiểu cung nữ còn chưa an giấc đỏ mặt. Một trận thở dốc gấp gáp qua đi, ngọn đèn cầy cháy sạch chỉ còn một đoạn ngắn ngủn lung lây chừng như sắp tắt, Ninh Hi Diệp vừa lòng thỏa ý ôm lấy thừa tướng bị y hành hạ hơn nửa đêm, tên trộm cười hề hề: “Cái này không được?” Lục Hằng Tu thở hổn hển không nói lời nào, xoay đầu lại hung hăng trừng y một cái, khóe mắt hồng hồng, đôi mắt đẫm nước, khóe môi còn vương lại sợi chỉ bạc do nụ hôn nồng thắm gây ra, thấy hạ phúc của Ninh Hi Diệp lại nóng lên, cái kia kia vừa mới an phận một chút vậy mà lại chậm rãi ngẩng đầu: “Tiểu Tu, trẫm còn muốn…” Đường đường là một hoàng đế, ngồi trên thiên hạ, ra lệnh cho bách quan, thế mà y còn có thể bày ra vẻ mặt ‘ngươi không chìu ta, ta khóc cho ngươi coi’, thừa tướng bị triệu vội vào nghị sự nhưng ngay cả chuyện cần bàn còn chưa tỏ đã bị đẩy ngã xuống long tháp, chợt có ý muốn bóp chết y ở trên giường: “Ngày mai còn phải lâm triều.” ... Mời các bạn đón đọc Cổ Phong Hệ Liệt: Dung Quân của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Năm Tháng Bên Nhau (Sinh Thời) - Twentine
Vì tình cờ bắt gặp giám đốc trường học và một cô giáo nơi khác đến trao đổi giảng dạy đang vượt quá giới hạn mà Hà Lệ Chân cô đã bị lão ta thuyên chuyển công tác tới một trường cấp ba hạng ba ở thị xã làm việc. Cô được người bạn Thương Khiết của mình đưa đi giải sầu tại hộp đêm có tên là "Tứ Qúy". Ở đây cô cũng chính là lần đầu được gặp anh. Rồi mọi chuyện diễn ra như thế nào? Liệu hai người họ có đến được với nhau? *** Hà Lệ Chân cái hiểu cái không, sau đó đuổi theo Trần Lộ hỏi mới biết được đầu đuôi câu chuyện.    Mấy người này chính là đám người trước đây vẫn gây sự với Vạn Côn và Trần Lộ, nhưng hai người Vạn Côn Trần Lộ quá hung dữ, vẫn cứ giằng co mãi như vậy, đến sau này đã không còn tranh chấp mối làm ăn đơn thuần nữa, mà là trả thù trút giận.    Đến chiều tối hôm nay bọn chúng lại tới gây sự nữa, lúc đầu cũng chẳng sao, nhưng trong lúc bọn họ ra tay lại vướng thêm một người – Ngô Uy.    Ngô Uy cũng sống trong tòa nhà Huy Vận, hai tháng trước nhà cậu ta mới dọn đến, mấy ngày nay cậu ta nghỉ bệnh ở nhà, hôm nay đói nên đi mua đồ ăn vặt, không ngờ gặp phải đám người Vạn Côn.    Gặp cũng chẳng sao, chỉ cần tránh đi là được, nhưng Ngô Uy lại thẳng tính, cậu ta thấy tay Vạn Côn bó bột còn đánh nhau, vội muốn báo cảnh sát. Hai bên đều không muốn cảnh sát tới, đám người kia nóng nảy, cầm gậy định đánh Ngô Uy, Vạn Côn vì kéo Ngô Uy ra mới bị đánh một cái.    Trong lúc hỗn loạn, không biết kẻ nào đập trúng chiếc xe thể thao bên cạnh, đến khi chủ xe quay lại mới gây phiền tới mức này.    “Nếu không biết là ai, vậy thì tất cả phải bồi thường à?” Hà Lệ Chân hỏi Trần Lộ. ... Mời các bạn đón đọc Năm Tháng Bên Nhau của tác giả Twentine.
Viên Mãn - Giai Lệ Tam Thiên
Lục Hạo cảm thấy rất giận, con trai đang đứng trước mặt mà chẳng hề nhận ra, cho nên trước sự kinh ngạc không hiểu nổi của các anh em trong đại viện, anh từ lĩnh vực dầu mỏ Bắc Kinh chuyển đến lĩnh vực nghiên cứu bảo mật gì đó của thành phố L, cũng chẳng phải là không có nguyên do. Ngoài ra, cậu nhóc đó anh càng nhìn càng thấy thích, con trai à, mẹ con khi nào về nhà? Hai bố con ta hợp tác, mang người phụ nữ của bố về nhà có được không? Còn nữa, con trai anh bây giờ là cậu bé cao nhất, hình thể tuyệt nhất, tuổi tác lớn nhất trong số con cái của mấy người anh em của anh, anh rất vui mừng!! Tông Chính gì đó và Quản gì đó kia, anh sẽ không thèm nhắc đến, những người quen thuộc với mẹ đẻ anh (tác giả) đều biết, đúng đúng đúng, đang nói chính là các người đó, trước đây ở trước mặt anh khoe khoang các người có con trai, con gái có đúng không?! Tài giỏi lắm có đúng không? Hừ, cuối cùng đều phải gọi con trai anh đây là anh đúng không? Con trai anh là đại ca đúng không?! Con trai anh đã ra đời từ lâu rồi, anh chẳng thèm khoe khoang ngốc nghếch giống các người, chỉ tổ phá hoại mỹ danh của con người vừa khiêm tốn lại đen tối, Lục hồ ly của anh!! *** Đối với chuyện bản thân mình có em gái ruột Lục Hạo chẳng để tâm lắm, từ nhỏ đã giũ tay đem Lục Ninh ném cho Chiêm Nghiêm Minh bản thân mình không quản, nhưng con trai của Lục Hạo – Lục Tinh Phàn, cũng chính là cậu bạn nhỏ Hạo Tử thì lại hoàn toàn trái ngược, có lẽ là cách giáo dục của nữ vương Lâm Tịch quá thành công, đến mức mà cậu bạn nhỏ Hạo Tử biến thành đặc biệt quan tâm đến Tiểu Tiểu Hạo nhỏ nhất nhà họ Lục, nhỏ hơn cậu 7 tuổi và cũng là con trai giống cậu hơn nữa còn có diện mạo rất giống cậu. Loại quan tâm này biểu hiện ở tất cả mọi phương diện trong cuộc sống. Khi Tiểu Tiểu Hạo đến thế giới này, Hạo Tử đã là đội viên đội thiếu niên tiền phong ưu tú thắt khăn quàng đỏ đeo ba lô rồi, cách nhau 7 năm trong mắt của Hạo Tử căn bản chẳng đáng là gì cả, bảo bối nhỏ cậu một lòng một dạ chờ mong cuối cùng đã đến rồi, cậu rất vui mừng, mỗi một lần sau khi tan học mẹ cho bú xong đều muốn tắm rửa cho bản thân mình sạch sạch sẽ sẽ đi hôn vào cặp mắt to to của Tiểu Tiểu Hạo. Đây là truyền thống của gia đình bọn họ, hôn lên mắt của bạn biểu thị tôi rất thích bạn. Hơn nữa, bạn có thể nghĩ đến, nửa đêm không đi ngủ bò vào trong phòng của em bé xem khuôn mặt đang ngủ của Tiểu Tiểu Hạo cười ngốc nghếch, buổi sáng trước khi đi học nhất định phải chào hỏi Tiểu Tiểu Hạo tuy người ta chỉ là rất tùy ý ư ư hai tiếng cậu đã có thể hưng phấn cả ngày, đến trường rồi đi khắp nơi khoe khoang Tiểu Tiểu Hạo ở nhà với các bạn học, khi nói chuyện điện thoại với Tiểu Mễ chủ đề cũng toàn bộ đều là Tiểu Tiểu Hạo. ... Mời các bạn đón đọc Viên Mãn của tác giả Giai Lệ Tam Thiên.