Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tro Tàn Rực Cháy

Tác giả: Mễ Hoa/米花 Tên gốc: 烬燃 Thể loại: Hiện đại, GE, cứu rỗi. Số chương: 15 chương + 1 ngoại truyện Editor + Bìa: Nhà Hoa Giới thiệu: Lúc lên đại học tôi phải vừa học vừa làm, mới tìm được một công việc làm thêm ổn định thì cả trường đã đồn ầm lên rằng tôi sa ngã dấn thân vào "ngành". Như mong muốn của bọn họ, nhiều năm sau tôi trở thành quản lý tiếp thị phòng riêng ở hộp đêm. Vào buổi tụ họp lớp đại học hôm ấy, mấy cô nàng kia khiêu khích chê cười tôi không ra thể thống gì. Lúc vô tình gặp được vị luật sư Diệp ít nói ít cười trong truyền thuyết ở nhà hàng, trước bao nhiêu con mắt ngạc nhiên và phẫn nộ, anh lại khụy gối xuống trước mặt tôi trong bộ tây trang và giày da đắt tiền, anh nói: "Yên Yên, đêm nay làm ơn để cho anh một phòng...." *** Sau khi tốt nghiệp đại học tôi làm việc ở hộp đêm Kim Triêu. Công việc của tôi là tiếp thị phòng riêng, chủ yếu là lấy phòng và b án nước bán rượu. Năm nay tôi sắp ba mươi, dốc sức mấy năm đến bây giờ cũng tới được vị trí quản lý tiếp thị. Team của chúng tôi đa số là mấy cô gái trẻ, hiệu suất kinh doanh vẫn luôn rất tốt. Team của chị Lệ cũng không tệ, hôm nào ít khách thì mới tầm năm giờ chiều thôi đã thấy chị ấy oanh tạc wechat của tôi, giọng điệu lo lắng vô cùng: "Đại Yên, team của em có mấy phòng đặt trước rồi? Chị bên này có ba đứa mới tới, đến tối nếu thật sự không ổn thì cho chị mượn ít hiệu suất nhé, lần sau nếu bên em gặp phải khách khó nhai quá thì chị cho mấy đứa A Quyên qua uống giúp tụi em." Chị Lệ lớn hơn tôi chín tuổi, là một người phụ nữ trưởng thành độ chín rục, có một mái tóc uốn đỏ rực sắp phai thành màu hạt dẻ. Quan hệ của tôi và chị ấy rất tốt, chủ yếu là bởi vì tính cách của chị ấy khá dễ chịu, mà tôi lại còn thoải mái hơn cả chị ấy. Kim Triêu là hộp đêm lớn nhất, cũng náo nhiệt nhất thành phố này. Mấy team tiếp thị chẳng có nhiều chuyện để lục đục với nhau, vì trừ tôi và chị Lệ, vị quản lý tiếp thị còn lại mà chúng tôi thường tiếp xúc là đàn ông. Chúng tôi gọi anh ấy là anh Thần. Anh Thần khá dễ tính, coi tất cả mọi người là chị em. Buổi tối bảy giờ Kim Triêu sẽ bắt đầu kinh doanh. Đám con gái trẻ tuổi lục tục tiến vào từ cửa sau rồi tập hợp trong phòng hóa trang. Có cô trên mặt vẫn còn vương lớp trang điểm đêm qua, mascara nhòe trên mi mắt. Có cô để mặt mộc, mặc váy hai dây đang chăm chú dưỡng da. Cũng có cô tay vụng không biết trang điểm, có thể bỏ 30 tệ ra để tìm mấy chị thợ trang điểm làm partime hỗ trợ hóa trang cho một lớp trang điểm xinh đẹp. Kem nền thợ trang điểm mang tới phần lớn chỉ là loại bình thường, thông thường mấy cô ấy đều yêu cầu trang điểm bằng kem MAC hoặc Armani của mình. Đương nhiên cũng sẽ có người không cần tỉ mỉ như thế, tỷ như một nữ sinh viên mới tới trong team tôi. Cô bé được bạn học của mình là Điềm Điềm giới thiệu qua đây làm thêm. Mấy cô gái trẻ ở đây đều dùng nghệ danh hết, tỷ như tên thật của Điềm Điềm là Trình Tuyết Đình, hiện đang là sinh viên năm hai. Trước khi đến đây bạn học của cô ấy cũng đã nghĩ được tên rồi, nói cứ gọi là Tiểu Mạn cũng được. Dáng vẻ của Tiểu Mạn có hơi quê mùa, mắt nhỏ mũi nhỏ, cả người ngượng ngùng xoắn xít. Ngay từ đầu tôi không chịu nhận cô bé, con bé Điềm Điềm cứ ôm tay tôi quơ đi quơ lại: "Chị Yên, chị cho cậu ấy ở lại đi. Ba của cậu ấy bị ung thư phải nằm viện, tiền tiết kiệm trong nhà đều xài hết rồi, còn thiếu cả đống nợ nữa. Bây giờ ngay cả tiền sinh hoạt hàng tháng cũng không có để gửi cho cậu ấy, cậu ấy thật sự rất cần tiền." Tôi bất đắc dĩ nói: "Không phải ai cũng hợp để ăn bát cơm này, ngoại hình chỉ đứng thứ hai thôi, dù sao trang điểm rồi cũng sẽ không quá khó coi. Nhưng nói về những mặt khác thì em thật sự nghĩ rằng cô bé ấy sẽ ứng phó được với khách hàng ở đây sao?" Tôi vẫn luôn nhìn người rất chuẩn, cô bé này quá thành thật, tính cách không hoạt bát và EQ cũng không bằng Điềm Điềm. Điềm Điềm làm thêm ở đây gần một năm, cô nàng rất thông minh lanh lợi, cũng uống rượu rất khá. Tôi hỏi cô ấy rằng đang yên đang lành sao lại tới mấy nơi kiểu này làm thêm, cô nàng chớp mắt rồi nghiêm trang nói với tôi: "Không đủ tiền xài nha, mỗi tháng mẹ em cho có một ngàn tệ, một bộ skincare của em đã một ngàn tám trăm tệ rồi. Rồi túi xách xinh đẹp với giày dép mới nữa, ai mà không thích đi trung tâm thương mại mua hàng hiệu cơ chứ." Tôi đã nghe thấy quá nhiều lý do để mấy cô gái này chịu tới vũ trường làm việc, lạ lùng kì quái kiểu nào cũng có. Team của chị Lệ có một cô nàng tên là Hana, cô nàng tới đây đi làm là vì đang quen một cậu bạn trai. Cậu trai đó không có việc làm, cả ngày nằm ì ở nhà chơi game. Vì vậy cô nàng này đành phải tới vũ trường kiếm việc, một mình nuôi sống hai miệng ăn. Mấy cô gái như thế không nhiều lắm, nhưng một khi đã dính phải thì không bị đụng tới vỡ đầu chảy máu chắc chắn chẳng thế nào tỉnh táo được. Còn hầu hết đều giống như Tiểu Mạn, đi làm ở đây là vì không có tiền. Hơn nữa còn là rất cần tiền. Giống như A Tĩnh vậy, đó cô bạn tốt nhất của tôi ở đây, lúc tôi vừa bắt đầu làm việc ở Kim Triêu thì cô ấy đã ở đây rồi. Lý do khi đó là vì gặp phải vụ lừa đảo khi thanh toán online, sau khi vô tròng thì thẻ tín dụng bị người ta quẹt tới độ muốn phát nổ. Có một thời gian cô ấy đã trả xong hết nợ nần, rời đi một năm rồi sau đó lại trở về vào lúc tôi vừa trở thành quản lý kinh doanh của một team mới. Nguyên nhân là lại bị rơi vào lò sát sinh trên mạng, bị tẩy não, vay mượn online đủ kiểu, lần này nợ tới một triệu. Còn có Vân Vân, người mẹ đơn thân hai mươi sáu tuổi, ly hôn vì gặp phải bạo lực gia đình, một mình nuôi hai con nhỏ. Mỗi người đều có lý do riêng để tới vũ trường làm việc, nhưng không phải ai cũng hợp với nơi này. Dù bị từ chối Điềm Điềm vẫn cứ nói, thậm chí còn thề thốt đảm bảo: "Không phải ai sinh ra cũng đã thích hợp làm ở chỗ này mà. Chị Yên cứ yên tâm đi, khả năng thích nghi của Tiểu Mạn rất tốt, em sẽ giúp cậu ấy. Hay chị thấy vậy được không, trước hết cứ cho cậu ấy làm thử vài ngày, để em hướng dẫn cậu ấy, nếu sau đó chị còn chưa hài lòng thì để cậu ấy đi sau." Bởi vì những lời này của Điềm Điềm nên Tiểu Mạn thực sự đã được ở lại nơi này. Chất da của cô bé không được tốt, cho nên mỗi lần trang điểm thì chị thợ đều phải cẩn thận tỉ mỉ vô cùng. Không thể không nói, trang điểm xong trông cũng khá thanh thuần, nhìn hơi giống cô diễn viên Hàn Quốc Jeong Da Bin. Tôi biết, sở dĩ tôi cho cô bé đó ở lại cũng chỉ vì câu "không phải ai sinh ra cũng đã thích hợp làm ở chỗ này" mà Điềm Điềm nói. Cứ đến sáu, bảy giờ tối là hai phòng trang điểm và thay quần áo to như vậy lại bắt đầu trở nên vô cũng náo nhiệt. Khắp nơi toàn là tiếng cãi cọ ầm ĩ của mấy cô nàng. Cuối cùng mọi người ăn mặc gọn gàng xinh đẹp ra cửa, nếu thay quần áo không với tới móc áo ng ực sau lưng thì còn có thể nhờ anh Thần đứng cạnh kéo giúp. Sau khi mọi thứ trở lại vẻ bình tĩnh vốn có, thường thì tôi sẽ ngồi trong phòng trang điểm hút một điếu thuốc. Lúc hít mây nhả khói vô tình ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ thâm trầm trong gương, tôi vừa thấy xa lạ lại vừa hoảng hốt. Tôi nói với Điềm Điềm: "Hồi chị lên đại học, tiền sinh hoạt một tháng mới có năm trăm tệ thôi. Em còn trẻ cho nên mấy đồ skincare hàng hiệu hay túi xách đắt tiền đều không phải nhu yếu phẩm. Tương lai đều sẽ có cơ hội mua được." Điềm Điềm không để trong lòng, chỉ nói với tôi: "Thời đại bây giờ không giống với thời của chị Yên." Thời đại không giống ngày trước, nhưng có vài đạo lý đều giống nhau. Như trong tác phẩm "Marie Antoinette: The Portrait of an Average Woman" của Stefan Zweig có một câu mà ai cũng biết: Tất cả những món quà do số phận ban tặng đều đã sớm được định giá. Có người vừa sinh ra đã có tất cả, ngậm muỗng vàng thìa bạc. Có người lại ra đời khi chẳng có thứ gì, bần cùng nghèo khó. Trong muôn vàn chúng sinh, cách xuất hiện trên sân khấu của mỗi người đều bất đồng. Đời người không có kịch bản và diễn tập, con đường dưới chân đã đi qua thì không thể quay lại. Cũng chính vì như vậy, cầm một ván bài tốt trên tay thì hẳn nên quý trọng, cẩn thận đi từng bước dưới chân. Cầm phải bài dở thì càng nên nghiên cứu tỉ mỉ, dùng hết khả năng lấy cho mình một chiến thắng lớn. Chuyện phải làm diễn viên quần chúng ngay trong cuộc đời của mình là một việc đáng tiếc vô cùng. Lúc tôi nhìn vào gương thẫn thờ thì khói thuốc đã lượn lờ bốn phía, đột nhiên tôi lại nghĩ tới, thời đại kia của tôi có dáng vẻ như thế nào ấy nhỉ. Năm hai mươi tuổi hình như tôi cũng trông giống hệt Tiểu Mạn, tính cách hướng nội ít nói, khi nào cũng cúi đầu lặng lẽ bước đi. Cái khác chính là lúc đó ở trường tôi không có bạn bè. Mà lý do chỉ vì có một tên con trai tâm huyết dâng trào chạy tới tỏ tình với tôi, sau đó tôi đã bị một đám người coi như kẻ địch chung, bị chửi rủa, bị sỉ nhục. Rồi lại cứ trôi theo dòng suy nghĩ mà nhớ đến Chu Tẫn, tên lưu manh đã thắp sáng cuộc đời dài dằng dẵng đầy tăm tối của tôi, anh đứng ở phía ngược sáng nơi hồi ức cười rộ lên với tôi. Hai hàng mày kiếm đen rậm, đôi mắt luôn chứa đựng ý cười xấu xa, cách năm đổi tháng dời nhưng vẫn sống động và tươi mới như thế. Những hình ảnh nơi quá khứ ấy sẽ khiến tôi bực bội bóp tắt điếu thuốc, rồi lại mất vài phút để hồi phục tâm trạng. Sau đó mang vẻ mặt bình thản như thường ngày đi ra khỏi phòng hóa trang, tới đại sảnh mở một buổi họp thường ngày với các chị em trong team. Họp xong thì ai làm việc nấy. Dưới bầu không khí kiêu xa náo nhiệt ở hộp đêm này, ai cũng phải dùng tinh thần tốt nhất để nghênh đón khách hàng. Trăm lần như một kiểu hát karaoke, chơi xúc xắc, uống rượu, kề vai nói nhỏ, ghé tai thì thầm,... Ở trên bàn đặt một set menu XO, đối với những mẩu chuyện người lớn không quá lố và mấy bàn tay háo sắc có chừng mực thì mọi người đều sẽ nuốt cơn giận vào lòng mà làm đủ phận sự. Hộp đêm bây giờ sao mà so được với ngày trước. Tôi còn nhớ như in, mười năm trước khi ông chủ của Kim Triêu là Phó Lôi hùn vốn với người khác mở KTV thì mới thật sự gọi là loạn lạc. Xã hội đen đầy đường, ở hộp đêm có bay lắc [emailprotected] truồng, có điên cuồng múa thoát y, khi ấy nó gần như đã hình thành một chuỗi sản nghiệp dâm loạn. Mấy hoạt động không muốn người biết cũng có, khi ấy Phó Lôi cũng rất bất đắc dĩ. Bởi vì nếu anh ấy muốn dừng chân cắm rễ ở Hoài Thành này thì không thể không dựa vào người khác, có những chuyện dù không muốn làm cũng chẳng thể cự tuyệt. Nhưng nói đi nói lại thì Phó Lôi vẫn là người may mắn, bây giờ anh ấy đã thành nhân vật có uy tín danh dự, cũng đã tẩy trắng thành công. Hiện giờ ở hai giới hắc bạch trên địa bàn Hoài Thành, nhắc đến tên của anh ấy thôi cũng có thể khiến người ta kiêng kỵ mấy phần. Sản nghiệp dưới danh nghĩa của Phó Lôi rất nhiều, có nhà hàng, câu lạc bộ, công ty khoa học kỹ thuật,... Có lẽ biết tẩy trắng không dễ dàng gì nên mấy hoạt động trái pháp luật như thế bây giờ anh ấy tránh xa chẳng dám đụng. Giống như Kim Triêu đây, rõ ràng là hộp đêm nhưng khi thành phố mở bình chọn toàn dân vào cuối năm thì nơi này cũng được vinh danh trong "Top 10 nơi văn minh nhất" của Hoài Thành. Trước giờ tôi vẫn biết anh Phó Lôi là một kẻ tàn nhẫn. Thông thường Kim Triêu mở cửa tới tầm rạng sáng hai ba giờ là sẽ bắt đầu rượu tản người tan. Lúc gần xong việc thì ai cũng đã uống đến độ người nồng mùi rượu. Đôi khi tan làm có vài cô nàng tinh lực dồi dào còn rủ rê mọi người đi ăn khuya dằn bụng. Tôi rất ít khi tham gia mấy cuộc vui tăng hai của bọn họ, đối mặt với những lời mời nhiệt tình kia cũng luôn cười nhạt từ chối: "Mấy đứa đi ăn đi, chị lớn tuổi rồi không so được với mấy cô nàng trẻ tuổi như các em, giờ còn không về nghỉ ngơi sợ là sớm muộn gì nếp nhăn cũng bò đầy mặt." Bởi vì chất lượng giấc ngủ của tôi không được tốt nên bình thường tôi sẽ đi thẳng về nhà. Cứ vào giờ này ngoài cửa Kim Triêu luôn có rất nhiều taxi dừng ở ven đường. Gần đây mỗi khi tan làm, vừa đi ra đến cửa tôi liền sẽ theo thói quen mà liếc mắt nhìn ra chỗ giao lộ ở phía đông một cái. Quả nhiên, chiếc Mercedes màu đen một tuần nay vẫn luôn đến đúng giờ, dừng đúng nơi kia đã có mặt ở đó. Người ngồi trong xe hẳn đã nhìn thấy tôi, một bóng người cao lớn mạnh mẽ bước xuống xe. Cách một khoảng cách rất xa, người đàn ông kia khoát tay lên cửa xe, đứng ở nơi đó dùng một ánh mắt nặng trĩu nhìn sang. Tôi không để ý tới anh ta, đi thẳng lên taxi rồi báo địa chỉ nhà. Lúc về tới cửa chung cư tôi thanh toán tiền xe xong liền bước xuống, chiếc Mercedes kia không hề ngoài dự đoán mà vẫn đi theo sau. Nếu là người khác có lẽ tôi sẽ còn sợ hãi. Nhưng người này thì không. Tên của anh ta là Diệp Thành, nghề nghiệp là luật sư. Nói chính xác hơn, anh ta là một luật sư rất có danh tiếng ở Hoài Thành. Diệp Thành là con ông cháu cha bên chính trị, tốt nghiệp khoa Luật ở đại học Cửu Kinh, ba là thẩm phán, mẹ là kiểm sát viên. Từ hồi còn đi học anh ta đã vô cùng nổi tiếng, nhờ có sự giới thiệu của nhà trường mà ngay từ lúc còn đang học thạc sĩ, Diệp Thành đã hợp tác với một văn phòng luật sư ở Nam Kinh để cùng xử lý một vụ kháng cáo giám định tư pháp rất nổi tiếng. Hai năm trước anh ta lại cùng bạn đại học thành lập văn phòng luật sư Hoài Kinh, am hiểu nhất là bào chữa các vụ án hình sự và các vấn đề pháp lý khó khăn khác. Tôi biết rõ về anh ta như vậy không chỉ bởi vì tôi cũng từng là sinh viên của Cửu Kinh, mà còn bởi vì một tuần trước tôi vừa đá anh ta xong. Cái từ "đá" này có thể chưa đúng lắm, vì ngay từ đầu giữa chúng tôi đã chẳng phải là một mối quan hệ nghiêm túc gì cho cam. Hai tháng trước văn phòng luật sư của anh ta giúp sếp Lâm của tập đoàn Khải Thị thắng kiện một vụ án tranh chấp kinh tế, sếp Lâm đặt phòng riêng ở Kim Triêu, một hai phải kéo cả văn phòng luật đến đây chúc mừng một phen. Phòng được đặt ở chỗ A Tĩnh, hiệu suất cũng thuộc về team của chúng tôi, sếp Lâm còn vô cùng hào phóng đặt một set Remy Martin nên tôi cũng đi qua mời vài ly rượu. Vì thế nên đã quen biết với Diệp Thành. Lúc ấy trong phòng riêng to như vậy, sếp Lâm và những người khác đều có mấy nàng mời rượu ngồi cạnh. Tiệc rượu hoành tráng, đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn đủ mọi màu sắc cộng với tiếng cười nói rôm rả tạo nên bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Tôi cười nói vài câu với sếp Lâm, sau đó ông ta đã giới thiệu tôi với Diệp Thành. "Đại Yên này, anh nghe A Tĩnh nói em cũng tốt nghiệp ở đại học Cửu Kinh đúng không? Tới đây tới đây, giới thiệu với Diệp đại trạng* cậu đây một bạn học cùng trường, là đại mỹ nhân đấy nhé!" [*Đại trạng: Cách gọi luật sư ở Hong Kong] Trong phòng có rất nhiều người nên ngay từ đâu tôi không chú ý đến anh ta. Nhưng đợi đến khi vừa liếc tới, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau không khí dường như đã đông lại. Giữa người với người luôn chú ý chút nhân duyên, cái duyên có ngay từ lần đầu chạm mắt. Diệp Thành còn rất trẻ, cũng rất tuấn tú. Đó là kiểu đẹp trai chính trực vô cùng phù hợp với nghề nghiệp mà một luật sư tinh anh nên có. Mái tóc đen nhánh được tạo hình một kiểu tóc trông rất đẹp, sạch sẽ gọn gàng không hề có chút rối loạn. Trán cao mũi thẳng, đôi môi mỏng đang mím chặt, ngũ quan đoan chính chẳng hề có điểm nào để xoi mói. Anh ta đeo một chiếc kính gọng vàng, nhìn trông nho nhã lịch sự, cũng vừa lúc che giấu được tia sáng lóe lên dưới đôi mắt sâu thẳm kia. Chỉ cần một ánh mắt tôi cũng đã biết tôi nên phát sinh chút gì đó với anh ta. Trong lời đồn Diệp Thành không thích uống rượu, tính cách lại lạnh lùng yên tĩnh, dù cho là trong giờ làm việc hay ngoài giờ làm việc thì vẫn luôn giữ nguyên dáng vẻ ít nói ít cười. Đêm nay cũng giống với lời đồn đãi đó, tuy anh ta bị phía đối tác của văn phòng luật cố ý kéo tới nhưng từ đầu đến cuối đều không uống một giọt rượu, bên người cũng không có bất kì một cô gái nào ngồi cạnh. Có thể nhìn ra anh ta không quá thích nơi này, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhưng mắt thường đều có thể nhìn thấy đôi lông mày đang nhíu lại kia đã nói lên hết sự bực dọc từ đáy lòng. Cũng may sau đó tôi đã giải cứu cho anh ta. Tôi ngồi cạnh anh ta, ngẩng đầu lên liền chạm phải ánh mắt dò xét của anh. "Chào luật sư Diệp." "Cô cũng tốt nghiệp từ đại học Cửu Kinh?" Thanh âm của Diệp Thành trong trẻo lạnh lùng, có thêm chút trầm thấp rất dễ nghe. Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, trên mắt kính phản chiếu ra vài tia sáng, chiếu đến nỗi con ngươi đen kịt kia cũng hiện ra chút thâm trầm. Khi anh ta đã có lòng tò mò với một cô gái rồi chủ động lên tiếng hỏi han thì tôi biết rõ, anh ta không ghét tôi. Tôi vẫn biết ngoại hình của mình không tệ, nhiều năm trà trộn nơi phong nguyệt đã lắng đọng ra một nụ cười kéo léo mà dịu dàng trên gương mặt này. Nếu như tôi muốn thì sự dịu dàng này còn sẽ mang chút gợi cảm khó kìm. Tôi tốt nghiệp ở Cửu Kinh, lớn hơn anh ta một khóa nên cũng tính là đàn chị của anh. Nhất định Diệp Thành sẽ vô cùng ngạc nhiên, một sinh viên tốt nghiệp ở đại học danh giá như tôi tại sao phải đến hộp đêm làm việc. Những thứ này không cần tôi giải thích với anh ta, nếu như anh ta có hứng thú với tôi rồi bỏ chút công sức hỏi han thì cái gì muốn biết cũng sẽ biết. Rạng sáng hôm đó lúc Diệp Thành chuẩn bị rời đi, tôi chủ động hỏi anh ta rằng có thể đưa tôi về nhà không. Anh ta ngồi trong xe nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, đôi lông mày nhướng lên một lát. Cũng không biết anh ta nghĩ tới chuyện gì, cuối cùng ngầm đồng ý để tôi mở cửa xe ngồi lên ghế phụ. Tới dưới cổng chung cư, lúc xuống xe tôi vừa cười vừa hỏi anh ta một câu: "Có muốn lên nhà tôi uống ly cà phê không?" Một lời ám chỉ quá rõ ràng, ai cũng là người trưởng thành, chẳng có gì phải che lấp hay giấu giếm. Ánh mắt tôi vô cùng bằng phẳng, nhìn anh ta bằng vẻ mặt tự nhiên, phảng phất như dù anh ta có cự tuyệt hay không thì cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì ảnh hưởng đến toàn cục. Anh ta nhếch môi nhìn chăm chú vào tôi, cuối cùng hỏi một câu: "Cô ở một mình sao?" "Tất nhiên." "....Có cần đi cửa hàng tiện lợi mua đồ không?" "Không cần, nhà tôi có." Tôi khẽ cười, nhìn anh ta bằng ánh mắt dịu dàng, khóe môi cũng cong hơn: "Có rất nhiều." Lúc bốn mắt nhìn nhau tôi thấy Diệp Thành nhíu mày lại, giờ khắc này tôi có thể nhìn ra sự chần chờ và do dự của anh ta. Có lẽ tôi biết anh ta đang nghĩ gì trong lòng, một bên là gông xiềng đạo đức, một bên là người phụ nữ có dung mạo mỹ lệ, còn khiến anh ta rất có thiện cảm. Người phụ nữ này còn cười rộ lên như một con hồ ly, bình thản tự nhiên mà dụ dỗ anh. Mà anh ta lại vừa lúc đang độc thân, ngay trong độ tuổi tinh lực tràn đầy. Anh ta là luật sự, không phải thánh nhân, cho nên anh tự nguyện mắc câu. Ngay từ đầu dáng vẻ của luật sư Diệp còn khá kiềm chế, đợi đến lúc lên lầu tháo cặp mắt kính kia ra, vừa kéo áo sơ mi xuống đã bại lộ ngay hình dáng một kẻ văn nhã bại hoại. Ngày hôm sau lúc anh ta đi tôi còn chưa tỉnh ngủ. Chờ đến lúc tôi tỉnh lại đã là mười một giờ trưa. Trên tủ đầu giường để lại một xấp tiền mặt. Rất tốt, theo như nhu cầu, sẽ không ai có gánh nặng trong lòng. Tôi ngồi trên chiếc ghế mây ở ban công, ngay lúc mặt trời chói chang thì châm một điếu thuốc, kẹp nó ở đầu ngón tay ngắm nhìn một lúc, nhìn đốm lửa nhỏ nhoi không đáng nói kia từ từ cháy tới khi biến thành một đống tro tàn. Lúc lửa sắp tắt, tôi hít một hơi thật mạnh. Cảm giác thuốc lá tan vào lá phổi không hiểu sao lại khiến lòng người thoải mái đến kỳ lạ.   Mời các bạn mượn đọc sách Tro Tàn Rực Cháy của tác giả Mễ Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sơn Hà Chẩm (Trưởng Tẩu Làm Vợ)
Tên khác: Trưởng tẩu làm vợ Tác giả: Mặc Thư Bạch Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, trong ngọt có đắng, cảm động, sạch, tỷ đệ luyến, mưu quyền tranh đấu, HE. Độ dài: 164 chương + 6 PN Tình trạng: Hoàn Kiếp trước, Sở Du vì Cố Sở Sinh mà hy sinh mọi thứ. Nàng vì một tình yêu đơn phương mà đánh đổi cả danh dự, thân phận và tương lai. Khi Cố gia gặp nạn, Cố Sở Sinh bị lưu đày ngoài biên quan, nàng bất hiếu từ bỏ mối hôn sự mà phụ mẫu đã an bài, một mình vượt ngàn dặm xa xôi đi tìm Cố Sở Sinh. Nàng ở bên hắn 6 năm, cùng hắn trải qua đoạn đường gian khổ nhất, vì hắn chăm lo gia đình, vì hắn hạ sinh hài tử… Đến khi Cố Sở Sinh công thành doanh toại, từng bước thăng quan, người hắn muốn chia sẻ lại không phải là nàng, mà là Sở Cẩm - muội muội của nàng, vị hôn thê cũ của hắn.  Phút cuối cùng của cuộc đời, Sở Du đã từng tự hỏi bản thân, vì một tình yêu mà chấp mê bất ngộ cả đời, có đáng không?    Năm ấy, Cố Sở Sinh không cần nàng, là nàng cưỡng cầu, nhất quyết muốn đi theo. Năm ấy, người Cố Sở Sinh chờ là Sở Cẩm, là nàng đã quá tự tin khi nghĩ rằng mình có thể dùng hành động và thời gian để làm hắn yêu nàng.   Nàng hận bọn họ, nhưng lại càng hận bản thân hơn, vì ngàn sai vạn sai là do nàng quá chấp niệm mù quáng, chỉ biết không cam lòng tranh giành một tình yêu không thuộc về mình, chẳng khác nào con thiêu thân lao đầu vào lửa đỏ, vốn đã định sẵn sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu có kiếp sau, nếu còn cơ hội, nàng sẽ không bao giờ yêu hắn, sẽ không bao giờ hy sinh tất cả để đuổi theo người nam nhân vô tâm này. Nàng chỉ sống vì bản thân, vì những lý tưởng còn đang dang dở… “Nếu được tái sinh, xin nguyện cùng quân, không còn vướng mắc...” Lại một lần nữa mở mắt ra, Sở Du được quay lại 12 năm về trước, khi nàng vẫn còn là đích trưởng nữ của phủ tướng quân, là vị đại tiểu thư con nhà võ hiên ngang oai hùng, tay cầm trường thương, thần thái ngạo nghễ.  Giờ đây, Sở Du không yêu Cố Sở Sinh, có lẽ cũng chẳng còn hận. Bởi không yêu lấy đâu ra hận, cứ coi như kiếp trước là một giấc mộng Trang Chu, người tỉnh mộng tàn. Nàng sẽ trân trọng cơ hội mà ông trời đã ban cho nàng. Bởi kiếp này, mọi thứ chỉ mới bắt đầu… Mối hôn sự kiếp trước mà phụ mẫu đã an bài, Sở Du cũng muốn sửa sai. Năm ấy, người có hôn ước với nàng là thế tử Vệ Quân của Trấn Quốc Hầu - một nam nhân quang minh lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong. Từ thời khai quốc đến nay, nhiều thế hệ của Vệ gia trung liệt, yêu nước. Con cháu trong nhà sinh ra đều là người tài đức, có thể nói Vệ Quân và toàn bộ Vệ gia đều là đấng nam nhi kiên cường bảo vệ quốc gia, là những người anh hùng mà Sở Du luôn kính phục. Nhưng vận mệnh Vệ gia chỉ có thể dùng hai chữ “tiếc hận” để miêu tả. Kiếp trước, nam nhân của Vệ gia đều tử chiến nơi sa trường, bảy người hăng hái ra chiến trận, trở về chỉ là bảy bộ quan tài cùng bài vị tang thương, để lại thê tử, hài nhi cùng với tiểu công tử nhỏ tuổi nhất Vệ Uẩn lạc lõng đối mặt với một Vệ gia đang suy sụp.  Những con người trung quân ấy xứng đáng có kết cục hạnh phúc, mà không phải phơi thây nơi sa trường, chết cũng không được lành lặn. Sở Du muốn thay đổi kết cục của Vệ gia, thay đổi số mệnh của Vệ Quân. Bởi ngày nàng lên kiệu hoa trở thành thế tử phi của Trấn Quốc Hầu chính là ngày Vệ gia xuất binh ra chiến trường… Nhưng có những ván bài sinh tử, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được kết cục, có những mất mát đã được an bài liền không thể né tránh... Sở Du cũng vậy, nàng trọng sinh biết trước tương lai, nhưng cũng chẳng phải thần tiên mà cứu vớt tất cả. Bảy nam nhân của Vệ gia rốt cuộc cũng không thoát khỏi số mệnh. Giờ đây, Vệ Quân mất rồi. Người phu quân từng ngượng ngùng hứa sẽ trở về vén khăn voan cho nàng đã đi rồi… Vệ gia cũng giống như kiếp trước, chỉ còn mỗi người thiếu niên Vệ Uẩn trở về. Nhưng lần này, nàng muốn sát cánh cùng Vệ Uẩn vực dậy Vệ gia, vì lòng kính phục nàng dành cho họ, vì nàng là thê tử của Vệ Quân, cũng bởi vì nàng không đành lòng để một thiếu niên đơn độc chống chọi tương lai gió tanh mưa máu phía trước... Con đường này tuy khó khăn, nhưng Vệ Uẩn, đệ không cần sợ, có ta đi cùng đệ, cứ bước về phía trước rồi ánh sáng cũng sẽ đến. *** Lần đầu gặp Sở Du, Vệ Uẩn đã nghịch ngợm nói nhỏ với đại ca nhà mình rằng “tẩu tử thật xinh đẹp”. Ngày hôm ấy, nàng mặc hỉ phục, đầu đội mũ phượng, nghiêng người tựa vào cạnh cửa, khuôn mặt tuyệt mỹ nở một nụ cười tùy ý tiêu sái. Hôm ấy, trống nhạc linh đình, người người vui mừng chúc phúc mối lương duyên. Nhưng niềm vui lại chóng tàn, khăn voan chưa vén, giao bôi chưa cạn, Vệ gia đã phải xuất binh ra chiến trường, vị tân nương mới cũng chẳng có một hôn lễ trọn vẹn...  Lần thứ hai gặp Sở Du, là khi nàng cưỡi ngựa đuổi theo quân Vệ gia, tay cầm dây cương lao đi trong gió, bộ hỉ phục đỏ thẫm nhiễm đầy mưa và bụi đường. Là khi nàng ngẩng cao đầu, đề cao thanh âm, bình tĩnh nói: “Thiếp thân nguyện theo phu quân xuất chinh.” Nhưng bởi quân lệnh như núi, bởi vì Vệ gia chưa bao giờ để nữ tử ra chiến trận, nàng cũng chỉ có thể quay về. “Quân Vệ gia lại tiếp tục lên đường, trong một khoảnh khắc Vệ Uẩn ngẫu nhiên quay đầu, trên bình nguyên trải dài thẳng tắp đến chân trời, phía sau nữ tử là tường thành sừng sững. Trời đã dần chuyển sang màu vàng úa của mùa thu, nữ tử áo đỏ cưỡi ngựa, tách biệt ra khỏi sắc vàng khô héo của miền hoang dã.  Nàng vừa giống như đưa tiễn, lại giống như đợi chờ. Khuôn mặt gầy, đường nét rõ ràng, mắt nhỏ dài, ẩn chứa sự điềm tĩnh. Cuộc đời này của chàng đã từng gặp vô số nữ tử nhưng chưa bao giờ gặp một người đẹp đến chấn động lòng người, như đập thẳng vào mắt, đâm thẳng vào tim như vậy.” Lần thứ ba gặp Sở Du, chàng trở lại với tấm bài vị trên tay, theo phía sau là bảy bộ quan tài, tiền giấy bay đầy trời, không gian yên tĩnh phảng phất như một tòa thành quỷ… Ngày ấy, chàng đi đến trước mặt nàng, quỳ một gối, cao giọng mở miệng: “Vệ gia Vệ Uẩn, cùng phụ thân, các huynh trưởng trở về!”.  Ngày ấy, là chàng thất tín, không thể mang đại ca trở về... Ngày ấy, chàng nghe được âm thanh ôn hòa ấm áp của nàng: “Không sao, tiểu thất có thể bình an trở về, ta cũng rất vui mừng.” Ánh mắt của nàng còn hàm chứa nước mắt, nhưng lại mang theo sự cứng cỏi và ôn nhu, vực chàng đứng dậy sau bao tang thương, mất mát. Sở Du cùng Vệ gia trải qua những năm tháng gian khổ nhất, Sở Du cùng Vệ Uẩn xây lại một Trấn Quốc hầu phủ đã suy tàn. Rồi tự bao giờ, chàng sợ hãi một Vệ gia không có Sở Du, sợ hãi nàng sẽ rời khỏi nơi này đi tìm hạnh phúc mới. Nhưng nàng là tẩu tử, đại ca đã mất, chàng có tư cách gì giữ nàng lại? Nàng nói, sinh tử của ta, không liên quan đến đệ. A Uẩn, không có ai sẽ làm bạn với đệ cả đời. Nếu đệ muốn hứa với ai cùng sinh cùng tử, trừ bỏ thê tử của đệ, ai cũng không có tư cách... Chỉ có thê tử mới có tư cách này. Nhưng chàng chỉ nghĩ làm bạn với nàng cả đời. Rốt cuộc thì tình cảm này bắt đầu nảy mầm từ bao giờ? Là khi nào thì chàng bắt đầu động tâm? Phải chăng, là lúc nàng mềm nhẹ xoa đầu an ủi hay là khoảnh khắc nàng say rượu hiên ngang múa động trường thương?  Vệ Uẩn phân không rõ cũng chẳng muốn biết bởi một phần ỷ lại cùng kính trọng giờ đây đã hóa thành tình cảm nùng liệt bật ra thành tiếng “Ta yêu nàng... A Du” Liệu Vệ Uẩn và Sở Du có thể cùng nhau viết nên một kết thúc có hậu sau tất cả những biến cố đau thương mà cả hai đã dùng nước mắt và máu đỏ để vượt qua hay không? Mời các bạn dõi theo câu chuyện đến những dòng cuối cùng để tìm đáp án nhé. * * * “Sơn Hà Chẩm” là một bức tranh đầy màu sắc về thịnh thế khói lửa, về tình yêu và sự hy sinh.  Ở đó, ta thấy một Sở Du mạnh mẽ kiên cường, một Vệ Uẩn lạnh lùng mang trên mình mối thù gia tộc, một Cố Sở Sinh dùng cả đời để hối lỗi bù đắp cho những sai lầm của kiếp trước và cả một Sở Cẩm, người vừa đáng thương vừa đáng ghét, liệu có cơ hội nào cho nàng ấy quay đầu... Tất cả các nét bút cùng tạo nên một câu chuyện tuyệt đẹp. Nội dung hay được kết hợp với lối hành văn chặt chẽ, bộ truyện giống như cuốn phim dài đưa người đọc vào từng khung cảnh hào hùng hay lãng mạn, vào từng cung bậc cảm xúc ngọt ngào hay bi thương của các nhân vật.  Vì vậy, nếu bạn đang tìm một bộ truyện hay và giàu cảm xúc về mặt nội dung lẫn văn phong thì đây là lựa chọn thích hợp dành cho bạn đấy ạ. Đừng vì những ngày giáp Tết bận rộn mà bỏ qua câu chuyện đáng đọc này nhé ^^ _______ “ ”: Trích dẫn trong truyện Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Chín tháng mưa thu hơi hàn, đình viện nội truyền đến tiếng mưa rơi tí tách tí tách, hỗn tạp tụng Phật tiếng động rơi vào trong tai, làm Sở Du thần trí có chút hoảng hốt, mơ màng sắp ngủ. Trên người nàng mang theo lạnh lẽo, dưới trướng có như châm thứ giống nhau đau, tựa hồ là quỳ hồi lâu. Bên ngoài là quen thuộc lại xa xôi tiếng ồn ào. “Nàng lập tức muốn xuất giá, như vậy quỳ, quỳ hỏng rồi làm sao bây giờ?!” “Ta nghe không được ngươi nói này đó đạo lý không đạo lý, ta liền thả hỏi nàng hiện giờ nửa bước bán ra tướng quân phủ chưa từng?! Nếu không có, có cái gì hảo phạt?!” “Hiện giờ đánh cũng đánh quá, mắng cũng mắng quá, các ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?” Nữ nhân trong thanh âm mang theo khóc nức nở: “Một hai phải bức tử A Du, lúc này mới chịu từ bỏ sao?!” Là ai? Sở Du suy nghĩ có chút tan rã, nàng ngẩng đầu lên, trước mặt là thần sắc từ bi Quan Âm Bồ Tát, hương khói lượn lờ mà thượng, làm Bồ Tát bộ mặt có như vậy vài phần mơ hồ. Này tôn chạm ngọc Bồ Tát giống làm Sở Du trong lòng có chút kinh ngạc, bởi vì này tôn Bồ Tát giống ở nàng tổ mẫu qua đời là lúc, liền theo làm chôn cùng táng hạ. Mà nàng tổ mẫu qua đời đến nay, đã gần đến mười năm. Nếu nói chạm ngọc Bồ Tát giống làm nàng giật mình, kia thần trí dần dần trở về sau, nghe thấy bên ngoài thanh âm kia, Sở Du liền càng cảm thấy đến kinh ngạc. Thanh âm kia, rõ ràng là nàng kia bốn năm trước mất mẫu thân! Đây là nơi nào? Nàng trong lòng kinh ngạc, dần dần nhớ tới kia thần chí không rõ trước cuối cùng một khắc. Kia hẳn là mùa đông, nàng nằm ở dày nặng trong chăn, quanh thân là thấp kém than lò thiêu đốt sau sinh ra khói đen. Có người cuốn mành tiến vào, mang theo một cái không đến tám tuổi hài tử. Nàng người mặc màu thủy lam gấm Tứ Xuyên tài chế váy dài, ngoại lung vũ hạc áo khoác, mượt mà trân châu khuyên tai rũ ở nàng nhĩ sườn, theo nàng động tác nhẹ nhàng phập phồng. Nàng đã năm gần 30, lại như cũ mang theo thiếu nữ độc hữu kia phân thiên chân tươi đẹp, cùng nằm ở trên giường bệnh nàng hoàn toàn bất đồng. Nàng cùng trước mặt nữ tử là một trước một sau đồng thời sinh ra, nhưng mà trước mặt người thượng còn dung mạo như lúc ban đầu, nàng lại đã tựa tuổi già tang thương. Nàng đôi tay thô ráp tràn đầy vết thương, trên mặt nhân trường kỳ ưu sầu tế văn mọc lan tràn, một đôi mắt tất cả đều là tĩnh mịch tuyệt vọng, mảy may không thấy năm đó tướng quân phủ đại tiểu thư kia phân hiên ngang tư thế oai hùng. Mời các bạn đón đọc Sơn Hà Chẩm (Trưởng Tẩu Làm Vợ) của tác giả Mặc Thư Bạch.
Trầm Vụn Hương Phai
Đây là câu chuyện về những tình yêu thầm lặng. Đây là câu chuyện về sự hồi sinh của một trái tim tưởng như đã hoá tro tàn… Nhan Đàm là một yêu tinh hoa sen. Dư Mặc, một con cá thành tinh, là chủ nhân của nàng. Nhan Đàm cùng Dư Mặc phiêu bạt khắp phương trời, tìm ăn những linh hồn bẩn thỉu, độc ác để “bồi bổ thân thể”. Cho tới một ngày, xui xẻo ập đến khi họ gặp phải thiên sư Đường Châu, một linh hồn tinh khiết chuyên trừ yêu diệt ma, bảo vệ bách tính, tạo phúc cho nhân gian. Không có đen đủi nhất, chỉ có đen đủi hơn, Nhan Đàm không ngờ rằng chút rắc rối nhỏ này đã cuốn nàng, Đường Châu và cả Dư Mặc vào những hiểm nguy trùng trùng trên con đường đi tìm thần khí thượng cổ, càng không ngờ rằng từ đây, những đau thương trong quá khứ tưởng như đã bị chôn vùi vĩnh viễn giờ đây lại sống lại, đe doạ cướp đi hạnh phúc của hiện tại. * * * * * Một ngày xa xưa đó, nơi thiên cung xa xôi chín tầng trời, có đôi tứ diệp hạm đạm song sinh ra đời bên bờ Dao Trì, một bông mang tên Chỉ Tích, một bông tên Nhan Đàm. Chỉ Tích thông minh, dịu dàng, cẩn trọng, chu đáo. Nhan Đàm nghịch ngợm, bướng bỉnh, quậy phá. Nàng không thích học hành chỉ thích rong chơi, không thích đọc sách chỉ thích trêu chọc con cá của Nam Cực tiên ông. Ấy vậy mà bông hoa ương bướng đó lại sớm vướng phải lưới tình. Cuộc chiến tiên ma nổ ra, thiên giới giành thắng lợi nhưng thương vong vô số. Ứng Uyên thần quân uy phong lẫm liệt một thời nay phải lay lắt qua ngày trong thân xác tàn tạ. Đôi mắt bị mù, cơ thể bị độc dược giày vò, mỗi ngày trôi qua là một ngày đày ải. Nhưng một Ứng Uyên thất thế lại khiến trái tim Nhan Đàm rung động. Nàng yêu Ứng Uyên. Vì hắn, nàng có thể bứt từng cánh hoa để giúp hắn trị độc. Vì hắn, hình phạt đốt da róc thịt nàng cũng chịu đựng được. Vì hắn, nàng nguyện dùng nửa trái tim của tứ diệp hạm đạm để chữa bệnh cho hắn. Cũng có sao đâu, dù sao cả trái tim này cũng nguyện trao cho hắn rồi. Người khác có thể nghĩ Nhan Đàm ngu ngốc. Nhưng Nhan Đàm trước giờ có để ý ánh mắt, suy nghĩ của người khác bao giờ. Nàng luôn chỉ làm những gì nàng muốn làm. Nàng chưa từng yêu và giờ nàng đã yêu một lần thì hi sinh tất cả vì hắn có gì mà đáng tiếc. Nhưng đến cuối cùng, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Đôi mắt của Ứng Uyên đã khỏi. Nhưng hắn không nhận ra nàng hay dù nhận ra cũng vờ như không nhận ra? Dù thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Một nửa trái tim của Nhan Đàm đã dâng cho hắn, nửa còn lại cũng như trầm hương chỉ còn lại chút tro tàn. Nhan Đàm từ bỏ tiên thể, gieo mình xuống dòng luân hồi. Những tưởng từ đây có thể cắt đứt tơ tình nào ngờ linh hồn bị thương tổn của Nhan Đàm lang thang bên dòng Dạ Vong Xuyên đến hơn tám trăm năm. Đến khi thoát ra, Nhan Đàm đã không còn là Nhan Đàm của ngày xưa. Chỉ có điều, Nhan Đàm không biết rằng khi nàng còn đang lạc hướng bên bờ Vong Xuyên, có một con cá nhỏ ngốc nghếch vẫn đang ở trong đầm sen của Nam Cực tiên ông ngóng đợi nàng. Hắn ngóng đợi một cô tiên hoa ngu ngốc ham chơi đến chọc phá hắn, đọc sách cho hắn nghe. Tiên hoa đó đáng ghét lắm nhưng hắn vẫn ngóng đợi nàng. Ngờ đâu một lần đợi này lại là đợi cả đời. Con cá bé nhỏ cuối cùng cũng đến ngày có thân xác. Không chần chừ, không do dự, rời khỏi thiên giới, hắn đi tìm nàng… * * * * * Thế gian có muôn vàn kiểu yêu. Có kẻ khi yêu nguyện dâng hiến trọn vẹn cho người mình yêu, chấp nhận mọi đau đớn để người ấy được hạnh phúc mà không cần hồi báo. Có kẻ thì chỉ lẳng lặng mà yêu, bên người ấy chở che, chắn mọi sóng gió, để người ấy cảm nhận được tình cảm của mình, chưa bao giờ ép buộc. Có kẻ lại không biết yêu, đến khi nửa kia của mình đã thực sự rời xa thì mới biết xúc cảm ấy chính là động lòng. Trầm vụn hương phai là một câu chuyện dài về một hành trình dài đẵng đẵng cùng với những tình yêu dai dẳng của hai nhân vật chính và các nhân vật phụ. Nhan Đàm là một thiên tiên vô ưu, nghịch ngợm của tiên giới. Nàng trót đem lòng yêu Ứng Uyên đế quân trong những tháng ngày đen tối nhất của đế quân. Hẳn phải gọi là đen tối theo đúng cả nghĩa đen và nghĩa bóng: sau trận giao đấu Ứng Uyên đã bị mù, bị huỷ dung, bị hỏa độc tra tấn. Nàng lặng lẽ ở bên chăm sóc, cùng trò chuyện và an ủi tâm hồn Ứng Uyên. Nàng nguyện dùng cơ thể của chính mình, hoa và tim của hạm đạm, làm thuốc chữa lành vết thương cho người ấy. Nàng chấp nhận gánh hình phạt trên thiên hình đài mà không một lời oán thán. Nhưng hình phạt ấy làm sao có thể đau đớn bằng việc Ứng Uyên không nhận ra nàng, không thấu tình cảm của nàng, hiểu lầm nàng. Đau đớn ấy khiến nàng sẵn sàng từ bỏ tiên tịch, nhảy xuống Thất thế luân hồi, để rồi bơ vơ như cô hồn dã quỷ, lang thang suốt 800 năm tại dòng Vong Xuyên nơi Minh phủ. Dư Mặc, nguyên thân là con cá Cửu Kỳ của Nam Cực tiên ông. Hắn gặp Nhan Đàm từ những ngày vẫn còn chưa hoá thành người. Cảm xúc của hắn đối với nàng từ ghét bỏ dần trở nên vấn vương, lưu luyến mỗi lần gặp mặt. Từ bao giờ hắn lại có cái cảm giác tự ti đến thế khi thấy nàng vui vẻ cười nói bên vị đế quân cao cao tại thượng kia? Hắn ngóng trông đến ngày hắn có thể hoá thành người để sánh bước bên nàng. Ấy thế mà đến một ngày chờ mãi chờ mãi chẳng thấy nàng đâu. Hoá ra hắn vẫn chậm một bước, nàng đã tuyệt vọng về tình yêu mà rời bỏ thiên giới. Hắn đã mất nàng vĩnh viễn rồi ư? Hàng trăm năm đã trôi qua, những tưởng hắn đã quên dung nhan của nàng, ấy vậy mà ngày gặp lại, chỉ bằng cái liếc mắt, hắn đã nhận ra nàng. Hắn giữ nàng lại bên mình, dùng tấm chân tình mà đối đãi với nàng. Hắn bao dung và tha thứ cho mọi lỗi lầm của nàng. * * * * * Bầu trời vừa giũ sạch tuyết. Tịch dương bên đường chân trời đỏ rực như quả cầu lửa, lớp tuyết mỏng bên rìa sông cũng được mạ một màu đỏ nhàn nhạt, trông thực đẹp mắt. Hồ Mãn lảo đảo bước đi trên nền đất phủ đầy tuyết, trên những nơi hắn đã đi qua máu tươi nối thành một vệt dài. Hắn là một đại đạo tặc tiếng ác đồn xa, nhưng lại bị trúng kế giữa lúc đang thăm dò con mồi, rơi vào kết cục thảm bại như bây giờ. Hắn trút một hơi thở dài, xé toạc một mảng gấu áo, ngồi xổm xuống băng lòng bàn chân lại. Bị truy lùng ba ngày ba đêm, đôi giày lụa sớm đã bị những bụi gai và đất đá trên núi nghiền rách, hai chân hắn vừa lạnh cóng vừa đau âm ỉ, e là đã bị bỏng tuyết. Hắn vừa đói vừa khát, chậm chạp đi về phía bờ sông. Vào mùa này muốn bắt được một con cá tươi e không phải việc dễ dàng gì. Thế nhưng với công phu không tồi của tên đại tặc hắn đây mà nói, hẳn cũng không phải quá khó khăn. Hắn sờ sờ túi áo, trên người chỉ có một chiếc khăn tay và vài mẩu bạc vụn, không hề có que đánh lửa. Không có que đánh lửa, nghĩa là dù hắn có bắt được cá đi nữa, cũng chỉ có thể ăn sống nuốt tươi. Nếu là ngày thường, hắn tuyệt đối sẽ không chịu phải khổ sở như vậy, nhưng giờ lại đang là lúc hắn đói rét thê thảm như con chó hoang không nhà, những tia sáng cầu sinh trỗi dậy trong mắt, hắn đã không thể quản nhiều như vậy nữa rồi. Hồ Mãn khập khiễng bước tới bên bờ, đang định cởi bỏ ngoại bào lội vào lòng sông thì thình lình nghe thấy có tiếng nước động khe khẽ. Từ trong bãi sậy cách đó khoảng hai mấy bước chân lộ ra một nửa thân thuyền, một nữ tử người khoác y sam màu xanh lục nhạt đang nửa quỳ nửa ngồi trên đuôi thuyền, nhúng một chiếc khăn tay vào nước sông vò rửa, xong lại vớt lên, vắt khô. Hai ống tay áo phất nhẹ, để lộ bên trong một đôi cổ tay trắng muốt không chút tì vết. Hồ Mãn hai mắt long lên, cảnh giác nhìn quanh. Những kẻ vây bắt hắn đã bị cắt đuôi bỏ lại phía sau, nơi hoang sơn dã địa bên bờ sông Lan Khê này, làm gì còn vết tích nào của người sinh sống. Hắn khom lưng, từ từ tiến gần tới con thuyền nhỏ. Nữ tử đang quỳ trên đuôi thuyền kia lại không hề mảy may cảm giác được có người đang đến gần, nàng lấy một tấm ngoại bào từ trong chiếc chậu gỗ sau lưng mình cho vào nước, bắt đầu giặt giũ. ... Mời các bạn đón đọc Trầm Vụn Hương Phai của tác giả Tô Mịch.