Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhật Ký Yêu Thầm - Khúc An Nhị Hào

Gần đây Liêu Sở Sở có thích một người.* Yên tâm, “gần đây” của Liêu Sở Sở đi đến kết thúc có hậu rồi và chỉ dài có 9 chương thôi :v Câu chuyện bắt đầu vào một ngày trời trong xanh, Liêu Sở Sở trong bộ đồ ngủ nhàu nhĩ và đầu tóc rối bù chạy xuống dưới tầng kiểm tra hòm thư. Yep, đúng thế, người ta mặc đồ ngủ đi kiểm tra hòm thư còn gặp được crush, trong khi bạn lên đồ lồng lộn, hí hửng ra ngoài thì cũng chỉ gặp được cậu em lái Grab thôi :). Không những thế, crush của Liêu Sở Sở còn… À mà khoan đã, Liêu Sở Sở đâu có biết gì về crush của mình đâu. Tên không biết. Tuổi không hay. Đến mặt mũi như thế nào cũng không rõ. Cô bé chỉ biết Cậu ấy sống ở khu nhà đối diện và đoán rằng Cậu ấy học cùng trường với mình. Mọi thứ về Cậu ấy đối với Liêu Sở Sở đều vô cùng mơ hồ, chỉ có cảm giác hồi hộp và nhịp tim rộn ràng của cô bé là rõ ràng. Thực tế đã chứng minh rằng một khi ông trời đã muốn cho bạn có “gấu” thì dù có đi đến đâu “gấu” cũng vồ theo bạn. Sau cái ngày đẹp trời đó, Liêu Sở Sở đã gặp lại Cậu ấy không chỉ một mà một cơ số lần. Giờ thì Liêu Sở Sở đã biết Cậu ấy, nhầm, Anh ấy là đàn anh học cùng trường với cô, biết Anh ấy có đôi mắt một mí và phong thái u buồn rất nghệ sĩ, biết Anh học chuyên về tự nhiên và chẳng có chút gì liên quan đến nghệ thuật cả, biết tính tình Anh ấy hơi thất thường, có những khi rất mực dịu dàng (như lúc che ô cho Sở Sở đi trong mưa chẳng hạn), có những khi lại bực bội vô cớ (ví dụ như lúc thấy Sở Sở được cậu bạn cùng lớp đèo về, lại còn cười cười nói nói nữa chứ). Quan trọng nhất là, Liêu Sở Sở biết anh sắp lên Đại học rồi. Anh sắp theo học ở một ngôi trường rất xa, rất danh giá mà với kết quả học tập của mình hiện giờ, Liêu Sở Sở biết chắc cô bé sẽ không cách nào đuổi theo anh được. Nỗi đau lớn nhất khi yêu thầm không phải là bạn yêu người đó mà người đó chẳng hề hay biết, vì một khi đã lựa chọn yêu thầm, bạn đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng anh ấy thuộc về thế giới của mọi người, còn bạn sống trong thế giới của riêng mình bạn. Nỗi đau lớn nhất khi yêu thầm chính là đến cả cơ hội để thầm yêu người đó cũng không còn. “Nói cách khác, chỉ sau một tháng nữa thôi, cô sẽ không còn được thấy người này nữa. Cảm xúc của Liêu Sở Sở đột nhiên chìm xuống. Cô yên lặng cúi đầu, không lên tiếng nữa. Cậu cũng không nói gì thêm, hai người bèn im lặng chờ trời tạnh mưa. Mấy tháng trước Liêu Sở Sở cũng đã nhận ra rằng mỗi lần gặp cậu cô đều thấy rất vui, cho nên cô mới không thể tự chủ được mà thường xuyên nhớ tới anh, mỗi ngày đều mong chờ khoảng thời gian ngắn ngủi được gặp nhau dưới lầu. Đây là lần đầu tiên cô thích một người, cũng không dám nghĩ quá xa, chỉ cảm thấy mỗi ngày tan học được gặp cậu đã rất hạnh phúc rồi. Nhưng hôm nay cô bỗng nhận ra cậu rồi cũng sẽ phải tốt nghiệp. Cậu sắp thi vào đại học, thi xong cũng sẽ không ở trường trung học này nữa, cô cũng chẳng còn được gặp cậu mỗi ngày tan học. Cậu có thể sẽ đi học đại học, rời xa khu nhà nhỏ, rời xa thành phố này, chạy đến một nơi rất xa, rất xa, xa đến nỗi rất có thể họ sẽ không còn cơ hội gặp lại. Liêu Sở Sở cảm thấy rất khó chịu. Trong khoảnh khắc ấy, cô đột nhiên rất muốn nói suy nghĩ của mình cho người bên cạnh biết, nói cho cậu biết trong một năm qua tình cảm của cô đối với cậu đã thay đổi từ tò mò đến quan tâm, từ quan tâm đến yêu thương như thế nào. Hai người rất nhanh sẽ chia ly, như chí ít cô đã có thể nói ra tình cảm của mình, chí ít mối tình đầu của cô sẽ không lặng lẽ héo tàn với thời gian, không phải sao?” * * * * * Ngay từ những câu đầu tiên của bài review này, tôi đã lấy cái kết có hậu ra để dụ các bạn đọc truyện. Ừ thì tôi thừa nhận là tôi cũng mong truyện kết thúc có hậu lắm. Nhưng khi nhìn lại từ đầu tới cuối câu chuyện thầm yêu của cô bé Liêu Sở Sở, đột nhiên tôi nhận ra, dù cái kết có hậu hay không cũng không còn quan trọng nữa. Chắc hẳn ai trong số chúng ta cũng từng có một thời bước thật chậm trên hành lang lớp học chỉ để được nhìn thoáng qua “người ấy” một chút, giả vờ nhìn quanh quẩn chỉ để xem “người ấy” đang làm gì, nói chuyện với ai, “tình cờ” bắt chuyện với “người ấy”, chỉ cần người đó cười, bạn sẽ vui vẻ cả ngày, nếu người đó không nhiệt tình đáp lại, bạn sẽ ủ rũ cả buổi. Phần đa những câu chuyện của chúng ta đều không có được một kết thúc có hậu. Thế nhưng điều đó có khiến cho tình yêu thầm đầu đời của chúng ta bớt tươi đẹp, bớt dễ thương đi không? Tôi nghĩ là không. Thứ đẹp nhất của tình yêu thầm đầu đời không phải là kết thúc mà là quá trình. Quá trình đó còn mang một cái tên khác rất đẹp: “Tuổi trẻ”. Tình yêu của Liêu Sở Sở là tuổi trẻ của bạn, còn cái kết có hậu của cô bé lại là giấc mơ của bạn. Chúc các bạn có một giấc mơ đẹp! :* ____________ *Chú thích: Đây là câu thoại gây ám ảnh nhất từ bộ truyện tranh nhiều kỳ của tác giả 吉川流 được dịch bởi Bạc hà trắng. " ": Trích từ truyện. *** Đại tam năm ấy Tết Âm Lịch, Liêu Sở Sở lần đầu tiên đi theo bạn trai về nhà thấy gia trưởng. …… Bất quá hai nhà người liền trụ đối lâu, cho nên kỳ thật cùng hồi chính mình gia không có gì hai dạng khác biệt. Lần đầu tiên thượng bạn trai gia, Liêu Sở Sở tự nhiên bị lãnh tham quan bạn trai phòng. Phòng ngủ thường thường cất giấu một người rất nhiều bí mật, cho nên Liêu Sở Sở tiến phòng, tạm tha có hứng thú mà khắp nơi loạn ngắm. Phòng không lớn, một trương giường, một cái tủ quần áo, một trương án thư, cùng một cái đặc đại giá sách, trừ này bên ngoài cơ bản liền không có gì gia cụ. Kệ sách thượng rậm rạp bài đầy thư, tầng cao nhất là mấy quyển tiểu thuyết, xem bìa mặt cùng thư danh như là trộm mộ hoặc là thần quái đề tài, Liêu Sở Sở không xem loại này thư, một quyển cũng không quen biết, tự nhiên cũng không có gì hứng thú; trung gian hai tầng đều nhét đầy các loại toán lý hóa giáo tài cùng bài tập sách, phần lớn đều là cao trung thời kỳ, ngẫu nhiên kẹp mấy quyển bút ký hoặc là bài thi linh tinh. “Không khoa học! Cư nhiên không có sách cấm!” Liêu Sở Sở chỉ vào giá sách, không thể tin tưởng nói. “Ngươi bạn trai ta, chính là chính trực thuần khiết tam hảo thiếu niên, đương nhiên không xem sách cấm.” …… Mới là lạ. Những cái đó không thể nói đồ vật đương nhiên sẽ không tùy tiện đặt ở giá sách thượng, đều tàng đến kín mít được chứ. Liêu Sở Sở hồ nghi mà nhìn nhà mình bạn trai liếc mắt một cái, sau đó bắt đầu ở giá sách thượng phiên tới phiên đi. Bạn gái một hai phải ở trong phòng nhảy ra sách cấm tới như thế nào phá? Rất gấp, online chờ. Lạch cạch —— ... Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Yêu Thầm của tác giả Khúc An Nhị Hào.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phi Thường Hoàn Mỹ - Cố Phán Nhi An Nhiên
Truyện sủng và rất ngọt, nam chính khá đáng yêu vì mới yêu. Anh chỉ được cái mạnh miệng thôi chứ rất là hay xấu hổ, và đang bước chân vào con đường thê nô. Nữ chính đã trải qua tám kiếp, kiếp này là kiếp thứ chín nhưng chưa một lần yêu. Hai người này khi yêu đương hết sức là ngây thơ. Mây chưa đọc hết nhưng mà chưa thấy ngược chỗ nào hết  :bighug:  Nữ phụ đủ loại, Mây liếc sơ qua thì hình như có một nàng là trùng sinh. *** Thời gian qua nhanh như nước chảy. Ở Hoằng La quốc không người nào không biết Hoàng đế chuyên sủng Hoàng hậu, ái thê như mạng, lúc bình dân bách tính tụ chung một chỗ luôn nói Hoàng hậu nương nương có phải đã tích đức tám kiếp mới gặp được Hoàng thượng hay không, đế vương si tình như vậy quả thực là trăm năm hiếm có. Ý chỉ hủy bỏ tuyển tú vừa đưa ra, vài vị ngự sử đại thần đã cuống quýt cầm tổ tông gia pháp, mưa móc quân ân làm lý do khuyên can một phen. Bọn họ chuẩn bị lâu như vậy, mắt thấy đã sắp đến thời điểm quan trọng, Hoàng thượng lại không tuyển tú… Nhưng Hoàng thượng cũng rất quyết tâm, hủy bỏ tuyển tú cho tới ngày đại tuyển cho Thái tử. Đế - Hậu hòa hợp là sự may mắn cho Hoằng La quốc, huống chi hậu cung là chuyện nhà của Hoàng thượng, không đến lượt người khác khoa tay múa chân. Mấy đại thần có nhãn lực đều thấy tâm ý Hoàng thượng đã quyết, hơn nữa mấy người mới nhậm chức đều do một tay Hoàng thượng đề bạt, tự nhiên là nghe theo Hoàng thượng rồi. Hoàng thượng thuận thế giết gà dọa khỉ, nhất thời toàn bộ triều đình vô cùng hài hòa. Chung quy thì an nguy gia tộc vẫn quan trọng hơn là làm rạng danh gia tộc. ... Mời các bạn đón đọc Phi Thường Hoàn Mỹ của tác giả Cố Phán Nhi An Nhiên.
Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ - Cửu Nguyệt Vi Lam
Liễu Vi Dung có thể nói là xuyên không rất bi thống. Trong một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng vừa mới xem xong có một nữ phụ làm vật hi sinh, nàng ta trước ngày tuyển tú bị mẹ cả hạ dược kết quả bị người khác làm hủy hết trong sạch, nữ phụ làm vật hi sinh vì quá bi phẫn, đau khổ nên tự tử. . . Có phải quá bi kịch hay không? Thật may ông trời giúp đỡ --- ban cho nàng một không gian tùy thân. Vì thay đổi số mạng, thoát khỏi sự định đoạt của mẹ cả, biện pháp duy nhất chính là vào cung làm nữ nhân của Hoàng đế! Nguyên tác trong tiểu thuyết cung đấu chính là tác giả bịa đặt !!! Vì muốn cho nữ chủ mở rộng Bàn Tay Vàng ra mà thôi! *** Gần đây, Mộ Dung Triệt vẫn hay mơ một giấc mơ kỳ lạ. Mỗi lần hắn đều giật mình tỉnh lại từ trong mộng. Đêm nay hắn lại mơ thấy cái giấc mơ kia. Nhìn dung nhan thanh lệ của Hoàng hậu ngủ bên cạnh, nội tâm hoảng sợ của hắn mới từ từ an tĩnh lại, hồi tưởng lại giấc mộng vẫn lặp đi lặp lại mấy ngày qua. Giấc mơ kia vô cùng chân thật, tựa hồ giống như hắn tự mình trải qua. Bắt đầu từ lúc hắn đăng cơ tuyển tú xong, trong mộng của hắn vẫn xoay chung quanh một nữ tử tên là Liễu Tương Nhã, Liễu Tương Nhã, hắn biết, chính là tỷ tỷ độc ác của Hoàng hậu. Từ lúc hơn mười năm trước đã bị hắn ban rượu độc chết rồi. Nhưng hiện giờ lại vẫn lặp đi lặp lại, làm chất lượng giấc ngủ của hắn bị giảm xuống nghiêm trọng. Làm hắn cực kỳ sợ hãi chính là, trong mộng, Hoàng hậu hiện giờ của hắn vậy mà trước ngày tuyển tú mấy ngày liền chết bất đắc kỳ tử. Khiến cho hắn không khỏi nhớ đến lời Minh Viễn đại sư nói. Mệnh cách hai người, một mất một còn, cùng với sự kiện chết đuối trước tuyển tú, còn có chuyện nàng ấy có không gian thần bí kia, nhắm chặt mắt, thì ra là thế, nếu lúc trước Hoàng hậu không có được không gian thần bí kia, có phải toàn bộ đều hướng theo sự phát triển như trong mộng? ... Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ của tác giả Cửu Nguyệt Vi Lam.
Nam An Thái Phi truyền kỳ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
An Nam Thái phi truyền kỳ là một tình sử, dã sử cũng là ký sử về một thời biến động lẫn hưng thịnh của Đại Kim quốc, một chuyện tình ly kỳ đẹp đẽ như thần thoại và một bức tranh đa màu đa sắc của những con người dạt dào hơi thở trẻ tuổi, sống cùng nhiệt huyết và sống vì cống hiến. Từ nha đầu thông phòng đến Thái phi nương nương, con đường này nàng đã đi rất nhiều năm rồi. Bản văn án nặng khẩu vị: Nếu nói Nam An Vương gia là S, nha đầu thông phòng Chu Tử trong phòng Vương gia chính là M, Chu Tử được phù chính(*) chính là quá trình SM. Nhưng mà, rốt cuộc ai là S ai là M, chuyện này thật đúng là khó nói! Bản văn án phức tạp: Nam An Thái phi đang kể chuyện xưa cho cháu gái là tiểu Quận Chúa nghe: “Con có biết, bà đời này dựa vào cái gì lên làm Thái phi không? Một là không kiêng ăn, thân thể khỏe mạnh, dáng dấp phát triển đầy đủ; Hai là bụng rất giỏi sinh nở, liên tiếp sinh ba tiểu tử; Ba là biết khóc, đem lão Vương gia gia của cháu khóc đến mềm cả tim! Ha ha ha ha ha!” Đối với đoạn hội thoại này của Thái phi, lão Vương gia cười nhạt, rất là khinh bỉ. *** Không ai biết, năm ấy khi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tử, Chu Tử mười lăm, Liễu Liên mười sáu. Mười sáu tuổi, Liễu Liên có một loại xinh đẹp khó mà cưỡng lại —— da thịt trắng nõn như ngọc, mày lá liễu xinh đẹp tuyệt trần, mắt hoa đào nhẹ nhàng đầy nước, cánh mũi thẳng đẹp, môi trái tim đỏ tươi —— hắn mười sáu tuổi, có thể xem là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần. Cho nên, Cao Quý phi không cho Vương Gia giữ hắn bên cạnh. Vương Gia sắp xếp cho hắn vào biệt viện Vân Trạch, khiến cho mười sáu tuổi như hắn trở thành thủ lĩnh Tinh Vệ của biệt viện vương phủ. Mùa thu năm ấy, Nam Man rục rịch nổi dậy, Vương Gia mang theo Liễu Liên, Phàn Duy Bân, Bạch Tử Hạ cùng Bạch Tử Xuân thống lĩnh quân phòng thủ Nam Cương đi dò xét biên quan. Sau khi trở về từ biên quan, Vương Gia lại bắt đầu chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị cho đại quân xuất phát. Một ngày kia, Vương Gia bao trọn một viện của quán rượu lớn nhất trong thành Nhuận Dương, đãi tiệc mừng cùng cả đoàn người. Sau khi tàn tiệc, Liễu Liên cùng đám người Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân và Bạch Tử Hạ vây quanh Vương Gia mặc áo đen giáp chiến đấu vàng mũ vàng kim cưỡi ngựa phía trước, Triệu Anh Triệu Dũng điều khiển xe ngựa theo sát phía sau —— trong xe chồng chất từng chồng tơ lụa sa mỏng vân the, từng hộp trang sức lớn nhỏ. Những vật này đều do Liễu Liên và Triệu Anh Triệu Dũng cùng đi mua. Lúc ở Phường Diên Khánh mua những thứ này, Liễu Liên thật sự tò mò, vì vậy đã hỏi Triệu Anh: "Sao Vương Gia lại mua những thứ này?" Không phải Vương Gia vẫn luôn luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc đó sao? Triệu Anh cười bỉ ổi: "Liễu thống lĩnh, ngươi ở biệt viện lâu rồi, không biết chuyện của Vương Gia chúng ta đâu?!" Liễu Liên nhướng mày nhìn hắn. .... Mời các bạn đón đọc Nam An Thái Phi truyền kỳ của tác giả Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức.
Hoàng Hậu Lười Y Nhân - Mỗ R
Y Nhân, nữ họa sĩ xuyên không vô tài vô mạo, mong ước lớn nhất là có thể quang minh chính đại hết ăn lại nằm, cả ngày chỉ biết mơ mơ màng màng. Hạ Lan Tuyết, luận bề ngoài thì nam hay nữ đều không sánh kịp, dù là Vương gia nhưng ngày ngày chỉ ham ngâm thơ uống rượu lại chơi gái, nhà có một chính phi, ba trắc phi, ái thiếp càng vô số. Ngày thành thân, khi y vén màn kiệu hoa… “Lần đầu tiên thấy nàng, nàng ngủ say như vậy, an ổn như vậy, khiến ta…” “Thế nào?” “Muốn đánh nàng!” *** Bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, không chỉ có người của Viêm Quốc mà ngay cả Hạ Lan Khâm và Hạ Lan Tuyết nhìn thấy cũng đông mắt cứng lưỡi. Cuối cùng, vẫn là Hạ Lan Khâm phản ứng nhanh chóng, một mặt phân phó thuộc hạ dẫn người hỏa tốc gấp rút tiếp viện, một mặt tự mình gia nhập chiến cuộc. Hạ Lan Tuyết vốn cũng muốn đi xem thế nào, lại bị Hạ Lan Khâm không khách khí vỗ vai, “Đệ ở lại đây đi, không được cử động!” Cho dù Hạ Lan Tuyết đã trở thành hoàng đế nhưng ở trong mắt Hạ Lan Khâm, anh vẫn là một tiểu đệ đệ không để cho người khác yên tâm. Hạ Lan Tuyết lần này không kiên trì nữa, ngoan ngoãn ở lại tại chỗ, nhìn Hạ Lan Khâm dẫn một tiểu đội chạy về phía ánh lửa phần phật. Anh không cần chờ bao lâu, Hạ Lan Khâm đã chạy trở về. Hạ Lan Khâm trở về còn ôm theo một người, vẻ mặt lo lắng hô to: “Lập tức trở về nơi đóng quân, tìm Phượng Cửu tiên sinh!” Người hắn đang ôm, chính là Phượng Thất đã gần hấp hối. Hạ Lan Tuyết căn bản không kịp hỏi han điều gì, Hạ Lan Khâm đã lướt qua bên cạnh anh, chạy vọt đi. Rất hiếm khi nhìn thấy Hạ Lan Khâm có thần sắc như vậy, thất kinh thật sự. Trong ấn tượng của Hạ Lan Tuyết, Nhị ca luôn luôn khí định thần nhàn, là một tướng quân tuyệt thế nắm trọn chiến cuộc trong tay. Hạ Lan Tuyết vừa cảm thán vừa xoay người, định hỏi người cùng đi xem Y Nhân thế nào. Nào biết anh vừa mới xoay người lại, một người tòan thân vô cùng bẩn thỉu, trên khuôn mặt bé nhỏ cũng đen sì sì đã đứng trước mặt anh. Trên sa mạc không trăng không sao, chỉ có ánh đuốc lay động. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Lười Y Nhân của tác giả Mỗ R.