Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thính Hạ

Tên truyện: Thính Hạ Tác giả: Lộc Linh Độ dài: 52 chương Bìa: Chị Hoài (page Tui là Hoài nè) Editor: An Tĩnh Thể loại: Hiện đại, ngọt ngào, vườn trường đến trưởng thành, HE Một câu giới thiệu vắn tắt: Sinh thời được đền đáp mong muốn Lập ý: Có người vì tên em mà thích mùa hạ Giới thiệu Năm lớp 11, Thẩm Thính Hạ yêu thầm một người. Anh thường xắn ống tay áo lên, trên làn da trắng có một nốt ruồi nhỏ mờ mờ, giờ ra chơi thích cầm một chai nước ngọt Bắc Băng Dương, đứng tựa vào dưới cây dâu tằm cười đùa ngả ngớn. Anh sáng chói như vậy, sáng đến nỗi soi rọi cả một thời kỳ thanh xuân của cô. Trong lòng cô thầm cầu mong anh sẽ tốt hơn, mà đúng như mong muốn của cô, anh chuyển từ lớp A đến lớp Hỏa tiễn, từ một người bình thường đến một siêu sao, chỉ đóng một bộ phim đã nổi tiếng, vang dội cả giới. Người cô thầm thích trở thành người mà tất cả mọi người đều thích. Anh cứ tiến về phía trước như vậy, càng lúc càng xa cô. * Năm 24 tuổi, Giang Tố yêu lần đầu, với cô gái mà anh rất thích. Cô là họa sĩ được đoàn phim mời riêng, là bạn học chung trường cấp ba với anh, hai người chỉ cách nhau một dãy hành lang. Họ có rất nhiều kỷ niệm chung, ví dụ như gốc cây dâu tằm ở trường, những chai nước ngọt luôn hết hàng tại khu bán đồ ăn vặt, bộ đồng phục học sinh với đường may xốc xếch. Anh tưởng đó chỉ là trùng hợp. Cho đến khi vô tình mở chiếc hộp đựng những bản tốc họa cũ kỹ. Trên mỗi trang giấy vẽ cùng một người, thành thạo đến độ không cần nháp. Ban đầu anh chẳng nhận ra, xem đến cuối thì vài tấm vé phim mà anh đóng chính chợt rơi ra. Số vé luôn là ghế 6 hàng 7 — vị trí ngồi của anh ở trường. Hóa ra tuổi xuân mà anh lơ đãng quên đi lại là những ký ức mà cô nhớ mãi không quên. Dãy hành lang hẹp, chóng vánh trong trí nhớ anh lại là chiếc cầu nối dài giữa hai người đối với cô. Nhạy cảm, dịu dàng x Một người nổi bật *** Giang Thành độ giữa trưa, nắng gắt như lửa. Cả thành phố như một cái lò nướng, ở trung tâm thành phố, dòng xe cộ kẹt cứng giống hệt như những chiếc bánh quy bơ đang chờ được nướng chín. Thẩm Thính Hạ đóng laptop lại, sốt ruột nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe taxi đã đứng tại chỗ một lúc lâu, vành đai xanh mới tinh như một sợi dây ranh giới, tiếng còi thay nhau vang lên, không khí như ngưng đọng lại khiến người ta hít thở khó khăn. Cô mở cửa sổ xe, hơi nóng tràn vào, phả lên gò má cô. Tài xế thấy được sự gấp gáp của cô, thở dài cười bảo: “Ở đây kẹt xe là chắc chắn rồi, tối nay trung tâm thương mại Hoan Mậu mới khai trương, ai cũng đang xếp hàng chờ vào trong đi dạo.” Cô lịch sự hỏi: “Đến Hoan Mậu còn khoảng bao lâu ạ?” “Chắc phải kẹt xe thêm nửa tiếng đó, nếu cô gấp thì đi bộ về trước rồi rẽ là đến.” Tài xế chỉ đường cho cô. “Được, làm phiền bác ạ.” Thẩm Thính Hạ gật đầu rồi trả tiếng xuống xe. Trung tâm thương mại không xa lắm nhưng nếu đi xe phải lái một vòng lớn, cô băng qua đường theo lối tàu điện ngầm. Lúc vừa ra cửa thì nhận được cuộc gọi từ Nại Nại. “Cô Tiểu Thính, chị đến đâu rồi ạ? Triển lãm tranh sắp bắt đầu rồi, bên này còn một đơn trả lời địa điểm phải có chữ ký của người phụ trách mới lấy được.” Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, xác nhận với đối phương: “Không sao, tôi đến rồi —” Chưa kịp nói xong. Ánh mắt vừa ngước lên chợt khựng lại trong khoảnh khắc ấy. Đây là trung tâm thương mại có diện tích lớn nhất đến hiện tại ở Trung Quốc, nổi tiếng với thiết kế tuyệt đẹp và phong cách màu xám bạc, để giữ tính thẩm mỹ, bên ngoài tuyệt đối sẽ không dám bất kỳ quảng cáo hay poster gì. Bất kể là ngôi sao hay thương hiệu nào, chưa từng có ngoại lệ. Vậy mà giờ phút này — Một tấm poster lớn được treo dài từ tầng ba xuống, giữa một phông nền đen có khói trắng lượn lờ là những loại nước cổ điển bán chạy toàn cầu được trưng bày ngay ngắn và chỉnh tề hai bên, thế mà trong hình, chúng lại trở thành nền. Ánh sáng tựa như dải lụa trải dài, ngay chính giữa poster là người ấy với ánh mắt lơ đãng. Ánh sáng kén chọn nhưng vừa khéo lại thuần phục trên khuôn mặt anh, khung xương hoàn mỹ tạo nên độ căng cho bóng tối. Trên người anh mặc một bộ vest vừa người, đầu ngón tay tuy xương xẩu nhưng tuyệt đẹp, cằm hơi nâng lên, hờ hững mà thanh tú. Nhìn chung toàn giới giải trí, anh là người duy nhất tạo cho người đối diện cảm giác vừa là một thiếu niên trẻ trung vừa là một người trưởng thành quyến rũ. Bên dưới tấm poster, vị trí ký tên của người phát ngôn toàn cầu là chữ ký phóng khoáng của anh — Thẩm Thính Hạ chưa kịp đọc lên thì sau lưng chợt có giọng nói vừa kinh ngạc và phấn khích của một nữ sinh: “Giang Tố! Poster của Giang Tố kìa!!” Có lẽ mỗi người đều từng thích một người như vậy, khi nói tên anh ra sẽ biến thành một niềm kiêu hãnh. Dù cho đã sớm biết câu trả lời nhưng vào khoảnh khắc nghe cái tên này được đọc lớn lên, tim cô vẫn không kiềm chế được mà giật thót. Dường như được trở về bảy năm trước một lần nữa, cách cả dãy phố nghe anh em của anh vẫy tay gọi chàng trai đứng dưới tàng cây: “Giang Tố! Giang Tố!!” Vì thế mà một ngày bình thường u tối được hai chữ này thắp sáng, trở nên vui vẻ, có một niềm sung sướng được ở cùng không gian với anh, ngay cả một cuộc đời khô khan cũng trở nên có ý nghĩa hơn. Sau đó hình ảnh chợt chuyển động, bạn học Giang Tố của cô đã trở thành siêu sao Giang Tố. Có lẽ không cô gái trẻ nào không phải là fan của anh, các cô gái sau lưng đang thảo luận gì đó, cô chỉ loáng thoáng nghe được: “Cậu xem hot search chưa, không biết làm bạn học với anh ấy… Sẽ có cảm giác gì nhỉ?” — Cảm giác gì nhỉ? Những lời này bỗng chốc đưa cô vào miền hồi ức. Nhưng đột nhiên tiếng thúc giục của Nại Nại vang lên bên tai, lúc này cô mới nhận ra điện thoại chưa ngắt kết nối. Nại Nại: “Alo? Đến đâu rồi ạ?” Thẩm Thính Hạ hoàn hồn: “Bên cửa hông, chờ chút, đến ngay đây.” Cô không kịp dừng lại quá lâu vì hôm nay là buổi triển lãm tranh đầu tiên của cô. Sở dĩ bận sứt đầu mẻ trán như vậy là vì buổi triển lãm được lên lịch lại, mà sáng nay cô vẫn còn đang đi công tác ở Vân Thành. Sau khi tốt nghiệp, cô được đặc cách tuyển dụng vào một số studio hàng đầu trong nước, cuốn lịch đồng thương hiệu đầu tiên mà cô tham gia vẽ đã cháy hàng. Dần dà bắt đầu có những bên IP lớn đồng thương hiệu chỉ đích danh muốn mời cô, thỉnh thoảng nếu cần thảo luận các chi tiết về việc hợp tác, cô chỉ cần mang theo công cụ rồi lập tức lên đường. Hôm qua vừa mới thương lượng với đối tác xong, sáng nay thức dậy đã nhận được thông tin quá trình vận chuyển những bức tranh nổi tiếng đến buổi triển lãm tại trung tâm thương mại Hoan Mậu xảy ra sự cố, cần tác phẩm khác bổ sung vào. Thế là bà chủ nhân cơ hội này tranh thủ giúp đỡ cô, may mà trong những năm đại học có cơ hội, cô đã cố gắng, vẽ được vài tấm poster tuyên truyền cho một số bộ phim. Vốn chỉ là nhân vật nhỏ trong giới, cộng thêm là người bản xứ nên tranh của cô không mất nhiều thời gian vận chuyển, thế là miếng bánh này cứ vậy mà đến tay cô. Sau khi có sân, nhân viên bắt đầu di chuyển các bức tranh vào trong. Thẩm Thính Hạ đứng ở cửa, vẫn cảm giác không chân thực: “… Cứ cảm thấy không thể tin được, vận may tốt quá.” “Đây gọi là cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị.” Nại Nại nói: “Ở đây có nhiều họa sĩ như thế, sao lại chọn chị, là vì chị vẽ đẹp đó.” Tiểu Chúc ở bên cạnh gật đầu: “Chắc chắn là thế rồi, đừng tự xem nhẹ bản thân nha chị Tiểu Thính, đây là triển lãm đầu tiên ở trung tâm thương mại Hoan Mậu! Làm gì có họa sĩ nào được tham gia triển lãm tranh của trung tâm thương mại top 1 ở tuổi 24 đâu chứ!” Thật ra cô biết mình được chọn nhanh như vậy là vì chủ đề giám tuyển của cô là Seventeen. Tuổi 17. Mà năm nay vừa khéo là năm thứ 17 Hoan Mậu thành lập. Thẩm Thính Hạ thở dài: “Không biết có ai đến xem triển lãm tranh nghệ thuật ở trung tâm thương mại không nữa. Lúc trước đi dạo phố, tôi luôn cảm thấy mọi người không quá hứng thú với mấy cái này…” “Chắc chắn là có!” Nại Nại nói: “Chị không thấy có nhiều người đang chờ bên ngoài à, chỉ chờ đến bảy giờ, khi trung tâm thương mại mở cửa là lập tức ùa vào. Tôi có đến mấy tiệm trà sữa hết chỗ ngồi thì thấy vé của cô đã được lấy hết, cô cứ yên tâm đi, độ hot hôm nay chỉ khiến cô kinh ngạc mà thôi.” Nghe thế, cô bèn quay đầu hỏi: “Nhưng mà sao hôm nay nhiều người xếp hàng chờ quá vậy?” Thẩm Thính Hạ chưa kịp nói xong thì bị một tiếng hét chói tai cắt ngang. Nại Nại tiện tay lướt Weibo một lát, sau đó như nhìn thấy gì đó món báu vật đáng kinh ngạc gì đó nên không nghe thấy lời cô nói, mà vội vàng đưa điện thoại tới trước mặt Tiểu Chúc. Hai cô gái ngạc nhiên reo hồ hồi lâu, Nại Nại mới đưa màn hình đến trước mặt cô, thậm chí còn chẳng nỡ rời mắt: “Chị xem hot search này! Hình cũ của Giang Tố!” Bức ảnh khá mờ, nhưng vừa nhìn đã thấy ngay tỷ lệ đầu so với cơ thể tuyệt đẹp và làn da trắng lạnh của thiếu niên, nổi bật giữa đám đông. Phía sau bộ bàn ghế bạc màu xếp ngay ngắn và một góc cây hương chương thân quen ở trường trung học trực thuộc ló ra ở bên ngoài cửa sổ. Đó là chỗ ngồi của thiếu niên quen thuộc nhất với cô, thuở thiếu nữ, cô đã từng lén lút ngắm nhìn không biết bao nhiêu lần. Có lẽ ảnh này được chụp trộm nên chủ thể chính của ảnh không được rõ ràng, cô thấp thoáng thấy một bím tóc đuôi ngựa ở dưới góc trái ảnh, bỗng thảng thốt. Góc độ này… Chẳng lẽ là cô? Sự trầm mặc của cô và sự hưng phấn của hai người bên cạnh tạo nên một sự tương phản mãnh liệt. Nại Nại nom sắc mặt cô thì chợt khựng lại, thận trọng hỏi: “… Chị không thích Giang Tố à?’ Lúc này Thẩm Thính Hạ mới hoàn hồn lại, cười đáp: “Không có, rất đẹp trai.” Nại Nại kêu “ồ” một tiếng rồi không nói gì thêm nữa. Chẳng mấy chốc việc bố trí tranh bên trong cần ý kiến của cô nên cô đi vào trong, thay đổi bố cục trưng bày. Nại Nại và Tiểu Chúc ở bên ngoài tán gẫu với nhau, kề tai thủ thỉ: “Cô biết tin gì chưa, nghe bảo tối nay lúc cắt băng khai trương, Giang Tố sẽ đến đó.” “Thật hả?!” Tiểu Chúc lớn tiếng hỏi, khi nhận ra ánh mắt của mọi người, cô lập tức che miệng nhưng khó mà kìm được vẻ phấn khích trong mắt: “Chắc chắn không?” “Chín mười phần là thế, nhưng sợ đông người đến quá nên không thông báo, rất ít người biết tin này. Nếu không cô nghĩ cả đống người xếp hàng chờ bên ngoài như thế chỉ để vào trung tâm thương mại chơi thôi à?” Tiểu Chúc trợn tròn mắt, đứng bất động hồi lâu mới nói: “Chỉ có ít người biết mà ngoài kia đông người vậy sao?” Nại Nại: “Đùa nữa, đây là đỉnh lưu quốc dân càn quét các bảng xếp hạng trong ngoài nước đấy.” Nếu tin tức này được công bố khéo tối nay cả trung tâm thương mại sẽ bị san bằng mất. Tiểu Chúc: “Thế chúng ta nói cho chị Tiểu Thính biết nha?” “Không cần đâu.” Nại Nại nghĩ đến vẻ mặt cô khi nãy: “Có lẽ là cô ấy… Không quá thích Giang Tố.” * Thẩm Thính Hạ giúp nhân viên trưng bày tranh hơn ba tiếng đồng hồ, lúc xong việc, cô mệt mỏi đến độ choáng váng. May mà thành quả cuối cùng rất hài lòng, ở cửa ra vào khu triển lãm đặt một bảng lời nhắn. Để phù hợp với chủ đề tuổi 17, kế hoạch của cô là những người đến xem tranh có thể dán hình năm 17 tuổi của họ lên bảng, kèm theo lời nhắn dành cho bản thân ở độ tuổi đó. Như vậy sẽ rất ý nghĩa. Máy in hình được đặt ngay bên cạnh, nhân viên nội bộ các cô phải dán ảnh của mình lên trước để mọi người hiểu hình thức. Cô thử nghiệm trước, chọn ảnh của mình năm lớp 11, chỉ chốc lát sau, máy in đã nhận ảnh và in ra. Cô nhón chân dán vào nơi cao nhất. Nại Nại cũng chọn được ảnh năm 17 tuổi của mình, vừa vẫy ảnh vừa ngửa đầu lơ đãng nhìn lướt qua, chợt nhận ra vấn đề lớn: “Má nó!” Thẩm Thính Hạ khó hiểu xoay người lại: “Sao thế?” Nại Nại nhìn cô, lại nhìn ảnh trong tay cô, khó tin hỏi: “Chị Tiểu Thính, đó là chị hồi 17 tuổi hả?” Nại Nại nhìn mặt cô kỹ càng như đang xác nhận, cô không phải là một mỹ nhân xinh đẹp xuất sắc nhưng ngoại hình rất tươi sáng, đường nét ngũ quan rõ ràng, da trắng nõn, lúc này đây cô mặc một chiếc váy hai dây màu xanh nhạt tôn lên vẻ xinh xắn thanh thoát và rạng ngời hệt như lá sen còn động sương lúc sáng sớm. Môi và đuôi mắt cô hồng hào, một nét đẹp khiến người ta nhìn sẽ cảm thấy thoải mái và dịu dàng. Giờ phút này, trong tấm hình mà đầu ngón tay trắng bệch cô đang cầm, một khuôn mặt bình thường gần như ảm đạm, trong đôi mắt chẳng có tí ánh sáng, tóc mái chải ngược ra sau đầu, hai má có phần mũm mĩm, khí chất… Khí chất rất khó diễn tả, có chút rụt rè e sợ, thậm chí là không dám nhìn thẳng camera, tâm trạng căng thẳng cùng cực. Hoàn toàn không cảm giác nhẹ nhàng thoải mái như bây giờ. Có lẽ đã hiểu Nại Nại đang nói gì, Thẩm Thính Hạ cười cười, lúc này mới nói: “Đúng vậy, hồi đó ngay cả quần áo ôm sát chị cũng không dám mặc.” Chẳng mấy chốc mọi người đã tụm lại. “Mẹ nó ơi, từng là một con vịt xấu xí, vậy mà giờ Tiểu Thính đã hóa thành thiên nga rồi.” “Lúc trước đâu có xấu, chỉ là nhìn không ổn lắm thôi.” “Bảy năm mà thay đổi nhiều quá! Giống như một bản nháp hai ba nét bút xệch xoạc biến thành tiên trong tranh vậy, mau chỉ tôi với!” “Nói quá rồi, bảy năm thay đổi nhiều?” “Haiz — tại sao trông thì như không có gì thay đổi mấy nhưng lại có sự thay đổi rất lớn vậy?” Nghe thế, cô nhẹ nhàng cởi bỏ lực kéo nơi mắt cá chân, chẳng biết là câu nào khiến bản thân thảng thốt như thế. Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ giọng đáp: “Bảy năm, cũng lâu rồi.” Lâu đến nỗi người cô thích đã càng ngày càng đi xa, như gió đi đến một nơi mà cô khó sánh bằng. Sau khi trưng bày ảnh triển lãm xong, cô đi vào trong kiểm tra lại một lần nữa xem có sơ suất nào không. Đúng như dự đoán, căn phòng nơi đặt máy chiếu vẫn tối om. Cô xoay người hỏi: “Máy chiếu đâu rồi?” Nại Nại đang bận chia vé, nghe vậy thì khựng lại: “Em bảo Tiểu Chúc mang theo mà, chưa lấy ra hả?” Tiểu Chúc cũng đang vội vàng gõ code lập trình: “Sáng nay em vội quá nên nhờ bạn trai bỏ vào hộ, chắc là ở trong túi xách của em!” “Không sao.” Cô lắc đầu: “Túi xách ở bên kia à, để chị qua đó tìm.” Tiếc là trong túi xách Tiểu Chúc thật sự không có, mà bạn trai cô ấy lại đang trượt tuyết ở tầng trên cùng, không nghe điện thoại. Tiểu Chúc cau mày: “Có phải anh ấy cất vào túi của ảnh không?” Thẩm Thính Hạ cố ép tim mình bình tĩnh lại, biết Tiểu Chúc bận việc không đi được nhưng tình hình khẩn cấp, cô ngẩng đầu nói: “Không sao, để chị đi tìm.” Cô cất bước chạy nhanh ngăn cách tiếng ồn ào và tiếng kêu ở sau lưng. Trung tâm thương mại quá lớn, hai tòa Nam Bắc, thang máy vô số, thang cuốn thì uốn lượn, thành thử phải chờ thang máy. Tìm tới tìm lui, mở radio tìm người khắp sân trượt tuyết, nửa tiếng sau, cuối cùng cô cũng lấy được túi của bạn trai Tiểu Chúc nhưng vẫn không thấy máy chiếu đâu. Chàng trai đã quên mất. Tình huống gấp gáp đến độ cô không có cảm xúc gì. Đây là lần thứ hai trong đời cô hốt hoảng như vậy, chỉ còn nửa tiếng nữa là buổi triển lãm bắt đầu. Cô đẩy cửa chạy ra ngoài, chỉ đành phải quay về studio để lấy máy chiếu. Bầu trời bên ngoài đã tối đen, ánh đèn đường màu vàng ấm áp rọi sáng như ban ngày, bảy giờ tối là thời gian cao điểm kẹt xe ở trung tâm thành phố, chưa nói đến việc giờ phút này trời còn đổ mưa lất phất. Thẩm Thính Hạ không dư dả thời gian để tìm nơi bán dù, đành đội mưa chạy ra ngoài khoảng 3000 mét, cuối cùng ngồi lên xe taxi và phóng đi như bay. Đi tới đi lui một vòng, vừa đúng giờ khai trương. Cô đang định mở cửa xuống xe thì nhận được cuộc gọi của Nại Nại: “Alo, chị Tiểu Thính…” Phía bên kia có hơi khó xử: “Ừm thì, bên trung tâm thương mại xảy ra vấn đề, hôm nay mới nhận được thông báo là không thể khai trương, có thể sẽ dời lại hai ngày.” Thẩm Thính Hạ sửng sốt: “Sao vậy?” “Hôm nay trung tâm thương mại có một khách mời bí mật, vốn không nhiều người biết lắm, nhưng sau đó không biết ai đăng lên mạng nên bây giờ bên ngoài đông người lắm, rất khủng khiếp. Người quản lý lo nếu tiếp tục khai trương theo kế hoạch thì sẽ xảy ra tai nạn, không khéo lại dẫm đạp nhau, nên…” Cô thở dài một hơi. Giọng Tiểu Chúc vang lên: “Em xin lỗi chị Tiểu Thính.” Cô biết họ cũng nhận được thông báo đến hỗ trợ đột xuất nên sẽ có chỗ thiếu sót, họ đi theo giúp đỡ cả ngày hôm nay đã là sự cố gắng lớn nhất rồi, cô biết ơn còn không kịp. “Không sao.” Thẩm Thính Hạ chân thành nói: “Mọi người đã làm rất tốt rồi, không phải lỗi của các em, chỉ là chị… Có hơi mệt.” Chạy trước chạy sau cả một buổi chiều, không một hạt cơm nào vào bụng. Giờ phút này, thần kinh căng cứng sáu tiếng đồng hồ được thả lỏng, sự mệt mỏi cô cố gắng chống cự cuối cùng xông đến như thủy triều, cô tê liệt ngồi dựa ra ghế. Tài xế hỏi: “Cô gái, có xuống không?’ “Ngồi một lúc nữa ạ.” Cô uể oải nói: “Cháu đi không nổi nữa.” Trong không khí có chút oi bức và mùi ẩm ướt của riêng trời mưa. Cô hạ cửa sổ xe xuống, đặt một điểm đến mới ngẫu nhiên. Khi tài xế xuống xe mua cơm, cô ngồi dựa ra ghế nghỉ ngơi. 15 phút sau, tài xế quay về, vừa nhìn đường phía trước vừa cười nói với cô: “Cô xem bên kia kẹt cứng kìa, có đi cũng không nhúc nhích được, vậy mà bên này chỉ có một mình xe tôi, nhiều người kẹt ở đây thế mà chỉ có chúng ta ra ngoài được.” Đang khởi động xe thì tài xế nhận được cuộc gọi, đối phương “alo?” mấy lần hệt như tượng gỗ, cuối cùng mới nói: “Vậy à, để tôi hỏi chút.” Sau khi cúp máy, tài xế quay đầu nhìn cô: “Cô gái à, xin lỗi cô nhiều, vừa nãy bên công ty gọi cho tôi, nói ở gần đây có một anh đang cần bắt xe gấp vì sau đó có việc, cần đưa anh ấy đến sân bay. Địa điểm mới cô đặt cũng thuận đường, có thể để anh ấy đi ghép xe không? Chỉ có một người thôi, chúng tôi sẽ không lấy tiền xe của cô nữa, có được không?” Để bên công ty đích thân gọi điện thì chắc là một nhân vật lớn rồi. Thẩm Thính Hạ dựa vào cửa sổ, để mặc tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ lọt vào tai, nhẹ giọng trả lời: “Được.” Chỉ cần đừng bắt cô xuống xe là được, chân cô thật sự sắp gãy rồi. Có lẽ phải chờ người kia đến nên xe dừng tại chỗ một lúc. Cô lấy bánh quy trong túi xách ra ăn hai miếng, tiện tay mở gương trên ốp lưng điện thoại ra, bấy giờ mới phát hiện mình tiều tụy quá rồi. Mái tóc được kẹp lại bị mưa làm ướt rối bù, son đã phai màu, lớp phấn mỏng cũng trôi gần hết. Cô đưa tay vuốt vuốt tóc, lại phát hiện phần vai áo bị mưa thấm ướt trở nên xộc xệch. Tóm lại trông không hề tinh tươm như lúc ban đầu. Có lẽ tài xế đang quan sát qua kính chiếu hậu, bỗng cất tiếng nói: “Có cả người hộ tống nữa…” Thẩm Thính Hạ không thèm để ý, vẫn luôn không quan tâm, cho đến khi cửa sau xe đột nhiên bị ai đó mở ra — Giọng nói trầm trầm nặng nề đột ngột vang lên bên tai, chuẩn xác như in với trí nhớ của cô và thời điểm hiện tại, giống như một dòng điện nóng bỏng chảy qua tầng tấc dây thần kinh, khiến linh hồn cô tức khắc tỉnh táo lại — “Xin lỗi vì đã làm phiền cô.” Hơi khàn, hơi nhẹ. Cô không khống chế được nhịp tim đập nhanh, cũng không nhúc nhích cứ như sợ đến mức choáng người, không cách nào hít thở bình thường. Cô co người ngồi trong góc nhỏ, nhìn anh cong chân dài bước vào, ngồi xuống bên cạnh mình. Hương cây cỏ dễ chịu thoang thoảng.   Mời các bạn mượn đọc sách Thính Hạ của tác giả Lộc Linh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khuy Nương
Thể loại: Hiện đại, thần bí quỷ quái, phúc hắc công Editor: Lưu Thủy Cô gái kia biểu tình khó hiểu, hoàn toàn không biết đang nói gì.   “Chính là… chuyện mà mọi người dạo này hay đồn…” Nói đến đây, cô gái hạ giọng hơn nữa, giả thần giả quỷ quay đầu nhìn bốn phía, mới kể tiếp: “Là một nữ quỷ thích rình rập người khác, nếu bị ả nhìn trúng, sẽ rất kinh khủng.”   “Kinh, kinh khủng thế nào?” Rõ ràng sợ hãi, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.   “Bị nữ quỷ kia nhìn trúng, ả sẽ bám theo cậu, cho dù đi đến đâu, ả cũng sẽ trốn một góc bí mật nào đó lén nhìn cậu…” *** Văn án “Này này! Cậu biết người phụ nữ nhìn lén là ai không?”  “Người phụ nữ nhìn lén ? Là cái gì thế?” “Chính là… gần đây mọi người hay đồn đãi…” Nói đến đây, cô gái khơi gợi ra câu chuyện kia lập tức hạ thấp giọng xuống, giả vờ thần bí nhìn khắp nơi một vòng sau đó mới nói rằng: “Là một ma nữ chuyên đi nhìn lén người khác đó, nếu là bị cô ta nhìn chằm chằm, sẽ rất kinh khủng.” “Kinh, kinh khủng thế nào?” Trong giọng nói có chút sợ hãi, một cô gái không nhịn được hỏi. “Bị ma nữ kia nhìn thì cô ta sẽ luôn luôn đi theo cậu, cho dù là ở đâu, cô ta cũng đều ở một nơi bí mật nhìn trộm cậu…” *** “Này này! Cậu biết Khuy nương không?”  Buổi tối vắng vẻ trên phần đường dành cho người đi bộ, hai nữ sinh vừa tan lớp học thêm, khoác tay nhau đi về, một trong hai cô gái, đột nhiên mở miệng hỏi.  “Khuy nương? Là gì vậy?”  Trước khi đọc hãy chắc chắn quanh bạn không có chỗ nào để cô ta trốn vào và nhìn bạn chằm chằm! Cô gái kia biểu tình khó hiểu, hoàn toàn không biết đang nói gì.  “Chính là… chuyện mà mọi người dạo này hay đồn…” Nói đến đây, cô gái hạ giọng hơn nữa, giả thần giả quỷ quay đầu nhìn bốn phía, mới kể tiếp: “Là một nữ quỷ thích rình rập người khác, nếu bị ả nhìn trúng, sẽ rất kinh khủng.”  “Kinh, kinh khủng thế nào?” Rõ ràng sợ hãi, nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.  “Bị nữ quỷ kia nhìn trúng, ả sẽ bám theo cậu, cho dù đi đến đâu, ả cũng sẽ trốn một góc bí mật nào đó lén nhìn cậu…”  “A a ── đừng nói nữa! Ban đêm sao lại nhắc đến mấy chuyện sởn tóc gáy như vây chứ, còn không mau về nhà!” Cô gái kia, cuối cùng đã bị dọa vội mở miệng ngăn chặn việc tiếp tục chủ đề, kéo cô gái đang hả hê chê cười bạn nhát gan, đi nhanh về phía nhà mình. Rất sợ sau lưng mình sẽ đột nhiên xuất hiện thứ kỳ quái gì đó.  Sở Nhạc vừa xuống xe, trùng hợp đi sau lưng hai cô gái đang thảo luận đề tài này, mà những gì họ đang xì xầm to nhỏ cũng lọt vào tai, trong lòng không khỏi cười thầm, cảm thấy chuyện các nàng soạn ra cũng quá mức phi lý rồi? Thế giới này lấy đâu ra nhiều ma thế?  Mời các bạn đón đọc Khuy Nương của tác giả Tây Lăng Minh.
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa
Độ dài: 61 chương chính văn + 2 phiên ngoại Chuyển ngữ: Chang Một ông chú chuyên viết truyện ma, gặp một thanh niên tự nói mình là quỷ... Lời tác giả: Không phải truyện thần bí, cũng không phải truyện kinh dị...Mặc dù mở đầu lại chút có chút không khiến người đọc hướng suy nghĩ về thể loại truyện như vậy. Cảm ơn @ 二喜砸果叽 vì ảnh bìa." *** [Review] Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa (我就是来借个火) – Vu Triết (巫哲) FEB 7, 2021 ~ ROSE Đây là bộ thứ hai mà mình đọc của Vu Triết sau Tát Dã, và phải nói là ấn tượng vẫn rất tốt. Lời miêu tả đúng nhất về ấn tượng đầu và cảm nghĩ của mình đối với Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa là mở đầu truyện rất nhẹ nhàng, không gợi lên một chút kỳ vọng gì ở người đọc, thế nhưng càng đọc lại càng cảm thấy truyện ẩn giấu nhiều chân tướng và sâu sắc một cách bất ngờ. Vu Triết viết cuốn này rất tài ở chỗ có thể dẫn dắt người đọc đi từ một cái mở đầu hết sức dớ dẩm – Lâm Thành Bộ bảo mình là quỷ đến đeo bám theo Nguyên Ngọ – đến với quá khứ đen tối và rối loạn tâm lý hậu chấn thương của Nguyên Ngọ. Phần lớn của truyện là quá trình Nguyên Ngọ vượt qua con quỷ quá khứ của mình, với sự chăm sóc và yêu thương vô điều kiện của Lâm Thành Bộ dành cho y. Điều mình thích nhất có hai thứ, đầu tiên là tiết tấu, thứ hai là cách Vu Triết khắc hoạ và phát triển tâm lý nhân vật. Đá qua một chút về Tát Dã, mình cảm thấy Tát Dã đã gần hoàn hảo lắm rồi nếu không vì duy nhất một điều – đó là quá trình chữa trị cho Cố Miểu có vẻ hơi chóng. Bởi vậy khi qua cuốn này, cũng có một nhân vật mang bệnh tâm lý, mình đã không chắc chắn liệu Vu Triết có xử lý tốt không, và mình không bị thất vọng. Có lẽ là bởi lần này bệnh tâm lý của Nguyên Ngọ là nền tảng để xây dựng truyện nên Vu Triết có thể đầu tư và làm việc với nó một cách trọn vẹn hơn rất nhiều. Tâm lý của cả Nguyên Ngọ lẫn Lâm Thành Bộ đều diễn ra hết sức hợp lý, nó không bị quá mức nặng nề và tuyệt vọng, song nó cũng nghiêm trọng vừa đủ để không bị thái quá. Nó không bị chóng vánh, song cũng không hề rề rà gây nhàm chán cho độc giả. Quá trình hay nhất với mình là Nguyên Ngọ nảy sinh và đối diện với tình cảm y dành cho Lâm Thành Bộ. Nguyên Ngọ sống thiếu thốn tình thương từ nhỏ, bản thân y cũng chưa từng có tình cảm quá đặc biệt với ai, bởi vậy khi đối mặt với một Lâm Thành Bộ quá đỗi quan tâm, bám dính, chân thành, kiên trì đến ngốc nghếch như vậy, y lúng túng, y lạ lẫm, y khó hiểu. Mới đầu có lẽ đó chỉ là sự biết ơn, một con người đã quen xa cách với người khác như Nguyên Ngọ đâu thể ngay lập tức rung động. Chúng ta không thể thật sự nói rõ chính xác từ khi nào “yêu” bước vào, có lẽ thậm chí cả Vu Triết cũng chẳng biết. Mình cảm thấy trong một tác phẩm, tác giả tạo ra nhân vật, lựa chọn con đường cho nhân vật, thế nhưng một tác phẩm muốn hay thì nhân vật phải là người dẫn dắt tác giả trên con đường ấy. Giống như thế, Vu Triết không làm chủ nhân vật, mà nhân vật mới là người làm chủ Vu Triết, Vu Triết chỉ đơn thuần truyền tải tiếng nói giúp họ tới chúng ta thôi. Và Vu Triết làm rất tốt, thế nên những diễn biến tâm lý của nhân vật – nỗi lo âu thường trực của Lâm Thành Bộ, những cố gắng và áy náy của Nguyên Ngọ, niềm hạnh phúc chấp chới trước tương lai mờ mịt, và cuối cùng là sự đáp lại bất tri bất giác của Nguyên Ngọ – tất đều cực kỳ tự nhiên, tinh tế, và thực tế. Thậm chí đến tận khi hai người đã yêu nhau rồi và được gia đình chấp thuận rồi, có những chi tiết nhỏ về mối quan hệ này, tỉ như Nguyên Ngọ không muốn ăn Tết ở nhà Lâm Thành Bộ vì không khí quá ồn ã ngột ngạt với y, khiến cho mình cảm thán, ồ, đúng thật nè. Có lẽ có một vài yếu tố trong truyện sẽ cảm giác hơi bị bỏ ngỏ với một vài độc giả, giả dụ như Giang Thừa Vũ và Thường Ngữ, hay là nói thêm về Nguyên Thân và gia đình của Nguyên Ngọ chẳng hạn. Cá nhân mình thì thấy thêm vào cũng không sao mà không có cũng chẳng vấn đề, đủ để đặt nền móng cho câu chuyện chính là được rồi. Mình đọc bản dịch của bạn Chang trên Wattpad, và mình cũng muốn cảm ơn Chang rất nhiều vì một bản dịch siêu mượt, siêu tự nhiên, và rất hài hước nữa luôn ???????? Truyện không dài và cũng không quá nhiều thăng trầm drama nếu đó là thứ bạn tìm, còn nếu như bạn đang tìm một câu chuyện ngắn, nhẹ nhàng, chân thực, mà vẫn đủ sâu lắng thì đây là một lựa chọn không tồi nha ???????? *** "Cô trầm mình xuống, nước dần dần vây lấy thắt lưng rồi đến ngực, tới bả vai, cái lạnh thấm dần vào thân thể, sau sự đau nhói là mê man. Lòng sông dưới chân gồ ghề với đám rong bèo rậm rạp dài đến tận thắt lưng, cách một lớp vải quần vừa dày vừa nặng cũng có thể cảm nhận được sự dày đặc và dẻo dai của chúng, cô cảm thấy mỗi cái nhấc chân động tay đều dần dần trở nên nặng nề. Nước tràn vào khoang miệng, vào khoang mũi, lỗ tai, không mảy may thương xót nhanh chóng mang theo sự tuyệt vọng và lạnh lùng ăn mòn nốt hơi thở cuối cùng... Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô bắt đầu ra sức giãy dụa, ngửa đầu, liều mạng muốn lui về phía sau, hoặc trồi lên trên... Nhưng cô đã bị giam chặt xuống đáy sông, không thể cử động được thêm chút nào, cánh tay mỗi lần quơ loạn đều giống như chém bừa vào một miếng thạch khổng lồ, chân lại không cách nào thoát ra được, cái đám màu xanh này vốn dĩ chỉ cần bứt nhẹ một nắm cũng có thể đứt mà giờ biến thành dây thừng cực kì bền chắc... Cho dù ngửa đầu lên sẽ thấy được mặt nước lấp lánh cách bản thân chỉ ba tấc nhưng phổi của cô đã không thể hít được thêm dù chỉ nửa hớp không khí. Giống như bị trồng ở dưới lòng sông cùng với đám rong bèo, chầm chậm đu đưa giữa làn nước..." Bên ngoài cửa sổ vô cùng im ắng, thỉnh thoảng có âm thanh của cá quẫy lên trên mặt nước, vây cá mang theo tiếng nước nhu thuận cùng ánh nắng chói chang của mặt trời ban trưa làm cho con người ta mệt mỏi rã rời.... Nguyên Ngọ dựa vào tấm đệm phía sau châm một điếu thuốc, lưu lại phần tiểu thuyết mới viết được một nửa rồi đóng máy tính lại. Loại cảm giác nhàn hạ như ông lão tám mươi tuổi ngồi bên cửa sổ cùng với chú chó mười tám tuổi úp sấp bên chân giữa một đống bộn bề chưa xong nhưng cứ tự an ủi mình "thế thì có làm sao đâu" hết lần này đến lần khác khiến y cảm thấy thoải mái. Điếu thuốc còn chưa hút xong, tiếng bước chân bình bịch từ bên ngoài truyền vào mang theo sự hớn hở, sức chân rất khỏe, làm cho boong thuyền dưới chân y hơi lay động. Nguyên Ngọ nhắm mắt thở dài, nắm chặt điếu thuốc đang hút dở rồi dụi tắt. Khi tiếng bước chân chỉ còn cách mấy thước đột nhiên dừng lại rồi biến mất. Y đợi một lát, nhẹ nhàng bước về phía cửa sổ, thẳng tay thò ra ngoài cửa sổ túm chặt. "A!" Một chuỗi tiếng cười giòn tan vang lên, kèm theo giọng trẻ con non nớt: "Lại bị tóm rồi." Tay Nguyên Ngọ xách lên một đứa nhỏ chỉ khoảng năm sáu tuổi. "Đại Đầu, chú từng nói với nhóc là nếu cứ giữ cái chỉ số thông minh này, về sau ế chỏng ế chơ là cái chắc chưa?", Nguyên Ngọ nhìn nó, "Nhóc không biết tìm chỗ khác mà trốn à?" "Gì cơ?!" Đại Đầu ngước mắt lên. Mời các bạn đón đọc Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa của tác giả Vu Triết.
Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ)
Tên Hán Việt: Tử Lai Tử Khứ Thể loại: Hiện đại, chủ công, đô thị tình duyên, kỳ ảo, niên thượng, HE Số chương: 50 chương chính văn + 1 phiên ngoại Edit: luulikinh Văn án của tác giả: Nói chung đây là một câu chuyện về một đứa bé đen đủi chẳng hiểu tại sao lại chết, vội vã đi đầu thai nhưng mãi không đầu thai nổi, chết hoài chết mãi cũng không xong và một.chủ quán xiên nướng có hai thân phận cùng nhau tìm kiếm bí mật cuối cùng của không chết nổi và không giết chết nổi. HE…. Đọc văn án của tác giả mệt tắt thở… Lư Nham là chủ quán xiên nướng với một thân phận bí mật, trong một lần ngoài ý muốn, hắn gặp phải một con quỷ tuyên bố rằng mình đã chết lâu rồi mà vẫn không đầu thai được. Sau khi vất vả lắm mới chấp nhận được con quỷ này, Lư Nham lại phát hiện xung quanh mình bắt đầu nảy sinh những chuyện kỳ quái, cũng dần dần cảm thấy, con quỷ này không đơn giản như thoạt nhìn bên ngoài, còn chính mình dường như cũng đã bị liên lụy vào… Nhân vật chính: Lư Nham (công), Vương Việt (thụ) Lảm nhảm của editor: Không H, không phản công, không hỗ công… *** Nói review cũng không đúng. Chắc là first impression để sau này có gì nghiền ngẫm~ Nhân vật: Lư Nham x Vương Việt Cảm nhận không spoil  Nội dung khá thú vị mới lạ so với nội dung đời thường vườn trường của Vu Triết. Bạn công là sát thủ về hưu non vì bạn không giết người được nữa. Bạn thụ là một nhân vật kha khá là bí ẩn, ban đầu xuất hiện như quỷ không ai nhìn thấy chỉ công thấy được thôi, nhưng thật ra không có linh dị thần quái gì trong truyện cả. Cảm giác hơi hơi giống thể loại huyền thoại đô thị (urban legend) như Durarara nhưng mạch truyện không quá rối ren đan xen các kiểu. Nửa đầu là công và thụ đi tìm thân phận thật của thụ (vì bạn gần như không nhớ gì cả), còn nửa sau là 2 bạn dắt nhau đi chu du.   Phong cách tiết lộ nội dung như kiểu lột hành này chắc không phải sở trường của Vu Triết nên thấy khá lủng ở vài chỗ. Thậm chí nút thắt giữa thụ và nhân vật bác sĩ Thôi cũng không được giải quyết một cách thoả đáng nếu xét kỹ. Phần bước chuyển sau khi thụ có lại trí nhớ khá gượng, còn đoạn sau đó thì cứ thấy quá nhẹ nhàng thiếu kịch tính. Nếu đọc trên phương diện nội dung giải trí tình cảm của cặp chính và nhắm mắt bịt tai với những cảnh quá khó hiểu thì cũng ok. Thể loại là chủ công, đây đúng là một hương vị mới lạ trong vô vàn các câu chuyện chủ thụ. Mà gu mình thì khá là thích đọc chủ công nữa ^^ Bạn công trong truyện cực kỳ cực kỳ sủng em thụ, nên đọc cảm thấy rất ngọt, nhẹ nhàng, điểm này mình rất thích ở truyện. Có những lúc đang ở giữa đường không có người mà anh công hứa làm sủi cảo cho em thụ ăn rồi phải đi vào siêu thị mua hết dụng cụ cán bánh, bột, nhân, bàn ăn ngoài trời, nồi, bếp di động… để làm cho ẻm, y như là đi du lịch trăng mật í. Cảm nhận tràn spoil Truyện có đoạn spoil chính là ở thân phận nhân vật em thụ. Xoay quanh chuyện này thì chắc mình sẽ phàn nàn nhiều hơn khen. Vương Việt có 2 nhân cách. Thật ra mình khá thích một nhân vật đa nhân cách như vậy nhưng ít khi gặp phải nên lúc bắt đầu rất hào hứng. Nhưng chắc vì Vu Triết chưa viết nhiều thể loại như thế nên cách giải quyết nhân cách khá là khó hiểu. Nhân cách thứ 2 của ẻm là một nhân cách rất thú vị nhưng lại không được khai thác rõ ràng, mà nhân cách đó lại yêu bác sỹ Thôi, dẫn đến khi ẻm phát hiện bác sỹ Thôi không chỉ có mình mình mà còn có một ‘tác phẩm’ khác thì ẻm muốn giết ‘tác phẩm’ kia, nhưng sau đó thì không giết ‘tác phẩm’ kia mà lại đi giết bác sỹ Thôi và tự mình biến mất (Mình: WTF?). Và chuyện này xảy ra ngay sau khi nhân cách 2 đó tìm mọi cách dụ công mở cái khoá, để bác sỹ có thể định vị và tìm đến mình, với lý do ‘muốn gặp bác sỹ’. Sau khi em thụ có lại trí nhớ và nhân cách 2 biến mất thì 2 người dắt nhau đi trốn. Nhưng trong toàn khoản thời gian đi trốn đó chỉ gặp mặt giáp lá cà với phe truy tìm đúng 1 lần, mà lần đó phe đó bị em thụ dập sml, không có tính được là đang đánh nhau luôn đó. Nói chung nguyên đoạn đó mình thấy khá là thiếu kịch tính cho việc ‘đi trốn và bị truy đuổi’. Đoạn cuối càng vô cùng khó hiểu hơn vì em thụ làm phẫu thuật và sau phẫu thuật ấy thì bỗng nhiên 2 nhân cách hợp hoá thành một (!!!). Đoạn này khá là gượng từ phía tác giả luôn ấy, nếu để em thụ cuối cùng là 2 nhân cách thành một, vậy tình cảm của nhân cách thứ 2 thì thế nào, dù sao đó cũng là nhân cách đã gắng gượng để giúp em thụ có thể sống qua mười mấy năm trong viện nghiên cứu, trải qua bao nhiêu đắng cay. Ẻm đã chịu một cái chết khá ư là vô lý rồi nhưng đến cuối thì đoạn tình cảm của ẻm biến mất nhưng tính cách của ẻm thì lại được gộp vô nhân cách 1 (ô kìa thật thuận tiện). Phần phát triển tình cảm của 2 bạn lại gần như không được đề cập đến, chỉ có duy nhất 1 phiên ngoại kể về lần đầu 2 bạn gặp mặt, mà Vu Triết lại khá mạnh trong phần này ở những truyện khác nên cũng làm mình phân vân ghê. Tóm lại Nhìn chung thì đây vẫn là một truyện đọc khá giải trí, cũng khá ngắn (50 chương + 1 phiên ngoại) , có plot twist có nội dung, nhưng vẫn cần tắt bớt não. Không có bài học gì quan trọng về cách làm người hay cuộc sống cả. Vẫn đề cử đọc để giải trí =]] Rating: 6,5 / 10 Mời các bạn đón đọc Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ) của tác giả Vu Triết.